Edit: Thủy Lưu Ly
Tuyết trắng phủ mờ mọi cảnh vật, mây đen không tiêu tan, lại một đêm không trăng không sao, gió lạnh đêm đông như những lưỡi đao sắc bén thổi quét trên mặt, đau đến mắt cũng mở không nổi ra. Đầu đường, người gõ mõ cầm canh (gõ mõ thông báo canh giờ) bị đông lạnh, rùng mình từng trận, thanh âm khàn khàn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Giờ tý canh ba, một bóng đen tựa như một làn khói nhẹ từ trong Liễu Vương phủ nhanh nhẹn bay ra, chỉ mượn lực trên mái đình một chút, sau đó trong nháy mắt liền biến mất không thấy tung tích, không chút dấu vết.
Vân Cuồng một thân trang phụ dạ hành màu đen, trên mặt mang một cái mặt nạ được điêu khắc bằng loại gỗ tốt nhất, che hết khuôn mặt chỉ để lộ một đôi mắt sắc bén. Mũi chân nàng điểm nhẹ trên cành lá, đạp không mà đi, nhanh tựa thiểm điện (sấm sét), trong chốc lát liền xâm nhập thành công vào hoàng cung mà không gây ra bất kỳ xôn xao gì.
Nàng đứng trên cành một cây cổ thụ cao lớn, ngưng thần đề khí, cả người giống như hòa nhập vào tự nhiên, lẳng lặng chờ đợi dị biến xuất hiện.
Cho dù là có người tu vi cao hơn so với nàng nhưng chỉ cần nàng không động thì bọn hắn cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng được.
Cảnh giới như vậy, hòa hợp cùng linh khí như vậy, không có người nào có thể làm được, cho dù võ công có đạt đến tột cùng, không có điều kiện đặc thù thì cũng giống nhau không thể đạt đến cảnh giới như thế. Đời này Vân Cuồng vừa mới sinh ra đã bắt đầu luyện Kinh Thiên bí quyết, cũng đột phá cửa thứ bảy của Kinh Thiên bí quyết nên mới có năng lực như vậy.
Chờ đợi không bao lâu, một đạo bóng dáng như u linh từ tẩm cung của thái tử bay ra, đôi mắt tinh tường, cơ trí của Vân Cuồng nhíu lại, điểm nhẹ mũi chân, lặng yên theo sau.
Bóng đen dường như cực kỳ quen thuộc với hoàng cung, ngựa quen đường cũ làm hắn không khó khăn tránh được mấy đợt thủ vệ tuần ta. Cực kỳ cẩn thận ở ngã tư ngã tư đường vòng vo mấy lần, giống như cảm thấy không có người theo dõi, lúc này bỗng dưng vận toàn bộ kình lực vọt hướng mục đích đã xác định trước.
Không vội, không nóng nảy, Vân Cuồng lặng yên không tiếng động bình tĩnh bám theo ở phía sau. Lúc nhìn thấy bóng đen chui vào hậu viện một gian đại trạch, liền trừng thẳng ánh mắt, hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười.Ở trước cửa tiền viện, ba chữ to lòe lòe kim quang được khảm trên bảng hiệu đúng là “Liễu vương phủ”!
Nàng mới vừa từ nơi này ra ngoài, không nghĩ dạo một vòng, cuối cùng lại có thể quay lại đây…
Đi theo bóng đen ba đường bảy ngách, dần dần hai người tiến vào một chỗ hẻo lánh, xung quanh cỏ dại mọc đầy. Xa xa Vân Cuồng đã nhìn thấy từ đường tổ tông luôn luôn quạnh quẽ kia lúc này lại có hai hàng hán tử quần áo sơ xác tiêu điều, cả người tràn ngập huyết khí, còn bên trong từ đường tối đen lại lộ ra bóng dáng một lão nhân có khuôn mặt nghiêm túc… Trong lòng như bị sét đánh, khiếp sợ thiếu chút từ chỗ ẩn thân ngã xuống!
Suốt ngày đánh nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mắt!
Vân Cuồng cười khổ một trận, bùi ngùi thở dài. Thiếu Thu ca ca a, người đứng sau ngươi thật đúng là đã khiến ta chấn động thật sâu a.
Bên trong từ đường, Liễu Kiếm và Liễu Thanh một thân uy nghiêm, lạnh lùng nghiêm nghị dị thường, khí phách mười phần, thần ắc cũng không còn một chút gì gọi là thuần hậu chất phát hay già mà không kính, lão ngoan đồng nữa, nay lại… Nàng dấu diếm người nhà bảy năm, nhưng hai người này không phải cũng dưới mắt nàng ẩn dấu bảy năm? Mà thế nhân cũng không ai biết Liễu gia thế gia đã dấu diếm bọn họ bấy lâu. Thì ra việc này gọi là ý nghĩa của chữ trung thành một mực! Lại hoàn toàn không ngờ tới tất cả cũng chỉ là dối trá!
Nghĩ đến mẫu thân mỹ mạo và nãi nãi hình như cũng không hay biết gì, đáy lòng Vân Cuồng cảm thấy không có tư vị. Nếu không phải ban ngày trong những lời nói của Thiếu Thu ca ca nàng phát hiện có điều không bình thường, quyết định đến xem một chuyến thì nói không chừng nàng cũng phải mất rất lâu mới phát hiện được chuyện này.
Lần theo dõi này của Vân Cuồng hoàn toàn vì thái độ hôm nay của Sở Thiếu Thu quá mức quỷ dị. Cho dù chính mình đáng yêu đến mức không thể không khiến một thiên hạ mỹ nam yêu mến nhưng cũng không như Sở Thiếu Thu, rất khác thường. Theo những gì nàng cảm nhận được, Sở Thiếu Thu không phải là người hoàn toàn không có lý trí, cho dù hắn đối với nàng rất có hảo cảm, cũng sẽ không tùy tiện đối với một “nam nhân” nói ra câu “Hộ ngươi cả đời”.
Hôm nay hắn hứa hẹn với mình càng giống như là tuyên thệ, như đã hạ quyết tâm gì đó. Hơn nữa hắn là người đầu tiên Vân Cuồng gặp từ khi vào thế giới này có tu tập nội công tâm pháp võ đạo, còn là một cao thủ. Vân Cuồng liền nhận định, chỉ sợ phía sau hắn còn có cao nhân, còn có thể có quan hệ gì đó với mình. Xuất phát từ sự quan tâm đối với hắn, lúc này nàng mới muốn tìm tòi đến tận cùng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, người gọi là cao nhân kia, lại chính là cha cùng ông nội của mình!
Vân Cuồng âm thầm chán nản, xem ra bảy năm nay nàng thật sự rất sơ sót, chỉ ở bên trong Liễu vương phủ, không bước ra cửa lớn một bước. Nàng chỉ một lòng nghĩ đến chuyện luyện công, tình hình thực tế bên ngoài lại như bị che mắt bịt tai, không biết chút gì. Một lời nói dối lớn như vậy lại có thể lừa nàng bảy năm, quả thật rất mất mặt!
“Thiếu Thu, ngươi thật sự quyết định?” Bên trong từ đường, Liễu Thanh vẻ mặt trang trọng hỏi lại.
Người tới gỡ xuống khăn che mặt lộ ra dung nhan tuấn mỹ, tuy là một thân hắc y nhưng trên người vẫn thản nhiên lộ ra một cỗ khí chất thoát tục. Kia, không phải Sở Thiếu Thu thì còn là người nào! Hắn khẳng định, đạm đạm cười.
“Hôm nay ta đã gặp Vân Cuồng đệ đệ, ta cảm thấy hắn không phải là một khối gỗ mục như đồn đaị…Nếu từ nhỏ ta đã là người tông môn chọn lựa, tu tập võ học của tông môn truyền lại, thì trăm năm ước hẹn, ta tự nhiên không thể chối từ…”
(Đại khái anh chấp nhận tu tập võ học của tông môn, chấp nhận ước hẹn trăm năm gì đó thay Vân Cuồng vì muốn bảo vệ Vân Cuồng, người nổi tiếng thường nói chuyện khó hiểu vậy đấy =]]]])
“Ai…” Liễu Kiếm than nhẹ một tiếng.
“Đáng tiếc Cuồng nhi sinh ra chậm, lại là nhất mạch đơn truyền của Liễu gia, công pháp tông môn tuy là tuyệt thế, nhưng chỉ có một người có Huyền Châu ngàn năm mới luyện được Huyền Băng Quyết*. Năm đó mẫu thân Cuồng nhi bị Lôi môn ám toán, chậm chạp không mang thai được, khiến Liễu gia không có con cháu nói dõi, mà trăm năm ước hẹn chỉ còn không tới hai mươi năm. Đến lúc đó dù có luyện thành, Cuồng nhi cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, không thể được tuyển chọn, nên bây giờ mới có thể liên lụy ngươi. Ngươi dù sao cũng là Quốc quân tương lai của Sở quốc, thật sự làm khó ngươi rồi.”
Sở Thiếu Thu chậm rãi lắc đầu, lấy một loại giọng điệu đùa giỡn nói.
“Cửu cửu, người lừa ta a, những nhân vật có thế lực trong thiên hạ này, chúng ta không phải không hiểu, một vi trí vua một nước thì là cái gì đâu? Tất cả bí tịch võ học đều ở cửu đại thế gia, cái gọi là thất quốc cũng chỉ là đại biểu cho tiếng nói của cửu đại thế gia, Quốc quân cũng chỉ là một con bù nhìn mà thôi. Huyết sát vừa ra, ai dám tranh phong, nếu không phải cửu đại thế gia có chế ước (hiệp ước khắc chế lẫn nhau) thì ở trong Sở kinh này, chỉ cần cửu cửu ra lệnh một tiếng, trực tiếp diệt hoàng triều Sở quốc cũng là chuyện dễ dàng… Được cửu cửu cùng ngoại công coi trọng, không tiếc tự hủy thần công bức ra Huyền Châu đưa cho Thiếu Thu, cùng năng lực nắm trong tay thế lực Huyết sát Long Môn lệnh… Người khác dù có tu mấy đời cũng không có loại phúc khí này, ta còn cảm thấy làm khó cái gì?”
“Ngươi, tiểu tử này…” Liễu Kiếm bị thái độ nhàn nhã của hắn làm cho dở khóc dở cười, đập bả vai hắn một chút, ngữ điệu trầm trọng nói.
“Ngươi phải biết rằng, trăm năm chi tranh (cuộc phân tranh một trăm năm diễn ra một lần) vô cũng thảm thiết, hoàn toàn chính là sinh tử đấu (trận chiến sinh tử), mặc khác những nhân tuyển của các đại gia tộc đều là tinh anh trong tinh anh, chỉ trừ nhất mạch đơn truyền của Liễu gia ta hiện nay. Ngươi dù không phải là huyết mạch trực hệ, muốn phát huy hoàn toàn uy lực của Huyền Băng Quyết chỉ có thể đi theo con đường tông môn huyết thệ (lời thề ước bằng máu). Cả đời ngươi phải bảo hộ Cuồng nhi, một khi hắn (Vân Cuồng) chết, ngươi cũng không sống thêm được một ngày, điều này đối với ngươi rất không công bằng… Hơn nữa thiên tư của ngươi tuy rằng không tồi, muốn ở nơi những thiên tài tuyệt thế trổ hết tài năng cũng không phải là chuyện dễ dàng, việc này không khác gì đi chịu chết a…”
“Huyền Băng Quyết từ bảy tuổi có thể bắt đầu tu luyện nhưng Cuồng đệ tuổi còn quá nhỏ*, cách trăm năm chi ước cũng chỉ khoảng mười năm, hắn dù có là thiên tài cũng không thể trong vòng mười năm tu luyện đại thành. Lôi môn thế gia đã sớm tính toán rất tốt, nếu tổng yếu cần một người chịu chết thì cần gì phải kéo một người cái gì cũng không biết như hắn tiến vào.” Đôi mắt trong suốt của Sở Thiếu Thu không tìm thấy một tia ba động, bình tĩnh phân tích, giống như hắn đang nói về một chuyện bình thường nào đó mà không phải chuyện liên quan đến sinh tử chính hắn.
“Về phần huyết thệ, trước lúc nhìn thấy Cuồng đệ, ta có chút bài xích, chỉ là hiện tại ta đã nghĩ thông suốt… Nguyện trung thành với Thiếu chủ (Vân Cuồng) là vinh hạnh của ta, mặc kệ ta chỉ còn thời gian vài năm, có thể bảo hộ hắn một khắc liền một khắc, cả đời này, ta sẽ bảo hộ Thiếu chủ chu toàn.”
“Cuồng nhi lại là một tên tiểu tử vô dụng quần là áo lụa, thật là tức chết lão phu!” Liễu Thanh phẫn nộ gầm gừ, nhìn bộ dạng thường ngày của Vân Cuồng đã thấy tức giận. Lão nghe nói Vân Cuồng còn khiến Mạnh tiên sinh tức giận đến đem hắn đuổi ra học đường, trong lòng lão không phải chỉ cảm thấy một chút buồn bực không đâu.
Sở Thiếu Thu giật mình, lúc nghe thấy mấy chữ “quần là áo lụa”, trên mặt lại nổi lên một chút tươi cười nghiền ngẫm kỳ dị, chỉ tiếc Liễu Thanh không có phát hiện, hắn (Liễu Thanh) tiếp tục thở dài.
“Nếu hắn có thể không chịu thua kém một chút, ngươi sẽ được bình yên làm vua một nước, cũng hoàn thành tâm nguyện duy nhất của lão phu. Nhưng xem bộ dáng hiện giờ của hắn đi, lão phu làm sao có thể yên tâm truyền lại bí tịch võ học lưu truyền nhiều đời cho hắn? Hài tử, ngươi rất hiểu chuyện, ngoại công xin lỗi ngươi, áy náy gì đó ta sẽ không nói nhiều… Thân đang trong dòng nước xiết, nếu không ngược dòng mà lên thì chỉ có thể bị dòng nước cuốn vào đáy sông. Muốn duy trì một đại gia tộc như thế này, nói dễ hơn làm, nếu có thể, ngoại công làm sao lại nguyện ý hy sinh con cháu của mình?”
Ánh nến trong từ đường lúc sáng lúc tối, không khí yên lặng chỉ còn truyền lại tiếng lão nhân thở dài, Liễu Thanh và Liễu Kiếm thần sắc ảm đạm, cô tịch tang thương. Đúng vậy, nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn giả bộ tính cách giả tạo? Ai có thể ngờ đến, bên dưới phong cảnh hoa lệ của truyền nhân của tông môn lại che dấu những bức tranh như vậy.
“Ngoại công, ta hiểu được.” Ánh mắt tuyệt mỹ thiếu niên trở nên thâm thúy, sâu thẳm, bóng dáng thon dài nhiễm một tầng cảm xúc cô độc khiến người đau lòng.
“Nhân sinh như một giấc mộng, sinh tử tùy mệnh, phú quý tại thiên. Vận mệnh ta nếu đã như vậy, ta cũng chẳng trách người khác, chỉ nguyện không liên lụy người xung quanh…”
Nói đến đây, lại đột nhiên nghe được một tiếng vang cực nhỏ trên đỉnh đầu. Sở Thiếu Thu thần sắc khẽ biến, mâu quang sắc bén như đao, bóng dáng bỗng dưng vọt lên cao mấy trượng, linh mẫn như chim yến, phi thân lên nóc nhà phía xa xa.
“Người nào!” Sở Thiếu Thu phiêu nhiên như tiên nhân, toàn thân lại tỏa ra hàn khí dày đặc. Vốn là băng tuyết còn chưa tan trong đêm đông nay lại nổi lên như gió lốc kinh thiên, hơn mười đạo chỉ phong hướng bóng dáng nhỏ xinh phía trước bắn xuyên qua!
Nhưng khiến hắn chấn động chính là, bóng dáng phía trước cũng không chút bối rối, đối mặt công kích toàn lực của hắn chỉ hờ hững vung chưởng lên, Bạo Phong Tuyết liền tan. Xem tình huống này, người tới công lực hẳn cao hơn hắn không chỉ một bậc, Sở kinh khi nào xuất hiện cao thủ bực này? Người này có mục đích gì ở đây? Hắn có thể gây bất lợi đối với tông môn không? Sở Thiếu Thu đôi mắt sắc lạnh như băng, trong lòng đã hạ quyết tâm muốn lưu “hắn” tại nơi này.
“Huyết Sát nghe lệnh, đem người này…” Ngay lúc bốn chữ “đánh chết tại chỗ” còn chưa thốt ra, trong mắt Sở Thiếu Thu lại nổi lên kinh ngạc thật sâu, cánh tay còn giơ giữa không trung, lúc này lại quên ra chiêu.
Đôi mắt tinh thuần như đêm đen, sáng ngời lộ ra dưới mặt nạ bằng gỗ kia so với bông tuyết trắng noãn đọng trên mái hiên còn muốn trong suốt chói mắt hơn. Cho dù đang che mặt nhưng người trước mắt này lại giống như một trong những tinh linh của thiên địa, là vật cưng của vạn vật. Rõ ràng mặt một thân hắc y lại giống như không người nào có thể so sánh được.
Khiến cho thể xác và tinh thần hắn mạnh mẽ rung động chính là đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy đang lấy một ánh mắt phức tạp đến cực điểm nhìn hắn. Trong ánh mắt, lộ ra ẩn nhẫn, thương tiếc, thân thiết, ngũ vị tạp trần, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, như cả người hắn đều bị nhìn thấu hoàn toàn.
Hồng y Huyết Sát lúc này cũng đồng loạt đứng sau người hắn (Vân Cuồng), bóng dáng người nọ chợt lóe, lấy tốc độ khiến bọn họ sợ hãi, nhoáng lên một cái, biến mất, không còn tung tích!
Sở Thiếu Thu buông tay xuống, sắc mặt trầm như nước, tầm mắt cũng không tự chủ hướng về một địa phương nào đó trong Liễu vương phủ…
Người kia, đôi mắt kia…
Tuyết trắng phủ mờ mọi cảnh vật, mây đen không tiêu tan, lại một đêm không trăng không sao, gió lạnh đêm đông như những lưỡi đao sắc bén thổi quét trên mặt, đau đến mắt cũng mở không nổi ra. Đầu đường, người gõ mõ cầm canh (gõ mõ thông báo canh giờ) bị đông lạnh, rùng mình từng trận, thanh âm khàn khàn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Giờ tý canh ba, một bóng đen tựa như một làn khói nhẹ từ trong Liễu Vương phủ nhanh nhẹn bay ra, chỉ mượn lực trên mái đình một chút, sau đó trong nháy mắt liền biến mất không thấy tung tích, không chút dấu vết.
Vân Cuồng một thân trang phụ dạ hành màu đen, trên mặt mang một cái mặt nạ được điêu khắc bằng loại gỗ tốt nhất, che hết khuôn mặt chỉ để lộ một đôi mắt sắc bén. Mũi chân nàng điểm nhẹ trên cành lá, đạp không mà đi, nhanh tựa thiểm điện (sấm sét), trong chốc lát liền xâm nhập thành công vào hoàng cung mà không gây ra bất kỳ xôn xao gì.
Nàng đứng trên cành một cây cổ thụ cao lớn, ngưng thần đề khí, cả người giống như hòa nhập vào tự nhiên, lẳng lặng chờ đợi dị biến xuất hiện.
Cho dù là có người tu vi cao hơn so với nàng nhưng chỉ cần nàng không động thì bọn hắn cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng được.
Cảnh giới như vậy, hòa hợp cùng linh khí như vậy, không có người nào có thể làm được, cho dù võ công có đạt đến tột cùng, không có điều kiện đặc thù thì cũng giống nhau không thể đạt đến cảnh giới như thế. Đời này Vân Cuồng vừa mới sinh ra đã bắt đầu luyện Kinh Thiên bí quyết, cũng đột phá cửa thứ bảy của Kinh Thiên bí quyết nên mới có năng lực như vậy.
Chờ đợi không bao lâu, một đạo bóng dáng như u linh từ tẩm cung của thái tử bay ra, đôi mắt tinh tường, cơ trí của Vân Cuồng nhíu lại, điểm nhẹ mũi chân, lặng yên theo sau.
Bóng đen dường như cực kỳ quen thuộc với hoàng cung, ngựa quen đường cũ làm hắn không khó khăn tránh được mấy đợt thủ vệ tuần ta. Cực kỳ cẩn thận ở ngã tư ngã tư đường vòng vo mấy lần, giống như cảm thấy không có người theo dõi, lúc này bỗng dưng vận toàn bộ kình lực vọt hướng mục đích đã xác định trước.
Không vội, không nóng nảy, Vân Cuồng lặng yên không tiếng động bình tĩnh bám theo ở phía sau. Lúc nhìn thấy bóng đen chui vào hậu viện một gian đại trạch, liền trừng thẳng ánh mắt, hơi có chút cảm giác dở khóc dở cười.Ở trước cửa tiền viện, ba chữ to lòe lòe kim quang được khảm trên bảng hiệu đúng là “Liễu vương phủ”!
Nàng mới vừa từ nơi này ra ngoài, không nghĩ dạo một vòng, cuối cùng lại có thể quay lại đây…
Đi theo bóng đen ba đường bảy ngách, dần dần hai người tiến vào một chỗ hẻo lánh, xung quanh cỏ dại mọc đầy. Xa xa Vân Cuồng đã nhìn thấy từ đường tổ tông luôn luôn quạnh quẽ kia lúc này lại có hai hàng hán tử quần áo sơ xác tiêu điều, cả người tràn ngập huyết khí, còn bên trong từ đường tối đen lại lộ ra bóng dáng một lão nhân có khuôn mặt nghiêm túc… Trong lòng như bị sét đánh, khiếp sợ thiếu chút từ chỗ ẩn thân ngã xuống!
Suốt ngày đánh nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mắt!
Vân Cuồng cười khổ một trận, bùi ngùi thở dài. Thiếu Thu ca ca a, người đứng sau ngươi thật đúng là đã khiến ta chấn động thật sâu a.
Bên trong từ đường, Liễu Kiếm và Liễu Thanh một thân uy nghiêm, lạnh lùng nghiêm nghị dị thường, khí phách mười phần, thần ắc cũng không còn một chút gì gọi là thuần hậu chất phát hay già mà không kính, lão ngoan đồng nữa, nay lại… Nàng dấu diếm người nhà bảy năm, nhưng hai người này không phải cũng dưới mắt nàng ẩn dấu bảy năm? Mà thế nhân cũng không ai biết Liễu gia thế gia đã dấu diếm bọn họ bấy lâu. Thì ra việc này gọi là ý nghĩa của chữ trung thành một mực! Lại hoàn toàn không ngờ tới tất cả cũng chỉ là dối trá!
Nghĩ đến mẫu thân mỹ mạo và nãi nãi hình như cũng không hay biết gì, đáy lòng Vân Cuồng cảm thấy không có tư vị. Nếu không phải ban ngày trong những lời nói của Thiếu Thu ca ca nàng phát hiện có điều không bình thường, quyết định đến xem một chuyến thì nói không chừng nàng cũng phải mất rất lâu mới phát hiện được chuyện này.
Lần theo dõi này của Vân Cuồng hoàn toàn vì thái độ hôm nay của Sở Thiếu Thu quá mức quỷ dị. Cho dù chính mình đáng yêu đến mức không thể không khiến một thiên hạ mỹ nam yêu mến nhưng cũng không như Sở Thiếu Thu, rất khác thường. Theo những gì nàng cảm nhận được, Sở Thiếu Thu không phải là người hoàn toàn không có lý trí, cho dù hắn đối với nàng rất có hảo cảm, cũng sẽ không tùy tiện đối với một “nam nhân” nói ra câu “Hộ ngươi cả đời”.
Hôm nay hắn hứa hẹn với mình càng giống như là tuyên thệ, như đã hạ quyết tâm gì đó. Hơn nữa hắn là người đầu tiên Vân Cuồng gặp từ khi vào thế giới này có tu tập nội công tâm pháp võ đạo, còn là một cao thủ. Vân Cuồng liền nhận định, chỉ sợ phía sau hắn còn có cao nhân, còn có thể có quan hệ gì đó với mình. Xuất phát từ sự quan tâm đối với hắn, lúc này nàng mới muốn tìm tòi đến tận cùng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, người gọi là cao nhân kia, lại chính là cha cùng ông nội của mình!
Vân Cuồng âm thầm chán nản, xem ra bảy năm nay nàng thật sự rất sơ sót, chỉ ở bên trong Liễu vương phủ, không bước ra cửa lớn một bước. Nàng chỉ một lòng nghĩ đến chuyện luyện công, tình hình thực tế bên ngoài lại như bị che mắt bịt tai, không biết chút gì. Một lời nói dối lớn như vậy lại có thể lừa nàng bảy năm, quả thật rất mất mặt!
“Thiếu Thu, ngươi thật sự quyết định?” Bên trong từ đường, Liễu Thanh vẻ mặt trang trọng hỏi lại.
Người tới gỡ xuống khăn che mặt lộ ra dung nhan tuấn mỹ, tuy là một thân hắc y nhưng trên người vẫn thản nhiên lộ ra một cỗ khí chất thoát tục. Kia, không phải Sở Thiếu Thu thì còn là người nào! Hắn khẳng định, đạm đạm cười.
“Hôm nay ta đã gặp Vân Cuồng đệ đệ, ta cảm thấy hắn không phải là một khối gỗ mục như đồn đaị…Nếu từ nhỏ ta đã là người tông môn chọn lựa, tu tập võ học của tông môn truyền lại, thì trăm năm ước hẹn, ta tự nhiên không thể chối từ…”
(Đại khái anh chấp nhận tu tập võ học của tông môn, chấp nhận ước hẹn trăm năm gì đó thay Vân Cuồng vì muốn bảo vệ Vân Cuồng, người nổi tiếng thường nói chuyện khó hiểu vậy đấy =]]]])
“Ai…” Liễu Kiếm than nhẹ một tiếng.
“Đáng tiếc Cuồng nhi sinh ra chậm, lại là nhất mạch đơn truyền của Liễu gia, công pháp tông môn tuy là tuyệt thế, nhưng chỉ có một người có Huyền Châu ngàn năm mới luyện được Huyền Băng Quyết*. Năm đó mẫu thân Cuồng nhi bị Lôi môn ám toán, chậm chạp không mang thai được, khiến Liễu gia không có con cháu nói dõi, mà trăm năm ước hẹn chỉ còn không tới hai mươi năm. Đến lúc đó dù có luyện thành, Cuồng nhi cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, không thể được tuyển chọn, nên bây giờ mới có thể liên lụy ngươi. Ngươi dù sao cũng là Quốc quân tương lai của Sở quốc, thật sự làm khó ngươi rồi.”
Sở Thiếu Thu chậm rãi lắc đầu, lấy một loại giọng điệu đùa giỡn nói.
“Cửu cửu, người lừa ta a, những nhân vật có thế lực trong thiên hạ này, chúng ta không phải không hiểu, một vi trí vua một nước thì là cái gì đâu? Tất cả bí tịch võ học đều ở cửu đại thế gia, cái gọi là thất quốc cũng chỉ là đại biểu cho tiếng nói của cửu đại thế gia, Quốc quân cũng chỉ là một con bù nhìn mà thôi. Huyết sát vừa ra, ai dám tranh phong, nếu không phải cửu đại thế gia có chế ước (hiệp ước khắc chế lẫn nhau) thì ở trong Sở kinh này, chỉ cần cửu cửu ra lệnh một tiếng, trực tiếp diệt hoàng triều Sở quốc cũng là chuyện dễ dàng… Được cửu cửu cùng ngoại công coi trọng, không tiếc tự hủy thần công bức ra Huyền Châu đưa cho Thiếu Thu, cùng năng lực nắm trong tay thế lực Huyết sát Long Môn lệnh… Người khác dù có tu mấy đời cũng không có loại phúc khí này, ta còn cảm thấy làm khó cái gì?”
“Ngươi, tiểu tử này…” Liễu Kiếm bị thái độ nhàn nhã của hắn làm cho dở khóc dở cười, đập bả vai hắn một chút, ngữ điệu trầm trọng nói.
“Ngươi phải biết rằng, trăm năm chi tranh (cuộc phân tranh một trăm năm diễn ra một lần) vô cũng thảm thiết, hoàn toàn chính là sinh tử đấu (trận chiến sinh tử), mặc khác những nhân tuyển của các đại gia tộc đều là tinh anh trong tinh anh, chỉ trừ nhất mạch đơn truyền của Liễu gia ta hiện nay. Ngươi dù không phải là huyết mạch trực hệ, muốn phát huy hoàn toàn uy lực của Huyền Băng Quyết chỉ có thể đi theo con đường tông môn huyết thệ (lời thề ước bằng máu). Cả đời ngươi phải bảo hộ Cuồng nhi, một khi hắn (Vân Cuồng) chết, ngươi cũng không sống thêm được một ngày, điều này đối với ngươi rất không công bằng… Hơn nữa thiên tư của ngươi tuy rằng không tồi, muốn ở nơi những thiên tài tuyệt thế trổ hết tài năng cũng không phải là chuyện dễ dàng, việc này không khác gì đi chịu chết a…”
“Huyền Băng Quyết từ bảy tuổi có thể bắt đầu tu luyện nhưng Cuồng đệ tuổi còn quá nhỏ*, cách trăm năm chi ước cũng chỉ khoảng mười năm, hắn dù có là thiên tài cũng không thể trong vòng mười năm tu luyện đại thành. Lôi môn thế gia đã sớm tính toán rất tốt, nếu tổng yếu cần một người chịu chết thì cần gì phải kéo một người cái gì cũng không biết như hắn tiến vào.” Đôi mắt trong suốt của Sở Thiếu Thu không tìm thấy một tia ba động, bình tĩnh phân tích, giống như hắn đang nói về một chuyện bình thường nào đó mà không phải chuyện liên quan đến sinh tử chính hắn.
“Về phần huyết thệ, trước lúc nhìn thấy Cuồng đệ, ta có chút bài xích, chỉ là hiện tại ta đã nghĩ thông suốt… Nguyện trung thành với Thiếu chủ (Vân Cuồng) là vinh hạnh của ta, mặc kệ ta chỉ còn thời gian vài năm, có thể bảo hộ hắn một khắc liền một khắc, cả đời này, ta sẽ bảo hộ Thiếu chủ chu toàn.”
“Cuồng nhi lại là một tên tiểu tử vô dụng quần là áo lụa, thật là tức chết lão phu!” Liễu Thanh phẫn nộ gầm gừ, nhìn bộ dạng thường ngày của Vân Cuồng đã thấy tức giận. Lão nghe nói Vân Cuồng còn khiến Mạnh tiên sinh tức giận đến đem hắn đuổi ra học đường, trong lòng lão không phải chỉ cảm thấy một chút buồn bực không đâu.
Sở Thiếu Thu giật mình, lúc nghe thấy mấy chữ “quần là áo lụa”, trên mặt lại nổi lên một chút tươi cười nghiền ngẫm kỳ dị, chỉ tiếc Liễu Thanh không có phát hiện, hắn (Liễu Thanh) tiếp tục thở dài.
“Nếu hắn có thể không chịu thua kém một chút, ngươi sẽ được bình yên làm vua một nước, cũng hoàn thành tâm nguyện duy nhất của lão phu. Nhưng xem bộ dáng hiện giờ của hắn đi, lão phu làm sao có thể yên tâm truyền lại bí tịch võ học lưu truyền nhiều đời cho hắn? Hài tử, ngươi rất hiểu chuyện, ngoại công xin lỗi ngươi, áy náy gì đó ta sẽ không nói nhiều… Thân đang trong dòng nước xiết, nếu không ngược dòng mà lên thì chỉ có thể bị dòng nước cuốn vào đáy sông. Muốn duy trì một đại gia tộc như thế này, nói dễ hơn làm, nếu có thể, ngoại công làm sao lại nguyện ý hy sinh con cháu của mình?”
Ánh nến trong từ đường lúc sáng lúc tối, không khí yên lặng chỉ còn truyền lại tiếng lão nhân thở dài, Liễu Thanh và Liễu Kiếm thần sắc ảm đạm, cô tịch tang thương. Đúng vậy, nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn giả bộ tính cách giả tạo? Ai có thể ngờ đến, bên dưới phong cảnh hoa lệ của truyền nhân của tông môn lại che dấu những bức tranh như vậy.
“Ngoại công, ta hiểu được.” Ánh mắt tuyệt mỹ thiếu niên trở nên thâm thúy, sâu thẳm, bóng dáng thon dài nhiễm một tầng cảm xúc cô độc khiến người đau lòng.
“Nhân sinh như một giấc mộng, sinh tử tùy mệnh, phú quý tại thiên. Vận mệnh ta nếu đã như vậy, ta cũng chẳng trách người khác, chỉ nguyện không liên lụy người xung quanh…”
Nói đến đây, lại đột nhiên nghe được một tiếng vang cực nhỏ trên đỉnh đầu. Sở Thiếu Thu thần sắc khẽ biến, mâu quang sắc bén như đao, bóng dáng bỗng dưng vọt lên cao mấy trượng, linh mẫn như chim yến, phi thân lên nóc nhà phía xa xa.
“Người nào!” Sở Thiếu Thu phiêu nhiên như tiên nhân, toàn thân lại tỏa ra hàn khí dày đặc. Vốn là băng tuyết còn chưa tan trong đêm đông nay lại nổi lên như gió lốc kinh thiên, hơn mười đạo chỉ phong hướng bóng dáng nhỏ xinh phía trước bắn xuyên qua!
Nhưng khiến hắn chấn động chính là, bóng dáng phía trước cũng không chút bối rối, đối mặt công kích toàn lực của hắn chỉ hờ hững vung chưởng lên, Bạo Phong Tuyết liền tan. Xem tình huống này, người tới công lực hẳn cao hơn hắn không chỉ một bậc, Sở kinh khi nào xuất hiện cao thủ bực này? Người này có mục đích gì ở đây? Hắn có thể gây bất lợi đối với tông môn không? Sở Thiếu Thu đôi mắt sắc lạnh như băng, trong lòng đã hạ quyết tâm muốn lưu “hắn” tại nơi này.
“Huyết Sát nghe lệnh, đem người này…” Ngay lúc bốn chữ “đánh chết tại chỗ” còn chưa thốt ra, trong mắt Sở Thiếu Thu lại nổi lên kinh ngạc thật sâu, cánh tay còn giơ giữa không trung, lúc này lại quên ra chiêu.
Đôi mắt tinh thuần như đêm đen, sáng ngời lộ ra dưới mặt nạ bằng gỗ kia so với bông tuyết trắng noãn đọng trên mái hiên còn muốn trong suốt chói mắt hơn. Cho dù đang che mặt nhưng người trước mắt này lại giống như một trong những tinh linh của thiên địa, là vật cưng của vạn vật. Rõ ràng mặt một thân hắc y lại giống như không người nào có thể so sánh được.
Khiến cho thể xác và tinh thần hắn mạnh mẽ rung động chính là đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy đang lấy một ánh mắt phức tạp đến cực điểm nhìn hắn. Trong ánh mắt, lộ ra ẩn nhẫn, thương tiếc, thân thiết, ngũ vị tạp trần, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, như cả người hắn đều bị nhìn thấu hoàn toàn.
Hồng y Huyết Sát lúc này cũng đồng loạt đứng sau người hắn (Vân Cuồng), bóng dáng người nọ chợt lóe, lấy tốc độ khiến bọn họ sợ hãi, nhoáng lên một cái, biến mất, không còn tung tích!
Sở Thiếu Thu buông tay xuống, sắc mặt trầm như nước, tầm mắt cũng không tự chủ hướng về một địa phương nào đó trong Liễu vương phủ…
Người kia, đôi mắt kia…
/80
|