Tuyệt Thế Thiên Tài Tiểu Công Chúa

Chương 20 - Chương 20

/24


Ngựa Xích Thố, là loại ngựa có đầy sắc thái truyền thuyết, nó từng đi theo một vị danh tướng lên chiến trường, cũng làm cho vô số người vì khí thế của nó là phải cảm thán. Thế nhưng bảo mã hiếm thấy, bình thường một hãn huyết bảo mã đã là nghìn vàng khó cầu, mà còn là Xích Thố nổi bật trong dòng hãn huyết bảo mã lại càng là vô giá!

Ở trong mắt người của Diễm Thiên Giáo, chủ tử bọn họ dùng Xích Thố kéo xe cũng không có gì quá đáng. Xích Thố dù trân quý ra sao vẫn có dấu vết, mà cây yên bích đào* trong truyền thuyết kia chỉ có trên sách cổ ghi lại, trăm năm qua không ai có thể chứng thực được thần vật đó, vậy mà vẫn bị chủ tử bọn họ tìm ra được, bốn con Xích Thố có là gì? Hơn nữa, với thân phận cùng phong thái của chủ tử bọn họ, cũng chỉ có Xích Thố mới xứng để kéo xe!

*Yên bích đào: Cây bích đào có màu đỏ tươi.

Người khác nhìn vào, chính là thấy những người này điên rồi, giống như bị ma quỷ mê hoặc tâm nhãn, cái gì cũng không biết.

Nhưng bọn họ cũng chưa từng được thấy khí thế của nàng, chỉ có vật tốt nhất trong thiên hạ này mới xứng với nàng, cho nên bọn họ đương nhiên không hiểu cái việc điên cuồng này vì sao mà tồn tại.

Có một loại người có thể khiến người khác cúi đầu xưng thần, hấp dẫn đến chết vẫn không ngừng.

Bốn con bảo mã cứ như vậy đứng trên đường ở hoa phố, dĩ nhiên khiến nhiều người hiếu kỳ, đều đến nhìn xe ngựa, hơn nữa còn suy đoán xem không biết là đại thiếu gia nhà ai mà phô trương tới mức khiến người ta chậc lưỡi như thế.

Lúc này, trong đám người đột nhiên truyền tới một tràng tiếng cười kiêu ngạo –

“Ha ha! Quả nhiên là ngựa tốt! Ngay cả Bạc Mã của ca ca ta cũng khó mà địch nổi!” Thanh âm này là của nữ tử.

Giọng nói phách lối như thế tự nhiên khiến người ta đem tầm mắt nhìn đến phía đó, thấy một cô gái xinh đẹp mặc phục sức hồng sắc của Vân quốc, dẫn theo một thị nữ cũng có chút khí phách, công khai ôm trong ngực.

Không nghĩ tới lại có nữ tử to gan như vậy, không để ý danh tiết đi vào hoa phố! Mọi người lâm vào khiếp sợ.

Bất quá nhìn thấy trên người nàng là phục sức Vân quốc, người chung quanh cũng hiểu ra – Vân quốc từ trước đến nay nam nữ đều cởi mở, quốc gia cường hãn, một nữ tử Vân quốc đi vào phố thanh lâu cũng là chuyện bình thường, không có ai nhạo báng nàng.

Lúc này, thị nữ kia hướng đến xe ngựa hất cằm, có chút cao ngạo nói, “Tiểu thư! Nếu ngài thích con ngựa kia, chúng ta liền tìm chủ nhân mua lại đi? Bảo mã như thế mà dùng để kéo xe, thật sự là phung phí của trời! Còn không bằng để ngài huấn luyện, nhất định có thể trở thành danh cầu độc nhất vô nhị!”

*Danh câu: ngựa khỏe ,có danh tiếng.

Vân quốc mỗi người đều thượng võ, cho dù là nữ tử cũng không ngoại lệ, cho nên thị nữ này đề nghị chủ tử mình thuần mã* cũng không có gì không ổn.

*Thuần mã: thuần hóa ngựa.

Nghe thị nữ bên cạnh nói vậy, mắt nữ tử sáng ngời, vỗ tay nói, “Đúng vậy a! Ta sao lại không nghĩ tới!” Dứt lời, nàng không để ý người chung quanh oán thầm, có chút bá đạo đẩy người che trước mặt mình ra, đi đến bên cạnh xe ngựa.

Nữ tử nâng tay muốn chạm vào đầu của Xích Thố đằng trước, cũng có vài phần thân thiện, nàng từ năm tuổi đã bắt đầu thuần mã, tự nhiên là thập phần thuần thục. Nhưng Xích Thố hiển nhiên không thế nào để nàng khoe tài, đầu ngựa rụt lại, tránh thoát tay nữ tử, một tiếng rồng gầm khí thế thoáng chốc khiến nữ tử kinh ngạc, theo bản năng lui lại vài bước.

Đối với Xích Thố gây khó dễ, nữ tử không những không tức giận, lại còn càn rỡ cười lớn, không ngừng cao giọng tán dương, “Ha ha! Ngựa tốt! Quả nhiên là ngựa tốt! Có linh tính! Đợi ta đem về nhất định khiến tiểu tử Trì Luân kia đỏ mắt đến chết!”

Cô gái đã hạ quyết tâm muốn lấy bảo mã này, trong lòng nàng cảm thấy dù không chiếm cả bốn con thì một con cũng được, về phần thuần mã, đem nó về Vân quốc rồi thì có rất nhiều thời gian!

Vì thế nàng đi vài bước đến trước ám vệ Diễm Thiên Giáo đang ngồi ở chỗ xa phu, nâng cằm, “Này! Xa phu! Chủ nhân ngươi đâu? Ở nơi nào? Gọi hắn đến đây nhanh! Ta muốn mua ngựa của hắn, giá tùy hắn!” Nàng từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, có thói quen sai bảo người khác, đối với người không quen biết cũng thế, nếu không phải vì thân phận nàng đủ lớn, không biết đã đắc tội bao nhiêu người.

Mà ám vệ ngồi ở chỗ xa phu vẫn không nhúc nhích, cho dù đứng bên cạnh hắn cũng nhìn không thấy hắn đang hô hấp, tựa như chung quanh hắn chỉ có chết chóc cùng bóng tối yên lặng.

Nữ tử nhíu nhíu mày, “Làm sao? Ngươi sợ ta mua không nổi sao? Quả Nhi!!” (CaS: bản cv thì thị nữ tên trứng gà :’( nhưng theo bản tiếng Trung thì tên của thị nữ là 果儿, chữ đầu có nghĩa là trái cây, chữ sau là trẻ con. Nên mình sẽ dịch theo bản tiếng Trung là Quả Nhi) Nữ tử duỗi tay ra.

Thị nữ được gọi là Quả Nhi vội vàng từ trong người rút ra một xấp ngân phiếu, đưa tới tay nữ tử. Nữ tử nhận lấy, tùy tiện đếm đếm rồi đưa cho ám vệ.

“Này, đây là mười vạn lượng kim phiếu, kêu chủ tử ngươi đem ngựa bán cho ta!” Hãn huyết bảo mã bình thường giá cao nhất chỉ có một vạn lượng hoàng kim, mà Xích Thố là cực phẩm trong hãn huyết bảo mã, mười vạn lượng hoàng kim dĩ nhiên là vừa vặn.

Ám vệ vẫn ngồi yên, đối mặt với nữ tử cầm trong tay mười vạn lượng kim phiếu, không quan tâm.

Nhưng người xem chung quanh lại có chút hưng phấn, biết rất nhanh sẽ có trò hay! Mà một ít người có tâm tham lam đem tầm mắt dừng ở kim phiếu trên tay nữ tử, ánh mắt tính toán xem làm sao để số tiền này vào tay mình.

Mà nữ tử cũng không vì xung quanh náo nhiệt mà hoảng hốt, nàng nhíu mày nhìn ám vệ, thấy hắn không có phản ứng, liền lấy ra thêm mười vạn lượng kim phiếu đưa tới trước mặt ám vệ, “Ta trả thêm mười vạn lượng, bây giờ chắc đủ đi! Gọi chủ tử ngươi ra rồi nói sau!”

Ám vệ rốt cục cử động – Vừa rồi nhiều người vây xem xe ngựa như vậy, hắn không hề động. Nữ tử kia nâng tay muốn chạm vào ngựa Xích Thố, hắn không hề động. Nữ tử đi đến trước mặt hắn, đưa ra mười vạn lượng hoàng kim, hắn không hề động… Mà lúc này, hắn động.

Thấy ám vệ nâng tay lên, nữ tử đắc ý cười cười, trong lòng nghĩ – xem ra cho dù là ai đều không thoát khỏi bị tiền tài mê hoặc, lúc trước một bộ dạng yếu tử bất hoại*, hiện tại vì nàng đưa thêm tiền, còn không động tâm?

*Yếu tử bất hoại: chỉ chết không sống, ý là anh ám vệ cứ ngồi im y như xác chết ấy.

Nhưng nàng thật không ngờ, xa phu kia nâng tay lên nắm lấy roi ngựa, cổ tay hắn vừa động, rất thành thạo vung roi ngựa đánh trúng cổ tay nữ tử, cổ tay nàng tê rần, kim phiếu trên tay nhất thời rơi lả tả.

Ám vệ cuối cùng mở miệng, thanh âm khàn khàn-

“Những người cản đường, chết.”

Ám vệ đột nhiên ra tay đương nhiên không phải vì không chịu nổi khiêu khích của nữ tử, thân là ám vệ, bình thường đều ẩn núp âm thầm bảo hộ chủ tử, công phu bồi dưỡng là hạng nhất, làm sao có thể vì việc nhỏ này mà phân tán sự tập trung đây? Hắn động thủ vung roi ngựa, nguyên nhân rất đơn giản -

Lãnh Hàn Băng, phía sau là Lãnh Mộ Ly, đang từ cửa lớn đi ra, nhìn thấy động tĩnh bên này thì ngừng chân.

Ám vệ trung thành và tận tâm đương nhiên không thể để chủ tử đứng một bên chờ, dĩ nhiên muốn nhanh giải quyết chuyện trước mặt, vì thế một roi đánh vào cổ tay nữ tử, muốn nàng biết khó mà lui.

Nếu không phải chủ tử đang ở đây, không muốn để chủ tử thấy máu tanh, chỉ sợ hắn đã rút đao giết nữ tử vướng víu này rồi!

Nhưng nữ tử bị đánh nổi giận, không những không biết khó mà lui, ngược lại lửa giận hừng hực lấy ra hồng tiên* quấn bên eo, hồng tiên diễm lệ, chuôi cầm làm bằng vàng, mặt trên được khảm bảo thạch màu lam, thêm hai chiếc lục lạc bằng vàng tô điểm thêm nhìn thập phần quý khí! Những người có mắt đều có thể nhận ra, trường tiên màu đỏ trong tay nữ tử không chỉ hoa lệ mà còn là một cây roi tốt!

*Hồng tiên: roi màu đỏ, mà trường tiên là roi dài.

Nữ tử nắm chặt trường tiên, gầm lên –

“Hừ! Thứ mà Úy Trì Nhi ta muốn chưa từng không chiếm được! Ta cho ngươi mặt mũi, ngươi không cần thì đừng trách trường tiên bản quận… cô nương vô tình!” Tiếng nói vừa dứt, nàng quát một tiếng, trường tiên trong tay lập tức đánh về phía ám vệ xa phu, ra tay tàn nhẫn xảo quyệt, vừa nhìn là biết nữ tử này là một cao thủ dùng roi! Hơn nữa tâm địa độc ác!

Nhưng một số người có tâm và ám vệ xa phu kia bởi vì xưng hô của nữ tử mà giậtmình – nữ tử này xưng là Úy Trì Nhi?! Lại mặc phục sức Vân quốc! Ở Vân quốc… Không, thiên hạ này, chỉ có hoàng tộc Vân quốc mới có họ Úy! Nữ tử này là hoàng thất Vân quốc, một vị công chúa hay quận chúa?

Ám vệ suy đoán trong lòng, nhưng cũng không vì lý do này mà động tác chậm lại, cũng không vì nữ tử này họ Úy, có khả năng là hoàng thất Vân quốc mà giảm nhẹ lực đạo. Thấy trường tiên của nữ tử vung đến, hắn không né dù chỉ một chút, thứ bình thường dùng để xua ngựa trong tay hắn nhẹ nhàng vung lên, va chạm cùng hồng tiên của nữ tử, vậy mà lại giống như hai binh khí chạm phải nhau “đinh đương” một tiếng! Ám vệ thừa dịp nữ tử còn đang kinh ngạc, đem nội lực trút vào roi ngựa, nháy mắt đánh văng trường tiên của nữ tử, ngay cả tay của nữ tử cũng bị phản lực đánh rung một chút, khiến nàng đau đến thở mạnh!

Nữ tử chỉ thấy cổ tay mình run lên, ngay cả roi cũng cầm không được, rớt xuống đất! Ánh mắt nàng lạnh lùng, nhịn xuống đau đớn ở tay phải, lại đổi qua tay trái, không có một chút ý muốn lui xuống!

Nhưng ám vệ làm sao cho nàng cơ hội ra tay, roi dài được rót nội lực giống như linh xà, trước khi nữ tử cúi xuống nhặt lại trường tiên, tay chấn động, trường tiên của nàng cứ như vậy bị một cái thông mã tiên* đánh nát, cắt thành nhiều mảnh, nữ tử kinh ngạc, chỉ có chuôi roi là hoàn toàn không bị hao tổn gì.

*Thông mã tiên: roi thuần hóa ngựa.

“ Xích xà tiên của ta!” Nữ tử kinh hô ra tiếng, tức giận giậm chân, lại muốn tiến về chỗ ám vệ.

Bất quá ám vệ cũng không có ý thu tay lại, lúc hắn thu lại roi, thuận tay tàn nhẫn đánh vào thắt lưng nữ tử, khiến nội tạng nàng bị chấn đến run lên, liên tục lui vài bước, phun ra ngụm máu tươi!

Hai người quyết đấu, tốc độ nhanh đến mức người bên ngoài đều không thấy rõ, chỉ thấy nữ tử kia ôm bụng lui vài bước, vừa lau vết máu ở khóe miệng, vừa hung tợn nhìn xa phu. Mà xa phu nhìn cũng bình thường kia thản nhiên thu roi, một lần nữa lâm vào hắc ám, giống như màn động thủ khi nãy không liên quan gì tới hắn.

“Tiểu thư!” Thị nữ kinh hã hét lên một tiếng, bật người chắn phía trước Trì Luật Nhi.

Ám vệ biết nữ tử trước mặt tính tình bướng bỉnh, sẽ không vì vậy mà dừng tay, cho nên cũng không vội mời chủ tử lên xe ngựa, lẳng lặng ngồi, xem nữ tử còn xông lên hay không.

Quả nhiên, nữ tử trong lòng không phục, nàng lắc lắc cổ tay phải đang run lên, thấy khôi phục cũng khá tốt rồi, lại thấy thị nữ Quả Nhi vọt về phía mình, thuận tay rút trường kiếm bên hông Quả Nhi ra, sau đó cầm kiếm hướng ám vệ xa phu kia vọt tới, ánh mắt ngoan độc như muốn bầm thây vạn đoạn hắn!

Nàng nàng giỏi về dùng roi, dùng roi của mình còn không phải đối thủ của ám vệ, chỉ một chiêu liền bại trận, làm sao có thể dùng kiếm mà bình thường sử dụng không tốt đánh bại ám vệ đây?

Hiện tại nữ tử đã bị lửa giận che tâm, làm sao còn nghĩ đến chuyện này? Nàng từ nhỏ sống sung sướng, đều là người khác nhường nàng, chưa từng bị người ta không lưu tình đánh như vậy? Hiện tại nàng tranh cũng chỉ vì nuốt không nổi lửa giận thôi.

Mà ám vệ cũng không thèm nhìn nàng một cái, nàng còn chưa tới gần liền vung roi lên, roi ngựa quét qua, buộc vào chuôi kiếm, nhẹ nhàng lôi kiếm ra khỏi tay nữ tử. Sau đó cổ tay ám vệ khẽ động, trường kiếm bị mã tiên khống chế liền đổi hướng, mũi kiếm hướng về phía yết hầu nữ tử đâm tới! Nữ tử trừng mắt nhìn trường kiếm sắc bén sắp cắt qua yết hầu của mình, cướp đi tính mạng mình, trong thời gian ngắn không biết phản ứng thế nào!

Nữ tử này sắp bỏ mạng tại đây! Người chung quanh đều kinh hô ra tiếng!

“Hừ.” Thanh âm lạnh lùng đột nhiên vang lên, giống như từ bốn phương tám hướng vọng đến, có thể nhìn ra người này nội lực thâm hậu!

Chỉ thấy trên trời giáng xuống một đạo ngân mang*, hướng đến mũi kiếm sắp cắt trúng nữ tử chặn lại, “đinh đinh đang đang” trường kiếm vỡ ra, thủ pháp thế nhưng giống y như khi nãy ám vệ đánh vỡ linh xà tiên của nữ tử! Rõ ràng là đứng một bên xem từ lâu!

Ám vệ chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy một cỗ áp lực đánh về phía mình – người kia võ công cao hơn hắn!

*ngân mang: mũi nhọn bạc

Mặc dù biết vậy, nhưng ám vệ không né không tránh, tay trái vận nội lực, đánh ra một chưởng, chống lại chưởng mà nam tử từ trên trời giáng xuống đánh về phía hắn!

“Oanh-“ Hai chưởng cùng lúc chạm vào nhau, nội lực va chạm, một cỗ khí lưu theo bốn phương tám hướng tản ra!

Mà xe ngựa ở dưới thân ám vệ chỉ có màn che lay động, là ảnh hưởng của việc xe ngựa bị nội lực đụng vào, thế nhưng không tổn hại chút nào, thậm chí ngay cả ngựa Xích Thố kéo xe cũng không động đậy, ngay cả kêu một tiếng cũng không có!

Người vừa tới có chút kinh ngạc nhướn mày!

“Ha ha! Quả nhiên là ngựa tốt! Lại có thể trấn tĩnh như vậy!” Người vừa tới cao giọng cười lớn, thuộc hạ chấn động ngay lập tức thối lui, hồng y nhẹ nhàng tung bay không dứt, nam tử linh hoạt dừng lại bên cạnh nữ tử kia.

Bởi vì vừa rồi đối chưởng, nam tử tuy thoạt nhìn phong đạm vân khinh, tựa như không bị chút ảnh hưởng nào, nhưng mà bên trong nội tạng vẫn còn cảm giác chấn động, ánh mắt nhất thời nheo lại, đáy mắt hiện lên một chút sắc bén – mã phu này nội lực thâm hậu, tuy rằng không bằng hắn, nhưng cũng là một nhất lưu cao thủ, không nghĩ tới người như vậy lại làm thuộc hạ cho người ta, lại còn cam tâm tình nguyện làm một mã phu! Không biết chủ nhân hắn đến cùng là ai?!

Nội lực ám vệ không bằng người mới tới, hiển nhiên vết thương không nhỏ như nam tử kia, hắn chỉ thấy lục phủ ngũ tạng của mình đau đớn từng đợt, một ngụm máu tanh từ cổ họng trào lên, ám vệ nhất thời không nhịn xuống được, trực tiếp phun ra một ngụm máu, một tay ôm ngực, hiển nhiên nội thương trầm trọng.

Suy nghĩ đầu tiên của ám vệ không phải lo lắng thương thế cùng thân thể mình, động tác đầu tiên của hắn là theo bản năng nhìn về phía Lãnh Hàn Băng, đáy mắt đầy áy náy – Thực xin lỗi chủ tử! Làm người mất mặt rồi!

Ám vệ động tác tuy nhỏ, hơn nữa mặt hắn lại giấu dưới đấu lạp, người bên ngoài cũng không thấy hành động này. Chỉ có điều đứng cách đó không xa, hồng y nam tử vẫn chú ý đến hắn liền tóm được vẻ mặt này của hắn.

Áy náy? Hồng y nam tử híp mắt, nhìn theo tầm mắt của ám vệ, ở đó tuy là biển người mờ mịt, nhưng hắn vẫn nhận ra người mà ám vệ đang nhìn, một tiểu nam tử huyền y, biểu tình lạnh nhạt không chút quan tâm! Hắn gầy nhưng không yếu, một đôi mắt phượng lóe ra tôn quý, khí chất toàn thân khiến người khác căn bản không thể coi nhẹ hắn.

Người đó là chủ nhân của xe ngựa, là người có thể khiến nhất lưu cao thủ cam tâm tình nguyện vì hắn mà làm xa phu?

Lúc này trong lòng hồng y nam tử cũng không có chút nghi hoặc nào, bởi vì khoảnh khắc nhìn thấy nam tử một thân huyền y kia, hắn liền hiểu ra, nếu hắn cũng giống nam tử kia tao nhã trác tuyệt, tôn quý vô song, cho dù là đứng trên chín tầng trời, khinh thường nhìn mọi người, đó cũng là chuyện đương nhiên.

Hắn, Úy Trì Bắc Thành, Trấn Bắc vương Vân quốc, nam nhân được tôn xưng “Chiến thần”, lần đầu tiên nổi lên ý tranh cường.

“Đại ca!” Lúc này Úy Trì Nhi mới phục hồi tinh thần, không nghĩ lại thấy được đại ca nhà mình đang đứng một bên, mà xa phu lúc trước muốn ra tay với mình đang ôm ngực ngồi trên xe ngựa, khóe miệng còn vết máu. Trong lòng Úy Trì Nhi nhất thời nở hoa, nàng làm sao còn nhớ sự sợ hãi khi vừa tiến đến quỷ môn lúc trước, hơn nữa đại ca không gì không làm được đang đứng bên cạnh, ÚyTrì Nhi sức lực mười phần, một tay xoa thắt lưng, hăng hái chỉ vào ám vệ, kiêu ngạo nói, “Ha ha! Ngươi còn muốn động cô nãi nãi ta? Hiện tại bị đại ca ta giáo huấn, biết sợ rồi sao, thức thời thì đem ngựa Xích Thố giao ra đây!”

Úy Trì Nhi quả thực là điển hình của vết sẹo tốt rồi thì quên đau, tựa hồ không nhớ bộ dáng chật vật của chính mình khi nãy bị ám vệ giáo huấn, lại còn nghĩ đến ngựa Xích Thố, muốn bắt bọn nó.

Úy Trì Bắc Thành tuy rằng sủng ái ấu muội của mình, nhưng bây giờ đang ở nước khác, không thể nhìn Úy Trì Nhi gây loạn như vậy, ánh mắt sắc bén đảo qua, nghiêm khắc quát Úy Trì Nhi, “ Trì Nhi! Đây là Nguyệt quốc, không phải Vân quốc! Ngươi làm sao lại có tính tình điêu ngoa tùy hứng như thế! Lại còn muốn đoạt lấy ngựa yêu của người ta! Ta dạy ngươi như vậy sao?”

Úy Trì Nhi cùng Úy Trì Bắc Thành là huynh muội cùng cha cùng mẹ, Úy Trì Nhi sinh ra không lâu thì phụ vương bọn họ chết trận trên sa trường, mẫu thân bọn họ cũng vì tin tức đó mà bệnh không dậy nổi, cuối cùng buông tay nhân thế, chỉ để hai huynh muội bọn họ sống nương tựa vào nhau. Lúc ấy Úy Trì Nhi chỉ là đứa bé còn bọc tã, mà Úy Trì Bắc Thành thì đã mười sáu tuổi. Hắn cũng không nguyện ý bất kỳ kẻ nào thay thế hắn chiếu cố muội muội, cho nên Trì Luật Nhi chính là được Trì Bắc Thành nuôi lớn, đối với nàng mà nói, Trì Bắc Thành là huynh trưởng, cũng là phụ thân. Trì Bắc Thành đau lòng muội muội từ nhỏ đã không có cha mẹ, cho nên bình thường đối với nàng rất sủng ái, cơ bản là muốn sẽ có, cũng dưỡng thành tính tình điêu ngoa của Trì Luật Nhi, phải biết rằng ở Cận quốc, vị quận chúa này là tiểu ma vương người gặp người sợ!

Đương nhiên, Trì Bắc Thành đối với Trì Luật Nhi cũng có tồn tại một chút nghiêm khắc, Trì Bắc Thành trưởng thành sớm, hơn nữa thập phần thông minh, cho nên lúc hắn mười sáu tuổi, điệu bộ hành sự dĩ nhiên giống hệt phụ vương uy vọng rất cao kia, hiển nhiên khiến Trì Luật Nhi tâm sinh ra sợ sệt. Mà Trì Luật Nhi lại rất sùng bái Trì Bắc Thành, nàng tin tưởng chắc chắn đại ca mình không gì không làm được, thậm chí ngay cả sở thích cũng bắt chước đại ca, Trì Bắc Thành thích mặc hồng y, cho nên tủ đồ của nàng cũng đều là hồng y!

Úy Trì Nhi đối với đại ca Úy Trì Bắc Thành vừa sùng bái vừa e kính sợ, lúc này Úy Trì Bắc Thành nghiêm khắc quát nàng, Úy Trì Nhi trong lòng run lên, lập tức quy củ trở lại bên cạnh Úy Trì Bắc Thành, có chút ủy khuất méo méo miệng, làm gì còn bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi?

Úy Trì Bắc Thành trừng mắt nhìn Úy Trì Nhi một chút, lập tức ôm quyền hướng về đám người mà nói, “Gia muội tuổi nhỏ, xúc phạm đến xe ngựa công tử, tại hạ còn ra tay đả thương xa phu của công tử, tại đây xin bày tỏ áy náy khôn cùng.”

Mọi người chung quanh ngẩn ra, không biết Úy Trì Bắc Thành đang nói với ai. Úy Trì Luật Nhi cũng đầy nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt Úy Trì Bắc Thành, liền thấy ở bên trong đám người kia, tiểu nam tử một thân huyền y đầy tao nhã đứng bên cạnh là một thiếu niên áo trắng.

Lãnh Hàn Băng nghe thấy thanh âm của Úy Trì Bắc Thành, khẽ nâng mắt, thấy mục tiêu Úy Trì Bắc Thành nói chuyện thì ra là hướng đến mình.

Vì thế nàng cũng không đứng trong đám người xem náo nhiệt nữa, nhấc chân đi về phía trước, mà những người bên cạnh đều tự động tách ra thành một con đường cho nhóm người của nàng đi qua, những người bị chen chúc cư nhiên không một câu oán hận, bọn họ trong lòng đều cảm thấy nếu đụng phải vị công tử này, chính là tội lớn tày trời!

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, mọi người đều nín thở tập trung nhìn bạch y nam tử dẫn theo một tiểu công tử mặc huyền bào, đi tới trước mặt Úy Bắc Trì Thành.

“Trước đả thương người, sau xin lỗi, cần thiết sao?” Thanh âm Lãnh Hàn Băng khàn khàn nhẹ nhàng vang lên.

Úy Trì Bắc Thành sửng sốt, hắn không nghĩ tới đối phương lại nói chuyện không chút lưu tình như thế.

“Vậy hoàn lại đi.”

Hoàn lại? Ý hắn là gì? Bồi thường tiền sao? Úy Trì Bắc Thành có chút nghi hoặc.

Lãnh Hàn Băng thoáng nhìn ánh mắt nghi hoặc của Úy Trì Bắc Thành, thản nhiên giải thích, “Ngươi một chưởng đả thương hắn, ta đánh lại ngươi một chưởng, một chưởng hoàn lại một chưởng, như vậy liền huề nhau.”

Còn chưa đợi Úy Trì Bắc Thành lên tiếng,Úy Trì Nhi đã nhảy ra, nổi giận đùng đùng chỉ vào Lãnh Hàn Băng quát, “Ngươi làm càn! Kia chỉ là một xa phu! Đại ca ta đánh thì đánh, ngươi lại còn muốn đánh lại, đây là đạo lý gì? Mặc quốc các người đều là người không phân rõ phải trái sao? Hừ, quả thực là ý nghĩ kỳ quái! Cũng là do xa phu của ngươi võ công không bằng người ta!”

Ở trong mắt Úy Trì Nhi, đại ca Úy Trì Bắc Thành của nàng là thần, không gì không làm được (CaS: khổ quá, biết rồi nói mãi TT^TT sao tả mãi cái khúc này vậy, ta muốn chuyển kênh a?), mà đã là thần thì sao có thể dùng cách này bồi thường cho một xa phu nho nhỏ? Lãnh Hàn Băng nói như thế khiến Úy Trì Nhi cảm thấy nàng đang bôi nhọ đại ca mình.

“ Trì Nhi! Không được vô lễ!” Úy Trì Bắc Thành lúc này mới biết mấy năm qua mình thật sự quá sủng ái Úy Trì Nhi, khiến cho nàng vốn là hoạt bát thiện lương biến thành điêu ngoa bốc đồng. Đương nhiên, ở Vân quốc, bọn họ là hoàng thất, đối với người khác điêu ngoa vô lý thì thôi, nhưng hiện tại bọn họ ở Nguyệt quốc, hơn nữa còn là với một tiểu nam tử như vậy!

Úy Trì Bắc Thành có vài phần cẩn thận nhìn về phía Lãnh Hàn Băng – tiểu nam tử này, thoạt nhìn giống người thường không có nội lực, nhưng cũng bởi vì như thế, cho nên Úy Trì Bắc Thành mới cảm thấy tiểu nam tử này không phải không có võ công, mà võ công của hắn đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân*, dĩ nhiên hắn không thể thăm dò ra.

*phản phác quy chân: trở lại nguyên trạng.

Suy nghĩ đó đương nhiên không phải là hắn phỏng đoán, Úy Trì Bắc Thành hắn không chỉ có võ công cao cường mà trực giác cũng sâu sắc, trong tiềm thức hắn cảm giác được,tiểu nam tử tôn quý thoạt nhìn thờ ơ này phảng phất giống như một tòa núi lớn đồ sộ không cách nào vượt qua được, ở trước mặt hắn, chính mình vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn.

Úy Trì Bắc Thành tuy là hoàng thất Vân quốc, lại là chiến thần Vân quốc, nhưng hắn cũng phiêu bạt giang hồ vài năm, trong trí nhớ của hắn, không có bất kỳ ai có danh hiệu phù hợp với tiểu nam tử huyền y này, chẳng lẽ tiểu nam tử mạnh mẽ tao nhã như vậy lại là hạng người vô danh? Không, không có khả năng, nhìn khí phách của hắn là đủ biết hắn không thể là một người vô danh.

Lúc này Úy Trì Bắc Thành mới cảm thấy thì ra hiểu biết mình nhỏ bé và đơn giản cỡ nào, mà trong thiên hạ này còn rất nhiều điều mà hắn không thể nhìn thấy được, giống như cự long ngủ say không động, vừa động liền khiến trời đất lâm vào thất sắc!

Vừa rồi tiểu muội Trì Nhi nói chuyện vô lễ, xúc phạm đến huyền y tiểu công tử này, nếu hắn lòng dạ rộng lượng sẽ không vì một tiểu nữ tử không biết gì lỡ miệng mà tức giận, vậy thì tốt. Nếu hắn lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, Trì Nhi liền gặp họa!

Nghĩ như vậy,Úy Trì Bắc Thành hơi nhích về bên cạnh, dùng nửa thân người che trước Úy Trì Nhi, đầy đề phòng nhìn Lãnh Hàn Băng, sợ nàng đột nhiên động thủ.

Nhưng mà suy nghĩ của Úy Trì Bắc Thành, Úy Trì Nhi cũng không rõ, thấy đại ca quát mình,Úy Trì Nhi cảm thấy vô cùng ủy khuất, một bước lao ra khỏi sự bảo hộ của Úy Trì Bắc Thành, chạy đến trước mặt Úy Trì Bắc Thành, giận dữ nói, “Đáng lẽ kết thúc rồi! Nam tử này nói chuyện rất quá đáng! Lại muốn đại ca tự chịu một trưởng? Đùa cái gì vậy!”. Dứt lời, nàng xoay người đối mặt với Lãnh Hàn Băng, nâng cao cằm, “Nếu ngươi cảm thấy xa phu nhà ngươi bị ủy khuất, bọn ta bồi thường tiền là được, một vạn lượng, đủ để xa phu ngươi tìm đại phu tốt nhất thiên hạ xem bệnh đi! Ngươi chê ít tiền sao? Ta khuyên ngươi sớm dừng lại kịp thời, đừng để trộm gà không thành còn mất nắm gạo!”

Nhìn Úy Trì Nhi kiêu ngạo trước mặt, ánh mắt Lãnh híp lại, hiện lên tín hiệu nguy hiểm.

Lãnh Hàn Băng cũng không thấy tức giận, nhưng mà hành vi của Úy Trì Nhi quá mức càn rỡ. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều được mọi người nâng lên cao, ai cũng kính nàng sợ nàng, chỉ cần có một người nói chuyện bất kính với nàng thì đã có vô số người lao tới đem kẻ vô lễ này kéo xuống, loạn côn đánh chết, huống chi là người kiêu ngạo như hồng y nữ tử này? Có thể nói, Lãnh Hàn Băng chưa ra tay xuất ra một chưởng ở câu vô lễ đầu tiên của nàng thì cũng đã vô cùng khoan hồng độ lượng rồi, hiện tại nàng lại còn được một tấc muốn tiến một thước?

Ánh mắt lướt qua gương mặt của Úy Trì Nhi, Lãnh Hàn Băng dùng sức vung tay áo, nội lực mạnh mẽ mang theo kình phong đánh về phía Úy Trì Nhi!

“ Trì Nhi! Nguy hiểm!” Úy Trì Bắc Thành vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Hàn Băng thấy động tác của nàng liền lập tức phản ứng lại, trực tiếp tiến lên một bước nắm lấy thắt lưng Úy Trì Nhi, nhanh chóng né qua một bên.

Kình phong kia không đánh trúng Úy Trì Nhi, mặt đất bị kình phong đánh trúng lập tức xuất hiện một khe nứt.

Úy Trì Bắc Thành tràn đầy kinh sợ, không ngờ huyền y tiểu nam tử trước mặt nội lực thâm hậu như vậy, chỉ là kình phong lúc vung tay áo, lại có thể đem mặt đất đánh nứt ra, hơn nữa hắn nhìn ra được huyền y nam tử không dùng hết sức!

Úy Trì Nhi tuy rằng tránh được công kích của Lãnh Hàn Băng, nhưng vẫn có một đạo kình phong lướt qua mặt nàng, khuôn mặt non mịn trắng nõn lập tức xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi đỏ sẫm từ miệng vết thương chậm rãi chảy ra.

Cảm giác được chất lỏng ấm áp theo mặt mình chảy xuống, Úy Trì Nhi lúc này mới phục hồi tinh thần, trong lòng sợ hãi ngẩng đầu nhìn Lãnh Hàn Băng – nàng khó có thể tưởng tượng được mình vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan.

Một chút kiêu căng càn quấy của Úy Trì Nhi cuối cùng cũng tàn lụi.

Thấy Úy Trì Nhi tránh thoát công kích của mình, Lãnh Hàn Băng cũng không có ý tiến lên cho nàng thêm một chưởng, mà nhìn Úy Trì Bắc Thành, âm thanh thoáng nâng cao, “Bồi thường, ngươi đáp ứng hay không?”

“Ta…” Úy Trì Bắc Thành có chút do dự, hiện tại hắn thật không biết mình có nên đáp ứng hay không.

“Không đáp ứng?” Lãnh khẽ nâng cằm, “Đó là chuyện của ngươi, đánh ngươi, là chuyện của ta.”

Dứt lời, nàng nâng tay lên cho Úy Trì Bắc Thành một chưởng!

Một chưởng này ra tay quá nhanh, quá mãnh liệt, khiến Úy Trì Bắc Thành trong thời gian ngắn không phản ứng kịp, cuối cùng nhận toàn bộ chưởng phong! Hắn lập tức cảm thấy lục phủ ngũ tạng từng đợt đau đớn, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Lãnh Hàn Băng không hề quan tâm Úy Trì Bắc Thành ra sao, nàng xoay người đi về phía xe ngựa, thản nhiên bước lên, thuận tay kéo Lãnh Mộ Ly lên xe ngựa.

Nàng ngồi vào chỗ của mình ở bên trong xe ngựa, đưa tay bắn ra, một viên thuốc màu trắng óng ánh liền bay về phía ám vệ, được hắn bắt lấy.

Ám vệ đem viên thuốc ném vào miệng, viên thuốc nhanh chóng tan ra thành một dòng nước ấm trôi xuống yết hầu hắn, tiến vào lục phủ ngũ tạng, nội thương nháy mắt tốt hơn phân nửa.

“Tạ chủ tử ban thuốc!” Ám vệ cảm thấy chính mình vinh quang vô cùng, vạn phần kích động nói.

“Đi thôi.” Lãnh Hàn Băng dựa vào nhuyễn tháp*, miễn cưỡng nói.

*Nhuyễn tháp: chiếc giường nhỏ êm ái.

“Vâng!”

Trong đêm, một tiểu thái giám núp ở chỗ tối, thấy xa xa có xe ngựa được bốn con Xích Thố kéo chạy đến hoàng cung, liền xoay người nhanh chóng chạy về Nhã Hoa cung. Mà Nhã Hoa cung, là chỗ ở của Đức phi.

“Nương nương! Đức phi nương nương!”, cách thật xa, tiểu thái giám dùng giọng nói chói tai của hắn cao giọng hô.

Đức phi mặc khổng tước lục sắc gấm y, ngồi ở chủ vị trên cao, tao nhã bưng ly trà, tinh tế thổi nhẹ vụng trà, nhấp một ngụm. Chợt nghe được tiếng tiểu thái giám trong cung của mình truyền từ xa tới, trong đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng, nàng có chút hờn giận nhíu nhíu đầu mày, trừng mắt nhìn tiểu thái giám hoang mang rối loạn đang chạy vào, tức giận nói, “Thân là thái giám của bản cung, sao lại có thể không có quy củ như thế, ồn ào như vậy còn ra thể thống gì? Chẳng phải làm người ta chê cười sao!”

Tiểu thái giám thấy Đức phi bất mãn, trong lòng sợ hãi, chân mềm nhũn liền quỳ xuống, vừa dập đầu vừa sợ hãi nói, “Đức phi nương nương tha mạng! Đức phi nương nương tha mạng! Nô tài chỉ là rất nóng vội, nhất thời mới…”

“Được rồi! Đừng nói nhảm nữa.” Đức phi đặt mạnh ly trà trong tay xuống, cầm lấy lò sưởi hoa văn tinh xảo bên cạnh sưởi tay, thờ ơ nói, “Chuyện bản cung bảo ngươi đi thăm dò thế nào rồi?”

Tiểu thái giám vẫn như trước quỳ trên mặt đất, nhưng không tiếp tục dập đầu, “Nô tài thấy xe ngựa tiểu công chúa đã trở lại, nhưng đến cửa cung cũng không xuống xe mà trực tiếp đi vào, giống như… giống như đi thẳng về hướng Vị Ương cung, tam hoàng tử hẳn là… ở trên xe.” Càng nói đến đoạn sau, tiểu thái giám có chút sợ sệt giảm nhẹ giọng nói.

Bất quá Đức phi vẫn nghe rõ ràng, đặc biệt nghe xong câu “đi thẳng về hướng Vị Ương cung”, Đức phi quả thật cảm thấy tức giận không thể kiềm! Nàng tuy rằng biết Lãnh Hàn Băng rất kiêu ngạo, nhưng thật không ngờ lại kiêu ngạo đến nước này! Cho dù nàng không thích Lãnh Mộ Ly, nhưng Lãnh Mộ Ly cũng là người của Nhã Hoa cung nàng, Lãnh Hàn Băng ngay chào hỏi cũng không làm, không nói hai lời liền đem người trong cung của nàng đi, đây là có ý gì?! ( tg: chậc bà này cũng muốn giẫm lên vết xe đổ của bà Doãn quý phi)

Đức phi càng nghĩ càng giận, trực tiếp vỗ mạnh lên bàn, tiếng vang thật to làm người chung quanh thoáng chốc run lên, biết rõ tính tình Đức phi, bọn họ vội vàng hoảng sợ cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ phát sinh chuyện gì đó bị Đức phi bắt lấy nhược điểm, trừng phạt khi đó còn nặng hơn bình thường mấy chục lần!

Đức phi xuất thân không cao, không thể so với những nhất phẩm thiên kim cùng tiến cung khi đó, phụ thân của nàng là tam phẩm Lại Bộ Thị Lang. Nhưng nàng dựa vào dung mạo cùng thủ đoạn, từng bước một ngồi lên vị trí tứ phi, còn cùng nắm quyền giải quyết chuyện lục cung. Tuy nói trên đường có chút khó khăn, nhưng bởi vì nàng thận trọng, cho nên một đường đi tới cũng coi như thuận phong thuận thủy*. Mà nàng làm gì gặp được người có can đảm miệt thị nàng như thế?!

*Thuận phong thuận thủy: tựa như thuận buồm xuôi gió của VN mình.

Tuy nói Đức phi nhìn Lãnh Hàn Băng rất nhiều chuyện, nhưng lúc này nàng thật sự không nhịn được nữa!

Đức phi đột nhiên đứng lên, thanh âm có chút âm trầm, “Bãi giá Thanh Nguyệt các Vị Ương cung!”

Mà Thanh Nguyệt các ở phía sau Vị Ương cung, Lãnh Hàn Băng vừa mới từ phòng tắm đi ra, đại khái cũng chỉ vào lúc này, nàng mới có thể đổi thói quen mặc y phục huyền sắc, thay thành một bộ cẩm bào màu trắng, làn váy kéo thật dài trên mặt đất, nhưng mặt thảm được giữ rất sạch sẽ cho nên cẩm bào cũng không dính một chút bụi.

Lãnh Hàn Băng đi đến ngồi xuống bàn, trên bàn có một chén cháo tổ yến mới được làm xong, nàng cầm lấy thìa múc một ngụm bỏ vào miệng, thấy hương vị ngọt ngào tinh tế, rất hợp với khẩu vị của nàng, liền vừa lòng gật đầu.

Tiểu thái giám cầm khay có chút khẩn trương nhìn phản ứng Lãnh Hàn Băng, thấy nàng vừa lòng gật đầu, trái tim mới hạ xuống, cầm khay gỗ lui qua một bên. Hắn lấy từ trong ngực ra một quyển sổ nhỏ, mượn cung nữ bên cạnh một cây bút, sau đó ở mặt sau của chữ “Cháo tổ yến” vẽ một dấu màu đỏ nho nhỏ.

Lúc này, Phù Nhi từ bên ngoài đi vào, nàng đến gần Lãnh Hàn Băng, thấp giọng nói, “Công chúa, sách mà người muốn ta đưa cho tam hoàng tử, ta đã đem qua, hiện tại hắn đang vùi đầu đau khổ đọc.”

“Ân.” Lãnh Hàn Băng lên tiếng, rủ mắt tiếp tục húp cháo.

Phù Nhi há miệng tựa hồ muốn hỏi gì đó, lại nghẹn nửa ngày cũng không tìm ra lý do.

Lãnh Hàn Băng vừa vặn uống hết chén cháo tổ yến, nàng buông thìa, bảo cung nữ đem bát thu lại, sau đó nhận lấy cẩm khăn thấm miệng. Tuy Lãnh Hàn Băng không có quay lại nhìn Phù Nhi, nhưng nàng hiện tại vẫn có thể cảm nhận được tâm tình bất ổn của Phù Nhi, liền mở miệng hỏi, “Làm sao? Lo lắng cho Thanh Huyền?”

Nàng vừa nói, vừa đứng lên, cầm lấy quyển sách ngày hôm qua vẫn chưa xem xong, đi đến nhuyễn tháp được lót da ngân hồ, ngồi xuống, sau đó lười biếng dựa vào, tập trung xem sách.

Phù Nhi do dự một lát, vẫn cúi đầu “uh” một tiếng.

Lãnh Hàn Băng thoáng ngẩng đầu, mang theo vài phần ý cười, “Không phải đã trở về rồi sao?”

Nàng vừa dứt lời, một bóng dáng linh hoạt nhanh nhẹn từ cửa sổ đang mở rộng lủi vào, nhẹ nhàng đáp xuống đất, trên người hình như còn mang theo không khí lạnh lẽo ẩm ướt bên ngoài. Bọn cung nữ thái giám chung quanh có vẻ là nhìn quen lắm rồi, cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, vẫn như trước làm việc của chính mình, không dám hỏi nhiều một câu.

Thanh Huyền đứng cách Lãnh Hàn Băng rất xa, vụng trộm nhìn mặt Lãnh Hàn Băng, thấy nàng hình như không tức giận, mới từ từ chầm chậm tới gần. Còn không đợi nàng tới gần, Phù Nhi liền giậm chân, thấp giọng quát, “Đi đâu vậy?”

Thanh Huyền ngượng ngùng cười cười nhìn Phù Nhi, lại không biết xấu hổ kể - nàng vốn là nghe lời chủ từ đi mua điểm tâm, không nghĩ tới vừa đi lại nhìn thấy nhiều thức ăn ngon như vậy, kết quả là… quên cả thời gian, đợi tới lúc nàng nhớ ra mệnh lệnh của chủ tử, thì không biết đã qua bao lâu rồi, chủ tử có lẽ cũng đã tắm rửa thay y phục ở trong Thanh Nguyệt các rồi. Nàng sợ sệt bị phạt, do do dự dự nửa ngày mới dám đi vào.

“Chủ… chủ tử, ta sai rồi…” Thanh Huyền lúng túng nói.

Lãnh Hàn Băng lật qua một trang sách, thản nhiên nói, “Ngươi đã hiểu thì biết phải bị phạt, lui xuống đánh mười gậy.”

“Nga.” Thanh Huyền biết từ trước đến nay chủ tử luôn thưởng phạt phân minh, bây giờ phạt nàng mười gậy, đã là nhẹ nhàng rồi. Huống chi vốn là nàng làm sai, cũng không cầu xin gì, trực tiếp lĩnh phạt.

Thanh Huyền vừa đi ra ngoài không bao lâu, một tiểu cung nữ hoảng hốt từ cửa chạy vào, vừa thở hổn hển vừa sợ hãi nói, “Công… công chúa, Đức phi nương nương mang theo người… mang theo người đi về phía này?”

Lãnh Hàn Băng vẫn như trước nằm trên nhuyễn tháp, vô cùng tập trung xem sách trên tay, đối với việc cung nữ vừa nói hoàn toàn không có chút phản ứng.

Phù Nhi từng bước đi lên, trầm thanh quát lớn, “Đây là Thanh Nguyệt các! Hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì? Ngươi vừa nói gì? Đức phi nương nương đến đây? Bây giờ nàng mang theo người đi đến đâu rồi?”

Tiểu cung nữ thiếu chút nữa là quỳ xuống, cuối cùng vẫn sợ sệt đứng đáp, “Đã… đã đứng bên ngoài.”

Phù Nhi nhướng mày, trong lòng vô cùng bất mãn, “Vì sao đi tới bên ngoài mới thông truyền? Các ngươi đang làm cái gì?”

Tiểu cung nữ bắt đầu xoắn ngón tay, ấp úng nói không ra lời, chỉ có thể hổ thẹn cúi đầu – thực ra, là do Đức phi nương nương quá lợi hại, không cho phép bất kỳ ai thông báo, cho dù thị vệ đi tới ngăn nàng, cũng vì một câu “Bản cung chịu hoàng mệnh phụ giúp công việc lục cung” của Đức phi nương nương chặn trở lại. Lẽ ra nàng muốn lén đến truyền tin, kết quả lại bị Đức phi nương nương phát hiện, răn dạy một chút rồi trực tiếp mang theo nàng đi tới đây.

Phù Nhi thấy chuyện này tựa hồ cũng không đến lượt mình làm chủ, liền quay đầu lại hỏi Lãnh Hàn Băng, “Công chúa?”

Lãnh Hàn Băng không chút quan tâm lại lật qua một trang sách, thản nhiên ném ra hai chữ, “Không gặp.”

Phù Nhi dĩ nhiên không có ý kiến với mệnh lệnh của chủ tử nhà mình, trong mắt nàng, chủ tử nói đúng là đúng, cho dù chủ tử nói sai, nó cũng thành đúng! Cho nên nàng cũng không quản nhiều, quay đầu nói với tiểu cung nữ kia, “Không có nghe thấy sao? Công chúa điện hạ nói không gặp! Mời Đức phi nương nương trở về đi!”

Nàng vừa dứt lời, cửa lớn tẩm điện của Lãnh Hàn Băng đột nhiên bị mở ra.

Cung nữ không kiêng nể gì mở cửa kia đứng ở một bên, lộ ra Đức phi nương nương ngạo nghễ đứng phía sau nàng.

Đức phi cau mày, không hề che giấu hờn giận trong lòng mình, thể hiện toàn bộ lên mặt, nàng đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm tẩm điện của Lãnh Hàn Băng đèn đuốc sáng trưng, bóng tối bao phủ trên người nàng, càng giúp vẻ mặt của nàng thêm âm trầm.

Phù Nhi chầm chậm đi đến cửa tẩm điện, nhưng không bước ra, chỉ hướng về phía Đức phi mà phúc thân, “Đức phi nương nương.” Thanh âm của nàng ôn hòa, dĩ nhiên không có quá nhiều tôn kính đối với Đức phi. Đứng thẳng người dậy, ánh mắt nàng vừa động liền thấy được Lãnh Mộ Ly đứng bên cạnh Đức phi, đầu cúi xuống, thân hình nho nhỏ còn đang sợ hãi tới phát run.

Thấy Phù Nhi vô lễ, Đức phi không phẫn nộ hừ một tiếng, cao giọng nói, “Chẳng lẽ công chúa của ngươi dạy bảo ngươi như vậy, gặp hậu phi nương nương trong cung cũng không quỳ xuống hành lễ sao?” Câu nói của nàng, có vài phần chất vấn.

Phù Nhi nghiêm mặt không nói gì.

Đức phi vung tay áo, giẫm lên cầu thang cẩm thạch đi lên, trong nháy mắt bước vào cửa lớn tẩm điện, biểu tình âm trầm trên mặt ngay lập tức thay bằng tươi cười ôn nhu nhã nhặn trước mặt Lãnh Thiên đế.

Tận mắt nhìn thấy Đức phi nhanh chóng thay đổi sắc mặt như vậy, Phù Nhi chỉ có thể than một câu – quả nhiên không hổ là Đức phi.

Đức phi thướt tha xinh đẹp đi tới, muốn vòng qua Phù Nhi, đi về phía nhuyễn tháp có Lãnh Hàn Băng, mà Lãnh Mộ Ly lại cùng cung nữ đi theo phía sau nàng, nhìn có vẻ rất có thanh thế. Theo lý mà nói, phẩm cấp của Đức phi chỉ cần bố trí sáu cung nữ, nhưng lúc này bên cạnh nàng lại ước chừng có mười người, có lẽ lý do cũng là vì được Lãnh Thiên đế ban ân.

Tuy rằng mười cung nữ đi theo sau Đức phi đều cúi đầu, nhưng kiêu ngạo trên người lại vô cùng rõ ràng, lý do rõ ràng là vì hàng năm đi theo bên người Đức phi nên vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh.

Phù Nhi thấy Đức phi muốn đi vòng qua mình, liền hướng về phía bên phải bước qua, hơi hơi vuốt cằm, hạ mi nói, “Xin lỗi Đức phi nương nương, tiểu công chúa điện hạ đã nghỉ ngơi, thứ cho nô tỳ không thể tiếp đãi nương nương.”

Đức phi tuy rằng tươi cười, nhưng vừa mở miệng, âm thanh lại lạnh tựa hàn băng, “Tránh ra.”

“Nương nương!” Âm thanh Phù Nhi đột nhiên cất cao, không hề cúi đầu, nhìn thẳng Đức phi, đáy mắt không có chút tôn kính.

Đức phi không giận mà cười, “Hừ, quả nhiên là cung nhân trong Vị Ương cung của Băng Tử tiểu công chúa, thật đúng là một kẻ ngông nghênh…!” Ánh mắt nàng sắc bén, trừng Phù Nhi. Nhưng nàng không ngờ Phù Nhi không hề e sợ ánh mắt của mình, ngược lại còn lạnh nhạt đối diện với nàng, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Cho nàng ta vào.” Thanh âm thờ ơ của Lãnh Hàn Băng chợt truyền ra từ bên trong.

“Vâng.” Phù Nhi cúi đầu, “Đức phi nương nương, công chúa mời người vào.”

Đức phi trong lòng cũng không cao hứng, ngược lại cảm thấy như trên mặt bị tát một cái, nàng nhập cung làm phi, chưa từng chịu qua loại nhục nhã này. Lãnh Hàn Băng… Băng Tử tiểu công chúa… Nữ nhi của nữ nhân kia… Thật đúng là gan dạ!

Nàng vung ống tay áo, đi vào bên trong, lập tức đứng bên cạnh nhuyễn tháp mà Lãnh Hàn Băng đang nằm. Nàng từ trên cao nhìn xuống Lãnh Hàn Băng, thanh âm ôn hòa, “ Hàn Băng, bản cung mặc dù không dám xưng là mẫu hậu của ngươi, nhưng cũng là trưởng bối của ngươi, vừa rồi cung nữ của ngươi bất kính với bản cung còn chưa tính, nhưng mà -!” Đức phi đột nhiên cao giọng, “ Lãnh Mộ Ly! Hắn là tam hoàng tử của phụ hoàng ngươi! Trước đây, phụ hoàng ngươi vì tín nhiệm bản cung, cho nên đưa hắn đến Nhã Hoa cung cho bản cung nuôi nấng, có thể nói hắn coi như là hoàng tử của bản cung. Nhưng đột nhiên ngươi hồi cung, còn muốn nhận tam hoàng tử về cung của ngươi, nếu phụ hoàng ngươi hỏi đến, bản cung làm sao ăn nói với phụ hoàng ngươi?!”

Lãnh Hàn Băng lười biếng ngáp một cái, từ nhuyễn tháp ngồi dậy, thuận tay đem sách đặt ở một bên. Nàng liếc nhìn Đức phi một chút, sau đó gẩy gẩy tóc, từ trên nhuyễn tháp trượt xuống, không hề nhìn Đức phi mà đi vòng qua nàng ta, đến trước mặt Lãnh Mộ Ly, nhíu mày, “Bản cung bảo ngươi đọc sách, đọc xong rồi?”

Lãnh Mộ Ly sợ hãi giương mắt nhìn Lãnh Hàn Băng, “Không… không có…”

“Vậy đứng ở trong này làm gì?” Lãnh Hàn Băng nghiêm khắc nói, “Còn không mau trở về?”

“Ta… ta…” Lãnh Mộ Ly theo bản năng muốn rời đi, nhưng lại e sợ Đức phi, không dám di chuyển một nước.

“Là bản cung để hắn đi cùng!” Đức phi xoay người đối diện Lãnh Hàn Băng.

Lãnh Hàn Băng lúc này mới đem ánh mắt dừng lại trên người Đức phi.

/24

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status