Trải qua lần này, khiến Thẩm Viêm Tiêu cảm giác sâu sắc rằng, hiện giờ mình nhỏ bé cỡ nào, ở trước mặt Thẩm Nhạc và Thẩm Đoán, nàng không thể nào phản kháng, ở trước Chu Tước thế gia khổng lồ, nàng không thể nào giãy giụa.
Nàng chỉ có thể nắm chặt vương bài trong tay mình, cố gắng cởi bỏ phong ấn, để mình cường đại lên, sau đó sẽ trả lại hết toàn bộ những gì nàng nhận được hôm nay.
Sau một vòng xử lý các vấn đề không liên quan tới mình, Thẩm Viêm Tiêu cũng không có bất luận tổn thất gì, nhưng thật ra lại có thêm một ca ca với tâm tính bao che trẻ nhỏ rất nặng.
Kiếp trước Thẩm Viêm Tiêu là một cô nhi, từ nhỏ len lỏi giữa phố lớn ngõ nhỏ, ăn mặc đều dựa vào bản lĩnh mượn gió bẻ măng của mình. Khi nàng 15 tuổi mới bị tổ chức nhặt về và bắt đầu bồi dưỡng. Mặc dù ở trong tổ chức nhưng cũng không có người quản tới sống chết của nàng. Trong thời gian đầu, khi nàng được mang về cùng với hơn một trăm cô nhi khác, bọn họ đã phải trải qua ba năm rèn luyện, cuối cùng, chỉ còn lại ba người sống sót.
Nàng chưa bao giờ cảm thụ được tình yêu thương, lần đầu tiên nàng nhìn thấy có một người như vậy, bảo hộ mình mọi nơi mọi lúc, đó chính là lý do vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng như thế lại khiến nàng kinh ngạc.
Đừng nói hai hùng hài tử Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, thậm chí ngay cả trước mặt Thẩm Nhạc và Thẩm Đoán, bộ dáng của Thẩm Tư Vũ đều giống như một người giữ quan ải, khí thế vạn kẻ thù khó vào. Hai hùng hài tử kia vốn lấy khi dễ Thẩm Viêm Tiêu làm vui, chỉ cần Thẩm Tư Vũ hơi liếc mắt qua, lập tức liền ngoan ngoãn lăn đến trong một góc trồng nấm.
Thẩm Gia Di vốn định thừa dịp Thẩm Tư Vũ trở về, bồi dưỡng một chút tình yêu niên thiếu trong tim. Tuy nhiên, Thẩm Tư Vũ một tay nắm tay Thẩm Viêm Tiêu, đi qua bên người nàng ta mà mắt cứ nhìn thẳng, ngay cả khi nàng ta nói một câu Tư Vũ ca ca cũng bị bụi gió cuốn thành bột phấn.
Ở trong mắt Thẩm Tư Vũ, ngoại trừ gia chủ Chu Tước thế gia Thẩm Phong ra, người duy nhất có thể có được con mắt hắn nhìn xem, cũng chỉ có một mình Thẩm Viêm Tiêu.
Đối với những cặn bã kia, hắn căn bản ngay cả khóe mắt cũng bủn xỉn bố thí.
Cùng với sự trở về của Thẩm Tư Vũ, rất nhiều đồ ăn ngon và đồ vật được đưa đến căn phòng nhỏ không rộng rãi của Thẩm Viêm Tiêu. Thẩm Tư Vũ quá bận, đến nỗi không có thời gian kịp bồi Thẩm Viêm Tiêu, hắn đã bị Thẩm Phong phái người gọi đi.
Thẩm Viêm Tiêu ngồi xếp bằng trên giường, nhìn trên bàn chồng chất điểm tâm và đồ vật đầy như núi, khóe miệng không nhịn được run rẩy.
Điểm tâm nàng còn có thể lý giải, nhưng những vật nhỏ đó rõ ràng chính là để cho hài đồng còn đang tuổi đi học, muốn quậy kiểu gì đây!
Rất rõ ràng, Thẩm Tư Vũ vẫn luôn sủng Thẩm Viêm Tiêu giống như một đứa trẻ nhỏ, nhưng hiện tại linh hồn Thẩm Viêm Tiêu chính là một người đã trưởng thành rồi. Đối mặt với những đồ vật ấu trĩ này khiến nàng dở khóc dở cười. Nàng chỉ có thể âm thầm hỏi trời xanh.
Không cầu đưa nàng núi vàng núi bạc, đưa nàng trang sức châu báu để đeo cũng tốt, ít nhất những đồ vật ấy còn có thể bán lấy tiền!
Ngay thời điểm Thẩm Viêm Tiêu đang âm thầm gạt lệ, Thẩm Gia Di bị Thẩm Tư Vũ làm lơ đã nổi giận đùng đùng đòi giết chạy đến phòng nàng.
Vừa vào cửa, Thẩm Gia Di đã nhìn thấy được một đống lễ vật ở trên bàn, một đôi mắt phẫn nộ, nháy mắt trở nên đỏ bừng vì ghen ghét.
Ngươi, tên ngốc này, dựa vào đâu mà Tư Vũ ca ca đối tốt với ngươi như vậy! Ngươi căn bản là một phế vật! Ngốc tử! Ngay cả hạ nhân thấp kém nhất trong phủ cũng mạnh hơn ngươi hơn gấp trăm lần! Ngươi căn bản không xứng để nhận đồ của Tư Vũ ca ca! Thẩm Gia Di nắm chặt nắm tay, gắt gao trừng mắt nhìn Thẩm Viêm Tiêu đang ngồi ở trên giường, đáy mắt không cam lòng gần như đốt cháy tất cả lý trí của nàng ta.
Nhìn gương mặt bình thường kia của Thẩm Viêm Tiêu, Thẩm Gia Di hận lên tới cực điểm.
Nàng rõ ràng xinh đẹp hơn, thông minh hơn so với tên ngốc này, vì sao ánh mắt Thẩm Tư Vũ lại luôn đặt ở trên người một phế vật như vậy? Nàng không cam lòng, không cam lòng mình sẽ bại bởi một phế vật với hai bàn tay trắng như vậy!
Nàng chỉ có thể nắm chặt vương bài trong tay mình, cố gắng cởi bỏ phong ấn, để mình cường đại lên, sau đó sẽ trả lại hết toàn bộ những gì nàng nhận được hôm nay.
Sau một vòng xử lý các vấn đề không liên quan tới mình, Thẩm Viêm Tiêu cũng không có bất luận tổn thất gì, nhưng thật ra lại có thêm một ca ca với tâm tính bao che trẻ nhỏ rất nặng.
Kiếp trước Thẩm Viêm Tiêu là một cô nhi, từ nhỏ len lỏi giữa phố lớn ngõ nhỏ, ăn mặc đều dựa vào bản lĩnh mượn gió bẻ măng của mình. Khi nàng 15 tuổi mới bị tổ chức nhặt về và bắt đầu bồi dưỡng. Mặc dù ở trong tổ chức nhưng cũng không có người quản tới sống chết của nàng. Trong thời gian đầu, khi nàng được mang về cùng với hơn một trăm cô nhi khác, bọn họ đã phải trải qua ba năm rèn luyện, cuối cùng, chỉ còn lại ba người sống sót.
Nàng chưa bao giờ cảm thụ được tình yêu thương, lần đầu tiên nàng nhìn thấy có một người như vậy, bảo hộ mình mọi nơi mọi lúc, đó chính là lý do vì sao khi nhìn thấy cảnh tượng như thế lại khiến nàng kinh ngạc.
Đừng nói hai hùng hài tử Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ, thậm chí ngay cả trước mặt Thẩm Nhạc và Thẩm Đoán, bộ dáng của Thẩm Tư Vũ đều giống như một người giữ quan ải, khí thế vạn kẻ thù khó vào. Hai hùng hài tử kia vốn lấy khi dễ Thẩm Viêm Tiêu làm vui, chỉ cần Thẩm Tư Vũ hơi liếc mắt qua, lập tức liền ngoan ngoãn lăn đến trong một góc trồng nấm.
Thẩm Gia Di vốn định thừa dịp Thẩm Tư Vũ trở về, bồi dưỡng một chút tình yêu niên thiếu trong tim. Tuy nhiên, Thẩm Tư Vũ một tay nắm tay Thẩm Viêm Tiêu, đi qua bên người nàng ta mà mắt cứ nhìn thẳng, ngay cả khi nàng ta nói một câu Tư Vũ ca ca cũng bị bụi gió cuốn thành bột phấn.
Ở trong mắt Thẩm Tư Vũ, ngoại trừ gia chủ Chu Tước thế gia Thẩm Phong ra, người duy nhất có thể có được con mắt hắn nhìn xem, cũng chỉ có một mình Thẩm Viêm Tiêu.
Đối với những cặn bã kia, hắn căn bản ngay cả khóe mắt cũng bủn xỉn bố thí.
Cùng với sự trở về của Thẩm Tư Vũ, rất nhiều đồ ăn ngon và đồ vật được đưa đến căn phòng nhỏ không rộng rãi của Thẩm Viêm Tiêu. Thẩm Tư Vũ quá bận, đến nỗi không có thời gian kịp bồi Thẩm Viêm Tiêu, hắn đã bị Thẩm Phong phái người gọi đi.
Thẩm Viêm Tiêu ngồi xếp bằng trên giường, nhìn trên bàn chồng chất điểm tâm và đồ vật đầy như núi, khóe miệng không nhịn được run rẩy.
Điểm tâm nàng còn có thể lý giải, nhưng những vật nhỏ đó rõ ràng chính là để cho hài đồng còn đang tuổi đi học, muốn quậy kiểu gì đây!
Rất rõ ràng, Thẩm Tư Vũ vẫn luôn sủng Thẩm Viêm Tiêu giống như một đứa trẻ nhỏ, nhưng hiện tại linh hồn Thẩm Viêm Tiêu chính là một người đã trưởng thành rồi. Đối mặt với những đồ vật ấu trĩ này khiến nàng dở khóc dở cười. Nàng chỉ có thể âm thầm hỏi trời xanh.
Không cầu đưa nàng núi vàng núi bạc, đưa nàng trang sức châu báu để đeo cũng tốt, ít nhất những đồ vật ấy còn có thể bán lấy tiền!
Ngay thời điểm Thẩm Viêm Tiêu đang âm thầm gạt lệ, Thẩm Gia Di bị Thẩm Tư Vũ làm lơ đã nổi giận đùng đùng đòi giết chạy đến phòng nàng.
Vừa vào cửa, Thẩm Gia Di đã nhìn thấy được một đống lễ vật ở trên bàn, một đôi mắt phẫn nộ, nháy mắt trở nên đỏ bừng vì ghen ghét.
Ngươi, tên ngốc này, dựa vào đâu mà Tư Vũ ca ca đối tốt với ngươi như vậy! Ngươi căn bản là một phế vật! Ngốc tử! Ngay cả hạ nhân thấp kém nhất trong phủ cũng mạnh hơn ngươi hơn gấp trăm lần! Ngươi căn bản không xứng để nhận đồ của Tư Vũ ca ca! Thẩm Gia Di nắm chặt nắm tay, gắt gao trừng mắt nhìn Thẩm Viêm Tiêu đang ngồi ở trên giường, đáy mắt không cam lòng gần như đốt cháy tất cả lý trí của nàng ta.
Nhìn gương mặt bình thường kia của Thẩm Viêm Tiêu, Thẩm Gia Di hận lên tới cực điểm.
Nàng rõ ràng xinh đẹp hơn, thông minh hơn so với tên ngốc này, vì sao ánh mắt Thẩm Tư Vũ lại luôn đặt ở trên người một phế vật như vậy? Nàng không cam lòng, không cam lòng mình sẽ bại bởi một phế vật với hai bàn tay trắng như vậy!
/21
|