Đầu xuân. Cơn gió nghịch ngợm lướt qua vạn vật, cuốn theo hương hoa cỏ, xộc vào đất trời một mùi tươi mới. Bầu trời xanh quang đãng, dường như cao hơn mọi ngày. Nắng lười biếng nằm ườn trên bãi cỏ đẫm sương mai. Một ngày Kira – kira!
…
Tiếng hò hét cổ vũ khiến sân bóng rổ trở nên náo nhiệt, những dãy ghế ngồi chật kín người. Trận bóng hấp dẫn khủng khiếp.
Tiểu Mạn kéo chiếc mũ rộng vành xuống làm cho tóc cụp hết vào cổ, chiếc váy yếm ngắn đến gối khiến dáng người bé nhỏ kia trở nên sinh động và đáng yêu đến kì lạ. Cô lăng xăng chạy đến, tay khệ nệ nào khăn, nào nước, ly cốc, miệng nở nụ cười tươi tắn:
- Chà! Anh vào rổ một lượt tận 6 trái thế thì đội nào thắng cho nổi?
Gia Nguyên đón lấy chai nước từ cô, tu một ngụm để làm dịu cái cổ họng khô khốc của mình, rồi lau gương mặt nhễ nhại mồ hôi vì chạy nhảy suốt hai hiệp đấu. Hắn nhìn Tiểu Mạn mỉm cười:
- Tự hào không?
- Tất nhiên là có rồi! Anh giống một “ngôi sao”! – Tiểu Mạn cười híp mắt. Rồi cô mau mắn rút chiếc điện thoại ra, bật camera trước, khẽ thúc Gia Nguyên một cái.
- Gì thế? – Hắn nhíu mày quay sang, vừa lúc ánh đèn flat nháy lên một cái “click”.
Tiểu Mạn thu tay lại, ngắm nhìn bức ảnh hiện trên màn hình, môi khẽ cong lên ngộ nghĩnh:
- A…mặt anh nhìn ngộ quá! Biểu hiện kì cục thật!
- Đưa xem nào! – Hắn nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại ra khỏi tay cô bé, hàng lông mày nhướn lên tò mò. Ái chà, đúng là ngộ thật, Tiểu Mạn cười không thấy mặt trời, còn hắn thì…
Ngón tay Gia Nguyên vô tình lướt nhẹ, màn hình vụt sáng, chớp mắt đã trượt qua một hình ảnh khác. Mắt hắn nhìn đăm đăm vào bức ảnh…là gia đình Tiểu Mạn?
Cô bé nhướn người lên nhìn vào màn hình, đôi mắt xám tro lấp lánh:
- Gia đình em đấy! Có lẽ anh không nhớ bố mẹ em đâu nhỉ?
- Ừ! – Hắn khẽ đáp
- Mẹ em mất ba năm trước, còn bố đến giờ nhìn vẫn y như vậy, không khác gì cả (hình như là đẹp trai một chút hơn thì phải!) – Tiểu Mạn liến thoắng.
Mắt Gia Nguyên vẫn dán chặt vào màn hình, hắn lặng lẽ ngắm những con người có lẽ đã từng thân quen kia.
Người đàn ông trạc ngoại tứ tuần. Thần thái sang trọng, hòa nhã toát ra từ khuôn mặt đậm chất nam tính. Đôi mắt ẩn dưới hàng lông mày rậm có chút trầm buồn, đồng tử màu cà phê sẫm sâu hun hút, chiếc mũi cao và khuôn miệng nằm cân phân từng li từng nét. Hiền từ nhưng cương nghị. Có lẽ Minh Kha thừa hưởng những đường nét cân chỉnh này từ cha, trông anh giống ông lắm. Còn người phụ nữ kia thì đang quàng lấy cổ Tiểu Mạn. Mái tóc đen óng của bà chảy qua bờ vai, nhẹ nhàng đáp trên bàn tay nhỏ nhắn của cô con gái. Bà đang cười, gương mặt sáng bừng lên những nét thanh cao, đôi mắt xám tro như trong suốt. Quả thực xinh đẹp…
Tiểu Mạn cũng say sưa ngắm bức ảnh, giọng cô vang lên nhẹ bẫng, thoáng qua chút xúc cảm hoài niệm:
- Mẹ em tên là Nadeshiko. Bà là người Nhật. Còn bố là Dương Thái Minh.
- Nadeshiko? Tên loài hoa đại diện cho sự thanh khiết, trong trắng của người phụ nữ?
- Ồ! Anh biết cả ý nghĩa đó sao? –Tiểu Mạn tròn mắt lên ngạc nhiên.
Gia Nguyên chỉ mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc nâu ngắn của cô, những đợt sóng dịu nhẹ lan tỏa trong đáy mắt:
- Tên này…cũng hợp với cả em nữa! Vậy em là con lai?
- Vâng! Chuyện này ai cũng biết cả mà! – Tiểu Mạn đáp lại cái xoa đầu của hắn bằng một đôi má ửng hồng.
- Anh không biết! Nhưng bây giờ thì biết rồi! Em gốc Nhật, thảo nào…
- Gì ạ? – Tiểu Mạn nhướn mày tò mò, cô lên giọng.
- Không, ý anh là ngoại hình em rất giống người Nhật, cả tính cách trẻ con cũng giống nữa!
- A…anh bảo em trẻ con hả? – Tiểu Mạn thúc hắn một cái thật mạnh, mặt nhăn lại giận dỗi.
…
Bất chợt, đập vào mắt cô một vật gì sáng lấp lánh nơi cổ Gia Nguyên, cô khựng lại:
- Ủa, anh đeo cái gì vậy?
- Cái này hả? – Gia Nguyên cúi xuống nhìn sợi dây chuyền trên cổ, rồi nắm mặt dây đưa lên ngang mặt.
Một chiếc huy hiệu bằng bạc, chạm khắc hai chữ “DM” tinh xảo, những đường hoa văn rất nhỏ uốn lượn xung quanh tạo nên đường viền sắc nét, xâu vào trong sợi dây chuyền mảnh cũng bằng bạc.
Cô bé nhìn chằm chằm chiếc huy hiệu một lúc, lông mày khẽ cau lại, miệng lẩm bẩm:
- Cái này…hình như thấy ở đâu rồi thì phải?
Từng chữ vô tình rót vào tai Gia Nguyên làm hắn sững lại. Huy hiệu này là của…Những mảng quá khứ thi nhau tạt vào trí nhớ hắn, cái chết của người đó…
Hắn quay phắt sang, đôi mắt xanh bắt đầu cuộn lên những đợt sóng:
- Em thấy quen hả?
- À thì… - Tiểu Mạn ngập ngừng, cố nặn óc để nhớ.
- Em thấy nó ở đâu, Mạn? – Hắn chộp lấy vai Tiểu Mạn, ghì mạnh, giọng hắn gấp gáp.
Hành động bất ngờ ấy làm cô bé giật mình. Tiểu mạn sợ hãi nhìn gương mặt căng thẳng của Gia Nguyên, cô lắp bắp:
- Anh… làm sao… vậy?
- Trả lời tôi đi! Em nhìn thấy cái này ở đâu? – Gia Nguyên mất bình tĩnh, hắn nói gần như quát lên.
- Em…em…không nhớ! – Cô cố gắng để giọng mình không run rẫy – Em cũng không chắc mình đã từng nhìn thấy nó chưa nữa…chỉ là trông nó…khá quen.
... Hắn vẫn ghì chặt bờ vai nhỏ của cô bé, thoáng chốc, bờ mi dài đã cụp xuống vẻ thất vọng, sắc xanh nhạt dần, trả lại cho đôi mắt trạng thái lạnh lẽo nguyên thủy. Bờ môi nhỏ của hắn bặm chặt thành một đường thẳng, rồi Gia Nguyên buông thõng tay xuống, giọng hắn trầm mặc:
- Khi nào em nhớ ra thì nói ngay cho tôi!
- Thứ đó… quan trọng vậy sao? – Hai tay đan lấy nhau, Tiểu Mạn sốt sắng hỏi.
- Phải, rất quan trọng! – Gia Nguyên quay trở vào sân bóng, nắm tay hắn siết chặt, nổi lên những đường gân xanh xám, tiếng những khớp xương kêu răng rắc nghe đến rợn người.
Tiểu Mạn vỗ vỗ tráng, mặt cô nghiêm nghị, hai hàng lông mày nhíu lại vẻ suy tư:
- Quen lắm…rốt cuộc đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
**********************************************
Hải Đăng nghịch ngợm giật lấy tờ kết quả khám sức khỏe của Gia Nguyên, hắn vẫn đứng trơ như tượng, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Cậu mau mắn lướt qua mớ chữ nghĩa ngoằn ngoèo của người khám tổng quát cho đội thể thao. Hai hàng lông mày của Hải Đăng bất chợt xô cả vào nhau:
- Cái quái gì thế này? Chiều cao 1m69, cân nặng 50kg? Có nhầm không vậy?
- Gì? – Gia Nguyên khó chịu giật lại tờ giấy.
- Đợt khám lần trước cậu cao đến 1m73 lận mà, còn cân nặng thì hình như 55kg, sao trong này…? – Hải Đăng thảng thốt.
- Đợt khám trước? – Gia Nguyên nhíu mày nghi hoặc.
- Phải, tớ với cậu đã ngồi soi lỗi chính tả của ông bác sĩ kia mà! Không nhớ hả?
- Không!- Hắn đáp gọn lỏn.
- À…rồi, thì cậu không nhớ gì, nhưng mà số liệu này rõ ràng không ổn chút nào!
- Lâu rồi không uống sữa nên còi lại, được chưa?
- Há há, thế mà nghe được á? Đừng nói với tớ là cậu nhân tiện đi điều trị bên nước ngoài thì tranh thủ hút mỡ, tắm trắng với rút bớt xương chứ?
- Đồ điên! – Gia Nguyên gắt lên, gạt thằng bạn ngố qua một bên.
- Ế vợ đấy nhá! Con trai gì mà ẻo lả như đàn bà!
Gia Nguyên bỏ ngoài tai mấy lời đó, hắn bước xăm xăm. Hải Đăng nhảy chân sáo lẽo đẽo bên cạnh, cậu nhếch miệng cười gian xảo:
- Khai thật đi! Cậu đang ghen tị với tớ đúng không?
- … - Hắn không trả lời, vẫn xăm xăm bước.
- Cậu phải học hỏi tớ nhiều đấy nhá! Tớ á, búng tay một cái là cả tá con gái đến đứng xếp hàng xin được chầu đấy. Có phải như ai đó đâu?
- Thật không? – Gia Nguyên quay sang, mắt hắn nheo lại, trông có vẻ ranh mãnh.
- Tất nhiên, còn phải hỏi? – Hải Đăng hếch mặt lên trời cười hô hố.
Hắn rút tay từ túi áo ra, vỗ vỗ vào má bên phải của thằng bạn ngố, hàng lông mày nhướn lên thể hiện một sự khinh bỉ nhẹ:
- “Tôi ghét anh! Anh là đồ xấu xa! Tại sao anh dám làm thế hả? Anh là đàn ông kiểu gì vậy? Một tên rỗng tuếch!” – Hắn rải từng chữ một cách thích thú, đôi mắt xanh nhìn đối tượng giễu cợt – Dấu năm ngón tay vẫn còn đậm lắm nhé!
- Cậu… - Hải Đăng hai mắt trợn dọc, vẻ sững sờ hiện rõ trên gương mặt đỏ lừ, Gia Nguyên tưởng như có thể thấy đầu cậu bốc khói, miệng thì lắp ba lắm bắp không nên lời – Đừng nói sáng… hôm ấy…
- Một cái tát của Tuệ Thư! – Hắn đáp gọn lỏn, rồi quay lưng bỏ đi.
Hải Đăng phóng theo, cậu chụp lấy vai Gia Nguyên, hàng lông mày rậm xô cả vào nhau như hai con sâu róm:
- Cậu nói với những ai rồi?
- Thì sao? Có gì quan trọng à? – Gia Nguyên đảo mắt một vòng, hắn khẽ nhún vai.
- Ôi Trời ơi! Nỗi nhục nhã của cả đời tôi! – Hải Đăng hét lên tuyệt vọng, cậu vò đầu bứt tai khổ sở.
Sau một phút vật vã, cậu lại nhìn thẳng Gia Nguyên bằng thái độ nghiêm túc chưa từng có, giọng cố ghìm lại cho khỏi run, nghe rất tếu :
- Từ nay cậu muốn tớ làm gì cũng được, tớ nguyện làm đàn em trung thành của cậu, nguyện làm chân sai vặt của cậu, cậu có thể hành hạ tớ tùy thích… Nhưng…làm ơn đi Nguyên! Đừng cho ai biết chuyện mất mặt đó!
Gia Nguyên khoanh tay, khẽ nhướn mày ra chiều suy nghĩ. Hải Đăng lại tiếp tục thực hiện đủ các chiêu sách lăn, lê, bò, trườn, ăn vạ, la làng:
- Làm ơn đi! Cậu nhìn tớ đẹp trai thế này, mạnh mẽ thế này, sáng giá thế này mà bị một đứa con gái tát thẳng vào mặt thì còn gì là hình tượng nữa? Đồng ý nhé? Nhé? Nhé?
- Thôi được rồi! Nể tình cậu là anh em kết nghĩa tôi sẽ im lặng. Điều đó có ý nghĩa gì cậu tự hiểu chứ? – Hắn nghênh mặt lên thách thức, nụ cười bán nguyệt nở trên môi chưa bao giờ trông đểu cáng đến thế.
- Tớ hiểu hết mà, chỉ cần cậu giữ bí mật! – Hải Đăng cười nịnh, đôi mắt long lanh đến nổi da gà.
Gia Nguyên gật đầu, rồi bỏ đi. Cảm giác thích thú khi nắm được điểm yếu của người khác khiến hắn bất giác nở nụ cười. Lòng hắn lúc này rất vô tư, cảm xúc dễ chịu nhẹ nhàng lan tỏa trong từng thớ thịt.
Giây phút dễ chịu như thế ngắn lắm, chớp mắt đã vụt biến, thay vào đó lại là thứ cảm xúc lạnh nhạt, băng giá choán đầy tâm hồn.
…
Tiếng hò hét cổ vũ khiến sân bóng rổ trở nên náo nhiệt, những dãy ghế ngồi chật kín người. Trận bóng hấp dẫn khủng khiếp.
Tiểu Mạn kéo chiếc mũ rộng vành xuống làm cho tóc cụp hết vào cổ, chiếc váy yếm ngắn đến gối khiến dáng người bé nhỏ kia trở nên sinh động và đáng yêu đến kì lạ. Cô lăng xăng chạy đến, tay khệ nệ nào khăn, nào nước, ly cốc, miệng nở nụ cười tươi tắn:
- Chà! Anh vào rổ một lượt tận 6 trái thế thì đội nào thắng cho nổi?
Gia Nguyên đón lấy chai nước từ cô, tu một ngụm để làm dịu cái cổ họng khô khốc của mình, rồi lau gương mặt nhễ nhại mồ hôi vì chạy nhảy suốt hai hiệp đấu. Hắn nhìn Tiểu Mạn mỉm cười:
- Tự hào không?
- Tất nhiên là có rồi! Anh giống một “ngôi sao”! – Tiểu Mạn cười híp mắt. Rồi cô mau mắn rút chiếc điện thoại ra, bật camera trước, khẽ thúc Gia Nguyên một cái.
- Gì thế? – Hắn nhíu mày quay sang, vừa lúc ánh đèn flat nháy lên một cái “click”.
Tiểu Mạn thu tay lại, ngắm nhìn bức ảnh hiện trên màn hình, môi khẽ cong lên ngộ nghĩnh:
- A…mặt anh nhìn ngộ quá! Biểu hiện kì cục thật!
- Đưa xem nào! – Hắn nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại ra khỏi tay cô bé, hàng lông mày nhướn lên tò mò. Ái chà, đúng là ngộ thật, Tiểu Mạn cười không thấy mặt trời, còn hắn thì…
Ngón tay Gia Nguyên vô tình lướt nhẹ, màn hình vụt sáng, chớp mắt đã trượt qua một hình ảnh khác. Mắt hắn nhìn đăm đăm vào bức ảnh…là gia đình Tiểu Mạn?
Cô bé nhướn người lên nhìn vào màn hình, đôi mắt xám tro lấp lánh:
- Gia đình em đấy! Có lẽ anh không nhớ bố mẹ em đâu nhỉ?
- Ừ! – Hắn khẽ đáp
- Mẹ em mất ba năm trước, còn bố đến giờ nhìn vẫn y như vậy, không khác gì cả (hình như là đẹp trai một chút hơn thì phải!) – Tiểu Mạn liến thoắng.
Mắt Gia Nguyên vẫn dán chặt vào màn hình, hắn lặng lẽ ngắm những con người có lẽ đã từng thân quen kia.
Người đàn ông trạc ngoại tứ tuần. Thần thái sang trọng, hòa nhã toát ra từ khuôn mặt đậm chất nam tính. Đôi mắt ẩn dưới hàng lông mày rậm có chút trầm buồn, đồng tử màu cà phê sẫm sâu hun hút, chiếc mũi cao và khuôn miệng nằm cân phân từng li từng nét. Hiền từ nhưng cương nghị. Có lẽ Minh Kha thừa hưởng những đường nét cân chỉnh này từ cha, trông anh giống ông lắm. Còn người phụ nữ kia thì đang quàng lấy cổ Tiểu Mạn. Mái tóc đen óng của bà chảy qua bờ vai, nhẹ nhàng đáp trên bàn tay nhỏ nhắn của cô con gái. Bà đang cười, gương mặt sáng bừng lên những nét thanh cao, đôi mắt xám tro như trong suốt. Quả thực xinh đẹp…
Tiểu Mạn cũng say sưa ngắm bức ảnh, giọng cô vang lên nhẹ bẫng, thoáng qua chút xúc cảm hoài niệm:
- Mẹ em tên là Nadeshiko. Bà là người Nhật. Còn bố là Dương Thái Minh.
- Nadeshiko? Tên loài hoa đại diện cho sự thanh khiết, trong trắng của người phụ nữ?
- Ồ! Anh biết cả ý nghĩa đó sao? –Tiểu Mạn tròn mắt lên ngạc nhiên.
Gia Nguyên chỉ mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc nâu ngắn của cô, những đợt sóng dịu nhẹ lan tỏa trong đáy mắt:
- Tên này…cũng hợp với cả em nữa! Vậy em là con lai?
- Vâng! Chuyện này ai cũng biết cả mà! – Tiểu Mạn đáp lại cái xoa đầu của hắn bằng một đôi má ửng hồng.
- Anh không biết! Nhưng bây giờ thì biết rồi! Em gốc Nhật, thảo nào…
- Gì ạ? – Tiểu Mạn nhướn mày tò mò, cô lên giọng.
- Không, ý anh là ngoại hình em rất giống người Nhật, cả tính cách trẻ con cũng giống nữa!
- A…anh bảo em trẻ con hả? – Tiểu Mạn thúc hắn một cái thật mạnh, mặt nhăn lại giận dỗi.
…
Bất chợt, đập vào mắt cô một vật gì sáng lấp lánh nơi cổ Gia Nguyên, cô khựng lại:
- Ủa, anh đeo cái gì vậy?
- Cái này hả? – Gia Nguyên cúi xuống nhìn sợi dây chuyền trên cổ, rồi nắm mặt dây đưa lên ngang mặt.
Một chiếc huy hiệu bằng bạc, chạm khắc hai chữ “DM” tinh xảo, những đường hoa văn rất nhỏ uốn lượn xung quanh tạo nên đường viền sắc nét, xâu vào trong sợi dây chuyền mảnh cũng bằng bạc.
Cô bé nhìn chằm chằm chiếc huy hiệu một lúc, lông mày khẽ cau lại, miệng lẩm bẩm:
- Cái này…hình như thấy ở đâu rồi thì phải?
Từng chữ vô tình rót vào tai Gia Nguyên làm hắn sững lại. Huy hiệu này là của…Những mảng quá khứ thi nhau tạt vào trí nhớ hắn, cái chết của người đó…
Hắn quay phắt sang, đôi mắt xanh bắt đầu cuộn lên những đợt sóng:
- Em thấy quen hả?
- À thì… - Tiểu Mạn ngập ngừng, cố nặn óc để nhớ.
- Em thấy nó ở đâu, Mạn? – Hắn chộp lấy vai Tiểu Mạn, ghì mạnh, giọng hắn gấp gáp.
Hành động bất ngờ ấy làm cô bé giật mình. Tiểu mạn sợ hãi nhìn gương mặt căng thẳng của Gia Nguyên, cô lắp bắp:
- Anh… làm sao… vậy?
- Trả lời tôi đi! Em nhìn thấy cái này ở đâu? – Gia Nguyên mất bình tĩnh, hắn nói gần như quát lên.
- Em…em…không nhớ! – Cô cố gắng để giọng mình không run rẫy – Em cũng không chắc mình đã từng nhìn thấy nó chưa nữa…chỉ là trông nó…khá quen.
... Hắn vẫn ghì chặt bờ vai nhỏ của cô bé, thoáng chốc, bờ mi dài đã cụp xuống vẻ thất vọng, sắc xanh nhạt dần, trả lại cho đôi mắt trạng thái lạnh lẽo nguyên thủy. Bờ môi nhỏ của hắn bặm chặt thành một đường thẳng, rồi Gia Nguyên buông thõng tay xuống, giọng hắn trầm mặc:
- Khi nào em nhớ ra thì nói ngay cho tôi!
- Thứ đó… quan trọng vậy sao? – Hai tay đan lấy nhau, Tiểu Mạn sốt sắng hỏi.
- Phải, rất quan trọng! – Gia Nguyên quay trở vào sân bóng, nắm tay hắn siết chặt, nổi lên những đường gân xanh xám, tiếng những khớp xương kêu răng rắc nghe đến rợn người.
Tiểu Mạn vỗ vỗ tráng, mặt cô nghiêm nghị, hai hàng lông mày nhíu lại vẻ suy tư:
- Quen lắm…rốt cuộc đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
**********************************************
Hải Đăng nghịch ngợm giật lấy tờ kết quả khám sức khỏe của Gia Nguyên, hắn vẫn đứng trơ như tượng, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Cậu mau mắn lướt qua mớ chữ nghĩa ngoằn ngoèo của người khám tổng quát cho đội thể thao. Hai hàng lông mày của Hải Đăng bất chợt xô cả vào nhau:
- Cái quái gì thế này? Chiều cao 1m69, cân nặng 50kg? Có nhầm không vậy?
- Gì? – Gia Nguyên khó chịu giật lại tờ giấy.
- Đợt khám lần trước cậu cao đến 1m73 lận mà, còn cân nặng thì hình như 55kg, sao trong này…? – Hải Đăng thảng thốt.
- Đợt khám trước? – Gia Nguyên nhíu mày nghi hoặc.
- Phải, tớ với cậu đã ngồi soi lỗi chính tả của ông bác sĩ kia mà! Không nhớ hả?
- Không!- Hắn đáp gọn lỏn.
- À…rồi, thì cậu không nhớ gì, nhưng mà số liệu này rõ ràng không ổn chút nào!
- Lâu rồi không uống sữa nên còi lại, được chưa?
- Há há, thế mà nghe được á? Đừng nói với tớ là cậu nhân tiện đi điều trị bên nước ngoài thì tranh thủ hút mỡ, tắm trắng với rút bớt xương chứ?
- Đồ điên! – Gia Nguyên gắt lên, gạt thằng bạn ngố qua một bên.
- Ế vợ đấy nhá! Con trai gì mà ẻo lả như đàn bà!
Gia Nguyên bỏ ngoài tai mấy lời đó, hắn bước xăm xăm. Hải Đăng nhảy chân sáo lẽo đẽo bên cạnh, cậu nhếch miệng cười gian xảo:
- Khai thật đi! Cậu đang ghen tị với tớ đúng không?
- … - Hắn không trả lời, vẫn xăm xăm bước.
- Cậu phải học hỏi tớ nhiều đấy nhá! Tớ á, búng tay một cái là cả tá con gái đến đứng xếp hàng xin được chầu đấy. Có phải như ai đó đâu?
- Thật không? – Gia Nguyên quay sang, mắt hắn nheo lại, trông có vẻ ranh mãnh.
- Tất nhiên, còn phải hỏi? – Hải Đăng hếch mặt lên trời cười hô hố.
Hắn rút tay từ túi áo ra, vỗ vỗ vào má bên phải của thằng bạn ngố, hàng lông mày nhướn lên thể hiện một sự khinh bỉ nhẹ:
- “Tôi ghét anh! Anh là đồ xấu xa! Tại sao anh dám làm thế hả? Anh là đàn ông kiểu gì vậy? Một tên rỗng tuếch!” – Hắn rải từng chữ một cách thích thú, đôi mắt xanh nhìn đối tượng giễu cợt – Dấu năm ngón tay vẫn còn đậm lắm nhé!
- Cậu… - Hải Đăng hai mắt trợn dọc, vẻ sững sờ hiện rõ trên gương mặt đỏ lừ, Gia Nguyên tưởng như có thể thấy đầu cậu bốc khói, miệng thì lắp ba lắm bắp không nên lời – Đừng nói sáng… hôm ấy…
- Một cái tát của Tuệ Thư! – Hắn đáp gọn lỏn, rồi quay lưng bỏ đi.
Hải Đăng phóng theo, cậu chụp lấy vai Gia Nguyên, hàng lông mày rậm xô cả vào nhau như hai con sâu róm:
- Cậu nói với những ai rồi?
- Thì sao? Có gì quan trọng à? – Gia Nguyên đảo mắt một vòng, hắn khẽ nhún vai.
- Ôi Trời ơi! Nỗi nhục nhã của cả đời tôi! – Hải Đăng hét lên tuyệt vọng, cậu vò đầu bứt tai khổ sở.
Sau một phút vật vã, cậu lại nhìn thẳng Gia Nguyên bằng thái độ nghiêm túc chưa từng có, giọng cố ghìm lại cho khỏi run, nghe rất tếu :
- Từ nay cậu muốn tớ làm gì cũng được, tớ nguyện làm đàn em trung thành của cậu, nguyện làm chân sai vặt của cậu, cậu có thể hành hạ tớ tùy thích… Nhưng…làm ơn đi Nguyên! Đừng cho ai biết chuyện mất mặt đó!
Gia Nguyên khoanh tay, khẽ nhướn mày ra chiều suy nghĩ. Hải Đăng lại tiếp tục thực hiện đủ các chiêu sách lăn, lê, bò, trườn, ăn vạ, la làng:
- Làm ơn đi! Cậu nhìn tớ đẹp trai thế này, mạnh mẽ thế này, sáng giá thế này mà bị một đứa con gái tát thẳng vào mặt thì còn gì là hình tượng nữa? Đồng ý nhé? Nhé? Nhé?
- Thôi được rồi! Nể tình cậu là anh em kết nghĩa tôi sẽ im lặng. Điều đó có ý nghĩa gì cậu tự hiểu chứ? – Hắn nghênh mặt lên thách thức, nụ cười bán nguyệt nở trên môi chưa bao giờ trông đểu cáng đến thế.
- Tớ hiểu hết mà, chỉ cần cậu giữ bí mật! – Hải Đăng cười nịnh, đôi mắt long lanh đến nổi da gà.
Gia Nguyên gật đầu, rồi bỏ đi. Cảm giác thích thú khi nắm được điểm yếu của người khác khiến hắn bất giác nở nụ cười. Lòng hắn lúc này rất vô tư, cảm xúc dễ chịu nhẹ nhàng lan tỏa trong từng thớ thịt.
Giây phút dễ chịu như thế ngắn lắm, chớp mắt đã vụt biến, thay vào đó lại là thứ cảm xúc lạnh nhạt, băng giá choán đầy tâm hồn.
/83
|