- Hô, trước đây chỉ biết dùng hết toàn lực sẽ mệt chết, lại chưa từng nghĩ tới muốn không dùng lực càng mệt hơn.
Minh Diệu lau mồ hôi trên trán, đem con mèo do cây cỏ tạo thành ném lên mặt đất, lấy tay ở phía sau nhẹ nhàng bắn ra.
- Đi thôi, tiểu khả ái.
Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, con rối gỗ phi nhanh ra khỏi bụi cỏ, đi qua bãi đỗ xe rộng, chạy nhanh về một phía khác, lại chui vào một bụi cỏ khác, rồi hóa thành mấy đoạn cỏ khô rơi xuống mặt đất.
Bãi đỗ xe kia vốn trống rỗng, trạm gác gầm đứng ở lầu hai kia chỉ nhìn thấy trước mắt tựa hồ có một đạo bóng đen chợt lóe mà qua, nhịn không được hướng phía đó nhìn lại.
- Là mèo sao?
Trạm gác ngầm kia thấy bóng đen trốn vào bụi cỏ liền biến mất không thấy, cũng không quá mức chú ý. Hiện tại bởi có không ít người mua sủng vật, lại đem nó vứt bỏ. Trên đường mèo hoang dã cẩu bình thường có thể thấy được, chạy đến một hai con cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Mà Minh Diệu liền thừa dịp tầm nhìn của hắn bị dời đi chốc lát, phi nhanh qua bãi đỗ xe, đi tới trước cửa đại lâu của hiệp hội.
Cánh cửa thủy tinh nhìn như bình thường, thế nhưng nếu theo ánh trăng nhìn kỹ lại, cũng không ngừng có lưu quang hiện lên. Đây là kết giới, cũng là lá chắn lớn nhất hiệp hội dùng để cảnh giới. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiệp hội có thể yên tâm phái mấy nhân viên cảnh giới. Do nhiều kết giới sư bày ra, kiên cố vô cùng, nếu như không phải dùng thủ đoạn bình thường đi qua căn bản không thể. Nếu muốn cưỡng ép dùng võ lực phá hủy, ít nhất cũng cần mười Linh Năng Lực Giả nhất lưu hợp lực công kích rất lâu mới làm được. Hơn nữa nếu như dùng võ lực cưỡng chế phá hủy, sẽ lập tức có cảnh báo vang lên, tiếng cảnh báo chói tai, chỉ cần không phải kẻ điếc trong bán kính 1 km cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Nói chung một câu, muốn dưới tình huống không được phép không một tiếng động đi qua kết giới, tiến vào đại lâu, căn bản là không thể nào.
Chỉ bất quá loại phán đoán này cũng chỉ đặt dưới tình huống bình thường mà thôi, mà kẻ đột nhập lúc này lại không phải người bình thường, mà là một siêu cấp quái thai. Minh Diệu chỉ là vươn tay sờ lên kết giới, liền tìm được tần suất của kết giới, dễ dàng đi qua. Hoàn thành loại nhiệm vụ không có khả năng này với hắn mà nói, so với đội mũ còn dễ dàng hơn.
Bên trong đại lâu, Minh Diệu không biết đã tới bao nhiêu lần, nên càng quen thuộc. Bởi vì đối với kết giới bên ngoài đại lâu quá mức tin tưởng, nên trong đại lâu căn bản một chút cảnh giới cũng không có, Minh Diệu cười nhỏ một tiếng, dễ dàng tiến nhập tầng ngầm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một cỗ lãnh khí phả tới. Ánh vào mi mắt là một cái giường đá thật lớn đặt giữa phòng, còn lão nhân tóc bạc sớm đã mất đi hô hấp đang năm trên đó. Giường đá là do chất liệu đặc thù làm thành, có thể dùng để bảo trì thi thể nguyên trạng mà không hư. Do đó thi thể hội trưởng vẫn còn duy trì bộ dáng một khắc cuối cùng trước lúc mất. Trên mặt là biểu tình không thể tin tưởng.
- Mặc cho ngươi quyền thế ngập trời thì có thể thế nào?
Minh Diệu nhìn thi thể hội trưởng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Minh Diệu đem hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay hội trưởng. Một cổ linh lực dọc theo kinh mạch tiến vào, tỉ mỉ tra xét tình huống bên trong cơ thể hội trưởng. Kinh mạch đã bị tà thuật đốt cháy, vết tích trải qua thời gian dài đã phi thường yếu ớt. Nếu không phải đặc biệt chú ý, hầu như rất khó phát hiện, Minh Diệu phỏng chừng qua bốn năm ngày nữa, loại vết tích này e là cũng biến mất sạch sẽ. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, xem ra Trần Lam này đối với thời gian tính toán tương đối chuẩn xác.
- Ngươi dùng thời gian, ta cũng vậy.
Minh Diệu đi tới ngoài cửa phòng làm việc thư ký của Trần Lam, mở máy vi tính của hắn. Thư ký của Trần Lam có tật xấu, chính là sau khi nhận được mệnh lệnh của Trần Lam thích đưa lên máy tính, sau đó tiến hành biên tập, qua một khoảng thời gian lại tiến hành phân loại. Chuyện này giúp Minh Diệu bớt không ít phiền phức, không uông công mình tìm kiếm, Minh Diệu trên chỗ văn kiện cải biên, liền dùng một máy đánh chữ đem văn kiện đã cải biên kia đóng dấu.
- Ừm, quả nhiên giống như đúc.
Minh Diệu nhìn văn kiện đã đóng dấu, vui vẻ cười nói:
- Còn thiếu chương mục...
Trên công văn từ các phân bộ của hiệp hội dều có con dấu đặc thù. Loại con dấu này đều là bộ trưởng các phân bộ bảo quản. Thư ký đem công văn đóng dấu, sau đó giao cho bộ trưởng phân bộ, do bộ trưởng xét duyệt, lại phân phát xuống phía dưới. Minh Diệu cũng không biết Trần Lam đem con dấu của hắn đặt ở đâu, bất quá hắn cũng không cần biết. Loại công văn này hắn đã xem qua vô số lần. Đối với bộ dáng con dấu tự nhiên là rất quen thuộc. Minh Diệu từ áo khoác móc ra nửa củ khoai tây, hơi chút điều chỉnh linh lực, liền trực tiếp chấm mực đóng dấu tới. Minh Diệu cầm lấy văn kiện đã đóng dấu, vừa cẩn thận nhìn, vô luận hình thức hay linh lực ba động đều không kém chút nào, căn bản là cùng cái thật giống nhau như đúc.
- Hắc hắc, đại công cáo thành.
Minh Diệu đem văn kiện giả bỏ vào trong máy vi tính, thanh lý toàn bộ vết tinh, sau đó trở lại tầng hầm ngầm, tìm ngăn tủ tiến vào.
- Ngử ở đây vài ngày đi sao, vả lại qua hai ngày là có thể về nhà rồi.
Trốn trong tủ quần áo, Minh Diệu móc trong túi quần ra cái điện thoại di động do A Trạch mua cho.
- Còn không ít tiểu thuyết chưa đọc, có thể tiêu bớt thời gian!
- Được rồi, hắc, đây là đâu, ta đây là...
Đầu như đeo đá nặng, trước mắt là một mảnh đen kịt, Trần Lam không khỏi có chút mê man.
- Chờ một chút, ta hẳn là đang trên đường đi làm...Sau đó...ta tựa hồ bị trói lại...
Trần Lam nghĩ, thoáng hoạt động thân thể một chút, lại phát hiện hai tay và hai chân của mình tựa hồ là bị trói, cả người mềm nhũn, không nhấc lên được chút khí lực. Người bắt cóc tựa hồ sử dụng phương pháp đặc biệt nào đó, đem lực lượng của hắn phong ấn.
- Ta cần lãnh tĩnh một chút...
Trần Lam tĩnh tâm lại, bắt đầu tìm kiếm đầu mối.
Sáng sớm rời giường, khi Trần Lam đi ra ngoài, trời vẫn còn tối. Từ nửa tháng trước bầu trời đều là mây đen dày đặc, hôm nay lại càng âm trầm hơn.
- Hỗn loạn càng lúc càng lợi hại.
Trần Lam nhìn mây đen xoay quanh giống như dòng xoáy kia, lẩm bẩm:
- Bất quá cái này không liên quan tới ta. Ta cần là quyền lợi.
Trong lòng hiện lên một tia cảnh giác, có mấy kẻ không giống người lương thiện tiến nhập tầm nhìn của hắn. Những người này bên ngoài thoạt nhịn tựa hồ là người bình thường đang tản bộ, nhưng ánh mắt lại đảo xung quanh, như đang tìm cái gì đó.
- Họ là ai? Mục đích của họ là gì?
Trần Lam nhăn mặt nhíu mày lại, rất nhanh thở ra, làm bộ không có chuyện gì phát sinh, đi về phía xe của mình. Nhìn như không hề phòng bị, kỳ thực hắn đã đánh lên toàn bộ tinh thần. Còn có ba ngày nữa là ngày đại hội hiệp thương của hiệp hội, thiết kế sắp đặt lâu như vậy. Mắt thấy sắp thành công, hắn không thể cho phép bản thân vào lúc này xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Trần Lam xuất hiện tựa hồ cũng khiến cho mấy người này chú ý, ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng cũng đảo qua Trần Lam, nhưng tuyệt đối không có xảy ra ánh mắt giao nhau. Mấy người này hẳn là đã trải qua huấn luyện lâu năm, trong lòng Trần Lam có phán đoán.
Mở cửa xe, ngồi vào khoang lái, trái tim vẫn treo cao của Trần Lam mới coi như rơi xuống. Mục tiêu của mấy người này tựa hồ không phải mình. Tuy rằng không biết những người này rốt cuộc là ai, đến tột cùng đang tìm kiếm cái gì, nhưng quan trọng là những người này cũng không liên quan tới hắn, cũng không phải tới phá hoại kế hoạch của hắn, cái này là đủ.
Ngồi vào khoang lái, đóng cửa xe, Trần Lam còn chưa đem cái chìa khóa xe cắm vào, khởi động, cổ họng lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
- Không được lên tiếng, lái xe.
Phía sau truyền đến thanh âm của một nữ nhân, hô hấp gấp gáp tựa hồ đang suy yếu cực độ.
- Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong xe của ta?
Trần Lam nhàn nhạt hỏi. Đối với tiểu đao đặt ở cổ, Trần Lam cũng không ngại, bất quá là một con dao gọt hoa quả không sắc mà thôi. Nữ nhân cầm con dao này tựa hồ còn đang bị thương, hắn có một trăm phương pháp có thể lông tóc vô thương đem người uy hiếp chế phục. Trần Lam hít mũi vài cái, mùi máu tươi hỗn loạn nhàn nhạt lẫn với một cổ yêu khí. Nữ nhân phía sau này không ngờ là Yêu tộc, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
- Ta sẽ không tổn thương ngươi.
Nữ nhân kia khẽ nói, khiến Trần Lam hầu như muốn cười ra tiếng.
- Dẫn ta rời khỏi, ta sẽ thả ngươi ra.
Khởi động chiếc xe, Trần Lam mở radio. Cùng với tiếng nói tuyệt vời của tiêu thư bản tin buổi sáng xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ, rời khỏi tầm mắt của mấy kẻ lạ mặt kia.
Khi phát hiện mình đã rời khỏi tình cảnh nguy hiểm, nữ nhân ẩn thân phía sau xe như là mất đi toàn bộ khí lực. Con dao nhỏ trên tay rời khỏi cổ họng Trần Lam. Trần Lam từ kính chiếu hậu nhìn lại, con dao nhỏ rơi trên mặt đất, mà chính cô ta lại tệ liệt ngã xuống ghế.
Không thể phủ nhận, đây là một mỹ nhân. Trần Lam vừa chậm rãi lái xe ra đường cái chạy về thủ đô, vừa đánh giá yêu nữ ẩn thân trong xe của mình, dùng phương thức uy hiếp đối với hắn không hề có lực uy hiếp, sau đó lại bày ra bộ dáng không hề phòng bị này. Khuôn mặt tinh xảo, tươi mát, giữa trán cũng không ngừng tản mát ra khí tức quyến rũ. Trên người có vài vết máu, mái tóc bị mồ hôi dính trên mặt, có một cổ mỹ cảm khiến người ta yêu thương. Hẳn là một hồ yêu, trong lòng Trần Lam suy đoán.
- Những người đó là tới tìm ngươi sao?
Trần Lam dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi.
- Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi cũng không cần biết.
Nữ nhân cắn môi dưới, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ thật lớn.
- Đây cũng là tốt cho ngươi.
- Nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi thì sao?
Trần Lam cười cười:
- Phải biết rằng nếu không phải ta, ngươi e là rất khó từ chỗ đó trốn đi.
- Ta nhìn ra được ngươi tựa hồ có chút linh lực, thế nhưng những người đó không phải ngươi có thể đối phó được. Tin tưởng ta đi!
Nữ nhân kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Lam, mở miệng nói.
- Bất quá ngươi thực ra có thể giúp ta một phen.
- Mời nói.
Đối với thỉnh cầu của nữ nhân xinh đẹp, nam nhân đều không thể cự tuyệt, Trần Lam cũng không ngoại lệ.
- Ngươi là sống ở tiểu khu kia sao?
Nữ nhân kia hỏi.
- Đúng, sao vậy?
Trần Lam gật đầu.
- Ngươi biết một người tên là Trần Lam không?
- Có gặp qua, thế nhưng cũng chưa từng nói chuyện gì.
Trái tim Trần Lam mạnh mẽ đập một cái, thế nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Nữ nhân này muốn tìm người cư nhiên chính là mình. Điều này làm cho hắn có chút giật mình. Trước khi làm rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn nghĩ vẫn không thể tỏ rõ thân phận tốt hơn.
- Ngươi tìm hắn có sự tình quan trọng nào sao?
- Rất quan trọng, ta có một đồ vật rất quan trọng cần tự tay giao cho hắn.
Nữ nhân gật đầu:
- Có được địa chỉ của hắn, vốn định lặng lẽ đến nhà tìm hắn, lại không ngờ những tên kia nhanh như vậy đã có thể truy đúng đến đây.
- Những kẻ kia là ai? Vì sao muốn bắt ngươi?
Trần Lam làm ra bộ rất tùy ý mở miệng hỏi:
- Trông cũng không phải là hạng người lương thiện gì cả.
- Xác thực không phải là người lương thiện.
Nữ nhân lộ vẻ sầu thảm cười cười.
- Bằng không ta cũng sẽ không biến thành như vậy.
- Sự tình nguy hiểm như thế tựa hồ rất không thích hợp với loại thiếu nữ như ngươi.
Trần Lam vừa cười vừa nói:
- Ta có thể giúp ngươi cái gì không?
- Đi tới đó.
Nữ nhân từ ghế sau đưa tới một tờ giấy, bên trên viết một địa chỉ.
- Nơi này là...
Trần Lam nhìn địa chỉ quen thuộc kia càng phát ra cảm giác kỳ quái.
- Ngươi không nên biết quá nhiều, đây cũng là tốt cho ngươi.
Nữ nhân nói xong câu đó, liền nhắm mắt lại. Tựa hồ chống đỡ đến bây giờ, lại nói nhiều như thế hầu như đã hao hết khí lực của nàng.
Trần Lam nhún nhún vai, không có nhiều lời, hướng phía địa chỉ nàng đưa cho chạy tới. Tuy rằng trên mặt cũng không có biểu hiện gì nhiều, nhưng trong lòng hắn lại càng cảm thấy kỳ quái hơn. Địa chỉ nàng ta đưa cho hắn rõ ràng là một phân bộ của hiệp hội.
- Đến rồi, phía trước chính là địa phương mà ngươi nói.
Trần Lam cũng không có như bình thường đem xe trực tiếp đi vào bãi đỗ xe của phân bộ hiệp hôi, mà là đứng ở đầu đường.
- Ta còn cần ngươi giúp ta một chuyện.
Nữ nhân kia mở miệng nói:
- Nếu ngươi gặp qua Trần Lam, như vậy ta nghĩ nhờ ngươi giúp ta đi vào tìm hắn đi ra gặp ta.
- Ngươi không biết người ngươi muốn tìm sao?
Trần Lam hỏi:
- Hay ta có thể đưa ngươi vào tìm hắn, đây là địa phương gì, ít nhiều ta cũng biết một chút. Ở đây, những kẻ đó không có khả năng bắt được ngươi.
- Ta chưa gặp qua hắn.
Nữ nhân kia lắc đầu:
- Hơn nữa ta cũng không thể đi vào tìm hắn. Bởi vì nơi này kỳ thực cũng không an toàn. Có kẻ ẩn giấu bên cạnh hắn, ta vừa xuất hiện e là cũng trực tiếp bị bắt lại.
- Người của bọn họ...
Ánh mắt của Trần Lam trở nên tối tăm. Nghe nữ nhân này nói, tựa hồ bên cạnh hắn xuất hiện người của thế lực khác, đã xâm nhập rất sâu, mà hắn vẫn chưa hề phát giác.
- Những kẻ kia rốt cuộc là ai?
- Ta nói rồi, ngươi không biết những chuyện này đối với ngươi là một chuyện tốt.
Nữ nhân hô hấp có chút gấp gáp, nhíu chặt mày lại, tựa hồ đang chịu thống khổ thật lớn.
- Xin nhanh một chút, ta sợ ta sắp không kiên trì được nữa...
Đã đến loại tình trạng này, Trần Lam nghĩ đã không thể giấu diếm thân phận được nữa. Đột nhiên xuất hiện nữ nhân, kẻ truy trung, còn có theo như lời nữ nhân này bên cạnh mình có gian tế.
- Có thể đưa ta đồ vật kia, ta sẽ đưa cho hắn.
Trần Lam quyết định lại thử một chút:
- Như vậy không phải tốt hơn sao?
- Đồ vật đó nặng như vậy, sao ta có thể dễ dàng mang theo trên người.
Nữ nhân lắc đầu.
- Vậy được rồi, ta gặp hắn xem nên nói như thế nào?
Trần Lam gật đầu:
- Dù sao chúng ta cũng chỉ là hàng xóm mà thôi, cũng không quen biết, hắn có thể sẽ không tin tưởng ta.
- Ngươi chỉ cần nói cho hắn, là có đồ vật thuộc về Tần già, là hội trưởng lúc còn sống lưu lại, vấn đề khác để hắn trực tiếp tới hỏi ta.
Nữ nhân kia trịnh trọng nói.
- Nhớ kỹ, phải lặng lẽ, để một mình hắn tới gặp ta.
- Đồ vật thuộc về Tần gia... Hội trưởng...
Trần Lam nhíu chặt mày lại. Nữ nhân này giống như một cái lông chim, không ngừng khiếu khích sự hiếu kỳ trong lòng hắn, liên tục tung ra một vài bí mật lại không chịu nói cho hắn biết đáp án.
- Được rồi, người ngươi muốn tìm đã đến. Trần Lam thật sự là nhịn không được loại thống khổ chỉ có thể suy đoán này, mở miệng nói:
- Ngươi đến tột cùng có đồ vật quan trọng gì muốn giao cho ta, nội gian bên cạnh ta là ai, những kẻ truy tung ngươi đó rốt cuộc là ai?
- Ngươi...
Nữ nhân tựa hồ đối với thái độ của Trần Lam chuyển biến có chút kinh ngạc.
- Đây là giấy chứng nhận của ta.
Trần Lam đem giấy chứng nhận hiệp hội của mình đưa cho nữ nhân kia.
- Ta kỳ thực chính là người ngươi muốn tìm.
- Thì ra là như vậy...
Nhìn kỹ giấy chứng nhận mà Trần Lam đưa qua, nữ nhân kia cười. Đây là giấy chứng nhận hiệp hội dùng phương pháp đặc thù chế tạo, tuyệt đối không thể làm giả được.
- Ngươi là người rất thông minh, cũng rất cẩn thận.
- Cảm ơn ngươi đã khen.
Trần Lam trả lời.
- Hiện tại ngươi có thể bắt đầu giải đáp sự nghi hoặc của ta sao?
- Kỳ thực ta là người của lão bản, những kẻ đó cũng vậy. Chúng ta là yêu quái, hành tẩu trong bóng đêm của thành thị.
Nữ nhân mở miệng nói:
- Lão bản của chúng ta cũng là hội trưởng của các ngươi.
- Thật không, tiếp tục nói đi.
Trần Lam nhíu mày, hội trưởng có một thế lực ngầm do yêu tộc cấu thành, hắn đã từng nghe được từ chỗ của Eva. Từ sau khi hội trưởng mất, tổ chức tựa hồ phân liệt, một bộ phận bị Eva tiếp nhận, một bộ phận khác đang ẩn trốn. Thế nhưng hội trưởng đã chết ở trong tay hắn, nên thủ hạ của hội trưởng đến tìm hắn, khiến hắn thật thật sự không rõ rốt cuộc vì sao.
- Từ sau khi lão bản mất đi, cả tổ chức trở nên quần long vô thủ, phân liệt thành vài nhóm. Đại bộ phận thành viên tụ tập dưới cờ của Địa Tương đại nhân, mà một bộ phận nhỏ lại cự tuyệt phục tùng Địa Tương đại nhân chỉ huy, tự xưng một phái. Những người này, hầu hết đều là bộ tộc yêu hồ, cũng chính là đồng bào của ta. Mà những kẻ truy đuổi chúng ta kia, cũng là của bọn hắn.
- Nói như vậy ngươi là một phản đồ?
Trần Lam cười khẽ hỏi.
- Phản đồ từ ý nghĩa bất đồng nào đó, vậy phải xem ngươi đến tột cùng đứng ở chỗ nào.
Nữ nhân lộ vẻ sầu thảm cười nói.
- Ý thức chủng tộc của Yêu tộc rất nghiêm trọng, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, thẳng dến khi ta phát hiện một vài đồ vật lão bản lúc còn sống lưu lại.
- Đến tột cùng là vật gì vậy?
Trần Lam híp mắt nói.
- Rất khó giải thích với ngươi. Ngươi xem rồi tự nhiên sẽ hiểu.
Nữ nhân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Là đối vật đối với Tần gia mà nói bị gọi là tai họa.
- Thứ đó ở đâu, dẫn ta đi.
Trần Lam khởi động ô tô, hắn cảm giác huyết mạch toàn thân đều sôi lên.
- Tại một giáo đường ở ngoại ô thành phố. Đó cũng từng là một sào huyệt bí mật của ta.
Nữ nhân đáp.
- Dẫn đường.
Trần Lam vội vàng đạp chân ga, ô tô phi nhanh về một phương hướng khác.
- Vì sao ngươi lại đến tìm ta/
Lái xe Trần Lam có chút nghi hoặc hỏi.
- Lão bản đã từng nói với ta, hắn muốn đẩy ngã Tần gia, do đó một mực thu thập mấy thứ này. Mà người có cùng mục đích với hắn, chỉ có ngươi là đáng tín nhiệm nhất.
Nữ nhân kia nói:
- Bởi vì chỉ có ngươi, vẫn luôn đem nó làm cừu hận ghi nhớ.
- Thì ra là thế.
Khóe miệng Trần Lam lộ ra mỉm cười.
- Mặc kệ ra sao, ta cũng phải cảm tạ ngươi. Đồ vật đó ta sẽ lợi dụng thật tốt, nên ngươi an tâm đi thôi.
- Bộ tộc Hồ yêu cũng đã tìm kiếm mấy thứ này, bọn họ phát giác ý đồ của ta, cho nên muốn từ chỗ của ta tìm được chúng.
Nữ nhân tiếp tục nói:
- Chỉ là ta thật không ngờ hành động của bọn chúng lại nhanh như vậy.
- Hồ yêu cùng Tần gia có câu kết?
Trần Lam hỏi:
- Bọn họ ở bên cạnh ta sắp đặt nhân thủ?
- Đúng.
Nữ nhân kia gật đầu:
- Tộc trưởng bộ tộc Hồ yêu Diệp Trọng cùng tiểu thiếu gia Tần gia giao tình rất sâu, hơn nữa Nhân Tướng trong Tam Tài Tướng, Mị cũng chính là nữ nhi của Diệp Trọng tựa hồ cũng có quan hệ không cạn với tiểu thiếu gia của Tần gia. Bọn họ biết ngươi nhất định sẽ động thủ với Tần gia, đo đó an bài nhân thủ bên cạnh ngươi, dùng để giám thị ngươi.
- Kẻ đó là ai?
Trần Lam nghiến răng nghiến lợi hỏi. Kẻ phản bội đối với mình có một loại thống hận đặc thù, Trần Lam hiện tại hận không thể đem kẻ phản bội đó chém thành thịt vụn.
- Ta cũng không phải rất rõ ràng, ta chỉ biết là kẻ đó rất thân cận ngươi.
Nữ nhân nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Dù sao địa vị của ta trong tộc cũng không cao, tiếp xúc không tới những thứ cơ mật.
- Biết những thứ này là đủ rồi, một ngày nào đó ta sẽ bắt hắn hiện ra.
Trần Lam tím mắt nói:
- Ngươi giúp ta một đại ân, cần ta báo đáp ngươi ra sao?
- Sau khi chuyện hoàn thành, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta chạy trốn. Rời khỏi nơi này, đến một địa phương an toàn mai danh ẩn tích, sống cuộc sống yên bình.
Nữ nhân nói:
- Bộ tộc Hồ yêu đối với kẻ phản bội nghiêm phạt tương đối tàn khốc, ta chỉ muốn sống sót/
- Yên tâm, ta sẽ an bài.
Trần Lam thoả mãn gật đầu. Nữ nhân này yêu cầu không cao, hắn có thể dễ dàng thỏa mãn nguyện vọng của nàng. Sau khi sự tình trôi qua, Trần Lam cũng không muốn giữ một người như vậy bên cạnh mình. Ngay cả tộc nhân của mình cũng có thể phản bội, ai biết lúc nào nàng sẽ phản bội mình đây? Trần Lam thậm chí tự định giá, nếu như nữ nhân này nói ra điều kiện quá mức hà khắc, bản thân có thể giết nàng sau khi lợi dụng xong hay không?
- Đi qua sườn núi này, phía trước là tới rồi.
Nữ nhân mở miệng nói.
Xa xa có thể nhìn thấy giáo đường trên đỉnh, ngay ở trước mắt, trong lòng Trần Lam có chút hưng phấn cùng mong chờ.
Giáo đường hẻo lánh này đã hoang phế từ lâu, trên ngói có chút ấn kỳ do cháy đen, tựa hồ là từng bị cháy.
- Ngay ở đây, từ nơi này đi xuống phía dưới.
Nữ nhân từ trên xe đi xuống, lại tập tễnh đi tới một góc của giáo đường, hơi ra sức xốc lên một chỗ sàn nhà, lộ ra cầu thang bên dưới, một cổ mùi hôi thối từ bên dưới xông lên, nhìn thấy nơi này đã lâu không ai tiến vào.
- Ta dẫn dường ở phía trước, ách...
Nữ nhân hai chân mềm nhũn, tựa hồ có chút chống đỡ không được, Trần Lam nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng một cái mới không ngã xuống đất, xem ra đã suy yếu lắm rồi.
- Không có việc gì chứ?
Một cổ mùi thơm ngát chui vào mũi Trần Lam, rất là thơm, khiến hắn không khỏi nghi hoặc mùi hôi kia rốt cuộc là thế nào.
- Không có chuyện gì, chỉ là có chút choáng váng đầu óc.
Nữ nhân hướng về phía Trần Lam cười cười, khuôn mặt mỹ lệ lại thêm thanh âm suy yếu, làm cho đáy lòng sản sinh cảm giác muốn bảo hộ.
- Ta đỡ ngươi đi.
Trần Lam đem nữ nhân tựa vào vai, hai người tiến nhập trong thông đạo ngầm.
Minh Diệu lau mồ hôi trên trán, đem con mèo do cây cỏ tạo thành ném lên mặt đất, lấy tay ở phía sau nhẹ nhàng bắn ra.
- Đi thôi, tiểu khả ái.
Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, con rối gỗ phi nhanh ra khỏi bụi cỏ, đi qua bãi đỗ xe rộng, chạy nhanh về một phía khác, lại chui vào một bụi cỏ khác, rồi hóa thành mấy đoạn cỏ khô rơi xuống mặt đất.
Bãi đỗ xe kia vốn trống rỗng, trạm gác gầm đứng ở lầu hai kia chỉ nhìn thấy trước mắt tựa hồ có một đạo bóng đen chợt lóe mà qua, nhịn không được hướng phía đó nhìn lại.
- Là mèo sao?
Trạm gác ngầm kia thấy bóng đen trốn vào bụi cỏ liền biến mất không thấy, cũng không quá mức chú ý. Hiện tại bởi có không ít người mua sủng vật, lại đem nó vứt bỏ. Trên đường mèo hoang dã cẩu bình thường có thể thấy được, chạy đến một hai con cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Mà Minh Diệu liền thừa dịp tầm nhìn của hắn bị dời đi chốc lát, phi nhanh qua bãi đỗ xe, đi tới trước cửa đại lâu của hiệp hội.
Cánh cửa thủy tinh nhìn như bình thường, thế nhưng nếu theo ánh trăng nhìn kỹ lại, cũng không ngừng có lưu quang hiện lên. Đây là kết giới, cũng là lá chắn lớn nhất hiệp hội dùng để cảnh giới. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiệp hội có thể yên tâm phái mấy nhân viên cảnh giới. Do nhiều kết giới sư bày ra, kiên cố vô cùng, nếu như không phải dùng thủ đoạn bình thường đi qua căn bản không thể. Nếu muốn cưỡng ép dùng võ lực phá hủy, ít nhất cũng cần mười Linh Năng Lực Giả nhất lưu hợp lực công kích rất lâu mới làm được. Hơn nữa nếu như dùng võ lực cưỡng chế phá hủy, sẽ lập tức có cảnh báo vang lên, tiếng cảnh báo chói tai, chỉ cần không phải kẻ điếc trong bán kính 1 km cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Nói chung một câu, muốn dưới tình huống không được phép không một tiếng động đi qua kết giới, tiến vào đại lâu, căn bản là không thể nào.
Chỉ bất quá loại phán đoán này cũng chỉ đặt dưới tình huống bình thường mà thôi, mà kẻ đột nhập lúc này lại không phải người bình thường, mà là một siêu cấp quái thai. Minh Diệu chỉ là vươn tay sờ lên kết giới, liền tìm được tần suất của kết giới, dễ dàng đi qua. Hoàn thành loại nhiệm vụ không có khả năng này với hắn mà nói, so với đội mũ còn dễ dàng hơn.
Bên trong đại lâu, Minh Diệu không biết đã tới bao nhiêu lần, nên càng quen thuộc. Bởi vì đối với kết giới bên ngoài đại lâu quá mức tin tưởng, nên trong đại lâu căn bản một chút cảnh giới cũng không có, Minh Diệu cười nhỏ một tiếng, dễ dàng tiến nhập tầng ngầm.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một cỗ lãnh khí phả tới. Ánh vào mi mắt là một cái giường đá thật lớn đặt giữa phòng, còn lão nhân tóc bạc sớm đã mất đi hô hấp đang năm trên đó. Giường đá là do chất liệu đặc thù làm thành, có thể dùng để bảo trì thi thể nguyên trạng mà không hư. Do đó thi thể hội trưởng vẫn còn duy trì bộ dáng một khắc cuối cùng trước lúc mất. Trên mặt là biểu tình không thể tin tưởng.
- Mặc cho ngươi quyền thế ngập trời thì có thể thế nào?
Minh Diệu nhìn thi thể hội trưởng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Minh Diệu đem hai ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay hội trưởng. Một cổ linh lực dọc theo kinh mạch tiến vào, tỉ mỉ tra xét tình huống bên trong cơ thể hội trưởng. Kinh mạch đã bị tà thuật đốt cháy, vết tích trải qua thời gian dài đã phi thường yếu ớt. Nếu không phải đặc biệt chú ý, hầu như rất khó phát hiện, Minh Diệu phỏng chừng qua bốn năm ngày nữa, loại vết tích này e là cũng biến mất sạch sẽ. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, xem ra Trần Lam này đối với thời gian tính toán tương đối chuẩn xác.
- Ngươi dùng thời gian, ta cũng vậy.
Minh Diệu đi tới ngoài cửa phòng làm việc thư ký của Trần Lam, mở máy vi tính của hắn. Thư ký của Trần Lam có tật xấu, chính là sau khi nhận được mệnh lệnh của Trần Lam thích đưa lên máy tính, sau đó tiến hành biên tập, qua một khoảng thời gian lại tiến hành phân loại. Chuyện này giúp Minh Diệu bớt không ít phiền phức, không uông công mình tìm kiếm, Minh Diệu trên chỗ văn kiện cải biên, liền dùng một máy đánh chữ đem văn kiện đã cải biên kia đóng dấu.
- Ừm, quả nhiên giống như đúc.
Minh Diệu nhìn văn kiện đã đóng dấu, vui vẻ cười nói:
- Còn thiếu chương mục...
Trên công văn từ các phân bộ của hiệp hội dều có con dấu đặc thù. Loại con dấu này đều là bộ trưởng các phân bộ bảo quản. Thư ký đem công văn đóng dấu, sau đó giao cho bộ trưởng phân bộ, do bộ trưởng xét duyệt, lại phân phát xuống phía dưới. Minh Diệu cũng không biết Trần Lam đem con dấu của hắn đặt ở đâu, bất quá hắn cũng không cần biết. Loại công văn này hắn đã xem qua vô số lần. Đối với bộ dáng con dấu tự nhiên là rất quen thuộc. Minh Diệu từ áo khoác móc ra nửa củ khoai tây, hơi chút điều chỉnh linh lực, liền trực tiếp chấm mực đóng dấu tới. Minh Diệu cầm lấy văn kiện đã đóng dấu, vừa cẩn thận nhìn, vô luận hình thức hay linh lực ba động đều không kém chút nào, căn bản là cùng cái thật giống nhau như đúc.
- Hắc hắc, đại công cáo thành.
Minh Diệu đem văn kiện giả bỏ vào trong máy vi tính, thanh lý toàn bộ vết tinh, sau đó trở lại tầng hầm ngầm, tìm ngăn tủ tiến vào.
- Ngử ở đây vài ngày đi sao, vả lại qua hai ngày là có thể về nhà rồi.
Trốn trong tủ quần áo, Minh Diệu móc trong túi quần ra cái điện thoại di động do A Trạch mua cho.
- Còn không ít tiểu thuyết chưa đọc, có thể tiêu bớt thời gian!
- Được rồi, hắc, đây là đâu, ta đây là...
Đầu như đeo đá nặng, trước mắt là một mảnh đen kịt, Trần Lam không khỏi có chút mê man.
- Chờ một chút, ta hẳn là đang trên đường đi làm...Sau đó...ta tựa hồ bị trói lại...
Trần Lam nghĩ, thoáng hoạt động thân thể một chút, lại phát hiện hai tay và hai chân của mình tựa hồ là bị trói, cả người mềm nhũn, không nhấc lên được chút khí lực. Người bắt cóc tựa hồ sử dụng phương pháp đặc biệt nào đó, đem lực lượng của hắn phong ấn.
- Ta cần lãnh tĩnh một chút...
Trần Lam tĩnh tâm lại, bắt đầu tìm kiếm đầu mối.
Sáng sớm rời giường, khi Trần Lam đi ra ngoài, trời vẫn còn tối. Từ nửa tháng trước bầu trời đều là mây đen dày đặc, hôm nay lại càng âm trầm hơn.
- Hỗn loạn càng lúc càng lợi hại.
Trần Lam nhìn mây đen xoay quanh giống như dòng xoáy kia, lẩm bẩm:
- Bất quá cái này không liên quan tới ta. Ta cần là quyền lợi.
Trong lòng hiện lên một tia cảnh giác, có mấy kẻ không giống người lương thiện tiến nhập tầm nhìn của hắn. Những người này bên ngoài thoạt nhịn tựa hồ là người bình thường đang tản bộ, nhưng ánh mắt lại đảo xung quanh, như đang tìm cái gì đó.
- Họ là ai? Mục đích của họ là gì?
Trần Lam nhăn mặt nhíu mày lại, rất nhanh thở ra, làm bộ không có chuyện gì phát sinh, đi về phía xe của mình. Nhìn như không hề phòng bị, kỳ thực hắn đã đánh lên toàn bộ tinh thần. Còn có ba ngày nữa là ngày đại hội hiệp thương của hiệp hội, thiết kế sắp đặt lâu như vậy. Mắt thấy sắp thành công, hắn không thể cho phép bản thân vào lúc này xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Trần Lam xuất hiện tựa hồ cũng khiến cho mấy người này chú ý, ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng cũng đảo qua Trần Lam, nhưng tuyệt đối không có xảy ra ánh mắt giao nhau. Mấy người này hẳn là đã trải qua huấn luyện lâu năm, trong lòng Trần Lam có phán đoán.
Mở cửa xe, ngồi vào khoang lái, trái tim vẫn treo cao của Trần Lam mới coi như rơi xuống. Mục tiêu của mấy người này tựa hồ không phải mình. Tuy rằng không biết những người này rốt cuộc là ai, đến tột cùng đang tìm kiếm cái gì, nhưng quan trọng là những người này cũng không liên quan tới hắn, cũng không phải tới phá hoại kế hoạch của hắn, cái này là đủ.
Ngồi vào khoang lái, đóng cửa xe, Trần Lam còn chưa đem cái chìa khóa xe cắm vào, khởi động, cổ họng lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
- Không được lên tiếng, lái xe.
Phía sau truyền đến thanh âm của một nữ nhân, hô hấp gấp gáp tựa hồ đang suy yếu cực độ.
- Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong xe của ta?
Trần Lam nhàn nhạt hỏi. Đối với tiểu đao đặt ở cổ, Trần Lam cũng không ngại, bất quá là một con dao gọt hoa quả không sắc mà thôi. Nữ nhân cầm con dao này tựa hồ còn đang bị thương, hắn có một trăm phương pháp có thể lông tóc vô thương đem người uy hiếp chế phục. Trần Lam hít mũi vài cái, mùi máu tươi hỗn loạn nhàn nhạt lẫn với một cổ yêu khí. Nữ nhân phía sau này không ngờ là Yêu tộc, điều này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
- Ta sẽ không tổn thương ngươi.
Nữ nhân kia khẽ nói, khiến Trần Lam hầu như muốn cười ra tiếng.
- Dẫn ta rời khỏi, ta sẽ thả ngươi ra.
Khởi động chiếc xe, Trần Lam mở radio. Cùng với tiếng nói tuyệt vời của tiêu thư bản tin buổi sáng xe chậm rãi đi ra khỏi bãi đỗ, rời khỏi tầm mắt của mấy kẻ lạ mặt kia.
Khi phát hiện mình đã rời khỏi tình cảnh nguy hiểm, nữ nhân ẩn thân phía sau xe như là mất đi toàn bộ khí lực. Con dao nhỏ trên tay rời khỏi cổ họng Trần Lam. Trần Lam từ kính chiếu hậu nhìn lại, con dao nhỏ rơi trên mặt đất, mà chính cô ta lại tệ liệt ngã xuống ghế.
Không thể phủ nhận, đây là một mỹ nhân. Trần Lam vừa chậm rãi lái xe ra đường cái chạy về thủ đô, vừa đánh giá yêu nữ ẩn thân trong xe của mình, dùng phương thức uy hiếp đối với hắn không hề có lực uy hiếp, sau đó lại bày ra bộ dáng không hề phòng bị này. Khuôn mặt tinh xảo, tươi mát, giữa trán cũng không ngừng tản mát ra khí tức quyến rũ. Trên người có vài vết máu, mái tóc bị mồ hôi dính trên mặt, có một cổ mỹ cảm khiến người ta yêu thương. Hẳn là một hồ yêu, trong lòng Trần Lam suy đoán.
- Những người đó là tới tìm ngươi sao?
Trần Lam dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi.
- Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi cũng không cần biết.
Nữ nhân cắn môi dưới, tựa hồ đang chịu đựng thống khổ thật lớn.
- Đây cũng là tốt cho ngươi.
- Nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi thì sao?
Trần Lam cười cười:
- Phải biết rằng nếu không phải ta, ngươi e là rất khó từ chỗ đó trốn đi.
- Ta nhìn ra được ngươi tựa hồ có chút linh lực, thế nhưng những người đó không phải ngươi có thể đối phó được. Tin tưởng ta đi!
Nữ nhân kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trần Lam, mở miệng nói.
- Bất quá ngươi thực ra có thể giúp ta một phen.
- Mời nói.
Đối với thỉnh cầu của nữ nhân xinh đẹp, nam nhân đều không thể cự tuyệt, Trần Lam cũng không ngoại lệ.
- Ngươi là sống ở tiểu khu kia sao?
Nữ nhân kia hỏi.
- Đúng, sao vậy?
Trần Lam gật đầu.
- Ngươi biết một người tên là Trần Lam không?
- Có gặp qua, thế nhưng cũng chưa từng nói chuyện gì.
Trái tim Trần Lam mạnh mẽ đập một cái, thế nhưng rất nhanh khôi phục bình thường. Nữ nhân này muốn tìm người cư nhiên chính là mình. Điều này làm cho hắn có chút giật mình. Trước khi làm rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn nghĩ vẫn không thể tỏ rõ thân phận tốt hơn.
- Ngươi tìm hắn có sự tình quan trọng nào sao?
- Rất quan trọng, ta có một đồ vật rất quan trọng cần tự tay giao cho hắn.
Nữ nhân gật đầu:
- Có được địa chỉ của hắn, vốn định lặng lẽ đến nhà tìm hắn, lại không ngờ những tên kia nhanh như vậy đã có thể truy đúng đến đây.
- Những kẻ kia là ai? Vì sao muốn bắt ngươi?
Trần Lam làm ra bộ rất tùy ý mở miệng hỏi:
- Trông cũng không phải là hạng người lương thiện gì cả.
- Xác thực không phải là người lương thiện.
Nữ nhân lộ vẻ sầu thảm cười cười.
- Bằng không ta cũng sẽ không biến thành như vậy.
- Sự tình nguy hiểm như thế tựa hồ rất không thích hợp với loại thiếu nữ như ngươi.
Trần Lam vừa cười vừa nói:
- Ta có thể giúp ngươi cái gì không?
- Đi tới đó.
Nữ nhân từ ghế sau đưa tới một tờ giấy, bên trên viết một địa chỉ.
- Nơi này là...
Trần Lam nhìn địa chỉ quen thuộc kia càng phát ra cảm giác kỳ quái.
- Ngươi không nên biết quá nhiều, đây cũng là tốt cho ngươi.
Nữ nhân nói xong câu đó, liền nhắm mắt lại. Tựa hồ chống đỡ đến bây giờ, lại nói nhiều như thế hầu như đã hao hết khí lực của nàng.
Trần Lam nhún nhún vai, không có nhiều lời, hướng phía địa chỉ nàng đưa cho chạy tới. Tuy rằng trên mặt cũng không có biểu hiện gì nhiều, nhưng trong lòng hắn lại càng cảm thấy kỳ quái hơn. Địa chỉ nàng ta đưa cho hắn rõ ràng là một phân bộ của hiệp hội.
- Đến rồi, phía trước chính là địa phương mà ngươi nói.
Trần Lam cũng không có như bình thường đem xe trực tiếp đi vào bãi đỗ xe của phân bộ hiệp hôi, mà là đứng ở đầu đường.
- Ta còn cần ngươi giúp ta một chuyện.
Nữ nhân kia mở miệng nói:
- Nếu ngươi gặp qua Trần Lam, như vậy ta nghĩ nhờ ngươi giúp ta đi vào tìm hắn đi ra gặp ta.
- Ngươi không biết người ngươi muốn tìm sao?
Trần Lam hỏi:
- Hay ta có thể đưa ngươi vào tìm hắn, đây là địa phương gì, ít nhiều ta cũng biết một chút. Ở đây, những kẻ đó không có khả năng bắt được ngươi.
- Ta chưa gặp qua hắn.
Nữ nhân kia lắc đầu:
- Hơn nữa ta cũng không thể đi vào tìm hắn. Bởi vì nơi này kỳ thực cũng không an toàn. Có kẻ ẩn giấu bên cạnh hắn, ta vừa xuất hiện e là cũng trực tiếp bị bắt lại.
- Người của bọn họ...
Ánh mắt của Trần Lam trở nên tối tăm. Nghe nữ nhân này nói, tựa hồ bên cạnh hắn xuất hiện người của thế lực khác, đã xâm nhập rất sâu, mà hắn vẫn chưa hề phát giác.
- Những kẻ kia rốt cuộc là ai?
- Ta nói rồi, ngươi không biết những chuyện này đối với ngươi là một chuyện tốt.
Nữ nhân hô hấp có chút gấp gáp, nhíu chặt mày lại, tựa hồ đang chịu thống khổ thật lớn.
- Xin nhanh một chút, ta sợ ta sắp không kiên trì được nữa...
Đã đến loại tình trạng này, Trần Lam nghĩ đã không thể giấu diếm thân phận được nữa. Đột nhiên xuất hiện nữ nhân, kẻ truy trung, còn có theo như lời nữ nhân này bên cạnh mình có gian tế.
- Có thể đưa ta đồ vật kia, ta sẽ đưa cho hắn.
Trần Lam quyết định lại thử một chút:
- Như vậy không phải tốt hơn sao?
- Đồ vật đó nặng như vậy, sao ta có thể dễ dàng mang theo trên người.
Nữ nhân lắc đầu.
- Vậy được rồi, ta gặp hắn xem nên nói như thế nào?
Trần Lam gật đầu:
- Dù sao chúng ta cũng chỉ là hàng xóm mà thôi, cũng không quen biết, hắn có thể sẽ không tin tưởng ta.
- Ngươi chỉ cần nói cho hắn, là có đồ vật thuộc về Tần già, là hội trưởng lúc còn sống lưu lại, vấn đề khác để hắn trực tiếp tới hỏi ta.
Nữ nhân kia trịnh trọng nói.
- Nhớ kỹ, phải lặng lẽ, để một mình hắn tới gặp ta.
- Đồ vật thuộc về Tần gia... Hội trưởng...
Trần Lam nhíu chặt mày lại. Nữ nhân này giống như một cái lông chim, không ngừng khiếu khích sự hiếu kỳ trong lòng hắn, liên tục tung ra một vài bí mật lại không chịu nói cho hắn biết đáp án.
- Được rồi, người ngươi muốn tìm đã đến. Trần Lam thật sự là nhịn không được loại thống khổ chỉ có thể suy đoán này, mở miệng nói:
- Ngươi đến tột cùng có đồ vật quan trọng gì muốn giao cho ta, nội gian bên cạnh ta là ai, những kẻ truy tung ngươi đó rốt cuộc là ai?
- Ngươi...
Nữ nhân tựa hồ đối với thái độ của Trần Lam chuyển biến có chút kinh ngạc.
- Đây là giấy chứng nhận của ta.
Trần Lam đem giấy chứng nhận hiệp hội của mình đưa cho nữ nhân kia.
- Ta kỳ thực chính là người ngươi muốn tìm.
- Thì ra là như vậy...
Nhìn kỹ giấy chứng nhận mà Trần Lam đưa qua, nữ nhân kia cười. Đây là giấy chứng nhận hiệp hội dùng phương pháp đặc thù chế tạo, tuyệt đối không thể làm giả được.
- Ngươi là người rất thông minh, cũng rất cẩn thận.
- Cảm ơn ngươi đã khen.
Trần Lam trả lời.
- Hiện tại ngươi có thể bắt đầu giải đáp sự nghi hoặc của ta sao?
- Kỳ thực ta là người của lão bản, những kẻ đó cũng vậy. Chúng ta là yêu quái, hành tẩu trong bóng đêm của thành thị.
Nữ nhân mở miệng nói:
- Lão bản của chúng ta cũng là hội trưởng của các ngươi.
- Thật không, tiếp tục nói đi.
Trần Lam nhíu mày, hội trưởng có một thế lực ngầm do yêu tộc cấu thành, hắn đã từng nghe được từ chỗ của Eva. Từ sau khi hội trưởng mất, tổ chức tựa hồ phân liệt, một bộ phận bị Eva tiếp nhận, một bộ phận khác đang ẩn trốn. Thế nhưng hội trưởng đã chết ở trong tay hắn, nên thủ hạ của hội trưởng đến tìm hắn, khiến hắn thật thật sự không rõ rốt cuộc vì sao.
- Từ sau khi lão bản mất đi, cả tổ chức trở nên quần long vô thủ, phân liệt thành vài nhóm. Đại bộ phận thành viên tụ tập dưới cờ của Địa Tương đại nhân, mà một bộ phận nhỏ lại cự tuyệt phục tùng Địa Tương đại nhân chỉ huy, tự xưng một phái. Những người này, hầu hết đều là bộ tộc yêu hồ, cũng chính là đồng bào của ta. Mà những kẻ truy đuổi chúng ta kia, cũng là của bọn hắn.
- Nói như vậy ngươi là một phản đồ?
Trần Lam cười khẽ hỏi.
- Phản đồ từ ý nghĩa bất đồng nào đó, vậy phải xem ngươi đến tột cùng đứng ở chỗ nào.
Nữ nhân lộ vẻ sầu thảm cười nói.
- Ý thức chủng tộc của Yêu tộc rất nghiêm trọng, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ, thẳng dến khi ta phát hiện một vài đồ vật lão bản lúc còn sống lưu lại.
- Đến tột cùng là vật gì vậy?
Trần Lam híp mắt nói.
- Rất khó giải thích với ngươi. Ngươi xem rồi tự nhiên sẽ hiểu.
Nữ nhân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Là đối vật đối với Tần gia mà nói bị gọi là tai họa.
- Thứ đó ở đâu, dẫn ta đi.
Trần Lam khởi động ô tô, hắn cảm giác huyết mạch toàn thân đều sôi lên.
- Tại một giáo đường ở ngoại ô thành phố. Đó cũng từng là một sào huyệt bí mật của ta.
Nữ nhân đáp.
- Dẫn đường.
Trần Lam vội vàng đạp chân ga, ô tô phi nhanh về một phương hướng khác.
- Vì sao ngươi lại đến tìm ta/
Lái xe Trần Lam có chút nghi hoặc hỏi.
- Lão bản đã từng nói với ta, hắn muốn đẩy ngã Tần gia, do đó một mực thu thập mấy thứ này. Mà người có cùng mục đích với hắn, chỉ có ngươi là đáng tín nhiệm nhất.
Nữ nhân kia nói:
- Bởi vì chỉ có ngươi, vẫn luôn đem nó làm cừu hận ghi nhớ.
- Thì ra là thế.
Khóe miệng Trần Lam lộ ra mỉm cười.
- Mặc kệ ra sao, ta cũng phải cảm tạ ngươi. Đồ vật đó ta sẽ lợi dụng thật tốt, nên ngươi an tâm đi thôi.
- Bộ tộc Hồ yêu cũng đã tìm kiếm mấy thứ này, bọn họ phát giác ý đồ của ta, cho nên muốn từ chỗ của ta tìm được chúng.
Nữ nhân tiếp tục nói:
- Chỉ là ta thật không ngờ hành động của bọn chúng lại nhanh như vậy.
- Hồ yêu cùng Tần gia có câu kết?
Trần Lam hỏi:
- Bọn họ ở bên cạnh ta sắp đặt nhân thủ?
- Đúng.
Nữ nhân kia gật đầu:
- Tộc trưởng bộ tộc Hồ yêu Diệp Trọng cùng tiểu thiếu gia Tần gia giao tình rất sâu, hơn nữa Nhân Tướng trong Tam Tài Tướng, Mị cũng chính là nữ nhi của Diệp Trọng tựa hồ cũng có quan hệ không cạn với tiểu thiếu gia của Tần gia. Bọn họ biết ngươi nhất định sẽ động thủ với Tần gia, đo đó an bài nhân thủ bên cạnh ngươi, dùng để giám thị ngươi.
- Kẻ đó là ai?
Trần Lam nghiến răng nghiến lợi hỏi. Kẻ phản bội đối với mình có một loại thống hận đặc thù, Trần Lam hiện tại hận không thể đem kẻ phản bội đó chém thành thịt vụn.
- Ta cũng không phải rất rõ ràng, ta chỉ biết là kẻ đó rất thân cận ngươi.
Nữ nhân nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Dù sao địa vị của ta trong tộc cũng không cao, tiếp xúc không tới những thứ cơ mật.
- Biết những thứ này là đủ rồi, một ngày nào đó ta sẽ bắt hắn hiện ra.
Trần Lam tím mắt nói:
- Ngươi giúp ta một đại ân, cần ta báo đáp ngươi ra sao?
- Sau khi chuyện hoàn thành, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta chạy trốn. Rời khỏi nơi này, đến một địa phương an toàn mai danh ẩn tích, sống cuộc sống yên bình.
Nữ nhân nói:
- Bộ tộc Hồ yêu đối với kẻ phản bội nghiêm phạt tương đối tàn khốc, ta chỉ muốn sống sót/
- Yên tâm, ta sẽ an bài.
Trần Lam thoả mãn gật đầu. Nữ nhân này yêu cầu không cao, hắn có thể dễ dàng thỏa mãn nguyện vọng của nàng. Sau khi sự tình trôi qua, Trần Lam cũng không muốn giữ một người như vậy bên cạnh mình. Ngay cả tộc nhân của mình cũng có thể phản bội, ai biết lúc nào nàng sẽ phản bội mình đây? Trần Lam thậm chí tự định giá, nếu như nữ nhân này nói ra điều kiện quá mức hà khắc, bản thân có thể giết nàng sau khi lợi dụng xong hay không?
- Đi qua sườn núi này, phía trước là tới rồi.
Nữ nhân mở miệng nói.
Xa xa có thể nhìn thấy giáo đường trên đỉnh, ngay ở trước mắt, trong lòng Trần Lam có chút hưng phấn cùng mong chờ.
Giáo đường hẻo lánh này đã hoang phế từ lâu, trên ngói có chút ấn kỳ do cháy đen, tựa hồ là từng bị cháy.
- Ngay ở đây, từ nơi này đi xuống phía dưới.
Nữ nhân từ trên xe đi xuống, lại tập tễnh đi tới một góc của giáo đường, hơi ra sức xốc lên một chỗ sàn nhà, lộ ra cầu thang bên dưới, một cổ mùi hôi thối từ bên dưới xông lên, nhìn thấy nơi này đã lâu không ai tiến vào.
- Ta dẫn dường ở phía trước, ách...
Nữ nhân hai chân mềm nhũn, tựa hồ có chút chống đỡ không được, Trần Lam nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng một cái mới không ngã xuống đất, xem ra đã suy yếu lắm rồi.
- Không có việc gì chứ?
Một cổ mùi thơm ngát chui vào mũi Trần Lam, rất là thơm, khiến hắn không khỏi nghi hoặc mùi hôi kia rốt cuộc là thế nào.
- Không có chuyện gì, chỉ là có chút choáng váng đầu óc.
Nữ nhân hướng về phía Trần Lam cười cười, khuôn mặt mỹ lệ lại thêm thanh âm suy yếu, làm cho đáy lòng sản sinh cảm giác muốn bảo hộ.
- Ta đỡ ngươi đi.
Trần Lam đem nữ nhân tựa vào vai, hai người tiến nhập trong thông đạo ngầm.
/397
|