Nhóm Khúc Mịch quay lại tìm Kaidi, hắn đã vào đoàn phim, sau khi kết thúc lễ khai máy là chính thức bước vào công việc. Thấy cảnh sát cứ tới tìm, hắn tỏ ra thiếu kiên nhẫn, thậm chí còn nặng lời, nhưng lời Lục Li nói khiến hắn sững sờ, đương nhiên vì hắn không nghĩ cảnh sát đã tìm được chứng cứ.
"Tại sao anh lại nói dối?" Nắm bắt được sự thay đổi trong biểu cảm của hắn, Lục Li lặp lại câu hỏi.
"Chuyện đã qua bao nhiêu ngày rồi, tôi không nhớ lấm. Hôm đó sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi đúng là đã không về nhà mà đã đến nhà cô Hâm Hân."
"Anh tới đó làm gì? Rời đi khi nào?"
"Không có gì, cô Hâm Hân là cô giáo của tôi, tôi thường xuyên đến nhà cô ấy ngồi chơi, tôi cũng không nhớ mình ra về lúc nào nữa, việc này quan trọng lắm sao?" Kaidi bực bội hỏi lại, ném cuốn kịch bản trong tay xuống bàn.
Chuyên viên trang điểm bước vào, thấy bầu không khí không đúng lắm, sợ phát khiếp: "Anh Kaidi, bây giờ có thể trang điểm không?"
"Làm việc của cô đi."
Bản thân minh tinh đã có phong thái, lúc nói chuyện khi bực bội trông rất uy nghiêm. Chuyên viên trang điểm chạy tới, bắt đầu trang điểm cho hắn.
Nếu hắn đã không cần tránh mặt, Lục Li cũng không cần gì phải ngại: "Bên ngoài đồn anh và Hâm Hân có quan hệ nam nữ mờ ám, anh còn nằm trong danh sách khách thường tới nhà của bà ta, có phải chúng tôi có thể nghĩ rằng quan hệ giữa hai người không đơn giản không?"
"Nè, cô có biết trang điểm không vậy?" Kaidi quát lớn.
Chuyên viên trang điểm là một cô gái còn trẻ, bị mắng, cô ấy mức nở bỏ chạy ra ngoài đi
Kaidi quay mặt lại, trừng mắt nhìn Lục Li: "Đội trưởng Lục, cảnh sát mấy anh nói chuyện phải có chứng cứ. Cô Hâm Hân là cô giáo của tôi, giữa chúng tôi không còn quan hệ nào khác." "Nhưng bà ấy đã phủ nhận việc anh đến nhà hôm đó. Chỉ có hai nguyên nhân bà ấy phủ nhận, một là nói dối, hai là muốn che giấu sự thật."
Kaidi cúi đầu, im lặng một lúc mới nói: "Tôi hiểu ý của anh, một là thừa nhận quan hệ bất thường với Hâm Hân, hai là trở thành kẻ bị tình nghi giết người. Giữa hai sự lựa chọn này, tôi đương nhiên sẽ chọn cái đầu tiên, về vấn đề cá nhân, các anh sẽ không tiết lộ ra ngoài đúng không?"
Hắn đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài, sau đó khóa cửa lại rồi trở về.
"Lúc tôi tham dự gameshow bắt chước, Hâm Hân là giám khảo. Cô ấy thấy tôi có tài năng nên để cử tôi với công ty bây giờ, còn giới thiệu tài nguyên cho tôi. Tôi vô cùng kính trọng cô ấy, biết ơn cô ấy, biết cô ấy sống một mình chắc chắn gặp nhiều khó khăn nên thường xuyên qua nhà giúp đỡ. Tôi từng làm rất nhiều việc lặt vặt nên thay khóa, thông cống thoát nước, sửa đồ điện không thể làm khó tôi. Có hôm nhà cô ấy cúp điện nhưng lại không dám gọi bảo vệ làm lên nhà nên đã gọi điện cho tôi. Tôi qua giúp cô ấy sửa điện, cô ấy mời tôi uống rượu, không ngờ uống rượu vào chúng tôi đã xảy ra quan hệ không nên xảy ra. Tôi tự biết chênh lệch giữa chúng tôi quá lớn. Tôi là người mới chưa có thành tích, mà cô ấy lại là nghệ thuật gia lão làng. Tôi không có tiền không có nhà to, cũng không có siêu xe, không thể cho cô ấy cái gì. Nhưng cô ấy vẫn sẵn lòng giúp tôi đi đến ngày hôm nay. Tôi muốn cưới cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy nửa đời còn lại."
Cứ tưởng Kaidi là một kẻ lợi dụng sức trẻ để đánh đổi tài nguyên, không ngờ Kaidi lại vô cùng nghiêm túc. Từ những gì hắn nói có thể nhận ra địa vị của Hâm Hân trong lòng hắn rất cao, hình tượng rất cao lớn, bản thân hắn cảm thấy mình trèo cao, sâu trong nội tâm cực kỳ tự ti.
Việc hắn muốn cưới Hâm Hân khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Sao hả? Mấy anh nghĩ tôi chỉ lợi dụng Hâm Hân đúng không? Tôi vô cùng nghiêm túc, chẳng qua Hâm Hân suy nghĩ quá nhiều, cô ấy sợ ánh mắt của mọi người, sợ con gái không hiểu, sợ tôi chỉ xúc động nhất thời. Tôi sẽ để thời gian trả lời cô ấy, thời nay tình chị em trong giới giải trí rất nhiều, người ngoài bàn tán một lúc là thôi ngay."
Lục Li gọi điện cho Hâm Hân, bà ấy dường như vẫn còn chìm vào nỗi đau bị con gái chỉ trích. Nghe Lục Li nói Kaidi đã thừa nhận việc mình đến nhà bà ấy hôm đó, còn thừa nhận quan hệ giữa hai người, Hâm Hân ở đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu.
"Đội trưởng Lục, phiền anh chuyển lời với Kaidi, từ giờ trở đi chúng ta chỉ là người qua đường, tất cả những gì xảy ra trước đó cứ coi như một giấc mơ đi. Quân sinh ta chưa sinh, quân sinh, quân sinh ta đã già. Ta xa chàng chân trời, quân cách ta góc bể." Vừa nói hết câu, Hâm Hân liền cúp máy.
Lục Li bấm nút mở loa nên Kaidi nghe rất rõ. Tuy trình độ văn hóa không cao nhưng hắn vẫn hiểu ý nghĩa của hai câu thơ cuối.
Hắn đứng bật dậy, cầm chìa khóa trên bàn, lao đi. Bên ngoài vọng tới tiếng mô-tơ, không cần nghĩ cũng biết hắn chắc chắn đi tìm Hâm Hân. Từ cuộc điện thoại vừa rồi và thái độ của Kaidi, có thể xác nhận hắn và Hâm Hân có quan hệ người yêu bí mật.
"Chúng ta nên điều tra nhà Hâm Hân, có lẽ bà ta là đồng mưu của Kaidi." Lưu Tuấn nói. Tuy cậu vẫn chưa rõ mục đích Kaidi giết Vương Mỹ Hoa mổ bụng lấy thai nhi nhưng quá nhiều chứng cứ cho thấy Kaidi chắc chắn có liên quan đến vụ án này. Cậu thậm chí còn nghi ngờ Kaidi là hung thủ giết Hoa Uy.
"Không." Khúc Mịch nói, "Tôi nghĩ chúng ta nên điều tra nhà của Kaidi, ở đó chắc chắn sẽ có phát hiện, phải nhân lúc hắn không có mặt."
"Ý anh là chúng ta không chờ lệnh xét nhà?" Lưu Tuấn hỏi.
Theo chứng cứ họ hiện có thì rất khó xin lệnh xét nhà, nhưng sau năm lần bảy lượt dò hỏi Kaidi đã rút dây động rừng, còn không tiến hành điều tra e là chứng cứ sẽ bị tiêu hủy, có điều nếu vi phạm quy định, bọn họ đừng mặc đồng phục cảnh sát trên người nữa."
"Để tôi." Thân phận cảnh sát hình sự tạm thời của Khúc Mịch phát huy tác dụng.
"Tôi đi với anh, một người điều tra không thể trở thành chứng cứ." Lục Li giữ chức đội trưởng, nếu mắc sai lầm chỉ bị cách chức, ít nhất vẫn giữ được công việc, "Nhanh đi thôi."
Bọn họ lập tức đến nhà Kaidi, quả nhiên chỉ có bảo mẫu kỳ lạ ở nhà.
Bà ta nhìn chằm chằm Khúc Mịch và Lục Li như hổ rình mồi, chắn khư khư ở cửa.
"Chúng tôi xin lệnh điều tra, chuẩn bị tiến hành khám xét nơi ở của anh Kaidi, mong bà phối hợp." Câu Khúc Mịch nói không có lỗ hổng nào, bọn họ muốn bổ sung thủ tục này đương nhiên là phải xin rồi.
Thính lực của bảo mẫu kia không có vấn đề gì cả, bà ta do dự một lúc rồi mới tránh ra. Khúc Mịch và Lục Li vào trong, cả hai không hẹn mà cùng đến phòng bảo mẫu. Lần này, bà ta không còn kích động như lần trước.
Một góc trong phòng đặt một chiếc giường đôi, bên cạnh là bàn trang điểm, trên mặt bàn có một cái trống bỏi nhỏ. Rèm và ga giường đều là màu hồng, ai mới nhìn vào chắc chắn điều nghĩ đây là phòng của bé gái.
Lục Li vào mở tủ quần áo, bên trong để quần áo người lớn nhưng tổng cộng chỉ có hai bộ, trong đó có một bộ được dệt từ vải dày, nhuộm bằng hoa màu xanh đen, hình thức không giống Hán phục cho lắm. Nếu không phải đã thấy một xấp vải dệt tương tự ở nhà bà nội mình thì Lục Li chắc chắn không nhận ra. Từ tằm nuôi đến màu nhuộm, tất cả đều hoàn thành bằng thủ công, giữ được đến giờ có thể coi là tác phẩm nghệ thuật.
Bảo mẫu đứng ngay cửa nhìn chằm chằm, thấy Lục Li đóng cửa tủ quần áo lại, ánh mắt lộ sự yên tâm.
Nhưng ngay khoảnh khắc cửa tủ khép lại, Khúc Mịch đột nhiên duỗi tay ngăn cản khiến Lục Li giật mình. Trong tủ quần áo không có gì đặc biệt, vừa nhìn là thấy hết ngay, chẳng lẽ còn cơ quan gì sao?
Thấy Khúc Mịch đo độ rộng tủ quần áo, Lục Li liền nhận ra vấn đề. Đây là một tủ có hai vách ngăn. Anh duỗi tay gõ gõ, phát hiện bên trong trống rỗng. Cẩn thận quan sát, anh phát hiện đằng sau vách ngăn không phải một khối hoàn chỉnh, mà có khe hở ở trung gian.
Lục Li lấy dao mang theo tuỳ thân ra cắm vào khe hở rồi dùng sức, khe hở càng ngày càng lớn, Lục Li vói tay vào, dễ dàng mở ra.
"#%&*#$"
Bảo mẫu kêu lên, lập tức chạy tới.
Lục Li còn chưa kịp nhìn rõ, bà ta đã ôm một cái bình sứ nhỏ từ trong tủ quần áo ra, che chở như con mình, ánh mắt nhìn Khúc Mịch và Lục Li như muốn phun ra lửa.
"Không phải bà câm sao?" Tuy không biết đó là tiếng nước nào nhưng Lục Li dám chắc không phải bà ta kêu gào lung tung mà là có ý nghĩa nào đó.
Khúc Mịch nhíu mày, bản thân anh cũng nghe không hiểu.
Anh tiến lên một bước, bảo mẫu lập tức ôm cái bình sứ lùi lại.
"Đây là con tôi, mấy cậu đừng hòng động vào." Lần này bà ta nói tiếng phổ thông, có điều khẩu âm hơi lạ, không biết là người địa phương nào.
"Con? Cất giấu thi thể là hành vi trái pháp luật."
Lục Li gọi điện cho Lưu Tuấn, bọn họ đang chờ bên ngoài, vừa nhận được điện thoại liền vào ngay. Bây giờ đã phát hiện ra điều bất thường, Lục Li có thể công khai điều tra rồi.
Bảo mẫu ôm chặt cái bình sứ không buông tay bị Lưu Tuấn áp giải về đội hình sự, những người còn lại triển khai tìm kiếm nơi ở của Kaidi, ngay cả gara cũng không bỏ qua, ở đó có một chiếc jeep đang đậu.
Ngoại trừ cái bình bảo mẫu ôm đi, bọn họ không có phát hiện nào khác.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, bảo mẫu căm phẫn nhìn mọi người, dù ai nói gì cũng không trả lời một câu, cũng không chịu buông cái bình sứ ra.
"Tại sao anh lại nói dối?" Nắm bắt được sự thay đổi trong biểu cảm của hắn, Lục Li lặp lại câu hỏi.
"Chuyện đã qua bao nhiêu ngày rồi, tôi không nhớ lấm. Hôm đó sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi đúng là đã không về nhà mà đã đến nhà cô Hâm Hân."
"Anh tới đó làm gì? Rời đi khi nào?"
"Không có gì, cô Hâm Hân là cô giáo của tôi, tôi thường xuyên đến nhà cô ấy ngồi chơi, tôi cũng không nhớ mình ra về lúc nào nữa, việc này quan trọng lắm sao?" Kaidi bực bội hỏi lại, ném cuốn kịch bản trong tay xuống bàn.
Chuyên viên trang điểm bước vào, thấy bầu không khí không đúng lắm, sợ phát khiếp: "Anh Kaidi, bây giờ có thể trang điểm không?"
"Làm việc của cô đi."
Bản thân minh tinh đã có phong thái, lúc nói chuyện khi bực bội trông rất uy nghiêm. Chuyên viên trang điểm chạy tới, bắt đầu trang điểm cho hắn.
Nếu hắn đã không cần tránh mặt, Lục Li cũng không cần gì phải ngại: "Bên ngoài đồn anh và Hâm Hân có quan hệ nam nữ mờ ám, anh còn nằm trong danh sách khách thường tới nhà của bà ta, có phải chúng tôi có thể nghĩ rằng quan hệ giữa hai người không đơn giản không?"
"Nè, cô có biết trang điểm không vậy?" Kaidi quát lớn.
Chuyên viên trang điểm là một cô gái còn trẻ, bị mắng, cô ấy mức nở bỏ chạy ra ngoài đi
Kaidi quay mặt lại, trừng mắt nhìn Lục Li: "Đội trưởng Lục, cảnh sát mấy anh nói chuyện phải có chứng cứ. Cô Hâm Hân là cô giáo của tôi, giữa chúng tôi không còn quan hệ nào khác." "Nhưng bà ấy đã phủ nhận việc anh đến nhà hôm đó. Chỉ có hai nguyên nhân bà ấy phủ nhận, một là nói dối, hai là muốn che giấu sự thật."
Kaidi cúi đầu, im lặng một lúc mới nói: "Tôi hiểu ý của anh, một là thừa nhận quan hệ bất thường với Hâm Hân, hai là trở thành kẻ bị tình nghi giết người. Giữa hai sự lựa chọn này, tôi đương nhiên sẽ chọn cái đầu tiên, về vấn đề cá nhân, các anh sẽ không tiết lộ ra ngoài đúng không?"
Hắn đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài, sau đó khóa cửa lại rồi trở về.
"Lúc tôi tham dự gameshow bắt chước, Hâm Hân là giám khảo. Cô ấy thấy tôi có tài năng nên để cử tôi với công ty bây giờ, còn giới thiệu tài nguyên cho tôi. Tôi vô cùng kính trọng cô ấy, biết ơn cô ấy, biết cô ấy sống một mình chắc chắn gặp nhiều khó khăn nên thường xuyên qua nhà giúp đỡ. Tôi từng làm rất nhiều việc lặt vặt nên thay khóa, thông cống thoát nước, sửa đồ điện không thể làm khó tôi. Có hôm nhà cô ấy cúp điện nhưng lại không dám gọi bảo vệ làm lên nhà nên đã gọi điện cho tôi. Tôi qua giúp cô ấy sửa điện, cô ấy mời tôi uống rượu, không ngờ uống rượu vào chúng tôi đã xảy ra quan hệ không nên xảy ra. Tôi tự biết chênh lệch giữa chúng tôi quá lớn. Tôi là người mới chưa có thành tích, mà cô ấy lại là nghệ thuật gia lão làng. Tôi không có tiền không có nhà to, cũng không có siêu xe, không thể cho cô ấy cái gì. Nhưng cô ấy vẫn sẵn lòng giúp tôi đi đến ngày hôm nay. Tôi muốn cưới cô ấy, muốn chăm sóc cô ấy nửa đời còn lại."
Cứ tưởng Kaidi là một kẻ lợi dụng sức trẻ để đánh đổi tài nguyên, không ngờ Kaidi lại vô cùng nghiêm túc. Từ những gì hắn nói có thể nhận ra địa vị của Hâm Hân trong lòng hắn rất cao, hình tượng rất cao lớn, bản thân hắn cảm thấy mình trèo cao, sâu trong nội tâm cực kỳ tự ti.
Việc hắn muốn cưới Hâm Hân khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Sao hả? Mấy anh nghĩ tôi chỉ lợi dụng Hâm Hân đúng không? Tôi vô cùng nghiêm túc, chẳng qua Hâm Hân suy nghĩ quá nhiều, cô ấy sợ ánh mắt của mọi người, sợ con gái không hiểu, sợ tôi chỉ xúc động nhất thời. Tôi sẽ để thời gian trả lời cô ấy, thời nay tình chị em trong giới giải trí rất nhiều, người ngoài bàn tán một lúc là thôi ngay."
Lục Li gọi điện cho Hâm Hân, bà ấy dường như vẫn còn chìm vào nỗi đau bị con gái chỉ trích. Nghe Lục Li nói Kaidi đã thừa nhận việc mình đến nhà bà ấy hôm đó, còn thừa nhận quan hệ giữa hai người, Hâm Hân ở đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu.
"Đội trưởng Lục, phiền anh chuyển lời với Kaidi, từ giờ trở đi chúng ta chỉ là người qua đường, tất cả những gì xảy ra trước đó cứ coi như một giấc mơ đi. Quân sinh ta chưa sinh, quân sinh, quân sinh ta đã già. Ta xa chàng chân trời, quân cách ta góc bể." Vừa nói hết câu, Hâm Hân liền cúp máy.
Lục Li bấm nút mở loa nên Kaidi nghe rất rõ. Tuy trình độ văn hóa không cao nhưng hắn vẫn hiểu ý nghĩa của hai câu thơ cuối.
Hắn đứng bật dậy, cầm chìa khóa trên bàn, lao đi. Bên ngoài vọng tới tiếng mô-tơ, không cần nghĩ cũng biết hắn chắc chắn đi tìm Hâm Hân. Từ cuộc điện thoại vừa rồi và thái độ của Kaidi, có thể xác nhận hắn và Hâm Hân có quan hệ người yêu bí mật.
"Chúng ta nên điều tra nhà Hâm Hân, có lẽ bà ta là đồng mưu của Kaidi." Lưu Tuấn nói. Tuy cậu vẫn chưa rõ mục đích Kaidi giết Vương Mỹ Hoa mổ bụng lấy thai nhi nhưng quá nhiều chứng cứ cho thấy Kaidi chắc chắn có liên quan đến vụ án này. Cậu thậm chí còn nghi ngờ Kaidi là hung thủ giết Hoa Uy.
"Không." Khúc Mịch nói, "Tôi nghĩ chúng ta nên điều tra nhà của Kaidi, ở đó chắc chắn sẽ có phát hiện, phải nhân lúc hắn không có mặt."
"Ý anh là chúng ta không chờ lệnh xét nhà?" Lưu Tuấn hỏi.
Theo chứng cứ họ hiện có thì rất khó xin lệnh xét nhà, nhưng sau năm lần bảy lượt dò hỏi Kaidi đã rút dây động rừng, còn không tiến hành điều tra e là chứng cứ sẽ bị tiêu hủy, có điều nếu vi phạm quy định, bọn họ đừng mặc đồng phục cảnh sát trên người nữa."
"Để tôi." Thân phận cảnh sát hình sự tạm thời của Khúc Mịch phát huy tác dụng.
"Tôi đi với anh, một người điều tra không thể trở thành chứng cứ." Lục Li giữ chức đội trưởng, nếu mắc sai lầm chỉ bị cách chức, ít nhất vẫn giữ được công việc, "Nhanh đi thôi."
Bọn họ lập tức đến nhà Kaidi, quả nhiên chỉ có bảo mẫu kỳ lạ ở nhà.
Bà ta nhìn chằm chằm Khúc Mịch và Lục Li như hổ rình mồi, chắn khư khư ở cửa.
"Chúng tôi xin lệnh điều tra, chuẩn bị tiến hành khám xét nơi ở của anh Kaidi, mong bà phối hợp." Câu Khúc Mịch nói không có lỗ hổng nào, bọn họ muốn bổ sung thủ tục này đương nhiên là phải xin rồi.
Thính lực của bảo mẫu kia không có vấn đề gì cả, bà ta do dự một lúc rồi mới tránh ra. Khúc Mịch và Lục Li vào trong, cả hai không hẹn mà cùng đến phòng bảo mẫu. Lần này, bà ta không còn kích động như lần trước.
Một góc trong phòng đặt một chiếc giường đôi, bên cạnh là bàn trang điểm, trên mặt bàn có một cái trống bỏi nhỏ. Rèm và ga giường đều là màu hồng, ai mới nhìn vào chắc chắn điều nghĩ đây là phòng của bé gái.
Lục Li vào mở tủ quần áo, bên trong để quần áo người lớn nhưng tổng cộng chỉ có hai bộ, trong đó có một bộ được dệt từ vải dày, nhuộm bằng hoa màu xanh đen, hình thức không giống Hán phục cho lắm. Nếu không phải đã thấy một xấp vải dệt tương tự ở nhà bà nội mình thì Lục Li chắc chắn không nhận ra. Từ tằm nuôi đến màu nhuộm, tất cả đều hoàn thành bằng thủ công, giữ được đến giờ có thể coi là tác phẩm nghệ thuật.
Bảo mẫu đứng ngay cửa nhìn chằm chằm, thấy Lục Li đóng cửa tủ quần áo lại, ánh mắt lộ sự yên tâm.
Nhưng ngay khoảnh khắc cửa tủ khép lại, Khúc Mịch đột nhiên duỗi tay ngăn cản khiến Lục Li giật mình. Trong tủ quần áo không có gì đặc biệt, vừa nhìn là thấy hết ngay, chẳng lẽ còn cơ quan gì sao?
Thấy Khúc Mịch đo độ rộng tủ quần áo, Lục Li liền nhận ra vấn đề. Đây là một tủ có hai vách ngăn. Anh duỗi tay gõ gõ, phát hiện bên trong trống rỗng. Cẩn thận quan sát, anh phát hiện đằng sau vách ngăn không phải một khối hoàn chỉnh, mà có khe hở ở trung gian.
Lục Li lấy dao mang theo tuỳ thân ra cắm vào khe hở rồi dùng sức, khe hở càng ngày càng lớn, Lục Li vói tay vào, dễ dàng mở ra.
"#%&*#$"
Bảo mẫu kêu lên, lập tức chạy tới.
Lục Li còn chưa kịp nhìn rõ, bà ta đã ôm một cái bình sứ nhỏ từ trong tủ quần áo ra, che chở như con mình, ánh mắt nhìn Khúc Mịch và Lục Li như muốn phun ra lửa.
"Không phải bà câm sao?" Tuy không biết đó là tiếng nước nào nhưng Lục Li dám chắc không phải bà ta kêu gào lung tung mà là có ý nghĩa nào đó.
Khúc Mịch nhíu mày, bản thân anh cũng nghe không hiểu.
Anh tiến lên một bước, bảo mẫu lập tức ôm cái bình sứ lùi lại.
"Đây là con tôi, mấy cậu đừng hòng động vào." Lần này bà ta nói tiếng phổ thông, có điều khẩu âm hơi lạ, không biết là người địa phương nào.
"Con? Cất giấu thi thể là hành vi trái pháp luật."
Lục Li gọi điện cho Lưu Tuấn, bọn họ đang chờ bên ngoài, vừa nhận được điện thoại liền vào ngay. Bây giờ đã phát hiện ra điều bất thường, Lục Li có thể công khai điều tra rồi.
Bảo mẫu ôm chặt cái bình sứ không buông tay bị Lưu Tuấn áp giải về đội hình sự, những người còn lại triển khai tìm kiếm nơi ở của Kaidi, ngay cả gara cũng không bỏ qua, ở đó có một chiếc jeep đang đậu.
Ngoại trừ cái bình bảo mẫu ôm đi, bọn họ không có phát hiện nào khác.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, bảo mẫu căm phẫn nhìn mọi người, dù ai nói gì cũng không trả lời một câu, cũng không chịu buông cái bình sứ ra.
/479
|