“Tuyệt đại tao nhã? Hừ, cũng chỉ có khuôn mặt này mới xem được mà thôi?” Tiếng nói chê cười, châm chọc trái ngược hoàn cảnh từ cách đó không xa truyền tới, Tư Đồ Uyên Minh cười lạnh phản bác.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bộ dạng của Vân Cuồng như thế, khó trách khỏi việc bị khiếp sợ một lúc lâu, tư tưởng thâm căn cố đế nhiều năm cũng nhờ vậy mà thay đổi không ít. Nhưng cố tình lúc này lại đột nhiên nghe thấy lời nói của Tư Đồ Uyên Minh, bọn họ mới giật mình sửng sốt, lập tức khôi phục lại bình thường. Những người ở đây phần lớn đều là văn nhân nhã sĩ, cho nên đối với gối thêu hoa (vô dụng) như Vân Cuồng đều khinh thường ra mặt, nhưng trong lòng cũng âm thầm tiếc hận không thôi: Ngay cả khi thiếu niên này có bộ dạng tuấn mỹ, phong thái xuất chúng nhưng chính xác ‘hắn’ cũng chỉ là một cái túi da mà thôi, không hơn!
Tuy vậy, dù phẩm hạnh của Liễu tiểu vương gia không tốt nhưng dung mạo và gia thế ‘hắn’ không tầm thường nên người tới cửa cầu hôn cũng nhiều không kể xiết, tất nhiên chưa tính một số người còn bị Liễu phu nhân dũng mãnh oanh tạc ra ngoài, nhưng vẫn có người không mệt mỏi mà nhào lên như cũ, bằng không sao được người ta gọi là phong lưu đệ nhất kinh thành?
Đôi mắt tinh tường của Vân Cuồng hơi hơi nheo lại, lắc lắc, phe phẩy chiếc quạt trong tay, cười đến ôn nhu tao nhã, phong độ nhẹ nhàng: “Tư Đồ công tử, tốt xấu gì khuôn mặt Tiểu vương vẫn có chút khiến người ta không thể làm ngơ, nhưng hình như có người ngay cả một bộ túi da cũng không bằng Tiểu vương thì phải.”
Sắc mặt Tư Đồ Uyên Minh đột nhiên xanh mét, hình như hắn đã quên mất trình độ không biết xấu hổ của Liễu Vân Cuồng là hiếm thấy trên thế gian. Ngươi nói “hắn” gian trá vô sỉ, không chừng ‘hắn’ còn đem điều này thành ưu điểm mà dào dạt đắc ý thổi phồng nữa đấy.
“Liễu tiểu vương gia, ở đây đều là danh nhân đương thời, nếu ngươi cứ nói chuyện thế này, thì nên ra ngoài ầm ĩ sẽ thích hợp hơn đó! Nói dễ nghe là ngươi phong lưu, phóng đãng, nói khó nghe thì chính là một tên lưu manh, vô lại không hơn không kém! Chỉ bằng một bụng thối nát của ngươi, mà cũng dám so với Nhị ca của ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở trong này thi thơ đối họa gì đó? Ngươi có thể làm được sao?” Tư Đồ Tần Thọ quyết tâm cắn chặt lấy nhược điểm của Vân Cuồng mà không ngừng cười nhạo, trong không khí phản phất mùi thuốc pháo nồng nặc.
“Xùy, Tiểu vương kém hắn? Cầm thú công tử, ngươi không phải đang nói giỡn chứ?” Vân Cuồng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên chỉ chỉ Tư Đồ Uyên Minh, tiếp tục chậm rì rì nói: “Nói chuyện cần có mắt nhìn một chút, đừng lấy đá cuội xem như ngọc quý, nếu không chẳng phải rất hoang đường hay sao.”
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên xấu hổ, mất tự nhiên, bị một câu này của Tiểu vương gia tạc đến dở khóc dở cười, ngay cả Bắc Tinh Ngạn cũng nhịn không được run run bả vai, che miệng nghẹn cười: Vân Cuồng ca ca quá tổn hại người khác rồi. Với thanh danh bên ngoài của huynh mà lại nói ra điều này không phải càng hoang đường hơn sao? Người kia không bị huynh tức chết mới là lạ đấy.
Tư Đồ Uyên Minh thật sự sắp bị tức chết: Cái tên vô lại không tài không đức này vậy mà dám hạ thấp tài học của hắn. Phải biết rằng, ở kinh thành, tài học của hắn tuyệt đối có thể xưng là tài tử, hơn nữa dưới trường hợp này, người nào có thể khoan dung đối với kẻ ngay từ đầu đã cười nhạo, dẫm nát tài học của mình dưới chân?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn run rẩy, tức giận, rít mấy từ qua kẽ răng: “Liễu tiểu vương gia, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi đệ nhất công tử Sở kinh cũng không xứng được xưng là ngọc quý sao?”
“Hừ, vậy càng hoang đường, nếu Tiểu vương không xứng được gọi là ngọc quý thì trong thiên hạ này còn có ai dám tự gọi bản thân là như vậy? Đừng nói đến đệ nhất công tử Sở kinh, cho dù là Đệ nhất công tử thiên hạ cũng không thể so với Tiểu vương được. Có điều nếu đệ nhất công tử là Tiểu vương thì lại khác, nhưng mà sao tiểu vương lại không biết mình còn được mệnh danh như thế nhỉ? Thật khiến Tiểu vương cảm thấy khó xử vô cùng.”
Ngân phiến trong tay “ba” một tiếng gấp lại, Vân Cuồng từ chỗ hai người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu tiến lên một bước, khí thế kinh người. Trong đôi mắt trong suốt như lóe ra tia sáng khiến người khác phải lóa mắt, mi mắt đắc ý, đường hoàng, mỉm cười càn rỡ. Nàng khẽ liếc qua mấy người được gọi là danh chân chí sĩ ở chỗ này, trong mắt lại tràn ngập khinh thường, khinh thị.
Mọi người không nhịn được hít sâu một hơi: Hung hăng càn quấy, kiêu ngạo đến cực điểm. Hừ, thật khá khen cho một tên công tử cuồng vọng!
Trong lòng văn nhân mặc khách bốn phía tất nhiên có tức giận, thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì của người trước mặt đã đem tất cả tài tử giai nhân đều đắt tội một lượt, nhất là ánh mắt nhàn nhạt lướt qua kia, hoàn toàn là cười nhạo, kinh thị, nhưng càng buồn cười hơn khi kẻ đó lại chỉ là một kẻ tự cho mình là đệ nhất công tử, là kẻ mới bảy tuổi đã bị đuổi khỏi học đường trong miệng bọn họ, điều này, khiến bọn họ làm sao có thể chịu được?
Lời vừa rơi xuống, một thiếu niên vẻ mặt hàm chứa tức giận bước lên, cương giọng nói: “Nếu Liễu tiểu vương gia tự cho mình là đệ nhất công tử, vậy thì chắc có tiền vốn để tự cao, không biết Liễu tiểu vương gia sẽ là cầm kỳ thi họa, hay vẫn là thi từ ca phú?”
Vân Cuồng ngậm cười, nhoáng lên một cái đã trở về bộ dạng da mặt dày như tường thành lúc trước, đỉnh đạc nói: “Vị huynh đài này nói chuyện thật lạ, Tiểu vương bất tài, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú không gì không biết, không gì không giỏi, cho nên Tiểu vương tự xưng mình là đệ nhất công tử thì có gì là không đúng? Huynh đài không cần ghen tị với tiểu vương, Tiểu vương chỉ là truyền thuyết! Hơn nữa, Tiểu vương có thể lý giải tâm trạng của huynh đài, không cam lòng, ghen tị gì đó thôi mà, Tiểu vương hiểu, thật sự!”
Xung quanh nhất thời ồn ào, xôn xao một trận.
Thật sự thì đây là câu nói thật duy nhất trong từng ấy năm mà Vân Cuồng đã nói trong mấy trường hợp công khai thế này, nàng thật sự không hề nói quá một chút nào đâu, chẳng qua, mọi người lại không cho là thật, còn cảm thấy lời nàng nói chỉ là một câu chuyện cười, nàng cũng rất là bất đắc dĩ.
Một kẻ mang thanh danh lưu manh vô lại được lan truyền nhiều năm như vậy lại đột nhiên có một ngày chỉ vì thay một bộ quần áo mà đã cho mình là đệ nhất công tử, tự xưng cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, mọi thứ đều tinh thông, còn có chuyện nào buồn cười hơn chuyện này sao? Ngươi cho tài hoa là quần áo, chỉ cần mặc vào là được à?
Ngay cả đám người Bắc Tinh Ngạn và Chu Đình cũng có chút nghi ngờ, tuy rằng bọn hắn biết Vân Cuồng quả thật có không ít bản lĩnh, nhưng nếu nói mọi thứ đều tin thông thì không trách hỏi hơi nói quá lên rồi? Bọn hắn biết Vân Cuồng năm nay mới mười sáu mà ‘hắn’ đã có một thân y thuật tuyệt thế, một thân võ công tuyệt đỉnh, nếu lần này lại thêm cái này thì không lẽ ‘hắn’ thật sự là quái vật sao?
Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu cười khổ một trận, càng thêm xác định suy đoán của chính mình, có lẽ cũng chỉ có bọn hắn mới tin tưởng lời nói của Vân Cuồng là sự thật mà thôi.
Lúc này một bóng dáng ẩn mình trên mái Yên Vũ lâu, bỗng dưng thanh nhã ngáp một cái, hơi mở mắt, cả người kỳ dị ẩn thân trong lâu mà không một kẻ nào phát hiện được. Một tay hắn hơi vén một góc lụa trắng che mặt, ánh mắt mê luyến dừng lại trên người bạch y thiếu niên, ôn nhu như nước, ý cười trong mắt lan tràn không che giấu.
“Nếu Liễu tiểu vương gia thật sự có tài hoa kinh thế, vậy chắc sẽ không ngại tỉ thí một trận với đệ nhất công tử kinh thành, Tư Đồ Uyên Minh, để cho chúng tại hạ được trộm xem một chút Tiểu vương gia ngài có thể đảm đương nổi danh hiệu đệ nhất công tử này hay không, được chứ?” Thiếu niên bị Vân Cuồng đả kích một câu kia, trong lòng không biết là mùi vị gì, bản thân hắn lại là một văn nhân đường đường chính chính, không thể nói được lời thô tục gì đó, nên chỉ có thể đưa ra đề nghị như vậy để trả lại một thân uất khí hắn đã chịu.
“Ngươi dám sao?” Tư Đồ Uyên Minh tất nhiên vô cùng đồng ý với đề nghị ngày, ánh mắt khiêu khích vội vàng ném lại đây như sợ Vân Cuồng sẽ bất chấp tất cả mà chạy mất, với lại, đối với tài học của mình, hắn tất nhiên tin tưởng mười phần.
“Cũng tốt! Tiểu vương trước giờ không có cơ hội tham gia mấy đại hội Văn thải này, đến nỗi tài học của bản thân cũng gần như bị mai một. Bây giờ cơ hội đã được bày ra trước mắt, không để người trong thiên hạ nhìn thấy tài hoa kinh thế của Tiểu vương một lần, thì sẽ không có ai hiểu được cái gì gọi là kỳ tài ngút trời của Tiểu vương!” Vân Cuồng không chút do dự mỉm cười gật gật đầu, tiếp tục trân tráo trưng ra vẻ mặt hung hăng càn quấy, cuồng vọng, cao giọng nói.
Bốn phía lại bị lời nói của nàng chọc cười đến ngã đông ngã tây, không biết nói gì.
Lấy ‘hắn’ năm bảy tuổi thì đã bị đuổi khỏi học được và gia thế là tướng quân thế gia, xem trọng vũ lực như Liễu hiền vương, thì có thể viết hai chữ mà không sai lầm cũng đã là kỳ tích rồi. Cái gì mà tài hoa kinh thế, kỳ tài ngút trời? Không nói đến văn thải*, chỉ riêng bản lĩnh mèo khen mèo dài đuôi của Liễu tiểu vương gia này, ‘hắn’ dám xưng thứ hai, thì trên đời tuyệt đối không có ai dám xưng thứ nhất!
(*đã giải thích mấy chương trước là thi thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa gì đó của đám văn nhân mặc khách)
Bắc Tinh Ngạn lo lắng níu níu tay áo Vân Cuồng, kề tai nói nhỏ: “Vân Cuồng ca ca, huynh thật sự muốn tỉ thí với hắn sao?”
“Thế nào, Tiểu Ngạn không tin Vân Cuồng ca ca của đệ sao?” Vân Cuồng trừng hai mắt, sờ sờ đầu của hắn: “Chờ xem đi, Vân Cuồng ca ca sẽ lập tức khiến tên cầm thú và tên rùa rút đầu kia phải ngậm miệng lại. Nếu không, Tiểu Ngạn đánh cuộc với ca ca đi, nếu ca ca thắng, đệ hôn ta một cái, thế nào?”
“Cái gì! Như vậy sao được!” Chu Đình nghe được mặt mày lập tức bị lo lắng bao phủ, vì trinh tiết của thiếu gia mà lo lắng không thôi.
“Đúng vậy! Như vậy sao được?” Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu đồng thời trăm miệng một lời phản đối, trong lòng cũng âm thầm bổ sung: Nếu muốn cược cũng phải tìm hắn cược chứ! Nhưng lại lập tức sửng sốt, tầm mắt của hai người bọn họ kịch liệt va chạm trên không trung như muốn tóe ra tia lửa.
Chết tiệt! Như vậy sao được. Nam tử vốn ẩn mình trên Yên Vũ lâu cũng giống như bị người giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nhưng lại bị ánh mắt sáng quắt của Vân Cuồng đảo qua, nên chỉ đành cười khổ tiếp tục thu liễm hơi thở.
Ai, vật nhỏ thật mẫn cảm, còn thăm dò, nghĩ chờ ta lộ ra sơ hở lại không sợ ta bị tên Lôi Phá Hải kia phát hiện ra sao.
Mặt Bắc Tinh Ngạn đỏ hồng, còn thật sự gật đầu, giọng nói nhỏ bé, yếu ớt như kiến: “Tốt, đệ chờ Vân Cuồng ca ca thắng lợi trở về.” Hôn một cái sao đủ? Ta tặng kèm thêm chín trăm chín mới chín cái được không? Xét thấy ánh mắt muốn giết người do Chu Đình phóng tới, Bắc Tinh Ngạn không dám mở miệng hỏi tiếp.
Vân Cuồng cười ha ha, phong lưu hào phóng tiến về phía trước, trên mặt lại mang theo ái ngại và khinh thị nhìn Tư Đồ Uyên Minh ở đối diện, xong mới quay đầu nói với thiếu niên vừa đưa ra đề nghị lúc nãy: “Huynh đài, nếu là ngươi đưa ra phương thức tỉ thí thì cũng do ngươi đưa ra đề mục đi.”
Thấn sắc thiếu niên chấn động, đột nhiên cảm thấy Tiểu vương gia này hình như không quá không chịu nổi giống như lời đồn, ít nhất cử chỉ phong độ tao nhã này đã trên hẳn Tư Đồ Uyên Minh một bậc, người này thật sự là một văn sĩ? Hơn nữa ‘hắn’ nói vậy không phải đang làm khó hắn mà là để hắn làm khó ‘hắn’ mới đúng.
Bốn phía đã nhanh chóng tản ra xung quanh, tạo thành một khoảng trống hình tròn giữa sảnh, rồi mới mang đôi mắt sáng rực, chăm chú nhìn hai người ở giữa, tình hình bây giờ là tên đã lên dây, không thể không phát!
Thẳng đến khi Tư Đồ Uyên Minh nhìn lại đây, thiếu niên mới từ trong suy nghĩ, ngẩng đầu nói: “Thi từ ca phú lấy thi làm đầu, bây giờ hai bên bờ hồ đều là nhân vật phong vân trong thiên hạ, mời hai bị lấy chủ đề “Anh hùng” làm một bài thơ, ai hay, ai dở, chúng ta đều sẽ rõ ràng.”
“Nếu ‘hắn’ có thể làm được thì ta tình nguyện lấy đầu xuống cho ‘hắn’ làm cầu đá.” Tư Đồ Kiến Nhân khoa trương hừ nói.
“Hình như đầu ngươi đã bỏ nhà đi hay sao ấy? Hay là buổi sáng Tư Đồ công tử đã quên lời của mình?” Lý Tranh sớm nhìn không vừa mắt hai tên công tử bột này, tiến lên vài bước, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tư Đồ Kiến Nhân, hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu đưa cho Vân Cuồng một ánh mắt cổ vũ: Không biết tại sao, trong lòng nàng cảm thấy Vân Cuồng chắc chắn có thể thắng.
Nếu Vân Cuồng biết võ công, điều mà không ai biết rõ, vậy thì ai có thể bảo đảm ‘hắn’ không biết mấy phương diện khác? Hì hì, bổn cô nương nhất định phải nhìn xem, ngươi còn giấu bao nhiêu bí mật!
(lời edit: không biết tại sao ngay từ khi cô nàng này xuất hiện là ta không có cảm tình nổi =.=!!! dù ta chưa đọc convert)
“Anh hùng?” Vân Cuồng hiểu ý gật đầu, tay ngọc vỗ vỗ cằm, mày liễu hơi nhíu, cả người chìm trong suy nghĩ, dưới chân chậm rãi bước về phía trước. Trong lòng Tư Đồ Uyên Minh mắng một câu: Ngươi cứ giả vờ đi, chờ ta nghĩ xong rồi sẽ xem xem rốt cuộc ngươi có thể làm ra được cái rắm (xì hơi =))) chó gì không!
Tư Đồ Uyên Minh nghĩ tới đây, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười lãng đãng của Vân Cuồng truyền vào trong tai: “Có rồi.” Mọi người kinh hãi nhìn lại: Vừa rồi ‘hắn’ chỉ mới đi được mấy bước thôi mà? Chỉ thấy ngân phiến trong tay ‘hắn’, “Ba” một tiếng mở ra, nhẹ nhàng phe phẩy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ánh mắt lòe lòe sáng, cao giọng ngâm:
“Đất trời cùng chấn động
Khinh bạc nào biết vơi
Người sống thì đều thế
Chung khởi tất phải thời
Khi xưa đã luồn cúi
Ngỡ một bước lên trời
Tráng sĩ lòng phấn kích
Phận an giữ đạo đời
Đạp chân ngồi chiến mã
Kéo nhẹ cánh cung chơi
Kiếm dài vắt ngang đấy
Mũ cao tỏ mặt ngời
Khảng khái sinh tâm tính
Gió mát nhẹ một hơi
Giật mình xa tiếng sấm
Giáo vung đám muỗi rơi
Bể xanh ven bờ tắm
Đại mạc ruổi khắp nơi
Thế gian mình ta tỏ
Xứng danh anh hùng rồi.
(Bài thơ: Tráng sĩ thiên – Trương Hoa (Nguỵ Tấn), nguồn Phương Thụy Anh, thivien.net)
Một bài thơ như nước chảy mây trôi, tuôn ra không hề gián đoạn, Vân Cuồng mỗi một bước đều ngâm một câu, đến khi hết bài nàng chỉ bước có mười bước*, nhưng cũng do mười bước này, mới khiến Tư Đồ Uyên Minh như bị một ngọn núi lớn đè ép, hít thở không thông, đầu óc cũng giống như bị cái gì đó gõ mạnh một cái, cả người đờ đẫn.
(*trong bản convert là 2 câu trên sẽ ghép thành một câu => chỉ mười câu, nhưng khi dịch thơ, bạn dịch thơ tách ra thành câu thơ riêng lẻ như bản gốc => hai mươi câu)
Không chỉ Tư Đồ Uyên Minh đờ người, mà hiện giờ, không ai không trợn mắt há hốc mồm, liên tiếp hít vào vài ngụm khí lạnh. Gần một ngàn người trong này, vừa rồi còn đang bình luận sôi nổi, nay lại vì một bài thơ của thiếu niên mà hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Ba mước ngâm từ, mười bước thành thơ!
Với lại không phải là mấy thể loại vè, hay thơ con cóc gì đó mà mọi người tưởng, luật thơ, đối câu của thiếu niên, mỗi một từ đều hoàn mỹ như vậy, biểu đạt hoàn toàn khí thế, nhiệt huyết mãnh liệt. Bài thơ này không chỉ có tốc độ, còn có chất lượng. Hơn nữa lúc Vân Cuồng ngâm được một nữa, đã khiến người ta không tự chủ được chìm vào ý cảnh đắc ý trong thơ, núi cao, sông dài như hiện ra trước mắt, trong ngực là ngọn lửa nhiệt huyết đang bùng cháy mãnh liệt, trái tim nhảy nhót như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, không chỉ thế, khi ‘hắn’ ngâm đến câu “tứ hải xưng anh hùng”*, trong lòng mỗi một nam nhi ở đây đều dâng lên một giấc mộng tráng sĩ mãnh liệt! Câu từ phóng khoáng, dù thiếu niên chỉ thuận miệng ngâm nhưng lại toát ra hào hùng vạn trượng, phong thái mị nhân, một thân cẩm y trắng thuần đón gió m, tựa như một góc của lá cờ thắng lợi**. Giờ khắc này, hình tượng thiếu niên trong lòng đông đảo các giai nhân bỗng dưng trở nên cao lớn, trong mắt bọn họ tràn ngập cảm xúc si mê: Khá khen cho một nam tử tuyệt thế đầy bụng kinh luân, khá khen cho một thiếu niên anh hùng tràn ngập khát vọng.
(*trong convert như thế, nhưng vì đã mượn dịch thơ nên ta để luôn dịch thơ, không sửa, cho nên mọi người chỉ cần biết câu cuối cùng trong bài thơ trên đúng là câu này là được)
(** đừng hỏi ta tại sao thấy kì khi xem màu trắng là cờ chiến thắng, mà thật ra cũng chỉ là một phép so sánh mà thôi, mà ai biết được quốc kỳ người ta màu trắng thì sao =)))
Phóng túng, tiêu sái, tự do, trí tuệ, thì ra công tử tài hoa văn nhã tuyệt thế như vậy mới thật sự là con người thật của ‘hắn’!
Vân Cuồng tao nhã nhìn xung quanh, hờ hững cười, rồi mới xoay người hỏi thiếu niên đã ra đề mục: “Huynh đài, huynh xem như thế có thể qua được chưa?”
Thiếu niên vẫn còn đang ngây ngốc trong ý cảnh, không nghe được câu hỏi của Vân Cuồng, một thiếu nữ bên cạnh vẻ mặt tràn ngập tán thưởng, giành nói trước một bước: “Thơ hay! Khá khen cho một văn thải công tử tuyệt thế!
Lúc này, bốn phía như bừng tỉnh từ trong mộng, tiếng vỗ tay vang lên không dứt.
Vân Cuồng mỉm cười nhìn về phía nữ tử kia, đúng là người lúc sáng nàng đã gặp, Lý Tranh.
Mắt đẹp của Lý Tranh như mỉm cười, trong lòng cũng mừng như điên: ‘Hắn’ quả nhiên không giống lời đồn, mà đúng là danh phù kỳ thật, kỳ tài ngút trời! Tư Đồ gia tộc thì tính là cái gì chứ, đều đi tìm chết hết đi! Liễu Vân Cuồng, vì ta và ngươi, Lăng Tiêu cung sẽ thay đổi chủ ý, nếu không thể kết giao với ngươi, thì tuyệt đối là một chuyện đáng tiếc nuối nhất trong đời ta, cho nên, ngươi nhất định phải cố gắng lật đổ đám người tạp nham Tư Đồ gia này đấy.
“Cuồng đệ, thật lợi hại!” Lôi Tiêu mặt mày hớn hở đi lên vỗ vỗ bả vai của nàng.
“Đệ, quả thật kinh tài tuyệt thế!” Hoa Mộng Ảnh đối với thi từ cũng hiểu biết không ít, nê trong lòng không tránh khỏi phải sợ hãi than đối với văn thải của Vân Cuồng, trên mặt cũng là ý cười mười phần.
“Tiêu Nhi, Mộng Ảnh!” Lôi Phá Hải nghiêm mặt, sắc mặt u ám, truyền âm cảnh cáo hai người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, nhưng lại bị hai người vờ như mắt mù, tai điếc, không để ý đến, khiến hắn kiêng kỵ mọi người xung quanh mà không dám phát tác, chỉ có thể kêu khổ trong lòng: Xong rồi người kế thừa của thượng tam tông ta sao lại dính vào tên dở hơi này chứ, dở hơi còn chưa tính, nhưng lại còn là kẻ thù của gia tộc. Sao các ngươi ai không thích lại cố tình thích ‘hắn’ thế hả???
Âm thanh ủng hộ lên đến đỉnh điểm, Vân Cuồng nhướng mày nhìn Tư Đồ Uyên Minh, cười nói: “Tư Đồ công tử, thơ của ta đã làm xong một lúc lâu rồi, vậy, ngươi vẫn còn đang suy nghĩ sao?”
Sắc mặt Tư Đồ Uyên Minh xanh mét, cắn chặt răng, làm thơ kỵ nhất việc tâm tình lo lắng không yên, Vân Cuồng mười bước thành thơ đã hoàn toàn đả kích hắn, lúc này, trong lòng hắn chỉ tràn đầy phẫn hận, hơn nữa, thời gian lại ngắn và bài thơ của Vân Cuồng còn rất hoàn mỹ, khiến người ta vừa thấy đã khiếp sợ, trái phải đều cảm thấy chính mình không địch lại thì làm sao có thể làm được gì nữa?
“Hừ muốn làm một thiên cổ nhất thi được người người truyền tụng đâu phải là việc trong nửa khắc, một khắc? Liễu tiểu vương gia, mặc dù làm thơ rất nhanh, ý cảnh cũng cao, nhưng chắc hẳn cũng xa xa không bằng thiên cổ nhất thi! Muốn làm đệ nhất Sở kinh có thể miễn cưỡng được, còn đệ nhất thiên hạ, chỉ sợ vẫn chưa được đâu.” Tư Đồ Uyên Minh già mồm cãi láo, miễn cưỡng phản bác.
“Xem ra Tư Đồ công tử muốn làm thiên cổ nhất thi nha? Thất lễ thất lễ, bội phục bội phục, không biết Tư Đồ công tử muốn làm đến khi nào? Có phải chờ sau khi Văn Thải đại hội chấm dứt mới có thể khiến toàn trường khiếp sợ hay không?” Vân Cuồng ‘nha’ một tiếng, ‘tỉnh ngộ’, cười nhạo nói, giữa những câu chữ đều tràn ngập châm chọc, châm ngòi lòng người.
Nghe vậy, mọi người bắt đầu nghi ngờ, khinh bỉ Tư Đồ Uyên Minh: Ngươi không làm được thì nói, lấy cái cớ sứt sẹo như vậy làm gì? Thiên cổ nhất thi dễ làm như vậy sao? Chỉ bằng Liễu Vân Cuồng mười bước thành thơ, nói ‘hắn’ là đệ nhất công tử trong thiên hạ cũng tuyệt đối không có người phản bác. Hơn nữa, đừng nói trẻ tuổi, chỉ sợ các vị học giả thâm niên cũng không có mấy người có thể làm được như vậy đâu?
“Xem ra Tư Đồ công tử còn chưa nghĩ ra? Nhưng thật ra Tiểu vương lại nghĩ ra một bài thơ về đề tài đại anh hùng này, trong khi chờ đợi Tư Đồ công tử, để Tiểu vương giúp mọi người trợ hứng vậy, các vị nhìn xem thế nào?” Đôi mắt như mực của Vân Cuồng xẹt qua một tia sáng gian xảo, vờ như không chút để ý, nhẹ giọng cười nói, nhất thời khiến mọi người xung quanh lại thêm bất ngờ một trận.
“Tiểu vương gia, lại thêm một bài nữa đi”
“Nhất định, nhất định”
“Ta tình nguyện sửa sạch tai chờ nghe, Tiểu vương gia, mời nói”
Tài hoa vừa rồi Vân Cuồng biểu hiện ra đã khiến người khác khâm phục vạn phần, cho nên lúc này mọi người vừa nghe ‘hắn’ nói có thể làm thêm một bài, tất nhiên là khiến chúng văn nhân mặc khách hưng phấn vô cùng, chỉ kém phất cờ hò reo, khua chiêng gõ trống cổ vũ Vân Cuồng mà thôi.
“Tiểu vương gia, mời qua bên này, ở đây có bút mực, tơ lụa, hy vọng vương gia có thể viết lại thi từ, lưu giữ cho hậu thế.” Thiếu niên ra đề mục vừa rồi cung kính nói. Đối với văn nhân, những người tài hoa xuất chúng đều đáng được tôn kính, đây là quy củ bất thành văn, cho nên khi Vân Cuồng bày ra tài hoa kinh thế đã thuyết phục được mọi người, đồng thời khiến ánh mắt của bọn họ khi nhìn ‘hắn” cũng trở nên khác hẳn.
“Cũng tốt, huynh đài dẫn đường đi.” Vân Cuồng chắp tay nói, đi theo thiếu niên kia đến một góc sáng sủa rộng rãi.
Cảnh trí cung quanh đã được thay đổi, chậu hoa, cây cảnh đều bị chuyển đi toàn bộ, chỉ còn lại một cái giá đỡ bằng gỗ lim, bên trên cố định một dải tơ lụa màu trắng hẹp dài, bên cạnh đặt bút lông, nghiên mực, nghĩ có lẽ những thứ này được dùng để chuẩn bị cho Văn Thải đại hội.
Vân Cuồng lại gần, cầm bút, ở trên dải lụa hạ bút như bay.
“Sông dài băng chảy về đông
Sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay
Mờ mờ lũy cũ phía tây
Tam phân Xích Bích hùng tài Chu Lang
Sụt mây đá loạn ngổn ngang
Ba đào cuồng nộ tràn lan vỡ bờ
Ngàn ngàn cột tuyết lặng lờ
Bức tranh sông núi như thơ rạng ngời
Bao nhiêu hào kiệt một thời
Tài xưa Công Cẩn tuyệt vời biết bao
Tiểu Kiều mới cưới hôm nào
Anh hùng tư cách ra vào ung dung
Quạt là khăn lụa thong dong
Phá tan giặc mạnh đương trong nói cười
Giặc kia khói diệt tro bay
Trên sông nước cũ hồn ai trở về
Đa tình cười lão mải mê
Tóc đà sớm bạc về đâu thân già
Đời người như giấc mộng qua
Sông trăng ly rượu gọi là quý nhau.
(Niệm nô kiều ( Nhớ Xích Bích xưa ), Tô Thức, nguồn saimonthidan, Phan Lang.)
Hoa Mộng Ảnh một chữ lại một chữ ngâm lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, khi lên khi xuống khi lại phẳng lặng như mặt hồ, rồi sau đó càng phát ra kích động không thể nén . Mọi người càng nghe càng thích, càng nghe càng rung động, hơn một ngàn người, trừ bỏ thanh âm réo rắt của Hoa Mộng Ảnh thì không còn bất cứ tạp âm gì nữa.
Cuồng thảo* tuyệt đẹp nhưng không rối loạn, từ ngữ hùng vĩ tráng lệ, lại hào phóng, tinh xảo, khí thế bàng bạc (hào hùng), nhiệt huyết dày đặc, rung động đến tâm can! Nhìn thấy bóng lưng của thiếu niên, đột nhiên mọi người như lâm vào ảo giác người trước mặt là một thượng vị giả (người đứng trên cao), kia thiên quân vạn mã cuồn cuộn mà qua, kia thiên hạ bao la hùng vĩ vận động dưới chân mà ‘hắn’ lại cuồng vọng chẳng thèm ngó tới.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người đã hoàn toàn bị thiếu niên này cuốn hút thật sâu, loại khí độ, ý chí đệ nhất thiên hạ như vậy không thể không khiến người ta kính nể và khâm phục, một nhân vật như vậy không được xưng là kinh tài tuyệt thế thì còn có ai có thể? Lúc này, những người liên can mới hiểu được, lời nói lúc trước của Vân Cuồng mặc dù kiêu ngạo, cuồng vọng nhưng đều là sự thật, hoàn toàn không có câu nào giả dối hay khoác lác, thiên hạ này, danh hiệu đệ nhất công tử không phải ‘hắn’ thì không được.
“Bài thơ này xuất phát từ nhân vật và sự kiện của một câu chuyện xưa được lưu truyền trong một thôn trang hẻo lánh, nếu ngày khác có rảnh, Tiểu vương sẽ chậm rãi kể lại cho mọi người cùng nghe, còn bây giờ thì chỉ sợ không có thời gian rồi.” Vân Cuồng tùy ý cười, đem bút lông gác một bên, như không hề tốn chút sức lực nào vậy.
“Đây tuyệt đối có thể xem là thiên cổ nhất thi, một tác phẩm tuyệt thế!” Một vị văn sĩ trung niên nhìn như rất có tiếng tăm dẫn đầu kinh ngạc, vui mừng hô to, theo đó là tiếng vỗ tay tán thưởng, khâm phục của mọi người xung quanh, lần này càng vang, càng kéo dài hơn lần trước, giống như muốn rung chuyển cả trời đất, ngay cả nước hồ Thiên Thu cũng bị chấn ra từng vòng gợn sóng.
“Chữ tốt! Thơ hay!”
Lý Tranh như nhặt được bảo bối, ánh mắt nóng rực, lồng ngực phập phồng lại hoảng sợ phát hiện bản thân không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung một cách hoàn mỹ về Bạch y thiếu niên. Ánh sáng của ‘hắn’, tài hoa của ‘hắn’ không phải một hai từ là có thể khái quát ra được.
Lúc này, tiếng vỗ tay vẫn kéo dài thật lâu chưa dừng lại, lấy trình độ mặt dày của Vân Cuồng thì đối với việc đạo văn của người khác nàng đã hoàn toàn không nảy sinh chút tâm lý bất an, áy này gì đó rồi, chỉ có điều, khi ánh mắt đảo qua mấy chữ “Đời người như giấc mộng”, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác tang thương không nói nên lời. Làm người hai thế, ấm lạnh nhân sinh, gần như nàng đều đã nếm trải, nhưng đứng ở đỉnh kiêu ngạo như vậy, mấy ai có thể hiểu nổi tịch mịch trong lòng nàng!
Nàng ngửa đầu, trong nháy mắt, những người vẫn chú ý nàng đột nhiên cảm thấy được, thiếu niên này dường như không còn là một đứa nhỏ mười sáu tuổi nữa mà đã trở thành một nam tử thành thục, tràn đầy tang thương.
Một đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào không trung, chỉ có bạch y nam tử đứng trên mái Yên Vũ lâu là nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt kia chợt lóe một tia bi thương nồng đậm, khiến hắn không thể hô hấp, móng tay cũng khảm vào da thịt, cả người như đang điên cuồng gào thét muốn lao xuống, gắt gao ôm chặt người thiếu nữ ấy vào lòng mà vỗ về an ủi.
“Người nào!” Lôi Phá Hải đột nhiên rống lên một tiếng, thì ra bạch y nam tử trong một khắc thất thần đã bại lộ hơi thở của chính mình!
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bộ dạng của Vân Cuồng như thế, khó trách khỏi việc bị khiếp sợ một lúc lâu, tư tưởng thâm căn cố đế nhiều năm cũng nhờ vậy mà thay đổi không ít. Nhưng cố tình lúc này lại đột nhiên nghe thấy lời nói của Tư Đồ Uyên Minh, bọn họ mới giật mình sửng sốt, lập tức khôi phục lại bình thường. Những người ở đây phần lớn đều là văn nhân nhã sĩ, cho nên đối với gối thêu hoa (vô dụng) như Vân Cuồng đều khinh thường ra mặt, nhưng trong lòng cũng âm thầm tiếc hận không thôi: Ngay cả khi thiếu niên này có bộ dạng tuấn mỹ, phong thái xuất chúng nhưng chính xác ‘hắn’ cũng chỉ là một cái túi da mà thôi, không hơn!
Tuy vậy, dù phẩm hạnh của Liễu tiểu vương gia không tốt nhưng dung mạo và gia thế ‘hắn’ không tầm thường nên người tới cửa cầu hôn cũng nhiều không kể xiết, tất nhiên chưa tính một số người còn bị Liễu phu nhân dũng mãnh oanh tạc ra ngoài, nhưng vẫn có người không mệt mỏi mà nhào lên như cũ, bằng không sao được người ta gọi là phong lưu đệ nhất kinh thành?
Đôi mắt tinh tường của Vân Cuồng hơi hơi nheo lại, lắc lắc, phe phẩy chiếc quạt trong tay, cười đến ôn nhu tao nhã, phong độ nhẹ nhàng: “Tư Đồ công tử, tốt xấu gì khuôn mặt Tiểu vương vẫn có chút khiến người ta không thể làm ngơ, nhưng hình như có người ngay cả một bộ túi da cũng không bằng Tiểu vương thì phải.”
Sắc mặt Tư Đồ Uyên Minh đột nhiên xanh mét, hình như hắn đã quên mất trình độ không biết xấu hổ của Liễu Vân Cuồng là hiếm thấy trên thế gian. Ngươi nói “hắn” gian trá vô sỉ, không chừng ‘hắn’ còn đem điều này thành ưu điểm mà dào dạt đắc ý thổi phồng nữa đấy.
“Liễu tiểu vương gia, ở đây đều là danh nhân đương thời, nếu ngươi cứ nói chuyện thế này, thì nên ra ngoài ầm ĩ sẽ thích hợp hơn đó! Nói dễ nghe là ngươi phong lưu, phóng đãng, nói khó nghe thì chính là một tên lưu manh, vô lại không hơn không kém! Chỉ bằng một bụng thối nát của ngươi, mà cũng dám so với Nhị ca của ta? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ở trong này thi thơ đối họa gì đó? Ngươi có thể làm được sao?” Tư Đồ Tần Thọ quyết tâm cắn chặt lấy nhược điểm của Vân Cuồng mà không ngừng cười nhạo, trong không khí phản phất mùi thuốc pháo nồng nặc.
“Xùy, Tiểu vương kém hắn? Cầm thú công tử, ngươi không phải đang nói giỡn chứ?” Vân Cuồng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên chỉ chỉ Tư Đồ Uyên Minh, tiếp tục chậm rì rì nói: “Nói chuyện cần có mắt nhìn một chút, đừng lấy đá cuội xem như ngọc quý, nếu không chẳng phải rất hoang đường hay sao.”
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên xấu hổ, mất tự nhiên, bị một câu này của Tiểu vương gia tạc đến dở khóc dở cười, ngay cả Bắc Tinh Ngạn cũng nhịn không được run run bả vai, che miệng nghẹn cười: Vân Cuồng ca ca quá tổn hại người khác rồi. Với thanh danh bên ngoài của huynh mà lại nói ra điều này không phải càng hoang đường hơn sao? Người kia không bị huynh tức chết mới là lạ đấy.
Tư Đồ Uyên Minh thật sự sắp bị tức chết: Cái tên vô lại không tài không đức này vậy mà dám hạ thấp tài học của hắn. Phải biết rằng, ở kinh thành, tài học của hắn tuyệt đối có thể xưng là tài tử, hơn nữa dưới trường hợp này, người nào có thể khoan dung đối với kẻ ngay từ đầu đã cười nhạo, dẫm nát tài học của mình dưới chân?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn run rẩy, tức giận, rít mấy từ qua kẽ răng: “Liễu tiểu vương gia, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi đệ nhất công tử Sở kinh cũng không xứng được xưng là ngọc quý sao?”
“Hừ, vậy càng hoang đường, nếu Tiểu vương không xứng được gọi là ngọc quý thì trong thiên hạ này còn có ai dám tự gọi bản thân là như vậy? Đừng nói đến đệ nhất công tử Sở kinh, cho dù là Đệ nhất công tử thiên hạ cũng không thể so với Tiểu vương được. Có điều nếu đệ nhất công tử là Tiểu vương thì lại khác, nhưng mà sao tiểu vương lại không biết mình còn được mệnh danh như thế nhỉ? Thật khiến Tiểu vương cảm thấy khó xử vô cùng.”
Ngân phiến trong tay “ba” một tiếng gấp lại, Vân Cuồng từ chỗ hai người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu tiến lên một bước, khí thế kinh người. Trong đôi mắt trong suốt như lóe ra tia sáng khiến người khác phải lóa mắt, mi mắt đắc ý, đường hoàng, mỉm cười càn rỡ. Nàng khẽ liếc qua mấy người được gọi là danh chân chí sĩ ở chỗ này, trong mắt lại tràn ngập khinh thường, khinh thị.
Mọi người không nhịn được hít sâu một hơi: Hung hăng càn quấy, kiêu ngạo đến cực điểm. Hừ, thật khá khen cho một tên công tử cuồng vọng!
Trong lòng văn nhân mặc khách bốn phía tất nhiên có tức giận, thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì của người trước mặt đã đem tất cả tài tử giai nhân đều đắt tội một lượt, nhất là ánh mắt nhàn nhạt lướt qua kia, hoàn toàn là cười nhạo, kinh thị, nhưng càng buồn cười hơn khi kẻ đó lại chỉ là một kẻ tự cho mình là đệ nhất công tử, là kẻ mới bảy tuổi đã bị đuổi khỏi học đường trong miệng bọn họ, điều này, khiến bọn họ làm sao có thể chịu được?
Lời vừa rơi xuống, một thiếu niên vẻ mặt hàm chứa tức giận bước lên, cương giọng nói: “Nếu Liễu tiểu vương gia tự cho mình là đệ nhất công tử, vậy thì chắc có tiền vốn để tự cao, không biết Liễu tiểu vương gia sẽ là cầm kỳ thi họa, hay vẫn là thi từ ca phú?”
Vân Cuồng ngậm cười, nhoáng lên một cái đã trở về bộ dạng da mặt dày như tường thành lúc trước, đỉnh đạc nói: “Vị huynh đài này nói chuyện thật lạ, Tiểu vương bất tài, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú không gì không biết, không gì không giỏi, cho nên Tiểu vương tự xưng mình là đệ nhất công tử thì có gì là không đúng? Huynh đài không cần ghen tị với tiểu vương, Tiểu vương chỉ là truyền thuyết! Hơn nữa, Tiểu vương có thể lý giải tâm trạng của huynh đài, không cam lòng, ghen tị gì đó thôi mà, Tiểu vương hiểu, thật sự!”
Xung quanh nhất thời ồn ào, xôn xao một trận.
Thật sự thì đây là câu nói thật duy nhất trong từng ấy năm mà Vân Cuồng đã nói trong mấy trường hợp công khai thế này, nàng thật sự không hề nói quá một chút nào đâu, chẳng qua, mọi người lại không cho là thật, còn cảm thấy lời nàng nói chỉ là một câu chuyện cười, nàng cũng rất là bất đắc dĩ.
Một kẻ mang thanh danh lưu manh vô lại được lan truyền nhiều năm như vậy lại đột nhiên có một ngày chỉ vì thay một bộ quần áo mà đã cho mình là đệ nhất công tử, tự xưng cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, mọi thứ đều tinh thông, còn có chuyện nào buồn cười hơn chuyện này sao? Ngươi cho tài hoa là quần áo, chỉ cần mặc vào là được à?
Ngay cả đám người Bắc Tinh Ngạn và Chu Đình cũng có chút nghi ngờ, tuy rằng bọn hắn biết Vân Cuồng quả thật có không ít bản lĩnh, nhưng nếu nói mọi thứ đều tin thông thì không trách hỏi hơi nói quá lên rồi? Bọn hắn biết Vân Cuồng năm nay mới mười sáu mà ‘hắn’ đã có một thân y thuật tuyệt thế, một thân võ công tuyệt đỉnh, nếu lần này lại thêm cái này thì không lẽ ‘hắn’ thật sự là quái vật sao?
Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu cười khổ một trận, càng thêm xác định suy đoán của chính mình, có lẽ cũng chỉ có bọn hắn mới tin tưởng lời nói của Vân Cuồng là sự thật mà thôi.
Lúc này một bóng dáng ẩn mình trên mái Yên Vũ lâu, bỗng dưng thanh nhã ngáp một cái, hơi mở mắt, cả người kỳ dị ẩn thân trong lâu mà không một kẻ nào phát hiện được. Một tay hắn hơi vén một góc lụa trắng che mặt, ánh mắt mê luyến dừng lại trên người bạch y thiếu niên, ôn nhu như nước, ý cười trong mắt lan tràn không che giấu.
“Nếu Liễu tiểu vương gia thật sự có tài hoa kinh thế, vậy chắc sẽ không ngại tỉ thí một trận với đệ nhất công tử kinh thành, Tư Đồ Uyên Minh, để cho chúng tại hạ được trộm xem một chút Tiểu vương gia ngài có thể đảm đương nổi danh hiệu đệ nhất công tử này hay không, được chứ?” Thiếu niên bị Vân Cuồng đả kích một câu kia, trong lòng không biết là mùi vị gì, bản thân hắn lại là một văn nhân đường đường chính chính, không thể nói được lời thô tục gì đó, nên chỉ có thể đưa ra đề nghị như vậy để trả lại một thân uất khí hắn đã chịu.
“Ngươi dám sao?” Tư Đồ Uyên Minh tất nhiên vô cùng đồng ý với đề nghị ngày, ánh mắt khiêu khích vội vàng ném lại đây như sợ Vân Cuồng sẽ bất chấp tất cả mà chạy mất, với lại, đối với tài học của mình, hắn tất nhiên tin tưởng mười phần.
“Cũng tốt! Tiểu vương trước giờ không có cơ hội tham gia mấy đại hội Văn thải này, đến nỗi tài học của bản thân cũng gần như bị mai một. Bây giờ cơ hội đã được bày ra trước mắt, không để người trong thiên hạ nhìn thấy tài hoa kinh thế của Tiểu vương một lần, thì sẽ không có ai hiểu được cái gì gọi là kỳ tài ngút trời của Tiểu vương!” Vân Cuồng không chút do dự mỉm cười gật gật đầu, tiếp tục trân tráo trưng ra vẻ mặt hung hăng càn quấy, cuồng vọng, cao giọng nói.
Bốn phía lại bị lời nói của nàng chọc cười đến ngã đông ngã tây, không biết nói gì.
Lấy ‘hắn’ năm bảy tuổi thì đã bị đuổi khỏi học được và gia thế là tướng quân thế gia, xem trọng vũ lực như Liễu hiền vương, thì có thể viết hai chữ mà không sai lầm cũng đã là kỳ tích rồi. Cái gì mà tài hoa kinh thế, kỳ tài ngút trời? Không nói đến văn thải*, chỉ riêng bản lĩnh mèo khen mèo dài đuôi của Liễu tiểu vương gia này, ‘hắn’ dám xưng thứ hai, thì trên đời tuyệt đối không có ai dám xưng thứ nhất!
(*đã giải thích mấy chương trước là thi thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa gì đó của đám văn nhân mặc khách)
Bắc Tinh Ngạn lo lắng níu níu tay áo Vân Cuồng, kề tai nói nhỏ: “Vân Cuồng ca ca, huynh thật sự muốn tỉ thí với hắn sao?”
“Thế nào, Tiểu Ngạn không tin Vân Cuồng ca ca của đệ sao?” Vân Cuồng trừng hai mắt, sờ sờ đầu của hắn: “Chờ xem đi, Vân Cuồng ca ca sẽ lập tức khiến tên cầm thú và tên rùa rút đầu kia phải ngậm miệng lại. Nếu không, Tiểu Ngạn đánh cuộc với ca ca đi, nếu ca ca thắng, đệ hôn ta một cái, thế nào?”
“Cái gì! Như vậy sao được!” Chu Đình nghe được mặt mày lập tức bị lo lắng bao phủ, vì trinh tiết của thiếu gia mà lo lắng không thôi.
“Đúng vậy! Như vậy sao được?” Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu đồng thời trăm miệng một lời phản đối, trong lòng cũng âm thầm bổ sung: Nếu muốn cược cũng phải tìm hắn cược chứ! Nhưng lại lập tức sửng sốt, tầm mắt của hai người bọn họ kịch liệt va chạm trên không trung như muốn tóe ra tia lửa.
Chết tiệt! Như vậy sao được. Nam tử vốn ẩn mình trên Yên Vũ lâu cũng giống như bị người giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, nhưng lại bị ánh mắt sáng quắt của Vân Cuồng đảo qua, nên chỉ đành cười khổ tiếp tục thu liễm hơi thở.
Ai, vật nhỏ thật mẫn cảm, còn thăm dò, nghĩ chờ ta lộ ra sơ hở lại không sợ ta bị tên Lôi Phá Hải kia phát hiện ra sao.
Mặt Bắc Tinh Ngạn đỏ hồng, còn thật sự gật đầu, giọng nói nhỏ bé, yếu ớt như kiến: “Tốt, đệ chờ Vân Cuồng ca ca thắng lợi trở về.” Hôn một cái sao đủ? Ta tặng kèm thêm chín trăm chín mới chín cái được không? Xét thấy ánh mắt muốn giết người do Chu Đình phóng tới, Bắc Tinh Ngạn không dám mở miệng hỏi tiếp.
Vân Cuồng cười ha ha, phong lưu hào phóng tiến về phía trước, trên mặt lại mang theo ái ngại và khinh thị nhìn Tư Đồ Uyên Minh ở đối diện, xong mới quay đầu nói với thiếu niên vừa đưa ra đề nghị lúc nãy: “Huynh đài, nếu là ngươi đưa ra phương thức tỉ thí thì cũng do ngươi đưa ra đề mục đi.”
Thấn sắc thiếu niên chấn động, đột nhiên cảm thấy Tiểu vương gia này hình như không quá không chịu nổi giống như lời đồn, ít nhất cử chỉ phong độ tao nhã này đã trên hẳn Tư Đồ Uyên Minh một bậc, người này thật sự là một văn sĩ? Hơn nữa ‘hắn’ nói vậy không phải đang làm khó hắn mà là để hắn làm khó ‘hắn’ mới đúng.
Bốn phía đã nhanh chóng tản ra xung quanh, tạo thành một khoảng trống hình tròn giữa sảnh, rồi mới mang đôi mắt sáng rực, chăm chú nhìn hai người ở giữa, tình hình bây giờ là tên đã lên dây, không thể không phát!
Thẳng đến khi Tư Đồ Uyên Minh nhìn lại đây, thiếu niên mới từ trong suy nghĩ, ngẩng đầu nói: “Thi từ ca phú lấy thi làm đầu, bây giờ hai bên bờ hồ đều là nhân vật phong vân trong thiên hạ, mời hai bị lấy chủ đề “Anh hùng” làm một bài thơ, ai hay, ai dở, chúng ta đều sẽ rõ ràng.”
“Nếu ‘hắn’ có thể làm được thì ta tình nguyện lấy đầu xuống cho ‘hắn’ làm cầu đá.” Tư Đồ Kiến Nhân khoa trương hừ nói.
“Hình như đầu ngươi đã bỏ nhà đi hay sao ấy? Hay là buổi sáng Tư Đồ công tử đã quên lời của mình?” Lý Tranh sớm nhìn không vừa mắt hai tên công tử bột này, tiến lên vài bước, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tư Đồ Kiến Nhân, hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu đưa cho Vân Cuồng một ánh mắt cổ vũ: Không biết tại sao, trong lòng nàng cảm thấy Vân Cuồng chắc chắn có thể thắng.
Nếu Vân Cuồng biết võ công, điều mà không ai biết rõ, vậy thì ai có thể bảo đảm ‘hắn’ không biết mấy phương diện khác? Hì hì, bổn cô nương nhất định phải nhìn xem, ngươi còn giấu bao nhiêu bí mật!
(lời edit: không biết tại sao ngay từ khi cô nàng này xuất hiện là ta không có cảm tình nổi =.=!!! dù ta chưa đọc convert)
“Anh hùng?” Vân Cuồng hiểu ý gật đầu, tay ngọc vỗ vỗ cằm, mày liễu hơi nhíu, cả người chìm trong suy nghĩ, dưới chân chậm rãi bước về phía trước. Trong lòng Tư Đồ Uyên Minh mắng một câu: Ngươi cứ giả vờ đi, chờ ta nghĩ xong rồi sẽ xem xem rốt cuộc ngươi có thể làm ra được cái rắm (xì hơi =))) chó gì không!
Tư Đồ Uyên Minh nghĩ tới đây, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười lãng đãng của Vân Cuồng truyền vào trong tai: “Có rồi.” Mọi người kinh hãi nhìn lại: Vừa rồi ‘hắn’ chỉ mới đi được mấy bước thôi mà? Chỉ thấy ngân phiến trong tay ‘hắn’, “Ba” một tiếng mở ra, nhẹ nhàng phe phẩy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ánh mắt lòe lòe sáng, cao giọng ngâm:
“Đất trời cùng chấn động
Khinh bạc nào biết vơi
Người sống thì đều thế
Chung khởi tất phải thời
Khi xưa đã luồn cúi
Ngỡ một bước lên trời
Tráng sĩ lòng phấn kích
Phận an giữ đạo đời
Đạp chân ngồi chiến mã
Kéo nhẹ cánh cung chơi
Kiếm dài vắt ngang đấy
Mũ cao tỏ mặt ngời
Khảng khái sinh tâm tính
Gió mát nhẹ một hơi
Giật mình xa tiếng sấm
Giáo vung đám muỗi rơi
Bể xanh ven bờ tắm
Đại mạc ruổi khắp nơi
Thế gian mình ta tỏ
Xứng danh anh hùng rồi.
(Bài thơ: Tráng sĩ thiên – Trương Hoa (Nguỵ Tấn), nguồn Phương Thụy Anh, thivien.net)
Một bài thơ như nước chảy mây trôi, tuôn ra không hề gián đoạn, Vân Cuồng mỗi một bước đều ngâm một câu, đến khi hết bài nàng chỉ bước có mười bước*, nhưng cũng do mười bước này, mới khiến Tư Đồ Uyên Minh như bị một ngọn núi lớn đè ép, hít thở không thông, đầu óc cũng giống như bị cái gì đó gõ mạnh một cái, cả người đờ đẫn.
(*trong bản convert là 2 câu trên sẽ ghép thành một câu => chỉ mười câu, nhưng khi dịch thơ, bạn dịch thơ tách ra thành câu thơ riêng lẻ như bản gốc => hai mươi câu)
Không chỉ Tư Đồ Uyên Minh đờ người, mà hiện giờ, không ai không trợn mắt há hốc mồm, liên tiếp hít vào vài ngụm khí lạnh. Gần một ngàn người trong này, vừa rồi còn đang bình luận sôi nổi, nay lại vì một bài thơ của thiếu niên mà hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Ba mước ngâm từ, mười bước thành thơ!
Với lại không phải là mấy thể loại vè, hay thơ con cóc gì đó mà mọi người tưởng, luật thơ, đối câu của thiếu niên, mỗi một từ đều hoàn mỹ như vậy, biểu đạt hoàn toàn khí thế, nhiệt huyết mãnh liệt. Bài thơ này không chỉ có tốc độ, còn có chất lượng. Hơn nữa lúc Vân Cuồng ngâm được một nữa, đã khiến người ta không tự chủ được chìm vào ý cảnh đắc ý trong thơ, núi cao, sông dài như hiện ra trước mắt, trong ngực là ngọn lửa nhiệt huyết đang bùng cháy mãnh liệt, trái tim nhảy nhót như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, không chỉ thế, khi ‘hắn’ ngâm đến câu “tứ hải xưng anh hùng”*, trong lòng mỗi một nam nhi ở đây đều dâng lên một giấc mộng tráng sĩ mãnh liệt! Câu từ phóng khoáng, dù thiếu niên chỉ thuận miệng ngâm nhưng lại toát ra hào hùng vạn trượng, phong thái mị nhân, một thân cẩm y trắng thuần đón gió m, tựa như một góc của lá cờ thắng lợi**. Giờ khắc này, hình tượng thiếu niên trong lòng đông đảo các giai nhân bỗng dưng trở nên cao lớn, trong mắt bọn họ tràn ngập cảm xúc si mê: Khá khen cho một nam tử tuyệt thế đầy bụng kinh luân, khá khen cho một thiếu niên anh hùng tràn ngập khát vọng.
(*trong convert như thế, nhưng vì đã mượn dịch thơ nên ta để luôn dịch thơ, không sửa, cho nên mọi người chỉ cần biết câu cuối cùng trong bài thơ trên đúng là câu này là được)
(** đừng hỏi ta tại sao thấy kì khi xem màu trắng là cờ chiến thắng, mà thật ra cũng chỉ là một phép so sánh mà thôi, mà ai biết được quốc kỳ người ta màu trắng thì sao =)))
Phóng túng, tiêu sái, tự do, trí tuệ, thì ra công tử tài hoa văn nhã tuyệt thế như vậy mới thật sự là con người thật của ‘hắn’!
Vân Cuồng tao nhã nhìn xung quanh, hờ hững cười, rồi mới xoay người hỏi thiếu niên đã ra đề mục: “Huynh đài, huynh xem như thế có thể qua được chưa?”
Thiếu niên vẫn còn đang ngây ngốc trong ý cảnh, không nghe được câu hỏi của Vân Cuồng, một thiếu nữ bên cạnh vẻ mặt tràn ngập tán thưởng, giành nói trước một bước: “Thơ hay! Khá khen cho một văn thải công tử tuyệt thế!
Lúc này, bốn phía như bừng tỉnh từ trong mộng, tiếng vỗ tay vang lên không dứt.
Vân Cuồng mỉm cười nhìn về phía nữ tử kia, đúng là người lúc sáng nàng đã gặp, Lý Tranh.
Mắt đẹp của Lý Tranh như mỉm cười, trong lòng cũng mừng như điên: ‘Hắn’ quả nhiên không giống lời đồn, mà đúng là danh phù kỳ thật, kỳ tài ngút trời! Tư Đồ gia tộc thì tính là cái gì chứ, đều đi tìm chết hết đi! Liễu Vân Cuồng, vì ta và ngươi, Lăng Tiêu cung sẽ thay đổi chủ ý, nếu không thể kết giao với ngươi, thì tuyệt đối là một chuyện đáng tiếc nuối nhất trong đời ta, cho nên, ngươi nhất định phải cố gắng lật đổ đám người tạp nham Tư Đồ gia này đấy.
“Cuồng đệ, thật lợi hại!” Lôi Tiêu mặt mày hớn hở đi lên vỗ vỗ bả vai của nàng.
“Đệ, quả thật kinh tài tuyệt thế!” Hoa Mộng Ảnh đối với thi từ cũng hiểu biết không ít, nê trong lòng không tránh khỏi phải sợ hãi than đối với văn thải của Vân Cuồng, trên mặt cũng là ý cười mười phần.
“Tiêu Nhi, Mộng Ảnh!” Lôi Phá Hải nghiêm mặt, sắc mặt u ám, truyền âm cảnh cáo hai người Hoa Mộng Ảnh và Lôi Tiêu, nhưng lại bị hai người vờ như mắt mù, tai điếc, không để ý đến, khiến hắn kiêng kỵ mọi người xung quanh mà không dám phát tác, chỉ có thể kêu khổ trong lòng: Xong rồi người kế thừa của thượng tam tông ta sao lại dính vào tên dở hơi này chứ, dở hơi còn chưa tính, nhưng lại còn là kẻ thù của gia tộc. Sao các ngươi ai không thích lại cố tình thích ‘hắn’ thế hả???
Âm thanh ủng hộ lên đến đỉnh điểm, Vân Cuồng nhướng mày nhìn Tư Đồ Uyên Minh, cười nói: “Tư Đồ công tử, thơ của ta đã làm xong một lúc lâu rồi, vậy, ngươi vẫn còn đang suy nghĩ sao?”
Sắc mặt Tư Đồ Uyên Minh xanh mét, cắn chặt răng, làm thơ kỵ nhất việc tâm tình lo lắng không yên, Vân Cuồng mười bước thành thơ đã hoàn toàn đả kích hắn, lúc này, trong lòng hắn chỉ tràn đầy phẫn hận, hơn nữa, thời gian lại ngắn và bài thơ của Vân Cuồng còn rất hoàn mỹ, khiến người ta vừa thấy đã khiếp sợ, trái phải đều cảm thấy chính mình không địch lại thì làm sao có thể làm được gì nữa?
“Hừ muốn làm một thiên cổ nhất thi được người người truyền tụng đâu phải là việc trong nửa khắc, một khắc? Liễu tiểu vương gia, mặc dù làm thơ rất nhanh, ý cảnh cũng cao, nhưng chắc hẳn cũng xa xa không bằng thiên cổ nhất thi! Muốn làm đệ nhất Sở kinh có thể miễn cưỡng được, còn đệ nhất thiên hạ, chỉ sợ vẫn chưa được đâu.” Tư Đồ Uyên Minh già mồm cãi láo, miễn cưỡng phản bác.
“Xem ra Tư Đồ công tử muốn làm thiên cổ nhất thi nha? Thất lễ thất lễ, bội phục bội phục, không biết Tư Đồ công tử muốn làm đến khi nào? Có phải chờ sau khi Văn Thải đại hội chấm dứt mới có thể khiến toàn trường khiếp sợ hay không?” Vân Cuồng ‘nha’ một tiếng, ‘tỉnh ngộ’, cười nhạo nói, giữa những câu chữ đều tràn ngập châm chọc, châm ngòi lòng người.
Nghe vậy, mọi người bắt đầu nghi ngờ, khinh bỉ Tư Đồ Uyên Minh: Ngươi không làm được thì nói, lấy cái cớ sứt sẹo như vậy làm gì? Thiên cổ nhất thi dễ làm như vậy sao? Chỉ bằng Liễu Vân Cuồng mười bước thành thơ, nói ‘hắn’ là đệ nhất công tử trong thiên hạ cũng tuyệt đối không có người phản bác. Hơn nữa, đừng nói trẻ tuổi, chỉ sợ các vị học giả thâm niên cũng không có mấy người có thể làm được như vậy đâu?
“Xem ra Tư Đồ công tử còn chưa nghĩ ra? Nhưng thật ra Tiểu vương lại nghĩ ra một bài thơ về đề tài đại anh hùng này, trong khi chờ đợi Tư Đồ công tử, để Tiểu vương giúp mọi người trợ hứng vậy, các vị nhìn xem thế nào?” Đôi mắt như mực của Vân Cuồng xẹt qua một tia sáng gian xảo, vờ như không chút để ý, nhẹ giọng cười nói, nhất thời khiến mọi người xung quanh lại thêm bất ngờ một trận.
“Tiểu vương gia, lại thêm một bài nữa đi”
“Nhất định, nhất định”
“Ta tình nguyện sửa sạch tai chờ nghe, Tiểu vương gia, mời nói”
Tài hoa vừa rồi Vân Cuồng biểu hiện ra đã khiến người khác khâm phục vạn phần, cho nên lúc này mọi người vừa nghe ‘hắn’ nói có thể làm thêm một bài, tất nhiên là khiến chúng văn nhân mặc khách hưng phấn vô cùng, chỉ kém phất cờ hò reo, khua chiêng gõ trống cổ vũ Vân Cuồng mà thôi.
“Tiểu vương gia, mời qua bên này, ở đây có bút mực, tơ lụa, hy vọng vương gia có thể viết lại thi từ, lưu giữ cho hậu thế.” Thiếu niên ra đề mục vừa rồi cung kính nói. Đối với văn nhân, những người tài hoa xuất chúng đều đáng được tôn kính, đây là quy củ bất thành văn, cho nên khi Vân Cuồng bày ra tài hoa kinh thế đã thuyết phục được mọi người, đồng thời khiến ánh mắt của bọn họ khi nhìn ‘hắn” cũng trở nên khác hẳn.
“Cũng tốt, huynh đài dẫn đường đi.” Vân Cuồng chắp tay nói, đi theo thiếu niên kia đến một góc sáng sủa rộng rãi.
Cảnh trí cung quanh đã được thay đổi, chậu hoa, cây cảnh đều bị chuyển đi toàn bộ, chỉ còn lại một cái giá đỡ bằng gỗ lim, bên trên cố định một dải tơ lụa màu trắng hẹp dài, bên cạnh đặt bút lông, nghiên mực, nghĩ có lẽ những thứ này được dùng để chuẩn bị cho Văn Thải đại hội.
Vân Cuồng lại gần, cầm bút, ở trên dải lụa hạ bút như bay.
“Sông dài băng chảy về đông
Sóng trào cuốn hết anh hùng xưa nay
Mờ mờ lũy cũ phía tây
Tam phân Xích Bích hùng tài Chu Lang
Sụt mây đá loạn ngổn ngang
Ba đào cuồng nộ tràn lan vỡ bờ
Ngàn ngàn cột tuyết lặng lờ
Bức tranh sông núi như thơ rạng ngời
Bao nhiêu hào kiệt một thời
Tài xưa Công Cẩn tuyệt vời biết bao
Tiểu Kiều mới cưới hôm nào
Anh hùng tư cách ra vào ung dung
Quạt là khăn lụa thong dong
Phá tan giặc mạnh đương trong nói cười
Giặc kia khói diệt tro bay
Trên sông nước cũ hồn ai trở về
Đa tình cười lão mải mê
Tóc đà sớm bạc về đâu thân già
Đời người như giấc mộng qua
Sông trăng ly rượu gọi là quý nhau.
(Niệm nô kiều ( Nhớ Xích Bích xưa ), Tô Thức, nguồn saimonthidan, Phan Lang.)
Hoa Mộng Ảnh một chữ lại một chữ ngâm lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, khi lên khi xuống khi lại phẳng lặng như mặt hồ, rồi sau đó càng phát ra kích động không thể nén . Mọi người càng nghe càng thích, càng nghe càng rung động, hơn một ngàn người, trừ bỏ thanh âm réo rắt của Hoa Mộng Ảnh thì không còn bất cứ tạp âm gì nữa.
Cuồng thảo* tuyệt đẹp nhưng không rối loạn, từ ngữ hùng vĩ tráng lệ, lại hào phóng, tinh xảo, khí thế bàng bạc (hào hùng), nhiệt huyết dày đặc, rung động đến tâm can! Nhìn thấy bóng lưng của thiếu niên, đột nhiên mọi người như lâm vào ảo giác người trước mặt là một thượng vị giả (người đứng trên cao), kia thiên quân vạn mã cuồn cuộn mà qua, kia thiên hạ bao la hùng vĩ vận động dưới chân mà ‘hắn’ lại cuồng vọng chẳng thèm ngó tới.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người đã hoàn toàn bị thiếu niên này cuốn hút thật sâu, loại khí độ, ý chí đệ nhất thiên hạ như vậy không thể không khiến người ta kính nể và khâm phục, một nhân vật như vậy không được xưng là kinh tài tuyệt thế thì còn có ai có thể? Lúc này, những người liên can mới hiểu được, lời nói lúc trước của Vân Cuồng mặc dù kiêu ngạo, cuồng vọng nhưng đều là sự thật, hoàn toàn không có câu nào giả dối hay khoác lác, thiên hạ này, danh hiệu đệ nhất công tử không phải ‘hắn’ thì không được.
“Bài thơ này xuất phát từ nhân vật và sự kiện của một câu chuyện xưa được lưu truyền trong một thôn trang hẻo lánh, nếu ngày khác có rảnh, Tiểu vương sẽ chậm rãi kể lại cho mọi người cùng nghe, còn bây giờ thì chỉ sợ không có thời gian rồi.” Vân Cuồng tùy ý cười, đem bút lông gác một bên, như không hề tốn chút sức lực nào vậy.
“Đây tuyệt đối có thể xem là thiên cổ nhất thi, một tác phẩm tuyệt thế!” Một vị văn sĩ trung niên nhìn như rất có tiếng tăm dẫn đầu kinh ngạc, vui mừng hô to, theo đó là tiếng vỗ tay tán thưởng, khâm phục của mọi người xung quanh, lần này càng vang, càng kéo dài hơn lần trước, giống như muốn rung chuyển cả trời đất, ngay cả nước hồ Thiên Thu cũng bị chấn ra từng vòng gợn sóng.
“Chữ tốt! Thơ hay!”
Lý Tranh như nhặt được bảo bối, ánh mắt nóng rực, lồng ngực phập phồng lại hoảng sợ phát hiện bản thân không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung một cách hoàn mỹ về Bạch y thiếu niên. Ánh sáng của ‘hắn’, tài hoa của ‘hắn’ không phải một hai từ là có thể khái quát ra được.
Lúc này, tiếng vỗ tay vẫn kéo dài thật lâu chưa dừng lại, lấy trình độ mặt dày của Vân Cuồng thì đối với việc đạo văn của người khác nàng đã hoàn toàn không nảy sinh chút tâm lý bất an, áy này gì đó rồi, chỉ có điều, khi ánh mắt đảo qua mấy chữ “Đời người như giấc mộng”, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác tang thương không nói nên lời. Làm người hai thế, ấm lạnh nhân sinh, gần như nàng đều đã nếm trải, nhưng đứng ở đỉnh kiêu ngạo như vậy, mấy ai có thể hiểu nổi tịch mịch trong lòng nàng!
Nàng ngửa đầu, trong nháy mắt, những người vẫn chú ý nàng đột nhiên cảm thấy được, thiếu niên này dường như không còn là một đứa nhỏ mười sáu tuổi nữa mà đã trở thành một nam tử thành thục, tràn đầy tang thương.
Một đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào không trung, chỉ có bạch y nam tử đứng trên mái Yên Vũ lâu là nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt kia chợt lóe một tia bi thương nồng đậm, khiến hắn không thể hô hấp, móng tay cũng khảm vào da thịt, cả người như đang điên cuồng gào thét muốn lao xuống, gắt gao ôm chặt người thiếu nữ ấy vào lòng mà vỗ về an ủi.
“Người nào!” Lôi Phá Hải đột nhiên rống lên một tiếng, thì ra bạch y nam tử trong một khắc thất thần đã bại lộ hơi thở của chính mình!
/80
|