Sớm ngày hôm sau, lúc Mộ Dung Anh Đào thức dậy ngay lập tức bắt gặp 1 số điều kỳ quái.
…Chẳng hạn như, đám hắc y nhân hôm qua đã gần như biến mất…
…Chẳng hạn như, 2 hắc y thủ lĩnh đã trở thành cu li* của Vân Tử Đằng ==… (Chắc không ai cần ta giải thích từ cu li đâu nhỉ :v )
-Tiểu Đằng, muội… Đây rốt cuộc là chuyện gì?- Mộ Dung Anh Đào co giật khóe miệng, đầu đầy hắc tuyến nhìn 2 hắc y thủ lĩnh kẻ dọn cơm, người bưng trà.
-Ân. Để muội giới thiệu.- Tử Đằng chống cằm- Đây là người hầu mới của chúng ta.
-Không phải chuyện đó!!!
-Vậy là gì?- Tử Đằng tươi cười vô tội.
Mộ Dung Anh Đào trừng mắt, có chút vô phương nhìn tiểu nghĩa muội. 2 nam nhân này, 1 kẻ ngũ quan như đao khắc, lạnh lùng mà bá đạo, 1 kẻ mang mái tóc buộc hờ, ngũ quan mềm mại hơn nhưng hoàn toàn không có tia độ ấm, chỉ cần nhìn qua là biết không tầm thường. Nói đi nói lại, cổ đại cũng có phong thủy thật tốt, sản sinh ra nhiều mỹ nam như vậy.
Khoan khoan, lạc đề rồi!!!
-Tiểu Đằng, 2 người này sẽ thành thuộc hạ của muội?- Anh Đào nói nhỏ.
-Ân.- Tử Đằng gật đầu- Muội mới có được đêm qua.
Khóe miệng Mộ Dung Anh Đào khẽ giật giật. Vân Tử Đằng này, thoạt nhìn lạnh băng nhưng một khi đã mở miệng thì toàn làm người ta hộc máu mà chết. Nàng đã từng thấy qua tiểu Đằng thu thập người, lúc đó nàng chỉ đứng bên cạnh xem, cơ mà vì bảo vệ tim mạch, Mộ Dung Anh Đào đã thề không bao giờ dại dột như vậy nữa.
2 nam nhân nhìn trên đầu Anh Đào hiện lên vài cái hắc tuyến, bất quá thái độ chẳng có chút ngạc nhiên nào, ánh mắt bọn họ đối với Tử Đằng mang thêm vài phần nghi hoặc. Mà Tử Đằng cũng chỉ cười khẽ. Muốn nghi hoặc thì cứ nghi hoặc đi, dù có lật 18 đời tổ tông nhà nàng lên cũng chẳng tìm được gì.
-Này, tên bọn họ là gì?- An Triệt hỏi.
-A, ta quên béng mất!- Tử Đằng gãi đầu- Tên các ngươi là gì?
-Tùy chủ nhân quyết định!- 2 nam nhân đồng thanh.
-Ân, vậy gọi Gấu và Hồ đi!- Tử Đằng gật đầu, khuôn mặt thập phần nghiêm túc.
-Khụ!- Anh Đào đang uống nước lập tức bị sặc.
-Phụt!- An Triệt phun thẳng nước trong miệng ra ngoài.
-… == -Phàm nhi quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ.
-…- 2 nam nhân đầu đầy hắc tuyến.
Vân Tử Đằng bị mọi người nhìn đến da gà da ốc nổi đây, khóe miệng giật giật:
-Tỷ tỷ, An Triệt, Phàm nhi, thu lại biểu tình của 3 người đi!
-Tiểu Đằng…- Phàm nhi lau mồ hôi- Nếu sau này ngươi có con, vì tương lai của nó, tốt nhất ngươi không nên tham gia đặt tên.
-Vậy ngươi tự đi mà đặt!- Cô muốn xem con gà này thế nào mà dám chế nhạo cô.
-Ngươi không cần thách!- Phàm nhi đập bàn đứng dây, 1 cánh chống eo, 1 cánh chỉ thẳng- Cái tên mặt lạnh kiêu căng kia sẽ là Huyền, còn cái tên yêu nghiệt kia là Hoàng. Thế nào. Thấy gia rất giỏi phải không?- Nói xong kiêu ngạo che mỏ, đắc ý nhìn Tử Đằng.
-Hừ, chỉ là 1 con gà thôi, đắc ý cái gì chứ!- Tử Đằng đen mặt.
-Cái gì? Ngươi dám nói gia là gà?- Phàm nhi nhảy choi choi đầy phẫn nộ.
-Ngươi không chỉ là gà mà còn là 1 con gà béo ú tham ăn!!!
-Phi! Người ta gọi là bụ bẫm đáng yêu!
-Đáng yêu cái con khỉ! Ta thấy ngươi mập đến sắp không bay nổi rồi!
-!@#$%^&*@#$%^&*....
-*&%^$%#$@#!!@!@#...
Ở đối diện, Anh Đào và An Triệt im lặng nhìn 1 người 1 gà, ý lộn, là 1 người 1 Chu Tước cãi nhau, trong lòng thầm niệm 1 ngàn không trăm lẻ tám lần: “Không được cười, không được cười, tuyệt đối không được cười!!!! ><”
_______Ta là phân cách tuyến *lượn lượn*______________
Rốt cuộc, bữa sáng cũng kết thúc trong khói lửa bom đạn, cộng thêm tia lửa xẹt qua xẹt lại giữa Vân Tử Đằng và Phàm nhi.
Dưới sự lôi kéo của Mộ Dung Anh Đào, Tử Đằng buộc phải đồng ý cùng nàng ra ngoài. Mà An Triệt, rất vô tội thốt ra 1 câu:
-Ta tưởng ngươi đang bị tiểu Thần truy tìm?- Nhận được cái trừng mắt sát khí của nàng, An Triệt nhún vai, lè lưỡi. Ai bảo ngươi suốt ngày dùng cớ này để bắt ta đi chợ cơ.
…
Liễu Bích thành, nơi gọi là kinh đô của Lam quốc, nguyên bản được đặt sát tại Mê Vụ sơn mạch bởi đây cũng đồng thời là nguồn thu nhập chính của nơi đây. Ngoài từ đan dược, quần áo ra còn có thú hạch, thảo dược, vũ khí, khách điếm, tửu lâu, còn có dong binh thương hội đặt tại kinh thành. Vì vậy, dù chỉ 1 cái tiểu quốc, song Liễu Bích thành của Lam quốc cũng có thể tạm sánh ngang với tiểu thành trì của ngũ đại quốc.
Mộ Dung Anh Đào lôi Vân Tử Đằng đi lung tung khắp thành, mà An Triệt và Phàm nhi cũng chỉ có thể ngậm miệng theo sau làm phu khuân vác, còn Huyền và Hoàng chẳng thấy đâu, hình như đều đã ẩn thân rồi.
Mãi đến chợp tối, tình cờ đi ngang qua phố đèn lồng đỏ nổi tiếng của Liễu Bích thành, Anh Đào tình cờ thấy 1 cái thanh lâu tên Mị Ảnh lâu, nhất thời hứng thú lại nổi lên. Mấy người trong lục đại đường chủ, ngoài cái tên Chiến Vũ ái nam ái nữ kia ra thì đều mắc bệnh lười đặt tên. Vì vậy, toàn bộ các chi nhánh do bọn họ quản lý đều lấy chung 1 cái tên, còn Chiến Vũ thích đặt tên mới là việc của hắn, tự hắn chủ trì. Mà, nếu Anh Đào nhớ không nhầm, Mị Ảnh lâu là 1 trong những sản nghiệp của Nguyệt Vũ sơn trang đặt tại Liễu Bích thành, nằm dưới quyền quản lý của Ngọc Băng Nhã Nhi.
-Ngươi muốn vào chỗ đó?- Phàm nhi trợn tròn mắt nhìn nàng.
-Hỏi ngớ ngẩn.- Anh Đào quăng cho Phàm nhi 1 ánh mắt khinh thường, đối với vẻ mặt không chút hứng thú của Tử Đằng chỉ mỉm cười, tia gian xảo lóe lên trong mắt, chạy tới nói nhỏ vào tai cô- Tiểu Đằng ~~~~, muội không muốn xem thử sản nghiệp của Nguyệt Vũ sơn trang sao? Biết đâu lại gặp vài cao thủ ~~~~…
Đôi đồng tử xám bạc khẽ đảo, Vân Tử Đằng im lặng không nói, mà Anh Đào cũng rất hiểu ý, thẳng tay lôi kéo Tử Đằng vào trong, đối với hành động vội vàng cất đồ vào không gian cổ giới và chỉnh sửa vẻ ngoài của Phàm nhi vô cùng khinh bỉ.
Nhìn thấy An Triệt bước vào, các nữ tử trong lâu không hẹn cùng đỏ mặt. Nam nhân tuấn mĩ đến như vậy, hơn nữa còn mang theo hơi thở cường đại, thật đúng là làm cho người ta tim đập chân run. Bất quá, lúc thấy Mộ Dung Anh Đào và Vân Tử Đằng đi cùng chỉ có thể tiếc hận thở dài. Mị Ảnh lâu vốn không thể so sánh với các thanh lâu khác, cô nương ở đây đều tài sắc vẹn toàn không hề thua kém tiểu thư nhà quan gia, ngoài các nữ tử phụ trách công việc như ở mọi thanh lâu khác còn có rất nhiều nữ tử đa tài chỉ bán nghệ không bán thân. Kẻ đến Mị Ảnh lâu, nếu không phải để mua vui mấy thứ tầm thường thì đều là thưởng thức tài nghệ của các cô nương ở đây. Vậy nên, việc nữ nhân tới Mị Ảnh lâu vốn không còn là xa lạ, cơ mà có tới 2 nữ nhân tuyệt sắc như vậy thật làm đả kích bọn họ nha .
-Các vị khách nhân, không biết các vị muốn ngồi đâu?- Tú bà xinh đẹp nở nụ cười tiêu chuẩn, dáng người nóng bỏng bước ra. Trên người nàng ta mang theo hương vị thành thục của của nữ nhân từng trải, đẹp đẽ không chút phấn son. Lúc thấy Mộ Dung Anh Đào và An Triệt, đáy mắt nàng ta thoáng qua 1 tia kinh ngạc, chỉ là rất nhanh đã bị che dấu.
Mộ Dung Anh Đào mỉm cười, đưa cho nàng ta tử nguyệt ngọc bội. Vị tú bà- Doanh Doanh đưa tay đón lấy, cẩn thận xem xét, vài phút sau mới kính cẩn đưa trả Anh Đào, hướng nàng cúi đầu, chắp tay- Tiểu thư!
-Ta chỉ ghé qua thôi.- Anh Đào mỉm cuời.
-Ta đưa tiểu thư tới hậu viện nhé?
-Không cần đâu.- Nàng lắc đầu- Nghe nói tối nay hoa khôi biểu diễn, tùy tiện kiếm 1 phòng đi.
-Vâng.- Doang Doanh cúi đầu, tầm mắt khẽ chuyển về phía Tử Đằng đứng ở bên cạnh.
Mộ Dung Anh Đào hiểu ý, mỉm cười giới thiệu:
-Muội ấy là Vân Tử Đằng, nghĩa muội của ta, đồng thời cũng là nhị tiểu thư của Nguyệt Vũ sơn trang. Tiểu Đằng, đây là Doanh Doanh, người quản lý Mị Ảnh lâu tại Liễu Bích thành.
Doanh Doanh cúi người, hướng Tử Đằng hành lễ,:
-Tham kiến nhị tiểu thư.
-Doanh Doanh di.- Vân Tử Đằng gật đầu.
Doanh Doanh dẫn bọn nàng rời khỏi sảnh, đi qua 1 hành lang dài bắc qua sông nhỏ, hướng tới tòa tiểu viện nằm bên kia sông. Hành lang thắp đèn lồng sáng rực, từ mái nhà đến cột trụ đều thấy những cây tử đằng đang trong kì trổ hoa quấn quanh. Những chùm hoa tím biếc mềm mại rũ xuống, khẽ khàng chạm xuống mặt nước tạo thành tấm rèn mĩ lệ, đồng thời cũng gợi lên cảm giác thanh thản. Trên mặt nước, mấy đóa sen trắng hơi nhuốm màu của màn đêm lặng lẽ khoe sắc. 2 bên bờ là những hàng liễu mềm mại tựa như người thiếu nữ dịu dàng chải tóc. Mặc dù mặt trời đã sớm tắt, song ánh đèn lồng vẫn sáng rực cả 1 mảng trời. Những vệt sáng màu cam trang hoàng rực rỡ cho tòa nhà, in lại trên sông nước mênh mông.
Lúc bọn nàng bước vào, 1 giọng nói the thé chói tai truyền đến:
-Tại sao bọn ta không được lên lầu 2?
…Chẳng hạn như, đám hắc y nhân hôm qua đã gần như biến mất…
…Chẳng hạn như, 2 hắc y thủ lĩnh đã trở thành cu li* của Vân Tử Đằng ==… (Chắc không ai cần ta giải thích từ cu li đâu nhỉ :v )
-Tiểu Đằng, muội… Đây rốt cuộc là chuyện gì?- Mộ Dung Anh Đào co giật khóe miệng, đầu đầy hắc tuyến nhìn 2 hắc y thủ lĩnh kẻ dọn cơm, người bưng trà.
-Ân. Để muội giới thiệu.- Tử Đằng chống cằm- Đây là người hầu mới của chúng ta.
-Không phải chuyện đó!!!
-Vậy là gì?- Tử Đằng tươi cười vô tội.
Mộ Dung Anh Đào trừng mắt, có chút vô phương nhìn tiểu nghĩa muội. 2 nam nhân này, 1 kẻ ngũ quan như đao khắc, lạnh lùng mà bá đạo, 1 kẻ mang mái tóc buộc hờ, ngũ quan mềm mại hơn nhưng hoàn toàn không có tia độ ấm, chỉ cần nhìn qua là biết không tầm thường. Nói đi nói lại, cổ đại cũng có phong thủy thật tốt, sản sinh ra nhiều mỹ nam như vậy.
Khoan khoan, lạc đề rồi!!!
-Tiểu Đằng, 2 người này sẽ thành thuộc hạ của muội?- Anh Đào nói nhỏ.
-Ân.- Tử Đằng gật đầu- Muội mới có được đêm qua.
Khóe miệng Mộ Dung Anh Đào khẽ giật giật. Vân Tử Đằng này, thoạt nhìn lạnh băng nhưng một khi đã mở miệng thì toàn làm người ta hộc máu mà chết. Nàng đã từng thấy qua tiểu Đằng thu thập người, lúc đó nàng chỉ đứng bên cạnh xem, cơ mà vì bảo vệ tim mạch, Mộ Dung Anh Đào đã thề không bao giờ dại dột như vậy nữa.
2 nam nhân nhìn trên đầu Anh Đào hiện lên vài cái hắc tuyến, bất quá thái độ chẳng có chút ngạc nhiên nào, ánh mắt bọn họ đối với Tử Đằng mang thêm vài phần nghi hoặc. Mà Tử Đằng cũng chỉ cười khẽ. Muốn nghi hoặc thì cứ nghi hoặc đi, dù có lật 18 đời tổ tông nhà nàng lên cũng chẳng tìm được gì.
-Này, tên bọn họ là gì?- An Triệt hỏi.
-A, ta quên béng mất!- Tử Đằng gãi đầu- Tên các ngươi là gì?
-Tùy chủ nhân quyết định!- 2 nam nhân đồng thanh.
-Ân, vậy gọi Gấu và Hồ đi!- Tử Đằng gật đầu, khuôn mặt thập phần nghiêm túc.
-Khụ!- Anh Đào đang uống nước lập tức bị sặc.
-Phụt!- An Triệt phun thẳng nước trong miệng ra ngoài.
-… == -Phàm nhi quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ.
-…- 2 nam nhân đầu đầy hắc tuyến.
Vân Tử Đằng bị mọi người nhìn đến da gà da ốc nổi đây, khóe miệng giật giật:
-Tỷ tỷ, An Triệt, Phàm nhi, thu lại biểu tình của 3 người đi!
-Tiểu Đằng…- Phàm nhi lau mồ hôi- Nếu sau này ngươi có con, vì tương lai của nó, tốt nhất ngươi không nên tham gia đặt tên.
-Vậy ngươi tự đi mà đặt!- Cô muốn xem con gà này thế nào mà dám chế nhạo cô.
-Ngươi không cần thách!- Phàm nhi đập bàn đứng dây, 1 cánh chống eo, 1 cánh chỉ thẳng- Cái tên mặt lạnh kiêu căng kia sẽ là Huyền, còn cái tên yêu nghiệt kia là Hoàng. Thế nào. Thấy gia rất giỏi phải không?- Nói xong kiêu ngạo che mỏ, đắc ý nhìn Tử Đằng.
-Hừ, chỉ là 1 con gà thôi, đắc ý cái gì chứ!- Tử Đằng đen mặt.
-Cái gì? Ngươi dám nói gia là gà?- Phàm nhi nhảy choi choi đầy phẫn nộ.
-Ngươi không chỉ là gà mà còn là 1 con gà béo ú tham ăn!!!
-Phi! Người ta gọi là bụ bẫm đáng yêu!
-Đáng yêu cái con khỉ! Ta thấy ngươi mập đến sắp không bay nổi rồi!
-!@#$%^&*@#$%^&*....
-*&%^$%#$@#!!@!@#...
Ở đối diện, Anh Đào và An Triệt im lặng nhìn 1 người 1 gà, ý lộn, là 1 người 1 Chu Tước cãi nhau, trong lòng thầm niệm 1 ngàn không trăm lẻ tám lần: “Không được cười, không được cười, tuyệt đối không được cười!!!! ><”
_______Ta là phân cách tuyến *lượn lượn*______________
Rốt cuộc, bữa sáng cũng kết thúc trong khói lửa bom đạn, cộng thêm tia lửa xẹt qua xẹt lại giữa Vân Tử Đằng và Phàm nhi.
Dưới sự lôi kéo của Mộ Dung Anh Đào, Tử Đằng buộc phải đồng ý cùng nàng ra ngoài. Mà An Triệt, rất vô tội thốt ra 1 câu:
-Ta tưởng ngươi đang bị tiểu Thần truy tìm?- Nhận được cái trừng mắt sát khí của nàng, An Triệt nhún vai, lè lưỡi. Ai bảo ngươi suốt ngày dùng cớ này để bắt ta đi chợ cơ.
…
Liễu Bích thành, nơi gọi là kinh đô của Lam quốc, nguyên bản được đặt sát tại Mê Vụ sơn mạch bởi đây cũng đồng thời là nguồn thu nhập chính của nơi đây. Ngoài từ đan dược, quần áo ra còn có thú hạch, thảo dược, vũ khí, khách điếm, tửu lâu, còn có dong binh thương hội đặt tại kinh thành. Vì vậy, dù chỉ 1 cái tiểu quốc, song Liễu Bích thành của Lam quốc cũng có thể tạm sánh ngang với tiểu thành trì của ngũ đại quốc.
Mộ Dung Anh Đào lôi Vân Tử Đằng đi lung tung khắp thành, mà An Triệt và Phàm nhi cũng chỉ có thể ngậm miệng theo sau làm phu khuân vác, còn Huyền và Hoàng chẳng thấy đâu, hình như đều đã ẩn thân rồi.
Mãi đến chợp tối, tình cờ đi ngang qua phố đèn lồng đỏ nổi tiếng của Liễu Bích thành, Anh Đào tình cờ thấy 1 cái thanh lâu tên Mị Ảnh lâu, nhất thời hứng thú lại nổi lên. Mấy người trong lục đại đường chủ, ngoài cái tên Chiến Vũ ái nam ái nữ kia ra thì đều mắc bệnh lười đặt tên. Vì vậy, toàn bộ các chi nhánh do bọn họ quản lý đều lấy chung 1 cái tên, còn Chiến Vũ thích đặt tên mới là việc của hắn, tự hắn chủ trì. Mà, nếu Anh Đào nhớ không nhầm, Mị Ảnh lâu là 1 trong những sản nghiệp của Nguyệt Vũ sơn trang đặt tại Liễu Bích thành, nằm dưới quyền quản lý của Ngọc Băng Nhã Nhi.
-Ngươi muốn vào chỗ đó?- Phàm nhi trợn tròn mắt nhìn nàng.
-Hỏi ngớ ngẩn.- Anh Đào quăng cho Phàm nhi 1 ánh mắt khinh thường, đối với vẻ mặt không chút hứng thú của Tử Đằng chỉ mỉm cười, tia gian xảo lóe lên trong mắt, chạy tới nói nhỏ vào tai cô- Tiểu Đằng ~~~~, muội không muốn xem thử sản nghiệp của Nguyệt Vũ sơn trang sao? Biết đâu lại gặp vài cao thủ ~~~~…
Đôi đồng tử xám bạc khẽ đảo, Vân Tử Đằng im lặng không nói, mà Anh Đào cũng rất hiểu ý, thẳng tay lôi kéo Tử Đằng vào trong, đối với hành động vội vàng cất đồ vào không gian cổ giới và chỉnh sửa vẻ ngoài của Phàm nhi vô cùng khinh bỉ.
Nhìn thấy An Triệt bước vào, các nữ tử trong lâu không hẹn cùng đỏ mặt. Nam nhân tuấn mĩ đến như vậy, hơn nữa còn mang theo hơi thở cường đại, thật đúng là làm cho người ta tim đập chân run. Bất quá, lúc thấy Mộ Dung Anh Đào và Vân Tử Đằng đi cùng chỉ có thể tiếc hận thở dài. Mị Ảnh lâu vốn không thể so sánh với các thanh lâu khác, cô nương ở đây đều tài sắc vẹn toàn không hề thua kém tiểu thư nhà quan gia, ngoài các nữ tử phụ trách công việc như ở mọi thanh lâu khác còn có rất nhiều nữ tử đa tài chỉ bán nghệ không bán thân. Kẻ đến Mị Ảnh lâu, nếu không phải để mua vui mấy thứ tầm thường thì đều là thưởng thức tài nghệ của các cô nương ở đây. Vậy nên, việc nữ nhân tới Mị Ảnh lâu vốn không còn là xa lạ, cơ mà có tới 2 nữ nhân tuyệt sắc như vậy thật làm đả kích bọn họ nha .
-Các vị khách nhân, không biết các vị muốn ngồi đâu?- Tú bà xinh đẹp nở nụ cười tiêu chuẩn, dáng người nóng bỏng bước ra. Trên người nàng ta mang theo hương vị thành thục của của nữ nhân từng trải, đẹp đẽ không chút phấn son. Lúc thấy Mộ Dung Anh Đào và An Triệt, đáy mắt nàng ta thoáng qua 1 tia kinh ngạc, chỉ là rất nhanh đã bị che dấu.
Mộ Dung Anh Đào mỉm cười, đưa cho nàng ta tử nguyệt ngọc bội. Vị tú bà- Doanh Doanh đưa tay đón lấy, cẩn thận xem xét, vài phút sau mới kính cẩn đưa trả Anh Đào, hướng nàng cúi đầu, chắp tay- Tiểu thư!
-Ta chỉ ghé qua thôi.- Anh Đào mỉm cuời.
-Ta đưa tiểu thư tới hậu viện nhé?
-Không cần đâu.- Nàng lắc đầu- Nghe nói tối nay hoa khôi biểu diễn, tùy tiện kiếm 1 phòng đi.
-Vâng.- Doang Doanh cúi đầu, tầm mắt khẽ chuyển về phía Tử Đằng đứng ở bên cạnh.
Mộ Dung Anh Đào hiểu ý, mỉm cười giới thiệu:
-Muội ấy là Vân Tử Đằng, nghĩa muội của ta, đồng thời cũng là nhị tiểu thư của Nguyệt Vũ sơn trang. Tiểu Đằng, đây là Doanh Doanh, người quản lý Mị Ảnh lâu tại Liễu Bích thành.
Doanh Doanh cúi người, hướng Tử Đằng hành lễ,:
-Tham kiến nhị tiểu thư.
-Doanh Doanh di.- Vân Tử Đằng gật đầu.
Doanh Doanh dẫn bọn nàng rời khỏi sảnh, đi qua 1 hành lang dài bắc qua sông nhỏ, hướng tới tòa tiểu viện nằm bên kia sông. Hành lang thắp đèn lồng sáng rực, từ mái nhà đến cột trụ đều thấy những cây tử đằng đang trong kì trổ hoa quấn quanh. Những chùm hoa tím biếc mềm mại rũ xuống, khẽ khàng chạm xuống mặt nước tạo thành tấm rèn mĩ lệ, đồng thời cũng gợi lên cảm giác thanh thản. Trên mặt nước, mấy đóa sen trắng hơi nhuốm màu của màn đêm lặng lẽ khoe sắc. 2 bên bờ là những hàng liễu mềm mại tựa như người thiếu nữ dịu dàng chải tóc. Mặc dù mặt trời đã sớm tắt, song ánh đèn lồng vẫn sáng rực cả 1 mảng trời. Những vệt sáng màu cam trang hoàng rực rỡ cho tòa nhà, in lại trên sông nước mênh mông.
Lúc bọn nàng bước vào, 1 giọng nói the thé chói tai truyền đến:
-Tại sao bọn ta không được lên lầu 2?
/14
|