Trong điện Lâm Uyên, Quân Vô Tà đang vì Mặc Thiển Uyên bắt mạch, đã qua nhiều ngày điều trị, độc tố trên người Mặc Thiển Uyên dần dần bị thanh trừ, thân thể đã dần dần chuyển biến tốt.
Chợt nghe Nhị hoàng tử đến thăm, Mặc Thiển Uyên trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Lúc này lại đây, chắc không có chuyện gì tốt. Mặc Thiển Uyên cười lạnh nói.
Hắn cùng Mặc Huyền Phỉ quan hệ vẫn luôn không hòa hợp, mẫu thân hắn là Hoàng Hậu, còn mẫu thân Mặc Huyền Phỉ lại là Văn quý phi, lúc Hoàng Hậu ly thế, Văn quý phi ở trong hậu cung nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của lục cung, hoàng đế đối với nàng càng là sủng ái nhiều hơn, người đi trà lạnh, trái tim Mặc Thiển Uyên sớm đã băng giá.
Quân Vô Tà thu hồi tay đáp ở trên mạch hắn, Thân thể ngươi đã tốt lên, có vài người sợ là đứng ngồi không yên.
Mặc Thiển Uyên không hề cố tình dấu diếm tình huống chính mình có chuyển biến tốt đẹp, điểm này cũng là Quân Vô Tà cố ý dặn dò.
Muốn soán vị, chỉ dựa vào một cái Thái tử ngu ngốc cùng Lân Vương phủ là không thành, Mặc Thiển Uyên cần thiết một lần nữa tạo danh vọng ở trong thần tử cùng bá tánh, mới có thể sau khi sự thành nước chảy thành sông bước lên vương vị.
Điểm này Quân Vô Tà minh bạch, Mặc Thiển Uyên cũng minh bạch.
Ta đảo mắt muốn nhìn, hắn có thể đối với cái Thái tử này của ta làm ra tới sự tình gì. Mặc Thiển Uyên ánh mắt âm lãnh, vị trí Thái tử của hắn tuy rằng lung lay sắp đổ, nhưng hoàng đế vì giữ thanh danh của chính mình, tuyệt đối sẽ không làm ra tới sự tình gì quá kích, ngay cả Mặc Huyền Phỉ cũng vì thanh danh cũng sẽ không dám trước mặt mọi người làm trò cùng hắn chống đối.
Không cần chờ lâu, rất nhanh Mặc Huyền Phỉ mang theo Bạch Vân Tiên đã tới.Luận về dung mạo hay khí chất, Mặc Huyền Phỉ không thẹn với thanh danh tối cao của hoàng tử Thích Quốc, Bạch Vân Tiên bên cạnh hôm nay mặc một thân bạch y, giống như tiên tử, đem dung mạo nàng vốn rất thanh lệ càng thêm động lòng người, cũng biểu lộ sự cao ngạo vốn có.
Hoàng huynh, nhiều ngày không gặp, khí sắc của ngươi khá hơn nhiều. Mặc Huyền Phỉ tiêu sái nhấc bước đi đến, khóe mắt khi thoáng nhìn thấy Quân Vô Tà, hơi sửng sốt.
Dung mạo Quân Vô Tà vốn là là nhất đẳng xuất sắc nhất, sở dĩ làm người cảm thấy không vui, tất cả đều là bởi vì tính tình của nàng. Ngày xưa ánh mắt Quân Vô Tà nhìn mình là tràn ngập nhiệt tình cùng hâm mộ, nhưng hiện giờ đôi mắt Quân Vô Tà rất lạnh lẽo, thậm chí không hề dừng lại trên người hắn chút nào.
Khí chất biến hóa, làm cho người ta cảm giác Quân Vô Tà thoát thai hoán cốt, trang dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia khí chất thanh lãnh giống như tuyết liên lớn lên trên đỉnh Tuyết Sơn, mỹ lệ, thánh khiết, lại cao không thể với tới như vậy.
Quân Vô Tà cũng là một thân bạch y, tùy ý ngồi dựa ở trên ghế, cặp con ngươi kia giống như thu thủy hơi buông xuống, nhìn quyển sách đang cầm trên tay, nửa điểm ý tứ ngẩng đầu lên cũng không có.
Hai vị nữ tử đồng dạng bạch y, đồng dạng lạnh lẽo, đồng dạng tuyệt sắc, chính là không biết vì sao, Mặc Huyền Phỉ thế nhưng cảm thấy, nhìn về phía Quân Vô Tà, Bạch Vân Tiên bên người tựa hồ không hề tuyệt sắc thanh lệ như vậy.
Quân Vô Tà lạnh nhạt, nhưng rất tự nhiên. Nàng một mình ngồi ở chỗ kia, đáy mắt không có vị trí bất luận kẻ nào, phảng phất trong phàm trần này hết thảy đều cùng nàng không quan hệ, nàng độc lập cùng thế gian, mắt lạnh nhìn xem trăm họ. So sánh, Bạch Vân Tiên lại làm người cảm thấy không tự nhiên như vậy. Nàng ta khẽ nhếch cằm cùng ánh mắt cao ngạo, đều để lộ ra một loại tư thái cao cao tại thượng, nhưng cố ý vì tư thái này, trước mặt hồn nhiên thiên thành của Quân Vô Tà, lại thấy có vẻ chẳng là cái gì cả.
Mặc Huyền Phỉ cảm thấy mình nhất định là điên rồi, vì sao hắn lại cảm thấy Quân Vô Tà so với Bạch Vân Tiên càng thêm động lòng người.
Không có khả năng! Này nhất định là ảo giác!!
Chợt nghe Nhị hoàng tử đến thăm, Mặc Thiển Uyên trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn.
Lúc này lại đây, chắc không có chuyện gì tốt. Mặc Thiển Uyên cười lạnh nói.
Hắn cùng Mặc Huyền Phỉ quan hệ vẫn luôn không hòa hợp, mẫu thân hắn là Hoàng Hậu, còn mẫu thân Mặc Huyền Phỉ lại là Văn quý phi, lúc Hoàng Hậu ly thế, Văn quý phi ở trong hậu cung nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của lục cung, hoàng đế đối với nàng càng là sủng ái nhiều hơn, người đi trà lạnh, trái tim Mặc Thiển Uyên sớm đã băng giá.
Quân Vô Tà thu hồi tay đáp ở trên mạch hắn, Thân thể ngươi đã tốt lên, có vài người sợ là đứng ngồi không yên.
Mặc Thiển Uyên không hề cố tình dấu diếm tình huống chính mình có chuyển biến tốt đẹp, điểm này cũng là Quân Vô Tà cố ý dặn dò.
Muốn soán vị, chỉ dựa vào một cái Thái tử ngu ngốc cùng Lân Vương phủ là không thành, Mặc Thiển Uyên cần thiết một lần nữa tạo danh vọng ở trong thần tử cùng bá tánh, mới có thể sau khi sự thành nước chảy thành sông bước lên vương vị.
Điểm này Quân Vô Tà minh bạch, Mặc Thiển Uyên cũng minh bạch.
Ta đảo mắt muốn nhìn, hắn có thể đối với cái Thái tử này của ta làm ra tới sự tình gì. Mặc Thiển Uyên ánh mắt âm lãnh, vị trí Thái tử của hắn tuy rằng lung lay sắp đổ, nhưng hoàng đế vì giữ thanh danh của chính mình, tuyệt đối sẽ không làm ra tới sự tình gì quá kích, ngay cả Mặc Huyền Phỉ cũng vì thanh danh cũng sẽ không dám trước mặt mọi người làm trò cùng hắn chống đối.
Không cần chờ lâu, rất nhanh Mặc Huyền Phỉ mang theo Bạch Vân Tiên đã tới.Luận về dung mạo hay khí chất, Mặc Huyền Phỉ không thẹn với thanh danh tối cao của hoàng tử Thích Quốc, Bạch Vân Tiên bên cạnh hôm nay mặc một thân bạch y, giống như tiên tử, đem dung mạo nàng vốn rất thanh lệ càng thêm động lòng người, cũng biểu lộ sự cao ngạo vốn có.
Hoàng huynh, nhiều ngày không gặp, khí sắc của ngươi khá hơn nhiều. Mặc Huyền Phỉ tiêu sái nhấc bước đi đến, khóe mắt khi thoáng nhìn thấy Quân Vô Tà, hơi sửng sốt.
Dung mạo Quân Vô Tà vốn là là nhất đẳng xuất sắc nhất, sở dĩ làm người cảm thấy không vui, tất cả đều là bởi vì tính tình của nàng. Ngày xưa ánh mắt Quân Vô Tà nhìn mình là tràn ngập nhiệt tình cùng hâm mộ, nhưng hiện giờ đôi mắt Quân Vô Tà rất lạnh lẽo, thậm chí không hề dừng lại trên người hắn chút nào.
Khí chất biến hóa, làm cho người ta cảm giác Quân Vô Tà thoát thai hoán cốt, trang dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia khí chất thanh lãnh giống như tuyết liên lớn lên trên đỉnh Tuyết Sơn, mỹ lệ, thánh khiết, lại cao không thể với tới như vậy.
Quân Vô Tà cũng là một thân bạch y, tùy ý ngồi dựa ở trên ghế, cặp con ngươi kia giống như thu thủy hơi buông xuống, nhìn quyển sách đang cầm trên tay, nửa điểm ý tứ ngẩng đầu lên cũng không có.
Hai vị nữ tử đồng dạng bạch y, đồng dạng lạnh lẽo, đồng dạng tuyệt sắc, chính là không biết vì sao, Mặc Huyền Phỉ thế nhưng cảm thấy, nhìn về phía Quân Vô Tà, Bạch Vân Tiên bên người tựa hồ không hề tuyệt sắc thanh lệ như vậy.
Quân Vô Tà lạnh nhạt, nhưng rất tự nhiên. Nàng một mình ngồi ở chỗ kia, đáy mắt không có vị trí bất luận kẻ nào, phảng phất trong phàm trần này hết thảy đều cùng nàng không quan hệ, nàng độc lập cùng thế gian, mắt lạnh nhìn xem trăm họ. So sánh, Bạch Vân Tiên lại làm người cảm thấy không tự nhiên như vậy. Nàng ta khẽ nhếch cằm cùng ánh mắt cao ngạo, đều để lộ ra một loại tư thái cao cao tại thượng, nhưng cố ý vì tư thái này, trước mặt hồn nhiên thiên thành của Quân Vô Tà, lại thấy có vẻ chẳng là cái gì cả.
Mặc Huyền Phỉ cảm thấy mình nhất định là điên rồi, vì sao hắn lại cảm thấy Quân Vô Tà so với Bạch Vân Tiên càng thêm động lòng người.
Không có khả năng! Này nhất định là ảo giác!!
/476
|