Ung Dung Ném Bút

Chương 7 - Chương 5

/41


Thứ tư lúc Lăng Tị Hiên nói muốn mang trái cây trả lại cho mình, Lâm Dung cho rằng anh sẽ mang tới cho mình một đống trái cây lớn, vì vậy sau khi nhận được điện thoại ngay cả quần áo cũng chưa thay, hung phấn mang dép chạy xuống dưới chuẩn bị lấy trái cây.

Lăng Tị Hiên chú ý dừng xe cách ký túc xá một khoảng cách nhất định như cũ, lúc thấy Lâm Dung ra đại sảnh, cô liền hạ kính xe xuống nhìn Lâm Dung chạy tới, rất nhanh liền chú ý đến Lâm Dung ngay cả dép cũng chưa đổi, Lăng Tị Hiên liền chuyển tầm mắt nhìn bàn chân trắng của Lâm Dung, màu xanh của dép tôn lên bàn chân nhỏ xinh mang theo ý tứ đáng yêu, màu xanh dương của dép cũng làm cho ngón chân nổi lên một mảnh trắng trong suốt dưới ánh mặt trời, vẫn cứ nhìn Lâm Dung nên khi Lâm Dung đã tới trước mặt mình Lăng Tị Hiên vẫn không có chú ý, cho đến lúc Lâm Dung nhìn vào trong xe một vòng, không có phát hiện tung tích trái cây gì đó, liền hỏi anh: “Không phải nói đưa trái cây cho em sao? Đồ đâu?”

“Ồ, trái cây còn chưa mua, bởi vì không biết em thích ăn những loại trái cây nào, cho nên chuẩn bị dẫn em đi chọn, trước em nên đi thay giày!” Nói xong, Lăng Tị Hiên buồn cười nhìn chân của Lâm Dung.

Mặt của Lâm Dung lúc xanh lúc đỏ, hung ác trợn mắt nhìn Lăng Tị Hiên một cái, cô liền chạy lên lầu.

Lâm Dung vốn tưởng rằng phải đi siêu thị hoặc là cửa hang trái cây, thật không nghĩ đến Lăng Tị Hiên thế nhưng lái xe đưa mình đến một khu vườn rất lớn ở nông thôn, vì vậy cô khó hiểu hỏi: “Tới đây làm gì? Không phải nói muốn đi tới siêu thị mua trái cây sao?”

Lăng Tị Hiên cười cười: “Một chút nữa chúng ta sẽ đi đến vườn trái cây, đi ăn sủi cảo trước.”

“Bánh sủi cảo?” Lâm Dung lại càng khó hiểu, “Ăn sủi cảo làm gì? Em ghét ăn sủi cảo, em không ăn, anh đã nói sẽ trả trái cây cho em. Anh đi mua trái cây cho em.” Mẹ thích làm hoành thánh, có lẽ cô ăn quá nhiều rồi, từ nhỏ Lâm Dung đã ghét bánh sủi cảo, nhưng cái vườn nông thôn này nhìn qua vẫn rất lớn rất thích hợp chơi đùa, cô mở cửa xe chuẩn bị đi về.

“Nghe lời, đừng làm rộn, hiện tại anh còn cho em trái cây, đợi em ăn qua bánh sủi cảo sẽ biết.” Nói xong Lăng Tị Hiên kéo cô đến một tiệm cơm trong vườn người dân, nói với nhân viên phục vụ: “Mang bánh sủi cáo trái cây của quán các người ra đây, mỗi loại hai cái.”

Bánh sủi cảo trái cây? Lâm Dung vẫn là lần đầu tiên nghe nói, lập tức cảm thấy hứng thú: “Thật sự là nhân trái cây sao? Nhưng làm sao làm được vậy? Loại nấu không phải ăn không ngon sao?”

Lăng Tị Hiên nhìn cô cười: “Ăn thật ngon, có chút giống với thạch trái cây, một chút mang lên em nếm thử là biết, cái vườn bình dân này có hơn sáu mươi loại bánh sủi cảo vị trái cây, toàn bộ đều dùng nước trái cây làm ép vào trong bánh sủi cảo, bây giờ người lớn đều biết.” Anh cũng đột nhiên nhớ tới nơi này cò bánh sủi cảo nhân trái cây, hơn nữa còn ăn thật ngon, cho nên đưa Lâm Dung đến, hơn nữa may mắn hơn là bây giờ muốn ăn, lúc mùa thu này đều có các loại trái cây tươi ngon, nếu như qua một thời gian nữa mới tới, chắc nhiều loại cũng không có được.

Bánh sủi cảo được mang lên rất nhanh, một mâm màu sắc rực rỡ —— đỏ rực, hồng phấn, xanh tươi, vàng ánh. . . . . Thấy Lâm Dung trố mắt, Lăng Tị Hiên dạy cho Lâm Dung, đầu tiên phải để trong nước chanh một chút mới có thể ăn, nếu không sẽ rất nóng. Lâm Dung dùng cái muỗng múc bánh sủi cảo, chuẩn bị đặt bên trong nước chanh, khiến sủi cảo nán lại ở trong nước một hồi sau liền đưa bánh sủi cảo vào trong miệng ăn,


/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status