Trái tim Victoria như ngừng đập...
xin lỗi, anh chỉ coi chúng ta... như hai người bạn.
Thanh âm phát ra thật nhẹ nhàng...
.... nhẹ nhàng cứa đứt trái tim cô.
Anh không có lỗi, lỗi là tại em. Là tại em đã hỏi, là tại em đã quá sống trong ảo tưởng do mình tạo ra. Để rồi tuyệt vọng khi thấy nó sụp đổ, đớn đau quằn quại khi thấy nó dần dần tan biến, vì sự thật vẫn là sự thật. Không thể thay đổi.
Mười sáu năm trước, ngày mười tháng mười một năm 2003. Một sinh linh bé bỏng chào đời tại gia tộc Anbe, một dòng tộc quý tộc hạng nhất danh giá phụng sự cho vua Lucifer Valacolari Walker kể từ thế chiến thiên niên kỉ đến nay và góp phần làm nên kết thúc cho cuộc chiến. Victoria Ponose Anbe sinh ra và lớn lên trong sự tự hào và hạnh phúc do dòng máu Anbe mà cô mang.
Victoria từ nhỏ đã tỏ ra là một quý cô có tài năng xuất chúng. Năm bảy tuổi, cô bé thông thạo mọi kiến thức về lịch sử và địa lý, tự viết ra một câu chuyện cho riêng mình. Đã có tài lại có sắc, người ta gọi công chúa nhà Anbe là ngọn lửa kiều diễm , mái tóc cô bé như được tôi luyện trong màn lửa, đôi mặt cô bé to tròn như hai viên Ruby đã qua mài dũa và đánh bóng, đôi môi chúm chím, gương mặt bầu bĩnh. Tất cả được tạo hình ra đẹp độc đáo đến mức ta khó có thể nhầm lẫn với những người khác.
Từ nhỏ đã luôn được nhận những khen từ ba mẹ và mọi người, Victoria tuyệt nhiên không bao giờ có lấy một chút kiêu ngạo. Cái khó tính nhất ở cô bé chính là cuồng sự hoàn hảo, đó dường như đã là niềm kiêu hãnh của cô bé. Nó trở thành chân lí sống của cô, nên từ cách hành xử cho đến phong thái, từ căn phòng cho đến các vật dụng nhỏ nhất, v...v đều phải thật hoàn hảo . Có vậy thì mới xứng đáng là một Anbe .
Năm mười tuổi, Victoria vinh dự được diện kiến đế vương Lucifer cùng hai hoàng tử trong dịp giáng sinh ở lâu đài Hunyad. Ấn tượng về hai anh em Sam và Ray là hai người chẳng giống nhau một chút xíu nào, người anh Ray lớn hơn cô ba tuổi mang rất nhiều nét giống mẹ mình - Claudia Rupet, công chúa người sói, con gái thứ mười của vị vua sói Pol Rupet. Ngoại trừ đôi tai sói ra, anh ta cũng sở hữu mái tóc xoăn hồng, đôi mắt xanh lục đặc trưng của nhà Rupet. Trái ngược với anh trai, Sam thì y hệt cha mình, từ mái tóc bạch kim đen dần về phía đuôi một cách quái lạ cho đến nước da trắng, đôi mắt xám tro.
Đối với Victoria, và chắc hẳn những người khác cũng vậy. Màu xám trong mắt cô bé chẳng thể gọi là đẹp, nó thật tầm thuờng, nhàm chám và ảm đạm. Nhưng chưa bao giờ cô bé lại nhìn say mê vào thứ gì màu xám lâu đến thế, cô bé chưa bao giờ thấy đứa trẻ mười một tuổi nào khép kín được nội tâm mình bằng sắc thái u ám giỏi đến thế. Dù cho nó có vô hồn, thế mà cô bé vẫn cảm nhận được sự cuốn hút đến lạ kì đến từ đôi mắt ấy. Gọi đôi mắt là cửa sổ tâm hồn đúng là đâu có sai mà, làm cô bé thật ghen tị với cửa sổ tâm hồn của vị hoàng tử này quá, dẫu rằng gu đỏ từ đầu đến chân cùa Victoria không một ai chê. Victoria trong tích tắc ngắn ngủi thiết tha nghĩ, cô bé thật muốn bước tới để sưởi ấm sự lạnh lẽo cô đơn trong lòng chủ nhân của cặp mặt ấy.
- xin chào em, em muốn anh gọi em là Anbe hay Victoria???
Cô bé như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nâng váy lên, tao nhã cúi đầu thật hoàn hảo. Lễ phép đáp lại Ray Walker:
- cứ gọi bằng tên thưa hoàng tử.
Sam im lặng, nhìn chòng chọc vào Victoria làm cô bé còn tưởng mình làm sai chuyện gì. Rồi cậu nhóc nặn ra một nụ cười méo mó.
- rất vui được làm quen.
Cô bé rất muốn nói chuyện cùng Sam, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thế là Victoria cứ chần chừ, tạm quay mặt đi chỗ khác, đăm chiêu đưa tay lên cằm suy nghĩ. Rốt cuộc lại khôbg được, vì hoàng tử Haroka Refibrun, con trai của vị thuần chủng sở hữu hỏa thuật mạnh nhất Vampire's Land - Lucas Assasabonsam Refibrun, lăng xăng đi tới, kéo Sam mà Victoria thấy rằng họ có vẻ là đôi bạn thân thiết. Sam nói rằng một lúc cậu ta sẽ quay lại ngay, sau đó vui vẻ theo tên bạn ra ngoài.
Victoria nhìn theo bóng lưng đang nhỏ dần với vẻ tiếc nuối nhói lên trong tim. Ray Walker, nhẹ nhàng an ủi cô bé :
- em thông cảm cho, thằng bé đã trở nên như vậy từ khi nó quen cậu bạn nhà Refibrun. Giờ thì nó còn thân với cậu nhóc ấy hơn cả anh ruột nữa. Nếu Haroka mà là con gái thì không chừng chúng nó cưới nhau luôn ấy chứ.
Một cơn mưa cảm xúc thấm nhẹ vào lòng Victoria, ước gì cô bé là vị hoàng tử nhà Refibrun đó. Nhìn kìa, khi chơi cùng với cậu ta Sam trông rất vui vẻ.
Nơi ở của nhà Anbe nằm trên mảnh đất của gia tộc Walker, mà khoảng cách lại còn vô cùng gần. Nên việc Victoria có muốn sang chơi cùng hai vị hoàng tử không hề khó. Cả ba người đã thân với nhau từ sau bữa tiệc giáng sinh đó. Nói là ba, nhưng thực chất Ray là người ra sức gắn kết mối quan hệ giữa Victoria và Sam. Anh chàng chẳng biểu lộ cảm xúc gì nhiều mà phần lớn thời gian cứ trầm tư. Thi thoảng nói cười được vài câu xong thôi.
Một ngày cuối tuần tươi sáng, chim chóc múa ca reo vui, đắm chìm vào sắc màu trong trẻo của mùa xuân, từng đám mây trắng mềm như kẹo bông dường như cũng trôi chậm lại để thưởng ngoạn cái đẹp ấy. Cây cối được nhuộm màu xanh non mới mẻ. Ba đứa trẻ tận dụng không khí ấm áp sáng sủa để mang sách ra ngoài trời đọc dưới một cây cổ thụ lâu năm. Mùi cỏ dại ngai ngái và mùi đất thoang thoảng qua mũi. Không thơm nhưng thật dễ chịu, tại sao à??? Vì thiên nhiên luôn mang tới cho ta những điều kì diệu mà.
Ngoài Victoria và Ray cứ đọc truyện tiếu lâm được một lúc lại phá ra cười. Sam vẫn dáng vẻ ưu tư, nghiêm túc chăm chú vào cuốn sách như cậu học sinh ngồi trong lớp. Lúc nào tò mò quá thì ngó sang sách hai bạn xem có gì khiến cho họ cười ghê vậy.
Được một lúc thì Ray đề xuất rằng cậu nhóc sẽ đi lấy một chút đồ uống giải khát mà theo cậu ta nếu mang ra nhấm nháp trong tiết trời này thì hết sức tuyệt vời.
Còn lại Victoria cùng Sam dưới tán cây. Chắc Sam không thấy gì nhưng cô bé rất căng thẳng, đây là một cơ hội tốt để bắt chuyện với cậu ta. Nhưng lỡ như cậu ấy không muốn nói chuyện cùng cô bé???? Nhỡ cậu ấy mắng cô bé thì sao???
Cơ nà từ lúc nào cô bé lại quan tâm người khác nghĩ gì về mình nhiều tới vậy nhỉ???
Không không... có khi là suy nghĩ của tuổi dậy thì thôi, nhưng mà Victoria mới có mười tuổi mà. Cứ coi như là dậy thì sớm vậy!!!!
Thôi nào, phải mạnh mẽ lên cho ra dáng một Anbe chứ!! , cô bé tự nhủ. Nhíc người từng chút một về phía Sam.
- hoàng tử à.
-..... - Sam vẫn im lặng lướt từng chữ trên cuốn sách.
- hoàng tử! - Victoria tăng âm lượng giọng nói, kéo kéo tay áo Sam.
Sam ngước đầu lên, nhìn Victoria bằng đôi mắt xám tuyệt đẹp ấy. Đôi mắt vẫn lạnh nhạt như thuờng.
- sao, em muốn nói gì???
Nói gì bây giờ??? Victoria làm điệu bộ của người bị mắc nghẹn thức ăn ở cổ họng. Thật vội vàng quá.
Tại sao....
....anh luôn buồn như vậy????
Đó chắc chắn là điều Victoria muốn hỏi, nhưng cô bé lại sợ bị coi là vô duyên khi tọc mạch vô đời tư của người khác. Dù sao đầu óc của đứa trẻ mười tuổi cũng chẳng nghĩ ra cách hỏi nào khác để cho thêm phần tế nhị, cô bé lặp lại đúng suy nghĩ của mình qua giọng nói.
Sam có mở to mắt. Victoria cương quyết nhìn thẳng với gương mặt ấy, đồng thời cố gắng không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Đã phi lao thì đành phải theo lao thôi.
Sam cất tiếng, mặc dù trước đầy anh đã mở miệng một lúc lâu:
- anh cho rằng, chuyện mẫu hậu Claudia mất đã tác động tới tâm lí của anh khá nhiều.
Giờ cô bé lại hối hận khi đã hỏi Sam. Nữ hoàng Claudia Rupet đã mất do một thanh gươm bạc găm trúng tim do trận càn quét của các Althwar, những kẻ phản động không rõ nguyên nhân. Vào thời điểm ba năm trước chúng hoành hành rất mạnh.
Victoria đã gợi lại cho Sam một kí ức buồn rồi, làn sao đây???
- em... xin lỗi.
- không hề gì, chuyện đã qua lâu rồi.
Quen được với Sam một thời gian, Victoria mới hiểu ra cách cậu nhóc phản ứng với những tình huống bất ngờ. Luôn luôn bình tĩnh hết mức có thể, che dấu bà khép kín cảm xúc hết mức có thể. Nhưng để được như vậy, việc phải gồng mình lên mà giữ cho biểu cảm ấy không bao giờ lay chuyển là cả một gánh nặng. Không chia sẻ, tâm sự cùng ai để giải tỏa cơn đau đó cũng là một gánh nặng.
Những kiểu người như thế không thể có cảm xúc như người bình thường. Không vui, không buồn, không giận, đó là một khiếm khuyết của họ. Không hẳn là không thể mà là họ không muốn, họ sợ người ta sẽ dèm pha, sợ người ta sẽ chê cười họ yếu đuối. Kể cả bạn có là phụ nữ đi chăng nữa, xã hội sẽ không vì thế mà nhường bạn đâu.
Đôi mắt xám ấy, cớ sao lại lạnh đến vậy?? Cớ sao lại không có một chút ngọn lửa nào tới sưởi ấm nó vây??? Cớ sao lại để nó gặm nhấm nỗi cô đơn lạnh giá đó vậy???
Không, cho dù có lạnh đến đâu, có buốt, có rét đến đâu. Victoria không tin là ngọn lửa chân thành của cô bé không thể làm tan chảy trái tim băng giá.
- hoàng tử này..
- cứ gọi là Sam.
- Sam này, anh có coi em là bạn không???
- ơ.. chắc chắn rồi.
Victoria đến gần Sam thêm, khí thế nói to:
- vậy thì anh có hiểu bạn bè nghĩa là như thế nào không??? Bạn bè là phải tin tưởng, trân trọng lẫn nhau. Bạn bè là cái cáng của ta khi ta gãy chân, cũng là cái bao tải để ta trút phiền muộn vào đó.
Ah, bạn bè, ra là như vậy. Sam thắc mắc tại sao từ trước đến giờ mình chưa bao giờ quan tâm đến thành phần đó. Cô ấy đã nói mình là bạn anh, tức là người sẵn sàng chia sẻ, vui buồn có nhau. Trung thực như tấm gương, buồn cùng buồn, vui cùng vui.
- thế tại sao em muốn làm bạn anh?? Do anh là hoảng tử hay lòng thuơng hại???
Victoria im một lúc, nhẹ nhàng nói:
- do sự thuơng hại, em thuơng hại, tội nghiệp trái tim lạnh lẽo của anh. Nhưng từ bây giờ anh phải chứng minh cho em thấy anh xứng đáng là bạn em. Em không muốn tỏ ra thương hại nữa, và em tin anh cũng không cần người khác phải thương hại.
- ...
- muốn làm bạn em, trước hết anh cười cái cho em coi nào. Em không muốn chơi cùng người cứ câm như hến suốt cả ngày và mặt ỉu xìu như bánh bao chiều đâu.
Ngoài cha mẹ và anh trai ra, chưa ai dám ra lệnh cho Sam Walker như vậy cả. Sam không thích bị ra lệnh, có một thứ gì đó trong con tim cậu nhóc vừa mới sống dậy, nó mời gọi, dụ dỗ cậu hãy nghe theo cô bé ấy.
Môi cậu bé cong lên, làm gương mặt có tố chất điền trai lại càng đẹp thêm. Lần đầu tiên Victoria thấy một cơn gió thoảng qua từ đôi mắt xám ấy, cơn gió ấy không rét buốt, lạnh giá nữa mà thật mát mẻ, thật dễ chịu. Nó khiến cô bé không thiết nhìn đến những thứ khác nữa.
- Ú ÒA!!!!
Victoria giật bắn người, lại trò đùa của Ray đây mà. Cô bé còn chưa kịp mắng thì cậu chàng đã láu táu nói tướng lên.
- ối giồi ôi!!! Chết thật chết thật!!! Tại sao tôi già đầu thế này mà chưa có một cô em nào để ý mà đứa em trai chỉ cần cười một cái là gái đổ thế này????
- anh đang nghĩ gì vậy Ray??? Sai bét rồi, Sam mau nói gì đi. - Victoria chấp nhận vứt bỏ sự hoàn hảo của mình để bắt Ray im miệng lại. Mặt cô bé giờ đã đồng màu với mái tóc của cô.
- thôi đi Ray, em vẫn muốn sống cuộc đời độc thân vui vẻ lắm .
.....................................
ahaha, anh sai rồi nhé Sam. Phải là năm 1019 chứ.
sao sai được, người ta chỉ nói là khoảng 1000 năm trước, tức là đáp án của anh vẫn có khả năng đúng.
lêu lêu, đã sai còn cố cãi. Con trai gì mà....
mà.....
không có gì cả. Làm sao mà nhìn em ghê thế???
................................
thôi đừng giận nữa mà Vic!!!
ai bảo anh ỷ ma lực của mình mạnh cơ, cố tình dụ em đấu với anh chứ gì??
em là đứa khiêu khích anh trước chứ bộ.
.... nhưng mà... nhưng mà anh cũng phải quân tử một chút chứ!! Em cũng chân yếu tay mà.
vâng, hẳn là chân yếu tay mềm.
hai - đứa - lại - hẹn - hò - rồi.
IM ĐI RAY!!!!
Victoria chưa khi nào thấy cuộc sống lại tươi đẹp đến vậy. Mỗi khi ở cùng Sam, những trận cười của cô bé và Ray nhiều đến muốn nổ cả ruột. Sam đã không còn là Sam nữa, cậu ấy đã thay đổi, dễ hòa nhập hơn và không còn sự u ám đen tối sâu thẳm như nhìn xuống bờ vực nữa. Victoria còn không thể giữ nổi sự hoàn hảo của một quý cô khi ở cạnh hai người này.
Cô bé cũng nhận ra những biểu hiện lạ của chính cơ thể mình. Nhịp tim của cô càng lúc càng đập nhanh hơn vào năm mười bốn tuổi, cứ ở cạnh Sam là bị vậy hoài. Và cái cảm giác nhớ một người nhưng khi gặp lại ngại ngùng muốn trốn đi càng dữ dội hơn. Trong khi những lời trêu ghẹo của Ray cứ văng vẳng bên tai khiến cho Victoria không thể nào thoải mái mà chơi với Sam như trước được.
Cho đến khi Victoria hiểu điều đó có nghĩa là thích một người. Cô bé trở nên hoảng loạn và căng thẳng hơn bao giờ hết mỗi khi nhìn thấy anh em nhà Walker, đến mức Ray không dám trêu cô bé nữa. Victoria phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều đấy.
phải nói ra, mình là cô gái dũng cảm mà.
không, ngại lắm. Nhớ anh ấy cười rồi không thèm chơi với mình nữa thì sao???
nhưng mà không thể như thế này mãi được.
Phải làm sao đây???
Victoria Ponose Anbe không nhớ hôm đó là ngày mấy, tháng mấy. Chỉ biết rằng đó là một buổi chiều tối của mùa hè oi ả, hoàng hôn đã buông xuống. Thời điểm mà công viên Divertido bắt đầu đông khách, cái nắng nóng của buổi sáng và trưa đã dịu lại khi mặt trời lặn. Là lúc cho xứ sở về đêm của Vampire hoạt động. Ba đứa trẻ Ray, Sam và Victoria đã uống gần hết mười chai nước giải khát. Vui chơi thật đã đời vì được hôm ba mẹ cho chúng đi chơi riêng với nhau. Victoria sẽ thoải mái trọn vẹn hưởng thụ ngày hôm đó nếu cô bé vẫn còn nỗi băn khoăn vướng bận trong lòng.
Gần đến lúc cuộc vui kết thúc, tâm trạng Victria thêm lo lắng. Nói, để thời điểm khác hay không bao giờ đây????
Quyết đoán lên nào, cô bé là một Anbe cơ mà. Victoria đấm nhẹ ngực mình vài cái, làm sao cho điều hòa lại nhịp tim bất ổn định này. Xong, cô bé kéo Sam lại gần mình, nói sao cho Ray không thể nghe thấy, khoảng cách gần kề làm mặt cô bé nóng lên nhanh như đun nước sôi trong ấm siêu tốc.
Sam quay sang bảo với Ray, chợt thấy anh trai có biểu hiện rất lạ. Từng tiếng khục khục do nín cười mà tạo thành, trong khi đó xung quanh chẳng có gì đáng cười cả. Thấy Sam nhìn mình như đang xem một tên làm trò lố bịch, Ray quay đi để ngăn tràng cười sắp phụt ra khỏi miệng.
- nếu anh nghe thấy rồi thì làm ơn cuốn xéo ra chỗ khác một lúc nhé.
Ray gật đầu, miệng vẫn phát ra mấy tiếng khục khục. Trên đường đi cậu chàng còn cố ý nói ra mấy từ hẹn hò và tỏ tình khiến Sam suýt nữa ném vỏ chai nước giải khát vào đầu Ray.
Cô bé dắt Sam ra một chỗ ít người hơn, trái tim bé nhỏ càng đập rộn ràng. Đã phi lao thì phải theo lao thôi. Sam vẫn kiên nhẫn đợi chờ xem Victoria muốn nói gì mà phải bí mật thế. Có chăng nó cũng sẽ giải thích được ra tại sao gần đây biểu hiện của Victoria trở nên rất khác thường. Sam khá bối rối trước nó, cậu nhóc có gặng hỏi rồi mà cô bé chỉ ậm ừ trốn tránh.
- Sam à, nghe kĩ và đừng có cười hay giận em nhé!!
- ừ.
- em thích anh.
-..... em mới nói là..
- em - thích - anh.
Victoria xấu hổ hết mức, khuôn mặt cô bé ửng đỏ lên khi phải nhắc lại cụm từ đó.
Thích???
Cô ấy vừa mới nói là thích anh ????? Tức là Sam đây ư??? Liệu cậu có nghe nhầm???
- thích.. kiểu bạn bè, hay ... cặp đôi??
Cô bé giơ hai ngón tay lên.
Sam lo lắng nhìn Victoria, cô bé trông hồi hộp nhưng có khi đây là bình tĩnh hết mức có thể rồi. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở mạnh hơn bình thuờng của cô.
Thời gian trôi qua thật chậm, tưởng chừng như đồng hồ không chạy, vạn vật bất động . Victoria mong mỏi chờ câu trả lời của Sam, đồng thời trong lòng cô nhói lên một cơn đau khác thuờng. Cô không biết cảm giác đó là gì. Cũng không biết giờ Sam còn căng thẳng hơn cô gấp nhiều lần.
- anh xin lỗi, Vic.
Sam không dám nhìn thẳng vào Victoria. Cậu không biết phải làm sao trước đôi mắt đầy tuyệt vọng khi nghe những lời tuyệt tình ấy, trước giờ toàn cô bé là người mang anh ra ánh sáng, đưa anh đến với niềm vui. Sam sẽ thấy thật tội lỗi khi thứ ánh sáng giúp cho anh bật dậy từ vực thẳm cảm thấy đau đớn và xót xa. Cậu rất cảm kích cô bé, rất quý trọng tình bạn này. Nhưng tuyệt nhiên không đi quá giới hạn, tức là không có tình yêu. Cô bé rất tốt, rất đáng yêu, Sam thích cô bé, nhưng đó là thích theo kiểu bạn bè chứ không phải yêu.
- xin lỗi, anh chỉ coi chúng ta... như hai người bạn.
Ah... Victoria biết cảm giác đó là gì rồi. Đó là khi người ta bị từ chối, tình cảm không được đáp lại, thật vô vọng. Victoria chưa bao giờ thấy lạnh như vậy trong mùa hè, chưa thấy đêm mau xuống và tối như vậy, chưa bao giờ thấy trong tim mình có khoảng trống lớn không thể lấp đầy như vậy, chưa bao giờ thấy đôi mắt cô bé lại nhòe đi nhanh chóng như vậy.
Cô bé gượng cười, cười như thể bị đau răng. Giả vờ dụi bụi mắt để chặn mấy giọt nước mắt săp chực trào ra. Trả lời Sam bằng cái điệu cao vút giả tạo mà ngay cả cô bé còn không tưởng tương nổi:
- ừm, em không để bụng đâu. Em chỉ muốn nói như vậy thôi, dù sao thì cũng cảm ơn anh.
.......... và chưa bao giờ buổi đi chơi của bộ ba lại ảm đạm đến như vậy.
Đã hai năm, hai năm rồi. Vậy mà cô vẫn chưa thể nào quên đi mối tình đâu ấy. Victoria bề ngoài thật mạnh mẽ, hững hờ như chính bản sao hoàn chỉnh của Sam, người ta biết thế, người ta thấy thế. Nhưng người ta không biết, người ta không thấy khi cô lặng lẽ khóc, khi đôi mặt hồng ngọc đẹp đẽ ấy ngấn lệ trong cô đơn. Người một thời từng là bạn với anh chàng đó, giờ không còn. Người một thời từng kéo anh ra khỏi vực sâu đen tối, giờ quay lưng làm bạn với nó. Cảm giác ghen ghét đố kị trỗi dậy trong lòng mỗi khi thấy anh nói cười cùng cô gái khác, cô âm thầm giấu nó trong lòng. Vì đơn giản, em chẳng là gì trong anh cả................
********************************
chap kì tới: trận đấu đầu tiên.
Oài, 3k9 từ rồi, không biết khi naò mới phá đảo tiếp được đây????
xin lỗi, anh chỉ coi chúng ta... như hai người bạn.
Thanh âm phát ra thật nhẹ nhàng...
.... nhẹ nhàng cứa đứt trái tim cô.
Anh không có lỗi, lỗi là tại em. Là tại em đã hỏi, là tại em đã quá sống trong ảo tưởng do mình tạo ra. Để rồi tuyệt vọng khi thấy nó sụp đổ, đớn đau quằn quại khi thấy nó dần dần tan biến, vì sự thật vẫn là sự thật. Không thể thay đổi.
Mười sáu năm trước, ngày mười tháng mười một năm 2003. Một sinh linh bé bỏng chào đời tại gia tộc Anbe, một dòng tộc quý tộc hạng nhất danh giá phụng sự cho vua Lucifer Valacolari Walker kể từ thế chiến thiên niên kỉ đến nay và góp phần làm nên kết thúc cho cuộc chiến. Victoria Ponose Anbe sinh ra và lớn lên trong sự tự hào và hạnh phúc do dòng máu Anbe mà cô mang.
Victoria từ nhỏ đã tỏ ra là một quý cô có tài năng xuất chúng. Năm bảy tuổi, cô bé thông thạo mọi kiến thức về lịch sử và địa lý, tự viết ra một câu chuyện cho riêng mình. Đã có tài lại có sắc, người ta gọi công chúa nhà Anbe là ngọn lửa kiều diễm , mái tóc cô bé như được tôi luyện trong màn lửa, đôi mặt cô bé to tròn như hai viên Ruby đã qua mài dũa và đánh bóng, đôi môi chúm chím, gương mặt bầu bĩnh. Tất cả được tạo hình ra đẹp độc đáo đến mức ta khó có thể nhầm lẫn với những người khác.
Từ nhỏ đã luôn được nhận những khen từ ba mẹ và mọi người, Victoria tuyệt nhiên không bao giờ có lấy một chút kiêu ngạo. Cái khó tính nhất ở cô bé chính là cuồng sự hoàn hảo, đó dường như đã là niềm kiêu hãnh của cô bé. Nó trở thành chân lí sống của cô, nên từ cách hành xử cho đến phong thái, từ căn phòng cho đến các vật dụng nhỏ nhất, v...v đều phải thật hoàn hảo . Có vậy thì mới xứng đáng là một Anbe .
Năm mười tuổi, Victoria vinh dự được diện kiến đế vương Lucifer cùng hai hoàng tử trong dịp giáng sinh ở lâu đài Hunyad. Ấn tượng về hai anh em Sam và Ray là hai người chẳng giống nhau một chút xíu nào, người anh Ray lớn hơn cô ba tuổi mang rất nhiều nét giống mẹ mình - Claudia Rupet, công chúa người sói, con gái thứ mười của vị vua sói Pol Rupet. Ngoại trừ đôi tai sói ra, anh ta cũng sở hữu mái tóc xoăn hồng, đôi mắt xanh lục đặc trưng của nhà Rupet. Trái ngược với anh trai, Sam thì y hệt cha mình, từ mái tóc bạch kim đen dần về phía đuôi một cách quái lạ cho đến nước da trắng, đôi mắt xám tro.
Đối với Victoria, và chắc hẳn những người khác cũng vậy. Màu xám trong mắt cô bé chẳng thể gọi là đẹp, nó thật tầm thuờng, nhàm chám và ảm đạm. Nhưng chưa bao giờ cô bé lại nhìn say mê vào thứ gì màu xám lâu đến thế, cô bé chưa bao giờ thấy đứa trẻ mười một tuổi nào khép kín được nội tâm mình bằng sắc thái u ám giỏi đến thế. Dù cho nó có vô hồn, thế mà cô bé vẫn cảm nhận được sự cuốn hút đến lạ kì đến từ đôi mắt ấy. Gọi đôi mắt là cửa sổ tâm hồn đúng là đâu có sai mà, làm cô bé thật ghen tị với cửa sổ tâm hồn của vị hoàng tử này quá, dẫu rằng gu đỏ từ đầu đến chân cùa Victoria không một ai chê. Victoria trong tích tắc ngắn ngủi thiết tha nghĩ, cô bé thật muốn bước tới để sưởi ấm sự lạnh lẽo cô đơn trong lòng chủ nhân của cặp mặt ấy.
- xin chào em, em muốn anh gọi em là Anbe hay Victoria???
Cô bé như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nâng váy lên, tao nhã cúi đầu thật hoàn hảo. Lễ phép đáp lại Ray Walker:
- cứ gọi bằng tên thưa hoàng tử.
Sam im lặng, nhìn chòng chọc vào Victoria làm cô bé còn tưởng mình làm sai chuyện gì. Rồi cậu nhóc nặn ra một nụ cười méo mó.
- rất vui được làm quen.
Cô bé rất muốn nói chuyện cùng Sam, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Thế là Victoria cứ chần chừ, tạm quay mặt đi chỗ khác, đăm chiêu đưa tay lên cằm suy nghĩ. Rốt cuộc lại khôbg được, vì hoàng tử Haroka Refibrun, con trai của vị thuần chủng sở hữu hỏa thuật mạnh nhất Vampire's Land - Lucas Assasabonsam Refibrun, lăng xăng đi tới, kéo Sam mà Victoria thấy rằng họ có vẻ là đôi bạn thân thiết. Sam nói rằng một lúc cậu ta sẽ quay lại ngay, sau đó vui vẻ theo tên bạn ra ngoài.
Victoria nhìn theo bóng lưng đang nhỏ dần với vẻ tiếc nuối nhói lên trong tim. Ray Walker, nhẹ nhàng an ủi cô bé :
- em thông cảm cho, thằng bé đã trở nên như vậy từ khi nó quen cậu bạn nhà Refibrun. Giờ thì nó còn thân với cậu nhóc ấy hơn cả anh ruột nữa. Nếu Haroka mà là con gái thì không chừng chúng nó cưới nhau luôn ấy chứ.
Một cơn mưa cảm xúc thấm nhẹ vào lòng Victoria, ước gì cô bé là vị hoàng tử nhà Refibrun đó. Nhìn kìa, khi chơi cùng với cậu ta Sam trông rất vui vẻ.
Nơi ở của nhà Anbe nằm trên mảnh đất của gia tộc Walker, mà khoảng cách lại còn vô cùng gần. Nên việc Victoria có muốn sang chơi cùng hai vị hoàng tử không hề khó. Cả ba người đã thân với nhau từ sau bữa tiệc giáng sinh đó. Nói là ba, nhưng thực chất Ray là người ra sức gắn kết mối quan hệ giữa Victoria và Sam. Anh chàng chẳng biểu lộ cảm xúc gì nhiều mà phần lớn thời gian cứ trầm tư. Thi thoảng nói cười được vài câu xong thôi.
Một ngày cuối tuần tươi sáng, chim chóc múa ca reo vui, đắm chìm vào sắc màu trong trẻo của mùa xuân, từng đám mây trắng mềm như kẹo bông dường như cũng trôi chậm lại để thưởng ngoạn cái đẹp ấy. Cây cối được nhuộm màu xanh non mới mẻ. Ba đứa trẻ tận dụng không khí ấm áp sáng sủa để mang sách ra ngoài trời đọc dưới một cây cổ thụ lâu năm. Mùi cỏ dại ngai ngái và mùi đất thoang thoảng qua mũi. Không thơm nhưng thật dễ chịu, tại sao à??? Vì thiên nhiên luôn mang tới cho ta những điều kì diệu mà.
Ngoài Victoria và Ray cứ đọc truyện tiếu lâm được một lúc lại phá ra cười. Sam vẫn dáng vẻ ưu tư, nghiêm túc chăm chú vào cuốn sách như cậu học sinh ngồi trong lớp. Lúc nào tò mò quá thì ngó sang sách hai bạn xem có gì khiến cho họ cười ghê vậy.
Được một lúc thì Ray đề xuất rằng cậu nhóc sẽ đi lấy một chút đồ uống giải khát mà theo cậu ta nếu mang ra nhấm nháp trong tiết trời này thì hết sức tuyệt vời.
Còn lại Victoria cùng Sam dưới tán cây. Chắc Sam không thấy gì nhưng cô bé rất căng thẳng, đây là một cơ hội tốt để bắt chuyện với cậu ta. Nhưng lỡ như cậu ấy không muốn nói chuyện cùng cô bé???? Nhỡ cậu ấy mắng cô bé thì sao???
Cơ nà từ lúc nào cô bé lại quan tâm người khác nghĩ gì về mình nhiều tới vậy nhỉ???
Không không... có khi là suy nghĩ của tuổi dậy thì thôi, nhưng mà Victoria mới có mười tuổi mà. Cứ coi như là dậy thì sớm vậy!!!!
Thôi nào, phải mạnh mẽ lên cho ra dáng một Anbe chứ!! , cô bé tự nhủ. Nhíc người từng chút một về phía Sam.
- hoàng tử à.
-..... - Sam vẫn im lặng lướt từng chữ trên cuốn sách.
- hoàng tử! - Victoria tăng âm lượng giọng nói, kéo kéo tay áo Sam.
Sam ngước đầu lên, nhìn Victoria bằng đôi mắt xám tuyệt đẹp ấy. Đôi mắt vẫn lạnh nhạt như thuờng.
- sao, em muốn nói gì???
Nói gì bây giờ??? Victoria làm điệu bộ của người bị mắc nghẹn thức ăn ở cổ họng. Thật vội vàng quá.
Tại sao....
....anh luôn buồn như vậy????
Đó chắc chắn là điều Victoria muốn hỏi, nhưng cô bé lại sợ bị coi là vô duyên khi tọc mạch vô đời tư của người khác. Dù sao đầu óc của đứa trẻ mười tuổi cũng chẳng nghĩ ra cách hỏi nào khác để cho thêm phần tế nhị, cô bé lặp lại đúng suy nghĩ của mình qua giọng nói.
Sam có mở to mắt. Victoria cương quyết nhìn thẳng với gương mặt ấy, đồng thời cố gắng không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Đã phi lao thì đành phải theo lao thôi.
Sam cất tiếng, mặc dù trước đầy anh đã mở miệng một lúc lâu:
- anh cho rằng, chuyện mẫu hậu Claudia mất đã tác động tới tâm lí của anh khá nhiều.
Giờ cô bé lại hối hận khi đã hỏi Sam. Nữ hoàng Claudia Rupet đã mất do một thanh gươm bạc găm trúng tim do trận càn quét của các Althwar, những kẻ phản động không rõ nguyên nhân. Vào thời điểm ba năm trước chúng hoành hành rất mạnh.
Victoria đã gợi lại cho Sam một kí ức buồn rồi, làn sao đây???
- em... xin lỗi.
- không hề gì, chuyện đã qua lâu rồi.
Quen được với Sam một thời gian, Victoria mới hiểu ra cách cậu nhóc phản ứng với những tình huống bất ngờ. Luôn luôn bình tĩnh hết mức có thể, che dấu bà khép kín cảm xúc hết mức có thể. Nhưng để được như vậy, việc phải gồng mình lên mà giữ cho biểu cảm ấy không bao giờ lay chuyển là cả một gánh nặng. Không chia sẻ, tâm sự cùng ai để giải tỏa cơn đau đó cũng là một gánh nặng.
Những kiểu người như thế không thể có cảm xúc như người bình thường. Không vui, không buồn, không giận, đó là một khiếm khuyết của họ. Không hẳn là không thể mà là họ không muốn, họ sợ người ta sẽ dèm pha, sợ người ta sẽ chê cười họ yếu đuối. Kể cả bạn có là phụ nữ đi chăng nữa, xã hội sẽ không vì thế mà nhường bạn đâu.
Đôi mắt xám ấy, cớ sao lại lạnh đến vậy?? Cớ sao lại không có một chút ngọn lửa nào tới sưởi ấm nó vây??? Cớ sao lại để nó gặm nhấm nỗi cô đơn lạnh giá đó vậy???
Không, cho dù có lạnh đến đâu, có buốt, có rét đến đâu. Victoria không tin là ngọn lửa chân thành của cô bé không thể làm tan chảy trái tim băng giá.
- hoàng tử này..
- cứ gọi là Sam.
- Sam này, anh có coi em là bạn không???
- ơ.. chắc chắn rồi.
Victoria đến gần Sam thêm, khí thế nói to:
- vậy thì anh có hiểu bạn bè nghĩa là như thế nào không??? Bạn bè là phải tin tưởng, trân trọng lẫn nhau. Bạn bè là cái cáng của ta khi ta gãy chân, cũng là cái bao tải để ta trút phiền muộn vào đó.
Ah, bạn bè, ra là như vậy. Sam thắc mắc tại sao từ trước đến giờ mình chưa bao giờ quan tâm đến thành phần đó. Cô ấy đã nói mình là bạn anh, tức là người sẵn sàng chia sẻ, vui buồn có nhau. Trung thực như tấm gương, buồn cùng buồn, vui cùng vui.
- thế tại sao em muốn làm bạn anh?? Do anh là hoảng tử hay lòng thuơng hại???
Victoria im một lúc, nhẹ nhàng nói:
- do sự thuơng hại, em thuơng hại, tội nghiệp trái tim lạnh lẽo của anh. Nhưng từ bây giờ anh phải chứng minh cho em thấy anh xứng đáng là bạn em. Em không muốn tỏ ra thương hại nữa, và em tin anh cũng không cần người khác phải thương hại.
- ...
- muốn làm bạn em, trước hết anh cười cái cho em coi nào. Em không muốn chơi cùng người cứ câm như hến suốt cả ngày và mặt ỉu xìu như bánh bao chiều đâu.
Ngoài cha mẹ và anh trai ra, chưa ai dám ra lệnh cho Sam Walker như vậy cả. Sam không thích bị ra lệnh, có một thứ gì đó trong con tim cậu nhóc vừa mới sống dậy, nó mời gọi, dụ dỗ cậu hãy nghe theo cô bé ấy.
Môi cậu bé cong lên, làm gương mặt có tố chất điền trai lại càng đẹp thêm. Lần đầu tiên Victoria thấy một cơn gió thoảng qua từ đôi mắt xám ấy, cơn gió ấy không rét buốt, lạnh giá nữa mà thật mát mẻ, thật dễ chịu. Nó khiến cô bé không thiết nhìn đến những thứ khác nữa.
- Ú ÒA!!!!
Victoria giật bắn người, lại trò đùa của Ray đây mà. Cô bé còn chưa kịp mắng thì cậu chàng đã láu táu nói tướng lên.
- ối giồi ôi!!! Chết thật chết thật!!! Tại sao tôi già đầu thế này mà chưa có một cô em nào để ý mà đứa em trai chỉ cần cười một cái là gái đổ thế này????
- anh đang nghĩ gì vậy Ray??? Sai bét rồi, Sam mau nói gì đi. - Victoria chấp nhận vứt bỏ sự hoàn hảo của mình để bắt Ray im miệng lại. Mặt cô bé giờ đã đồng màu với mái tóc của cô.
- thôi đi Ray, em vẫn muốn sống cuộc đời độc thân vui vẻ lắm .
.....................................
ahaha, anh sai rồi nhé Sam. Phải là năm 1019 chứ.
sao sai được, người ta chỉ nói là khoảng 1000 năm trước, tức là đáp án của anh vẫn có khả năng đúng.
lêu lêu, đã sai còn cố cãi. Con trai gì mà....
mà.....
không có gì cả. Làm sao mà nhìn em ghê thế???
................................
thôi đừng giận nữa mà Vic!!!
ai bảo anh ỷ ma lực của mình mạnh cơ, cố tình dụ em đấu với anh chứ gì??
em là đứa khiêu khích anh trước chứ bộ.
.... nhưng mà... nhưng mà anh cũng phải quân tử một chút chứ!! Em cũng chân yếu tay mà.
vâng, hẳn là chân yếu tay mềm.
hai - đứa - lại - hẹn - hò - rồi.
IM ĐI RAY!!!!
Victoria chưa khi nào thấy cuộc sống lại tươi đẹp đến vậy. Mỗi khi ở cùng Sam, những trận cười của cô bé và Ray nhiều đến muốn nổ cả ruột. Sam đã không còn là Sam nữa, cậu ấy đã thay đổi, dễ hòa nhập hơn và không còn sự u ám đen tối sâu thẳm như nhìn xuống bờ vực nữa. Victoria còn không thể giữ nổi sự hoàn hảo của một quý cô khi ở cạnh hai người này.
Cô bé cũng nhận ra những biểu hiện lạ của chính cơ thể mình. Nhịp tim của cô càng lúc càng đập nhanh hơn vào năm mười bốn tuổi, cứ ở cạnh Sam là bị vậy hoài. Và cái cảm giác nhớ một người nhưng khi gặp lại ngại ngùng muốn trốn đi càng dữ dội hơn. Trong khi những lời trêu ghẹo của Ray cứ văng vẳng bên tai khiến cho Victoria không thể nào thoải mái mà chơi với Sam như trước được.
Cho đến khi Victoria hiểu điều đó có nghĩa là thích một người. Cô bé trở nên hoảng loạn và căng thẳng hơn bao giờ hết mỗi khi nhìn thấy anh em nhà Walker, đến mức Ray không dám trêu cô bé nữa. Victoria phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều đấy.
phải nói ra, mình là cô gái dũng cảm mà.
không, ngại lắm. Nhớ anh ấy cười rồi không thèm chơi với mình nữa thì sao???
nhưng mà không thể như thế này mãi được.
Phải làm sao đây???
Victoria Ponose Anbe không nhớ hôm đó là ngày mấy, tháng mấy. Chỉ biết rằng đó là một buổi chiều tối của mùa hè oi ả, hoàng hôn đã buông xuống. Thời điểm mà công viên Divertido bắt đầu đông khách, cái nắng nóng của buổi sáng và trưa đã dịu lại khi mặt trời lặn. Là lúc cho xứ sở về đêm của Vampire hoạt động. Ba đứa trẻ Ray, Sam và Victoria đã uống gần hết mười chai nước giải khát. Vui chơi thật đã đời vì được hôm ba mẹ cho chúng đi chơi riêng với nhau. Victoria sẽ thoải mái trọn vẹn hưởng thụ ngày hôm đó nếu cô bé vẫn còn nỗi băn khoăn vướng bận trong lòng.
Gần đến lúc cuộc vui kết thúc, tâm trạng Victria thêm lo lắng. Nói, để thời điểm khác hay không bao giờ đây????
Quyết đoán lên nào, cô bé là một Anbe cơ mà. Victoria đấm nhẹ ngực mình vài cái, làm sao cho điều hòa lại nhịp tim bất ổn định này. Xong, cô bé kéo Sam lại gần mình, nói sao cho Ray không thể nghe thấy, khoảng cách gần kề làm mặt cô bé nóng lên nhanh như đun nước sôi trong ấm siêu tốc.
Sam quay sang bảo với Ray, chợt thấy anh trai có biểu hiện rất lạ. Từng tiếng khục khục do nín cười mà tạo thành, trong khi đó xung quanh chẳng có gì đáng cười cả. Thấy Sam nhìn mình như đang xem một tên làm trò lố bịch, Ray quay đi để ngăn tràng cười sắp phụt ra khỏi miệng.
- nếu anh nghe thấy rồi thì làm ơn cuốn xéo ra chỗ khác một lúc nhé.
Ray gật đầu, miệng vẫn phát ra mấy tiếng khục khục. Trên đường đi cậu chàng còn cố ý nói ra mấy từ hẹn hò và tỏ tình khiến Sam suýt nữa ném vỏ chai nước giải khát vào đầu Ray.
Cô bé dắt Sam ra một chỗ ít người hơn, trái tim bé nhỏ càng đập rộn ràng. Đã phi lao thì phải theo lao thôi. Sam vẫn kiên nhẫn đợi chờ xem Victoria muốn nói gì mà phải bí mật thế. Có chăng nó cũng sẽ giải thích được ra tại sao gần đây biểu hiện của Victoria trở nên rất khác thường. Sam khá bối rối trước nó, cậu nhóc có gặng hỏi rồi mà cô bé chỉ ậm ừ trốn tránh.
- Sam à, nghe kĩ và đừng có cười hay giận em nhé!!
- ừ.
- em thích anh.
-..... em mới nói là..
- em - thích - anh.
Victoria xấu hổ hết mức, khuôn mặt cô bé ửng đỏ lên khi phải nhắc lại cụm từ đó.
Thích???
Cô ấy vừa mới nói là thích anh ????? Tức là Sam đây ư??? Liệu cậu có nghe nhầm???
- thích.. kiểu bạn bè, hay ... cặp đôi??
Cô bé giơ hai ngón tay lên.
Sam lo lắng nhìn Victoria, cô bé trông hồi hộp nhưng có khi đây là bình tĩnh hết mức có thể rồi. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở mạnh hơn bình thuờng của cô.
Thời gian trôi qua thật chậm, tưởng chừng như đồng hồ không chạy, vạn vật bất động . Victoria mong mỏi chờ câu trả lời của Sam, đồng thời trong lòng cô nhói lên một cơn đau khác thuờng. Cô không biết cảm giác đó là gì. Cũng không biết giờ Sam còn căng thẳng hơn cô gấp nhiều lần.
- anh xin lỗi, Vic.
Sam không dám nhìn thẳng vào Victoria. Cậu không biết phải làm sao trước đôi mắt đầy tuyệt vọng khi nghe những lời tuyệt tình ấy, trước giờ toàn cô bé là người mang anh ra ánh sáng, đưa anh đến với niềm vui. Sam sẽ thấy thật tội lỗi khi thứ ánh sáng giúp cho anh bật dậy từ vực thẳm cảm thấy đau đớn và xót xa. Cậu rất cảm kích cô bé, rất quý trọng tình bạn này. Nhưng tuyệt nhiên không đi quá giới hạn, tức là không có tình yêu. Cô bé rất tốt, rất đáng yêu, Sam thích cô bé, nhưng đó là thích theo kiểu bạn bè chứ không phải yêu.
- xin lỗi, anh chỉ coi chúng ta... như hai người bạn.
Ah... Victoria biết cảm giác đó là gì rồi. Đó là khi người ta bị từ chối, tình cảm không được đáp lại, thật vô vọng. Victoria chưa bao giờ thấy lạnh như vậy trong mùa hè, chưa thấy đêm mau xuống và tối như vậy, chưa bao giờ thấy trong tim mình có khoảng trống lớn không thể lấp đầy như vậy, chưa bao giờ thấy đôi mắt cô bé lại nhòe đi nhanh chóng như vậy.
Cô bé gượng cười, cười như thể bị đau răng. Giả vờ dụi bụi mắt để chặn mấy giọt nước mắt săp chực trào ra. Trả lời Sam bằng cái điệu cao vút giả tạo mà ngay cả cô bé còn không tưởng tương nổi:
- ừm, em không để bụng đâu. Em chỉ muốn nói như vậy thôi, dù sao thì cũng cảm ơn anh.
.......... và chưa bao giờ buổi đi chơi của bộ ba lại ảm đạm đến như vậy.
Đã hai năm, hai năm rồi. Vậy mà cô vẫn chưa thể nào quên đi mối tình đâu ấy. Victoria bề ngoài thật mạnh mẽ, hững hờ như chính bản sao hoàn chỉnh của Sam, người ta biết thế, người ta thấy thế. Nhưng người ta không biết, người ta không thấy khi cô lặng lẽ khóc, khi đôi mặt hồng ngọc đẹp đẽ ấy ngấn lệ trong cô đơn. Người một thời từng là bạn với anh chàng đó, giờ không còn. Người một thời từng kéo anh ra khỏi vực sâu đen tối, giờ quay lưng làm bạn với nó. Cảm giác ghen ghét đố kị trỗi dậy trong lòng mỗi khi thấy anh nói cười cùng cô gái khác, cô âm thầm giấu nó trong lòng. Vì đơn giản, em chẳng là gì trong anh cả................
********************************
chap kì tới: trận đấu đầu tiên.
Oài, 3k9 từ rồi, không biết khi naò mới phá đảo tiếp được đây????
/32
|