Mọi việc sau đó diễn ra thuận lợi tới mức khó hiểu, khiến cho Chiêu Viên không dưới một lần nghĩ tới chuyện, nàng lại bị người ta lừa mất rồi, là lừa vào cái bẫy đã cài sẵn.
Nghĩ thì cứ nghĩ vậy thôi, đa nghĩ đâu phải là bệnh của riêng ai?
Chiêu Viên tiếp tục chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc sau đính ước. Mối quan hệ được làm rõ ràng rồi, cuộc sống cũng dễ dãi hơn. Nàng có thể tùy ý cướp sắc mà không sợ phạm phải cấm kỵ của nữ nhi mà mẫu hậu vẫn thường căn dặn. Chẳng qua niềm vui của nàng sẽ lớn hơn nếu người kia tỏ ra cam chịu một chút. Hắn tươi cười hưởng thụ như thế, khiến cho nàng cứ cảm thấy kẻ cướp sắc không phải là bản thân mình vậy…
Đỗ Chân tặng cho nàng một miếng ngọc, hình như làm thành một đôi với miếng ngọc của hắn, còn nói là vật làm tin. Chiêu Viên đòi mãi mới chịu đưa nàng xem thử, đúng là chỉ biết trêu chọc nàng.
Hai miếng ngọc bội tạc theo hình cá chép đuôi dài, uốn mình thành một vòng trăng khuyết. Hai con cá ngọc trắng giơ xa dáng vẻ như đang tưởng nhớ người thương, lúc ghép lại vừa khít thành một hình trăng tròn viên mãn, dựa sát vào nhau giống như âu yếm.
Người lớn trong nhà thì đều vui vẻ chấp nhận, chỉ có một vài nhân vật nho nhỏ xung quanh tỏ ra chẳng mấy dễ chịu gì. Chiêu Viên thậm chí còn từng tự tai nghe được mấy lời chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Chuyện mới vài ngày trước, nghe thái giám bên cạnh bẩm lại là con gái của hai vị quan trong triều.
Bọn họ đứng trong một gian phòng nhỏ ngay cạnh hành lang. Ngẫm lại thì đúng là xui xẻo cho bọn họ, có lẽ là lúc sáng bước chân trái ra khỏi cửa nên mới bị nàng bắt được.
Một người lên tiếng trước:
- Nghe gì không? Mới nửa tháng trước cái cô công chúa Chiêu Viên với Đỗ Chân đã được ban hôn rồi. Lại còn là tự Đỗ Chân thỉnh cầu hoàng thượng nữa chứ!
- Người ta là công chúa hoàng thượng sủng ái nhất cơ mà. Kén phò mã đương nhiên cũng phải là người xuất sắc nhất chứ!
- Đúng là số tốt, chỉ dựa vào vậy mà có mọi thứ trên đời. Xem khuôn mặt ấy, lại còn cả đức hạnh ấy mà nghiễm nhiên chiếm lấy phần tốt nhất.
- Khuôn mặt đúng là… Cô nói xem, cùng là con của hoàng hậu, tại sao thái tử dung mạo đẹp như thế mà cô công chúa này lại chẳng có tí nhan sắc với dáng dấp nào cả? Mà đức hạnh cũng làm sao?
- Cô không nghe hả? Nghe đồn từ nhỏ đã bám dính lấy Đỗ Chân, theo sát quản chặt như vậy. Chắc việc Đỗ Chân tự mình thỉnh cầu ban hôn cũng là do ép buộc thôi! Đúng là, cọc đi tìm trâu mà còn bày đặt giữ sĩ diện!
Chiêu Viên nghe toàn bộ, sống lưng lạnh toát, người cung run lên. Cung nữ thái giám theo hầu đều im lặng không dám nói năng gì. Đứng nghe một lúc như vậy, Chiêu Viên cũng tự sợ nếu còn để bọn họ tiếp tục loạn ngôn nữa thì muốn tha cũng không tha nổi nên mới chỉ một thái giám gõ cửa gọi bọn họ ra ngoài.
Lúc vừa thấy mặt Chiêu Viên, cả hai người kia mặt gần như là không còn giọt máu, trắng bệch, run rẩy quỳ xuống. Đầu giập xuống đất liên tục mà xin:
- Xin công chúa tha mạng, xin công chúa tha mạng…
Chiêu Viên nhìn vậy chỉ thở dài. Bọn họ ăn nói không suy nghĩ, chuyện có liên quan tới cả hoàng thượng cũng dám nói tới. Nhưng cùng là phận nữ, nàng hiểu được những suy nghĩ nhỏ nhen ấy, bởi hơn ai hết Chiêu Viên đã từng không chỉ một lần biết ghen tị. Nàng cũng từng nhìn những cô gái vây quanh thái tử, cũng từng tự biết dung mạo của bản thân chỉ dừng lại ở mức nào. Nhưng nói ra ngoài lại là một chuyện khác…
- Muốn xử riêng hay bẩm lên trên?
Chiêu Viên lạnh nhạt nói.
Toàn bộ những người đang quỳ đều kinh sợ cúi đầu càng thấp. Hai vị chủ nhân vừa mới loạn ngôn kia giờ lại im như thóc, mãi mới run run nói ra mấy chữ:
- Tạ công chúa ban ơn, chúng thần xin được xử riêng ạ.
- Vậy được, mỗi người tự vả ba mươi cái. Nghe kỹ, nếu vả không kêu sẽ cho người làm lại.
Giọng nàng vẫn dửng dưng không nghe ra vui giận.
Toàn bộ hiện trường đều im phăng phắc không có tiếng động. Bởi vậy tiếng bàn tay chạm má của bọn họ đều nghe rõ mồn một, bất giác khiến sống lưng cũng lạnh hơn mấy phần.
Chiêu Viên vẫn thản nhiên nhìn bọn họ, chỉ thở dài. Xem ra vào lúc sợ hãi như vậy rồi nhưng hai cô gái này vẫn còn rất tỉnh táo. Mỗi một cái tát đều là dùng hết sức mà giáng xuống. Mấy khuôn mặt xinh đẹp ấy cùng lắm là sưng lên một thời gian mà thôi, chịu khó điều trị cho tốt thì không có gì đáng ngại. Nếu như nàng giận thật, bẩm lên người lớn, chỉ sợ không đơn giản là ai nói người ấy chịu phạt.
Hai người tự phạt xong vẫn dập đầu tạ ơn. Chiêu Viên vốn định bỏ đi, song nghĩ một lúc cuối cùng cũng nói ra:
- Hai ngươi ngang ngược liều lĩnh như vậy, cũng là dựa vào cái gì? Một khuôn mặt đẹp, một gia thế tốt thì không phải là may mắn trời ban sao? Nhớ kỹ, gia thế có tốt thì vẫn luôn kém một người, khuôn mặt có đẹp cũng không dùng được lâu. Biết dùng lúc nào, thế nào mới là năng lực tự thân. Muốn so với người khác, càng phải hiểu rõ mình là ai.
Dứt lời liền một mạch đi thẳng. Chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng bọn họ vẫn liên tục tạ ơn, mãi cho tới khi khuất hẳn.
Bọn họ vào cung nghĩ cho kỹ thì cũng không gì khác ngoài một việc lớn là để gả chồng. Nếu như không phải chủ nhân các cung vời vào gặp mặt để kén vợ cho con trai thì cũng là xem mặt để gả cho người thân. Chẳng qua hai người này kém may mắn, người bọn họ muốn gả là thái tử. Cho dù có đẹp đến đâu, gia thế có lớn đến nỗi vẫn có thể thuận lợi gả cho đối tượng thì chỉ bằng vẻ mặt lúc hoàng huynh nghe được câu chuyện, cuộc sống tương lai có lẽ càng chẳng dễ dàng gì. Nếu vẫn còn khôn ngoan, ắt không nên cố chấp tìm tới thái tử làm gì.
Chiêu Viên vốn không nói ra, nhưng thái tử vẫn biết chuyện. Thế mới hiểu, bên cạnh nàng vốn dĩ có nhiều tai mắt đến mức nào.
Đỗ Chân có lẽ cũng biết chuyện nhưng không tỏ vẻ gì. Chỉ có một lần lúc ôm nàng, khe khẽ vuốt tóc nàng mà khen:
- Kim Hồ giỏi lắm, đã biết ăn nói rồi.
Lần này Đỗ Chân rủ nàng xuất cung đi dạo phố. Nghĩ mãi, cuối cùng lại dẫn nàng tới ngôi chùa cổ ở ngoại ô kinh thành.
Suốt dọc đường đi, Chiêu Viên quả nhiên được thấy rất nhiều thứ mới lạ mà hoàng cung của nàng không hề có. Đôi ba gánh hàng bán chè, bán bánh trôi, bánh đúc,… Bọn họ để đồ trong thúng, bình thường thì gánh đi rao, hễ có khách có thể dừng tại bất cứ chỗ nào, mỗi một bát bánh đều pha chế đủ loại hương liệu khiến Chiêu Viên nhìn mà nuốt nước bọt.
Lại có vài người ngồi nặn tượng bên đường, nghe Đỗ Chân nói đó gọi là tò he. Nặn thành đủ hình dáng, đủ màu sắc. Mỗi con vật nhỏ được cắm vào một que tre dài, nom thế lại có thể ăn được! Chiêu Viên hiếu kỳ định cắn thử nhưng bị Đỗ Chân cản lại, nói sợ đau bụng…
Đi mãi mới tới nơi. Ngay sau cổng chùa có hàng cau xanh mướt, cây nào cây nấy đều đang trổ hoa, những chùm hoa cau tua tủa vươn dài, toả hương thơm ngọt mát.
Bên gốc cau có vài ba người bày sạp bán đồ đi lễ. Ai cũng để cả một chùm hoa cau lớn, có người mua thì xé một nhánh nhỏ chứ không dùng dao. Có một chị vừa gói hoa thoăn thoắt vừa vui vẻ hát:
- Hoa cau nở trắng vườn chùa
Người qua, người hỏi, trêu đùa cùng ai?
Hoa cau thơm ngát nắng mai
Người thương, người rủ mối mai cùng người.
Tâm trạng Chiêu Viên cũng vui vẻ theo câu hát. Chỉ là một cành hoa cau đơn thuần mà thôi, vậy mà cũng có thể kết duyên đôi lứa cơ đấy!
Lúc sau đã bái lạy từng cửa, Đỗ Chân mới dẫn nàng đi dạo ngoài sân. Lúc đi ngang qua một quán nước, bà cụ bán hàng thấy bọn họ mới hỏi:
- Tiện đây ăn một miếng trầu
Hỏi rằng quê quán ở đâu chẳng là?(1)
Đỗ Chân nhìn Chiêu Viên, thấy nàng có vẻ hiếu kỳ mới kéo nàng ngồi xuống. Một tay đón chén nước của bà chủ quán, thay nàng nói chuyện:
- Bọn cháu buôn bán trong Kinh ạ.
Bà cụ cười, mắt nhìn Chiêu Viên rất kỹ.
- Vừa nom đã biết người nhà giàu có. Quần áo, trang sức nào có giống chúng tôi đây đâu.
Đỗ Chân chỉ cười cười không nói. Chiêu Viên lẳng lặng nâng chén chè uống một ngụm, lại không khỏi ngạc nhiên. Rõ ràng màu sắc đều là vàng đậm, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ hơi ngăm ngăm chát chứ không đắng, mùi thơm không đậm bằng nhưng hương vị lại thanh mát, nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhìn mãi, lại thấy Đỗ Chân ở bên tai nàng nói nhỏ:
- Đây là nước chè tươi, là hãm nước sôi trực tiếp từ lá chè mới hái. Ở trong cung thường dùng lại là loại lá chè chọn, đã sao khô lại được tẩm ướp hương liệu. Mùi, vị đương nhiên đều khác.
Chiêu Viên ậm ừ:
- Thì ra tới việc này cũng biết. Chỉ là đọc sách sớm hơn vài năm thôi mà, khác biệt cũng nhiều thật.
Đỗ Chân buồn cười:
- Khác biệt là ở quan sát, hiểu không?
Chiêu Viên hiểu ý hắn, ngoảnh đầu làm lơ.
Có vài ba người cũng đang nghỉ ở quán, cầm chén nước chè nóng hổi mà nói chuyện:
- Bà mới đi đâu về mà tay xách nách mang thế kia?
- Khổ quá, mới ở dưới quê lên. Lại vừa lúc gặp lễ giỗ làng dưới ấy, nán lại mãi giờ mới tới nơi.
Bà chủ quán nước vẫn luôn tay têm trầu, không khỏi ngạc nhiên hỏi lại:
- Lễ giỗ làng ấy hả? Chỗ bà cũng lạ quá.
- Lạ gì đâu, tục từ rất lâu rồi, giữ tới tận bây giờ thôi.
Dứt lời mới đưa một miếng trầu đã têm lên miệng. Nhai qua nhai lại nhiều lần, Chiêu Viên thấy được màu đỏ hoen cả ra khoé miệng, cũng thấy mùi cay cay, nồng nồng toả ra.
Bác gái suy nghĩ mãi, cuối cùng lại vỗ người ngồi bên cạnh hỏi:
- Ông nó còn nhớ chuyện không? Hồi ấy nghe còn bé quá, giờ không còn rõ lắm.
- Đại để là thế này, hồi ấy có một tên cướp đường bị quan bắt được. Không hiểu làm sao tra hỏi một hồi lại phát hiện là gái, tên Thị Hồ, không những thế còn đem lòng yêu chính vị quan sai đã bắt mình. Nghe đâu hai người cũng có qua lại thế nào, anh quan sai kia liền thả cô này ra. Anh này chắc cũng có tài, sau được mai mối với con gái một vị quan cũng lớn. Cô kia chắc mất người thương, lại ghen ghét con gái quan nên chờ đúng hôm đón dâu thì phục ở sườn núi, không biết dùng cách nào mà dồn được cả một đống lớn đất đá từ sườn núi rơi xuống, trúng đoàn đưa dâu. Có một lúc mà hại chết bao nhiêu mạng người, cô con quan kia đương nhiên cũng không thoát được kiếp nạn.
Ông lão nói dở, dừng lại châm thêm một điếu thuốc lào, lại rít một hơi dài mới bần thần kể tiếp:
- Cái gò đất lớn phía ngoài làng ấy, nghe nói chính là chỗ chôn xác của đoàn người. Sau hồi ấy cũng có chuyện nọ chuyện kia, nghe đâu người ta còn thấy tiếng ma khóc oán nên mới đem đồ cúng giỗ. Lệ nhiều năm, cuối cùng thành lễ giỗ làng như bây giờ.
Mùi thuốc lào đắng ngắt khiến Chiêu Viên choáng váng. Nhưng không hiểu sao câu chuyện kia lại có sức hút rất kỳ lạ, khiến cho Chiêu Viên dường như không hề cảm nhận được bất kỳ khó chịu nào trong cơ thể mà nhích lại gần, giọng hỏi cũng hơi run run:
- Bác ơi, vậy cô gái kia thì sao ạ?
- Nghe nói sau bọn họ cũng truy lùng cô gái kia suốt. Nhưng mãi mà không thấy đâu, liền tin là đấy chính là một con quỷ mượn lốt người mà hại dân.
Chiêu Viên sửng sốt. Trên đời này lại thực sự có quỷ sao?
Còn mải miên man suy nghĩ, Chiêu Viên giật mình khi có bàn tay kéo mình lại, dìu nàng đứng dậy. Chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, tay chân cũng bủn rủn chảy mồ hôi ướt sũng. Bỗng cảm thấy nắng chói quá, trước mắt sáng rực không nhìn rõ thứ gì. Thế nhưng lúc đi qua cổng chùa, tiếng hát của cô gái gói hoa lễ lại vẫn rõ ràng như vậy.
- Yêu em, ghẹo má em cười
Hẹn em, sính lễ hôm mười tới thăm
Vậy mà cau đã chửa năm
Trầu leo xanh mướt… biệt tăm bóng người?
Thì ra, cảnh buồn vẫn luôn chỉ chờ tới lúc người buồn mà xuất hiện.
Đỗ Chân vốn để nàng thoải mái nghe chuyện, không để ý một lúc lại thấy giọng Chiêu Viên rất yếu. Cúi đầu nhìn lại thấy sắc mặt nàng trắng bệch không khỏi giật mình lo lắng, vội vã đỡ người dậy, nói một hai câu chào rồi dìu nàng tới xe ngựa còn đang chờ bên ngoài.
Kéo rèm xe rộng ra, lại dùng khăn mát lau trán, lau mặt giúp nàng. Chiêu Viên ngả người dựa hẳn vào ngực hắn, hai mắt khép lại rõ ràng rất mệt mỏi.
Đỗ Chân hơi đắn đo:
- Là say khói thuốc hay say nước chè? Đang bình thường sao lại thế này?
Vừa nói vừa ôm nàng, một bàn tay đặt lên trán kiểm tra, lại thử bắt mạch, cúi đầu quan sát sắc mặt nàng. Ngoại trừ tim đập hơi nhanh ra, quả thật không có gì bất thường. Thế nhưng...
- Cũng là chuyện cũ cả rồi, nàng suy nghĩ nhiều mà làm gì?
Chiêu Viên khẽ thở dài, giọng cũng mông lung không rõ:
- Ta cũng thấy lạ. Chàng nói xem vì sao ta lại để ý như vậy?
Đỗ Chân áp má lên trán nàng trấn an, nhẹ giọng dỗ dành:
- Có lẽ là cùng tên mà thôi. Thị Hồ, là nàng băn khoăn cái tên này.
- Thật vậy sao?
- Ta cảm thấy, nếu một ngày ra đường có người kể chuyện về một tên lính đào ngũ tên là Chân, ta cũng sẽ bận tâm thôi.
Chiêu Viên cười nhỏ, nhưng Đỗ Chân biết nàng vẫn còn suy nghĩ lắm. Hắn ôm lấy nàng, hai tay đung đưa theo nhịp, một bàn tay lại ở lưng nàng vỗ về:
- Đều chỉ là chuyện cũ đồn đại, ai mà biết được thật sự có bao nhiêu phần đúng. Cô gái tên Thị Hồ kia, cũng có lẽ chỉ là do người ta thêu dệt nên mà thôi. Cho dù có thật, biết đâu bên trong còn có điều gì uẩn khúc? Chiêu Viên à, trên đời này chuyện gì cũng đều có thể.
Bọn họ cứ ngồi yên lặng một lúc lâu, Chiêu Viên lại đột ngột hỏi hắn:
- Chân, chàng có tin vào nhân quả kiếp trước không? Kiếp này của ta gặp được nhiều may mắn như vậy, có phụ hoàng, có mẫu hậu, có hoàng huynh, cũng có chàng. Có phải kiếp trước ta đã tích đức nhiều lắm đúng không?
Đỗ Chân nghe được giọng nói thảng thốt của nàng, bất giác trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
- Ta biết bản thân ta chẳng xinh đẹp, cũng chẳng phải dạng tài hoa gì. Ngày trước những người kia nói kỳ thật không sai, ta chẳng qua chỉ dựa vào yêu thương của phụ hoàng mà hưởng hết mọi may mắn trên cuộc đời này. Nhưng trước mặt họ, ta không thừa nhận được, hơn nữa còn giận dữ trừng phạt. Chàng nói xem, ta như vậy...
Đỗ Chân đột ngột áp lên môi nàng, hai phiến môi mềm mại cứ chà xát, miết nhẹ. Hắn cảm nhận được bờ môi nàng cũng đang run lên, nóng hổi. Tự ti trong lòng nàng, chỉ cần để một mình hắn thấy thôi, chỉ cần để hắn xoa dịu thôi. Tự ti ấy, ngay cả chính bản thân nàng cũng không nên nhìn thấy nữa.
Trán áp trán, hai mắt đối diện nhìn thẳng.
Chiêu Viên thấy khoé mắt hắn nheo lại hơi cười. Mấy bức rèm xe ngựa đã được buông xuống tự khi nào, cứ lắc đều theo nhịp xe. Cơn gió mát nhẹ vờn quanh, thổi bay ướt át nơi khoé mắt.
Ngắm ánh mắt ấy, hưởng hơi ấm ấy, Chiêu Viên thấy lòng mình cũng dịu lại. Xúc động trong lòng dâng lên thành câu hỏi:
- Vì sao chàng lại thích ta?
Hắn cười:
- Như nàng từng nói. Thích nàng, là để hưởng ưu ái của hoàng thượng.
Chiêu Viên lườm hắn, ngoảnh đầu quay đi. Nhưng mới được nửa đường đã bị hắn ôm lại, một tay vuốt trên tóc nàng.
- Ta đã từng nói với nàng chưa? Chuyện tình cảm giữa hai người, chỉ cần tự hai người hiểu là được, cũng chỉ có tự hai người mới hiểu được.
Bởi yêu nàng, là yêu chính con người nàng. Đâu phải chỉ là thích thú vụ lợi mà có lời giải thích?
Chỉ một cái liếc mắt, chỉ một nụ cười, lại chỉ một bàn tay chạm lên má hắn,…
Nàng hỏi hắn có tin vào nhân quả kiếp trước? Có lẽ là duyên nợ rất nhiều kiếp, mới khiến yêu nàng nhiều như vậy…
Chiêu Viên thả lỏng dựa cả vào ngực hắn, đầu ở trên vai hắn dụi nhẹ. Mãi lâu sau mới lại hỏi:
- Vậy nếu cô gái kia là có thật, vậy những kiếp sau, kiếp sau của cô ấy phải làm sao?
Chỉ thấy Đỗ Chân thấp giọng đáp lời:
- Mỗi người đều có vận mệnh của mình, chỉ cần sống có lòng, chuyện gì cũng có thể hoá giải.
Chú thích:
(1) Ca dao Việt Nam
Nghĩ thì cứ nghĩ vậy thôi, đa nghĩ đâu phải là bệnh của riêng ai?
Chiêu Viên tiếp tục chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc sau đính ước. Mối quan hệ được làm rõ ràng rồi, cuộc sống cũng dễ dãi hơn. Nàng có thể tùy ý cướp sắc mà không sợ phạm phải cấm kỵ của nữ nhi mà mẫu hậu vẫn thường căn dặn. Chẳng qua niềm vui của nàng sẽ lớn hơn nếu người kia tỏ ra cam chịu một chút. Hắn tươi cười hưởng thụ như thế, khiến cho nàng cứ cảm thấy kẻ cướp sắc không phải là bản thân mình vậy…
Đỗ Chân tặng cho nàng một miếng ngọc, hình như làm thành một đôi với miếng ngọc của hắn, còn nói là vật làm tin. Chiêu Viên đòi mãi mới chịu đưa nàng xem thử, đúng là chỉ biết trêu chọc nàng.
Hai miếng ngọc bội tạc theo hình cá chép đuôi dài, uốn mình thành một vòng trăng khuyết. Hai con cá ngọc trắng giơ xa dáng vẻ như đang tưởng nhớ người thương, lúc ghép lại vừa khít thành một hình trăng tròn viên mãn, dựa sát vào nhau giống như âu yếm.
Người lớn trong nhà thì đều vui vẻ chấp nhận, chỉ có một vài nhân vật nho nhỏ xung quanh tỏ ra chẳng mấy dễ chịu gì. Chiêu Viên thậm chí còn từng tự tai nghe được mấy lời chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Chuyện mới vài ngày trước, nghe thái giám bên cạnh bẩm lại là con gái của hai vị quan trong triều.
Bọn họ đứng trong một gian phòng nhỏ ngay cạnh hành lang. Ngẫm lại thì đúng là xui xẻo cho bọn họ, có lẽ là lúc sáng bước chân trái ra khỏi cửa nên mới bị nàng bắt được.
Một người lên tiếng trước:
- Nghe gì không? Mới nửa tháng trước cái cô công chúa Chiêu Viên với Đỗ Chân đã được ban hôn rồi. Lại còn là tự Đỗ Chân thỉnh cầu hoàng thượng nữa chứ!
- Người ta là công chúa hoàng thượng sủng ái nhất cơ mà. Kén phò mã đương nhiên cũng phải là người xuất sắc nhất chứ!
- Đúng là số tốt, chỉ dựa vào vậy mà có mọi thứ trên đời. Xem khuôn mặt ấy, lại còn cả đức hạnh ấy mà nghiễm nhiên chiếm lấy phần tốt nhất.
- Khuôn mặt đúng là… Cô nói xem, cùng là con của hoàng hậu, tại sao thái tử dung mạo đẹp như thế mà cô công chúa này lại chẳng có tí nhan sắc với dáng dấp nào cả? Mà đức hạnh cũng làm sao?
- Cô không nghe hả? Nghe đồn từ nhỏ đã bám dính lấy Đỗ Chân, theo sát quản chặt như vậy. Chắc việc Đỗ Chân tự mình thỉnh cầu ban hôn cũng là do ép buộc thôi! Đúng là, cọc đi tìm trâu mà còn bày đặt giữ sĩ diện!
Chiêu Viên nghe toàn bộ, sống lưng lạnh toát, người cung run lên. Cung nữ thái giám theo hầu đều im lặng không dám nói năng gì. Đứng nghe một lúc như vậy, Chiêu Viên cũng tự sợ nếu còn để bọn họ tiếp tục loạn ngôn nữa thì muốn tha cũng không tha nổi nên mới chỉ một thái giám gõ cửa gọi bọn họ ra ngoài.
Lúc vừa thấy mặt Chiêu Viên, cả hai người kia mặt gần như là không còn giọt máu, trắng bệch, run rẩy quỳ xuống. Đầu giập xuống đất liên tục mà xin:
- Xin công chúa tha mạng, xin công chúa tha mạng…
Chiêu Viên nhìn vậy chỉ thở dài. Bọn họ ăn nói không suy nghĩ, chuyện có liên quan tới cả hoàng thượng cũng dám nói tới. Nhưng cùng là phận nữ, nàng hiểu được những suy nghĩ nhỏ nhen ấy, bởi hơn ai hết Chiêu Viên đã từng không chỉ một lần biết ghen tị. Nàng cũng từng nhìn những cô gái vây quanh thái tử, cũng từng tự biết dung mạo của bản thân chỉ dừng lại ở mức nào. Nhưng nói ra ngoài lại là một chuyện khác…
- Muốn xử riêng hay bẩm lên trên?
Chiêu Viên lạnh nhạt nói.
Toàn bộ những người đang quỳ đều kinh sợ cúi đầu càng thấp. Hai vị chủ nhân vừa mới loạn ngôn kia giờ lại im như thóc, mãi mới run run nói ra mấy chữ:
- Tạ công chúa ban ơn, chúng thần xin được xử riêng ạ.
- Vậy được, mỗi người tự vả ba mươi cái. Nghe kỹ, nếu vả không kêu sẽ cho người làm lại.
Giọng nàng vẫn dửng dưng không nghe ra vui giận.
Toàn bộ hiện trường đều im phăng phắc không có tiếng động. Bởi vậy tiếng bàn tay chạm má của bọn họ đều nghe rõ mồn một, bất giác khiến sống lưng cũng lạnh hơn mấy phần.
Chiêu Viên vẫn thản nhiên nhìn bọn họ, chỉ thở dài. Xem ra vào lúc sợ hãi như vậy rồi nhưng hai cô gái này vẫn còn rất tỉnh táo. Mỗi một cái tát đều là dùng hết sức mà giáng xuống. Mấy khuôn mặt xinh đẹp ấy cùng lắm là sưng lên một thời gian mà thôi, chịu khó điều trị cho tốt thì không có gì đáng ngại. Nếu như nàng giận thật, bẩm lên người lớn, chỉ sợ không đơn giản là ai nói người ấy chịu phạt.
Hai người tự phạt xong vẫn dập đầu tạ ơn. Chiêu Viên vốn định bỏ đi, song nghĩ một lúc cuối cùng cũng nói ra:
- Hai ngươi ngang ngược liều lĩnh như vậy, cũng là dựa vào cái gì? Một khuôn mặt đẹp, một gia thế tốt thì không phải là may mắn trời ban sao? Nhớ kỹ, gia thế có tốt thì vẫn luôn kém một người, khuôn mặt có đẹp cũng không dùng được lâu. Biết dùng lúc nào, thế nào mới là năng lực tự thân. Muốn so với người khác, càng phải hiểu rõ mình là ai.
Dứt lời liền một mạch đi thẳng. Chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng bọn họ vẫn liên tục tạ ơn, mãi cho tới khi khuất hẳn.
Bọn họ vào cung nghĩ cho kỹ thì cũng không gì khác ngoài một việc lớn là để gả chồng. Nếu như không phải chủ nhân các cung vời vào gặp mặt để kén vợ cho con trai thì cũng là xem mặt để gả cho người thân. Chẳng qua hai người này kém may mắn, người bọn họ muốn gả là thái tử. Cho dù có đẹp đến đâu, gia thế có lớn đến nỗi vẫn có thể thuận lợi gả cho đối tượng thì chỉ bằng vẻ mặt lúc hoàng huynh nghe được câu chuyện, cuộc sống tương lai có lẽ càng chẳng dễ dàng gì. Nếu vẫn còn khôn ngoan, ắt không nên cố chấp tìm tới thái tử làm gì.
Chiêu Viên vốn không nói ra, nhưng thái tử vẫn biết chuyện. Thế mới hiểu, bên cạnh nàng vốn dĩ có nhiều tai mắt đến mức nào.
Đỗ Chân có lẽ cũng biết chuyện nhưng không tỏ vẻ gì. Chỉ có một lần lúc ôm nàng, khe khẽ vuốt tóc nàng mà khen:
- Kim Hồ giỏi lắm, đã biết ăn nói rồi.
Lần này Đỗ Chân rủ nàng xuất cung đi dạo phố. Nghĩ mãi, cuối cùng lại dẫn nàng tới ngôi chùa cổ ở ngoại ô kinh thành.
Suốt dọc đường đi, Chiêu Viên quả nhiên được thấy rất nhiều thứ mới lạ mà hoàng cung của nàng không hề có. Đôi ba gánh hàng bán chè, bán bánh trôi, bánh đúc,… Bọn họ để đồ trong thúng, bình thường thì gánh đi rao, hễ có khách có thể dừng tại bất cứ chỗ nào, mỗi một bát bánh đều pha chế đủ loại hương liệu khiến Chiêu Viên nhìn mà nuốt nước bọt.
Lại có vài người ngồi nặn tượng bên đường, nghe Đỗ Chân nói đó gọi là tò he. Nặn thành đủ hình dáng, đủ màu sắc. Mỗi con vật nhỏ được cắm vào một que tre dài, nom thế lại có thể ăn được! Chiêu Viên hiếu kỳ định cắn thử nhưng bị Đỗ Chân cản lại, nói sợ đau bụng…
Đi mãi mới tới nơi. Ngay sau cổng chùa có hàng cau xanh mướt, cây nào cây nấy đều đang trổ hoa, những chùm hoa cau tua tủa vươn dài, toả hương thơm ngọt mát.
Bên gốc cau có vài ba người bày sạp bán đồ đi lễ. Ai cũng để cả một chùm hoa cau lớn, có người mua thì xé một nhánh nhỏ chứ không dùng dao. Có một chị vừa gói hoa thoăn thoắt vừa vui vẻ hát:
- Hoa cau nở trắng vườn chùa
Người qua, người hỏi, trêu đùa cùng ai?
Hoa cau thơm ngát nắng mai
Người thương, người rủ mối mai cùng người.
Tâm trạng Chiêu Viên cũng vui vẻ theo câu hát. Chỉ là một cành hoa cau đơn thuần mà thôi, vậy mà cũng có thể kết duyên đôi lứa cơ đấy!
Lúc sau đã bái lạy từng cửa, Đỗ Chân mới dẫn nàng đi dạo ngoài sân. Lúc đi ngang qua một quán nước, bà cụ bán hàng thấy bọn họ mới hỏi:
- Tiện đây ăn một miếng trầu
Hỏi rằng quê quán ở đâu chẳng là?(1)
Đỗ Chân nhìn Chiêu Viên, thấy nàng có vẻ hiếu kỳ mới kéo nàng ngồi xuống. Một tay đón chén nước của bà chủ quán, thay nàng nói chuyện:
- Bọn cháu buôn bán trong Kinh ạ.
Bà cụ cười, mắt nhìn Chiêu Viên rất kỹ.
- Vừa nom đã biết người nhà giàu có. Quần áo, trang sức nào có giống chúng tôi đây đâu.
Đỗ Chân chỉ cười cười không nói. Chiêu Viên lẳng lặng nâng chén chè uống một ngụm, lại không khỏi ngạc nhiên. Rõ ràng màu sắc đều là vàng đậm, nhưng hương vị lại hoàn toàn khác biệt. Chỉ hơi ngăm ngăm chát chứ không đắng, mùi thơm không đậm bằng nhưng hương vị lại thanh mát, nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhìn mãi, lại thấy Đỗ Chân ở bên tai nàng nói nhỏ:
- Đây là nước chè tươi, là hãm nước sôi trực tiếp từ lá chè mới hái. Ở trong cung thường dùng lại là loại lá chè chọn, đã sao khô lại được tẩm ướp hương liệu. Mùi, vị đương nhiên đều khác.
Chiêu Viên ậm ừ:
- Thì ra tới việc này cũng biết. Chỉ là đọc sách sớm hơn vài năm thôi mà, khác biệt cũng nhiều thật.
Đỗ Chân buồn cười:
- Khác biệt là ở quan sát, hiểu không?
Chiêu Viên hiểu ý hắn, ngoảnh đầu làm lơ.
Có vài ba người cũng đang nghỉ ở quán, cầm chén nước chè nóng hổi mà nói chuyện:
- Bà mới đi đâu về mà tay xách nách mang thế kia?
- Khổ quá, mới ở dưới quê lên. Lại vừa lúc gặp lễ giỗ làng dưới ấy, nán lại mãi giờ mới tới nơi.
Bà chủ quán nước vẫn luôn tay têm trầu, không khỏi ngạc nhiên hỏi lại:
- Lễ giỗ làng ấy hả? Chỗ bà cũng lạ quá.
- Lạ gì đâu, tục từ rất lâu rồi, giữ tới tận bây giờ thôi.
Dứt lời mới đưa một miếng trầu đã têm lên miệng. Nhai qua nhai lại nhiều lần, Chiêu Viên thấy được màu đỏ hoen cả ra khoé miệng, cũng thấy mùi cay cay, nồng nồng toả ra.
Bác gái suy nghĩ mãi, cuối cùng lại vỗ người ngồi bên cạnh hỏi:
- Ông nó còn nhớ chuyện không? Hồi ấy nghe còn bé quá, giờ không còn rõ lắm.
- Đại để là thế này, hồi ấy có một tên cướp đường bị quan bắt được. Không hiểu làm sao tra hỏi một hồi lại phát hiện là gái, tên Thị Hồ, không những thế còn đem lòng yêu chính vị quan sai đã bắt mình. Nghe đâu hai người cũng có qua lại thế nào, anh quan sai kia liền thả cô này ra. Anh này chắc cũng có tài, sau được mai mối với con gái một vị quan cũng lớn. Cô kia chắc mất người thương, lại ghen ghét con gái quan nên chờ đúng hôm đón dâu thì phục ở sườn núi, không biết dùng cách nào mà dồn được cả một đống lớn đất đá từ sườn núi rơi xuống, trúng đoàn đưa dâu. Có một lúc mà hại chết bao nhiêu mạng người, cô con quan kia đương nhiên cũng không thoát được kiếp nạn.
Ông lão nói dở, dừng lại châm thêm một điếu thuốc lào, lại rít một hơi dài mới bần thần kể tiếp:
- Cái gò đất lớn phía ngoài làng ấy, nghe nói chính là chỗ chôn xác của đoàn người. Sau hồi ấy cũng có chuyện nọ chuyện kia, nghe đâu người ta còn thấy tiếng ma khóc oán nên mới đem đồ cúng giỗ. Lệ nhiều năm, cuối cùng thành lễ giỗ làng như bây giờ.
Mùi thuốc lào đắng ngắt khiến Chiêu Viên choáng váng. Nhưng không hiểu sao câu chuyện kia lại có sức hút rất kỳ lạ, khiến cho Chiêu Viên dường như không hề cảm nhận được bất kỳ khó chịu nào trong cơ thể mà nhích lại gần, giọng hỏi cũng hơi run run:
- Bác ơi, vậy cô gái kia thì sao ạ?
- Nghe nói sau bọn họ cũng truy lùng cô gái kia suốt. Nhưng mãi mà không thấy đâu, liền tin là đấy chính là một con quỷ mượn lốt người mà hại dân.
Chiêu Viên sửng sốt. Trên đời này lại thực sự có quỷ sao?
Còn mải miên man suy nghĩ, Chiêu Viên giật mình khi có bàn tay kéo mình lại, dìu nàng đứng dậy. Chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, tay chân cũng bủn rủn chảy mồ hôi ướt sũng. Bỗng cảm thấy nắng chói quá, trước mắt sáng rực không nhìn rõ thứ gì. Thế nhưng lúc đi qua cổng chùa, tiếng hát của cô gái gói hoa lễ lại vẫn rõ ràng như vậy.
- Yêu em, ghẹo má em cười
Hẹn em, sính lễ hôm mười tới thăm
Vậy mà cau đã chửa năm
Trầu leo xanh mướt… biệt tăm bóng người?
Thì ra, cảnh buồn vẫn luôn chỉ chờ tới lúc người buồn mà xuất hiện.
Đỗ Chân vốn để nàng thoải mái nghe chuyện, không để ý một lúc lại thấy giọng Chiêu Viên rất yếu. Cúi đầu nhìn lại thấy sắc mặt nàng trắng bệch không khỏi giật mình lo lắng, vội vã đỡ người dậy, nói một hai câu chào rồi dìu nàng tới xe ngựa còn đang chờ bên ngoài.
Kéo rèm xe rộng ra, lại dùng khăn mát lau trán, lau mặt giúp nàng. Chiêu Viên ngả người dựa hẳn vào ngực hắn, hai mắt khép lại rõ ràng rất mệt mỏi.
Đỗ Chân hơi đắn đo:
- Là say khói thuốc hay say nước chè? Đang bình thường sao lại thế này?
Vừa nói vừa ôm nàng, một bàn tay đặt lên trán kiểm tra, lại thử bắt mạch, cúi đầu quan sát sắc mặt nàng. Ngoại trừ tim đập hơi nhanh ra, quả thật không có gì bất thường. Thế nhưng...
- Cũng là chuyện cũ cả rồi, nàng suy nghĩ nhiều mà làm gì?
Chiêu Viên khẽ thở dài, giọng cũng mông lung không rõ:
- Ta cũng thấy lạ. Chàng nói xem vì sao ta lại để ý như vậy?
Đỗ Chân áp má lên trán nàng trấn an, nhẹ giọng dỗ dành:
- Có lẽ là cùng tên mà thôi. Thị Hồ, là nàng băn khoăn cái tên này.
- Thật vậy sao?
- Ta cảm thấy, nếu một ngày ra đường có người kể chuyện về một tên lính đào ngũ tên là Chân, ta cũng sẽ bận tâm thôi.
Chiêu Viên cười nhỏ, nhưng Đỗ Chân biết nàng vẫn còn suy nghĩ lắm. Hắn ôm lấy nàng, hai tay đung đưa theo nhịp, một bàn tay lại ở lưng nàng vỗ về:
- Đều chỉ là chuyện cũ đồn đại, ai mà biết được thật sự có bao nhiêu phần đúng. Cô gái tên Thị Hồ kia, cũng có lẽ chỉ là do người ta thêu dệt nên mà thôi. Cho dù có thật, biết đâu bên trong còn có điều gì uẩn khúc? Chiêu Viên à, trên đời này chuyện gì cũng đều có thể.
Bọn họ cứ ngồi yên lặng một lúc lâu, Chiêu Viên lại đột ngột hỏi hắn:
- Chân, chàng có tin vào nhân quả kiếp trước không? Kiếp này của ta gặp được nhiều may mắn như vậy, có phụ hoàng, có mẫu hậu, có hoàng huynh, cũng có chàng. Có phải kiếp trước ta đã tích đức nhiều lắm đúng không?
Đỗ Chân nghe được giọng nói thảng thốt của nàng, bất giác trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
- Ta biết bản thân ta chẳng xinh đẹp, cũng chẳng phải dạng tài hoa gì. Ngày trước những người kia nói kỳ thật không sai, ta chẳng qua chỉ dựa vào yêu thương của phụ hoàng mà hưởng hết mọi may mắn trên cuộc đời này. Nhưng trước mặt họ, ta không thừa nhận được, hơn nữa còn giận dữ trừng phạt. Chàng nói xem, ta như vậy...
Đỗ Chân đột ngột áp lên môi nàng, hai phiến môi mềm mại cứ chà xát, miết nhẹ. Hắn cảm nhận được bờ môi nàng cũng đang run lên, nóng hổi. Tự ti trong lòng nàng, chỉ cần để một mình hắn thấy thôi, chỉ cần để hắn xoa dịu thôi. Tự ti ấy, ngay cả chính bản thân nàng cũng không nên nhìn thấy nữa.
Trán áp trán, hai mắt đối diện nhìn thẳng.
Chiêu Viên thấy khoé mắt hắn nheo lại hơi cười. Mấy bức rèm xe ngựa đã được buông xuống tự khi nào, cứ lắc đều theo nhịp xe. Cơn gió mát nhẹ vờn quanh, thổi bay ướt át nơi khoé mắt.
Ngắm ánh mắt ấy, hưởng hơi ấm ấy, Chiêu Viên thấy lòng mình cũng dịu lại. Xúc động trong lòng dâng lên thành câu hỏi:
- Vì sao chàng lại thích ta?
Hắn cười:
- Như nàng từng nói. Thích nàng, là để hưởng ưu ái của hoàng thượng.
Chiêu Viên lườm hắn, ngoảnh đầu quay đi. Nhưng mới được nửa đường đã bị hắn ôm lại, một tay vuốt trên tóc nàng.
- Ta đã từng nói với nàng chưa? Chuyện tình cảm giữa hai người, chỉ cần tự hai người hiểu là được, cũng chỉ có tự hai người mới hiểu được.
Bởi yêu nàng, là yêu chính con người nàng. Đâu phải chỉ là thích thú vụ lợi mà có lời giải thích?
Chỉ một cái liếc mắt, chỉ một nụ cười, lại chỉ một bàn tay chạm lên má hắn,…
Nàng hỏi hắn có tin vào nhân quả kiếp trước? Có lẽ là duyên nợ rất nhiều kiếp, mới khiến yêu nàng nhiều như vậy…
Chiêu Viên thả lỏng dựa cả vào ngực hắn, đầu ở trên vai hắn dụi nhẹ. Mãi lâu sau mới lại hỏi:
- Vậy nếu cô gái kia là có thật, vậy những kiếp sau, kiếp sau của cô ấy phải làm sao?
Chỉ thấy Đỗ Chân thấp giọng đáp lời:
- Mỗi người đều có vận mệnh của mình, chỉ cần sống có lòng, chuyện gì cũng có thể hoá giải.
Chú thích:
(1) Ca dao Việt Nam
/17
|