“Mộc Mộc tỷ, Mộc Mộc tỷ…..” Bên này Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn vẫn còn tranh cãi, bên kia một giọng nói trẻ con hớn hở từ xa truyền tới. Sáng sớm hôm nay tâm trí Lưu Thành rối bời, hắn không thể nào không lo lắng chuyện nhà, dù sao thiếu đến 120 lượng bạc, mặc dù Lâu Hướng Vãn cũng đã an ủi hắn không cần lo lắng buồn phiền, nhưng trong lòng Lưu Thành thật sự cảm thấy bất an.
Mà sáng nay Lưu Đại đi theo trưởng thôn Kiều lên trấn trên tìm người đồng ý mua nhà cửa và ruộng đất, bởi vì Phượng Kính Dạ hào phóng mua ruộng đất và nhà cửa của Lưu gia với giá một trăm lượng, hơn nữa còn nói cho người nhà Lưu gia tiếp tục sinh sống ở đó, thế nên chuyện quan trọng này xem như đã được giải quyết. Lưu Đại vui mừng trở về nhà, trưởng thôn Kiều thì tình cờ đi qua trường học nhìn thấy hai tôn tử của mình, bởi vì Lưu Thành không chú tâm việc học nên bị phu tử phạt đứng ở bên ngoài. Trưởng Thôn Kiều có lòng tốt nói cho Lưu Thành chuyện nhà hắn đã giải quyết êm đẹp rồi, nên phu tử rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn học hành rất chăm chỉ nhưng hôm nay lại không có chú tâm. Phu tử vui vẻ để cho Lưu Thành nghỉ nữa ngày, để hắn về nhà sớm xem một chút.
Lưu Thành trên đường trở về thôn, thấy bóng người ở trên sườn núi, sườn núi nhỏ này hầu như mỗi buổi tối Lưu Thành và Lâu Hướng Vãn cũng đều ở đây, cho nên Lưu Thành rất cao hứng chạy tới, thậm chí bởi vì quá vội vàng cùng hào hứng, nên bước chân đi loạn xạ, lảo đảo một cái, té xuống, miệng gặm cỏ xanh cùng bùn.
“Đệ phải cẩn thận chút chứ, té có đau lắm không?” Lâu Hướng Vãn không thèm nhìn Phượng Kính Dạ đang ở bên cạnh mình, nhanh chóng chạy tới đỡ Lưu Thành té trên mặt đất, nhìn hài tử khuôn mặt thanh tú, trong ánh mắt không nén được nổi vui mừng như điên kia. Lâu Hướng Vãn bỗng nhiên lại thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, liền lấy ống tay áo lau khuôn mặt dính bùn của hắn.
“Mộc Mộc tỷ.” Lưu Thành ngơ ngác nhìn Lâu Hướng Vãn gần trong gang tấc, ngày thường đều là buổi tối mới gặp mặt, nên không thấy rõ mặt mũi lắm. Vào lúc này, Lưu Thành mới kinh ngạc phát hiện da thịt Lâu Hướng Vãn trắng noãn như ngọc, giống như trứng gà đã được bốc vỏ, không hề thấy một chút vết sần sùi nào, mặt mày thanh tú trong khá hiền hòa đáng yêu. Trong không khí mang theo mùi thơm nhàn nhạt, khuôn mặt Lưu Thành đỏ lên, tay chân luống cuống muốn đẩy Lâu Hướng Vãn ra, nhưng do tay của nàng đặt trên mặt hắn có loại cảm giác ôn nhu, khiến Lưu Thành quên mất cử động, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn.
“Té cái ngu rồi à.” Lâu Hướng Vãn cười, nhéo một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thành, thật sự cần phải bồi bổ thêm cho thân hình gầy bọc xương này. Ngũ quan thật rất thanh tú, mặc dù Lưu Thành chưa trưởng thành, nhưng có thể thấy được sau này sẽ là một công tử nho nhã lịch lãm.
“Mộc Mộc tỷ, thật sự rất đẹp.” Lưu Thành ngơ ngác, thì thầm nói. Sau đó đối mặt với vẻ sửng sốt, lại cười to của Lâu Hướng Vãn, mới hiểu ra mình đang nói cái gì? Khuôn mặt đỏ lên, vội vàng muốn đẩy Lâu Hướng Vãn ra, nhưng lại quên mất nơi này chỉ là sườn núi nhỏ. Địa hình khác biệt, hắn đẩy Lâu Hướng Vãn ra, thân thể cũng mất khống chế liền té ngã ra phía sau. Thật may là Lâu Hướng Vãn đã nhanh tay kéo người hắn trở lại, kết quả Lưu Thành trực tiếp đụng đầu vào trong ngực Lâu Hướng Vãn, hương thơm nhàn nhạt xông vào trong mũi, lúc này, Lưu Thành đã hiểu câu nói của phu tử. Tại sao hay có một người thầm thương trộm nhớ Hồng Tụ Thiên Hương (8).
(8)Hồng Tụ Thiên Hương, giống như trong Sở Lưu Hương, có 1 mỹ nữ Hồng Tụ, xinh đẹp lại thông minh. Ý nghĩa là chỉ một nữ nhân xinh đẹp đoan trang, dịu dàng.
Phượng Kính Dạ thấy nguy hiểm, liền híp mắt phượng, mặc dù hài tử trước mắt này không lớn hơn Phượng Vân mấy tuổi. Bất quá y phục màu làm khá bình thường, khuôn mặt trắng bệch, cả người đều là da bọc xương, không giống như những hài tử con quan quyền quý ở kinh thành, tất cả đều thuộc dạng kim đồng ngọc nữ. Phượng Kính Dạ cảm thấy lồng ngực không ngừng dâng lên một tầng khí chua, khi trông thấy Lâu Hướng Vãn cười chân thành với Lưu Thành. Một hài tử có dung mạo xấu xí như vậy, Mộc Mộc quan tâm đến làm gì.
Có lẽ quá nhạy cảm, cảm thấy có một ánh mắt sắc bén quét qua, Lưu Thành cuối cùng từ ngượng ngùng hồi phục lại tinh thần. Từ trong ngực Lâu Hướng Vãn thò đầu ra, nhìn thấy một bóng dáng cao to vạm vỡ đứng ở dưới bóng cây, tựa như Du Long (*), phong hoa tế nguyệt(*), vô cùng tôn quý.
(*) Du Long: hoàng đế, (*) phong hoa tế nguyệt: vừa xinh đẹp, lại cao quý bất phàm. Ý nói: tựa như vì vua cao quý, uy nghi, không ai có thể với tới.
Lưu Thành khiếp sợ. Lúc đi học ở trấn trên, tình cờ cũng thấy các vị lão gia tới đón hài tử, nhưng bất kể là ai, ăn mặc như thế nào, nói năng như thế nào? Ở trong mắt Lưu Thành cũng chỉ là những kẻ có tiền có quyền mà thôi. Nhưng lúc này, Lưu Thành bị khí thế của Phượng Kính Dạ đánh bại, hắn cứ đứng im ở dưới tàng cây, hai tay chắp lại sau lưng, không nói một lời, chỉ với một ánh mắt, cũng đã khiến cho Lưu Thành cả người run rẩy, cảm giác như có luồng lực lớn xông lên não, làm người ta vừa hoảng loạn, vừa khom lưng thần phục.
“Mau đứng lên đi.” Lâu Hướng Vãn cũng đã nhận ra ánh mắt ngây ngốc của Lưu Thành. Sau đó lướt tầm mắt qua , không ngừng trừng mắt liếc nhìn Phượng Kính Dạ, nhanh chóng kéo Lưu Thành lên, dùng thân thể của nàng giúp ngăn cản đi tầm mắt uy nghiêm của Phượng Kính Dạ.
“Mộc Mộc tỷ?” Lưu Thành thấp giọng nói, hít sâu một hơi, đè nén sự sợ hãi cùng bất an xuống. Lúc này mới nhìn đến Lâu Hướng Vãn, phát hiện trên mặt Lâu Hướng Vãn không còn sự vui vẻ lặng êm, mà là chau mày, như bị phiền toái quấy nhiễu. Lưu Thành là người thông minh, liền hiểu được vị thúc thúc cao to này có liên quan tới Lâu Hướng Vãn. Thân thể gầy yếu lập tức đứng thẳng, sau đó lấy hết dũng khí, nắm chặt tay nàng, bản thân liền tiến lên phía trước bảo hộ nàng sau lưng, dũng cảm nghênh đón ánh mắt của Phượng Kính Dạ.
Lâu Hướng Vãn hơi sửng sốt, chợt hiểu ra Lưu Thành đây muốn bảo vệ mình. Bất quá cánh tay hắn đang nắm lấy cổ tay mình không ngừng run rẩy, căng thẳng cùng sợ hãi, nên bàn tay quá dùng sức, làm cho móng tay bấm vào da thịt của mình làm đau nhói. Nhưng được một hài tử bảo vệ, cảm giác rất ấm áp, làm cho khuôn mặt Lâu Hướng Vãn lại lộ ra nụ cười rạng ngời, đứa bé này thật đúng là quá hiểu chuyện, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Buông tay ra!” Phượng Kính Dạ hắng giọng mở miệng, mặc dù khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm mang theo cười, nhưng chỉ cần một lời lần cũng toát ra vẻ đe dọa. Lưu Thành càng thêm sợ hãi, tay càng siết chặt hơn, Phượng Kính Dạ nhướng mày, bóng dáng chợt khẽ động, khiến Lưu Thành cảm thấy người đứng ở trước mắt tựa như một bông hoa. Lâu Hướng Vãn đã bị Phượng Kính Dạ nắm cả đai lưng tiến vào dưới bóng cây.
“Đừng cử động, để ta nhìn tay của nàng.” Phượng Kính Dạ không quan tâm Lưu Thành ngơ ngác đứng ở một bên, đau lòng nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, quả thật trên cổ tay trắng nõn như ngọc hiện lên năm dấu móng tay. Vì đâm quá sâu, khiến da bị rách, có hai dấu móng tay tuôn ra tia máu rồi.
“Không sao.” Lâu Hướng Vãn rút tay lại, đáng tiếc bị Phượng Kính Dạ cầm quá chặc, ánh mắt quá mức chăm chú lộ ra vẻ đau lòng. Bỗng nhiên làm Lâu Hướng Vãn cảm giác như bị giễu cợt, lúc trước Vương Gia lợi dụng mình, sao không nghĩ đến, giờ chỉ vì một vết thương nhỏ, cần gì lộ ra thần sắc đau lòng như vậy.
“Mộc Mộc….” Phượng Kính Dạ thấp giọng, tầm mắt lẳng lặng ngắm nhìn Lâu Hướng Vãn, dường như nhìn thấu đến chỗ sâu nhất trong linh hồn của nàng. Phượng Kính Dạ biết rõ mình đã làm sai, đành thở dài một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sự hối tiếc cùng bất đắc dĩ, làm cho người ta không thể trách móc nặng nề về hắn.
Trái tim Lâu Hướng Vãn run lên, dù lúc trước khó chịu biết bao nhiêu, thậm chí bỏ mặc mọi chuyện mà xoay người bỏ đi, rời xa Vương Triều Tố Nguyên, lìa xa kinh thành, cách xa Phượng Kính Dạ. Nhưng khi hắn xuất hiện ở trước mặt của mình, khuôn mặt gầy đi rất nhiều, giọng nói vang vọng mãi bên tai, mãi đến tận đáy lòng. Trong nháy mắt liền khiến Lâu Hướng Vãn cảm thấy mềm lòng.
“Lưu Thành , sao giờ này lại về? Chắc còn chưa ăn cơm, cũng may đúng kịp giờ cơm đó”. Không cách nào lạnh lùng với Phượng Kính Dạ được, nên Lâu Hướng Vãn lựa chọn cách tránh né, rút tay về, nhanh chóng đi đến bên Lưu Thành, nắm lấy tay hắn đi theo hướng xuống sườn núi.
Phượng Kính Dạ nhìn lòng bàn tay trống trơn, không tiếng động cười khổ, thấy Lâu Hướng Vãn đang bảo hộ cho hài tử tên là Lưu Thành, cảm giác ghen tỵ nháy mắt dâng lên. Nhưng rất may đó chỉ là hài tử, bằng không, trong mắt Phượng chợt léo lên sự ác lạnh. Phượng Kính Dạ hiểu, Mộc Mộc là người rất lương thiện lại hay mềm lòng, cho nên lúc này Phượng Kính Dạ sẽ không rời đi, cũng không đuổi theo Lâu Hướng Vãn, cứ như vậy đứng im giữa trời nắng.
Lấy Lưu Thành ra làm bia đỡ đạn, bước chân Lâu Hướng Vãn càng thêm tăng nhanh, nhưng sau lưng không hề nghe thấy tiến bước chân, liền quay đầu lại, mắt quét qua, biểu cảm ngưng trọng. Vương gia làm cái gì vậy? Lâu Hướng Vãn đè nén quyết tâm không nên suy nghĩ thêm, càng thêm tăng tốc nhanh hơn, nhưng sau lưng vẫn im lặng không có bất kì động tĩnh nào.
“Mộc Mộc tỷ?” Lưu Thành không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng hiện tại hắn lại càng thêm ngưỡng mộ vị nam nhân cao quý kia. Xưa nay, Mộc Mộc tỷ chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy cả.
“Không sao đâu, chúng ta mau về nhà ăn cơm đi.” Lâu Hướng Vãn gượng cười, cố gắng để cho mình không nghĩ đến Phượng Kính Dạ đang ở sau lưng nữa. Công phu của vương gia: đừng bảo đứng một chút dưới trời nắng, cho dù đứng thêm mấy ngày mấy đêm cũng sẽ không sao. Đây chính là khổ nhục kế, mình không dễ để bị lừa đâu!
Nhà của Hạ Minh, lúc này khá náo nhiệt, tất cả mọi người đều nói Lưu Đại quả có vận khí tốt, gặp phải một đại thiện nhân, giúp đỡ Lưu Đại vượt qua khó khăn. Nếu không thì tất cả ruộng đất cùng nhà cửa, e rằng không ai có thể giúp hắn giành lại được. Người nông dân đều là như thế, từ trong tuyệt vọng lại nhìn thấy ánh sáng liền rất mừng rỡ, Lưu Đại càng thêm cảm tạ Lăng Thanh, dù sao nghe mấy vị phụ nhân kia nói Phượng Kính Dạ là đại ca của Lâu Hướng Vãn, mặc dù mọi người đều cảm thấy kỳ quái, sao cả ba huynh muội lại không ai giống ai, mà họ cũng khác nữa.
Lăng Thanh sầm mặt, Phượng Kính Dạ tìm tới nơi này đúng là mất hứng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt chất phác đang vui sướng, Lăng Thanh chỉ đành chau mày không nói lời nào.
“Người đâu?” Chợt thấy Lâu Hướng Vãn đi tới, Lăng Thanh bước nhanh ra khỏi phòng, nhìn không thấy bóng dáng Phượng Kính Dạ ở phía sau Lâu Hướng Vãn.
“Ở trên sườn núi.” Lâu Hướng Vãn tức giận quay về nhà, rồi nghĩ đến Phượng Kính Dạ đang đứng ở giữa trời nắng, lại có chút lo lắng, mặc dù đã hạ quyết tâm không cần để ý tới, nhưng đáng tiếc không thể nào lừa dối được chính bản thân mình.
“Mộc Mộc, đại ca ngươi đâu?” Tô Thị vẫn chưa mang thức ăn lên, dù sao hôm nay Phượng Kính Dạ cũng là ân nhân của nhà Lưu Đại, vừa ra tay đã đưa 100 lượng bạc. Tất cả mọi người đều chờ hắn trở về cùng nhau ăn cơm, đang định cho người gọi hắn trở về ăn cơm, thì thấy có một mình Lâu Hướng Vãn quay trở lại.
“Ở trên sườn núi, Lăng Thanh, đệ đi kêu huynh ấy trở về ăn cơm đi.” Lâu Hướng Vãn không muốn đi, nhưng cũng lo lắng bản tính quật cường của Phượng Kính Dạ sẽ cứ đứng im ở giữa trời nắng. Vừa lúc Tô Thị hỏi tới, giúp Lâu Hướng Vãn lấy đó làm cái cớ, trực tiếp sai bảo Lăng Thanh đi gọi người về.
Lăng Thanh bất mãn nhìn Lâu Hướng Vãn, do dự một chút, cuối cùng cũng đi ra khỏi cửa. Nếu như đã tới, tránh cũng không thể tránh được, chỉ hy vọng Lâu chủ đừng mềm lòng, để bị tên Phượng Kính Dạ kia lừa gạt nữa.
Nếu như chỉ là một buổi cơm gia đình, cả nam lẫn nữ đều ngồi chung bàn, nhưng bởi vì nam nhân ở trong thôn đều phụ giúp sửa chữa nhà, nên các nữ nhân không thể cùng ngồi chung bàn ăn được, nên sẽ để dành lại một ít, rồi cùng ngồi ăn ở trong nhà bếp. Lâu Hướng Vãn lần đầu tiên cảm thấy sống trong thời đại phong kiến này có chút may mắn,chuyện nam tôn nữ ti đúng là tốt, ít nhất không muốn phải gặp mặt nhau.
“Mộc Mộc, đại ca ngươi đã có thê tử chưa vậy?” Tô Thị vừa ăn vừa hỏi thăm Lâu Hướng Vãn, dù sao không cần nói đến tiền tài, chỉ cần nhìn tướng mạo của Phượng Kính Dạ, cũng đủ biết là một công tử cao quý, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái. Tô Thị có một đứa cháu gái, khoảng độ đôi mươi, là một mỹ nhân ở huyện Hồng Nguyên, nhưng bởi vì gia đình làm nhà nông, muội muội Tô Thị vẫn luôn kén chọn mãi, cao quá không được, mà thấp cũng không chịu, nên cứ mãi chưa lập gia đình. Hôm nay nhìn thấy Phượng Kính Dạ, Tô Thị liền động tâm muốn tác hợp cho đôi bên.
“Đúng vậy a, Mộc Mộc, đại ca ngươi bao nhiêu tuổi, gia đình làm nghề gì?” Tô Thị mở đầu, ánh mắt các phụ nhân khác cũng sáng rực lên. Một thanh niên tuấn tú như vậy, nếu như hôn sự này thành công, quả là chuyện tốt. Hơn nữa nhà ai có cháu gái , cũng đều muốn trèo bám vào cuộc hôn sự này.
“Đại ca ta có hai thị thiếp.” Lâu Hướng Vãn sửng sốt một chút, nhìn thấy ánh mắt của các phụ nhân đều sáng long lanh. Nếu như làm mai cho những người khác, chẳng phải nàng sẽ bị đưa ra làm trò cười, nhưng mà Vương gia, hắn, chợt Lâu Hướng Vãn cảm thấy mình như ăn phải một bình ngũ vị: chua có , ngọt có, đắng có, cay có mà mặn cũng có. Mặc dù tự nói với bản thân không liên quan mình, tuy nhiên vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy có chút khó chịu.
“Nói như vậy còn chưa có thê tử.” Mọi người vừa nghe, nụ cười trên mặt càng sâu hơn vài phần, ngẫu nhiên mọi người đều hiểu, chỉ sợ nhà người ta là đại phú thương giàu có, nhà cao cửa rộng, thê thiếp đã có hai. Những người không có thân phận gia thế như các nàng, chỉ sợ là trèo cao, bất quá xem như gả làm thiếp cũng tốt, vừa ra tay là 100 lượng bạc, người này quả là có rất tiền nhiều của a.
Lâu Hướng Vãn thực sự ăn cơm không vô, nhìn mọi người chung quanh đều xem Phượng Kính Dạ như con rùa vàng, cho dù có hai thị thiếp, hay thân phận không xứng, cũng muốn để cháu gái nhà mình sang làm thiếp. Tuy nói là thời đại phong kiến, nhưng lúc này, Lâu Hướng Vãn chợt hiểu ra người không thích ứng được đó chính là mình, đối với mọi người hay là vương gia mà nói, chuyện tam thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường.
Chợt không còn muốn ăn nữa, Lâu Hướng Vãn buông đũa xuống đứng dậy rời đi, chúng phụ nhân cũng không có để ý, chỉ nói Lâu Hướng Vãn sao ăn ít như vậy. Sau đó tiếp tục bàn luận chuyện của Phượng Kính Dạ, ảo tưởng bước vào nhà người này, sẽ rất giàu có phát đạt, ước chừng chỉ cần chìa ra một chút cũng giúp họ cả đời khỏi lo cơm no áo ấm.
Ở ngoài đại sảnh, Đại Lưu bưng rượu mời Phượng Kính Dạ, lúc trước Phượng Kính Dạ sống ở trong quân đội cũng rất hòa hợp, nên dù hiện tại đối mặt với dân chúng thông thường, cũng ung dung như thường, không có dáng vẻ cao ngạo gì? Cũng không quan tâm chén uống rượu có vết nứt, liền kề miệng lên chén, uống từng ngụm từng ngụm, trầm trồ khen ngợi thành tiếng vang.
“Mộc Mộc tỷ, tỷ không thoải mái sao?” Lưu Thành là hài tử khá hiểu chuyện, không giống bọn hài tử khác đang ăn trong sảnh, đang bưng chén cơm ở trong sân ăn, thì thấy Lâu Hướng Vãn ở trong phòng bếp ăn chỉ có nửa bát cơm liền đi vào phòng, vì vậy lo lắng đi vào, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn thất thần dựa vào mép giường, lông mày chau lại đầy ưu sầu, khiến Lưu Thành nhịn không được siết chặc tay. Mộc Mộc tỷ bởi vì vị công tử nho nhã ở đại sảnh kia mà cảm thấy khó chịu sao? Nhưng nghe cha nói đó là đại ân nhân nhà họ, là ca ca của Mộc Mộc tỷ. Nhưng tại vì Mộc Mộc tỷ không vui, nên Lăng Thanh ca ca cũng không vui.
“Không có, chỉ là có chút mệt mỏi.” Lâu Hướng Vãn phục hồi tinh thần, ngồi ngay ngắn cười, để Lưu Thành ngồi ở trên chiếu,”Đã ăn no chưa?”
“Đệ đã ăn no rồi.” Lưu Thành rất muốn nói với Lâu Hướng Vãn, nếu như có chuyện gì không vui cứ nói cho hắn nghe, nhưng vừa nghĩ đến hắn chỉ là hài tử tám tuổi, ngay cả chuyện trong nhà còn không giải quyết được, thì có cách gì giúp Lâu Hướng Vãn, vì vậy cũng không dám lên tiếng, im lặng ngồi ở mép giường bên cạnh Lâu Hướng Vãn.
Bởi vì lo chuyện trong nhà, Lưu Thành cũng đã một đêm không ngủ, dựa vào mép giường, ánh mắt dần dần khép lại, cuối cũng không nhịn được liền ngủ gật. Lâu Hướng Vãn đỡ Lưu Thành nằm xuống, nàng cũng nhắm hai mắt lại, không muốn nghe tiếng ồn ào ở ngoài đại sảnh.
Bởi vì buổi sáng Lưu Đại và trưởng thôn Kiều đi lên trấn trên tìm người mua, Hoàng Hiền Nhân cũng lo lắng mất đi miếng thịt ngon, nên cũng cho người đi dò hỏi, kết quả nhận được tin tức, Lưu Đại đã đi về, hơn nữa còn tìm được người mua. Còn bỏ ra hai văn tiền để cho lão đầu viết khế ước, đóng dấu vân tay, ruộng đất nhà cửa cứ như vậy đem bán đi. Sau khi Hoàng Hiền Nhân nghe ngóng được, là bán với giá một trăm lượng. Nếu đem bán hai bảy ngàn cân đậu tương trong kho hàng, đoán chừng có thể kiềm được khoảng bốn mươi lượng bạc, xem như đã lặt ngược được tình thế, Lưu Gia còn kiếm thêm hai mươi lượng bạc. Hoàng Hiền Nhân vừa tức vì không lấy được ruộng đất và nhà cửa, càng ghen tỵ Lưu Đại gặp được người mua rộng rãi vậy. Nếu không nhà cửa ruộng đất đều thuộc vào trong tay hắn, chắc hẳn sẽ kiếm được khá nhiều tiền rồi.
Nhưng oán trách thì được gì, Hoàng Hiền Nhân lập tức dắt mười mấy người hầu, trực tiếp đến Thôn Ngũ Liên lấy 120 lượng rồi hãy nói.
“Trưởng thôn, ta trả nợ trước, hay hưu thê trước đây!” Lưu Đại nói một câu. Nếu chuyện không xảy ra, Lưu Đại cũng không muốn làm như thế, mặc dù vợ chồng không có tình cảm, nhưng còn có hài tử, hắn đặt hy vọng hết trên người hài tử. Còn Thúy Tử là người có tâm địa hẹp hòi, nàng không hiếu phụng phụ mẫu, Lưu Đại cũng có thể nhịn, đành để Đại ca cùng Đại tẩu phải vất vả hơn một chút, nên hắn cứ len lén mang đồ ăn qua. Nhưng với chuyện hôm nay, Đại Lưu đã mất hết tất cả rồi, vả lại thân thể của Lưu Thành lại không được tốt, nếu như chuyện xảy ra lần nữa, hắn còn gì để bán nữa đây.
Thúy Tử đang còn vui vẻ, cẩn thận tính toán sổ sách, trong nhà có ít nhất hơn hai mươi lượng bạc, nên hơi đắc ý. Dù sao nhà cửa cũng là của ả, ruộng đất vẫn như trước cũng là của ả. Lúc trước ăn không ngon, ngủ không được. Tranh thủ buổi trưa ăn diện một chút, kết quả không ngờ nghe được lời của Lưu Đại nói, lập tức cay cú chửi mắng.
“Ngươi không có lương tâm, ngươi có phải để ý đến conhồ linh tinh kia rồi không, cho nên cứ muốn hưu ta để kết tóc se duyên với ả!” Thúy Tử tức giận mắng, vừa chụp, vừa giậm chân đá, nhưng hàng xóm chung quanh không ai đứng ra nói chuyện. Thấy mặt Lưu Đại cau có, lạnh lùng, khiến Thúy Tử chợt chuyển dời ánh mắt lên trên người Lưu Thành.
“Thành Thành, hài nhi ngoan, cha ngươi muốn bỏ nương a, muốn tìm mẹ kế cho ngươi, mẹ kế làm sao tốt bằng mẹ ruột. Ngày sau chỉ sợ không biết sẽ ngược đãi Thành Thành chúng ta như thế nào, ngươi thân thể vốn đã yếu, nếu như bị đoản mệnh, nương sẽ không thể sống nổi nữa.” Thúy Tử ôm Lưu Thành kêu gào, ánh mắt len lén nhìn về Lưu Đại, muốn mượn nhi tử làm cho Lưu Đại mềm lòng.
Trong lòng Lưu Thành có chút khó chịu, nhưng chợt nhớ lời Lâu Hướng Vãn đã nói. Lưu Thành cũng biết nương của hắn rất tham tiền, lần này là 120 lượng, nếu như có lần sau thì sao đây? Mộc Mộc tỷ có nói môt câu, người thông minh phải biết nhìn xa trông rộng, mặc dù mắt Lưu Thành đỏ cả lên, cứ nhìn nương của hắn rất lâu, mà không hề mở miệng cầu xin tha cho Thúy tử.
Thúy Tử ngơ ngác nhìn Lưu Thành, vừa ngở ngàng, vừa có chút thất vọng không thể tin được. Sau đó, chợt đem ánh mắt phẫn nộ âm độc nhìn về góc nhỏ nơi Lâu Hướng Vãn đang đứng, tựa y như cọp mẹ nhào tới, “Là ngươi, là ngươi dạy hư Thành Thành có phải không? Ngươi đúng là nữ nhân độc ác….”
“Câm miệng!” Phượng Kính Dạ tuấn mỹ nở nụ cười lạnh như băng, lạnh lùng nhìn về phía Thúy Tử nói năng vô lễ. Đứng chắn trước mặt, dùng bóng dáng cao to ôm gọn Lâu Hướng Vãn vào trong lòng, chỉ vì trước kia nói là quan hệ huynh trưởng cùng muội muội, nên khi mọi người nhìn thấy động tác Phượng Kính Dạ che chở cho Lâu Hướng Vãn quá ái muội, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Thúy Tử vừa nhìn thấy Phượng Kính Dạ, biết hắn không phải người dễ chọc, lòng hơi sợ, sắc mặt Lưu Đại càng âm trầm, suy nghĩ một chút, ”Được, hưu thê thì hưu thê, bất quá Lưu Đại, ta gả cho ngươi mười năm, giặt giủ cho ngươi, nấu cơm cho ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi, nên ngươi phải trả cho ta hai mươi lượng bạc!”
Mọi người trong thôn đều kinh ngạc, không thể tin được công phu sư tử rống của Thúy Tử, nữ nhân này quả không biết xấu hổ, đã đem ruộng đất nhà cửa bán hết. Giờ lại đòi bạc từ trong tay Lưu Đại, hơn nữa vừa mở miệng đã đòi lấy hai mươi lượng bạc!
Lưu Thành thất vọng nhìn Thúy Tử. Mặc dù Thúy Tử có nhiều chỗ không phải, nhưng dù sao cũng là nương của hắn, nên Lưu Thành chỉ muốn dùng những lời dạy bảo của Lâu Hướng Vãn để giúp Thúy Tử biết nhận sai, sau này không nên tái phạm nữa, nhưng không ngờ Thúy Tử vừa mở miệng lại đòi hai mươi lượng bạc. Tình cảm phu thê, tình cảm mẹ con, giờ phút này chỉ đáng giá hai mươi lượng bạc thôi sao.
Lưu Đại càng giận đến mất kiềm chế, nam nhân trung trực giờ khắc này giận đến đỏ bừng cả mặt. Lưu Thành lại không nổi giận, mà đột nhiên lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt mang theo thất vọng cũng vô lực,” Cha, đưa hai mươi lượng cho nương đi, ta đi theo Mộc Mộc tỷ lên núi hái thuốc, sau này không cần đến hiệu thuốc hốt thuốc nữa, cứ đem tiền cho nương đi.”
Lưu Thành rất hiểu chuyện lại rất nghe lời, vừa còn người đọc sách thánh hiền. Mặc dù chỉ đọc sách hai năm, nhưng nó lại là tất cả hi vọng của Lưu Đại. Giờ phút này nghe Lưu Thành mở miệng nói, Trưởng Thôn Kiều cũng gật đầu một cái, ” Lưu Đại đồng ý đi, sau này Thành Thành thi đỗ công danh, ở trên lưng không thể mang tội danh bất hiếu.”
Cuối cùng Lưu Đại gật đầu một cái, người ở trong thôn đều đã chứng kiến hết, thư đã được đóng dấu vân tay, kể cả hai mươi lượng cũng đều đưa cho Thúy Tử. Hoàng Hiền Nhân ở bên cạnh, ánh mắt lóe sáng nhìn nhà huynh muội Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn. Hoàng Hiền Nhân định tính trộm đi bí quyết làm đậu hủ gia truyền, nhưng thoạt nhìn huynh muội nhà này không phải người dễ chọc, nhưng hắn cũng không cần sợ, chỉ có dân sợ đấu với quan thôi. Đương nhiên mình là quan, không cần sợ bọn thảo dân, chỉ cần danh chánh ngôn thuận đem bạc thu vào trong tay, bằng không người được lợi nhất sẽ là huynh muội bọn họ rồi.
Thúy Tử cứ đi như vậy, Hoàng Hiền Nhân cũng cầm bạc đi, ngươi trong thôn vốn khuyên Lưu Đại không nên làm nhiều, về nghỉ ngơi đi, nhưng Lưu Đại cảm giác thiếu nợ Lâu Hướng Vãn quá nhiều, hơn nữa hắn cũng không rãnh rỗi, nên tiếp tục cùng người trong thôn đi giúp đỡ Lâu Hướng Vãn sữa chữa nhà cửa.
“Mộc Mộc tỷ, lần trước tỷ nói dùng khoai tây làm món gì để ăn đó, hôm nay đệ rất khỏe, để đệ thay tỷ đi đào khoai tây cho.” Lưu Thành và Lưu Đại đều suy nghĩ giống nhau, quá rãnh rỗi ngược lại sẽ suy nghĩ lung tung khó chịu, chi bằng cứ bận rộn đi làm, tay thuần thục cầm hai bao tải to, một tay cầm cuốc đi vào trong đất trồng khoai tây.
“Chúng ta cùng đi.” Lâu Hướng Vãn cũng không muốn lưu lại cùng Phượng Kính Dạ, nghe được lời đề nghị của Lưu Thành, lập tức đi vào trong nhà cầm cuốc đi cùng, quay người lại phát hiện Phượng Kính Dạ đang đứng ở cửa, Lâu Hướng Vãn liền tiến lên,” Đại ca, huynh không cần làm những công việc đồng áng này, cứ ở lại trong nhà nghỉ ngơi đi.”
“Mộc Mộc đang đùa à, đại ca làm sao lại để cho một cô nương đi làm những thứ nặng nhọc này, muội cứ xách theo một bình nước trà, để huynh đi xuống ruộng cho.” Phượng Kính Dạ cười rạng rỡ, ánh mắt kiên định nhìn Lâu Hướng Vãn. Nếu như đây là cuộc sống Mộc Mộc thích, mình sẽ ở bên cạnh bù đắp nàng.
“Được thôi.” Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ một cái, trực tiếp đưa cuốc qua, nàng đi vào phòng bếp. Lạc cô cô đã rót sẵn một bình trà lớn, thấy Lâu Hướng Vãn cười cầm lấy bình trà lớn. Nếu vương gia đã tìm thấy, Mộc Mộc làm sao có thể trốn tránh nữa đây.
Lăng Thanh lười phải sống cùng Phượng Kính Dạ, hắn sợ mình không nhịn được trực tiếp cầm lấy kiếm, cho nên mới đi qua ở nhà của Hạ Minh. Còn Lâu Hướng Vãn dẫn theo Lưu Thành cùng Phượng Kính Dạ đi đến bờ ruộng.
Mặc dù đã qua giữa trưa trời nóng bức, bất quá ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ, Lưu Thành thuần thục đội nón cỏ, cầm cuốc trực tiếp bổ xuống đất, Phượng Kính Dạ nhìn thấy trong tay Lâu Hướng Vãn cũng cầm nón cỏ đội lên trên đầu hắn, cực kỳ chẳng tương xứng với bộ cẩm bào trên người. Nhưng mà Phượng Kính Dạ lại không để ý, đem bào tử cột lại, cầm cuốc bổ xuống đất, nhìn tư thế cuốc của Lưu Thành, liền học theo. Sau khi một cuốc bổ xuống đất, khoai tây được đào ra ngoài, bất qua do dùng sức quá mạnh, nên một cuốc kia trực tiếp khiến khoai tây tách ra làm hai.
Vẻ mặt Phượng Kính Dạ có chút ngu ngốc, Lâu Hướng Vãn đi theo bên cạnh, cầm lấy khoai tây rồi vuốt lớp đất bên ngoài ra, sau khi bỏ vào trong túi, lại thấy Phượng Kính Dạ cuốc một cái làm khoai tây biến thành hai mảnh, liền chế giễu khi thấy người gặp họa: “Đại ca, ca xem ca cuốc kia.” Sau đó đem khoai tây vứt vào bên trong giỏ. Buổi tối, sắc sợi làm món khoai tây chua.
Mà sáng nay Lưu Đại đi theo trưởng thôn Kiều lên trấn trên tìm người đồng ý mua nhà cửa và ruộng đất, bởi vì Phượng Kính Dạ hào phóng mua ruộng đất và nhà cửa của Lưu gia với giá một trăm lượng, hơn nữa còn nói cho người nhà Lưu gia tiếp tục sinh sống ở đó, thế nên chuyện quan trọng này xem như đã được giải quyết. Lưu Đại vui mừng trở về nhà, trưởng thôn Kiều thì tình cờ đi qua trường học nhìn thấy hai tôn tử của mình, bởi vì Lưu Thành không chú tâm việc học nên bị phu tử phạt đứng ở bên ngoài. Trưởng Thôn Kiều có lòng tốt nói cho Lưu Thành chuyện nhà hắn đã giải quyết êm đẹp rồi, nên phu tử rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn học hành rất chăm chỉ nhưng hôm nay lại không có chú tâm. Phu tử vui vẻ để cho Lưu Thành nghỉ nữa ngày, để hắn về nhà sớm xem một chút.
Lưu Thành trên đường trở về thôn, thấy bóng người ở trên sườn núi, sườn núi nhỏ này hầu như mỗi buổi tối Lưu Thành và Lâu Hướng Vãn cũng đều ở đây, cho nên Lưu Thành rất cao hứng chạy tới, thậm chí bởi vì quá vội vàng cùng hào hứng, nên bước chân đi loạn xạ, lảo đảo một cái, té xuống, miệng gặm cỏ xanh cùng bùn.
“Đệ phải cẩn thận chút chứ, té có đau lắm không?” Lâu Hướng Vãn không thèm nhìn Phượng Kính Dạ đang ở bên cạnh mình, nhanh chóng chạy tới đỡ Lưu Thành té trên mặt đất, nhìn hài tử khuôn mặt thanh tú, trong ánh mắt không nén được nổi vui mừng như điên kia. Lâu Hướng Vãn bỗng nhiên lại thấy vừa đau lòng vừa buồn cười, liền lấy ống tay áo lau khuôn mặt dính bùn của hắn.
“Mộc Mộc tỷ.” Lưu Thành ngơ ngác nhìn Lâu Hướng Vãn gần trong gang tấc, ngày thường đều là buổi tối mới gặp mặt, nên không thấy rõ mặt mũi lắm. Vào lúc này, Lưu Thành mới kinh ngạc phát hiện da thịt Lâu Hướng Vãn trắng noãn như ngọc, giống như trứng gà đã được bốc vỏ, không hề thấy một chút vết sần sùi nào, mặt mày thanh tú trong khá hiền hòa đáng yêu. Trong không khí mang theo mùi thơm nhàn nhạt, khuôn mặt Lưu Thành đỏ lên, tay chân luống cuống muốn đẩy Lâu Hướng Vãn ra, nhưng do tay của nàng đặt trên mặt hắn có loại cảm giác ôn nhu, khiến Lưu Thành quên mất cử động, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Lâu Hướng Vãn.
“Té cái ngu rồi à.” Lâu Hướng Vãn cười, nhéo một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Thành, thật sự cần phải bồi bổ thêm cho thân hình gầy bọc xương này. Ngũ quan thật rất thanh tú, mặc dù Lưu Thành chưa trưởng thành, nhưng có thể thấy được sau này sẽ là một công tử nho nhã lịch lãm.
“Mộc Mộc tỷ, thật sự rất đẹp.” Lưu Thành ngơ ngác, thì thầm nói. Sau đó đối mặt với vẻ sửng sốt, lại cười to của Lâu Hướng Vãn, mới hiểu ra mình đang nói cái gì? Khuôn mặt đỏ lên, vội vàng muốn đẩy Lâu Hướng Vãn ra, nhưng lại quên mất nơi này chỉ là sườn núi nhỏ. Địa hình khác biệt, hắn đẩy Lâu Hướng Vãn ra, thân thể cũng mất khống chế liền té ngã ra phía sau. Thật may là Lâu Hướng Vãn đã nhanh tay kéo người hắn trở lại, kết quả Lưu Thành trực tiếp đụng đầu vào trong ngực Lâu Hướng Vãn, hương thơm nhàn nhạt xông vào trong mũi, lúc này, Lưu Thành đã hiểu câu nói của phu tử. Tại sao hay có một người thầm thương trộm nhớ Hồng Tụ Thiên Hương (8).
(8)Hồng Tụ Thiên Hương, giống như trong Sở Lưu Hương, có 1 mỹ nữ Hồng Tụ, xinh đẹp lại thông minh. Ý nghĩa là chỉ một nữ nhân xinh đẹp đoan trang, dịu dàng.
Phượng Kính Dạ thấy nguy hiểm, liền híp mắt phượng, mặc dù hài tử trước mắt này không lớn hơn Phượng Vân mấy tuổi. Bất quá y phục màu làm khá bình thường, khuôn mặt trắng bệch, cả người đều là da bọc xương, không giống như những hài tử con quan quyền quý ở kinh thành, tất cả đều thuộc dạng kim đồng ngọc nữ. Phượng Kính Dạ cảm thấy lồng ngực không ngừng dâng lên một tầng khí chua, khi trông thấy Lâu Hướng Vãn cười chân thành với Lưu Thành. Một hài tử có dung mạo xấu xí như vậy, Mộc Mộc quan tâm đến làm gì.
Có lẽ quá nhạy cảm, cảm thấy có một ánh mắt sắc bén quét qua, Lưu Thành cuối cùng từ ngượng ngùng hồi phục lại tinh thần. Từ trong ngực Lâu Hướng Vãn thò đầu ra, nhìn thấy một bóng dáng cao to vạm vỡ đứng ở dưới bóng cây, tựa như Du Long (*), phong hoa tế nguyệt(*), vô cùng tôn quý.
(*) Du Long: hoàng đế, (*) phong hoa tế nguyệt: vừa xinh đẹp, lại cao quý bất phàm. Ý nói: tựa như vì vua cao quý, uy nghi, không ai có thể với tới.
Lưu Thành khiếp sợ. Lúc đi học ở trấn trên, tình cờ cũng thấy các vị lão gia tới đón hài tử, nhưng bất kể là ai, ăn mặc như thế nào, nói năng như thế nào? Ở trong mắt Lưu Thành cũng chỉ là những kẻ có tiền có quyền mà thôi. Nhưng lúc này, Lưu Thành bị khí thế của Phượng Kính Dạ đánh bại, hắn cứ đứng im ở dưới tàng cây, hai tay chắp lại sau lưng, không nói một lời, chỉ với một ánh mắt, cũng đã khiến cho Lưu Thành cả người run rẩy, cảm giác như có luồng lực lớn xông lên não, làm người ta vừa hoảng loạn, vừa khom lưng thần phục.
“Mau đứng lên đi.” Lâu Hướng Vãn cũng đã nhận ra ánh mắt ngây ngốc của Lưu Thành. Sau đó lướt tầm mắt qua , không ngừng trừng mắt liếc nhìn Phượng Kính Dạ, nhanh chóng kéo Lưu Thành lên, dùng thân thể của nàng giúp ngăn cản đi tầm mắt uy nghiêm của Phượng Kính Dạ.
“Mộc Mộc tỷ?” Lưu Thành thấp giọng nói, hít sâu một hơi, đè nén sự sợ hãi cùng bất an xuống. Lúc này mới nhìn đến Lâu Hướng Vãn, phát hiện trên mặt Lâu Hướng Vãn không còn sự vui vẻ lặng êm, mà là chau mày, như bị phiền toái quấy nhiễu. Lưu Thành là người thông minh, liền hiểu được vị thúc thúc cao to này có liên quan tới Lâu Hướng Vãn. Thân thể gầy yếu lập tức đứng thẳng, sau đó lấy hết dũng khí, nắm chặt tay nàng, bản thân liền tiến lên phía trước bảo hộ nàng sau lưng, dũng cảm nghênh đón ánh mắt của Phượng Kính Dạ.
Lâu Hướng Vãn hơi sửng sốt, chợt hiểu ra Lưu Thành đây muốn bảo vệ mình. Bất quá cánh tay hắn đang nắm lấy cổ tay mình không ngừng run rẩy, căng thẳng cùng sợ hãi, nên bàn tay quá dùng sức, làm cho móng tay bấm vào da thịt của mình làm đau nhói. Nhưng được một hài tử bảo vệ, cảm giác rất ấm áp, làm cho khuôn mặt Lâu Hướng Vãn lại lộ ra nụ cười rạng ngời, đứa bé này thật đúng là quá hiểu chuyện, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Buông tay ra!” Phượng Kính Dạ hắng giọng mở miệng, mặc dù khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm mang theo cười, nhưng chỉ cần một lời lần cũng toát ra vẻ đe dọa. Lưu Thành càng thêm sợ hãi, tay càng siết chặt hơn, Phượng Kính Dạ nhướng mày, bóng dáng chợt khẽ động, khiến Lưu Thành cảm thấy người đứng ở trước mắt tựa như một bông hoa. Lâu Hướng Vãn đã bị Phượng Kính Dạ nắm cả đai lưng tiến vào dưới bóng cây.
“Đừng cử động, để ta nhìn tay của nàng.” Phượng Kính Dạ không quan tâm Lưu Thành ngơ ngác đứng ở một bên, đau lòng nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, quả thật trên cổ tay trắng nõn như ngọc hiện lên năm dấu móng tay. Vì đâm quá sâu, khiến da bị rách, có hai dấu móng tay tuôn ra tia máu rồi.
“Không sao.” Lâu Hướng Vãn rút tay lại, đáng tiếc bị Phượng Kính Dạ cầm quá chặc, ánh mắt quá mức chăm chú lộ ra vẻ đau lòng. Bỗng nhiên làm Lâu Hướng Vãn cảm giác như bị giễu cợt, lúc trước Vương Gia lợi dụng mình, sao không nghĩ đến, giờ chỉ vì một vết thương nhỏ, cần gì lộ ra thần sắc đau lòng như vậy.
“Mộc Mộc….” Phượng Kính Dạ thấp giọng, tầm mắt lẳng lặng ngắm nhìn Lâu Hướng Vãn, dường như nhìn thấu đến chỗ sâu nhất trong linh hồn của nàng. Phượng Kính Dạ biết rõ mình đã làm sai, đành thở dài một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sự hối tiếc cùng bất đắc dĩ, làm cho người ta không thể trách móc nặng nề về hắn.
Trái tim Lâu Hướng Vãn run lên, dù lúc trước khó chịu biết bao nhiêu, thậm chí bỏ mặc mọi chuyện mà xoay người bỏ đi, rời xa Vương Triều Tố Nguyên, lìa xa kinh thành, cách xa Phượng Kính Dạ. Nhưng khi hắn xuất hiện ở trước mặt của mình, khuôn mặt gầy đi rất nhiều, giọng nói vang vọng mãi bên tai, mãi đến tận đáy lòng. Trong nháy mắt liền khiến Lâu Hướng Vãn cảm thấy mềm lòng.
“Lưu Thành , sao giờ này lại về? Chắc còn chưa ăn cơm, cũng may đúng kịp giờ cơm đó”. Không cách nào lạnh lùng với Phượng Kính Dạ được, nên Lâu Hướng Vãn lựa chọn cách tránh né, rút tay về, nhanh chóng đi đến bên Lưu Thành, nắm lấy tay hắn đi theo hướng xuống sườn núi.
Phượng Kính Dạ nhìn lòng bàn tay trống trơn, không tiếng động cười khổ, thấy Lâu Hướng Vãn đang bảo hộ cho hài tử tên là Lưu Thành, cảm giác ghen tỵ nháy mắt dâng lên. Nhưng rất may đó chỉ là hài tử, bằng không, trong mắt Phượng chợt léo lên sự ác lạnh. Phượng Kính Dạ hiểu, Mộc Mộc là người rất lương thiện lại hay mềm lòng, cho nên lúc này Phượng Kính Dạ sẽ không rời đi, cũng không đuổi theo Lâu Hướng Vãn, cứ như vậy đứng im giữa trời nắng.
Lấy Lưu Thành ra làm bia đỡ đạn, bước chân Lâu Hướng Vãn càng thêm tăng nhanh, nhưng sau lưng không hề nghe thấy tiến bước chân, liền quay đầu lại, mắt quét qua, biểu cảm ngưng trọng. Vương gia làm cái gì vậy? Lâu Hướng Vãn đè nén quyết tâm không nên suy nghĩ thêm, càng thêm tăng tốc nhanh hơn, nhưng sau lưng vẫn im lặng không có bất kì động tĩnh nào.
“Mộc Mộc tỷ?” Lưu Thành không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng hiện tại hắn lại càng thêm ngưỡng mộ vị nam nhân cao quý kia. Xưa nay, Mộc Mộc tỷ chưa từng lộ ra vẻ mặt như vậy cả.
“Không sao đâu, chúng ta mau về nhà ăn cơm đi.” Lâu Hướng Vãn gượng cười, cố gắng để cho mình không nghĩ đến Phượng Kính Dạ đang ở sau lưng nữa. Công phu của vương gia: đừng bảo đứng một chút dưới trời nắng, cho dù đứng thêm mấy ngày mấy đêm cũng sẽ không sao. Đây chính là khổ nhục kế, mình không dễ để bị lừa đâu!
Nhà của Hạ Minh, lúc này khá náo nhiệt, tất cả mọi người đều nói Lưu Đại quả có vận khí tốt, gặp phải một đại thiện nhân, giúp đỡ Lưu Đại vượt qua khó khăn. Nếu không thì tất cả ruộng đất cùng nhà cửa, e rằng không ai có thể giúp hắn giành lại được. Người nông dân đều là như thế, từ trong tuyệt vọng lại nhìn thấy ánh sáng liền rất mừng rỡ, Lưu Đại càng thêm cảm tạ Lăng Thanh, dù sao nghe mấy vị phụ nhân kia nói Phượng Kính Dạ là đại ca của Lâu Hướng Vãn, mặc dù mọi người đều cảm thấy kỳ quái, sao cả ba huynh muội lại không ai giống ai, mà họ cũng khác nữa.
Lăng Thanh sầm mặt, Phượng Kính Dạ tìm tới nơi này đúng là mất hứng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt chất phác đang vui sướng, Lăng Thanh chỉ đành chau mày không nói lời nào.
“Người đâu?” Chợt thấy Lâu Hướng Vãn đi tới, Lăng Thanh bước nhanh ra khỏi phòng, nhìn không thấy bóng dáng Phượng Kính Dạ ở phía sau Lâu Hướng Vãn.
“Ở trên sườn núi.” Lâu Hướng Vãn tức giận quay về nhà, rồi nghĩ đến Phượng Kính Dạ đang đứng ở giữa trời nắng, lại có chút lo lắng, mặc dù đã hạ quyết tâm không cần để ý tới, nhưng đáng tiếc không thể nào lừa dối được chính bản thân mình.
“Mộc Mộc, đại ca ngươi đâu?” Tô Thị vẫn chưa mang thức ăn lên, dù sao hôm nay Phượng Kính Dạ cũng là ân nhân của nhà Lưu Đại, vừa ra tay đã đưa 100 lượng bạc. Tất cả mọi người đều chờ hắn trở về cùng nhau ăn cơm, đang định cho người gọi hắn trở về ăn cơm, thì thấy có một mình Lâu Hướng Vãn quay trở lại.
“Ở trên sườn núi, Lăng Thanh, đệ đi kêu huynh ấy trở về ăn cơm đi.” Lâu Hướng Vãn không muốn đi, nhưng cũng lo lắng bản tính quật cường của Phượng Kính Dạ sẽ cứ đứng im ở giữa trời nắng. Vừa lúc Tô Thị hỏi tới, giúp Lâu Hướng Vãn lấy đó làm cái cớ, trực tiếp sai bảo Lăng Thanh đi gọi người về.
Lăng Thanh bất mãn nhìn Lâu Hướng Vãn, do dự một chút, cuối cùng cũng đi ra khỏi cửa. Nếu như đã tới, tránh cũng không thể tránh được, chỉ hy vọng Lâu chủ đừng mềm lòng, để bị tên Phượng Kính Dạ kia lừa gạt nữa.
Nếu như chỉ là một buổi cơm gia đình, cả nam lẫn nữ đều ngồi chung bàn, nhưng bởi vì nam nhân ở trong thôn đều phụ giúp sửa chữa nhà, nên các nữ nhân không thể cùng ngồi chung bàn ăn được, nên sẽ để dành lại một ít, rồi cùng ngồi ăn ở trong nhà bếp. Lâu Hướng Vãn lần đầu tiên cảm thấy sống trong thời đại phong kiến này có chút may mắn,chuyện nam tôn nữ ti đúng là tốt, ít nhất không muốn phải gặp mặt nhau.
“Mộc Mộc, đại ca ngươi đã có thê tử chưa vậy?” Tô Thị vừa ăn vừa hỏi thăm Lâu Hướng Vãn, dù sao không cần nói đến tiền tài, chỉ cần nhìn tướng mạo của Phượng Kính Dạ, cũng đủ biết là một công tử cao quý, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái. Tô Thị có một đứa cháu gái, khoảng độ đôi mươi, là một mỹ nhân ở huyện Hồng Nguyên, nhưng bởi vì gia đình làm nhà nông, muội muội Tô Thị vẫn luôn kén chọn mãi, cao quá không được, mà thấp cũng không chịu, nên cứ mãi chưa lập gia đình. Hôm nay nhìn thấy Phượng Kính Dạ, Tô Thị liền động tâm muốn tác hợp cho đôi bên.
“Đúng vậy a, Mộc Mộc, đại ca ngươi bao nhiêu tuổi, gia đình làm nghề gì?” Tô Thị mở đầu, ánh mắt các phụ nhân khác cũng sáng rực lên. Một thanh niên tuấn tú như vậy, nếu như hôn sự này thành công, quả là chuyện tốt. Hơn nữa nhà ai có cháu gái , cũng đều muốn trèo bám vào cuộc hôn sự này.
“Đại ca ta có hai thị thiếp.” Lâu Hướng Vãn sửng sốt một chút, nhìn thấy ánh mắt của các phụ nhân đều sáng long lanh. Nếu như làm mai cho những người khác, chẳng phải nàng sẽ bị đưa ra làm trò cười, nhưng mà Vương gia, hắn, chợt Lâu Hướng Vãn cảm thấy mình như ăn phải một bình ngũ vị: chua có , ngọt có, đắng có, cay có mà mặn cũng có. Mặc dù tự nói với bản thân không liên quan mình, tuy nhiên vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy có chút khó chịu.
“Nói như vậy còn chưa có thê tử.” Mọi người vừa nghe, nụ cười trên mặt càng sâu hơn vài phần, ngẫu nhiên mọi người đều hiểu, chỉ sợ nhà người ta là đại phú thương giàu có, nhà cao cửa rộng, thê thiếp đã có hai. Những người không có thân phận gia thế như các nàng, chỉ sợ là trèo cao, bất quá xem như gả làm thiếp cũng tốt, vừa ra tay là 100 lượng bạc, người này quả là có rất tiền nhiều của a.
Lâu Hướng Vãn thực sự ăn cơm không vô, nhìn mọi người chung quanh đều xem Phượng Kính Dạ như con rùa vàng, cho dù có hai thị thiếp, hay thân phận không xứng, cũng muốn để cháu gái nhà mình sang làm thiếp. Tuy nói là thời đại phong kiến, nhưng lúc này, Lâu Hướng Vãn chợt hiểu ra người không thích ứng được đó chính là mình, đối với mọi người hay là vương gia mà nói, chuyện tam thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường.
Chợt không còn muốn ăn nữa, Lâu Hướng Vãn buông đũa xuống đứng dậy rời đi, chúng phụ nhân cũng không có để ý, chỉ nói Lâu Hướng Vãn sao ăn ít như vậy. Sau đó tiếp tục bàn luận chuyện của Phượng Kính Dạ, ảo tưởng bước vào nhà người này, sẽ rất giàu có phát đạt, ước chừng chỉ cần chìa ra một chút cũng giúp họ cả đời khỏi lo cơm no áo ấm.
Ở ngoài đại sảnh, Đại Lưu bưng rượu mời Phượng Kính Dạ, lúc trước Phượng Kính Dạ sống ở trong quân đội cũng rất hòa hợp, nên dù hiện tại đối mặt với dân chúng thông thường, cũng ung dung như thường, không có dáng vẻ cao ngạo gì? Cũng không quan tâm chén uống rượu có vết nứt, liền kề miệng lên chén, uống từng ngụm từng ngụm, trầm trồ khen ngợi thành tiếng vang.
“Mộc Mộc tỷ, tỷ không thoải mái sao?” Lưu Thành là hài tử khá hiểu chuyện, không giống bọn hài tử khác đang ăn trong sảnh, đang bưng chén cơm ở trong sân ăn, thì thấy Lâu Hướng Vãn ở trong phòng bếp ăn chỉ có nửa bát cơm liền đi vào phòng, vì vậy lo lắng đi vào, nhìn thấy Lâu Hướng Vãn thất thần dựa vào mép giường, lông mày chau lại đầy ưu sầu, khiến Lưu Thành nhịn không được siết chặc tay. Mộc Mộc tỷ bởi vì vị công tử nho nhã ở đại sảnh kia mà cảm thấy khó chịu sao? Nhưng nghe cha nói đó là đại ân nhân nhà họ, là ca ca của Mộc Mộc tỷ. Nhưng tại vì Mộc Mộc tỷ không vui, nên Lăng Thanh ca ca cũng không vui.
“Không có, chỉ là có chút mệt mỏi.” Lâu Hướng Vãn phục hồi tinh thần, ngồi ngay ngắn cười, để Lưu Thành ngồi ở trên chiếu,”Đã ăn no chưa?”
“Đệ đã ăn no rồi.” Lưu Thành rất muốn nói với Lâu Hướng Vãn, nếu như có chuyện gì không vui cứ nói cho hắn nghe, nhưng vừa nghĩ đến hắn chỉ là hài tử tám tuổi, ngay cả chuyện trong nhà còn không giải quyết được, thì có cách gì giúp Lâu Hướng Vãn, vì vậy cũng không dám lên tiếng, im lặng ngồi ở mép giường bên cạnh Lâu Hướng Vãn.
Bởi vì lo chuyện trong nhà, Lưu Thành cũng đã một đêm không ngủ, dựa vào mép giường, ánh mắt dần dần khép lại, cuối cũng không nhịn được liền ngủ gật. Lâu Hướng Vãn đỡ Lưu Thành nằm xuống, nàng cũng nhắm hai mắt lại, không muốn nghe tiếng ồn ào ở ngoài đại sảnh.
Bởi vì buổi sáng Lưu Đại và trưởng thôn Kiều đi lên trấn trên tìm người mua, Hoàng Hiền Nhân cũng lo lắng mất đi miếng thịt ngon, nên cũng cho người đi dò hỏi, kết quả nhận được tin tức, Lưu Đại đã đi về, hơn nữa còn tìm được người mua. Còn bỏ ra hai văn tiền để cho lão đầu viết khế ước, đóng dấu vân tay, ruộng đất nhà cửa cứ như vậy đem bán đi. Sau khi Hoàng Hiền Nhân nghe ngóng được, là bán với giá một trăm lượng. Nếu đem bán hai bảy ngàn cân đậu tương trong kho hàng, đoán chừng có thể kiềm được khoảng bốn mươi lượng bạc, xem như đã lặt ngược được tình thế, Lưu Gia còn kiếm thêm hai mươi lượng bạc. Hoàng Hiền Nhân vừa tức vì không lấy được ruộng đất và nhà cửa, càng ghen tỵ Lưu Đại gặp được người mua rộng rãi vậy. Nếu không nhà cửa ruộng đất đều thuộc vào trong tay hắn, chắc hẳn sẽ kiếm được khá nhiều tiền rồi.
Nhưng oán trách thì được gì, Hoàng Hiền Nhân lập tức dắt mười mấy người hầu, trực tiếp đến Thôn Ngũ Liên lấy 120 lượng rồi hãy nói.
“Trưởng thôn, ta trả nợ trước, hay hưu thê trước đây!” Lưu Đại nói một câu. Nếu chuyện không xảy ra, Lưu Đại cũng không muốn làm như thế, mặc dù vợ chồng không có tình cảm, nhưng còn có hài tử, hắn đặt hy vọng hết trên người hài tử. Còn Thúy Tử là người có tâm địa hẹp hòi, nàng không hiếu phụng phụ mẫu, Lưu Đại cũng có thể nhịn, đành để Đại ca cùng Đại tẩu phải vất vả hơn một chút, nên hắn cứ len lén mang đồ ăn qua. Nhưng với chuyện hôm nay, Đại Lưu đã mất hết tất cả rồi, vả lại thân thể của Lưu Thành lại không được tốt, nếu như chuyện xảy ra lần nữa, hắn còn gì để bán nữa đây.
Thúy Tử đang còn vui vẻ, cẩn thận tính toán sổ sách, trong nhà có ít nhất hơn hai mươi lượng bạc, nên hơi đắc ý. Dù sao nhà cửa cũng là của ả, ruộng đất vẫn như trước cũng là của ả. Lúc trước ăn không ngon, ngủ không được. Tranh thủ buổi trưa ăn diện một chút, kết quả không ngờ nghe được lời của Lưu Đại nói, lập tức cay cú chửi mắng.
“Ngươi không có lương tâm, ngươi có phải để ý đến conhồ linh tinh kia rồi không, cho nên cứ muốn hưu ta để kết tóc se duyên với ả!” Thúy Tử tức giận mắng, vừa chụp, vừa giậm chân đá, nhưng hàng xóm chung quanh không ai đứng ra nói chuyện. Thấy mặt Lưu Đại cau có, lạnh lùng, khiến Thúy Tử chợt chuyển dời ánh mắt lên trên người Lưu Thành.
“Thành Thành, hài nhi ngoan, cha ngươi muốn bỏ nương a, muốn tìm mẹ kế cho ngươi, mẹ kế làm sao tốt bằng mẹ ruột. Ngày sau chỉ sợ không biết sẽ ngược đãi Thành Thành chúng ta như thế nào, ngươi thân thể vốn đã yếu, nếu như bị đoản mệnh, nương sẽ không thể sống nổi nữa.” Thúy Tử ôm Lưu Thành kêu gào, ánh mắt len lén nhìn về Lưu Đại, muốn mượn nhi tử làm cho Lưu Đại mềm lòng.
Trong lòng Lưu Thành có chút khó chịu, nhưng chợt nhớ lời Lâu Hướng Vãn đã nói. Lưu Thành cũng biết nương của hắn rất tham tiền, lần này là 120 lượng, nếu như có lần sau thì sao đây? Mộc Mộc tỷ có nói môt câu, người thông minh phải biết nhìn xa trông rộng, mặc dù mắt Lưu Thành đỏ cả lên, cứ nhìn nương của hắn rất lâu, mà không hề mở miệng cầu xin tha cho Thúy tử.
Thúy Tử ngơ ngác nhìn Lưu Thành, vừa ngở ngàng, vừa có chút thất vọng không thể tin được. Sau đó, chợt đem ánh mắt phẫn nộ âm độc nhìn về góc nhỏ nơi Lâu Hướng Vãn đang đứng, tựa y như cọp mẹ nhào tới, “Là ngươi, là ngươi dạy hư Thành Thành có phải không? Ngươi đúng là nữ nhân độc ác….”
“Câm miệng!” Phượng Kính Dạ tuấn mỹ nở nụ cười lạnh như băng, lạnh lùng nhìn về phía Thúy Tử nói năng vô lễ. Đứng chắn trước mặt, dùng bóng dáng cao to ôm gọn Lâu Hướng Vãn vào trong lòng, chỉ vì trước kia nói là quan hệ huynh trưởng cùng muội muội, nên khi mọi người nhìn thấy động tác Phượng Kính Dạ che chở cho Lâu Hướng Vãn quá ái muội, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Thúy Tử vừa nhìn thấy Phượng Kính Dạ, biết hắn không phải người dễ chọc, lòng hơi sợ, sắc mặt Lưu Đại càng âm trầm, suy nghĩ một chút, ”Được, hưu thê thì hưu thê, bất quá Lưu Đại, ta gả cho ngươi mười năm, giặt giủ cho ngươi, nấu cơm cho ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi, nên ngươi phải trả cho ta hai mươi lượng bạc!”
Mọi người trong thôn đều kinh ngạc, không thể tin được công phu sư tử rống của Thúy Tử, nữ nhân này quả không biết xấu hổ, đã đem ruộng đất nhà cửa bán hết. Giờ lại đòi bạc từ trong tay Lưu Đại, hơn nữa vừa mở miệng đã đòi lấy hai mươi lượng bạc!
Lưu Thành thất vọng nhìn Thúy Tử. Mặc dù Thúy Tử có nhiều chỗ không phải, nhưng dù sao cũng là nương của hắn, nên Lưu Thành chỉ muốn dùng những lời dạy bảo của Lâu Hướng Vãn để giúp Thúy Tử biết nhận sai, sau này không nên tái phạm nữa, nhưng không ngờ Thúy Tử vừa mở miệng lại đòi hai mươi lượng bạc. Tình cảm phu thê, tình cảm mẹ con, giờ phút này chỉ đáng giá hai mươi lượng bạc thôi sao.
Lưu Đại càng giận đến mất kiềm chế, nam nhân trung trực giờ khắc này giận đến đỏ bừng cả mặt. Lưu Thành lại không nổi giận, mà đột nhiên lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt mang theo thất vọng cũng vô lực,” Cha, đưa hai mươi lượng cho nương đi, ta đi theo Mộc Mộc tỷ lên núi hái thuốc, sau này không cần đến hiệu thuốc hốt thuốc nữa, cứ đem tiền cho nương đi.”
Lưu Thành rất hiểu chuyện lại rất nghe lời, vừa còn người đọc sách thánh hiền. Mặc dù chỉ đọc sách hai năm, nhưng nó lại là tất cả hi vọng của Lưu Đại. Giờ phút này nghe Lưu Thành mở miệng nói, Trưởng Thôn Kiều cũng gật đầu một cái, ” Lưu Đại đồng ý đi, sau này Thành Thành thi đỗ công danh, ở trên lưng không thể mang tội danh bất hiếu.”
Cuối cùng Lưu Đại gật đầu một cái, người ở trong thôn đều đã chứng kiến hết, thư đã được đóng dấu vân tay, kể cả hai mươi lượng cũng đều đưa cho Thúy Tử. Hoàng Hiền Nhân ở bên cạnh, ánh mắt lóe sáng nhìn nhà huynh muội Phượng Kính Dạ và Lâu Hướng Vãn. Hoàng Hiền Nhân định tính trộm đi bí quyết làm đậu hủ gia truyền, nhưng thoạt nhìn huynh muội nhà này không phải người dễ chọc, nhưng hắn cũng không cần sợ, chỉ có dân sợ đấu với quan thôi. Đương nhiên mình là quan, không cần sợ bọn thảo dân, chỉ cần danh chánh ngôn thuận đem bạc thu vào trong tay, bằng không người được lợi nhất sẽ là huynh muội bọn họ rồi.
Thúy Tử cứ đi như vậy, Hoàng Hiền Nhân cũng cầm bạc đi, ngươi trong thôn vốn khuyên Lưu Đại không nên làm nhiều, về nghỉ ngơi đi, nhưng Lưu Đại cảm giác thiếu nợ Lâu Hướng Vãn quá nhiều, hơn nữa hắn cũng không rãnh rỗi, nên tiếp tục cùng người trong thôn đi giúp đỡ Lâu Hướng Vãn sữa chữa nhà cửa.
“Mộc Mộc tỷ, lần trước tỷ nói dùng khoai tây làm món gì để ăn đó, hôm nay đệ rất khỏe, để đệ thay tỷ đi đào khoai tây cho.” Lưu Thành và Lưu Đại đều suy nghĩ giống nhau, quá rãnh rỗi ngược lại sẽ suy nghĩ lung tung khó chịu, chi bằng cứ bận rộn đi làm, tay thuần thục cầm hai bao tải to, một tay cầm cuốc đi vào trong đất trồng khoai tây.
“Chúng ta cùng đi.” Lâu Hướng Vãn cũng không muốn lưu lại cùng Phượng Kính Dạ, nghe được lời đề nghị của Lưu Thành, lập tức đi vào trong nhà cầm cuốc đi cùng, quay người lại phát hiện Phượng Kính Dạ đang đứng ở cửa, Lâu Hướng Vãn liền tiến lên,” Đại ca, huynh không cần làm những công việc đồng áng này, cứ ở lại trong nhà nghỉ ngơi đi.”
“Mộc Mộc đang đùa à, đại ca làm sao lại để cho một cô nương đi làm những thứ nặng nhọc này, muội cứ xách theo một bình nước trà, để huynh đi xuống ruộng cho.” Phượng Kính Dạ cười rạng rỡ, ánh mắt kiên định nhìn Lâu Hướng Vãn. Nếu như đây là cuộc sống Mộc Mộc thích, mình sẽ ở bên cạnh bù đắp nàng.
“Được thôi.” Lâu Hướng Vãn nhìn Phượng Kính Dạ một cái, trực tiếp đưa cuốc qua, nàng đi vào phòng bếp. Lạc cô cô đã rót sẵn một bình trà lớn, thấy Lâu Hướng Vãn cười cầm lấy bình trà lớn. Nếu vương gia đã tìm thấy, Mộc Mộc làm sao có thể trốn tránh nữa đây.
Lăng Thanh lười phải sống cùng Phượng Kính Dạ, hắn sợ mình không nhịn được trực tiếp cầm lấy kiếm, cho nên mới đi qua ở nhà của Hạ Minh. Còn Lâu Hướng Vãn dẫn theo Lưu Thành cùng Phượng Kính Dạ đi đến bờ ruộng.
Mặc dù đã qua giữa trưa trời nóng bức, bất quá ánh mặt trời vẫn chói mắt như cũ, Lưu Thành thuần thục đội nón cỏ, cầm cuốc trực tiếp bổ xuống đất, Phượng Kính Dạ nhìn thấy trong tay Lâu Hướng Vãn cũng cầm nón cỏ đội lên trên đầu hắn, cực kỳ chẳng tương xứng với bộ cẩm bào trên người. Nhưng mà Phượng Kính Dạ lại không để ý, đem bào tử cột lại, cầm cuốc bổ xuống đất, nhìn tư thế cuốc của Lưu Thành, liền học theo. Sau khi một cuốc bổ xuống đất, khoai tây được đào ra ngoài, bất qua do dùng sức quá mạnh, nên một cuốc kia trực tiếp khiến khoai tây tách ra làm hai.
Vẻ mặt Phượng Kính Dạ có chút ngu ngốc, Lâu Hướng Vãn đi theo bên cạnh, cầm lấy khoai tây rồi vuốt lớp đất bên ngoài ra, sau khi bỏ vào trong túi, lại thấy Phượng Kính Dạ cuốc một cái làm khoai tây biến thành hai mảnh, liền chế giễu khi thấy người gặp họa: “Đại ca, ca xem ca cuốc kia.” Sau đó đem khoai tây vứt vào bên trong giỏ. Buổi tối, sắc sợi làm món khoai tây chua.
/92
|