Ella chạy như bay trong rừng, lúc này tất cả những gì mà thân thể và đầu óc cô hướng tới chỉ có một. Máu. Thật nhiều máu. Khứu giác và thị giác của cô trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, chúng hoạt động hết công suất để giúp chủ nhân dò tìm con mồi. Cô không thích phải hạ tiêu chuẩn ăn uống xuống thành sử dụng máu động vật, chúng khó uống, không ngọt và thơm như máu người. Cô mải miết chạy, ngay kia cô chuẩn bị vượt qua khe đá sang bờ bên thì thì bị kéo mạnh. Edward thầm thở phào vì mình tới kịp lúc để ngăn Ella lại. Bên kia khe đá chính là địa phận của người sói, cô mà chạy sang chắc anh cũng chỉ còn nước chạy theo cô. Ella giãy dụa, la hét, tìm mọi cách để thoát khỏi vòng tay đang giam cô lại. Edward ôm chặt cô rồi kéo mạnh về đằng sau mỗi khi Ella chuẩn bị lao lên phía trước. Tất nhiên cuộc "ấu đả" nho nhỏ giữa đêm khuya của hai người hoàn toàn gây sự chú ý với người sói.
Đêm nào những người sói cũng canh gác và tuần tra quanh khu vực biên giới, đề phòng một vài tên ma cà rồng nào đó quyết định "đi ngang qua". Đêm nay, người tuần tra là một trong những người sói mạnh nhất trong bầy, Jacob Black. Khoảnh khắc đánh hơi được cái mùi quen đến không thể quen hơn của tên ma cà rồng nhà Cullen, Jacob biết sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì. Cậu chạy theo mùi đến vách đá ranh giới nơi mà có hai ma cà rồng đang vật lộn. Một kẻ là tên Cullen, cậu có thể nhận ra mái tóc màu đồng chết tiệt của hắn trong đêm tối. Đối thủ của hắn, thât bất ngờ lại là một ma cà rồng nữ xinh đẹp nhưng đang trong trạng thái mất kiểm soát. Đôi mắt cô ta có màu vàng ánh xanh lá đặc biệt chứ không phải màu máu đỏ lòm của ma cà rồng bình thường. Jacob dùng một tảng đá to che khuất thân mình, lặng lẽ quan sát. Chỉ cần một trong hai người vượt qua vách đá là cậu sẽ nhảy ra cắn đứt cổ kẻ dám vi phạm hiệp ước. Nếu cả hai người đều là kẻ khôn ngoan, đứng ở bên đó, cậu cũng chẳng phiền nếu tốn chút thời gian ở lại coi tên Cullen xoay sở chật vật để khống chế ả kia.
Bờ bên kia, hai người vẫn đang tiếp tục giằng co thì đột nhiên Ella ngồi xổm xuống lấy tay bịt chặt mũi. Mùi hôi đặc trưng của loài sói suýt nữa thì bóp chết cô rồi. Edward cảnh giác nhìn thẳng về phía tảng đá to. Jacob bị phát hiện cũng chẳng lấy làm bất ngờ cho lắm, nếu hai kẻ đó mà không phát hiện ra cậu thì nên kéo nhau đến khoa Tai mũi họng ở bệnh viện kiểm tra là vừa.
"Cullen, anh tốt nhất nên kéo cô ả kia ra khỏi chỗ này trước khi cô ta mất kiểm soát mà lao sang đây." Jacob cảnh cáo. “Còn tôi rất lấy làm vinh hạnh khi cắn đứt cổ cổ ả đấy.”
"Đi thôi." Edward không thèm để ý đến Jacob mà quay sang kéo Ella, người bị mùi hôi xông đến tỉnh táo cả đầu óc. Hai người nhanh chóng rời khỏi thật nhanh, ra ngoài phạm vi khứu giác của Ella.
"Đáng đời." Edward tựa người vào thân cây to lớn, liếc nhìn cô gái đang ngả người nằm trên một tảng đá to.
Ella không thèm ngẩng đầu, chỉ nhếch môi khinh bỉ. Khứu giác của bán ma cà rồng cực kỳ linh mẫn và nhạy cảm hơn cả ma cà rồng thuần. Những mùi khó chịu ảnh hưởng rất lớn đến cô qua khứu giác. Edward tiến đến, tay phải giơ một con thỏ xám đến trước mặt cô. Ella trợn mắt, quay đầu sang hướng khác. Cô mà phải bần cùng đến mức đi uống máu động vật? Thứ máu hạ cấp khiến cô muốn ói?
"Tôi không uống máu động vật." Ella lạnh lùng thốt ra một câu duy nhất.
"Giờ là lúc nào mà cô còn kén cá chọn canh!" Edward tức giận. “Vậy cô muốn đi giết người hay sao?”
"Đây không phải là vấn đề kén cá chọn canh mà là vì tôi không thể phá huỷ vị giác của mình bằng thứ máu đó." Ella nhìn con thỏ bằng ánh mắt khinh bỉ. “Anh không thể kiếm đồ ăn cho tôi ở cửa hàng tiện lợi nào đó hay sao?”Chuyện này mà để hai tên điên loạn Nolan và Ralphal biết, cô lại chả bị bọn chúng cười thối mũi. Cười bình thường thôi thì cô còn cho qua đằng này bọn họ lại toàn cười lăn lộn trên sàn nhà như thể vừa chứng kiến phim hài kinh điển của năm không bằng. Có câu bệnh sĩ chết trước bệnh tim, cô thà chết vì sĩ diện còn hơn chứng kiến hai cái mặt đắc ý nhìn mà muốn đập.
“Còn cô thì sao?” Edward chần chừ.
“Tôi sẽ ở đây đợi anh chứ làm sao.”
“Không được, lỡ cô mà nhảy sang bên kia hoặc đi giết người thì chẳng có ai ngăn lại.”
“Ơ hay, thế anh bảo tôi ra đường với bộ dạng thế này sao?” Ella bật dậy, nhảy xuống trước mặt Edward. Mái tóc đen hơi rối vì cuộc vật lộn lúc nãy tôn lên làn da trắng bệch. Đôi mắt nổi bật với màu vàng ánh xanh kỳ dị khiến con người có cảm giác sợ hãi. Hiện tại đôi mắt đó đang nhìn thẳng vào anh, trong veo không một chút gợn. Edward thậm chí có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt Ella. Hai người cứ nhìn nhau như thế cho đến khi con thỏ trên tay Edward quyết định không ở lại làm “bóng đèn” nữa. Nó cựa mình rơi xuống đất rồi chạy biến vào trong bụi cây.
Edward khẽ ho khan, dời mắt sang chỗ khác. Anh cởi áo khoác ngoài rồi ném cho cô. “Mặc vào.”
Ella chụp được cái áo, lẩm bẩm vài câu. Chiếc áo khá rộng so với thân hình nhỏ bé của Ella nhưng may mắn là cô rất cao nên nó không biến thành áo dáng dài. Ella vuốt tóc về phía trước ngực rồi chùm mũ lên, che khuất đôi mắt. Hai người, một trước một sau chạy ra khỏi khu rừng, tiến về Port Angeles nơi duy nhất có cửa hàng mở 24h.
Đêm nào những người sói cũng canh gác và tuần tra quanh khu vực biên giới, đề phòng một vài tên ma cà rồng nào đó quyết định "đi ngang qua". Đêm nay, người tuần tra là một trong những người sói mạnh nhất trong bầy, Jacob Black. Khoảnh khắc đánh hơi được cái mùi quen đến không thể quen hơn của tên ma cà rồng nhà Cullen, Jacob biết sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì. Cậu chạy theo mùi đến vách đá ranh giới nơi mà có hai ma cà rồng đang vật lộn. Một kẻ là tên Cullen, cậu có thể nhận ra mái tóc màu đồng chết tiệt của hắn trong đêm tối. Đối thủ của hắn, thât bất ngờ lại là một ma cà rồng nữ xinh đẹp nhưng đang trong trạng thái mất kiểm soát. Đôi mắt cô ta có màu vàng ánh xanh lá đặc biệt chứ không phải màu máu đỏ lòm của ma cà rồng bình thường. Jacob dùng một tảng đá to che khuất thân mình, lặng lẽ quan sát. Chỉ cần một trong hai người vượt qua vách đá là cậu sẽ nhảy ra cắn đứt cổ kẻ dám vi phạm hiệp ước. Nếu cả hai người đều là kẻ khôn ngoan, đứng ở bên đó, cậu cũng chẳng phiền nếu tốn chút thời gian ở lại coi tên Cullen xoay sở chật vật để khống chế ả kia.
Bờ bên kia, hai người vẫn đang tiếp tục giằng co thì đột nhiên Ella ngồi xổm xuống lấy tay bịt chặt mũi. Mùi hôi đặc trưng của loài sói suýt nữa thì bóp chết cô rồi. Edward cảnh giác nhìn thẳng về phía tảng đá to. Jacob bị phát hiện cũng chẳng lấy làm bất ngờ cho lắm, nếu hai kẻ đó mà không phát hiện ra cậu thì nên kéo nhau đến khoa Tai mũi họng ở bệnh viện kiểm tra là vừa.
"Cullen, anh tốt nhất nên kéo cô ả kia ra khỏi chỗ này trước khi cô ta mất kiểm soát mà lao sang đây." Jacob cảnh cáo. “Còn tôi rất lấy làm vinh hạnh khi cắn đứt cổ cổ ả đấy.”
"Đi thôi." Edward không thèm để ý đến Jacob mà quay sang kéo Ella, người bị mùi hôi xông đến tỉnh táo cả đầu óc. Hai người nhanh chóng rời khỏi thật nhanh, ra ngoài phạm vi khứu giác của Ella.
"Đáng đời." Edward tựa người vào thân cây to lớn, liếc nhìn cô gái đang ngả người nằm trên một tảng đá to.
Ella không thèm ngẩng đầu, chỉ nhếch môi khinh bỉ. Khứu giác của bán ma cà rồng cực kỳ linh mẫn và nhạy cảm hơn cả ma cà rồng thuần. Những mùi khó chịu ảnh hưởng rất lớn đến cô qua khứu giác. Edward tiến đến, tay phải giơ một con thỏ xám đến trước mặt cô. Ella trợn mắt, quay đầu sang hướng khác. Cô mà phải bần cùng đến mức đi uống máu động vật? Thứ máu hạ cấp khiến cô muốn ói?
"Tôi không uống máu động vật." Ella lạnh lùng thốt ra một câu duy nhất.
"Giờ là lúc nào mà cô còn kén cá chọn canh!" Edward tức giận. “Vậy cô muốn đi giết người hay sao?”
"Đây không phải là vấn đề kén cá chọn canh mà là vì tôi không thể phá huỷ vị giác của mình bằng thứ máu đó." Ella nhìn con thỏ bằng ánh mắt khinh bỉ. “Anh không thể kiếm đồ ăn cho tôi ở cửa hàng tiện lợi nào đó hay sao?”Chuyện này mà để hai tên điên loạn Nolan và Ralphal biết, cô lại chả bị bọn chúng cười thối mũi. Cười bình thường thôi thì cô còn cho qua đằng này bọn họ lại toàn cười lăn lộn trên sàn nhà như thể vừa chứng kiến phim hài kinh điển của năm không bằng. Có câu bệnh sĩ chết trước bệnh tim, cô thà chết vì sĩ diện còn hơn chứng kiến hai cái mặt đắc ý nhìn mà muốn đập.
“Còn cô thì sao?” Edward chần chừ.
“Tôi sẽ ở đây đợi anh chứ làm sao.”
“Không được, lỡ cô mà nhảy sang bên kia hoặc đi giết người thì chẳng có ai ngăn lại.”
“Ơ hay, thế anh bảo tôi ra đường với bộ dạng thế này sao?” Ella bật dậy, nhảy xuống trước mặt Edward. Mái tóc đen hơi rối vì cuộc vật lộn lúc nãy tôn lên làn da trắng bệch. Đôi mắt nổi bật với màu vàng ánh xanh kỳ dị khiến con người có cảm giác sợ hãi. Hiện tại đôi mắt đó đang nhìn thẳng vào anh, trong veo không một chút gợn. Edward thậm chí có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt Ella. Hai người cứ nhìn nhau như thế cho đến khi con thỏ trên tay Edward quyết định không ở lại làm “bóng đèn” nữa. Nó cựa mình rơi xuống đất rồi chạy biến vào trong bụi cây.
Edward khẽ ho khan, dời mắt sang chỗ khác. Anh cởi áo khoác ngoài rồi ném cho cô. “Mặc vào.”
Ella chụp được cái áo, lẩm bẩm vài câu. Chiếc áo khá rộng so với thân hình nhỏ bé của Ella nhưng may mắn là cô rất cao nên nó không biến thành áo dáng dài. Ella vuốt tóc về phía trước ngực rồi chùm mũ lên, che khuất đôi mắt. Hai người, một trước một sau chạy ra khỏi khu rừng, tiến về Port Angeles nơi duy nhất có cửa hàng mở 24h.
/68
|