Điệu cười trêu tức, đâm đau mắt Tào Quý.
Cơ hồ không suy xét nhiều, hắn liền gật đầu đáp ứng.
Trùng hợp lúc này, xa xa liền thấy một người mặc trường bào mặc minh hoàng sắc, khí chất cao quý, dung mạo thanh tuấn.
Lập tức, tất cả đều hô Thái tử điện hạ.
Cũng may, hôm nay tới Thú Liệp tràng, tất cả mọi người đều mặc trang phục kỵ binh, không cần hành quỳ lễ.
Thái tử vừa xuất hiện, Tào Quý lập tức đi tới bên cạnh hắn, đem chuyện vừa xảy ra nói giản lược một lần. Đương nhiên, chuyện Thiệu mập, hắn chỉ nói sơ lược, chủ yếu là nói đánh cuộc giữa hắn và Mộ Khinh Ca.
Ngươi quá qua loa, sao có thể chủ động đưa ra yêu cầu đánh cuộc như vậy? Tần Diệc Dao thừa cơ đem Mộ Khinh Ca kéo đến bên cạnh mình, có chút trách cứ nói.
Mộ Khinh Ca câu môi cười nói: Ngươi cũng cho rằng ta sẽ thua?
Tần Diệc Dao sửng sốt, trong nụ cười kia, có một loại ma lực khiến lòng người an tâm, làm nàng không lời nào để nói.
Lão đại nhất định sẽ thắng! Lão đại thay ta thu thập tên khốn khiếp kia! Thiệu mập ngược lại đối với Mộ Khinh Ca tràn đầy tin tưởng.
Bạch Tịch Nguyệt trốn trong đám người, vẫn chưa tiến lên. Mà đang âm thầm đánh giá Thái tử, trong lòng so sánh hắn cùng Duệ Vương.
Đương nhiên, nàng đối với trận đánh cuộc này, căn bản không thèm để ý. Theo nàng thấy, Mộ Khinh Ca căn bản không có khả năng thắng, bất quá ngày thường kiêu ngạo đã quen, cho rằng mình rất lợi hại thôi.
Hôm nay, đã định trước Mộ Khinh Ca sẽ tự rước lấy nhục.
Bên kia, Thái tử đã nắm được chuyện trải qua. Đối với Mộ gia, hắn cũng rất muốn có. Nhưng mà, mẫu hậu đã nói qua, Mộ Hùng là một khối xương già khó gặm, rất khó mượn sức.
Cho nên, thái độ đối với Mộ gia, tốt nhất là không cần cố tình thân cận, lạnh nhạt một ít có lẽ còn có kinh hỉ bất ngờ.
Vả lại, mẫu hậu từng nói, phụ hoàng đã âm thầm chuẩn bị tốt đối phó Mộ gia. Nếu quá thân cận Mộ gia, chờ đến thời điểm Mộ gia đại nạn, nói không chừng sẽ chịu liên lụy.
Nhưng mà, trên tay Mộ Hùng hơn mười vạn thiết huyết hùng sư, giống như một loại thuốc phiện, dụ hoặc Thái tử Tần Cẩn Tu.
Thái tử điện hạ, ta nên thắng hay thua? Tào Quý cẩn thận hỏi. Trong nội tâm, hắn căn bản không muốn thua Mộ Khinh Ca. Một là đang trước mặt Trường Nhạc công chúa, hai là vì đánh cuộc vừa rồi.
Nhưng, ở trước mặt Thái tử, hắn vẫn phải làm chút tư thái.
Tần Cẩn Tu mím môi suy nghĩ sâu xa, giương mắt nhìn Mộ Khinh Ca một thân hồng y, tùy ý tiêu sái. Đáy mắt chợt lóe qua kinh diễm, cuối cùng hạ quyết định: Làm hết sức.
Tào Quý lập tức minh bạch.
Xem ra, Thái tử không phải đặc biệt muốn giao hảo cùng Mộ Khinh Ca.
Phỏng đoán được tâm tư Thái tử, eo Tào Quý càng ưỡn thẳng lên chút. Ánh mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca nhiều thêm vài phần châm chọc cùng khinh thường.
Tựa hồ, Mộ Khinh Ca cùng hắn tỷ thí, chẳng khác gì một hài đồng mới tập đi không biết tự lượng sức hướng người lớn khiêu chiến.
Đã có Thái tử ra mặt, tỷ thí rất nhanh bắt đầu.
Dựa theo quy tắc, Mộ Khinh Ca và Tào Quý phải cưỡi ngựa ra xa trăm bước, sau đó xoay người bắn tên, tổng cộng chín mũi, bắn trúng hồng tâm, được mười điểm, cách hồng tâm càng xa, điểm càng thấp.
Chín mũi tên cộng lại, người nào điểm cao hơn, người đó thắng.
Vì công bằng, Mộ Khinh Ca và Tào Quý phải cưỡi con ngựa do Thú Liệp tràng chọn.
Thời điểm xoay mình lên ngựa, Tào Quý đột nhiên đối với Mộ Khinh Ca cười nói: Tiểu tước gia, nếu tại hạ may mắn thắng. Không cần tiểu tước gia phải quỳ xuống, chỉ cần tiểu tước gia dẫn ta tới gặp Thánh Vương bệ hạ, được không?
Mộ Khinh Ca câu môi cười yếu ớt: Trước thắng, rồi hãy nói. Dứt lời, liền giục ngựa đi xa, không muốn lại cùng hắn nói chuyện.
Tào Quý ánh mắt tối sầm lại, một tia âm ngoan từ đáy mắt xẹt qua.
Thái tử với tư cách trọng tài, tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Lập tức, vang lên tiếng ngựa hí, đưa lưng về phía mục tiêu, hai con ngựa đồng thời lao ra.
Tào Quý vung roi, tàn nhẫn quất vào mông ngựa, kích thích ngựa phi nhanh hơn.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Mộ Khinh Ca, lại chỉ thấy tuyệt sắc thiên hạ, vân đạm phong khinh, khiến hắn nhăn mày lại.
Loại biểu lộ nắm chắc thắng lợi trong tay này, khiến đáy lòng hắn mạc danh hoảng hốt.
Mã kỹ Mộ Khinh Ca không tồi, kiếp trước, có một đoạn thời gian tiềm phục trên thảo nguyên chấp hành nhiệm vụ, nàng liền lập tức luyện một thân bản lĩnh vô cùng tốt.
Về phần tiễn thuật...
Khóe miệng Mộ Khinh Ca quyến rũ ra một vòng tà mị. Nàng chưa bao giờ trước mặt bất kỳ ai nhắc tới. Nàng ở thảo nguyên trừ bỏ học được thuật cưỡi ngựa, còn học được môn tuyệt kỹ khác.
Ngoài trăm bước, nháy mắt đã đến.
Tào Quý dẫn đầu quay lại đầu ngựa, cấp tốc chuyển biến, thiếu chút đem con ngựa siết ngã xuống đất.
Lúc con ngựa phát ra tiếng hí thống khổ, Mộ Khinh Ca cũng nhẹ nhàng quay đầu ngựa lại, động tác nước chảy mây trôi, đưa tới bốn phía một mảnh reo hò.
Dựng mũi tên vào cung, Tào Quý vẫn như cũ nhanh trước một bước.
Tựa hồ bị thuật cưỡi ngựa của Mộ Khinh Ca làm ảnh hưởng, hắn lộ vẻ có chút nóng nảy, mũi tên vừa lên dây cung, liền bắn ra ngoài. Tiễn thứ nhất, trúng vòng tám điểm.
Hắn nhíu mày, nhìn lén phương hướng Thái tử, lập tức tâm thần rùng mình, ổn định tâm tư, lần nữa bắn tên.
Hưu... Hưu... Hưu...
Tám mũi tên lần lượt bắn ra, lấy được thành tích đều là vòng chín điểm, mười điểm.
Điểm của chín mũi tên cộng lại, cư nhiên có tám mươi sáu điểm. Cách điểm số chín mươi, chỉ có bốn điểm.
Thành tích như vậy, khiến Tào Quý sắc mặt buông lỏng, lộ ra bộ dáng đắc ý nắm chắc chiến thắng.
Biểu diễn xong, Tào Quý nhìn về phía Mộ Khinh Ca, mới phát hiện, nàng còn đang ngắm mũi tên thứ nhất. Không khỏi cười nhạo: Tiểu tước gia, có cần tại hạ đỡ ổn cung tiễn cho ngài?
Tức khắc, bốn phía ầm ầm cười to.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca không tiếng động khẽ cong, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Đầu mũi tên trong tay hơi hơi nâng lên.
Hưu!
Mũi tên thứ nhất lấy phương thức đường vòng cung bắn ra, hướng tới mục tiêu.
Ngay sau đó, không chờ ngắm trúng bia, Mộ Khinh Ca lại rút ra mũi tên thứ hai, nhanh chóng bắn ra.
Một cử động này của nàng, tức khắc khiến tất cả ồ lên.
Hắn muốn làm cái gì? Tần Diệc Dao nhíu mày khó hiểu hỏi.
Ha ha ha ha... Đây là bắn tên sao? Là rời tay đi!
Người ta là thân tiểu tước gia cành vàng lá ngọc, thế nào sẽ cưỡi ngựa bắn tên?
Vừa rồi ta thấy tiểu tước gia mã kỵ không tệ, còn tưởng rằng có thể xem trò hay, xem ra là ta nghĩ nhiều.
Này, tiểu tước gia người ta là người Thánh Vương bệ hạ nhìn trúng, nói không chừng có chỗ hơn người đấy?
Cái gì có chỗ hơn người? Nói không chừng là lấy sắc hầu người. Lúc trước, không phải nghe nói hắn đối với Duệ Vương rất có hảo cảm sao?
Ha ha ha, ngươi biết được nhiều thế.
Thanh âm cười nhạo càng lúc càng lớn, nội dung càng thêm khó coi.
Mà Mộ Khinh Ca lại không bị ảnh hưởng, tiếp tục bắn ra mấy mũi tên đằng sau.
Xong rồi! Lão đại điên rồi sao? Này làm sao bắn trúng? Thiệu mập mạp vẻ mặt đưa đám. Dứt lời, hắn lại quyết tuyệt nói: Hừ, cùng lắm thì gia thay lão đại thực hiện đánh cuộc, có cái gì không được.
Hắn nói, khiến Tần Diệc Dao kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới kẻ hoàn khố trong miệng người khác lại nguyện ý thay Mộ Khinh Ca chịu nhục.
Bạch Tịch Nguyệt trong đám người, trong mắt tràn ngập mỉa mai. Tựa hồ thấy được cảnh Mộ Khinh Ca sau khi thua tự rước lấy nhục.
Đang lúc mọi người thần sắc khác nhau, tâm tư bất đồng, Mộ Khinh Ca đã bắn ra chín mũi tên.
Nhưng lúc này, mũi tên thứ nhất của nàng vừa vặn xuyên qua mục tiêu hồng tâm.
Hưu... Hưu... Hưu...
Thanh âm vũ tiễn xuyên phá trường không vang lên. Tên Mộ Khinh Ca bắn ra, chuẩn xác vô cùng xuyên qua hồng tâm.
Thời điểm mũi tên cuối cùng bám đuôi mũi tên thứ tám, mang theo mũi tên thứ tám xuyên qua hồng tâm, bốn phía đã một mảnh im lặng.
Hồi lâu, mới có người khiếp sợ run rẩy nói ra: Này... Đây là... Cửu tinh liên châu!
Cơ hồ không suy xét nhiều, hắn liền gật đầu đáp ứng.
Trùng hợp lúc này, xa xa liền thấy một người mặc trường bào mặc minh hoàng sắc, khí chất cao quý, dung mạo thanh tuấn.
Lập tức, tất cả đều hô Thái tử điện hạ.
Cũng may, hôm nay tới Thú Liệp tràng, tất cả mọi người đều mặc trang phục kỵ binh, không cần hành quỳ lễ.
Thái tử vừa xuất hiện, Tào Quý lập tức đi tới bên cạnh hắn, đem chuyện vừa xảy ra nói giản lược một lần. Đương nhiên, chuyện Thiệu mập, hắn chỉ nói sơ lược, chủ yếu là nói đánh cuộc giữa hắn và Mộ Khinh Ca.
Ngươi quá qua loa, sao có thể chủ động đưa ra yêu cầu đánh cuộc như vậy? Tần Diệc Dao thừa cơ đem Mộ Khinh Ca kéo đến bên cạnh mình, có chút trách cứ nói.
Mộ Khinh Ca câu môi cười nói: Ngươi cũng cho rằng ta sẽ thua?
Tần Diệc Dao sửng sốt, trong nụ cười kia, có một loại ma lực khiến lòng người an tâm, làm nàng không lời nào để nói.
Lão đại nhất định sẽ thắng! Lão đại thay ta thu thập tên khốn khiếp kia! Thiệu mập ngược lại đối với Mộ Khinh Ca tràn đầy tin tưởng.
Bạch Tịch Nguyệt trốn trong đám người, vẫn chưa tiến lên. Mà đang âm thầm đánh giá Thái tử, trong lòng so sánh hắn cùng Duệ Vương.
Đương nhiên, nàng đối với trận đánh cuộc này, căn bản không thèm để ý. Theo nàng thấy, Mộ Khinh Ca căn bản không có khả năng thắng, bất quá ngày thường kiêu ngạo đã quen, cho rằng mình rất lợi hại thôi.
Hôm nay, đã định trước Mộ Khinh Ca sẽ tự rước lấy nhục.
Bên kia, Thái tử đã nắm được chuyện trải qua. Đối với Mộ gia, hắn cũng rất muốn có. Nhưng mà, mẫu hậu đã nói qua, Mộ Hùng là một khối xương già khó gặm, rất khó mượn sức.
Cho nên, thái độ đối với Mộ gia, tốt nhất là không cần cố tình thân cận, lạnh nhạt một ít có lẽ còn có kinh hỉ bất ngờ.
Vả lại, mẫu hậu từng nói, phụ hoàng đã âm thầm chuẩn bị tốt đối phó Mộ gia. Nếu quá thân cận Mộ gia, chờ đến thời điểm Mộ gia đại nạn, nói không chừng sẽ chịu liên lụy.
Nhưng mà, trên tay Mộ Hùng hơn mười vạn thiết huyết hùng sư, giống như một loại thuốc phiện, dụ hoặc Thái tử Tần Cẩn Tu.
Thái tử điện hạ, ta nên thắng hay thua? Tào Quý cẩn thận hỏi. Trong nội tâm, hắn căn bản không muốn thua Mộ Khinh Ca. Một là đang trước mặt Trường Nhạc công chúa, hai là vì đánh cuộc vừa rồi.
Nhưng, ở trước mặt Thái tử, hắn vẫn phải làm chút tư thái.
Tần Cẩn Tu mím môi suy nghĩ sâu xa, giương mắt nhìn Mộ Khinh Ca một thân hồng y, tùy ý tiêu sái. Đáy mắt chợt lóe qua kinh diễm, cuối cùng hạ quyết định: Làm hết sức.
Tào Quý lập tức minh bạch.
Xem ra, Thái tử không phải đặc biệt muốn giao hảo cùng Mộ Khinh Ca.
Phỏng đoán được tâm tư Thái tử, eo Tào Quý càng ưỡn thẳng lên chút. Ánh mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca nhiều thêm vài phần châm chọc cùng khinh thường.
Tựa hồ, Mộ Khinh Ca cùng hắn tỷ thí, chẳng khác gì một hài đồng mới tập đi không biết tự lượng sức hướng người lớn khiêu chiến.
Đã có Thái tử ra mặt, tỷ thí rất nhanh bắt đầu.
Dựa theo quy tắc, Mộ Khinh Ca và Tào Quý phải cưỡi ngựa ra xa trăm bước, sau đó xoay người bắn tên, tổng cộng chín mũi, bắn trúng hồng tâm, được mười điểm, cách hồng tâm càng xa, điểm càng thấp.
Chín mũi tên cộng lại, người nào điểm cao hơn, người đó thắng.
Vì công bằng, Mộ Khinh Ca và Tào Quý phải cưỡi con ngựa do Thú Liệp tràng chọn.
Thời điểm xoay mình lên ngựa, Tào Quý đột nhiên đối với Mộ Khinh Ca cười nói: Tiểu tước gia, nếu tại hạ may mắn thắng. Không cần tiểu tước gia phải quỳ xuống, chỉ cần tiểu tước gia dẫn ta tới gặp Thánh Vương bệ hạ, được không?
Mộ Khinh Ca câu môi cười yếu ớt: Trước thắng, rồi hãy nói. Dứt lời, liền giục ngựa đi xa, không muốn lại cùng hắn nói chuyện.
Tào Quý ánh mắt tối sầm lại, một tia âm ngoan từ đáy mắt xẹt qua.
Thái tử với tư cách trọng tài, tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Lập tức, vang lên tiếng ngựa hí, đưa lưng về phía mục tiêu, hai con ngựa đồng thời lao ra.
Tào Quý vung roi, tàn nhẫn quất vào mông ngựa, kích thích ngựa phi nhanh hơn.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Mộ Khinh Ca, lại chỉ thấy tuyệt sắc thiên hạ, vân đạm phong khinh, khiến hắn nhăn mày lại.
Loại biểu lộ nắm chắc thắng lợi trong tay này, khiến đáy lòng hắn mạc danh hoảng hốt.
Mã kỹ Mộ Khinh Ca không tồi, kiếp trước, có một đoạn thời gian tiềm phục trên thảo nguyên chấp hành nhiệm vụ, nàng liền lập tức luyện một thân bản lĩnh vô cùng tốt.
Về phần tiễn thuật...
Khóe miệng Mộ Khinh Ca quyến rũ ra một vòng tà mị. Nàng chưa bao giờ trước mặt bất kỳ ai nhắc tới. Nàng ở thảo nguyên trừ bỏ học được thuật cưỡi ngựa, còn học được môn tuyệt kỹ khác.
Ngoài trăm bước, nháy mắt đã đến.
Tào Quý dẫn đầu quay lại đầu ngựa, cấp tốc chuyển biến, thiếu chút đem con ngựa siết ngã xuống đất.
Lúc con ngựa phát ra tiếng hí thống khổ, Mộ Khinh Ca cũng nhẹ nhàng quay đầu ngựa lại, động tác nước chảy mây trôi, đưa tới bốn phía một mảnh reo hò.
Dựng mũi tên vào cung, Tào Quý vẫn như cũ nhanh trước một bước.
Tựa hồ bị thuật cưỡi ngựa của Mộ Khinh Ca làm ảnh hưởng, hắn lộ vẻ có chút nóng nảy, mũi tên vừa lên dây cung, liền bắn ra ngoài. Tiễn thứ nhất, trúng vòng tám điểm.
Hắn nhíu mày, nhìn lén phương hướng Thái tử, lập tức tâm thần rùng mình, ổn định tâm tư, lần nữa bắn tên.
Hưu... Hưu... Hưu...
Tám mũi tên lần lượt bắn ra, lấy được thành tích đều là vòng chín điểm, mười điểm.
Điểm của chín mũi tên cộng lại, cư nhiên có tám mươi sáu điểm. Cách điểm số chín mươi, chỉ có bốn điểm.
Thành tích như vậy, khiến Tào Quý sắc mặt buông lỏng, lộ ra bộ dáng đắc ý nắm chắc chiến thắng.
Biểu diễn xong, Tào Quý nhìn về phía Mộ Khinh Ca, mới phát hiện, nàng còn đang ngắm mũi tên thứ nhất. Không khỏi cười nhạo: Tiểu tước gia, có cần tại hạ đỡ ổn cung tiễn cho ngài?
Tức khắc, bốn phía ầm ầm cười to.
Khóe miệng Mộ Khinh Ca không tiếng động khẽ cong, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Đầu mũi tên trong tay hơi hơi nâng lên.
Hưu!
Mũi tên thứ nhất lấy phương thức đường vòng cung bắn ra, hướng tới mục tiêu.
Ngay sau đó, không chờ ngắm trúng bia, Mộ Khinh Ca lại rút ra mũi tên thứ hai, nhanh chóng bắn ra.
Một cử động này của nàng, tức khắc khiến tất cả ồ lên.
Hắn muốn làm cái gì? Tần Diệc Dao nhíu mày khó hiểu hỏi.
Ha ha ha ha... Đây là bắn tên sao? Là rời tay đi!
Người ta là thân tiểu tước gia cành vàng lá ngọc, thế nào sẽ cưỡi ngựa bắn tên?
Vừa rồi ta thấy tiểu tước gia mã kỵ không tệ, còn tưởng rằng có thể xem trò hay, xem ra là ta nghĩ nhiều.
Này, tiểu tước gia người ta là người Thánh Vương bệ hạ nhìn trúng, nói không chừng có chỗ hơn người đấy?
Cái gì có chỗ hơn người? Nói không chừng là lấy sắc hầu người. Lúc trước, không phải nghe nói hắn đối với Duệ Vương rất có hảo cảm sao?
Ha ha ha, ngươi biết được nhiều thế.
Thanh âm cười nhạo càng lúc càng lớn, nội dung càng thêm khó coi.
Mà Mộ Khinh Ca lại không bị ảnh hưởng, tiếp tục bắn ra mấy mũi tên đằng sau.
Xong rồi! Lão đại điên rồi sao? Này làm sao bắn trúng? Thiệu mập mạp vẻ mặt đưa đám. Dứt lời, hắn lại quyết tuyệt nói: Hừ, cùng lắm thì gia thay lão đại thực hiện đánh cuộc, có cái gì không được.
Hắn nói, khiến Tần Diệc Dao kinh ngạc. Nàng không nghĩ tới kẻ hoàn khố trong miệng người khác lại nguyện ý thay Mộ Khinh Ca chịu nhục.
Bạch Tịch Nguyệt trong đám người, trong mắt tràn ngập mỉa mai. Tựa hồ thấy được cảnh Mộ Khinh Ca sau khi thua tự rước lấy nhục.
Đang lúc mọi người thần sắc khác nhau, tâm tư bất đồng, Mộ Khinh Ca đã bắn ra chín mũi tên.
Nhưng lúc này, mũi tên thứ nhất của nàng vừa vặn xuyên qua mục tiêu hồng tâm.
Hưu... Hưu... Hưu...
Thanh âm vũ tiễn xuyên phá trường không vang lên. Tên Mộ Khinh Ca bắn ra, chuẩn xác vô cùng xuyên qua hồng tâm.
Thời điểm mũi tên cuối cùng bám đuôi mũi tên thứ tám, mang theo mũi tên thứ tám xuyên qua hồng tâm, bốn phía đã một mảnh im lặng.
Hồi lâu, mới có người khiếp sợ run rẩy nói ra: Này... Đây là... Cửu tinh liên châu!
/247
|