“Tiểu Hà, ăn có thể ăn lung tung, nhưng lời không được nói lung tung, Văn phu nhân là phu nhân của Phượng vương phủ, không phải người để cho người tùy tiện bôi nhọa danh dự!” Cướp lời trước mặt Tử Thư, Hoa Thiên Thiên tức giận nghiêm túc khiển trách, “Cái gì biểu ca, nam nhân, ngươi nghĩ vương gia là ai, Văn phu nhân không được vương gia đoái hoài nên cố tình đi vụng trộm với nam nhân khác sao!”
“Đúng là như vậy, ta chẳng còn gì để giấu giếm? Văn phu nhân lợi dụng chuyện của ta nhằm uy hiếp ta, bắt ta yểm trợ, canh chừng cho cô ta, cô ta còn nói vương gia gần đây không có ở trong viện, nếu có cũng chỉ đi tìm Tử cô nương, cô ta cũng là nữ nhân, cần phải có người thương yêu! Ngày hôm qua, Văn phu nhân nhờ ta canh giữ trông chừng giúp cô ta, nhưng do ta bị nhiễm phong hàn, cuối cùng đã ngủ thiếp đi, lúc này mới bị bắt tại trận nói ta vụng trộm, căn bản Văn phu nhân đem tội danh này giá họa trên đầu của ta! Nếu nói đến Văn phu nhân có dã tâm nuôi nam nhân ở bên ngoài, thì từ trên xuống dưới trong vương phủ người nào mà không biết chứ!”.
Bốp! Một cái tát vang lên như tiếng pháo nổ, Hoa Thiên Thiên thu tay lại, ánh mắt sắc bén như mũi tên gắt gao đâm vào Tiểu Hà.
Sau khi rống xong dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực, Tiểu Hà cụp đầu xuống, thở hổn hển, khóe miệng chảy máu tươi làm sưng lên nửa bên mặt, trông vô cùng thê thảm, bất kể cô nói chuyện Văn phu nhân là thật hay giả, Tiểu Hà thật sự khó thoát khỏi cái chết.
Ra khỏi phòng, Lâu Hướng Vãn dùng khóa cửa sắt khóa cửa lại, cẩn thận cất chìa vào, Tiểu Hà vẫn bị giam giữ trói ở bên trong, phòng ngừa cô nói lung tung, Lâu Hướng Vãn dùng khăn lấp miệng của cô lại.
Đi theo sau lưng Hoa Thiên Thiên và Tử Thư mà không còn sức lực, Lâu Hướng Vãn cùi gằm đầu xuống, lần này thảm rồi, dù sao mình cũng chỉ có một chữ chết! Rốt cuộc mình đã đắc tội thế nào với vương gia, để cho hắn hãm hại mình như vậy!
So với bước chân từ từ bò như rùa con của Lâu Hướng Vãn, Hoa Thiên Thiên và Tử Thư đã đi một khoảng lớn khá xa, đứng ở đầu đường mòn, một đoạn thông thẳng tới Kỳ Lân Viện, một đoạn đi thẳng đến ngoại viện của Hoa Thiên Thiên.
“Chuyện này vương gia đã giao cho Mộc Mộc, cô tốt nhất không nên tự tiện đâm ngang vào, muốn làm thế nào đều do Mộc Mộc quyết định!” Hoa Thiên Thiên lạnh giọng cảnh cáo Tử Thư, những người khác còn kiêng kỵ Tử Thư nhưng Hoa Thiên Thiên lại không sợ!
“Đây là chuyện của Phượng vương phủ, Thiên Thiên, cô có thể bảo hộ Mộc Mộc đến khi nào?” Tử Thư cười khóe miệng vô cùng quyến rũ, ánh mắt quét qua bước chân di chuyển xa xa, nhìn dáng vẻ Lâu Hướng Vãn giống như đang cõng vật nặng ngàn cân ở trên lưng, lạnh lùng mở miệng, “Chuyện này nếu có người có tâm địa bất chính muốn phá hoại mà nói ra thì dù cố gắng cách mấy cũng sẽ không thể khống chế nổi nữa, chuyện Văn phu nhân lén vụng trộm, cho dù cô với Lôi quản giả có áp chế thế nào, không phải tin đồn cũng sẽ truyền ra từ trong vương phủ sao.”
“Tử Thư, cô dùng cách gì để tranh thủ tình cảm với chủ tử bằng cách nào ta cũng mặc kệ, cũng không có quan hệ với Mộc Mộc, cho nên Mộc Mộc cũng không phải là đá kê chân của cô, cho nên nếu cô nhúng tay vào, cô đừng trách ta không khách khí đó!” Thanh âm Hoa Thiên Thiên đè nén thật thấp, lo lắng Lâu Hướng Vãn nghe chuyện, vẻ mặt lạnh lùng mang theo vài phần uy hiếp của nhất đẳng nha hoàn.
“Cô quá nhảy cảm rồi.” Tử Thư dứt tiếng nở nụ cười, đợi đến khi Lâu Hướng Vãn đến, liền vỗ vỗ đầu của cô, thái độ vẫn có vẻ thân mật như cũ, “Ta đi về trước đây.”
“À, hôm nay rất cám ơn cô, nếu không thì Tiểu Hà sẽ không thể nào chịu cung khai ra!” Lâu Hướng Vãn gật đầu một cái, dùng ánh mắt cảm kích liếc nhìn Tử Thư, rõ ràng là một đại mỹ nhân xinh đẹp, nhưng sao Tử Thư chỉ vừa mới ra tay thì Tiểu Hà liền lập tức cung khai ngay?
Dĩ nhiên vào giờ phút này, Lâu Hướng Vãn thà rằng nguyện ý để Tiểu Hà không có cung khai ra, cứ như vậy đem đi, dù bị đánh chết cũng tốt, ít nhất không cần đem chính mình kéo xuống nước! Có cái gì không trộm, lại đi trộm người, Lâu Hướng Vãn bắt đầu nghĩ đến ngày mai mình sẽ giống như quả dưa chuột, không biết có thể ngăn chặn việc vụng trộm người này hay không!
“Cô đó, bị người bán đứng mà còn vui mừng trả tiền cho người ta nữa chứ!” Hoa Thiên Thiên nhìn Tử Thư rời đi với vẻ phong tình vạn chủng (*), tức giận nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn đang ỉu xìu.
phong tình vạn chủng (*): dáng vẻ lẳng lơ đầy quyến rũ.
“Thiên Thiên, ta không có đần như vậy.” Giọng nho nhỏ thì thầm, vì muốn biện giải cho chính mình nhưng đôi khi cũng hơi lười biếng một chút, cứ làm người tốt một chút, Lâu Hướng Vãn cau mũi một cái, mình nào có đần như lời Thiên Thiên nói chứ, nhưng về việc Đoàn Tử ngu ngốc lại không sai lắm.
“Chuyện này nhất thời không nghĩ ra được, trước hết ngươi cứ kéo dài ra để cho ta về suy nghĩ lại, Đoàn Tử, ngươi nhớ hôm nay ngươi không có nghe chuyện gì cả, nếu bị người chụp mũi vào lời nói đó thì tháng này ngươi cứ ngày ngày húp cháo ăn rau dại đi!” Bất luận kẻ nào, Hoa Thiên Thiên cũng đều biết rõ nhược điểm của đối phương. Đối với Đoàn Tử tham ăn, trực tiếp sử dụng chiêu ăn uống ra uy hiếp Đoàn Tử là hiệu lực nhất.
Gật đầu mạnh, Đoàn Tử sợ hãi liền tránh vào sau lưng Lâu Hướng Vãn, xem ra Thiên Thiên thật sự rất đáng sợ.
“Đoàn Tử, ngươi cho vóc người của ngươi có thể trốn ở phía sau ta sao?” Sau khi Hoa Thiên Thiên rời đi, Lâu Hướng Vãn quay đầu lại tức giận nhìn Đoàn Tử đang co rút thành một cụ núp ở phía sau lưng mình, sau đó tức giận ngắt vào lỗ tai Đoàn Tử một cái, “Ngươi là người hầu của ta, sao lại đi sợ Thiên Thiên chứ?”
“Mộc Mộc, không phải cô cũng rất sợ Thiên Thiên sao?” Vuốt vuốt lỗ tai bị nhéo, Đoàn Tử vô tội mở miệng nói, Thiên Thiên nổi giận lên trông rất dọa người, cả đám thị vệ kia cũng đều trốn đi đường vòng hết, “Nhưng mà Mộc Mộc à, Tiểu Hà không phải đã cung khai rồi sao, cô làm gì lộ, mặt ủ mày ê thế chứ?”
“Không nhận tội cung khai cũng là một chuyện rất tốt, nhưng Tử Thư không chịu ở Kỳ Lân Viện, lại chạy tới đây tham gia náo nhiệt để làm gì chứ.” Lâu Hướng Vãn im lặng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.
Trước đó Tiểu Hà không nói bị người nào mua chuộc muốn giết chết mình, cho dù không thuận lợi, nhưng bị Tử Thư thẩm vấn liền cung khai ra những thứ không nên cung khai, kể ra tất cả.
Văn phu nhân chính là phu nhân của vương phủ, hơn nữa ở trong vương phủ này chỉ có Văn phu nhân là người có con, tuy nữ nhi chỉ mới mới có 5 tuổi, Văn phu nhân dám ở bên ngoài có dã tâm nuôi nam nhân, chính là dám làm cho vương gia đội nón xanh.
Có bằng chứng có căn cứ, sao lại hoàn mỹ như vậy chứ, hôm nay chỉ lợi dụng mấy trò đã làm Tiểu Hà nói ra việc Văn phu nhân vụng trộm. Vô bằng vô cớ mà mình bẩm báo lên, nói không chừng trên lưng sẽ mang tội danh hãm hại chủ tử, hơn nữa còn là tội danh nghiêm trọng nhất!
Lâu Hướng Vãn gãi gãi đầu, thói quen cứ bứt lọn tóc đen, gương mặt đau khổ, mình chỉ muốn sống yên ổn một chút thôi mà, những người này muốn diệt trừ Văn phu nhân hay còn có mục đích khác, nhưng tại sao họ muốn mình làm người chết thế chứ!
Nhưng nếu mình không bẩm báo lên trên, không nói việc Tiểu Hà đã cung khai ra tất cả chân tướng, dù mình có lừa gạt tất cả mọi người, làm cho Tiểu Hà không nói ra, nhưng lỡ không may tội danh này rơi trên đầu mình thì, còn nữa nếu như Tiểu Hà chết đi trong chính tay mình, Lâu Hướng Vãn dường như muốn khóc, căn bản việc này trước có sói, sau có hổ, bất kể làm thế nào cũng khó thoát khỏi bẫy rập!
“Đúng là như vậy, ta chẳng còn gì để giấu giếm? Văn phu nhân lợi dụng chuyện của ta nhằm uy hiếp ta, bắt ta yểm trợ, canh chừng cho cô ta, cô ta còn nói vương gia gần đây không có ở trong viện, nếu có cũng chỉ đi tìm Tử cô nương, cô ta cũng là nữ nhân, cần phải có người thương yêu! Ngày hôm qua, Văn phu nhân nhờ ta canh giữ trông chừng giúp cô ta, nhưng do ta bị nhiễm phong hàn, cuối cùng đã ngủ thiếp đi, lúc này mới bị bắt tại trận nói ta vụng trộm, căn bản Văn phu nhân đem tội danh này giá họa trên đầu của ta! Nếu nói đến Văn phu nhân có dã tâm nuôi nam nhân ở bên ngoài, thì từ trên xuống dưới trong vương phủ người nào mà không biết chứ!”.
Bốp! Một cái tát vang lên như tiếng pháo nổ, Hoa Thiên Thiên thu tay lại, ánh mắt sắc bén như mũi tên gắt gao đâm vào Tiểu Hà.
Sau khi rống xong dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực, Tiểu Hà cụp đầu xuống, thở hổn hển, khóe miệng chảy máu tươi làm sưng lên nửa bên mặt, trông vô cùng thê thảm, bất kể cô nói chuyện Văn phu nhân là thật hay giả, Tiểu Hà thật sự khó thoát khỏi cái chết.
Ra khỏi phòng, Lâu Hướng Vãn dùng khóa cửa sắt khóa cửa lại, cẩn thận cất chìa vào, Tiểu Hà vẫn bị giam giữ trói ở bên trong, phòng ngừa cô nói lung tung, Lâu Hướng Vãn dùng khăn lấp miệng của cô lại.
Đi theo sau lưng Hoa Thiên Thiên và Tử Thư mà không còn sức lực, Lâu Hướng Vãn cùi gằm đầu xuống, lần này thảm rồi, dù sao mình cũng chỉ có một chữ chết! Rốt cuộc mình đã đắc tội thế nào với vương gia, để cho hắn hãm hại mình như vậy!
So với bước chân từ từ bò như rùa con của Lâu Hướng Vãn, Hoa Thiên Thiên và Tử Thư đã đi một khoảng lớn khá xa, đứng ở đầu đường mòn, một đoạn thông thẳng tới Kỳ Lân Viện, một đoạn đi thẳng đến ngoại viện của Hoa Thiên Thiên.
“Chuyện này vương gia đã giao cho Mộc Mộc, cô tốt nhất không nên tự tiện đâm ngang vào, muốn làm thế nào đều do Mộc Mộc quyết định!” Hoa Thiên Thiên lạnh giọng cảnh cáo Tử Thư, những người khác còn kiêng kỵ Tử Thư nhưng Hoa Thiên Thiên lại không sợ!
“Đây là chuyện của Phượng vương phủ, Thiên Thiên, cô có thể bảo hộ Mộc Mộc đến khi nào?” Tử Thư cười khóe miệng vô cùng quyến rũ, ánh mắt quét qua bước chân di chuyển xa xa, nhìn dáng vẻ Lâu Hướng Vãn giống như đang cõng vật nặng ngàn cân ở trên lưng, lạnh lùng mở miệng, “Chuyện này nếu có người có tâm địa bất chính muốn phá hoại mà nói ra thì dù cố gắng cách mấy cũng sẽ không thể khống chế nổi nữa, chuyện Văn phu nhân lén vụng trộm, cho dù cô với Lôi quản giả có áp chế thế nào, không phải tin đồn cũng sẽ truyền ra từ trong vương phủ sao.”
“Tử Thư, cô dùng cách gì để tranh thủ tình cảm với chủ tử bằng cách nào ta cũng mặc kệ, cũng không có quan hệ với Mộc Mộc, cho nên Mộc Mộc cũng không phải là đá kê chân của cô, cho nên nếu cô nhúng tay vào, cô đừng trách ta không khách khí đó!” Thanh âm Hoa Thiên Thiên đè nén thật thấp, lo lắng Lâu Hướng Vãn nghe chuyện, vẻ mặt lạnh lùng mang theo vài phần uy hiếp của nhất đẳng nha hoàn.
“Cô quá nhảy cảm rồi.” Tử Thư dứt tiếng nở nụ cười, đợi đến khi Lâu Hướng Vãn đến, liền vỗ vỗ đầu của cô, thái độ vẫn có vẻ thân mật như cũ, “Ta đi về trước đây.”
“À, hôm nay rất cám ơn cô, nếu không thì Tiểu Hà sẽ không thể nào chịu cung khai ra!” Lâu Hướng Vãn gật đầu một cái, dùng ánh mắt cảm kích liếc nhìn Tử Thư, rõ ràng là một đại mỹ nhân xinh đẹp, nhưng sao Tử Thư chỉ vừa mới ra tay thì Tiểu Hà liền lập tức cung khai ngay?
Dĩ nhiên vào giờ phút này, Lâu Hướng Vãn thà rằng nguyện ý để Tiểu Hà không có cung khai ra, cứ như vậy đem đi, dù bị đánh chết cũng tốt, ít nhất không cần đem chính mình kéo xuống nước! Có cái gì không trộm, lại đi trộm người, Lâu Hướng Vãn bắt đầu nghĩ đến ngày mai mình sẽ giống như quả dưa chuột, không biết có thể ngăn chặn việc vụng trộm người này hay không!
“Cô đó, bị người bán đứng mà còn vui mừng trả tiền cho người ta nữa chứ!” Hoa Thiên Thiên nhìn Tử Thư rời đi với vẻ phong tình vạn chủng (*), tức giận nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn đang ỉu xìu.
phong tình vạn chủng (*): dáng vẻ lẳng lơ đầy quyến rũ.
“Thiên Thiên, ta không có đần như vậy.” Giọng nho nhỏ thì thầm, vì muốn biện giải cho chính mình nhưng đôi khi cũng hơi lười biếng một chút, cứ làm người tốt một chút, Lâu Hướng Vãn cau mũi một cái, mình nào có đần như lời Thiên Thiên nói chứ, nhưng về việc Đoàn Tử ngu ngốc lại không sai lắm.
“Chuyện này nhất thời không nghĩ ra được, trước hết ngươi cứ kéo dài ra để cho ta về suy nghĩ lại, Đoàn Tử, ngươi nhớ hôm nay ngươi không có nghe chuyện gì cả, nếu bị người chụp mũi vào lời nói đó thì tháng này ngươi cứ ngày ngày húp cháo ăn rau dại đi!” Bất luận kẻ nào, Hoa Thiên Thiên cũng đều biết rõ nhược điểm của đối phương. Đối với Đoàn Tử tham ăn, trực tiếp sử dụng chiêu ăn uống ra uy hiếp Đoàn Tử là hiệu lực nhất.
Gật đầu mạnh, Đoàn Tử sợ hãi liền tránh vào sau lưng Lâu Hướng Vãn, xem ra Thiên Thiên thật sự rất đáng sợ.
“Đoàn Tử, ngươi cho vóc người của ngươi có thể trốn ở phía sau ta sao?” Sau khi Hoa Thiên Thiên rời đi, Lâu Hướng Vãn quay đầu lại tức giận nhìn Đoàn Tử đang co rút thành một cụ núp ở phía sau lưng mình, sau đó tức giận ngắt vào lỗ tai Đoàn Tử một cái, “Ngươi là người hầu của ta, sao lại đi sợ Thiên Thiên chứ?”
“Mộc Mộc, không phải cô cũng rất sợ Thiên Thiên sao?” Vuốt vuốt lỗ tai bị nhéo, Đoàn Tử vô tội mở miệng nói, Thiên Thiên nổi giận lên trông rất dọa người, cả đám thị vệ kia cũng đều trốn đi đường vòng hết, “Nhưng mà Mộc Mộc à, Tiểu Hà không phải đã cung khai rồi sao, cô làm gì lộ, mặt ủ mày ê thế chứ?”
“Không nhận tội cung khai cũng là một chuyện rất tốt, nhưng Tử Thư không chịu ở Kỳ Lân Viện, lại chạy tới đây tham gia náo nhiệt để làm gì chứ.” Lâu Hướng Vãn im lặng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.
Trước đó Tiểu Hà không nói bị người nào mua chuộc muốn giết chết mình, cho dù không thuận lợi, nhưng bị Tử Thư thẩm vấn liền cung khai ra những thứ không nên cung khai, kể ra tất cả.
Văn phu nhân chính là phu nhân của vương phủ, hơn nữa ở trong vương phủ này chỉ có Văn phu nhân là người có con, tuy nữ nhi chỉ mới mới có 5 tuổi, Văn phu nhân dám ở bên ngoài có dã tâm nuôi nam nhân, chính là dám làm cho vương gia đội nón xanh.
Có bằng chứng có căn cứ, sao lại hoàn mỹ như vậy chứ, hôm nay chỉ lợi dụng mấy trò đã làm Tiểu Hà nói ra việc Văn phu nhân vụng trộm. Vô bằng vô cớ mà mình bẩm báo lên, nói không chừng trên lưng sẽ mang tội danh hãm hại chủ tử, hơn nữa còn là tội danh nghiêm trọng nhất!
Lâu Hướng Vãn gãi gãi đầu, thói quen cứ bứt lọn tóc đen, gương mặt đau khổ, mình chỉ muốn sống yên ổn một chút thôi mà, những người này muốn diệt trừ Văn phu nhân hay còn có mục đích khác, nhưng tại sao họ muốn mình làm người chết thế chứ!
Nhưng nếu mình không bẩm báo lên trên, không nói việc Tiểu Hà đã cung khai ra tất cả chân tướng, dù mình có lừa gạt tất cả mọi người, làm cho Tiểu Hà không nói ra, nhưng lỡ không may tội danh này rơi trên đầu mình thì, còn nữa nếu như Tiểu Hà chết đi trong chính tay mình, Lâu Hướng Vãn dường như muốn khóc, căn bản việc này trước có sói, sau có hổ, bất kể làm thế nào cũng khó thoát khỏi bẫy rập!
/92
|