Thương Dĩ Nhu ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy rất có tinh thần.
Cô ngồi dậy, đột nhiên phát hiện bản thân không mặc gì, vội trốn lại vào trong chăn.
Đúng rồi, cô đã kết hôn! Hôm qua Khúc Mịch đột nhiên đứng trên khinh khí cầu bay đến cầu hôn cô trước mặt mọi người, cô nói mình đồng ý gả cho anh, sau đó bị anh đưa về Trung Quốc làm hôn lễ.
Tất cả y như một giấc mơ khiến cô không dám tin. Nhưng tất cả lại vô cùng chân thật, trên giá còn treo áo cưới, đầu giường là một chồng bao lì xì rất dày.
Nhưng chú rể đâu? Nhân vật chính sao không ở đây?
Cô chỉnh lại khăn tắm trên người, đi chân trần ra ngoài thì thấy Khúc Mịch đang nằm cuộn tròn đưa lưng ra trên sô pha.
Sao anh lại nằm ở đây? Thương Dĩ Nhu không khỏi nhíu mày.
Như nghe thấy tiếng động, Khúc Mịch xoay người lại.
Trời ạ, nhìn rõ mặt anh, Thương Dĩ Nhu hoảng sợ. Hôm qua trên tiệc cưới anh đâu có uống rượu, sao trông giống như say rượu vậy?
Khúc Mịch nào phải say rượu chứ, rõ ràng là không được thỏa mãn sinh lý. Đêm qua anh tắm nước lạnh ba bốn lần, nằm ngủ ở sô pha thì không thoải mái, vành mắt anh xanh mét, sắc mặt tái nhợt, nào giống chú rể vừa kết hôn chứ?
"Anh không khỏe hả? Có cần đi gặp bác sĩ không?" Thương Dĩ Nhu lo lắng.
Khúc Mịch nhìn cô chằm chằm: "Bệnh của anh bác sĩ không trị được đâu."
"Anh bệnh hả?" Cô vội duỗi tay sờ trán anh.
Khúc Mịch bỗng ôm lấy cô, nghiêng người đè cô bên dưới.
"Tiểu Nhu." Giọng anh nghèn nghẹn, "Anh khó chịu, em sờ đi."
Anh kéo tay cô đưa xuống dưới, đụng chạm thứ gì đó rất lớn, lúc này Thương Dĩ Nhu mới biết tại sao anh khó chịu. Cô cuống quít buông tay ra, đỏ mặt nhưng không giãy giụa.
"Khúc Mịch, em... Chuẩn bị xong rồi." Cô kéo khăn tắm xuống, thẹn thùng nhắm mắt lại.
Giờ này nếu còn nhịn được thì đúng là không đáng mặt đàn ông!
Sô pha chật chội đương nhiên không chịu nổi trọng lượng của hai người, cứ phát ra tiếng "kẽo kẹt" kháng nghị, thỉnh thoảng còn có tiếng nam nữ thở dốc.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, động tĩnh trong phòng mới hoàn toàn dừng lại. Thương Dĩ Nhu sớm đã không còn chút sức lực, nhưng Khúc Mịch vốn uể oải không có tinh thần sau một hồi vật động lại vô cùng sảng khoái.
"Anh bế em đi tắm." Khúc Mịch bế Thương Dĩ Nhu vào phòng tắm, không biết hai người ở trong phòng làm gì, hơn hai tiếng sau mới bước ra.
Thương Dĩ Nhu mệt mỏi nằm trong lòng anh rồi thiếp đi. Tối qua Khúc Mịch không ngủ ngon, lúc này cũng ôm Thương Dĩ Nhu chìm vào giấc.
Hai người vì đói mà tỉnh, nghe tiếng bụng đối phương gọi ục ục, không khỏi nhìn nhau cười.
Khúc Mịch gọi cho nhân viên khách sạn đặt hai phần bít tết, một đĩa salad và một phần điểm tâm. Thương Dĩ Nhu đói lắm rồi, ăn rất ngon miệng.
"Đúng rồi, có phải nên gọi điện cho bố mẹ không?" Thương Dĩ Nhu vừa ăn vừa hỏi, "Không biết họ đang làm gì? Đến giờ chúng ta còn chưa về chắc bọn họ rất trông."
"Bố mẹ nói không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng về." Khúc Mịch híp mắt cười.
Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì? Thương Dĩ Nhu sửng sốt.
Khúc Mịch giải thích: "Theo khoa học sinh sản thì t*ng trùng nỗ lực bơi đến tử cung, sau đó đến ống dẫn trứng chờ kết hợp với trúng, nếu chúng thuận lợi kết hợp thì nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành được một nửa."
Nghe Khúc Mịch nói vậy, Thương Dĩ Nhu lại nhớ tới sự điên cuồng ban ngày, không khỏi đỏ mặt. Ba chiếc bao cao su bị rách, lúc sau làm trong phòng tắm còn không kịp sử dụng. Hơn nữa Thương Dĩ Nhu đang trong kỳ an toàn nên chủ động ôm Khúc Mịch không buông tay.
"Khúc Mịch, em đang trong kỳ an toàn." Khúc Mịch không muốn có con như vậy, cô vẫn chưa nghiêm túc bàn với Khúc Mịch vấn đề này. Có vẻ như Khúc Mịch rất thích trẻ con, người lớn cũng mong chờ cháu, Thương Dĩ Nhu bỗng thấy áp lực.
"Anh biết. Kỳ kinh nguyệt của em luôn đúng vào ngày 25 hàng tháng, trong khoảng thời gian đó tay chân em lúc nào cũng lạnh, bụng đau, lưng đau, thỉnh thoảng còn vô cớ nổi giận. Bây giờ mới đầu tháng, kinh nguyện mới qua, đang trong kỳ an toàn, không dễ thụ thai."
Nghe anh nói chuyện nghiêm túc như một bác sĩ y học cổ truyền già, trong đầu Thương Dĩ Nhu tưởng tượng ra hình ảnh anh mặc áo khoác dài nhắm mắt bắt mạch cho người bệnh.
Cô bật cười thành tiếng.
"Có điều trong kỳ an toàn cũng không thể bảo đảm tránh thai 100%, sử dụng bao cao su thời gian dài có thể gây viêm âm đ*o, uống thuốc tránh thai thì có tác dụng cực kỳ nghiêm trọng."
Anh nói thế là có gì ý? Ý là không dùng biện pháp tránh thai, có con thì sinh sao? Thương Dĩ Nhu không khỏi buồn rầu, nhưng nếu đã trở thành vợ người ta, cô có nghĩa vụ và trách nhiệm sinh con. Tuy rằng cô sợ có con sẽ ảnh hưởng đến việc học của mình nhưng việc đó vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát. Cô từng nghĩ rồi, dù mang thai cũng không được làm chậm trễ việc học, cô có thể nghỉ sinh con hai tháng rồi thuê bảo mẫu chăm con, sau đó đi học trở lại.
"Thế nên việc tránh thai giao cho anh. Anh tiêm thuốc tránh thai, mỗi tháng một lần, không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Tỉ lệ tránh thai là 100%, an toàn tuyệt đối."
Hả? Anh đang dùng biện pháp tránh thai? Thế sao còn nói phải hoàn thành nhiệm vụ? Thế bao rách là chuyện thế nào?
Khúc Mịch vừa cắt bít tết vừa xấu hổ nói: "Lần đầu nên cần chút hỗ trợ để tránh lau súng cướp cò. Anh muốn cho em trải nghiệm tốt nhất. Tiểu Nhu, em thấy sao hả?" Anh ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.
Lần này đến lượt Thương Dĩ Nhu xấu hổ, vội cúi đầu ậm ừ cho qua, trong lòng thì không nhịn được mà mắng. Cái người này lúc nào cũng muốn làm cho tốt nhất, nhưng đồng thời cô cũng thấy sự vụng về này của Khúc Mịch đáng yêu, tính trẻ con càng ngày càng nặng.
"Anh thích trẻ con không?" Thương Dĩ Nhu hỏi.
"Chỉ cần em sinh là thích. Nhưng ba năm trước mặt anh chưa muốn có con, bên phía người lớn đã có anh."
Thương Dĩ Nhu cười gật đầu, trái tim tràn ngập sự ấm áp. Cô thích được Khúc Mịch che chở như công chúa thế này.
Ăn uống xong hai người trả phòng, đêm nay sẽ ở nhà Khúc Mịch. Ra nước ngoài lâu như vậy mới về nhà một lần, dù thế nào cũng phải đoàn tụ với bố mẹ. Thương Dĩ Nhu không thể ở trong nước lâu, ngày mai đã phải bay về. Lần này Khúc Mịch đi theo cô, cả hai chính thức có cuộc sống riêng của mình.
Thấy bọn họ về, bố mẹ Khúc đều rất vui, liên tục hỏi han Thương Dĩ Nhu.
"Thời tiết ở Toronto lạnh lắm, phải mặc nhiều vào. Con quen với đồ ăn bên đó chưa? Bạn cùng phòng thế nào hả?" Mỗi lần gọi video với Thương Dĩ Nhu mẹ Khúc đều dặn dò những việc nhỏ vặn này, nhưng chính sự dặn dò trông dong dài thế lại giúp Thương Dĩ Nhu cảm nhận được tình mẹ, "Mẹ xem thời sự nói trường con xảy ra vụ đấu súng, sợ đến mức không ngủ được mấy đêm liền. Ở nước ngoài lộn xộn lắm, may mà ông trời phụ hỗ, con bình an không sao."
Lần này Thương Dĩ Nhu trở về được đưa thẳng đến hôn lễ, không có cơ hội nói những việc này. Mấy hôm nay mẹ Khúc ăn ngủ không yên, sau đó Khúc Mịch còn đi hỗ trợ phá án, bà càng lo lắng.
Bố Khúc cắt ngang: "Bọn nhỏ đều trưởng thành rồi, sẽ biết tự chăm sóc mình. Công việc của chúng đều liên quan đến tội phạm, bà phải học cách bớt lo đi. Bọn nhỏ về rồi, mau đi mua đồ ăn, đêm nay chúng ta phải nấu một bữa thật ngon."
Mẹ Khúc đi lấy túi mua hàng, Thương Dĩ Nhu cũng muốn đi theo, Khúc Mịch thì phụ trách lái xe và xách túi, bố Khúc không muốn ở nhà nên gia đình bốn người cùng tới siêu thị.
Bố Khúc rất ít khi đi mua đồ ăn, vừa vào siêu thị là nhìn đông nhìn tây, cảm thấy mọi thứ thật mới mẻ. Thương Dĩ Nhu khoác tay mẹ Khúc, vừa thảo luận về thực đơn bữa tối vừa chọn nguyên liệu, thân thiết như mẹ con. Khúc Mịch đẩy xe đằng sau kiêm thêm nhiệm vụ khuân vác.
Mẹ Khúc nghe Thương Dĩ Nhu nói bạn cùng phòng thích món dưa chua mình làm thì lập tức mua mười mấy ký, nói khi nào làm xong sẽ gửi qua cho cô.
Chỉ chốc lát, xe mua sắm đã đầy nguyên liệu đồ ăn. Khúc Mịch cảm thấy mình đi theo là lựa chọn chính xác, đồng đố này nếu để mẹ già và Tiểu Nhu xách về thì chắc chắn mệt chết.
Khúc Mịch xách mười mấy túi hàng, Tiểu Nhu cũng hỗ trợ xách một túi, bố Khúc đương nhiên cũng không đi tay không. Đống đồ nhét vào cốp xe, may mà còn vừa.
Bốn người về nhà rồi cùng nhau xuống bếp, phòng bếp nho nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt.
Cô ngồi dậy, đột nhiên phát hiện bản thân không mặc gì, vội trốn lại vào trong chăn.
Đúng rồi, cô đã kết hôn! Hôm qua Khúc Mịch đột nhiên đứng trên khinh khí cầu bay đến cầu hôn cô trước mặt mọi người, cô nói mình đồng ý gả cho anh, sau đó bị anh đưa về Trung Quốc làm hôn lễ.
Tất cả y như một giấc mơ khiến cô không dám tin. Nhưng tất cả lại vô cùng chân thật, trên giá còn treo áo cưới, đầu giường là một chồng bao lì xì rất dày.
Nhưng chú rể đâu? Nhân vật chính sao không ở đây?
Cô chỉnh lại khăn tắm trên người, đi chân trần ra ngoài thì thấy Khúc Mịch đang nằm cuộn tròn đưa lưng ra trên sô pha.
Sao anh lại nằm ở đây? Thương Dĩ Nhu không khỏi nhíu mày.
Như nghe thấy tiếng động, Khúc Mịch xoay người lại.
Trời ạ, nhìn rõ mặt anh, Thương Dĩ Nhu hoảng sợ. Hôm qua trên tiệc cưới anh đâu có uống rượu, sao trông giống như say rượu vậy?
Khúc Mịch nào phải say rượu chứ, rõ ràng là không được thỏa mãn sinh lý. Đêm qua anh tắm nước lạnh ba bốn lần, nằm ngủ ở sô pha thì không thoải mái, vành mắt anh xanh mét, sắc mặt tái nhợt, nào giống chú rể vừa kết hôn chứ?
"Anh không khỏe hả? Có cần đi gặp bác sĩ không?" Thương Dĩ Nhu lo lắng.
Khúc Mịch nhìn cô chằm chằm: "Bệnh của anh bác sĩ không trị được đâu."
"Anh bệnh hả?" Cô vội duỗi tay sờ trán anh.
Khúc Mịch bỗng ôm lấy cô, nghiêng người đè cô bên dưới.
"Tiểu Nhu." Giọng anh nghèn nghẹn, "Anh khó chịu, em sờ đi."
Anh kéo tay cô đưa xuống dưới, đụng chạm thứ gì đó rất lớn, lúc này Thương Dĩ Nhu mới biết tại sao anh khó chịu. Cô cuống quít buông tay ra, đỏ mặt nhưng không giãy giụa.
"Khúc Mịch, em... Chuẩn bị xong rồi." Cô kéo khăn tắm xuống, thẹn thùng nhắm mắt lại.
Giờ này nếu còn nhịn được thì đúng là không đáng mặt đàn ông!
Sô pha chật chội đương nhiên không chịu nổi trọng lượng của hai người, cứ phát ra tiếng "kẽo kẹt" kháng nghị, thỉnh thoảng còn có tiếng nam nữ thở dốc.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, động tĩnh trong phòng mới hoàn toàn dừng lại. Thương Dĩ Nhu sớm đã không còn chút sức lực, nhưng Khúc Mịch vốn uể oải không có tinh thần sau một hồi vật động lại vô cùng sảng khoái.
"Anh bế em đi tắm." Khúc Mịch bế Thương Dĩ Nhu vào phòng tắm, không biết hai người ở trong phòng làm gì, hơn hai tiếng sau mới bước ra.
Thương Dĩ Nhu mệt mỏi nằm trong lòng anh rồi thiếp đi. Tối qua Khúc Mịch không ngủ ngon, lúc này cũng ôm Thương Dĩ Nhu chìm vào giấc.
Hai người vì đói mà tỉnh, nghe tiếng bụng đối phương gọi ục ục, không khỏi nhìn nhau cười.
Khúc Mịch gọi cho nhân viên khách sạn đặt hai phần bít tết, một đĩa salad và một phần điểm tâm. Thương Dĩ Nhu đói lắm rồi, ăn rất ngon miệng.
"Đúng rồi, có phải nên gọi điện cho bố mẹ không?" Thương Dĩ Nhu vừa ăn vừa hỏi, "Không biết họ đang làm gì? Đến giờ chúng ta còn chưa về chắc bọn họ rất trông."
"Bố mẹ nói không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng về." Khúc Mịch híp mắt cười.
Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì? Thương Dĩ Nhu sửng sốt.
Khúc Mịch giải thích: "Theo khoa học sinh sản thì t*ng trùng nỗ lực bơi đến tử cung, sau đó đến ống dẫn trứng chờ kết hợp với trúng, nếu chúng thuận lợi kết hợp thì nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành được một nửa."
Nghe Khúc Mịch nói vậy, Thương Dĩ Nhu lại nhớ tới sự điên cuồng ban ngày, không khỏi đỏ mặt. Ba chiếc bao cao su bị rách, lúc sau làm trong phòng tắm còn không kịp sử dụng. Hơn nữa Thương Dĩ Nhu đang trong kỳ an toàn nên chủ động ôm Khúc Mịch không buông tay.
"Khúc Mịch, em đang trong kỳ an toàn." Khúc Mịch không muốn có con như vậy, cô vẫn chưa nghiêm túc bàn với Khúc Mịch vấn đề này. Có vẻ như Khúc Mịch rất thích trẻ con, người lớn cũng mong chờ cháu, Thương Dĩ Nhu bỗng thấy áp lực.
"Anh biết. Kỳ kinh nguyệt của em luôn đúng vào ngày 25 hàng tháng, trong khoảng thời gian đó tay chân em lúc nào cũng lạnh, bụng đau, lưng đau, thỉnh thoảng còn vô cớ nổi giận. Bây giờ mới đầu tháng, kinh nguyện mới qua, đang trong kỳ an toàn, không dễ thụ thai."
Nghe anh nói chuyện nghiêm túc như một bác sĩ y học cổ truyền già, trong đầu Thương Dĩ Nhu tưởng tượng ra hình ảnh anh mặc áo khoác dài nhắm mắt bắt mạch cho người bệnh.
Cô bật cười thành tiếng.
"Có điều trong kỳ an toàn cũng không thể bảo đảm tránh thai 100%, sử dụng bao cao su thời gian dài có thể gây viêm âm đ*o, uống thuốc tránh thai thì có tác dụng cực kỳ nghiêm trọng."
Anh nói thế là có gì ý? Ý là không dùng biện pháp tránh thai, có con thì sinh sao? Thương Dĩ Nhu không khỏi buồn rầu, nhưng nếu đã trở thành vợ người ta, cô có nghĩa vụ và trách nhiệm sinh con. Tuy rằng cô sợ có con sẽ ảnh hưởng đến việc học của mình nhưng việc đó vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát. Cô từng nghĩ rồi, dù mang thai cũng không được làm chậm trễ việc học, cô có thể nghỉ sinh con hai tháng rồi thuê bảo mẫu chăm con, sau đó đi học trở lại.
"Thế nên việc tránh thai giao cho anh. Anh tiêm thuốc tránh thai, mỗi tháng một lần, không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Tỉ lệ tránh thai là 100%, an toàn tuyệt đối."
Hả? Anh đang dùng biện pháp tránh thai? Thế sao còn nói phải hoàn thành nhiệm vụ? Thế bao rách là chuyện thế nào?
Khúc Mịch vừa cắt bít tết vừa xấu hổ nói: "Lần đầu nên cần chút hỗ trợ để tránh lau súng cướp cò. Anh muốn cho em trải nghiệm tốt nhất. Tiểu Nhu, em thấy sao hả?" Anh ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi.
Lần này đến lượt Thương Dĩ Nhu xấu hổ, vội cúi đầu ậm ừ cho qua, trong lòng thì không nhịn được mà mắng. Cái người này lúc nào cũng muốn làm cho tốt nhất, nhưng đồng thời cô cũng thấy sự vụng về này của Khúc Mịch đáng yêu, tính trẻ con càng ngày càng nặng.
"Anh thích trẻ con không?" Thương Dĩ Nhu hỏi.
"Chỉ cần em sinh là thích. Nhưng ba năm trước mặt anh chưa muốn có con, bên phía người lớn đã có anh."
Thương Dĩ Nhu cười gật đầu, trái tim tràn ngập sự ấm áp. Cô thích được Khúc Mịch che chở như công chúa thế này.
Ăn uống xong hai người trả phòng, đêm nay sẽ ở nhà Khúc Mịch. Ra nước ngoài lâu như vậy mới về nhà một lần, dù thế nào cũng phải đoàn tụ với bố mẹ. Thương Dĩ Nhu không thể ở trong nước lâu, ngày mai đã phải bay về. Lần này Khúc Mịch đi theo cô, cả hai chính thức có cuộc sống riêng của mình.
Thấy bọn họ về, bố mẹ Khúc đều rất vui, liên tục hỏi han Thương Dĩ Nhu.
"Thời tiết ở Toronto lạnh lắm, phải mặc nhiều vào. Con quen với đồ ăn bên đó chưa? Bạn cùng phòng thế nào hả?" Mỗi lần gọi video với Thương Dĩ Nhu mẹ Khúc đều dặn dò những việc nhỏ vặn này, nhưng chính sự dặn dò trông dong dài thế lại giúp Thương Dĩ Nhu cảm nhận được tình mẹ, "Mẹ xem thời sự nói trường con xảy ra vụ đấu súng, sợ đến mức không ngủ được mấy đêm liền. Ở nước ngoài lộn xộn lắm, may mà ông trời phụ hỗ, con bình an không sao."
Lần này Thương Dĩ Nhu trở về được đưa thẳng đến hôn lễ, không có cơ hội nói những việc này. Mấy hôm nay mẹ Khúc ăn ngủ không yên, sau đó Khúc Mịch còn đi hỗ trợ phá án, bà càng lo lắng.
Bố Khúc cắt ngang: "Bọn nhỏ đều trưởng thành rồi, sẽ biết tự chăm sóc mình. Công việc của chúng đều liên quan đến tội phạm, bà phải học cách bớt lo đi. Bọn nhỏ về rồi, mau đi mua đồ ăn, đêm nay chúng ta phải nấu một bữa thật ngon."
Mẹ Khúc đi lấy túi mua hàng, Thương Dĩ Nhu cũng muốn đi theo, Khúc Mịch thì phụ trách lái xe và xách túi, bố Khúc không muốn ở nhà nên gia đình bốn người cùng tới siêu thị.
Bố Khúc rất ít khi đi mua đồ ăn, vừa vào siêu thị là nhìn đông nhìn tây, cảm thấy mọi thứ thật mới mẻ. Thương Dĩ Nhu khoác tay mẹ Khúc, vừa thảo luận về thực đơn bữa tối vừa chọn nguyên liệu, thân thiết như mẹ con. Khúc Mịch đẩy xe đằng sau kiêm thêm nhiệm vụ khuân vác.
Mẹ Khúc nghe Thương Dĩ Nhu nói bạn cùng phòng thích món dưa chua mình làm thì lập tức mua mười mấy ký, nói khi nào làm xong sẽ gửi qua cho cô.
Chỉ chốc lát, xe mua sắm đã đầy nguyên liệu đồ ăn. Khúc Mịch cảm thấy mình đi theo là lựa chọn chính xác, đồng đố này nếu để mẹ già và Tiểu Nhu xách về thì chắc chắn mệt chết.
Khúc Mịch xách mười mấy túi hàng, Tiểu Nhu cũng hỗ trợ xách một túi, bố Khúc đương nhiên cũng không đi tay không. Đống đồ nhét vào cốp xe, may mà còn vừa.
Bốn người về nhà rồi cùng nhau xuống bếp, phòng bếp nho nhỏ lập tức trở nên náo nhiệt.
/479
|