Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 112: huyết sắc cổ bi

/419


Giang Sĩ Ngọc đả thương liền bảy, tám đệ tử, phế Hoàng Tam Lang, đại chiến với Điền Anh Đông, công nhiên ác đấu tại sơn môn thì là trọng tội, đích xác cần Chung Mộc Hà ra mặt.

Không thì sư tôn của Điền Anh Đông là Vọng Minh đạo nhân, không biết sẽ trị tội Giang Sĩ Ngọc thế nào.

Việc này nhắc nhở Đông Phương Phù, vội lau khô nước mắt: "Muội đi cầu xin sư phụ, Đình Đình, Giang lang nhờ muội trông nom..."

Thấy vết thương trên tay Giang Sĩ Ngọc, Đông Phương Phù lại rơi lệ.

Giang Sĩ Ngọc dã thở dài: "Yên tâm đi, ta không sao."

Đông Phương Phù đi rồi, Tôn Lập bảo Lý Tử Đình: "Ở đây có ta, muội về đi, tối thế này một nữ đệ tử ở lại đây không tiện.”

"Điền Anh Đông khốn kiếp, dánh đánh Tiểu Ngọc, Tôn Lập, ta cùng ngươi đến đánh y, trút giận cho Tiểu Ngọc!"

Tô Tiểu Mai bực bội tới nơi.

Tô Tiểu Mai cũng không thích va chạm, dù đã đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng nhưng việc gì nhẫn được thì nhẫn, cả thư viện chỉ có mấy người bọn Tôn Lập biết nàng ta đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng.

Nhưng Tô Tiểu Mai cũng có vảy nghịch, trước kia là mẫu thân, hiện tại có thêm bọn Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc.

Nghe nói Giang Sĩ Ngọc bị đả thương, nàng ta liền nổi giận, không phải vì lo cho vết thương của y thì tất đã xông đến chỗ Điền Anh Đông.

Tôn Lập an ủi, Tô Tiểu Mai mới lãnh tĩnh lại.

"Không ổn." Tô Tiểu Mai suy nghĩ chu đáo: "Hoàng Tam Lang biết rõ không phải đối thủ mà dám gây hấn, không phải tự sát sao? Cả những người khác lại lại như mai phục sẵn."

Giang Sĩ Ngọc cười lạnh: "Hoàng Tam Lang cố ý chọc vào ta. Chúng nhắm vào chúng ta!"

Tôn Lập gật đầu: "Phần lớn là nhắm vào ta?"

Giang Sĩ Ngọc cười hắc hắc: "Ta mặc kệ, dù gì cũng không thuận mắt chúng, bọn Hoàng Tam Lang tự đưa tới thì ta cho chúng một trận để trút giận!"

Tôn Lập và Tô Tiểu Mai tắt tiếng: "Đúng là... Điền Anh Đông đến mà ngươi còn xông tới, y có pháp khí, ngươi chỉ bằng nhục thân thì đấu sao nổi? Đúng là lỗ mãng."

Cả ba trò chuyện một lúc, Lý Tử Đình thấy vết thương của Giang Sĩ Ngọc đóng vảy thì thở phào.

Tôn Lập xua tay với Tô Tiểu Mai: "Việc này ta biết rồi, ngươi đừng một mình đi tìm Điền Anh Đông, tin ta đi, cứ để ta!"

Tô Tiểu Mai không nói gì, Tôn Lập trừng mắt: "Tin ta đi!"

Tô Tiểu Mai bị ánh mắt gã bức ép nên rụt cổ: "Được, ta nghe ngươi."

Giang Sĩ Ngọc thấy đã tối hẳn: "Hai người về đi, ta không sao mà."

Tô Tiểu Mai nhìn Lý Tử Đình, Lý Tử Đình vái Tôn Lập: "Phiền Tôn sư huynh."

Tôn Lập gật đầu: "Yên tâm đi."

Cả hai dặn Giang Sĩ Ngọc một hồi rồi mới đi.

Chỉ còn lại Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc, Tôn Lập hỏi: "Thật sự không sao?"

Giang Sĩ Ngọc toét miệng cười: "Ngươi cũng biết ta tu luyện công pháp gì, chút thương vặt này có đáng gì đâu? Đáng cười cho Điền Anh Đông, tưởng đánh ta thành trọng thương, kỳ thực y vừa quay đi ta đã dậy ngay, đều là hai nha đầu đó bắt ta nằm cáng..."

Tôn Lập cười khổ: "Đúng là, có người lo cho còn oán giận, có phúc mà không biết, ngươi cũng thấy Hoàng Tam Lang cố ý gây hấn, giáo huấn chúng là được rồi, còn làm như thế thì là gây sự với Điền Anh Đông. Vì sao ngươi phải đấu với Điền Anh Đông?"

Giang Sĩ Ngọc bị gã nhìn ra thì hơi ngượng, tỏ vẻ ngạo nghễ: "Ta muốn thử xem Điền Anh Đông cỡ nào."

Tôn Lập lắc đầu: "Hiện tại đã biết chưa?"

Giang Sĩ Ngọc khinh miệt: "Hoa hòe hoa sói!"

Tôn Lập gật đầu, thản nhiên: "Nếu ta thì nói thì là loại vứt đi."

"Ha ha ha!" Giang Sĩ Ngọc cười vang.

Tôn Lập cũng cười: "Ngươi thế nào rồi?"

"Ta biết không thể để lộ toàn bộ chiến lực, nếu ta toàn lực phát huy “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” thì hộ thân yêu giáp hoàn toàn có thể chống nổi pháp khí của toàn lực tấn công, dù ta không có pháp khí cũng đấu được trăm hiệp với y. Thắng thì ta không có lòng tin nhưng ta mới Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, lại không có pháp khí. Khi ta đột phá đệ tứ trọng, y khẳng định không phải đối thủ."

Tôn Lập gật đầu, yêu tộc chiến pháp uy lực đáng sợ, gã đã nghe Võ Diệu nói, “Thiên bộ binh hỏa liên thiên kiếp” mà Giang Sĩ Ngọc tu luyện thì tại thượng cổ yêu tộc cũng sánh với thiên vị công pháp của nhân tộc, y có thành tựu này không bất ngờ gì.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài."

Giang Sĩ Ngọc phản đối: "Không cần ngươi tìm Điền Anh Đông, ta tự báo thù."

Tôn Lập xua xua tay, còn cố chấp hớn: "Thù do ngươi báo. Tức thì để ta trút. Đừng lắm lời, ở đấy đi."

"Ai..." Giang Sĩ Ngọc gọi, Tôn Lập mặc kệ lao đi. Giang Sĩ Ngọc dù gì cũng thụ thương nên không đuổi theo.

Tôn Lập đi qua rừng trúc, đến tây khu Vọng Sơn biệt viện.

"Vù!"

Tiếng rít vang lên, âm ba bao trùm cả Tố Bão sơn. Hậu sơn dấy lên một đạo tử hồng sắc quang mang quay tít trên mấy vạn trượng như thần long.

Đoạn kéo thành một cái đuôi ánh sáng tới tận tầng không Vọng Sơn biệt viện.

"Ầm, ầm, ầm..."

Quang mang đổ đến tầng không Vọng Sơn biệt viện một lúc thì tiếng sấm sét mới vọng tới, tốc độ của quang mang còn nhanh hơn thanh âm!

Khí thế bạo phát, quang mang lơ lửng trên Vọng Sơn biệt viện, hóa tác thành cổ bi đỏ rực. Cổ bi khí thế hùng hậu vô cùng, lấp lánh linh văn thần bí.

"Phụng pháp chỉ của chưởng giáo chân nhân, đệ tử Vọng Sơn biệt viện về phòng hết, ai vi phạm giết ngay!"

Tôn Lập ngẩn người, sau lưng vang lên tiếng Chung Lâm: "Tôn Lập, về đã, ta đã bảo thúc công, lão nhân gia cố ý làm thế, sẽ xử lý công chính thôi."

Tôn Lập nghi hoặc: "Lão tổ sắp xếp?"

Nhưng giọng nói đó rõ ràng bảo là phụng pháp chỉ của chưởng giáo chân nhân.

Chung Lâm giải thích: "Thúc công biết chuyện là đi gặp chưởng giáo chân nhân, đảm bảo sẽ cho Tiểu Ngọc kết quả công bằng."

Y nhìn quanh hạ giọng: "Thúc công nói hiện tại tu chân giới có dấu hiện hỗn loạn, môn pháo thay đổi thái độ về việc đệ tử tranh đấu, tựa hồ ngầm cho phép để tăng cường chiến lực. Nhưng trước kia có môn quy cấm chế giao đấu, chưởng giáo chân nhân vì danh tiếng..." Y chỉ lên cổ bi: "Bất quá chưởng giáo chân nhân bày ra mà thôi."

Tôn Lập gật đầu. Y định nhân lúc bên trên chưa nói gì mà giáo huấn Điền Anh Đông nhưng quả thật không thích hợp, vì như thế là công nhiên chống lệnh của chưởng giáo chân nhân, Vọng Hư chân nhân chân mà nổi giận thì gã và Giang Sĩ Ngọc đều không hay ho gì, chỉ có lợi cho Điền Anh Đông.

Nhưng gã không cam lòng: "Thật không muốn bỏ qua cho y."

Chung Lâm lắc đầu: "Ai bảo bỏ qua cho y? Không phải sắp thi rồi sao, chỉ cần ngươi thắng y thì là đả kích hay nhất. Hơn nữa ngươi có tới thì lúc này y cũng không có mặt, chiều này có chuyện, khẳng định y bị Vọng Minh sư thúc gọi đến mắng."

Tôn Lập ngẫm nghĩ thấy có thể, gật đầu rồi cùng Chung Lâm về.

Trên đầu, huyết hồng cổ bi rải ánh sáng xuống, tuy không tấn công Vọng Sơn biệt viện nhưng áp lực như ngọn núi ép vào lòng chúng nhân.

Tôn Lập e dè nhìn cổ bi, hỏi Chung Lâm: "Đấy là pháp khí gì? Giọng nói ban nãy lạ lắm, là sư thúc nào?"

Chung Lâm lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Tối đó huyết sắc cổ bi phong bế Vọng Sơn biệt viện, Tôn Lập không thể hấp nạp chu thiên tinh lực, liền dùng mấy khối linh thạch tiếp tục thần hóa huyệt đạo.

Sáng sớm hôm sau, hai mươi bốn nội môn đệ tử y phục chỉnh tề, thực lực đều từ Đạo nhân cảnh đệ tam trọng trở lên vào Vọng Sơn biệt viện, dàn thành hai hàng, ai nấy nghiêm túc!

Chưởng giáo chân nhân Vọng Hư, chắp tay sau lưng, mặt đầy sát khí đi vào Vọng Sơn biệt viện.

"Cung nghênh chưởng giáo chân nhân!"

Hai mươi bốn nội môn đệ tử hô to, các đệ tử Vọng Sơn biệt viện giật mình, cuống quít dậy, nghe tiếng Vọng Hư gầm: "Cho thời gian một tuần trà, ai đến muộn phạt ba mươi trượng!"

Loạn xạ một hồi, Vọng Sơn biệt viện nội loạn xà ngầu, các đệ tử vội mặc áo đội mũ, vừa chạy vừa đi giày.

Điền Anh Đông đả tọa cả đêm, huyết sắc cổ bi phong bế Vọng Sơn biệt viện, thiên địa linh khí khó thấm vào, đệ tử bình thường không thể tu luyện nhưng y có vài khối linh thạch, tu hành không bị trì hoãn.

Y đến sớm nhất, vốn mừng thầm, Giang Sĩ Ngọc hôm qua bị y trọng thương, hiện tại e chưa thể xuống giường nổi, dù có Tôn Lập giúp thì một tuần trà không đủ để đến nơi, có khi còn khiến Tôn Lập bị trách phạt.

Y vốn quen giả quân tử, mặt lúc nào cũng bình tĩnh, không tỏ vẻ gì.

Y tới chưa lâu thì thấy Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc, Chung Lâm cùng tới.

Giang Sĩ Ngọc đã đổi y phục, cánh tay thụ thương tựa hồ còn ngượng ngùng, nhưng đâu có vẻ gì trọng thương?!

Điền Anh Đông nhíu mày, chuyện gì nhỉ?

Y thấy không ổn, nhìn quanh mới nhận ra, tức thì toát mồ hôi lạnh!


/419

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status