Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 62: Vĩnh Đông Chi Vực và Hoàng Kim Chi Mang (1-3)

/447


Điểm tâm của đệ tử hạch tâm vốn đã rất phong phú, mà Hoắc Vũ Hạo lại còn đồng thời là đệ tử hạch tâm của hệ Vũ Hồn lẫn hệ Hồn Đạo.

Tuy nhiên bình thường Hoắc Vũ Hạo chỉ hay ăn phần cơm hệ Hồn Đạo đưa đến, bất quá hôm nay hắn đói bụng dữ lắm nên một mạch "xử lý" luôn hai phần cơm của hai hệ mới cảm thấy no nê.

Mãi đến khi hắn ăn gần xong rồi Vương Đông mới phờ phạc đi vào. Vương Đông vừa đến liền trông thấy Hoắc Vũ Hạo đang ngấu nghiến xử lý đống thức ăn trên bàn thì vội vàng chạy đến nói:

- Vũ Hạo, ngươi không sao chứ? Mã Tiểu Đào có làm gì ngươi không?

Hoắc Vũ Hạo làm bộ tự nhiên nói:

- Không có gì! Ta có làm sao đâu. Hôm qua ta chỉ đi tu luyện với Đào học tỷ thôi mà. Ngươi cũng biết vũ hồn của tỷ có điểm đặc biệt rồi mà. Nên ta mới đến trợ giúp tỷ ấy áp chế Tà Hỏa.

Sau khi đi ra khỏi bờ hồ Hải Thần, hắn quyết tâm ai hỏi gì cũng không nói, đánh chết cũng không nói. Rất là mất mặt a!

Vương Đông nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, khóe mũi giật giật, nói:

- Sao thơm thế này?

Là một người có khả năng kiểm soát rất mạnh nên lúc nào Hoắc Vũ Hạo cũng muốn khống chế mọi chuyện xảy ra với mình, cho nên, từ đầu hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hắn không chút do dự đáp:

- À vì tu luyện cực khổ quá ấy mà, ngọn lửa Phượng Hoàng của Tiểu Đào học tỷ rất bá đạo làm ta ướt đẫm mồ hôi. Nên ta mượn chút xà phòng của tỷ ấy để giặt quần áo, không ngờ tỷ ấy bình thường dữ như vậy mà lại dùng xà phòng có mùi hương này. (M2: ờ, giải thích hay quá, chả thấy liên quan gì hết... )

Vương Đông nhìn nhìn trên người Hoắc Vũ Hạo nhưng không tìm thấy sơ hở gì nữa mới thở phào một hơi, có chút oán giận nói:

- Tu luyện mà cũng mất một ngày một đêm, Tiểu Đào cũng quá bá đạo a. Đúng rồi, hôm qua Chu lão sư có dặn hôm nay trước khi vào học phải đến văn phòng của ngài, mà cũng không phải chỉ hai chúng ta nữa, tất cả đệ tử hạch tâm trong lớp đều phải đi. Xem ra là có gì tặng riêng cho chúng ta rồi.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:

- Thế thì tốt quá! À, Đái Hoa Bân có phản ứng gì không?

Vương Đông lắc đầu nói:

- Không, sau đó không có chuyện gì nữa. Ơ cái quái gì thế này, ngươi là heo sao? Ngươi ăn hết bao nhiêu đấy á?

Đến lúc này hắn mới để ý đến đống chén không trên bàn.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Tại hôm qua tu luyện mệt quá mà không được ăn gì nên mới thế thôi. Bất quá lúc trước Từ Tam Thạch học trưởng nói đúng, tu luyện với Mã học tỷ tuy rằng đau khổ nhưng cũng không tệ. Ta còn nhờ tỷ ấy nung chảy khối Kình Giao kia dùm ta nữa. Đúng rồi, khối Hồn Cốt kia mang đến chưa?

Vừa nhắc đến Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt, Vương Đông lập tức vui vẻ lên, hắn liên tục gật đầu nói:

- Đã đưa đến rồi. Đêm nay ngươi giúp ta hộ pháp, ta sẽ dung hợp nó, được không? Ta đã nói với Chu lão sư rồi, nếu thời gian dung hợp có hơn một ngày cũng không sao.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:

- Để tối nay ta đến chỗ Phàm Vũ sư phụ lấy một số vật liệu rồi ta ở trong phòng vừa hộ pháp cho người vừa cải tạo Hồn Đạo Khí của ta.

Hoắc Vũ Hạo ăn điểm tâm xong liền chạy về ký túc xá rửa mặt chải đầu thay quần áo rồi mới cùng Vương Đông đi tìm Chu Y.

Thời tiết hôm nay vẫn vô cùng trong xanh, còn học viện Sử Lai Khắc cũng đã bắt đầu một năm học mới. Mỗi cấp lớp đều có những áp lực khác nhau. Tân Sinh thì có khảo hạch Tân Sinh, còn những cấp lớp khác thì có khảo hạch thăng cấp và lịch học cũng càng lúc càng phức tạp.

- Cốc, cốc, cốc...

Hoắc Vũ Hạo gõ vài cái lên cửa phòng.

- Vào đi.

Giọng nói lạnh như băng của Chu Y vang lên.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông mới đẩy cửa bước vào.

Trong phòng sớm đã đầy người, tất cả đều là đệ tử hạch tâm của lớp Một năm Hai. Trừ Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông ra còn có Tiêu Tiêu, Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc, Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên và một người mới chính thức trở thành đệ tử hạch tâm - Hoàng Sở Thiên. Cộng lại vừa đủ tám người.

Chu Y cố ý liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái. Thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường cũng không hỏi nhiều, nàng ho khan một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người:

- Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây vì có một chuyện muốn thông báo. Ba ngày sau ngoại viện sẽ tổ chức một cuộc thi đấu giữa các đệ tử hạch tâm. Vốn cuộc thi này không phải là chuyện của đệ tử năm hai nhưng không hiểu tại sao học viện lại quyết định cho đệ tử hạch tâm năm hai tham gia. Cho nên, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.

Chu Tư Trần tò mò hỏi:

- Chu lão, thi đấu này để làm gì?

Chu Y nói:

- Các ngươi cũng đừng lo lắng qua, thi đấu này thắng thua không sao cả. Đối tượng tham gia chỉ là những đệ tử hạch tâm dưới mười lăm tuổi, bao gồm cả đệ tử hệ Hồn Đạo, ta nghĩ có khoảng trên dưới ba mươi người. Sau đó sẽ chọn ra bảy người đứng đầu để làm một nhiệm vụ cao cấp. (M2: 7 người, tui thích số 7 , nghe có mùi hấp dẫn ròi )Còn nội dung nhiệm vụ là gì ta cũng không rõ nữa, chỉ có những đệ tử chiến thắng mới biết. Lẽ ra chỉ có đệ tử năm ba, năm bốn và năm năm được tham gia thôi, nhưng lần này các ngươi may mắn được tham gia, phải cố gắng thi đấu hết sức. Lần này lớp chúng ta có tổng cộng bảy đệ tử hạch tâm, ít nhất đừng để bị loại hết là được.

Nghe Chu Y nói có vẻ lần này không quan trọng nên tất cả liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, thậm chí trong lòng còn bực bội mà rủa học viện thi cử cũng nhiều quá đi. Kỳ sát hạch thăng cấp vừa xong lại đến sát hạch đệ tử hạch tâm.

- Được rồi, các ngươi về phòng học đi. Hoắc Vũ Hạo ở lại.

- Dạ.

Tất cả cung kính đáp, trước khi đi Chu Tư Trần còn liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo mỉm cười vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, sau đó đi cùng Tào Cẩn Hiên ra ngoài.s

Vương Đông nhỏ giọng nói:

- Ta và Tiêu Tiêu ở bên ngoài đợi ngươi.

Sau khi những người khác ra ngoài hết rồi Hoắc Vũ Hạo mới thành thành thật thật bước lên đóng cửa, sau đó mới quay sang hỏi:

- Chu lão sư, ngài còn chuyện gì căn dặn đệ tử sao?

Chu Y thản nhiên nói:

- Ta chỉ có vài lời nhắn dùm Ngôn viện trưởng và Tiên viện trưởng thôi. Hai vị viện trưởng nói nếu ngươi không lọt vào top bảy thì tự gánh hậu quả.

- Ặc...

Nghe nàng nói thế nhất thời Hoắc Vũ Hạo cảm thấy có một luồng áp lực vô hình phủ xuống người mình.

- Chu lão sư, không được đâu, nếu làm bảng xếp hạng theo thứ tự từ dưới nên thì chắc chắn đệ tử có thể đứng đầu. Kỳ này còn có các đệ tử lớp cao cấp nữa a.

Chu Y đứng lên, mỉm cười nói:

- Cái này ngươi khỏi cần nói với ta, có nói cũng vô dụng, ta chỉ truyền đạt lời nói thôi, còn nếu ngươi muốn ý kiến thì cứ đi tìm Ngôn viện trưởng và Tiên viện trưởng. Đến giờ học rồi, đi thôi.

- Ta...

Nhất thời vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo vô cùng uể oải, mặc dù hắn tin tưởng bản thân mình nhưng cũng phải xem ở tình huống nào a! Thi đấu với những học trưởng lớp cao, lại còn là đệ tử hạch tâm nữa, đâu phải chuyện đùa??? Không nói đâu xa, chỉ tính những đệ tử hạch tâm mà hắn đã gặp rồi thôi, Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, ba người này chưa đến mười lăm tuổi mà đều đã có bốn Hồn Hoàn hết rồi.

Hắn vừa ra khỏi cửa đã thấy Vương Đông và Tiêu Tiêu đứng đợi bên ngoài.

- Chu lão sư gọi ngươi lại nói gì thế?

Vương Đông tò mò hỏi.

Chuyện này cũng không có gì cần giấu diếm nên Hoắc Vũ Hạo liền sầu não kể lại. Nghe hắn nói xong, Vương Đông và Tiêu Tiêu không khỏi đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời vỗ vỗ vai hắn nói:

- Tự cầu nhiều phúc đi.

Hoắc Vũ Hạo bi phẫn nói:

- Các ngươi đúng là không có tình người, sao không an ủi ta hả???

Vương Đông cười to nói:

- Ai bảo ngươi là đệ tử hạch tâm song hệ hả? Ai bảo ngươi trong lần sát hạch biểu hiện tốt như thế? Ai bảo ngươi có Vũ Hồn Cực Hạn? Chúng ta sẽ cổ vũ cho ngươi. À đúng rồi, ta quên hỏi ngươi cái kỹ năng lần trước ngươi thi triển là gì? Cái mà chúng ta cùng dung hợp hồn lực rồi ngươi phát ra luồng ánh sáng màu xanh biếc đó.

Hôm đó cả hai có thể chạy thoát chủ yếu là nhờ một chiêu kia. Trong nháy mắt nó lập tức làm ba Hồn Vương mất đi khả năng thi hành không thể đuổi theo bọn họ nữa, cho nên bọn họ mới thuận lợi chạy đến cửa bắc và kiên trì đến lúc Mã Tiểu Đào và Bối Bối đến cứu viện.

Hoắc Vũ Hạo hừ một tiếng nói:

- Các ngươi cứ cười trên nỗi đau của ca đi, ca không nói cho các ngươi biết.

Nói xong hắn liền xoay người đi về phía Giáo Học Lâu.

Lâm Lão đã phán đoán hoàn toàn chính xác, kỹ năng kia của hắn đúng là một dạng Lĩnh Vực. Độ hiếm có của kỹ năng Lĩnh Vực có thể so sánh với Vũ Hồn Cực Hạn vậy. Để có được một Hồn Kỹ Lĩnh Vực chính là trong một phạm vi nhất định đem mọi thứ thay đổi thành Lĩnh Vực của mình, đây cũng là Hồn Kỹ cao cấp nhất về mặt khống chế.

Kỹ năng đó của Hoắc Vũ Hạo chính là đến từ khối Hồn Cốt thân thể từ Băng Bích Đế Hoàng Hạt, và cũng chính là một trong hai kỹ năng từ Hồn Cốt của Băng Đế mang đến cho hắn, gọi là : Vĩnh Đông Chi Vực.

Với tu vi hiện giờ của Hoắc Vũ Hạo, muốn thi triển Vĩnh Đông Chi Vực là vô cùng khó khăn, cùng lắm chỉ có thể sư dụng sơ sơ mà thôi. Muốn có thể phát huy hoàn toàn uy lực của nó ít nhất phải đợi đến lúc hắn có được bảy Hồn Hoàn.

Lúc trước khi Băng Bích Đế Hoàng Hạt xưng bá vùng cực bắc, mỗi khi nó sử dụng Vĩnh Đông Chi Vực là có thể đóng băng vạn vật. Đó cũng chính là một trong những kỹ năng bổn mạng cao cấp nhất của nó. Nếu Hoắc Vũ Hạo muốn thi triển ra được uy lực tương tự thì hắn phải có thực lực tương đương với Băng Đế khi đó đã.

Sau đó cả buổi học Hoắc Vũ Hạo mang bộ mặt đưa đám ngồi suy nghĩ làm sao có thể trụ lại trong kì sát hạch đệ tử hạch tâm kia. Mặc dù rất buồn rầu nhưng hắn không hề oán trách chút nào. Trong Thưởng Bảo Hội hắn đã nhận được ưu đãi của học viện, giờ có chút áp lực thì hắn phải chịu thôi.

Suy đi nghĩ lại cuối cùng Hoắc Vũ Hạo tổng kết được một đáp án, chính là: Liều mạng.

Bất quá, buổi tối khi hắn đến học ở chỗ Phàm Vũ thì nghe được một tib tốt lành, lần sát hạch đệ tử hạch tâm này bao gồm cả hệ Vũ Hồn lẫn Hồn Đạo, mà bên hệ Hồn Đạo, người có tư cách và có hi vọng cũng chỉ có mỗi hai người Hoà Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo.

Phàm Vũ đơn giản chỉ là loại hết những đệ tử không có hi vọng khiến số lượng đệ tử tham gia cứ thế giảm xuống thôi. Đồng thời vì là đệ tử hạch tâm của hai hệ nên lần này Hoắc Vũ Hạo cũng có quyền sử dụng Hồn Đạo Khí. Điều này hoàn toàn là một ưu đãi thật lớn với Hoắc Vũ Hạo.

Sau khi trao đổi với Phàm Vũ và được hắn chỉ điểm một chút, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu chế tạo Hồn Đạo Khí cấp Hai phù hợp với mình, hắn nhất định phải trong vòng ba ngày tăng cường thực lực của mình.

Vì đến khi cần lắp ráp thì hết giờ học nên hắn mang các linh kiện trở về ký túc xá, một bên hộ pháp cho Vương Đông hấp thu Hồn Cốt, một bên làm nốt Hồn Đạo Khí của mình.

Vừa mở cửa phòng ra hắn đã bị một luồng ánh sáng màu ánh kim vô cùng ấp ám đập vào mắt doạ hắn suýt nhãy dựng lên, hắn lập tức vội vàng xoay người đóng cửa lại.

Bên trong ký túc xá, Vương Đông đang im lặng ngắm ngía khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt đang trôi nổi trên không trung. Dường như mọi sự chú ý của hắn đều đã tập trung vào đây rồi vậy, thậm chí Hoắc Vũ Hạo trở về hắn cũng không hay không biết.

Hoắc Vũ Hạo bước về phía Vương Đông cùng hắn quan sát. Lúc này không còn bị lớp kính ngăn cách nữa, bọn hắn có thể quan sát và cảm thụ sự kỳ lạ của khối Hồn Cốt một cách dễ dàng.

Đúng là không hổ danh Hồn Cốt giá 950 kim hồn tệ a! Nó trôi nổi trong phòng trông y hệt như căn phòng vừa mọc ra một mặt trời vậy. Hơi thở quang minh tràn ngập mọi ngõ ngách trong phòng. Những thứ âm u dường như đều đã bị nó xua tan hết rồi vậy. Bên trong hơi thở quang minh đó còn ẩn chứa một chút khí thế ngút trời.

Chỗ nổi bật nhất chính là mỗi đầu ngón ta đều loé ra một ánh sáng màu hồng ánh kim, nó ở trong không khí cứ không ngừng phát ra từng tiếng "vèo vèo" cứ như tự nhiên mà sinh ra vậy.

Hoắc Vũ Hạo đi ra phía sau Vương Đông, hai tay đặt lên lưng của hắn chậm rãi rót hồn lực của mình vào dung hợp ra Hạo Đông Lực.

Vương Đông bị hành động này của hắn làm giật mình mới tỉnh táo lại.

- Ta về rồi, bắt đầu đi.

Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng nói.

- Ừ.

Vương Đông không dám chậm trể vội đưa tay lên thúc dục Hạo Đông Lực.

Hắn ở trong phòng quan sát khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt cũng được một canh giờ rồi, càng xem lại càng thấy nó hoàn hảo. Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt dường như cũng cảm nhận được sự quan sát của Vương Đông, nên sau đó từng luồng ánh sáng phát ra từ từ hoà nhịp với tiết tấu hơi thở của Vương Đông. Lúc này Vương Đông mới dần dần bước vào trạng thái nhập định để cảm nhận sự kỳ ảo bên trong nó.

Lúc này, hắn vừa nâng cánh tay trái lên, hồn lực chỉ mới thoáng tiếp xúc với khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt thì luồng ánh sáng màu hồng ánh kim bên trong đó đã ào ào chảy ra trông như vì hắn mà xuất hiện vậy. Nháy mắt nó đã di chuyển đến quấn lấy cánh tay trái của Vương Đông rồi.

Nhất thời, cả người Vương Đông bị ánh sáng màu hồng ánh kim này chiếu rọi trở nên rực rỡ, hơi thở ấm áp không ngừng dâng lên. Vương Đông thở ra một hơi vô cùng thoải mái, sau đó nhắm hai mắt lại dường như cứ như vậy là bắt đầu quá trình dung hợp rồi.

Hạo Đông Lực hoàn toàn không cần dùng đến nên Hoắc Vũ Hạo lập tức rút tay lại. Khi hắn thấy vẻ mặt Vương Đông vô cùng thoải mái thì có chút cảm thấy bực bội.

Đều là dung hợp Hồn Cốt mà sao lại chênh lệch lớn đến vậy?

- Đồ đần, cái này người ta gọi là phù hợp. Vì khối Hồn Cốt kia vô cùng phù hợp với nó có hiểu không? Cho nên quá trình dung hợp mới dễ dàng như vậy. Lúc ngươi dung hợp với ta thì tu vi mới bao nhiêu hả? Hơn nữa lúc đó ngươi có thể thành công là rất tốt rồi.

Giọng nói đầy tức giận của Băng Đế vang lên.

Hoắc Vũ Hạo bị doạ hoảng hồn nói:

- Băng Đế, Thiên Mộng Băng Tằm, hai người sao giờ mới lên tiếng. Lần trước đệ kêu cứu muốn chết mà không thấy hai người đâu. Sao cứ làm lơ với đệ thế.

Bất luận là lúc hắn và Vương Đông gặp nạn hay lần xấu hổ với Mã Tiểu Đào, hai vị Hồn Hoàn trí tuệ này im lặng không hề lên tiếng.

Thiên Mộng Băng Tằm uể oải nói:

- Nếu đệ cứ dựa vào bọn ta thì làm sao trưởng thành được? Cái chúng ta có thể giúp đệ chỉ là để đệ không ngừng phát triển. Còn làm sao thì đệ phải tự dựa vào khả năng của mình. Hơn nữa, tu vi đệ càng tăng thì càng hấp thu được nhiều năng lượng từ bọn ta mà thôi. Chỉ nghi nào hết cách bọn ta mới ra tay giúp đỡ đệ. Mà đệ phải nhớ kỹ, chúng ta là Hồn Hoàn của đệ chứ không phải hộ vệ nghe chưa? Năng lượng của bọn ta đã sớm dung hợp vào cơ thể của đệ rồi. Nếu lúc đệ thật sự bị nguy hiểm, bọn ta cũng không biết làm sao. Kết cục cuối cùng chắc có lẽ phải đồng quy vu tận a! Đệ không thể ỷ vào chúng ta mà phải dựa vào chính mình.

Dù gần đây mọi chuyện Hoắc Vũ Hạo làm đều rất tốt, nhưng Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế biết muốn để hắn càng thêm mạnh mẽ thì Hoắc Vũ Hạo phải làm tốt hơn nữa.

Hoắc Vũ Hạo nghe nó nói xong liền hiểu ra, cũng không trách gì nó nữa mà áy náy nói:

- Đệ xin lỗi, đệ cũng không ngờ mình bị tập kích. Lần sau đệ sẽ không mạo hiểm như thế nữa.

Thiên Mộng Băng Tằm nói:

- Chúng ta có một tin tốt lành này muốn nói với đệ. Hôm qua, tuy ngọn lửa Phượng Hoàng của cô gái kia không đủ thuần chính nhưng độ nóng cũng không tồi, cộng thêm hiệu quả từ khối Kình Giao vạn năm nữa. Cơ thể đệ đã tăng lên rất nhiều, thậm chí còn tốt hơn chúng ta tưởng tượng nữa. Bởi vậy chúng ta cũng nhân cơ hội đó mà giải phóng một chút năng lượng dung nhập vào Hồn Hoàn và Hồn Cốt. Còn nữa, mốt chút hồn lực ngươi tăng lên cũng là từ Băng Đế mà ra. Ta đoán chừng hiện giờ mỗi Hồn Hoàn của ngươi ước chưng tương đương với Hồn Hoàn bốn ngàn năm rồi. Uy lực tất cả Hồn Kỹ đều tăng lên, nhưng càng là Hồn Kỹ cường đại thì lượng hồn lực tiêu hao càng nhiều, hồn lực không đủ thì cũng như không.

Quả là một tin vui, Hoắc Vũ Hạo nhất thời vô cùng mừng rỡ. Đây cũng là ưu đãi mà hai Hồn Hoàn trí tuệ mang đến cho hắn. Cứ tu luyện như vậy thì sau này Hồn Hoàn của hắn không cần Mô Phỏng cũng là Hồn Hoàn màu đỏ thật sự.

- Tốt quá, cám ơn hai người. Đệ nhất định sẽ không lười biếng nữa. Bất quá tối nay không tu luyện được, để còn phải hộ pháp cho Vương Đông.

Vương Đông dung hợp với khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt khá là thuận lợi, không đến ba canh giờ hắn đã hoàn thành rồi.

Cả đêm Hoắc Vũ Hạo không ngủ một là vì hộ pháp hai là vì chế tạo Hồn Đạo Khí cấp hai cho mình. Bởi vì cần hộ pháp nên hắn không thể tập trung quá, đành phải ngồi làm một số linh kiện phụ thôi.

- Haiz.

Vương Đông thở dài một hơi rồi từ từ mở mắt ra, một chút ánh sáng màu hồng ánh kim hiện lên ở đáy mắt hắn rồi biến mất.

Hoắc Vũ Hạo nhất thời cảm thấy khí chất Vương Đông có chút thay đổi, ngày xưa Vương Đông làm cho người ta có cảm giác thanh lịch tao nhã nhưng lúc này lại thêm phần khí phách. Phần khí phách đó thậm chí còn có chút giống với Mã Tiểu Đào.

- Thế nào?

Vương Đông gật đầu với hắn.

- Xong rồi.

Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi:

- Là Hồn Kỹ gì? Thử cho ta xem với.

Vương Đông nói:

- Vậy ngươi nói cho ta biết kỹ năng kia của ngươi là gì rồi ta cho ngươi xem.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Ngươi còn nhớ sao! Được rồi, nói thì nói. Kỹ năng kia của ta là Vĩnh Đông Chi Vực, có thể hạ nhiệt độ xuống thấp nhất trong một phạm vi nhất định. Hôm đó mấy tên kia bị đông cứng nên mới rơi xuống. Còn ngươi?

Vương Đông lườm hắn mốt cái.

- Cũng không sai biệt lắm.

Vừa nói hắn vừa hưng phấn đưa cánh tay trái của mình nên. Đôi cánh của vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp lập tức xuất hiện rồi từ từ mở rộng, cái cánh bên tay trái hoàn toàn toả ra một màu hồng ánh kim vô cùng rực rỡ.

- Hoàng Kim Chi Mang, kỹ năng phụ trợ. Có thể tăng cường bất cứ kỹ năng nào, còn cụ thể ra sao ta phải thử mới biết. Có lẽ nó sẽ tăng thuộc tính phá hoại quang minh.

Hai mắt Hoắc Vũ Hạo lập tức sáng lên:

- Kỹ năng Hồn Cốt tăng trưởng toàn diện. Ta đã nghe Vương lão sư nhắc đến, loại kỹ năng này rất hiếm thấy a!

Lúc này vẻ mặt Vương Đông càng lúc càng vui sướng.

- Hồn lực của ta hồi phục nhanh hơn, bình thường cứ phóng thích ra vũ hồn thì hồn lực sẽ từ từ tiêu hao, nhưng giờ ta lại cảm thấy nó đang tăng lại, tuy không nhiều lắm nhưng ta vẫn cảm giác được.

Hoắc Vũ Hạo nắm lấy tay Vương Đông, hai người nhanh chóng hợp thành Hạo Đông Lực. Nhất thời, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy, một luồng hơi thở nồng đậm khí chất quang minh đang chậm rãi rót vào cơ thể Vương Đông. Quả nhiên có thể giúp khôi phục hồn lực. Bởi vì Vương Đông đang trong trạng thái dồi dào hồn lực nên hiệu quả khôi phục không rõ ràng lắm.

Hoắc Vũ Hạo lập tức sử dụng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, Linh Hồn Trùng Kích, Tinh Thần Kiền Nhiễu, để mấy kỹ năng lại làm hao bớt một phần hồn lực của hai người.

Lúc này thì cảm giác trở nên rõ ràng hơn, lần này nguồn khí tức quang minh đó nhanh chóng rót vào cơ thể Vương Đông. Càng làm bọn họ vui mừng chính là luồng năng lượng quang minh này có thể điều chỉnh biên độ tăng trưởng, hoàn toàn không có chút xung đột với Huyền Thiên Công hay hồn lực của Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa bọn hắn còn có thể sử dụng nó trực tiếp dung hợp thành Hạo Đông Lực.

Chuyện này thật sự quá bất ngờ, bất luận là biên độ tăng trưởng công kích của Vương Đông tăng lên bấy nhiêu, riêng chuyện bọn họ có thể thông qua trạn thái dung hợp mà cùng khôi phục lại đã là một hiệu quả vô cùng kinh khủng rồi.

Có kỹ năng này giúp đỡ thì sau này khả năng chiến đấu liên tục của bọn họ liền tăng lên một bước lớn. Đấy cũng giải quyết vấn đề tiêu hao hồn lực mà Thiên Mộng Băng Tằm vừa nói với hắn ban nãy.

- Quá tuyệt vời.

Hoắc Vũ Hạo hoan hô một tiếng rồi ôm chằm lấy Vương Đông.

Vương Đông ngẩn người rồi đỏ mặt nhưng cũng không đẩy hắn ra hay ôm lại hắn cả.

Hoắc Vũ Hạo đang vui vẻ làm sao cảm nhận được có chuyện khác thường chứ, hắn cười to nói:

- Nhanh lên, chúng ta cùng tu luyện thử xem, không biết Hoàng Kim Chi Mang có phát huy được tác dụng trong lúc chúng ta dung hợp tu luyện không nhỉ?

Sự thật chứng minh, bọn hắn không phải lúc nào cũng may mắn, Hoàng Kim Chi Mang chỉ có thể khôi phục hồn lực bị tiêu hao chứ không có trợ giúp gì trong lúc bọn họ tu luyện cả. Mặc dù thế cũng không làm vơi đi tâm trạng hưng phấn của họ. Còn hai ngày nữa là bắt đầu lần sát hạch học viện hạch tâm rồi, giờ Vương Đông có thể tăng cường thực lực đúng là quá tốt.

Hai ngày tiếp theo này đối với Hoắc Vũ Hạo chắc chắn là những ngày vô cùng bận rộn. Mỗi ngày trừ lúc tu luyện và học tập, tất cả thời gian còn lại hắn đều dùng để cải tạo Hồn Đạo Khí của mình. Vì để tiết kiệm thời gian, một vài linh kiện đơn giản Phàm Vũ sẽ làm giúp hắn, còn trận pháp bên trong hạt nhân phải do Hoắc Vũ Hạo tự khắc. Phàm Vũ rất rõ ràng mọi chuyện, cho nên mặc dù hắn rất thích Hoắc Vũ Hạo nhưng vẫn dạy dỗ nghiêm khắc như trước.

Không ai rõ lần thi đấu sắp tới sẽ tiến hành theo phương thức nào. Nhưng đây là một cửa ải không thể trốn chạy của bất cứ đệ tử hạch tâm nào, may là lần sát hạch này không có sự trừng phạt nào.

- Reng...

Tiếng chuông tan học vang lên báo hiệu một buổi học đã kết thúc. Các học viên ban Một năm Hai cũng theo đó mà thả lỏng thoải mái lại.

Ở học viện Sử Lai Khắc, có thể là học viên năm hai đều là người đã trải qua nhiều kỳ sát hạch chọn lựa và thực lực cũng không tệ. Hơn nữa, sau năm học đầu tiên trong lòng bọn họ đã biết nếu muốn tiếp tục ở lại đây thì cái giá phải trả không nhỏ, việc bọn họ cần làm chính là cố gắng, cho lên những giờ lên lớp sẽ không có ai không chú ý lắng nghe bài giảng của lão sư. Không cố gắng chính là tự mình khiến bản thân bị đào thải.

Thực lực học viên của học viện Sử Lai Khắc nổi tiếng trên khắp đại lục nhưng muốn tốt nghiệp ở học viện này đơn giản vậy sao? Cho dù đây chỉ là ngoại viện.

Vương Ngôn sắp xếp lại giáo án của mình rồi nói:

- Tất cả đệ tử hạch tâm ở lại, một lát nữa theo ta đến Đấu Hồn Khu.

Đến rồi! Nghe câu nói này của Vương Ngôn, tinh thần tất cả những đệ tử hạch tâm đều rung lên một cái, bọn họ biết, kỳ sát hạch sắp bắt đầu rồi. Bất quá, trái với những gì bọn họ nghĩ, kỳ sát hạch này không diễn ra trong giờ học mà là lúc trưa, sau khi hết thúc giờ học.

Số lượng đệ tử hạch tâm ở cấp lớp của Hoắc Vũ Hạo năm nay khá nhiều, hơn các năm trước một chút, như lớp bọn họ có đến tám người, còn ban Hai có Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Lộ, Vu Phong. Ban Ba thì có Ninh Thiên, tổng cộng là mười tám người. So với mọi năm, đây là một con số khá hiếm thấy.

So với bọn hắn, số đệ tử hạch tâm ở năm ba và năm tư cộng lại cũng chỉ ngần này.

Sau khi ra khỏi lớp, Hoắc Vũ Hạo liếc mắt sang bên ban Hai liền thấy Đái Hoa Bân, Tà Huyễn Nguyệt, Chu Lộ và Vu Phong vừa ra khỏi lớp, dẫn đầu không ai khác là Mộc Cận lão sư.

Dĩ nhiên Đái Hoa Bân cũng thấy Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt hắn thoáng trở nên lạnh lùng, nhưng với bản tính giỏi che xấu cảm xúc, hắn vẫn bình tĩnh bước đi xem như không có chuyện gì. Mặc dù hắn là đệ tử hạch tâm nhưng cũng đã bị học viện cảnh cáo, hơn nữa hắn vừa nhận được tin, thi thể sáu người hắn phái đi hôm trước đều đã được trả về phủ Công Tước Bạch Hổ, may mà khi đó cha hắn không có ở nhà, mẹ hắn giúp hắn ém nhẹm đi, nếu không, với tính tình của Công Tước Bạch Hổ, hắn sẽ không yên ổn như thế này đâu.

Cho nên, dù hắn không muốn cũng phải cố đè nén thù hận xuống tận đáy lòng, không dám làm ra chuyện gì nữa. Vì học viện Sử Lai Khắc không có bằng chứng cụ thể nên mới phải cho Công Tước Bạch Hổ chút mặt mũi, nếu không cho dù không chứng không cớ chẳng lẽ học viện không làm gì được hắn sao? Ít nhất tống cổ hắn khỏi đây là chuyện quá dễ dàng.

Nghĩ đến hậu quả, cả người Đái Hoa Bân tự dưng cảm thấy sợ hãi, hắn không muốn bị cừu hận làm mờ mắt mà ảnh hưởng đến cả tiền đồ của mình.

Rất nhanh sau đó, Ninh Thiên cũng xuất hiện, cô bé vẫn xinh xắn như ngày nào, khi cô bé từ lớp mình bước tới, thái độ cũng y hệt Đái Hoa Bân, chỉ liếc nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái.

Toàn bộ mười hai đệ tử hạch tâm của năm hai nhanh chóng theo lão sư của mình đi ra khỏi Giáo Học Lâu tiến về phía Đấu Hồn Khu.

Đi được một chút Hoắc Vũ Hạo liền gặp vài người quen của mình.

Đại sư huynh Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, cả ba lần lượt xuất hiện trong tầm mắt của hắn, bọn họ đều là đệ tử hạch tâm năm năm. Trong đó, bộ đôi Bối Bối và Từ Tam Thạch thu hút sự chú ý của mọi người nhất, mặc dù năm năm không phải chỉ có ba người bọn họ là đệ tử hạch tâm, nhưng dưới mười lăm tuổi đúng là chỉ có ba người này, không thể nghi ngờ, bọn họ là những đệ tử hạch tâm có tu vi cao nhất ngoại viện.

Trong ngoại viện, số học viên có ba Hồn Hoàn cũng khá nhiều, nhưng đến bốn Hồn Hoàn thì có rất ít đệ tử dưới lớp năm đạt được lắm.

Từ ba Hồn Hoàn tăng lên bốn Hồn Hoàn cực kì khó khăn so với từ hai lên ba Hồn Hoàn. Từ điểm này cũng phải công nhận Đái Hoa Bân rất có thiên phú, hắn chưa đến mười ba tuổi mà hồn lực đã đạt cấp ba mươi bảy, xét ra cũng là một trường hợp khá hiếm trong lịch sử của học viện. Có thể nói đây là một trong những nguyên nhân học viện dễ dàng bỏ qua cho hắn, chẳng qua con đường bước vào nội viện của hắn tạm thời bị tước bỏ, muốn mở con đường này ra một lần nữa phải tùy thuộc vào biểu hiện của hắn có làm các vị lãnh đạo cấp cao suy nghĩ lại hay không. Học viên Sử Lai Khắc không phải là của nhà Hoắc Vũ Hạo, cho nên Vũ Hồn Cực Hạn của hắn khiến bọn họ có hứng thú, nhưng điều này không có nghĩa bọn họ sẽ bỏ qua những trường hợp ưu tú khác. Đương nhiên, Đái Hoa Bân làm sai phải chịu trừng phạt, cũng vì thế mà con đường vào nội viện của hắn trở nên mịt mờ.

Thực tế, trừ ba người Bối Bối ra, hôm nay số đệ tử hạch tâm có mặt ở đây không ai có hơn bốn Hồn Hoàn nữa. Các đệ tử hạch tâm của năm ba và năm bốn cũng đã đến, còn bên hệ Hồn Đạo cũng chỉ có một mình Hòa Thái Đầu mà thôi. Tổng số người vừa đủ hai mươi bảy. Trong đó số đệ tử hạch tâm của năm hai đã chiếm gần một nửa.

Các đệ tử và lão sư đều im lặng chờ đợi. Tuy nói lần sát hạch này không có trừng phạt nhưng những người được làm đệ tử hạch tâm nào phải nhân vật tầm thường. Càng có thiên phú lại càng cố chấp, làm sao dễ dàng chịu thua được.

Đái Hoa Bân đã sớm nóng lòng không yên rồi. Hồn lực của hắn cấp ba mươi bảy có thể xem là một đệ tử hạch tâm khá cao cấp. Cho nên hắn xem lần sát hạch này là một cơ hội để hắn chứng tỏ thực lực của mình. Tuy rằng các các lão sư chưa nói rõ bảy người đứng đầu sẽ được ưu đãi gì nhưng học viện nhất định đã có sẵn mục đích của mình.

Đúng lúc này, từ xa xa, một bóng người đang từ từ di chuyển đến, nhìn bóng người đó cứ lung lay tưởng chừng sắp ngã đến nơi.

Hoắc Vũ Hạo vừa thấy người đó liền lộ vẻ kinh ngạc, kia không phải Huyền lão sao? Tuy khuôn mặt của lão bị mái tóc rối mù che phủ nhưng tay trái hồ lô rượu, tay phải đùi ra đã thay lão thông báo tên tuổi rồi. Ở học viện Sử Lai khắc, trừ lão ra còn ai khác thường như vậy nữa.

Huyền lão lắc lư đi về phía trước mặt các học viên, khuôn mặt lão lờ đờ say ngẩn đầu nói:

- Tiểu Vương.

- Huyền lão.

Vương Ngôn vội vàng bước nhanh về trước hành lễ với lão.

- Mọi người đến đủ chưa?

Huyền lão hỏi.

Vương Ngôn đáp:

- Dạ đã đến đủ, đệ tử hạch tâm của hệ Vũ Hồn từ năm hai đến năm năm tổng cộng hai mươi sáu, hệ Hồn Đạo chỉ có một người.

- Ừ, vậy vào thôi.

Vừa nói Huyền lão vừa lắc lư đi vào Đấu Hồn Khu.

Không phải bất cứ đệ tử hạch tâm nào cũng đều gặp qua Huyền lão, cho nên phần lớn bọn họ đều mang vẻ mặt đầy nghi ngờ. Đái Hoa Bân nhịn không được thấp giọng nói Tà Huyễn Nguyệt.

- Lão bợm rượu này là ai?

Tà Huyễn Nguyệt lắc đầu không trả lời.

Đấu Hồn Khu vẫn như trước, nhưng hôm nay lại không có lão sư nào, cũng chẳng có học viên đến đây đấu hồn.

Huyền lão đi đến vị trí trung tâm của Đấu Hồn Khu mới dừng bước, các đệ tử hạch tâm lẫn sư phụ dẫn dắt bọn họ cũng dừng theo.

Huyền lão ồm ồm nói:

- Mấy đứa nghe cho kỹ. Nội dung kỳ sát hạch này rất đơn giản. Ta gọi nó là đấu tập thể. Trong phạm vi Đấu Hồn Khu này, các ngươi có thể tùy ý công kích, muốn đanh sao thì đánh, không bị hạn chế gì hết. Ai nhận thua thì sẽ được cứu ra ngoài. Bảy người còn sống sót cuối cùng sẽ là người thắng. Rõ chưa? Được rồi, các lão sư ra ngoài đi, khi nào lão phu hô bắt đầu thì các ngươi có thể hành động.

- Vậy cũng được?

Nghe Huyền lão nói xong các học viên không khỏi mở to hai mắt đầy kinh ngạc, cả đám đưa mắt nhìn nhau. Kiểu sát hạch này trước giờ bọn họ chưa từng nghe nói. Ở đây có đến hai mươi bảy người, tu vi chênh lệch không đồng đều, đấu loạn với nhau thì sát hạch cái kiểu gì?

Các lão sư dĩ nhiên sẽ không làm trái lệnh của Huyền lão, lập tức xoay người rời khỏi Đấu Hồn Khu.

Không đợi các học viên ổn định tinh thần lại, Huyền lão đã giơ tay cầm bình rượu lên cao hét lớn một tiếng:

- Bắt đầu.

- Vèo.

Vừa hô xong cả người lão liền biến mất như tan vào trong không khí, thế nhưng các đệ tử hạch tâm lại bắt đầu làm ra những lựa chọn khác nhau.

Hoắc Vũ Hạo phản ứng cực nhanh, hai tay của hắn đồng thời bắt lấy tay của Vương Đông và Tiêu tiêu, sau lưng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sau đó hắn lập tức kéo hai người bạn của mình chạy sang phía Bối Bối.


/447

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status