Sáng sớm ngày thứ hai, không đợi Mặc Thiển Uyên thượng triều, người Khuynh Vân Tông đã hùng hổ đi tới đại điện.
Mặc Thiển Uyên vừa mới ngồi xuống vương vị đối mặt với tất cả các quan văn võ trong triều, nhìn thấy sau khi người Khuynh Vân Tông đến thì tất cả đều hoảng sợ thối lui đến bên ngoài cửa, ánh mắt hắn hơi tối sầm lại.
Hồn Ngọc đâu? Khương Thần Thanh hoàn toàn không ý thức được, cách làm của bọn họ, đã đem thể diện đế vương của Mặc Thiển Uyên dẫm lên dưới chân, không có báo trước cũng không có bất luận thông báo gì, trực tiếp xâm nhập triều đình, bức lui cả triều văn võ, đứng ở trong đại điện nói lên yêu cầu của bọn họ.
Có lẽ không phải không ý thức được, mà là hắn căn bản không thèm để ý cố kỵ gì với đế vương của một tiểu quốc bình thường.
Mặc Thiển Uyên cưỡng chế nội tâm bất mãn, cười nói: Chư vị khởi giá sớm như vậy? Người tới, cấp ghế cho khách quý.
Một đám thái giám đã chuyển ghế dựa đến, người Khuynh Vân Tông bình yên ngồi xuống.
Nha đầu Vân Tiên đã làm chuyện ngu xuẩn chúng ta tạm thời không đề cập tới, nhưng giao dịch giữa tiên đế cùng tông chủ ta trước đây vẫn còn, chúng ta cũng không có ý quấy rầy Thích Quốc, làm phiền bệ hạ sớm chút đem Hồn Ngọc giao cho ta, chúng ta cũng muốn quay về Khuynh Vân Tông phục mệnh. Khương Thần Thanh gọn gàng dứt khoát mở miệng, tuy lời nói còn có chút khách khí, nhưng giọng điệu cùng thần thái lại không có nửa điểm tôn trọng.
Mặc dù tính tình của Mặc Thiển Uyên khá tốt, nhưng cũng bị làm cho tức giận muốn phun cả máu, chính là ngại với thực lực của Khuynh Vân Tông, hắn cũng chỉ có thể đánh rớt hàm răng nuốt máu.
Giờ khắc này, hắn thật sự hận không thể lập tức đồng ý với đề nghị tối qua của Quân Vô Tà, trực tiếp chém đám hỗn đản không coi ai ra gì, thay vì nhìn bọn họ ở chỗ này diễu võ dương oai.
Nguyên lai là việc này, hôm qua trẫm đã đáp ứng chư vị rồi, tự nhiên sẽ làm được, trẫm đã sai người đi tìm Hồn Ngọc suốt đêm, nhưng lại xảy ra vài vấn đề. Mặc Thiển Uyên đem những gì đã nghĩ tối hôm qua nói ra.
Vấn đề? Có vấn đề gì? Nháy mắt sắc mặt Khương Thần Thanh liền trầm xuống.
Nếu Bạch Vân Tiên không tự mình truyền tin tức giả về, bọn họ đâu cần phải lao sư động chúng như thế.
Thân là trưởng lão Khuynh Vân Tông, quốc gia như Thích Quốc căn bản là chướng mắt hắn, hiện giờ tới, hắn chỉ nghĩ sớm chạy lấy người.
Hồn Ngọc đúng là ở Thích Quốc, chư vị cũng biết, năm đó Hồn Ngọc đã bị tổ tiên ta cắt thành hai mảnh, một phần tặng cho Lân Vương Quân Tiển, một phần lưu tại trong cung. Mười năm trước, trưởng tử Quân Tiển là Quân Cố chết trận sa trường, Quân Tiển quá bi thống liền đem nửa Hồn Ngọc kia hạ táng cùng Quân Cố, mà nửa kia trong tay hoàng thất, sau khi tiên đế chết vì bệnh cũng đã theo vào hoàng lăng...... Mặc Thiển Uyên không nhanh không chậm nói, tiên đế hiện giờ còn bị nhốt tại trong địa lao, bất quá đối với bên ngoài sớm đã tuyên truyền hắn đã tử vong. Hoàng lăng của tiên đế hiện giờ bất quá là một tòa mồ không, hạ táng bên trong bất quá là một thi thể của một phạm nhân mang tội tử hình.
Chỉ là hết thảy này, chỉ có hai người biết được là Mặc Thiển Uyên và Quân Vô Tà.
Thời điểm Mặc Thiển Uyên nói xong hết thảy, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Tần Ngữ Yên, hắn không trông cậy vào phản ứng của Khương Thần Thanh, nhưng vị đại tiểu thư này thật ra thoạt nhìn còn thấu tình đạt lý, còn có chút trông cậy vào, có lẽ nàng có thể thông cảm với người đã chết, nói không chừng sẽ thu tay lại cũng nên.
Nhưng mà, sau khi Mặc Thiển Uyên nói xong hết thảy, sắc mặt Khương Thần Thanh đã đen tới cực điểm rồi, hắn thình lình đứng lên, nhìn chằm chằm vào Mặc Thiển Uyên nói: Quả thực là hồ nháo, Hồn Ngọc sao có thể hạ táng! Thật đúng là vô tri! Hiện tại lập tức đi lấy hai khối Hồn Ngọc về cho chúng ta, cho dù phải đào mồ các ngươi cũng phải làm, lăng mộ cũng thế! Lúc này đây, chúng ta nhất định phải lấy được Hồn Ngọc trong tay!
Căn bản không còn chỗ cho bất cứ thương lượng nào, Khương Thần Thanh mở miệng đã làm cho Mặc Thiển Uyên cùng Quân gia phải đi đào mồ nhà mình!
Mặc Thiển Uyên vừa mới ngồi xuống vương vị đối mặt với tất cả các quan văn võ trong triều, nhìn thấy sau khi người Khuynh Vân Tông đến thì tất cả đều hoảng sợ thối lui đến bên ngoài cửa, ánh mắt hắn hơi tối sầm lại.
Hồn Ngọc đâu? Khương Thần Thanh hoàn toàn không ý thức được, cách làm của bọn họ, đã đem thể diện đế vương của Mặc Thiển Uyên dẫm lên dưới chân, không có báo trước cũng không có bất luận thông báo gì, trực tiếp xâm nhập triều đình, bức lui cả triều văn võ, đứng ở trong đại điện nói lên yêu cầu của bọn họ.
Có lẽ không phải không ý thức được, mà là hắn căn bản không thèm để ý cố kỵ gì với đế vương của một tiểu quốc bình thường.
Mặc Thiển Uyên cưỡng chế nội tâm bất mãn, cười nói: Chư vị khởi giá sớm như vậy? Người tới, cấp ghế cho khách quý.
Một đám thái giám đã chuyển ghế dựa đến, người Khuynh Vân Tông bình yên ngồi xuống.
Nha đầu Vân Tiên đã làm chuyện ngu xuẩn chúng ta tạm thời không đề cập tới, nhưng giao dịch giữa tiên đế cùng tông chủ ta trước đây vẫn còn, chúng ta cũng không có ý quấy rầy Thích Quốc, làm phiền bệ hạ sớm chút đem Hồn Ngọc giao cho ta, chúng ta cũng muốn quay về Khuynh Vân Tông phục mệnh. Khương Thần Thanh gọn gàng dứt khoát mở miệng, tuy lời nói còn có chút khách khí, nhưng giọng điệu cùng thần thái lại không có nửa điểm tôn trọng.
Mặc dù tính tình của Mặc Thiển Uyên khá tốt, nhưng cũng bị làm cho tức giận muốn phun cả máu, chính là ngại với thực lực của Khuynh Vân Tông, hắn cũng chỉ có thể đánh rớt hàm răng nuốt máu.
Giờ khắc này, hắn thật sự hận không thể lập tức đồng ý với đề nghị tối qua của Quân Vô Tà, trực tiếp chém đám hỗn đản không coi ai ra gì, thay vì nhìn bọn họ ở chỗ này diễu võ dương oai.
Nguyên lai là việc này, hôm qua trẫm đã đáp ứng chư vị rồi, tự nhiên sẽ làm được, trẫm đã sai người đi tìm Hồn Ngọc suốt đêm, nhưng lại xảy ra vài vấn đề. Mặc Thiển Uyên đem những gì đã nghĩ tối hôm qua nói ra.
Vấn đề? Có vấn đề gì? Nháy mắt sắc mặt Khương Thần Thanh liền trầm xuống.
Nếu Bạch Vân Tiên không tự mình truyền tin tức giả về, bọn họ đâu cần phải lao sư động chúng như thế.
Thân là trưởng lão Khuynh Vân Tông, quốc gia như Thích Quốc căn bản là chướng mắt hắn, hiện giờ tới, hắn chỉ nghĩ sớm chạy lấy người.
Hồn Ngọc đúng là ở Thích Quốc, chư vị cũng biết, năm đó Hồn Ngọc đã bị tổ tiên ta cắt thành hai mảnh, một phần tặng cho Lân Vương Quân Tiển, một phần lưu tại trong cung. Mười năm trước, trưởng tử Quân Tiển là Quân Cố chết trận sa trường, Quân Tiển quá bi thống liền đem nửa Hồn Ngọc kia hạ táng cùng Quân Cố, mà nửa kia trong tay hoàng thất, sau khi tiên đế chết vì bệnh cũng đã theo vào hoàng lăng...... Mặc Thiển Uyên không nhanh không chậm nói, tiên đế hiện giờ còn bị nhốt tại trong địa lao, bất quá đối với bên ngoài sớm đã tuyên truyền hắn đã tử vong. Hoàng lăng của tiên đế hiện giờ bất quá là một tòa mồ không, hạ táng bên trong bất quá là một thi thể của một phạm nhân mang tội tử hình.
Chỉ là hết thảy này, chỉ có hai người biết được là Mặc Thiển Uyên và Quân Vô Tà.
Thời điểm Mặc Thiển Uyên nói xong hết thảy, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Tần Ngữ Yên, hắn không trông cậy vào phản ứng của Khương Thần Thanh, nhưng vị đại tiểu thư này thật ra thoạt nhìn còn thấu tình đạt lý, còn có chút trông cậy vào, có lẽ nàng có thể thông cảm với người đã chết, nói không chừng sẽ thu tay lại cũng nên.
Nhưng mà, sau khi Mặc Thiển Uyên nói xong hết thảy, sắc mặt Khương Thần Thanh đã đen tới cực điểm rồi, hắn thình lình đứng lên, nhìn chằm chằm vào Mặc Thiển Uyên nói: Quả thực là hồ nháo, Hồn Ngọc sao có thể hạ táng! Thật đúng là vô tri! Hiện tại lập tức đi lấy hai khối Hồn Ngọc về cho chúng ta, cho dù phải đào mồ các ngươi cũng phải làm, lăng mộ cũng thế! Lúc này đây, chúng ta nhất định phải lấy được Hồn Ngọc trong tay!
Căn bản không còn chỗ cho bất cứ thương lượng nào, Khương Thần Thanh mở miệng đã làm cho Mặc Thiển Uyên cùng Quân gia phải đi đào mồ nhà mình!
/476
|