Nghe Kim Chí Thành nhắc tới tờ vé số trị giá 1.000.000 tệ, Khúc Mịch nhíu mày, rất tò mò về hướng đi của tờ vé số.
"Anh có biết Lý Đại Niên cầm tờ vé số đó đi đâu không?"
"Không có ai cầm đi cả! Khi đó bố tôi và Lý Đại Niên tranh chấp vì mấy tờ vé số, Lý Đại Niên bảo tờ vé số giải đặc biệt kia do ông ta chọn thì ông ta phải được chia nhiều nhất. Bố tôi nhất đời xúc động, cầm chai bia đập đầu ông ta, không ngờ ông ta chết ngay tại chỗ, máu chảy dính đầy bàn, đầy đất, dính cả trên tờ vé số kia nữa. Bố tôi sợ bị người ta chú ý nên chỉ đành tiêu hủy, sau đó nói nó đã bị Lý Đại Niên mang đi. Ngày tháng sau đó, bố và người phụ nữ kia đều sống trong thấp thỏm lo âu, nhưng lâu dần, không có ai nghi ngờ Lý Đại Niên đã chết, họ mới yên lòng. Bố tôi dùng số tiền đó lập nghiệp, cuối cùng trở thành tỷ phú."
"Lý Đại Niên bị bố anh giết, Sử Phượng Yến là đồng lõa, thế nên bà ta dùng đây làm nhược điểm để tùy ý làm bậy?" Sử Phượng Yến không xinh đẹp cũng không hiền dịu, có thể duy trì hôn nhân với Kim Hâm bao nhiêu năm quả nhiên có nguyên nhân.
Kim Chí Thành gật đầu: "Bố tôi phát tài, bà ta đương nhiên không dễ dàng rời đi rồi. Nhờ có tiền, ngày nào bà ta cũng bận rộn đi mua sắm làm đẹp, không còn chú ý tới tôi nữa. Sau này gia đình mua thêm biệt thự, thuê bảo mẫu, sức khỏe tôi không tốt nên thường xuyên ra nước ngoài điều trị, bớt chạm mặt ả đàn bà kia?"
"Sức khỏe anh có vấn đề chỗ nào?"
"Cơ quan sinh dục bị dị tật bẩm sinh." Hắn bình tĩnh trả lời giống như đang kể chuyện của người khác, "Lúc mang thai tôi mẹ đã uống một loại thuốc, hy vọng có thể sinh được con trai. Vì trong thứ thuốc đó có lượng lớn hormone nên khiến cơ quan sinh dục của tôi gặp bất thường. Bố tôi đưa tôi đến các bệnh viện lớn thăm khám, các bác sĩ đều nói phải qua Thái Lan làm phẫu thuật mới được nhưng vì không có tiền nên bố tôi chỉ đành từ bỏ, còn tôi trở thành quái vật trong chúng bạn. Tôi không thích ở nhà, nhưng lại càng sợ đi học, tôi sợ bắt gặp ánh mắt của họ. Tôi thường xuyên xách balo đi lang thang khắp nơi. Sau này bố tôi có tiền rồi, ông ấy lập tức đưa tôi sang Thái Lan làm phẫu thuật. Trải qua bốn năm cuộc đại phẫu, tôi cuối cùng cũng trở thành đứa con trai mà ông ấy hài lòng. Bố dẫn tôi đến công ty, dạy tôi phải kinh doanh thế nào, nhưng tôi không học được mấy thứ đó, cũng không có hứng thú. Nhưng may mà tôi gặp được Diệp Hồng, người phụ nữ mà tôi yêu nhất trong cuộc đời này. Không, tôi đã quen cô ấy trước đó rồi, khi nào nhỉ? Lúc đi học chăng?"
Hắn lại nhíu mày, dòng suy nghĩ hỗn loạn. Hắn suy nghĩ một lúc mới kể tiếp: "Diệp Hồng rất xinh đẹp, rất tốt bụng, cũng rất đáng thương. Cô ấy giống như tôi luôn bị bạn bè bắt nạt, chỉ vì cô ấy học giỏi xinh đẹp nhưng gia đình khó khăn. Tôi hiểu tâm trạng của cô ấy, chúng tôi cứ thế tới gần nhau hơn, sưởi ấm cho nhau, cuối cùng yêu nhau. Nhưng tình yêu của chúng tôi đã được định sẵn là không có kết quả đẹp. Để ở bên cô ấy, tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng tất cả hình như đều phí công. Ông trời đúng là không công bằng, để tôi sống không ra nam không ra nữ. Tôi hận chính mình biến thành như vậy, hận xã hội bất công."
"Ca phẫu thuật của anh không quá thành công, nhưng lại có thể giúp anh sống như một con người, ít nhất là có thể sinh hoạt vợ chồng."
"Không, cuộc phẫu thuật của tôi vô cùng thành công! Tôi cuối cùng cũng giống một người đàn ông, có thể ở bên cô gái mà mình thích."
"Vậy tại sao anh lại giết gia đình Đồng Huy?"
"Giết người? Đúng vậy, tôi giết người rồi! Hắn y hệt ả đàn bà kia, hắn đáng chết. Ngay cả con chó của hắn cũng là súc sinh!"
"Anh giết bọn họ thế nào? Có thể thuật lại chi tiết không?"
Kim Chí Thành nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt vặn vẹo trông rất đáng sợ.
Nhìn hắn, Thương Dĩ Nhu có cảm giác hắn như nhân vật phản diện trên TV vậy.
"Hôm đó tôi rất vui, bởi vì tôi cuối cùng cũng có thể sống như một người đàn ông. Tôi khát khao được ở bên cô gái mà mình thích, hy vọng về cuộc sống sau này. Nhưng tên đàn ông đáng chết kia đã hủy hoại tất cả, khoảnh khắc gặp hắn tôi lại nhớ tới ả đàn bà kia. Tôi đi theo hắn, còn thuận tay lấy chùy sắt người ta để ở chân tường. Tôi theo hắn vào nhà, đập một cái vào gáy hắn. Nhìn hắn ngã xuống, máu tươi trào ra, tôi vô cùng hưng phấn! Tôi tiếp tục cầm chùy đập vào đầu hắn, nhìn đầu hắn nở hoa, nát nhừ, tôi cực kỳ kích động. Con chó đáng ghét kia cứ sủa, tôi cũng xử lý nó luôn. Tên đàn ông kia xấu xa như vậy, gia đình hắn chắc cũng như thế, đều không xứng đáng sống trên đời này! Tôi nghe thấy trong phòng ngủ có âm thanh nên đi qua đó. Người phụ nữ kia không muốn cho tôi vào, tôi dùng sức đẩy cửa, bà ta bị đẩy ngã xuống đất, còn chưa kịp giãy giụa đã bị tôi cầm chùy đánh bà ta. Trong phòng còn có một cô bé sợ hãi chui vào tủ quần áo, tôi bóp cổ nó, mới chỉ dùng một chút sức nó đã toi mạng."
Nghe đến đây, Thương Dĩ Nhu không chịu nổi nữa. Cô nhớ lại cơn ác mộng quấn lấy mình mười mấy năm, tuy rằng đã không còn đứng bên bờ tuyệt vọng như trước đây như nó vẫn khiến cô run rẩy.
"Trẻ con vô tội, tại sao anh lại ra tay tàn nhẫn như vậy?" Cô hỏi.
"Để nó lại trên đời này mới tàn nhẫn, nó sẽ bị bạn bè bắt nạt, chi bằng tiễn nó đến nơi không có sự đau thương, giúp nó đầu thai vào gia đình trong sạch." Kim Chí Thành thản nhiên trả lời, "Mấy con chó con mèo kia càng đáng giận hơn, rõ ràng là thú cưng mà dám bắt nạt con người! Tôi xách đuôi chúng lên, quật chúng liên tục vào tường."
"Anh giết gia đình Đồng Huy vì bị hắn kích thích, thế tại sao anh lại giết bố và mẹ kế của mình?" Khúc Mịch vẫn chưa nghĩ ra hắn có động cơ gì để giết người. Nếu nói có hận không, chắc chắn cố. Nhưng hắn đã sống trong oán hận hơn hai mươi năm, rốt cuộc là điều gì đã khiến hắn bị kích động?
"Xin lỗi, tôi cắt ngang một chút, bệnh nhân đến giờ uống thuốc rồi." Nữ bác sĩ bưng khay thuốc tới. Cô đưa hai viên thuốc cho Kim Chí Thành, thấy hắn đã nuốt xuống mới đưa ly nước qua.
Động tác của Kim Chí Thành rất nhanh nhẹn, Khúc Mịch vẫn đang âm thầm quan sát hắn. Chờ hắn uống thuốc xong, anh lặp lại vấn đề khi nãy.
"Tôi hận ả đàn bà kia, cũng hận bố tôi! Nếu không phải ông ấy trọng nam khinh nữ, buộc mẹ tôi uống thứ thuốc gì đó, tôi đã không trong bộ dáng nam không ra nam nữ không ra nữ này. Mẹ tôi vì bệnh của tôi mà trầm cảm, cuối cùng chịu không nổi mà nhảy sông tự tử. Tôi trở thành đứa bé không có mẹ thương, cũng trở thành đối tượng để hàng xóm bàn tán. Ả đàn bà kia vào nhà, không thể sinh con nên nuôi chó nuôi mèo. Bà ta coi chó mèo còn quan trọng hơn tôi, chỉ cần không vừa ý là đánh mắng tôi. Bố tôi đi làm ở bên ngoài, lại thích bài bạc, không thường xuyên ở nhà. Ngay cả cơm tôi cũng không có mà ăn, có khi đói lả, tôi phải trộm lạp xưởng của chó. Ả đàn bà kia phát hiện là đánh tôi, thuận tay cầm được cái gì là dùng cái đó. Khiến tôi buồn hơn chính là bà ta luôn mắng tôi là quái vật, nếu không phải sinh tôi, mẹ tôi đã không nhảy sông, trong nhà cũng đã không lấy hết tiền chạy chữa cho tôi. Bà ta không sinh được con cũng trách tôi, nói do bị tôi ám."
"Thế nên anh giết bọn họ?"
"Không, tôi không có giết người!" Kim Chí Thành liều mạng lắc đầu, "Tôi cũng muốn giết họ, nằm mơ cũng không muốn. Nhưng tôi không muốn phá hỏng cuộc sống hiện tại, tôi đã có vợ, có con trai rồi!"
"Ý anh là Kim Phẩm Nguyên?" Khúc Mịch hỏi, "Nó là con trai ruột của anh sao?"
"Đúng vậy, tuy tôi không thể làm một người đàn ông thật sự nhưng thời nay khoa học kỹ thuật phát triển, chúng tôi làm thụ tinh ống nghiệm, mới một lần đã thành công. Tôi cũng từng nghi ngờ đứa bé không phải của tôi, lén làm xét nghiệm DNA. Bố tôi cũng không tin nên làm xét nghiệm thêm lần nữa. Kết quả đều như nhau, Tiểu Nguyên là con trai của tôi! Vì nó, tôi phải sống thật tốt!"
"Nhưng anh đã giết gia đình Đồng Huy, cuối cùng anh vẫn phải đền mạng."
"Tôi không có giết người! Tôi nói rồi, tôi không giết người!"
Nhìn hắn khẳng định như đinh đóng cột, Thương Dĩ Nhu không khỏi nghi ngờ. Toàn bộ quá trình thẩm vấn trông Kim Chí Thành có vẻ tỉnh táo, nhưng câu trước câu sau của hắn lại có mâu thuẫn. Lúc thì hắn nói mình giết gia đình Đồng Huy, lúc thì lại phủ nhân. Xem ra trạng thái của hắn không lạc quan, thậm chí là bị tâm thần phân liệt rất nặng.
"Anh có thể miêu tả giấc mơ của anh không? Giấc mơ giết bố anh và Sử Mộng Yến ấy." Khúc Mịch hỏi.
Kim Chí Thành lại chìm vào hồi ức, sau một lúc mới nói: "Tôi mơ thấy mình vào biệt thự, tay cầm một cái búa. Bố tôi đang ngồi ở sô pha, thấy tôi về chỉ ngẩng đầu một cái rồi quay đi. Tôi đi tới đập vào sau gáy ông ấy một cái, ông ấy lập tức ngã xuống, máu trào ra. Tôi đứng yên không nhúc nhích, tuy chỉ là mơ, nhưng tôi lại có cảm giác vô cùng chân thật. Tôi đã giết người rồi, còn là bố ruột của tôi. Giết ả đàn bà kia! Không biết ai đã nói bên tai tôi như thế. Tôi lên lầu hai, xông vào phòng ngủ, đập đầu bà ta, trong đầu lúc đó chỉ toàn là hình ảnh bà ta nhục mạ đánh đập mình. Tôi cầm dao gọt hoa quả trên tủ đầu giường liên tục đâm vào người của bà ta. Nhưng như thế vẫn chưa hả giận, tôi lại chém nát phần dưới của bà ta, khiến bà ta dù có chết cũng không thể làm phụ nữ!"
Nói tới đây, hắn nhếch mép cười.
"Anh có biết Lý Đại Niên cầm tờ vé số đó đi đâu không?"
"Không có ai cầm đi cả! Khi đó bố tôi và Lý Đại Niên tranh chấp vì mấy tờ vé số, Lý Đại Niên bảo tờ vé số giải đặc biệt kia do ông ta chọn thì ông ta phải được chia nhiều nhất. Bố tôi nhất đời xúc động, cầm chai bia đập đầu ông ta, không ngờ ông ta chết ngay tại chỗ, máu chảy dính đầy bàn, đầy đất, dính cả trên tờ vé số kia nữa. Bố tôi sợ bị người ta chú ý nên chỉ đành tiêu hủy, sau đó nói nó đã bị Lý Đại Niên mang đi. Ngày tháng sau đó, bố và người phụ nữ kia đều sống trong thấp thỏm lo âu, nhưng lâu dần, không có ai nghi ngờ Lý Đại Niên đã chết, họ mới yên lòng. Bố tôi dùng số tiền đó lập nghiệp, cuối cùng trở thành tỷ phú."
"Lý Đại Niên bị bố anh giết, Sử Phượng Yến là đồng lõa, thế nên bà ta dùng đây làm nhược điểm để tùy ý làm bậy?" Sử Phượng Yến không xinh đẹp cũng không hiền dịu, có thể duy trì hôn nhân với Kim Hâm bao nhiêu năm quả nhiên có nguyên nhân.
Kim Chí Thành gật đầu: "Bố tôi phát tài, bà ta đương nhiên không dễ dàng rời đi rồi. Nhờ có tiền, ngày nào bà ta cũng bận rộn đi mua sắm làm đẹp, không còn chú ý tới tôi nữa. Sau này gia đình mua thêm biệt thự, thuê bảo mẫu, sức khỏe tôi không tốt nên thường xuyên ra nước ngoài điều trị, bớt chạm mặt ả đàn bà kia?"
"Sức khỏe anh có vấn đề chỗ nào?"
"Cơ quan sinh dục bị dị tật bẩm sinh." Hắn bình tĩnh trả lời giống như đang kể chuyện của người khác, "Lúc mang thai tôi mẹ đã uống một loại thuốc, hy vọng có thể sinh được con trai. Vì trong thứ thuốc đó có lượng lớn hormone nên khiến cơ quan sinh dục của tôi gặp bất thường. Bố tôi đưa tôi đến các bệnh viện lớn thăm khám, các bác sĩ đều nói phải qua Thái Lan làm phẫu thuật mới được nhưng vì không có tiền nên bố tôi chỉ đành từ bỏ, còn tôi trở thành quái vật trong chúng bạn. Tôi không thích ở nhà, nhưng lại càng sợ đi học, tôi sợ bắt gặp ánh mắt của họ. Tôi thường xuyên xách balo đi lang thang khắp nơi. Sau này bố tôi có tiền rồi, ông ấy lập tức đưa tôi sang Thái Lan làm phẫu thuật. Trải qua bốn năm cuộc đại phẫu, tôi cuối cùng cũng trở thành đứa con trai mà ông ấy hài lòng. Bố dẫn tôi đến công ty, dạy tôi phải kinh doanh thế nào, nhưng tôi không học được mấy thứ đó, cũng không có hứng thú. Nhưng may mà tôi gặp được Diệp Hồng, người phụ nữ mà tôi yêu nhất trong cuộc đời này. Không, tôi đã quen cô ấy trước đó rồi, khi nào nhỉ? Lúc đi học chăng?"
Hắn lại nhíu mày, dòng suy nghĩ hỗn loạn. Hắn suy nghĩ một lúc mới kể tiếp: "Diệp Hồng rất xinh đẹp, rất tốt bụng, cũng rất đáng thương. Cô ấy giống như tôi luôn bị bạn bè bắt nạt, chỉ vì cô ấy học giỏi xinh đẹp nhưng gia đình khó khăn. Tôi hiểu tâm trạng của cô ấy, chúng tôi cứ thế tới gần nhau hơn, sưởi ấm cho nhau, cuối cùng yêu nhau. Nhưng tình yêu của chúng tôi đã được định sẵn là không có kết quả đẹp. Để ở bên cô ấy, tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng tất cả hình như đều phí công. Ông trời đúng là không công bằng, để tôi sống không ra nam không ra nữ. Tôi hận chính mình biến thành như vậy, hận xã hội bất công."
"Ca phẫu thuật của anh không quá thành công, nhưng lại có thể giúp anh sống như một con người, ít nhất là có thể sinh hoạt vợ chồng."
"Không, cuộc phẫu thuật của tôi vô cùng thành công! Tôi cuối cùng cũng giống một người đàn ông, có thể ở bên cô gái mà mình thích."
"Vậy tại sao anh lại giết gia đình Đồng Huy?"
"Giết người? Đúng vậy, tôi giết người rồi! Hắn y hệt ả đàn bà kia, hắn đáng chết. Ngay cả con chó của hắn cũng là súc sinh!"
"Anh giết bọn họ thế nào? Có thể thuật lại chi tiết không?"
Kim Chí Thành nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt vặn vẹo trông rất đáng sợ.
Nhìn hắn, Thương Dĩ Nhu có cảm giác hắn như nhân vật phản diện trên TV vậy.
"Hôm đó tôi rất vui, bởi vì tôi cuối cùng cũng có thể sống như một người đàn ông. Tôi khát khao được ở bên cô gái mà mình thích, hy vọng về cuộc sống sau này. Nhưng tên đàn ông đáng chết kia đã hủy hoại tất cả, khoảnh khắc gặp hắn tôi lại nhớ tới ả đàn bà kia. Tôi đi theo hắn, còn thuận tay lấy chùy sắt người ta để ở chân tường. Tôi theo hắn vào nhà, đập một cái vào gáy hắn. Nhìn hắn ngã xuống, máu tươi trào ra, tôi vô cùng hưng phấn! Tôi tiếp tục cầm chùy đập vào đầu hắn, nhìn đầu hắn nở hoa, nát nhừ, tôi cực kỳ kích động. Con chó đáng ghét kia cứ sủa, tôi cũng xử lý nó luôn. Tên đàn ông kia xấu xa như vậy, gia đình hắn chắc cũng như thế, đều không xứng đáng sống trên đời này! Tôi nghe thấy trong phòng ngủ có âm thanh nên đi qua đó. Người phụ nữ kia không muốn cho tôi vào, tôi dùng sức đẩy cửa, bà ta bị đẩy ngã xuống đất, còn chưa kịp giãy giụa đã bị tôi cầm chùy đánh bà ta. Trong phòng còn có một cô bé sợ hãi chui vào tủ quần áo, tôi bóp cổ nó, mới chỉ dùng một chút sức nó đã toi mạng."
Nghe đến đây, Thương Dĩ Nhu không chịu nổi nữa. Cô nhớ lại cơn ác mộng quấn lấy mình mười mấy năm, tuy rằng đã không còn đứng bên bờ tuyệt vọng như trước đây như nó vẫn khiến cô run rẩy.
"Trẻ con vô tội, tại sao anh lại ra tay tàn nhẫn như vậy?" Cô hỏi.
"Để nó lại trên đời này mới tàn nhẫn, nó sẽ bị bạn bè bắt nạt, chi bằng tiễn nó đến nơi không có sự đau thương, giúp nó đầu thai vào gia đình trong sạch." Kim Chí Thành thản nhiên trả lời, "Mấy con chó con mèo kia càng đáng giận hơn, rõ ràng là thú cưng mà dám bắt nạt con người! Tôi xách đuôi chúng lên, quật chúng liên tục vào tường."
"Anh giết gia đình Đồng Huy vì bị hắn kích thích, thế tại sao anh lại giết bố và mẹ kế của mình?" Khúc Mịch vẫn chưa nghĩ ra hắn có động cơ gì để giết người. Nếu nói có hận không, chắc chắn cố. Nhưng hắn đã sống trong oán hận hơn hai mươi năm, rốt cuộc là điều gì đã khiến hắn bị kích động?
"Xin lỗi, tôi cắt ngang một chút, bệnh nhân đến giờ uống thuốc rồi." Nữ bác sĩ bưng khay thuốc tới. Cô đưa hai viên thuốc cho Kim Chí Thành, thấy hắn đã nuốt xuống mới đưa ly nước qua.
Động tác của Kim Chí Thành rất nhanh nhẹn, Khúc Mịch vẫn đang âm thầm quan sát hắn. Chờ hắn uống thuốc xong, anh lặp lại vấn đề khi nãy.
"Tôi hận ả đàn bà kia, cũng hận bố tôi! Nếu không phải ông ấy trọng nam khinh nữ, buộc mẹ tôi uống thứ thuốc gì đó, tôi đã không trong bộ dáng nam không ra nam nữ không ra nữ này. Mẹ tôi vì bệnh của tôi mà trầm cảm, cuối cùng chịu không nổi mà nhảy sông tự tử. Tôi trở thành đứa bé không có mẹ thương, cũng trở thành đối tượng để hàng xóm bàn tán. Ả đàn bà kia vào nhà, không thể sinh con nên nuôi chó nuôi mèo. Bà ta coi chó mèo còn quan trọng hơn tôi, chỉ cần không vừa ý là đánh mắng tôi. Bố tôi đi làm ở bên ngoài, lại thích bài bạc, không thường xuyên ở nhà. Ngay cả cơm tôi cũng không có mà ăn, có khi đói lả, tôi phải trộm lạp xưởng của chó. Ả đàn bà kia phát hiện là đánh tôi, thuận tay cầm được cái gì là dùng cái đó. Khiến tôi buồn hơn chính là bà ta luôn mắng tôi là quái vật, nếu không phải sinh tôi, mẹ tôi đã không nhảy sông, trong nhà cũng đã không lấy hết tiền chạy chữa cho tôi. Bà ta không sinh được con cũng trách tôi, nói do bị tôi ám."
"Thế nên anh giết bọn họ?"
"Không, tôi không có giết người!" Kim Chí Thành liều mạng lắc đầu, "Tôi cũng muốn giết họ, nằm mơ cũng không muốn. Nhưng tôi không muốn phá hỏng cuộc sống hiện tại, tôi đã có vợ, có con trai rồi!"
"Ý anh là Kim Phẩm Nguyên?" Khúc Mịch hỏi, "Nó là con trai ruột của anh sao?"
"Đúng vậy, tuy tôi không thể làm một người đàn ông thật sự nhưng thời nay khoa học kỹ thuật phát triển, chúng tôi làm thụ tinh ống nghiệm, mới một lần đã thành công. Tôi cũng từng nghi ngờ đứa bé không phải của tôi, lén làm xét nghiệm DNA. Bố tôi cũng không tin nên làm xét nghiệm thêm lần nữa. Kết quả đều như nhau, Tiểu Nguyên là con trai của tôi! Vì nó, tôi phải sống thật tốt!"
"Nhưng anh đã giết gia đình Đồng Huy, cuối cùng anh vẫn phải đền mạng."
"Tôi không có giết người! Tôi nói rồi, tôi không giết người!"
Nhìn hắn khẳng định như đinh đóng cột, Thương Dĩ Nhu không khỏi nghi ngờ. Toàn bộ quá trình thẩm vấn trông Kim Chí Thành có vẻ tỉnh táo, nhưng câu trước câu sau của hắn lại có mâu thuẫn. Lúc thì hắn nói mình giết gia đình Đồng Huy, lúc thì lại phủ nhân. Xem ra trạng thái của hắn không lạc quan, thậm chí là bị tâm thần phân liệt rất nặng.
"Anh có thể miêu tả giấc mơ của anh không? Giấc mơ giết bố anh và Sử Mộng Yến ấy." Khúc Mịch hỏi.
Kim Chí Thành lại chìm vào hồi ức, sau một lúc mới nói: "Tôi mơ thấy mình vào biệt thự, tay cầm một cái búa. Bố tôi đang ngồi ở sô pha, thấy tôi về chỉ ngẩng đầu một cái rồi quay đi. Tôi đi tới đập vào sau gáy ông ấy một cái, ông ấy lập tức ngã xuống, máu trào ra. Tôi đứng yên không nhúc nhích, tuy chỉ là mơ, nhưng tôi lại có cảm giác vô cùng chân thật. Tôi đã giết người rồi, còn là bố ruột của tôi. Giết ả đàn bà kia! Không biết ai đã nói bên tai tôi như thế. Tôi lên lầu hai, xông vào phòng ngủ, đập đầu bà ta, trong đầu lúc đó chỉ toàn là hình ảnh bà ta nhục mạ đánh đập mình. Tôi cầm dao gọt hoa quả trên tủ đầu giường liên tục đâm vào người của bà ta. Nhưng như thế vẫn chưa hả giận, tôi lại chém nát phần dưới của bà ta, khiến bà ta dù có chết cũng không thể làm phụ nữ!"
Nói tới đây, hắn nhếch mép cười.
/479
|