Không chút căng thẳng khi phát hiện tình trạng thê thảm đang thoi thóp thở của Tiểu Hà, mày nhíu lại thành vết nhăn, dù có chút không nhẫn tâm nhưng cuối cùng vẫn Lâu Hướng Vãn đứng ở sau lưng trầm mặc.
“Việc Lôi quản gia nên hỏi cũng đã hỏi rồi, Tiểu Hà thay vì chịu khổ như vậy, không bằng cứ nói ra, ít nhất không cần phải chịu tội.” Lâu Hướng Vãn thở dài một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, không cần nói sơ qua quy củ của vương phủ cho Tiểu Hà biết, thật sự đã phạm vào quy củ, thì Lâu Hướng Vãn vẫn phải làm theo gia quy mà trách phạt.
Đoàn Tử đi theo sau Lâu Hướng Vãn gật đầu mạnh, hy vọng Tiểu Hà vẫn cứ nhận tội, như vậy sẽ không bị trói đến đến chỗ này làm khổ thân mình. Hơn nữa, một ngày cô không nhận tội chỉ sợ sẽ còn bị đánh, nhưng nếu để Tử Thư cô nương động thủ, sợ Tiểu Hà sẽ hối hận sống trên đời này không mau trở về trong bụng mẹ lần nữa để sớm được đi đầu thai.
Hô hấp Tiểu Hà nặng nề, ngực giống như ống gió cũ nát lên xuống liên tục, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua mái tóc đen rối loạn nhìn Lâu Hướng Vãn trước mặt, giọng khẩn thiết nói, “Lâu cô nương, cô có lòng dạ bồ tát có thể cởi dây trói cho ta có được không, cái gì ta cũng sẽ nói cho cô biết.”
“Đoàn Tử, đi đi.” Lâu Hướng Vãn gật đầu, Đoàn Tử ở một bên vừa nghe Tiểu Hà đề nghị, nhanh chóng chạy tới dùng sức mở nút buộc, khi thấy sau lưng Tiểu Hà đầy máu, Đoàn Tử không ngừng lộ vẻ không đành lòng, “Thật may còn Mộc Mộc chịu nghe lời cung khai của cô, nếu không thì cô không bị đánh đến chết, cũng sẽ bị đau mà chết.”
Tiểu Hà bị trói nên thân thể có chút cứng ngắc, dựa vào cây cột sau lưng thở hổn hển, một tay vén mái tóc rối lên, lộ ra gương mặt có chút xanh đen, tựa hồ nghỉ ngơi đã đủ rồi liền muốn cung khai, môi nhép nhép. Đột nhiên, ánh mắt lúc đó của Tiểu Hà giống như ác quỷ, điên cuồng vặn vẹo, tay kéo Ngân trâm cài tóc của Đoàn Tử xuống, thét lớn nhào tới Lâu Hướng Vãn, trâm bén nhọn trực tiếp ghim tới cổ của Lâu Hướng Vãn.
“Mộc Mộc!” Đoàn Tử đầu tiên sửng sốt, sau đó hét lên cũng nhào tới theo, gương mặt mập mạp bị dọa sợ đến tái nhợt.
Nhíu mày một cái, Lâu Hướng Vãn thấy Tiểu Hà như ác quỷ nhào tới mình, thân thể lách sang một bên, trong làn váy bàn chân di chuyển bình tĩnh, xem ra chỉ là một động tác đơn giản, mũi chân đá vào huyệt đạo trên đùi của người kia.
Tiểu Hà cảm thấy chân đột nhiên như bị đóng đinh, cơn đau nhức quét tới, thân thể không vững vàng lảo đảo một cái, mà sau lưng Đoàn Tử cũng đang nhào tới, ầm ầm hai tiếng, thân thể Đoàn Tử trực tiếp ngã nhào trên người của Tiểu Hà.
Lâu Hướng Vãn nhanh chóng ngồi xổm xuống, dường như muốn đoạt lại Ngân trâm trong tay của Tiểu Hà, ngón tay mảnh khảnh dùng sức bấm vào khớp xương ở cổ tay của Tiểu Hà, từ từ nớ lỏng ra, Lâu Hướng Vãn lấy lại cây trâm trong tay cô đã nới lỏng liền cầm lấy.
“Cái tên súc sinh vong ân phụ nghĩa này, cô dám đâm Mộc Mộc sao!” Đoàn Tử thật bị hù sợ chết khiếp, nện quả đấm tức giận xuống thân thể Tiểu Hà đang bị áp đảo ở dưới, nhất là dám dùng cây trâm trên đầu của mình, nếu thật sư tổn hại đến Mộc Mộc, Đoàn Tử cảm giác mình có chết đến bảy tám lần cũng không đủ đền bù.
“Đoàn Tử, trói cô ta đứng dậy.” Lâu Hướng Vãn thấy Tiểu Hà bị đánh, dù lực quả đấm của Đoàn Tử không nhỏ, nhưng khi đánh vào người sẽ phát ra tiếng rên rĩ.
“Được.” Lần này xem như Đoàn Tử hiểu rõ ở trong vương phủ không nên quá tốt bụng, dùng sức nâng bả vai Tiểu Hà lên, khoanh chặt cánh tay ra sau lưng tranh cô phản kháng giãy giụa, Lâu Hướng Vãn cầm sợi dây lên trói người lại.
“Chuyện này là thế nào?” Người chưa đến giọng đã truyền đến, Hoa Thiên Thiên đứng mở nửa cánh cửa, thấy Tiểu Hà bị chủ tớ buộc lại. Tựa hồ hiểu rõ việc gì, nhướng đuôi lông mày tức giận nhìn chằm chằm mặt vô tội của Lâu Hướng Vãn.
“Đầu óc ngươi là đậu hũ hả, dám tự thả người ra? Tiện nhân đã lén vụng trộm như vậy, còn gì không dám làm chứ, nếu ả lỡ chết đi thì sao. Lâu Hướng Vãn, cô sợ sống quá lâu nên muốn tìm đường chết hả?” Hoa Thiên Thiên liền mắng người, giọng vừa nhanh vừa nghiêm khắc, đằng đằng tức giận tăng cao, hận không thể mắng rõ ra, lúc nào Lâu Hướng Vãn cũng luôn cứ mềm lòng.
“Thiên Thiên, chỉ là sợi dây bị nới lỏng, ta và Đoàn Tử chỉ muốn buộc lại thôi mà.” Lâu Hướng Vãn kinh hãi nhìn Hoa Thiên Thiên mắng chửi, trong lúc Thiên Thiên mắng chửi là dữ tợn nhất.
“Sợi dây lỏng?” Bên ngoài cười nhưng bên trong lại không hề cười, Hoa Thiên Thiên hừ hừ, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm, chân lướt nhanh như bay đi tới trước mặt Lâu Hướng Vãn.
“Thiên Thiên, trời rất nóng, không cần đến gần ta như vậy.” Lâu Hướng Vãn run rẩy, giống như bị con sói lớn (ONO) đang để mắt tới một con cừu nhỏ, vừa xông lên chạm một cái liền lui ra xa ba bước lớn.
“Đoàn Tử, tóc cô đã búi lên rồi, sao lại rối bù như thế, còn nữa…… Sau lưng Tiểu Hà lại có dấu chân ấn lên là như thế hả? Ta không hiểu người đã bị trói trên cây cột sao trên eo lại lưu dấu chân như vậy, còn Mộc Mộc, sao trong tay cô lại cầm Ngân trâm của Đoàn Tử hả?”
Sau đó phát ra tiếng răng rắc hỏi thăm, Hoa Thiên Thiên vòng tay quanh lưng, dù rất bận rộn nhưng vẫn nhàn rỗi đợi lời giải thích của Lâu Hướng Vãn, quả thật càng ngày càng lớn mật, thật muốn đáng chết cô ngay, dám ở trước mặt mình mà nói láo sao.
Mộc Mộc, không phải Đoàn Tử không giúp cô, thật sự Thiên Thiên quá lợi hại, nhãn thần cô ta quá tin tường căn bản không thể lường gạt! Đoàn Tử đồng tình nhìn Lâu Hướng Vãn sắp chui vào hốc tường, rơi vào trong tay của Thiên Thiên, Mộc Mộc chỉ có thể cung khai.
Lâu Hướng Vãn khẽ đảo tròng mắt, ánh mắt len lén liếc nhìn một cái, ăn ngay hỏa dược của Hoa Thiên Thiên, chột dạ cười một tiếng, nũng nịu mở miệng, “Tôi chỉ muốn làm Tiểu Hà cung khai mà thôi? Nên mới để cho cô ấy ăn chút đồ ngọt, nới lỏng dây trói, muốn cho cô ấy biết là ta đứng ở phía bên cô, sau đó mới lấy lời khai.”
“Lại diễn nữa, Mộc Mộc, ta phát hiện cô càng ngày càng lợi hại đó, người chết cũng bị cô nói làm sống lại!” Lâu Hướng Vãn cười lên, kỳ thực làm cho người khác thấy rất thương yêu, mi nhíu chặt, lông mày cong cong xinh đẹp, mặt trắng nõn lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu, bởi vì cười mà thịt trên gương mặt cong lên mềm nhũn, bộ dạng cười ha hả làm cho người ta không nhịn được muốn nhéo xuống một cái.
Hỏa khí Hoa Thiên Thiên dù rất lớn, nhưng nhìn bộ dạng tươi cười của Lâu Hướng Vãn làm tiêu tán đi một ít, nhưng vẻ mặt cô vẫn cứ giữ y như cũ, ngược lại ánh mắt liền tránh đi nhìn về phía Tiểu Hà đang bị trói chặt, cười lạnh một tiếng trong ánh mắt lộ ra đầy tia âm khí, “Người nào đã mua chuộc ngươi, kêu ngươi đi ám sát Mộc Mộc, xem ra lá gan của ngươi cũng không nhỏ, không biết ngươi có thể chịu việc thẩm vấn được bao lâu đây, Đoàn Tử, đi xuống kho bên kia cho ta, nói rằng ta muốn lấy một cây sâm núi để bồi bổ thân thể cho Mộc Mộc.”
“Việc Lôi quản gia nên hỏi cũng đã hỏi rồi, Tiểu Hà thay vì chịu khổ như vậy, không bằng cứ nói ra, ít nhất không cần phải chịu tội.” Lâu Hướng Vãn thở dài một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, không cần nói sơ qua quy củ của vương phủ cho Tiểu Hà biết, thật sự đã phạm vào quy củ, thì Lâu Hướng Vãn vẫn phải làm theo gia quy mà trách phạt.
Đoàn Tử đi theo sau Lâu Hướng Vãn gật đầu mạnh, hy vọng Tiểu Hà vẫn cứ nhận tội, như vậy sẽ không bị trói đến đến chỗ này làm khổ thân mình. Hơn nữa, một ngày cô không nhận tội chỉ sợ sẽ còn bị đánh, nhưng nếu để Tử Thư cô nương động thủ, sợ Tiểu Hà sẽ hối hận sống trên đời này không mau trở về trong bụng mẹ lần nữa để sớm được đi đầu thai.
Hô hấp Tiểu Hà nặng nề, ngực giống như ống gió cũ nát lên xuống liên tục, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua mái tóc đen rối loạn nhìn Lâu Hướng Vãn trước mặt, giọng khẩn thiết nói, “Lâu cô nương, cô có lòng dạ bồ tát có thể cởi dây trói cho ta có được không, cái gì ta cũng sẽ nói cho cô biết.”
“Đoàn Tử, đi đi.” Lâu Hướng Vãn gật đầu, Đoàn Tử ở một bên vừa nghe Tiểu Hà đề nghị, nhanh chóng chạy tới dùng sức mở nút buộc, khi thấy sau lưng Tiểu Hà đầy máu, Đoàn Tử không ngừng lộ vẻ không đành lòng, “Thật may còn Mộc Mộc chịu nghe lời cung khai của cô, nếu không thì cô không bị đánh đến chết, cũng sẽ bị đau mà chết.”
Tiểu Hà bị trói nên thân thể có chút cứng ngắc, dựa vào cây cột sau lưng thở hổn hển, một tay vén mái tóc rối lên, lộ ra gương mặt có chút xanh đen, tựa hồ nghỉ ngơi đã đủ rồi liền muốn cung khai, môi nhép nhép. Đột nhiên, ánh mắt lúc đó của Tiểu Hà giống như ác quỷ, điên cuồng vặn vẹo, tay kéo Ngân trâm cài tóc của Đoàn Tử xuống, thét lớn nhào tới Lâu Hướng Vãn, trâm bén nhọn trực tiếp ghim tới cổ của Lâu Hướng Vãn.
“Mộc Mộc!” Đoàn Tử đầu tiên sửng sốt, sau đó hét lên cũng nhào tới theo, gương mặt mập mạp bị dọa sợ đến tái nhợt.
Nhíu mày một cái, Lâu Hướng Vãn thấy Tiểu Hà như ác quỷ nhào tới mình, thân thể lách sang một bên, trong làn váy bàn chân di chuyển bình tĩnh, xem ra chỉ là một động tác đơn giản, mũi chân đá vào huyệt đạo trên đùi của người kia.
Tiểu Hà cảm thấy chân đột nhiên như bị đóng đinh, cơn đau nhức quét tới, thân thể không vững vàng lảo đảo một cái, mà sau lưng Đoàn Tử cũng đang nhào tới, ầm ầm hai tiếng, thân thể Đoàn Tử trực tiếp ngã nhào trên người của Tiểu Hà.
Lâu Hướng Vãn nhanh chóng ngồi xổm xuống, dường như muốn đoạt lại Ngân trâm trong tay của Tiểu Hà, ngón tay mảnh khảnh dùng sức bấm vào khớp xương ở cổ tay của Tiểu Hà, từ từ nớ lỏng ra, Lâu Hướng Vãn lấy lại cây trâm trong tay cô đã nới lỏng liền cầm lấy.
“Cái tên súc sinh vong ân phụ nghĩa này, cô dám đâm Mộc Mộc sao!” Đoàn Tử thật bị hù sợ chết khiếp, nện quả đấm tức giận xuống thân thể Tiểu Hà đang bị áp đảo ở dưới, nhất là dám dùng cây trâm trên đầu của mình, nếu thật sư tổn hại đến Mộc Mộc, Đoàn Tử cảm giác mình có chết đến bảy tám lần cũng không đủ đền bù.
“Đoàn Tử, trói cô ta đứng dậy.” Lâu Hướng Vãn thấy Tiểu Hà bị đánh, dù lực quả đấm của Đoàn Tử không nhỏ, nhưng khi đánh vào người sẽ phát ra tiếng rên rĩ.
“Được.” Lần này xem như Đoàn Tử hiểu rõ ở trong vương phủ không nên quá tốt bụng, dùng sức nâng bả vai Tiểu Hà lên, khoanh chặt cánh tay ra sau lưng tranh cô phản kháng giãy giụa, Lâu Hướng Vãn cầm sợi dây lên trói người lại.
“Chuyện này là thế nào?” Người chưa đến giọng đã truyền đến, Hoa Thiên Thiên đứng mở nửa cánh cửa, thấy Tiểu Hà bị chủ tớ buộc lại. Tựa hồ hiểu rõ việc gì, nhướng đuôi lông mày tức giận nhìn chằm chằm mặt vô tội của Lâu Hướng Vãn.
“Đầu óc ngươi là đậu hũ hả, dám tự thả người ra? Tiện nhân đã lén vụng trộm như vậy, còn gì không dám làm chứ, nếu ả lỡ chết đi thì sao. Lâu Hướng Vãn, cô sợ sống quá lâu nên muốn tìm đường chết hả?” Hoa Thiên Thiên liền mắng người, giọng vừa nhanh vừa nghiêm khắc, đằng đằng tức giận tăng cao, hận không thể mắng rõ ra, lúc nào Lâu Hướng Vãn cũng luôn cứ mềm lòng.
“Thiên Thiên, chỉ là sợi dây bị nới lỏng, ta và Đoàn Tử chỉ muốn buộc lại thôi mà.” Lâu Hướng Vãn kinh hãi nhìn Hoa Thiên Thiên mắng chửi, trong lúc Thiên Thiên mắng chửi là dữ tợn nhất.
“Sợi dây lỏng?” Bên ngoài cười nhưng bên trong lại không hề cười, Hoa Thiên Thiên hừ hừ, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm, chân lướt nhanh như bay đi tới trước mặt Lâu Hướng Vãn.
“Thiên Thiên, trời rất nóng, không cần đến gần ta như vậy.” Lâu Hướng Vãn run rẩy, giống như bị con sói lớn (ONO) đang để mắt tới một con cừu nhỏ, vừa xông lên chạm một cái liền lui ra xa ba bước lớn.
“Đoàn Tử, tóc cô đã búi lên rồi, sao lại rối bù như thế, còn nữa…… Sau lưng Tiểu Hà lại có dấu chân ấn lên là như thế hả? Ta không hiểu người đã bị trói trên cây cột sao trên eo lại lưu dấu chân như vậy, còn Mộc Mộc, sao trong tay cô lại cầm Ngân trâm của Đoàn Tử hả?”
Sau đó phát ra tiếng răng rắc hỏi thăm, Hoa Thiên Thiên vòng tay quanh lưng, dù rất bận rộn nhưng vẫn nhàn rỗi đợi lời giải thích của Lâu Hướng Vãn, quả thật càng ngày càng lớn mật, thật muốn đáng chết cô ngay, dám ở trước mặt mình mà nói láo sao.
Mộc Mộc, không phải Đoàn Tử không giúp cô, thật sự Thiên Thiên quá lợi hại, nhãn thần cô ta quá tin tường căn bản không thể lường gạt! Đoàn Tử đồng tình nhìn Lâu Hướng Vãn sắp chui vào hốc tường, rơi vào trong tay của Thiên Thiên, Mộc Mộc chỉ có thể cung khai.
Lâu Hướng Vãn khẽ đảo tròng mắt, ánh mắt len lén liếc nhìn một cái, ăn ngay hỏa dược của Hoa Thiên Thiên, chột dạ cười một tiếng, nũng nịu mở miệng, “Tôi chỉ muốn làm Tiểu Hà cung khai mà thôi? Nên mới để cho cô ấy ăn chút đồ ngọt, nới lỏng dây trói, muốn cho cô ấy biết là ta đứng ở phía bên cô, sau đó mới lấy lời khai.”
“Lại diễn nữa, Mộc Mộc, ta phát hiện cô càng ngày càng lợi hại đó, người chết cũng bị cô nói làm sống lại!” Lâu Hướng Vãn cười lên, kỳ thực làm cho người khác thấy rất thương yêu, mi nhíu chặt, lông mày cong cong xinh đẹp, mặt trắng nõn lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu, bởi vì cười mà thịt trên gương mặt cong lên mềm nhũn, bộ dạng cười ha hả làm cho người ta không nhịn được muốn nhéo xuống một cái.
Hỏa khí Hoa Thiên Thiên dù rất lớn, nhưng nhìn bộ dạng tươi cười của Lâu Hướng Vãn làm tiêu tán đi một ít, nhưng vẻ mặt cô vẫn cứ giữ y như cũ, ngược lại ánh mắt liền tránh đi nhìn về phía Tiểu Hà đang bị trói chặt, cười lạnh một tiếng trong ánh mắt lộ ra đầy tia âm khí, “Người nào đã mua chuộc ngươi, kêu ngươi đi ám sát Mộc Mộc, xem ra lá gan của ngươi cũng không nhỏ, không biết ngươi có thể chịu việc thẩm vấn được bao lâu đây, Đoàn Tử, đi xuống kho bên kia cho ta, nói rằng ta muốn lấy một cây sâm núi để bồi bổ thân thể cho Mộc Mộc.”
/92
|