Trước 8:00 Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đến sân bay, James đã chờ sẵn, lần này chắc ông là người chịu trách nhiệm về cuộc gặp gỡ và bay đến đảo Baffin cùng họ.
Cảnh sát Toronto đúng là hào phóng, sắp xếp cho họ ngồi khoang hạng nhất. Đảo Baffin cách Toronto không xa, chỉ mất 1 tiếng bay. Máy bay vừa hạ cảnh, luồng không khí ẩm đặc trưng của đảo ập vào mặt.
Có xe đưa ba người họ đến khách sạn lớn nhất trên đảo. Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu ở phòng thượng hạng bên trên, James ở phòng giường đơn tầng dưới.
"Giáo sư Khúc, vợ chồng anh cứ tận hưởng kỳ nghỉ trên đảo, tôi phải đi xử lý ít việc trước, ngày mốt gặp lại, nếu có tình huống đặc biệt tôi sẽ báo cho anh ngay." James lịch sự nói, "Đây là thẻ, vợ chồng anh có thể dùng để mua đặc sản trên đảo hoặc đi chơi bất kỳ đâu."
Thấy thời gian hợp lý, Khúc Mịch đưa Thương Dĩ Nhu ra biển. Nắng trên đảo ấm áp không hề khiến người ta có cảm giác nóng rát, đi chân trần trên cát, cảm giác mềm xốp cũng vô cùng dễ chịu. Khúc Mịch nắm tay Thương Dĩ Nhu, hai người vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Xa xa có mấy cậu con trai chơi bóng chuyền bãi biển nhìn sang, nếu không có Khúc Mịch, có lẽ họ đã tới bắt chuyện. Cũng có mấy cô gái lén nhìn Khúc Mịch, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, họ đều thẹn thùng né tránh.
Khúc Mịch nào có thời gian chú ý tới những cô gái đó, toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Thương Dĩ Nhu.
"Tự nhiên hối hận vì đưa em ra biển." Anh choàng khăn tắm cho Thương Dĩ Nhu, muốn che cô thật kín mít.
Thương Dĩ Nhu cúi đầu nhìn đồ bơi mình mặt, phong cách bảo thủ, không có gì hở hang, anh căng thẳng như vậy làm gì?
Cô biết Khúc Mịch hay ghen tuông bậy bạ nên cố tình chọn phong cách bảo thủ, bộ áo tắm kiểu một mảnh liền thân, không có trang trí gì thêm, màu đen tuyền, được thiết kế ôm sát vòng eo. Đường viền cổ áo cũng chỉ là một vòng cung nhỏ kín đến tận xương đòn, bên dưới có khoét một lỗ nhỏ hình giọt nước, như ẩn như hiện ngược lại càng mang đến sự gợi cảm.
Lại nhìn ra tấm lưng của Thương Dĩ Nhu, lộ từ cổ đến hông, làn da trắng nõn mịn màng như lụa khiến người ta chạm vào.
Khoác khăn tắm cho cô, Thương Dĩ Nhu thoải mái hơn nhiều. Nhưng bây giờ đôi chân dài của cô lại trở thành tâm điểm chú ý, Khúc Mịch lại hối hận.
Thấy anh như vậy Thương Dĩ Nhu bật cười: "Cả bãi biển toàn là người đẹp mặc bikini, sao anh cứ nhìn em vậy?"
"Ăn mặc thiếu vải không có nghĩa là gợi cảm."
Hai người đi thuê một chiếc ô che nắng, trải khăn tắm lên bãi biển. Thương Dĩ Nhu nằm trên đó, Khúc Mịch bôi kem chống nắng giúp cô. Trước khi ra khỏi phòng cô đã bôi rồi, bây giờ chỉ bổ sung một lớp kẻo tí nữa xuống nước lại trôi hết.
Nam Giang không cách xa biển, lái xe chỉ 2 tiếng là đến. Thương Dĩ Nhu cũng không phải chưa từng thấy biển, nhưng nước ở đây vô cùng trong xanh, trời xanh mây trắng soi bóng xuống mặt nước tạo nên vẻ đẹp khó tả.
Nằm trên bãi cát cứ như đang hòa mình vào một bức tranh, Thương Dĩ Nhu nhắm mắt tận hưởng ánh nắng, lắng tai nghe tiếng sóng vỗ.
Khoảng thời gian này cô thực sự rất mệt, giáo sư Wells nghiêm khắc, cô phải càng nỗ lực. Cô thấy nền tảng của mình còn yếu nên rất muốn làm mọi việc một cách hoàn hảo, được giáo sư công nhận. Ngày nào cô cũng bận rộn ở phòng thí nghiệm, đến tối còn mang công việc về nhà. Khúc Mịch muốn giúp nhưng cô không cho. Hôm qua Khúc Mịch lén giúp cô sắp xếp tài liệu, cuối cùng cô vẫn tự làm lại.
Khó khăn lắm mới có được một kỳ nghỉ, cô phải tận hưởng thời gian này. Khúc Mịch cũng nằm trên bãi cát, nhắm mắt. Hai người không nói gì nhưng vẫn có thể cảm nhận nhịp tim của nhau, giống như trên đời này chỉ còn lại bọn họ.
Phơi nắng khoảng 1 tiếng, Thương Dĩ Nhu bắt đầu mơ màng. Đến gần trưa, ánh nắng trở nên oi bức hơn nên họ xuống biển bơi. Ngày xưa lúc ở còn Toronto môn thể thao mà cô yêu thích nhất là bơi lội. Ở trong nước, bạn có thể dùng hết sức lực vận động đến mệt, đến kiệt sức, không còn phân biệt được đâu là mồ hôi hay nước mắt, tất cả đề hòa vào bể bơi.
Nhưng hôm nay bơi ngoài biển, Thương Dĩ Nhu lại có cảm nhận hoàn toàn khác. Cô thấy nhẹ nhàng, thoải mái, tự do, toàn thân được thả lỏng.
Bơi xong, cả hai đi ăn hải sản. Ở đây đặc trưng nhất là ngao biển Chu Tước, hình thức đẹp, hương vị cũng vô cùng thơm ngon. Thương Dĩ Nhu hỏi cách làm, định về thử làm với các loài nghêu sò khác.
Đầu tiên là làm sạch vỏ, sau đó bỏ nửa vỏ, rửa sạch nhiều lần rồi rắc tỏi băm, gừng băm, cà rốt thái hạt lựu và phô mai. Kế đến là làm nóng lò trước rồi cho ngao lên nướng, đợi khoảng 15 phút thì ngao bắt đầu co lại. Món ăn có kết cấu như bơ, nếm kỹ có thể ngửi thấy mùi thơm của tỏi và gừng băm, sự kết hợp giữa cà rốt thái nhỏ và ngao thật sự tạo nên một món ăn tuyệt tác.
Khúc Mịch thì thích ăn tôm Alaska chua cay chấm với nước sốt chua ngọt, thịt tôm ngoài giòn trong mềm, khi ăn sẽ cảm nhận được nhiều tầng vị.
Khúc Mịch chấm tôm vào nước sốt rồi cho vào chén của Thương Dĩ Nhu. Cắn nhẹ một cái, thịt tôm hơi dai, mặn mà thơm phức, hương vị khác hẳn với những loại hải sản khác.
Đến đảo nhất định phải ăn cua hoàng đế. Đầu bếp tách chân ra, làm sạch rồi cho vào nồi hấp khoảng 15 phút, sau đó kéo thịt cua ở giữa ra, cho tỏi băm và gừng băm vào dầu đã đun nóng trước, thêm chút ớt khô và hạt tiêu Tứ Xuyên xào sơ, sau đó cho chân cua vào xào chín, thêm ít nước tương và ớt, cuối cùng là rắc chút muối lên rồi dùng. Khi ăn cùng rượu vang, món ăn sẽ càng trở nên đặc biệt.
"Chúng ta không trả tiền, ăn uống như vậy có được không?" Nhìn bàn đồ ăn đầy hải sản, Thương Dĩ Nhu chột dạ, "Hay là bữa ăn này chúng ta trả đi, em có mang theo thẻ."
Khúc Mịch bật cười: "Chính vì không tốn tiền nên ăn nhiều mới không đau lòng. Vợ yêu, chồng em kiếm tiền không dễ đâu, em phải tính toán chi li vào."
Thương Dĩ Nhu trừng mắt.
"Em yên tâm đi, đây là thành quả lao động." Khúc Mịch không đùa nữa, sợ cô ăn không ngon.
Thôi, dù sao cũng gọi món, cả hai cũng tới đây rồi, tới đây thì hay tới đấy.
Ăn uống no nê, Thương Dĩ Nhu đưa thẻ cho nhân viên tính tiền, khi nhìn thấy hóa đơn thì không khỏi tặc lưỡi. Nếu biết trước giá e là cô đã không ăn ngon lành như vậy. Có điều phải thừa nhận là tiền nào của nấy!
Lịch trình tiếp theo của họ là đi lặn, Khúc Mịch đã sắp xếp trước, nhưng đến nơi Thương Dĩ Nhu vẫn bị sốc.
"Mặc váy cưới lặn?" Nhìn quần áo thợ lặn chuẩn bị cho mình, Thương Dĩ Nhu kinh ngạc hỏi.
Khúc Mịch cười gật đầu: "Em quên rồi sao, chúng ta chưa có hình cưới. Chuyến đi này hơi đột ngột nên thời gian chuẩn bị có hạn, đây là chiếc váy cưới đắt nhất trên mạng, em thích không?"
"Đẹp quá!" Trước giờ Thương Dĩ Nhu không hề để bụng đến hình thức bên ngoài, cô là bị sự săn sóc của Khúc Mịch làm cho cảm động.
Khúc Mịch không giỏi dùng lời nói để bày tỏ tình cảm, càng không thề thốt hứa hẹn. Nhưng anh làm nhiều hơn mọi người, làm tốt hơn bất cứ ai. Người ta nói con gái phải rụt rè, nhà chồng mới coi trọng và tặng nhiều lễ hỏi. Nếu trước hôn nhân không lấy được chút tiền thì sau hôn nhân đừng hòng mơ tưởng. Đàn ông ai cũng vậy, trước khi kết hôn thì nâng niu bạn, nhưng đến khi có được, mọi sự dịu dàng ban đầu đều không còn nữa. Bởi vậy phụ nữ trước khi kết hôn là công chúa, mang thai là hoàng hậu, thời gian còn lại đều không khác gì nô lệ.
Nhưng Khúc Mịch thì khác, sau khi kết hôn miệng anh càng ngọt, càng hành động mạnh mẽ. Rõ ràng đã kết hôn rồi, anh vẫn tỉ mỉ lên kế hoạch cầu hôn, tổ chức hôn lễ, bây giờ còn chụp hình cưới, chu đáo đến mức khiến cô phải cảm động. Trên đời này có cô gái nào mà không muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng chứ, Thương Dĩ Nhu cũng vậy. Nhưng điều cô quan tâm không nằm ở chỗ long trọng, mà là tình cảm của chồng mình.
Cảnh sát Toronto đúng là hào phóng, sắp xếp cho họ ngồi khoang hạng nhất. Đảo Baffin cách Toronto không xa, chỉ mất 1 tiếng bay. Máy bay vừa hạ cảnh, luồng không khí ẩm đặc trưng của đảo ập vào mặt.
Có xe đưa ba người họ đến khách sạn lớn nhất trên đảo. Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu ở phòng thượng hạng bên trên, James ở phòng giường đơn tầng dưới.
"Giáo sư Khúc, vợ chồng anh cứ tận hưởng kỳ nghỉ trên đảo, tôi phải đi xử lý ít việc trước, ngày mốt gặp lại, nếu có tình huống đặc biệt tôi sẽ báo cho anh ngay." James lịch sự nói, "Đây là thẻ, vợ chồng anh có thể dùng để mua đặc sản trên đảo hoặc đi chơi bất kỳ đâu."
Thấy thời gian hợp lý, Khúc Mịch đưa Thương Dĩ Nhu ra biển. Nắng trên đảo ấm áp không hề khiến người ta có cảm giác nóng rát, đi chân trần trên cát, cảm giác mềm xốp cũng vô cùng dễ chịu. Khúc Mịch nắm tay Thương Dĩ Nhu, hai người vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Xa xa có mấy cậu con trai chơi bóng chuyền bãi biển nhìn sang, nếu không có Khúc Mịch, có lẽ họ đã tới bắt chuyện. Cũng có mấy cô gái lén nhìn Khúc Mịch, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, họ đều thẹn thùng né tránh.
Khúc Mịch nào có thời gian chú ý tới những cô gái đó, toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Thương Dĩ Nhu.
"Tự nhiên hối hận vì đưa em ra biển." Anh choàng khăn tắm cho Thương Dĩ Nhu, muốn che cô thật kín mít.
Thương Dĩ Nhu cúi đầu nhìn đồ bơi mình mặt, phong cách bảo thủ, không có gì hở hang, anh căng thẳng như vậy làm gì?
Cô biết Khúc Mịch hay ghen tuông bậy bạ nên cố tình chọn phong cách bảo thủ, bộ áo tắm kiểu một mảnh liền thân, không có trang trí gì thêm, màu đen tuyền, được thiết kế ôm sát vòng eo. Đường viền cổ áo cũng chỉ là một vòng cung nhỏ kín đến tận xương đòn, bên dưới có khoét một lỗ nhỏ hình giọt nước, như ẩn như hiện ngược lại càng mang đến sự gợi cảm.
Lại nhìn ra tấm lưng của Thương Dĩ Nhu, lộ từ cổ đến hông, làn da trắng nõn mịn màng như lụa khiến người ta chạm vào.
Khoác khăn tắm cho cô, Thương Dĩ Nhu thoải mái hơn nhiều. Nhưng bây giờ đôi chân dài của cô lại trở thành tâm điểm chú ý, Khúc Mịch lại hối hận.
Thấy anh như vậy Thương Dĩ Nhu bật cười: "Cả bãi biển toàn là người đẹp mặc bikini, sao anh cứ nhìn em vậy?"
"Ăn mặc thiếu vải không có nghĩa là gợi cảm."
Hai người đi thuê một chiếc ô che nắng, trải khăn tắm lên bãi biển. Thương Dĩ Nhu nằm trên đó, Khúc Mịch bôi kem chống nắng giúp cô. Trước khi ra khỏi phòng cô đã bôi rồi, bây giờ chỉ bổ sung một lớp kẻo tí nữa xuống nước lại trôi hết.
Nam Giang không cách xa biển, lái xe chỉ 2 tiếng là đến. Thương Dĩ Nhu cũng không phải chưa từng thấy biển, nhưng nước ở đây vô cùng trong xanh, trời xanh mây trắng soi bóng xuống mặt nước tạo nên vẻ đẹp khó tả.
Nằm trên bãi cát cứ như đang hòa mình vào một bức tranh, Thương Dĩ Nhu nhắm mắt tận hưởng ánh nắng, lắng tai nghe tiếng sóng vỗ.
Khoảng thời gian này cô thực sự rất mệt, giáo sư Wells nghiêm khắc, cô phải càng nỗ lực. Cô thấy nền tảng của mình còn yếu nên rất muốn làm mọi việc một cách hoàn hảo, được giáo sư công nhận. Ngày nào cô cũng bận rộn ở phòng thí nghiệm, đến tối còn mang công việc về nhà. Khúc Mịch muốn giúp nhưng cô không cho. Hôm qua Khúc Mịch lén giúp cô sắp xếp tài liệu, cuối cùng cô vẫn tự làm lại.
Khó khăn lắm mới có được một kỳ nghỉ, cô phải tận hưởng thời gian này. Khúc Mịch cũng nằm trên bãi cát, nhắm mắt. Hai người không nói gì nhưng vẫn có thể cảm nhận nhịp tim của nhau, giống như trên đời này chỉ còn lại bọn họ.
Phơi nắng khoảng 1 tiếng, Thương Dĩ Nhu bắt đầu mơ màng. Đến gần trưa, ánh nắng trở nên oi bức hơn nên họ xuống biển bơi. Ngày xưa lúc ở còn Toronto môn thể thao mà cô yêu thích nhất là bơi lội. Ở trong nước, bạn có thể dùng hết sức lực vận động đến mệt, đến kiệt sức, không còn phân biệt được đâu là mồ hôi hay nước mắt, tất cả đề hòa vào bể bơi.
Nhưng hôm nay bơi ngoài biển, Thương Dĩ Nhu lại có cảm nhận hoàn toàn khác. Cô thấy nhẹ nhàng, thoải mái, tự do, toàn thân được thả lỏng.
Bơi xong, cả hai đi ăn hải sản. Ở đây đặc trưng nhất là ngao biển Chu Tước, hình thức đẹp, hương vị cũng vô cùng thơm ngon. Thương Dĩ Nhu hỏi cách làm, định về thử làm với các loài nghêu sò khác.
Đầu tiên là làm sạch vỏ, sau đó bỏ nửa vỏ, rửa sạch nhiều lần rồi rắc tỏi băm, gừng băm, cà rốt thái hạt lựu và phô mai. Kế đến là làm nóng lò trước rồi cho ngao lên nướng, đợi khoảng 15 phút thì ngao bắt đầu co lại. Món ăn có kết cấu như bơ, nếm kỹ có thể ngửi thấy mùi thơm của tỏi và gừng băm, sự kết hợp giữa cà rốt thái nhỏ và ngao thật sự tạo nên một món ăn tuyệt tác.
Khúc Mịch thì thích ăn tôm Alaska chua cay chấm với nước sốt chua ngọt, thịt tôm ngoài giòn trong mềm, khi ăn sẽ cảm nhận được nhiều tầng vị.
Khúc Mịch chấm tôm vào nước sốt rồi cho vào chén của Thương Dĩ Nhu. Cắn nhẹ một cái, thịt tôm hơi dai, mặn mà thơm phức, hương vị khác hẳn với những loại hải sản khác.
Đến đảo nhất định phải ăn cua hoàng đế. Đầu bếp tách chân ra, làm sạch rồi cho vào nồi hấp khoảng 15 phút, sau đó kéo thịt cua ở giữa ra, cho tỏi băm và gừng băm vào dầu đã đun nóng trước, thêm chút ớt khô và hạt tiêu Tứ Xuyên xào sơ, sau đó cho chân cua vào xào chín, thêm ít nước tương và ớt, cuối cùng là rắc chút muối lên rồi dùng. Khi ăn cùng rượu vang, món ăn sẽ càng trở nên đặc biệt.
"Chúng ta không trả tiền, ăn uống như vậy có được không?" Nhìn bàn đồ ăn đầy hải sản, Thương Dĩ Nhu chột dạ, "Hay là bữa ăn này chúng ta trả đi, em có mang theo thẻ."
Khúc Mịch bật cười: "Chính vì không tốn tiền nên ăn nhiều mới không đau lòng. Vợ yêu, chồng em kiếm tiền không dễ đâu, em phải tính toán chi li vào."
Thương Dĩ Nhu trừng mắt.
"Em yên tâm đi, đây là thành quả lao động." Khúc Mịch không đùa nữa, sợ cô ăn không ngon.
Thôi, dù sao cũng gọi món, cả hai cũng tới đây rồi, tới đây thì hay tới đấy.
Ăn uống no nê, Thương Dĩ Nhu đưa thẻ cho nhân viên tính tiền, khi nhìn thấy hóa đơn thì không khỏi tặc lưỡi. Nếu biết trước giá e là cô đã không ăn ngon lành như vậy. Có điều phải thừa nhận là tiền nào của nấy!
Lịch trình tiếp theo của họ là đi lặn, Khúc Mịch đã sắp xếp trước, nhưng đến nơi Thương Dĩ Nhu vẫn bị sốc.
"Mặc váy cưới lặn?" Nhìn quần áo thợ lặn chuẩn bị cho mình, Thương Dĩ Nhu kinh ngạc hỏi.
Khúc Mịch cười gật đầu: "Em quên rồi sao, chúng ta chưa có hình cưới. Chuyến đi này hơi đột ngột nên thời gian chuẩn bị có hạn, đây là chiếc váy cưới đắt nhất trên mạng, em thích không?"
"Đẹp quá!" Trước giờ Thương Dĩ Nhu không hề để bụng đến hình thức bên ngoài, cô là bị sự săn sóc của Khúc Mịch làm cho cảm động.
Khúc Mịch không giỏi dùng lời nói để bày tỏ tình cảm, càng không thề thốt hứa hẹn. Nhưng anh làm nhiều hơn mọi người, làm tốt hơn bất cứ ai. Người ta nói con gái phải rụt rè, nhà chồng mới coi trọng và tặng nhiều lễ hỏi. Nếu trước hôn nhân không lấy được chút tiền thì sau hôn nhân đừng hòng mơ tưởng. Đàn ông ai cũng vậy, trước khi kết hôn thì nâng niu bạn, nhưng đến khi có được, mọi sự dịu dàng ban đầu đều không còn nữa. Bởi vậy phụ nữ trước khi kết hôn là công chúa, mang thai là hoàng hậu, thời gian còn lại đều không khác gì nô lệ.
Nhưng Khúc Mịch thì khác, sau khi kết hôn miệng anh càng ngọt, càng hành động mạnh mẽ. Rõ ràng đã kết hôn rồi, anh vẫn tỉ mỉ lên kế hoạch cầu hôn, tổ chức hôn lễ, bây giờ còn chụp hình cưới, chu đáo đến mức khiến cô phải cảm động. Trên đời này có cô gái nào mà không muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng chứ, Thương Dĩ Nhu cũng vậy. Nhưng điều cô quan tâm không nằm ở chỗ long trọng, mà là tình cảm của chồng mình.
/479
|