Ngũ Hành sơn mạch mênh mông trải dài ngàn dặm, nhưng phàm nhân chỉ dám đặt chân đến vùng rìa phía ngoài kiếm củi, săn bắn. Bởi nếu tiếp tục tiến sâu vào trong, ko đi lạc đến chết thì cũng làm mồi cho độc xà dã thú. Bất quá những thứ đó đối với Tu Tiên Giả chẳng tính là gì, thậm chí còn là lợi dụng nó để ngăn cách với thế tục. Sau một canh giờ tốc hành, phi kiếm bay chậm lại rồi từ từ hạ xuống chân một ngọn thác. Dòng nước từ trên đỉnh núi cao nghìn trượng ầm ầm đổ xuống tung bọt trắng xóa, làn sương khói vấn vít mỏng manh phiêu phù khắp mặt hồ.
Một tia sáng lóe lên từ chiếc ngọc bội đeo bên mình Đổng sư thúc, bắn vào dòng thác kỳ vĩ.
- Mộc Phong Đổng Vu hồi môn, phiền các sư huynh đệ mở đường.
Trong chốc lát dòng thác bỗng đột ngột bị chia làm đôi, hé lộ ra một thông đạo khô ráo. Đám thiếu niên lần đầu trải sự đời kinh ngạc cùng ngưỡng mộ ko thôi. Thì ra Ngũ Hành Môn đặt đại bản doanh trong một thung lũng rộng lớn phương vi mấy trăm dặm, xung quanh là núi cao vực sâu hiểm trở được bao bọc bởi hộ phái đại trận. Người trong môn phái ra vào đều phải dùng đến các thông đạo mà bình thường bị chướng nhãn pháp che giấu này. Giữa đại ngàn hoang sơ ko ngờ lại đúng như truyền thuyết, lẳng lặng tồn tại một đại tu chân môn phái.
Từ cái đình nhỏ bên cửa, hai đạo sĩ một béo một gầy nhanh chóng đi ra.
Đổng Vu thấy họ liền mỉm cười:
- Lý sư đệ, Từ sư đệ, là phiên trực của hai người sao?
- Vâng! Sư huynh sao bây giờ mới về? Các sư huynh đệ khác mấy ngày nay đã lần lượt hồi môn hết.
- Ách! Sư huynh tìm được tận chín người, chắc vì thế mà chậm chân. Lần này được trọng thưởng nhất định phải mời bọn đệ uống rượu đấy. - Đạo sĩ to béo họ Từ cười tít cả mắt, quan hệ giữa bọn họ xem ra rất tốt.
- Dĩ nhiên, đợi huynh sắp xếp xong xuôi sẽ uống với các đệ một trận thỏa thích. Bây giờ ta phải đến đại điện đã. Cáo từ! - Nói đoạn y liền thúc giục phi kiếm bay vút vào.
Thông đạo rộng lớn xuyên qua lòng núi cứ như đậu hũ bị người ta cắt gọt thành trơn nhẵn. Phía trên trần cách đoạn lại được gắn một viên bảo thạch tỏa ánh sáng lung linh. Vật này nếu xuất hiện ở thế tục có lẽ sẽ trở thành vô giá, bao nhiêu kẻ thèm nhỏ dãi mà tranh cướp đến đầu rơi máu chảy. Nhưng đối với Tu Tiên Giả thì nó chỉ có một tác dụng duy nhất là chiếu sáng mà thôi.
Ra đến đầu bên kia, đám thiếu niên ngây người, cứ ngỡ mình lọt vào chốn bồng lai tiên cảnh. Đền đài lầu các ẩn hiện giữa núi non sông suối trùng điệp, khắp nơi đều là kì hoa dị thảo. Khung cảnh an tĩnh ko vương chút bụi trần, so với nó thì hoàng cung đại nội chẳng khác nào một cái lồng chim lòe loẹt tầm thường. Không khí trong lành tươi mát phảng phất đủ loại hương thơm dễ chịu, thanh thản tâm hồn.
Khẽ mỉm cười thu lại phi kiếm, Đổng Vu ôn tồn nói:
- Vào trong môn phái chưa đến Kim Đan kỳ thì ko được phép phi hành, các ngươi nhớ lấy. Trước tiên theo ta đến đại điện, sau này tha hồ mà ngắm.
Một vài vị sư huynh, sư thúc thấy cảnh đám thiếu niên đứa thì ngơ ngác nhìn, đứa thì trầm trồ chỉ trỏ mà bất giác bật cười, ko khỏi nhớ lại bản thân bao nhiêu năm về trước.
Dọc theo đường chính, đại điện hùng vĩ nhanh chóng hiện ra trước mắt. Tòa kiến trúc rộng lớn nhất Ngũ Hành Môn này là nơi triệu tập đệ tử khi cần thiết, có thể đồng thời chứa cả nghìn người. Bên cạnh đại điện là các tòa Nội Sự Đường, Ngoại Sự Đường, Kì Trân Các, Truyền Công Các, Quảng Trường, Lôi Đài... Phía sau là khu cấm địa hạn chế lui tới như Tàng Bảo Lâu, Tàng Kinh Các, Linh Dược Viên, Linh Thú Trại.
Trung tâm môn phái là Ngũ Hành Phong - ngọn núi cao nhất cùng linh khí nồng đậm nhất - nơi các đời chưởng môn tọa trấn. Bao quanh nó là năm ngọn chủ phong khác: Kim Phong, Mộc Phong, Thủy Phong, Hỏa Phong, Thổ Phong. Đây là nơi tu luyện của các vị trưởng lão cùng chân truyền đệ tử. Ngoài cùng mới đến các ngọn núi nhỏ hơn cho đệ tử bình thường kiến lập động phủ.
Đại điện được xây dựng trên ba bậc đá cẩm thạch trắng, mái lợp ngói đỏ âm dương. Từng cây cột bằng bảo thạch sừng sững mấy người ôm được chạm trổ cầu kì. Đổng Vu dẫn đám sư điệt xếp hàng đi vào, bên trong đã có gần trăm thiếu niên đứng chờ. Hầu hết đều là tiểu hài đồng mới rời xa vòng tay cha mẹ, trong lòng tuy tràn đầy hứng khởi nhưng cũng đầy hồi hộp lo lắng. Tuy vậy, cũng có một số là hậu nhân của Tu Tiên Giả nên đối với biểu hiện của những kẻ khác xem ra khá coi thường.
Phía trên có mười mấy vị đạo sĩ, xem ra đều nhận nhiệm vụ chiêu sinh như Đổng Vu. Vài người thấy y tìm được nhiều thiếu niên như vậy, đồng nghĩa với việc được ban thưởng thêm mấy phần, trong lòng ko khỏi có chút đố kị.
Đổng Vu khẽ gật đầu chào rồi tiến lên, chắp tay cung kính với vị đạo sĩ thân vận hoàng bào đang an tọa trên bồ đoàn:
- Mộc Phong Đổng Vu bái kiến chưởng môn sư thúc. Sư điệt chậm trễ, mong sư thúc xá tội.
Chưởng môn Ngũ Hành Môn ko ngờ lại là một thanh niên dáng vẻ thư sinh, nho nhã song trên người lại toát ra chính khí hiên ngang, quả ko hổ với bốn chữ "tiên phong đạo cốt". Thực ra y đã hơn hai trăm tuổi, tu vi đạt đến Kim Đan hậu kỳ, nhờ tu luyện thuật trú nhan nên mới bảo trì được tuổi thanh xuân.
Y chỉ gật đầu, chậm rãi đáp:
- Ko sao, vất vả cho ngươi rồi. Mọi người đã đông đủ thì chúng ta bắt đầu thôi.
Đoạn y đứng dậy, đôi mắt tinh anh dưới hàng Dương My Xuất Kiếm Sao (lông mày như kiếm rút khỏi bao) ko giận mà uy nhìn lướt qua phía dưới một vòng, cất giọng sang sảng nói:
- Những điều tối quan trọng các sư thúc đã nói qua rồi, còn lại sau này dần dần các ngươi sẽ được biết, lão phu ko dài dòng nữa. Bổn môn từ lúc Ngũ Hành chân nhân sáng lập cho đến nay mới chỉ hơn năm trăm năm nhưng đã nhanh chóng trở thành một trong cửu đại môn phái của Tu Chân Giới. Nay lão phu là chưởng môn đời thứ sáu thay mặt cho tổ sư gia nhận các ngươi làm đệ tử, đó là phúc duyên của các ngươi. Từ bây giờ trở đi, tất cả phải chăm chỉ tu luyện, rèn giũa tâm tính, chấp hành tốt môn quy. Nghe rõ chưa?
- Rõ! - Một tiếng vang rền tuy còn chút non nớt nhưng tràn đầy kiên định cùng hi vọng vang khắp điện.
Hài lòng nhìn những nhân vật tương lai của môn phái, y nói tiếp:
- Tốt, bây giờ tất cả cùng khấu đầu trước tổ sư gia, làm lễ bái sư.
"Boong!... Boong!... Boong!..."
Từng hồi chuông trầm hùng từ chiếc đại chung treo ngoài cửa điện thong thả vang lên. Đệ lục chưởng môn tự tay rót Kim Liên linh trà vào một chiếc chén lớn tinh xảo, dâng lên trước án. Hương sen thơm ngát thoang thoảng tràn ngập khắp điện. Y quỳ xuống bồ đoàn, hướng lên bức họa chân dung của Ngũ Hành chân nhân phảng phất như đang hiền từ mỉm cười.
- Đệ tử Đặng Tiêu chưởng môn đời thứ sáu tuân theo di huấn của tổ sư gia cứ mỗi mười năm lại tiến hành chiêu sinh một lần, thay người nhận những thiếu niên dưới kia gia nhập vào Ngũ Hành Môn ta. Tổ sư gia người ở trên Linh Giới xin nhận của chúng đệ tử ba lạy!
Chưởng môn, các sư thúc cùng đám tân đệ tử đều nhất tâm kính lạy. Khi tất cả mọi người đứng dậy, lễ dâng trà bái sư trang trọng nhưng đơn giản cũng kết thúc.
- Từ bây giờ các ngươi đã chính thức là đệ tử của bổn môn. Tiếp theo lần lượt từng người sang chỗ Chấp sự trưởng lão bên kia để kiểm tra cụ thể tư chất linh căn, sau đó lĩnh lệnh bài thân phận.
Chấp sự trưởng lão là một lão đạo sĩ Kim Đan sơ kỳ gầy gò vận bạch bào. Trên chiếc án trước mặt y đặt một cái mâm ngọc chạm trổ hoa văn kì lạ cùng một chồng lớn lệnh bài. Đám tân đệ tử theo thứ tự tiến đến, hồi hộp chờ kiểm tra. Giọng y đều đều vang lên:
- Trình Vân, mười hai tuổi, linh căn kim, mộc, thủy thuộc tính.
- Tạ Đình, mười lăm tuổi, linh căn thổ, mộc, hỏa thuộc tính.
- Tô Diệp, mười ba tuổi, linh căn kim, thổ, thủy, băng thuộc tính...
Thì ra pháp bảo kia gọi là Đại Ứng Linh Bàn, xung quanh được khảm mười viên tinh thạch thuộc tính bất đồng đủ màu sắc. Sử dụng nó khá đơn giản, chỉ cần áp bàn tay vào giữa, những loại linh thạch nào sáng lên thì chứng tỏ ngươi có linh căn tương ứng.
Đến lượt Vô Hối, hắn bước lên khai báo rồi tiến hành kểm tra.
- Vô Hối, mười hai tuổi, linh căn kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thuộc tính.
Chấp sự trưởng lão rút ra một tấm lệnh bài, tay phải cầm bút lông vẽ vài nét. Trên không trung liền hiện ra mấy chữ, đoạn nhanh chóng chui vào lệnh bài rồi biến mất vô tung vô ảnh. Vô Hối làm theo những người đi trước, chìa ngón tay trỏ ra để trưởng lão dùng chiếc trủy thủ sáng loáng cắt qua. Kì lạ là chỉ có một giọt máu của hắn chảy xuống nhỏ vào lệnh bài, còn ngón tay vẫn lành lặn như cũ, cũng ko có cảm giác đau đớn chút nào.
Sau khi lui về, Vô Hối mân mê tấm lệnh bài xinh đẹp màu thanh ngọc trong tay. Mặt trước của nó tự lúc nào đã hiện lên năm chữ Ngũ Hành Môn Vô Hối đỏ tươi như máu. Tặc lưỡi cảm thán về thủ pháp quái lạ của Tu Tiên giả, hắn cũng như nhiều người khác thầm thắc mắc mục đích của việc kiểm tra lần này.
Sau khi tất cả xong xuôi, Ngũ Hành chưởng môn lại nói:
- Tất cả thông tin cơ bản của các ngươi đã được ghi lại trong lệnh bài, cũng đã trích huyết nhận chủ, ko ai giả mạo được. Từ giờ mỗi khi đến nơi có cấm chế trong bổn môn hay ra vào môn phái đều phải dùng đến nó, nếu đủ tư cách thì có thể thông qua. Sau này khi ra ngoài nó cũng có thể chứng tỏ thân phận để tử phái ta của các ngươi. Nhớ phải giữ gìn cẩn thận, nếu vô cớ đánh mất sẽ bị phạt theo môn quy.
Ngừng một chút, y tiếp lời:
- Bây giờ ai có dị linh căn băng, phong, lôi, ám, quang bước sang một bên.
Hơn trăm thiếu niên nhưng chỉ có ba người đi ra, hai nam một nữ. Một đôi nam nữ thiếu niên thấy bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào mình thì ko khỏi có chút hoảng sợ. Chỉ có một thiếu niên là nghênh ngang vênh mặt lên. Y tên Hồ Cẩm, vốn là hậu nhân của một vị trưởng lão nên đã sớm biết dị linh căn có ý nghĩa như thế nào. Gia tộc cũng vô cùng coi trọng lôi linh căn của y, xem như trụ cột tương lai cần bồi dưỡng. Được nuông chiều quen thói, Hồ đại thiếu gia đâm ra kiêu căng ngạo mạn từ nhỏ. Hai người kia nam là Tô Diệp băng linh căn, nữ là Thanh Loan phong linh căn.
Chưởng môn khẽ mỉm cười gật đầu:
- Chắc hẳn các ngươi đang thắc mắc về việc kiểm tra tư chất linh căn vừa nãy, bây giờ lão phu sẽ giải thích. Vốn linh căn chia ra làm ngũ hành linh căn gồm: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cùng với dị linh căn gồm: băng, phong, lôi, quang, ám mười loại thuộc tính.
Việc một người có nhiều hay ít thuộc tính linh căn chính là lợi hại song hành. Có công pháp đòi hỏi ngươi phải sở hữu một hoặc một vài loại linh căn thì mới luyện thành được, nếu ko chỉ vô dụng. Đây là lợi thế của việc có nhiều loại linh căn, có thể tu luyện được nhiều công pháp khác nhau.
Người có ít linh căn hơn đồng nghĩa với việc bị hạn chế phần nào, nhưng bù lại khi tinh thông một loại công pháp phù hợp thì uy lực thi triển ra lại lớn hơn vài phần. Âu cũng là lẽ công bằng của tự nhiên, có được cũng có mất.
Lần chiêu sinh này có ba đệ tử sở hữu dị linh căn, có thể tu luyện thêm một số công pháp cường đại uy lực lớn cũng như công dụng đặc thù, đó là đặc ân của tạo hóa ban cho các ngươi. Tuy vậy tuyệt đối ko được lấy đó làm kiêu ngạo, người khác cũng ko cần ghen tị. Tổ sư bổn môn năm xưa chỉ có ngũ hành linh căn, nhưng đã đánh khắp Tu Chân Giới khiến cho một lũ dị linh căn tự cao tự đại vỗ ngực xưng là thiên tài ôm đầu máu mà chạy. Sau khi bổn môn trở thành một trong cửu đại môn phái và tổ sư gia phi thăng lên Linh Giới, cái nhìn quá thiên lệch về dị linh căn của Tu Chân Giới suốt bao nhiêu năm mới vì thế mà thay đổi. Rõ chưa?
- Đã rõ!
Tô Diệp, Thanh Loan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghe xong lại ẩn ẩn vui sướng. Kể cũng phải, biết được bản thân có tư chất tu tiên hơn người quả là đại hỉ sự. Còn tiểu tử Hồ Cẩm kia ngoài miệng thì vâng dạ nhưng trong lòng lại âm thầm bĩu môi.
Thực vậy, các sư thúc ai cũng hiểu, những lời vừa rồi chỉ là để động viên đám đệ tử bình thường cũng như răn dạy đệ tử có dị linh căn mà thôi. Dị linh căn dù ko quá bá đạo nhưng đâu phải ai cũng có bản lĩnh thi triển ra nhiều đấu pháp tài tình khắc địch chế thắng như tổ sư năm đó chứ? Còn về loại quái thai song dị linh căn, tam dị linh căn thì khỏi nhắc đến, toàn là đại nhân vật của Tu Chân Giới. Mấy tân đệ tử có dị linh căn rồi sẽ sớm được môn phái bồi dưỡng thành trụ cột thôi.
Chưởng môn nói xong liền phiêu nhiên rời đi, giao những việc còn lại cho Chấp sự trưởng lão chủ trì. Các sư thúc như Đổng Vu cũng đến Nội Sự Đường để lĩnh thưởng, chỉ dặn dò đám sư điệt đôi chút.
- Cố gắng chăm chỉ tu luyện cho tốt, rảnh rỗi sư thúc sẽ đến thăm các ngươi.
- Vâng, sư thúc.
Trước khi đi, Đổng Vu mỉm cười nhìn Vô Hối, khẽ gật đầu. Vị sư thúc này quả thực rất tốt, trong lòng hắn càng ngày càng cảm thấy thân thiết.
***
Thu qua đông tới, thấm thoát đã nửa năm thời gian từ lúc Vô Hối bước chân vào Ngũ Hành Môn. Những bông tuyết li ti lơ lửng phủ xuống sơn cốc một màu trắng tinh khôi. Thầm nghĩ lại, giờ này mấy tháng trước còn lo lắng ko biết hôm nay ăn gì, hắn khẽ mỉm cười. Từ một thiếu niên mồ côi lăn lộn kiếm sống bỗng chốc một bước lên trời, trở thành đệ tử của đại tu chân môn phái, kể ra có mấy ai tin? Thế sự vô thường, cuộc đời thật chẳng nói trước được điều gì.
Ngày đó sau khi đưa tân đệ tử đến một sơn cốc rộng lớn, căn dặn đôi điều thì Chấp sự trưởng lão cũng rời đi. Trong cốc khung cảnh thơ mộng, cây cối tốt tươi, xen kẽ mọc lên rất nhiều thạch ốc. Mỗi người bọn hắn được cấp một căn để tiện cho việc tu luyện sau này, tuy đơn sơ nhưng đầy đủ tiện nghi. Vô Hối và hai tiểu sư đệ cùng chọn ở bên bờ suối nhỏ trong vắt. Lúc rảnh rỗi ba người thường ra đây ngồi tán gẫu, kể cũng đỡ nhàm chán.
Môn phái còn cấp cho bọn hắn Trữ Vật Túi - một loại pháp bảo không gian thường dùng. Chiếc túi bề ngoài chỉ bằng gang tay nhưng bên trong rộng rãi như cái tủ lớn, có sẵn bốn bộ đạo phục, ít giấy bút và vài thứ lặt vặt khác. Vì dùng cho đệ tử nhập môn nên loại Trữ Vật Túi này ko cần dùng linh lực, chỉ thò tay vào là lấy được. Còn đạo phục thì được dệt bằng tơ của Thực Yêu Tàm, tuy ko có công dụng phòng ngự nhưng mặc vào phi thường thoải mái, đông ấm hạ mát, lại có thể tự bài trừ chất bẩn mà ko cần giặt giũ. Chỉ hai vật dụng nho nhỏ của Tu Tiên Giả cũng khiến cho đám tiểu hài tử yêu thích ko thôi.
- Vô Hối sư huynh, đến trù phòng nào!
- Hai đệ chờ chút, ta ra ngay.
Nghe tiếng Văn Thanh, Trương Đại gọi bên ngoài, Vô Hối nhanh chóng cầm lệnh bài đi ra. Một tầng cấm chế mỏng manh bao quanh gian thạch ốc của hắn lóe lên rồi lại từ từ ẩn vào hư không. Loại cấm chế này thạch ốc nào cũng có, phải dùng lệnh bài thân phận mới ra vào được. Người khác nếu ko có chủ nhân dẫn đường thì chẳng khác nào húc đầu vào một bức tường đá vô hình, đừng hòng tiến lên nửa bước.
- Đi thôi, ko biết hôm nay có món gì a?
- Món gì cũng ngon như nhau, đệ chén hết.
- Tiểu tử này, ngươi tham ăn như vậy ko chừng sẽ biến thành heo đó.
- Haha, sư huynh ăn nhiều nhất mà còn dám nói thế, bản lĩnh mặt dày này tiểu đệ xin bái phục.
Ba người vừa đi vừa vui vẻ đùa giỡn, xem ra rất thân thiết.
Giữa sơn cốc có một thư viện rộng rãi, đệ tử mới nhập môn chưa được truyền thụ công pháp ngay mà trước tiên phải học chữ và cổ văn tự của Tu Chân Giới. Còn về phần Truyền Công Các, chỉ khi Trúc Cơ thành công thì hàng tháng mới có tư cách đến một lần để nghe mấy vị trưởng lão Kim Đan kỳ luân phiên giảng giải. Nhưng đó là chuyện của sau này, bây giờ nhắc đến còn quá sớm.
Cổ văn tự có nhiều loại, bọn hắn học là loại phổ biến nhất, nhưng đường nét cứ ngoằn ngoèo như giun bò. Những người đã biết chữ thời này như Vô Hối còn đỡ, nếu ko thì tốt rồi. Chúc mừng ngươi, cố gắng cắn răng mà nhét cả hai loại văn tự vào đầu. Vậy nên khi Truyền Công trưởng lão nói hôm qua đã là ngày cuối cùng, bọn hắn ai cũng thở phào nhẹ nhõm như thoát được kiếp nạn.
Nhưng chỉ phải học chữ và đạo nghĩa, môn quy cơ bản rồi về sau tự mình nghiền ngẫm điển tịch đã là nhẹ nhàng. Các Tu Tiên Giả Nho giáo còn phải tinh thông các loại kinh thư thi phú, đám tân đệ tử nghe nói đến mà mặt biến sắc, kinh hồn táng đảm.
Sáng nay, không khí có chút khẩn trương nhưng yên tĩnh hơn thường ngày. Thần sắc ai ai cũng có vẻ lo lắng lẫn trông chờ, ko người nào tự nguyện mở miệng trò chuyện với xung quanh.
Truyền Công trưởng lão họ Từ là một đạo sĩ Kim Đan sơ kỳ, phong thái uy nghiêm. Chỉ là dạy dỗ tân đệ tử nhập môn đã phái tới tu sĩ Kim Đan kỳ, đủ thấy môn phái coi trọng đào tạo lớp hậu bối như thế nào. Dù sao tương lai Ngũ Hành Môn cũng phụ thuộc nhiều vào bọn hắn.
- Từ giờ lão phu sẽ chính thức truyền thụ cách tu luyện công pháp cho các ngươi.
Thư viện lặng ngắt như tờ, đám đệ tử ưỡn thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.
- Những người ở đây đều có linh căn, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Trước tiên các ngươi phải khiến cho sợi linh tuyến trong người lớn mạnh lên, trở thành một tia chân linh lực của bản thân. Từ đó mới có thể bắt đầu hấp thu linh khí, cải tạo thân thể. Nói là thế, nhưng làm bằng cách nào?
Ngừng một chút, y tiếp lời:
- Thực ra cách tu luyện của Tu Tiên Giả với võ giả phàm tục bước đầu tương đối giống nhau. Bọn họ tu tập nội gia chân lực, còn chúng ta là chân linh lực, khác biệt chỉ ở một chữ "linh" mà thôi. Một vài vị đại cao thủ - theo như thường nhân vẫn gọi - có thể tung hoành võ lâm, sở dĩ là nhờ họ có linh căn. Trong nội lực trộn lẫn chút ít thiên địa linh khí mà cơ thể tự động hấp thu, theo thời gian dần luyện ra được một thân nội công cao cường. Nhưng do kém phúc duyên, ko thể tiếp xúc với Tu Tiên Giả khác nên linh căn đành bỏ phí. Bọn họ vĩnh viễn vì ko biết phương pháp mà khó tiến thêm một bước, chuyển hóa nội lực trở thành chân linh lực.
Nếu may mắn hơn có được công pháp tu chân, hoặc được một tiểu môn phái hay tu chân gia tộc phát hiện ra thì cũng vì đã bỏ lỡ tuổi thanh xuân quý báu nên dù có tu luyện thành tựu cũng ko cao, chỉ cầu được trường thọ hơn thường nhân mà thôi.
- Còn các ngươi đang ở độ tuổi thích hợp tu luyện nhất, phúc duyên thâm hậu được bổn môn thu nhận. Trước hết lão phu sẽ truyền thụ cho các ngươi một môn nội công tâm pháp thượng thừa, dựa theo đó mà tu luyện để khai thông huyệt đạo, kỳ kinh bát mạch. Môn phái cũng ban cho mỗi đệ tử một bình hạ phẩm Dưỡng Linh Đan, mỗi tuần dùng một viên, có tác dụng củng cố linh căn, bồi dưỡng linh lực. Đan dược là một loại ngoại lực ko thể thiếu, ko có nó thì khó khăn vô vàn. Nếu chăm chỉ thì sau một thời gian linh khí trong nội thể sẽ lớn mạnh lên và tụ hợp lại, lúc đó các ngươi sẽ tự khắc cảm nhận được.
Mỗi tuần lão phu sẽ đến đây một lần để giảng giải vướng mắc, kiểm tra tiến độ tu luyện của các ngươi. Người nào xuất hiện chân linh lực tức là đã bước vào Luyện Khí kỳ, lập tức được lĩnh Tiểu Ngũ Hành Quyết - công pháp trụ cột của phái ta, bắt đầu chính thức tu chân.
Lời của Từ trưởng lão vừa dứt, hơn một trăm gương mặt lập tức bừng bừng quyết tâm. Con đường bọn hắn khao khát mong chờ bấy lâu đã hiện ra trước mắt.
Một tia sáng lóe lên từ chiếc ngọc bội đeo bên mình Đổng sư thúc, bắn vào dòng thác kỳ vĩ.
- Mộc Phong Đổng Vu hồi môn, phiền các sư huynh đệ mở đường.
Trong chốc lát dòng thác bỗng đột ngột bị chia làm đôi, hé lộ ra một thông đạo khô ráo. Đám thiếu niên lần đầu trải sự đời kinh ngạc cùng ngưỡng mộ ko thôi. Thì ra Ngũ Hành Môn đặt đại bản doanh trong một thung lũng rộng lớn phương vi mấy trăm dặm, xung quanh là núi cao vực sâu hiểm trở được bao bọc bởi hộ phái đại trận. Người trong môn phái ra vào đều phải dùng đến các thông đạo mà bình thường bị chướng nhãn pháp che giấu này. Giữa đại ngàn hoang sơ ko ngờ lại đúng như truyền thuyết, lẳng lặng tồn tại một đại tu chân môn phái.
Từ cái đình nhỏ bên cửa, hai đạo sĩ một béo một gầy nhanh chóng đi ra.
Đổng Vu thấy họ liền mỉm cười:
- Lý sư đệ, Từ sư đệ, là phiên trực của hai người sao?
- Vâng! Sư huynh sao bây giờ mới về? Các sư huynh đệ khác mấy ngày nay đã lần lượt hồi môn hết.
- Ách! Sư huynh tìm được tận chín người, chắc vì thế mà chậm chân. Lần này được trọng thưởng nhất định phải mời bọn đệ uống rượu đấy. - Đạo sĩ to béo họ Từ cười tít cả mắt, quan hệ giữa bọn họ xem ra rất tốt.
- Dĩ nhiên, đợi huynh sắp xếp xong xuôi sẽ uống với các đệ một trận thỏa thích. Bây giờ ta phải đến đại điện đã. Cáo từ! - Nói đoạn y liền thúc giục phi kiếm bay vút vào.
Thông đạo rộng lớn xuyên qua lòng núi cứ như đậu hũ bị người ta cắt gọt thành trơn nhẵn. Phía trên trần cách đoạn lại được gắn một viên bảo thạch tỏa ánh sáng lung linh. Vật này nếu xuất hiện ở thế tục có lẽ sẽ trở thành vô giá, bao nhiêu kẻ thèm nhỏ dãi mà tranh cướp đến đầu rơi máu chảy. Nhưng đối với Tu Tiên Giả thì nó chỉ có một tác dụng duy nhất là chiếu sáng mà thôi.
Ra đến đầu bên kia, đám thiếu niên ngây người, cứ ngỡ mình lọt vào chốn bồng lai tiên cảnh. Đền đài lầu các ẩn hiện giữa núi non sông suối trùng điệp, khắp nơi đều là kì hoa dị thảo. Khung cảnh an tĩnh ko vương chút bụi trần, so với nó thì hoàng cung đại nội chẳng khác nào một cái lồng chim lòe loẹt tầm thường. Không khí trong lành tươi mát phảng phất đủ loại hương thơm dễ chịu, thanh thản tâm hồn.
Khẽ mỉm cười thu lại phi kiếm, Đổng Vu ôn tồn nói:
- Vào trong môn phái chưa đến Kim Đan kỳ thì ko được phép phi hành, các ngươi nhớ lấy. Trước tiên theo ta đến đại điện, sau này tha hồ mà ngắm.
Một vài vị sư huynh, sư thúc thấy cảnh đám thiếu niên đứa thì ngơ ngác nhìn, đứa thì trầm trồ chỉ trỏ mà bất giác bật cười, ko khỏi nhớ lại bản thân bao nhiêu năm về trước.
Dọc theo đường chính, đại điện hùng vĩ nhanh chóng hiện ra trước mắt. Tòa kiến trúc rộng lớn nhất Ngũ Hành Môn này là nơi triệu tập đệ tử khi cần thiết, có thể đồng thời chứa cả nghìn người. Bên cạnh đại điện là các tòa Nội Sự Đường, Ngoại Sự Đường, Kì Trân Các, Truyền Công Các, Quảng Trường, Lôi Đài... Phía sau là khu cấm địa hạn chế lui tới như Tàng Bảo Lâu, Tàng Kinh Các, Linh Dược Viên, Linh Thú Trại.
Trung tâm môn phái là Ngũ Hành Phong - ngọn núi cao nhất cùng linh khí nồng đậm nhất - nơi các đời chưởng môn tọa trấn. Bao quanh nó là năm ngọn chủ phong khác: Kim Phong, Mộc Phong, Thủy Phong, Hỏa Phong, Thổ Phong. Đây là nơi tu luyện của các vị trưởng lão cùng chân truyền đệ tử. Ngoài cùng mới đến các ngọn núi nhỏ hơn cho đệ tử bình thường kiến lập động phủ.
Đại điện được xây dựng trên ba bậc đá cẩm thạch trắng, mái lợp ngói đỏ âm dương. Từng cây cột bằng bảo thạch sừng sững mấy người ôm được chạm trổ cầu kì. Đổng Vu dẫn đám sư điệt xếp hàng đi vào, bên trong đã có gần trăm thiếu niên đứng chờ. Hầu hết đều là tiểu hài đồng mới rời xa vòng tay cha mẹ, trong lòng tuy tràn đầy hứng khởi nhưng cũng đầy hồi hộp lo lắng. Tuy vậy, cũng có một số là hậu nhân của Tu Tiên Giả nên đối với biểu hiện của những kẻ khác xem ra khá coi thường.
Phía trên có mười mấy vị đạo sĩ, xem ra đều nhận nhiệm vụ chiêu sinh như Đổng Vu. Vài người thấy y tìm được nhiều thiếu niên như vậy, đồng nghĩa với việc được ban thưởng thêm mấy phần, trong lòng ko khỏi có chút đố kị.
Đổng Vu khẽ gật đầu chào rồi tiến lên, chắp tay cung kính với vị đạo sĩ thân vận hoàng bào đang an tọa trên bồ đoàn:
- Mộc Phong Đổng Vu bái kiến chưởng môn sư thúc. Sư điệt chậm trễ, mong sư thúc xá tội.
Chưởng môn Ngũ Hành Môn ko ngờ lại là một thanh niên dáng vẻ thư sinh, nho nhã song trên người lại toát ra chính khí hiên ngang, quả ko hổ với bốn chữ "tiên phong đạo cốt". Thực ra y đã hơn hai trăm tuổi, tu vi đạt đến Kim Đan hậu kỳ, nhờ tu luyện thuật trú nhan nên mới bảo trì được tuổi thanh xuân.
Y chỉ gật đầu, chậm rãi đáp:
- Ko sao, vất vả cho ngươi rồi. Mọi người đã đông đủ thì chúng ta bắt đầu thôi.
Đoạn y đứng dậy, đôi mắt tinh anh dưới hàng Dương My Xuất Kiếm Sao (lông mày như kiếm rút khỏi bao) ko giận mà uy nhìn lướt qua phía dưới một vòng, cất giọng sang sảng nói:
- Những điều tối quan trọng các sư thúc đã nói qua rồi, còn lại sau này dần dần các ngươi sẽ được biết, lão phu ko dài dòng nữa. Bổn môn từ lúc Ngũ Hành chân nhân sáng lập cho đến nay mới chỉ hơn năm trăm năm nhưng đã nhanh chóng trở thành một trong cửu đại môn phái của Tu Chân Giới. Nay lão phu là chưởng môn đời thứ sáu thay mặt cho tổ sư gia nhận các ngươi làm đệ tử, đó là phúc duyên của các ngươi. Từ bây giờ trở đi, tất cả phải chăm chỉ tu luyện, rèn giũa tâm tính, chấp hành tốt môn quy. Nghe rõ chưa?
- Rõ! - Một tiếng vang rền tuy còn chút non nớt nhưng tràn đầy kiên định cùng hi vọng vang khắp điện.
Hài lòng nhìn những nhân vật tương lai của môn phái, y nói tiếp:
- Tốt, bây giờ tất cả cùng khấu đầu trước tổ sư gia, làm lễ bái sư.
"Boong!... Boong!... Boong!..."
Từng hồi chuông trầm hùng từ chiếc đại chung treo ngoài cửa điện thong thả vang lên. Đệ lục chưởng môn tự tay rót Kim Liên linh trà vào một chiếc chén lớn tinh xảo, dâng lên trước án. Hương sen thơm ngát thoang thoảng tràn ngập khắp điện. Y quỳ xuống bồ đoàn, hướng lên bức họa chân dung của Ngũ Hành chân nhân phảng phất như đang hiền từ mỉm cười.
- Đệ tử Đặng Tiêu chưởng môn đời thứ sáu tuân theo di huấn của tổ sư gia cứ mỗi mười năm lại tiến hành chiêu sinh một lần, thay người nhận những thiếu niên dưới kia gia nhập vào Ngũ Hành Môn ta. Tổ sư gia người ở trên Linh Giới xin nhận của chúng đệ tử ba lạy!
Chưởng môn, các sư thúc cùng đám tân đệ tử đều nhất tâm kính lạy. Khi tất cả mọi người đứng dậy, lễ dâng trà bái sư trang trọng nhưng đơn giản cũng kết thúc.
- Từ bây giờ các ngươi đã chính thức là đệ tử của bổn môn. Tiếp theo lần lượt từng người sang chỗ Chấp sự trưởng lão bên kia để kiểm tra cụ thể tư chất linh căn, sau đó lĩnh lệnh bài thân phận.
Chấp sự trưởng lão là một lão đạo sĩ Kim Đan sơ kỳ gầy gò vận bạch bào. Trên chiếc án trước mặt y đặt một cái mâm ngọc chạm trổ hoa văn kì lạ cùng một chồng lớn lệnh bài. Đám tân đệ tử theo thứ tự tiến đến, hồi hộp chờ kiểm tra. Giọng y đều đều vang lên:
- Trình Vân, mười hai tuổi, linh căn kim, mộc, thủy thuộc tính.
- Tạ Đình, mười lăm tuổi, linh căn thổ, mộc, hỏa thuộc tính.
- Tô Diệp, mười ba tuổi, linh căn kim, thổ, thủy, băng thuộc tính...
Thì ra pháp bảo kia gọi là Đại Ứng Linh Bàn, xung quanh được khảm mười viên tinh thạch thuộc tính bất đồng đủ màu sắc. Sử dụng nó khá đơn giản, chỉ cần áp bàn tay vào giữa, những loại linh thạch nào sáng lên thì chứng tỏ ngươi có linh căn tương ứng.
Đến lượt Vô Hối, hắn bước lên khai báo rồi tiến hành kểm tra.
- Vô Hối, mười hai tuổi, linh căn kim, mộc, thủy, hỏa, thổ thuộc tính.
Chấp sự trưởng lão rút ra một tấm lệnh bài, tay phải cầm bút lông vẽ vài nét. Trên không trung liền hiện ra mấy chữ, đoạn nhanh chóng chui vào lệnh bài rồi biến mất vô tung vô ảnh. Vô Hối làm theo những người đi trước, chìa ngón tay trỏ ra để trưởng lão dùng chiếc trủy thủ sáng loáng cắt qua. Kì lạ là chỉ có một giọt máu của hắn chảy xuống nhỏ vào lệnh bài, còn ngón tay vẫn lành lặn như cũ, cũng ko có cảm giác đau đớn chút nào.
Sau khi lui về, Vô Hối mân mê tấm lệnh bài xinh đẹp màu thanh ngọc trong tay. Mặt trước của nó tự lúc nào đã hiện lên năm chữ Ngũ Hành Môn Vô Hối đỏ tươi như máu. Tặc lưỡi cảm thán về thủ pháp quái lạ của Tu Tiên giả, hắn cũng như nhiều người khác thầm thắc mắc mục đích của việc kiểm tra lần này.
Sau khi tất cả xong xuôi, Ngũ Hành chưởng môn lại nói:
- Tất cả thông tin cơ bản của các ngươi đã được ghi lại trong lệnh bài, cũng đã trích huyết nhận chủ, ko ai giả mạo được. Từ giờ mỗi khi đến nơi có cấm chế trong bổn môn hay ra vào môn phái đều phải dùng đến nó, nếu đủ tư cách thì có thể thông qua. Sau này khi ra ngoài nó cũng có thể chứng tỏ thân phận để tử phái ta của các ngươi. Nhớ phải giữ gìn cẩn thận, nếu vô cớ đánh mất sẽ bị phạt theo môn quy.
Ngừng một chút, y tiếp lời:
- Bây giờ ai có dị linh căn băng, phong, lôi, ám, quang bước sang một bên.
Hơn trăm thiếu niên nhưng chỉ có ba người đi ra, hai nam một nữ. Một đôi nam nữ thiếu niên thấy bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào mình thì ko khỏi có chút hoảng sợ. Chỉ có một thiếu niên là nghênh ngang vênh mặt lên. Y tên Hồ Cẩm, vốn là hậu nhân của một vị trưởng lão nên đã sớm biết dị linh căn có ý nghĩa như thế nào. Gia tộc cũng vô cùng coi trọng lôi linh căn của y, xem như trụ cột tương lai cần bồi dưỡng. Được nuông chiều quen thói, Hồ đại thiếu gia đâm ra kiêu căng ngạo mạn từ nhỏ. Hai người kia nam là Tô Diệp băng linh căn, nữ là Thanh Loan phong linh căn.
Chưởng môn khẽ mỉm cười gật đầu:
- Chắc hẳn các ngươi đang thắc mắc về việc kiểm tra tư chất linh căn vừa nãy, bây giờ lão phu sẽ giải thích. Vốn linh căn chia ra làm ngũ hành linh căn gồm: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cùng với dị linh căn gồm: băng, phong, lôi, quang, ám mười loại thuộc tính.
Việc một người có nhiều hay ít thuộc tính linh căn chính là lợi hại song hành. Có công pháp đòi hỏi ngươi phải sở hữu một hoặc một vài loại linh căn thì mới luyện thành được, nếu ko chỉ vô dụng. Đây là lợi thế của việc có nhiều loại linh căn, có thể tu luyện được nhiều công pháp khác nhau.
Người có ít linh căn hơn đồng nghĩa với việc bị hạn chế phần nào, nhưng bù lại khi tinh thông một loại công pháp phù hợp thì uy lực thi triển ra lại lớn hơn vài phần. Âu cũng là lẽ công bằng của tự nhiên, có được cũng có mất.
Lần chiêu sinh này có ba đệ tử sở hữu dị linh căn, có thể tu luyện thêm một số công pháp cường đại uy lực lớn cũng như công dụng đặc thù, đó là đặc ân của tạo hóa ban cho các ngươi. Tuy vậy tuyệt đối ko được lấy đó làm kiêu ngạo, người khác cũng ko cần ghen tị. Tổ sư bổn môn năm xưa chỉ có ngũ hành linh căn, nhưng đã đánh khắp Tu Chân Giới khiến cho một lũ dị linh căn tự cao tự đại vỗ ngực xưng là thiên tài ôm đầu máu mà chạy. Sau khi bổn môn trở thành một trong cửu đại môn phái và tổ sư gia phi thăng lên Linh Giới, cái nhìn quá thiên lệch về dị linh căn của Tu Chân Giới suốt bao nhiêu năm mới vì thế mà thay đổi. Rõ chưa?
- Đã rõ!
Tô Diệp, Thanh Loan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nghe xong lại ẩn ẩn vui sướng. Kể cũng phải, biết được bản thân có tư chất tu tiên hơn người quả là đại hỉ sự. Còn tiểu tử Hồ Cẩm kia ngoài miệng thì vâng dạ nhưng trong lòng lại âm thầm bĩu môi.
Thực vậy, các sư thúc ai cũng hiểu, những lời vừa rồi chỉ là để động viên đám đệ tử bình thường cũng như răn dạy đệ tử có dị linh căn mà thôi. Dị linh căn dù ko quá bá đạo nhưng đâu phải ai cũng có bản lĩnh thi triển ra nhiều đấu pháp tài tình khắc địch chế thắng như tổ sư năm đó chứ? Còn về loại quái thai song dị linh căn, tam dị linh căn thì khỏi nhắc đến, toàn là đại nhân vật của Tu Chân Giới. Mấy tân đệ tử có dị linh căn rồi sẽ sớm được môn phái bồi dưỡng thành trụ cột thôi.
Chưởng môn nói xong liền phiêu nhiên rời đi, giao những việc còn lại cho Chấp sự trưởng lão chủ trì. Các sư thúc như Đổng Vu cũng đến Nội Sự Đường để lĩnh thưởng, chỉ dặn dò đám sư điệt đôi chút.
- Cố gắng chăm chỉ tu luyện cho tốt, rảnh rỗi sư thúc sẽ đến thăm các ngươi.
- Vâng, sư thúc.
Trước khi đi, Đổng Vu mỉm cười nhìn Vô Hối, khẽ gật đầu. Vị sư thúc này quả thực rất tốt, trong lòng hắn càng ngày càng cảm thấy thân thiết.
***
Thu qua đông tới, thấm thoát đã nửa năm thời gian từ lúc Vô Hối bước chân vào Ngũ Hành Môn. Những bông tuyết li ti lơ lửng phủ xuống sơn cốc một màu trắng tinh khôi. Thầm nghĩ lại, giờ này mấy tháng trước còn lo lắng ko biết hôm nay ăn gì, hắn khẽ mỉm cười. Từ một thiếu niên mồ côi lăn lộn kiếm sống bỗng chốc một bước lên trời, trở thành đệ tử của đại tu chân môn phái, kể ra có mấy ai tin? Thế sự vô thường, cuộc đời thật chẳng nói trước được điều gì.
Ngày đó sau khi đưa tân đệ tử đến một sơn cốc rộng lớn, căn dặn đôi điều thì Chấp sự trưởng lão cũng rời đi. Trong cốc khung cảnh thơ mộng, cây cối tốt tươi, xen kẽ mọc lên rất nhiều thạch ốc. Mỗi người bọn hắn được cấp một căn để tiện cho việc tu luyện sau này, tuy đơn sơ nhưng đầy đủ tiện nghi. Vô Hối và hai tiểu sư đệ cùng chọn ở bên bờ suối nhỏ trong vắt. Lúc rảnh rỗi ba người thường ra đây ngồi tán gẫu, kể cũng đỡ nhàm chán.
Môn phái còn cấp cho bọn hắn Trữ Vật Túi - một loại pháp bảo không gian thường dùng. Chiếc túi bề ngoài chỉ bằng gang tay nhưng bên trong rộng rãi như cái tủ lớn, có sẵn bốn bộ đạo phục, ít giấy bút và vài thứ lặt vặt khác. Vì dùng cho đệ tử nhập môn nên loại Trữ Vật Túi này ko cần dùng linh lực, chỉ thò tay vào là lấy được. Còn đạo phục thì được dệt bằng tơ của Thực Yêu Tàm, tuy ko có công dụng phòng ngự nhưng mặc vào phi thường thoải mái, đông ấm hạ mát, lại có thể tự bài trừ chất bẩn mà ko cần giặt giũ. Chỉ hai vật dụng nho nhỏ của Tu Tiên Giả cũng khiến cho đám tiểu hài tử yêu thích ko thôi.
- Vô Hối sư huynh, đến trù phòng nào!
- Hai đệ chờ chút, ta ra ngay.
Nghe tiếng Văn Thanh, Trương Đại gọi bên ngoài, Vô Hối nhanh chóng cầm lệnh bài đi ra. Một tầng cấm chế mỏng manh bao quanh gian thạch ốc của hắn lóe lên rồi lại từ từ ẩn vào hư không. Loại cấm chế này thạch ốc nào cũng có, phải dùng lệnh bài thân phận mới ra vào được. Người khác nếu ko có chủ nhân dẫn đường thì chẳng khác nào húc đầu vào một bức tường đá vô hình, đừng hòng tiến lên nửa bước.
- Đi thôi, ko biết hôm nay có món gì a?
- Món gì cũng ngon như nhau, đệ chén hết.
- Tiểu tử này, ngươi tham ăn như vậy ko chừng sẽ biến thành heo đó.
- Haha, sư huynh ăn nhiều nhất mà còn dám nói thế, bản lĩnh mặt dày này tiểu đệ xin bái phục.
Ba người vừa đi vừa vui vẻ đùa giỡn, xem ra rất thân thiết.
Giữa sơn cốc có một thư viện rộng rãi, đệ tử mới nhập môn chưa được truyền thụ công pháp ngay mà trước tiên phải học chữ và cổ văn tự của Tu Chân Giới. Còn về phần Truyền Công Các, chỉ khi Trúc Cơ thành công thì hàng tháng mới có tư cách đến một lần để nghe mấy vị trưởng lão Kim Đan kỳ luân phiên giảng giải. Nhưng đó là chuyện của sau này, bây giờ nhắc đến còn quá sớm.
Cổ văn tự có nhiều loại, bọn hắn học là loại phổ biến nhất, nhưng đường nét cứ ngoằn ngoèo như giun bò. Những người đã biết chữ thời này như Vô Hối còn đỡ, nếu ko thì tốt rồi. Chúc mừng ngươi, cố gắng cắn răng mà nhét cả hai loại văn tự vào đầu. Vậy nên khi Truyền Công trưởng lão nói hôm qua đã là ngày cuối cùng, bọn hắn ai cũng thở phào nhẹ nhõm như thoát được kiếp nạn.
Nhưng chỉ phải học chữ và đạo nghĩa, môn quy cơ bản rồi về sau tự mình nghiền ngẫm điển tịch đã là nhẹ nhàng. Các Tu Tiên Giả Nho giáo còn phải tinh thông các loại kinh thư thi phú, đám tân đệ tử nghe nói đến mà mặt biến sắc, kinh hồn táng đảm.
Sáng nay, không khí có chút khẩn trương nhưng yên tĩnh hơn thường ngày. Thần sắc ai ai cũng có vẻ lo lắng lẫn trông chờ, ko người nào tự nguyện mở miệng trò chuyện với xung quanh.
Truyền Công trưởng lão họ Từ là một đạo sĩ Kim Đan sơ kỳ, phong thái uy nghiêm. Chỉ là dạy dỗ tân đệ tử nhập môn đã phái tới tu sĩ Kim Đan kỳ, đủ thấy môn phái coi trọng đào tạo lớp hậu bối như thế nào. Dù sao tương lai Ngũ Hành Môn cũng phụ thuộc nhiều vào bọn hắn.
- Từ giờ lão phu sẽ chính thức truyền thụ cách tu luyện công pháp cho các ngươi.
Thư viện lặng ngắt như tờ, đám đệ tử ưỡn thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.
- Những người ở đây đều có linh căn, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Trước tiên các ngươi phải khiến cho sợi linh tuyến trong người lớn mạnh lên, trở thành một tia chân linh lực của bản thân. Từ đó mới có thể bắt đầu hấp thu linh khí, cải tạo thân thể. Nói là thế, nhưng làm bằng cách nào?
Ngừng một chút, y tiếp lời:
- Thực ra cách tu luyện của Tu Tiên Giả với võ giả phàm tục bước đầu tương đối giống nhau. Bọn họ tu tập nội gia chân lực, còn chúng ta là chân linh lực, khác biệt chỉ ở một chữ "linh" mà thôi. Một vài vị đại cao thủ - theo như thường nhân vẫn gọi - có thể tung hoành võ lâm, sở dĩ là nhờ họ có linh căn. Trong nội lực trộn lẫn chút ít thiên địa linh khí mà cơ thể tự động hấp thu, theo thời gian dần luyện ra được một thân nội công cao cường. Nhưng do kém phúc duyên, ko thể tiếp xúc với Tu Tiên Giả khác nên linh căn đành bỏ phí. Bọn họ vĩnh viễn vì ko biết phương pháp mà khó tiến thêm một bước, chuyển hóa nội lực trở thành chân linh lực.
Nếu may mắn hơn có được công pháp tu chân, hoặc được một tiểu môn phái hay tu chân gia tộc phát hiện ra thì cũng vì đã bỏ lỡ tuổi thanh xuân quý báu nên dù có tu luyện thành tựu cũng ko cao, chỉ cầu được trường thọ hơn thường nhân mà thôi.
- Còn các ngươi đang ở độ tuổi thích hợp tu luyện nhất, phúc duyên thâm hậu được bổn môn thu nhận. Trước hết lão phu sẽ truyền thụ cho các ngươi một môn nội công tâm pháp thượng thừa, dựa theo đó mà tu luyện để khai thông huyệt đạo, kỳ kinh bát mạch. Môn phái cũng ban cho mỗi đệ tử một bình hạ phẩm Dưỡng Linh Đan, mỗi tuần dùng một viên, có tác dụng củng cố linh căn, bồi dưỡng linh lực. Đan dược là một loại ngoại lực ko thể thiếu, ko có nó thì khó khăn vô vàn. Nếu chăm chỉ thì sau một thời gian linh khí trong nội thể sẽ lớn mạnh lên và tụ hợp lại, lúc đó các ngươi sẽ tự khắc cảm nhận được.
Mỗi tuần lão phu sẽ đến đây một lần để giảng giải vướng mắc, kiểm tra tiến độ tu luyện của các ngươi. Người nào xuất hiện chân linh lực tức là đã bước vào Luyện Khí kỳ, lập tức được lĩnh Tiểu Ngũ Hành Quyết - công pháp trụ cột của phái ta, bắt đầu chính thức tu chân.
Lời của Từ trưởng lão vừa dứt, hơn một trăm gương mặt lập tức bừng bừng quyết tâm. Con đường bọn hắn khao khát mong chờ bấy lâu đã hiện ra trước mắt.
/5
|