Một buổi tối tiết Lập xuân, Thư Vưu biểu diễn tại nhà hát ở thành phố bên cạnh.
“Chào mọi người, tôi là Thư Vưu.”
Giờ Thư Vưu đã có rất nhiều người hâm mộ ở khắp mọi nơi, ngay ở thành phố này cũng có rất nhiều khán giả đặc biệt tới đây để ủng hộ cậu, một số bảng đèn led được giơ lên dưới sân khấu, trên đó viết tên của cậu… Có kèm theo cả tên tiếng Anh.
“Khi ghi hình show trước đó, tôi có kể là bạn trai tôi đã gây dựng sự nghiệp thành công, tôi không thể nhắc lại những chuyện cười khi khởi nghiệp của anh ấy được nữa.”
“Có ai đó đã nhắn vào Weibo của tôi, nói là tiếc quá, họ vẫn muốn nghe tiếp.”
“Thật ra tôi cũng rất muốn kể, nhưng cũng không thể tự vả mặt mình được.”
“Ha ha ha ha ha…”
Dưới sân khấu vang lên những tràng cười vui vẻ, có người ghé tai thì thầm: “Là show giải trí lần trước đó hả? Mình đã trở thành fan của Thư Vưu sau show giải trí đó đấy!”
“Tôi cũng thế… Chị em à, kết bạn bè trên app X để gửi gói gif của Thư Vưu cho nhau không?”
Trên sân khấu, Thư Vưu dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “… Nhưng bạn trai tôi đã giúp tôi giải quyết vấn đề này.”
Tay trái cậu nắm lấy micro, hơi giơ tay phải lên, cho mọi người xem chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay, cười tủm tỉm chia sẻ: “Anh ấy đã cầu hôn với tôi, bây giờ là vị hôn phu của tôi rồi!”
“Ối giời… Quả nhiên vẫn vậy!”
“Khoe tình cảm, khoe tình cảm đây mà! Tiết mục truyền thống của Thư Vưu, ngoài mặt thì than phiền nhưng bên trong thì đang bận bịu show tình cảm ó.”
“Tới rồi tới rồi, vì nghe tiết mục bóc phốt bạn trai lại tái xuất từ chốn giang hồ nên tôi mới tới đây đó! CP người thật quá nguy hiểm! Real quá là real!"
“Người chị em hàng ghế trước ới, tôi không giống với cậu, tôi là fan ông xã của Thư Vưu! Thư Tiểu Vưu chính là bà xã của tôi!”
“Cho nên giờ tôi có thể kể tiếp về truyện cười của vị hôn phu rồi.”
Thư Vưu chớp mắt, nghịch ngợm nói: “Sau này còn có thể kể về truyện cười của ông xã.”
“Nhưng càng đáng tiếc hơn là, anh ấy thật sự đã gây dựng sự nghiệp thành công, cho nên lúc này tôi cũng chẳng moi ra được khuyết điểm gì của anh ấy nữa.”
Khán giả: ???
Chết tiệt, chậu cơm tó cũng hơi đầy rồi đấy???
“Dù sao thì ngoại hình anh ấy thật sự quá đẹp, vóc dáng rất cao, là người vô cùng tốt… Lại còn khởi nghiệp thành công đến như vậy, nói tóm lại, tôi chợt nhận ra, chẳng biết từ khi nào mà tôi đã có một người bạn trai vô cùng ưu tú.”
“Nhưng trong mắt tôi, anh ấy vẫn là một tài năng trẻ đẹp trai đã rất nỗ lực trong việc gây dựng sự nghiệp.”
Nói đến đây Thư Vưu thoáng dừng lại, nhấn mạnh: “Tài năng, trẻ, đẹp trai.”
“Có nghĩa là về già không đẹp trai cũng chẳng sao, miễn có tiền là được.”
Khán giả: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“Ví dụ như lúc ấy chúng tôi quả thực nghèo vô cùng, từng sống qua những ngày tháng rất tiết kiệm.”
Thư Vưu ho khan một tiếng: “Mọi người biết mà, chủ yếu vẫn là do tôi khá keo kiệt.”
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
“Thư Vưu rất có tự giác ha ha ha…”
“Đúng vậy, Thư Vưu là người keo kiệt nhất tôi từng gặp, nhưng cũng may cậu ấy không keo kiệt đến mức như Grandet*, chỉ là keo kiệt trong phạm vi bình thường thôi ha ha ha…”
(*) Grandet: Nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet của nhà văn Honoré de Balzac. Trong cuốn tiểu thuyết, lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
“Haizz, thật ra nghĩ lại nếu tôi biết cách chi tiêu như Thư Vưu, chắc chắn mẹ tôi sẽ không có kiểu ngày nào cũng ghét bỏ tôi ra mặt nữa…”
“Keo kiệt hở, tôi rất có kinh nghiệm.”
Thư Vưu mỉm cười nói tiếp: “Tôi từng nói với bạn trai, anh biết không? Thật ra nước rửa rau còn có thể tưới cho cây, nước rửa tay cũng có thể dội bồn cầu...”
“Lúc ấy chúng tôi mới bắt đầu sống chung không lâu, vẫn chưa quá biết rõ về nhau, cho nên khi tôi nói xong điều này, anh ấy đã nhìn tôi bằng một ánh mắt hết sức khó tin, như thể tôi là người ngoài hành tinh vậy.”
“Nhưng chẳng bao lâu sau, ống dẫn nước hệt như căn hộ giá rẻ, đều cũ hết rồi nên ống thoát nước bị nghẹt.”
“Tôi biểu diễn tại chỗ cho anh ấy xem cách rửa tay trong bảy bước, sau đó để nước chảy đầy bồn, định giải quyết vấn đề xả nước.”
“Sau đó…”
Thư Vưu cố ý hơi ngừng lại, rồi nhìn xuống sân khấu, nhún vai: “Sau đó quả nhiên không thông ống được.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha… Tôi tưởng rằng sẽ thông được chứ!”
“Tôi cũng thế, tôi thật sự cười vỡ bụng rồi ha ha ha ha ha…”
“Tôi xem kỹ lại, nguyên nhân do đâu?”
Thư Vưu lại nhún vai: “Thì ra là do tôi dùng quá ít nước.”
“… Cười chết mất, không hổ danh là cậu.”
“Không hổ là cậu, Thư Vưu, rửa tay mà cũng dùng ít nước như vậy.”
“Tôi bỗng muốn biết hóa đơn điện nước mỗi tháng của nhà Thư Vưu hết bao nhiêu.”
“Hóa đơn điện nước?”
Lúc này Thư Vưu cũng nghe được bọn họ nói chuyện, cười nói: “Nhắc nhở mọi người, gần đây có thể có phiếu giảm giá trên ứng dụng nộp tiền điện nhà nước, nhớ đi nhổ lông cừu* nhé.”
(*) Nhổ lông cừu: Đây là một cụm từ chỉ phương thức kiếm tiền bằng cách sử dụng các dịch vụ khuyến mại như coupon giảm giá để khuyến khích khách hàng sử dụng dịch vụ, qua đó tăng lợi nhuận.
Khán giả: “… Đệt! Tôi sẽ đi lấy ngay.”
“Yêu yêu, xem talk show còn có thể tiết kiệm tiền! Mẫu hậu cũng khen tôi hiểu chuyện hơn!”
“Một lần nữa, nhìn chung, khởi đầu sinh hoạt giữa chúng tôi khá gập ghềnh.”
“Anh ấy quen vung tay hào phóng, tôi lại khá tiết kiệm.”
“Nhưng hoàn cảnh vào lúc ấy, lại không cho phép anh ấy hào phóng quá mức.”
“Cho nên, bình thường đều là tôi tiêu tiền, anh ấy trả tiền, như vậy vừa thỏa mãn thói tiết kiệm của tôi, vừa có thể thỏa mãn sự hào phóng của anh ấy.”
Khán giả:… Nói như vậy, hình như rất xứng đôi.
Một người phụ trách tiết kiệm, một người phụ trách tiêu tiền.
“Thế cho nên tôi cũng tự mình nhận ra một chân lý, đó là tìm được một người khi yêu có thể bổ sung ưu nhược điểm cho nhau, sẽ thoải mái hơn. Bởi vì tựa như hai nửa vòng tròn bất quy tắc, có thể khớp với nhau một cách hoàn hảo, trở thành một tổng thể hoàn chỉnh.”
“Nhưng mà.”
Thư Vưu nháy mắt, ranh mãnh nói: “Dù sao bây giờ tôi nói chuyện cũng tự mang theo filter, không tính nhé.”
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
“Tự thừa nhận rồi kìa! Đúng là đang khoe tình cảm mà ha ha ha…”
“Thư Vưu, rốt cuộc bạn trai cậu là ai vậy hả!”
Ra mắt đã được một thời gian, tuy Thư Vưu thường xuyên nhắc đến bạn trai nhưng thân phận, họ tên và các thông tin cá nhân khác của đối phương được cậu giấu rất kỹ.
Cậu cũng không phải minh tinh trong giới giải trí nên cũng không có tay săn ảnh nào theo đuôi.
Dần dà, rốt cuộc bạn trai Thư Vưu đẹp trai đến mức nào, có phải câu chuyện về bạn trai Thư Vưu là được bịa ra không, Thư Vưu thật sự có bạn trai sao…
Ba vấn đề này, trở thành ba câu hỏi trứ danh khi nhắc về Thư Vưu.
Hôm nay, Thư Vưu cũng không có ý định trả lời những vấn đề này.
“Tôi chỉ có thể nói, bạn trai tôi có thật.”
Thư Vưu chớp mắt, rất nghiêm túc nói: “Nếu không thì ai mua nhẫn đính hôn cho tôi?”
“Cái gì? Bạn nói tôi cũng có thể tự mua cho mình á?”
“Chậc chậc chậc…”
Thư Vưu không chút khách khí, nhìn chằm chằm khán giả đó, cười hì hì nói: “Chút nữa bạn đừng về trước ha, để tôi tặng bạn một bức ảnh chụp chung kèm chữ ký.”
“Ha ha ha… Mang thù - Thư ha ha ha…”
“Tan học đừng đi - Thư ha ha ha…”
Buổi biểu diễn kết thúc.
Giữa tiếng vỗ tay và cổ vũ không ngớt của mọi người, Thư Vưu lâng lâng đi vào hậu trường, tu từng ngụm đồ uống chuyên để giải khát.
Vừa ngoái đầu, cậu đã nhìn thấy Lận Minh Húc đứng cách đó không xa, nhướn mày nhìn cậu.
“Khụ.”
Thư Vưu biết hôm nay Lận Minh Húc sẽ tới đón cậu, nhưng cậu không ngờ anh sẽ tới sớm như vậy.
“… Anh xem hết rồi hả?”
Cậu không khỏi ho khan một tiếng, chủ động hỏi: “Buổi biểu diễn của em?”
“… Xem rồi.”
Lận Minh Húc thừa nhận.
Thật khó để diễn tả cảm giác của anh khi đứng dưới sân khấu xem Thư Vưu biểu diễn, dù đây không phải là lần đầu tiên.
Nhưng khi biểu diễn, lúc cậu nhắc tới anh, Thư Vưu thật sự có hơi khác biệt.
Như đang rực sáng.
Ánh sáng lấp lánh.
Giây phút đó, Thư Vưu ở trên sân khấu, Thư Vưu đứng ở trung tâm ánh đèn, Thư Vưu trong tầm mắt mọi người… Như có sức lôi cuốn kì lạ.
Đồng thời cũng thu hút con tim Lận Minh Húc vô cùng.
Cho nên…
Người mới đầu còn hơi cạn lời về mấy mẩu chuyện cười đó, giờ có thể đứng nghe hết mà sắc mặt chẳng chút thay đổi… Dẫu sau hiện tại ai ai cũng biết, Thư Vưu có bạn trai, thậm chí còn rất ân ái với bạn trai.
Ít nhất điều này cũng thỏa mãn được phần nào tâm tư nhỏ trong lòng của Lận Minh Húc.
Về phần cụ thể là cái gì… Chỉ là suy nghĩ ích kỷ bình thường trong tình yêu thôi.
Hai người sóng vai bước ra ngoài.
Lối ra đã có lác đác khán giả đang ra về, có người tinh mắt liếc một cái đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cũng vội vàng nhanh tay lẹ mắt chụp một bức.
Không bao lâu, một bài đăng xuất hiện trên diễn đàn mạng nào đó.
Dưa vàng nhỏ thích ăn dưa: [Tôi chụp được Thư Vưu và bạn trai cậu ấy!!! A a a! Trông hai người họ thật sự rất xứng đôi đó! [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] ]
Vốn dĩ đây chỉ là một tài khoản nhỏ với vài trăm fan zombie, nhưng vì tag @ nên không lâu sau đã xuất hiện trên siêu thoại của Thư Vưu, được một fan lớn của Thư Vưu chia sẻ lại.
… Nên sáng hôm sau, Thư Vưu chỉ vừa mở mắt ra với cảm giác đau nhức quen thuộc, điện thoại bên gối đã vang lên “rừm rừm”, là cuộc gọi từ Ngô Hữu Triết.
“Thư Vưu!”
“Anh Ngô, Ngô…”
“Thư Vưu… Ớ? Sao hôm nay giọng cậu nghe có vẻ lại kiệt sức vậy? Không nạp điện hả?”
Thư Vưu: “… Không phải.”
Cậu đỡ cái eo sắp gãy vất vả bò dậy, dựa vào gối mềm đầu giường: “Tóm lại hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi…”
“Đừng!”
Ngô Hữu Triết vừa nghe đã nóng nảy: “Cậu lên hot search rồi có biết không!”
“Không phải lên hot search thôi sao…”
Thư Vưu không để bụng, chậm chạp phàn nàn: “Dù sao fans tôi cũng không nhiều lắm, chút nữa sẽ hạ nhiệt thôi mà.”
“Đây không giống đâu!”
Ngô Hữu Triết lớn tiếng gào: “Tối hôm qua cậu đi với ai hả? Cậu bị chụp rồi cậu có biết không? Nếu cậu không muốn mọi chuyện phiền phức hơn thì tốt nhất mau xử lý đi.”
Thư Vưu: “… Gì???”
Cậu hơi sững người.
Tối hôm qua… Tối hôm qua cậu ở với Lận Minh Húc mà?
Sao nghe giọng điệu của Ngô Hữu Triết, hệt như cậu đi với ai ấy?
Thư Vưu vội vàng cúp điện thoại, vào tài khoản Weibo xem.
Ừm… Lần này điện thoại không đơ, xem ra tình hình cũng không quá nghiêm trọng.
Lướt được vài phút, rốt cuộc Thư Vưu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Có lẽ, chắc là, e rằng, hay… Cậu nên hỏi qua Lận Minh Húc là anh muốn công khai hay không?
Lúc đầu cậu nghĩ Lận Minh Húc cũng không phải người trong giới, anh đang kinh doanh, nếu liên quan đến người trong giới giải trí thì sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.
Hơn nữa Thư Vưu đã quen với việc khiêm tốn, từ đầu đến cuối đều không nhận thức được mình là người nổi tiếng, cậu luôn nghĩ bản thân vẫn là một nhóc hikikomori* như trước.
(*) Có nguồn gốc từ tiếng Nhật, xuất phát từ động từ “hikikomoru’’ được tạo thành từ “hiku” (引く) có nghĩa là “kéo” và “komoru” (籠る) mang ý nghĩa tách biệt, che dấu. Khi ghép lại, thuật ngữ này miêu tả trạng thái ở suốt trong nhà hoặc trong phòng, không ra khỏi hay tiếp xúc với xã hội. Nó cũng được sử dụng để mô tả hiện tượng khi thanh niên tự tách biệt khỏi xã hội. Hội chứng này thường được coi là một vấn đề tâm lý hơn là một bệnh lý.
Giờ làm sao đây…
Lận Minh Húc vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Thư Vưu hào hứng nhấn mở hot search, bắt đầu xem giang cư mận đang nói gì.
Giang cư mận A: [Thật hay giả đấy, người đó là bạn trai của Thư Vưu?]
Giang cư mận B: [Nhưng đi cùng với nhau thôi mà cũng tính hả? Thế chẳng phải tôi đi với người anh em của tôi thì cũng sẽ bị hiểu lầm sao?]
Giang cư mận C: [Anh thân thiết với anh em của anh đến thế hả? Nếu đúng như lời anh nói, người anh em này, dũng cảm một lần coi?]
Giang cư mận D: [Khoan từ từ? Sao tôi thấy người đàn ông đó hơi quen mắt nhỉ?]
Xuất hiện rồi!
Giang cư mận… Vạn năng!
Có tiếng là chẳng có gì mà không “đào” ra được!
Cho dù chỉ là những cảnh quay thoáng qua nhưng đã khắc sâu trong mấy bộ phim kịch, phụ kiện quần áo, đồ trang trí nội thất hay mấy người nổi tiếng mặc kín mít thì mấy vị giang cư mận này cũng có thể “đào” ra!
Hôm nay giang cư mận hóng drama, hiệu suất vẫn cao như vậy.
Giang cư mận: [Tìm được rồi, chắc là người này nhỉ?]
[Hình dáng cơ thể, kiểu tóc và sườn mặt tương đối phù hợp, nhưng hơi không khớp. Hình như từ nhỏ gia đình người này đã rất giàu, nhưng Thư Vưu nói bạn trai cậu ấy đã từng trải qua gian đoạn thung lũng mà nhỉ? Cách đây không lâu mới gây dựng sự nghiệp thành công?]
Giang cư mận E: [Tôi cũng lần theo manh mối phát hiện ra, có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên tôi chiến đấu kiên cường như vậy ở tiền tuyến ăn dưa!]
[Tôi không chỉ tìm thấy một số dấu vết của người này mà còn tìm thấy những nhận xét về người đó từ các bạn cùng lớp khi người đó còn đi học.]
[Wow, là một ngôi trường tư thục học phí đắt kinh khủng, hơn nữa đúng là nam thần vườn trường phiên bản hiện thực!]
[Bất luận là ngoại hình hay năng lực đều rất xuất sắc… Xong rồi xong rồi, nếu tôi là Thư Vưu thì tôi cũng sẽ thích anh ta.]
Giang cư mận F: [Người lầu trên đừng hú hét sớm, nói thẳng là rốt cuộc có phải hay không đi? Tôi gấp quá rồi!]
Giang cư mận G: [Tôi có ý kiến này… Dù sao trong talkshow cũng phải có chút biện pháp nghệ thuật nhỉ, có lẽ Thư Vưu từng kể một số chuyện ngoài đời không phải là thật chăng? Cũng có khả năng vì biểu diễn nên thỏa hiệp với đôi việc ấy.]
Lời này có hơi tế nhị.
Lướt xuống dưới là rất nhiều cư dân mạng đang hít drama cãi cọ ầm ĩ. Bỗng nhiên có một fan của Thư Vưu nổi giận đùng đùng nói: [Anh có ý gì? Anh đang muốn nói là Thư Vưu bịa đặt chuyện xưa để biểu diễn hả?]
Giang cư mận G trả lời rất nhanh: [Tôi đâu có nói như vậy, chỉ nói là cậu ta biến tấu nghệ thuật thôi mà. Cải biên từ những chuyện đã từng trải qua. Hơn nữa cũng có chắc là cậu ta kể về người đó đâu, nhỡ là một người khác thì sao.]
... Chủ đề bắt đầu bị bóp méo.
Ngô Hữu Triết lại gọi điện tới.
“Thư Vưu… Giờ không xử lý cũng không được!”
Anh ta tức muốn hộc máu nói: “Những người đó bị sao thế? Thế mà bắt đầu nói cậu đã chia tay với bạn trai đầu, rồi tìm một người có tiền, còn lan truyền như thật cơ… Đệt!”
“Cậu mau bàn với Lận Minh Húc đi, xem nên đáp lại thế nào.”
Thư Vưu cũng hơi lơ mơ.
Nhưng cậu suy nghĩ một lúc, rồi bình tĩnh nói: “Không sao đâu, để tôi xem.”
Cậu cúp máy, lại lướt mạng.
Diễn biến thật sự bắt đầu lệch hướng.
Giang cư mận H: [Thư Vưu bước ra trả lời đi, rốt cuộc đâu mới là bạn trai của cậu? Là cái người đồng thau khởi nghiệp thất bại hay là ông lớn vàng óng phú nhị đại hả?]
Giang cư mận K: [Thế mà ngày nào cũng khoe tình cảm trên sân khấu, chẳng lẽ đều là giả hả? Một nghệ sĩ talk show, chơi hai mặt* như thế vui lắm hả?]
(*) Từ gốc là 卖这种: Chỉ những người thể hiện tính cách bên ngoài hoặc thiết lập hình tượng một kiểu, nhưng tính cách và con người bên trong không phải như vậy.
Giang cư… À không, cũng không có quá nhiều người ngốc, chỉ có ba tên hề đang nhảy nhót thôi.
Thư Vưu đang vắt óc suy nghĩ thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Lận Minh Húc bưng bữa sáng đi vào, thấy cậu đã rời giường, nhướn mày: “Em tỉnh rồi?”
“… Tỉnh rồi tỉnh rồi.”
Thư Vưu theo bản năng co rúm người lại, cười khô khốc: “Em có thể nộp đơn xin tai nạn lao động không…”
“Được chứ.”
Lận Minh Húc đặt một cái bàn nhỏ lên cho Thư Vưu, để cậu ăn luôn bữa sáng trên giường.Cùng lúc đó, anh tiến lại gần cậu, hôn lên khóe môi cậu, trong ánh mắt chan chứa ý cười nói: “Vậy anh xin trợ cấp làm thêm giờ nhé.”
Thư Vưu: “Bạn trai, anh muốn tăng ca à?”
Lận Minh Húc thong dong đáp: “Trước đây thì không, nhưng giờ anh muốn 996*.”
(*) 996 là thuật ngữ chỉ văn hoá làm việc của người dân Trung Quốc với phương thức và chế độ làm việc tập thể với lịch làm việc khắt khe từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Thư Vưu: ???
Lận Minh Húc, mặt anh đâu rồi?
Ồ, tiền riêng của Lận Minh Húc đều ở chỗ cậu, vậy thì không sao.
Nghĩ đến số tiền gửi tiết kiệm vào thẻ ngày càng nhiều, hình như tâm trạng Thư Vưu tốt hơn chút rồi, cậu nhỏ giọng rên rỉ: “Đau quá đi.”
Cậu u oán nói: “Bạn trai, anh không yêu em, không thương em nữa rồi.”
“… Hôm nay anh không tăng ca, để anh xoa xoa cho em.”
Thái độ Lận Minh Húc lập tức dịu xuống, người đàn ông duỗi tay ra, bàn tay to tìm được chính xác chỗ, nhẹ nhàng mát xa.
Thư Vưu:… Thôi xong, ngón tay Lận Minh Húc tuyệt thật.
Cậu hơi không dám cử động, vội lảng sang chuyện khác, kể chuyện hot search cho người đàn ông.
Sau khi Lận Minh Húc nghe xong, chỉ hỏi cậu: “Em muốn công khai không?”
Với anh mà nói, công khai là chuyện tốt. Nhưng cuối cùng vẫn phải phụ thuộc vào suy nghĩ của Thư Vưu.
“Cũng không phải không được.”
Thư Vưu suy nghĩ một lúc.
Sự nghiệp của cậu và Lận Minh Húc đã ổn định và đang phát triển không ngừng, công khai cũng sẽ không có tác động tiêu cực nào.
Nhưng cậu tò mò hỏi: “Công khai thế nào… Thì tốt nhỉ?”
“Anh thế nào cũng được.”
Lận Minh Húc chỉ nhìn Thư Vưu, giao hết quyền quyết định cho cậu: “Em muốn công khai thế nào cũng được.”
“Nhưng,” anh thoáng trầm ngâm: “Mấy ngày trước anh có một cuộc phỏng vấn độc quyền với một tạp chí, có lẽ là một cơ hội tốt.”
Lận Minh Húc cũng có tài khoản Weibo được chứng thực, nhưng anh giao hết cho Đường Nhạc quản lý, bản thân anh chưa từng tự dùng.
Anh đăng nhập vào tài khoản, quả nhiên nhìn thấy có người nhiều chuyện @ anh. Lận Minh Húc thuận tay nhấn theo dõi Thư Vưu, tìm được bài đăng tuyên truyền của tạp chí kia, chia sẻ lại, còn viết thêm một đoạn caption.
Dưa mới mẻ nóng hổi khiến lòng nhiệt tình của mọi người tăng vọt. Rất nhanh, đã có người phát hiện bài đăng mới của Lận Minh Húc nên nhấn vào.
Võng hữu L: [Khoan đã, tôi nhìn thấy gì thế này?]
[Sớm không tới muộn không đến, sếp lớn online tài khoản rồi hả? Có phải là…]
Vô số người liên tiếp nhấp vào, nhanh chóng khiến lượng fans của Lận Minh Húc từ từ tăng lên.
Lận Minh Húc: [Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi chính là người bạn trai trong truyền thuyết đó, mới gây dựng sự nghiệp không lâu, không tính là thành công.]
Mọi người: “…”
[Hình như… Lần đầu tiên tôi ăn phải loại dưa này.]
[Tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng lại thấy bụng hơi no, đây là có chuyện gì thế?]
[Tôi hiểu rồi, đó là mùi vị chua xót của cơm tó, hệt như mùi chân thối khi người anh em của tôi yêu đương.]
[??? Không phải chứ? Ầm ĩ cả buổi hóa ra vẫn là bạn trai của người ta?]
[Cười chết mất, tên G tên H tên K đâu rồi, bọn mày là ba anh em ngu ngốc hả ha ha ha…]
GHK chạy mất dạng.
Thư Vưu vuốt màn hình, vừa xem vừa cười khanh khách, cười được một lát, rồi dứt khoát ngã vào lòng Lận Minh Húc, mặc anh đút cho cậu một miếng bánh.
… Được cưng chiều đến mức gần như cậu chẳng thể tự chăm sóc bản thân.
Có một bình luận được đẩy dần lên.
Giang cư mận T: [Tôi điều tra ra rồi! Đúng là xuất thân của sếp lớn rất tốt, nhưng bản thân anh ấy cũng rất giỏi! Hơn nữa thật sự là tay trắng gây dựng sự nghiệp!]
[Hình như có cả một câu chuyện trong đó ấy, wow có văn bản pháp luật, quả “dưa” này có hơi sâu à nha… Nghe nói gia đình sếp lớn xảy ra chuyện, mất sạch mọi thứ, lúc ấy sếp lớn một nghèo hai trắng tay… Y hệt, chuyện này y hệt những chuyện cười mà Thư Vưu từng kể.]
[Nhưng Thư Vưu cũng không nói quá sâu về nội dung, vẫn lấy biểu diễn là chủ yếu. Cho nên nếu không phải cẩn thận so sánh thì rất khó đoán ra cụ thể là ai.]
[Lợi hại, đúng là một cặp đôi mãi mãi chẳng chia lìa…]
[Với cả, tuy sếp lớn hai bàn tay trắng tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng công ty sắp niêm yết trên thị trường rồi… Nếu thế chẳng tính là thành công thì quả thực tôi là một khối sắt rác rưởi QAQ…]
Những giang cư mận khác: !!!
[Xong rồi xong rồi, vừa nãy tôi còn rung đùi xem điện thoại, nhưng giờ tôi vừa quỳ vừa xem điện thoại rồi.]
[Đúng là vừa đẹp trai vừa tuyệt vời, ngày nào Thư Vưu cũng treo bên miệng khen cũng chẳng phải không lý do…]
[A a a, Thư Tiểu Vưu! Một người ưu tú như vậy đến cạnh tranh, tôi đánh không lại anh ta, phải làm sao bây giờ!]
Có cả một bình luận đột nhiên nhảy ra.
Lục Thần Bật: [Chào mọi người, muốn nghe chi tiết về câu chuyện tình yêu giữa Thư Vưu và Lận Minh Húc, mời theo dõi người trong cuộc là tôi! Thời gian biểu diễn của tôi là là XXX, địa điểm ở XXX…]
“Ha ha ha…”
Thư Vưu không nhịn được, rúc cả người vào lòng Lận Minh Húc, áp vào lồng ngực anh, bả vai run rẩy không ngừng.
Cơ thể mềm mại ngả hết vào lòng anh, thậm chí cậu còn cười đến mặt mày đỏ ửng, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu lắc lư điên cuồng, từng chút từng chút một, như gãi vào sâu thẳm trái tim Lận Minh Húc.
… Quyến rũ khiến anh ngứa ngáy khó nhịn, chẳng kiềm nén được tình ý.
Vì thế ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, dịu dàng ôm người vào lòng, hôn xuống…
“Lận… Lận Minh Húc!!!”
…
Hôm nay nhà họ Lận, cũng rất hài hòa.
Thật tốt.
“Chào mọi người, tôi là Thư Vưu.”
Giờ Thư Vưu đã có rất nhiều người hâm mộ ở khắp mọi nơi, ngay ở thành phố này cũng có rất nhiều khán giả đặc biệt tới đây để ủng hộ cậu, một số bảng đèn led được giơ lên dưới sân khấu, trên đó viết tên của cậu… Có kèm theo cả tên tiếng Anh.
“Khi ghi hình show trước đó, tôi có kể là bạn trai tôi đã gây dựng sự nghiệp thành công, tôi không thể nhắc lại những chuyện cười khi khởi nghiệp của anh ấy được nữa.”
“Có ai đó đã nhắn vào Weibo của tôi, nói là tiếc quá, họ vẫn muốn nghe tiếp.”
“Thật ra tôi cũng rất muốn kể, nhưng cũng không thể tự vả mặt mình được.”
“Ha ha ha ha ha…”
Dưới sân khấu vang lên những tràng cười vui vẻ, có người ghé tai thì thầm: “Là show giải trí lần trước đó hả? Mình đã trở thành fan của Thư Vưu sau show giải trí đó đấy!”
“Tôi cũng thế… Chị em à, kết bạn bè trên app X để gửi gói gif của Thư Vưu cho nhau không?”
Trên sân khấu, Thư Vưu dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “… Nhưng bạn trai tôi đã giúp tôi giải quyết vấn đề này.”
Tay trái cậu nắm lấy micro, hơi giơ tay phải lên, cho mọi người xem chiếc nhẫn đính hôn trên ngón tay, cười tủm tỉm chia sẻ: “Anh ấy đã cầu hôn với tôi, bây giờ là vị hôn phu của tôi rồi!”
“Ối giời… Quả nhiên vẫn vậy!”
“Khoe tình cảm, khoe tình cảm đây mà! Tiết mục truyền thống của Thư Vưu, ngoài mặt thì than phiền nhưng bên trong thì đang bận bịu show tình cảm ó.”
“Tới rồi tới rồi, vì nghe tiết mục bóc phốt bạn trai lại tái xuất từ chốn giang hồ nên tôi mới tới đây đó! CP người thật quá nguy hiểm! Real quá là real!"
“Người chị em hàng ghế trước ới, tôi không giống với cậu, tôi là fan ông xã của Thư Vưu! Thư Tiểu Vưu chính là bà xã của tôi!”
“Cho nên giờ tôi có thể kể tiếp về truyện cười của vị hôn phu rồi.”
Thư Vưu chớp mắt, nghịch ngợm nói: “Sau này còn có thể kể về truyện cười của ông xã.”
“Nhưng càng đáng tiếc hơn là, anh ấy thật sự đã gây dựng sự nghiệp thành công, cho nên lúc này tôi cũng chẳng moi ra được khuyết điểm gì của anh ấy nữa.”
Khán giả: ???
Chết tiệt, chậu cơm tó cũng hơi đầy rồi đấy???
“Dù sao thì ngoại hình anh ấy thật sự quá đẹp, vóc dáng rất cao, là người vô cùng tốt… Lại còn khởi nghiệp thành công đến như vậy, nói tóm lại, tôi chợt nhận ra, chẳng biết từ khi nào mà tôi đã có một người bạn trai vô cùng ưu tú.”
“Nhưng trong mắt tôi, anh ấy vẫn là một tài năng trẻ đẹp trai đã rất nỗ lực trong việc gây dựng sự nghiệp.”
Nói đến đây Thư Vưu thoáng dừng lại, nhấn mạnh: “Tài năng, trẻ, đẹp trai.”
“Có nghĩa là về già không đẹp trai cũng chẳng sao, miễn có tiền là được.”
Khán giả: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“Ví dụ như lúc ấy chúng tôi quả thực nghèo vô cùng, từng sống qua những ngày tháng rất tiết kiệm.”
Thư Vưu ho khan một tiếng: “Mọi người biết mà, chủ yếu vẫn là do tôi khá keo kiệt.”
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
“Thư Vưu rất có tự giác ha ha ha…”
“Đúng vậy, Thư Vưu là người keo kiệt nhất tôi từng gặp, nhưng cũng may cậu ấy không keo kiệt đến mức như Grandet*, chỉ là keo kiệt trong phạm vi bình thường thôi ha ha ha…”
(*) Grandet: Nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet của nhà văn Honoré de Balzac. Trong cuốn tiểu thuyết, lão Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
“Haizz, thật ra nghĩ lại nếu tôi biết cách chi tiêu như Thư Vưu, chắc chắn mẹ tôi sẽ không có kiểu ngày nào cũng ghét bỏ tôi ra mặt nữa…”
“Keo kiệt hở, tôi rất có kinh nghiệm.”
Thư Vưu mỉm cười nói tiếp: “Tôi từng nói với bạn trai, anh biết không? Thật ra nước rửa rau còn có thể tưới cho cây, nước rửa tay cũng có thể dội bồn cầu...”
“Lúc ấy chúng tôi mới bắt đầu sống chung không lâu, vẫn chưa quá biết rõ về nhau, cho nên khi tôi nói xong điều này, anh ấy đã nhìn tôi bằng một ánh mắt hết sức khó tin, như thể tôi là người ngoài hành tinh vậy.”
“Nhưng chẳng bao lâu sau, ống dẫn nước hệt như căn hộ giá rẻ, đều cũ hết rồi nên ống thoát nước bị nghẹt.”
“Tôi biểu diễn tại chỗ cho anh ấy xem cách rửa tay trong bảy bước, sau đó để nước chảy đầy bồn, định giải quyết vấn đề xả nước.”
“Sau đó…”
Thư Vưu cố ý hơi ngừng lại, rồi nhìn xuống sân khấu, nhún vai: “Sau đó quả nhiên không thông ống được.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha… Tôi tưởng rằng sẽ thông được chứ!”
“Tôi cũng thế, tôi thật sự cười vỡ bụng rồi ha ha ha ha ha…”
“Tôi xem kỹ lại, nguyên nhân do đâu?”
Thư Vưu lại nhún vai: “Thì ra là do tôi dùng quá ít nước.”
“… Cười chết mất, không hổ danh là cậu.”
“Không hổ là cậu, Thư Vưu, rửa tay mà cũng dùng ít nước như vậy.”
“Tôi bỗng muốn biết hóa đơn điện nước mỗi tháng của nhà Thư Vưu hết bao nhiêu.”
“Hóa đơn điện nước?”
Lúc này Thư Vưu cũng nghe được bọn họ nói chuyện, cười nói: “Nhắc nhở mọi người, gần đây có thể có phiếu giảm giá trên ứng dụng nộp tiền điện nhà nước, nhớ đi nhổ lông cừu* nhé.”
(*) Nhổ lông cừu: Đây là một cụm từ chỉ phương thức kiếm tiền bằng cách sử dụng các dịch vụ khuyến mại như coupon giảm giá để khuyến khích khách hàng sử dụng dịch vụ, qua đó tăng lợi nhuận.
Khán giả: “… Đệt! Tôi sẽ đi lấy ngay.”
“Yêu yêu, xem talk show còn có thể tiết kiệm tiền! Mẫu hậu cũng khen tôi hiểu chuyện hơn!”
“Một lần nữa, nhìn chung, khởi đầu sinh hoạt giữa chúng tôi khá gập ghềnh.”
“Anh ấy quen vung tay hào phóng, tôi lại khá tiết kiệm.”
“Nhưng hoàn cảnh vào lúc ấy, lại không cho phép anh ấy hào phóng quá mức.”
“Cho nên, bình thường đều là tôi tiêu tiền, anh ấy trả tiền, như vậy vừa thỏa mãn thói tiết kiệm của tôi, vừa có thể thỏa mãn sự hào phóng của anh ấy.”
Khán giả:… Nói như vậy, hình như rất xứng đôi.
Một người phụ trách tiết kiệm, một người phụ trách tiêu tiền.
“Thế cho nên tôi cũng tự mình nhận ra một chân lý, đó là tìm được một người khi yêu có thể bổ sung ưu nhược điểm cho nhau, sẽ thoải mái hơn. Bởi vì tựa như hai nửa vòng tròn bất quy tắc, có thể khớp với nhau một cách hoàn hảo, trở thành một tổng thể hoàn chỉnh.”
“Nhưng mà.”
Thư Vưu nháy mắt, ranh mãnh nói: “Dù sao bây giờ tôi nói chuyện cũng tự mang theo filter, không tính nhé.”
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
“Tự thừa nhận rồi kìa! Đúng là đang khoe tình cảm mà ha ha ha…”
“Thư Vưu, rốt cuộc bạn trai cậu là ai vậy hả!”
Ra mắt đã được một thời gian, tuy Thư Vưu thường xuyên nhắc đến bạn trai nhưng thân phận, họ tên và các thông tin cá nhân khác của đối phương được cậu giấu rất kỹ.
Cậu cũng không phải minh tinh trong giới giải trí nên cũng không có tay săn ảnh nào theo đuôi.
Dần dà, rốt cuộc bạn trai Thư Vưu đẹp trai đến mức nào, có phải câu chuyện về bạn trai Thư Vưu là được bịa ra không, Thư Vưu thật sự có bạn trai sao…
Ba vấn đề này, trở thành ba câu hỏi trứ danh khi nhắc về Thư Vưu.
Hôm nay, Thư Vưu cũng không có ý định trả lời những vấn đề này.
“Tôi chỉ có thể nói, bạn trai tôi có thật.”
Thư Vưu chớp mắt, rất nghiêm túc nói: “Nếu không thì ai mua nhẫn đính hôn cho tôi?”
“Cái gì? Bạn nói tôi cũng có thể tự mua cho mình á?”
“Chậc chậc chậc…”
Thư Vưu không chút khách khí, nhìn chằm chằm khán giả đó, cười hì hì nói: “Chút nữa bạn đừng về trước ha, để tôi tặng bạn một bức ảnh chụp chung kèm chữ ký.”
“Ha ha ha… Mang thù - Thư ha ha ha…”
“Tan học đừng đi - Thư ha ha ha…”
Buổi biểu diễn kết thúc.
Giữa tiếng vỗ tay và cổ vũ không ngớt của mọi người, Thư Vưu lâng lâng đi vào hậu trường, tu từng ngụm đồ uống chuyên để giải khát.
Vừa ngoái đầu, cậu đã nhìn thấy Lận Minh Húc đứng cách đó không xa, nhướn mày nhìn cậu.
“Khụ.”
Thư Vưu biết hôm nay Lận Minh Húc sẽ tới đón cậu, nhưng cậu không ngờ anh sẽ tới sớm như vậy.
“… Anh xem hết rồi hả?”
Cậu không khỏi ho khan một tiếng, chủ động hỏi: “Buổi biểu diễn của em?”
“… Xem rồi.”
Lận Minh Húc thừa nhận.
Thật khó để diễn tả cảm giác của anh khi đứng dưới sân khấu xem Thư Vưu biểu diễn, dù đây không phải là lần đầu tiên.
Nhưng khi biểu diễn, lúc cậu nhắc tới anh, Thư Vưu thật sự có hơi khác biệt.
Như đang rực sáng.
Ánh sáng lấp lánh.
Giây phút đó, Thư Vưu ở trên sân khấu, Thư Vưu đứng ở trung tâm ánh đèn, Thư Vưu trong tầm mắt mọi người… Như có sức lôi cuốn kì lạ.
Đồng thời cũng thu hút con tim Lận Minh Húc vô cùng.
Cho nên…
Người mới đầu còn hơi cạn lời về mấy mẩu chuyện cười đó, giờ có thể đứng nghe hết mà sắc mặt chẳng chút thay đổi… Dẫu sau hiện tại ai ai cũng biết, Thư Vưu có bạn trai, thậm chí còn rất ân ái với bạn trai.
Ít nhất điều này cũng thỏa mãn được phần nào tâm tư nhỏ trong lòng của Lận Minh Húc.
Về phần cụ thể là cái gì… Chỉ là suy nghĩ ích kỷ bình thường trong tình yêu thôi.
Hai người sóng vai bước ra ngoài.
Lối ra đã có lác đác khán giả đang ra về, có người tinh mắt liếc một cái đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cũng vội vàng nhanh tay lẹ mắt chụp một bức.
Không bao lâu, một bài đăng xuất hiện trên diễn đàn mạng nào đó.
Dưa vàng nhỏ thích ăn dưa: [Tôi chụp được Thư Vưu và bạn trai cậu ấy!!! A a a! Trông hai người họ thật sự rất xứng đôi đó! [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] ]
Vốn dĩ đây chỉ là một tài khoản nhỏ với vài trăm fan zombie, nhưng vì tag @ nên không lâu sau đã xuất hiện trên siêu thoại của Thư Vưu, được một fan lớn của Thư Vưu chia sẻ lại.
… Nên sáng hôm sau, Thư Vưu chỉ vừa mở mắt ra với cảm giác đau nhức quen thuộc, điện thoại bên gối đã vang lên “rừm rừm”, là cuộc gọi từ Ngô Hữu Triết.
“Thư Vưu!”
“Anh Ngô, Ngô…”
“Thư Vưu… Ớ? Sao hôm nay giọng cậu nghe có vẻ lại kiệt sức vậy? Không nạp điện hả?”
Thư Vưu: “… Không phải.”
Cậu đỡ cái eo sắp gãy vất vả bò dậy, dựa vào gối mềm đầu giường: “Tóm lại hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi…”
“Đừng!”
Ngô Hữu Triết vừa nghe đã nóng nảy: “Cậu lên hot search rồi có biết không!”
“Không phải lên hot search thôi sao…”
Thư Vưu không để bụng, chậm chạp phàn nàn: “Dù sao fans tôi cũng không nhiều lắm, chút nữa sẽ hạ nhiệt thôi mà.”
“Đây không giống đâu!”
Ngô Hữu Triết lớn tiếng gào: “Tối hôm qua cậu đi với ai hả? Cậu bị chụp rồi cậu có biết không? Nếu cậu không muốn mọi chuyện phiền phức hơn thì tốt nhất mau xử lý đi.”
Thư Vưu: “… Gì???”
Cậu hơi sững người.
Tối hôm qua… Tối hôm qua cậu ở với Lận Minh Húc mà?
Sao nghe giọng điệu của Ngô Hữu Triết, hệt như cậu đi với ai ấy?
Thư Vưu vội vàng cúp điện thoại, vào tài khoản Weibo xem.
Ừm… Lần này điện thoại không đơ, xem ra tình hình cũng không quá nghiêm trọng.
Lướt được vài phút, rốt cuộc Thư Vưu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Có lẽ, chắc là, e rằng, hay… Cậu nên hỏi qua Lận Minh Húc là anh muốn công khai hay không?
Lúc đầu cậu nghĩ Lận Minh Húc cũng không phải người trong giới, anh đang kinh doanh, nếu liên quan đến người trong giới giải trí thì sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.
Hơn nữa Thư Vưu đã quen với việc khiêm tốn, từ đầu đến cuối đều không nhận thức được mình là người nổi tiếng, cậu luôn nghĩ bản thân vẫn là một nhóc hikikomori* như trước.
(*) Có nguồn gốc từ tiếng Nhật, xuất phát từ động từ “hikikomoru’’ được tạo thành từ “hiku” (引く) có nghĩa là “kéo” và “komoru” (籠る) mang ý nghĩa tách biệt, che dấu. Khi ghép lại, thuật ngữ này miêu tả trạng thái ở suốt trong nhà hoặc trong phòng, không ra khỏi hay tiếp xúc với xã hội. Nó cũng được sử dụng để mô tả hiện tượng khi thanh niên tự tách biệt khỏi xã hội. Hội chứng này thường được coi là một vấn đề tâm lý hơn là một bệnh lý.
Giờ làm sao đây…
Lận Minh Húc vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Thư Vưu hào hứng nhấn mở hot search, bắt đầu xem giang cư mận đang nói gì.
Giang cư mận A: [Thật hay giả đấy, người đó là bạn trai của Thư Vưu?]
Giang cư mận B: [Nhưng đi cùng với nhau thôi mà cũng tính hả? Thế chẳng phải tôi đi với người anh em của tôi thì cũng sẽ bị hiểu lầm sao?]
Giang cư mận C: [Anh thân thiết với anh em của anh đến thế hả? Nếu đúng như lời anh nói, người anh em này, dũng cảm một lần coi?]
Giang cư mận D: [Khoan từ từ? Sao tôi thấy người đàn ông đó hơi quen mắt nhỉ?]
Xuất hiện rồi!
Giang cư mận… Vạn năng!
Có tiếng là chẳng có gì mà không “đào” ra được!
Cho dù chỉ là những cảnh quay thoáng qua nhưng đã khắc sâu trong mấy bộ phim kịch, phụ kiện quần áo, đồ trang trí nội thất hay mấy người nổi tiếng mặc kín mít thì mấy vị giang cư mận này cũng có thể “đào” ra!
Hôm nay giang cư mận hóng drama, hiệu suất vẫn cao như vậy.
Giang cư mận: [Tìm được rồi, chắc là người này nhỉ?]
[Hình dáng cơ thể, kiểu tóc và sườn mặt tương đối phù hợp, nhưng hơi không khớp. Hình như từ nhỏ gia đình người này đã rất giàu, nhưng Thư Vưu nói bạn trai cậu ấy đã từng trải qua gian đoạn thung lũng mà nhỉ? Cách đây không lâu mới gây dựng sự nghiệp thành công?]
Giang cư mận E: [Tôi cũng lần theo manh mối phát hiện ra, có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên tôi chiến đấu kiên cường như vậy ở tiền tuyến ăn dưa!]
[Tôi không chỉ tìm thấy một số dấu vết của người này mà còn tìm thấy những nhận xét về người đó từ các bạn cùng lớp khi người đó còn đi học.]
[Wow, là một ngôi trường tư thục học phí đắt kinh khủng, hơn nữa đúng là nam thần vườn trường phiên bản hiện thực!]
[Bất luận là ngoại hình hay năng lực đều rất xuất sắc… Xong rồi xong rồi, nếu tôi là Thư Vưu thì tôi cũng sẽ thích anh ta.]
Giang cư mận F: [Người lầu trên đừng hú hét sớm, nói thẳng là rốt cuộc có phải hay không đi? Tôi gấp quá rồi!]
Giang cư mận G: [Tôi có ý kiến này… Dù sao trong talkshow cũng phải có chút biện pháp nghệ thuật nhỉ, có lẽ Thư Vưu từng kể một số chuyện ngoài đời không phải là thật chăng? Cũng có khả năng vì biểu diễn nên thỏa hiệp với đôi việc ấy.]
Lời này có hơi tế nhị.
Lướt xuống dưới là rất nhiều cư dân mạng đang hít drama cãi cọ ầm ĩ. Bỗng nhiên có một fan của Thư Vưu nổi giận đùng đùng nói: [Anh có ý gì? Anh đang muốn nói là Thư Vưu bịa đặt chuyện xưa để biểu diễn hả?]
Giang cư mận G trả lời rất nhanh: [Tôi đâu có nói như vậy, chỉ nói là cậu ta biến tấu nghệ thuật thôi mà. Cải biên từ những chuyện đã từng trải qua. Hơn nữa cũng có chắc là cậu ta kể về người đó đâu, nhỡ là một người khác thì sao.]
... Chủ đề bắt đầu bị bóp méo.
Ngô Hữu Triết lại gọi điện tới.
“Thư Vưu… Giờ không xử lý cũng không được!”
Anh ta tức muốn hộc máu nói: “Những người đó bị sao thế? Thế mà bắt đầu nói cậu đã chia tay với bạn trai đầu, rồi tìm một người có tiền, còn lan truyền như thật cơ… Đệt!”
“Cậu mau bàn với Lận Minh Húc đi, xem nên đáp lại thế nào.”
Thư Vưu cũng hơi lơ mơ.
Nhưng cậu suy nghĩ một lúc, rồi bình tĩnh nói: “Không sao đâu, để tôi xem.”
Cậu cúp máy, lại lướt mạng.
Diễn biến thật sự bắt đầu lệch hướng.
Giang cư mận H: [Thư Vưu bước ra trả lời đi, rốt cuộc đâu mới là bạn trai của cậu? Là cái người đồng thau khởi nghiệp thất bại hay là ông lớn vàng óng phú nhị đại hả?]
Giang cư mận K: [Thế mà ngày nào cũng khoe tình cảm trên sân khấu, chẳng lẽ đều là giả hả? Một nghệ sĩ talk show, chơi hai mặt* như thế vui lắm hả?]
(*) Từ gốc là 卖这种: Chỉ những người thể hiện tính cách bên ngoài hoặc thiết lập hình tượng một kiểu, nhưng tính cách và con người bên trong không phải như vậy.
Giang cư… À không, cũng không có quá nhiều người ngốc, chỉ có ba tên hề đang nhảy nhót thôi.
Thư Vưu đang vắt óc suy nghĩ thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Lận Minh Húc bưng bữa sáng đi vào, thấy cậu đã rời giường, nhướn mày: “Em tỉnh rồi?”
“… Tỉnh rồi tỉnh rồi.”
Thư Vưu theo bản năng co rúm người lại, cười khô khốc: “Em có thể nộp đơn xin tai nạn lao động không…”
“Được chứ.”
Lận Minh Húc đặt một cái bàn nhỏ lên cho Thư Vưu, để cậu ăn luôn bữa sáng trên giường.Cùng lúc đó, anh tiến lại gần cậu, hôn lên khóe môi cậu, trong ánh mắt chan chứa ý cười nói: “Vậy anh xin trợ cấp làm thêm giờ nhé.”
Thư Vưu: “Bạn trai, anh muốn tăng ca à?”
Lận Minh Húc thong dong đáp: “Trước đây thì không, nhưng giờ anh muốn 996*.”
(*) 996 là thuật ngữ chỉ văn hoá làm việc của người dân Trung Quốc với phương thức và chế độ làm việc tập thể với lịch làm việc khắt khe từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Thư Vưu: ???
Lận Minh Húc, mặt anh đâu rồi?
Ồ, tiền riêng của Lận Minh Húc đều ở chỗ cậu, vậy thì không sao.
Nghĩ đến số tiền gửi tiết kiệm vào thẻ ngày càng nhiều, hình như tâm trạng Thư Vưu tốt hơn chút rồi, cậu nhỏ giọng rên rỉ: “Đau quá đi.”
Cậu u oán nói: “Bạn trai, anh không yêu em, không thương em nữa rồi.”
“… Hôm nay anh không tăng ca, để anh xoa xoa cho em.”
Thái độ Lận Minh Húc lập tức dịu xuống, người đàn ông duỗi tay ra, bàn tay to tìm được chính xác chỗ, nhẹ nhàng mát xa.
Thư Vưu:… Thôi xong, ngón tay Lận Minh Húc tuyệt thật.
Cậu hơi không dám cử động, vội lảng sang chuyện khác, kể chuyện hot search cho người đàn ông.
Sau khi Lận Minh Húc nghe xong, chỉ hỏi cậu: “Em muốn công khai không?”
Với anh mà nói, công khai là chuyện tốt. Nhưng cuối cùng vẫn phải phụ thuộc vào suy nghĩ của Thư Vưu.
“Cũng không phải không được.”
Thư Vưu suy nghĩ một lúc.
Sự nghiệp của cậu và Lận Minh Húc đã ổn định và đang phát triển không ngừng, công khai cũng sẽ không có tác động tiêu cực nào.
Nhưng cậu tò mò hỏi: “Công khai thế nào… Thì tốt nhỉ?”
“Anh thế nào cũng được.”
Lận Minh Húc chỉ nhìn Thư Vưu, giao hết quyền quyết định cho cậu: “Em muốn công khai thế nào cũng được.”
“Nhưng,” anh thoáng trầm ngâm: “Mấy ngày trước anh có một cuộc phỏng vấn độc quyền với một tạp chí, có lẽ là một cơ hội tốt.”
Lận Minh Húc cũng có tài khoản Weibo được chứng thực, nhưng anh giao hết cho Đường Nhạc quản lý, bản thân anh chưa từng tự dùng.
Anh đăng nhập vào tài khoản, quả nhiên nhìn thấy có người nhiều chuyện @ anh. Lận Minh Húc thuận tay nhấn theo dõi Thư Vưu, tìm được bài đăng tuyên truyền của tạp chí kia, chia sẻ lại, còn viết thêm một đoạn caption.
Dưa mới mẻ nóng hổi khiến lòng nhiệt tình của mọi người tăng vọt. Rất nhanh, đã có người phát hiện bài đăng mới của Lận Minh Húc nên nhấn vào.
Võng hữu L: [Khoan đã, tôi nhìn thấy gì thế này?]
[Sớm không tới muộn không đến, sếp lớn online tài khoản rồi hả? Có phải là…]
Vô số người liên tiếp nhấp vào, nhanh chóng khiến lượng fans của Lận Minh Húc từ từ tăng lên.
Lận Minh Húc: [Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi chính là người bạn trai trong truyền thuyết đó, mới gây dựng sự nghiệp không lâu, không tính là thành công.]
Mọi người: “…”
[Hình như… Lần đầu tiên tôi ăn phải loại dưa này.]
[Tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng lại thấy bụng hơi no, đây là có chuyện gì thế?]
[Tôi hiểu rồi, đó là mùi vị chua xót của cơm tó, hệt như mùi chân thối khi người anh em của tôi yêu đương.]
[??? Không phải chứ? Ầm ĩ cả buổi hóa ra vẫn là bạn trai của người ta?]
[Cười chết mất, tên G tên H tên K đâu rồi, bọn mày là ba anh em ngu ngốc hả ha ha ha…]
GHK chạy mất dạng.
Thư Vưu vuốt màn hình, vừa xem vừa cười khanh khách, cười được một lát, rồi dứt khoát ngã vào lòng Lận Minh Húc, mặc anh đút cho cậu một miếng bánh.
… Được cưng chiều đến mức gần như cậu chẳng thể tự chăm sóc bản thân.
Có một bình luận được đẩy dần lên.
Giang cư mận T: [Tôi điều tra ra rồi! Đúng là xuất thân của sếp lớn rất tốt, nhưng bản thân anh ấy cũng rất giỏi! Hơn nữa thật sự là tay trắng gây dựng sự nghiệp!]
[Hình như có cả một câu chuyện trong đó ấy, wow có văn bản pháp luật, quả “dưa” này có hơi sâu à nha… Nghe nói gia đình sếp lớn xảy ra chuyện, mất sạch mọi thứ, lúc ấy sếp lớn một nghèo hai trắng tay… Y hệt, chuyện này y hệt những chuyện cười mà Thư Vưu từng kể.]
[Nhưng Thư Vưu cũng không nói quá sâu về nội dung, vẫn lấy biểu diễn là chủ yếu. Cho nên nếu không phải cẩn thận so sánh thì rất khó đoán ra cụ thể là ai.]
[Lợi hại, đúng là một cặp đôi mãi mãi chẳng chia lìa…]
[Với cả, tuy sếp lớn hai bàn tay trắng tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng công ty sắp niêm yết trên thị trường rồi… Nếu thế chẳng tính là thành công thì quả thực tôi là một khối sắt rác rưởi QAQ…]
Những giang cư mận khác: !!!
[Xong rồi xong rồi, vừa nãy tôi còn rung đùi xem điện thoại, nhưng giờ tôi vừa quỳ vừa xem điện thoại rồi.]
[Đúng là vừa đẹp trai vừa tuyệt vời, ngày nào Thư Vưu cũng treo bên miệng khen cũng chẳng phải không lý do…]
[A a a, Thư Tiểu Vưu! Một người ưu tú như vậy đến cạnh tranh, tôi đánh không lại anh ta, phải làm sao bây giờ!]
Có cả một bình luận đột nhiên nhảy ra.
Lục Thần Bật: [Chào mọi người, muốn nghe chi tiết về câu chuyện tình yêu giữa Thư Vưu và Lận Minh Húc, mời theo dõi người trong cuộc là tôi! Thời gian biểu diễn của tôi là là XXX, địa điểm ở XXX…]
“Ha ha ha…”
Thư Vưu không nhịn được, rúc cả người vào lòng Lận Minh Húc, áp vào lồng ngực anh, bả vai run rẩy không ngừng.
Cơ thể mềm mại ngả hết vào lòng anh, thậm chí cậu còn cười đến mặt mày đỏ ửng, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu lắc lư điên cuồng, từng chút từng chút một, như gãi vào sâu thẳm trái tim Lận Minh Húc.
… Quyến rũ khiến anh ngứa ngáy khó nhịn, chẳng kiềm nén được tình ý.
Vì thế ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, dịu dàng ôm người vào lòng, hôn xuống…
“Lận… Lận Minh Húc!!!”
…
Hôm nay nhà họ Lận, cũng rất hài hòa.
Thật tốt.
/81
|