Brown quả nhiên là người giỏi nắm bắt tâm lý, chỉ nói vài câu đã chiếm được thế chủ động.
Nghe hắn nhắc tới bộ phim Sự im lặng của bầy cừu, Thương Dĩ Nhu giật mình. Cô biết bộ phim đó cải biên từ câu chuyện có thật, nhưng cảnh tượng bây giờ càng giống tái hiện nội dung của bộ phim hơn.
Nữ chính vào tù gặp con quỷ ăn thịt người, mong nhận được thông tin về thủ phạm vụ án lột da. Sau nhiều cuộc nói chuyện với con quỷ ăn thịt người, cô ấy cuối cùng cũng tìm được nghi phạm, thành công giải cứu cô gái đang bị giam cầm.
"Ngày xưa có một đạo diễn cố hết sức thăm dò tôi, ông ta nói muốn làm một bộ phim kinh dị gây chấn động Hollywood. Sau khi rời khỏi đây, ông ta quả nhiên dựng nên một bộ phim, còn gửi đĩa CD tới, nghe nói ông ta đã dành rất nhiều giải thưởng.
James nghe vậy vội chạy ra ngoài gọi điện thoại. Khúc Mịch vẫn nhìn chằm chằm camera giám sát, biểu cảm cao thâm khó lường. Anh xin giấy bút, viết thật nhanh vài chữ rồi gõ nhẹ vào lan can. Thương Dĩ Nhu quay đầu, thấy Khúc Mịch giơ tờ giấy lên, trên đó có vài dòng chữ.
"Sao hả? Chồng cô lo lắng cho cô à?" Ánh mắt Brown hướng về phía xa xăm lộ sự khiêu khích, đùa giỡn và chế nhạo.
Thương Dĩ Nhu cực kỳ khó chịu cứ như bản thân đang bị đối phương khống chế. Cô nhìn dòng chữ kia, nói: "Hành vi của ông mọi người đều đã biết, lần này tôi đến với tư cách người ngoài cuộc nhưng ông lại muốn nói chuyện với tôi, đúng là khiến người ta phải lo lắng." Thương Dĩ Nhu cười nói, "Mọi người ai cũng bảo phụ nữ là phái yếu không phải sao?"
Nụ cười trên mặt Brown nhạt dần: "Cô là cô gái thông minh, hơn nữa cũng có nghiên cứu về tâm lý học. Xem ra cô đã thật sự thoát khỏi ác mộng năm đó. Cô yên tâm, chẳng qua tôi lâu rồi không tâm sự với người đẹp mà thôi."
Nói tới đây, khuôn mặt ông ta lộ sự tham lam.
Ông ta là ác quỷ ăn thịt người khét tiếng, hầu hết người bị ông ta chặt sống đều là phụ nữ còn trẻ chưa lập gia đình. Ông ta từng nói phụ nữ thịt mềm, nhất là thịt trinh nữ có mùi thơm đặc biệt, ăn một lần là nhớ mãi không quên.
Thấy ông ta như vậy, Thương Dĩ Nhu không khỏi ớn lạnh.
"Tôi cảm nhận được cô đang sợ. Tôi rất thích nhìn dáng vẻ sợ hãi của phụ nữ, tuyến thượng thận làm việc gấp đôi khiến cơ bắp họ co rút, da thịt càng trở nên gợi cảm." Ông ta bật cười.
Khúc Mịch cau mày muốn xông lên, Thương Dĩ Nhu vội nghiêng người xua tay.
Brown từ hồi ức trở lại hiện thực. Ông ta nhìn Thương Dĩ Nhu chằm chằm, nhếch mép cười.
"Khi màn đêm buông xuống, bản tính của con người được giải phóng, những cảm xúc như sợ hãi, tham lam, hèn nhát, bạo lực, tàn ác vốn bị đè nén trong tâm hồn đều lộ ra ngoài. Chúng vốn dĩ là chủ nhân của con người nhưng lại bị giam cầm trong bóng đêm, thế nên con người mới sợ, họ sợ phải đối diện với những cảm xúc thật sự của mình, sợ thừa nhận con người xấu xí đến vậy. Khi con người chịu thừa nhận và xé bỏ lớp mặt nạ, linh hồn mới được tự do. Tiếc là trên đời này có quá nhiều người bị ảo tưởng lừa dối, cho rằng con người nên đạo đức giả. Bọn họ thu mình vào những chiếc vỏ tôn nghiêm, nghĩ một đằng nói một nẻo, dần biến thành sinh vật thấp kém nhất Trái Đất."
"Sợ hãi là bản năng nguyên thủy nhất của con người, ai cũng không thể trốn tránh, nhưng nó lại là một phần rất nhỏ trong tất cả cảm xúc của con người. Mọi vật trên đời đều có hai mặt, âm dương tương sinh tương khắc, không bên nào tiêu diệt được bên nào. Cái ông nói chỉ là mặt trái của cảm xúc, con người còn có lòng dũng cảm, sự tích cực, lạc quan, vui vẻ, bình tĩnh, tốt bụng, nhiệt tình... Cảm xúc chính nghĩa của con người hoàn toàn vượt qua những mặt trái đó. Mặt trái cảm xúc tui vẫn tồn tại nhưng nó mãi mãi không thể chiếm được vị trí quan trọng, càng không thể khống chế tư duy và hành vi của con người. Ông Brown, chúng tôi đã chứng kiến sự bạo lực, tàn nhẫn và tham lam của ông, vậy nỗi sợ của ông thì sao? Nó ở đâu rồi?" Thương Dĩ Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, thử dẫn dắt ông ta.
Nghe cô chất vấn, Thương Dĩ Nhu cau mày. Ông hoàn toàn không ngờ một cô bé từng bị ác mộng bao trùm bây giờ lại có nội tâm mạnh mẽ như vậy. Ông cố ý khơi dậy hồi ức năm xưa của cô, không ngờ cô không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn phản kích khiến ông trở tay không kịp.
"Ha ha, thú vị, cô thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi. Trong cảm xúc của tôi không có sợ, nó là vũ khí của tôi, là con dao để tôi lăng trì con mồi của mình."
"Không, ông có nỗi sợ, chẳng qua ông cho rằng mình có thể khống chế nó. Nhưng ông sai rồi, nỗi sợ sẽ từ từ cắn nuốt ông, ông đang sợ."
Thương Dĩ Nhu vừa nói vừa nhìn Khúc Mịch, thấy anh lại viết cái gì đó rồi giơ tờ giấy lên.
"Ông thích giết chóc, thích ngược đãi, thích người bị hại run rẩy giãy giụa, càng thích cái cách bọn họ dùng ánh mắt sợ hãi nhìn ông. Điều đó khiến ông cảm thấy mình là chúa tể, có thể tự coi rẻ con người. Ông thích mùi vị máu thịt còn tươi, thích nhìn chúng bị giày vò trong nồi, thích nghe tiếng lách tách khi nấu. Nhưng tất cả điều này chỉ còn là hồi ức mà thôi!"
Nụ cười trên khuôn mặt Brown biến mất, ánh mắt ông ta lập tức trở nên sắc bén.
"Ông bị nhốt ở đây, đừng nói là phụ nữ, ngay cả con người ông cũng không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào thính lực để đoán xem người tới gần là ai. Những điều khiến ông hưng phấn, những 'món đồ ăn' mà ông tôn sùng đời này ông đừng hòng nếm lại! Nhất là khi đến nhà tù này, mỗi khi đêm đến, ông chỉ còn lại sự cô đơn và mờ mịt với tương lai. Mà hồi ức sẽ khiến ông cảm thấy tuyệt vọng, đau khổ, thậm chí là sợ hãi. Ông sợ cuộc sống này cứ tiếp diễn, ông sợ không thể quay lại quá khứ. Vậy nên ông mới viết hai bức thư cho cục trưởng cục cảnh sát Toronto. Ông muốn bắt lấy cơ hội này thay đổi tình hình của mình. Tôi nói đúng không?"
"Lá gan của cô đúng là không nhỏ." Brown hừ lạnh, "Cô có biết hàng năm có bao nhiêu người tự xưng là chuyên gia tâm lý học tội phạm chạy tới đây muốn nói chuyện với tôi để phân tích cái họ gọi là tâm lý phạm tội không. Bọn họ còn thành lập một phòng nghiên cứu ở đây rồi viết luận văn, nhưng những bài họ viết chẳng ra thể thống gì cả!"
"Ông đang phẫn nộ, chứng minh tôi đã nói đúng suy nghĩ sâu trong nội tâm của ông. Vĩ nhân cũng được, kẻ ác cũng thế, khoảng thời gian huy hoàng của họ rồi sẽ đi qua. Thời đại của ông đã kết thúc, bây giờ việc ông phải làm là buông bỏ. Ông Brown, ông từng là chuyên gia tâm lý học nên chắc không cần tôi khuyên quá nhiều. Lần này chúng tôi tới chủ yếu để tìm chút manh mối phá án. Tôi nghĩ chắc ông không có hứng thú gì với việc này, nhưng chúng tôi lại có thể giúp ông thay đổi hiện trạng bây giờ, chuyển ông đến một nơi tốt hơn. Sao hả? Chúng ta có hợp tác không?" Thương Dĩ Nhu đang chờ đợi, nhưng cô lại không nắm chắc phần thắng. Dù sao kẻ cô đang đối mặt là ác quỷ ăn thịt người không chớp mắt, trong mắt ông ta không hề tồn tại logic bình thường.
Sau một lúc lâu, không khờ ông ta lại gật đầu, điều này khiến Thương Dĩ Nhu vô cùng kinh ngạc. Cô nhìn Khúc Mịch, phát hiện cảnh sát James đã quay lại, sắc mặt ông có vẻ hơi tệ, đang thì thầm với Khúc Mịch.
"Ông Brown, sau khi bắt được hung thủ chúng tôi sẽ thực hiện lời hứa."
"Xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác. Hắn tên Ferroy, mười năm trước 19 tuổi, có điều những thông tin này có thể là giả. Cô cũng biết đấy, rất nhiều người đi gặp bác sĩ tâm lý đều không cung cấp thông tin thật. Hắn ta có một đôi mắt u buồn, là chàng trai hiền lành lễ phép. Điều kiện hắn rất tốt, luôn mặc đồ hiệu, giọng nói nhẹ nhàng. Hắn có sự đam mê biến thái với các loại lông thú, ban đầu hắn chỉ sưu tầm, sau đó bắt đầu giết những con vật nhỏ. Hắn cảm thấy bản thân không ổn nên tìm đến tôi để điều trị. Tiếc là hắn chỉ đến một lần rồi không xuất hiện nữa. Tôi gọi cho hắn rất nhiều lần nhưng đều không liên lạc được. Từ đó thì tôi không còn gặp lại hắn. Nhưng tôi chắc chắn hắn là người cô đang tìm, bởi vì hắn từng dùng cách này để lộ da một con chó từ đầu đến chân."
"Còn manh mối nào khác không?"
Brown lắc đầu: "Vậy còn chưa đủ à? Tôi thật sự chẳng biết trong đầu cảnh sát chứa cái gì, đúng là lãng phí tiền thuế của người dân!"
Thương Dĩ Nhu không phản bác hay tranh cãi, cô đã đạt được điều mình muốn.
Khúc Mịch ra hiệu bảo cô ra ngoài, anh không muốn cô ở trong đó thêm một phút nào nữa.
Ba người tiếp nhận khám xét, lấy thẻ thông hành mới rồi ra ngoài. Thương Dĩ Nhu quay đầu, thấy Brown đứng trước camera, toàn bộ màn hình chỉ có khuôn mặt của hắn. Giờ phút này, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười kỳ lạ khiến sống lưng Thương Dĩ Nhu lạnh buốt.
Nghe hắn nhắc tới bộ phim Sự im lặng của bầy cừu, Thương Dĩ Nhu giật mình. Cô biết bộ phim đó cải biên từ câu chuyện có thật, nhưng cảnh tượng bây giờ càng giống tái hiện nội dung của bộ phim hơn.
Nữ chính vào tù gặp con quỷ ăn thịt người, mong nhận được thông tin về thủ phạm vụ án lột da. Sau nhiều cuộc nói chuyện với con quỷ ăn thịt người, cô ấy cuối cùng cũng tìm được nghi phạm, thành công giải cứu cô gái đang bị giam cầm.
"Ngày xưa có một đạo diễn cố hết sức thăm dò tôi, ông ta nói muốn làm một bộ phim kinh dị gây chấn động Hollywood. Sau khi rời khỏi đây, ông ta quả nhiên dựng nên một bộ phim, còn gửi đĩa CD tới, nghe nói ông ta đã dành rất nhiều giải thưởng.
James nghe vậy vội chạy ra ngoài gọi điện thoại. Khúc Mịch vẫn nhìn chằm chằm camera giám sát, biểu cảm cao thâm khó lường. Anh xin giấy bút, viết thật nhanh vài chữ rồi gõ nhẹ vào lan can. Thương Dĩ Nhu quay đầu, thấy Khúc Mịch giơ tờ giấy lên, trên đó có vài dòng chữ.
"Sao hả? Chồng cô lo lắng cho cô à?" Ánh mắt Brown hướng về phía xa xăm lộ sự khiêu khích, đùa giỡn và chế nhạo.
Thương Dĩ Nhu cực kỳ khó chịu cứ như bản thân đang bị đối phương khống chế. Cô nhìn dòng chữ kia, nói: "Hành vi của ông mọi người đều đã biết, lần này tôi đến với tư cách người ngoài cuộc nhưng ông lại muốn nói chuyện với tôi, đúng là khiến người ta phải lo lắng." Thương Dĩ Nhu cười nói, "Mọi người ai cũng bảo phụ nữ là phái yếu không phải sao?"
Nụ cười trên mặt Brown nhạt dần: "Cô là cô gái thông minh, hơn nữa cũng có nghiên cứu về tâm lý học. Xem ra cô đã thật sự thoát khỏi ác mộng năm đó. Cô yên tâm, chẳng qua tôi lâu rồi không tâm sự với người đẹp mà thôi."
Nói tới đây, khuôn mặt ông ta lộ sự tham lam.
Ông ta là ác quỷ ăn thịt người khét tiếng, hầu hết người bị ông ta chặt sống đều là phụ nữ còn trẻ chưa lập gia đình. Ông ta từng nói phụ nữ thịt mềm, nhất là thịt trinh nữ có mùi thơm đặc biệt, ăn một lần là nhớ mãi không quên.
Thấy ông ta như vậy, Thương Dĩ Nhu không khỏi ớn lạnh.
"Tôi cảm nhận được cô đang sợ. Tôi rất thích nhìn dáng vẻ sợ hãi của phụ nữ, tuyến thượng thận làm việc gấp đôi khiến cơ bắp họ co rút, da thịt càng trở nên gợi cảm." Ông ta bật cười.
Khúc Mịch cau mày muốn xông lên, Thương Dĩ Nhu vội nghiêng người xua tay.
Brown từ hồi ức trở lại hiện thực. Ông ta nhìn Thương Dĩ Nhu chằm chằm, nhếch mép cười.
"Khi màn đêm buông xuống, bản tính của con người được giải phóng, những cảm xúc như sợ hãi, tham lam, hèn nhát, bạo lực, tàn ác vốn bị đè nén trong tâm hồn đều lộ ra ngoài. Chúng vốn dĩ là chủ nhân của con người nhưng lại bị giam cầm trong bóng đêm, thế nên con người mới sợ, họ sợ phải đối diện với những cảm xúc thật sự của mình, sợ thừa nhận con người xấu xí đến vậy. Khi con người chịu thừa nhận và xé bỏ lớp mặt nạ, linh hồn mới được tự do. Tiếc là trên đời này có quá nhiều người bị ảo tưởng lừa dối, cho rằng con người nên đạo đức giả. Bọn họ thu mình vào những chiếc vỏ tôn nghiêm, nghĩ một đằng nói một nẻo, dần biến thành sinh vật thấp kém nhất Trái Đất."
"Sợ hãi là bản năng nguyên thủy nhất của con người, ai cũng không thể trốn tránh, nhưng nó lại là một phần rất nhỏ trong tất cả cảm xúc của con người. Mọi vật trên đời đều có hai mặt, âm dương tương sinh tương khắc, không bên nào tiêu diệt được bên nào. Cái ông nói chỉ là mặt trái của cảm xúc, con người còn có lòng dũng cảm, sự tích cực, lạc quan, vui vẻ, bình tĩnh, tốt bụng, nhiệt tình... Cảm xúc chính nghĩa của con người hoàn toàn vượt qua những mặt trái đó. Mặt trái cảm xúc tui vẫn tồn tại nhưng nó mãi mãi không thể chiếm được vị trí quan trọng, càng không thể khống chế tư duy và hành vi của con người. Ông Brown, chúng tôi đã chứng kiến sự bạo lực, tàn nhẫn và tham lam của ông, vậy nỗi sợ của ông thì sao? Nó ở đâu rồi?" Thương Dĩ Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, thử dẫn dắt ông ta.
Nghe cô chất vấn, Thương Dĩ Nhu cau mày. Ông hoàn toàn không ngờ một cô bé từng bị ác mộng bao trùm bây giờ lại có nội tâm mạnh mẽ như vậy. Ông cố ý khơi dậy hồi ức năm xưa của cô, không ngờ cô không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn phản kích khiến ông trở tay không kịp.
"Ha ha, thú vị, cô thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi. Trong cảm xúc của tôi không có sợ, nó là vũ khí của tôi, là con dao để tôi lăng trì con mồi của mình."
"Không, ông có nỗi sợ, chẳng qua ông cho rằng mình có thể khống chế nó. Nhưng ông sai rồi, nỗi sợ sẽ từ từ cắn nuốt ông, ông đang sợ."
Thương Dĩ Nhu vừa nói vừa nhìn Khúc Mịch, thấy anh lại viết cái gì đó rồi giơ tờ giấy lên.
"Ông thích giết chóc, thích ngược đãi, thích người bị hại run rẩy giãy giụa, càng thích cái cách bọn họ dùng ánh mắt sợ hãi nhìn ông. Điều đó khiến ông cảm thấy mình là chúa tể, có thể tự coi rẻ con người. Ông thích mùi vị máu thịt còn tươi, thích nhìn chúng bị giày vò trong nồi, thích nghe tiếng lách tách khi nấu. Nhưng tất cả điều này chỉ còn là hồi ức mà thôi!"
Nụ cười trên khuôn mặt Brown biến mất, ánh mắt ông ta lập tức trở nên sắc bén.
"Ông bị nhốt ở đây, đừng nói là phụ nữ, ngay cả con người ông cũng không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào thính lực để đoán xem người tới gần là ai. Những điều khiến ông hưng phấn, những 'món đồ ăn' mà ông tôn sùng đời này ông đừng hòng nếm lại! Nhất là khi đến nhà tù này, mỗi khi đêm đến, ông chỉ còn lại sự cô đơn và mờ mịt với tương lai. Mà hồi ức sẽ khiến ông cảm thấy tuyệt vọng, đau khổ, thậm chí là sợ hãi. Ông sợ cuộc sống này cứ tiếp diễn, ông sợ không thể quay lại quá khứ. Vậy nên ông mới viết hai bức thư cho cục trưởng cục cảnh sát Toronto. Ông muốn bắt lấy cơ hội này thay đổi tình hình của mình. Tôi nói đúng không?"
"Lá gan của cô đúng là không nhỏ." Brown hừ lạnh, "Cô có biết hàng năm có bao nhiêu người tự xưng là chuyên gia tâm lý học tội phạm chạy tới đây muốn nói chuyện với tôi để phân tích cái họ gọi là tâm lý phạm tội không. Bọn họ còn thành lập một phòng nghiên cứu ở đây rồi viết luận văn, nhưng những bài họ viết chẳng ra thể thống gì cả!"
"Ông đang phẫn nộ, chứng minh tôi đã nói đúng suy nghĩ sâu trong nội tâm của ông. Vĩ nhân cũng được, kẻ ác cũng thế, khoảng thời gian huy hoàng của họ rồi sẽ đi qua. Thời đại của ông đã kết thúc, bây giờ việc ông phải làm là buông bỏ. Ông Brown, ông từng là chuyên gia tâm lý học nên chắc không cần tôi khuyên quá nhiều. Lần này chúng tôi tới chủ yếu để tìm chút manh mối phá án. Tôi nghĩ chắc ông không có hứng thú gì với việc này, nhưng chúng tôi lại có thể giúp ông thay đổi hiện trạng bây giờ, chuyển ông đến một nơi tốt hơn. Sao hả? Chúng ta có hợp tác không?" Thương Dĩ Nhu đang chờ đợi, nhưng cô lại không nắm chắc phần thắng. Dù sao kẻ cô đang đối mặt là ác quỷ ăn thịt người không chớp mắt, trong mắt ông ta không hề tồn tại logic bình thường.
Sau một lúc lâu, không khờ ông ta lại gật đầu, điều này khiến Thương Dĩ Nhu vô cùng kinh ngạc. Cô nhìn Khúc Mịch, phát hiện cảnh sát James đã quay lại, sắc mặt ông có vẻ hơi tệ, đang thì thầm với Khúc Mịch.
"Ông Brown, sau khi bắt được hung thủ chúng tôi sẽ thực hiện lời hứa."
"Xem ra tôi không còn lựa chọn nào khác. Hắn tên Ferroy, mười năm trước 19 tuổi, có điều những thông tin này có thể là giả. Cô cũng biết đấy, rất nhiều người đi gặp bác sĩ tâm lý đều không cung cấp thông tin thật. Hắn ta có một đôi mắt u buồn, là chàng trai hiền lành lễ phép. Điều kiện hắn rất tốt, luôn mặc đồ hiệu, giọng nói nhẹ nhàng. Hắn có sự đam mê biến thái với các loại lông thú, ban đầu hắn chỉ sưu tầm, sau đó bắt đầu giết những con vật nhỏ. Hắn cảm thấy bản thân không ổn nên tìm đến tôi để điều trị. Tiếc là hắn chỉ đến một lần rồi không xuất hiện nữa. Tôi gọi cho hắn rất nhiều lần nhưng đều không liên lạc được. Từ đó thì tôi không còn gặp lại hắn. Nhưng tôi chắc chắn hắn là người cô đang tìm, bởi vì hắn từng dùng cách này để lộ da một con chó từ đầu đến chân."
"Còn manh mối nào khác không?"
Brown lắc đầu: "Vậy còn chưa đủ à? Tôi thật sự chẳng biết trong đầu cảnh sát chứa cái gì, đúng là lãng phí tiền thuế của người dân!"
Thương Dĩ Nhu không phản bác hay tranh cãi, cô đã đạt được điều mình muốn.
Khúc Mịch ra hiệu bảo cô ra ngoài, anh không muốn cô ở trong đó thêm một phút nào nữa.
Ba người tiếp nhận khám xét, lấy thẻ thông hành mới rồi ra ngoài. Thương Dĩ Nhu quay đầu, thấy Brown đứng trước camera, toàn bộ màn hình chỉ có khuôn mặt của hắn. Giờ phút này, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười kỳ lạ khiến sống lưng Thương Dĩ Nhu lạnh buốt.
/479
|