Khí trời đã vào thu, dần dần lạnh.
Nàng sinh ra ở phương bắc, đã quen nhìn mùa đông đại tuyết bay tán loạn, theo lý thuyết phía nam nên so với phương bắc ấm áp hơn, nhưng ở vùng núi thì độ ẩm thấp hơn, vừa mới vào thu, mỗi người đã mặc vào trang phục mùa đông.
Ngày ấy, Hoắc Ưng sáng sớm đã không biết đi đâu, Khanh Khanh vẫn ở lại trong phòng, đông sờ tây sờ, thu thập quần áo để mang đi giặt giũ.
Nàng thực khắc chế, không đi tìm hắn, nhưng theo ánh mặt trời từ từ ngã về tây, hắn vẫn là không thấy bóng dáng, trong phòng vẫn là trống rỗng, chỉ có nàng một người.
Vài bộ hắc sam đã được giặt sạch sẽ, phơi dưới ánh mặt trời chiếu nhẹ đã khô, nàng ngồi ở mép giường, cẩn thận gấp quần áo.
Hắn đi làm gì? Xây tường sao? Hay là đi săn bắn?
Đặt cung tên lên bàn, nàng theo phương thức Phương đại nương dạy, dùng da thú đánh bóng cung mộc, lại dùng vôi bôi lên trên dây cung.
Là xuống núi đi cướp sao? Trước đó vài ngày, hắn không phải mới cướp của tham quan sao? Chẳng lẽ lại có con mồi được coi trọng khác?
Trên giường đệm chăn có chút nhiễu loạn, là nàng ở giữa trưa cảm thấy mệt mỏi, thân thể nhỏ bé nằm xuống làm thành nhiều vết nhăn. Nàng đứng cạnh giường to như vậy, trước đem đệm chăn mở ra, lại thật cẩn thận gấp gọn gàng.
Chẳng lẽ, đại ca lại đưa bính tấn công tới? Không, không đúng, gần đây trong khe núi có chút bình tĩnh, dưới núi chưa từng truyền đến động tĩnh gì.
Kia, Hoắc Ưng lại là chạy đi đâu?
Quần áo đã được giặt tốt, trường cung cũng lau sạch sẽ, ngay cả đệm chăn cũng được gấp lại gọn gàng, nàng đã làm xong những việc cần làm, hắn lại còn chưa có trở về.
Đợi lại chờ, ánh mặt trời lùi dần về phía tây, trăng hiện ra từ phía đông ngọn núi, nàng nghe thấy ở chỗ khu nhà dài, nữ quyến cùng bọn nhỏ náo nhiệt dùng bữa tối, thanh âm ồn ào không dứt vang lên ở bên tai.
Cách một tòa rừng cây phong , người ở đó càng có vẻ lạnh lùng —-
Khanh Khanh rốt cục kiềm chế không được, rời đi sân sau, đi vào đằng trước khu nhà dài, ở tại phòng bếp tìm được Phương đại nương.
“A, Vấn Nhi, ta còn suy nghĩ, sao không gặp ngươi tới ăn cơm đâu! Mau mau, nếu không ăn, đồ ăn đều mau lạnh.” Nàng xới một bát cơm tẻ lớn, đưa cả chiếc đũa lại đây, còn kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, vẻ mặt quan tâm nhìn Khanh Khanh.
Ai, tiểu cô nương yếu đuối này, nếu không chịu chăm chút thêm, như thế nào chịu được sự bá đạo của trại chủ? Nói không chừng, không dưỡng béo một chút, sao có thể giúp trại chủ sinh một tiểu tử béo tốt ?
Khanh Khanh đang cầm bát cơm, ngồi ở bàn, cúi đầu ăn hai miếng.
“Đại nương, ách —- ngươi có biết trại chủ chạy đi đâu không?!” Nàng nhẹ giọng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn mau vùi vào trong bát cơm trắng.
Phương đại nương di một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Trại chủ không với ngươi sao? Dưới núi có một số việc, hắn dẫn các nam nhân đến đó để xử lý.”
“Xuống núi?” chiếc đũa nháy mắt rơi xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, tay nhỏ bé chặn môi “Nhưng, hắn trên vai còn có vết thương a!”
Phương đại nương hoảng sợ, vội vàng trấn an. “Vết thương kia không có gì trở ngại, trại chủ của chúng ta thật sự rất cường tráng , làm sao đem vết thương nhỏ kia để ở trong mắt”
Tiểu Thúy ở một bên cũng đáp lời. “ Đúng vậy! Trại chủ ngay cả bị lão hổ cắn, chỉ cần tĩnh dưỡng ba ngày, lập tức có năng lực lấy đao vào núi, đem lão đầu hổ kia cấp lột da, mang trở về trong trại.” Nhắc tới “ Phong công sự nghiệp to lớn” kia của trại chủ, nhưng là ba ngày ba đêm đều nói không xong nha!
Nguyên bản là muốn an ủi Khanh Khanh, không nghĩ tới lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt.
“Lão hổ?” Nàng hô nhỏ, thân mình lung lay sắp đổ, cuối cùng biết, vết thương cũ trên người hắn này là do đâu.
“Ách, đừng nghe Tiểu Thúy nói bừa!” Phương đại nương trừng mắt nhìn tiểu Thúy liếc mắt một cái, Tiểu thúy sau khi le lưỡi, liền chuồn ra khỏi phòng bếp.
“Vấn Nhi, đừng lo lắng, trại chủ chính là xuất môn vài ngày, rất nhanh sẽ trở về.”
“Thật sự?”
“Đại nương khi nào đã lừa gạt ngươi?” Phương đại nương vỗ vỗ tay nàng, cười hớ hớ nói.
Khanh Khanh gật gật đầu, cúi đầu dùng cơm, lại căn bản ăn không có cảm giác có mùi vị gì. Thật vất vả sau khi ăn xong một bát cơm trắng, nàng đứng dậy cáo từ, trở lại sân sau ở trong rừng cây phong.
Vào lúc ban đêm, nàng một mình nằm trên giường lớn, thân mình kiều nhỏ lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được. Đêm thực yên tĩnh, bên cạnh thiếu mất hô hấp của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn
Xuyên thấu qua cửa sổ gỗ nhìn lại, trên bầu trời đêm đen chỉ có duy nhất ánh trăng, lờ mờ xinh đẹp, xem ra đã có chút cô đơn.
Nguyên bản nghĩ đến mấy ngày qua, Hoắc Ưng đối với nàng rất tốt, ai biết hắn ngay cả xuống núi, cũng không từng hướng nàng nhắc tới, đem nàng một mình ở lại trong sơn trại .
Nàng là nữ nhân hắn đi? Kia vì sao, đối với hành tung của hắn, nàng còn phải theo trong miệng những người khác biết được, mà không phải từ hắn nói cho nàng?
Nếu, hắn có một chút để ý nàng như vậy , hắn nên nói cho nàng biết —-
Chua xót dâng lên trong lòng, đôi mắt long lanh bỗng dưng đỏ lên
Giường to như vậy, thiếu thân hình cao lớn của Hoắc Ưng, có vẻ phá lệ trống rỗng. Khanh Khanh vươn tay, sờ sờ vị trí bên cạnh, lúc trước mỗi một đêm, hắn đều nằm ở chỗ đó, nàng vươn tay, là có thể đụng đến ngực của hắn.
Tối nay, chỗ đó một mảnh lạnh lẽo.
Khẽ cắn môi dưới, Khanh Khanh lại lần nữa xoay người, nàng nhắm chặt hai mắt, lại vẫn là ngủ không được.
Lại qua hồi lâu, nàng nhỏm dậy, đi đến góc tủ gỗ để quần áo, lấy ra một kiện áo choàng cổ xưa của nam nhân. Áo choàng ấm áp rất nặng, có hương vị của Hoắc Ưng, tuy rằng thực nhẹ, nhưng quả thật là hơi thở của hắn. Nàng phủ áo choàng lên người.
Giống như là hắn đang ôm nàng —-
Nàng không có bao nhiêu tưởng tượng, dùng áo choàng gắt gao ôm lấy bản thân, lại một lần nữa nằm trở lại trên giường.
Môi đỏ mọng sâu kín thở dài, nàng nhắm lại hai tròng mắt, ảo tưởng Hoắc Ưng đang ở bên cạnh nàng .
Ánh trăng mông lung, đêm thực tĩnh lặng, thực tĩnh lặng.
Ngày thứ hai, Hoắc Ưng vẫn không trở về.
Vì để không phải nhớ đến hắn, Khanh Khanh rời đi phòng ở, đến khu nhà dài đằng trước đi hỗ trợ, thẳng đến cả người gân cốt đau nhức, mới trở lại trong phòng đi ngủ.
Ngày thứ ba, nàng cố gắng thử nấu ăn, lòng bàn tay còn bị dao nhỏ cắt tạo ra vài miệng vết thương. Thương thế không nghiêm trọng, nhưng đại nương lại phá lệ ngạc nhiên, cố ý đem nàng đuổi ra phòng bếp.
Nàng đi xung quanh khu nhà dài vài vòng, đi thong thả quay lại rừng cây phong, cước bộ càng phóng càng chậm, không muốn trở lại trong phòng trống vắng kia.
Hắn không có trở về, nàng một mình ở trong phòng, hảo tịch mịch —-
Khi àng đang ở rừng cây phong, lục tìm lá cây phong đỏ rực nhất, cách đó không xa truyền đến một tiếng vang mỏng manh.
“—-”
Là thanh âm gì?
Nàng dừng lại động tác, hồ nghi ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe.
“—-”
Tiếng vang lớn hơn một chút, lại vẫn không rõ ràng lắm. Nàng đợi một hồi lâu, suy nghĩ xác định xem đó là thanh âm gì .
Không bao lâu, thanh âm kia lại lần nữa vang lên, lúc này rõ ràng hơn một chút. Nàng lập tức phát hiện, đó là tiếng người kêu cứu.
Khanh Khanh vội vàng vén váy đạp trên lá cây phong, xuyên qua núi rừng rậm rạp, nhắm thẳng ở chỗ sâu chạy đi, tìm kiếm nơi phát ra thanh âm cầu cứu.
“Đi —- mau tránh ra —-”
Giọng nói hoảng sợ truyền đến, theo vách núi bên cạnh truyền đến.
Khanh Khanh thở hổn hển chạy tới, thế này mới nhìn thấy, đệ đệ của Hoắc Ưng, đang bị một con mèo rừng vây ở vách đá. Mèo rừng có lông màu hoàng kim (màu vàng chói), hình thể cơ hồ lớn hơn một nam hài bình thường, nó chính lộ ra nanh vuốt, phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
(* mèo rừng: hay còn gọi là mèo hoang, một giống mèo nhỏ)
Nam hài kinh hãi cực kỳ, lại đi lui về phía sau từng bước, hắn lòng bàn chân dẫm phải hòn đá nhỏ, ngã nhào về phía sau vách núi không thấy độ sâu.
“Đừng lùi lại nữa!” Khanh Khanh sợ hãi kêu một tiếng, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mèo rừng cùng nam hài đồng thời ngẩng đầu lên, mèo rừng lộ ra răng nanh trắng muốt đe dọa, nam hài trên mặt có thật sâu kinh hoảng cùng sợ hãi.
Nàng hít sâu một hơi, lục tìm một thanh củi khô, đối với mèo rừng vung lên, thét to.
“Xem bên này, đúng, chính là ngươi, bổn miêu, mau cút! Có nghe hay không! Mau cút a —-” Nàng mặt ngoài trấn định, kì thực hai chân không ngừng run rẩy, trong lòng sợ hãi cực kỳ.
Mèo rừng trừng lớn mắt hiện lên đồng tử vàng óng ánh, phút chốc há mồm gầm gừ, trong cổ họng phát ra trầm thấp tiếng vang đe dọa.
“Rống —-”
Cả tòa rừng rậm vọng lại tiếng rống của nó, kia rống lên một tiếng không ngừng mở rộng, làm người ta trong lòng run sợ.
Khanh Khanh hai tay không ngừng phát run, lại từng bước cũng không chịu lui, tiếp tục phô trương thanh thế, vung thanh củi khô, kêu to.
“Đến a, đến a! Ta mới không sợ ngươi! Nếu không đi, ta liền đem ngươi làm thịt ăn —-” Nàng hô, không chịu thoái lui, nhượng bộ.
Mèo rừng đi về phía trước từng bước, hung ác gầm gừ.
Khanh Khanh không cam lòng yếu thế, cũng đi phía trước tiến thêm một bước, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm mèo rừng, dùng sức huơ huơ củi khô.
“Mau cút!” Nàng quát, liên tục dậm chân.
Không biết là phô trương thanh thế có hiệu quả, hay là mèo rừng kia đoán rằng, nàng kỳ thật cũng không ngon miệng, không đáng mạo hiểm có khi sẽ bị giết. Tóm lại, nó lại gầm gừ thêm hai tiếng, tiếp theo ve vẩy cái đuôi, liền xoay người biến mất ở trong rừng rậm, không hề để ý tới bọn họ.
Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, hướng nam hài chạy tới, ôm cổ nam hài bị dọa cho lăng ngốc.
“Không có việc gì, không có việc gì, nó chạy —-” Nàng thì thào nói, khắc chế không được vẫn run run. Vừa mới có như vậy trong nháy mắt, nàng rất sợ con mèo rừng này hung tính, dùng răng nanh trắng muốt cắn đứt cổ của nàng—-
Nam hài nắm chặt xiêm y của nàng, đem mặt chôn ở trong lòng nàng, cũng không ngừng run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, liên tục hít sâu, tiếp theo oa một tiếng khóc đi ra.
“Ô…… Ta sợ……”
“Ô…… Ta biết, ta biết, ta cũng rất sợ……” Khanh Khanh gật gật đẩu, một mặt vỗ về lưng của hắn, cũng đi theo giọng nói nghẹn ngào, lệ một chuỗi lăn xuống
“Ô ô…… Thật đáng sợ……”Nam hài nức nở nói.
“Ô ô…… Đúng vậy, thật đáng sợ……” Khanh Khanh khóc đồng ý.
Hoắc Ưng theo tiếng khóc, nhanh chóng chạy tới, thấy một lớn một nhỏ đang ngồi ở vách núi ôm nhau, cùng nhau khóc rống thất thanh.
“Làm cái gì?!” Hắn nhăn lại mày rậm, thanh âm cứng ngắc hỏi .
Khanh Khanh lệ chưa khô, khóc càng to hơn.
“Chúng ta —- chúng ta —-” Lòng như có quỷ, nàng nói không nên lời tình hình cụ thể, nước mắt lại tích táp rơi xuống
Nam hài cũng là vừa nhìn thấy Hoắc Ưng, toàn thân liền cứng ngắc, vội vàng lau khô nước mắt, giãy ra ôm ấp của nàng, nhanh như chớp chạy vào trong rừng rậm.
“Đợi chút —-” Khanh Khanh đứng lên, vội vàng muốn đuổi theo.
Mới bước một bước, cổ tay liền cảm thấy căng thẳng, cả người nàng bay lên không, bị nắm chặt kéo lại, Một tiếng trống vang lên, ngã vào trong lòng của Hoắc Ưng
“Ngươi khóc cái gì?” Hắn tức giận chất vấn.
“Ngươi đừng lôi kéo ta, ta —- đệ đệ của ngươi —-” Nàng sốt ruột giãy dụa, lệ như hạt chân châu lại lăn xuống hai má.
“Hắn có thể chiếu cố chính mình.” Hắn thô lỗ nói, tức giận sự coi thường của nàng, mà nước mắt của nàng, càng làm hắn thấp thỏm lo âu.
Khanh Khanh gấp đến độ muốn đánh nhau với hắn. “ Nhưng là, trong rừng có mèo rừng, nếu lại làm cho hắn gặp gỡ, sẽ có nguy hiểm.” Nàng vội vàng nói.
Hắn ngẩn người, lập tức phản ứng lại, một tay ôm eo nhỏ của nàng, chân nhún một chút, liền phi thân chạy vào núi rừng, con ngươi đen như ánh mắt chim ưng, dễ dàng nhìn thấy nam hài đang chạy trốn ở phía trước
Hắn đạp nhẹ xuống ngọn cây, dùng cánh tay còn lại, một phen nắm lấy áo tiểu đệ.
“Buông —-”Nam hài căm giận ra tiếng, ngửa đầu trừng mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà hồng, vẫn có lưu lại nước mắt.
“Lại giãy GIụa, ta liền đem ngươi ném xuống khe suối.” Hoắc Ưng lạnh lùng nói, khẩu khí kia cũng không giống phô trương thanh thế. Hắn mang theo một lớn một nhỏ, về đến chỗ ở sân sau của bản thân, phá cửa đi vào trong nhà, đi vào trước giường.
Hắn buông ra một bàn tay, đem Khanh Khanh quăng đến trên giường.
“Ai nha!” Nàng khẽ kêu một tiếng, hơi có chút đau.
“Đợi, không được chạy loạn.” Con ngươi đen nhìn quét qua nàng, trừng nàng liếc mắt một cái làm như cảnh cáo, thẳng đến sau khi nàng ngoan ngoãn gật đầu, mới lại ôm tiểu nam hài, xoay người phi thân thoát ra khỏi cửa.
Đi đến chậu nước, Khanh Khanh dính ẩm ướt khăn tay, lau đi nước mắt trên mặt. Lòng bàn tay non mềm, truyền đến sự đau đớn bỏng rát, làm cho nàng cúi đầu rên lên một tiếng.
Mở lòng bàn tay ra, thế này mới phát hiện, miệng vết thương bị dao cắt lúc trước, vì động tác dùng sức vung thanh củi khô mà sớm vỡ ra, đang chảy ra một chút máu tưới.
Nàng cẩn thận đưa tay tẩm ở trong nước, cẩn thận tẩy trừ miệng vết thương, có cảm giác đau rát quất thẳng tới.
“Tay làm sao vậy?”
Sau lưng vang lên thanh âm, Khanh Khanh hoảng sợ, kích động xoay người, đem một đôi tay nhỏ bé giấu ở phía sau.
“Ngươi —- ách —- ngươi trở về thật nhanh.” Nàng nhẹ giọng nói, biết bản thân khả năng có tiêu tốn cả đời, cũng không có thể có được thói quen nhận biết hành vi vô thanh vô tức này của hắn .
Cả đời —- nàng cùng hắn, sẽ có cả đời sao……
Mày rậm nhíu chặt, mặt nhăn lại, trong con ngươi đen có chút đăm chiêu
“Ta hỏi, tay làm sao vậy?” Hắn lặp lại.
“Ách —- không có gì —-” Nàng lại rụt lui bả vai.
Hắn nheo lại mắt. “Vươn tay ra.”
“Thực…… Thật sự không có gì……” Khanh Khanh lui về phía sau vài bước, lại đụng phải cạnh bàn, đè nặng miệng vết thương, lập tức dẫn phát đau đớn kịch liệt .
Nàng rên một tiếng, khóe mắt chảy ra một giọt lệ.
Hoắc Ưng có chút căm tức, đột nhiên hét to. “Vươn ra!”
Thanh âm kia như tiếng sấm sét rầm vang, oanh Khanh Khanh run run không thôi, vội vàng ngoan ngoãn vươn tay.
Vừa nhìn thấy trên bàn tay trắng mịn, che kín rậm rạp vết cắt, Hoắc Ưng sắc mặt trầm xuống, bắt lấy cổ tay nàng.
“Vì sao lại bị như thế?”
“Ta —- ta—-”Tay hắn cầm nhẹ, không có làm đau nàng, như vậy nắm, thậm chí là có chút ôn nhu, nhưng hắn thanh âm cứng ngắc chất vấn của hắn, vẫn là làm nàng nhịn không được lắp bắp.
“Ngươi sẽ không có thể an phận chút sao?” Hắn quát lớn, nắm lấy cổ tay nàng, một mặt vội vàng lục tung.
“Ta chỉ là muốn hỗ trợ —-” Nàng ủy khuất cúi đầu, bị hắn nắm tay ở trong phòng có cảm giác nhiễu loạn .
Thanh âm trách cứ lại truyền đến, trầm thấp tiếng nói, ở trong phòng vọng lại. “ Ta nói rồi, không được đi về phía sau cánh rừng.”
“Ách —- nhưng là —- mèo rừng công kích hắn, hắn đang ở cầu cứu a, ta không thể thấy chết mà không cứu —-”
“Ngươi ngay cả bản thân đều chiếu cố không tốt, sao có thể cứu người?”
“Nhưng ta đem mèo rừng bị ta cưỡng chế di dời a!” Nàng có chút không phục, lại chỉ dám ở miệng nhỏ giọng oán giận.
Hắn nghe thấy được. “Đó là do ngươi gặp may.”
Hàm răng cắn môi đỏ mọng, mày liễu nhíu lại, tức giận hắn xem thường nàng, lại nói không nên lời phản bác. Xác thực nàng lên núi phía sau trại là vì cảm thấy nhàm chán, nhưng hắn cũng không cần nói thẳng ra như thế, giống như nàng không đúng tý nào!
Hoắc Ưng mở ra hòm gỗ, ở góc tìm ra một bình thuốc nhỏ màu trắng, hắn lấy miệng mở nút nọ, đem bột phấn bên trong rắc vào miệng vết thương trên lòng bàn tay của nàng.
“A!” Khanh Khanh kêu nhỏ, đau nghĩ muốn rút tay về.
Hắn gắt gao cầm, không cho nàng giãy.
“Không nên cử động!”
Thuốc bột ngấm tiến vào miệng vết thương, nàng đau đến nước mắt chảy xuống, thân thể mềm mại không ngừng run run.
“Rất đau……” Nàng hô nhỏ.
Gặp cặp mắt to kia lại xuất hiện lệ, mày rậm nhíu chặt, mắt thẳng tắp trừng nàng.
Sau một lúc lâu, Hoắc Ưng thấp rủa mấy tiếng, thô lỗ đem nàng ôm vào trong lòng. “Đừng khóc, đau một chút mà thôi.”
Hắn nhẹ nói
“Rất đau……” đầu nhỏ chôn ở trong lòng hắn, nghẹn ngào lặp lại.
Hắn lại cúi đầu mắng vài câu, mới không cam lòng tình nguyện đáp: “ Đau mới mau khỏi.”
Kỳ thật, đau đớn cũng không lâu dài, không đầy trong chốc lát sau, lòng bàn tay đã không hề cảm thấy đau nữa, nhưng Khanh Khanh vẫn quyến luyến ôm ấp của hắn, có một tiếng lại một tiếng nức nở, không chịu rời đi. Mấy ngày nằm một mình một giường, ôm ấp của hắn, độ ấm của hắn, hương vị của hắn, là như vậy ấm áp quen thuộc. Hơn nữa, nàng mơ hồ phát hiện, hắn ngôn ngữ thô lỗ, kỳ thật trong đó có một chút quan tâm.
Tuy rằng, kỹ xảo an ủi kia thật sự còn chờ tăng mạnh, nhưng bị hắn ôm vào trong ngực như thế này, vỗ, ôm, nàng vẫn là trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm thấy hảo cảm động, hảo cảm động —-
~~~~~~~~~~~
Sau một hồi mưa to đã ngừng, Hoắc Ưng mang nàng đi vào trong núi .
Hắn muốn đầu bếp nữ chuẩn bị thỏa đáng đồ ăn, liền mang theo nàng ra cửa trại. Dọc theo đường đi, bọn họ trải qua hai khe núi, một tòa thác nước, không ngừng hướng lên trên đi đến, đi hơn nửa buổi sáng, vẫn chưa đến nơi cần đến.
Khanh Khanh cầm theo cái rổ, dẫm lên lá cây rụng bị nước mưa tẩm ướt, thở hổn hển đi theo phía sau Hoắc Ưng.
Hắn đi được thật nhanh, hơn nữa hai chân thon dài, cất một bước bằng vài bước của nàng, nàng cố gắng nghĩ muốn đuổi kịp, nhưng khoảng cách giữa hai người lại thủy chung không có ngắn lại.
A, đừng —- chớ đi nhanh như vậy a —-
Nàng ở trong lòng la lên, lại không có can đảm nói ra, sợ hắn ngại nàng chậm chạp, sẽ nhẫn tâm đem nàng bỏ qua một bên.
“Nhanh lên.” Hắn đứng ở phía trước, lạnh giọng nói.
“Được —- được —-” Đừng nói cước bộ phải nhanh hơn, nàng ngay cả trả lời đều không còn lực.
“ Ngươi mệt mỏi sao ?” Hắn nhíu mày, không hiểu được thể lực của nữ nhân , nhưng lại cùng nam nhân có chênh lệch lớn như vậy. Hắn đi qua sơn đạo rất nhẹ nhàng, nàng đi tới như là muốn bỏ lại cái mạng nhỏ.
Lúc này, nàng ngay cả khí lực trả lời cũng không có, chỉ có thể suy yếu lắc đầu.
Hoắc Ưng nhướn mi, nhìn nàng gian nan tiêu sái, đi được vài bước, nhất định phải dừng lại thở dốc. Sau một lúc lâu, hắn hướng nàng vươn tay.
“Lại đây.”
“A?” Nàng nháy nháy mắt, đối diện bàn tay to ở phiá trước đang vươn ra kia, nhìn ngốc lăng.
Hắn hít sâu một hơi, tính nhẫn nại có hạn. “ Ta gọi là ngươi lại đây.”
Khanh Khanh thế này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng cầm tay hắn, nhận hiệp trợ.
Hai người tiếp tục hướng trong núi đi đến, giữa núi rừng rất là âm u, chỉ ngẫu nhiên có chút tía nắng của mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống.
Bị hắn nắm tay, đi trong sơn đạo tựa hồ trở nên dễ dàng hơn một chút, nàng cúi đầu, chuyên tâm đếm bước chân, thế này mới phát hiện, hắn còn cố ý thả chậm tốc độ, phối hợp với tốc độ chậm chạp của nàng.
“Chúng ta đang đi đâu?” Nàng hỏi, thanh âm rất nhỏ, sợ kinh phá sự yên tĩnh giữa núi rừng.
“Ôn tuyền.” Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái, lại quay đầu đi, tiếp tục đi về phía trước
(*ôn tuyền: suối nước nóng)
Khanh Khanh gật đầu, đi được có chút mỏi.
“Còn bao lâu?”
“Ngay tại đằng trước.” Hoắc Ưng thản nhiên nói, dẫn nàng xuyên qua vài cọc gỗ dựng bạt che trời, lại lướt qua một tòa cự nham. Ở trước mặt hai người, bỗng nhiên xuất hiện một ôn tuyền.
Nước trong ôn tuyền trong suốt thấy đáy, vây xung quanh là những cự thạch, trong ôn tuyền còn lượn lờ sương trắng, u tĩnh mà xinh đẹp, làm người ta cảm thấy thoải mái.
“Đem quần áo thoát.” Hoắc Ưng hạ chỉ thị.
“Sao?” Nàng đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bất khả tư nghị.
Cởi quần áo? Người này? Chẳng lẽ hắn lại muốn —- ách —-
Chỉ là tưởng tượng, mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng
“Đem quần áo thoát.” Hắn mày rậm nhíu lại, không kiên nhẫn lặp lại. “ Đi xuống ngâm mình ở trong nước ấm một chút.”
“Không phải ngươi muốn ngâm mình sao?” Khanh Khanh trừng mắt nhìn, tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo, nắm có chút nhanh.
Hắn mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn nàng. “ Ban đêm ôm lấy đến giống như khối băng cũng không phải ta.”
“Nha.” Khanh Khanh xấu hổ cúi đầu, hai má càng hồng, không hiểu cảm thấy có chút áy náy.
Nàng thể chất hư hàn, tay chân luôn lạnh như băng, ban đêm vào thu đông lại thường xuyên đông lạnh, ngủ không được. Sau khi tới phía Nam, ban đêm có hắn làm bạn, thân hình nóng hừng hực cực nóng kia, làm tứ chi của nàng cũng ấm lên, nàng ngủ, ngủ, tổng nhịn không được ôm chặt, chui vào trong lòng hắn .
Ở dưới ánh mắt sắc bén, nàng chậm quá cởi ra áo khoác, nhìn nước trong ôn tuyền.
Sau khi cởi xuống áo khoác, Hoắc Ưng vẫn đứng ở trước mặt nàng, chằm chằm nhìn nàng.
“Ách…… Ngươi…… Cũng nên đi qua một bên……” Khanh Khanh mắc cỡ đỏ mặt hỏi.
Hắn hai tay ôm ngực, không nói một câu, ngược lại nhướng mi
Nhìn biểu tình của hắn, chỉ biết hắn không chịu!
Nàng nhận mệnh thở dài, chỉ có thể bản thân xoay người sang chỗ khác, dùng tốc độ nhanh nhất, cởi xiêm y ra, tiếp theo nhanh chân tiến xuống ôn tuyền.
Mới bước xuống suối nước nóng, nàng liền thoải mái phát ra tiếng thở dài.
Nước suối không nóng lắm, ôn ôn, có cảm giác thập phần thoải mái.
Nàng không dám quay đầu lại, sợ lại nhìn thấy cặp con ngươi đen sâu không lường được kia. Nàng thật cẩn thận, đi lên phía trước đi được càng sâu một ít, sau khi xác định Hoắc Ưng hẳn là xem không rõ ràng lắm, mới dám trở lại.
Mới vừa quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú kia nhưng lại gần trong gang tấc!
“A!” Khanh Khanh sợ tới mức đổ về phía sau, bản năng vươn tay, ôm chặt đầu vai trần trụi của hắn.
“Đứng chắc.” Hắn thản nhiên nói, hai tay sớm nắm ở thắt lưng của nàng
Khanh Khanh mặt đỏ bừng, cuống quít che khuất lỏa ngực, tầm mắt cố định ở trên ngực của hắn, không dám xuống chút nữa xem.
Trời ạ, hắn động tác như thế nào nhanh như vậy? Nàng thậm chí không có nghe thấy thanh âm hắn xuống nước .
“Ta…… Ta nghĩ đến ngươi…… Ngươi không ngâm mình……” Nàng lắp bắp nói.
“Nước rất sâu.”
Hắn đơn giản phun ra ba chữ, giống như cái này đủ để giải thích hết thảy.
Khanh Khanh có chút há hốc mồm, lĩnh ngộ đến hắn xuống nước là vì bảo hộ nàng, tránh cho nàng ở trong nước té ngã, mà không phải yêu cầu hoan ái —-
Hơi nước tràn ngập ở trong không khí, Hoắc Ưng như chim ưng dựa vào cự thạch, hai tay đem nàng vòng vào trong ngực. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng sườn mặt như khắc đá của hắn, thân mình ấm áp, ngực cũng ấm áp.
Rốt cục hiểu được, hắn là lo lắng nàng tay chân lạnh như băng, mới mang riêng nàng tới chỗ này. Tuy rằng miệng hắn cũng không thừa nhận, nhưng nhất cử nhất động của hắn, tất cả đều là xuất phát từ sự quan tâm đối với nàng .
Như vậy, hắn là có một chút để ý đến nàng đi?
“Cám ơn ngươi.” Khanh Khanh hướng về phía hắn, tựa vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập của hắn, khóe miệng nộ ra mỉm cười.
Trên khuôn mặt luôn kiên cường, nàng đột nhiên nói lời cảm tạ, hiện lên một tia quẫn bách.
Tuy rằng biểu tình kia biến mất cực nhanh, hắn đảo mắt lại khôi phục lạnh lùng. Nhưng nàng vẫn là cảm thấy, bản thân giống như vừa ăn một khối đường, trong lòng thật ngọt, thật ngọt —-
Khanh Khanh vẫn ngồi ở trong ôn tuyền, ngâm mình đến cả người đỏ lên, rất giống con tôm bị luộc lên, hắn mới cho phép nàng đứng dậy.
Nàng trước mặc vào xiêm y, ở dưới sự chú mục của hắn đỏ bừng mặt, tiếp theo hầu hạ hắn cũng mặc vào quần áo. Hai người ngồi ở cạnh suối nước, ăn cơm mang sẵn theo.
Khanh Khanh cái miệng nhỏ nhắn ăn, thỉnh thoảng giương mắt vụng trộm nhìn Hoắc Ưng.
Hắn vẫn như trước, chuyên chú dùng cơm, không mang theo biểu tình gì, thậm chí không có nhìn nàng liếc mắt một cái. Cũng không biết vì sao, nàng nghĩ, nàng là có thể như vậy nhìn hắn ăn cơm, cho dù nhìn cả đời, cũng không chán ghét.
Không làm rõ được vì sao, chính là ngực tràn đầy đầy ấm áp, có loại cảm giác kỳ dị không hiểu nổi. Kia không phải vì ôn tuyền, mà là vì hắn.
Vì sao đâu?
Nàng đau khổ suy tư, lại nghĩ không ra đáp án. Cảm giác này rất xa lạ, nàng lúc trước chưa từng cảm thụ qua.
Thời gian ở giữa dòng trầm mặc, sau khi dùng hoàn cơm, nàng thu thập bát đũa, lại kinh dị phát hiện, hắn ăn hết đồ ăn, ngay cả canh cũng không dư thừa. Liền ngay cả đầu bếp nữ không cẩn thận cho thêm cà rốt vào canh, cũng đều bị hắn ăn một chút không còn dư thừa.
Khanh Khanh đang cầm bát canh, kinh ngạc ngẩng đầu.
Nam nhân này —- nhìn như không thay đổi, trên thực tế, lại là có chút cải biến.
“Xuống núi.” Hắn đơn giản nói, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.
Chính là, lúc này, thời điểm xuống núi, hắn chủ động cầm tay nàng.
Khanh Khanh trong lòng run lên, lại lần nữa nhìn về phía hắn. Lúc này đây, nàng không thể thu hồi tầm mắt, chỉ có thể si ngốc nhìn hắn.
Nháy mắt kia, hết thảy đều trở nên rõ ràng.
Nàng thương hắn.
Nàng sinh ra ở phương bắc, đã quen nhìn mùa đông đại tuyết bay tán loạn, theo lý thuyết phía nam nên so với phương bắc ấm áp hơn, nhưng ở vùng núi thì độ ẩm thấp hơn, vừa mới vào thu, mỗi người đã mặc vào trang phục mùa đông.
Ngày ấy, Hoắc Ưng sáng sớm đã không biết đi đâu, Khanh Khanh vẫn ở lại trong phòng, đông sờ tây sờ, thu thập quần áo để mang đi giặt giũ.
Nàng thực khắc chế, không đi tìm hắn, nhưng theo ánh mặt trời từ từ ngã về tây, hắn vẫn là không thấy bóng dáng, trong phòng vẫn là trống rỗng, chỉ có nàng một người.
Vài bộ hắc sam đã được giặt sạch sẽ, phơi dưới ánh mặt trời chiếu nhẹ đã khô, nàng ngồi ở mép giường, cẩn thận gấp quần áo.
Hắn đi làm gì? Xây tường sao? Hay là đi săn bắn?
Đặt cung tên lên bàn, nàng theo phương thức Phương đại nương dạy, dùng da thú đánh bóng cung mộc, lại dùng vôi bôi lên trên dây cung.
Là xuống núi đi cướp sao? Trước đó vài ngày, hắn không phải mới cướp của tham quan sao? Chẳng lẽ lại có con mồi được coi trọng khác?
Trên giường đệm chăn có chút nhiễu loạn, là nàng ở giữa trưa cảm thấy mệt mỏi, thân thể nhỏ bé nằm xuống làm thành nhiều vết nhăn. Nàng đứng cạnh giường to như vậy, trước đem đệm chăn mở ra, lại thật cẩn thận gấp gọn gàng.
Chẳng lẽ, đại ca lại đưa bính tấn công tới? Không, không đúng, gần đây trong khe núi có chút bình tĩnh, dưới núi chưa từng truyền đến động tĩnh gì.
Kia, Hoắc Ưng lại là chạy đi đâu?
Quần áo đã được giặt tốt, trường cung cũng lau sạch sẽ, ngay cả đệm chăn cũng được gấp lại gọn gàng, nàng đã làm xong những việc cần làm, hắn lại còn chưa có trở về.
Đợi lại chờ, ánh mặt trời lùi dần về phía tây, trăng hiện ra từ phía đông ngọn núi, nàng nghe thấy ở chỗ khu nhà dài, nữ quyến cùng bọn nhỏ náo nhiệt dùng bữa tối, thanh âm ồn ào không dứt vang lên ở bên tai.
Cách một tòa rừng cây phong , người ở đó càng có vẻ lạnh lùng —-
Khanh Khanh rốt cục kiềm chế không được, rời đi sân sau, đi vào đằng trước khu nhà dài, ở tại phòng bếp tìm được Phương đại nương.
“A, Vấn Nhi, ta còn suy nghĩ, sao không gặp ngươi tới ăn cơm đâu! Mau mau, nếu không ăn, đồ ăn đều mau lạnh.” Nàng xới một bát cơm tẻ lớn, đưa cả chiếc đũa lại đây, còn kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống, vẻ mặt quan tâm nhìn Khanh Khanh.
Ai, tiểu cô nương yếu đuối này, nếu không chịu chăm chút thêm, như thế nào chịu được sự bá đạo của trại chủ? Nói không chừng, không dưỡng béo một chút, sao có thể giúp trại chủ sinh một tiểu tử béo tốt ?
Khanh Khanh đang cầm bát cơm, ngồi ở bàn, cúi đầu ăn hai miếng.
“Đại nương, ách —- ngươi có biết trại chủ chạy đi đâu không?!” Nàng nhẹ giọng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn mau vùi vào trong bát cơm trắng.
Phương đại nương di một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Trại chủ không với ngươi sao? Dưới núi có một số việc, hắn dẫn các nam nhân đến đó để xử lý.”
“Xuống núi?” chiếc đũa nháy mắt rơi xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, tay nhỏ bé chặn môi “Nhưng, hắn trên vai còn có vết thương a!”
Phương đại nương hoảng sợ, vội vàng trấn an. “Vết thương kia không có gì trở ngại, trại chủ của chúng ta thật sự rất cường tráng , làm sao đem vết thương nhỏ kia để ở trong mắt”
Tiểu Thúy ở một bên cũng đáp lời. “ Đúng vậy! Trại chủ ngay cả bị lão hổ cắn, chỉ cần tĩnh dưỡng ba ngày, lập tức có năng lực lấy đao vào núi, đem lão đầu hổ kia cấp lột da, mang trở về trong trại.” Nhắc tới “ Phong công sự nghiệp to lớn” kia của trại chủ, nhưng là ba ngày ba đêm đều nói không xong nha!
Nguyên bản là muốn an ủi Khanh Khanh, không nghĩ tới lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt.
“Lão hổ?” Nàng hô nhỏ, thân mình lung lay sắp đổ, cuối cùng biết, vết thương cũ trên người hắn này là do đâu.
“Ách, đừng nghe Tiểu Thúy nói bừa!” Phương đại nương trừng mắt nhìn tiểu Thúy liếc mắt một cái, Tiểu thúy sau khi le lưỡi, liền chuồn ra khỏi phòng bếp.
“Vấn Nhi, đừng lo lắng, trại chủ chính là xuất môn vài ngày, rất nhanh sẽ trở về.”
“Thật sự?”
“Đại nương khi nào đã lừa gạt ngươi?” Phương đại nương vỗ vỗ tay nàng, cười hớ hớ nói.
Khanh Khanh gật gật đầu, cúi đầu dùng cơm, lại căn bản ăn không có cảm giác có mùi vị gì. Thật vất vả sau khi ăn xong một bát cơm trắng, nàng đứng dậy cáo từ, trở lại sân sau ở trong rừng cây phong.
Vào lúc ban đêm, nàng một mình nằm trên giường lớn, thân mình kiều nhỏ lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không được. Đêm thực yên tĩnh, bên cạnh thiếu mất hô hấp của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn
Xuyên thấu qua cửa sổ gỗ nhìn lại, trên bầu trời đêm đen chỉ có duy nhất ánh trăng, lờ mờ xinh đẹp, xem ra đã có chút cô đơn.
Nguyên bản nghĩ đến mấy ngày qua, Hoắc Ưng đối với nàng rất tốt, ai biết hắn ngay cả xuống núi, cũng không từng hướng nàng nhắc tới, đem nàng một mình ở lại trong sơn trại .
Nàng là nữ nhân hắn đi? Kia vì sao, đối với hành tung của hắn, nàng còn phải theo trong miệng những người khác biết được, mà không phải từ hắn nói cho nàng?
Nếu, hắn có một chút để ý nàng như vậy , hắn nên nói cho nàng biết —-
Chua xót dâng lên trong lòng, đôi mắt long lanh bỗng dưng đỏ lên
Giường to như vậy, thiếu thân hình cao lớn của Hoắc Ưng, có vẻ phá lệ trống rỗng. Khanh Khanh vươn tay, sờ sờ vị trí bên cạnh, lúc trước mỗi một đêm, hắn đều nằm ở chỗ đó, nàng vươn tay, là có thể đụng đến ngực của hắn.
Tối nay, chỗ đó một mảnh lạnh lẽo.
Khẽ cắn môi dưới, Khanh Khanh lại lần nữa xoay người, nàng nhắm chặt hai mắt, lại vẫn là ngủ không được.
Lại qua hồi lâu, nàng nhỏm dậy, đi đến góc tủ gỗ để quần áo, lấy ra một kiện áo choàng cổ xưa của nam nhân. Áo choàng ấm áp rất nặng, có hương vị của Hoắc Ưng, tuy rằng thực nhẹ, nhưng quả thật là hơi thở của hắn. Nàng phủ áo choàng lên người.
Giống như là hắn đang ôm nàng —-
Nàng không có bao nhiêu tưởng tượng, dùng áo choàng gắt gao ôm lấy bản thân, lại một lần nữa nằm trở lại trên giường.
Môi đỏ mọng sâu kín thở dài, nàng nhắm lại hai tròng mắt, ảo tưởng Hoắc Ưng đang ở bên cạnh nàng .
Ánh trăng mông lung, đêm thực tĩnh lặng, thực tĩnh lặng.
Ngày thứ hai, Hoắc Ưng vẫn không trở về.
Vì để không phải nhớ đến hắn, Khanh Khanh rời đi phòng ở, đến khu nhà dài đằng trước đi hỗ trợ, thẳng đến cả người gân cốt đau nhức, mới trở lại trong phòng đi ngủ.
Ngày thứ ba, nàng cố gắng thử nấu ăn, lòng bàn tay còn bị dao nhỏ cắt tạo ra vài miệng vết thương. Thương thế không nghiêm trọng, nhưng đại nương lại phá lệ ngạc nhiên, cố ý đem nàng đuổi ra phòng bếp.
Nàng đi xung quanh khu nhà dài vài vòng, đi thong thả quay lại rừng cây phong, cước bộ càng phóng càng chậm, không muốn trở lại trong phòng trống vắng kia.
Hắn không có trở về, nàng một mình ở trong phòng, hảo tịch mịch —-
Khi àng đang ở rừng cây phong, lục tìm lá cây phong đỏ rực nhất, cách đó không xa truyền đến một tiếng vang mỏng manh.
“—-”
Là thanh âm gì?
Nàng dừng lại động tác, hồ nghi ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe.
“—-”
Tiếng vang lớn hơn một chút, lại vẫn không rõ ràng lắm. Nàng đợi một hồi lâu, suy nghĩ xác định xem đó là thanh âm gì .
Không bao lâu, thanh âm kia lại lần nữa vang lên, lúc này rõ ràng hơn một chút. Nàng lập tức phát hiện, đó là tiếng người kêu cứu.
Khanh Khanh vội vàng vén váy đạp trên lá cây phong, xuyên qua núi rừng rậm rạp, nhắm thẳng ở chỗ sâu chạy đi, tìm kiếm nơi phát ra thanh âm cầu cứu.
“Đi —- mau tránh ra —-”
Giọng nói hoảng sợ truyền đến, theo vách núi bên cạnh truyền đến.
Khanh Khanh thở hổn hển chạy tới, thế này mới nhìn thấy, đệ đệ của Hoắc Ưng, đang bị một con mèo rừng vây ở vách đá. Mèo rừng có lông màu hoàng kim (màu vàng chói), hình thể cơ hồ lớn hơn một nam hài bình thường, nó chính lộ ra nanh vuốt, phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp.
(* mèo rừng: hay còn gọi là mèo hoang, một giống mèo nhỏ)
Nam hài kinh hãi cực kỳ, lại đi lui về phía sau từng bước, hắn lòng bàn chân dẫm phải hòn đá nhỏ, ngã nhào về phía sau vách núi không thấy độ sâu.
“Đừng lùi lại nữa!” Khanh Khanh sợ hãi kêu một tiếng, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mèo rừng cùng nam hài đồng thời ngẩng đầu lên, mèo rừng lộ ra răng nanh trắng muốt đe dọa, nam hài trên mặt có thật sâu kinh hoảng cùng sợ hãi.
Nàng hít sâu một hơi, lục tìm một thanh củi khô, đối với mèo rừng vung lên, thét to.
“Xem bên này, đúng, chính là ngươi, bổn miêu, mau cút! Có nghe hay không! Mau cút a —-” Nàng mặt ngoài trấn định, kì thực hai chân không ngừng run rẩy, trong lòng sợ hãi cực kỳ.
Mèo rừng trừng lớn mắt hiện lên đồng tử vàng óng ánh, phút chốc há mồm gầm gừ, trong cổ họng phát ra trầm thấp tiếng vang đe dọa.
“Rống —-”
Cả tòa rừng rậm vọng lại tiếng rống của nó, kia rống lên một tiếng không ngừng mở rộng, làm người ta trong lòng run sợ.
Khanh Khanh hai tay không ngừng phát run, lại từng bước cũng không chịu lui, tiếp tục phô trương thanh thế, vung thanh củi khô, kêu to.
“Đến a, đến a! Ta mới không sợ ngươi! Nếu không đi, ta liền đem ngươi làm thịt ăn —-” Nàng hô, không chịu thoái lui, nhượng bộ.
Mèo rừng đi về phía trước từng bước, hung ác gầm gừ.
Khanh Khanh không cam lòng yếu thế, cũng đi phía trước tiến thêm một bước, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm mèo rừng, dùng sức huơ huơ củi khô.
“Mau cút!” Nàng quát, liên tục dậm chân.
Không biết là phô trương thanh thế có hiệu quả, hay là mèo rừng kia đoán rằng, nàng kỳ thật cũng không ngon miệng, không đáng mạo hiểm có khi sẽ bị giết. Tóm lại, nó lại gầm gừ thêm hai tiếng, tiếp theo ve vẩy cái đuôi, liền xoay người biến mất ở trong rừng rậm, không hề để ý tới bọn họ.
Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, hướng nam hài chạy tới, ôm cổ nam hài bị dọa cho lăng ngốc.
“Không có việc gì, không có việc gì, nó chạy —-” Nàng thì thào nói, khắc chế không được vẫn run run. Vừa mới có như vậy trong nháy mắt, nàng rất sợ con mèo rừng này hung tính, dùng răng nanh trắng muốt cắn đứt cổ của nàng—-
Nam hài nắm chặt xiêm y của nàng, đem mặt chôn ở trong lòng nàng, cũng không ngừng run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, liên tục hít sâu, tiếp theo oa một tiếng khóc đi ra.
“Ô…… Ta sợ……”
“Ô…… Ta biết, ta biết, ta cũng rất sợ……” Khanh Khanh gật gật đẩu, một mặt vỗ về lưng của hắn, cũng đi theo giọng nói nghẹn ngào, lệ một chuỗi lăn xuống
“Ô ô…… Thật đáng sợ……”Nam hài nức nở nói.
“Ô ô…… Đúng vậy, thật đáng sợ……” Khanh Khanh khóc đồng ý.
Hoắc Ưng theo tiếng khóc, nhanh chóng chạy tới, thấy một lớn một nhỏ đang ngồi ở vách núi ôm nhau, cùng nhau khóc rống thất thanh.
“Làm cái gì?!” Hắn nhăn lại mày rậm, thanh âm cứng ngắc hỏi .
Khanh Khanh lệ chưa khô, khóc càng to hơn.
“Chúng ta —- chúng ta —-” Lòng như có quỷ, nàng nói không nên lời tình hình cụ thể, nước mắt lại tích táp rơi xuống
Nam hài cũng là vừa nhìn thấy Hoắc Ưng, toàn thân liền cứng ngắc, vội vàng lau khô nước mắt, giãy ra ôm ấp của nàng, nhanh như chớp chạy vào trong rừng rậm.
“Đợi chút —-” Khanh Khanh đứng lên, vội vàng muốn đuổi theo.
Mới bước một bước, cổ tay liền cảm thấy căng thẳng, cả người nàng bay lên không, bị nắm chặt kéo lại, Một tiếng trống vang lên, ngã vào trong lòng của Hoắc Ưng
“Ngươi khóc cái gì?” Hắn tức giận chất vấn.
“Ngươi đừng lôi kéo ta, ta —- đệ đệ của ngươi —-” Nàng sốt ruột giãy dụa, lệ như hạt chân châu lại lăn xuống hai má.
“Hắn có thể chiếu cố chính mình.” Hắn thô lỗ nói, tức giận sự coi thường của nàng, mà nước mắt của nàng, càng làm hắn thấp thỏm lo âu.
Khanh Khanh gấp đến độ muốn đánh nhau với hắn. “ Nhưng là, trong rừng có mèo rừng, nếu lại làm cho hắn gặp gỡ, sẽ có nguy hiểm.” Nàng vội vàng nói.
Hắn ngẩn người, lập tức phản ứng lại, một tay ôm eo nhỏ của nàng, chân nhún một chút, liền phi thân chạy vào núi rừng, con ngươi đen như ánh mắt chim ưng, dễ dàng nhìn thấy nam hài đang chạy trốn ở phía trước
Hắn đạp nhẹ xuống ngọn cây, dùng cánh tay còn lại, một phen nắm lấy áo tiểu đệ.
“Buông —-”Nam hài căm giận ra tiếng, ngửa đầu trừng mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc mà hồng, vẫn có lưu lại nước mắt.
“Lại giãy GIụa, ta liền đem ngươi ném xuống khe suối.” Hoắc Ưng lạnh lùng nói, khẩu khí kia cũng không giống phô trương thanh thế. Hắn mang theo một lớn một nhỏ, về đến chỗ ở sân sau của bản thân, phá cửa đi vào trong nhà, đi vào trước giường.
Hắn buông ra một bàn tay, đem Khanh Khanh quăng đến trên giường.
“Ai nha!” Nàng khẽ kêu một tiếng, hơi có chút đau.
“Đợi, không được chạy loạn.” Con ngươi đen nhìn quét qua nàng, trừng nàng liếc mắt một cái làm như cảnh cáo, thẳng đến sau khi nàng ngoan ngoãn gật đầu, mới lại ôm tiểu nam hài, xoay người phi thân thoát ra khỏi cửa.
Đi đến chậu nước, Khanh Khanh dính ẩm ướt khăn tay, lau đi nước mắt trên mặt. Lòng bàn tay non mềm, truyền đến sự đau đớn bỏng rát, làm cho nàng cúi đầu rên lên một tiếng.
Mở lòng bàn tay ra, thế này mới phát hiện, miệng vết thương bị dao cắt lúc trước, vì động tác dùng sức vung thanh củi khô mà sớm vỡ ra, đang chảy ra một chút máu tưới.
Nàng cẩn thận đưa tay tẩm ở trong nước, cẩn thận tẩy trừ miệng vết thương, có cảm giác đau rát quất thẳng tới.
“Tay làm sao vậy?”
Sau lưng vang lên thanh âm, Khanh Khanh hoảng sợ, kích động xoay người, đem một đôi tay nhỏ bé giấu ở phía sau.
“Ngươi —- ách —- ngươi trở về thật nhanh.” Nàng nhẹ giọng nói, biết bản thân khả năng có tiêu tốn cả đời, cũng không có thể có được thói quen nhận biết hành vi vô thanh vô tức này của hắn .
Cả đời —- nàng cùng hắn, sẽ có cả đời sao……
Mày rậm nhíu chặt, mặt nhăn lại, trong con ngươi đen có chút đăm chiêu
“Ta hỏi, tay làm sao vậy?” Hắn lặp lại.
“Ách —- không có gì —-” Nàng lại rụt lui bả vai.
Hắn nheo lại mắt. “Vươn tay ra.”
“Thực…… Thật sự không có gì……” Khanh Khanh lui về phía sau vài bước, lại đụng phải cạnh bàn, đè nặng miệng vết thương, lập tức dẫn phát đau đớn kịch liệt .
Nàng rên một tiếng, khóe mắt chảy ra một giọt lệ.
Hoắc Ưng có chút căm tức, đột nhiên hét to. “Vươn ra!”
Thanh âm kia như tiếng sấm sét rầm vang, oanh Khanh Khanh run run không thôi, vội vàng ngoan ngoãn vươn tay.
Vừa nhìn thấy trên bàn tay trắng mịn, che kín rậm rạp vết cắt, Hoắc Ưng sắc mặt trầm xuống, bắt lấy cổ tay nàng.
“Vì sao lại bị như thế?”
“Ta —- ta—-”Tay hắn cầm nhẹ, không có làm đau nàng, như vậy nắm, thậm chí là có chút ôn nhu, nhưng hắn thanh âm cứng ngắc chất vấn của hắn, vẫn là làm nàng nhịn không được lắp bắp.
“Ngươi sẽ không có thể an phận chút sao?” Hắn quát lớn, nắm lấy cổ tay nàng, một mặt vội vàng lục tung.
“Ta chỉ là muốn hỗ trợ —-” Nàng ủy khuất cúi đầu, bị hắn nắm tay ở trong phòng có cảm giác nhiễu loạn .
Thanh âm trách cứ lại truyền đến, trầm thấp tiếng nói, ở trong phòng vọng lại. “ Ta nói rồi, không được đi về phía sau cánh rừng.”
“Ách —- nhưng là —- mèo rừng công kích hắn, hắn đang ở cầu cứu a, ta không thể thấy chết mà không cứu —-”
“Ngươi ngay cả bản thân đều chiếu cố không tốt, sao có thể cứu người?”
“Nhưng ta đem mèo rừng bị ta cưỡng chế di dời a!” Nàng có chút không phục, lại chỉ dám ở miệng nhỏ giọng oán giận.
Hắn nghe thấy được. “Đó là do ngươi gặp may.”
Hàm răng cắn môi đỏ mọng, mày liễu nhíu lại, tức giận hắn xem thường nàng, lại nói không nên lời phản bác. Xác thực nàng lên núi phía sau trại là vì cảm thấy nhàm chán, nhưng hắn cũng không cần nói thẳng ra như thế, giống như nàng không đúng tý nào!
Hoắc Ưng mở ra hòm gỗ, ở góc tìm ra một bình thuốc nhỏ màu trắng, hắn lấy miệng mở nút nọ, đem bột phấn bên trong rắc vào miệng vết thương trên lòng bàn tay của nàng.
“A!” Khanh Khanh kêu nhỏ, đau nghĩ muốn rút tay về.
Hắn gắt gao cầm, không cho nàng giãy.
“Không nên cử động!”
Thuốc bột ngấm tiến vào miệng vết thương, nàng đau đến nước mắt chảy xuống, thân thể mềm mại không ngừng run run.
“Rất đau……” Nàng hô nhỏ.
Gặp cặp mắt to kia lại xuất hiện lệ, mày rậm nhíu chặt, mắt thẳng tắp trừng nàng.
Sau một lúc lâu, Hoắc Ưng thấp rủa mấy tiếng, thô lỗ đem nàng ôm vào trong lòng. “Đừng khóc, đau một chút mà thôi.”
Hắn nhẹ nói
“Rất đau……” đầu nhỏ chôn ở trong lòng hắn, nghẹn ngào lặp lại.
Hắn lại cúi đầu mắng vài câu, mới không cam lòng tình nguyện đáp: “ Đau mới mau khỏi.”
Kỳ thật, đau đớn cũng không lâu dài, không đầy trong chốc lát sau, lòng bàn tay đã không hề cảm thấy đau nữa, nhưng Khanh Khanh vẫn quyến luyến ôm ấp của hắn, có một tiếng lại một tiếng nức nở, không chịu rời đi. Mấy ngày nằm một mình một giường, ôm ấp của hắn, độ ấm của hắn, hương vị của hắn, là như vậy ấm áp quen thuộc. Hơn nữa, nàng mơ hồ phát hiện, hắn ngôn ngữ thô lỗ, kỳ thật trong đó có một chút quan tâm.
Tuy rằng, kỹ xảo an ủi kia thật sự còn chờ tăng mạnh, nhưng bị hắn ôm vào trong ngực như thế này, vỗ, ôm, nàng vẫn là trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm thấy hảo cảm động, hảo cảm động —-
~~~~~~~~~~~
Sau một hồi mưa to đã ngừng, Hoắc Ưng mang nàng đi vào trong núi .
Hắn muốn đầu bếp nữ chuẩn bị thỏa đáng đồ ăn, liền mang theo nàng ra cửa trại. Dọc theo đường đi, bọn họ trải qua hai khe núi, một tòa thác nước, không ngừng hướng lên trên đi đến, đi hơn nửa buổi sáng, vẫn chưa đến nơi cần đến.
Khanh Khanh cầm theo cái rổ, dẫm lên lá cây rụng bị nước mưa tẩm ướt, thở hổn hển đi theo phía sau Hoắc Ưng.
Hắn đi được thật nhanh, hơn nữa hai chân thon dài, cất một bước bằng vài bước của nàng, nàng cố gắng nghĩ muốn đuổi kịp, nhưng khoảng cách giữa hai người lại thủy chung không có ngắn lại.
A, đừng —- chớ đi nhanh như vậy a —-
Nàng ở trong lòng la lên, lại không có can đảm nói ra, sợ hắn ngại nàng chậm chạp, sẽ nhẫn tâm đem nàng bỏ qua một bên.
“Nhanh lên.” Hắn đứng ở phía trước, lạnh giọng nói.
“Được —- được —-” Đừng nói cước bộ phải nhanh hơn, nàng ngay cả trả lời đều không còn lực.
“ Ngươi mệt mỏi sao ?” Hắn nhíu mày, không hiểu được thể lực của nữ nhân , nhưng lại cùng nam nhân có chênh lệch lớn như vậy. Hắn đi qua sơn đạo rất nhẹ nhàng, nàng đi tới như là muốn bỏ lại cái mạng nhỏ.
Lúc này, nàng ngay cả khí lực trả lời cũng không có, chỉ có thể suy yếu lắc đầu.
Hoắc Ưng nhướn mi, nhìn nàng gian nan tiêu sái, đi được vài bước, nhất định phải dừng lại thở dốc. Sau một lúc lâu, hắn hướng nàng vươn tay.
“Lại đây.”
“A?” Nàng nháy nháy mắt, đối diện bàn tay to ở phiá trước đang vươn ra kia, nhìn ngốc lăng.
Hắn hít sâu một hơi, tính nhẫn nại có hạn. “ Ta gọi là ngươi lại đây.”
Khanh Khanh thế này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng cầm tay hắn, nhận hiệp trợ.
Hai người tiếp tục hướng trong núi đi đến, giữa núi rừng rất là âm u, chỉ ngẫu nhiên có chút tía nắng của mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống.
Bị hắn nắm tay, đi trong sơn đạo tựa hồ trở nên dễ dàng hơn một chút, nàng cúi đầu, chuyên tâm đếm bước chân, thế này mới phát hiện, hắn còn cố ý thả chậm tốc độ, phối hợp với tốc độ chậm chạp của nàng.
“Chúng ta đang đi đâu?” Nàng hỏi, thanh âm rất nhỏ, sợ kinh phá sự yên tĩnh giữa núi rừng.
“Ôn tuyền.” Hắn nhìn nàng liếc mắt một cái, lại quay đầu đi, tiếp tục đi về phía trước
(*ôn tuyền: suối nước nóng)
Khanh Khanh gật đầu, đi được có chút mỏi.
“Còn bao lâu?”
“Ngay tại đằng trước.” Hoắc Ưng thản nhiên nói, dẫn nàng xuyên qua vài cọc gỗ dựng bạt che trời, lại lướt qua một tòa cự nham. Ở trước mặt hai người, bỗng nhiên xuất hiện một ôn tuyền.
Nước trong ôn tuyền trong suốt thấy đáy, vây xung quanh là những cự thạch, trong ôn tuyền còn lượn lờ sương trắng, u tĩnh mà xinh đẹp, làm người ta cảm thấy thoải mái.
“Đem quần áo thoát.” Hoắc Ưng hạ chỉ thị.
“Sao?” Nàng đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bất khả tư nghị.
Cởi quần áo? Người này? Chẳng lẽ hắn lại muốn —- ách —-
Chỉ là tưởng tượng, mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng
“Đem quần áo thoát.” Hắn mày rậm nhíu lại, không kiên nhẫn lặp lại. “ Đi xuống ngâm mình ở trong nước ấm một chút.”
“Không phải ngươi muốn ngâm mình sao?” Khanh Khanh trừng mắt nhìn, tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo, nắm có chút nhanh.
Hắn mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn nàng. “ Ban đêm ôm lấy đến giống như khối băng cũng không phải ta.”
“Nha.” Khanh Khanh xấu hổ cúi đầu, hai má càng hồng, không hiểu cảm thấy có chút áy náy.
Nàng thể chất hư hàn, tay chân luôn lạnh như băng, ban đêm vào thu đông lại thường xuyên đông lạnh, ngủ không được. Sau khi tới phía Nam, ban đêm có hắn làm bạn, thân hình nóng hừng hực cực nóng kia, làm tứ chi của nàng cũng ấm lên, nàng ngủ, ngủ, tổng nhịn không được ôm chặt, chui vào trong lòng hắn .
Ở dưới ánh mắt sắc bén, nàng chậm quá cởi ra áo khoác, nhìn nước trong ôn tuyền.
Sau khi cởi xuống áo khoác, Hoắc Ưng vẫn đứng ở trước mặt nàng, chằm chằm nhìn nàng.
“Ách…… Ngươi…… Cũng nên đi qua một bên……” Khanh Khanh mắc cỡ đỏ mặt hỏi.
Hắn hai tay ôm ngực, không nói một câu, ngược lại nhướng mi
Nhìn biểu tình của hắn, chỉ biết hắn không chịu!
Nàng nhận mệnh thở dài, chỉ có thể bản thân xoay người sang chỗ khác, dùng tốc độ nhanh nhất, cởi xiêm y ra, tiếp theo nhanh chân tiến xuống ôn tuyền.
Mới bước xuống suối nước nóng, nàng liền thoải mái phát ra tiếng thở dài.
Nước suối không nóng lắm, ôn ôn, có cảm giác thập phần thoải mái.
Nàng không dám quay đầu lại, sợ lại nhìn thấy cặp con ngươi đen sâu không lường được kia. Nàng thật cẩn thận, đi lên phía trước đi được càng sâu một ít, sau khi xác định Hoắc Ưng hẳn là xem không rõ ràng lắm, mới dám trở lại.
Mới vừa quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú kia nhưng lại gần trong gang tấc!
“A!” Khanh Khanh sợ tới mức đổ về phía sau, bản năng vươn tay, ôm chặt đầu vai trần trụi của hắn.
“Đứng chắc.” Hắn thản nhiên nói, hai tay sớm nắm ở thắt lưng của nàng
Khanh Khanh mặt đỏ bừng, cuống quít che khuất lỏa ngực, tầm mắt cố định ở trên ngực của hắn, không dám xuống chút nữa xem.
Trời ạ, hắn động tác như thế nào nhanh như vậy? Nàng thậm chí không có nghe thấy thanh âm hắn xuống nước .
“Ta…… Ta nghĩ đến ngươi…… Ngươi không ngâm mình……” Nàng lắp bắp nói.
“Nước rất sâu.”
Hắn đơn giản phun ra ba chữ, giống như cái này đủ để giải thích hết thảy.
Khanh Khanh có chút há hốc mồm, lĩnh ngộ đến hắn xuống nước là vì bảo hộ nàng, tránh cho nàng ở trong nước té ngã, mà không phải yêu cầu hoan ái —-
Hơi nước tràn ngập ở trong không khí, Hoắc Ưng như chim ưng dựa vào cự thạch, hai tay đem nàng vòng vào trong ngực. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng sườn mặt như khắc đá của hắn, thân mình ấm áp, ngực cũng ấm áp.
Rốt cục hiểu được, hắn là lo lắng nàng tay chân lạnh như băng, mới mang riêng nàng tới chỗ này. Tuy rằng miệng hắn cũng không thừa nhận, nhưng nhất cử nhất động của hắn, tất cả đều là xuất phát từ sự quan tâm đối với nàng .
Như vậy, hắn là có một chút để ý đến nàng đi?
“Cám ơn ngươi.” Khanh Khanh hướng về phía hắn, tựa vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập của hắn, khóe miệng nộ ra mỉm cười.
Trên khuôn mặt luôn kiên cường, nàng đột nhiên nói lời cảm tạ, hiện lên một tia quẫn bách.
Tuy rằng biểu tình kia biến mất cực nhanh, hắn đảo mắt lại khôi phục lạnh lùng. Nhưng nàng vẫn là cảm thấy, bản thân giống như vừa ăn một khối đường, trong lòng thật ngọt, thật ngọt —-
Khanh Khanh vẫn ngồi ở trong ôn tuyền, ngâm mình đến cả người đỏ lên, rất giống con tôm bị luộc lên, hắn mới cho phép nàng đứng dậy.
Nàng trước mặc vào xiêm y, ở dưới sự chú mục của hắn đỏ bừng mặt, tiếp theo hầu hạ hắn cũng mặc vào quần áo. Hai người ngồi ở cạnh suối nước, ăn cơm mang sẵn theo.
Khanh Khanh cái miệng nhỏ nhắn ăn, thỉnh thoảng giương mắt vụng trộm nhìn Hoắc Ưng.
Hắn vẫn như trước, chuyên chú dùng cơm, không mang theo biểu tình gì, thậm chí không có nhìn nàng liếc mắt một cái. Cũng không biết vì sao, nàng nghĩ, nàng là có thể như vậy nhìn hắn ăn cơm, cho dù nhìn cả đời, cũng không chán ghét.
Không làm rõ được vì sao, chính là ngực tràn đầy đầy ấm áp, có loại cảm giác kỳ dị không hiểu nổi. Kia không phải vì ôn tuyền, mà là vì hắn.
Vì sao đâu?
Nàng đau khổ suy tư, lại nghĩ không ra đáp án. Cảm giác này rất xa lạ, nàng lúc trước chưa từng cảm thụ qua.
Thời gian ở giữa dòng trầm mặc, sau khi dùng hoàn cơm, nàng thu thập bát đũa, lại kinh dị phát hiện, hắn ăn hết đồ ăn, ngay cả canh cũng không dư thừa. Liền ngay cả đầu bếp nữ không cẩn thận cho thêm cà rốt vào canh, cũng đều bị hắn ăn một chút không còn dư thừa.
Khanh Khanh đang cầm bát canh, kinh ngạc ngẩng đầu.
Nam nhân này —- nhìn như không thay đổi, trên thực tế, lại là có chút cải biến.
“Xuống núi.” Hắn đơn giản nói, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng.
Chính là, lúc này, thời điểm xuống núi, hắn chủ động cầm tay nàng.
Khanh Khanh trong lòng run lên, lại lần nữa nhìn về phía hắn. Lúc này đây, nàng không thể thu hồi tầm mắt, chỉ có thể si ngốc nhìn hắn.
Nháy mắt kia, hết thảy đều trở nên rõ ràng.
Nàng thương hắn.
/10
|