Giọng nói này rất quen, thế nhưng Diệp Từ không sao nhớ nổi nó là của ai.
"Sao đấy? Mới nói chuyện trong game đó, ra ngoài này đã không nhận ra mình là ai rồi sao? Xem ra mình phải thường xuyên gọi điện cho cậu mới được." Giọng nói đầy cởi mở bên đầu dây kia lại vang lên, mang theo cảm giác tươi mới như ánh nắng buổi sớm mai.
"Dịch Thương?" Diệp Từ chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng với vẻ không chắc chắn lắm.
"Mình cứ tưởng cậu quên mình thật rồi chứ." Dịch Thương cười to nói, cái cách nói chuyện của cậu ta vẫn thế, hệt như từ xưa đến nay chưa từng thay đổi vậy.
Bỗng nhiên Diệp Từ có cảm giác thời gian đang quay ngược lại.
Dường như cô chưa từng trải qua mười năm kinh khủng ấy, cũng chưa từng làm những chuyện tổn thương những người bạn của mình, cũng chưa từng rời xa họ. Bọn họ vẫn là những người bạn thân từ thưở thiếu thời.
"Ngày mai cùng đi ăn cơm không?" Dịch Thương thấy Diệp Từ không nói gì, liền nói thẳng luôn mục đích của cuộc điện thoại này.
Diệp Từ giật mình, dường như cô chợt nhớ đến cái gì đó. Ngày trước, hình như có một lần Dịch Thương cũng gọi điện hẹn cô cùng ra ngoài ăn cơm, nhưng khi ấy cô mải mê luyện cấp trong game nên đã thẳng thừng từ chối lời mời của cậu ấy.
Hiện giờ nhất định cô sẽ không làm như vậy. “Được, ở đâu?”
“Hở? Cậu đồng ý?” Lần này đến lượt Dịch Thương kinh ngạc.
“Hở? Mình đồng ý thì sao? Có gì lạ à?”
“Không phải, vì mình thấy cậu luyện cấp điên cuồng quá, sợ hẹn cậu ra ngoài cậu sẽ không đi." Dịch Thương ở đầu bên kia bắt đầu gãi đầu, xem ra bản thân cậu ta thực không hiểu nổi Diệp Từ đang nghĩ gì.
Diệp Từ gượng cười, xem ra trước đây tính tình mình thật là không tốt có tiếng. Tuy nhiên, ngược lại hiện giờ cô lại thấy vui mừng, vì cô vẫn còn thời gian để sửa đổi: “Còn chuyện gì nữa không? Cho mình thời gian, địa điểm, đúng giờ mình sẽ đến.”
Dịch Thương vội vàng nói thời gian, địa điểm dùng cơm cho Diệp Từ, cả hai trò chuyện thêm vài câu liền cúp điện thoại.
Sáng hôm sau, Diệp Từ dậy thật sớm, dọn nhà sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài.
Thành phố này mười năm trước đã được bầu là “Thành phố tốt nhất của nhân loại.” Kiến trúc đô thị xanh hóa không chê vào đâu được. Diệp Từ vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt cô là một màu xanh biếc của công viên cạnh nhà và bầu không khí trong lành tươi mát, khiến cho cả tinh thần lẫn thể xác cô đều cảm thấy thư thái.
Diệp Từ hít sâu một hơi, thở ra thật dài, dường như muốn đem khí thải cùng tất cả những chuyện phiền toái tích tụ trong quá khứ đẩy hết ra ngoài.
Thời gian vẫn còn sớm, Diệp Từ định đi bộ đến chỗ hẹn. Đi một đoạn, cô càng hăng hái, bước chân từ tốn nhẹ nhàng chuyển sang chạy.
Mặc dù hơi mệt một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng được sống thật là tốt.
Cô chạy một mạch đến chỗ hẹn, từ rất xa đã thấy Lưu Sướng quần sooc áo phông đứng ở trước cửa tiệm cơm, cô nàng thấy Diệp Từ liền vội vàng vẫy tay, Diệp Từ chạy đến trước mặt Lưu Sướng, khom lưng tay chống đầu gối thở dốc.
“Cậu làm gì vậy, định tham ra chạy marathon à?” Lưu Sướng nhìn Diệp Từ đang thở dốc, cười nói, sau đó kéo nàng lên lầu trên.
Dịch Thương và Đổng Âm đã đến từ trước.
Dịch Thương vẫn như trước, tay cầm máy tính bảng bấm không ngừng Đổng Âm ngồi bên cạnh hắn ngoái đầu sang xem, có vẻ như đang tranh luận cùng Dịch Thương rất sôi nổi cái gì đó. Hai người thấy Diệp Từ tới liền ngẩng đầu lên, vui mừng chào hỏi cô, giống như ngày còn bé vậy, không hề có ác cảm.
Bốn người vừa ngồi xuống, phục vụ liền đưa thực đơn lên.
Mọi người đưa đẩy một hồi, cuối cùng thực đơn đến tay Diệp Từ, cô lại sững sờ, thật ra cô không biết ba người kia thích ăn gì. Theo lý mà nói, bọn họ là bạn bè cùng nhau lớn lên, nên hiểu rõ đối phương, thế nhưng Diệp Từ thực sự cảm thấy mắc nợ bọn họ, cô đối với mấy người bọn họ thực sự là hiểu biết quá ít.
Lưu Sướng thấy Diệp Từ ngẩn người, liền lấy thực đơn trong tay cô, cười nói: “ Hôm trước cậu giúp mình tìm một bộ trang bị đầy đủ như thế, hôm nay để mình mời, mình gọi món cho.” Cô nàng nói xong liền thành thạo kêu mấy món mọi người thích ăn.
Diệp Từ nghe Lưu Sướng gọi món, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Lưu Sướng, đúng lúc Lưu Sướng cũng quay lại nhìn cô, hai người cùng mỉm cười.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, chẳng qua, trên bàn lại thừa ra một bộ bát đũa, Diệp Từ thấy thế liền hỏi: “Có phải còn hẹn ai nữa không?”
Dịch Thương nhìn về phía cửa ra vào, thuận miệng nói: “Chắc sẽ đến ngay thôi, không cần đợi anh ta, cứ ăn trước đi.”
Cậu ta vừa dứt lời liền có một giọng nam vang lên đáp lại từ phía sau bốn người bọn họ: “Thật là chơi không đẹp, không đẹp nha, oắt con Dịch Thương nhà cậu mời tôi đi cơm, lại không thèm đợi tôi đến à!”
Diệp Từ và mọi người quay đầu lại nhìn, đập vào mắt bọn họ là một người thanh niên có dáng người cao lớn. Anh ta bước đi rất nhanh, nhưng cũng rất vững chãi, mái tóc cắt ngắn húi cua, thấy được cả da đầu. Khi hắn đến, Dịch Thương lập tức đứng dậy ôm vai chào.
Mà Đổng Âm và Lưu Sướng cũng mỉm cười gật đầu chào, dù không hề đứng dậy ôm người bạn kia như Dịch Thương, nhưng xem ra người thanh niên này khá là thân với bọn họ.
Diệp Từ không biết người thanh nhiên này, nhưng cô cũng đứng lên nhìn bọn họ chào hỏi nhau.
Dịch Thương và người thanh niên kia chào hỏi vài câu rồi kéo người nọ ngồi xuống, sau đó quay sang nhìn Diệp Từ, tươi cười giới thiệu: "Tiểu Từ, đến đây, mình giới thiệu với cậu, đây là thầy giáo mà mình quen khi học quân sự hồi cấp 3. Ngày xưa là thầy nhưng giờ là anh em tốt của mình..."
Người kia không đợi Dịch Thương giới thiệu xong đã vươn tay về phía Diệp Từ, cười nói: "Đừng nghe Dịch Thương nói nhảm, thầy gì chứ, anh là một người bình thường thôi. Anh là Hà Tiêu. Anh nghe mọi người nói về em khá nhiều, em là Diệp Từ đúng không? Trước đây có mấy lần anh bảo mấy em ấy mời em cùng đi, nhưng nghe nói em có việc bận, mãi đến hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, thật hân hạnh hân hạnh."
Mấy lần trước? Diệp Từ không thể nào nhớ nổi những chuyện này, đối với cô nó đã là chuyện của mười năm trước, làm sao mà cô nhớ ra đây? Cô cũng nhanh chóng đưa tay ra bắt tay Hà Tiêu, bàn tay người thanh niên này có khá nhiều vết chai, đúng là một quân nhân.
"Chào anh, mấy lần trước em có việc bận, thật ngại quá." Cô mỉm cười lịch sự nói.
"Có gì đâu mà ngại. Có thể quen biết thì là bạn bè cả!” Hà Tiêu có vẻ là người khá cởi mở, không chút chú ý mấy chuyện vặt vãnh.
Giới thiệu xong xuôi, mọi người ngồi xuống ăn xơm, không khí vô cùng hòa hợp. Cũng chẳng nói được mấy câu, chủ đề liền tự nhiên mà nói tới game Vận mệnh.
“Hà ca, anh cũng chơi Vận mệnh sao? Mấy lần trước hỏi anh đều không nói, hôm nay nhất định phải trả lời bọn em!” Dịch Thương nhìn Hà Tiêu cười nói
“Lần này đến cũng là vì chuyện này.” Hà Tiêu nhìn mọi người: “Anh đúng là có chơi Vận mệnh, hơn nữa còn định đến cấp 10 sẽ lập một công hội.”
“Oa, muốn lập công hội hả! Đã có nhiều người chưa?” Đổng Âm nhìn Hà Tiêu với vẻ sùng bái, hai mắt cô nàng sáng bừng như ánh sao vậy.
“Nhiều người, đều là bạn bè xuất ngũ.”
“Hà ca, trong game anh tên là gì, lát về em thêm tên anh vào danh sách bạn!”
“Thiên Sơn Tà Dương”
Trong khi mọi người đang nói chuyện, Diệp Từ nghe thấy cái tên này, lập tức ngẩn người. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Hà Tiêu, anh ta là Thiên Sơn Tà Dương?
Thuở ban đầu, lúc trò chơi mới được đưa vào hoạt động, Thiên Sơn Tà Dương chưa phải là người nổi tiếng, anh ta bắt đầu nổi tiếng từ khi lập ra một công hội vô cùng nổi danh tên là Thiết Huyết Chiến Mâu. Trước đây, Diệp Từ nghe nói Thiên Sơn Tà Dương là một người rất trọng nghĩa khí, và khá là bản lĩnh. Nghe đâu từng là quân nhân, toàn bộ công hội đều được xây dựng theo hướng quân đội, đội quân chủ lực ai cũng đều là tinh anh.
Công hội của bọn họ rất đặc biệt so với những công hội uy tín lâu đời khác. Bọn họ chỉ trong vòng ba năm đã bước vào hàng ngũ mười công hội mạnh nhất trò chơi. Đương nhiên, trong đó công lao của Thiên Sơn Tà Dương là không nhỏ.
Không chỉ như vậy, Thiên Sơn Tà Dương còn có rất nhiều bạn bè, từ thân quen đến trong công hội kẻ thù. Cô nhớ trong vận mệnh từng lưu truyền một câu nói như thế này: Bạn có thể không biết mười cao thủ đứng đầu Vận Mệnh là ai, nhưng tuyệt đối không thể không biết Thiên Sơn Tà Dương là người nào.
Bấy nhiêu đã đủ thấy cái tên Thiên Sơn Tà Dương nổi tiếng như thế nào trong game Vận Mệnh rồi.
Diệp Từ thời đó cũng biết cái người này, nhưng mối quan hệ lại chẳng có gì tốt đẹp.
Năm đó, Vận Mệnh tổ chức thành chiến giữa các công hội, Thiết Huyết Chiến Mâu thủ thành, công thành là Phong Thuyết Môn.
Trước khi khai chiến một tuần, Thiên Sơn Tà Dương bảo Dịch Thương đến tìm Diệp Từ - pháp sư đứng đầu Vận Mệnh, muốn mời cô giúp đỡ bọn họ thủ thành với cái giả cực kỳ cao. Diệp Từ cũng không từ chối, có điều ba ngày trước khi khai chiến, người của Phong Tuyết Môn tìm đến cô và trả cái giá gấp ba lần của Thiên Sơn Tà Dương, thế là cô bỏ đi.
Ba ngày sau, trong lúc Thiên Sơn Tà Dương tha thiết mong chờ cô, thì cô xuất hiện với tư cách là kẻ thù của họ.
Thực lực của hai công hội này có thể xem là tương đương nhau, Thiên Sơn Tà Dương vốn định nhờ Diệp Từ chèn ép Phong Tuyết Môn, đồng thời nâng cao danh tiếng và thứ hạng của công hội, nhưng kết cục lại thành ra thế này.
Cuối cùng tất nhiên là Thiết Huyết Chiến Mâu thua. Tuy đã cố gắng hết sức bảo vệ thứ hạng, nhưng bên trong công hội bị thiệt hại không nhỏ, phải nghỉ ngơi một thời gian rất lâu mới khôi phục được sức chiến đấu. Mà trong thời gian đó, tiến độ đánh phó bản của công hội bọn họ giảm xuống rõ rệt, phần lớn hội viên lần lượt ra đi. Có thể nói từ sau trận chiến định mệnh ấy, Thiết Huyết Chiến Mâu oai danh lẫm liệt đã dần biến mất khỏi trí nhớ của mọi người.
Bởi vì chuyện này mà mối quan hệ giữa cô và Dịch Thương, Đổng Âm hoàn toàn chấm dứt, ngay cả Lưu Sướng cũng lạnh lùng với cô.
Hầu như mọi chuyện đều bắt đầu từ cô, hiện giờ nhớ lại, cô cứ có cảm giác như đang nằm mộng. Cô không thể ngờ thì ra lần đó Dịch Thương gọi điện tìm cô là vì muốn giới thiệu Thiên Sơn Tà Dương với cô.
Cuộc sống thiên biến vạn hóa, có những chuyện thật đúng là nằm ngoài sự khống chế của mình.
"Tiểu Từ, tiểu Từ, Hà ca đang hỏi cậu kìa!” Đổng Âm thấy Diệp Từ hồi lâu không có phản ứng gì, liên tục kéo tay cô dưới bàn, Diệp Từ lúc này mới khôi phục bình thường.
“Sao cơ?”
"Hà ca lập công hội, bọn mình đều qua đấy, cậu cũng đi chứ!”
Đổng Âm nói, gương mặt cô bé vì hưng phấn mà đỏ bừng lên.
"Sao đấy? Mới nói chuyện trong game đó, ra ngoài này đã không nhận ra mình là ai rồi sao? Xem ra mình phải thường xuyên gọi điện cho cậu mới được." Giọng nói đầy cởi mở bên đầu dây kia lại vang lên, mang theo cảm giác tươi mới như ánh nắng buổi sớm mai.
"Dịch Thương?" Diệp Từ chần chừ một lúc lâu mới lên tiếng với vẻ không chắc chắn lắm.
"Mình cứ tưởng cậu quên mình thật rồi chứ." Dịch Thương cười to nói, cái cách nói chuyện của cậu ta vẫn thế, hệt như từ xưa đến nay chưa từng thay đổi vậy.
Bỗng nhiên Diệp Từ có cảm giác thời gian đang quay ngược lại.
Dường như cô chưa từng trải qua mười năm kinh khủng ấy, cũng chưa từng làm những chuyện tổn thương những người bạn của mình, cũng chưa từng rời xa họ. Bọn họ vẫn là những người bạn thân từ thưở thiếu thời.
"Ngày mai cùng đi ăn cơm không?" Dịch Thương thấy Diệp Từ không nói gì, liền nói thẳng luôn mục đích của cuộc điện thoại này.
Diệp Từ giật mình, dường như cô chợt nhớ đến cái gì đó. Ngày trước, hình như có một lần Dịch Thương cũng gọi điện hẹn cô cùng ra ngoài ăn cơm, nhưng khi ấy cô mải mê luyện cấp trong game nên đã thẳng thừng từ chối lời mời của cậu ấy.
Hiện giờ nhất định cô sẽ không làm như vậy. “Được, ở đâu?”
“Hở? Cậu đồng ý?” Lần này đến lượt Dịch Thương kinh ngạc.
“Hở? Mình đồng ý thì sao? Có gì lạ à?”
“Không phải, vì mình thấy cậu luyện cấp điên cuồng quá, sợ hẹn cậu ra ngoài cậu sẽ không đi." Dịch Thương ở đầu bên kia bắt đầu gãi đầu, xem ra bản thân cậu ta thực không hiểu nổi Diệp Từ đang nghĩ gì.
Diệp Từ gượng cười, xem ra trước đây tính tình mình thật là không tốt có tiếng. Tuy nhiên, ngược lại hiện giờ cô lại thấy vui mừng, vì cô vẫn còn thời gian để sửa đổi: “Còn chuyện gì nữa không? Cho mình thời gian, địa điểm, đúng giờ mình sẽ đến.”
Dịch Thương vội vàng nói thời gian, địa điểm dùng cơm cho Diệp Từ, cả hai trò chuyện thêm vài câu liền cúp điện thoại.
Sáng hôm sau, Diệp Từ dậy thật sớm, dọn nhà sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài.
Thành phố này mười năm trước đã được bầu là “Thành phố tốt nhất của nhân loại.” Kiến trúc đô thị xanh hóa không chê vào đâu được. Diệp Từ vừa ra khỏi cửa, đập vào mắt cô là một màu xanh biếc của công viên cạnh nhà và bầu không khí trong lành tươi mát, khiến cho cả tinh thần lẫn thể xác cô đều cảm thấy thư thái.
Diệp Từ hít sâu một hơi, thở ra thật dài, dường như muốn đem khí thải cùng tất cả những chuyện phiền toái tích tụ trong quá khứ đẩy hết ra ngoài.
Thời gian vẫn còn sớm, Diệp Từ định đi bộ đến chỗ hẹn. Đi một đoạn, cô càng hăng hái, bước chân từ tốn nhẹ nhàng chuyển sang chạy.
Mặc dù hơi mệt một chút, nhưng cô vẫn cảm thấy rằng được sống thật là tốt.
Cô chạy một mạch đến chỗ hẹn, từ rất xa đã thấy Lưu Sướng quần sooc áo phông đứng ở trước cửa tiệm cơm, cô nàng thấy Diệp Từ liền vội vàng vẫy tay, Diệp Từ chạy đến trước mặt Lưu Sướng, khom lưng tay chống đầu gối thở dốc.
“Cậu làm gì vậy, định tham ra chạy marathon à?” Lưu Sướng nhìn Diệp Từ đang thở dốc, cười nói, sau đó kéo nàng lên lầu trên.
Dịch Thương và Đổng Âm đã đến từ trước.
Dịch Thương vẫn như trước, tay cầm máy tính bảng bấm không ngừng Đổng Âm ngồi bên cạnh hắn ngoái đầu sang xem, có vẻ như đang tranh luận cùng Dịch Thương rất sôi nổi cái gì đó. Hai người thấy Diệp Từ tới liền ngẩng đầu lên, vui mừng chào hỏi cô, giống như ngày còn bé vậy, không hề có ác cảm.
Bốn người vừa ngồi xuống, phục vụ liền đưa thực đơn lên.
Mọi người đưa đẩy một hồi, cuối cùng thực đơn đến tay Diệp Từ, cô lại sững sờ, thật ra cô không biết ba người kia thích ăn gì. Theo lý mà nói, bọn họ là bạn bè cùng nhau lớn lên, nên hiểu rõ đối phương, thế nhưng Diệp Từ thực sự cảm thấy mắc nợ bọn họ, cô đối với mấy người bọn họ thực sự là hiểu biết quá ít.
Lưu Sướng thấy Diệp Từ ngẩn người, liền lấy thực đơn trong tay cô, cười nói: “ Hôm trước cậu giúp mình tìm một bộ trang bị đầy đủ như thế, hôm nay để mình mời, mình gọi món cho.” Cô nàng nói xong liền thành thạo kêu mấy món mọi người thích ăn.
Diệp Từ nghe Lưu Sướng gọi món, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Lưu Sướng, đúng lúc Lưu Sướng cũng quay lại nhìn cô, hai người cùng mỉm cười.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, chẳng qua, trên bàn lại thừa ra một bộ bát đũa, Diệp Từ thấy thế liền hỏi: “Có phải còn hẹn ai nữa không?”
Dịch Thương nhìn về phía cửa ra vào, thuận miệng nói: “Chắc sẽ đến ngay thôi, không cần đợi anh ta, cứ ăn trước đi.”
Cậu ta vừa dứt lời liền có một giọng nam vang lên đáp lại từ phía sau bốn người bọn họ: “Thật là chơi không đẹp, không đẹp nha, oắt con Dịch Thương nhà cậu mời tôi đi cơm, lại không thèm đợi tôi đến à!”
Diệp Từ và mọi người quay đầu lại nhìn, đập vào mắt bọn họ là một người thanh niên có dáng người cao lớn. Anh ta bước đi rất nhanh, nhưng cũng rất vững chãi, mái tóc cắt ngắn húi cua, thấy được cả da đầu. Khi hắn đến, Dịch Thương lập tức đứng dậy ôm vai chào.
Mà Đổng Âm và Lưu Sướng cũng mỉm cười gật đầu chào, dù không hề đứng dậy ôm người bạn kia như Dịch Thương, nhưng xem ra người thanh niên này khá là thân với bọn họ.
Diệp Từ không biết người thanh nhiên này, nhưng cô cũng đứng lên nhìn bọn họ chào hỏi nhau.
Dịch Thương và người thanh niên kia chào hỏi vài câu rồi kéo người nọ ngồi xuống, sau đó quay sang nhìn Diệp Từ, tươi cười giới thiệu: "Tiểu Từ, đến đây, mình giới thiệu với cậu, đây là thầy giáo mà mình quen khi học quân sự hồi cấp 3. Ngày xưa là thầy nhưng giờ là anh em tốt của mình..."
Người kia không đợi Dịch Thương giới thiệu xong đã vươn tay về phía Diệp Từ, cười nói: "Đừng nghe Dịch Thương nói nhảm, thầy gì chứ, anh là một người bình thường thôi. Anh là Hà Tiêu. Anh nghe mọi người nói về em khá nhiều, em là Diệp Từ đúng không? Trước đây có mấy lần anh bảo mấy em ấy mời em cùng đi, nhưng nghe nói em có việc bận, mãi đến hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, thật hân hạnh hân hạnh."
Mấy lần trước? Diệp Từ không thể nào nhớ nổi những chuyện này, đối với cô nó đã là chuyện của mười năm trước, làm sao mà cô nhớ ra đây? Cô cũng nhanh chóng đưa tay ra bắt tay Hà Tiêu, bàn tay người thanh niên này có khá nhiều vết chai, đúng là một quân nhân.
"Chào anh, mấy lần trước em có việc bận, thật ngại quá." Cô mỉm cười lịch sự nói.
"Có gì đâu mà ngại. Có thể quen biết thì là bạn bè cả!” Hà Tiêu có vẻ là người khá cởi mở, không chút chú ý mấy chuyện vặt vãnh.
Giới thiệu xong xuôi, mọi người ngồi xuống ăn xơm, không khí vô cùng hòa hợp. Cũng chẳng nói được mấy câu, chủ đề liền tự nhiên mà nói tới game Vận mệnh.
“Hà ca, anh cũng chơi Vận mệnh sao? Mấy lần trước hỏi anh đều không nói, hôm nay nhất định phải trả lời bọn em!” Dịch Thương nhìn Hà Tiêu cười nói
“Lần này đến cũng là vì chuyện này.” Hà Tiêu nhìn mọi người: “Anh đúng là có chơi Vận mệnh, hơn nữa còn định đến cấp 10 sẽ lập một công hội.”
“Oa, muốn lập công hội hả! Đã có nhiều người chưa?” Đổng Âm nhìn Hà Tiêu với vẻ sùng bái, hai mắt cô nàng sáng bừng như ánh sao vậy.
“Nhiều người, đều là bạn bè xuất ngũ.”
“Hà ca, trong game anh tên là gì, lát về em thêm tên anh vào danh sách bạn!”
“Thiên Sơn Tà Dương”
Trong khi mọi người đang nói chuyện, Diệp Từ nghe thấy cái tên này, lập tức ngẩn người. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Hà Tiêu, anh ta là Thiên Sơn Tà Dương?
Thuở ban đầu, lúc trò chơi mới được đưa vào hoạt động, Thiên Sơn Tà Dương chưa phải là người nổi tiếng, anh ta bắt đầu nổi tiếng từ khi lập ra một công hội vô cùng nổi danh tên là Thiết Huyết Chiến Mâu. Trước đây, Diệp Từ nghe nói Thiên Sơn Tà Dương là một người rất trọng nghĩa khí, và khá là bản lĩnh. Nghe đâu từng là quân nhân, toàn bộ công hội đều được xây dựng theo hướng quân đội, đội quân chủ lực ai cũng đều là tinh anh.
Công hội của bọn họ rất đặc biệt so với những công hội uy tín lâu đời khác. Bọn họ chỉ trong vòng ba năm đã bước vào hàng ngũ mười công hội mạnh nhất trò chơi. Đương nhiên, trong đó công lao của Thiên Sơn Tà Dương là không nhỏ.
Không chỉ như vậy, Thiên Sơn Tà Dương còn có rất nhiều bạn bè, từ thân quen đến trong công hội kẻ thù. Cô nhớ trong vận mệnh từng lưu truyền một câu nói như thế này: Bạn có thể không biết mười cao thủ đứng đầu Vận Mệnh là ai, nhưng tuyệt đối không thể không biết Thiên Sơn Tà Dương là người nào.
Bấy nhiêu đã đủ thấy cái tên Thiên Sơn Tà Dương nổi tiếng như thế nào trong game Vận Mệnh rồi.
Diệp Từ thời đó cũng biết cái người này, nhưng mối quan hệ lại chẳng có gì tốt đẹp.
Năm đó, Vận Mệnh tổ chức thành chiến giữa các công hội, Thiết Huyết Chiến Mâu thủ thành, công thành là Phong Thuyết Môn.
Trước khi khai chiến một tuần, Thiên Sơn Tà Dương bảo Dịch Thương đến tìm Diệp Từ - pháp sư đứng đầu Vận Mệnh, muốn mời cô giúp đỡ bọn họ thủ thành với cái giả cực kỳ cao. Diệp Từ cũng không từ chối, có điều ba ngày trước khi khai chiến, người của Phong Tuyết Môn tìm đến cô và trả cái giá gấp ba lần của Thiên Sơn Tà Dương, thế là cô bỏ đi.
Ba ngày sau, trong lúc Thiên Sơn Tà Dương tha thiết mong chờ cô, thì cô xuất hiện với tư cách là kẻ thù của họ.
Thực lực của hai công hội này có thể xem là tương đương nhau, Thiên Sơn Tà Dương vốn định nhờ Diệp Từ chèn ép Phong Tuyết Môn, đồng thời nâng cao danh tiếng và thứ hạng của công hội, nhưng kết cục lại thành ra thế này.
Cuối cùng tất nhiên là Thiết Huyết Chiến Mâu thua. Tuy đã cố gắng hết sức bảo vệ thứ hạng, nhưng bên trong công hội bị thiệt hại không nhỏ, phải nghỉ ngơi một thời gian rất lâu mới khôi phục được sức chiến đấu. Mà trong thời gian đó, tiến độ đánh phó bản của công hội bọn họ giảm xuống rõ rệt, phần lớn hội viên lần lượt ra đi. Có thể nói từ sau trận chiến định mệnh ấy, Thiết Huyết Chiến Mâu oai danh lẫm liệt đã dần biến mất khỏi trí nhớ của mọi người.
Bởi vì chuyện này mà mối quan hệ giữa cô và Dịch Thương, Đổng Âm hoàn toàn chấm dứt, ngay cả Lưu Sướng cũng lạnh lùng với cô.
Hầu như mọi chuyện đều bắt đầu từ cô, hiện giờ nhớ lại, cô cứ có cảm giác như đang nằm mộng. Cô không thể ngờ thì ra lần đó Dịch Thương gọi điện tìm cô là vì muốn giới thiệu Thiên Sơn Tà Dương với cô.
Cuộc sống thiên biến vạn hóa, có những chuyện thật đúng là nằm ngoài sự khống chế của mình.
"Tiểu Từ, tiểu Từ, Hà ca đang hỏi cậu kìa!” Đổng Âm thấy Diệp Từ hồi lâu không có phản ứng gì, liên tục kéo tay cô dưới bàn, Diệp Từ lúc này mới khôi phục bình thường.
“Sao cơ?”
"Hà ca lập công hội, bọn mình đều qua đấy, cậu cũng đi chứ!”
Đổng Âm nói, gương mặt cô bé vì hưng phấn mà đỏ bừng lên.
/113
|