Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ dĩ nhiên nhận ra đám người Hoàng Hiền Nhân đang bám theo sau lưng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười, cưng chìu Lâu Hướng Vãn. Nên xử lý như thế nào? Hắn hiện giờ là nam nhân bao nuôi, phải hoàn toàn nghe theo lệnh chủ nhân phân phó.
Lâu Hướng Vãn cười quỷ quyệt, trực tiếp lôi Phượng Kính Dạ đi dạo, trấn cũng không lớn lắm, đi mấy vòng là hết. Hơn nữa chỉ đi dạo chơi, Lâu Hướng Vãn liền phát hiện tất cả ánh mắt nữ nhân đều lưu trên người Phượng Kính Dạ, thỉnh thoảng còn đụng chạm không ít, làm Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ,”Trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Oan uổng cho vi phu, vi phu đối với nương tử là toàn tâm toàn ý, có đất trời chứng giám!” Phượng Kính Dạ nở nụ cười, nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn mịn màng của Lâu Hướng Vãn, trong ánh mắt Phượng Kính Dạ vô cùng chân thành, giống như không màn hố đen sẽ hút bản thân mình vào đấy.
Lâu Hướng Vãn lầm bầm hai tiếng, bất quá trên mặt cũng nở nụ cười, không có rút tay về, để mặc Phượng Kính Dạ nắm, hai người mua một ít đồ, sau đó cùng Phượng Kính Dạ đến lấy xe bò gửi, để đồ lên hết, vui cười lên xe bò trở về thôn.
Thật ra thì khoai tây chiên khá dễ làm, chỉ cần đem khoai tây cắt mỏng rồi rửa sạch với nước. Về lại Hạ gia, Lâu Hướng Vãn liền bắt tay vào làm, Phượng Kính Dạ giúp đỡ một tay, đều cầm dao, đem khoai tây cắt thành lát rất mỏng, sau đó thả vào trong chậu nước, đem bột trộn vào khoai tây, chờ một chút. Lúc này vớt lên đặt một cái biển tử (rỗ) phơi khô, để dầu vào chiên, không vặn lửa lớn, nếu không khoai tây dễ cháy.
Nhưng do không biết cần độ lửa bao nhiêu, Lâu Hướng Vãn lấy một cái nồi lớn, dùng một chiếc đũa để vào trong chảo dầu, đợi dầu trong nồi bắt đầu có tia, độ nóng vừa vặn, đem khoai tây thả vào trong nồi đợi có màu vàng óng, sau đó vớt ra. Bởi vì không có hương liệu đặc chế, cho nên chỉ có thể dùng muối cùng ngũ vị hương vẩy lên, bất quá ăn cũng khá ngon miệng.
Phượng Kính Dạ ở trong phòng bếp cũng không giúp được gì, cứ nhìn Lâu Hướng Vãn bận rộn đi tới đi lui, dầu sôi lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ. Tuy Lâu Hướng Vãn bận rộn kinh khủng, chỉ là kiếm một chút tiền lẻ đã làm nàng cao hứng đến thế. Thật là một nha đầu kỳ lạ! Lúc trước ở trong vương phủ, cũng không thấy Mộc Mộc yêu tiền như vậy, hơn nữa nàng tuyệt đối cũng không có thiếu tiền, thế tại sao nàng lại thích cuộc sống như vậy?
Đột nhiên dầu trong chảo nổ, Lâu Hướng Vãn không có phòng bị gì, văng ra một hạt châu trúng lên trên tay, Lâu Hướng Vãn bị đau kêu a một tiếng. Phượng Kính Dạ chạy nhanh đến, đau lòng cầm lấy tay Lâu Hướng Vãn, trong giọng điệu không khỏi trách mắng,”Đỏ rồi, may là không có vết phồng, thôi đừng làm nữa.”
“Vương gia, chỉ đỏ một chút thôi, hồi sẽ hết đau.” Lâu Hướng Vãn không thèm để ý, sau đó rút tay về, tiếp tục làm công việc chiên khoai tây. Sau khi đã có món ăn, giá của khoai tây nhất định sẽ được năng lên cao thêm một chút, đến lúc đó thu nhập của người trong thôn cũng có thể kiếm nhiều thêm một chút.
“Vương gia, mùi vị không tệ, ngươi nếm thử một chút đi.” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn Phượng Kính Dạ đứng bên cạnh, cười lấy một miếng khoai tây đưa tới bên miệng Phượng Kính Dạ.
Phượng Kính Dạ liền ăn một miếng, có vị nhàn nhạt của dầu và khoai tây, xem như không tệ, chợt ôm lấy bả vai Lâu Hướng Vãn, ánh mắt nàng đầy nghi hoặc, liền đem khoai tây trong miệng đút vào trong miệng nàng.
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn liếm bờ môi bị sưng lên, có chút bất đắc dĩ nhìn Phượng Kính Dạ, mặt vẫn hồng hồng như cũ. Mặc dù nàng biết nhiều thứ, nhưng cũng không đại biểu bất cứ chỗ nào cũng bị vương gia kéo lại hôn.
“Mộc Mộc, nàng muốn làm gì ở trong vương phủ cũng được.” Phượng Kính Dạ ôm eo Lâu Hướng Vãn nhìn nàng tiếp tục làm việc, nàng thích làm những thứ này, Phượng Kính Dạ sẽ không ngăn cản, nàng thích điền trang, ở ngoài kinh thành cũng có không ít ruộng đất, sẽ để cho Mộc Mộc trông coi, nàng muốn làm gì đều có thể, chỉ cần cùng hắn trở lại kinh thành, trở về vương phủ.
Phượng Kính Dạ đặt càm lên bả vai Lâu Hướng Vãn, lẳng lặng hít mùi hương trên người nàng, hắn bận rộn chuyện triều chính, cho nên ban ngày không có nhiều thời gian. Mộc Mộc có thể tự làm việc nàng thích, đợi đến tối hắn trở về, sẽ ở bên cạnh với nàng, ngày sau có vài hài tử. Phượng Kính Dạ cảm giác đây mới là cuộc sống hắn yêu thích, an tĩnh yên bình. Nhuwg mà hắn không hiểu tại sao Lâu Hướng Vãn lại muốn sinh sống tại một sơn thôn nhỏ bé xa xôi như vậy.
Lâu Hướng Vãn vui, kỳ thực có Phượng Kính Dạ ở bên cạnh, nàng thật sự rất vui vẻ, giống như uống mật đường, trong không khí mang theo mùi thơm. Nửa năm, nửa năm sẽ làm giận dỗi của nàng tan biến, nhưng có một số việc, không thể bỏ được, trong lòng còn bối rối, cho nên Lâu Hướng Vãn không biết nửa năm sau sẽ như thế nào? Có lẽ hy vọng Phượng Kính Dạ nhận thua, sau đó, thời gian trôi qua theo năm tháng, nàng dần dần sẽ quên lãng, cho dù trong đầu vẫn còn yêu người xưa, nhưng mỗi ngày lại cùng bọn trẻ sống vui vẻ, chẳng qua chỉ có đêm khuya vắng người, nửa đêm lại tưởng nhớ đến người xưa.
Những chuyện trong phòng bếp này, cho dù Phượng Kính Dạ muốn giúp một tay, ngoại trừ thổi lửa, giúp càng thêm phiền. Còn có Lạc cô cô, dù sao Lạc cô cô cũng từ trong hoàng cung ra ngoài, sau nhiều năm sinh sống tại Phượng Vương Phủ, cũng đã qua nhiều năm không đến nhà bếp, cuối cùng đều bị Lâu Hướng Vãn đuổi ra ngoài.
“Đúng rồi, chúng ta đi giặt đồ đi.” Lâu Hướng Vãn cũng không so đo, nàng không có thói quen để cho Lạc cô cô giặt y phục của nàng, cuối cùng không biết Phượng Kính Dạ và Lạc cô cô nói cái gì, dù sao của Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ đều có trong thùng, buổi sáng vội vàng đi trấn trên, nên y phục cũng bẩn rồi, Lâu Hướng Vãn nâng thùng lên, đặt quần áo vào trong thùng, cùng Phượng Kính Dạ đi ra ngoài cửa.
Cách thôn không xa có một con sông nhỏ, nước rất trong, khi nước sông lên cao, cũng không sâu lắm chỉ có hai ba thước, nhưng lúc nước cạn, cả hài tử chỉ có thể đến nơi này chơi, do chỉ cao đến đầu gối, nên cũng có thể xem như là dòng suối rồi.
Mỗi buổi sáng phụ nhân đều đến đây giặt đồ, qua giờ ngọ, sẽ không có người, Lâu Hướng Vãn ngồi xổm xuống bắt đầu giặt quần áo. Phượng Kính Dạ vén áo bào lên, ngồi trên tảng đá lớn cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Lâu Hướng Vãn bận rộn công việc, nước nhỏ róc rách, gió nhẹ hiu hiu, ở đây không có cảm giác mùa hè nóng nực, Phượng Kính Dạ đột nhiên cảm thấy giờ khắc này quả là yên tĩnh.
“Vương Gia, nếu như người thấy rảnh rỗi thì đi lên núi xem có thỏ hoang gì không, buổi tối chúng ta cũng có thêm món ăn.” Lâu Hướng Vãn quay đầu sai bảo Phượng Kính Dạ, một nam nhân tuấn mỹ như vậy, tôn quý ưu nhã, bất luận ở chỗ nào, cũng làm cho người ta cảm giác cá chậu chim lồng, mình không nên giam cầm vương gia, không nên để hắn sinh sống ở nơi sơn thôn nhỏ bé này. Nếu như mình có thể rộng lượng một chút, xem như đây là ngôi nhà khác của vương gia, để khi nào hắn cảm thấy mệt mỏi thì đến đây sống.
“Được.” Phượng Kính Dạ đứng dậy nhìn dòng suối đối diện có khu rừng, chân vừa bước đi, bóng dáng cao lớn như gió lướt nhẹ, Lâu Hướng Vãn mỉm cười, cúi đầu tiếp tục giặt giũ.
“Thiếu gia, là nữ nhân đó, dáng dấp cũng xem là thanh tú, da dẻ trắng như đậu hủ, cảm giác vừa sờ vào y như chạm vào đóa hoa nổi trên mặt nước.” Một giọng nói vô sỉ vang lên cách đó không xa, vừa nói vừa nuốt nước miếng.
“Đáng tiếc chỉ là sau lưng.” Một âm thanh khác vang lên, nói chuyện chính là Ngũ thiếu gia, tên địa chủ trong thôn, dáng dấp cũng tạm được, cũng có đi học. Sau thi đỗ tú tài thì không học nữa, chỉ vì Lương Gia là địa chủ ở đây, gia sản giàu có, nhi tử đỗ tú tài làm lão nở mày nở mặt, mới nuông chiều hắn làm Ngũ thiếu gia Lương Thi có tính khí phách lối hóng hách, chơi lơi lêu lổng, không có việc gì để làm liền giả làm bộ dạng thư sinh, để đi trêu ghẹo các cô gái.
Lâu Hướng Vãn đang giặt giũ quần áo, tay hơi dừng lại, nghe tiếng bước chân sau lưng truyền tới, Lương Thi đi đằng trước, theo sau là ba bốn tên cẩu nô tài, cáo mượn oai hùm, làm chuyện xấu còn nhiều hơn cả Lương Thi.
“Mộc Mộc cô nương, tiểu sinh hữu lễ.” Lương Thi đúng là dạng cáo đội lớp người, cẩm bào màu đỏ sậm, tóc dùng trâm ngọc cài lên, tay cầm chiết phiến, cố gắng trông như thư sinh tao nhã xuất trần, nhưng dưới ánh mắt Lâu Hướng Vãn nhìn thế nào cũng thấy bỉ ổi, lộ ra vẻ dâm tà,”Mộc Mộc cô nương, người xưa nói Yểu Điệu Thục Nữ, Quân tử hảo cầu, hôm nay nhìn thấy Mộc Mộc cô nương, tiểu sinh thực cảm giác như đã tu ba kiếp.”
Trái một câu tiểu sinh, phải một câu tiểu sinh, Lâu Hướng Vãn nghe chỉ muốn dùng tay đánh chết người, hắt càm lên,”Đã nói xong, thì đi đi, đừng làm trễ nãi việc giặt giũ quần áo của ta.”
“Các ngươi không nghe thấy Mộc Mộc cô nương nói gì sao?” Lương Thi hướng về phía tên nô tài nháy mắt, muốn đem y phục Lâu Hướng Vãn ném vào trong nước, như vậy thì Lâu Hướng Vãn sẽ đi xuống vớt lên, mà khi y phục ướt sẽ dính sát vào người, nhất định là một cảnh đẹp, hơn nữa Lương Thi có thể nhân cơ hội cởi y phục của mình đưa cho Lâu Hướng Vãn thay, thường xuyên qua lại đoán chừng có thể như hắn mong đợi.
Nhưng động tác tên nô tài nào có nhanh bằng Lâu Hướng Vãn, Lâu Hướng Vãn vừa động mủi chân, một khối đá trực tiếp bay ra ngoài, trúng ngay mắt cá chân tên người hầu, hắn đau đớn hét lên một tiếng, trực tiếp té vào trong nước.
“Đồ vô dụng!” Lương Thi liền nhíu mày. Đang mải mê suy nghĩ, các phụ nhân hay nữ nhân chưa xuất giá ở trấn trên đẹp thì có đẹp, nhưng lại thiếu vài phần thú vị, màu da cũng không trắng noãn bằng của Lâu Hướng Vãn. Lương Thi nhìn chung quanh, thấy không có người, nổi lên sắc tâm, sai hai tên nô tài tiến lên, quyết định bắt người ngay tại chỗ, bất quá thì cưới về nhà, dù sao cũng là thiếu nữ xinh đẹp như tiên, Lương Thi cảm giác hôm nay quả thật là ngày may mắn.
“Vị công tử này, không biết người có nghe ‘duy nữ tử hòa tiểu nhân nan dưỡng dã’ (*)! Những lời này chưa nghe sao? Mà tiểu nữ bất tài lại gặp phải tiểu nhân.” Lâu Hướng Vãn cười ngọt ngào, Lương Thi cùng ba bốn tên nô tài đều trợn tròn mắt, sau đó trực tiếp đá mấy tản đá tới, lực không lớn, nhưng do là chỗ nước cạn, nên khắp nơi đều là đá cuội, té một cái tương đối đau.
(*)Duy nữ tử hòa tiểu nhân nan dưỡng dã: ý nói rằng khó đụng nhất chính là nữ nhân cùng tiểu nhân. Bởi nữ tử khi hận rất đáng sợ, thâm độc vô cùng, còn tiểu nhân là hạng lưu manh. Cho nên có câu , lòng dạ đàn bà sâu như mò kim dưới đáy biển.
“Lên cho ta!” Lương Thi không biết vì sao hắn lại ngã xuống, chỉ cho rằng do không có phòng bị, sau khi hét lên, ba bốn tên không sợ chết lần nữa tấn công Lâu Hướng Vãn.
Chỉ chốt lát sau, cái dùi đập quần áo trong tay của Lâu Hướng Vãn cũng có công dụng, trái lại đámngười Lương Thi bị đánh, hét lên thảm thiết, ôm đầu chạy trốn. Thật sự đánh người không lịch sự chút nào! Lâu Hướng Vãn thở dài một tiếng, rồi lắc đầu, xoay người tiếp tục giặt giũ quần áo, ngẩng đầu liếc nhìn Phượng Kính Dạ,”Vương gia, không bắt được thỏ, thì bắt cá dưới sông cũng được.”
“Cũng được.” Phượng Kính Dạ cũng không có đi xa, cho nên mới không có nhìn thấy thỏ hoang, nghe âm thanh liền đến đây, chỉ là xa xa nhìn thấy mấy nam nhân chạy trối chết. Chuyện như vậy, cho dù Phượng Kính Dạ không có nhìn thấy, cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mắt phượng nguy hiểm híp lại một cái, đem ánh mắt âm lãnh đè nén xuống, ngay sau đó bước nhanh đến bên người Lâu Hướng Vãn.
Bởi vì Lâu Hướng Vãn đang giặt quần áo của Phượng Kính Dạ, cho nên cũng rất nhanh, cầm quần áo giặt giũ xong bỏ vào trong thùng gỗ, sau đó cùng Phượng Kính Dạ đi tới chỗ nước sâu hơn. Lâu Hướng Vãn khá hào hứng, mùa này xuống nước quả là rất mát mẻ.
“Không được!” Đáng tiếc Phượng Kính Dạ lại phản đối, chính hắn đã cởi giầy và vớ, đem ống quần xoăn lên, vạt áo cũng cột lên, Lâu Hướng Vãn cũng muốn làm như vậy, dĩ nhiên Phượng Kính Dạ không đồng ý. Này nếu như có người nào đi qua nhìn thấy, mặt Phượng Kính Dạ liền trầm xuống.
“Vương gia, nơi này không có ai, khi nào có người tới, ta lập tức đi lên liền!” Lâu Hướng Vãn nắm lấy tay Phượng Kính Dạ làm nũng. Không ngờ gã nam nhân này lại cổ hủ thế, chỉ lộ ra bắp chân thôi, dù sao ở đây cũng không có người mà!
Nhìn gương mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ, bằng Lâu Hướng Vãn mặc kệ trực tiếp ôm lấy eo Phượng Kính Dạ, nhón chân lên hôn nhẹ vào môi hắn, Phượng Kính Dạ sửng sốt, đây là lần đầu tiên Lâu Hướng Vãn chủ động hôn hắn, mắt phượng hơi lóe lên niềm vui, sau đó trực tiếp ôm hôn Lâu Hướng Vãn, ”Chỉ lần này thôi nhé.”
“Ừ.” Gật đầu mạnh, Lâu Hướng Vãn vừa ngồi xổm xuống muốn cỡi giày ra, Phượng Kính Dạ đã giành trước một bước, quỳ một gối xuống, nâng chân Lâu Hướng Vãn lên, sau đó động tác ôn nhu thay nàng cỡi giày cùng vớ ra, lộ ra chân nhỏ trắng nõn, năm ngõn chân khả ái song song cùng một chỗ, móng chân màu hồng, bóng loáng mà trơn mịn, ở trong lòng bàn tay Phượng Kính Dạ, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
“Đừng động vào, nhột lắm.” Phượng Kính Dạ mới vừa cầm chân Lâu Hướng Vãn, Lâu Hướng Vãn nhịn không được co rúm lại, vì nhột quá liền muốn chân rút về, Phượng Kính Dạ cười cười, cúi đầu hôn vào mu bàn chân Lâu Hướng Vãn. Lúc này mới nâng chân khác của nàng lên, cỡi giày và vớ ra, thay nàng xoăn ống quần, sau đó một tay đỡ Lâu Hướng Vãn xuống nước, dù biết nàng có võ công, nhưng lúc này, Phượng Kính Dạ lại biến Lâu Hướng Vãn thành một cô gái bình thường yếu đuối, để cho nàng dựa dẫm vào mình.
Cuối cùng không bắt được cá, Lâu Hướng Vãn cứ lội qua lội lại trong nước, làm cá sớm bơi đi mất rồi! Vừa lau những giọt nước dính trên mặt, gương mặt Lâu Hướng Vãn tràn đầy vui sướng, ngửa đầu nhìn Phượng Kính Dạ đứng bên cạnh vịn lấy thắt lưng mình, Lâu Hướng Vãn mở miệng cười, giọng thốt ra khá nhẹ nhàng, “Vương gia, chàng có biết không? Có một nơi, vào mùa hè, các cô nương sẽ mặc bikini vui đùa trong nước, rồi cùng nhau bơi lội.”
Phượng Kính Dạ nghi ngờ nhìn Lâu Hướng Vãn, chỉ cần nghĩ đến một cô nương ở trong nước bơi lội, bốn phía còn có nam nhân, Phượng Kính Dạ cảm thấy cười không nổi, mà bikini là cái gì, Phượng Kính Dạ híp mắt lại, nhìn Lâu Hướng Vãn như đang cười vụm trộm, cảm giác nó không tốt đẹp cả gì.
“Bikini chính là…..” Lâu Hướng Vãn cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé điểm vào ngực Phượng Kính Dạ một cái, sau đó ánh mắt dời dời xuống một chút, “Nghĩ kỹ cũng chỉ có vài mảnh vải, càng ít, càng mát mẻ càng tốt, như vậy mới có thể lộ ra thân hình đẹp của mình.”
“Nếu như Mộc Mộc thích có thể vẽ ra, để ta cho người đi may.” Lâu Hướng Vãn cho rằng Phượng Kính Dạ sẽ trợn mắt há hốc mồm, đáng tiếc tên nam nhân trước mắt này chỉ khẽ cười, giọng nói dị thường mập mờ, bàn tay hơi dao động ở bên hông Lâu Hướng Vãn, âm thanh giảm thấp xuống, “Bất quá chỉ có thể mặc ở trong phòng cho bổn vương nhìn, nếu như muốn nghịch nước, Bổn Vương cũng có thể xuống tắm với Mộc Mộc”.
“Sắc lang!” Chọc không được còn bị đùa giỡn lại, Lâu Hướng Vãn tức giận chìn chằm chằm Phượng Kính Dạ, chân dưới nước liền đạp thẳng xuống chân Phượng Kính Dạ, mu bàn chân có hơi trơn, huống chi còn ở trong nước, liền lảo đảo một cái, đầu va vào trong ngực Phượng Kính Dạ.
“Có phải Mộc Mộc vì quá phấn khích nên muốn nhào vào lồng ngực ta không?” Phượng Kính Dạ cười vang lên, không chút khách khí ôm chầm lấy người trong ngực, cúi đầu vén sợi tóc vừa rơi xuống, vừa hôn Lâu Hướng Vãn.
“Ta không thích cãi nhau!” Lâu Hướng Vãn ngọ ngoạy ngẩng đầu lên, rốt cuộc thấy nét mặt Phượng Kính Dạ có hơi sa sút. Lúc này nàng mới có cảm giác thắng lợi! Nàng là người hiện đại, không có lý do nào chỉ thua vì câu nói của người cổ đại!
“Mộc Mộc, lúc nào thì sinh cho ta một đứa con vậy!”Đứa con thật sự thuộc về hắn! Ánh mắt Phượng Kính Dạ giống như một tấm lưới lớn phủ lấy Lâu Hướng Vãn, đôi môi mỏng khẽ hôn lên mi tâm, chóp mũi, trên đôi môi đỏ của nàng. Một đứa con thuộc về hắn và Mộc Mộc, để buộc chặt Mộc Mộc tại bên người hắn, không phải lo sợ nàng sẽ bỏ đi.
“Chờ một chút đi.” Lâu Hướng Vãn không có cự tuyệt, có một hài tử cũng tốt, lại vừa có một kỷ niệm, nhưng bây giờ chưa được. Lâu Hướng Vãn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nghe câu trả lời của nàng, vẻ mặt Phượng Kính Dạ càng vui hơn, dùng sức ôm chặt Lâu Hướng Vãn.
Ngày thứ hai, Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ lại đi trấn trên môt chuyến, đến cửa hàng Trần Ký, mang theo một ít khoai tây chiên. Lão Trần cũng có ăn thử, thấy khẩu vị chua ngọt khá thích hợp với nó, liền vẩy vào khoai tây chiên thượng hạng, ăn vào mùi vị lập tức liền không giống nhau.
“Cô nương, dù là năm lượng bạc chúng tôi cũng sẽ mua.” Sắc mặt Lão Trần có chút quỷ quyệt, ngượng ngùng liếc nhìn Lâu Hướng Vãn, đem một bọc lớn bột gia vị chua ngọt lấy ra, “Cái này xem như ta tặng miễn phí cho cô nương, bất quá, kính xin cô nương có thể nói ra phương pháp, làm thế nào có món khoai tây chiên này không?”
“Được, lão nói cho ta biết phương pháp chế biến bột gia vị này đi.” Lâu Hướng Vãn cũng không để ý, ăn khoai tây chiên nhiều lần là người ta có thể làm ra, sau này có thể kiếm được một khoản tiền nho nhỏ, cho nên nàng cũng không quan tâm lắm.
Sau khi đã thỏa hiệp xong, Lâu Hướng Vãn cầm năm lượng bạc cùng Phượng Kính Dạ rời khỏi, liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ một cái, chợt lấy tiền ra đưa cho Phượng Kính Dạ, “Tâm trạng bản cô nương hôm nay rất tốt, khen thưởng cho ngươi nè.”
“Nàng nghịch ngợm thật!” Phượng Kính Dạ dở khóc dở cười nhìn Lâu Hướng Vãn đem bạc thưởng cho hắn, hàng lông mày thoáng hiện ý cười, chợt nắm chặt tay Lâu Hướng Vãn, hạ thập giọng nói,”Mộc Mộc, vô công bất thụ lộc, bổn vương còn chưa có phục vụ nàng, bạc này bổn vương nhận lấy, tối nay bổn vương nhất định sẽ phục vụ thật tốt cho tiểu thư!”
“Vương gia, người không thấy quá mất mặt à!” Lâu Hướng Vãn nổi giận, những lời vậy mà Phượng Kính Dạ cũng dám nói ra, hơn nữa lấy với giá một lượng bạc! Đây đúng là quá rẻ rồi.
“Bổn vương xưa nay mua một tặng một.” Phượng Kính Dạ mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn, ngón tay dịu dàng vuốt ve lưng nàng, nhìn khuôn mặt Lâu Hướng Vãn ửng hồng, tâm tình quả thật rất tốt, “Đi thôi, bổn vương mời nàng ăn cơm, ăn no xong, buổi tối chúng ta trở về nói chuyện tiếp.”
“Mời gia cùng phu nhân vào bên trong.” Vừa nhìn thấy Phượng Kính Dạ nắm tay Lâu Hướng Vãn tiến vào, tiểu nhị lập tức chào hỏi, “Trên lầu có một gian phòng trang nhã, xin mời nhị vị.”
Món ăn ở tửu quán trấn trên cũng khá bình thường, Lâu Hướng Vãn cũng không phải người kén ăn, Phượng Kính Dạ liền chìu theo ý Lâu Hướng Vãn, gọi ba món, một canh, cùng Lâu Hướng Vãn ngồi gần bên cửa sổ, vừa đúng có thể nhìn thấy đường phố, quả là vị trí tốt.
Chợt, đám người trên đường đều chạy tán loạn, sau đó nghe tiếng bước chân chạy vang lên, thấy có hai hàng nha sai nhanh chóng chạy đến hướng tửu quán, mặt hung thần ác sát (*), trên người còn mang theo đao kiếm, nhìn là biết đến bắt người.
(*) Hung thần ác sát: ý nói vẻ mặt đáng sợ như muốn giết người.
“Tránh ra, tránh ra!” Tên nha sai cầm đầu hét lớn, tầm mắt liếc quanh tửu quán, “Hai người các ngươi canh giữ ở cửa, mấy người còn lại đi theo ta, không được để cho hung thủ giết người trốn thoát!”
Trên lầu, Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn liếc nhìn nhau một cái, cũng hiểu đây tuyệt đối là đến tìm bọn họ. Nơi này vốn chỉ là một trấn nhỏ, ngày thường đâu có xảy ra chuyện gì nhiều. Với lại những tên nha sai này lại chạy thẳng tới tửu quán, xem ra tên Hoàng Hiền Nhân đã ra tay rồi.
“Chính là hai người bọn họ! Bắt lại cho ta, bắt đem trở về huyện nha!” Sau khi Tiễn Đầu nhìn thấy Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ, liền ra lệnh, bỗng chốt rút đao tùy thân bên người ra, còn những tên khác ngay sau đó cũng giơ ra xiềng xích, muốn đem bắt Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, không biết các sai gia đến bắt một bách tính như ta để làm gì?” Phượng Kính Dạ bưng chén trà, thản nhiên mỉm cười, loại trà thô này, mùi vị không ngon. Phượng Kính Dạ cũng không có uống, chân mày xốc lên, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tiễn Đầu.
“Mới vừa rồi hai ông cháu khát cái ăn khoai tây chiên của các ngươi, bị trúng độc bỏ mạng rồi!” Tiễn Đầu lạnh lùng mở miệng, nhưng lại hơi kiêng nể khí thế bức người của Phượng Kính Dạ, dù chỉ bằng ánh mắt thôi, cũng có thể nhìn ra đây tuyệt đối không phải người tầm thường.
“Ồ, nhưng Trần Ký cũng có bán khoai tây chiên, nói không chừng do lão Trần đầu độc đó, sai gia không đi bắt hung thủ, tới tìm những người vô tội chúng ta để làm gì.” Phượng Kính Dạ cười, cuối cùng nghiêm túc nhìn Tiễn Đầu, “Hơn nữa, chúng ta vừa rời khỏi Trần Ký, đã có người trúng độc, Ngỗ Tác(*) đã khám nghiệm tử thi chưa? Nếu không làm sao biết chết vì trúng độc, từ trấn cách huyện nha phải tốn đến hai khắc, cả buổi trưa tập trung đông sai gia chờ ở chỗ này để bắt hung thủ sao? Lẽ nào trước đó đã biết hai ông cháu khắt cái kia đã chết rồi?”
(*) Ngỗ Tác: là chức quan gọi những người khám nghiệm tử thi.
“Mẹ kiếp, ngươi nói nhảm nhiều quá, có gì trở về huyện nha hãy nói!” Tiễn Đầu bị lời Phượng Kính Dạ nói làm không phản bác được, giận dữ hét lên một tiếng, bóng dáng liền tiến lại, muốn đem người bắt mang về.
“Tiểu nhị lấy cho ta một cân thịt bò, sáu cái bánh màn thầu.” Phượng Kính Dạ cười nhìn tiểu nhị bưng món ăn không dám bước tới, đứng dậy. Đối diện với gương mặt tuấn tú, bóng dáng cao to, khiến người khác bị khí thế uy phong áp chế, bất thình lình Tiễn Đầu lui về phía sau. Phượng Kính Dạ ngược lại kéo Lâu Hướng Vãn nghênh ngang xuống lầu, bọn nha sai lập tức đuổi theo.
Phượng Kính Dạ đưa bạc, nghiêng đầu chờ đợi màn thầu mang tới, đưa một cái cho Lâu Hướng Vãn, “Đi thôi, phải đến nha môn một chuyến, thời gian còn lại, vừa đi trên đường vừa ăn bánh màn thầu, đợi buổi tối trở về, gia sẽ bồi bổ lại cho nàng”.
Lâu Hướng Vãn gật đầu, những chuyện này nàng lười can thiệp vào, trực tiếp ăn màn thầu, còn thịt bò muối để từ từ ăn. Trên đường phố cũng có người đứng xa vây xem, có người quen Lâu Hướng Vãn, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng khi Hoàng Hiền Nhân xuất hiện, dường như mọi người đã hiểu ra gì đó, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Hoàng Hiền Nhân.
“Các vị hương thân phụ lão, nghe quan gia nói có người ăn thức ăn Mộc Mộc mà chết, mới bị bắt đến nha môn. Mọi người không tin có thể qua xem một chút, huyện lão gia sẽ trở về thăng đường xử án.” Hoàng Hiền Nhân hét lên, nỗ lực cho rằng hắn trong sạch vô tội, nhưng ở bên ngoài hắn đã mang tiếng xấu, đương nhiên không có người nào tin tưởng.
Hơn nữa người nào không biết Huyện Lão gia là biểu tỷ phu của Hoàng Hiền Nhân, hắn muốn hãm hại người quá dễ dàng. Hôm nay Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ vào huyện nha, trong mắt dân chúng nơi này nhìn họ như bước vào điện Diêm Vương, muốn ra ngoài quả là có hơi khó khăn.
Bởi vì lời nói của Phượng Kính Dạ, lão bản Trần Ký cũng bị dẫn đi, sai Ngỗ Tác kiểm tra thi thể hai ông cháu khắt cái, nha sai áp giải Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Da đến huyện nha, bởi vì thời gian có chút dài, cho nên Lâu Hướng Vãn đã ăn hết màn thầu cùng thịt bò, mùi thơm làm cho nha sai nhịn không được nuốt nước miếng, bất quá không ai dám làm gì với Lâu Hướng Vãn cả, khí thế cùng gương mặt Phượng Kính Dạ bày ra ở đây, vừa nhìn cũng biết là công tử đại phú đại quý.
Lâu Hướng Vãn cười quỷ quyệt, trực tiếp lôi Phượng Kính Dạ đi dạo, trấn cũng không lớn lắm, đi mấy vòng là hết. Hơn nữa chỉ đi dạo chơi, Lâu Hướng Vãn liền phát hiện tất cả ánh mắt nữ nhân đều lưu trên người Phượng Kính Dạ, thỉnh thoảng còn đụng chạm không ít, làm Lâu Hướng Vãn liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ,”Trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Oan uổng cho vi phu, vi phu đối với nương tử là toàn tâm toàn ý, có đất trời chứng giám!” Phượng Kính Dạ nở nụ cười, nắm chặt lấy bàn tay trắng nõn mịn màng của Lâu Hướng Vãn, trong ánh mắt Phượng Kính Dạ vô cùng chân thành, giống như không màn hố đen sẽ hút bản thân mình vào đấy.
Lâu Hướng Vãn lầm bầm hai tiếng, bất quá trên mặt cũng nở nụ cười, không có rút tay về, để mặc Phượng Kính Dạ nắm, hai người mua một ít đồ, sau đó cùng Phượng Kính Dạ đến lấy xe bò gửi, để đồ lên hết, vui cười lên xe bò trở về thôn.
Thật ra thì khoai tây chiên khá dễ làm, chỉ cần đem khoai tây cắt mỏng rồi rửa sạch với nước. Về lại Hạ gia, Lâu Hướng Vãn liền bắt tay vào làm, Phượng Kính Dạ giúp đỡ một tay, đều cầm dao, đem khoai tây cắt thành lát rất mỏng, sau đó thả vào trong chậu nước, đem bột trộn vào khoai tây, chờ một chút. Lúc này vớt lên đặt một cái biển tử (rỗ) phơi khô, để dầu vào chiên, không vặn lửa lớn, nếu không khoai tây dễ cháy.
Nhưng do không biết cần độ lửa bao nhiêu, Lâu Hướng Vãn lấy một cái nồi lớn, dùng một chiếc đũa để vào trong chảo dầu, đợi dầu trong nồi bắt đầu có tia, độ nóng vừa vặn, đem khoai tây thả vào trong nồi đợi có màu vàng óng, sau đó vớt ra. Bởi vì không có hương liệu đặc chế, cho nên chỉ có thể dùng muối cùng ngũ vị hương vẩy lên, bất quá ăn cũng khá ngon miệng.
Phượng Kính Dạ ở trong phòng bếp cũng không giúp được gì, cứ nhìn Lâu Hướng Vãn bận rộn đi tới đi lui, dầu sôi lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ. Tuy Lâu Hướng Vãn bận rộn kinh khủng, chỉ là kiếm một chút tiền lẻ đã làm nàng cao hứng đến thế. Thật là một nha đầu kỳ lạ! Lúc trước ở trong vương phủ, cũng không thấy Mộc Mộc yêu tiền như vậy, hơn nữa nàng tuyệt đối cũng không có thiếu tiền, thế tại sao nàng lại thích cuộc sống như vậy?
Đột nhiên dầu trong chảo nổ, Lâu Hướng Vãn không có phòng bị gì, văng ra một hạt châu trúng lên trên tay, Lâu Hướng Vãn bị đau kêu a một tiếng. Phượng Kính Dạ chạy nhanh đến, đau lòng cầm lấy tay Lâu Hướng Vãn, trong giọng điệu không khỏi trách mắng,”Đỏ rồi, may là không có vết phồng, thôi đừng làm nữa.”
“Vương gia, chỉ đỏ một chút thôi, hồi sẽ hết đau.” Lâu Hướng Vãn không thèm để ý, sau đó rút tay về, tiếp tục làm công việc chiên khoai tây. Sau khi đã có món ăn, giá của khoai tây nhất định sẽ được năng lên cao thêm một chút, đến lúc đó thu nhập của người trong thôn cũng có thể kiếm nhiều thêm một chút.
“Vương gia, mùi vị không tệ, ngươi nếm thử một chút đi.” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn Phượng Kính Dạ đứng bên cạnh, cười lấy một miếng khoai tây đưa tới bên miệng Phượng Kính Dạ.
Phượng Kính Dạ liền ăn một miếng, có vị nhàn nhạt của dầu và khoai tây, xem như không tệ, chợt ôm lấy bả vai Lâu Hướng Vãn, ánh mắt nàng đầy nghi hoặc, liền đem khoai tây trong miệng đút vào trong miệng nàng.
“Vương gia!” Lâu Hướng Vãn liếm bờ môi bị sưng lên, có chút bất đắc dĩ nhìn Phượng Kính Dạ, mặt vẫn hồng hồng như cũ. Mặc dù nàng biết nhiều thứ, nhưng cũng không đại biểu bất cứ chỗ nào cũng bị vương gia kéo lại hôn.
“Mộc Mộc, nàng muốn làm gì ở trong vương phủ cũng được.” Phượng Kính Dạ ôm eo Lâu Hướng Vãn nhìn nàng tiếp tục làm việc, nàng thích làm những thứ này, Phượng Kính Dạ sẽ không ngăn cản, nàng thích điền trang, ở ngoài kinh thành cũng có không ít ruộng đất, sẽ để cho Mộc Mộc trông coi, nàng muốn làm gì đều có thể, chỉ cần cùng hắn trở lại kinh thành, trở về vương phủ.
Phượng Kính Dạ đặt càm lên bả vai Lâu Hướng Vãn, lẳng lặng hít mùi hương trên người nàng, hắn bận rộn chuyện triều chính, cho nên ban ngày không có nhiều thời gian. Mộc Mộc có thể tự làm việc nàng thích, đợi đến tối hắn trở về, sẽ ở bên cạnh với nàng, ngày sau có vài hài tử. Phượng Kính Dạ cảm giác đây mới là cuộc sống hắn yêu thích, an tĩnh yên bình. Nhuwg mà hắn không hiểu tại sao Lâu Hướng Vãn lại muốn sinh sống tại một sơn thôn nhỏ bé xa xôi như vậy.
Lâu Hướng Vãn vui, kỳ thực có Phượng Kính Dạ ở bên cạnh, nàng thật sự rất vui vẻ, giống như uống mật đường, trong không khí mang theo mùi thơm. Nửa năm, nửa năm sẽ làm giận dỗi của nàng tan biến, nhưng có một số việc, không thể bỏ được, trong lòng còn bối rối, cho nên Lâu Hướng Vãn không biết nửa năm sau sẽ như thế nào? Có lẽ hy vọng Phượng Kính Dạ nhận thua, sau đó, thời gian trôi qua theo năm tháng, nàng dần dần sẽ quên lãng, cho dù trong đầu vẫn còn yêu người xưa, nhưng mỗi ngày lại cùng bọn trẻ sống vui vẻ, chẳng qua chỉ có đêm khuya vắng người, nửa đêm lại tưởng nhớ đến người xưa.
Những chuyện trong phòng bếp này, cho dù Phượng Kính Dạ muốn giúp một tay, ngoại trừ thổi lửa, giúp càng thêm phiền. Còn có Lạc cô cô, dù sao Lạc cô cô cũng từ trong hoàng cung ra ngoài, sau nhiều năm sinh sống tại Phượng Vương Phủ, cũng đã qua nhiều năm không đến nhà bếp, cuối cùng đều bị Lâu Hướng Vãn đuổi ra ngoài.
“Đúng rồi, chúng ta đi giặt đồ đi.” Lâu Hướng Vãn cũng không so đo, nàng không có thói quen để cho Lạc cô cô giặt y phục của nàng, cuối cùng không biết Phượng Kính Dạ và Lạc cô cô nói cái gì, dù sao của Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ đều có trong thùng, buổi sáng vội vàng đi trấn trên, nên y phục cũng bẩn rồi, Lâu Hướng Vãn nâng thùng lên, đặt quần áo vào trong thùng, cùng Phượng Kính Dạ đi ra ngoài cửa.
Cách thôn không xa có một con sông nhỏ, nước rất trong, khi nước sông lên cao, cũng không sâu lắm chỉ có hai ba thước, nhưng lúc nước cạn, cả hài tử chỉ có thể đến nơi này chơi, do chỉ cao đến đầu gối, nên cũng có thể xem như là dòng suối rồi.
Mỗi buổi sáng phụ nhân đều đến đây giặt đồ, qua giờ ngọ, sẽ không có người, Lâu Hướng Vãn ngồi xổm xuống bắt đầu giặt quần áo. Phượng Kính Dạ vén áo bào lên, ngồi trên tảng đá lớn cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Lâu Hướng Vãn bận rộn công việc, nước nhỏ róc rách, gió nhẹ hiu hiu, ở đây không có cảm giác mùa hè nóng nực, Phượng Kính Dạ đột nhiên cảm thấy giờ khắc này quả là yên tĩnh.
“Vương Gia, nếu như người thấy rảnh rỗi thì đi lên núi xem có thỏ hoang gì không, buổi tối chúng ta cũng có thêm món ăn.” Lâu Hướng Vãn quay đầu sai bảo Phượng Kính Dạ, một nam nhân tuấn mỹ như vậy, tôn quý ưu nhã, bất luận ở chỗ nào, cũng làm cho người ta cảm giác cá chậu chim lồng, mình không nên giam cầm vương gia, không nên để hắn sinh sống ở nơi sơn thôn nhỏ bé này. Nếu như mình có thể rộng lượng một chút, xem như đây là ngôi nhà khác của vương gia, để khi nào hắn cảm thấy mệt mỏi thì đến đây sống.
“Được.” Phượng Kính Dạ đứng dậy nhìn dòng suối đối diện có khu rừng, chân vừa bước đi, bóng dáng cao lớn như gió lướt nhẹ, Lâu Hướng Vãn mỉm cười, cúi đầu tiếp tục giặt giũ.
“Thiếu gia, là nữ nhân đó, dáng dấp cũng xem là thanh tú, da dẻ trắng như đậu hủ, cảm giác vừa sờ vào y như chạm vào đóa hoa nổi trên mặt nước.” Một giọng nói vô sỉ vang lên cách đó không xa, vừa nói vừa nuốt nước miếng.
“Đáng tiếc chỉ là sau lưng.” Một âm thanh khác vang lên, nói chuyện chính là Ngũ thiếu gia, tên địa chủ trong thôn, dáng dấp cũng tạm được, cũng có đi học. Sau thi đỗ tú tài thì không học nữa, chỉ vì Lương Gia là địa chủ ở đây, gia sản giàu có, nhi tử đỗ tú tài làm lão nở mày nở mặt, mới nuông chiều hắn làm Ngũ thiếu gia Lương Thi có tính khí phách lối hóng hách, chơi lơi lêu lổng, không có việc gì để làm liền giả làm bộ dạng thư sinh, để đi trêu ghẹo các cô gái.
Lâu Hướng Vãn đang giặt giũ quần áo, tay hơi dừng lại, nghe tiếng bước chân sau lưng truyền tới, Lương Thi đi đằng trước, theo sau là ba bốn tên cẩu nô tài, cáo mượn oai hùm, làm chuyện xấu còn nhiều hơn cả Lương Thi.
“Mộc Mộc cô nương, tiểu sinh hữu lễ.” Lương Thi đúng là dạng cáo đội lớp người, cẩm bào màu đỏ sậm, tóc dùng trâm ngọc cài lên, tay cầm chiết phiến, cố gắng trông như thư sinh tao nhã xuất trần, nhưng dưới ánh mắt Lâu Hướng Vãn nhìn thế nào cũng thấy bỉ ổi, lộ ra vẻ dâm tà,”Mộc Mộc cô nương, người xưa nói Yểu Điệu Thục Nữ, Quân tử hảo cầu, hôm nay nhìn thấy Mộc Mộc cô nương, tiểu sinh thực cảm giác như đã tu ba kiếp.”
Trái một câu tiểu sinh, phải một câu tiểu sinh, Lâu Hướng Vãn nghe chỉ muốn dùng tay đánh chết người, hắt càm lên,”Đã nói xong, thì đi đi, đừng làm trễ nãi việc giặt giũ quần áo của ta.”
“Các ngươi không nghe thấy Mộc Mộc cô nương nói gì sao?” Lương Thi hướng về phía tên nô tài nháy mắt, muốn đem y phục Lâu Hướng Vãn ném vào trong nước, như vậy thì Lâu Hướng Vãn sẽ đi xuống vớt lên, mà khi y phục ướt sẽ dính sát vào người, nhất định là một cảnh đẹp, hơn nữa Lương Thi có thể nhân cơ hội cởi y phục của mình đưa cho Lâu Hướng Vãn thay, thường xuyên qua lại đoán chừng có thể như hắn mong đợi.
Nhưng động tác tên nô tài nào có nhanh bằng Lâu Hướng Vãn, Lâu Hướng Vãn vừa động mủi chân, một khối đá trực tiếp bay ra ngoài, trúng ngay mắt cá chân tên người hầu, hắn đau đớn hét lên một tiếng, trực tiếp té vào trong nước.
“Đồ vô dụng!” Lương Thi liền nhíu mày. Đang mải mê suy nghĩ, các phụ nhân hay nữ nhân chưa xuất giá ở trấn trên đẹp thì có đẹp, nhưng lại thiếu vài phần thú vị, màu da cũng không trắng noãn bằng của Lâu Hướng Vãn. Lương Thi nhìn chung quanh, thấy không có người, nổi lên sắc tâm, sai hai tên nô tài tiến lên, quyết định bắt người ngay tại chỗ, bất quá thì cưới về nhà, dù sao cũng là thiếu nữ xinh đẹp như tiên, Lương Thi cảm giác hôm nay quả thật là ngày may mắn.
“Vị công tử này, không biết người có nghe ‘duy nữ tử hòa tiểu nhân nan dưỡng dã’ (*)! Những lời này chưa nghe sao? Mà tiểu nữ bất tài lại gặp phải tiểu nhân.” Lâu Hướng Vãn cười ngọt ngào, Lương Thi cùng ba bốn tên nô tài đều trợn tròn mắt, sau đó trực tiếp đá mấy tản đá tới, lực không lớn, nhưng do là chỗ nước cạn, nên khắp nơi đều là đá cuội, té một cái tương đối đau.
(*)Duy nữ tử hòa tiểu nhân nan dưỡng dã: ý nói rằng khó đụng nhất chính là nữ nhân cùng tiểu nhân. Bởi nữ tử khi hận rất đáng sợ, thâm độc vô cùng, còn tiểu nhân là hạng lưu manh. Cho nên có câu , lòng dạ đàn bà sâu như mò kim dưới đáy biển.
“Lên cho ta!” Lương Thi không biết vì sao hắn lại ngã xuống, chỉ cho rằng do không có phòng bị, sau khi hét lên, ba bốn tên không sợ chết lần nữa tấn công Lâu Hướng Vãn.
Chỉ chốt lát sau, cái dùi đập quần áo trong tay của Lâu Hướng Vãn cũng có công dụng, trái lại đámngười Lương Thi bị đánh, hét lên thảm thiết, ôm đầu chạy trốn. Thật sự đánh người không lịch sự chút nào! Lâu Hướng Vãn thở dài một tiếng, rồi lắc đầu, xoay người tiếp tục giặt giũ quần áo, ngẩng đầu liếc nhìn Phượng Kính Dạ,”Vương gia, không bắt được thỏ, thì bắt cá dưới sông cũng được.”
“Cũng được.” Phượng Kính Dạ cũng không có đi xa, cho nên mới không có nhìn thấy thỏ hoang, nghe âm thanh liền đến đây, chỉ là xa xa nhìn thấy mấy nam nhân chạy trối chết. Chuyện như vậy, cho dù Phượng Kính Dạ không có nhìn thấy, cũng biết đã xảy ra chuyện gì, mắt phượng nguy hiểm híp lại một cái, đem ánh mắt âm lãnh đè nén xuống, ngay sau đó bước nhanh đến bên người Lâu Hướng Vãn.
Bởi vì Lâu Hướng Vãn đang giặt quần áo của Phượng Kính Dạ, cho nên cũng rất nhanh, cầm quần áo giặt giũ xong bỏ vào trong thùng gỗ, sau đó cùng Phượng Kính Dạ đi tới chỗ nước sâu hơn. Lâu Hướng Vãn khá hào hứng, mùa này xuống nước quả là rất mát mẻ.
“Không được!” Đáng tiếc Phượng Kính Dạ lại phản đối, chính hắn đã cởi giầy và vớ, đem ống quần xoăn lên, vạt áo cũng cột lên, Lâu Hướng Vãn cũng muốn làm như vậy, dĩ nhiên Phượng Kính Dạ không đồng ý. Này nếu như có người nào đi qua nhìn thấy, mặt Phượng Kính Dạ liền trầm xuống.
“Vương gia, nơi này không có ai, khi nào có người tới, ta lập tức đi lên liền!” Lâu Hướng Vãn nắm lấy tay Phượng Kính Dạ làm nũng. Không ngờ gã nam nhân này lại cổ hủ thế, chỉ lộ ra bắp chân thôi, dù sao ở đây cũng không có người mà!
Nhìn gương mặt tuấn tú của Phượng Kính Dạ, bằng Lâu Hướng Vãn mặc kệ trực tiếp ôm lấy eo Phượng Kính Dạ, nhón chân lên hôn nhẹ vào môi hắn, Phượng Kính Dạ sửng sốt, đây là lần đầu tiên Lâu Hướng Vãn chủ động hôn hắn, mắt phượng hơi lóe lên niềm vui, sau đó trực tiếp ôm hôn Lâu Hướng Vãn, ”Chỉ lần này thôi nhé.”
“Ừ.” Gật đầu mạnh, Lâu Hướng Vãn vừa ngồi xổm xuống muốn cỡi giày ra, Phượng Kính Dạ đã giành trước một bước, quỳ một gối xuống, nâng chân Lâu Hướng Vãn lên, sau đó động tác ôn nhu thay nàng cỡi giày cùng vớ ra, lộ ra chân nhỏ trắng nõn, năm ngõn chân khả ái song song cùng một chỗ, móng chân màu hồng, bóng loáng mà trơn mịn, ở trong lòng bàn tay Phượng Kính Dạ, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo.
“Đừng động vào, nhột lắm.” Phượng Kính Dạ mới vừa cầm chân Lâu Hướng Vãn, Lâu Hướng Vãn nhịn không được co rúm lại, vì nhột quá liền muốn chân rút về, Phượng Kính Dạ cười cười, cúi đầu hôn vào mu bàn chân Lâu Hướng Vãn. Lúc này mới nâng chân khác của nàng lên, cỡi giày và vớ ra, thay nàng xoăn ống quần, sau đó một tay đỡ Lâu Hướng Vãn xuống nước, dù biết nàng có võ công, nhưng lúc này, Phượng Kính Dạ lại biến Lâu Hướng Vãn thành một cô gái bình thường yếu đuối, để cho nàng dựa dẫm vào mình.
Cuối cùng không bắt được cá, Lâu Hướng Vãn cứ lội qua lội lại trong nước, làm cá sớm bơi đi mất rồi! Vừa lau những giọt nước dính trên mặt, gương mặt Lâu Hướng Vãn tràn đầy vui sướng, ngửa đầu nhìn Phượng Kính Dạ đứng bên cạnh vịn lấy thắt lưng mình, Lâu Hướng Vãn mở miệng cười, giọng thốt ra khá nhẹ nhàng, “Vương gia, chàng có biết không? Có một nơi, vào mùa hè, các cô nương sẽ mặc bikini vui đùa trong nước, rồi cùng nhau bơi lội.”
Phượng Kính Dạ nghi ngờ nhìn Lâu Hướng Vãn, chỉ cần nghĩ đến một cô nương ở trong nước bơi lội, bốn phía còn có nam nhân, Phượng Kính Dạ cảm thấy cười không nổi, mà bikini là cái gì, Phượng Kính Dạ híp mắt lại, nhìn Lâu Hướng Vãn như đang cười vụm trộm, cảm giác nó không tốt đẹp cả gì.
“Bikini chính là…..” Lâu Hướng Vãn cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé điểm vào ngực Phượng Kính Dạ một cái, sau đó ánh mắt dời dời xuống một chút, “Nghĩ kỹ cũng chỉ có vài mảnh vải, càng ít, càng mát mẻ càng tốt, như vậy mới có thể lộ ra thân hình đẹp của mình.”
“Nếu như Mộc Mộc thích có thể vẽ ra, để ta cho người đi may.” Lâu Hướng Vãn cho rằng Phượng Kính Dạ sẽ trợn mắt há hốc mồm, đáng tiếc tên nam nhân trước mắt này chỉ khẽ cười, giọng nói dị thường mập mờ, bàn tay hơi dao động ở bên hông Lâu Hướng Vãn, âm thanh giảm thấp xuống, “Bất quá chỉ có thể mặc ở trong phòng cho bổn vương nhìn, nếu như muốn nghịch nước, Bổn Vương cũng có thể xuống tắm với Mộc Mộc”.
“Sắc lang!” Chọc không được còn bị đùa giỡn lại, Lâu Hướng Vãn tức giận chìn chằm chằm Phượng Kính Dạ, chân dưới nước liền đạp thẳng xuống chân Phượng Kính Dạ, mu bàn chân có hơi trơn, huống chi còn ở trong nước, liền lảo đảo một cái, đầu va vào trong ngực Phượng Kính Dạ.
“Có phải Mộc Mộc vì quá phấn khích nên muốn nhào vào lồng ngực ta không?” Phượng Kính Dạ cười vang lên, không chút khách khí ôm chầm lấy người trong ngực, cúi đầu vén sợi tóc vừa rơi xuống, vừa hôn Lâu Hướng Vãn.
“Ta không thích cãi nhau!” Lâu Hướng Vãn ngọ ngoạy ngẩng đầu lên, rốt cuộc thấy nét mặt Phượng Kính Dạ có hơi sa sút. Lúc này nàng mới có cảm giác thắng lợi! Nàng là người hiện đại, không có lý do nào chỉ thua vì câu nói của người cổ đại!
“Mộc Mộc, lúc nào thì sinh cho ta một đứa con vậy!”Đứa con thật sự thuộc về hắn! Ánh mắt Phượng Kính Dạ giống như một tấm lưới lớn phủ lấy Lâu Hướng Vãn, đôi môi mỏng khẽ hôn lên mi tâm, chóp mũi, trên đôi môi đỏ của nàng. Một đứa con thuộc về hắn và Mộc Mộc, để buộc chặt Mộc Mộc tại bên người hắn, không phải lo sợ nàng sẽ bỏ đi.
“Chờ một chút đi.” Lâu Hướng Vãn không có cự tuyệt, có một hài tử cũng tốt, lại vừa có một kỷ niệm, nhưng bây giờ chưa được. Lâu Hướng Vãn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nghe câu trả lời của nàng, vẻ mặt Phượng Kính Dạ càng vui hơn, dùng sức ôm chặt Lâu Hướng Vãn.
Ngày thứ hai, Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ lại đi trấn trên môt chuyến, đến cửa hàng Trần Ký, mang theo một ít khoai tây chiên. Lão Trần cũng có ăn thử, thấy khẩu vị chua ngọt khá thích hợp với nó, liền vẩy vào khoai tây chiên thượng hạng, ăn vào mùi vị lập tức liền không giống nhau.
“Cô nương, dù là năm lượng bạc chúng tôi cũng sẽ mua.” Sắc mặt Lão Trần có chút quỷ quyệt, ngượng ngùng liếc nhìn Lâu Hướng Vãn, đem một bọc lớn bột gia vị chua ngọt lấy ra, “Cái này xem như ta tặng miễn phí cho cô nương, bất quá, kính xin cô nương có thể nói ra phương pháp, làm thế nào có món khoai tây chiên này không?”
“Được, lão nói cho ta biết phương pháp chế biến bột gia vị này đi.” Lâu Hướng Vãn cũng không để ý, ăn khoai tây chiên nhiều lần là người ta có thể làm ra, sau này có thể kiếm được một khoản tiền nho nhỏ, cho nên nàng cũng không quan tâm lắm.
Sau khi đã thỏa hiệp xong, Lâu Hướng Vãn cầm năm lượng bạc cùng Phượng Kính Dạ rời khỏi, liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ một cái, chợt lấy tiền ra đưa cho Phượng Kính Dạ, “Tâm trạng bản cô nương hôm nay rất tốt, khen thưởng cho ngươi nè.”
“Nàng nghịch ngợm thật!” Phượng Kính Dạ dở khóc dở cười nhìn Lâu Hướng Vãn đem bạc thưởng cho hắn, hàng lông mày thoáng hiện ý cười, chợt nắm chặt tay Lâu Hướng Vãn, hạ thập giọng nói,”Mộc Mộc, vô công bất thụ lộc, bổn vương còn chưa có phục vụ nàng, bạc này bổn vương nhận lấy, tối nay bổn vương nhất định sẽ phục vụ thật tốt cho tiểu thư!”
“Vương gia, người không thấy quá mất mặt à!” Lâu Hướng Vãn nổi giận, những lời vậy mà Phượng Kính Dạ cũng dám nói ra, hơn nữa lấy với giá một lượng bạc! Đây đúng là quá rẻ rồi.
“Bổn vương xưa nay mua một tặng một.” Phượng Kính Dạ mỉm cười nhìn Lâu Hướng Vãn, ngón tay dịu dàng vuốt ve lưng nàng, nhìn khuôn mặt Lâu Hướng Vãn ửng hồng, tâm tình quả thật rất tốt, “Đi thôi, bổn vương mời nàng ăn cơm, ăn no xong, buổi tối chúng ta trở về nói chuyện tiếp.”
“Mời gia cùng phu nhân vào bên trong.” Vừa nhìn thấy Phượng Kính Dạ nắm tay Lâu Hướng Vãn tiến vào, tiểu nhị lập tức chào hỏi, “Trên lầu có một gian phòng trang nhã, xin mời nhị vị.”
Món ăn ở tửu quán trấn trên cũng khá bình thường, Lâu Hướng Vãn cũng không phải người kén ăn, Phượng Kính Dạ liền chìu theo ý Lâu Hướng Vãn, gọi ba món, một canh, cùng Lâu Hướng Vãn ngồi gần bên cửa sổ, vừa đúng có thể nhìn thấy đường phố, quả là vị trí tốt.
Chợt, đám người trên đường đều chạy tán loạn, sau đó nghe tiếng bước chân chạy vang lên, thấy có hai hàng nha sai nhanh chóng chạy đến hướng tửu quán, mặt hung thần ác sát (*), trên người còn mang theo đao kiếm, nhìn là biết đến bắt người.
(*) Hung thần ác sát: ý nói vẻ mặt đáng sợ như muốn giết người.
“Tránh ra, tránh ra!” Tên nha sai cầm đầu hét lớn, tầm mắt liếc quanh tửu quán, “Hai người các ngươi canh giữ ở cửa, mấy người còn lại đi theo ta, không được để cho hung thủ giết người trốn thoát!”
Trên lầu, Phượng Kính Dạ cùng Lâu Hướng Vãn liếc nhìn nhau một cái, cũng hiểu đây tuyệt đối là đến tìm bọn họ. Nơi này vốn chỉ là một trấn nhỏ, ngày thường đâu có xảy ra chuyện gì nhiều. Với lại những tên nha sai này lại chạy thẳng tới tửu quán, xem ra tên Hoàng Hiền Nhân đã ra tay rồi.
“Chính là hai người bọn họ! Bắt lại cho ta, bắt đem trở về huyện nha!” Sau khi Tiễn Đầu nhìn thấy Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ, liền ra lệnh, bỗng chốt rút đao tùy thân bên người ra, còn những tên khác ngay sau đó cũng giơ ra xiềng xích, muốn đem bắt Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, không biết các sai gia đến bắt một bách tính như ta để làm gì?” Phượng Kính Dạ bưng chén trà, thản nhiên mỉm cười, loại trà thô này, mùi vị không ngon. Phượng Kính Dạ cũng không có uống, chân mày xốc lên, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tiễn Đầu.
“Mới vừa rồi hai ông cháu khát cái ăn khoai tây chiên của các ngươi, bị trúng độc bỏ mạng rồi!” Tiễn Đầu lạnh lùng mở miệng, nhưng lại hơi kiêng nể khí thế bức người của Phượng Kính Dạ, dù chỉ bằng ánh mắt thôi, cũng có thể nhìn ra đây tuyệt đối không phải người tầm thường.
“Ồ, nhưng Trần Ký cũng có bán khoai tây chiên, nói không chừng do lão Trần đầu độc đó, sai gia không đi bắt hung thủ, tới tìm những người vô tội chúng ta để làm gì.” Phượng Kính Dạ cười, cuối cùng nghiêm túc nhìn Tiễn Đầu, “Hơn nữa, chúng ta vừa rời khỏi Trần Ký, đã có người trúng độc, Ngỗ Tác(*) đã khám nghiệm tử thi chưa? Nếu không làm sao biết chết vì trúng độc, từ trấn cách huyện nha phải tốn đến hai khắc, cả buổi trưa tập trung đông sai gia chờ ở chỗ này để bắt hung thủ sao? Lẽ nào trước đó đã biết hai ông cháu khắt cái kia đã chết rồi?”
(*) Ngỗ Tác: là chức quan gọi những người khám nghiệm tử thi.
“Mẹ kiếp, ngươi nói nhảm nhiều quá, có gì trở về huyện nha hãy nói!” Tiễn Đầu bị lời Phượng Kính Dạ nói làm không phản bác được, giận dữ hét lên một tiếng, bóng dáng liền tiến lại, muốn đem người bắt mang về.
“Tiểu nhị lấy cho ta một cân thịt bò, sáu cái bánh màn thầu.” Phượng Kính Dạ cười nhìn tiểu nhị bưng món ăn không dám bước tới, đứng dậy. Đối diện với gương mặt tuấn tú, bóng dáng cao to, khiến người khác bị khí thế uy phong áp chế, bất thình lình Tiễn Đầu lui về phía sau. Phượng Kính Dạ ngược lại kéo Lâu Hướng Vãn nghênh ngang xuống lầu, bọn nha sai lập tức đuổi theo.
Phượng Kính Dạ đưa bạc, nghiêng đầu chờ đợi màn thầu mang tới, đưa một cái cho Lâu Hướng Vãn, “Đi thôi, phải đến nha môn một chuyến, thời gian còn lại, vừa đi trên đường vừa ăn bánh màn thầu, đợi buổi tối trở về, gia sẽ bồi bổ lại cho nàng”.
Lâu Hướng Vãn gật đầu, những chuyện này nàng lười can thiệp vào, trực tiếp ăn màn thầu, còn thịt bò muối để từ từ ăn. Trên đường phố cũng có người đứng xa vây xem, có người quen Lâu Hướng Vãn, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng khi Hoàng Hiền Nhân xuất hiện, dường như mọi người đã hiểu ra gì đó, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Hoàng Hiền Nhân.
“Các vị hương thân phụ lão, nghe quan gia nói có người ăn thức ăn Mộc Mộc mà chết, mới bị bắt đến nha môn. Mọi người không tin có thể qua xem một chút, huyện lão gia sẽ trở về thăng đường xử án.” Hoàng Hiền Nhân hét lên, nỗ lực cho rằng hắn trong sạch vô tội, nhưng ở bên ngoài hắn đã mang tiếng xấu, đương nhiên không có người nào tin tưởng.
Hơn nữa người nào không biết Huyện Lão gia là biểu tỷ phu của Hoàng Hiền Nhân, hắn muốn hãm hại người quá dễ dàng. Hôm nay Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Dạ vào huyện nha, trong mắt dân chúng nơi này nhìn họ như bước vào điện Diêm Vương, muốn ra ngoài quả là có hơi khó khăn.
Bởi vì lời nói của Phượng Kính Dạ, lão bản Trần Ký cũng bị dẫn đi, sai Ngỗ Tác kiểm tra thi thể hai ông cháu khắt cái, nha sai áp giải Lâu Hướng Vãn và Phượng Kính Da đến huyện nha, bởi vì thời gian có chút dài, cho nên Lâu Hướng Vãn đã ăn hết màn thầu cùng thịt bò, mùi thơm làm cho nha sai nhịn không được nuốt nước miếng, bất quá không ai dám làm gì với Lâu Hướng Vãn cả, khí thế cùng gương mặt Phượng Kính Dạ bày ra ở đây, vừa nhìn cũng biết là công tử đại phú đại quý.
/92
|