U Minh Trinh Thám

Chương 356: Ẩn náu

/397


- Ngươi có biết người của hiệp hội vì sao phải giam ta lại không?

Minh Diệu bày ra bộ dạng chớ có vội, mở miệng nói:

- Bởi vì hội trưởng chết rồi, mà căn cứ theo cách nói của Trần Lam, người động thủ chính là cha ta.

- Cha ngươi?

Mị nghe nói như thế lập tức sững sờ

- Đây rốt cuộc. . .

- Theo ta suy đoán, chuyện này hẳn là do hai lão gia hỏa bọn hắn cùng làm.

Minh Diệu sờ râu ria trên cằm nói:

- Hơn nữa chỉ sợ chuyện này đã được bố trí trong một thời gian tương đối dài rồi.

- Ngươi càng nói càng khiến ta hồ đồ.

Mị vẻ mặt mê hoặc nói:

- Cha ta và phụ thân ngươi? Một người là phó hội trưởng Hiệp Hội Linh Dị, một người là hồ yêu, hai người bọn họ sao lại cùng nhau làm được?

- Chuyện này sao, chỉ sợ phải đích thân hỏi hai người bọn họ mới biết được.

Minh Diệu nói:

- Chẳng qua nếu suy đoán của ta không sai thì... chuyện này quả thật là do hai người bọn họ liên thủ làm, nhưng không thành công.

- Nhưng ông ngoại ta đã chết rồi.

Mị cau mày nói.

- Vấn đề ở ngay chỗ này.

Minh Diệu duỗi một ngón tay ra, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Nếu như hai người bọn họ thành công thì... còn phái người đến ám sát Tiểu Manh sao? Sẽ tìm người đến phục kích ngươi sao? Sẽ để người của hiệp hội đến bắt ta sao? Ta hiểu rất rõ người cha này của ta, hắn làm việc tương đối cẩn thận, nếu như không nắm chắc mười phần thì hắn sẽ không xuất thủ, hơn nữa sẽ an bài tốt tất cả chuẩn bị cho sau này. Ông ngoại ngươi, chính là hội trưởng của hiệp hội, ông ta có thực lực rất cường hãn. Mà hai người bọn họ liên thủ, mặc dù sẽ có chút vất vả, nhưng ta khẳng định cũng nắm chắc được tám phần. Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này, hội trưởng chết rồi, hai người bọn họ không thấy đâu, mà ba người chúng ta đều trúng phải mai phục.

- Ngươi nói là có người đang nhắm vào chúng ta sao?

Mị tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó:

- Quả thực có chút kỳ quái, người phục kích ta là mai phục trên con đường trở về thành phố. Mà sau khi ta nói xong với phụ thân phải đi qua. Dựa theo thời gian để tính toán, coi như phụ thân thất thủ, ông ngoại ta liền coi ta cũng là người phản bội, vậy thì cũng không có đủ thời gian để phái người phục kích ta a?

- Đây chính là vấn đề!

Minh Diệu dùng sức vỗ tay một cái:

- Nếu như hai người bọn họ đã thất bại thì... quả thật sẽ xuất hiện vấn đề này. Ngươi bị coi là người phản bội, ta bị bắt đi, Tiểu Manh bị ám sát. Đây đều là chuyện có khả năng cả. Nhưng vấn đề là hội trưởng đã bị chết, chuyện này ít nhất chứng tỏ hai người bọn họ đã thành công. Dựa theo tính cách của cha ta, hiện giờ hắn đã sớm nắm giữ toàn bộ hiệp hội mới phải. Dù sao sau khi hội trưởng chết, hắn mới chính là người có chức vụ cao nhất, có quyền nói chuyện lớn nhất trong cả hiệp hội. Tuyệt đối sẽ không xuất hiện lỗ thủng lớn như thế, khiến Trần Lam chiếm được tiện nghi. Thế nhưng tình huống hiện giờ lại có chênh lệch. Hội trưởng chết rồi, hai người bọn họ mất tích, lại còn bị coi là hung thủ nữa chứ.

- Có người ở sau lưng giở trò quỷ.

Mị lập tức phản ứng lại:

- Có phải ngươi cho rằng là do gia hỏa họ Trần kia làm không? Ngươi không phải nói hắn từng thừa nhận tận mắt trông thấy phụ thân ngươi giết người sao? Hắn không thể nào đụng phải trùng hợp như vậy được, nhất định là đã sớm có chuẩn bị.

- Bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, hắn còn không tính là con chim sẻ kia.

Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:

- Lấy cái đầu của hắn, tuyệt đối không nghĩ ra được kế sách như vậy đâu. Chuyện này quá mức quan trọng, người biết càng ít càng tốt. Cho nên ta đoán chừng người động thủ giữa kế hoạch này chỉ có hai, đó là cha ta và Diệp đại ca. Biết rõ chuyện này chỉ sợ cũng chỉ có hai người bọn họ. Mà tên nhị thế tổ gần đây rất ngu ngốc kia, từ đâu mà biết được chuyện bí ẩn như vậy? Đây là một vấn đề. Hơn nữa có thể bố trí được một cái lưới lớn phức tạp như thế, ý đồ muốn một mẻ hốt gọn cả ta và ngươi, đây cũng không giống như chuyện tên ngu ngốc kia có thể nghĩ ra được. Ở sau lưng hắn, nhất định còn có một người khác, một người so với hắn còn thông minh hơn rất nhiều. Trần Lam phái người đến bắt ta, đây là chuyện rất bình thường, nhưng người phục kích rõ ràng cũng là người của hiệp hội, chuyện này thì lại không được thông rồi.

- Không tệ.

Mị khẽ gật đầu

- Toàn bộ tổ chức ngầm đều rất bí mật, hơn nữa dưới ô dù của ông ngoại, hiệp hội căn bản không thể nào biết rõ chuyện về chúng ta, phái người phục kích chúng ta lại càng không thể. Nhưng người tới phục kích rõ ràng tương đối hiểu rõ ta, còn cố ý bày ra trận pháp chuyên môn nhắm vào ảnh mị nữa, chuyện này thì không được thông rồi.

- Rất đơn giản, có người bán rẻ ngươi.

Minh Diệu nói:

- Người này biết rõ thân phận của ngươi, lại tương đối hiểu rõ ngươi, còn có liên hệ với cả hiệp hội. Nếu như suy đoán của ta không sai thì..., người này hẳn là một người trong tổ chức của các ngươi, trong các ngươi có phản đồ.

- Phản đồ...

Mị nghiến răng nghiến lợi hộc ra hai chữ này

- Gần đây trong tổ chức ngươi có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?

Minh Diệu nhìn Mị hỏi:

- Hoặc là có chỗ nào không được bình thường không?

- Ta cũng không rõ ràng lắm.

Mị bất đắc dĩ lắc đầu

- Từ khi trở về từ Châu Âu, ta cũng rất ít tới đó. Chuyện ta đáp ứng đã làm xong, cho nên đã xin nghỉ với ông ngoại, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì vẫn ở cùng với Tiểu Manh, chỉ là mỗi tháng trở về đưa tin một chuyến thôi!

- Vậy sao. . .

Minh Diệu cúi đầu suy nghĩ một chút, vỗ vỗ bả vai Mị.

- Không sao, chỉ cần chuyên tâm thì cũng điều tra ra được thôi.

- Vậy bây giờ chúng ta nên bắt đầu tra từ chỗ nào?

Mị vội vàng hỏi:

- Ngươi có biết ông ngoại ta đã bị công kích ở chỗ nào không? Không bằng đi đâu đó xem thử có manh mối nào không?

- Bây giờ không phải lúc.

Minh Diệu lắc đầu:

- Ta hiện giờ chính là đào phạm, mà ngươi cũng bị thương, chúng ta tìm một chỗ trốn đi, đợi sóng gió lặng đi rồi tính sau.

- Chúng ta ở chỗ này luôn đi.

Mị suy nghĩ rồi nói:

- Chỗ này vốn ta chuẩn bị để làm chỗ ẩn náu an toàn, tương đối vắng vẻ, bọn hắn không thể tìm ra được đâu.

- Một ngày hay hai ngày còn có thể, nhưng lâu dài thì không được.

Minh Diệu lắc đầu:

- Thân phận hiện giờ của ta là đào phạm, nếu như Trần Lam muốn bắt ta thì... nhất định sẽ vận dụng toàn bộ người trong các phân bộ, rất nhanh sẽ tìm được chỗ này thôi. Ba người chúng ta cũng không thể không ăn không uống một mực ở đây được, chúng ta cần phải tìm một chỗ an toàn hơn.

Từ Mẫn đã sớm rời khỏi cục cảnh sát tới trường học đón tiểu Nam, hai người cũng đi đến chỗ Minh Diệu hiện đang ở, nhưng không ngờ rằng vừa mới bước vào đã thấy được vẻ mặt âm trầm. . .

- Tiểu Ái, ngươi làm sao vậy?

Từ Mẫn kỳ quái hỏi

- Sao ngươi lại không đi lên, không phải đã nói là buổi tối cùng nhau ăn cơm sao?

- Đã xảy ra chuyện.

ADA kéo Từ Mẫn dang một bên.

- Nhà Minh Diệu bị người của hiệp hội phong tỏa, hắn và Tiểu Manh đã không thấy nữa.

- Chuyện gì xảy ra?

Từ Mẫn lắp bắp kinh hãi

- Minh Diệu không phải là người của hiệp hội sao? Sao lại phái người đến phong tỏa nhà hắn? Tiểu Manh đi đâu rồi?

- Không biết.

ADA lắc đầu.

- Tóm lại bây giờ không phải là lúc nói chuyện, rời khỏi đây trước đã rồi tính sau.

- Nói rất đúng.

Từ Mẫn lôi kéo tiểu Nam cùng nhau nhanh chóng rời khỏi nhà Minh Diệu, đón xe đi thẳng tới văn phòng. Bởi vì đã tan tầm, cho nên trong văn phòng không còn người nào nữa. Cẩn thận đóng kĩ cửa, từ dưới bàn công tác của mình lấy ra các loại đạo cụ cần dùng.

- Sao hả? Tìm được bọn hắn không?

Từ Mẫn khẩn trương nhìn, hỏi

- Không được, không có phản ứng.

Nhìn thủy tinh cầu không chút ánh sáng nào trong tay, ADA lắc đầu:

- Ta nghĩ Minh Diệu nhất định đã sử dụng phương pháp đặc thù gì đó, khiến người khác không thể thông qua cách này tìm được hắn.

- Sao có thể như vậy được?

Từ Mẫn cau mày nói:

- Chẳng lẽ đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn?

- Những người thủ ở đó nhất định là người xấu muốn bắt Minh Diệu và Tiểu Manh.

Tiểu Nam ở một bên dùng tiếng như trẻ đang bú nói:

- Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, sau đó Minh Diệu dẫn theo Tiểu Manh cùng nhau trốn đi. Cho nên Minh Diệu dùng phương pháp đặc thù để những người xấu kia không cách nào tìm được bọn họ, chúng ta tự nhiên cũng không tìm thấy rồi.

- Tiểu Nam nói rất đúng.

ADA dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn tiểu Nam. Tuy rằng bình thường nàng cũng biết đứa bé này rất thông minh, hơn nữa lại có tư tưởng thành thục không hợp với lứa tuổi, nhưng không ngờ đến năng lực phân tích của nó cũng mạnh như vậy.

- Nhất định là trong hiệp hội đã xảy ra chuyện gì đó có quan hệ với Minh Diệu, cho nên hắn mới bất đắc dĩ mang theo Tiểu Manh cùng nhau trốn đi. Vừa rồi tuy rằng ta bị người ngăn cản không có trong phòng, nhưng ta thấy điện thoại của Minh Diệu đặt ở trong phòng, bọn hắn nhất định đã đi rất vội.

- Ta quay lại cục cảnh sát một chuyến, xem có thể tìm ra chút manh mối nào không.

Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói

- Ngươi giúp ta trông coi tiểu Nam một chút.

- Hay là để ta đi đi, ngươi trông coi tiểu Nam.

ADA Lắc đầu nói:

- Tuy rằng ngươi là cảnh sát, nhưng manh mối có thể tìm được từ cục cảnh sát cũng rất có hạn, dù sao đây là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Ta ở trong hội vẫn còn có chút nhân mạch, để ta nghĩ biện pháp thì tốt hơn.

Mà ngay khi Từ Mẫn còn muốn nói gì đó, điện thoại di động của nàng lại đột nhiên đổ chuông. Nàng lấy điện thoại di động ra xem, lại thấy dãy số của Âu Phàm. Nàng có chút kỳ quái, mặc dù nàng và Âu Phàm coi như là người quen, nhưng quan hệ cũng không thân thuộc lắm, hắn cũng chưa từng chủ động liên hệ qua với nàng lần nào, nhưng lúc này Âu Phàm rõ ràng lại gọi điện thoại cho nàng, khiến nàng có chút mê hoặc.

- Âu Phàm? Tìm ta có việc sao?

Từ Mẫn mang theo nghi hoặc bấm nút nghe máy.

- Ân, có chút việc.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói có chút trầm thấp của Âu Phàm:

- Quán bar của ta đang diễn tập vở kịch Quái Thục Tần đùa giỡn khi dễ tiểu la lị. Qua mấy ngày nữa sẽ xong, nếu có thời gian thì mang bằng hữu qua xem nhé.

- Vở kịch?

Từ Mẫn trầm ngâm một lúc sau đó khẽ gật đầu

- Tốt, đợi sau khi xong thì nói cho ta biết, ta sẽ đến.

- Ha ha, vậy là tốt rồi.

Âu Phàm cười hai tiếng.

- Vậy không còn việc gì nữa, tạm biệt nhé.

- Biết hai người bọn họ ở đâu rồi.

Khép điện thoại lại, Từ Mẫn nói:

- Bọn hắn nấp trong quán bar của Âu Phàm.

- Quán bar?

ADA sững sờ

- Đi, giờ chúng ta đi đi.

- Không, chờ một chút

Từ Mẫn kéo ADA lại

- Nghe ý của hắn, trong thời gian gần đây tốt nhất là không nên đi tìm hắn, đợi thời cơ chín muồi, hắn sẽ liên hệ với chúng ta.

- Được rồi.

ADA khẽ gật đầu:

- Xem ra chuyện nhất định rất phức tạp.

- Ha ha, cám ơn.

Minh Diệu cười nói với Âu Phàm:

- Trong khoảng thời gian này đã làm phiền người rồi. Về phần phí nấu ăn và các loại phí, sau này sẽ thanh toán cho ngươi a.

- Chuyện này không có vấn đề gì.

Âu Phàm khoát tay áo:

- Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết ngươi là gia hỏa không tệ, cho nên ngươi cứ an tâm ở lại đây. Ta là người bị nguyền rủa nhất định phải cô độc, cho nên khách của quán bar này ít đến đáng thương, ở chỗ của ta thì không cần lo có người phát hiện.

- Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu ta đến đây.

Minh Diệu vừa cười vừa nói.

- Đây cũng là một ưu điểm của ngươi rồi!

- Chỗ tốt mà loại ưu điểm này mang đến cũng không nhiều lắm.

Âu Phàm cười khổ một cái.

- Ba người các ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi làm chút gì đó ăn đây.

Tính toán ra, quán bar quạnh quẽ này của Âu Phàm cũng không phải chỗ tốt để ẩn thân, cung điện của Lilith phù hợp hơn chỗ này nhiều. Nếu nấp trong cung điện của Lilith thì người của hiệp hội e là cả đời này cũng không tìm thấy ba người Minh Diệu. Tuy rằng khi Minh Diệu mang theo Mị và Diệp Tiểu Manh qua đó Lilith tỏ vẻ không ngại, nhưng trong tư tưởng của bọn họ luôn có một sự e sợ. Bất kể như thế nào, Lilith cũng là một Ác Ma. Một nữ Ác Ma có thực lực thâm bất khả trắc nhưng lại chỉ nương theo yêu ghét của mình mà làm việc, người khác căn bản không thể đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì. Nếu như ngày nào đó nàng đột nhiên nổi khùng lên thì..., chuyện gì cũng có thể làm ra được. Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Minh Diệu không muốn nhấc lên quá nhiều quan hệ với Lilith . So sánh ra thì chỗ của Âu Phàm ngược lại là một lựa chọn không tệ.

Minh Diệu đã từng có giao tình với Âu Phàm. Coi như là đã giúp hắn. Hơn nữa từ cung điện của Lilith có thể trực tiếp mở ra một con đường đi thông đến quán bar của Âu Phàm, đây là tiện lợi của Âu Phàm với tư cách là quảng cáo sống của Lilith ở nhân gian. Bọn người Minh Diệu không cần bạo lộ mà vẫn có thể tồn tại dưới sự giám sát của hiệp hội, trực tiếp từ chỗ ẩn thân đến cung điện Lilith, lại từ cung điện trực tiếp tiến vào quán bar của Âu Phàm, như vậy cũng bớt đi rất nhiều khả năng bạo lộ hành tung.

Về phần nhân viên công tác của hiệp hội sử dụng phương pháp đặc thù để tìm kiếm tung tích hắn thì Minh Diệu ngược lại không hề lo lắng. Loại phương pháp sử dụng đạo cụ và linh lực để tìm kiếm nơi hạ lạc của một người này, tuy rằng tất cả các gia phái đều không giống nhau, nhưng về mặt nguyên lý lại nhất trí, đều là lợi dụng ngày sinh tháng đẻ và vật phẩm đã sử dụng qua của người cần tìm để làm môi giới. Mà Minh Diệu sau khi trải qua chuyện ở phòng thí nghiệm Âu Châu với ADA, chuẩn xác mà nói hắn xem như là người đã chết qua một lần rồi sống lại. Ngày sinh tháng đẻ lúc trước của hắn đã không còn tác dụng nữa, nếu thực sự muốn tính thì tuổi hiện giờ của Minh Diệu có lẽ nên tính từ một khắc khi Lilith một lần nữa phóng linh hồn hắn về thân thể, hắn hiện giờ bất quá chỉ có "nửa tuổi" thôi.

- Chạy? Sao lại chạy?

Trần Lam hung hăng vất văn kiện trong tay xuống trước mặt thư kí, phẫn nộ hét lớn

- Hắn mang theo linh cụ trói buộc, lại bị nhốt trong phòng quan sát của hiệp hội, vậy mà cũng để cho hắn trốn thoát, mà các ngươi không có bất kỳ người nào phát hiện ra, đám người các ngươi là ăn đại tiện mà lớn lên sao?

/397

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status