Tôn Nhuận ngồi ở trên giường, nhìn người trong phòng trầm ngâm.
Hắn chỉ nhớ đêm qua ở dưới sông uống hai ngụm nước lạnh, trong mông lung thấy vạt áo bị người ta kéo lấy. Vừa mở mắt ra, đã thấy mình nằm trên giường trong tú các trên thuyền hoa. Lưu Phác đang ngồi ở bàn bên cạnh uống canh gừng. Tôn Nhuận đằng này vừa động, thì đằng đó hai tiểu nha hoàn túc trực bên giường đồng thanh hô lên. Hứa ma ma cùng mấy người tạp vụ nhanh phần phật vây đầy quanh phòng.
Hứa ma ma dùng ánh mắt quan tâm hệt hai cái đèn ***g, nhìn Tôn Nhuận vừa kinh hãi lại thêm phần chột dạ. E là chỉ cần hó hé một tí, thì bất cứ lúc nào cũng có thể xách hai cái đao thái thịt ra chém. Nhưng vẻ nịnh nọt trên khuôn mặt già nua của Hứa ma ma thật chân thành. Đưa y phục ướt đã được giặt sạch sẽ và hong khô cho hai người bọn họ thay, còn chuẩn bị nước nóng để họ tắm rửa, lại phái hai tiểu nha hoàn xinh đẹp hầu hạ họ uống canh gừng. Lưu Phác vậy mà vẫn luôn giữ bộ dáng ung dung điềm tĩnh. Tôn Nhuận ngầm đưa mắt nhìn hắn, Lưu công tử nói ra một câu tựa như trăng sáng xua tan mây mù.
“Ngươi nếu đề cập với Tiểu Giáng Tiên việc dùng một ngàn lượng ngân phiếu mua đêm đầu của nàng, e là nàng sẽ càng niềm nở hơn.”
Tôn Nhuận giật mình hiểu ra, sống lưng nhất thời thẳng lên. Đợi quy nô bưng rượu và thức ăn đến tiếp đãi hai người họ, mới cố ý nói bâng quơ một câu, “Bỏ ra một đống ngân lượng thì ắt mua được một đêm phong lưu khác thôi.” Khuôn mặt quy nô nhất thời tái mét lại, cười như động kinh. Tôn Nhuận thấy trong lòng sảng khoái vô cùng, nhưng Lưu Phác lúc này lại chau mi thở dài: “Tối nay nháo một trận ầm ĩ, chỉ e ngày mai toàn thành đều sẽ biết .”
Tôn Nhuận trong lòng có chút hồi hộp, tay chân lạnh ngắt. “Thật xúi quẩy, nếu mẹ ta mà biết được không biết sẽ thế nào đây?”
Lưu Phác lắc đầu: “Đành mặc cho số phận an bài vậy.”
Hắn chỉ nhớ đêm qua ở dưới sông uống hai ngụm nước lạnh, trong mông lung thấy vạt áo bị người ta kéo lấy. Vừa mở mắt ra, đã thấy mình nằm trên giường trong tú các trên thuyền hoa. Lưu Phác đang ngồi ở bàn bên cạnh uống canh gừng. Tôn Nhuận đằng này vừa động, thì đằng đó hai tiểu nha hoàn túc trực bên giường đồng thanh hô lên. Hứa ma ma cùng mấy người tạp vụ nhanh phần phật vây đầy quanh phòng.
Hứa ma ma dùng ánh mắt quan tâm hệt hai cái đèn ***g, nhìn Tôn Nhuận vừa kinh hãi lại thêm phần chột dạ. E là chỉ cần hó hé một tí, thì bất cứ lúc nào cũng có thể xách hai cái đao thái thịt ra chém. Nhưng vẻ nịnh nọt trên khuôn mặt già nua của Hứa ma ma thật chân thành. Đưa y phục ướt đã được giặt sạch sẽ và hong khô cho hai người bọn họ thay, còn chuẩn bị nước nóng để họ tắm rửa, lại phái hai tiểu nha hoàn xinh đẹp hầu hạ họ uống canh gừng. Lưu Phác vậy mà vẫn luôn giữ bộ dáng ung dung điềm tĩnh. Tôn Nhuận ngầm đưa mắt nhìn hắn, Lưu công tử nói ra một câu tựa như trăng sáng xua tan mây mù.
“Ngươi nếu đề cập với Tiểu Giáng Tiên việc dùng một ngàn lượng ngân phiếu mua đêm đầu của nàng, e là nàng sẽ càng niềm nở hơn.”
Tôn Nhuận giật mình hiểu ra, sống lưng nhất thời thẳng lên. Đợi quy nô bưng rượu và thức ăn đến tiếp đãi hai người họ, mới cố ý nói bâng quơ một câu, “Bỏ ra một đống ngân lượng thì ắt mua được một đêm phong lưu khác thôi.” Khuôn mặt quy nô nhất thời tái mét lại, cười như động kinh. Tôn Nhuận thấy trong lòng sảng khoái vô cùng, nhưng Lưu Phác lúc này lại chau mi thở dài: “Tối nay nháo một trận ầm ĩ, chỉ e ngày mai toàn thành đều sẽ biết .”
Tôn Nhuận trong lòng có chút hồi hộp, tay chân lạnh ngắt. “Thật xúi quẩy, nếu mẹ ta mà biết được không biết sẽ thế nào đây?”
Lưu Phác lắc đầu: “Đành mặc cho số phận an bài vậy.”
/17
|