Edit: Diệp Lưu Nhiên
____________________
Hắn cư nhiên không quan tâm nàng? Ánh mắt Tần Cẩn Hạo đen tối, thanh âm bình tĩnh nghe không ra hỉ nộ.
Nhưng theo Bạch Tịch Nguyệt xem thấy, Duệ Vương sinh khí. Hắn sở dĩ sinh khí, cùng nàng giống nhau, đối với hành vi của Mộ Khinh Ca cảm thấy chán ghét.
Khóe miệng ẩn ẩn lộ ra một mạt cười đắc ý, biểu tình Bạch Tịch Nguyệt càng trở nên vô tội đáng thương. Nàng nhẹ nhàng đẩy khỏi cái ôm của Tần Cẩn Hạo, đi ra hai bước, điềm đạm đáng yêu nói: Tịch Nguyệt bất quá là một cô nhi ăn nhờ ở đậu, làm sao so được với công chúa, Mộ ca ca làm như thế, Tịch Nguyệt cũng có thể lý giải.
Tần Cẩn Hạo ánh mắt chợt lóe, tiến lên trước một bước hỏi: Mộ Khinh Ca gần đây hay đi lại cùng hoàng muội ta?
Bạch Tịch Nguyệt nhẹ gật đầu, nói chi tiết: Công chúa điện hạ ngược lại thường xuyên tìm đến Mộ ca ca.
Tin tức này, khiến ánh mắt Tần Cẩn Hạo tức khắc tối đi.
Theo suy nghĩ của hắn, hoàng muội của mình gả cho tên phế vật Mộ Khinh Ca thực sự là ủy khuất, nếu là sử dụng để liên hôn với nước láng giềng, liền có thể làm trợ lực đăng vị tương lai của hắn.
Cho nên, quan hệ hai người Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao trở nên thân cận, cũng không phải là chuyện khiến hắn vui.
Hắn và mẫu phi ý nghĩ giống nhau, tại lúc thế lực Mộ phủ còn tồn tại, có thể đem nó cướp lấy, biến thành thế lực của mình thì không còn gì tốt hơn. Hoàng thượng muốn đối phó Mộ phủ đã là chuyện sớm muộn, chờ hắn đem binh quyền Mộ phủ nắm tới tay, lại từ phụ hoàng đem Mộ phủ xử lý nốt, cuối cùng đem hoàng muội gả cho nước láng giềng. Như vậy, trong đám hoàng tử ở Tần quốc, còn ai có thể chống lại hắn? Chỉ bằng tên Thái tử ngu ngốc kia sao?
Không được, nhất định phải làm chút chuyện, làm Mộ gia loạn lên, hắn có thể nhân cơ hội thừa nước đục thả câu.
Tần Cẩn Hạo con ngươi nhíu lại, trong lòng liền định ra chủ ý.
Hắn đối với Bạch Tịch Nguyệt nói: Tịch Nguyệt, tình ý của ta đối với nàng, nàng cũng biết. Nhưng, nàng phải biết rằng, lấy thân phận của nàng, cho dù tương lai rước nàng về phủ, vị trí chính phi không có khả năng là nàng, thậm trí ngay cả vị trí trắc phi đều... Vừa nói, thần sắc hắn lộ ra một tia thống khổ.
Bạch Tịch Nguyệt trong lòng hoảng hốt.
Chính phi không được, trắc phi cũng không xứng? Vậy là lấy thân phận gì? Nàng muốn chính là trái tim Duệ Vương, muốn chính là hậu vị chí cao vô thượng.
Nhưng nàng cũng biết lời Duệ Vương là nói thật, ai bảo mình là cô nhi đây?
Chú ý Bạch Tịch Nguyệt biểu tình biến hóa, lúc nàng lộ ra tuyệt vọng, Tần Cẩn Hạo lại nói: Kỳ thật, cũng không phải không có biện pháp, khiến cho bổn vương quang minh chính đại lấy nàng làm phi. Biện pháp gì! Bạch Tịch Nguyệt gấp không được nói.
Tần Cẩn Hạo vuốt mái tóc của nàng, chậm rãi nói: Tự nhiên là làm việc cho phụ hoàng, lập công. Đến lúc đó, phụ hoàng sẽ cho nàng thân phận tương xứng, nàng không những có thể làm sáng lạn Bạch gia, thậm chí còn có thể ngẩng cao đầu làm thê tử bổn vương, không kẻ nào dám nói xấu.
Tần Cẩn Hạo thêu dệt ra cảnh đẹp, làm cho Bạch Tịch Nguyệt hướng tới. Nàng liền thuận theo con đường tươi sáng mà hắn nói, hỏi: Nhưng ta chỉ là một tiểu nữ tử, làm sao có thể thay Hoàng thượng làm việc, lập nhiều công trạng?
Nàng có thể, đương nhiên có thể. Tần Cẩn Hạo tiếp tục cổ động. Đừng quên, nàng hiện tại đang ở Mộ phủ, mà Mộ phủ đối với phụ hoàng ta sớm đã là họa lớn trong lòng.
Bạch Tịch Nguyệt cả kinh. Hoàng thượng đối với Mộ phủ đã... Nàng vậy mà không nhìn thấy một bước này.
Hoàn hảo, hoàn hảo! Mình gặp được Duệ Vương, cũng trở thành người của hắn. Trong lòng Bạch Tịch Nguyệt có một loại may mắn nghĩ mà sợ, cảm thấy, nếu Mộ phủ thật sự vong, có Duệ Vương bảo hộ, vận mệnh của nàng sẽ không thê thảm như những người khác trong Mộ phủ.
Điện hạ, Tịch Nguyệt phải làm thế nào? Chỉ trong nháy mắt, Bạch Tịch Nguyệt liền xác định lựa chọn của mình. Nàng, vẫn là vứt bỏ Mộ phủ đã nuôi dưỡng nàng trưởng thành.
Cá đã cắn câu, Tần Cẩn Hạo cười nói: Hiện tại phụ hoàng còn chưa làm ra quyết định cuối cùng, nàng không cần quá lo lắng. Tiếp theo, lại cảm thán nói: Kỳ thật, những thần tử như chúng ta cũng tương đối bị động. Ta cũng hy vọng phụ hoàng không đối phó Mộ phủ, dù gì đó là phu gia tương lai của hoàng muội ta. Nhưng, quân muốn thần chết thần không thể không chết. Nếu phụ hoàng cố ý muốn đối phó Mộ phủ, ta cũng chỉ thực xin lỗi tình nghĩa cùng Mộ phủ, vì thiên hạ suy nghĩ.
Điện hạ trong lòng khó chịu, Tịch Nguyệt hiểu. Bạch Tịch Nguyệt khéo hiểu lòng người dựa vào ngực Duệ Vương: Giống như Mộ phủ dưỡng ta nhiều năm như vậy, ta đối với Mộ phủ cũng là có cảm tình. Nhưng, hoàng mệnh khó trái, thân là con dân Tần quốc, vì thiên tử phân ưu là việc phải làm.
Tịch Nguyệt, nàng thật là hiểu chuyện. Tần Cẩn Hạo khích lệ nói.
Bạch Tịch Nguyệt xấu hổ cúi đầu. Cùng Tần Cẩn Hạo đối thoại, nàng tựa hồ tìm được lý do chính đáng đem Mộ phủ giẫm dưới lòng bàn chân.
Đem Bạch Tịch Nguyệt ôm vào trong ngực, Tần Cẩn Hạo thấp giọng nói: Về sau, nàng nếu ở Mộ phủ nghe được cái gì, liền lặng lẽ cho ta biết. Đương nhiên, nếu nàng có thể khiến Mộ công gia cùng Mộ Khinh Ca sinh ra khoảng cách, vậy càng tốt.
Lời Tần Cẩn Hạo, Bạch Tịch Nguyệt ở giữa tự nguyện chịu thiệt.
Mộ Khinh Ca đối với nàng như vậy, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng ngưng tay.
Cho nên, nàng không chút nghĩ ngợi, liền đáp ứng.
Rốt cuộc đã cắm vào quân cờ ẩn tuyệt diệu ở Mộ phủ, Tần Cẩn Hạo tâm tình rất tốt. Cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng ngực, vẫn còn mang theo mị hoặc thẹn thùng sau màn mây mưa, lập tức dưới bụng lại căng thẳng.
Hắn vươn tay đem Bạch Tịch Nguyệt ôm lấy, lần nữa đi về hướng giường ngủ nhỏ dành cho khách nhân sau bình phong.
____________________
Hắn cư nhiên không quan tâm nàng? Ánh mắt Tần Cẩn Hạo đen tối, thanh âm bình tĩnh nghe không ra hỉ nộ.
Nhưng theo Bạch Tịch Nguyệt xem thấy, Duệ Vương sinh khí. Hắn sở dĩ sinh khí, cùng nàng giống nhau, đối với hành vi của Mộ Khinh Ca cảm thấy chán ghét.
Khóe miệng ẩn ẩn lộ ra một mạt cười đắc ý, biểu tình Bạch Tịch Nguyệt càng trở nên vô tội đáng thương. Nàng nhẹ nhàng đẩy khỏi cái ôm của Tần Cẩn Hạo, đi ra hai bước, điềm đạm đáng yêu nói: Tịch Nguyệt bất quá là một cô nhi ăn nhờ ở đậu, làm sao so được với công chúa, Mộ ca ca làm như thế, Tịch Nguyệt cũng có thể lý giải.
Tần Cẩn Hạo ánh mắt chợt lóe, tiến lên trước một bước hỏi: Mộ Khinh Ca gần đây hay đi lại cùng hoàng muội ta?
Bạch Tịch Nguyệt nhẹ gật đầu, nói chi tiết: Công chúa điện hạ ngược lại thường xuyên tìm đến Mộ ca ca.
Tin tức này, khiến ánh mắt Tần Cẩn Hạo tức khắc tối đi.
Theo suy nghĩ của hắn, hoàng muội của mình gả cho tên phế vật Mộ Khinh Ca thực sự là ủy khuất, nếu là sử dụng để liên hôn với nước láng giềng, liền có thể làm trợ lực đăng vị tương lai của hắn.
Cho nên, quan hệ hai người Mộ Khinh Ca và Tần Diệc Dao trở nên thân cận, cũng không phải là chuyện khiến hắn vui.
Hắn và mẫu phi ý nghĩ giống nhau, tại lúc thế lực Mộ phủ còn tồn tại, có thể đem nó cướp lấy, biến thành thế lực của mình thì không còn gì tốt hơn. Hoàng thượng muốn đối phó Mộ phủ đã là chuyện sớm muộn, chờ hắn đem binh quyền Mộ phủ nắm tới tay, lại từ phụ hoàng đem Mộ phủ xử lý nốt, cuối cùng đem hoàng muội gả cho nước láng giềng. Như vậy, trong đám hoàng tử ở Tần quốc, còn ai có thể chống lại hắn? Chỉ bằng tên Thái tử ngu ngốc kia sao?
Không được, nhất định phải làm chút chuyện, làm Mộ gia loạn lên, hắn có thể nhân cơ hội thừa nước đục thả câu.
Tần Cẩn Hạo con ngươi nhíu lại, trong lòng liền định ra chủ ý.
Hắn đối với Bạch Tịch Nguyệt nói: Tịch Nguyệt, tình ý của ta đối với nàng, nàng cũng biết. Nhưng, nàng phải biết rằng, lấy thân phận của nàng, cho dù tương lai rước nàng về phủ, vị trí chính phi không có khả năng là nàng, thậm trí ngay cả vị trí trắc phi đều... Vừa nói, thần sắc hắn lộ ra một tia thống khổ.
Bạch Tịch Nguyệt trong lòng hoảng hốt.
Chính phi không được, trắc phi cũng không xứng? Vậy là lấy thân phận gì? Nàng muốn chính là trái tim Duệ Vương, muốn chính là hậu vị chí cao vô thượng.
Nhưng nàng cũng biết lời Duệ Vương là nói thật, ai bảo mình là cô nhi đây?
Chú ý Bạch Tịch Nguyệt biểu tình biến hóa, lúc nàng lộ ra tuyệt vọng, Tần Cẩn Hạo lại nói: Kỳ thật, cũng không phải không có biện pháp, khiến cho bổn vương quang minh chính đại lấy nàng làm phi. Biện pháp gì! Bạch Tịch Nguyệt gấp không được nói.
Tần Cẩn Hạo vuốt mái tóc của nàng, chậm rãi nói: Tự nhiên là làm việc cho phụ hoàng, lập công. Đến lúc đó, phụ hoàng sẽ cho nàng thân phận tương xứng, nàng không những có thể làm sáng lạn Bạch gia, thậm chí còn có thể ngẩng cao đầu làm thê tử bổn vương, không kẻ nào dám nói xấu.
Tần Cẩn Hạo thêu dệt ra cảnh đẹp, làm cho Bạch Tịch Nguyệt hướng tới. Nàng liền thuận theo con đường tươi sáng mà hắn nói, hỏi: Nhưng ta chỉ là một tiểu nữ tử, làm sao có thể thay Hoàng thượng làm việc, lập nhiều công trạng?
Nàng có thể, đương nhiên có thể. Tần Cẩn Hạo tiếp tục cổ động. Đừng quên, nàng hiện tại đang ở Mộ phủ, mà Mộ phủ đối với phụ hoàng ta sớm đã là họa lớn trong lòng.
Bạch Tịch Nguyệt cả kinh. Hoàng thượng đối với Mộ phủ đã... Nàng vậy mà không nhìn thấy một bước này.
Hoàn hảo, hoàn hảo! Mình gặp được Duệ Vương, cũng trở thành người của hắn. Trong lòng Bạch Tịch Nguyệt có một loại may mắn nghĩ mà sợ, cảm thấy, nếu Mộ phủ thật sự vong, có Duệ Vương bảo hộ, vận mệnh của nàng sẽ không thê thảm như những người khác trong Mộ phủ.
Điện hạ, Tịch Nguyệt phải làm thế nào? Chỉ trong nháy mắt, Bạch Tịch Nguyệt liền xác định lựa chọn của mình. Nàng, vẫn là vứt bỏ Mộ phủ đã nuôi dưỡng nàng trưởng thành.
Cá đã cắn câu, Tần Cẩn Hạo cười nói: Hiện tại phụ hoàng còn chưa làm ra quyết định cuối cùng, nàng không cần quá lo lắng. Tiếp theo, lại cảm thán nói: Kỳ thật, những thần tử như chúng ta cũng tương đối bị động. Ta cũng hy vọng phụ hoàng không đối phó Mộ phủ, dù gì đó là phu gia tương lai của hoàng muội ta. Nhưng, quân muốn thần chết thần không thể không chết. Nếu phụ hoàng cố ý muốn đối phó Mộ phủ, ta cũng chỉ thực xin lỗi tình nghĩa cùng Mộ phủ, vì thiên hạ suy nghĩ.
Điện hạ trong lòng khó chịu, Tịch Nguyệt hiểu. Bạch Tịch Nguyệt khéo hiểu lòng người dựa vào ngực Duệ Vương: Giống như Mộ phủ dưỡng ta nhiều năm như vậy, ta đối với Mộ phủ cũng là có cảm tình. Nhưng, hoàng mệnh khó trái, thân là con dân Tần quốc, vì thiên tử phân ưu là việc phải làm.
Tịch Nguyệt, nàng thật là hiểu chuyện. Tần Cẩn Hạo khích lệ nói.
Bạch Tịch Nguyệt xấu hổ cúi đầu. Cùng Tần Cẩn Hạo đối thoại, nàng tựa hồ tìm được lý do chính đáng đem Mộ phủ giẫm dưới lòng bàn chân.
Đem Bạch Tịch Nguyệt ôm vào trong ngực, Tần Cẩn Hạo thấp giọng nói: Về sau, nàng nếu ở Mộ phủ nghe được cái gì, liền lặng lẽ cho ta biết. Đương nhiên, nếu nàng có thể khiến Mộ công gia cùng Mộ Khinh Ca sinh ra khoảng cách, vậy càng tốt.
Lời Tần Cẩn Hạo, Bạch Tịch Nguyệt ở giữa tự nguyện chịu thiệt.
Mộ Khinh Ca đối với nàng như vậy, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng ngưng tay.
Cho nên, nàng không chút nghĩ ngợi, liền đáp ứng.
Rốt cuộc đã cắm vào quân cờ ẩn tuyệt diệu ở Mộ phủ, Tần Cẩn Hạo tâm tình rất tốt. Cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng ngực, vẫn còn mang theo mị hoặc thẹn thùng sau màn mây mưa, lập tức dưới bụng lại căng thẳng.
Hắn vươn tay đem Bạch Tịch Nguyệt ôm lấy, lần nữa đi về hướng giường ngủ nhỏ dành cho khách nhân sau bình phong.
/247
|