Edit: Thủy Lưu Ly
Có thể khiến thái độ của nhóm thiếu chủ buông lỏng, thậm chí chịu hạ mình tự tay bóc trái cây, đút đồ ăn này nọ, còn tìm mọi cách lấy lòng, che chở… Người này còn cần phải nói có địa vị quan trọng thế nào trong lòng nhóm thiếu chủ sao? So sánh xuống, bình thường, khi gặp người khác, hai vị thiếu chủ đều trưng ra vẻ mặt công thức hóa, hoàn toàn không cho người khác sắc mặt tốt. Vậy mà ngươi còn không tự hiểu được vị trí của mình ở đâu, địa vị nhỏ bé thế nào! Lại còn dám bày ra sắc mặt trước mặt người mà nhóm thiếu chủ muốn bảo vệ! Ngươi! Là đồ đần à!
Điều càng khiến Lôi Phú Chi và Hoa Điền phát điên chính là tên kia địa vị nhỏ thì nhỏ, cứ thành thành thành thật thật mà ngốc một bên đi không phải rất tốt sao! Hống hồ tên ngốc đó không nên không tự lượng sức mình, dùng thân kiến cản chân voi, đây không phải là điển hình cho kẻ não tàn sao?
(não tàn là nguyên văn convert)
Sở Long lúc này hoàn toàn không tự biết phải xem sắc mặt người khác. Cừu hận đã che mờ hai mắt hắn, dựa vào cảm giác “tốt đẹp” của mình tự nhận định Vân Cuồng xông loạn vào nơi này, rồi tự cho là đúng bắt đầu “giúp” nhóm thiếu chủ quở trách Vân Cuồng. Vì thế Sở Long tiếp tục liều lĩnh kêu gào.
“Ngươi nghĩ mình là ai? Tiểu vương gia thì giỏi lắm sao? Chuyện ta nói với hai vị thiếu chủ đều là chuyện trọng đại cơ mật, ngươi dựa vào cái gì mà dám ở bên cạnh nghe lén! Hai vị thiếu chủ cũng không giống cái kẻ hỗn đản, không biết xấu hổ Sở Thiếu Thu kia, có tật đoạn tay áo ghê tởm, lại càng không phải là người mà ngươi có thể nhắm trúng! Chỉ bằng ngươi tiểu tử còn chưa dài lông mà cũng muốn quyến rũ hai vị thiếu chủ ư? Sao ngươi không về nhà tự soi gương mà xem, ta thấy ngươi chỉ là…”
Sở Long càng mắng càng hăng hái, hắn cảm thấy tâm tình mình chưa bao giờ được tốt như bây giờ. Những nghẹn khuất, oán hận lúc trước ở trong cung đều bạo phát đi ra, từ ngữ ác độc, trào phúng thi nhau ùn ùn ập tới, quả thật khoái trá đến cực điểm.
Đang lúc hắn dào dạt đắc ý, một bên mắng một bên suy tư về việc mình đã làm một chuyện vĩ đại thế nào, khiến hai vị thiếu chủ hài lòng ra sao thì một quyền mạnh mẽ mang theo kình phong khủng bố đập vào mắt hắn, khiến hắn choáng vàng không rõ tình huống hiện tại của mình như thế nào. Chỉ một quyền, chỉ đơn giản một quyền chân thật nện trên mặt hắn!
Cả Phiêu Hồng lâu đều hoảng sợ run rẩy! Người phía dưới chưa kịp ngẩn đầu đã cảm thấy một vật gì đó mang theo kình phong làm người khác sợ hãi nhanh chóng xuyên qua màn trướng bằng lụa trắng từ Thảo Lan Hiên, như diều đứt dây hung hăng bay ra ngoài, lập tức khiến một đám người trong lâu trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
“Lăn!” Tiếng quát trầm thấp như sấm sét vang bên tai mỗi người, như búa tạ nện trong lòng, khiến người khác dâng lên cảm giác sợ hãi, không kiềm được rùn mình một cái.
Giờ phút này bọn hắn chỉ cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng, đến nổi chỉ cần chủ nhân thanh âm này muốn tính mạng bọn họ thì chi sợ là đây là việc dễ dàng vô cùng.
Thẳng đến khi ngã sấp trên mặt đất Phiêu Hồng Lâu, Sở Long mới cảm giác được cảm giác đau nhứt đáng sợ như bị thiết chùy hung hăng đập một cái trên mặt, cả khuôn mặt giống như bị một đấm kia đập nát. Đó là một cỗ lực lượng không gì sánh được, nháy mắt ngay ở thời điểm hắn còn không có suy nghĩ cẩn thận đã đem hắn đạp ra khỏi Thảo Lan Hiên.
Đợi đến khi toàn thân cảm nhận được đau đớn thì trong đầu Sở Long đã không thể tự hỏi cái gì nữa. Tận đến khi bất tỉnh, hắn cũng không thể cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc chính mình đã làm sai điều gì mà phải gánh tai họa bậc này.
Trên lâu, những người theo chân Sở Long không biết từ khi nào đã chạy trốn mất dạng, cũng tiện thể chạy xuống dưới lầu mang theo Sở Long đang bất tỉnh nhân sự rời khỏi Phiêu Hồng lâu, chỉ còn để lại một người không ngừng giải thích với Lôi Tiêu.
“Thiếu chủ, thật xin lỗi… Thật xin lỗi, Nhị hoàng tử không phải cố ý, thật xin lỗi…”
Hồng y như lửa, mãnh liệt mà cuồng dã. Một đôi hắc đồng mang theo tàn khốc, tuấn nhan Lôi Tiêu lạnh lùng, nghiêm nghị dọa người: “Ta nói lăn! Không nghe rõ?”
Người nọ sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng xoay người chạy biến. Không tranh thủ chạy nhanh chẳng nhẽ lại ở lại đối mặt với sát thần đáng sợ này?
Hoa Mộng Ảnh thản nhiên buông đoản đao trong tay áo, lạnh nhạt phun ra một câu: “Tiện nghi hắn.”
“Ngươi mà ra tay thì chỉ sợ mạng hắn sẽ không còn. Ở địa bàn của người ta, chúng ta vẫn nên thu liễm một chút.” Lôi Tiêu hắc hắc cười nói.
“Ngươi có tư cách nói ta? Khuôn mặt của tiểu tử đó sợ là đã bị phế rồi!” Hoa Mộng Ảnh trợn trắng mắt, trừng Lôi Tiêu một cái. Thanh âm vừa rồi kia có khi đến ông trời cũng nghe được đấy, cũng mệt hắn dám nói ra hai chữ “Thu liễm”. Những người dưới lầu chắc cũng có không ít người nhận thức Nhị hoàng tử Sở Long, vậy nên chuyện náo nhiệt bậc này càng không cần nói cũng biết sẽ được lưu truyền “đặc sắc” thế nào. Chẳng qua, chuyện đó hoàn toàn không nằm trong tầm quan tâm của bọn hắn. Động đến người của bọn hắn thì phải chấp nhận trả giá đắt…
“Xứng đáng! Là do hắn tự tìm! Ai kêu hắn vũ nhục Vân Cuồng đệ đệ!” Lệ khí trên mặt Lôi Tiêu khi chuyển hướng sang Vân Cuồng mới chậm rãi bình ổn lại. Hắn một lần nữa ôm lấy Vân Cuồng, trân trọng cứ như trân bảo đã mất mà tìm lại được, tùy ý cười nói: “Vân Cuồng đệ đệ, tên người xấu kia sẽ không đến đây nữa. Về nau nếu có người khi dễ đệ thì cứ nói với ca ca, ca ca giúp đệ đánh bay hắn!”
Tuy rằng Hoa Mộng Ảnh vẫn chưa nói chuyện nhưng ôn hòa và kiên định trong mắt lại thay thế cho tất cả những gì hắn muốn nói. Bên trong Thảo Lan hiên nho nhỏ này không biết từ khi nào đã nổi lên từng tầng thân tình ấm áp, thấm sâu vào ruột gan.
Trong nháy mắt, trên mặt Vân Cuồng chợt lóe cảm xúc kinh ngạc bàng hoàng, nhưng lại được nàng che giấu rất khả, ngay cả hai người khá tinh tường như Hoa Mộng Ảnh cũng không phát hiện được.
Nắm một đôi tay trắng noãn như ngọc, nàng híp mắt hỏi: “Tại sao các ca ca lại đối tốt với ta như vậy? Vân Cuồng biết vị Nhị hoàng tử Sở Long kia, hắn ở Sở kinh này có địa vị rất lớn, rất lớn nga, chắc hẳn sẽ mang đến phiền toái cho hai người đấy.”
“Ách… Ha ha ha…” hai thiếu niên sửng sốt, đồng thời ôm bụng cười to.
“Vân Cuồng, các ca ca cũng có địa vị rất lớn rất lớn, tên tiểu tử Nhị hoàng tử kia sẽ không làm gì được hai ca ca. Chỉ cần đệ nhớ kỹ lời chúng ta nói là tốt rồi, sau này đệ sẽ hiểu thôi.” Lôi Tiêu ôn nhu nói xong, trong nháy mắt thả ra tươi cười khiến người khác cảm thấy trước mắt sáng rọi: “Về phần nguyên nhân, chuyện này còn không đơn giản sao, vì chúng ta yêu thích đệ a!”
Ánh mắt Hoa Mộng Ảnh sáng ngời dị thường, thanh âm đạm đạm mà dễ nghe: “Vân Cuồng, nhất định phải nhớ kỹ, bất luận đệ là ai, bất luận sau này các ca ca là ai, chúng ta sẽ luôn yêu mến đệ, sủng ái đệ. Biết không?”
Bất luận như thế nào, đều yêu thích…
Vân Cuồng đột nhiên cảm thấy được, cái ôm này bỗng chốc trở nên thật ấm áp, đem cả người nàng bao vậy, cho dù là trong mùa đông cũng khiến nàng ấm áp rồi tinh rối mù.
Cái đầu nho nhỏ rủ xuống, che giấu cảm xúc phức tạp và cực đoan trong đáy mắt.
Lúc này Sở Long thật sự xong rồi, chỉ là Vân Cuồng lại không cảm thấy cao hứng nổi. Nàng xem như đã hiểu rõ ràng, Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, ở một khắc này thật sự phẫn nộ vì nàng rồi!
Biểu lộ đều thật tình, tuyệt đối không thể giả được, nhưng…
Biết ta là con trai trưởng của Liễu gia, nhưng vẫn yêu thích ta? Liễu gia cùng Lôi gia không phải là đối thủ một mất một còn sao? Các ngươi không thể nào thử ra chuyện ta biết võ công! Hơn nữa các ngươi không thể không hiểu chuyện ta là con trai độc nhất Liễu gia có ý nghĩa quan trọng như thế nào? Vậy thì tại sao?
Giờ khắc này, đột nhiên nàng muốn hỏi một chút, nếu các ngươi biết ta cố ý tiếp cận các ngươi thì lấy mục đích đối địch giữa các gia tộc, các ngươi còn có thể tiếp tục yêu thích ta sao? Nếu các ngươi phát hiện, kỳ thật ta cũng không phải là một tiểu hài tử đơn thuần, ta có lực lượng có thể uy hiếp đến gia tộc các ngươi thì các ngươi còn có thể tiếp tục yêu thích ta? Nếu một ngày ta và các ngươi đứng ở thế đối lập, trở thành địch nhân của các ngươi, các ngươi còn có thể duy hộ (duy trì + bảo hộ) ta như bây giờ sao?
Liễu Vân Cuồng nàng không phải là người mê muội, càng không thể vì mấy lời “ta yêu thích ngươi” của ai đó mà bị lu mờ lý trí.
Các ngươi cũng biết, tất cả những chuyện ta làm đều có mục đích riêng của mình. Các ngươi cũng biết, ta không thể không thời thời khắc khắc thôi tính kế người khác… Căn bản, ta không phải là người tốt lành gì…
Vân Cuồng đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, trong đó có sự đau xót không hiểu.
Ta, cho tới bây giờ cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện! Các ngươi có biết không?
Có thể khiến thái độ của nhóm thiếu chủ buông lỏng, thậm chí chịu hạ mình tự tay bóc trái cây, đút đồ ăn này nọ, còn tìm mọi cách lấy lòng, che chở… Người này còn cần phải nói có địa vị quan trọng thế nào trong lòng nhóm thiếu chủ sao? So sánh xuống, bình thường, khi gặp người khác, hai vị thiếu chủ đều trưng ra vẻ mặt công thức hóa, hoàn toàn không cho người khác sắc mặt tốt. Vậy mà ngươi còn không tự hiểu được vị trí của mình ở đâu, địa vị nhỏ bé thế nào! Lại còn dám bày ra sắc mặt trước mặt người mà nhóm thiếu chủ muốn bảo vệ! Ngươi! Là đồ đần à!
Điều càng khiến Lôi Phú Chi và Hoa Điền phát điên chính là tên kia địa vị nhỏ thì nhỏ, cứ thành thành thành thật thật mà ngốc một bên đi không phải rất tốt sao! Hống hồ tên ngốc đó không nên không tự lượng sức mình, dùng thân kiến cản chân voi, đây không phải là điển hình cho kẻ não tàn sao?
(não tàn là nguyên văn convert)
Sở Long lúc này hoàn toàn không tự biết phải xem sắc mặt người khác. Cừu hận đã che mờ hai mắt hắn, dựa vào cảm giác “tốt đẹp” của mình tự nhận định Vân Cuồng xông loạn vào nơi này, rồi tự cho là đúng bắt đầu “giúp” nhóm thiếu chủ quở trách Vân Cuồng. Vì thế Sở Long tiếp tục liều lĩnh kêu gào.
“Ngươi nghĩ mình là ai? Tiểu vương gia thì giỏi lắm sao? Chuyện ta nói với hai vị thiếu chủ đều là chuyện trọng đại cơ mật, ngươi dựa vào cái gì mà dám ở bên cạnh nghe lén! Hai vị thiếu chủ cũng không giống cái kẻ hỗn đản, không biết xấu hổ Sở Thiếu Thu kia, có tật đoạn tay áo ghê tởm, lại càng không phải là người mà ngươi có thể nhắm trúng! Chỉ bằng ngươi tiểu tử còn chưa dài lông mà cũng muốn quyến rũ hai vị thiếu chủ ư? Sao ngươi không về nhà tự soi gương mà xem, ta thấy ngươi chỉ là…”
Sở Long càng mắng càng hăng hái, hắn cảm thấy tâm tình mình chưa bao giờ được tốt như bây giờ. Những nghẹn khuất, oán hận lúc trước ở trong cung đều bạo phát đi ra, từ ngữ ác độc, trào phúng thi nhau ùn ùn ập tới, quả thật khoái trá đến cực điểm.
Đang lúc hắn dào dạt đắc ý, một bên mắng một bên suy tư về việc mình đã làm một chuyện vĩ đại thế nào, khiến hai vị thiếu chủ hài lòng ra sao thì một quyền mạnh mẽ mang theo kình phong khủng bố đập vào mắt hắn, khiến hắn choáng vàng không rõ tình huống hiện tại của mình như thế nào. Chỉ một quyền, chỉ đơn giản một quyền chân thật nện trên mặt hắn!
Cả Phiêu Hồng lâu đều hoảng sợ run rẩy! Người phía dưới chưa kịp ngẩn đầu đã cảm thấy một vật gì đó mang theo kình phong làm người khác sợ hãi nhanh chóng xuyên qua màn trướng bằng lụa trắng từ Thảo Lan Hiên, như diều đứt dây hung hăng bay ra ngoài, lập tức khiến một đám người trong lâu trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
“Lăn!” Tiếng quát trầm thấp như sấm sét vang bên tai mỗi người, như búa tạ nện trong lòng, khiến người khác dâng lên cảm giác sợ hãi, không kiềm được rùn mình một cái.
Giờ phút này bọn hắn chỉ cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng, đến nổi chỉ cần chủ nhân thanh âm này muốn tính mạng bọn họ thì chi sợ là đây là việc dễ dàng vô cùng.
Thẳng đến khi ngã sấp trên mặt đất Phiêu Hồng Lâu, Sở Long mới cảm giác được cảm giác đau nhứt đáng sợ như bị thiết chùy hung hăng đập một cái trên mặt, cả khuôn mặt giống như bị một đấm kia đập nát. Đó là một cỗ lực lượng không gì sánh được, nháy mắt ngay ở thời điểm hắn còn không có suy nghĩ cẩn thận đã đem hắn đạp ra khỏi Thảo Lan Hiên.
Đợi đến khi toàn thân cảm nhận được đau đớn thì trong đầu Sở Long đã không thể tự hỏi cái gì nữa. Tận đến khi bất tỉnh, hắn cũng không thể cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc chính mình đã làm sai điều gì mà phải gánh tai họa bậc này.
Trên lâu, những người theo chân Sở Long không biết từ khi nào đã chạy trốn mất dạng, cũng tiện thể chạy xuống dưới lầu mang theo Sở Long đang bất tỉnh nhân sự rời khỏi Phiêu Hồng lâu, chỉ còn để lại một người không ngừng giải thích với Lôi Tiêu.
“Thiếu chủ, thật xin lỗi… Thật xin lỗi, Nhị hoàng tử không phải cố ý, thật xin lỗi…”
Hồng y như lửa, mãnh liệt mà cuồng dã. Một đôi hắc đồng mang theo tàn khốc, tuấn nhan Lôi Tiêu lạnh lùng, nghiêm nghị dọa người: “Ta nói lăn! Không nghe rõ?”
Người nọ sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng xoay người chạy biến. Không tranh thủ chạy nhanh chẳng nhẽ lại ở lại đối mặt với sát thần đáng sợ này?
Hoa Mộng Ảnh thản nhiên buông đoản đao trong tay áo, lạnh nhạt phun ra một câu: “Tiện nghi hắn.”
“Ngươi mà ra tay thì chỉ sợ mạng hắn sẽ không còn. Ở địa bàn của người ta, chúng ta vẫn nên thu liễm một chút.” Lôi Tiêu hắc hắc cười nói.
“Ngươi có tư cách nói ta? Khuôn mặt của tiểu tử đó sợ là đã bị phế rồi!” Hoa Mộng Ảnh trợn trắng mắt, trừng Lôi Tiêu một cái. Thanh âm vừa rồi kia có khi đến ông trời cũng nghe được đấy, cũng mệt hắn dám nói ra hai chữ “Thu liễm”. Những người dưới lầu chắc cũng có không ít người nhận thức Nhị hoàng tử Sở Long, vậy nên chuyện náo nhiệt bậc này càng không cần nói cũng biết sẽ được lưu truyền “đặc sắc” thế nào. Chẳng qua, chuyện đó hoàn toàn không nằm trong tầm quan tâm của bọn hắn. Động đến người của bọn hắn thì phải chấp nhận trả giá đắt…
“Xứng đáng! Là do hắn tự tìm! Ai kêu hắn vũ nhục Vân Cuồng đệ đệ!” Lệ khí trên mặt Lôi Tiêu khi chuyển hướng sang Vân Cuồng mới chậm rãi bình ổn lại. Hắn một lần nữa ôm lấy Vân Cuồng, trân trọng cứ như trân bảo đã mất mà tìm lại được, tùy ý cười nói: “Vân Cuồng đệ đệ, tên người xấu kia sẽ không đến đây nữa. Về nau nếu có người khi dễ đệ thì cứ nói với ca ca, ca ca giúp đệ đánh bay hắn!”
Tuy rằng Hoa Mộng Ảnh vẫn chưa nói chuyện nhưng ôn hòa và kiên định trong mắt lại thay thế cho tất cả những gì hắn muốn nói. Bên trong Thảo Lan hiên nho nhỏ này không biết từ khi nào đã nổi lên từng tầng thân tình ấm áp, thấm sâu vào ruột gan.
Trong nháy mắt, trên mặt Vân Cuồng chợt lóe cảm xúc kinh ngạc bàng hoàng, nhưng lại được nàng che giấu rất khả, ngay cả hai người khá tinh tường như Hoa Mộng Ảnh cũng không phát hiện được.
Nắm một đôi tay trắng noãn như ngọc, nàng híp mắt hỏi: “Tại sao các ca ca lại đối tốt với ta như vậy? Vân Cuồng biết vị Nhị hoàng tử Sở Long kia, hắn ở Sở kinh này có địa vị rất lớn, rất lớn nga, chắc hẳn sẽ mang đến phiền toái cho hai người đấy.”
“Ách… Ha ha ha…” hai thiếu niên sửng sốt, đồng thời ôm bụng cười to.
“Vân Cuồng, các ca ca cũng có địa vị rất lớn rất lớn, tên tiểu tử Nhị hoàng tử kia sẽ không làm gì được hai ca ca. Chỉ cần đệ nhớ kỹ lời chúng ta nói là tốt rồi, sau này đệ sẽ hiểu thôi.” Lôi Tiêu ôn nhu nói xong, trong nháy mắt thả ra tươi cười khiến người khác cảm thấy trước mắt sáng rọi: “Về phần nguyên nhân, chuyện này còn không đơn giản sao, vì chúng ta yêu thích đệ a!”
Ánh mắt Hoa Mộng Ảnh sáng ngời dị thường, thanh âm đạm đạm mà dễ nghe: “Vân Cuồng, nhất định phải nhớ kỹ, bất luận đệ là ai, bất luận sau này các ca ca là ai, chúng ta sẽ luôn yêu mến đệ, sủng ái đệ. Biết không?”
Bất luận như thế nào, đều yêu thích…
Vân Cuồng đột nhiên cảm thấy được, cái ôm này bỗng chốc trở nên thật ấm áp, đem cả người nàng bao vậy, cho dù là trong mùa đông cũng khiến nàng ấm áp rồi tinh rối mù.
Cái đầu nho nhỏ rủ xuống, che giấu cảm xúc phức tạp và cực đoan trong đáy mắt.
Lúc này Sở Long thật sự xong rồi, chỉ là Vân Cuồng lại không cảm thấy cao hứng nổi. Nàng xem như đã hiểu rõ ràng, Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, ở một khắc này thật sự phẫn nộ vì nàng rồi!
Biểu lộ đều thật tình, tuyệt đối không thể giả được, nhưng…
Biết ta là con trai trưởng của Liễu gia, nhưng vẫn yêu thích ta? Liễu gia cùng Lôi gia không phải là đối thủ một mất một còn sao? Các ngươi không thể nào thử ra chuyện ta biết võ công! Hơn nữa các ngươi không thể không hiểu chuyện ta là con trai độc nhất Liễu gia có ý nghĩa quan trọng như thế nào? Vậy thì tại sao?
Giờ khắc này, đột nhiên nàng muốn hỏi một chút, nếu các ngươi biết ta cố ý tiếp cận các ngươi thì lấy mục đích đối địch giữa các gia tộc, các ngươi còn có thể tiếp tục yêu thích ta sao? Nếu các ngươi phát hiện, kỳ thật ta cũng không phải là một tiểu hài tử đơn thuần, ta có lực lượng có thể uy hiếp đến gia tộc các ngươi thì các ngươi còn có thể tiếp tục yêu thích ta? Nếu một ngày ta và các ngươi đứng ở thế đối lập, trở thành địch nhân của các ngươi, các ngươi còn có thể duy hộ (duy trì + bảo hộ) ta như bây giờ sao?
Liễu Vân Cuồng nàng không phải là người mê muội, càng không thể vì mấy lời “ta yêu thích ngươi” của ai đó mà bị lu mờ lý trí.
Các ngươi cũng biết, tất cả những chuyện ta làm đều có mục đích riêng của mình. Các ngươi cũng biết, ta không thể không thời thời khắc khắc thôi tính kế người khác… Căn bản, ta không phải là người tốt lành gì…
Vân Cuồng đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, trong đó có sự đau xót không hiểu.
Ta, cho tới bây giờ cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện! Các ngươi có biết không?
/80
|