Chương 02: Nhất định phải sống!
“ Tư Tuyết! … Tư Tuyết! Con tỉnh dậy đi! “ – Đường Tâm Như mơ màng nghe thấy một giọng phụ nữ dịu dàng ấm áp lay gọi.
“ … Mẹ ơi! …! … Con nhớ mẹ lắm! …“ – Đường Tâm Như mở mắt nhìn thấy một hình bóng nữ nhân mờ ảo liền mấp máy môi khẽ nói.
“ Tư Tuyết! … Mẫu thân xin lỗi! … Phụ thân và mẫu thân đến trễ rồi! …” – Giọng nữ nhân kiềm nén sự đau lòng cùng tức giận nhẹ nhàng vang lên.
“ Khuynh Ngọc! … Khuynh Ngọc! … Con tỉnh rồi sao? “ – Trong cơn đau buốt xương Tống Nhược Ngôn lại nghe vang vọng thêm một tiếng gọi đến nao lòng.
“ … Mẹ ơi! … Con đau lắm! … Mẹ đến đón con đi sao? …”
“ … Ta xin lỗi! … Ta và phụ thân không bảo vệ được con rồi! … “ – Một giọng phụ nữ tha thiết đau đớn nghẹn ngào nói.
Trong không gian tĩnh lặng lại vang lên những tiếng vó ngựa đang phóng như bay tiến về hướng nhóm người họ đang đứng.
“ Bọn chúng sắp đến rồi! … Các nàng nhanh lên! … Không còn nhiều thời gian nữa! “ – Một giọng nam nhân trầm ấm vang lên.
“ Tư Tuyết! … Con nghe mẫu thân nói rõ đây! … Từ bây giờ con không còn mang họ Nhan nữa … Con chỉ là Tư Tuyết! … Là con gái duy nhất của Nhan Lạc Hà ta và Triệu Thần Dương… Tên của con là cái tên mà phụ thân của con thích nhất … con là đứa con gái duy nhất của chúng ta … Chúng ta rất yêu con … vậy nên … cho dù sau này có gặp bất cứ chuyện gì xảy ra … con cũng phải hứa với chúng ta … con nhất định phải sống! … Hãy nhớ mẹ và phụ thân rất yêu con! … “ – Người phụ nữ tên Nhan Lạc Hà kia nói xong bà liền ôm Đường Tâm Như thật chặt, những giọt nước mắt ấm nóng rơi trên khuôn mặt đang đau rát của cô làm cô vô cùng đau đớn: “ Chuyện gì đang xảy ra thế này? … Đây là đâu? … Họ là ai? … Cô là ai? … Là Đường Tâm Như hay là Nhan Tư Tuyết? … Tại sao khắp người cô lại đau đớn như vậy …? … Thân thể đau và tim cũng đau! … “ – Đường Tâm Như nhắm chặt mắt khẽ lắc đầu để mình có thể lấy được một chút tỉnh táo nhưng thân thể của cô không cử động được chỉ có những giọt nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi.
“ Khuynh Ngọc! … Mẫu thân hối hận vì đã để cho con mang họ Nhan … một dòng họ lòng lang dạ sói! … Khuynh Ngọc! … Nếu mẫu thân và phụ thân không còn sống trên đời … Con hãy hứa với chúng ta bất luận có gặp phải chuyện gì … con nhất định phải sống! … Xấu xí cũng phải sống! … Tàn tật cũng phải sống! … Con nhất định phải sống vì chúng ta muốn đổi mạng của chúng ta để giữ lại mạng sống cho con! … Con gái à … con phải sống để còn ghi nhớ tên của phụ thân và mẫu thân … Hãy nhớ cho rõ phụ thân của con là Diệp Thư Vũ, mẫu thân của con là Nhan Lạc Tần … Khuynh Ngọc! … Hãy sống và phải sống thật tốt! … Chúng ta yêu con! “ Nói xong người phụ nữ tên Nhan Lạc Tần kia cũng ôm chặt Tống Nhược Ngôn vào lòng khóc nức nở. – Tống Nhược Ngôn cắn chặt môi kiềm nén tiếng khóc nhưng những giọt nước mắt vẫn thi nhau tuôn ra khỏi khóe mắt rồi chảy dài trên khuôn mặt đang đau nhức của cô: “ … Những người này là ai? … Họ đã nhận nhầm người rồi đúng không? … Cô không phải là con gái Nhan Khuynh Ngọc của họ … Cô là Tống Nhược Ngôn … ba mẹ của cô đã qua đời trong một trận động đất … Tại sao họ lại muốn đổi mạng sống của họ cho cô? … Cô không phải là con gái của họ … nhưng tại sao nghe những lời người phụ nữ tên Nhan Lạc Tần kia nói tim của cô lại đau đến mức không thở được như vậy??? “
“ Tư Tuyết! … Sau này con lớn lên … hãy tìm đến Thần Hà Trang ở Hoàng Quốc! … Đó là nhà của chúng ta! … Phụ thân giao lại cho con cây tiêu bằng bạch ngọc …đó là tín vật định tình của ta và mẫu thân con … con hãy giúp ta bảo quản nó thật tốt! … Phụ thân rất yêu con, Tư Tuyết !... “ – Triệu Thần Dương bỏ cây kiếm trên tay xuống đất rồi nửa quỳ nửa ngồi ôm chặt Đường Tâm Như vào lòng ôn hòa nhân hậu chậm rãi dặn dò rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, khóe mắt ông cũng phủ một tầng sương mỏng. Hôn cô xong ông lại cầm chặt thanh kiếm trên tay rồi đứng dậy xoay người đi về phía sau đứng chờ những tên ngồi trên yên ngựa đang lao đến.
“ Khuynh Ngọc! … Nhà của phụ thân ở Quang Quốc … Khi con lớn lên hãy đến nơi đó tìm đến Vũ Tần Trang, trong nhà phụ thân có để một chiếc cổ cầm làm từ loại gỗ Ngọc Am vô cùng quý giá … mẹ của con rất thích cây cổ cầm đó … con hãy thay chúng ta bảo quản nó thật tốt! … Khuynh Ngọc, hãy luôn nhớ rằng, phụ thân rất yêu con! “ – Diệp Thư Vũ quỳ xuống ôm chặt Tống Nhược Ngôn vào lòng, giọng ông vô cùng trầm ấm nhưng vì ông đang kiềm chế nên giọng khẽ run run. Ông cũng đặt lên trán Tống Nhược Ngôn một nụ hôn rồi vội vàng đứng dậy chạy về phía sau nhặt thanh kiếm của mình lên rồi cùng Triệu Thần Dương đón chờ giây phút kẻ thù xuất hiện.
“ Tư Tuyết! … Hãy nhớ lời mẫu thân … Con nhất định phải sống! … “
“ Khuynh Ngọc! … Con nhất định phải sống! … Nhất định phải sống! … “
Nhan Lạc Hà lại ôm chặt Đường Tâm Như một lần nữa, bà hôn lên trán cô một nụ hôn thật sâu rồi bế cô lên bước đến vách núi cheo leo rồi cắn chặt răng ném cô xuống một vực sâu hun hút.
Đường Tâm Như mở to mắt nhìn bà … bà xinh đẹp vô cùng… cô không trách bà … vì rơi theo cô là những giọt nước mắt của bà … cảnh tượng cuối cùng cô nhìn thấy là hình ảnh một lưỡi dao cắm xuyên vào tim bà …
Nhan Lạc Tần cũng ôm Tống Nhược Ngôn thật chặt, bà cũng hôn lên trán cô một nụ hôn, nước mắt bà rơi trên mặt của Tống Nhược Ngôn có màu đỏ, có vị mặn và tanh… Hôn cô xong bà cũng bế cô lên rồi đem cô thả xuống vách núi cheo leo kia.
Tống Nhược Ngôn cố gắng mở to mắt nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của bà … khuôn mặt cũng đầy nước mắt và khóe môi đầy máu … trong nước mắt Tống Nhược Ngôn cũng kịp nhìn thấy một mũi tên bắn xuyên qua tim bà…
“ Khônggggg! ” – Đường Tâm Như hét lớn, nước mắt hòa cùng máu tươi rồi nhắm mắt bất tỉnh.
“ Khônggggg! “ – Tống Nhược Ngôn cũng gào lên, cô cố đưa cánh tay của mình về phía bà trong vô vọng rồi hôn mê.
Rầm!!! – Đoàng!!! – Rầm!!!
Những tia chớp lóe sáng rồi lập tức vụt tắt lần lượt rạch trên bầu trời đỏ như máu. Sau đó là những tiếng sét ghê người như đến từ cõi âm ty địa phủ cùng một trận mưa như trút nước trắng xóa đã thức tỉnh Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn:
“ Aaaa! … Đau quá! … “ – Tống Nhược Ngôn mở mắt nằm trong cơn mưa, những giọt nước mưa như những hạt muối to xát vào những vết thương trên người làm cô phải kêu lên để giảm bớt cơn đau.
“ Ưm! … Aaaaa! …” – Đường Tâm Như cũng nhăn mặt vì những cơn đau buốt xương cốt.
“ Tâm Như! … Là cậu phải không? “ – Tống Nhược Ngôn nằm trong mưa khẽ nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh thều thào hỏi.
“ Nhược Ngôn! Là cậu sao? “ – Đường Tâm Như nằm bên cạnh, khẽ mở mắt thều thào lên tiếng hỏi lại.
“ Uhm! … là mình! “ – Tống Nhược Ngôn khẽ nói.
“ … Mình và cậu vừa trải qua chuyện khủng khiếp gì vậy? … Là một giấc mơ trước lúc chết sao? … “ – những giọt nước mắt của Đường Tâm Như hòa vào những giọt nước mưa, cô run rẩy lên tiếng.
“ … Không! … Không phải mơ … là thật! … Cậu nhìn mình thật kỹ xem! “ – Tống Nhược Ngôn khẽ lắc đầu nhìn sang Đường Tâm Như nói.
Trong màn mưa trắng xóa, Đường Tâm Như trợn mắt kinh ngạc khi nhìn thấy người nằm bên cạnh mình lúc này là một cô bé khoảng 6 – 7 tuổi, khuôn mặt đầy vết chém, trên người là những vết thương đang tuôn máu theo dòng nước mưa.
“ Cậu … cũng giống y như mình … là một cô bé … khuôn mặt đầy những vết dao chém … thân thể cũng ướt đẫm máu tươi! “ – Tống Nhược Ngôn cắn môi khẽ nói.
Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn nhắm chặt mắt, khắc sâu những hình ảnh vừa diễn ra vào lòng: “ Dù có xấu xí hay tàn phế … bất cứ giá nào cũng vẫn phải sống … nhất định phải sống! … Đó là những lời ba mẹ của hai cô ở thế giới xa lạ này đã dặn dò…”
“ Ma Y! Lão nói xem hai đứa trẻ này có sống nổi hay không? “ – một giọng nói khàn đục vang lên.
Tống Nhược Ngôn và Đường Tâm Như vội mở mắt nhìn xem người vừa nói kia là ai? … Trong màn mưa trắng xóa hai cô nhìn thấy hai ông lão ăn mặc cổ quái. Một người thấp bé mập mạp, mái tóc dài màu trắng cột lên một cách cẩu thả mặc y phục một màu đen tuyền, ánh nhìn tinh quái. Người còn lại là một ông lão cao ráo quắc thước, mái tóc bạc búi thành một búi gọn gàng, chòm râu dài ngang ngực, y phục trắng tinh, ánh nhìn đôn hậu.
“ Hai đứa nhóc muốn sống hay muốn chết? “ – Ông lão áo trắng mỉm cười vuốt chòm râu bạc lên tiếng hỏi, giọng nói ôn hòa nghiêm nghị.
“ Muốn sống! “ – Tống Nhược Ngôn và Đường Tâm Như đồng thanh đáp.
“ … Vậy để xem hai đứa có thành ý muốn sống như thế nào? “ – Ông lão áo trắng nghiêng đầu vuốt râu mỉm cười rồi nói, nói xong ông ta và ông lão áo đen như một cơn gió lốc bay đi.
“ … Muốn sống thì đến đây nắm chặt lấy tà áo của chúng ta mà cầu xin! Ma Y và Độc Quỷ chúng ta chưa từng cứu giúp ai mà chưa nghe người đó van xin … nhanh lên … chúng ta không rảnh rỗi đứng dầm mưa chờ hai ngươi! “ – giọng nói khan đục lại vang lên.
“ Chúng ta đếm đến mười … nếu các ngươi không chạm vào chân chúng ta được, chúng ta lập tức rời đi! “ – Giọng nói ôn hòa nghiêm nghị lại vang lên.
“ Một! “
Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn cắn chặt răng trở người nằm sấp xuống.
“ Áaaaa …. ! “ – Hai tiếng hét chói tai vang lên cùng tiếng xương khớp kêu răng rắc, hai cái đầu gục xuống mặt đất.
“ Hai! “
Tống Nhược Ngôn và Đường Tâm Như lại cắn chặt môi cố hết sức chống khủy tay xuống đất lấy thế lết về phía trước.
“ Ba! “
Nước mắt và máu hòa cùng nước mưa như làm cho tâm trí Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn thêm tỉnh táo, hai cô cắn răng chịu đựng đau đớn, từng chút … từng chút một lết tấm thân đang tuôn máu tiến về phía hai ông lão phía trước.
Tiếng đếm đều đặn vang lên!
Hai thân thể nhỏ bé vẫn không bỏ cuộc cố gắng lê người nhích từng chút một.
“ Mười! “
Hai bàn tay nhỏ xíu đầy máu nắm chặt hai tà trường bào một trắng một đen, hai cặp mắt sáng trong veo như hắc ngọc ngước nhìn hai ông khẩn khoản cầu xin:
“ Xin hãy cứu chúng tôi! “
Lời vừa dứt cũng là lúc hai thân thể nhỏ bé khắp người đầy máu kia vô lực úp mặt xuống nền đất nhơ nhớp bùn đất rồi bất tỉnh.
/6
|