Vai Diễn Định Mệnh

Chương 59

/83


Cậu lớp trưởng khoanh tay, cúi xuống nhìn cái thằng đầu gác lên hai tay ngủ ngon lành:

- Cao - Gia – Nguyên! – Cậu cố tình gằn từng chữ.

- Cái gì? – Hắn khó chịu ngẩng lên, đôi mắt mệt mỏi như kiểu của những người mất ngủ lâu ngày, đầu tóc rối bù tổ quạ.

- Hồ sơ chưa kí! – Anh chàng cau mày, từng chữ rít qua kẽ răng vẻ khó chịu.

- Cậu để tôi yên đi! – Gia Nguyên đáp lại, giọng cáu bẳn không kém.

- Này, không có việc trốn tránh trách nhiệm đâu nhé! Tôi bảo thầy trừ điểm thi đua của cậu bây giờ, cái tên lười biếng này!

- Thôi thôi, đi là được chứ gì? – Hắn bật dậy, giọng tỉnh táo hẳn ra.

- Biết vậy thì tốt! – Lớp trưởng mỉm cười hài lòng.

Hắn đứng lên, ôm chồng tài liệu, miệng lầm bầm rủa cái công việc khốn kiếp, suốt ngày hồ sơ, hồ sơ, phiền chết đi được. Gia Nguyên khệ nệ với đống bì giấy màu xanh nhạt, hắn lườm lớp trưởng một cái sắc lẻm.

Cậu ta thản nhiên nghênh mặt, đôi mắt nheo lại ra vẻ tàn nhẫn, còn miệng thì nhếch lên kiêu bạc:

- À… chủ tịch bảo cậu phải đi thảo luận đề án mở rộng thư viện, chúc cậu may mắn ha!

- Cậu giết chết tôi đi là vừa! – Gia Nguyên gầm lên, hắn ôm chồng tài liệu xăm xăm bước ra khỏi lớp với thái độ xen lẫn giữa bực bội và cam chịu.



Trên tầng thượng…

Cô gái lặng lẽ đứng ngắm những cánh hoa bằng lăng tím nhạt, chúng bay vút lên, xoay vòng giữa không trung, rồi nhẹ nhàng đáp trên thành lan can bằng đá.

Mái tóc hạt dẻ xõa dài được những sợi gió nâng niu, gợn lên như đợt sóng dịu nhẹ, óng ánh. Cô khẽ mỉm cười, nâng một cánh bằng lăng và thổi nó ra ngoài khoảng không bất tận.

Đôi mắt tím tựa làn nước hồ thu, ẩn dưới cặp mi mềm mại, đảo theo vũ điệu lả lướt của cánh hoa nhỏ. Cánh bằng lăng tím xoay xoay, rơi dần.

Bất chợt, cô gái nheo mắt, hàng lông mày lá liễu xô vào nhau…

Những cánh bằng lăng duyên dáng một giây trước còn nép mình trong lòng bàn tay cô, bây giờ bị vò nát một cách không thương tiếc. Đường gân xanh nổi lên khi các đốt xương bắt đầu kêu răng rắc đến rợn người.



- Nặng không? – Hồng Quân nhìn đống hồ sơ trên tay Gia Nguyên, tủm tỉm cười.

- Bê giúp chút đi! Mỏi quá! – hắn càu nhàu, khinh khỉnh liếc chủ tịch.

- Không! – Hồng Quân đáp gọn lỏn rồi thọc tay vào túi, huýt sáo khe khẽ.

Gia Nguyên tức mình, đá vào chân anh. Anh chàng cau mày, hất hàm đe dọa:

- Này này, tôi mà không đóng dấu chúng thì cậu chết chắc với thầy đầy nhé! Muốn thử à?

- Đồ - xấu - xa! – Trong đầu hắn gào thét, hắn chỉ muốn tẩn vào cái mặt cao ngạo ấy một cái cho hả dạ.

Hồng Quân bỏ mặt hắn một đoạn, anh say sưa nói về đề án mở rộng thư viện:

- Có thể nói thư viện của chúng ta khá lớn so với những trường khác trên toàn nước, nhưng tôi còn muốn mở rộng thêm về khu tây, sách chắc phải phân lại theo cả thể loại, mỗi thể loại phải sắp theo thứ tự Anpha – Bê. Trường ta có những luận văn tốt nghiệp rất xuất sắc, khu mới này có thể trưng bày chúng cho sinh viên xem, nghiên cứu và học hỏi. Vậy sẽ giảm bớt tính lệ thuộc vào thầy cô hướng dẫn. Tập cho họ thói quen tự mày mò sẽ tốt hơn…

… Gia Nguyên vẫn chăm chú lắng nghe, thế nhưng, đột nhiên hắn cảm thấy rất lạ.

Mọi thứ trước mắt hắn cứ nhòe dần đi, cái dáng cao ráo ngay trước mặt tựa hồ một ảo ảnh, mờ nhạt và xa xôi. Tai hắn lùng bùng những âm thanh kì quặc. Mặt đất đong đưa, rồi xoay tít dưới chân hắn. Đầu Gia Nguyên ong ong đủ thứ tiếng, cơn đau nhức nhối ập đến thấu vào từng sợi dây thần kinh đang co giãn dữ dội.

…Hình như kể từ khi bị tai nạn, thỉnh thoảng vẫn có những cơn nhức đầu ập đến bất ngờ như thế này…

Hắn nhíu mày, cố điều chỉnh rõ hình ảnh trên võng mạc mình, nhưng một giây sau, màu trắng xóa đã bao phủ hết cả tầm nhìn của hắn. Cả người hắn lảo đảo, chân mềm nhũn như không thể trụ vững được.



Cô gái trên sân thượng mắt mở trừng trừng dán vào cái dáng mảnh khảnh cách mình ba tầng lầu, ngay phía bên dưới. Đôi mắt tím sáng rực một thứ ánh sáng lạnh lẽo đến đáng sợ. Chỉ cần nhìn thấy hắn là cơn giận trong cô lại trào lên, sôi sùng sục. Đúng là thứ sâu bọ khó ưa!

“ Đúng lúc lắm Sam, để tao cho mày xem thứ này!” – tiếng cười khục khặc vang lên từ cuống họng.

Cô với tay lấy chậu hoa đỗ quyên bằng sứ trên bệ lan can, rồi đưa ra ngoài không trung. Chớp mắt, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nới lỏng, chậu hoa sứ lọt nhanh qua lòng bàn tay.

Rơi!



Hồng Quân thoáng khựng lại khi nghe tiếng bì tài liệu rơi lộp độp xuống nền sân bê – tông. Anh ngoái đầu.

Bất thình lình, đập vào mắt anh hình ảnh Gia Nguyên lảo đảo với gương mặt trắng bệch, cái bóng ngược nắng của ai đó từ trên cao tạt xuống sân phủ lấy cả người hắn.

- KHIẾT SAM! Cẩn thận! – Tiếng anh gào lên thất thanh.

Xoảng! – chậu đỗ quyên vỡ tan tành trên sân, bắn mỗi nơi một mảnh sứ trắng, đất và sỏi đổ xòa ra nền, cành đỗ quyên lộ ra mấy nụ màu hồng xác pháo dập nát dưới lớp sỏi.



Hắn nằm sóng soài trên sân, hồ sơ, tài liệu ngổn ngang xung quanh. Chậu đỗ quyên vỡ tan ngay bên cạnh.

Hồng Quân lao nhanh đến bên Gia Nguyên, thoáng liếc cái chậu sứ vỡ, tim anh đập như thắt lại. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.

Quân nheo mắt cố nhìn lên sân thượng mặc cho ánh nắng chói chang rọi vào mắt… Cái bóng kia đã biến mất tự bao giờ.

Gia Nguyên bất động, hàng lông mày nhíu lại vẻ đau đớn, tiếng nghiến răng chịu đựng cơn co giật trong đầu vang lên ken két. Hắn lịm cả người, chờ đợi cho từng giây phút đáng sợ trôi qua…

Một chốc sau, hắn từ từ hồi tỉnh, hàng lông mày khẽ giãn ra thư thái, bờ mi dài rung nhè nhẹ…và rồi hết đau hẳn.

Hồng Quân đỡ hắn ngồi dậy, anh lo lắng quan sát những chuyển biến trên gương mặt đầm đìa mồ hôi của hắn:

- Gia Nguyên…sao thế ? Cậu không ổn ở đâu?

Hắn mở mắt…

Bất chợt Gia Nguyên siết chặt lấy tay Hồng Quân, chặt đến độ móng tay hắn cắm vào cả da anh.

Hồng Quân thoáng ngỡ ngàng, nỗi lo lắng trong đôi mắt đen lạnh mỗi lúc lại càng lan tỏa mạnh mẽ.

Gia Nguyên nhìn anh đăm đăm, đôi mắt xanh trợn trừng, anh có thể thấy được cả những đợt sóng dữ dội cuộn lên từ đáy mắt hắn. Sôi sùng sục.

- Cậu sao vậy…Gia Nguyên? – Hồng Quân sốt sắng.

- Lúc nãy anh gọi tôi là gì? – Gia Nguyên không chớp mắt, giọng hắn lạc hẳn đi.

- Tôi… - Hồng Quân sực nhớ đến tiếng thét của mình, anh giật mình, tự dưng cảm thấy cổ họng như khô đắng.

- Nói mau! Anh vừa gọi tôi là gì hả? – Gia Nguyên gần như quát lên, bàn tay hắn siết chặt hơn, lạnh ngắt. Hắn run run nhìn anh, hoàn toàn mất hết bình tĩnh – Lẽ nào … anh… biết tôi… là ai?

Cô gái ấy vẫn đứng trên tầng thượng, nép sau bờ tường đá hoa cương, tay cố bịt chặt miệng như sợ ai nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp của mình, trên chiếc cổ trắng như ngọc bắt đầu xuất hiện những đường gân xanh xám. Đôi mắt tím mở to với những vòng xoáy cuồn cuộn đầy hoảng loạn.

Cô không hề nhìn thấy Hồng Quân. Anh ấy bỗng dưng ở đâu lao đến, hay là những tán cây cổ thụ che khuất mắt cô? Rõ ràng cô chỉ thấy mỗi Gia Nguyên.

Nhưng việc Hồng Quân ở đâu xuất hiện thì cô không quan tâm, điều khiến cô vô cùng hoang mang là tiếng thét của anh lúc nãy. Anh đã gọi hắn là Sam ư? Hay cô nghe nhầm?...không đâu, âm thanh ấy rõ mồn một như thế, cô không nghe nhầm đâu.

Lòng dạ cô rối như tơ vò, cái cảm giác sợ hãi, bồn chồn và khó chịu chạy rần rần trong từng thớ thịt. Tại sao lại có chuyện như vậy? Lẽ nào từ trước Hồng Quân đã biết?

Cô gái cố hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh mình, giọng cô rít qua kẽ răng tạo nên một cảm giác ớn lạnh:

- Hồng Quân anh ấy biết Gia Nguyên là Cao Khiết Sam…anh ấy biết hắn ta là con gái.


**************************************************

3 giờ 38 phút sáng…

Tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên giữa căn phòng tối đen như mực. Ánh sáng mờ mờ của màn hình hắt lên gương mặt người thanh niên. Sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối càng khiến những đường nét của khuôn mặt ấy trở nên sắc sảo, huyền bí.

Chàng trai rít một hơi thuốc lá, lặng lẽ theo dõi những con số trắng nhạt chạy vùn vụt trên màn hình. Anh thì thầm đếm ngược từng giây: “ 3…2…1”.

Bất ngờ, giữa vô số kí tự trắng nổi bật lên một cụm kí tự màu đỏ chát : “PASSWORD”.

Anh khẽ nhếch mép, ngón tay nhẹ nhàng nhấn hai phím “D”-“M” . Chớp mắt, con chuột trên màn hình hiện lên biểu tượng đồng hồ cát, những tiếng “click” “click” tự động vang lên liên tục…và hàng loạt dữ liệu chạy ào ra màn hình, xuất hiện chi chít những khung cửa sổ OUT PUT xanh nhạt.

Chàng trai nhanh chóng gom hết dữ liệu vào một tệp, chất giọng trầm vang lên giữa không gian yên lặng tuyệt đối:

- Has found! DM stands Devil Mask! (đã tìm ra! “DM” là viết tắt của “mặt nạ quỷ”)



Tại nước Anh.

Aiden nhấp ngụm cà phê đen nghi ngút khói, ông lặng lẽ đọc một mục báo. Máy đàm thoại nháy lên một vệt laze đỏ rực, xuyên qua những con chữ chi chít trên tờ báo làm ông giật mình.

Aiden vội cầm máy lên nhấn nút nhận tín hiệu. Từ bên kia, chất giọng trầm ấm của chàng trai trẻ vang lên rõ mồn một:

- Chào Aiden!

- Jang đấy à? Có gì mới không?

- Tôi có tin vui cho ông đây, ông già! – Không trực tiếp đối mặt nhưng Aiden có thể thừa sức nhận ra sự mỉa mai trong cách nói lấp lửng của anh chàng. Ông khẽ mỉm cười, điềm đạm trả lời:

- Vâng, ông già này đang căng tai lên nghe cậu đây!

- Tôi đã đào ra cái tổ chức DM chết tiệt ấy rồi! Viết tắt của “Devil Mark”, tôi sẽ gửi tệp dữ liệu qua bây giờ!

- Cậu cừ lắm! Tôi quả là không nhìn lầm người mà! Trăm sự nhờ cậu! – Aiden mừng hớn, cảm thấy lòng có chút nhẹ nhõm.

- Ông không nhờ thì tôi cũng sẽ làm việc này, nó quan trọng với tôi còn hơn cả ông đấy, ông già!

Sự sâu lắng như thấm qua cả khoảng cách địa lí xa xôi, truyền vào Aiden một cảm giác yên ủi và đáng tin cậy. Ông lặng đi một chút, rồi thì thầm vào máy đàm:

- Cậu gửi fax qua cho Sam đi nhé! Con bé đang điên cuồng tìm kiếm thứ tài liệu quý giá này đấy!

- Tôi biết rồi! 60s nữa cô ấy sẽ nhận được! – tiếng gõ phím lạch cạch vang lên, thâu gọn vào máy.

- Cậu vẫn đang theo dõi nó chứ? – Aiden lại nâng tách cà phê nghi ngút khói, nhấp một ngụm đắng chát.

- …Bao giờ cũng vậy! Cô ấy luôn trong tầm mắt của tôi!

- Nó ổn không?

- Mọi thứ đều ổn cả! Có vẻ cô ấy đang cố hòa nhập với mọi người. Vừa rồi còn chơi vĩ cầm cho hợp xướng của đại lễ. Tuyệt lắm!

Aiden im lặng, cố hòa nhập ư? Ông thở ra một hơi dài thượt:

- Vậy thì chẳng ổn chút nào! Nó đang cô đơn!

- Sai rồi… là cô độc! Sam cô độc! Luôn luôn thế! – Chàng trai đáp rất khẽ, từng tiếng một làm Aiden đau nhói.

…tút…tút, cậu ta đã ngắt máy. Mọi thứ lại rơi tõm vào bể im lặng sâu đến vô cùng.

*****************************************

Gia Nguyên cau mày lẩm nhẩm từng con chữ một trên tập tài liệu Kaylee đưa.

Đến kết quả xét nghiệm võng mạc mà cũng không đưa ra được chút manh mối nào ư?

Hắn vuốt mặt rồi thở ra một hơi dài thườn thượt. Nâng cốc cà phê đen đặc quánh đã nguội tanh, Gia Nguyên cố nuốt từng ngụm đắng chát để có thể tỉnh táo hơn một chút.

Hắn đảo mắt ra ngoài khung cửa. Trời đã rạng sáng. Gia Nguyên cảm thấy mệt mỏi quá, một cảm giác bất lực đến khó chịu khiến từng hơi thở của hắn cũng trở nên nặng nề.

Từ khi về Trung Quốc, đêm nào hắn cũng làm việc cật lực đến tận sáng. Khi thì đào xới tất cả các kênh thông tin trên mạng, không biết còn chỗ nào mà hắn chưa xới lên không, rồi hắn bí mật thám thính, nghe ngóng các tụ điểm họp đêm, tổ chức ngầm. Thậm chí cũng có lúc hắn rơi vào hang hùm nữa kia, nhưng cái khả năng nhạy bén giúp hắn nhanh chóng phát hiện ra nguy hiểm và đào tẩu dễ dàng. Hắn đã âm thầm theo dõi những người thân cận Gia Nguyên, từng người một, nhưng manh mối về quá khứ của anh vẫn là con số không tròn trĩnh.

Hắn điên cuồng tìm kiếm tất cả những gì liên quan đến anh trong lặng lẽ và bí mật…

Đã hơn bảy tháng qua, chưa một lần nào hắn chợp mắt thực sự, cái chết của anh ám ảnh hắn. Chỉ cần hắn nhắm mắt lại thôi, chỉ cần là một cái khép mi thôi, thì những hình ảnh đau thương ấy lại ùa về, tua đi tua lại như cuộn phim kinh dị bị xước. Có điều, đó không phải là phim, mà đó là sự thật.

Trời lại sắp sáng, một ngày nữa sắp bắt đầu.

Rồi hắn sẽ lại phải đến trường với bộ mặt ngờ ngệch, ngồi học những tiết học chán ngắt?

Hắn luôn cố tỏ ra mình là một tên khờ khạo trong mắt mọi người, người ta bảo gì thì làm nấy, những đống hồ sơ ngổn ngang vô ích kia hắn cũng ráng sức xử lí hết.

Bởi vì hắn không giống Cao Gia Nguyên, và hắn không bao giờ là anh. Hắn không thể ấm áp như anh, không thể sinh động như anh. Hắn là gỗ đá, hắn là băng tuyết. Cái vỏ bọc cù lần, ngốc nghếch này giúp hắn thoát khỏi những ánh mắt soi mói. Cũng chỉ những hành động ứng xử khờ khạo này mới giúp hắn tìm hiểu về quá khứ của anh một cách kín đáo hơn. Bộ mặt bất cần đời ấy giúp hắn nghe ngóng mọi thứ cách dễ dàng, nhìn càng ngốc, càng thụ động thì càng hiểu nhiều thứ.

Hắn biết không một người nào có thể nhận ra hắn thực sự là ai. Họ sẽ thấy một Cao Gia Nguyên lạnh lùng, một Cao Gia Nguyên ít nói, một Cao Gia Nguyên trầm tĩnh, nhưng họ sẽ không bao giờ thấy một Cao Khiết Sam.

…Gia Nguyên tống ngụm thuốc tăng lực vào miệng rồi nốc nước ừng ực. Hi vọng thứ thuốc này khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng càng lúc hắn càng mệt. Thật sự kiệt sức.

Ngả người ra sofa, Gia Nguyên nhẹ nhàng day hai bên thái dương đang nhức nhối kinh khủng của mình. Hắn có 45 phút nữa để nghỉ ngơi, trước khi bắt đầu một ngày với đống hồ sơ và những bài học chán ngắt trên trường. Một gánh nặng.

Tuy vậy, khi vừa nhắm mắt, một tiếng bíp vang lên khiến Gia Nguyên giật mình. Hắn bật dậy ngay lập tức, liếc mắt về phía chiếc máy in đặt cạnh máy tính.

Tạch tạch…những tờ giấy chạy ào ào ra từ khe kê giấy của chiếc máy. Hắn lao ngay đến, giật phăng những tờ giấy vừa in còn hơi nóng. Một tệp khá dày và chi chít chữ. Ngay cái tiêu đề đã làm Gia Nguyên tỉnh táo hẳn, sự mệt mỏi tan biến, thay vào đó là thứ cảm giác bồn chồn và hi vọng:

“ DM stands DEVIL MARK! From: Jang”.

Bàn tay hắn siết chặt lấy xấp giấy, từng hơi thở run rẫy… từ khóe mi, một giọt trong suốt lặng lẽ trào ra.

Manh mối đầu tiên!


/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status