Minh Diệu mang nàng đến giường, màu da Huyết tộc vốn có chút tái nhợt, mà bây giờ da nữ hài này lại càng dọa người, không có chút huyết sắc nào. Minh Diệu biết rõ cái này là do sử dụng lực lượng quá độ, hơn nữa lại bị thương quá nặng.
Lực lượng huyết tộc chính là đến từ huyết dịch, muốn huyết tộc khôi phục sức khỏe thì biện pháp nhanh nhất chính là bổ sung huyết dịch tươi sốt cho bọn hắn. Minh Diệu dùng ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vẽ lên cổ tay phải của mình một vòng, một vết thương lập tức xuất hiện trên cổ tay. Mị mở miệng nàng ra, để máu tươi chảy từ vết thương ra nhỏ vào miệng nàng.
Mấy giọt máu tươi vừa vào, sắc mặt nàng dần dần tốt lên. Sau khi Minh Diệu được Lilith cải tạo thân thể, máu tươi chảy trong người đều có chứa linh lực dồi dào. Sau khi tiến vào cơ thể thì bắt đầu chữa trị vết thương rất nhanh.
Chỉ là nữ hài thật sự quá mức suy yếu, vẫn còn hôn mê không có tỉnh lại.
- Cô bé này là ai? Người quen sao?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.
- Trên người có mùi máu tươi nồng đậm a.
- A, nàng gọi là Tâm, là một Hấp huyết quỷ.
Minh Diệu dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên miệng vết thương trên cổ tay một vòng, miệng vết thương kia liền lập tức biến mất.
- Lúc ở châu Âu nàng đã giúp ta không ít chuyện.
- Hấp huyết quỷ?
Con mắt A Trạch phát sáng lên.
- Thật sự là hấp huyết quỷ sao, để ta nghiên cứu nàng một chút
- Đừng làm rộn, trước hết để nàng nghỉ ngơi một chút.
Minh Diệu đẩy A Trạch đang muốn giải phẫu nữ hài này ra nghiên cứu.
- Kỳ quái, nàng như thế nào lại bị tổn thương nặng như vậy?
- Quả thật, trong toàn bộ Huyết tộc thì nàng coi như là tồn tại cường đại. Người có thể khiến nàng tổn thương thành cái dạng này thì không nhiều lắm.
Mị khẽ gật đầu.
- Hơn nữa, cánh cửa kia...
- Đó là cửa thông tới cung điện của Lilith.
Minh Diệu cau mày, nói ra.
- Nàng có quan hệ rất tốt với Lilith, nàng đã tới từ cung điện Lilith, như vậy Lilith không có lý do gì gặp nàng thụ thương nghiêm trọng như vậy mà không cứu nàng, trừ phi là Lilith không có trong cung điện.
- Hoặc là bản thân Lilith cũng có chuyện.
Mị tiếp lời nói ra.
- Lúc nàng mới từ cửa thông qua, không giống như là chính nàng truyền tới, mà giống như là bị cưỡng ép đẩy đi.
- Không tệ.
Minh Diệu vỗ đầu một cái.
- Cung điện Lilith nhất định đã xảy ra chuyện, ta muốn tới đó một lát.
- Không được, quá nguy hiểm.
Mị vội vàng nói:
- Nàng thân là thành viên trưởng lão hội Huyết tộc mà còn bị tổn thương thành cái dạng này, bên kia nhất định rất nguy hiểm.
- Bất kể như thế nào, Lilith cũng coi như là đã cứu tính mạng của ta. Xảy ra chuyện thì cũng không thể mặc kệ không hỏi a.
Minh Diệu nói.
- Yên tâm, ta tự biết chừng mực.
- Vậy ta đi cùng với ngươi.
Mị nói ra.
- Không được, thương thế của ngươi còn chưa khỏe.
Minh Diệu lắc đầu.
- Ngươi ở chỗ này bảo vệ Tiểu Manh cho tốt.
- Được rồi...
Mị thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành phải khẽ gật đầu.
- Minh Diệu, ngươi thực sự muốn tới chỗ rất nguy hiểm kia sao?
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Diệp Tiểu Manh cũng suy đoán được, có chút lo lắng hỏi:
- Ngươi phải cẩn thận một chút.
- Yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Minh Diệu cười một cái với Tiểu Manh, ngụ ý bảo nàng hãy cứ yên tâm.
- Kỹ thuật chạy trốn của ta rất tốt đấy. Hê hê.
Tháo sợi dây chuyền Lục mang tinh từ trên cổ xuống, Minh Diệu rót vào trong đó một chút linh lực. Bạch quang chói mắt liền lóe lên trên sợi dây chuyền Lục mang tinh, chiếu rọi lên mặt đất, thời gian dần qua, một cánh cửa hiện ra bên trong hào quang. Minh Diệu đẩy cửa ra, rảo bước tiến vào trong cửa hào quang, sau đó dần dần biến mất không thấy gì nữa.
- Tiểu Manh, biết rõ rất nguy hiểm mà ngươi vì cái gì không ngăn cản hắn?
A Trạch ở một bên nói ra.
- Nếu như ngươi kiên trì thì Minh Diệu nhất định sẽ không đi đấy.
- Không được.
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không thể làm ảnh hưởng đến chuyện hắn muốn làm, ta không thể làm như vậy được.
Bạch quang trước mắt dần dần tán đi, đập vào mi mắt chính là hành lang màu trắng. Chỉ là so với trước kia thì đầu hành lang này khác xa một trời một vực, đá cẩm thạch trên mặt đất vốn bóng loáng nay đã loang lổ vết máu, mấy cây cột màu trắng trên hành lang đã sụp đổ, trên vách tường cũng xuất hiện đại lượng vết rạn nứt khuếch tán ra, nhìn bề ngoài giống như là một phế tích.
- Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Theo hành lang tràn đầy hài cót, Minh Diệu chạy tới gian phòng của Lilith .
- Có thể phá hư cung điện Lilith như vậy, người này tuyệt đối không đơn giản.
Xuyên qua hành lang, trong phòng người giữ cửa. Thân thể con chó địa ngục khổng lồ té trên mặt đất, có chút run rẩy. Mà thân thể người giữa cửa bị một thanh kiếm găm lên vách tường, treo giữa không trung, máu trên vách tường cũng đã khô lại, xem ra chết đã lâu rồi.
Trong phòng của Lilith lóe ra tinh mang chói mắt, thanh âm vật phẩm vỡ vụn cũng truyền ra.
Có thể dễ dàng đánh bại chó địa ngục, hơn nữa giết chết người giữ cửa đã chứng minh kẻ xâm nhập tuyệt đối không đơn giản. Minh Diệu không dám khinh thường, ngưng thần tĩnh khí, đẩy cánh cửa lớn của gian phòng Lilith ra.
- Hê, rốt cục ngươi đã tới.
Vừa bước vào gian phòng Lilith, một cỗ khí tức cường đại đánh tới trước mặt. Linh áp cường đại khiến Minh Diệu gần như không thở nổi. Hắn cúi đầu xuống, thấy được Âu Phàm đang nằm hấp hối trên mặt đất.
- Giúp một việc, chúng ta gặp phiền toái lớn.
Nhìn thấy Minh Diệu đến, trên gương mặt tràn đầy vết máu của Âu Phàm lộ vẻ mỉm cười.
- Tốt nhất trước tiên đem ta ra ngoài, ta không xác định có thể kiên trì ở địa phương này bao lâu nữa.
- Đó là cái gì?
Minh Diệu ngẩng đầu, híp mắt cố gắng phân biệt viên cầu đang tản ra hào quang chướng mắt ở chính giữa căn phòng kia, linh áp cường đại kia chính là phát ra viên cầu này. Bởi vì năng lượng kia thật sự lớn quá mức cho nên rất nhiều vết rách lớn xuất hiện trên vách tường, mảnh vụn xen lẫn bụi đất không ngừng rơi trên mặt đất, tựa hồ tùy thời đều có thể sụp đổ. Toàn bộ cung điện này là do ý niệm và lực lượng của Lilith tạo thành, tuyệt đối không phải là kiến trúc công trình bã đậu kém cỏi nào. Mà hiện giờ loại tình huống này lại xuất hiện, giải thích duy nhất chính là hiện tại Lilith đã không rảnh để bận tâm cung điện của mình nữa rồi, nàng cần dùng toàn lực để chống cự lại kẻ xâm nhập vào cung điện của mình, đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng đưa Tâm đi tìm Minh Diệu trị thương mà không tự mình chữa trị, bởi vì nàng không có nhiều tinh lực như vậy.
Một bên phải dùng linh lực bản thân để chống cự lại cỗ linh áp cường đại từ bên ngoài kia, Minh Diệu ném Âu Phàm ra khỏi gian phòng của Lilith, một bộ phận lực linh lực ra, đưa vào trong cơ thể Âu Phàm. Đại bộ phận khí quan trong cơ thể Âu Phàm đều bị phá hư rồi, thê thảm giống như là bị xe lu cán qua. Minh Diệu cũng không có bổn sự cường đại có thể chữa trị được khí quan nhân thể đã bị phá hư trở lại như cũ, hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm chính là dùng linh lực kéo dài tính mạng của Âu Phàm, khiến hắn không chết nhanh.
- Cái này là chỗ ẩn thân an toàn nhất theo ngươi nói? Kiến trúc kiểu dáng châu Âu, quản gia Anh quốc, mỹ nữ vờn quanh, còn có sủng vật đáng yêu?
Sau khi Minh Diệu rót linh lực vào trong cơ thể hắn, tuy rằng thân thể Âu Phàm cũng không được chữa trị hết, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều. Minh Diệu dùng linh lực cắt đứt mấy cỗ lực lượng truyền lại cảm giác đau đớn cho thần kinh, cuối cùng Âu Phàm cũng cảm thấy nhẹ nhàng một chút.
- Cái này so với ngươi nói thì hoàn toàn không giống a.
- Ách, thật có lỗi, ta cũng không biết chuyện này lại phát sinh.
Minh Diệu quả thật cũng có chút không hiểu rõ. Theo lý mà nói, với tư cách là quảng cáo sống của Lilith ở nhân gian. Hiện tại chỗ ẩn thân tốt nhất của Âu Phàm chính là cung điện Holly Tơ rồi. Thân là bán thần giống như Lilith mà lại có người dám đến tìm phiền toái. Minh Diệu nghĩ vỡ đầu cũng không ra.
- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng rất muốn biết a.
Âu Phàm lộ ra nụ cười khổ.
- Lúc đầu, Tâm nói có người xâm nhập. Tuy rằng Lilith rất kỳ quái, nhưng lại không để trong lòng. Chỉ là lúc Tâm quay lại thì toàn thân đã đầy vết máu rồi. Còn không đợi ta kịp có phản ứng thì một cỗ áp lực cực lớn từ trên trời đột nhiên giáng xuống, ta liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lúc ta tỉnh lại thì cũng đã thành cái dạng này.
- Thật sao?
Minh Diệu sờ sờ lên cằm, như thế nào cũng nghĩ không thông. Tuy rằng theo lý luận mà nói, Âu Phàm chẳng qua cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Nhưng với tư cách là đã từng quen biết với Lilith , lại được lực lượng Lilith bảo hộ thì tố chất thân thể Âu Phàm so với người bình thường thì mạnh hơn rất nhiều. Vậy mà không cần động thủ, chỉ dựa vào linh áp mà có thể phá hư thân thể Âu Phàm thành cái dạng này. Lực lượng kẻ xâm nhập này cũng cường đại có chút không bình thường.
- Ngươi có thấy rõ người xâm nhập là người nào không?
- Thấy rõ, cho nên ta càng không nghĩ ra.
Âu Phàm cau mày nói ra.
- Ta nhớ nàng chỉ là một nữ hài có chút lực lượng đặc thù mà thôi. So với ta thì không sai biệt lắm, có thể lợi dụng lực lượng thanh âm khống chế sóng não người mà thôi, thật không ngờ...
- Ngươi nói trước kia ngươi đã từng thấy kẻ xâm nhập?
Minh Diệu nghe Âu Phàm nói liền choáng vàng.
- Nữ hài? Nữ hài gì?
- Chính là một nữ hài tóc đen, một chân có chút bất tiện, ta nhớ nàng gọi là Lam Khả Khả.
Âm Phàm nghĩ nghĩ nói ra.
- Trước kia, vì Từ Mẫn ủy thác, ta đã từng thấy cô bé này tại một quán bar, tựa hồ là Giao nhân hậu đại gì đó.
- Được rồi, ta còn cho là mình xem tốt rồi.
Minh Diệu nghe Âu Phàm nói, càng ngày càng hồ đồ. Hắn đưa Âu Phàm đến một nơi tương đối sạch sẽ, để hắn dựa lưng vào tường.
- Không nên lộn xộn, linh lực của ta chỉ có thể duy trì một thời gian không quá một giờ đồng hồ.
- Hắc, hiện tại ta bị trọng thương, trước tiên ngươi phải đưa ta đến bệnh viện chứ?
Âu Phàm chỉ vào người mình, nói ra.
- Thương thế của ngươi như vậy, dù đến bệnh viện thì chỉ sợ cũng không cách nào chữa trị.
Minh Diệu cười khổ, nói:
- Chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp quẳng ngươi vào nhà xác a.
- Hắc, ngươi nói cũng đúng.
Khóe miệng Âu Phàm giật giật. Tuy rằng dưới sự trợ giúp của Minh Diệu thì hắn đã không còn cảm giác đau đớn nữa, nhưng hắn cũng biết tình hình hiện tại của mình rất không tốt.
- Nhanh hỗ trợ, sau đó để Lilith tới cứu ta.
- Ngươi cứ ngồi đoàng hoàng ở đằng kia chờ, sẽ không lâu đâu.
Minh Diệu hướng về Âu Phàm, ra dấu yên tâm, sau đó bước chân vào gian phòng Lilith một lần nữa.
- Mỹ nữ, hoa viên, còn có sủng vật.
Âu Phàm nhìn thân thể chó địa ngục đang không ngừng run rẩy ở cách đó không xa, tự nhủ.
- Hiện giờ có nó ở đây, chỉ sợ không có người bình thường nào nguyện ý lấy đồ vật a.
Đối mặt với linh áp cường đại, Minh Diệu cơ hồ như không thở nổi. Không chỉ người xâm nhập kia phát ra linh áp cường đại mà ngay cả Lilith vì chống cự toàn lực công kích của kẻ xâm nhập mà phóng thích lực lượng của mình cũng khiến hắn chịu áp lực. Một kẻ đạt tới cấp bậc bán thần toàn lực thi triển lực lượng, áp lực đủ để áp chế bất kỳ tên Linh Năng Lực Giả nào. Huống chi còn có một đối thủ mà ngay cả Lilith cũng không dám khinh thường. Hiện giờ Minh Diệu có thể đứng thẳng tại địa phương này cũng đã là không đơn giản rồi.
Vừa chống cự cỗ áp lực cường đại, vừa phân ra một tia linh lực vận dụng trên ánh mắt của mình. Lúc Minh Diệu mở ta mắt ra lần nữa thì thế giới đã biến sắc. Quang cầu chướng mắt kia đã biến mất không thấy gì nữa, trong thế giới màu đen, hai bóng người treo giữa không trung, đang toàn lực chống cự lực lượng đối phương phát ra. Trước mặt loại lực lượng tuyệt đối này, tất cả mánh khóe đều không có bất kỳ tác dụng nào.
Không có bất kỳ mánh khóe phù hoa không thực nào, hoàn toàn là đối kháng lực lượng với nhau. Một mảnh đường cong màu trắng vừa thô vừa to từ hai người phát ra, quay cuồng trên không trung, va chạm với nhau. Minh Diệu biết rõ, đó chính là linh lực cường đại hai người phát ra đang đối kháng với nhau.
- Loại chiến đấu cấp bậc này, thật sự có chỗ trống để ta nhúng tay vào sao?
Minh Diệu ở vừa cười khổ trong lòng, vừa suy nghĩ đối sách. Hắn rất hiếu kỳ về nữ hài có thể chống lại Lilith này rốt cục là ai, áp lực hắn phải chịu càng ngày càng lớn, thời gian dần qua đi tới hướng hai người.
Tựa hồ cảm thấy Minh Diệu xuất hiện, công kích của người xâm nhập kia càng trở nên lăng lệ ác liệt, khiến Lilith liên tiếp bại lui. Thời gian trôi qua, từ trạng thái cân đối dần bị phá vỡ, nhưng nhìn bề ngoài thì Lilith tựa hồ như cũng không khẩn trương. Công kích của đối thủ càng ngày càng mãnh liệt, nàng không hề đối kháng gay gắt với đối phương mà là bắt đầu thu hồi lực lượng công kích của mình, chỉ có một cách chống cự lại. Bởi vì Lilith biết rõ đối phương đang vội, muốn tốc chiến tốc thắng như thế là vì phát hiện ra vị khách Minh Diệu không mời mà đến này.
Minh Diệu từng bước một tới gần trung tâm phát ra lực lượng kia. Càng đến gần nơi hai người kịch chiến, bước chân càng thêm trầm trọng. Minh Diệu thấy rõ gương mặt người xâm nhập là một gương mặt rất trẻ. Bất quá chỉ hai mươi mấy tuổi, thanh tú xinh đẹp, trong lúc hai người đối kháng sinh ra chấn động, khiến mái tóc đen mềm mại của nàng bay múa trong không khí, lộ ra cái cổ trắng noãn. Rất khó tưởng tượng được một nữ hài tuổi còn trẻ như vậy mà lại có được lực lượng cường đại như thế. Rõ ràng có thể giằng co với Lilith lâu như vậy, hơn nữa tựa hồ còn chiếm thế thượng phong. Càng ngày Minh Diệu càng hiếu kỳ về thân phận của nữ hài này.
Ngay lúc Minh Diệu muốn tới gần chút nữa, muốn nhìn rõ hơn hình dạng nữ hài này thì Lilith lại đột nhiên cảm giác được lực lượng của đối phương trở nên không thể ngăn cản, lực lượng cường đại khiến nàng cơ hồ không duy trì được nữa. Nàng không dám khinh thường, tập trung toàn bộ lực lượng lại, cánh tay trắng noãn như ngọc vung vẩy trên không trung, tạo thành một mặt kính tươi sáng thuần một màu trắng trước người mình. Lực lượng khổng lồ của người xâm nhập theo mặt kính hình cung kia tán phát ra, giảm bớt một bộ phận áp lực. Nhưng mặt kính kia lại tựa hồ không chịu nổi gánh nặng, trên mặt kính trơn bóng xuất hiện vết rạn. Lilith cố gắng dùng toàn lực của mình không ngừng chữa trị, tu bổ vết rạn trên mặt kính, nhưng vẫn không cản nổi tốc độ phá hư do công kích cường đại của đối phương gây ra, mặt kính kia tựa hồ tùy thời đều có thể vỡ vụn.
Nhưng ngay tại lúc Lilith cảm giác sắp không duy trì được nữa thì đột nhiên cảm thấy tất cả áp lực trước mặt trong nháy mắt đều biến mất không thấy đâu. Lilith kinh hãi, liền ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đối thủ vốn chú ý lên người mình đã quay đầu đi, nhắm về phía Minh Diệu đang chậm rãi tiến tới. Nàng còn chưa lên tiếng nhắc nhở Minh Diệu thì đối phương đã xuất thủ trước một bước.
Còn có mười mét cuối cùng, Minh Diệu đón nhận áp lực cực lớn kia gian nan đi tới. Hành tẩu chính giữa linh áp loạn lưu do lực lượng hai người toàn lực phóng thích sinh ra, mỗi một bước tiến lên phía trước thì Minh DIệu đều trả một cái giá tương đối lớn. Áo khoác ngoài trên người cơ hồ đã biến thành một khối vải rách, nếu như mắt không thể nhìn rõ linh lực đang loạn lưu mà nói thì đoán chừng không quá mười giây đồng hồ, bất luận kẻ nào cũng sẽ bị xoắn vỡ thành từng mảnh. Tuy rằng hắn tránh được đại bộ phận công kích của loạn lưu, hơn nữa bởi vì trước kia Lilith đã cải tạo qua nên thân thể hắn cường hãn dị thường, cho nên cũng không bị tổn thương gì, chỉ là y phục trên người hắn không được chắc chắn như thân thể.
Mà lúc Minh Diệu muốn nhìn thấy rõ gương mặt người xâm nhập này thì nàng đột nhiên xoay đầu lại. Cặp đôi đỏ mọng gợi cảm hấp dẫn kia có chút mở ra, tản ra mùi vị tử vong, từng đạo năng lượng hình tròn đánh úp về phía Minh Diệu. Minh Diệu vội vàng nâng hai tay lên, bảo vệ chỗ hiểm, nhưng cỗ lực lượng kia thật sự quá mức cường đại, đánh bay cả người hắn ra ngoài, nặng nề đập lên vách tường, lõm vào thành một hố sâu cực lớn. Vách tường vốn cực kỳ yếu ớt nay không chịu nổi bắt đầu đứt gãy từng tầng, từng khối vụn cực lớn từ trên rơi xuống giấu cả người Minh Diệu đi. Bụi đất tán đi, chỉ còn lại vài ngón tay hắn đang lỏa lồ giữa cát đá bề bộn, còn cả người thì đều bị dìm ngập rồi.
Nữ hài nhẹ nhàng nhảy lên, tránh né công kích của Lilith, rồi lui về phía sau vài bước, hạ xuống mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng mà tàn nhẫn. Mà trái lại, vẻ ưu nhã và thong dong của Lilith đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Biểu lộ đích thật đã thay đổi, lộ ra vẻ chật vật, tựa hồ trước đó đối phương đã tạo thành phiền toái không nhỏ với nàng.
- Xem ra ta đã đánh giá ngươi cao quá rồi, Lilith .
Mặc dù bờ môi nữ hài không động đậy, nhưng thanh âm của nàng quanh quẩn chung quanh, hơn nữa lại cao vun vút.
- Không nghĩ đến đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi chẳng những không tiến bộ mà lại còn suy yếu nhiều như thế.
- Thật sao? Ta ngược lại cảm thấy so với trước kia thì ngươi xinh đẹp hơn nhiều.
Lilith cười lạnh, nói với ngữ khí trào phúng.
- Thân thể nữ hài này so với bộ dáng trước kia của ngươi thì xinh đẹp hơn nhiều lắm, tên quái dị ạ.
- Ha ha ha ha, thật không? Đối với cái thân thể này ta cũng không phải rất hài lòng a.
Nữ hài cười lên đắc ý, tựa hồ rất là hưởng thụ.
- Ta chính là châm chọc ngươi, nữ nhân ngu ngốc, ngay cả cái này cũng không hiểu sao?
Lilith tiếp tục dùng ngữ khí trào phúng nói ra.
- Thật không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà chỉ số thông minh của ngươi vẫn không đạt tới tiêu chuẩn bình thường của nhân loại.
- Không cho phép ngươi nói ta ngu ngốc, ta tuyệt không ngốc.
Nữ hài kia tựa hồ bị chọc giận, giương một tay lên, một đạo bạch sắc quang mang như sét đánh hướng về phía Lilith . Lilith vội vàng giơ hai tay lên, chặn hào quang đang đánh tới trước mặt, nhưng vì lực lượng hào quang kia quá mức cường đại, mà lúc trước nàng đối kháng với đối phương đa tiêu hao quá lớn nên vẫn lùi về sau hai bước.
- Những nam nhân kia a, tất cả đều bị ta đùa bỡn, đang vỗ tay đây này.
Nữ hài vươn tay, hất mái tóc phong tình vạn chủng ra phía sau đầu.
- Nữ nhân không cần thông minh cỡ nào, chỉ cần thông minh hơn nam nhân một chút là có thể nắm giữ bọn chúng rồi. Đến bây giờ ngươi còn không rõ đạo lý này sao?
- Nhưng không biết ngươi lợi dụng nam nhân để hoàn thành ý nguyện của ngươi hay là lợi dụng nam nhân để bọn hắn phát tiết dục vọng a?
Lilith cười lạnh nói.
- Nữ nhân thấp hèn, so với chính nữ kia thì ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu.
- Cái này chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa ta và ngươi.
Đối với ngữ khí trào phúng của Lilith thì nữ hài không để trong lòng chút nào.
- Ngươi tự cho là thông minh, hao hết tâm tư mới có thể hoàn thành sự tình, ta chỉ cần khẽ động ngón tay, sau đó tách hai đùi ra là có người tự động bán mạng vì ta. Thân thể nữ nhân chính là vốn liếng lớn nhất, ngay cả lập trường một nữ nhân ngươi còn không rõ, cái này chính là nguyên nhân tại sao ngươi phải bị vứt bỏ.
- Ha ha, nói đến bị vứt bỏ, ngươi tựa hồ cũng không có quyền gì để lên tiếng a.
Lilith che miệng cười khanh khách.
- Tựa hồ sau khi rời khỏi chỗ đó, ngươi cũng chỉ như lục bình trôi nổi sống cuộc sống du đãng, hình như hắn cũng không để ngươi trong lòng.
- Không cần.
Giọng nữ hài biến thành trở nên có chút âm lãnh, tựa hồ bị lời nói của Lilith chọc giận.
- Loại nam nhân như vậy, ta tùy thời đều có thể kiếm được ngàn vạn tên thay thế.
- Wow? Thật không? Xem ra ngươi vẫn không rõ a.
Vẻ vui vẻ trên mặt Lilith càng thêm nồng hậu dày đặc.
- Nữ nhân không có đầu óc, chỉ biết lợi dụng thân thể mình thì một ngày nào đó ngươi cũng sẽ bị nam nhân vứt bỏ. Đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu được đạo lý này.
Lilith lấy ra một cái chai trong suốt. Trong cái chai kia không ngừng có hào quang lóe ra. Lilith đem cái chai kia dán lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ lấy, tiếp tục nhẹ nhàng cười nói.
- Mà ý nghĩ nữ nhân lại bất đồng, lúc nam nhân chính thức phát hiện mị lực của nàng thì luôn trở lại bên cạnh nàng đấy.
- Ha ha ha, nực cười.
Nữ hài đột nhiên cười lớn, như là được nghe chuyện cười vậy.
- Đừng cho là ta không biết, hắn rõ ràng là bị ngươi dùng âm mưu vây khốn, còn nói cái gì trở lại bên cạnh ngươi, quả thực là nằm mơ nói mộng. Ta dám đánh cuộc, nếu như ngươi dám thả hắn ra thì chuyện đầu tiên hắn làm chính là muốn giết ngươi.
- Ha ha, hết thảy thủ đoạn chẳng qua là trình tự tiến hành để đạt thành mục đích mà thôi.
Lilith vẫn không thèm để ý, nói:
- Chỉ cần kết quả như ta mong muốn, như vậy quá trình có gì quan trọng? Dù sao thì hiện tại hắn vẫn ở trong tay ta mà không phải là bên cạnh ngươi.
- Đủ rồi, ta đã chán nghe ngươi lảm nhảm những lời nhàm chán này rồi.
Nữ hài lạnh lùng cắt lời Lilith, tựa hồ bị Lilith chọc giận.
- Loại nam nhân này căn bản không cần tồn tại trên thế giới này, thế giới này chỉ cần nữ nhân, như vậy là đủ rồi. Giao hắn cho ta, ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái.
- Vậy ư?
Lilith nhẹ nhàng khoát tay áo.
- Hai người chúng ta vất vả lắm mới có thể gặp lại, như thế nào lại có thể cho ngươi tới quấy rầy?
- Ha ha, thật không?
Tiếng cười nữ hài trở nên âm lãnh, nàng giơ hai tay lên, ngưng kết lực lượng khổng lồ trong lòng bàn tay.
Từ tâm phát ra chấn động, khiến từng khối vách tường lớn trên mặt đất xoáy lên, tạo thành một vòi rồng bên người nữ hài. Đối mặt với lực lượng cường đại như thế, sắc mặt Lilith cũng trở nên có chút bất an.
Lực lượng huyết tộc chính là đến từ huyết dịch, muốn huyết tộc khôi phục sức khỏe thì biện pháp nhanh nhất chính là bổ sung huyết dịch tươi sốt cho bọn hắn. Minh Diệu dùng ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vẽ lên cổ tay phải của mình một vòng, một vết thương lập tức xuất hiện trên cổ tay. Mị mở miệng nàng ra, để máu tươi chảy từ vết thương ra nhỏ vào miệng nàng.
Mấy giọt máu tươi vừa vào, sắc mặt nàng dần dần tốt lên. Sau khi Minh Diệu được Lilith cải tạo thân thể, máu tươi chảy trong người đều có chứa linh lực dồi dào. Sau khi tiến vào cơ thể thì bắt đầu chữa trị vết thương rất nhanh.
Chỉ là nữ hài thật sự quá mức suy yếu, vẫn còn hôn mê không có tỉnh lại.
- Cô bé này là ai? Người quen sao?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.
- Trên người có mùi máu tươi nồng đậm a.
- A, nàng gọi là Tâm, là một Hấp huyết quỷ.
Minh Diệu dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên miệng vết thương trên cổ tay một vòng, miệng vết thương kia liền lập tức biến mất.
- Lúc ở châu Âu nàng đã giúp ta không ít chuyện.
- Hấp huyết quỷ?
Con mắt A Trạch phát sáng lên.
- Thật sự là hấp huyết quỷ sao, để ta nghiên cứu nàng một chút
- Đừng làm rộn, trước hết để nàng nghỉ ngơi một chút.
Minh Diệu đẩy A Trạch đang muốn giải phẫu nữ hài này ra nghiên cứu.
- Kỳ quái, nàng như thế nào lại bị tổn thương nặng như vậy?
- Quả thật, trong toàn bộ Huyết tộc thì nàng coi như là tồn tại cường đại. Người có thể khiến nàng tổn thương thành cái dạng này thì không nhiều lắm.
Mị khẽ gật đầu.
- Hơn nữa, cánh cửa kia...
- Đó là cửa thông tới cung điện của Lilith.
Minh Diệu cau mày, nói ra.
- Nàng có quan hệ rất tốt với Lilith, nàng đã tới từ cung điện Lilith, như vậy Lilith không có lý do gì gặp nàng thụ thương nghiêm trọng như vậy mà không cứu nàng, trừ phi là Lilith không có trong cung điện.
- Hoặc là bản thân Lilith cũng có chuyện.
Mị tiếp lời nói ra.
- Lúc nàng mới từ cửa thông qua, không giống như là chính nàng truyền tới, mà giống như là bị cưỡng ép đẩy đi.
- Không tệ.
Minh Diệu vỗ đầu một cái.
- Cung điện Lilith nhất định đã xảy ra chuyện, ta muốn tới đó một lát.
- Không được, quá nguy hiểm.
Mị vội vàng nói:
- Nàng thân là thành viên trưởng lão hội Huyết tộc mà còn bị tổn thương thành cái dạng này, bên kia nhất định rất nguy hiểm.
- Bất kể như thế nào, Lilith cũng coi như là đã cứu tính mạng của ta. Xảy ra chuyện thì cũng không thể mặc kệ không hỏi a.
Minh Diệu nói.
- Yên tâm, ta tự biết chừng mực.
- Vậy ta đi cùng với ngươi.
Mị nói ra.
- Không được, thương thế của ngươi còn chưa khỏe.
Minh Diệu lắc đầu.
- Ngươi ở chỗ này bảo vệ Tiểu Manh cho tốt.
- Được rồi...
Mị thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành phải khẽ gật đầu.
- Minh Diệu, ngươi thực sự muốn tới chỗ rất nguy hiểm kia sao?
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Diệp Tiểu Manh cũng suy đoán được, có chút lo lắng hỏi:
- Ngươi phải cẩn thận một chút.
- Yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Minh Diệu cười một cái với Tiểu Manh, ngụ ý bảo nàng hãy cứ yên tâm.
- Kỹ thuật chạy trốn của ta rất tốt đấy. Hê hê.
Tháo sợi dây chuyền Lục mang tinh từ trên cổ xuống, Minh Diệu rót vào trong đó một chút linh lực. Bạch quang chói mắt liền lóe lên trên sợi dây chuyền Lục mang tinh, chiếu rọi lên mặt đất, thời gian dần qua, một cánh cửa hiện ra bên trong hào quang. Minh Diệu đẩy cửa ra, rảo bước tiến vào trong cửa hào quang, sau đó dần dần biến mất không thấy gì nữa.
- Tiểu Manh, biết rõ rất nguy hiểm mà ngươi vì cái gì không ngăn cản hắn?
A Trạch ở một bên nói ra.
- Nếu như ngươi kiên trì thì Minh Diệu nhất định sẽ không đi đấy.
- Không được.
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không thể làm ảnh hưởng đến chuyện hắn muốn làm, ta không thể làm như vậy được.
Bạch quang trước mắt dần dần tán đi, đập vào mi mắt chính là hành lang màu trắng. Chỉ là so với trước kia thì đầu hành lang này khác xa một trời một vực, đá cẩm thạch trên mặt đất vốn bóng loáng nay đã loang lổ vết máu, mấy cây cột màu trắng trên hành lang đã sụp đổ, trên vách tường cũng xuất hiện đại lượng vết rạn nứt khuếch tán ra, nhìn bề ngoài giống như là một phế tích.
- Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Theo hành lang tràn đầy hài cót, Minh Diệu chạy tới gian phòng của Lilith .
- Có thể phá hư cung điện Lilith như vậy, người này tuyệt đối không đơn giản.
Xuyên qua hành lang, trong phòng người giữ cửa. Thân thể con chó địa ngục khổng lồ té trên mặt đất, có chút run rẩy. Mà thân thể người giữa cửa bị một thanh kiếm găm lên vách tường, treo giữa không trung, máu trên vách tường cũng đã khô lại, xem ra chết đã lâu rồi.
Trong phòng của Lilith lóe ra tinh mang chói mắt, thanh âm vật phẩm vỡ vụn cũng truyền ra.
Có thể dễ dàng đánh bại chó địa ngục, hơn nữa giết chết người giữ cửa đã chứng minh kẻ xâm nhập tuyệt đối không đơn giản. Minh Diệu không dám khinh thường, ngưng thần tĩnh khí, đẩy cánh cửa lớn của gian phòng Lilith ra.
- Hê, rốt cục ngươi đã tới.
Vừa bước vào gian phòng Lilith, một cỗ khí tức cường đại đánh tới trước mặt. Linh áp cường đại khiến Minh Diệu gần như không thở nổi. Hắn cúi đầu xuống, thấy được Âu Phàm đang nằm hấp hối trên mặt đất.
- Giúp một việc, chúng ta gặp phiền toái lớn.
Nhìn thấy Minh Diệu đến, trên gương mặt tràn đầy vết máu của Âu Phàm lộ vẻ mỉm cười.
- Tốt nhất trước tiên đem ta ra ngoài, ta không xác định có thể kiên trì ở địa phương này bao lâu nữa.
- Đó là cái gì?
Minh Diệu ngẩng đầu, híp mắt cố gắng phân biệt viên cầu đang tản ra hào quang chướng mắt ở chính giữa căn phòng kia, linh áp cường đại kia chính là phát ra viên cầu này. Bởi vì năng lượng kia thật sự lớn quá mức cho nên rất nhiều vết rách lớn xuất hiện trên vách tường, mảnh vụn xen lẫn bụi đất không ngừng rơi trên mặt đất, tựa hồ tùy thời đều có thể sụp đổ. Toàn bộ cung điện này là do ý niệm và lực lượng của Lilith tạo thành, tuyệt đối không phải là kiến trúc công trình bã đậu kém cỏi nào. Mà hiện giờ loại tình huống này lại xuất hiện, giải thích duy nhất chính là hiện tại Lilith đã không rảnh để bận tâm cung điện của mình nữa rồi, nàng cần dùng toàn lực để chống cự lại kẻ xâm nhập vào cung điện của mình, đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng đưa Tâm đi tìm Minh Diệu trị thương mà không tự mình chữa trị, bởi vì nàng không có nhiều tinh lực như vậy.
Một bên phải dùng linh lực bản thân để chống cự lại cỗ linh áp cường đại từ bên ngoài kia, Minh Diệu ném Âu Phàm ra khỏi gian phòng của Lilith, một bộ phận lực linh lực ra, đưa vào trong cơ thể Âu Phàm. Đại bộ phận khí quan trong cơ thể Âu Phàm đều bị phá hư rồi, thê thảm giống như là bị xe lu cán qua. Minh Diệu cũng không có bổn sự cường đại có thể chữa trị được khí quan nhân thể đã bị phá hư trở lại như cũ, hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm chính là dùng linh lực kéo dài tính mạng của Âu Phàm, khiến hắn không chết nhanh.
- Cái này là chỗ ẩn thân an toàn nhất theo ngươi nói? Kiến trúc kiểu dáng châu Âu, quản gia Anh quốc, mỹ nữ vờn quanh, còn có sủng vật đáng yêu?
Sau khi Minh Diệu rót linh lực vào trong cơ thể hắn, tuy rằng thân thể Âu Phàm cũng không được chữa trị hết, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều. Minh Diệu dùng linh lực cắt đứt mấy cỗ lực lượng truyền lại cảm giác đau đớn cho thần kinh, cuối cùng Âu Phàm cũng cảm thấy nhẹ nhàng một chút.
- Cái này so với ngươi nói thì hoàn toàn không giống a.
- Ách, thật có lỗi, ta cũng không biết chuyện này lại phát sinh.
Minh Diệu quả thật cũng có chút không hiểu rõ. Theo lý mà nói, với tư cách là quảng cáo sống của Lilith ở nhân gian. Hiện tại chỗ ẩn thân tốt nhất của Âu Phàm chính là cung điện Holly Tơ rồi. Thân là bán thần giống như Lilith mà lại có người dám đến tìm phiền toái. Minh Diệu nghĩ vỡ đầu cũng không ra.
- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng rất muốn biết a.
Âu Phàm lộ ra nụ cười khổ.
- Lúc đầu, Tâm nói có người xâm nhập. Tuy rằng Lilith rất kỳ quái, nhưng lại không để trong lòng. Chỉ là lúc Tâm quay lại thì toàn thân đã đầy vết máu rồi. Còn không đợi ta kịp có phản ứng thì một cỗ áp lực cực lớn từ trên trời đột nhiên giáng xuống, ta liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Lúc ta tỉnh lại thì cũng đã thành cái dạng này.
- Thật sao?
Minh Diệu sờ sờ lên cằm, như thế nào cũng nghĩ không thông. Tuy rằng theo lý luận mà nói, Âu Phàm chẳng qua cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Nhưng với tư cách là đã từng quen biết với Lilith , lại được lực lượng Lilith bảo hộ thì tố chất thân thể Âu Phàm so với người bình thường thì mạnh hơn rất nhiều. Vậy mà không cần động thủ, chỉ dựa vào linh áp mà có thể phá hư thân thể Âu Phàm thành cái dạng này. Lực lượng kẻ xâm nhập này cũng cường đại có chút không bình thường.
- Ngươi có thấy rõ người xâm nhập là người nào không?
- Thấy rõ, cho nên ta càng không nghĩ ra.
Âu Phàm cau mày nói ra.
- Ta nhớ nàng chỉ là một nữ hài có chút lực lượng đặc thù mà thôi. So với ta thì không sai biệt lắm, có thể lợi dụng lực lượng thanh âm khống chế sóng não người mà thôi, thật không ngờ...
- Ngươi nói trước kia ngươi đã từng thấy kẻ xâm nhập?
Minh Diệu nghe Âu Phàm nói liền choáng vàng.
- Nữ hài? Nữ hài gì?
- Chính là một nữ hài tóc đen, một chân có chút bất tiện, ta nhớ nàng gọi là Lam Khả Khả.
Âm Phàm nghĩ nghĩ nói ra.
- Trước kia, vì Từ Mẫn ủy thác, ta đã từng thấy cô bé này tại một quán bar, tựa hồ là Giao nhân hậu đại gì đó.
- Được rồi, ta còn cho là mình xem tốt rồi.
Minh Diệu nghe Âu Phàm nói, càng ngày càng hồ đồ. Hắn đưa Âu Phàm đến một nơi tương đối sạch sẽ, để hắn dựa lưng vào tường.
- Không nên lộn xộn, linh lực của ta chỉ có thể duy trì một thời gian không quá một giờ đồng hồ.
- Hắc, hiện tại ta bị trọng thương, trước tiên ngươi phải đưa ta đến bệnh viện chứ?
Âu Phàm chỉ vào người mình, nói ra.
- Thương thế của ngươi như vậy, dù đến bệnh viện thì chỉ sợ cũng không cách nào chữa trị.
Minh Diệu cười khổ, nói:
- Chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp quẳng ngươi vào nhà xác a.
- Hắc, ngươi nói cũng đúng.
Khóe miệng Âu Phàm giật giật. Tuy rằng dưới sự trợ giúp của Minh Diệu thì hắn đã không còn cảm giác đau đớn nữa, nhưng hắn cũng biết tình hình hiện tại của mình rất không tốt.
- Nhanh hỗ trợ, sau đó để Lilith tới cứu ta.
- Ngươi cứ ngồi đoàng hoàng ở đằng kia chờ, sẽ không lâu đâu.
Minh Diệu hướng về Âu Phàm, ra dấu yên tâm, sau đó bước chân vào gian phòng Lilith một lần nữa.
- Mỹ nữ, hoa viên, còn có sủng vật.
Âu Phàm nhìn thân thể chó địa ngục đang không ngừng run rẩy ở cách đó không xa, tự nhủ.
- Hiện giờ có nó ở đây, chỉ sợ không có người bình thường nào nguyện ý lấy đồ vật a.
Đối mặt với linh áp cường đại, Minh Diệu cơ hồ như không thở nổi. Không chỉ người xâm nhập kia phát ra linh áp cường đại mà ngay cả Lilith vì chống cự toàn lực công kích của kẻ xâm nhập mà phóng thích lực lượng của mình cũng khiến hắn chịu áp lực. Một kẻ đạt tới cấp bậc bán thần toàn lực thi triển lực lượng, áp lực đủ để áp chế bất kỳ tên Linh Năng Lực Giả nào. Huống chi còn có một đối thủ mà ngay cả Lilith cũng không dám khinh thường. Hiện giờ Minh Diệu có thể đứng thẳng tại địa phương này cũng đã là không đơn giản rồi.
Vừa chống cự cỗ áp lực cường đại, vừa phân ra một tia linh lực vận dụng trên ánh mắt của mình. Lúc Minh Diệu mở ta mắt ra lần nữa thì thế giới đã biến sắc. Quang cầu chướng mắt kia đã biến mất không thấy gì nữa, trong thế giới màu đen, hai bóng người treo giữa không trung, đang toàn lực chống cự lực lượng đối phương phát ra. Trước mặt loại lực lượng tuyệt đối này, tất cả mánh khóe đều không có bất kỳ tác dụng nào.
Không có bất kỳ mánh khóe phù hoa không thực nào, hoàn toàn là đối kháng lực lượng với nhau. Một mảnh đường cong màu trắng vừa thô vừa to từ hai người phát ra, quay cuồng trên không trung, va chạm với nhau. Minh Diệu biết rõ, đó chính là linh lực cường đại hai người phát ra đang đối kháng với nhau.
- Loại chiến đấu cấp bậc này, thật sự có chỗ trống để ta nhúng tay vào sao?
Minh Diệu ở vừa cười khổ trong lòng, vừa suy nghĩ đối sách. Hắn rất hiếu kỳ về nữ hài có thể chống lại Lilith này rốt cục là ai, áp lực hắn phải chịu càng ngày càng lớn, thời gian dần qua đi tới hướng hai người.
Tựa hồ cảm thấy Minh Diệu xuất hiện, công kích của người xâm nhập kia càng trở nên lăng lệ ác liệt, khiến Lilith liên tiếp bại lui. Thời gian trôi qua, từ trạng thái cân đối dần bị phá vỡ, nhưng nhìn bề ngoài thì Lilith tựa hồ như cũng không khẩn trương. Công kích của đối thủ càng ngày càng mãnh liệt, nàng không hề đối kháng gay gắt với đối phương mà là bắt đầu thu hồi lực lượng công kích của mình, chỉ có một cách chống cự lại. Bởi vì Lilith biết rõ đối phương đang vội, muốn tốc chiến tốc thắng như thế là vì phát hiện ra vị khách Minh Diệu không mời mà đến này.
Minh Diệu từng bước một tới gần trung tâm phát ra lực lượng kia. Càng đến gần nơi hai người kịch chiến, bước chân càng thêm trầm trọng. Minh Diệu thấy rõ gương mặt người xâm nhập là một gương mặt rất trẻ. Bất quá chỉ hai mươi mấy tuổi, thanh tú xinh đẹp, trong lúc hai người đối kháng sinh ra chấn động, khiến mái tóc đen mềm mại của nàng bay múa trong không khí, lộ ra cái cổ trắng noãn. Rất khó tưởng tượng được một nữ hài tuổi còn trẻ như vậy mà lại có được lực lượng cường đại như thế. Rõ ràng có thể giằng co với Lilith lâu như vậy, hơn nữa tựa hồ còn chiếm thế thượng phong. Càng ngày Minh Diệu càng hiếu kỳ về thân phận của nữ hài này.
Ngay lúc Minh Diệu muốn tới gần chút nữa, muốn nhìn rõ hơn hình dạng nữ hài này thì Lilith lại đột nhiên cảm giác được lực lượng của đối phương trở nên không thể ngăn cản, lực lượng cường đại khiến nàng cơ hồ không duy trì được nữa. Nàng không dám khinh thường, tập trung toàn bộ lực lượng lại, cánh tay trắng noãn như ngọc vung vẩy trên không trung, tạo thành một mặt kính tươi sáng thuần một màu trắng trước người mình. Lực lượng khổng lồ của người xâm nhập theo mặt kính hình cung kia tán phát ra, giảm bớt một bộ phận áp lực. Nhưng mặt kính kia lại tựa hồ không chịu nổi gánh nặng, trên mặt kính trơn bóng xuất hiện vết rạn. Lilith cố gắng dùng toàn lực của mình không ngừng chữa trị, tu bổ vết rạn trên mặt kính, nhưng vẫn không cản nổi tốc độ phá hư do công kích cường đại của đối phương gây ra, mặt kính kia tựa hồ tùy thời đều có thể vỡ vụn.
Nhưng ngay tại lúc Lilith cảm giác sắp không duy trì được nữa thì đột nhiên cảm thấy tất cả áp lực trước mặt trong nháy mắt đều biến mất không thấy đâu. Lilith kinh hãi, liền ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đối thủ vốn chú ý lên người mình đã quay đầu đi, nhắm về phía Minh Diệu đang chậm rãi tiến tới. Nàng còn chưa lên tiếng nhắc nhở Minh Diệu thì đối phương đã xuất thủ trước một bước.
Còn có mười mét cuối cùng, Minh Diệu đón nhận áp lực cực lớn kia gian nan đi tới. Hành tẩu chính giữa linh áp loạn lưu do lực lượng hai người toàn lực phóng thích sinh ra, mỗi một bước tiến lên phía trước thì Minh DIệu đều trả một cái giá tương đối lớn. Áo khoác ngoài trên người cơ hồ đã biến thành một khối vải rách, nếu như mắt không thể nhìn rõ linh lực đang loạn lưu mà nói thì đoán chừng không quá mười giây đồng hồ, bất luận kẻ nào cũng sẽ bị xoắn vỡ thành từng mảnh. Tuy rằng hắn tránh được đại bộ phận công kích của loạn lưu, hơn nữa bởi vì trước kia Lilith đã cải tạo qua nên thân thể hắn cường hãn dị thường, cho nên cũng không bị tổn thương gì, chỉ là y phục trên người hắn không được chắc chắn như thân thể.
Mà lúc Minh Diệu muốn nhìn thấy rõ gương mặt người xâm nhập này thì nàng đột nhiên xoay đầu lại. Cặp đôi đỏ mọng gợi cảm hấp dẫn kia có chút mở ra, tản ra mùi vị tử vong, từng đạo năng lượng hình tròn đánh úp về phía Minh Diệu. Minh Diệu vội vàng nâng hai tay lên, bảo vệ chỗ hiểm, nhưng cỗ lực lượng kia thật sự quá mức cường đại, đánh bay cả người hắn ra ngoài, nặng nề đập lên vách tường, lõm vào thành một hố sâu cực lớn. Vách tường vốn cực kỳ yếu ớt nay không chịu nổi bắt đầu đứt gãy từng tầng, từng khối vụn cực lớn từ trên rơi xuống giấu cả người Minh Diệu đi. Bụi đất tán đi, chỉ còn lại vài ngón tay hắn đang lỏa lồ giữa cát đá bề bộn, còn cả người thì đều bị dìm ngập rồi.
Nữ hài nhẹ nhàng nhảy lên, tránh né công kích của Lilith, rồi lui về phía sau vài bước, hạ xuống mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng mà tàn nhẫn. Mà trái lại, vẻ ưu nhã và thong dong của Lilith đã sớm biến mất không thấy gì nữa. Biểu lộ đích thật đã thay đổi, lộ ra vẻ chật vật, tựa hồ trước đó đối phương đã tạo thành phiền toái không nhỏ với nàng.
- Xem ra ta đã đánh giá ngươi cao quá rồi, Lilith .
Mặc dù bờ môi nữ hài không động đậy, nhưng thanh âm của nàng quanh quẩn chung quanh, hơn nữa lại cao vun vút.
- Không nghĩ đến đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi chẳng những không tiến bộ mà lại còn suy yếu nhiều như thế.
- Thật sao? Ta ngược lại cảm thấy so với trước kia thì ngươi xinh đẹp hơn nhiều.
Lilith cười lạnh, nói với ngữ khí trào phúng.
- Thân thể nữ hài này so với bộ dáng trước kia của ngươi thì xinh đẹp hơn nhiều lắm, tên quái dị ạ.
- Ha ha ha ha, thật không? Đối với cái thân thể này ta cũng không phải rất hài lòng a.
Nữ hài cười lên đắc ý, tựa hồ rất là hưởng thụ.
- Ta chính là châm chọc ngươi, nữ nhân ngu ngốc, ngay cả cái này cũng không hiểu sao?
Lilith tiếp tục dùng ngữ khí trào phúng nói ra.
- Thật không ngờ đã nhiều năm như vậy rồi mà chỉ số thông minh của ngươi vẫn không đạt tới tiêu chuẩn bình thường của nhân loại.
- Không cho phép ngươi nói ta ngu ngốc, ta tuyệt không ngốc.
Nữ hài kia tựa hồ bị chọc giận, giương một tay lên, một đạo bạch sắc quang mang như sét đánh hướng về phía Lilith . Lilith vội vàng giơ hai tay lên, chặn hào quang đang đánh tới trước mặt, nhưng vì lực lượng hào quang kia quá mức cường đại, mà lúc trước nàng đối kháng với đối phương đa tiêu hao quá lớn nên vẫn lùi về sau hai bước.
- Những nam nhân kia a, tất cả đều bị ta đùa bỡn, đang vỗ tay đây này.
Nữ hài vươn tay, hất mái tóc phong tình vạn chủng ra phía sau đầu.
- Nữ nhân không cần thông minh cỡ nào, chỉ cần thông minh hơn nam nhân một chút là có thể nắm giữ bọn chúng rồi. Đến bây giờ ngươi còn không rõ đạo lý này sao?
- Nhưng không biết ngươi lợi dụng nam nhân để hoàn thành ý nguyện của ngươi hay là lợi dụng nam nhân để bọn hắn phát tiết dục vọng a?
Lilith cười lạnh nói.
- Nữ nhân thấp hèn, so với chính nữ kia thì ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu.
- Cái này chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa ta và ngươi.
Đối với ngữ khí trào phúng của Lilith thì nữ hài không để trong lòng chút nào.
- Ngươi tự cho là thông minh, hao hết tâm tư mới có thể hoàn thành sự tình, ta chỉ cần khẽ động ngón tay, sau đó tách hai đùi ra là có người tự động bán mạng vì ta. Thân thể nữ nhân chính là vốn liếng lớn nhất, ngay cả lập trường một nữ nhân ngươi còn không rõ, cái này chính là nguyên nhân tại sao ngươi phải bị vứt bỏ.
- Ha ha, nói đến bị vứt bỏ, ngươi tựa hồ cũng không có quyền gì để lên tiếng a.
Lilith che miệng cười khanh khách.
- Tựa hồ sau khi rời khỏi chỗ đó, ngươi cũng chỉ như lục bình trôi nổi sống cuộc sống du đãng, hình như hắn cũng không để ngươi trong lòng.
- Không cần.
Giọng nữ hài biến thành trở nên có chút âm lãnh, tựa hồ bị lời nói của Lilith chọc giận.
- Loại nam nhân như vậy, ta tùy thời đều có thể kiếm được ngàn vạn tên thay thế.
- Wow? Thật không? Xem ra ngươi vẫn không rõ a.
Vẻ vui vẻ trên mặt Lilith càng thêm nồng hậu dày đặc.
- Nữ nhân không có đầu óc, chỉ biết lợi dụng thân thể mình thì một ngày nào đó ngươi cũng sẽ bị nam nhân vứt bỏ. Đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu được đạo lý này.
Lilith lấy ra một cái chai trong suốt. Trong cái chai kia không ngừng có hào quang lóe ra. Lilith đem cái chai kia dán lên mặt mình, nhẹ nhàng cọ lấy, tiếp tục nhẹ nhàng cười nói.
- Mà ý nghĩ nữ nhân lại bất đồng, lúc nam nhân chính thức phát hiện mị lực của nàng thì luôn trở lại bên cạnh nàng đấy.
- Ha ha ha, nực cười.
Nữ hài đột nhiên cười lớn, như là được nghe chuyện cười vậy.
- Đừng cho là ta không biết, hắn rõ ràng là bị ngươi dùng âm mưu vây khốn, còn nói cái gì trở lại bên cạnh ngươi, quả thực là nằm mơ nói mộng. Ta dám đánh cuộc, nếu như ngươi dám thả hắn ra thì chuyện đầu tiên hắn làm chính là muốn giết ngươi.
- Ha ha, hết thảy thủ đoạn chẳng qua là trình tự tiến hành để đạt thành mục đích mà thôi.
Lilith vẫn không thèm để ý, nói:
- Chỉ cần kết quả như ta mong muốn, như vậy quá trình có gì quan trọng? Dù sao thì hiện tại hắn vẫn ở trong tay ta mà không phải là bên cạnh ngươi.
- Đủ rồi, ta đã chán nghe ngươi lảm nhảm những lời nhàm chán này rồi.
Nữ hài lạnh lùng cắt lời Lilith, tựa hồ bị Lilith chọc giận.
- Loại nam nhân này căn bản không cần tồn tại trên thế giới này, thế giới này chỉ cần nữ nhân, như vậy là đủ rồi. Giao hắn cho ta, ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái.
- Vậy ư?
Lilith nhẹ nhàng khoát tay áo.
- Hai người chúng ta vất vả lắm mới có thể gặp lại, như thế nào lại có thể cho ngươi tới quấy rầy?
- Ha ha, thật không?
Tiếng cười nữ hài trở nên âm lãnh, nàng giơ hai tay lên, ngưng kết lực lượng khổng lồ trong lòng bàn tay.
Từ tâm phát ra chấn động, khiến từng khối vách tường lớn trên mặt đất xoáy lên, tạo thành một vòi rồng bên người nữ hài. Đối mặt với lực lượng cường đại như thế, sắc mặt Lilith cũng trở nên có chút bất an.
/397
|