Việc Khang Chỉ Kỳ đột nhiên gọi điện bảo Thương Dĩ Nhu lên mạng đọc tiểu thuyết chưa viết xong khiến cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Có điều nghe Khang Chỉ Kỳ nói bộ tiểu thuyết mới có chi tiết tương tự với vụ án thi thể giấu trong người tuyết nên Thương Dĩ Nhu lập tức làm theo.
Khúc Mịch thấy cô nghe điện thoại, thái độ và giọng điệu bỗng trở nên khác thường, liền đi theo thì thấy cô lên mạng bấm vào đọc một cuốn tiểu thuyết, tình tiết quả thật giống với vụ phát hiện thi thể trong người tuyết, điểm khác là người phát hiện từ đứa bé đổi thành bà cụ tập thể dục buổi sáng.
Thi thể không mặc đồ bắt đầu phân hủy, sau khi chết bị xâm hại, tay bị buộc chặt... Càng đọc Thương Dĩ Nhu càng có cảm giác tác giả viết cuốn tiểu thuyết này như có mặt tại hiện trường nên mới biết rõ quá trình phát hiện thi thể. Hơn nữa cô ta còn viết lại quá trình giải phẫu cùng các phân tích của cảnh sát. Tuy trong ý tưởng vẫn có vài khác biệt nhưng nhiêu đây cũng đủ khiến người ta giật mình.
Khúc Mịch nhíu mày chú ý tới thời gian phát hành cuốn tiểu thuyết là ngày họ phát hiện thi thể. Chẳng lẽ tác giả vô tình đọc được tin tức trên mạng, sau đó lóe lên ý tưởng viết ra cuốn tiểu thuyết này sao?
Nhưng bình thường tác giả viết tiểu thuyết sẽ viết đại cương trước, nhất là những tác giả có độ nổi tiếng trên mạng nhất định càng sẽ không viết theo ý tưởng bộc phát. Nếu lật đổ khả năng này, vậy chỉ còn một khả năng, đó là tác giả chính là hung thủ. Đúng như lời Vương Thành nói thì hung thủ cần ba ngày để sắp xếp, để cuốn tiểu thuyết và thi thể cùng được thế giới chú ý. Nhưng giả thuyết này lại không phù hợp, làm thế chẳng phải hung thủ tự bại lộ thân phận sao?
Không chỉ Thương Dĩ Nhu, ngay cả Khúc Mịch cũng không giải thích được. Anh gọi điện nhờ Cố Thành liên lạc với biên tập trang web, tốt nhất là liên lạc với Bong Bóng.
Một tiếng sau, Khúc Mịch nói chuyện với biên tập trang web. Biên tập là một cô gái trẻ nói chuyện cố tỏ ra dễ thương khiến Khúc Mịch vô cùng khó chịu. Sau khi tìm hiểu, anh được biết trang web của họ ký hợp đồng với tác giả và tác giả chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc sao chép, máu me, 18+, bạo lực và phát ngôn ảnh hưởng đến quốc gia. Bọn họ chỉ cung cấp nền tảng, không có gì hơn.
Nói chuyện với biên tập cũng không thu hoạch được gì, Khúc Mịch xin tên họ thật và cách liên lạc với Bong Bóng. Thì ra Bong Bóng là người Nam Giang, năm nay 25 tuổi, tên thật là Vu Ngu, sống ở số 35, con ngõ thứ hai đường Lâm Hà.
Khúc Mịch đích thân dẫn người tới, đó là một con hẻm nhỏ sắp cãi tạo, hiện giờ rất ít hộ gia đình sống ở đây. Nhà cửa nơi này đều đã cũ, nếu ở đương nhiên sẽ không an toàn. Những người có điều kiện thì mua nhà khác, người không có điều kiện thì đi thuê nhà, chỉ ai thật sự không có khả năng mới miễn cưỡng ở lại.
Khúc Mịch tìm đến nhà số 53, căn nhà đã cũ nát, mái hiên đã rơi xuống, ổ khóa kiểu cũ trên cửa đã rỉ sét, vừa nhìn là biết đã lâu rồi không có người về.
Quả nhiên Vu Ngu không ở đây, nhìn qua cửa kính đầy bụi, bên trong không có đồ đạc giá trị.
Khúc Mịch đến tổ dân phố khu vực, theo lời nhân viên ở đó, gia đình Vu Ngu là gia đình đơn thân, người mẹ nuôi nấng cô ấy đã qua đời vì bệnh mấy năm trước. Sau khi tốt nghiệp cấp ba Vu Ngu không thi đậu đại học nên ra ngoài làm công, ở lại ký túc xá không về nữa, sau này hình như đã dọn ra ngoài luôn, hơn một năm qua không ai thấy cô ta về. Bọn họ nghe nói cô ta đã trở thành tác giả viết truyện mạng kiếm được rất nhiều tiền.
Vương Thành đi hỏi thăm hàng xóm ở gần đó, bọn họ cũng nói như người ở tổ dân phố. Gọi điện thì cô ta tắt máy, lại không về nhà, Vu Ngu rốt cuộc đang ở đâu?
Khúc Mịch bảo Cố Thành định vị di động của Vu Ngu, chỉ cần cô ta khởi động máy là có thể lập tức biết được vị trí. Anh lên mạng đọc bình luận tiểu thuyết, phát hiện có người nêu lên vấn đề vụ án. Bong Bóng trả lời: Thật ra giữa hiện thực và giả thuyết chỉ cách nhau một vạch ranh giới, khi bạn có thể tự do qua lại, bạn sẽ phát hiện mọi thứ chỉ là bọt nước.
Vu Ngu quả thật là tác giả biết nắm bắt tâm lý người đọc, bình luận của cô ta nhanh chóng làm dấy lên làn sóng dư luận. Mọi người đều cảm thấy bộ tiểu thuyết này vô cùng hấp dẫn, có người còn nói mình như lạc vào trong vụ án biến thành tên sát thủ biến thái, thậm chí có người đùa Bong Bóng chính là hung thủ.
Câu trả lời của Bong Bóng càng đầy ẩn ý: Ai là tôi, tôi là ai, chúng ta trước giờ đều chưa từng hiểu rõ bản thân mình!
Chưa đến nửa ngày, cuốn tiểu thuyết đã đứng đầu bảng xếp hàng lượt đọc, bảng xếp hạng đề cử, bảng xếp hạng được chờ đợi nhiều nhất.
“Đội trưởng Khúc, em đã hỏi thăm biên tập trang web. Cô ấy nói thời gian Bong Bóng sáng tác sẽ không mở điện thoại, mạng xã hội cũng không dùng. Có việc gì gấp cô ấy chỉ có thể để lại lời nhắn, chờ Bong Bóng đọc được thì trả lời lại.” Vương Thành báo cáo, “Bây giờ chúng ta làm sao đây? Chờ Bong Bóng mở điện thoại hay lên mạng?”
“Tạm thời cứ chờ xem bộ tiểu thuyết này phát triển đến đâu.”
Khúc Mịch không sốt ruột, Bong Bóng chắc chắn không thoát được, tiểu thuyết chỉ mới đăng tải hai chương, nếu chỉ trùng hợp hoặc tham khảo vụ án ngoài đời thật thì bọn họ không cần quá căng thẳng. Việc cấp bách lúc này là điều tra thân phận nạn nhân, chín tổ hợp DNA đang chờ khoa pháp chứng kiểm tra, lượng công việc rất lớn.
Thương Dĩ Nhu mỉm cười: “Khúc Mịch, anh họ Khúc, hắn họ Nhạc, ngay cả tính cách cũng rất giống. Có vẻ như nguyên mẫu của ban nhạc này là anh đấy!”
“Anh như thế khiến người ta ghét lắm à?” Khúc Mịch không vui cau mày, “Anh yêu ghét rõ ràng, nói chuyện cầu thị, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân lẫn mọi người. Chỉ có một điểm giống là cả hai đều giỏi phá án thôi.”
Thương Dĩ Nhu liếc xéo: “Chương này không có gì kỳ lạ cả. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, xác định thân phận nạn nhân vẫn là chuyện quan trọng nhất phải làm. Em chỉ tò mò là nếu các anh không điều tra thêm được gì, bộ tiểu thuyết sẽ phát triển theo hướng nào đây?”
Cô đột nhiên giống như Khang Chỉ Kỳ mê bộ tiểu thuyết này, ngày nào cũng lên mạng chờ chương mới. Thỉnh thoảng hai người còn gọi điện thảo luận rồi cùng đọc bình luận dưới bộ tiểu thuyết.
Khoa pháp chứng tăng ca ngày đêm, mỗi khi có kết quả một tổ hợp DNA đều sẽ lập tức đưa đến đội hình sự. Trước mắt sáu tổ hợp DNA đã kiểm tra cho thấy không có quan hệ huyết thống, chỉ còn ba tổ hợp cuối cùng. Mà miếng da tìm thấy trong móng tay của nạn nhân sau khi kiểm tra chứng minh thuộc về một người khác.
Bộ tiểu thuyết vẫn đang tiếp tục, thủ lĩnh ban nhạc cùng đội hình sự nỗ lực tìm kiếm người chứng kiến, đồng thời phái người điều tra người dân mất tích nhưng hai bên đều không có kết quả gì.
Tới thứ bảy, Bong Bóng đưa ra gợi ý đầu tiên: Trong màn đêm yên tĩnh không bóng người, tiếng giày cao gót đi trên đường từ xa đến gần. Ở xa, có một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy bước đến. Cô ta mặc chiếc váy ngắn, khoác áo lông chồn bên ngoài để khoe ra bầu ngực đầy đặn, bên dưới mang tất đen, trên cổ đeo dây chuyền, hoa tai và dây chuyền là cùng một bộ. Một tay cô ta cầm túi xách, tay còn lại cầm bậc lửa thuốc lá, móng tay được làm rất đẹp.
Gợi ý chỉ có từng này, nó vừa đăng lên lập tức có người để lại bình luận bên dưới. Mọi người đều đoán cô gái này chính là người chết, hơn nữa là người làm việc vào ban đêm.
Khúc Mịch không tỏ ý kiến, gợi ý của tác giả quá rõ. Cô gái này đương nhiên là vừa rời khỏi vũ trường, hơn nữa vì đêm khuya đi ngoài đường một mình thì chắc chắn không phải đi chơi với bạn.
Hôm sau, kết quả của ba tổ hợp DNA cuối cùng cũng có, tiếc là không có cái này trùng khớp. Có nghĩa là trong những người mất tích hơn một tháng qua ở Nam Giang không có ai là nạn nhân. Nạn nhân đã tử vong hơn một tháng, tại sao không có người báo án? Điều này chứng minh cái gì?
“Nạn nhân chắc chắn sống một mình, hơn nữa không có liên lạc với gia đình hoặc là cô nhi. Nói cách khác, nạn nhân không có bạn bè, chỉ thường đi lại một mình.” Suy đoán này của Vương Thành đáng tin hơn được mọi người ủng hộ.
Nhưng những cô gái sống một mình quá nhiều, chỉ dựa vào chi tiết này muốn tìm kiếm manh mối thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.
“Đội trưởng Khúc, Vu Ngu lại cho thêm gợi ý.” Cố Thành luôn quan sát tình hình trên mạng, cậu đọc lên, “Cô gái lạnh đến nỗi run cầm cập, quấn chặt áo lông chồn trên người, tức giận mắng chửi. Cô ta ném thuốc lá xuống đất, bước ra khỏi con hẻm u ám, đứng bên đường chờ xe. Lát sau, một chiếc taxi chạy tới. Cô gái vẫy tay, chiếc taxi liền dừng lại bên đường. Cô ta bước lên xe, nhìn tài xế, thấy trên cằm hắn có nốt ruồi to bằng hạt gạo. Đội trưởng Khúc, gợi ý chỉ có từng này thôi.”
Khúc Mịch suy nghĩ vài giây rồi nói: “Mạnh Triết, cậu dẫn người đến công ty taxi điều tra xem có tài xế nào lái ca đêm có đặc điểm phù hợp không.”
“Đội trưởng Khúc, đó chẳng qua chỉ là một bộ tiểu thuyết thôi.”
“Chờ cậu điều tra xong rồi nói.”
Cả thành phố Nam Giang có tổng cộng ba công ty taxi lớn với 1089 chiếc taxi và 15000 tài xế. Lượng công việc này vô cùng lớn, nhưng nhóm Mạnh Triết lại khá may mắn, bọn họ mới đến công ty đầu tiên đã tìm được người này.
46 tuổi, lái taxi được 20 năm, chuyên lái xe vào ban đêm, trên cằm có một nốt ruồi đỏ!
Khúc Mịch thấy cô nghe điện thoại, thái độ và giọng điệu bỗng trở nên khác thường, liền đi theo thì thấy cô lên mạng bấm vào đọc một cuốn tiểu thuyết, tình tiết quả thật giống với vụ phát hiện thi thể trong người tuyết, điểm khác là người phát hiện từ đứa bé đổi thành bà cụ tập thể dục buổi sáng.
Thi thể không mặc đồ bắt đầu phân hủy, sau khi chết bị xâm hại, tay bị buộc chặt... Càng đọc Thương Dĩ Nhu càng có cảm giác tác giả viết cuốn tiểu thuyết này như có mặt tại hiện trường nên mới biết rõ quá trình phát hiện thi thể. Hơn nữa cô ta còn viết lại quá trình giải phẫu cùng các phân tích của cảnh sát. Tuy trong ý tưởng vẫn có vài khác biệt nhưng nhiêu đây cũng đủ khiến người ta giật mình.
Khúc Mịch nhíu mày chú ý tới thời gian phát hành cuốn tiểu thuyết là ngày họ phát hiện thi thể. Chẳng lẽ tác giả vô tình đọc được tin tức trên mạng, sau đó lóe lên ý tưởng viết ra cuốn tiểu thuyết này sao?
Nhưng bình thường tác giả viết tiểu thuyết sẽ viết đại cương trước, nhất là những tác giả có độ nổi tiếng trên mạng nhất định càng sẽ không viết theo ý tưởng bộc phát. Nếu lật đổ khả năng này, vậy chỉ còn một khả năng, đó là tác giả chính là hung thủ. Đúng như lời Vương Thành nói thì hung thủ cần ba ngày để sắp xếp, để cuốn tiểu thuyết và thi thể cùng được thế giới chú ý. Nhưng giả thuyết này lại không phù hợp, làm thế chẳng phải hung thủ tự bại lộ thân phận sao?
Không chỉ Thương Dĩ Nhu, ngay cả Khúc Mịch cũng không giải thích được. Anh gọi điện nhờ Cố Thành liên lạc với biên tập trang web, tốt nhất là liên lạc với Bong Bóng.
Một tiếng sau, Khúc Mịch nói chuyện với biên tập trang web. Biên tập là một cô gái trẻ nói chuyện cố tỏ ra dễ thương khiến Khúc Mịch vô cùng khó chịu. Sau khi tìm hiểu, anh được biết trang web của họ ký hợp đồng với tác giả và tác giả chịu hoàn toàn trách nhiệm về việc sao chép, máu me, 18+, bạo lực và phát ngôn ảnh hưởng đến quốc gia. Bọn họ chỉ cung cấp nền tảng, không có gì hơn.
Nói chuyện với biên tập cũng không thu hoạch được gì, Khúc Mịch xin tên họ thật và cách liên lạc với Bong Bóng. Thì ra Bong Bóng là người Nam Giang, năm nay 25 tuổi, tên thật là Vu Ngu, sống ở số 35, con ngõ thứ hai đường Lâm Hà.
Khúc Mịch đích thân dẫn người tới, đó là một con hẻm nhỏ sắp cãi tạo, hiện giờ rất ít hộ gia đình sống ở đây. Nhà cửa nơi này đều đã cũ, nếu ở đương nhiên sẽ không an toàn. Những người có điều kiện thì mua nhà khác, người không có điều kiện thì đi thuê nhà, chỉ ai thật sự không có khả năng mới miễn cưỡng ở lại.
Khúc Mịch tìm đến nhà số 53, căn nhà đã cũ nát, mái hiên đã rơi xuống, ổ khóa kiểu cũ trên cửa đã rỉ sét, vừa nhìn là biết đã lâu rồi không có người về.
Quả nhiên Vu Ngu không ở đây, nhìn qua cửa kính đầy bụi, bên trong không có đồ đạc giá trị.
Khúc Mịch đến tổ dân phố khu vực, theo lời nhân viên ở đó, gia đình Vu Ngu là gia đình đơn thân, người mẹ nuôi nấng cô ấy đã qua đời vì bệnh mấy năm trước. Sau khi tốt nghiệp cấp ba Vu Ngu không thi đậu đại học nên ra ngoài làm công, ở lại ký túc xá không về nữa, sau này hình như đã dọn ra ngoài luôn, hơn một năm qua không ai thấy cô ta về. Bọn họ nghe nói cô ta đã trở thành tác giả viết truyện mạng kiếm được rất nhiều tiền.
Vương Thành đi hỏi thăm hàng xóm ở gần đó, bọn họ cũng nói như người ở tổ dân phố. Gọi điện thì cô ta tắt máy, lại không về nhà, Vu Ngu rốt cuộc đang ở đâu?
Khúc Mịch bảo Cố Thành định vị di động của Vu Ngu, chỉ cần cô ta khởi động máy là có thể lập tức biết được vị trí. Anh lên mạng đọc bình luận tiểu thuyết, phát hiện có người nêu lên vấn đề vụ án. Bong Bóng trả lời: Thật ra giữa hiện thực và giả thuyết chỉ cách nhau một vạch ranh giới, khi bạn có thể tự do qua lại, bạn sẽ phát hiện mọi thứ chỉ là bọt nước.
Vu Ngu quả thật là tác giả biết nắm bắt tâm lý người đọc, bình luận của cô ta nhanh chóng làm dấy lên làn sóng dư luận. Mọi người đều cảm thấy bộ tiểu thuyết này vô cùng hấp dẫn, có người còn nói mình như lạc vào trong vụ án biến thành tên sát thủ biến thái, thậm chí có người đùa Bong Bóng chính là hung thủ.
Câu trả lời của Bong Bóng càng đầy ẩn ý: Ai là tôi, tôi là ai, chúng ta trước giờ đều chưa từng hiểu rõ bản thân mình!
Chưa đến nửa ngày, cuốn tiểu thuyết đã đứng đầu bảng xếp hàng lượt đọc, bảng xếp hạng đề cử, bảng xếp hạng được chờ đợi nhiều nhất.
“Đội trưởng Khúc, em đã hỏi thăm biên tập trang web. Cô ấy nói thời gian Bong Bóng sáng tác sẽ không mở điện thoại, mạng xã hội cũng không dùng. Có việc gì gấp cô ấy chỉ có thể để lại lời nhắn, chờ Bong Bóng đọc được thì trả lời lại.” Vương Thành báo cáo, “Bây giờ chúng ta làm sao đây? Chờ Bong Bóng mở điện thoại hay lên mạng?”
“Tạm thời cứ chờ xem bộ tiểu thuyết này phát triển đến đâu.”
Khúc Mịch không sốt ruột, Bong Bóng chắc chắn không thoát được, tiểu thuyết chỉ mới đăng tải hai chương, nếu chỉ trùng hợp hoặc tham khảo vụ án ngoài đời thật thì bọn họ không cần quá căng thẳng. Việc cấp bách lúc này là điều tra thân phận nạn nhân, chín tổ hợp DNA đang chờ khoa pháp chứng kiểm tra, lượng công việc rất lớn.
Thương Dĩ Nhu mỉm cười: “Khúc Mịch, anh họ Khúc, hắn họ Nhạc, ngay cả tính cách cũng rất giống. Có vẻ như nguyên mẫu của ban nhạc này là anh đấy!”
“Anh như thế khiến người ta ghét lắm à?” Khúc Mịch không vui cau mày, “Anh yêu ghét rõ ràng, nói chuyện cầu thị, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân lẫn mọi người. Chỉ có một điểm giống là cả hai đều giỏi phá án thôi.”
Thương Dĩ Nhu liếc xéo: “Chương này không có gì kỳ lạ cả. Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, xác định thân phận nạn nhân vẫn là chuyện quan trọng nhất phải làm. Em chỉ tò mò là nếu các anh không điều tra thêm được gì, bộ tiểu thuyết sẽ phát triển theo hướng nào đây?”
Cô đột nhiên giống như Khang Chỉ Kỳ mê bộ tiểu thuyết này, ngày nào cũng lên mạng chờ chương mới. Thỉnh thoảng hai người còn gọi điện thảo luận rồi cùng đọc bình luận dưới bộ tiểu thuyết.
Khoa pháp chứng tăng ca ngày đêm, mỗi khi có kết quả một tổ hợp DNA đều sẽ lập tức đưa đến đội hình sự. Trước mắt sáu tổ hợp DNA đã kiểm tra cho thấy không có quan hệ huyết thống, chỉ còn ba tổ hợp cuối cùng. Mà miếng da tìm thấy trong móng tay của nạn nhân sau khi kiểm tra chứng minh thuộc về một người khác.
Bộ tiểu thuyết vẫn đang tiếp tục, thủ lĩnh ban nhạc cùng đội hình sự nỗ lực tìm kiếm người chứng kiến, đồng thời phái người điều tra người dân mất tích nhưng hai bên đều không có kết quả gì.
Tới thứ bảy, Bong Bóng đưa ra gợi ý đầu tiên: Trong màn đêm yên tĩnh không bóng người, tiếng giày cao gót đi trên đường từ xa đến gần. Ở xa, có một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy bước đến. Cô ta mặc chiếc váy ngắn, khoác áo lông chồn bên ngoài để khoe ra bầu ngực đầy đặn, bên dưới mang tất đen, trên cổ đeo dây chuyền, hoa tai và dây chuyền là cùng một bộ. Một tay cô ta cầm túi xách, tay còn lại cầm bậc lửa thuốc lá, móng tay được làm rất đẹp.
Gợi ý chỉ có từng này, nó vừa đăng lên lập tức có người để lại bình luận bên dưới. Mọi người đều đoán cô gái này chính là người chết, hơn nữa là người làm việc vào ban đêm.
Khúc Mịch không tỏ ý kiến, gợi ý của tác giả quá rõ. Cô gái này đương nhiên là vừa rời khỏi vũ trường, hơn nữa vì đêm khuya đi ngoài đường một mình thì chắc chắn không phải đi chơi với bạn.
Hôm sau, kết quả của ba tổ hợp DNA cuối cùng cũng có, tiếc là không có cái này trùng khớp. Có nghĩa là trong những người mất tích hơn một tháng qua ở Nam Giang không có ai là nạn nhân. Nạn nhân đã tử vong hơn một tháng, tại sao không có người báo án? Điều này chứng minh cái gì?
“Nạn nhân chắc chắn sống một mình, hơn nữa không có liên lạc với gia đình hoặc là cô nhi. Nói cách khác, nạn nhân không có bạn bè, chỉ thường đi lại một mình.” Suy đoán này của Vương Thành đáng tin hơn được mọi người ủng hộ.
Nhưng những cô gái sống một mình quá nhiều, chỉ dựa vào chi tiết này muốn tìm kiếm manh mối thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.
“Đội trưởng Khúc, Vu Ngu lại cho thêm gợi ý.” Cố Thành luôn quan sát tình hình trên mạng, cậu đọc lên, “Cô gái lạnh đến nỗi run cầm cập, quấn chặt áo lông chồn trên người, tức giận mắng chửi. Cô ta ném thuốc lá xuống đất, bước ra khỏi con hẻm u ám, đứng bên đường chờ xe. Lát sau, một chiếc taxi chạy tới. Cô gái vẫy tay, chiếc taxi liền dừng lại bên đường. Cô ta bước lên xe, nhìn tài xế, thấy trên cằm hắn có nốt ruồi to bằng hạt gạo. Đội trưởng Khúc, gợi ý chỉ có từng này thôi.”
Khúc Mịch suy nghĩ vài giây rồi nói: “Mạnh Triết, cậu dẫn người đến công ty taxi điều tra xem có tài xế nào lái ca đêm có đặc điểm phù hợp không.”
“Đội trưởng Khúc, đó chẳng qua chỉ là một bộ tiểu thuyết thôi.”
“Chờ cậu điều tra xong rồi nói.”
Cả thành phố Nam Giang có tổng cộng ba công ty taxi lớn với 1089 chiếc taxi và 15000 tài xế. Lượng công việc này vô cùng lớn, nhưng nhóm Mạnh Triết lại khá may mắn, bọn họ mới đến công ty đầu tiên đã tìm được người này.
46 tuổi, lái taxi được 20 năm, chuyên lái xe vào ban đêm, trên cằm có một nốt ruồi đỏ!
/479
|