Khánh Nhiễm ngồi trước gương phác họa, không bao lâu diện mạo của người trong gương đồng đã thay đổi. Lần này Khánh Nhiễm không trang điểm để mình xấu hơn, ngược lại ở mọi nơi đều bày ra ưu điểm.
Chân mày được vẽ đậm tinh tế hơn, đuôi mắt hẹp dài cong vút, sống mũi càng thêm cao thẳng, gương mặt vạch ra một đường nét cứng rắn, khóe môi lướt qua đường vẽ mỏng manh sắc bén.
Trong thoáng chốc cả người liền biến thành một thiếu niên công tử lạnh lùng, vô cùng tuấn tú, mặc cùng bạch y, càng sinh ra sự cao hoa ngạo nghễ.
Đúng lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, Khánh Nhiễm đem những bình sứ phân tán trên án *bàn dài* cất vào, để trong lòng, thế này mới cất bước mở cửa.
Nam tử đứng ngoài cửa chính là thị vệ vừa dẫn nàng vào phòng, giờ phút này hắn đang trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, hơi mở to miệng. Nhưng nói cho cùng vẫn là thị vệ thân cận của Phượng Anh, chỉ trong chốc lát hắn liền thu lại biểu tình trên mặt, khuôn mặt lại khôi phục sự lạnh lẽo vô tình, cúi đầu khom người nhường đường.
“Công tử thỉnh, Tướng gia đang trong phòng chờ công tử dùng bữa.”
Khánh Nhiễm gật đầu, cất bước tiến ra ngoài, theo hắn đi đến cửa phòng cách vách. Nam tử đẩy cánh cửa, nghênh diện với Phượng Anh đang đặt tay vào chậu đồng.
Hai tay trắng sáng thon dài khẽ vẩy nước, động tác tao nhã, tiếng nước như tiếng ca, cùng bố cục đơn sơ trong phòng không hợp nhau, nhưng lại khác thường khiến mọi người nghĩ vốn nên là như vậy.
Khánh Nhiễm cất bước tiến vào trong, hắn cũng không quay đầu, chỉ cười đạm nói:“Nhiễm Nhiễm không cần khách khí, ngồi đi.”
Người hầu kéo ghế cho Khánh Nhiễm ngồi xuống, mắt thấy Phượng Anh đã rửa sạch tay, người hầu liền dâng lên một chiếc khăn được tẩm hương, hắn cầm lấy lau sạch tay, lại thả trở về chậu đồng, nhận lấy nước trà và muối sạch người hầu dâng lên khẽ súc miệng, sau đó nhổ vào trong chậu, thế này mới xoay người.
Khánh Nhiễm nhanh chóng thu ánh mắt, nhìn về phía chiếc bàn đầy thức ăn.
Lúc Phượng Anh xoay người cũng sửng sốt, híp mắt đánh giá Khánh Nhiễm từ trên xuống dưới, mới cười ngồi xuống: “Nhiễm Nhiễm cải trang như vậy, ngược lại phong thái cũng không thua Lận Tứ lang.”
Khánh Nhiễm nghe hắn nói như vậy, gương mặt cười đùa không đứng đắn của Lận Kì Mặc liền lướt qua trước mắt, nàng hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không thích.
Phượng Anh đem biểu tình của nàng thu vào mắt, khóe môi khẽ cong lên, cầm lên đôi đũa bạc, gắp một đoạn măng, cười để vào trong bát trước mặt Khánh Nhiễm.
“Nấm xào lăn với măng xanh có vị rất đặc biệt, dùng nấm còn tươi, nấm hương, thịt thỏ đã hầm sau khi ngâm qua canh nguyên chất, bỏ vào nồi sạch xào lên. Tuy đơn giản nhưng lại trong sạch thanh mát, Nhiễm Nhiễm dùng thử xem.”
Khánh Nhiễm thấy những món rau và mặn trước mắt đều được phối hợp rất hài hòa, màu sắc tương xứng lộ rõ sự dụng tâm, ngay cả chén sứ đựng thức ăn cũng đồng bộ tinh xảo, hiển nhiên không phải là vật dụng của lữ quán. Trước mắt nàng thoáng qua hình ảnh ba đại hán trong ngục tranh đoạt một cái bánh bao màu đen, không khỏi cười giễu nói.
“Lúc này cũng không phải là mùa vụ của măng xanh, theo ta thấy thức ăn này không thể gọi là đơn giản.”
Phượng Anh cũng không để ý, chỉ liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm một cái, cười nhạt, lại gắp một miếng thịt nạc để vào bát nàng.
“Nhiễm Nhiễm đã chịu khổ nhiều ngày, dùng nhiều một chút.”
Hắn thấy Khánh Nhiễm không nói lời nào nhưng đã cầm đũa bạc, cũng không tiếp tục nói nhiều nữa, bắt đầu dùng bữa.
Khánh Nhiễm liếc mắt nhìn hắn, nếm thử phần thịt nạc hắn gắp vào bát nàng, chỉ cảm thấy hương vị cực kì ngon, ánh mắt không khỏi sáng lên, lại thưởng thức hai miếng, đã thấy Phượng Anh mỉm cười nhìn nàng.
“Nhiễm Nhiễm cảm thấy thịt Anh Tước điểu ăn rất ngon sao? Vậy thì đừng ngại, ăn nhiều một chút.” Hắn nói xong lại gọi người hầu đang đứng bên cạnh, người hầu nhanh chóng cất bước tiến lên, đem khay thịt kia chuyển qua trước mặt Khánh Nhiễm.
Động tác trong miệng Khánh Nhiễm hơi dừng lại, trước mắt lướt qua đôi mắt to tròn của Anh Tước điểu, cùng với tiếng hót lảnh lót của nó, không khỏi cảm thấy rùng mình. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Phượng Anh, lại bắt đầu động đũa, nhưng rốt cuộc không đụng vào một miếng thịt Anh Tước nào nữa.
Hai người nhất thời không nói gì, Khánh Nhiễm không thể không thừa nhận, Phượng Anh quả thật rất biết cách hưởng thụ. Một bữa cơm đã ăn xong, Khánh Nhiễm cảm thấy rất thoải mái, màu sắc và hương vị đầy đủ, sợ rằng ngay cả các loại dưỡng chất cũng được phối hợp cân đối.
Hai người dùng cơm xong, người hầu liền thu dọn khay đĩa, lại dâng lên trà thơm. Phượng Anh khẽ nhấp một ngum trà, nhìn về phía Khánh Nhiễm đang cúi mắt không nói gì.
“Nhiễm Nhiễm không có chuyện gì muốn hỏi Phượng đại ca sao?”
Khánh Nhiễm nhíu mày cười:“Ta hỏi gì ngươi cũng sẽ trả lời?”
Phượng Anh cười nhạt, khẽ vuốt cằm.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
“Kinh đô của Diệu quốc, Cảnh thành.”
“Vì sao ngươi phải tốn nhiều công sức như vậy đến tìm ta?”
“Nhiễm Nhiễm nói lời này kỳ quái, Phượng đại ca chính là lo lắng cho ngươi mà thôi.”
“A? Vậy năm đó cho ta ăn Ngưng Lộ đan cũng là lo lắng cho ta?”
“Ngưng Lộ đan là thần dược ngàn vàng khó mua được, năm đó suốt mấy ngày mấy đêm Nhiễm Nhiễm không nghỉ ngơi, Phượng đại ca chỉ sợ thân mình ngươi không chịu nổi.”
Khánh Nhiễm khẽ cười chế nhạo, đứng dậy tiến ra phía ngoài: “Phượng đại ca đối với Khánh Nhiễm thật tốt, Khánh Nhiễm xin nhận, chắc hẳn Phượng đại ca cũng đã mệt mỏi, Khánh Nhiễm không quấy rầy nữa.”
Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm không quay đầu, lại phất áo bỏ đi, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, đưa mắt ra hiệu cho thị vệ đứng bên cạnh, người nọ gật đầu cũng cất bước tiến ra ngoài.
Khánh Nhiễm trở lại phòng khoanh chân ngồi, sau khi vận khí vài vòng, để nguyên áo nằm xuống, lắng nghe những động tĩnh bên ngoài.
Mưa rơi xuống ngày càng nặng hạt, mưa như trút nước, bay nghiêng đập vào song cửa sổ, tạo ra những tiếng vang ầm ầm. Gió lạnh rít gào, hòa tan mọi thanh âm bên ngoài vào trong mưa gió. Ấy vậy, Khánh Nhiễm vẫn mơ hồ nghe được những hơi thở lâu dài từ bốn phương tám hướng truyền đến, bên ngoài căn phòng này quả nhiên được bố trí rất nhiều cao thủ.
Nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của Phượng Anh, cùng với nét mặt và nụ cười trong trẻo như làn gió của hắn, Khánh Nhiễm không khỏi nhíu mày cười lạnh. Nàng có thể suy đoán, nếu bây giờ nàng chạy tới chất vấn hắn vì sao bố trí tai mắt xung quanh phòng nàng, chắc chắn hắn sẽ quả quyết nói với mình, những việc này hoàn toàn vì lo lắng cho sự an toàn của nàng.
Trước mắt hiện lên gương mặt chân thành và dịu dàng của Phượng Anh, Khánh Nhiễm cười giễu vài tiếng, nam nhân diễn kịch cũng cần phải so sánh với nữ nhân.
Có tiêu chuẩn hơn nhiều.
Nàng trở mình không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Gần đến nửa đêm, Khánh Nhiễm đột nhiên mở bừng mắt, tập trung lắng nghe, hai mày cau lại xoay mình nhảy dựng lên.
Dường như đồng thời, Phượng Anh nằm ở cách vách cũng nhận ra điều khác thường, hàng lông mi thật dài khẽ lóe lên, nhưng không có động tác, chỉ chú ý những tiếng động bên ngoài.
Không bao lâu, những âm thanh hỗn loạn lại truyền đến dồn dập, động tĩnh càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu thảm thiết phá tan màn đêm yên tĩnh. Rõ ràng Phong Khiếu vệ của hắn đang cùng người khác giao thủ, Phượng Anh cũng không hoảng hốt, hắn biết bên trong lữ quán có gần một trăm ám vệ đi theo, trừ phi có rất nhiều địch nhân đến tập kích, bằng không sẽ không một ai có thể đột phá đến tẩm thất của hắn.
Một lát sau, tai nghe động tĩnh càng lúc càng lớn, thế này hắn mới mở mắt, hơi chau mày ngồi dậy.
“Thập Tam, sao lại thế này?”
“Bẩm Tướng gia, Thanh Phong đã dẫn người chặn đánh, Tướng gia không cần lo ngại.”
Ngoài phòng truyền đến những tiếng động đáp trả, Phượng Anh cân nhắc một lát, đang định nằm xuống, lại nghe cách đó không xa truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Thanh Phong, tiếp theo những tiết huýt gió to rõ từ bốn phương tám hướng truyền đến, chính là tín hiệu mà mỗi khi Phong Khiếu vệ gặp phải cường địch mới phát ra.
Phượng Anh bất ngờ đứng dậy, kéo trường bào bên cạnh nhanh chóng khoát lên người, chỉ nghe tiếng huýt gió bên ngoài đã ngày một gấp gáp, rõ ràng người đến đã rất đông, hơn nữa võ công lại không thấp. Sắc mặt Phượng Anh lạnh lẽo, nhanh chóng bay đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa nhìn ra bên ngoài.
Trong sân bóng đen trùng điệp, kiếm quang trập trùng như dệt nên, Phong Khiếu vệ và một nhóm hắc y nhân đang giao đấu, không thể phân biệt được địch ta. Tai nghe bên ngoài lữ quán không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, còn có đám hắc y nhân dũng mãnh tiến vào sân, xem ra Phong Khiếu vệ bên ngoài đã không thể địch lại.
Ánh mắt Phượng Anh dừng lại ở mũi tên đang rung rung sừng sững phía trên, sắc mặt hơi trầm xuống. Thân ảnh lóe lên, lướt qua giá đỡ đặt bảo kiếm bên màn trướng, liền chạy ra khỏi phòng.
Lúc này hắc y nhân bên trong đình viện đã đến nhiều hơn gấp đôi, số Phong Khiếu vệ còn sót lại không nhiều, đang đau khổ chống cự, Phượng Anh không ngờ tốc độ của nhóm người này lại nhanh như vậy, gương mặt không khỏi trầm trọng vài phần.
Khí tức trong người bắt đầu lưu động, trong lúc hắn đang nhướng mày, mười bốn hắc y nhân đã bất ngờ từ trên trời giáng xuống, dàn trận hình bán nguyệt đem hắn bao vây trên hành lang. Phượng Anh cũng không kinh hoảng, ánh mắt lướt nhanh bốn phía, nở nụ cười.
“Vân Yến Thập Tứ Ưng, quả thực danh bất hư truyền.”
Hắc y nhân dường như không ngờ rằng nhanh như vậy, hắn đã bình tĩnh xác định được thân phận của bọn họ, có hơi ngẩn ra, trao đổi ánh mắt lẫn nhau. Nữ tử xinh đẹp đứng chính giữa nở nụ cười, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông.
“Phượng tướng thật tinh mắt.”
“Thất muội chớ cùng hắn dong dài, động thủ, chậm trễ e rằng sinh biến.”
Người nọ vừa dứt lời, mười bốn thân ảnh đồng thời chuyển động, thế công sắc bén bức thẳng đến hướng Phượng Anh. Dưới mái hiên hình ảnh nhất thời uốn lượn như đàn yến bị kinh sợ bay lên, làm người ta rối mắt.
Trường kiếm trong tay Phượng Anh mạnh mẽ tuốt khỏi vỏ, chỉ cảm thấy sát khí quanh thân cuồn cuộn, hắn xuống tay cũng không chút lưu tình, kiếm thế như gió như sấm sét, thân hình xoay tròn cuộn theo tầng lớp tuyết trắng phiêu đãng, trong chớp mắt đã giao thủ dưới mái hiên mấy hồi, lại đánh đến phía trong đình viện.
Lúc này Phong Khiếu vệ trông chừng Khánh Nhiễm mắt thấy tình thế nguy cấp, sớm đã gia nhập chiến đấu, nhưng lúc bọn họ nghênh địch vẫn vây Khánh Nhiễm vào bên trong. Hắc y nhân đến ngày càng nhiều, cho dù Phong Khiếu vệ có võ công cao cường, nhưng chống đỡ quyết liệt như vậy, bất quá cũng là tập kích điên cuồng, tự tổn hại mình, dần dần Phong Khiếu vệ vây quanh Khánh Nhiễm cũng ngày một ít.
Khánh Nhiễm cũng chỉ thờ ơ đứng, gương mặt không có biểu tình nhìn Phượng Anh đang bay lượn trong đình viện. Hiển nhiên mười bốn người vây quanh hắn là những người có võ công cao cường nhất trong số hắc y nhân, hơn nữa bọn họ rất hiểu ý nhau, công thủ đều có thứ tự, vũ khí dài ngắn khác nhau, nhưng phối hợp lại vô cùng tốt.
Tuy võ công Phượng Anh cao cường, nhưng nhất thời lại không thể đả thương bất kì ai trong số họ, mà mười bốn người kia hiển nhiên cũng không làm gì được Phượng Anh. Mười bốn người làm thành một vòng tròn, nhất thời lâm vào cuộc chiến cầm cự sức chịu đựng.
Khánh Nhiễm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Anh, kiếm thế của hắn biến hóa thất thường, chốc lát thì mạnh mẽ, chốc lát lại thư thái nhẹ nhàng. Khí phách có lúc lạnh đến thấu xương, cùng với hình ảnh tuấn nhã trong trẻo hoàn toàn không giống nhau, có lúc lại nhẹ nhàng ung dung như một tiên nhân, khiến người ta như đang xem khiêu vũ. Những hắc y nhân vây quanh hắn công kích đến, làm dậy nên một trận gió lớn cuốn bay tà áo của hắn, mà hắn giống như một chiếc thuyền con đi ngang qua sóng to gió lớn, lại giống như cây tùng xanh đứng thẳng giữa mưa rềnh gió dữ, nhìn như mỗi một lần đều thờ ơ với một kiếm chém tới, nhưng lại luôn có thể phá bỏ thế công chụp đến dầy đặc như tơ dệt.
Khánh Nhiễm vẫn còn đang kinh sợ, dư quang lại thấy một Phong Khiếu vệ luôn chắn trước người nàng đã khụy gối cách đó không xa. Thân ảnh kia nàng biết, chính là nam tử truyền lệnh lúc chạng vạng.
Lúc Khánh Nhiễm quay đầu ngón tay liền phi động, hai quả điều vẫn nắm trong tay thưởng thức đã xé gió lao đi, đánh vào hai thanh hàn kiếm đang đâm về phía nam tử, làm hàn kiếm chệch sang một tấc.
Mà đúng lúc này nam tử cũng huy động trường kiếm trong tay, kiếm khí quét ngang, hai hắc y nhân máu chảy như trút, thắt lưng bị chém đứt mà chết. Nam tử đứng dậy nhìn lại, hướng Khánh Nhiễm cười cảm kích, lại lập tức gia nhập chiến đấu.
Giờ phút này có vài hắc y nhân ngự khí bay dựng lên, xông như bay về hướng Khánh Nhiễm, Khánh Nhiễm hơi cau mày, đang muốn nghênh chiến, cách đó không xa, lại có một gã hắc y nhân vẫn luôn chú ý Khánh Nhiễm quát lớn.
“Võ công của hắn rất cao, đừng để ý đến hắn, toàn lực giết chết Phượng tặc.”
Hắc y nhân nghe lệnh, trong nháy mắt lại tập trung đến chỗ Phượng Anh, Khánh Nhiễm nhướng mày cười nhạt, có lẽ họ đã thề phải lấy được tính mạng của Phượng Anh. Mắt thấy Phượng Anh bị từng tốp hắc y nhân trập trùng vây ở giữa, trong lòng không khỏi thở dài.
Vừa rồi nghe hắc y nhân nói đến “Phượng tặc”, theo suy đoán, những người này nhất định là người Diệu quốc, hơn nữa còn cho rằng Phượng Anh là gian tướng, là người đoạt quyền. Phượng Anh tuổi trẻ đắc chí, tính khí hăng hái, nhưng nụ cười chân thành kia lại chỉ là chiếc mặt nạ được bày ra ngoài, những người kết giao, sợ là ở trong lòng hắn, cũng chỉ là một quân cờ. Chính là khi xuất hành, cũng phải mang theo rất nhiều thị vệ, cái gọi là thanh vân chí*, có thể mang đến cho hắn điều gì chứ?
(*Cái chí của những người quý tộc)
Trong lúc Khánh Nhiễm suy nghĩ, những Phong Khiếu vệ trong viện đã ngày càng ít, mười mấy người còn sót lại đều là lấy một địch mười, vô cùng vất vả. Khánh Nhiễm đang trong mạch suy tư, cũng không nhìn cảnh tượng náo nhiệt này nữa, liền nhún người rời đi, nhưng lại nghe một tiếng kinh hô truyền đến.
“Phượng ca ca! Quân nhi đến đây!”
Khánh Nhiễm nhướng mày nhìn, đã thấy một hồng y nữ tử chạy vội đến, tóc đen tung bay, mặt mày xinh đẹp. Nữ tử hiển nhiên rất lo lắng cho Phượng Anh, chạy rất gấp gáp, đôi mắt hoàn toàn dán trên người Phượng Anh đang bị hắc y nhân bao vây.
Khánh Nhiễm nhìn về phía Phượng Anh, rõ ràng trong lúc nhìn ánh đao chớp động, bóng sáng lạnh lẽo luôn bén vào đôi mắt hắn, nhưng lúc nghe thấy tiếng hô của nữ tử, vệt sáng trên đó liền biến mất. Khóe môi Khánh Nhiễm khẽ cong lên, dựa vào cột trụ trên hành lang ngắm nhìn.
Trong chốc lát, cô nương tự xưng là Quân nhi kia đã bay vào sân, trường tiên trong tay vung về hướng của Phượng Anh, chạy nhanh đến.
Tuy võ công của nàng không cao, nhưng tình thế rõ ràng cấp bách, có vài hắc y nhân đã bị nàng đả thương. Mắt thấy nàng xông đến càng gần, hơn mười hắc y nhân đồng thời chớp động, đem nàng vây kín xung quanh, trong chớp mắt nữ tử đã cực kỳ nguy hiểm, sắc mặt trắng bệch.
Khánh Nhiễm không khỏi lắc đầu cười, thật không biết nên nói cô gái này ngây thơ si tình mới tốt, hay là lỗ mảng ngu xuẩn mới tốt. Nhưng mà thật ra nàng nên cảm tạ cô ta, bởi vì rất rõ ràng, Phượng Anh không muốn nàng ta gặp chuyện không may.
Ánh mắt trong trẻo như chuông của Khánh Nhiễm liếc về hướng Phượng Anh, thấy hắn đang nỗ lực tiến sát về hướng cô gái đó, thế nhưng những người vây quanh hắn quá nhiều, hơn nữa người người đều là cao thủ. Tuy đa số đã bị hắn đả thương, nhưng họ lại không chút lùi bước, vài lần Phượng Anh phá vòng vây đều bị cuốn lấy.
Khánh Nhiễm nhíu mày cười, chống một chân trên đất, dựa vào phía sau tường, vẻ mặt lười nhác nhìn về phía cô nương kia, chỉ chờ Phượng Anh nhìn đến. Cô gái kia thét lớn một tiếng, vừa lúc Khánh Nhiễm cảm nhận được tầm mắt của Phượng Anh đảo đến, trong nháy mắt nàng quay đầu, chạm vào ánh mắt chỉ có tức giận của hắn. Khẽ kéo khóe môi, cao giọng hỏi.
“Ngưng Lộ đan có giải dược không?”
Thân hình Phượng Anh nghiêng về phía sau, tránh qua một đao, trong lúc xoay thắt lưng đã lưu loát xuất ra một kiếm, kiếm quang bắn ra bốn phía, lập tức có hai người ngã xuống. Ánh mắt hắn lướt qua nữ tử liên tục kêu la sợ hãi cách đó không xa, không thể tính toán thêm nữa, ánh mắt hơi rét lạnh nhìn về phía Khánh Nhiễm đang lười biếng cười nhạt.
“Có.”
Ánh mắt Khánh Nhiễm chợt lóe, nhìn thẳng về hướng Phượng Anh. Phượng Anh quát dài một tiếng, kiếm thế chợt mạnh mẽ, làm cho những hắc y nhân vây quanh người kêu thảm thiết không ngừng, mắt thấy trong nhất thời hoàn toàn không thể xông ra, mà trường tiên trong tay hồng y nữ tử kia đã rơi xuống. Oán hận quay đầu nhìn chằm chằm Khánh Nhiễm, âm thanh lạnh lùng nói.
“Cứu nàng.”
Khánh Nhiễm nghe xong cũng cong môi cười, trong lòng biết nàng và Phượng Anh đã đạt được chung suy nghĩ, mắt thấy sắc mặt cô gái kia trắng bệch, trừng mắt nhìn lưỡi kiếm lạnh lẽo đang xoay tròn sắp đâm vào ngực mình, Khánh Nhiễm thả người nhảy lên, nhanh chóng bẻ một nhánh cây khô phía dưới mái hiên, vận lực bắn ra, thế kiếm vừa rồi bị buộc phải khai trừ.
Thân hình nàng mạnh mẽ bay lên, dưới chân đá theo, liền nâng lên một thanh kiếm, hàn quang trong tay chợt lóe, lao vào vòng công kích của hắc y nhân, trong nháy mắt đã đem hồng y nữ tử kia che chắn phía sau. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua bốn phía, kiếm quang mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Trường kiếm nhoáng lên, lập tức xoay tròn cuốn lên tầng tầng ngân quang, trong tay như rồng ngâm, kiếm khí cường thịnh, tiếng vang không dứt, chỉ trong nửa khắc đã bức lui những hắc y nhân vây quanh nữ tử.
Hắc y nhân không ngờ ở đây vẫn còn một cao thủ có võ công không dưới Phượng Anh, không khỏi đồng loạt biến sắc, ánh mắt tàn nhẫn lên. Mà đúng vào lúc này, nữ tử phía sau Khánh Nhiễm giống như nhớ lại chuyện vừa rồi, bất ngờ giãy dụa la hét muốn đến chỗ Phượng Anh.
Hắc y nhân thấy Khánh Nhiễm phân tâm, liếc nhìn nhau, đột ngột xuất kích. Trong lòng Khánh Nhiễm biết những người này hung hãn, cũng không dám chậm trễ, chiêu thức trong tay không ngừng, động tác nhanh nhẹn, chân khí cuốn lên trường bào màu trắng của nàng, làm chúng bay tán loạn trong gió, tiếng rồng ngâm rạn nứt, vang vọng cả tiểu viện.
Phượng Anh thấy thân ảnh Khánh Nhiễm như một con hồng nhạn lao vút đi, kiếm khí bức người, quả thật không thấp hơn chính mình, không khỏi hơi kinh sợ. Trong lòng biết, ngày ấy ở đại điện nàng không có vũ khí thuận tiện, nếu không Địch Táp chưa hẳn đã trọng thương được nàng.
Khánh Nhiễm mang theo nữ tử lướt qua đao quang kiếm ảnh, đôi khi bất ngờ xuất ra công kích mạnh mẽ, tuy hắc y nhân vây đánh ngày càng nhiều, nhưng ngược lại nàng cũng điêu luyện có thừa, chỉ là cô gái vẫn giãy dụa, khiến nàng cảm thấy thật phiền phức. Mắt thấy chuôi đao của một hắc y nhân quét ngang đánh úp về phía sau, nàng hơi cong khóe môi, chỉ khi lưỡi đao kia sắp quét đến người nữ tử, nàng mới dùng lực lôi nàng ta đi, thân ảnh nữ tử vừa động, mũi đao của hắc y nhân kia lại vung ngang đến, Khánh Nhiễm cúi thắt lưng, cổ tay lại hung hăng đánh thẳng lên người của nữ tử.
Cổ của nữ tử bị đập mạnh, ối một tiếng, liền nhu nhược ngất đi. Khánh Nhiễm đem thân thể mềm nhũn của nàng kéo xuống trước người, chặn ở chỗ luôn hứng lấy thế tiến công.
Lại vào lúc này từ phương xa vang lên tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa mặc dù xa, nhưng lại có thể nghe ra thế lực như sấm sét. Hai mắt Phượng Anh nheo lại, mặt có ý cười. Năm sáu Phong Khiếu vệ còn sót lại chấn động tinh thần, động tác xuất ra càng dũng mãnh.
Khánh Nhiễm thấy động tác của hắc y nhân hơi đình trệ, trong lòng biết viện binh của Phượng Anh đã đến, khẽ mím môi.
Quả nhiên hắc y nhân nghe tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, lại nhìn Phượng Anh không bị thương nghiêm trọng, trong lòng biết việc hôm nay đã sắp thành lại bại, một tên liền hét lớn một tiếng.
“Rút!”
Nhất thời thân ảnh của nhóm người bay lượn, xen nhau hô ứng yểm trợ, hướng phía ngoài viện rút lui. Phượng Anh thấy Phong Khiếu vệ đuổi sát theo, trường kiếm trong tay thu vào vỏ, lạnh nhạt nói.
“Không cần đuổi theo.”
Chỉ trong chớp mắt, hắc y nhân trong viện đã biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại thi thể nằm đầy trên đất, và những tiếng kêu đau đớn mơ hồ. Khánh Nhiễm nhìn vài Phong Khiếu vệ thương tích đầy mình đang tự giác kiểm tra thương binh trong viện, bắt giữ những hắc y nhân chưa kịp đào tẩu, lại vì người của mình điểm huyệt cầm máu, kiểm kê thương vong.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Phượng Anh không khỏi có hơn một chút cảm thán, gương mặt người này tuy âm dương bất định, rất đáng ghét. Nhưng năng lực lại trác quần, cũng khó trách vô cùng có địa vị trong chúng quan thần.
Trong chốc lát có rất nhiều thị vệ dũng mãnh tiến vào trong sân, đem đuốc chiếu sáng hai phía đình viện như ban ngày, Khánh Nhiễm thấy nhóm người này đều mặc y phục của Phong Khiếu vệ, không khỏi âm thầm kinh sợ. Vừa rồi nàng đã thấy được bản lĩnh của Phong Khiếu vệ, võ công ai nấy đều không thấp, không ngờ Phượng Anh lại còn có nhiều cận vệ như vậy.
Mắt thấy mọi người bận rộn thu thập tàn cục trong viện, có hai người khác hồi báo với Phượng Anh điều gì. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nghe xong chỉ phất tay, lập tức liền có một nhóm Phong Khiếu vệ rút khỏi đình viện, nghĩ đến có lẽ phải truy bắt hắc y nhân .
Khánh Nhiễm đang muốn trở về phòng, Phượng Anh vừa cho thị vệ thối lui lại đi đến. Trên người hắn có rất nhiều vết máu, gương mặt tuấn tú ánh lên vài phần khí lạnh ngày thường chưa từng có, Khánh Nhiễm cười nhạt đón nhận ánh mắt của hắn, liếc nhìn hồng y nữ tử đang nằm trên đất.
“May mắn không làm nhục mệnh.”
Phượng Anh cũng không liếc mắt nhìn cô gái kia, chỉ bình tĩnh nhìn Khánh Nhiễm, nửa ngày mới cười nói.
“Nhiễm Nhiễm hảo kiếm pháp.”
Khánh Nhiễm vốn nghĩ đây là lí do mà hắn ra hiệu cho Phong Khiếu vệ thối lui, nhưng giờ phút này cô nương kia lại nằm trên nền đất lạnh như băng, còn hắn vô tư thong thả đàm luận về kiếm pháp của nàng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Nàng bị lạnh hỏng rồi ngươi cũng đừng oán trách ta.”
Phượng Anh cúi đầu liếc mắt nhìn cô nương kia, trong mắt rõ ràng có tia sáng lạnh lóe ra.
“Cuộc đời này Phượng Anh ghét nhất bị người khác uy hiếp, Nhiễm Nhiễm là người thứ nhất, mà nàng ta. . .” Hắn nói xong, lông mi thật dài khẽ nhướng lên, đến gần Khánh Nhiễm, lời nói thổi vào bên tai Khánh Nhiễm.
“Là đồng lõa của ngươi.”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả bên tai, thổi nhẹ lên vài sợi tóc, cọ vào tai hơi ngứa, Khánh Nhiễm lui về phía sau vài bước.
“Phượng đại ca sẽ không lật lọng chứ?”
Phượng Anh cong môi cười, mắt phượng hơi nhướng lên liếc nhìn Khánh Nhiễm, xoay người đi đến trước bàn đá trong đình viện, phất áo ngồi xuống, thế này mới từ từ ngẩng đầu nhìn Khánh Nhiễm.
Hắn nhìn gương mặt bạch ngọc đẹp đẽ của Khánh Nhiễm, mày kiếm đen sẫm, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, lướt qua đôi đôi đỏ mộng của nàng. Đột nhiên hắn cong môi cười, ý cười lại có vài phần không nghiêm túc, cực kì bất đồng với nụ cười dịu dàng như làn gió ngày thường của hắn.
Nhất thời, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy nam tử trước mắt cực kì phong lưu, tỏa ra vài tia mê hoặc, nàng đang bất an, đã thấy Phượng Anh chậm rãi nâng tay phải, tay trái của hắn đem ống tay áo dài màu trắng kéo lên, lộ ra cánh tay xinh đẹp như ngọc.
Tay giơ lên, hàn quang bất ngờ chợt lóe, một tia máu đỏ sẫm rõ ràng hiện lên cổ tay phải của hắn. Hô hấp của Khánh Nhiễm cứng lại, mắt thấy sắc đỏ ẩn chứa xuất ra, trắng và đỏ tương phản nhau, giống như một đóa mai đỏ nở rộ trong băng tuyết, mà ý cười trên mặt hắn càng sâu, nàng hơi chau mày.
Phượng Anh tựa người vào tiểu bàn, tư thái nhàn nhã, gương mặt tuấn tú giương lên, cười vươn tay phải ra.
“Không phải muốn giải dược sao? Tự mình tới lấy đi.”
Khánh Nhiễm sửng sốt, nhìn chằm chằm vào cổ tay không ngừng chảy máu của hắn, mắt không hề tách ra.
Lại nghe Phượng Anh cười nhạt nói:“Máu của ta chính là giải dược, tin hay không tùy ngươi.”
Đón nhận đôi mắt đen nhánh không chút dao động của hắn, lại nhìn cánh tay bạch ngọc lại mạnh mẽ như được điêu khắc của hắn, tim Khánh Nhiễm không hiểu sao đập rộn lên. Ánh mắt dò xét nhìn Phượng Anh, thấy hắn không giống đang nói đùa, mà hắn lại càng không phải là người nhàm chán đến mức đùa giỡn với nàng.
Khánh Nhiễm hơi nhíu mày, đi từng bước về phía Phượng Anh, dừng lại cách hắn một bước, mặt có chút do dự. Lại nghe Phượng Anh bỗng nhiên cười.
“Phượng đại ca hi sinh như vậy, Nhiễm Nhiễm không đau lòng sao?”
Khánh Nhiễm sửng sốt, nhưng thấy dòng máu ngưng tụ ở cổ tay hắn, một giọt rơi xuống nhập vào đất, nàng hít sâu một hơi, hất trường bào trắng liền quỳ một gối xuống trước người Phượng Anh. Hàng mi tinh tế khẽ lay động, xít lại gần thân thể, đem đôi môi đỏ bừng chậm rãi dán lên cổ tay đang nhỏ máu của Phượng Anh.
Đôi môi của nàng mang theo hơi lạnh của gió đêm, máu trên cổ tay của Phượng Anh lại nóng như lửa, băng cùng lửa giao hòa. Nhất thời thân thể hai người đều chấn động, mọi âm thanh đều lắng xuống. Môi Khánh Nhiễm khẽ khựng lại, rõ ràng cảm giác được làn da dưới đôi môi có phút chốc run rẩy. Hô hấp của nàng cứng lại, nửa ngày môi mới khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng hút vào.
Giữa môi và răng xộc lên hơi nóng của máu, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy da đầu run lên, tuy những thi thể trong viện sớm đã bị Phong Khiếu vệ mang đi, nhưng trong làn gió lạnh, không có nơi nào không phải là mùi vị của máu. Vết máu hỗn độn, trường bào tuyết trắng, cổ tay như ngọc, tim Khánh Nhiễm đập rộn ràng. Nửa ngày không nghe Phượng Anh nói gì, nàng không biết nên dùng bao nhiêu máu mới có thể hóa giải Ngưng Lộ đan trong người, chỉ có thể tiếp tục phủ lên cổ tay của Phượng Anh. Nhưng vết thương kia hẹp lại dài, máu chảy ra rất chậm, nàng chỉ cảm thấy bản thân như nữ quỷ hút máu người trong phim ảnh, cảm giác vớ vẩn đánh vào đầu, nhưng thật ra trong lòng đã chậm rãi nhảy rộn.
Phượng Anh bình tĩnh nhìn nữ tử phủ trước người mình, giờ phút này nàng mặc một thân nam trang, tóc đen buộc cao, tóc dài như tơ tằm bay theo gió, áo choàng trắng như đóa bạch liên nở rộ dưới thân người tuấn tú. Vầng tráng xinh đẹp như ngọc của nàng chớp lên trước mắt, lông mi dài tuấn mỹ, khẽ nhướng lên, không khí sau cơn mưa thanh sạch như được tẩy qua, gương mặt nữ tử lại phảng phất như bức tranh lay động trước mắt.
Cổ tay truyền đến cảm giác tê dại nhập thẳng vào nội tâm, ấy vậy hắn lại sững sờ, ngẩn ngơ thất thần.
Nửa ngày Khánh Nhiễm không thấy Phượng Anh có phản ứng, trong lòng hơi nghi hoặc, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, Phượng Anh thế này mới bừng tỉnh, chỉ cười nhạt, đôi mắt nhìn Khánh Nhiễm sâu không thấy đáy, ánh sáng trong mắt cuồn cuộn làm cho người khác kinh hãi.
“Nhiễm Nhiễm muốn hút khô máu của Phượng đại ca sao?”
Gương mặt Khánh Nhiễm đỏ lên, vội vàng buông cổ tay hắn xuống, lẩm bẩm nói: “Ngươi lại không nói đủ rồi.”
Nụ cười trên mặt Phượng Anh khẽ ngưng lại, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn nhu hòa mà chuyên chú, giống như mang theo khả năng mê hoặc làm cho nàng bất động, chính lúc bối rối không biết làm sao, Phượng Anh đã nâng tay đế, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của Khánh Nhiễm.
“Nơi này có vết máu.”
Thanh âm của hắn hơi trầm xuống, dường như đè nén một cảm xúc nào đó, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy ngón tay ấm áp của hắn chạm vào khóe môi, một cỗ ái muội như dời núi lấp biển không hiểu sao bao phủ lấy nàng, nàng cả kinh, đang muốn đứng dậy, lại nghe một tiếng thét chói tai vang ở phía sau.
“A! Các người. . .Các người đang làm gì vậy!”
Phượng Anh cùng Khánh Nhiễm đồng thời giật mình, quay đầu nhìn, đã thấy hồng y nữ tử kia ngã ngồi dưới đất, trong đôi mắt trừng lớn đều là khó có thể tin, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn bọn họ.
Khánh Nhiễm đau khổ cười, xem ra bọn họ. . .Bị xem là đoạn tụ* rồi. . .
( Đoạn tụ: Từ để chỉ những người đồng tính ngày xưa, bắt nguồn câu chuyện về mối tình “Cắt tay áo” của Đổng Hiền và Hán Ai Đế. Bạn nào muốn đọc rõ về câu chuyện này chỉ cần tra google, một mối tình rất lãng mạn)
Chân mày được vẽ đậm tinh tế hơn, đuôi mắt hẹp dài cong vút, sống mũi càng thêm cao thẳng, gương mặt vạch ra một đường nét cứng rắn, khóe môi lướt qua đường vẽ mỏng manh sắc bén.
Trong thoáng chốc cả người liền biến thành một thiếu niên công tử lạnh lùng, vô cùng tuấn tú, mặc cùng bạch y, càng sinh ra sự cao hoa ngạo nghễ.
Đúng lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa, Khánh Nhiễm đem những bình sứ phân tán trên án *bàn dài* cất vào, để trong lòng, thế này mới cất bước mở cửa.
Nam tử đứng ngoài cửa chính là thị vệ vừa dẫn nàng vào phòng, giờ phút này hắn đang trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, hơi mở to miệng. Nhưng nói cho cùng vẫn là thị vệ thân cận của Phượng Anh, chỉ trong chốc lát hắn liền thu lại biểu tình trên mặt, khuôn mặt lại khôi phục sự lạnh lẽo vô tình, cúi đầu khom người nhường đường.
“Công tử thỉnh, Tướng gia đang trong phòng chờ công tử dùng bữa.”
Khánh Nhiễm gật đầu, cất bước tiến ra ngoài, theo hắn đi đến cửa phòng cách vách. Nam tử đẩy cánh cửa, nghênh diện với Phượng Anh đang đặt tay vào chậu đồng.
Hai tay trắng sáng thon dài khẽ vẩy nước, động tác tao nhã, tiếng nước như tiếng ca, cùng bố cục đơn sơ trong phòng không hợp nhau, nhưng lại khác thường khiến mọi người nghĩ vốn nên là như vậy.
Khánh Nhiễm cất bước tiến vào trong, hắn cũng không quay đầu, chỉ cười đạm nói:“Nhiễm Nhiễm không cần khách khí, ngồi đi.”
Người hầu kéo ghế cho Khánh Nhiễm ngồi xuống, mắt thấy Phượng Anh đã rửa sạch tay, người hầu liền dâng lên một chiếc khăn được tẩm hương, hắn cầm lấy lau sạch tay, lại thả trở về chậu đồng, nhận lấy nước trà và muối sạch người hầu dâng lên khẽ súc miệng, sau đó nhổ vào trong chậu, thế này mới xoay người.
Khánh Nhiễm nhanh chóng thu ánh mắt, nhìn về phía chiếc bàn đầy thức ăn.
Lúc Phượng Anh xoay người cũng sửng sốt, híp mắt đánh giá Khánh Nhiễm từ trên xuống dưới, mới cười ngồi xuống: “Nhiễm Nhiễm cải trang như vậy, ngược lại phong thái cũng không thua Lận Tứ lang.”
Khánh Nhiễm nghe hắn nói như vậy, gương mặt cười đùa không đứng đắn của Lận Kì Mặc liền lướt qua trước mắt, nàng hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không thích.
Phượng Anh đem biểu tình của nàng thu vào mắt, khóe môi khẽ cong lên, cầm lên đôi đũa bạc, gắp một đoạn măng, cười để vào trong bát trước mặt Khánh Nhiễm.
“Nấm xào lăn với măng xanh có vị rất đặc biệt, dùng nấm còn tươi, nấm hương, thịt thỏ đã hầm sau khi ngâm qua canh nguyên chất, bỏ vào nồi sạch xào lên. Tuy đơn giản nhưng lại trong sạch thanh mát, Nhiễm Nhiễm dùng thử xem.”
Khánh Nhiễm thấy những món rau và mặn trước mắt đều được phối hợp rất hài hòa, màu sắc tương xứng lộ rõ sự dụng tâm, ngay cả chén sứ đựng thức ăn cũng đồng bộ tinh xảo, hiển nhiên không phải là vật dụng của lữ quán. Trước mắt nàng thoáng qua hình ảnh ba đại hán trong ngục tranh đoạt một cái bánh bao màu đen, không khỏi cười giễu nói.
“Lúc này cũng không phải là mùa vụ của măng xanh, theo ta thấy thức ăn này không thể gọi là đơn giản.”
Phượng Anh cũng không để ý, chỉ liếc mắt nhìn Khánh Nhiễm một cái, cười nhạt, lại gắp một miếng thịt nạc để vào bát nàng.
“Nhiễm Nhiễm đã chịu khổ nhiều ngày, dùng nhiều một chút.”
Hắn thấy Khánh Nhiễm không nói lời nào nhưng đã cầm đũa bạc, cũng không tiếp tục nói nhiều nữa, bắt đầu dùng bữa.
Khánh Nhiễm liếc mắt nhìn hắn, nếm thử phần thịt nạc hắn gắp vào bát nàng, chỉ cảm thấy hương vị cực kì ngon, ánh mắt không khỏi sáng lên, lại thưởng thức hai miếng, đã thấy Phượng Anh mỉm cười nhìn nàng.
“Nhiễm Nhiễm cảm thấy thịt Anh Tước điểu ăn rất ngon sao? Vậy thì đừng ngại, ăn nhiều một chút.” Hắn nói xong lại gọi người hầu đang đứng bên cạnh, người hầu nhanh chóng cất bước tiến lên, đem khay thịt kia chuyển qua trước mặt Khánh Nhiễm.
Động tác trong miệng Khánh Nhiễm hơi dừng lại, trước mắt lướt qua đôi mắt to tròn của Anh Tước điểu, cùng với tiếng hót lảnh lót của nó, không khỏi cảm thấy rùng mình. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Phượng Anh, lại bắt đầu động đũa, nhưng rốt cuộc không đụng vào một miếng thịt Anh Tước nào nữa.
Hai người nhất thời không nói gì, Khánh Nhiễm không thể không thừa nhận, Phượng Anh quả thật rất biết cách hưởng thụ. Một bữa cơm đã ăn xong, Khánh Nhiễm cảm thấy rất thoải mái, màu sắc và hương vị đầy đủ, sợ rằng ngay cả các loại dưỡng chất cũng được phối hợp cân đối.
Hai người dùng cơm xong, người hầu liền thu dọn khay đĩa, lại dâng lên trà thơm. Phượng Anh khẽ nhấp một ngum trà, nhìn về phía Khánh Nhiễm đang cúi mắt không nói gì.
“Nhiễm Nhiễm không có chuyện gì muốn hỏi Phượng đại ca sao?”
Khánh Nhiễm nhíu mày cười:“Ta hỏi gì ngươi cũng sẽ trả lời?”
Phượng Anh cười nhạt, khẽ vuốt cằm.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”
“Kinh đô của Diệu quốc, Cảnh thành.”
“Vì sao ngươi phải tốn nhiều công sức như vậy đến tìm ta?”
“Nhiễm Nhiễm nói lời này kỳ quái, Phượng đại ca chính là lo lắng cho ngươi mà thôi.”
“A? Vậy năm đó cho ta ăn Ngưng Lộ đan cũng là lo lắng cho ta?”
“Ngưng Lộ đan là thần dược ngàn vàng khó mua được, năm đó suốt mấy ngày mấy đêm Nhiễm Nhiễm không nghỉ ngơi, Phượng đại ca chỉ sợ thân mình ngươi không chịu nổi.”
Khánh Nhiễm khẽ cười chế nhạo, đứng dậy tiến ra phía ngoài: “Phượng đại ca đối với Khánh Nhiễm thật tốt, Khánh Nhiễm xin nhận, chắc hẳn Phượng đại ca cũng đã mệt mỏi, Khánh Nhiễm không quấy rầy nữa.”
Phượng Anh thấy Khánh Nhiễm không quay đầu, lại phất áo bỏ đi, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, đưa mắt ra hiệu cho thị vệ đứng bên cạnh, người nọ gật đầu cũng cất bước tiến ra ngoài.
Khánh Nhiễm trở lại phòng khoanh chân ngồi, sau khi vận khí vài vòng, để nguyên áo nằm xuống, lắng nghe những động tĩnh bên ngoài.
Mưa rơi xuống ngày càng nặng hạt, mưa như trút nước, bay nghiêng đập vào song cửa sổ, tạo ra những tiếng vang ầm ầm. Gió lạnh rít gào, hòa tan mọi thanh âm bên ngoài vào trong mưa gió. Ấy vậy, Khánh Nhiễm vẫn mơ hồ nghe được những hơi thở lâu dài từ bốn phương tám hướng truyền đến, bên ngoài căn phòng này quả nhiên được bố trí rất nhiều cao thủ.
Nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của Phượng Anh, cùng với nét mặt và nụ cười trong trẻo như làn gió của hắn, Khánh Nhiễm không khỏi nhíu mày cười lạnh. Nàng có thể suy đoán, nếu bây giờ nàng chạy tới chất vấn hắn vì sao bố trí tai mắt xung quanh phòng nàng, chắc chắn hắn sẽ quả quyết nói với mình, những việc này hoàn toàn vì lo lắng cho sự an toàn của nàng.
Trước mắt hiện lên gương mặt chân thành và dịu dàng của Phượng Anh, Khánh Nhiễm cười giễu vài tiếng, nam nhân diễn kịch cũng cần phải so sánh với nữ nhân.
Có tiêu chuẩn hơn nhiều.
Nàng trở mình không nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt lắng nghe tiếng mưa bên ngoài, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.
Gần đến nửa đêm, Khánh Nhiễm đột nhiên mở bừng mắt, tập trung lắng nghe, hai mày cau lại xoay mình nhảy dựng lên.
Dường như đồng thời, Phượng Anh nằm ở cách vách cũng nhận ra điều khác thường, hàng lông mi thật dài khẽ lóe lên, nhưng không có động tác, chỉ chú ý những tiếng động bên ngoài.
Không bao lâu, những âm thanh hỗn loạn lại truyền đến dồn dập, động tĩnh càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu thảm thiết phá tan màn đêm yên tĩnh. Rõ ràng Phong Khiếu vệ của hắn đang cùng người khác giao thủ, Phượng Anh cũng không hoảng hốt, hắn biết bên trong lữ quán có gần một trăm ám vệ đi theo, trừ phi có rất nhiều địch nhân đến tập kích, bằng không sẽ không một ai có thể đột phá đến tẩm thất của hắn.
Một lát sau, tai nghe động tĩnh càng lúc càng lớn, thế này hắn mới mở mắt, hơi chau mày ngồi dậy.
“Thập Tam, sao lại thế này?”
“Bẩm Tướng gia, Thanh Phong đã dẫn người chặn đánh, Tướng gia không cần lo ngại.”
Ngoài phòng truyền đến những tiếng động đáp trả, Phượng Anh cân nhắc một lát, đang định nằm xuống, lại nghe cách đó không xa truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Thanh Phong, tiếp theo những tiết huýt gió to rõ từ bốn phương tám hướng truyền đến, chính là tín hiệu mà mỗi khi Phong Khiếu vệ gặp phải cường địch mới phát ra.
Phượng Anh bất ngờ đứng dậy, kéo trường bào bên cạnh nhanh chóng khoát lên người, chỉ nghe tiếng huýt gió bên ngoài đã ngày một gấp gáp, rõ ràng người đến đã rất đông, hơn nữa võ công lại không thấp. Sắc mặt Phượng Anh lạnh lẽo, nhanh chóng bay đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa nhìn ra bên ngoài.
Trong sân bóng đen trùng điệp, kiếm quang trập trùng như dệt nên, Phong Khiếu vệ và một nhóm hắc y nhân đang giao đấu, không thể phân biệt được địch ta. Tai nghe bên ngoài lữ quán không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, còn có đám hắc y nhân dũng mãnh tiến vào sân, xem ra Phong Khiếu vệ bên ngoài đã không thể địch lại.
Ánh mắt Phượng Anh dừng lại ở mũi tên đang rung rung sừng sững phía trên, sắc mặt hơi trầm xuống. Thân ảnh lóe lên, lướt qua giá đỡ đặt bảo kiếm bên màn trướng, liền chạy ra khỏi phòng.
Lúc này hắc y nhân bên trong đình viện đã đến nhiều hơn gấp đôi, số Phong Khiếu vệ còn sót lại không nhiều, đang đau khổ chống cự, Phượng Anh không ngờ tốc độ của nhóm người này lại nhanh như vậy, gương mặt không khỏi trầm trọng vài phần.
Khí tức trong người bắt đầu lưu động, trong lúc hắn đang nhướng mày, mười bốn hắc y nhân đã bất ngờ từ trên trời giáng xuống, dàn trận hình bán nguyệt đem hắn bao vây trên hành lang. Phượng Anh cũng không kinh hoảng, ánh mắt lướt nhanh bốn phía, nở nụ cười.
“Vân Yến Thập Tứ Ưng, quả thực danh bất hư truyền.”
Hắc y nhân dường như không ngờ rằng nhanh như vậy, hắn đã bình tĩnh xác định được thân phận của bọn họ, có hơi ngẩn ra, trao đổi ánh mắt lẫn nhau. Nữ tử xinh đẹp đứng chính giữa nở nụ cười, thanh âm trong trẻo như tiếng chuông.
“Phượng tướng thật tinh mắt.”
“Thất muội chớ cùng hắn dong dài, động thủ, chậm trễ e rằng sinh biến.”
Người nọ vừa dứt lời, mười bốn thân ảnh đồng thời chuyển động, thế công sắc bén bức thẳng đến hướng Phượng Anh. Dưới mái hiên hình ảnh nhất thời uốn lượn như đàn yến bị kinh sợ bay lên, làm người ta rối mắt.
Trường kiếm trong tay Phượng Anh mạnh mẽ tuốt khỏi vỏ, chỉ cảm thấy sát khí quanh thân cuồn cuộn, hắn xuống tay cũng không chút lưu tình, kiếm thế như gió như sấm sét, thân hình xoay tròn cuộn theo tầng lớp tuyết trắng phiêu đãng, trong chớp mắt đã giao thủ dưới mái hiên mấy hồi, lại đánh đến phía trong đình viện.
Lúc này Phong Khiếu vệ trông chừng Khánh Nhiễm mắt thấy tình thế nguy cấp, sớm đã gia nhập chiến đấu, nhưng lúc bọn họ nghênh địch vẫn vây Khánh Nhiễm vào bên trong. Hắc y nhân đến ngày càng nhiều, cho dù Phong Khiếu vệ có võ công cao cường, nhưng chống đỡ quyết liệt như vậy, bất quá cũng là tập kích điên cuồng, tự tổn hại mình, dần dần Phong Khiếu vệ vây quanh Khánh Nhiễm cũng ngày một ít.
Khánh Nhiễm cũng chỉ thờ ơ đứng, gương mặt không có biểu tình nhìn Phượng Anh đang bay lượn trong đình viện. Hiển nhiên mười bốn người vây quanh hắn là những người có võ công cao cường nhất trong số hắc y nhân, hơn nữa bọn họ rất hiểu ý nhau, công thủ đều có thứ tự, vũ khí dài ngắn khác nhau, nhưng phối hợp lại vô cùng tốt.
Tuy võ công Phượng Anh cao cường, nhưng nhất thời lại không thể đả thương bất kì ai trong số họ, mà mười bốn người kia hiển nhiên cũng không làm gì được Phượng Anh. Mười bốn người làm thành một vòng tròn, nhất thời lâm vào cuộc chiến cầm cự sức chịu đựng.
Khánh Nhiễm không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Phượng Anh, kiếm thế của hắn biến hóa thất thường, chốc lát thì mạnh mẽ, chốc lát lại thư thái nhẹ nhàng. Khí phách có lúc lạnh đến thấu xương, cùng với hình ảnh tuấn nhã trong trẻo hoàn toàn không giống nhau, có lúc lại nhẹ nhàng ung dung như một tiên nhân, khiến người ta như đang xem khiêu vũ. Những hắc y nhân vây quanh hắn công kích đến, làm dậy nên một trận gió lớn cuốn bay tà áo của hắn, mà hắn giống như một chiếc thuyền con đi ngang qua sóng to gió lớn, lại giống như cây tùng xanh đứng thẳng giữa mưa rềnh gió dữ, nhìn như mỗi một lần đều thờ ơ với một kiếm chém tới, nhưng lại luôn có thể phá bỏ thế công chụp đến dầy đặc như tơ dệt.
Khánh Nhiễm vẫn còn đang kinh sợ, dư quang lại thấy một Phong Khiếu vệ luôn chắn trước người nàng đã khụy gối cách đó không xa. Thân ảnh kia nàng biết, chính là nam tử truyền lệnh lúc chạng vạng.
Lúc Khánh Nhiễm quay đầu ngón tay liền phi động, hai quả điều vẫn nắm trong tay thưởng thức đã xé gió lao đi, đánh vào hai thanh hàn kiếm đang đâm về phía nam tử, làm hàn kiếm chệch sang một tấc.
Mà đúng lúc này nam tử cũng huy động trường kiếm trong tay, kiếm khí quét ngang, hai hắc y nhân máu chảy như trút, thắt lưng bị chém đứt mà chết. Nam tử đứng dậy nhìn lại, hướng Khánh Nhiễm cười cảm kích, lại lập tức gia nhập chiến đấu.
Giờ phút này có vài hắc y nhân ngự khí bay dựng lên, xông như bay về hướng Khánh Nhiễm, Khánh Nhiễm hơi cau mày, đang muốn nghênh chiến, cách đó không xa, lại có một gã hắc y nhân vẫn luôn chú ý Khánh Nhiễm quát lớn.
“Võ công của hắn rất cao, đừng để ý đến hắn, toàn lực giết chết Phượng tặc.”
Hắc y nhân nghe lệnh, trong nháy mắt lại tập trung đến chỗ Phượng Anh, Khánh Nhiễm nhướng mày cười nhạt, có lẽ họ đã thề phải lấy được tính mạng của Phượng Anh. Mắt thấy Phượng Anh bị từng tốp hắc y nhân trập trùng vây ở giữa, trong lòng không khỏi thở dài.
Vừa rồi nghe hắc y nhân nói đến “Phượng tặc”, theo suy đoán, những người này nhất định là người Diệu quốc, hơn nữa còn cho rằng Phượng Anh là gian tướng, là người đoạt quyền. Phượng Anh tuổi trẻ đắc chí, tính khí hăng hái, nhưng nụ cười chân thành kia lại chỉ là chiếc mặt nạ được bày ra ngoài, những người kết giao, sợ là ở trong lòng hắn, cũng chỉ là một quân cờ. Chính là khi xuất hành, cũng phải mang theo rất nhiều thị vệ, cái gọi là thanh vân chí*, có thể mang đến cho hắn điều gì chứ?
(*Cái chí của những người quý tộc)
Trong lúc Khánh Nhiễm suy nghĩ, những Phong Khiếu vệ trong viện đã ngày càng ít, mười mấy người còn sót lại đều là lấy một địch mười, vô cùng vất vả. Khánh Nhiễm đang trong mạch suy tư, cũng không nhìn cảnh tượng náo nhiệt này nữa, liền nhún người rời đi, nhưng lại nghe một tiếng kinh hô truyền đến.
“Phượng ca ca! Quân nhi đến đây!”
Khánh Nhiễm nhướng mày nhìn, đã thấy một hồng y nữ tử chạy vội đến, tóc đen tung bay, mặt mày xinh đẹp. Nữ tử hiển nhiên rất lo lắng cho Phượng Anh, chạy rất gấp gáp, đôi mắt hoàn toàn dán trên người Phượng Anh đang bị hắc y nhân bao vây.
Khánh Nhiễm nhìn về phía Phượng Anh, rõ ràng trong lúc nhìn ánh đao chớp động, bóng sáng lạnh lẽo luôn bén vào đôi mắt hắn, nhưng lúc nghe thấy tiếng hô của nữ tử, vệt sáng trên đó liền biến mất. Khóe môi Khánh Nhiễm khẽ cong lên, dựa vào cột trụ trên hành lang ngắm nhìn.
Trong chốc lát, cô nương tự xưng là Quân nhi kia đã bay vào sân, trường tiên trong tay vung về hướng của Phượng Anh, chạy nhanh đến.
Tuy võ công của nàng không cao, nhưng tình thế rõ ràng cấp bách, có vài hắc y nhân đã bị nàng đả thương. Mắt thấy nàng xông đến càng gần, hơn mười hắc y nhân đồng thời chớp động, đem nàng vây kín xung quanh, trong chớp mắt nữ tử đã cực kỳ nguy hiểm, sắc mặt trắng bệch.
Khánh Nhiễm không khỏi lắc đầu cười, thật không biết nên nói cô gái này ngây thơ si tình mới tốt, hay là lỗ mảng ngu xuẩn mới tốt. Nhưng mà thật ra nàng nên cảm tạ cô ta, bởi vì rất rõ ràng, Phượng Anh không muốn nàng ta gặp chuyện không may.
Ánh mắt trong trẻo như chuông của Khánh Nhiễm liếc về hướng Phượng Anh, thấy hắn đang nỗ lực tiến sát về hướng cô gái đó, thế nhưng những người vây quanh hắn quá nhiều, hơn nữa người người đều là cao thủ. Tuy đa số đã bị hắn đả thương, nhưng họ lại không chút lùi bước, vài lần Phượng Anh phá vòng vây đều bị cuốn lấy.
Khánh Nhiễm nhíu mày cười, chống một chân trên đất, dựa vào phía sau tường, vẻ mặt lười nhác nhìn về phía cô nương kia, chỉ chờ Phượng Anh nhìn đến. Cô gái kia thét lớn một tiếng, vừa lúc Khánh Nhiễm cảm nhận được tầm mắt của Phượng Anh đảo đến, trong nháy mắt nàng quay đầu, chạm vào ánh mắt chỉ có tức giận của hắn. Khẽ kéo khóe môi, cao giọng hỏi.
“Ngưng Lộ đan có giải dược không?”
Thân hình Phượng Anh nghiêng về phía sau, tránh qua một đao, trong lúc xoay thắt lưng đã lưu loát xuất ra một kiếm, kiếm quang bắn ra bốn phía, lập tức có hai người ngã xuống. Ánh mắt hắn lướt qua nữ tử liên tục kêu la sợ hãi cách đó không xa, không thể tính toán thêm nữa, ánh mắt hơi rét lạnh nhìn về phía Khánh Nhiễm đang lười biếng cười nhạt.
“Có.”
Ánh mắt Khánh Nhiễm chợt lóe, nhìn thẳng về hướng Phượng Anh. Phượng Anh quát dài một tiếng, kiếm thế chợt mạnh mẽ, làm cho những hắc y nhân vây quanh người kêu thảm thiết không ngừng, mắt thấy trong nhất thời hoàn toàn không thể xông ra, mà trường tiên trong tay hồng y nữ tử kia đã rơi xuống. Oán hận quay đầu nhìn chằm chằm Khánh Nhiễm, âm thanh lạnh lùng nói.
“Cứu nàng.”
Khánh Nhiễm nghe xong cũng cong môi cười, trong lòng biết nàng và Phượng Anh đã đạt được chung suy nghĩ, mắt thấy sắc mặt cô gái kia trắng bệch, trừng mắt nhìn lưỡi kiếm lạnh lẽo đang xoay tròn sắp đâm vào ngực mình, Khánh Nhiễm thả người nhảy lên, nhanh chóng bẻ một nhánh cây khô phía dưới mái hiên, vận lực bắn ra, thế kiếm vừa rồi bị buộc phải khai trừ.
Thân hình nàng mạnh mẽ bay lên, dưới chân đá theo, liền nâng lên một thanh kiếm, hàn quang trong tay chợt lóe, lao vào vòng công kích của hắc y nhân, trong nháy mắt đã đem hồng y nữ tử kia che chắn phía sau. Ánh mắt lạnh lùng lướt qua bốn phía, kiếm quang mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Trường kiếm nhoáng lên, lập tức xoay tròn cuốn lên tầng tầng ngân quang, trong tay như rồng ngâm, kiếm khí cường thịnh, tiếng vang không dứt, chỉ trong nửa khắc đã bức lui những hắc y nhân vây quanh nữ tử.
Hắc y nhân không ngờ ở đây vẫn còn một cao thủ có võ công không dưới Phượng Anh, không khỏi đồng loạt biến sắc, ánh mắt tàn nhẫn lên. Mà đúng vào lúc này, nữ tử phía sau Khánh Nhiễm giống như nhớ lại chuyện vừa rồi, bất ngờ giãy dụa la hét muốn đến chỗ Phượng Anh.
Hắc y nhân thấy Khánh Nhiễm phân tâm, liếc nhìn nhau, đột ngột xuất kích. Trong lòng Khánh Nhiễm biết những người này hung hãn, cũng không dám chậm trễ, chiêu thức trong tay không ngừng, động tác nhanh nhẹn, chân khí cuốn lên trường bào màu trắng của nàng, làm chúng bay tán loạn trong gió, tiếng rồng ngâm rạn nứt, vang vọng cả tiểu viện.
Phượng Anh thấy thân ảnh Khánh Nhiễm như một con hồng nhạn lao vút đi, kiếm khí bức người, quả thật không thấp hơn chính mình, không khỏi hơi kinh sợ. Trong lòng biết, ngày ấy ở đại điện nàng không có vũ khí thuận tiện, nếu không Địch Táp chưa hẳn đã trọng thương được nàng.
Khánh Nhiễm mang theo nữ tử lướt qua đao quang kiếm ảnh, đôi khi bất ngờ xuất ra công kích mạnh mẽ, tuy hắc y nhân vây đánh ngày càng nhiều, nhưng ngược lại nàng cũng điêu luyện có thừa, chỉ là cô gái vẫn giãy dụa, khiến nàng cảm thấy thật phiền phức. Mắt thấy chuôi đao của một hắc y nhân quét ngang đánh úp về phía sau, nàng hơi cong khóe môi, chỉ khi lưỡi đao kia sắp quét đến người nữ tử, nàng mới dùng lực lôi nàng ta đi, thân ảnh nữ tử vừa động, mũi đao của hắc y nhân kia lại vung ngang đến, Khánh Nhiễm cúi thắt lưng, cổ tay lại hung hăng đánh thẳng lên người của nữ tử.
Cổ của nữ tử bị đập mạnh, ối một tiếng, liền nhu nhược ngất đi. Khánh Nhiễm đem thân thể mềm nhũn của nàng kéo xuống trước người, chặn ở chỗ luôn hứng lấy thế tiến công.
Lại vào lúc này từ phương xa vang lên tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa mặc dù xa, nhưng lại có thể nghe ra thế lực như sấm sét. Hai mắt Phượng Anh nheo lại, mặt có ý cười. Năm sáu Phong Khiếu vệ còn sót lại chấn động tinh thần, động tác xuất ra càng dũng mãnh.
Khánh Nhiễm thấy động tác của hắc y nhân hơi đình trệ, trong lòng biết viện binh của Phượng Anh đã đến, khẽ mím môi.
Quả nhiên hắc y nhân nghe tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, lại nhìn Phượng Anh không bị thương nghiêm trọng, trong lòng biết việc hôm nay đã sắp thành lại bại, một tên liền hét lớn một tiếng.
“Rút!”
Nhất thời thân ảnh của nhóm người bay lượn, xen nhau hô ứng yểm trợ, hướng phía ngoài viện rút lui. Phượng Anh thấy Phong Khiếu vệ đuổi sát theo, trường kiếm trong tay thu vào vỏ, lạnh nhạt nói.
“Không cần đuổi theo.”
Chỉ trong chớp mắt, hắc y nhân trong viện đã biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại thi thể nằm đầy trên đất, và những tiếng kêu đau đớn mơ hồ. Khánh Nhiễm nhìn vài Phong Khiếu vệ thương tích đầy mình đang tự giác kiểm tra thương binh trong viện, bắt giữ những hắc y nhân chưa kịp đào tẩu, lại vì người của mình điểm huyệt cầm máu, kiểm kê thương vong.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Phượng Anh không khỏi có hơn một chút cảm thán, gương mặt người này tuy âm dương bất định, rất đáng ghét. Nhưng năng lực lại trác quần, cũng khó trách vô cùng có địa vị trong chúng quan thần.
Trong chốc lát có rất nhiều thị vệ dũng mãnh tiến vào trong sân, đem đuốc chiếu sáng hai phía đình viện như ban ngày, Khánh Nhiễm thấy nhóm người này đều mặc y phục của Phong Khiếu vệ, không khỏi âm thầm kinh sợ. Vừa rồi nàng đã thấy được bản lĩnh của Phong Khiếu vệ, võ công ai nấy đều không thấp, không ngờ Phượng Anh lại còn có nhiều cận vệ như vậy.
Mắt thấy mọi người bận rộn thu thập tàn cục trong viện, có hai người khác hồi báo với Phượng Anh điều gì. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nghe xong chỉ phất tay, lập tức liền có một nhóm Phong Khiếu vệ rút khỏi đình viện, nghĩ đến có lẽ phải truy bắt hắc y nhân .
Khánh Nhiễm đang muốn trở về phòng, Phượng Anh vừa cho thị vệ thối lui lại đi đến. Trên người hắn có rất nhiều vết máu, gương mặt tuấn tú ánh lên vài phần khí lạnh ngày thường chưa từng có, Khánh Nhiễm cười nhạt đón nhận ánh mắt của hắn, liếc nhìn hồng y nữ tử đang nằm trên đất.
“May mắn không làm nhục mệnh.”
Phượng Anh cũng không liếc mắt nhìn cô gái kia, chỉ bình tĩnh nhìn Khánh Nhiễm, nửa ngày mới cười nói.
“Nhiễm Nhiễm hảo kiếm pháp.”
Khánh Nhiễm vốn nghĩ đây là lí do mà hắn ra hiệu cho Phong Khiếu vệ thối lui, nhưng giờ phút này cô nương kia lại nằm trên nền đất lạnh như băng, còn hắn vô tư thong thả đàm luận về kiếm pháp của nàng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Nàng bị lạnh hỏng rồi ngươi cũng đừng oán trách ta.”
Phượng Anh cúi đầu liếc mắt nhìn cô nương kia, trong mắt rõ ràng có tia sáng lạnh lóe ra.
“Cuộc đời này Phượng Anh ghét nhất bị người khác uy hiếp, Nhiễm Nhiễm là người thứ nhất, mà nàng ta. . .” Hắn nói xong, lông mi thật dài khẽ nhướng lên, đến gần Khánh Nhiễm, lời nói thổi vào bên tai Khánh Nhiễm.
“Là đồng lõa của ngươi.”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả bên tai, thổi nhẹ lên vài sợi tóc, cọ vào tai hơi ngứa, Khánh Nhiễm lui về phía sau vài bước.
“Phượng đại ca sẽ không lật lọng chứ?”
Phượng Anh cong môi cười, mắt phượng hơi nhướng lên liếc nhìn Khánh Nhiễm, xoay người đi đến trước bàn đá trong đình viện, phất áo ngồi xuống, thế này mới từ từ ngẩng đầu nhìn Khánh Nhiễm.
Hắn nhìn gương mặt bạch ngọc đẹp đẽ của Khánh Nhiễm, mày kiếm đen sẫm, đôi mắt hẹp dài, ánh mắt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, lướt qua đôi đôi đỏ mộng của nàng. Đột nhiên hắn cong môi cười, ý cười lại có vài phần không nghiêm túc, cực kì bất đồng với nụ cười dịu dàng như làn gió ngày thường của hắn.
Nhất thời, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy nam tử trước mắt cực kì phong lưu, tỏa ra vài tia mê hoặc, nàng đang bất an, đã thấy Phượng Anh chậm rãi nâng tay phải, tay trái của hắn đem ống tay áo dài màu trắng kéo lên, lộ ra cánh tay xinh đẹp như ngọc.
Tay giơ lên, hàn quang bất ngờ chợt lóe, một tia máu đỏ sẫm rõ ràng hiện lên cổ tay phải của hắn. Hô hấp của Khánh Nhiễm cứng lại, mắt thấy sắc đỏ ẩn chứa xuất ra, trắng và đỏ tương phản nhau, giống như một đóa mai đỏ nở rộ trong băng tuyết, mà ý cười trên mặt hắn càng sâu, nàng hơi chau mày.
Phượng Anh tựa người vào tiểu bàn, tư thái nhàn nhã, gương mặt tuấn tú giương lên, cười vươn tay phải ra.
“Không phải muốn giải dược sao? Tự mình tới lấy đi.”
Khánh Nhiễm sửng sốt, nhìn chằm chằm vào cổ tay không ngừng chảy máu của hắn, mắt không hề tách ra.
Lại nghe Phượng Anh cười nhạt nói:“Máu của ta chính là giải dược, tin hay không tùy ngươi.”
Đón nhận đôi mắt đen nhánh không chút dao động của hắn, lại nhìn cánh tay bạch ngọc lại mạnh mẽ như được điêu khắc của hắn, tim Khánh Nhiễm không hiểu sao đập rộn lên. Ánh mắt dò xét nhìn Phượng Anh, thấy hắn không giống đang nói đùa, mà hắn lại càng không phải là người nhàm chán đến mức đùa giỡn với nàng.
Khánh Nhiễm hơi nhíu mày, đi từng bước về phía Phượng Anh, dừng lại cách hắn một bước, mặt có chút do dự. Lại nghe Phượng Anh bỗng nhiên cười.
“Phượng đại ca hi sinh như vậy, Nhiễm Nhiễm không đau lòng sao?”
Khánh Nhiễm sửng sốt, nhưng thấy dòng máu ngưng tụ ở cổ tay hắn, một giọt rơi xuống nhập vào đất, nàng hít sâu một hơi, hất trường bào trắng liền quỳ một gối xuống trước người Phượng Anh. Hàng mi tinh tế khẽ lay động, xít lại gần thân thể, đem đôi môi đỏ bừng chậm rãi dán lên cổ tay đang nhỏ máu của Phượng Anh.
Đôi môi của nàng mang theo hơi lạnh của gió đêm, máu trên cổ tay của Phượng Anh lại nóng như lửa, băng cùng lửa giao hòa. Nhất thời thân thể hai người đều chấn động, mọi âm thanh đều lắng xuống. Môi Khánh Nhiễm khẽ khựng lại, rõ ràng cảm giác được làn da dưới đôi môi có phút chốc run rẩy. Hô hấp của nàng cứng lại, nửa ngày môi mới khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng hút vào.
Giữa môi và răng xộc lên hơi nóng của máu, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy da đầu run lên, tuy những thi thể trong viện sớm đã bị Phong Khiếu vệ mang đi, nhưng trong làn gió lạnh, không có nơi nào không phải là mùi vị của máu. Vết máu hỗn độn, trường bào tuyết trắng, cổ tay như ngọc, tim Khánh Nhiễm đập rộn ràng. Nửa ngày không nghe Phượng Anh nói gì, nàng không biết nên dùng bao nhiêu máu mới có thể hóa giải Ngưng Lộ đan trong người, chỉ có thể tiếp tục phủ lên cổ tay của Phượng Anh. Nhưng vết thương kia hẹp lại dài, máu chảy ra rất chậm, nàng chỉ cảm thấy bản thân như nữ quỷ hút máu người trong phim ảnh, cảm giác vớ vẩn đánh vào đầu, nhưng thật ra trong lòng đã chậm rãi nhảy rộn.
Phượng Anh bình tĩnh nhìn nữ tử phủ trước người mình, giờ phút này nàng mặc một thân nam trang, tóc đen buộc cao, tóc dài như tơ tằm bay theo gió, áo choàng trắng như đóa bạch liên nở rộ dưới thân người tuấn tú. Vầng tráng xinh đẹp như ngọc của nàng chớp lên trước mắt, lông mi dài tuấn mỹ, khẽ nhướng lên, không khí sau cơn mưa thanh sạch như được tẩy qua, gương mặt nữ tử lại phảng phất như bức tranh lay động trước mắt.
Cổ tay truyền đến cảm giác tê dại nhập thẳng vào nội tâm, ấy vậy hắn lại sững sờ, ngẩn ngơ thất thần.
Nửa ngày Khánh Nhiễm không thấy Phượng Anh có phản ứng, trong lòng hơi nghi hoặc, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, Phượng Anh thế này mới bừng tỉnh, chỉ cười nhạt, đôi mắt nhìn Khánh Nhiễm sâu không thấy đáy, ánh sáng trong mắt cuồn cuộn làm cho người khác kinh hãi.
“Nhiễm Nhiễm muốn hút khô máu của Phượng đại ca sao?”
Gương mặt Khánh Nhiễm đỏ lên, vội vàng buông cổ tay hắn xuống, lẩm bẩm nói: “Ngươi lại không nói đủ rồi.”
Nụ cười trên mặt Phượng Anh khẽ ngưng lại, nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn nhu hòa mà chuyên chú, giống như mang theo khả năng mê hoặc làm cho nàng bất động, chính lúc bối rối không biết làm sao, Phượng Anh đã nâng tay đế, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của Khánh Nhiễm.
“Nơi này có vết máu.”
Thanh âm của hắn hơi trầm xuống, dường như đè nén một cảm xúc nào đó, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy ngón tay ấm áp của hắn chạm vào khóe môi, một cỗ ái muội như dời núi lấp biển không hiểu sao bao phủ lấy nàng, nàng cả kinh, đang muốn đứng dậy, lại nghe một tiếng thét chói tai vang ở phía sau.
“A! Các người. . .Các người đang làm gì vậy!”
Phượng Anh cùng Khánh Nhiễm đồng thời giật mình, quay đầu nhìn, đã thấy hồng y nữ tử kia ngã ngồi dưới đất, trong đôi mắt trừng lớn đều là khó có thể tin, vẻ mặt như gặp quỷ nhìn bọn họ.
Khánh Nhiễm đau khổ cười, xem ra bọn họ. . .Bị xem là đoạn tụ* rồi. . .
( Đoạn tụ: Từ để chỉ những người đồng tính ngày xưa, bắt nguồn câu chuyện về mối tình “Cắt tay áo” của Đổng Hiền và Hán Ai Đế. Bạn nào muốn đọc rõ về câu chuyện này chỉ cần tra google, một mối tình rất lãng mạn)
/72
|