Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 323: Rượu, dắt mối, tan băng (trung)​

/447


- Tốt, rất tuyệt. Cao huynh gia nhập tông môn chúng ta, ngươi chế tạo ra mỗi một hồn đạo khí ta trích cho ngươi năm phần trăm. Tài liệu cũng là của chúng ta. Ngươi chỉ cần tiến hành chế luyện là được. Hơn nữa, hy vọng Cao huynh mới vừa rồi cũng nhìn thấy ta chế luyện hồn đạo khí bằng phương pháp đặc thù. Những phương pháp này chỉ cần Cao huynh gia nhập tông môn chúng ta, sau này cũng có thể học được.

Cao Đại Lâu ánh mắt sáng lên, nói:

- Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi. Đường huynh, vậy ngươi xem, bữa rượu này…

Hoắc Vũ Hạo vung tay lên, nói:

- Tiểu Đông, kêu phục vụ sinh mang thêm một phần toàn bộ nữa.

Cao Đại Lâu dùng đầu lưỡi liếm liếm môi khô khốc, vươn ra hai ngón tay cái:

- Khí phách!

Rất nhanh, chiếc kỷ trà mang lên từng dãy chén rượu.

- Đường huynh, kính một ly.

- Cạn chén!

- Đại Lâu, thêm chén nữa. Ừ, rượu rất ngon, thoải mái đi.

- Thoải mái! Quá sung sướng. Cho tới bây giờ ta chưa từng uống qua rượu như vậy. Đường huynh a! Ngươi có phát hiện ra không, rượu này ủ lúa mì tạo nên mùi chính là hướng, cây nho ủ tạo nên coi như là rượu mạnh, cũng có một loại nho chuyên về nhu hòa. Uống thật là sảng khoái a!

- Ừ, rượu này là vị hoa mơ, còn mang theo vài phần mùi vị hun khói. Có chất riêng.

- Cạn chén!

- Tới. . .

- Cạn. . .

Vương Đông Nhi ngồi ở một bên, đã hoàn toàn trợn mắt, há hốc mồm. Này, bọn tửu quỷ, căn bản không có nửa phần dừng lại, một chén lại tiếp một chén, giống như là đá chìm đáy biển, không ngừng bị bọn họ rót vào trong miệng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Hoắc Vũ Hạo uống rượu như vậy, thật là có chút phát sợ.

Mới vừa lúc bắt đầu, Vương Đông Nhi cho là Hoắc Vũ Hạo vì hấp dẫn Cao Đại Lâu cố ý làm như thế. Cao Đại Lâu cũng quả thật bởi vì rượu ngon mà khuất phục. Nhưng càng nhìn Vương Đông Nhi càng cảm thấy không đúng. Người này muốn làm gì a. Đại Lâu muốn uống cứ để cho hắn uống, ngươi cũng uống theo làm gì a! Cứ như vậy một lát sau, hai người mỗi người uống hơn ba mươi chén xuống bụng .

Cùng khiếp sợ với Vương Đông Nhi còn có một vị khác, đó chính là tên phục vụ đưa rượu đến.

Hơn một trăm loại rượu, mỗi loại hai chén, đó chính là hơn hai trăm chén, chiếc kỷ trà căn bản không chứa nổi. Chỉ có thể bày đầy, uống hết rồi đổi số khác.

Mới vừa lúc bắt đầu, phục vụ cho rằng Hoắc Vũ Hạo là vì sĩ diện, bày biện rượu này chỉ để nhìn, nhiều nhất thì cũng chỉ thưởng thức vài loại thôi.

Theo thời gian, hắn mắt thấy lượng rượu này này từng chén từng chén vơi hết, hơn ba mươi chén a! Hơn phân nửa là rượu mạnh, nếu đổi là người bình thường đã sớm ngã xuống. Nhưng hai vị này vẫn hoàn toàn vô sự.

Mặc dù mỗi một chén rượu cũng cho thêm ít đá, nhưng hơn ba mươi chén đi xuống, mỗi người làm sao chịu được lượng rượu mạnh nhiều như vậy.

- Vũ …, thiếu gia, đừng uống nữa.

Vương Đông nóng lòng, thiếu chút nữa gọi sai tên. Giơ tay phải lên bắt lấy chén rượu trong tay Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo khéo léo tránh được tay nàng, ánh mắt nhìn nàng, ý niệm hơi động, thông qua tinh thần dò xét đã truyền lại ý nghĩ của mình cho nàng.

Đột nhiên thân thể Vương Đông Nhi cứng đờ, ngay sau đó trong con ngươi nhất thời bắn ra vẻ mừng như điên khó có thể hình dung.

-Thật… thật sao?

Hoắc Vũ Hạo khe khẽ gật đầu.

- Thế thì thật sự là quá tốt, huynh cứ tiếp tục đi. Dù sao cũng có xe lăn, có làm sao cũng có thể đẩy huynh về.

Hoắc Vũ Hạo tại sao lại kêu nhiều rượu như vậy? Hắn là muốn thử một chút, xem đến tột cùng là mỗi một loại rượu đối với hiệu quả dung hợp Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực đều có hay chỉ riêng rượu Mân Côi kia mới có. Nếu như mỗi một loại đều có, vậy loại rượu nào phụ trợ có hiệu quả mạnh hơn?

Sự thật chứng minh, rượu quả thật có tác dụng. Nhưng cũng không phải là rượu càng đắt tiền lại có tác dụng càng lớn. Mà là rượu càng mạnh hiệu quả lại càng tốt. Một chén rượu mạnh xuống bụng, cảm giác giống như là uống một chén chất xúc tác, phối hợp với hồn lực Hoắc Vũ Hạo tiến hành tiêu hóa Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực với tốc độ tăng cường nhanh chóng. Cảm giác như vậy đối với một người không thể cử động chân mà nói, quả thực là như uống quỳnh tương ngọc dịch a!

Hơn nữa, bởi vì rượu cồn cũng dùng để hòa tan Cực Hạn Chi Băng thiên địa nguyên lực nên Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối là càng uống càng tỉnh táo, càng uống càng phấn khởi. Đừng nói hơn ba mươi chén, ba trăm chén hắn cũng không say được a!

Làm Hoắc Vũ Hạo có chút buồn cười chính là, Cao Đại Lâu tửu lượng đúng là lợi hại, căn bản không có cảm giác được trên người hắn sinh ra hồn lực ba động, cứ uống như vậy. Tên này hai mắt vốn có chút mờ mờ thế nhưng càng uống càng phát sáng, có mấy phần giống Hoắc Vũ Hạo, càng uống càng tỉnh táo.

- Rượu ngon, đúng là rượu ngon a! Không biết bao nhiêu lâu rồi không có sảng khoái như vậy. Không, phải nói là cho tới bây giờ cũng không có sảng khoái như vậy. Hôm nay ta mới hiểu được, cái gì gọi là “tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu” (rượu gặp tri kỷ ngàn chén còn ít). Đường huynh, biết được ngươi thật là thật tuyệt vời.

Uống đến chén thứ năm mươi, Cao Đại Lâu rốt cục cũng có chút lung lay. Nhưng trong ánh mắt nét phấn khởi càng thêm mãnh liệt.

- Đường huynh, sau này ta trong lúc lăn lộn thỉnh thoảng uống rượu với ngươi a! Chia ta cái phần trăm gì cũng không cần, rượu uống đủ là được rồi. Ngươi thấy thế nào?

Hoắc Vũ Hạo ha hả cười nói:

- Ta uống rượu đâu tính là gì. Thật ra thì, ta còn biết một vị tửu phẩm đại sư, hắn mới là cả đời si mê rượu ngon a! Ngươi gặp phải hắn, mới thật là tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu.

Cao Đại Lâu kinh ngạc nói:

- Có thật không? Chẳng lẽ còn có người có thể so sánh tửu lượng với ngươi?

Vũ Hạo nói:

- Hắn có thể uống bao nhiêu ta không biết, nhưng kể từ khi ta biết hắn đến nay, chưa bao giờ thấy trong tay hắn không có rượu. Sau này ngươi muốn uống rượu phải đi tìm hắn, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Yên tâm đi, vị Tửu Thần ta nói đến này ở rất gần tông môn chúng ta.

- Tốt, tốt. Uống, Đường huynh, uống. Ta sau này lăn lộn , cùng Tửu Thần lăn lộn...

Cao Đại Lâu rốt cục bắt đầu có chút không tỉnh táo . Đối với loại tửu quỷ này mà nói, ngươi bắt hắn thúc dục hồn lực đi hóa giải tửu lực, còn không bằng giết hắn rồi. Hắn không bỏ được a! Nhất là Cao Đại Lâu - tửu quỷ keo kiệt.

- Đường huynh, không phải là ngươi suy nghĩ về đặc tính hồn đạo khí của ta sao? Sau này chúng ta chính là người một nhà , nói cho ngươi biết cũng sao. Hồn đạo khí của ta mang đặc tính tên là Huyết Ngưng.

Là Huyết Ngưng đao khắc của nhà chúng ta phụ gia thêm cho chúng. . . , lợi hại không, lợi hại không . . .

- Nói cho ngươi biết cũng không việc gì, bởi vì chỉ có gia tộc chúng ta, huyết mạch thừa kế mới có thể sử dụng chuôi đao khắc này, mỗi một lần sử dụng, trên thực tế cũng cần dùng máu tươi của ta để kích thích. Nếu không phải như thế, đã sớm bị không biết bao nhiêu người đoạt, đoạt đi. . .

- Ai da, cũng may là Huyết Ngưng chỉ có thể bị người thừa kế gia tộc chúng ta sử dụng a, mặc dù xếp hạng vì vậy mà thụt lùi, nhưng cuối cùng là di vật hữu dụng nhất cha lưu lại cho ta. Nếu như là người khác cũng có thể sử dụng, chuôi Huyết Ngưng của ta có thể xếp vào nhóm bảng đao khắc top 30 không thành vấn đề.

Nghe Cao Đại Lâu nói, Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm giật mình, khả năng có thể xếp hạng Top 30 trong nhóm bảng đao khắc a! Khó trách hiệu quả mạnh như vậy, ngay cả chấn động bắn ra mang theo sóng chấn động cũng có thể mang loại ảnh hưởng này.

Uống thêm ba chén, Cao Đại Lâu rốt cục kiên trì không được, ngã xuống trên bàn rượu.

Hoắc Vũ Hạo uống tiếp hai chén, khẽ mỉm cười, quay lại Vương Đông Nhi bên cạnh nói:

- Cưng ơi, ta muốn đi nhà xí. . .

- . . .

Vương Đông Nhi im lặng một lúc rồi nói:

- Không phải huynh có thể tu luyện sao?

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

- Ta chỉ lợi dụng rượu cồn, không phải là nước. Dù sao ngươi cũng đang cải nam trang. Sợ cái gì, đưa ta đi nhà xí đi. Nếu không ta tè ra quần bây giờ.

- . . .

Vương Đông Nhi mặt cười ửng đỏ, mặc dù thân thể Hoắc Vũ Hạo nàng cũng không phải chưa xem qua, nhưng chuyện như vậy nàng hoàn toàn chưa làm qua a! Nhất thời ấp úng nói:

- Nếu không, chúng ta về nhà vậy, ngươi đang ở đây. . .

Hoắc Vũ Hạo lời lẽ chính nghĩa nói:

- Nhịn không nổi.

- Ngươi, ngươi sẽ không sợ ta thấy được người khác sao? Ô uế đôi mắt của ta.

Vương Đông Nhi rốt cuộc tìm được lý do.

- Cũng đúng a! Thôi, ngươi đưa ta đến cửa nhà cầu, ta tự đi vào.

Hoắc Vũ Hạo thấy trêu nàng như vậy là được rồi, lúc này mới đồng ý. Từ trước tới nay, kể từ khi Vương Đông Nhi khôi phục bản tâm, đã hành hạ hắn không ít a! Rất nhiều “đãi ngộ” lúc trước không còn sót lại chút gì, hơn nữa hắn hiện tại chỉ có tay phải hoạt động được, không có biện pháp nào thu phục Vương Đông Nhi cả.

Sau khi đi cầu xong, Hoắc Vũ Hạo ngồi vào chỗ cũ tiếp tục uống. Vốn phục vụ nhìn thấy một tên đã ngã, cho rằng bọn họ đã kết thúc, nhưng Hoắc Vũ Hạo ngồi ở chỗ đó vẫn tiếp tục uống. Bất quá, hắn không hề uống những thứ rượu thấp độ nữa, chỉ tu mình rượu mạnh. Cho đến khi uống xong hết rượu mạnh, mới gọi phục vụ vào một lần nữa.

- Đại gia, ngài có cái gì phân phó?

Phục vụ nhìn Hoắc Vũ Hạo, trong ánh mắt giống như là đang nhìn một hồn thú vạn năm, tràn đầy thần sắc không dám tin.

Hoắc Vũ Hạo nghênh ngang nói:

- Tửu lượng của ta ngươi cũng thấy đấy. Những rượu này thực sự không thể thỏa mãn ta. Có còn những loại rượu mạnh hơn không?

- Cái này ….

Suy nghĩ của phục vụ rất thật nhanh, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói:

- Nơi này chúng ta còn có chút tịnh lựu, ngài có muốn hay không?

- Tịnh lựu? Đây là cái gì?

Hoắc Vũ Hạo thật sự là chưa hề nghe nói đến Tịnh lựu bao giờ.

Phục vụ hạ giọng, nói:

- Rượu mạnh đều là rượu chưng cất. Trừ một ít loại đặc thù được chế riêng ra, thì có phần lớn rượu mạnh cũng là dùng phương pháp đặc biệt chiết xuất ra tịnh lựu rồi tiến hành pha chế phối hợp cùng các khẩu vị khác nhau, sau đó bán ra ngoài. Đây cũng là bí mật, thấy ngài chi nhiều kim hồn tệ như vậy, ta mới nói cho ngài đấy nha.

Hoắc Vũ Hạo bất động thanh sắc nói:

- Tịnh lựu có nồng độ bao nhiêu?

Phục vụ cười hắc hắc, nói:

- So sánh với những thứ ngài uống này, ít nhất cũng mạnh gấp đôi.

Hoắc Vũ Hạo tâm rõ ràng co quắp một chút, thầm nghĩ trong lòng

- Ngươi này không phải là rõ ràng nói cho ta biết rượu nơi này lúc pha chế chính là nửa nước nửa rượu sao?

- Ngươi đem đến cho ta thử một chút trước đi.

- Được rồi, ngài chờ một lát. Bất quá, Tịnh lựu này giá tiền hơi cao….

Hoắc Vũ Hạo nhất thời lộ ra vẻ mặt nhà giàu mới nổi:

- Quý tộc chúng ta lại phải suy nghĩ về vấn đề tiền sao? Nói cho ông chủ các ngươi biết, chỉ cần rượu này tốt, sau này ta muốn, có bao nhiêu mua hết bao nhiêu. Trang viên của bản thiếu gia, chỉ riêng hầm rượu dưới đất đã là một vạn thước vuông.

/447

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status