U Minh Trinh Thám

Chương 163: Tâm tư vặn vẹo

/397


- Đầu của ta nhất thời điên lên. Ta bị một người bạn của mình cắm sừng. Trong đầu của ta không còn ý nghĩ gì khác, chỉ muốn giết chết bọn họ, hai người bọn họ đều đáng chết. Cái ý nghĩ này luôn luôn quanh quẩn ở trong đầu của ta.

Diệp Tiểu Manh chỉ đứng nghe, không có nói gì. Tuy rằng chuyện tình lúc trước Minh Diệu chưa từng nói rõ ràng cho nàng, nhưng mà ít nhiều thì nàng cũng biết được một ít. Nàng cảm thấy vị hôn thê của người nam nhân này chết thật oan uổng, thậm chí so với nữ quỷ kia còn bi thảm hơn. Chuyện này rõ ràng là do tâm lý tự ti đàn ông của tên Tống Tân này gây ra. Mình không có tiền cũng không có tài năng gì, ghen tị với người bạn có tiền, đồng thời cũng sợ hãi bạn gái của mình sẽ ghét bỏ chính mình. Bạn gái hắn cũng không hề ghét bỏ hắn, cũng vẫn đi theo hắn. Nhưng mà lại ngẫu nhiên oán hận nói ra một câu, chạm đúng vào chỗ đau của người nam nhân này. Mà đối với chuyện Trần Viêm ngoại tình, Diệp Tiểu Manh cảm thấy là lời nói nhảm trong lúc vợ chồng cãi nhau đến hồ đồ thì đúng hơn. Dù sao thì Trần Viêm và Nghiêm Trọng đã thân nhau nhiều năm như vậy, nếu muốn ngoại tình thì đã sớm làm rồi, cần gì phải đi theo Tống Tân để gặp cảnh khốn cùng , cần gì phải chờ đến ngày hôm nay. Tất cả sự việc này, Diệp Tiểu Manh cảm thấy giống như là bởi vì tâm lý của Tống Tân bị vặn vẹo, nên không còn tin tưởng vào vị hôn thê của mình nữa.

- Lúc ấy ta liền quyết định, ta muốn khiến cho đôi cẩu nam nữ này chết không được tử tế. Dù sao thì bây giờ ta cũng có năng lực, ta không còn là tên viên chức nhỏ vô dụng trước kia nữa. Thậm chí ta còn có thể khống chế sinh tử của người khác. Toàn bộ những người có lỗi với ta, ta nhất định phải trả thù. Trên người Nghiêm Trọng có cái dây lưng kỳ quái kia, không dễ dàng xuông tay, cho nên trước tiên ta sẽ xuống tay với Trần Viêm trước.

- Ta nói với nữ quỷ, ta muốn người đàn bà kia phải chết.

Nữ quỷ kia không nói gì thêm, chỉ suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu. Nữ quỷ kia thực nghe lời của ta, ta muốn nàng cái gì thì nàng sẽ làm cái đấy. Ta nói với nữ quỷ, ta không muốn để Trần Viêm được chết một cách thoải mái. Ta muốn khiến cho nàng phải chịu tất cả đau khổ, được nếm mùi trừng phạt vì đã làm chuyện có lỗi với ta, nữ quỷ kia cũng đều đồng ý.

- Ngay buổi tối ngày hôm sau, nữ quỷ kia không đến quấy rối Nghiêm Trọng nữa, nàng đi đến căn nhà mà ta và Trần Viêm đã cùng thuê, dọa cho Trần Viêm chết tươi. Ta cũng không biết rốt cuộc Trần Viêm đã nhìn thấy gì, nhưng mà nữ quỷ kia trở về nói với ta, Trần Viêm chết rất thống khổ, nữ quỷ kia dùng ảo giác tra tấn nàng mấy giờ đồng hồ thì nàng mới chết. Ta cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

- Kế tiếp chính là Nghiêm Trọng, cái dây lưng kì quái kia thật là một vấn đề khó giải quyết. Ta đã suy nghĩ rất lâu, rốt cục cũng nghĩ ra một cái biện pháp. Ta nghĩ nhất định là Nghiêm Trọng đã biết tin tức Trần Viêm đã chết. Ta liền nói dối hắn, vốn là muốn lừa gặp hắn ở nhà tắm trung tâm, tiếp theo là kiếm cớ đi lấy đồ vật gì đó để ăn trộm cái dây lưng kỳ quái của Nghiêm Trọng ném đi rồi đổi lại một cái dây lưng khác giống như thế. Hắn cũng không phát hiện ra, hơn nữa cũng không nghi ngờ gì lời nói dối của ta.

- Tuy rằng Trần Viêm đã chết, nhưng mà ta lại không thấy được nàng chết như thế nào. Trong cả chuyện này, Nghiêm Trọng chính là kẻ đầu sỏ gây nên, cho nên ta cần phải tận mắt nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của hắn mới có thể giải được mối hận ở trong lòng của ta. Cho nên ta đã theo hắn trở về nhà, muốn đợi cho đến khi trời tối, tận mắt nhìn thấy hắn bị dọa chết. Kết quả …

- Kết quả là hai người chúng ta xuất hiện, kế hoạch của ngươi liền thất bại.

Minh Diệu nhẹ nhàng lắc đầu.

- Tâm lý của ngươi đã hoàn toàn bị bóp méo, đây là hậu quả của việc sử dụng tà thuật.

- Ngươi và tiểu cô nương kia vừa xuất hiện, ta liền cảm thấy sự tình không đúng, cho nên ta đã chạy trước.

Tống Tân gật gật đầu.

- Ngươi bỏ rơi nữ quỷ kia ở nơi nào, để chạy trốn một mình?

Rốt cục thì Diệp Tiểu Manh cũng không nhịn được mà mở miệng.

- Nàng làm nhiều chuyện xấu cho ngươi như vậy cũng là vì một câu nói của ngươi. Mà ngươi lại bỏ rơi nàng một mình để chạy trối chết, ngươi cũng quá là không biết xấu hổ.

- Vậy thì sao, chuyện này cũng là nàng tự nguyện làm cho ta, ta cũng không có nợ nàng cái gì.

Tống Tân khinh thường quay đầu sang một bên.

- Ta với nàng không quen không biết, lại không có quan hệ gì, sống chết của nàng liên quan gì đến ta.

- Không cần ngắt lời hắn, để cho hắn nói tiếp đi.

Minh Diệu ngăn trở Diệp Tiểu Manh đang muốn tiến lên đá cho Tống Tân mấy cái.

- Một mình ta trở về chỗ cũ, nơm nớp lo sợ không biết phải làm sao. Ta biết đã đụng tới phiền toái, nhưng mà ta lại không biết nên làm như thế nào. Sau đó ta liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đến khi ta tỉnh lại thì đã phát hiện ra nữ quỷ kia đã trở lại, nhưng mà đã trở nên cực kỳ suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng không có sức lực. Lúc ấy ta nghĩ hết thảy mọi chuyện đều xong rồi, thầm nghĩ muốn chạy đến một nơi không có ai biết để trốn, phòng ngừa các ngươi tới tìm ta báo thù.

- Trong lúc ta đang thu dọn đồ đạc muốn chạy trốn, đột nhiên cánh cửa mở ra làm ta giật cả mình. Quay đầu nhìn thại thì ra là người đàn ông đã dạy khẩu quyết cho ta. Hắn đi đến, nhìn ta, lại nhìn nữ quỷ đang suy yếu kia, hướng tới chỗ ta nở một nụ cười. Nụ cười kia rất rõ ràng là đang cười nhạo, cười nhạo sự yếu đuối của ta. Ta sợ hãi, cho rằng hắn muốn tới bắt ta.

- Ta rất sợ, ta cầu xin hắn tha cho ta. Hắn chỉ lui về phía sau hai bước, dường như là trên người của ta có thứ gì đó không sạch sẽ, có thể làm bẩn quần áo của hắn vậy. Hắn liền dùng ánh mắt trào phúng nhìn ta, hỏi với ta có muốn lực lượng càng thêm cường đại hay không, có muốn báo thù hay không.

- Tới bây giờ ta mới hiểu được hắn tới đây không phải là muốn bắt ta, là tới giúp ta. Ta lại bùng lên hy vọng, tất cả đều là bởi vì Nghiêm Trọng nên ta mới lâm vào tình cảnh này. Ta nhất định phải giết hắn, cho nên ta gật đầu rất kiên quyết. Tiếp theo người đàn ông kia nói cho ta một cái phương pháp. Tìm một nữ nhân đã trưởng thành, dùng các loại biện pháp tra tấn nàng, khiến cho nàng tràn ngập oán khí. Sau đó dùng máu tươi của nàng, tưới lên chiếc gương của nữ quỷ. Như vậy thì nữ quỷ kia càng trở nên lợi hại hơn trước, chỉ có như thế ta mới có thể báo thù. Nói xong hắn liền đi mất.

- Đầu của ta đã bị thù hận bao trùm, trong đầu ta đã nghĩ đến việc sẽ tra tấn Nghiêm Trọng như thế nào, khiến cho hắn chết như thế nào, cho nên ta càng muốn nữ quỷ nhanh chóng trở nên cường đại hơn.

- Cho nên ngươi đã bắt cóc đồng nghiệp, cũng là cô gái tên là Tô Nham kia?

Minh Diệu mở miệng nói.


/397

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status