Có người hỏi em, anh có điểm gì tốt đẹp,
Mà bao nhiêu năm nay em vẫn không thể quên?
Gió xuân có đẹp như thế nào cũng không bằng nụ cười của anh, Những ai chưa từng gặp anh thì sẽ không biết được.
Từ bệnh viện trở về, tôi và Thịnh Hạ đi ăn lẩu tại một nhà hàng nhỏ, những cọng rau xanh biếc thả vào nồi nước dùng cay sè. Tôi đưa đũa ra định gắp thì bị một đôi đũa khác kẹp chặt, Thịnh Hạ lấy đũa chỉ sang nồi lẩu chay bên cạnh.
“Đã nói là em phải ăn bên nồi lẩu chay rồi.”
“Cũng chỉ là mang thai thôi mà.” Tôi cắn đũa càu nhàu, ngày nào anh ta cũng quản thúc tôi.
“Muốn ăn thì cứ ăn đi.” Thịnh Hạ không thèm ngẫng mặt lên nhưng tôi vừa đưa đũa định gắp thì anh ta bổ sung thêm: “Kỳ khám thai tuần sau không cần đi nữa”.
“Được, được, được! Em ăn lẩu chay là được chứ gì?” Tôi nghiến răng nghiến lợi nhai một cây nấm.
“Ăn nấm xong em sẽ biến thành Super Mario, rồi đến đánh sập nhà anh cho coi.”
“Rất hoan nghênh em đến nhà anh sửa ống nước.” Trời, sao tôi lại quên mất Super Mario làm nghề sửa ống nước chứ!
Điện thoại trong túi xách của tôi bỗng đổ chuông. Giọng nói từ đầu dây bên kia khiến tôi sững lại, đã bốn tháng liền tôi không gặp Mục Thần Chi, không biết quản gia của anh ta tìm tôi có việc gì.
“Phó tiểu thư, ông chủ muốn bán nhà. Ở đây vẫn còn đồ đạc của cô, cô có thể về nhà một chuyến được không?”
Tôi cứ tưởng căn nhà đó đã bán từ lâu rồi chứ? Không ngờbác quản gia vẫn ở đó. Chắc Mục Thần Chi lại cho một cô bồ nào đến đây ở. Có điều, bác quản gia dùng từ ngữ rất lạ, không gọi tôi là phu nhân như trước kia nữa, lại còn yêu cầu tôi về nhà.
“Vậy vứt đi giúp tôi.” Tôi không muốn quay trở lại đó nữa.
“Xin cô hãy về một chuyến! Mật Đào vẫn ở đây. Cô biết đấy, những con mèo vô chủ rất đáng thương mà.”
Mục Thần Chi bán nhà thì cứ bán, tại sao còn vứt bỏ cả chú mèo Mật Đào mà anh ta đã rất yêu quý ấy. Chẳng lẽ cứ nhìn thấy nó là anh ta nhớ đến tôi rồi sinh ra chán nản, đúng là kẻ tuyệt tình!
“Được rồi.” Tôi và Thịnh Hạ ăn cơm xong thì cùng đi đến tiểu khu Nga Mi. Vừa bước vào nhà, tôi đã sững sờ, các gia nhân vẫn không thay đổi và cũng chẳng vắng mặt ai, không thấy chủ nhân mới, mọi thứ trong nhà vẫn được bài trí như cũ, ngay cả bức tranh sơn dầu mà chúng tôi cùng chọn vẫn còn nguyên trên bức tường. Mục Thần Chi từng nói, bức tranh ấy màu sắc lòe loẹt, sặc sỡ quá khiến người ta cảm thấy mình sống trong ảo ảnh.
Mật Đào vừa nhìn thấy tôi đã cất tiếng kêu meo meo, rồi cào móng vuốt lên chân tôi. Tôi bế nó một lúc mà cánh tay đã bắt đầu tê mỏi, con mèo này quả là được đối đãi tử tế quá, béo múp míp như heo con. Chẳng lẽ Mục Thần Chi giữ lại cái nhà to vật vã thế này chỉ để nuôi mèo thôi sao?
Lúc vào thư phòng dọn dẹp sách, tôi vô tình nhìn thấy chiếc tủ bảo mật, bỗng nhớ tới những lời của Tần Vãn Chiếu nói dạo nọ: “Cháu nên đọc chúng. Thần Chi thực sự rất yêu cháu”.
“Em cất số tiền lớn trong đó sao? Hay là muốn trộm về? Sao cứ nhìn nó chằm chằm vậy?” Thịnh Hạ chỉ vào chiếc tủ bảo mật.
“Tiền thì không có, đều là thư tình.” Thịnh Hạ nhìn thẳng vào mắt tôi dò xét, tôi vội giải thích: “Không phải viết cho em”.
“Vậy thì xem một chút” Thịnh Hạ đi thẳng đến chiếc tủ rồinghĩ ngợi một lúc, cuối cùng ấn mật mã theo ngày sinh của tôi, “cạch” một tiếng, cánh cửa bật mở.
Tôi kinh ngạc nhìn Thịnh Hạ, anh ta nhún vai. “Chắc chắn em đã thử rất nhiều lần, cuối cùng không ngờ tại sao người đó lại chính là mình.”
“Em không biết anh nói thế có ý gì. Xem trộm đồ riêng tưcủa ngưòi khác là...”
“Em sợ cái gì? Sợ người đó là em?” Ánh mắt Thịnh Hạ trước giờ luôn phẳng lặng, nhưng lúc này lại nhìn tôi rất dữ tợn, dường như chỉ bằng một ánh nhìn là có thể đọc thấu tâm can tôi.
Tôi hoảng loạn như kẻ muốn giấu mình mà không tìm đâu ra chỗ ẩn nấp. “Em... chẳng có gì sợ hết.”
Lúc Thịnh Hạ dúi những bức thư vào tay, tôi cảm giácnhững lá thư mỏng manh ấy giống như những củ khoai vừa mới nướng làm tay tôi bỏng rát. Chúng cứ thế rơi xuống bàn với tốc độ chóng mặt khiến tôi kinh ngạc.
Ánh mắt Thịnh Hạ dừng lại trên gương mặt tôi, giọng nói nhẹ nhàng không phải chất vấn mà đúng hơn là đang cổ vũ: “Có thể em đã từng bỏ lỡ tình yêu, từng trốn tránh nó nhưng không thể để mình sau này phải hối tiếc”.
Lúc đọc thư, tay tôi run run. Trên mặt giấy trắng tinh là những dòng chữ viết nắn nót từ bút máy mực xanh. Nét chữ rắn rỏi, sạch sẽ như những ngón tay, vững vàng như bước chân, thâm tình như ánh mắt của Mục Thần Chi. Khoảng cách giữa các hàng chữ lại giống như đang miêu tả tính cách của anh ta: Nhẫn nhịn nhưng cũng hay bộc phát.
Mở đầu mỗi bức thư đều là hai từ “Mật Mật”, một số bức chỉ là những vần thơ thương nhớ, có những bức thì kể lại cuộc sống hằng ngày chỉ bằng vài dòng ngắn ngủi.
“Mật Mật. Hôm nay anh tiện tay tìm trong chồng đĩa CD của cửa hàng băng đĩa, may sao lại thấy thứ mà anh đang muốn tìm, đó là chiếc đĩa có bài hát Everything will flow của ban nhạc Suede. Tần Niệm nói em thích nghe bài hát này nhất nhưng vẫn chưa tìm được đĩa gốc. Hi hi, chắc chắn là em sẽ ngưỡng mộ anh lắm đó. Anh đã quyết định cài bài hát này làm nhạc chuông. Sau này ngày ngày anh sẽ bật cho em nghe thấy, không biết đến lúc đó em có nhận ra anh không nhỉ? Chắc là không rồi, bởi không phải vì em không nhớ được anh, mà là em hoàn toàn không biết rằng, trên đời này còn có anh tồntại.”
“Mật Mật. Hôm nay anh nhận được một tin nhắn từ số máy lạ, nội dung như sau: Ông Ngô, tôi muốn mua một con rắn. Gặp nhau chỗ cũ nhé! Lúc đó anh đã cười như nắc nẻ nhưng khi cười xong thì anh lại thấy buồn. Tại sao thế giới này có mấy tỷ người mà một tin nhắn xa lạ như thế lại có thể gửi nhầm vào máy anh? Tại sao không bao giờ thấy em gửi nhầm tới?”
“Mật Mật, hôm nay anh đã tròn mười tám tuổi, lại có cô gái tỏ tình với anh. Nhưng em yên tâm, anh không nhận lời đâu, Ai cũng nói cô ấy rất xinh đẹp nhưng trong tim anh, không có ai đẹp bằng em. Anh đã cầu nguyện trong tiệc sinh nhật thế này: Con mong có một ngày nào đó, Phó Tiểu Mật sẽ thích con.”
“Mật Mật, anh vừa mua một con mèo, thực sự là mắt của em và mắt của nó rất khác nhau nhưng không hiểu sao cứ khi nào nhìn thấy nó, anh lại nhớ đến đôi mắt em, đen và sáng, chỉ có mắt của trẻ con thì mới đen đến thế. Anh định đặt tên cho nó là Mật Mật nhưng nếu em biết, nhất định em sẽ cho rằng anh coi em như một con mèo. Thực ra, mỗi khi ôm nó, anh đều nghĩ rằng đó là em. Hay là gọi nó là Mật Mật đi, mỗi khi gặp chuyện gì em lại muốn đào tẩu trước tiên, chẳng biết bảo vệ bản thân gì cả. Sau này, anh sẽ bảo vệ em. Ở bên anh, em không phải chạy trốn nữa, vì em đã có anh.”
…
Tôi luống cuống giở từng bức thư ra đọc, chúng đều đã được viết từ rất lâu rồi, từ năm Mục Thần Chi mười lăm tuổi cho đến tận bây giờ, khi anh ta đã ba mươi mốt. Tôi không biết anh ta quen tôi như thế nào mà lại có thể viết nhiều thư đến thế, giống như viết nhật ký vậy. Có những bức không mang nội dung gì, chỉ có hai chữ “Mật Mật” lấp kín tờ giấy trắng.
Điên rồi! Anh ta bị điên thật rồi!
Tôi luôn nghĩ rằng trên đời này chỉ có tôi bị điên, ngốc nghếch nên ngày nào cũng viết những bức thư kiểu này. Trước đây, tôi luôn rủa Mục Thần Chi bị điên, hóa ra, anh ta điên thật. Anh ta chỉ sống trong thế giới của mình và chỉ làm những việc mình muốn.
Nhưng tôi còn may mắn hơn Mục Thần Chi, bởi tôi chỉ viết trong vòng bốn năm, Tần Niệm không yêu tôi nhưngnhững bức thư đó anh ta đều đọc được. Còn Mục Thần Chi viết thư cho tôi trong vòng mười sáu năm, tôi không những không đọc được, mà trong một thời gian rất dài, tôi không hề biết trên đời này có một người tồn tại tên là Mục Thần Chi.
Trái tim tôi như bị một chiếc dây nhỏ không ngừng siết chặt, hơi thở khó khăn, tôi quên cả khóc, quỳ xuống nhặt từng bức thư mở ra đọc, rất nhiều lần thư rơi khỏi tay, nhiều quá, thực sự là nhiều quá! Tôi không biết nên bắt đầu đọc từ bức nào, cuối cùng tôi mở một quyển nhật ký ra.
Là những dòng nhật ký cuối cùng của Mục Thần Chi:
Cô ấy không hẳn là xinh đẹp, nước da trắng ngần, đôi mắt rất to, hàm răng trắng đều, đáng yêu như một chú thỏ con. Đôi mắt long lanh khi nhìn người khác, lúc cô ấy cười, hai mí mắt như biến thành hai cây cầu nhỏ cong cong. Có rất nhiều người cười như thế nhưng chỉ có cô ấy là có nụ cười ngọt ngào như có mật trào ra từ khóe mắt. Dù tuyết có tích dày ngàn năm cũng không vượt qua nổi, dù cho là ánh sáng cũng bị hút vào rồi tan ra trong đó. Huống hồ là tôi?
Lúc cô ấy cười, hiện rõ đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh, tinh nghịch đáng yêu. Cứ mỗi khi tức giận hay tủi thân, cô ấy đều bất giác cắn môi và lúc ấy đôi lúm đồng tiền cũng xuất hiện.
Trong trái tim tôi, cô ấy luôn là một cô bé, tôi lớn hơn cô ấy mười tuổi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mật Mật, cô ấy vẫn là một cô bé có mái tóc vàng hoe.
Một buổi chiều muộn giữa hạ, mặt trời chuẩn bị xuống núi và treo lơ lửng cuối chân trời, những đám mây mỏng bị ánh mặt trời đỏ rực bao trùm, hệt như những bông hoa màu đỏ thẫm khổng lồ. Xa xa, một mình cô ấy chơi dưới gốc cây, sợi dây chun thật dài lên xuống theo từng nhịp chân, hai bím tóc cũng theo đó mà nhảy múa. Lúc còn nhỏ, tóc cô ấy hơi vàng, khi bị mặt trời chiếu vào thì mái tóc ấy thành màu ánh kim nhàn nhạt. Vóc người cô ấy nhỏ nhắn nhưng đôi mắt rất to, da mặt mịn màng, lúc cười trông thật ngốc nghếch. Cô ấy còn ở đó cất cao giọng hát: Tiểu Tiểu Tử, ngồi thềm cửa…
Năm cô ấy mười tuổi, mẹ và Phó Khải Hoa hẹn hò nhau, tôi lén lút bám theo cũng bởi thấy cô ấy đi cùng. Cô ấy mặc chiếc áo phao màu vàng không khác gì một chú vịt con, tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn trộm. Từ lần đầu gặp cô ấy năm tôi mười lăm tuổi, tôi chỉ dám nhìn trộm cô ấy như thế. Nhìn thấy cô ấy bị người ta đánh, rồi lại đánh lộn với người ta, tôi không dám ra mặt giúp.
Hôm đó, Phó Khải Hoa đánh cô ấy, cô ấy sợ hãi rồi lao xuống biển. Hình như cô ấy khóc, tôi sợ cô ấy sẽ gặp chuyện chẳng lành nên đã vội chạy tới. Đến khi cứu được cô ấy, cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi rất lâu rồi nói: “Bố, con muốn ăn bánh quẩy”.
Lúc đó, trái tim tôi đau nhói.
Tôi biết, Phó Khải Hoa đối xử với cô ấy không tốt. Cô ấy và tôi giống hệt nhau, dù có buồn đến mấy thì cũng không bao giờ nói cho ai biết.
Tôi thật sự rất hận người bố như ông ta.
Tôi muốn nói với cô ấy: “Mật Mật, nếu không có ai làm bánh quẩy cho em thì anh sẽ làm”.
Nhưng tôi không thể nói, tôi chỉ có thể trốn chạy, vì tôi là con trai của Tần Vãn Chiếu. Cô ấy có thể không quen, không biết tôi là ai nhưng tôi không muốn cô ấy hận tôi.
Lúc chính thức xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy vừa ly hôn với Tiêu Hàn Ý, vô tư giúp một người bạn thân đi xem mắt. Cô ấy mặc bộ xường xám màu mật, còn học đòi người ta đi giày cao gót. Đến khi giày bị gãy gót mà vẫn cố tình ra khí thế cãi nhau với Thiệu Nhị.
Tôi đứng ở cửa châm thuốc, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp cô ấy, ai ngờ cô ấy lại đứng dậy. Lúc đó, tôi thấy hơi giận, tôi đã già đến mức khiến người ta phải đáp lễ kính trọng như vậy sao?
Tôi dụi thuốc đi, biết cô ấy nghiện thuốc lá nhưng tôi vẫnkhông muốn hút trước mặt cô ấy. Thấy cô ấy đứng ngây ra đó, không dám nhìn tôi, hai tai đỏ ửng, những sự bực bội trước đó của tôi cũng tan biến hết. Tôi thật nhạy cảm quá, giận dữ gì với một cô nhóc con chứ?
Cô ấy từng hỏi tôi: “Anh đã từng yêu ai chưa? Gương mặt cô ấy không phải đẹp nhất thế giới, cô ấy cũng không phải là người tốt nhất thế giới. Nhưng nếu vô tình đặt chân vào thế giới của cô ấy thì sẽ không ai quên được, rồi sẽ ở đó rất nhiều năm, càng ở lâu thì sẽ càng không thể quên được..”.
Tôi nói tôi chưa từng, thế mà cô ấy vẫn tin. Cô ấy đương nhiên sẽ tin, bởi trong đầu cô ấy chỉ có hình ảnh Tần Niệm, sao có thể có chỗ cho tôi. Cô ấy nói tôi hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì. Tôi đúng là không hiểu, vì tôi có hiểu hay không thì đối với cô ấy mà nói chẳng có gì khác biệt.
Cô ấy vừa cứng rắn và bướng bỉnh, có lúc cứng rắn quá khiến người khác đau lòng.
Nhìn thấy Tần Niệm và Sở Mộng Doanh bên nhau, cô ấy không hề khóc, mà lại cười rất vui vẻ. Lúc ngồi trong xe tôi,cô ấy lại không nói gì cả, gương mặt áp sát vào cửa xe, tay nắm chặt điện thoại, dây đeo điện thoại là một chú thỏ lông mượt như nhung. Cô ấy khẽ run rẩy, rõ ràng nước mắt đã lã chã rơi mà vẫn cố gắng không bật ra thành tiếng khóc.
Tôi thật sự rất đau lòng, tôi đang ở ngay cạnh cô ấy nhưng cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể cải thiện được tình hình. Cho dù tôi có cố chấp đến mức lấy sợi dây tơ hồng trói chặt hai cánh tay chúng tôi lại với nhau thì cô ấy vẫn sẽ kiên quyết nhìn về phía Tần Niệm.
Thời điểm sai lầm sẽ gặp gỡ những người sai lầm, một bước đi sai thì sẽ kéo theo muôn vàn bước nhầm lẫn. May mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, trái tim yêu thương dành cho cô ấy của mình là một sai lầm.
Nếu cô ấy không yêu tôi thì tất cả những người con gái khác trên đời cũng coi như chết hết.
Anh yêu em, đầu lưỡi nhẹ nhàng cử động, lúc nói được ra ba từ đó thật đẹp đẽ làm sao. Nhưng được cô ấy yêu thương, đối với tôi mà nói thì lại là một chuyện quá xa xỉ.
Anh yêu em, em yêu anh. Chỉ vẻn vẹn sáu chữ mà nói lên cả ước nguyện của tôi. Nhưng Mật Mật, dù trong lòng anh có nói hàng vạn câu “Anh yêu em” thì em vẫn không yêu anh.
Yêu, thật là một việc khó khăn.
Cô ấy hận tôi và nghĩ rằng tôi cũng hận cô ấy.
Tôi hận bố cô ấy và cũng từng hận cả cô ấy nữa.
Vì muốn báo thù mà tiếp cận cô ấy, đó chỉ là cái cớ mà tôi đưa ra. Tôi đối tốt với cô ấy, cô ấy không cần; lời nói của tôi, cô ấy không nghe; tất cả những gì thuộc về tôi, cô ấy đều không tin. Cô ấy sợ tôi, hận tôi, căm ghét tôi.
Tôi và cô ấy, vĩnh viễn không thể đến với nhau.
Vì tôi là con trai của Tần Vãn Chiếu, còn cô ấy là con gái của Phó Khải Hoa. Định mệnh đã không sắp đặt chúng tôi yêu nhau, cô ấy sẽ không bao giờ yêu tôi. Cả kiếp này, cô ấy cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng tôi sao có thể từ bỏ?
Cô ấy nhạy cảm nhưng lại yếu đuối, rất dễ tin người khác, hoàn toàn không biết cách tự lo cho bản thân.
Tôi sao có thể yên tâm khi rời bỏ cô ấy? Không thể yên lòng khi để cô ấy ngủ một mình, hay chỉ là đơn giản mỗi khi mình cô ấy sang đường… Cho dù cô ấy có không yêu tôi, thậm chí là ghét bỏ tôi, khiến tôi trở nên mù quáng, đê tiện, giành giật với người khác, thì tôi vẫn luông mong điều tốt đẹp sẽ đến với cô ấy. Tôi không sợ cô ấy hận, chỉ cần cô ấy luôn ở bên tôi, hoặc là cứ để tôi dõi theo cô ấy từ xa.
7 giờ 50 phút 30 giây, ngày 25 tháng 10, Mật Mật…
Cứ nghĩ đến việc phải chia tay em mãi mãi, trái tim anh lại trống rỗng, không phải đau mà là trống rỗng. Mất đi một bộ phận, anh vẫn có thể sống tiếp nhưng không hạnh phúc được nữa.
Xa anh rồi, em chắc sẽ vui vẻ. Anh chỉ cần em vui vẻ!
Cuối cùng anh lựa chọn từ bỏ, chỉ vì anh cảm thấy ghê sợ và chán ghét chính mình. Anh yêu em, yêu em hơn chính bản thân mình. Điều này em không thể biết được, bởi nếu anh nói với em thì em cũng không tin…
***
Tôi ngồi bệt trên nền nhà, xung quanh đều là thư, trắng tinh như những bông tuyết rơi trắng trời và dần dần vùi lấp tôi. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, chỉ thấy trái tim đau nhói, chưa bao giờ đau đến thế. Mắt tôi đã sưng mọng vì khóc. Tôi thả mình trong bồn tắm, lắng nghe tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, nước tắm lạnh ngắt từ bao giờ mà tôi cũng không hay.
Sấy khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm, Thịnh Hạ đưa cho tôi một cốc sữa nóng hổi. Anh ta đứng đó nhìn tôi, giọng nói ấm áp:
“Em đã yêu anh ta lâu rồi, bắt đầu từ lúc nào thì chính em cũng không biết, hoặc là em biết nhưng không muốn thừa nhận.”
Tôi mệt mỏi ngắt lời: “Anh đừng nói gì nữa, được không?”. Tôi rất mệt, không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
“Trước đây em hận anh ta, cự tuyệt anh ta, bởi vì anh ta là con trai của kẻ thù. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, tại sao em còn trốn tránh tình cảm ấy?”
“Anh ta yêu em, tốt với em thì em phải yêu lại sao? Em không yêu anh ta, người em yêu là Tần Niệm.” Trong lòng tôi ngổn ngang tâm trạng, tôi bịt tai lại không muốn nghe Thịnh Hạ nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
Thịnh Hạ vẫn tiếp tục nói: “Em không đón nhận Mục Thần Chi là vì em sợ, sợ bị anh ta bỏ rơi, em không tin vào tình yêu, không tin rằng mình có thể hạnh phúc. Em sợ rằng, một khi yêu anh ta thì sẽ có ngày nào đó anh ta hết yêu em, không cần em nữa, giống như trước kia bố phản bội mẹ”.
“Đừng tưởng anh là bác sĩ tâm lý thì có thể đọc được suy nghĩ của tất cả mọi người!”
Thịnh Hạ bật cười: “Chẳng phải em nghĩ nếu không phải là Tần Niệm thì kết hôn với ai cũng như nhau cả sao? Em vội vàng lấy Tiêu Hàn Ý, sống cùng Mục Thần Chi, còn bây giờ em đã tự do rồi, sao không chấp nhận tình cảm của Thiệu Nhị? Chẳng phải em có thể ở bên bất kỳ ai sao?”
Lời nói sắc sảo cùng ánh mắt tinh tường của Thịnh Hạ khiến tôi không thể nói được gì. Yêu và hận đan xen giằng xé. Cho dù tôi phát hiện mình đã yêu Mục Thần Chi sớm hơn, cho dù tôi có đấu tranh quyết liệt hơn thì tất cả rồi sẽ thế nào? Ngay từ đầu đã mang danh là kẻ thù của nhau, định mệnh cũng sắp đặt cho tình yêu của chúng tôi gặp bao sóng gió, cho dù cả hai có bao nhiêu điểm tương đồng đi chăng nữa thì cũng không thể đến được với nhau. Cho dù anh ta không phải kẻ thù của tôi, tôi cũng không thể nào trở về thời gian trước đó. Nếu có thể như thế, tôi sẽ ngoan ngoãn yêu thương, phục tùng anh ta. Anh ta đã thử dẫn dắt tôi đi trên con đường tình yêu của mình nhưng khi tôi hiểu ra thì anh ta lại không còn ở đó đợi tôi nữa.
“Mục Thần Chi đính hôn rồi, công ty của anh ta gặp rất nhiều khó khăn. Anh ta hình như còn đối đầu với bố của mình, hình như nguyên nhân cũng liên quan đến em. Mục Thần Chi đã cho em mười sáu năm trời rồi, bây giờ là lúc anh ta khó khăn nhất, em nên ở bên anh ta mới đúng.”
…
Mục Thần Chi đã thay số điện thoại, tôi liền gọi vào số máy công ty thì thư ký nói là phải có hẹn trước. Tôi đã nói rõ họ tên, vậy mà cô ấy vẫn dứt khoát không đồng ý. Tôi đến hẳn công ty của Mục Thần Chi không biết bao lần nhưng đều bị đẩy ra ngoài. Nhiều lần thấy tôi bị nhân viên bảo vệ lôi ra trong khi tôi vẫn ra sức gọi tên anh ta, anh ta vẫn thản nhiên bước đi.
Tôi phục kích vào giờ Mục Thần Chi đi làm và cả lúc anh ta tan sở đến mức tài xế mới của anh ta cũng quen mặt tôi, vừa nhìn thấy tôi là đã đạp ga cho xe phóng vút đi. Tôi bị xua đuổi như loài bọ hôi thối. Tôi thử mọi cách, thậm chí còn trốn trong xe anh ta để rồi cuối cùng bị người ta trói lấy rồi đuổi đi. Tôi thực sự đã mất hết sĩ diện, đê tiện đến mức không còn lòng tự tôn nữa. Tất cả cũng chỉ vì Thịnh Hạ đã từng nói: “Trên đời này, không còn có nhiều cơ hội khiến chúng ta phải trân trọng”.
Trời đã tối mịt, đèn đường chiếu xuống những chùm sáng nhỏ bé. Những hạt mưa to như có thể dập tắt nguồn sáng mông lung ấy bất cứ lúc nào.
Vừa nhìn thấy xe của Mục Thần Chi đi ra từ bãi đậu, tôi liền lao đến. “Két…” một tiếng, bánh xe dừng lại đột ngột chỉ cách tôi chưa đầy một mét. Những hạt mưa lạnh bắn ra từ hai bên bánh xe, một số bay lên mặt tôi nhưng tôi không hề thấy lạnh. Chỉ có điều, hai chiếc đèn xe cứ rọi thẳng tới khiến tôi phải đưa tay che mắt.
Mưa rơi nặng hạt, những vũng nước đọng cũng ngập chân, đường phố như biến thành sông. Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn cần gạt nước trước xe chuyển động không ngừng, đèn xe vẫn chiếu thẳng, không biết giờ gương mặt tôi đã nhợt nhạt đến mức nào, bên tai chỉ nghe tiếng mưa xối xả.
Mục Thần Chi không xuống xe, giọng nói lạnh lùng truyền qua khe hở của cửa xe: “Ba phút”.
Ba phút, trước giờ anh ta vẫn thích nói thế nhưng lúc này đây có thể cho tôi ba phút cũng là ân nghĩa lắm rồi.
Tôi rất căng thẳng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Nước mưa rơi lên môi rồi chảy vào miệng, những âm thanh phát ra cũng không còn rành mạch: “Những bức thư ấy em đọc rồi”.
Mưa quá to, âm thanh vừa phát ra đã bị tiếng mưa ào ạt nuốt chửng, Mục Thần Chi nôn nóng nói: “Còn hai phút”.
Tôi như tội phạm tử hình đứng trước giây phút thẩm vấn cuối cùng, cố gắng hét thật to: “Trước đây em hiểu lầm anh, mong anh tha thứ cho em, em không biết là anh yêu em thật lòng”.
“Rất cảm động, rất ân hận chứ gì? Hay lại đau đến mức đứt gan đứt ruột rồi? Những thứ như thư từ thì có thể dễ dàng ngụy tạo. Cô vẫn ngốc thật, lần nào cũng bị tôi quay như chong chóng.”
“Việc của công ty anh... Bất kể lúc nào em cũng có thể ở bên anh không bao giờ rời xa anh nữa. Em... em có thai rồi.”
“Cô phải khổ sở kể lể thế để làm gì? Lúc đầu chẳng phải cô muốn rời bỏ tôi nên mới cố tình ngã từ cầu thang để làm sẩy thai sao? Bây giờ lại vì chuyện con cái mà đến tìm tôi hả? Phó Tiểu Mật cô tưởng mình là đại mỹ nhân mà ai cũng thèm khát sao? Mục Thần Chi này chưa hồ đồ đến mức ấy, tôi không ngốc đến nỗi bỏ tiền ra để chơi một đứa có chửa đâu.”
Cánh cửa xe chỉ để một khe hở nên tôi không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng những âm thanh lạnh lẽo ấy như mũi dao sắc nhọn liên tiếp đâm vào tim tôi, đâm đến khi be bét máu. Tôi muốn mở miệng nói, nhưng vừa mở miệng thì lại càng uống nhiều nước mưa hơn. Mục Thần Chi ra lệnh cho tài xế: “Đi!”.
Trước khi khe hở của cửa xe đóng lại, tôi nghe thấy giọng nói của mình bật ra rõ ràng và kiên định: “Em yêu anh!”.
“Yêu tôi?” Mục Thần Chi cười khinh bỉ. “Cô yêu nổi không?”
Cửa xe đóng chặt lại mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cũng chẳng có chút do dự hay lưu luyến. Chiếc xe phóng vút đi như tên bắn, càng lúc càng mơ hồ rồi mất hút. Tôi không mang theo ô, người ướt sũng và mưa vẫn không ngừng xối xả. Tôi cảm thấy mình như một người giấy, cứ thế mềm oặt ra.
Lúc tình dậy thì thấy mình nằm trong bệnh viện, giọng nói của Thịnh Hạ vẫn ấm áp như làn nước mùa hạ róc rách chảy:
“Đừng bỏ cuộc.”
Lỡ mất rồi, đã lỡ tất cả rồi!
Nếu Mục Thần Chi còn yêu tôi, còn cần tôi thì sau khi tôi ngã xuống, anh ta không thể không quay đầu lại, hay chí ít cũng làm kẻ giấu mặt đưa tôi đến bệnh viện. Bây giờ, ngay cả nhìn tôi lấy một cái, anh ta cũng không thèm.
***
Ánh sáng nơi chân trời như những hạt phẩm màu nhỏ xuống mặt nước rồi từ từ lan tỏa, nơi này một sợi, đằng kia một khóm, nhỏ mịn, bồng bềnh tỏa ra khắp nơi.
Anh đứng dưới màn trời, khẽ mỉm cười, những sợi tóc mai trước trán mượt mà, bay bay trong gió, thật giống với hoa nhung tuyết.
Hoa nhung tuyết, ký ức quan trọng nhất, một người mà ta nhớ mãi không nguôi. Người đó đã từng là tôi nhưng người đứng bên anh lúc này lại là một người khác.
Khoảng cách này, không phải quá xa cũng không quá gần nhưng không thể mở miệng gọi tên anh, đứng ở nơi xa xa ấy, có thể nhìn thấy khi anh vừa quay người lại, thấy anh trao một vòng tay ấm áp vốn thuộc về tôi, thấy anh hôn người con gái khác và cả những lời ước hẹn mà đáng lẽ anh sẽ nói với tôi, tất cả giờ đều dành cho người khác...
Tôi cứ dõi theo như thế một lúc lâu, ngồi trong một góc có ánh sáng chiếu đèn rất rõ ràng. Tôi quay mặt đi, cầm cốc nước lên uống một hơi hết sạch. Rất nhiều thứ âm thanh rấthỗn tạp nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu.
Không khí ẩm ướt vô cùng, không phải tuyết cũng chẳng phải là mưa, chỉ là một lớp sương mỏng bao phủ lấy cánh tay,lành lạnh. Trước đây, khi khóc trên lưng anh, tôi cũng có cảm giác này.
Giữa mùa hè năm ấy, hai hàng cây bên đường không nở hoa, chỉ có những tán lá xanh biếc tỏa ra bóng râm lỗ chỗ. Mục Thần Chi cõng tôi bước từng bước lên cầu thang lát những viên đá xanh, tôi nhìn vành tai anh, đôi hoa tai của tôi cũng phát ra tiếng lạo xạo bởi chúng quệt vào lưng anh theo từng bước chân, nước mắt tôi cũng thấm ướt lưng áo anh đang mặc.
“Bây giờ em hay khóc thế, sau này về già sẽ thế nào đây? Chỉ có một mình anh tình nguyện cõng em thôi.”
Trước đây, tôi luôn không hiểu những lời anh nói, đến khitôi hiểu ra thì anh không muốn nói với tôi thêm một câu nào nữa. Bởi anh đã thực sự mệt mỏi.
Tiếng bước chân của Mục Thần Chi và tân nương mỗi lúc một gần hơn. Tôi mặc một chiếc đầm bầu rộng thùng thình cảm nhận rõ lớp mồ hôi li ti thấm ướt cả lớp áo cotton mỏng.
Giọng nói của Lãnh Bích Dao cất tiếng tinh tế: “Em bé được mấy tháng rồi?”.
Tôi không dám ngẩng đầu lên bởi anh đang ở rất gần. Ánh nhìn của tôi cũng chỉ dám rơi trên đầu gối anh. Thiệu Bỉnh Hàm nắm chặt tay tôi, cười nói: “Sáu tháng rồi”.
“Thiệu công tử thật có phúc, bao giờ mới được uống rượu mừng của hai người đây?”
“Lúc nào nên có thì có thôi.” Lời nói của Thiệu Bỉnh Hàm nghe rất chói tai thế mà anh ta vẫn thản nhiên nở nụ cười.
Rõ ràng đã đứng vững nhưng trái tim lại như rơi xuống, cũng không biết nó rơi xuống hầm băng hay chìm vào biển băng nữa, tôi không thể kiềm chế nổi, cứ thế run lên, cái lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan dần lên cơ thể.
Trong giây phút nước mắt tuôn trào, tất cả mọi thứ đều sụp đổ, trời đất bỗng nhiên tối sầm.
***
Ca phẫu thuật kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi khiến người ta cảm giác mình vừa trải qua mấy thế kỷ. Tôi đã nghĩ mình sẽ chết đi như thế và trong lúc phẫu thuật, sẽ chẳng còn bàn tay ấm áp nào nắm chặt lấy tay tôi nữa.
Lúc mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trên giường bệnh. Tôi đã bị ngất ngay tại lễ đường, đứa bé cũng không còn.
Trước đây, tôi thường xuyên mất ngủ, hỏi Mục Thần Chi: “Tại sao em đếm số cừu mà vẫn không tài nào ngủ nổi?”.
Mục Thần Chi nhéo tai tôi cười nói: “Em ngốc lắm, em toàn đếm nhầm thôi. Nếu em đếm đúng được đến số 9999 thì kỳ tích nào trên đời này cũng có thể xảy ra”.
Bây giờ, tôi đã đếm đến hơn cả con số 9999 ấy rồi, vậy mà Mục Thần Chi, sao anh không trở về? Tại sao anh lừa em mãi thế?
Giây phút này đây, tôi nghe thấy tiếng mình khóc, khô khốc và tuyệt vọng, giống như con thú sắp lìa đời. Tiếng khóc thê lương ấy như từng nhát dao không ngừng đâm vào tim tôi.
Mà bao nhiêu năm nay em vẫn không thể quên?
Gió xuân có đẹp như thế nào cũng không bằng nụ cười của anh, Những ai chưa từng gặp anh thì sẽ không biết được.
Từ bệnh viện trở về, tôi và Thịnh Hạ đi ăn lẩu tại một nhà hàng nhỏ, những cọng rau xanh biếc thả vào nồi nước dùng cay sè. Tôi đưa đũa ra định gắp thì bị một đôi đũa khác kẹp chặt, Thịnh Hạ lấy đũa chỉ sang nồi lẩu chay bên cạnh.
“Đã nói là em phải ăn bên nồi lẩu chay rồi.”
“Cũng chỉ là mang thai thôi mà.” Tôi cắn đũa càu nhàu, ngày nào anh ta cũng quản thúc tôi.
“Muốn ăn thì cứ ăn đi.” Thịnh Hạ không thèm ngẫng mặt lên nhưng tôi vừa đưa đũa định gắp thì anh ta bổ sung thêm: “Kỳ khám thai tuần sau không cần đi nữa”.
“Được, được, được! Em ăn lẩu chay là được chứ gì?” Tôi nghiến răng nghiến lợi nhai một cây nấm.
“Ăn nấm xong em sẽ biến thành Super Mario, rồi đến đánh sập nhà anh cho coi.”
“Rất hoan nghênh em đến nhà anh sửa ống nước.” Trời, sao tôi lại quên mất Super Mario làm nghề sửa ống nước chứ!
Điện thoại trong túi xách của tôi bỗng đổ chuông. Giọng nói từ đầu dây bên kia khiến tôi sững lại, đã bốn tháng liền tôi không gặp Mục Thần Chi, không biết quản gia của anh ta tìm tôi có việc gì.
“Phó tiểu thư, ông chủ muốn bán nhà. Ở đây vẫn còn đồ đạc của cô, cô có thể về nhà một chuyến được không?”
Tôi cứ tưởng căn nhà đó đã bán từ lâu rồi chứ? Không ngờbác quản gia vẫn ở đó. Chắc Mục Thần Chi lại cho một cô bồ nào đến đây ở. Có điều, bác quản gia dùng từ ngữ rất lạ, không gọi tôi là phu nhân như trước kia nữa, lại còn yêu cầu tôi về nhà.
“Vậy vứt đi giúp tôi.” Tôi không muốn quay trở lại đó nữa.
“Xin cô hãy về một chuyến! Mật Đào vẫn ở đây. Cô biết đấy, những con mèo vô chủ rất đáng thương mà.”
Mục Thần Chi bán nhà thì cứ bán, tại sao còn vứt bỏ cả chú mèo Mật Đào mà anh ta đã rất yêu quý ấy. Chẳng lẽ cứ nhìn thấy nó là anh ta nhớ đến tôi rồi sinh ra chán nản, đúng là kẻ tuyệt tình!
“Được rồi.” Tôi và Thịnh Hạ ăn cơm xong thì cùng đi đến tiểu khu Nga Mi. Vừa bước vào nhà, tôi đã sững sờ, các gia nhân vẫn không thay đổi và cũng chẳng vắng mặt ai, không thấy chủ nhân mới, mọi thứ trong nhà vẫn được bài trí như cũ, ngay cả bức tranh sơn dầu mà chúng tôi cùng chọn vẫn còn nguyên trên bức tường. Mục Thần Chi từng nói, bức tranh ấy màu sắc lòe loẹt, sặc sỡ quá khiến người ta cảm thấy mình sống trong ảo ảnh.
Mật Đào vừa nhìn thấy tôi đã cất tiếng kêu meo meo, rồi cào móng vuốt lên chân tôi. Tôi bế nó một lúc mà cánh tay đã bắt đầu tê mỏi, con mèo này quả là được đối đãi tử tế quá, béo múp míp như heo con. Chẳng lẽ Mục Thần Chi giữ lại cái nhà to vật vã thế này chỉ để nuôi mèo thôi sao?
Lúc vào thư phòng dọn dẹp sách, tôi vô tình nhìn thấy chiếc tủ bảo mật, bỗng nhớ tới những lời của Tần Vãn Chiếu nói dạo nọ: “Cháu nên đọc chúng. Thần Chi thực sự rất yêu cháu”.
“Em cất số tiền lớn trong đó sao? Hay là muốn trộm về? Sao cứ nhìn nó chằm chằm vậy?” Thịnh Hạ chỉ vào chiếc tủ bảo mật.
“Tiền thì không có, đều là thư tình.” Thịnh Hạ nhìn thẳng vào mắt tôi dò xét, tôi vội giải thích: “Không phải viết cho em”.
“Vậy thì xem một chút” Thịnh Hạ đi thẳng đến chiếc tủ rồinghĩ ngợi một lúc, cuối cùng ấn mật mã theo ngày sinh của tôi, “cạch” một tiếng, cánh cửa bật mở.
Tôi kinh ngạc nhìn Thịnh Hạ, anh ta nhún vai. “Chắc chắn em đã thử rất nhiều lần, cuối cùng không ngờ tại sao người đó lại chính là mình.”
“Em không biết anh nói thế có ý gì. Xem trộm đồ riêng tưcủa ngưòi khác là...”
“Em sợ cái gì? Sợ người đó là em?” Ánh mắt Thịnh Hạ trước giờ luôn phẳng lặng, nhưng lúc này lại nhìn tôi rất dữ tợn, dường như chỉ bằng một ánh nhìn là có thể đọc thấu tâm can tôi.
Tôi hoảng loạn như kẻ muốn giấu mình mà không tìm đâu ra chỗ ẩn nấp. “Em... chẳng có gì sợ hết.”
Lúc Thịnh Hạ dúi những bức thư vào tay, tôi cảm giácnhững lá thư mỏng manh ấy giống như những củ khoai vừa mới nướng làm tay tôi bỏng rát. Chúng cứ thế rơi xuống bàn với tốc độ chóng mặt khiến tôi kinh ngạc.
Ánh mắt Thịnh Hạ dừng lại trên gương mặt tôi, giọng nói nhẹ nhàng không phải chất vấn mà đúng hơn là đang cổ vũ: “Có thể em đã từng bỏ lỡ tình yêu, từng trốn tránh nó nhưng không thể để mình sau này phải hối tiếc”.
Lúc đọc thư, tay tôi run run. Trên mặt giấy trắng tinh là những dòng chữ viết nắn nót từ bút máy mực xanh. Nét chữ rắn rỏi, sạch sẽ như những ngón tay, vững vàng như bước chân, thâm tình như ánh mắt của Mục Thần Chi. Khoảng cách giữa các hàng chữ lại giống như đang miêu tả tính cách của anh ta: Nhẫn nhịn nhưng cũng hay bộc phát.
Mở đầu mỗi bức thư đều là hai từ “Mật Mật”, một số bức chỉ là những vần thơ thương nhớ, có những bức thì kể lại cuộc sống hằng ngày chỉ bằng vài dòng ngắn ngủi.
“Mật Mật. Hôm nay anh tiện tay tìm trong chồng đĩa CD của cửa hàng băng đĩa, may sao lại thấy thứ mà anh đang muốn tìm, đó là chiếc đĩa có bài hát Everything will flow của ban nhạc Suede. Tần Niệm nói em thích nghe bài hát này nhất nhưng vẫn chưa tìm được đĩa gốc. Hi hi, chắc chắn là em sẽ ngưỡng mộ anh lắm đó. Anh đã quyết định cài bài hát này làm nhạc chuông. Sau này ngày ngày anh sẽ bật cho em nghe thấy, không biết đến lúc đó em có nhận ra anh không nhỉ? Chắc là không rồi, bởi không phải vì em không nhớ được anh, mà là em hoàn toàn không biết rằng, trên đời này còn có anh tồntại.”
“Mật Mật. Hôm nay anh nhận được một tin nhắn từ số máy lạ, nội dung như sau: Ông Ngô, tôi muốn mua một con rắn. Gặp nhau chỗ cũ nhé! Lúc đó anh đã cười như nắc nẻ nhưng khi cười xong thì anh lại thấy buồn. Tại sao thế giới này có mấy tỷ người mà một tin nhắn xa lạ như thế lại có thể gửi nhầm vào máy anh? Tại sao không bao giờ thấy em gửi nhầm tới?”
“Mật Mật, hôm nay anh đã tròn mười tám tuổi, lại có cô gái tỏ tình với anh. Nhưng em yên tâm, anh không nhận lời đâu, Ai cũng nói cô ấy rất xinh đẹp nhưng trong tim anh, không có ai đẹp bằng em. Anh đã cầu nguyện trong tiệc sinh nhật thế này: Con mong có một ngày nào đó, Phó Tiểu Mật sẽ thích con.”
“Mật Mật, anh vừa mua một con mèo, thực sự là mắt của em và mắt của nó rất khác nhau nhưng không hiểu sao cứ khi nào nhìn thấy nó, anh lại nhớ đến đôi mắt em, đen và sáng, chỉ có mắt của trẻ con thì mới đen đến thế. Anh định đặt tên cho nó là Mật Mật nhưng nếu em biết, nhất định em sẽ cho rằng anh coi em như một con mèo. Thực ra, mỗi khi ôm nó, anh đều nghĩ rằng đó là em. Hay là gọi nó là Mật Mật đi, mỗi khi gặp chuyện gì em lại muốn đào tẩu trước tiên, chẳng biết bảo vệ bản thân gì cả. Sau này, anh sẽ bảo vệ em. Ở bên anh, em không phải chạy trốn nữa, vì em đã có anh.”
…
Tôi luống cuống giở từng bức thư ra đọc, chúng đều đã được viết từ rất lâu rồi, từ năm Mục Thần Chi mười lăm tuổi cho đến tận bây giờ, khi anh ta đã ba mươi mốt. Tôi không biết anh ta quen tôi như thế nào mà lại có thể viết nhiều thư đến thế, giống như viết nhật ký vậy. Có những bức không mang nội dung gì, chỉ có hai chữ “Mật Mật” lấp kín tờ giấy trắng.
Điên rồi! Anh ta bị điên thật rồi!
Tôi luôn nghĩ rằng trên đời này chỉ có tôi bị điên, ngốc nghếch nên ngày nào cũng viết những bức thư kiểu này. Trước đây, tôi luôn rủa Mục Thần Chi bị điên, hóa ra, anh ta điên thật. Anh ta chỉ sống trong thế giới của mình và chỉ làm những việc mình muốn.
Nhưng tôi còn may mắn hơn Mục Thần Chi, bởi tôi chỉ viết trong vòng bốn năm, Tần Niệm không yêu tôi nhưngnhững bức thư đó anh ta đều đọc được. Còn Mục Thần Chi viết thư cho tôi trong vòng mười sáu năm, tôi không những không đọc được, mà trong một thời gian rất dài, tôi không hề biết trên đời này có một người tồn tại tên là Mục Thần Chi.
Trái tim tôi như bị một chiếc dây nhỏ không ngừng siết chặt, hơi thở khó khăn, tôi quên cả khóc, quỳ xuống nhặt từng bức thư mở ra đọc, rất nhiều lần thư rơi khỏi tay, nhiều quá, thực sự là nhiều quá! Tôi không biết nên bắt đầu đọc từ bức nào, cuối cùng tôi mở một quyển nhật ký ra.
Là những dòng nhật ký cuối cùng của Mục Thần Chi:
Cô ấy không hẳn là xinh đẹp, nước da trắng ngần, đôi mắt rất to, hàm răng trắng đều, đáng yêu như một chú thỏ con. Đôi mắt long lanh khi nhìn người khác, lúc cô ấy cười, hai mí mắt như biến thành hai cây cầu nhỏ cong cong. Có rất nhiều người cười như thế nhưng chỉ có cô ấy là có nụ cười ngọt ngào như có mật trào ra từ khóe mắt. Dù tuyết có tích dày ngàn năm cũng không vượt qua nổi, dù cho là ánh sáng cũng bị hút vào rồi tan ra trong đó. Huống hồ là tôi?
Lúc cô ấy cười, hiện rõ đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh, tinh nghịch đáng yêu. Cứ mỗi khi tức giận hay tủi thân, cô ấy đều bất giác cắn môi và lúc ấy đôi lúm đồng tiền cũng xuất hiện.
Trong trái tim tôi, cô ấy luôn là một cô bé, tôi lớn hơn cô ấy mười tuổi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mật Mật, cô ấy vẫn là một cô bé có mái tóc vàng hoe.
Một buổi chiều muộn giữa hạ, mặt trời chuẩn bị xuống núi và treo lơ lửng cuối chân trời, những đám mây mỏng bị ánh mặt trời đỏ rực bao trùm, hệt như những bông hoa màu đỏ thẫm khổng lồ. Xa xa, một mình cô ấy chơi dưới gốc cây, sợi dây chun thật dài lên xuống theo từng nhịp chân, hai bím tóc cũng theo đó mà nhảy múa. Lúc còn nhỏ, tóc cô ấy hơi vàng, khi bị mặt trời chiếu vào thì mái tóc ấy thành màu ánh kim nhàn nhạt. Vóc người cô ấy nhỏ nhắn nhưng đôi mắt rất to, da mặt mịn màng, lúc cười trông thật ngốc nghếch. Cô ấy còn ở đó cất cao giọng hát: Tiểu Tiểu Tử, ngồi thềm cửa…
Năm cô ấy mười tuổi, mẹ và Phó Khải Hoa hẹn hò nhau, tôi lén lút bám theo cũng bởi thấy cô ấy đi cùng. Cô ấy mặc chiếc áo phao màu vàng không khác gì một chú vịt con, tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn trộm. Từ lần đầu gặp cô ấy năm tôi mười lăm tuổi, tôi chỉ dám nhìn trộm cô ấy như thế. Nhìn thấy cô ấy bị người ta đánh, rồi lại đánh lộn với người ta, tôi không dám ra mặt giúp.
Hôm đó, Phó Khải Hoa đánh cô ấy, cô ấy sợ hãi rồi lao xuống biển. Hình như cô ấy khóc, tôi sợ cô ấy sẽ gặp chuyện chẳng lành nên đã vội chạy tới. Đến khi cứu được cô ấy, cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi rất lâu rồi nói: “Bố, con muốn ăn bánh quẩy”.
Lúc đó, trái tim tôi đau nhói.
Tôi biết, Phó Khải Hoa đối xử với cô ấy không tốt. Cô ấy và tôi giống hệt nhau, dù có buồn đến mấy thì cũng không bao giờ nói cho ai biết.
Tôi thật sự rất hận người bố như ông ta.
Tôi muốn nói với cô ấy: “Mật Mật, nếu không có ai làm bánh quẩy cho em thì anh sẽ làm”.
Nhưng tôi không thể nói, tôi chỉ có thể trốn chạy, vì tôi là con trai của Tần Vãn Chiếu. Cô ấy có thể không quen, không biết tôi là ai nhưng tôi không muốn cô ấy hận tôi.
Lúc chính thức xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy vừa ly hôn với Tiêu Hàn Ý, vô tư giúp một người bạn thân đi xem mắt. Cô ấy mặc bộ xường xám màu mật, còn học đòi người ta đi giày cao gót. Đến khi giày bị gãy gót mà vẫn cố tình ra khí thế cãi nhau với Thiệu Nhị.
Tôi đứng ở cửa châm thuốc, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp cô ấy, ai ngờ cô ấy lại đứng dậy. Lúc đó, tôi thấy hơi giận, tôi đã già đến mức khiến người ta phải đáp lễ kính trọng như vậy sao?
Tôi dụi thuốc đi, biết cô ấy nghiện thuốc lá nhưng tôi vẫnkhông muốn hút trước mặt cô ấy. Thấy cô ấy đứng ngây ra đó, không dám nhìn tôi, hai tai đỏ ửng, những sự bực bội trước đó của tôi cũng tan biến hết. Tôi thật nhạy cảm quá, giận dữ gì với một cô nhóc con chứ?
Cô ấy từng hỏi tôi: “Anh đã từng yêu ai chưa? Gương mặt cô ấy không phải đẹp nhất thế giới, cô ấy cũng không phải là người tốt nhất thế giới. Nhưng nếu vô tình đặt chân vào thế giới của cô ấy thì sẽ không ai quên được, rồi sẽ ở đó rất nhiều năm, càng ở lâu thì sẽ càng không thể quên được..”.
Tôi nói tôi chưa từng, thế mà cô ấy vẫn tin. Cô ấy đương nhiên sẽ tin, bởi trong đầu cô ấy chỉ có hình ảnh Tần Niệm, sao có thể có chỗ cho tôi. Cô ấy nói tôi hoàn toàn không hiểu tình yêu là gì. Tôi đúng là không hiểu, vì tôi có hiểu hay không thì đối với cô ấy mà nói chẳng có gì khác biệt.
Cô ấy vừa cứng rắn và bướng bỉnh, có lúc cứng rắn quá khiến người khác đau lòng.
Nhìn thấy Tần Niệm và Sở Mộng Doanh bên nhau, cô ấy không hề khóc, mà lại cười rất vui vẻ. Lúc ngồi trong xe tôi,cô ấy lại không nói gì cả, gương mặt áp sát vào cửa xe, tay nắm chặt điện thoại, dây đeo điện thoại là một chú thỏ lông mượt như nhung. Cô ấy khẽ run rẩy, rõ ràng nước mắt đã lã chã rơi mà vẫn cố gắng không bật ra thành tiếng khóc.
Tôi thật sự rất đau lòng, tôi đang ở ngay cạnh cô ấy nhưng cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể cải thiện được tình hình. Cho dù tôi có cố chấp đến mức lấy sợi dây tơ hồng trói chặt hai cánh tay chúng tôi lại với nhau thì cô ấy vẫn sẽ kiên quyết nhìn về phía Tần Niệm.
Thời điểm sai lầm sẽ gặp gỡ những người sai lầm, một bước đi sai thì sẽ kéo theo muôn vàn bước nhầm lẫn. May mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, trái tim yêu thương dành cho cô ấy của mình là một sai lầm.
Nếu cô ấy không yêu tôi thì tất cả những người con gái khác trên đời cũng coi như chết hết.
Anh yêu em, đầu lưỡi nhẹ nhàng cử động, lúc nói được ra ba từ đó thật đẹp đẽ làm sao. Nhưng được cô ấy yêu thương, đối với tôi mà nói thì lại là một chuyện quá xa xỉ.
Anh yêu em, em yêu anh. Chỉ vẻn vẹn sáu chữ mà nói lên cả ước nguyện của tôi. Nhưng Mật Mật, dù trong lòng anh có nói hàng vạn câu “Anh yêu em” thì em vẫn không yêu anh.
Yêu, thật là một việc khó khăn.
Cô ấy hận tôi và nghĩ rằng tôi cũng hận cô ấy.
Tôi hận bố cô ấy và cũng từng hận cả cô ấy nữa.
Vì muốn báo thù mà tiếp cận cô ấy, đó chỉ là cái cớ mà tôi đưa ra. Tôi đối tốt với cô ấy, cô ấy không cần; lời nói của tôi, cô ấy không nghe; tất cả những gì thuộc về tôi, cô ấy đều không tin. Cô ấy sợ tôi, hận tôi, căm ghét tôi.
Tôi và cô ấy, vĩnh viễn không thể đến với nhau.
Vì tôi là con trai của Tần Vãn Chiếu, còn cô ấy là con gái của Phó Khải Hoa. Định mệnh đã không sắp đặt chúng tôi yêu nhau, cô ấy sẽ không bao giờ yêu tôi. Cả kiếp này, cô ấy cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng tôi sao có thể từ bỏ?
Cô ấy nhạy cảm nhưng lại yếu đuối, rất dễ tin người khác, hoàn toàn không biết cách tự lo cho bản thân.
Tôi sao có thể yên tâm khi rời bỏ cô ấy? Không thể yên lòng khi để cô ấy ngủ một mình, hay chỉ là đơn giản mỗi khi mình cô ấy sang đường… Cho dù cô ấy có không yêu tôi, thậm chí là ghét bỏ tôi, khiến tôi trở nên mù quáng, đê tiện, giành giật với người khác, thì tôi vẫn luông mong điều tốt đẹp sẽ đến với cô ấy. Tôi không sợ cô ấy hận, chỉ cần cô ấy luôn ở bên tôi, hoặc là cứ để tôi dõi theo cô ấy từ xa.
7 giờ 50 phút 30 giây, ngày 25 tháng 10, Mật Mật…
Cứ nghĩ đến việc phải chia tay em mãi mãi, trái tim anh lại trống rỗng, không phải đau mà là trống rỗng. Mất đi một bộ phận, anh vẫn có thể sống tiếp nhưng không hạnh phúc được nữa.
Xa anh rồi, em chắc sẽ vui vẻ. Anh chỉ cần em vui vẻ!
Cuối cùng anh lựa chọn từ bỏ, chỉ vì anh cảm thấy ghê sợ và chán ghét chính mình. Anh yêu em, yêu em hơn chính bản thân mình. Điều này em không thể biết được, bởi nếu anh nói với em thì em cũng không tin…
***
Tôi ngồi bệt trên nền nhà, xung quanh đều là thư, trắng tinh như những bông tuyết rơi trắng trời và dần dần vùi lấp tôi. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, chỉ thấy trái tim đau nhói, chưa bao giờ đau đến thế. Mắt tôi đã sưng mọng vì khóc. Tôi thả mình trong bồn tắm, lắng nghe tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, nước tắm lạnh ngắt từ bao giờ mà tôi cũng không hay.
Sấy khô tóc, bước ra khỏi phòng tắm, Thịnh Hạ đưa cho tôi một cốc sữa nóng hổi. Anh ta đứng đó nhìn tôi, giọng nói ấm áp:
“Em đã yêu anh ta lâu rồi, bắt đầu từ lúc nào thì chính em cũng không biết, hoặc là em biết nhưng không muốn thừa nhận.”
Tôi mệt mỏi ngắt lời: “Anh đừng nói gì nữa, được không?”. Tôi rất mệt, không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
“Trước đây em hận anh ta, cự tuyệt anh ta, bởi vì anh ta là con trai của kẻ thù. Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, tại sao em còn trốn tránh tình cảm ấy?”
“Anh ta yêu em, tốt với em thì em phải yêu lại sao? Em không yêu anh ta, người em yêu là Tần Niệm.” Trong lòng tôi ngổn ngang tâm trạng, tôi bịt tai lại không muốn nghe Thịnh Hạ nói thêm bất kỳ câu nào nữa.
Thịnh Hạ vẫn tiếp tục nói: “Em không đón nhận Mục Thần Chi là vì em sợ, sợ bị anh ta bỏ rơi, em không tin vào tình yêu, không tin rằng mình có thể hạnh phúc. Em sợ rằng, một khi yêu anh ta thì sẽ có ngày nào đó anh ta hết yêu em, không cần em nữa, giống như trước kia bố phản bội mẹ”.
“Đừng tưởng anh là bác sĩ tâm lý thì có thể đọc được suy nghĩ của tất cả mọi người!”
Thịnh Hạ bật cười: “Chẳng phải em nghĩ nếu không phải là Tần Niệm thì kết hôn với ai cũng như nhau cả sao? Em vội vàng lấy Tiêu Hàn Ý, sống cùng Mục Thần Chi, còn bây giờ em đã tự do rồi, sao không chấp nhận tình cảm của Thiệu Nhị? Chẳng phải em có thể ở bên bất kỳ ai sao?”
Lời nói sắc sảo cùng ánh mắt tinh tường của Thịnh Hạ khiến tôi không thể nói được gì. Yêu và hận đan xen giằng xé. Cho dù tôi phát hiện mình đã yêu Mục Thần Chi sớm hơn, cho dù tôi có đấu tranh quyết liệt hơn thì tất cả rồi sẽ thế nào? Ngay từ đầu đã mang danh là kẻ thù của nhau, định mệnh cũng sắp đặt cho tình yêu của chúng tôi gặp bao sóng gió, cho dù cả hai có bao nhiêu điểm tương đồng đi chăng nữa thì cũng không thể đến được với nhau. Cho dù anh ta không phải kẻ thù của tôi, tôi cũng không thể nào trở về thời gian trước đó. Nếu có thể như thế, tôi sẽ ngoan ngoãn yêu thương, phục tùng anh ta. Anh ta đã thử dẫn dắt tôi đi trên con đường tình yêu của mình nhưng khi tôi hiểu ra thì anh ta lại không còn ở đó đợi tôi nữa.
“Mục Thần Chi đính hôn rồi, công ty của anh ta gặp rất nhiều khó khăn. Anh ta hình như còn đối đầu với bố của mình, hình như nguyên nhân cũng liên quan đến em. Mục Thần Chi đã cho em mười sáu năm trời rồi, bây giờ là lúc anh ta khó khăn nhất, em nên ở bên anh ta mới đúng.”
…
Mục Thần Chi đã thay số điện thoại, tôi liền gọi vào số máy công ty thì thư ký nói là phải có hẹn trước. Tôi đã nói rõ họ tên, vậy mà cô ấy vẫn dứt khoát không đồng ý. Tôi đến hẳn công ty của Mục Thần Chi không biết bao lần nhưng đều bị đẩy ra ngoài. Nhiều lần thấy tôi bị nhân viên bảo vệ lôi ra trong khi tôi vẫn ra sức gọi tên anh ta, anh ta vẫn thản nhiên bước đi.
Tôi phục kích vào giờ Mục Thần Chi đi làm và cả lúc anh ta tan sở đến mức tài xế mới của anh ta cũng quen mặt tôi, vừa nhìn thấy tôi là đã đạp ga cho xe phóng vút đi. Tôi bị xua đuổi như loài bọ hôi thối. Tôi thử mọi cách, thậm chí còn trốn trong xe anh ta để rồi cuối cùng bị người ta trói lấy rồi đuổi đi. Tôi thực sự đã mất hết sĩ diện, đê tiện đến mức không còn lòng tự tôn nữa. Tất cả cũng chỉ vì Thịnh Hạ đã từng nói: “Trên đời này, không còn có nhiều cơ hội khiến chúng ta phải trân trọng”.
Trời đã tối mịt, đèn đường chiếu xuống những chùm sáng nhỏ bé. Những hạt mưa to như có thể dập tắt nguồn sáng mông lung ấy bất cứ lúc nào.
Vừa nhìn thấy xe của Mục Thần Chi đi ra từ bãi đậu, tôi liền lao đến. “Két…” một tiếng, bánh xe dừng lại đột ngột chỉ cách tôi chưa đầy một mét. Những hạt mưa lạnh bắn ra từ hai bên bánh xe, một số bay lên mặt tôi nhưng tôi không hề thấy lạnh. Chỉ có điều, hai chiếc đèn xe cứ rọi thẳng tới khiến tôi phải đưa tay che mắt.
Mưa rơi nặng hạt, những vũng nước đọng cũng ngập chân, đường phố như biến thành sông. Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn cần gạt nước trước xe chuyển động không ngừng, đèn xe vẫn chiếu thẳng, không biết giờ gương mặt tôi đã nhợt nhạt đến mức nào, bên tai chỉ nghe tiếng mưa xối xả.
Mục Thần Chi không xuống xe, giọng nói lạnh lùng truyền qua khe hở của cửa xe: “Ba phút”.
Ba phút, trước giờ anh ta vẫn thích nói thế nhưng lúc này đây có thể cho tôi ba phút cũng là ân nghĩa lắm rồi.
Tôi rất căng thẳng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Nước mưa rơi lên môi rồi chảy vào miệng, những âm thanh phát ra cũng không còn rành mạch: “Những bức thư ấy em đọc rồi”.
Mưa quá to, âm thanh vừa phát ra đã bị tiếng mưa ào ạt nuốt chửng, Mục Thần Chi nôn nóng nói: “Còn hai phút”.
Tôi như tội phạm tử hình đứng trước giây phút thẩm vấn cuối cùng, cố gắng hét thật to: “Trước đây em hiểu lầm anh, mong anh tha thứ cho em, em không biết là anh yêu em thật lòng”.
“Rất cảm động, rất ân hận chứ gì? Hay lại đau đến mức đứt gan đứt ruột rồi? Những thứ như thư từ thì có thể dễ dàng ngụy tạo. Cô vẫn ngốc thật, lần nào cũng bị tôi quay như chong chóng.”
“Việc của công ty anh... Bất kể lúc nào em cũng có thể ở bên anh không bao giờ rời xa anh nữa. Em... em có thai rồi.”
“Cô phải khổ sở kể lể thế để làm gì? Lúc đầu chẳng phải cô muốn rời bỏ tôi nên mới cố tình ngã từ cầu thang để làm sẩy thai sao? Bây giờ lại vì chuyện con cái mà đến tìm tôi hả? Phó Tiểu Mật cô tưởng mình là đại mỹ nhân mà ai cũng thèm khát sao? Mục Thần Chi này chưa hồ đồ đến mức ấy, tôi không ngốc đến nỗi bỏ tiền ra để chơi một đứa có chửa đâu.”
Cánh cửa xe chỉ để một khe hở nên tôi không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng những âm thanh lạnh lẽo ấy như mũi dao sắc nhọn liên tiếp đâm vào tim tôi, đâm đến khi be bét máu. Tôi muốn mở miệng nói, nhưng vừa mở miệng thì lại càng uống nhiều nước mưa hơn. Mục Thần Chi ra lệnh cho tài xế: “Đi!”.
Trước khi khe hở của cửa xe đóng lại, tôi nghe thấy giọng nói của mình bật ra rõ ràng và kiên định: “Em yêu anh!”.
“Yêu tôi?” Mục Thần Chi cười khinh bỉ. “Cô yêu nổi không?”
Cửa xe đóng chặt lại mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cũng chẳng có chút do dự hay lưu luyến. Chiếc xe phóng vút đi như tên bắn, càng lúc càng mơ hồ rồi mất hút. Tôi không mang theo ô, người ướt sũng và mưa vẫn không ngừng xối xả. Tôi cảm thấy mình như một người giấy, cứ thế mềm oặt ra.
Lúc tình dậy thì thấy mình nằm trong bệnh viện, giọng nói của Thịnh Hạ vẫn ấm áp như làn nước mùa hạ róc rách chảy:
“Đừng bỏ cuộc.”
Lỡ mất rồi, đã lỡ tất cả rồi!
Nếu Mục Thần Chi còn yêu tôi, còn cần tôi thì sau khi tôi ngã xuống, anh ta không thể không quay đầu lại, hay chí ít cũng làm kẻ giấu mặt đưa tôi đến bệnh viện. Bây giờ, ngay cả nhìn tôi lấy một cái, anh ta cũng không thèm.
***
Ánh sáng nơi chân trời như những hạt phẩm màu nhỏ xuống mặt nước rồi từ từ lan tỏa, nơi này một sợi, đằng kia một khóm, nhỏ mịn, bồng bềnh tỏa ra khắp nơi.
Anh đứng dưới màn trời, khẽ mỉm cười, những sợi tóc mai trước trán mượt mà, bay bay trong gió, thật giống với hoa nhung tuyết.
Hoa nhung tuyết, ký ức quan trọng nhất, một người mà ta nhớ mãi không nguôi. Người đó đã từng là tôi nhưng người đứng bên anh lúc này lại là một người khác.
Khoảng cách này, không phải quá xa cũng không quá gần nhưng không thể mở miệng gọi tên anh, đứng ở nơi xa xa ấy, có thể nhìn thấy khi anh vừa quay người lại, thấy anh trao một vòng tay ấm áp vốn thuộc về tôi, thấy anh hôn người con gái khác và cả những lời ước hẹn mà đáng lẽ anh sẽ nói với tôi, tất cả giờ đều dành cho người khác...
Tôi cứ dõi theo như thế một lúc lâu, ngồi trong một góc có ánh sáng chiếu đèn rất rõ ràng. Tôi quay mặt đi, cầm cốc nước lên uống một hơi hết sạch. Rất nhiều thứ âm thanh rấthỗn tạp nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu.
Không khí ẩm ướt vô cùng, không phải tuyết cũng chẳng phải là mưa, chỉ là một lớp sương mỏng bao phủ lấy cánh tay,lành lạnh. Trước đây, khi khóc trên lưng anh, tôi cũng có cảm giác này.
Giữa mùa hè năm ấy, hai hàng cây bên đường không nở hoa, chỉ có những tán lá xanh biếc tỏa ra bóng râm lỗ chỗ. Mục Thần Chi cõng tôi bước từng bước lên cầu thang lát những viên đá xanh, tôi nhìn vành tai anh, đôi hoa tai của tôi cũng phát ra tiếng lạo xạo bởi chúng quệt vào lưng anh theo từng bước chân, nước mắt tôi cũng thấm ướt lưng áo anh đang mặc.
“Bây giờ em hay khóc thế, sau này về già sẽ thế nào đây? Chỉ có một mình anh tình nguyện cõng em thôi.”
Trước đây, tôi luôn không hiểu những lời anh nói, đến khitôi hiểu ra thì anh không muốn nói với tôi thêm một câu nào nữa. Bởi anh đã thực sự mệt mỏi.
Tiếng bước chân của Mục Thần Chi và tân nương mỗi lúc một gần hơn. Tôi mặc một chiếc đầm bầu rộng thùng thình cảm nhận rõ lớp mồ hôi li ti thấm ướt cả lớp áo cotton mỏng.
Giọng nói của Lãnh Bích Dao cất tiếng tinh tế: “Em bé được mấy tháng rồi?”.
Tôi không dám ngẩng đầu lên bởi anh đang ở rất gần. Ánh nhìn của tôi cũng chỉ dám rơi trên đầu gối anh. Thiệu Bỉnh Hàm nắm chặt tay tôi, cười nói: “Sáu tháng rồi”.
“Thiệu công tử thật có phúc, bao giờ mới được uống rượu mừng của hai người đây?”
“Lúc nào nên có thì có thôi.” Lời nói của Thiệu Bỉnh Hàm nghe rất chói tai thế mà anh ta vẫn thản nhiên nở nụ cười.
Rõ ràng đã đứng vững nhưng trái tim lại như rơi xuống, cũng không biết nó rơi xuống hầm băng hay chìm vào biển băng nữa, tôi không thể kiềm chế nổi, cứ thế run lên, cái lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan dần lên cơ thể.
Trong giây phút nước mắt tuôn trào, tất cả mọi thứ đều sụp đổ, trời đất bỗng nhiên tối sầm.
***
Ca phẫu thuật kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi khiến người ta cảm giác mình vừa trải qua mấy thế kỷ. Tôi đã nghĩ mình sẽ chết đi như thế và trong lúc phẫu thuật, sẽ chẳng còn bàn tay ấm áp nào nắm chặt lấy tay tôi nữa.
Lúc mở mắt ra, tôi thấy mình nằm trên giường bệnh. Tôi đã bị ngất ngay tại lễ đường, đứa bé cũng không còn.
Trước đây, tôi thường xuyên mất ngủ, hỏi Mục Thần Chi: “Tại sao em đếm số cừu mà vẫn không tài nào ngủ nổi?”.
Mục Thần Chi nhéo tai tôi cười nói: “Em ngốc lắm, em toàn đếm nhầm thôi. Nếu em đếm đúng được đến số 9999 thì kỳ tích nào trên đời này cũng có thể xảy ra”.
Bây giờ, tôi đã đếm đến hơn cả con số 9999 ấy rồi, vậy mà Mục Thần Chi, sao anh không trở về? Tại sao anh lừa em mãi thế?
Giây phút này đây, tôi nghe thấy tiếng mình khóc, khô khốc và tuyệt vọng, giống như con thú sắp lìa đời. Tiếng khóc thê lương ấy như từng nhát dao không ngừng đâm vào tim tôi.
/22
|