Khúc Mịch lập tức dẫn người đến bến xe, đi thẳng đến WC, ở buồng vệ sinh đầu tiên quả nhiên tìm thấy ít tàn thuốc, là hãng Hoàng Hạc lâu đắt tiền.
Khúc Mịch cho tàn thuốc vào túi nilon đã chuẩn bị trước, anh lật tới lật lui trong thùng rác, tìm được một chiếc khăn thêu, cũng cho vào túi đựng vật chứng.
"Hỏi thăm nhân viên vệ sinh ở đây, đem những thứ này giao cho khoa pháp chứng, nhờ họ hỗ trợ kiểm tra."
Rất nhanh nhân viên phụ trách dọn dẹp WC được gọi tới, theo lời bà ấy thì WC ở đây chỉ được quét dọn mỗi buổi sáng.
Có nghĩa là tàn thuốc rất có khả năng do người có cử chỉ kỳ lạ kia để lại, nhưng tại sao đội trưởng Khúc lại nhặt cả khăn tay chứ? Lục Li bỗng cảm thấy bất lực, anh không thể xâu chuỗi các chi tiết lại, thậm chí còn cảm thấy phương hướng điều tra của họ hình như càng ngày càng xa hung thủ.
Quay về đội hình sự, Khúc Mịch gọi cơm cho mọi người, bọn họ đến giờ còn chưa kịp ăn uống đã bị gọi tăng ca.
"Chắc đến mai khoa pháp chứng mới có kết quả, đến lúc đó rồi chúng ta lại mở họp." Khúc Mịch bảo mọi người ăn xong rồi tan làm về ngủ.
Bây giờ đã hơn 23 giờ, bận rộn cả ngày, mọi người đều mệt mỏi.
Xe của Thương Dĩ Nhu đã được đưa về nhà, nhiệm vụ đưa cô về đương nhiên rơi vào tay Khúc Mịch, đội hình sự ai dám tranh giành.
Anh tiễn Thương Dĩ Nhu đến dưới chung cư, cô lên lầu, tắm rửa thay đồ định đi ngủ. Khi kéo rèm cửa sổ, cô thấy xe của Khúc Mịch vẫn còn ngừng dưới đèn đường. Gì vậy? Sao anh còn chưa đi?
Thương Dĩ Nhu đứng bên cửa sổ gọi điện cho anh, chuông đổ nửa ngày mới có người nghe máy.
"Alo, ai vậy?" Giọng lười biếng của Khúc Mịch truyền tới, hình như là mới bị đánh thức.
"Là tôi, sao anh còn chưa đi?" Thương Dĩ Nhu thấy anh hạ cửa sổ xe, "Ngủ trong xe hả?"
"Ừ."
"Mau về đi, buổi tối trời lạnh, ngủ như vậy dễ bị cảm lắm."
"Mệt quá, lái xe càng nguy hiểm."
Thương Dĩ Nhu chần chờ mấy giây: "Vậy anh lên đây đi, phòng cho khách mới đổi chăn đệm đấy."
"Được!"
Cô thấy Khúc Mịch nhanh nhẹn xuống xe, khoảng một phút sau đã đứng trước cửa nhà.
Này mà là mệt mỏi hả? Thương Dĩ Nhu nhìn anh tinh thần phấn chấn, đột nhiên có cảm giác bản thân đang dẫn sói vào nhà.
"Phòng tắm ở bên kia, phòng khách ở đối diện anh cũng biết rồi." Thương Dĩ Nhu lạnh lùng nói, "Tôi đi ngủ trước, anh cố gắng đừng ồn ào đấy."
Nói xong cô về phòng, khóa trái cửa.
Đang mơ mơ màng màng, bỗng có tiếng đập cửa đánh thức cô. Cô ngáp một cái rồi xuống giường, mở cửa phòng, thấy Khúc Mịch đứng trước cửa, trên người khoác cái chăn.
Thương Dĩ Nhu lập tức tỉnh táo lại, hối hận bản thân mở cửa quá dễ dàng. Cô nhìn đồng hồ treo tường, 4 giờ 30, anh ta không ngủ được còn muốn làm gì đây!
"Bác sĩ Thương, cô lạnh không?" Anh nhìn cô chằm chằm, hỏi.
Lạnh? Thương Dĩ Nhu vội che cổ áo ngủ, lùi một bước: "Anh muốn làm gì?"
"Bác sĩ Thương, tôi lạnh!" Anh nhân cơ hội chui vào phòng, vừa đến gần Thương Dĩ Nhu vừa cởi chăn trên người ra.
Lạnh còn cởi chăn? Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp nhìn xem anh có mặc áo ngủ hay không, mặc cái gì ngủ, bên trong liệu có phải không có gì hay không, vừa thấy anh có hành động như vậy, cô sợ tới mức hét lên "Má ơi", vội quay đầu không dám nhìn.
"Bác sĩ Thương, cô sao vậy?" Khúc Mịch vội kéo tay cô lại, Thương Dĩ Nhu đang định giãy giụa thì lại nghe anh nói, "Tôi chỉ muốn cô xem giúp tôi có phải tôi sốt rồi không, cô không cần phản cảm như vậy chứ!"
Cái gì? Sốt? Anh ta sốt? Thương Dĩ Nhu xoay người lại, thấy anh ta vẫn mặc áo sơ mi dài tay quần dài ban ngày, chỉ cởi một nút thắt ở cổ.
Thương Dĩ Nhu vội đặt tay lên trán anh, nóng rực, lại thấy anh run rẩy, khẳng định là sốt rồi.
"Phải đến bệnh viện thôi." Thương Dĩ Nhu thấy thế vội chạy đến tủ quần áo lấy đồ thay, định lái xe chở anh đi bệnh viện.
"Tôi không đi, uống thuốc là được rồi." Khúc Mịch lắc đầu, "Phiền cô tìm giúp tôi thuốc hạ sốt."
"Không được! Anh thế này thân nhiệt chắc chắn đã hơn 39 độ, thuốc hạ sốt tác dụng chậm mà còn kém hiệu quả, phải đến bệnh viện tiêm thuốc hoặc truyền nước mới được." Thương Dĩ Nhu đứng từ góc độ chuyên nghiệp phân tích, khăng khăng muốn đưa anh đi bệnh viện.
Dưới sự kiên trì của Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch chỉ đành ngoan ngoãn theo cô đến bệnh viện.
"Khúc Mịch, theo tôi đi xét nghiệm máu." Y tá gọi tên anh.
"Còn phải xét nghiệm máu sao? Chỉ sốt thôi mà." Hiếm khi anh mất bình tĩnh, nắm chặt tay Thương Dĩ Nhu không buông.
Sao lại như đang sợ vậy? Thương Dĩ Nhu đành cùng anh đi lấy máu, toàn bộ quá trình anh không nói tiếng nào, sắc mặt tái nhợt. Vừa thấy y tá cầm kim tiêm tới, anh thế mà quay mặt đi không nhìn.
Cây kim đâm xuống, anh liền cau mày, còn nắm chặt lấy tay Thương Dĩ Nhu.
Một lát sau, y tá lại đến giúp anh truyền nước, anh vẫn trưng ra sắc mặt như vậy.
"Đau lắm hả?" Thương Dĩ Nhu không ngờ một cảnh sát hình sự không sợ đổ máu, không sợ tội phạm hung tàn nhất lại đi sợ một cây kim tiêm.
"Ừ." Khúc Mịch quay mặt trả lời, Thương Dĩ Nhu liền nhìn theo tầm mắt của anh.
Bên cạnh có một cậu bé đang được truyền nước vốn khóc lóc không thôi, mẹ cậu bé mua một cây kẹo về, cậu bé liền vui vẻ ngậm trong miệng.
Chắc không phải con người này muốn ăn kẹo đấy chứ? Thương Dĩ Nhu thấy anh nhìn chằm chằm cây kẹo trong tay thằng bé, thử thăm dò: "Thật ra lúc bị bệnh nên ăn chút đồ ngọt, không chỉ tăng cường thể lực, tâm trạng cũng tốt hơn."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Khúc Mịch gật đầu tán đồng, "Bác sĩ Thương, thế thì phiền cô mua giúp cô nhé."
What...
Nhìn Khúc Mịch thỏa mãn ngậm kẹo, Thương Dĩ Nhu bỗng có một ảo giác anh chàng này không phải bị sốt, mà là chỉ số IQ tụt về 0.
Mẹ cậu bé bên cạnh dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, có lẽ cũng coi anh là kẻ thiểu năng trí tuệ. Một người đàn ông vẻ ngoài xuất sắc như vậy lại có vấn đề về đầu óc, gặp ai cũng thấy tiếc hận.
Nhưng Khúc Mịch lại không hề để bụng, anh vốn là người chỉ quan tâm cảm xúc của mình. Thương Dĩ Nhu thật sự hâm mộ anh bất cứ lúc nào, ở đâu cũng nghe theo tiếng gọi nội tâm.
Truyền nước rất chậm, hơn hai tiếng vẫn chưa truyền xong nửa bình. Vì bị bệnh, thể lực và tinh thần của Khúc Mịch đều không tốt, anh dựa vào đầu vai Thương Dĩ Nhu thiếp đi.
Tư thế này quá thân mật, nhưng đánh thức anh, để anh dựa vào lưng ghế lạnh băng hình như không phải việc nên làm với một bệnh nhân.
Thương Dĩ Nhu nghiêng đầu nhìn Khúc Mịch, ở khoảng cách này cô mới phát hiện gốc tóc anh xoăn tự nhiên, hàng lông mi không dài nhưng lại rất đậm, dưới đáy mắt có quầng thâm chắc do thường xuyên thức đêm.
"Cô gái, hai người chắc rất yêu nhau đúng không? Nhìn hành động và ánh mắt của hai người là nhìn ra được." Mẹ của cậu bé bên cạnh cười nói, "Bạn trai cô may mắn thật đấy, cậu ta hình như... Ha ha, làm mẹ không dễ dàng mà."
"Giữa chúng tôi không phải quan hệ yêu đương." Thương Dĩ Nhu vội giải thích.
"À. Cũng đúng, con gái tìm đối tượng không thể chỉ dựa vào cảm giác, phải suy nghĩ cho tương lai sau này. Chàng trai này bề ngoài trông rất ưu tú nhưng đầu óc lại có vấn đề, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, thích thì cứ thích, chứ không nên chọn làm chồng.
"Anh ta..." Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp nói Khúc Mịch rất bình thường, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên.
"Cái chị này, nếu chị có thời gian tám chuyện thì đọc sách nhiều vào, hoặc là đi học cắm hoa, trà đạo đi, kẻo chồng chị phải đi tìm phụ nữ khác ở bên ngoài đấy." Không biết từ khi nào Khúc Mịch đã tỉnh, "Phụ nữ bề ngoài không đẹp không sao, ngực nhỏ cũng không đáng sợ, sợ nhất là đã không đẹp, ngực nhỏ mà còn ngốc nghếch!"
"Chồng ai có phụ nữ bên ngoài hả? Cậu đừng có nói bậy, đúng là cái đồ thiểu năng trí tuệ!" Sắc mặt người phụ nữ kia lập tức thay đổi, kéo con trai mình và bình dịch truyền nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Sao anh biết chồng chị ấy ngoại tình?"
Nhìn người phụ nữ kia như vậy, xem ra là đã bị Khúc Mịch nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận.
Khúc Mịch khẽ cười: "Đeo nhẫn kim cương, mặc đồ hàng hiệu, con trai nửa đêm bị bệnh lại không thấy chồng xuất hiện, hơn nữa còn là người nhiều chuyện, cô nghĩ có người đàn ông có tiền nào chịu chung thủy với chị ta cả đời không?"
"Thế ý anh là nếu đàn ông không có tiền thì có thể chịu được phụ nữ nói nhiều?"
"Nhân tính chính là như vậy. Sở dĩ có thể chịu đựng là vì không thể thay đổi, người vô năng không có quyền nói không!"
"Nhưng con người ai cũng sẽ dần dần thay đổi, một người phụ nữ suốt ngày quanh quẩn trong bếp, dù có ưu nhã đến đâu cũng không thắng được thời gian. Nếu đúng như anh nói, đàn ông có năng lực thì có thể đổi phụ nữ sinh đẹp nhã nhặn bất cứ lúc nào sao?" Thương Dĩ Nhu không tán đồng lý luận này, đây rõ ràng chỉ là cái cớ để đàn ông mắc lỗi.
"Mỗi người một khác. Ở Đại Quan Viên chẳng có mấy người thích Lâm Đại Ngọc, ai cũng nói cô ta khóc sướt mướt, lòng dạ hẹp hòi thích so đo. Nhưng Giả Bảo Ngọc lại thích, bởi vì cô ta khóc là kiểu mẫu Giả Bảo Ngọc thích." Khúc Mịch đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Thương Dĩ Nhu chằm chằm, "Bác sĩ Thương, tôi..."
Đột nhiên chuông di động cắt ngang lời anh định nói.
"Đại sư huynh." Thương Dĩ Nhu nghe máy, "Có gì không?"
"Anh mới mua bữa sáng mà em thích ăn nhất, thuận đường mang qua cho em. Anh qua nhà em ngay, em đừng có làm bữa sáng nhé." Giọng ở đầu bên kia khá lớn, Khúc Mịch nghe rất rõ.
"Giáo sư Dương." Thương Dĩ Nhu chưa kịp trả lời, anh đã lên tiếng trước, "Bữa sáng anh mang qua có đủ cho hai người không?"
Đối phương nhất thời im lặng, Thương Dĩ Nhu trừng mắt nhìn anh, vội giải thích: "Đại sư huynh đừng hiểu lầm, sáng sớm đội trưởng Khúc bị sốt, em đưa anh ấy đến bệnh viện truyền nước."
Bên kia vẫn không nói gì, Khúc Mịch ở bên này cười đắc ý. Thương Dĩ Nhu cau mày, lời cô nói sao nghe thế nào cũng không giống giải thích, ngược lại như càng bôi đen vậy?
"Hai người cứ ở bệnh viện đi." Một lát sau, Dương Thâm mới trả lời, sau đó cúp máy.
Khúc Mịch cho tàn thuốc vào túi nilon đã chuẩn bị trước, anh lật tới lật lui trong thùng rác, tìm được một chiếc khăn thêu, cũng cho vào túi đựng vật chứng.
"Hỏi thăm nhân viên vệ sinh ở đây, đem những thứ này giao cho khoa pháp chứng, nhờ họ hỗ trợ kiểm tra."
Rất nhanh nhân viên phụ trách dọn dẹp WC được gọi tới, theo lời bà ấy thì WC ở đây chỉ được quét dọn mỗi buổi sáng.
Có nghĩa là tàn thuốc rất có khả năng do người có cử chỉ kỳ lạ kia để lại, nhưng tại sao đội trưởng Khúc lại nhặt cả khăn tay chứ? Lục Li bỗng cảm thấy bất lực, anh không thể xâu chuỗi các chi tiết lại, thậm chí còn cảm thấy phương hướng điều tra của họ hình như càng ngày càng xa hung thủ.
Quay về đội hình sự, Khúc Mịch gọi cơm cho mọi người, bọn họ đến giờ còn chưa kịp ăn uống đã bị gọi tăng ca.
"Chắc đến mai khoa pháp chứng mới có kết quả, đến lúc đó rồi chúng ta lại mở họp." Khúc Mịch bảo mọi người ăn xong rồi tan làm về ngủ.
Bây giờ đã hơn 23 giờ, bận rộn cả ngày, mọi người đều mệt mỏi.
Xe của Thương Dĩ Nhu đã được đưa về nhà, nhiệm vụ đưa cô về đương nhiên rơi vào tay Khúc Mịch, đội hình sự ai dám tranh giành.
Anh tiễn Thương Dĩ Nhu đến dưới chung cư, cô lên lầu, tắm rửa thay đồ định đi ngủ. Khi kéo rèm cửa sổ, cô thấy xe của Khúc Mịch vẫn còn ngừng dưới đèn đường. Gì vậy? Sao anh còn chưa đi?
Thương Dĩ Nhu đứng bên cửa sổ gọi điện cho anh, chuông đổ nửa ngày mới có người nghe máy.
"Alo, ai vậy?" Giọng lười biếng của Khúc Mịch truyền tới, hình như là mới bị đánh thức.
"Là tôi, sao anh còn chưa đi?" Thương Dĩ Nhu thấy anh hạ cửa sổ xe, "Ngủ trong xe hả?"
"Ừ."
"Mau về đi, buổi tối trời lạnh, ngủ như vậy dễ bị cảm lắm."
"Mệt quá, lái xe càng nguy hiểm."
Thương Dĩ Nhu chần chờ mấy giây: "Vậy anh lên đây đi, phòng cho khách mới đổi chăn đệm đấy."
"Được!"
Cô thấy Khúc Mịch nhanh nhẹn xuống xe, khoảng một phút sau đã đứng trước cửa nhà.
Này mà là mệt mỏi hả? Thương Dĩ Nhu nhìn anh tinh thần phấn chấn, đột nhiên có cảm giác bản thân đang dẫn sói vào nhà.
"Phòng tắm ở bên kia, phòng khách ở đối diện anh cũng biết rồi." Thương Dĩ Nhu lạnh lùng nói, "Tôi đi ngủ trước, anh cố gắng đừng ồn ào đấy."
Nói xong cô về phòng, khóa trái cửa.
Đang mơ mơ màng màng, bỗng có tiếng đập cửa đánh thức cô. Cô ngáp một cái rồi xuống giường, mở cửa phòng, thấy Khúc Mịch đứng trước cửa, trên người khoác cái chăn.
Thương Dĩ Nhu lập tức tỉnh táo lại, hối hận bản thân mở cửa quá dễ dàng. Cô nhìn đồng hồ treo tường, 4 giờ 30, anh ta không ngủ được còn muốn làm gì đây!
"Bác sĩ Thương, cô lạnh không?" Anh nhìn cô chằm chằm, hỏi.
Lạnh? Thương Dĩ Nhu vội che cổ áo ngủ, lùi một bước: "Anh muốn làm gì?"
"Bác sĩ Thương, tôi lạnh!" Anh nhân cơ hội chui vào phòng, vừa đến gần Thương Dĩ Nhu vừa cởi chăn trên người ra.
Lạnh còn cởi chăn? Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp nhìn xem anh có mặc áo ngủ hay không, mặc cái gì ngủ, bên trong liệu có phải không có gì hay không, vừa thấy anh có hành động như vậy, cô sợ tới mức hét lên "Má ơi", vội quay đầu không dám nhìn.
"Bác sĩ Thương, cô sao vậy?" Khúc Mịch vội kéo tay cô lại, Thương Dĩ Nhu đang định giãy giụa thì lại nghe anh nói, "Tôi chỉ muốn cô xem giúp tôi có phải tôi sốt rồi không, cô không cần phản cảm như vậy chứ!"
Cái gì? Sốt? Anh ta sốt? Thương Dĩ Nhu xoay người lại, thấy anh ta vẫn mặc áo sơ mi dài tay quần dài ban ngày, chỉ cởi một nút thắt ở cổ.
Thương Dĩ Nhu vội đặt tay lên trán anh, nóng rực, lại thấy anh run rẩy, khẳng định là sốt rồi.
"Phải đến bệnh viện thôi." Thương Dĩ Nhu thấy thế vội chạy đến tủ quần áo lấy đồ thay, định lái xe chở anh đi bệnh viện.
"Tôi không đi, uống thuốc là được rồi." Khúc Mịch lắc đầu, "Phiền cô tìm giúp tôi thuốc hạ sốt."
"Không được! Anh thế này thân nhiệt chắc chắn đã hơn 39 độ, thuốc hạ sốt tác dụng chậm mà còn kém hiệu quả, phải đến bệnh viện tiêm thuốc hoặc truyền nước mới được." Thương Dĩ Nhu đứng từ góc độ chuyên nghiệp phân tích, khăng khăng muốn đưa anh đi bệnh viện.
Dưới sự kiên trì của Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch chỉ đành ngoan ngoãn theo cô đến bệnh viện.
"Khúc Mịch, theo tôi đi xét nghiệm máu." Y tá gọi tên anh.
"Còn phải xét nghiệm máu sao? Chỉ sốt thôi mà." Hiếm khi anh mất bình tĩnh, nắm chặt tay Thương Dĩ Nhu không buông.
Sao lại như đang sợ vậy? Thương Dĩ Nhu đành cùng anh đi lấy máu, toàn bộ quá trình anh không nói tiếng nào, sắc mặt tái nhợt. Vừa thấy y tá cầm kim tiêm tới, anh thế mà quay mặt đi không nhìn.
Cây kim đâm xuống, anh liền cau mày, còn nắm chặt lấy tay Thương Dĩ Nhu.
Một lát sau, y tá lại đến giúp anh truyền nước, anh vẫn trưng ra sắc mặt như vậy.
"Đau lắm hả?" Thương Dĩ Nhu không ngờ một cảnh sát hình sự không sợ đổ máu, không sợ tội phạm hung tàn nhất lại đi sợ một cây kim tiêm.
"Ừ." Khúc Mịch quay mặt trả lời, Thương Dĩ Nhu liền nhìn theo tầm mắt của anh.
Bên cạnh có một cậu bé đang được truyền nước vốn khóc lóc không thôi, mẹ cậu bé mua một cây kẹo về, cậu bé liền vui vẻ ngậm trong miệng.
Chắc không phải con người này muốn ăn kẹo đấy chứ? Thương Dĩ Nhu thấy anh nhìn chằm chằm cây kẹo trong tay thằng bé, thử thăm dò: "Thật ra lúc bị bệnh nên ăn chút đồ ngọt, không chỉ tăng cường thể lực, tâm trạng cũng tốt hơn."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Khúc Mịch gật đầu tán đồng, "Bác sĩ Thương, thế thì phiền cô mua giúp cô nhé."
What...
Nhìn Khúc Mịch thỏa mãn ngậm kẹo, Thương Dĩ Nhu bỗng có một ảo giác anh chàng này không phải bị sốt, mà là chỉ số IQ tụt về 0.
Mẹ cậu bé bên cạnh dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, có lẽ cũng coi anh là kẻ thiểu năng trí tuệ. Một người đàn ông vẻ ngoài xuất sắc như vậy lại có vấn đề về đầu óc, gặp ai cũng thấy tiếc hận.
Nhưng Khúc Mịch lại không hề để bụng, anh vốn là người chỉ quan tâm cảm xúc của mình. Thương Dĩ Nhu thật sự hâm mộ anh bất cứ lúc nào, ở đâu cũng nghe theo tiếng gọi nội tâm.
Truyền nước rất chậm, hơn hai tiếng vẫn chưa truyền xong nửa bình. Vì bị bệnh, thể lực và tinh thần của Khúc Mịch đều không tốt, anh dựa vào đầu vai Thương Dĩ Nhu thiếp đi.
Tư thế này quá thân mật, nhưng đánh thức anh, để anh dựa vào lưng ghế lạnh băng hình như không phải việc nên làm với một bệnh nhân.
Thương Dĩ Nhu nghiêng đầu nhìn Khúc Mịch, ở khoảng cách này cô mới phát hiện gốc tóc anh xoăn tự nhiên, hàng lông mi không dài nhưng lại rất đậm, dưới đáy mắt có quầng thâm chắc do thường xuyên thức đêm.
"Cô gái, hai người chắc rất yêu nhau đúng không? Nhìn hành động và ánh mắt của hai người là nhìn ra được." Mẹ của cậu bé bên cạnh cười nói, "Bạn trai cô may mắn thật đấy, cậu ta hình như... Ha ha, làm mẹ không dễ dàng mà."
"Giữa chúng tôi không phải quan hệ yêu đương." Thương Dĩ Nhu vội giải thích.
"À. Cũng đúng, con gái tìm đối tượng không thể chỉ dựa vào cảm giác, phải suy nghĩ cho tương lai sau này. Chàng trai này bề ngoài trông rất ưu tú nhưng đầu óc lại có vấn đề, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ, thích thì cứ thích, chứ không nên chọn làm chồng.
"Anh ta..." Thương Dĩ Nhu còn chưa kịp nói Khúc Mịch rất bình thường, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên.
"Cái chị này, nếu chị có thời gian tám chuyện thì đọc sách nhiều vào, hoặc là đi học cắm hoa, trà đạo đi, kẻo chồng chị phải đi tìm phụ nữ khác ở bên ngoài đấy." Không biết từ khi nào Khúc Mịch đã tỉnh, "Phụ nữ bề ngoài không đẹp không sao, ngực nhỏ cũng không đáng sợ, sợ nhất là đã không đẹp, ngực nhỏ mà còn ngốc nghếch!"
"Chồng ai có phụ nữ bên ngoài hả? Cậu đừng có nói bậy, đúng là cái đồ thiểu năng trí tuệ!" Sắc mặt người phụ nữ kia lập tức thay đổi, kéo con trai mình và bình dịch truyền nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Sao anh biết chồng chị ấy ngoại tình?"
Nhìn người phụ nữ kia như vậy, xem ra là đã bị Khúc Mịch nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận.
Khúc Mịch khẽ cười: "Đeo nhẫn kim cương, mặc đồ hàng hiệu, con trai nửa đêm bị bệnh lại không thấy chồng xuất hiện, hơn nữa còn là người nhiều chuyện, cô nghĩ có người đàn ông có tiền nào chịu chung thủy với chị ta cả đời không?"
"Thế ý anh là nếu đàn ông không có tiền thì có thể chịu được phụ nữ nói nhiều?"
"Nhân tính chính là như vậy. Sở dĩ có thể chịu đựng là vì không thể thay đổi, người vô năng không có quyền nói không!"
"Nhưng con người ai cũng sẽ dần dần thay đổi, một người phụ nữ suốt ngày quanh quẩn trong bếp, dù có ưu nhã đến đâu cũng không thắng được thời gian. Nếu đúng như anh nói, đàn ông có năng lực thì có thể đổi phụ nữ sinh đẹp nhã nhặn bất cứ lúc nào sao?" Thương Dĩ Nhu không tán đồng lý luận này, đây rõ ràng chỉ là cái cớ để đàn ông mắc lỗi.
"Mỗi người một khác. Ở Đại Quan Viên chẳng có mấy người thích Lâm Đại Ngọc, ai cũng nói cô ta khóc sướt mướt, lòng dạ hẹp hòi thích so đo. Nhưng Giả Bảo Ngọc lại thích, bởi vì cô ta khóc là kiểu mẫu Giả Bảo Ngọc thích." Khúc Mịch đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Thương Dĩ Nhu chằm chằm, "Bác sĩ Thương, tôi..."
Đột nhiên chuông di động cắt ngang lời anh định nói.
"Đại sư huynh." Thương Dĩ Nhu nghe máy, "Có gì không?"
"Anh mới mua bữa sáng mà em thích ăn nhất, thuận đường mang qua cho em. Anh qua nhà em ngay, em đừng có làm bữa sáng nhé." Giọng ở đầu bên kia khá lớn, Khúc Mịch nghe rất rõ.
"Giáo sư Dương." Thương Dĩ Nhu chưa kịp trả lời, anh đã lên tiếng trước, "Bữa sáng anh mang qua có đủ cho hai người không?"
Đối phương nhất thời im lặng, Thương Dĩ Nhu trừng mắt nhìn anh, vội giải thích: "Đại sư huynh đừng hiểu lầm, sáng sớm đội trưởng Khúc bị sốt, em đưa anh ấy đến bệnh viện truyền nước."
Bên kia vẫn không nói gì, Khúc Mịch ở bên này cười đắc ý. Thương Dĩ Nhu cau mày, lời cô nói sao nghe thế nào cũng không giống giải thích, ngược lại như càng bôi đen vậy?
"Hai người cứ ở bệnh viện đi." Một lát sau, Dương Thâm mới trả lời, sau đó cúp máy.
/479
|