Trần Vũ nắm trong tay Long Ấn, khuôn mặt lại khẽ biến đổi. Long Ấn chính là vật phẩm quan trọng nhất của chuyến vận tiêu lần này. Chính vì thế hắn mới tự mình áp tải đoàn vận tiêu tới thành Nam Giang. Cứ nghĩ rằng có thể yên bình đến Nam Giang thì hôm nay lại gặp phải đám người của Vạn Xà Cốc. Từ Thủy Nhi đến Đặng Khanh rồi cả Vạn Xà Trận đang bày ra trước mắt khiến trong đầu hắn cấp tốc vận chuyển hàng loạt suy nghĩ.
“Phập…” tiếng kim loại đâm vào da thịt vang lên bên tai Trần Vũ.
Hắn ngoảnh người nhìn sang bên cạnh thì thấy một mũi tên nhỏ như chiếc đũa đã cắm ngập vào bả vai của Dương Vĩ. Từng tia máu theo vết thương đang thấm ướt chiếc áo cũ màu của lão.
“Dương thúc, tại sao người không tránh.” Trần Vũ nghi hoặc hỏi.
“Ta không tránh được.” Dương Vĩ cười khổ. Bản thân hắn rõ ràng là nội công cùng thân thủ vô cùng thâm hậu nhưng khi mũi tên kia lao tới cả thân hình hắn như đông cứng lại không thể cử động, mặc cho mũi tên xuyên qua da thịt.
“Phập…phập…phập…phập…” Cùng lúc này một loạt tiếng kim loại đâm vào da thịt vang lên.
Trần Vũ ngoảnh đầu lại phía sau thì thấy mấy chục bảo tiêu cũng bị những mũi tên nhỏ xuyên thủng bả vai. Khuôn mặt mỗi người lộ ra vẻ đau đớn nhưng không ai kêu la một tiếng nào. Mọi người tay vẫn nắm chặt đao kiếm, mắt tập trung nhìn về phía trước.
“Đặng Khanh, ngươi dừng tay cho ta.” Trần Vũ hét lớn, âm thanh mang theo nội công hùng hậu làm những người xunh quanh tâm thần chấn động.
“Hà…hà…hà, giao ra Long Ấn nếu không ta sẽ dùng thủ hạ của ngươi để tiêu khiển.” Đặng Khanh khuôn mặt cười tà tà hiện lên vẻ ngoan độc khó tả. Trên tay hắn lúc này đang cầm một chiếc nỏ bằng kim loại tỏa ra hàn quang lạnh lẽo. Thân nỏ là hình một con giao long há miệng lớn, trên đầu khẽ nhú một cái sừng nhỏ. Cánh cung duỗi ra hai bên tựa như hai chiếc cánh. Mũi tên bắn vào vai Dương Vĩ chính là phát ra từ chiếc nỏ kì dị này.
Trần Vũ lúc này tâm thần cũng khó giữ được bình tĩnh. Với thân thủ của hắn lúc này, hắn tin chắc có thể thoát khỏi vòng vây. Nhưng còn gần trăm tinh anh của gia tộc sẽ bỏ mạng tại nơi đây, điều đó khiến lương tâm hắn không thể bỏ mặc.
“Đại thúc, mau truyền chân nguyên vào Long Ấn.” Giọng nói trẻ con vang lên bên tai Trần Vũ.
“Ngươi nói gì?” Trần Vũ hạ ý thức quay lại nhìn phía sau hỏi.
Bấy giờ đứng phía sau hắn là nhóm Tam Đại Nhất Tiểu, chỉ thấy lúc này Tiểu Cẩu thân hình run rẩy, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành một màu trắng đục.
“Đại thúc, mau truyền chân nguyên vào Long Ấn.” Tiểu Cẩu lại lặp lại lời nói, khuôn mặt như người mê muội.
Trần Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiểu Cẩu, lúc này trong lòng hắn đang thập phần chấn động vì lời nói của Tiểu Cẩu. Bởi cụm từ “chân nguyên” không phải ai cũng biết huống hồ đứa nhỏ này chỉ là một đứa bé ăn mày.
“Chân nguyên chính là sự chuyển hóa của của chân khí khi võ giả đạt đến đỉnh cao, sắp bước vào con đường tu đạo. Làm thế nào mà một đứa trẻ ăn mày có thể nhận biết.” Trần Vũ trong đầu xẹt qua một tia nghi hoặc.
“Long …Ấn…pháp…bảo…” tiếng nói ngắt quãng khó khăn phát ra từ miệng của Tiểu Cẩu.
“Ầm” trong đầu Trần Vũ đột nhiên hiểu rõ lời nói của Tiểu Cẩu. Đôi mắt hắn lúc này nhìn chằm chằm vào Long Ấn trong lòng bàn tay của mình. Tử ngọc Long Ấn theo ánh mặt trời tỏa ra màu sắc đầy dụ hoặc. Long hình uốn lượn nhe răng múa vuốt như thể muốn thoát ra ngạo thị cửu thiên.
“Thật sự là thứ…pháp bảo truyền thuyết kia…?” Trần Vũ đầu óc lúc này có phần mê muội.
Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần, chân nguyên cấp tốc vận chuyển lao vùn vụt về lòng bàn tay cầm Long Ấn. Nói thì lâu chứ sự thật lại diễn ra rất nhanh, từ lúc Đặng Khanh cất tiếng uy hiếp Trần Vũ đến lúc này cũng chỉ là mươi hơi thở ngắn ngủi mà thôi.
Trong lúc này, nhìn biểu hiện của Trần Vũ, Đặng Khanh tâm thần chợt động. Hắn cảm thấy có gì đó sắp xảy ra có thể đe dọa tính mệnh của chính mình. Trực giác của võ giả khiến hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Mau khởi động xà trận, giết hết tất cả cho ta.” Đặng Khanh hét lớn.
“Mau bắn tên.” Đặng Khanh lại tiếp tục ra lệnh.
“Bồng” đúng lúc này, khi mệnh lệnh đầu tiên của Đặng Khanh vừa cất lên không gian bỗng nhiên chấn động. Chỉ thấy bàn tay phải của Trần Vũ hiện lên nồng đậm tử sắc quang mang. Trong lòng bàn tay hắn Long Ấn lóe lên liên hồi những vòng tròn tử sắc. Khuôn mặt của hắn lúc này trắng bệch bởi hắn vừa truyền chút chân nguyên vào Long Ấn thì cứ như nước đổ về sông. Long Ấn như con thú dữ đói khát lâu ngày mãnh liệt hút lấy chân nguyên của hắn.
Thoáng chốc, không gian mấy chục trượng xunh quanh Trần Vũ đã ngập tràn tử sắc quang mang. Cảm giác áp bức bao phủ lên tâm thần của mỗi người. Hàng nghìn con rắn lúc trước còn lúc nhúc trong xà trận thì giờ này như hóa đá nằm yên một chỗ không dám cử động.
“Grào…..” Một tiếng gầm rống mang theo uy áp như viễn cổ thần ma sống dậy.
Phong vân biến sắc.
Đất trời rung chuyển.
Một tử sắc long hình từ Long Ấn bỗng thoát ra sau đó quấn quanh thân Trần Vũ. Tử sắc quang mang lưu động trên long hình tỏa ra dao động dập dờn.
Chấn động!
Gần trăm bảo tiêu cùng mấy chục hắc y nhân ánh mắt nóng bỏng nhìn vào Trần Vũ. Trên tay mỗi hắc y nhân lúc này nỏ đã lên dây nhưng bàn tay mỗi người không thể tự chủ buông thõng xuống. Long uy trước mắt khiến lòng người run sợ không dám manh động.
Trần Vũ nhìn dị tượng xảy ra quanh thân thể mình tâm thần cũng chấn động vạn phần. Lúc này hắn còn chưa biết liệu long hình này là tốt hay là xấu thì một giọng nói trầm trầm như vượt qua vô tận năm tháng thời gian vang lên trong đầu hắn.
“Tiểu tử, thả lỏng tâm thần. Ta giúp ngươi thoát khỏi kiếp nạn này.”
Trần Vũ lúc này có muốn phản kháng cũng không được, dường như linh hồn của hắn đã bị người ta phong bế. Các giác quan cũng dường như mất đi khống chế. Tử sắc long hình uốn lượn quanh thân hắn vài lần rồi biến thành từng đoàn ánh sáng nhỏ li ti thẩm thấu vào da thịt của hắn.
“Long Hình Nhập Thể” trong đầu Trần Vũ lúc này xẹt qua một tia tin tức như vậy.
“Ầm” lúc này Trần Vũ cảm giác bản thân mình như hồn lìa khỏi xác. Cảm giác hắn không còn là hắn nữa. Hắn thấy bản thân đang ngẩng đầu nhìn lên tinh không xa xăm, dường như đôi mắt hắn muốn xuyên qua vô vàn không gian, xuyên thấu chín tầng trời.
“Chuyện gì xảy ra.” Dương Vĩ ánh mắt quan tâm nhìn Trần Vũ hỏi.
“Các ngươi mau lùi về phía sau.” Trần Vũ lạnh nhạt nói. Giọng nói lúc này cũng biến đổi trở nên già nua.
Dương Vĩ nhìn ánh mắt của Trần Vũ thì giật mình, bởi lúc này đôi mắt của Trần Vũ đã ngập tràn tử sắc quang mang. Đôi mắt dường như có thể nhìn thấu cả linh hồn của mỗi người. Bàn chân không tự chủ được, Dương Vĩ vội vã lùi về phía sau đứng cùng đám bảo tiêu.
Trần Vũ nhìn sang nhóm Tam Đại Nhất Tiểu, đôi mắt hắn dừng lại trên thân hình của Tiểu Cẩu. Lông mày hắn khẽ nhíu lại một chút như suy nghĩ đến điều gì đó. Lúc này Tiểu Cẩu đã ngất đi tự lúc nào. Đại Cẩu, Đại Hắc cùng Đại Ngưu thì chưa hoàn hồn vì một màn kinh biến vừa rồi.
“Các ngươi cũng đem tiểu tử này lùi lại đi.” Trần Vũ dịu giọng
“Tam Đại” nghe thế thì mau chóng ôm Tiểu Cẩu lùi nhanh về phía sau đứng cùng đoàn người Trần gia tiêu cục.
“Vụt…” bỗng tiếng xé gió khẽ vang lên. Một mũi tên như thiểm điện xé không lao về phía lưng của Trần Vũ.
“Muốn chết sao” Giọng nói nhàn nhạt nhưng khiến lòng người rúng động.
Chỉ thấy Trần Vũ không thèm quay mặt lại, đôi mắt khẽ lóe lên chút tử quang. Sát na mũi tên lao đến sau gáy Trần Vũ khoảng một thước thì đột ngột dừng lại. Cứ thế mũi tên nhỏ bé huyền phù giữa không trung một cách kì lạ.
Trần Vũ lúc này mới ngoảnh đầu lại, nhìn mũi tên đang huyền phù trước mặt, bàn tay hắn giơ ra phía trước sau đó ngón tay chụm lại rồi khẽ búng một cái trên đầu mũi tên. Chỉ nghe “bụp” một cái, mũi tên biến thành bụi phấn rơi xuống nền đất.
“Làm sao có thể…làm sao có thể.” Đặng Khanh khuôn mặt biến sắc, miệng không ngừng thốt lên sự nhạc nhiên xen lẫn sự sợ hãi.
Giải quyết xong mũi tên, Trần Vũ cũng không thèm để ý đến Đặng Khanh cùng Thủy Nhi ở phía xa mà hắn khẽ đảo mắt nhìn xà trận xunh quanh. Lúc này hàng nghìn con rắn như hóa đá nằm yên một chỗ không nhúc nhích, dường như người đàn ông trước mặt còn đáng sợ hơn long hình lúc nãy khiến chúng càng không dám loạn động.
“Đám tiểu trùng các ngươi cũng trở về với cát bụi thôi.” Giọng nói già nua lại từ miệng Trần Vũ cất lên.
Chỉ thấy thân thể Trần Vũ từ từ rời khỏi mặt đất, đạp gió lăng không. Trần Vũ lúc này như thần tiên giáng thế, huyền phù giữa không trung khiến những người xunh quanh ngơ ngẩn đứng nhìn.
“Không thể nào, làm sao có thể là Thiên Chân Cảnh” Đặng Khanh khóe miệng giật giật không dám tin vào mắt mình.
Ngự không thuật đó là cảnh giới khi người tu đạo trải qua muôn vàn năm tháng khó khăn, tu luyện công pháp đến Thiên Chân Cảnh tầng thứ mới có thể thi triển. Nhưng lúc này bày ra trước mắt của Đặng Khanh là một người đạt tới Thiên Chân Cảnh tầng thứ thật sự thì làm sao không khiến hắn tâm thần hoảng sợ.
Hơn mười năm trước, hắn từ Vạn Xà Cốc ngao du thiên hạ, may mắn gặp được kỳ ngộ từ Phù Vân Tiên Lộ mới biết đến thế giới này còn có những điều huyền diệu mà người phàm không bao giờ có thể tưởng đến.
Cũng chính nhờ kỳ ngộ từ Phù Vân Tiên Lộ mà hắn trở nên trẻ trung, vượt qua tuổi tác. Chuyến đi này nếu hắn thành công đem về Long Ấn thì sẽ có cao nhân chỉ dạy, giúp hắn bước trên con đường tu đạo. Nhưng lúc này bày trước mặt hắn là một người tu luyện đạt đến Thiên Chân Cảnh tầng thứ thì làm sao hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lúc Đặng Khanh đang hoang mang trong suy nghĩ thì phía Trần Vũ đã bắt đầu có cử động. Chỉ thấy Trần Vũ huyền phù cách mặt đất hơn ba trượng sau đó bàn tay khẽ loạn động. Từng đạo thủ ấn khẽ biến đổi nhanh như chớp, sau đó một vòng tử sắc quang mang lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Khi bao phủ hết hơn trăm trượng chu vi của vạn xà trận thì vòng ánh sáng tử sắc dừng lại.
“Tịnh” một tiếng pháp quyết khẽ cất lên từ miệng của Trần Vũ.
Gió cuốn, bụi bay.
Hơn nghìn con rắn lúc nhúc chỉ chớp mắt đều hóa thành bụi phấn. Điều kỳ diệu là vòng ánh sáng tử sắc chỉ ảnh hưởng đến đám rắn bày trận, còn con người và mọi thứ xunh quanh không xảy ra bất cứ biến đổi nào.
Mấy trăm cặp mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều ngơ ngác như là đang nằm mộng. Chẳng ai hiểu được vì sao tình thế lại biến đổi một cách hoang đường như vậy. Hôm nay bọn họ đã được chứng kiến một kỳ tích chỉ xảy ra trong truyện cổ mà người xưa vẫn truyền tụng lại. Thần tiên! Hai chữ này đang hiện lên trong suy nghĩ của tất cả những người phàm có mặt lúc này.
Không quan tâm đến ánh mắt thẫn thờ của đám người, Trần Vũ lúc này hướng về phía của Đặng Khanh.
Nhìn cử động của Trần Vũ, Đặng Khanh tâm thần sợ hãi không thôi, miệng khẽ lắp ba lắp bắp nói: “Mau..chạy..mau chạy…”. Nói rồi không thèm để ý đến ai ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy trốn, ngay cả chiếc nỏ kì dị bằng kim loại kia cũng đánh rơi trên mặt đất tự lúc nào.
Đám thủ hạ mặc hắc y thấy thủ lĩnh đã chạy thì cũng như ong vỡ tổ kéo nhau chạy trốn không dám quay đầu lại.
Thủy Nhi hoa dung thất sắc chuyển mình định chạy theo Đặng Khanh thì thân hình bỗng nhiên như hóa đá, đứng trời trồng giữa con đường lớn. Trong lòng nàng hốt hoảng biết Trần Vũ đã động tay chân trên người nàng.
Trần Vũ nhìn đám người chạy loạn cũng không làm ra hành động ngăn cản. Hắn lúc này ánh mắt nhìn về chiếc nỏ kì dị bằng kim loại rơi trên mặt đất. Bàn tay hắn khẽ động, chiếc nỏ nhanh chóng huyền phù tới trước mặt của hắn. Nheo nheo mắt nhìn chiếc nỏ, đôi môi hắn nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
“Chỉ là đồ phỏng chế Định Thần Nỏ cũng dám trước mặt ta ra oai.” Giọng nói già nua có phần diễu cợt.
Mà lúc này chiếc nỏ kì dị kia dường như có linh tính, thân nỏ khẽ run rẩy.
Trần Vũ đôi tay lại bấm ra vài đạo pháp quyết, có vẻ như chuẩn bị cho chiếc nỏ này trở thành cát bụi như đám rắn lúc nãy. Chỉ thấy hắn vừa chạm tay vào chiếc nỏ thì bàn tay khẽ dừng lại, đôi lông mày khẽ nhíu. Sau đó ánh mắt hắn hướng tới đám người của Trần gia tiêu cục bên dưới mặt đất.
Ánh mắt hắn nhanh chóng dừng lại trên người của Tiểu Cẩu. Tử quang trong đáy mắt chớp động. Sau đó hắn khẽ lẩm bẩm: “Đạo pháp thật thâm sâu, ngay cả ta cũng dám tính kế.” Giọng nói già nua mang chút tiếu ý.
“Tiểu trùng, xem ra gặp ta cũng là cơ duyên của ngươi rồi.” Trần Vũ nhìn chiếc nỏ trong tay khẽ cười nói.
Một chùm ánh sáng tử sắc bắn ra từ mi tâm của Trần Vũ. Sau đó chùm ánh sáng này bao phủ lấy chiếc nỏ kì dị kia. Chỉ thấy chiếc nỏ run lên liên hồi, giống như là sinh vật sống vậy.
“Yên nào, muốn hóa long thì phải chịu được đau khổ.” Trần Vũ giọng già nua khẽ gắt.
Chiếc nỏ nghe thế thì ngoan ngoãn nằm im, tuy có chút run rẩy nhưng không còn mãnh liệt như trước.
Sau gần một khắc thời gian, tử quang nhạt dần rồi biến mất. Lúc này hình dáng chiếc nỏ đã thay đổi, thân nỏ không còn là hình giao long nữa mà đã biến thành hoàn chỉnh một con rồng, móng vuốt sắc bén, vảy rồng ẩn hiện hàn quang, tất cả được điêu khắc một cách hoàn mĩ. Tuy nhiên trên đầu con rồng này chỉ có một chiếc sừng như tê giác.
“Ngủ đi, đến lúc cần thiết ngươi sẽ tỉnh lại.” Trần Vũ lẩm bẩm.
Đoàn người bên dưới từ nãy đến giờ vẫn đứng nguyên một chỗ chăm chú theo dõi hành động của Trần Vũ. Ánh mắt mỗi người chăm chú như sợ bỏ sót một chi tiết nào đó. Trần Vũ tay cầm chiếc nỏ hạ mình xuống mặt đất trước mặt đám người Trần gia tiêu cục. Lúc này ánh mắt gần trăm bảo tiêu nhìn Trần Vũ như thần thánh. Dương Vĩ mồm cũng không ngậm lại được, muốn nói điều gì đó nhưng lời vừa đến miệng thì không thể thốt ra.
“Ta biết các ngươi muốn nói gì nhưng hôm nay những gì các ngươi nhìn thấy thì không ai có thể nói ra khỏi miệng. Dù là dưới bất kì hình thức gì các ngươi cũng không thể kể được với người khác.” Trần Vũ giọng già nua hiền hòa cười cười nói.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Cẩu khẽ cười lẩm bẩm: “Hà..tiểu quỷ này thì có thể nhưng tiếc rằng hắn từ đầu đã ngất đi.”
Bỗng tử quang chợt lóe lên, trước mặt đám người của Trần gia tiêu cục không gian chợt nhòa đi.
Trong lúc này, Trần Vũ phất nhẹ tay về phía Tiểu Cẩu, ngay lập tức thân hình Tiểu Cẩu huyền phù đứng trước mặt hắn. Sau đó không biết hắn làm thế nào chỉ thấy một giọt máu từ đầu ngón tay của Tiểu Cẩu nhanh chóng thấm thấu vào chiếc nỏ kì dị kia.
Chiếc nỏ vừa thấm máu huyết lập tức tử quang bạo phát, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng nhập vào mu bàn tay phải của Tiểu Cẩu. Lúc này trên mu bàn tay phải của Tiểu Cẩu đã hiện lên một hình xăm nhỏ. Hình xăm là một chiếc nỏ đầu rồng một sừng kì dị, tuy nhiên hình xăm này lại lúc ẩn lúc hiện thập phần kì quái.
“Phập…” tiếng kim loại đâm vào da thịt vang lên bên tai Trần Vũ.
Hắn ngoảnh người nhìn sang bên cạnh thì thấy một mũi tên nhỏ như chiếc đũa đã cắm ngập vào bả vai của Dương Vĩ. Từng tia máu theo vết thương đang thấm ướt chiếc áo cũ màu của lão.
“Dương thúc, tại sao người không tránh.” Trần Vũ nghi hoặc hỏi.
“Ta không tránh được.” Dương Vĩ cười khổ. Bản thân hắn rõ ràng là nội công cùng thân thủ vô cùng thâm hậu nhưng khi mũi tên kia lao tới cả thân hình hắn như đông cứng lại không thể cử động, mặc cho mũi tên xuyên qua da thịt.
“Phập…phập…phập…phập…” Cùng lúc này một loạt tiếng kim loại đâm vào da thịt vang lên.
Trần Vũ ngoảnh đầu lại phía sau thì thấy mấy chục bảo tiêu cũng bị những mũi tên nhỏ xuyên thủng bả vai. Khuôn mặt mỗi người lộ ra vẻ đau đớn nhưng không ai kêu la một tiếng nào. Mọi người tay vẫn nắm chặt đao kiếm, mắt tập trung nhìn về phía trước.
“Đặng Khanh, ngươi dừng tay cho ta.” Trần Vũ hét lớn, âm thanh mang theo nội công hùng hậu làm những người xunh quanh tâm thần chấn động.
“Hà…hà…hà, giao ra Long Ấn nếu không ta sẽ dùng thủ hạ của ngươi để tiêu khiển.” Đặng Khanh khuôn mặt cười tà tà hiện lên vẻ ngoan độc khó tả. Trên tay hắn lúc này đang cầm một chiếc nỏ bằng kim loại tỏa ra hàn quang lạnh lẽo. Thân nỏ là hình một con giao long há miệng lớn, trên đầu khẽ nhú một cái sừng nhỏ. Cánh cung duỗi ra hai bên tựa như hai chiếc cánh. Mũi tên bắn vào vai Dương Vĩ chính là phát ra từ chiếc nỏ kì dị này.
Trần Vũ lúc này tâm thần cũng khó giữ được bình tĩnh. Với thân thủ của hắn lúc này, hắn tin chắc có thể thoát khỏi vòng vây. Nhưng còn gần trăm tinh anh của gia tộc sẽ bỏ mạng tại nơi đây, điều đó khiến lương tâm hắn không thể bỏ mặc.
“Đại thúc, mau truyền chân nguyên vào Long Ấn.” Giọng nói trẻ con vang lên bên tai Trần Vũ.
“Ngươi nói gì?” Trần Vũ hạ ý thức quay lại nhìn phía sau hỏi.
Bấy giờ đứng phía sau hắn là nhóm Tam Đại Nhất Tiểu, chỉ thấy lúc này Tiểu Cẩu thân hình run rẩy, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành một màu trắng đục.
“Đại thúc, mau truyền chân nguyên vào Long Ấn.” Tiểu Cẩu lại lặp lại lời nói, khuôn mặt như người mê muội.
Trần Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn Tiểu Cẩu, lúc này trong lòng hắn đang thập phần chấn động vì lời nói của Tiểu Cẩu. Bởi cụm từ “chân nguyên” không phải ai cũng biết huống hồ đứa nhỏ này chỉ là một đứa bé ăn mày.
“Chân nguyên chính là sự chuyển hóa của của chân khí khi võ giả đạt đến đỉnh cao, sắp bước vào con đường tu đạo. Làm thế nào mà một đứa trẻ ăn mày có thể nhận biết.” Trần Vũ trong đầu xẹt qua một tia nghi hoặc.
“Long …Ấn…pháp…bảo…” tiếng nói ngắt quãng khó khăn phát ra từ miệng của Tiểu Cẩu.
“Ầm” trong đầu Trần Vũ đột nhiên hiểu rõ lời nói của Tiểu Cẩu. Đôi mắt hắn lúc này nhìn chằm chằm vào Long Ấn trong lòng bàn tay của mình. Tử ngọc Long Ấn theo ánh mặt trời tỏa ra màu sắc đầy dụ hoặc. Long hình uốn lượn nhe răng múa vuốt như thể muốn thoát ra ngạo thị cửu thiên.
“Thật sự là thứ…pháp bảo truyền thuyết kia…?” Trần Vũ đầu óc lúc này có phần mê muội.
Hắn nhanh chóng tập trung tinh thần, chân nguyên cấp tốc vận chuyển lao vùn vụt về lòng bàn tay cầm Long Ấn. Nói thì lâu chứ sự thật lại diễn ra rất nhanh, từ lúc Đặng Khanh cất tiếng uy hiếp Trần Vũ đến lúc này cũng chỉ là mươi hơi thở ngắn ngủi mà thôi.
Trong lúc này, nhìn biểu hiện của Trần Vũ, Đặng Khanh tâm thần chợt động. Hắn cảm thấy có gì đó sắp xảy ra có thể đe dọa tính mệnh của chính mình. Trực giác của võ giả khiến hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Mau khởi động xà trận, giết hết tất cả cho ta.” Đặng Khanh hét lớn.
“Mau bắn tên.” Đặng Khanh lại tiếp tục ra lệnh.
“Bồng” đúng lúc này, khi mệnh lệnh đầu tiên của Đặng Khanh vừa cất lên không gian bỗng nhiên chấn động. Chỉ thấy bàn tay phải của Trần Vũ hiện lên nồng đậm tử sắc quang mang. Trong lòng bàn tay hắn Long Ấn lóe lên liên hồi những vòng tròn tử sắc. Khuôn mặt của hắn lúc này trắng bệch bởi hắn vừa truyền chút chân nguyên vào Long Ấn thì cứ như nước đổ về sông. Long Ấn như con thú dữ đói khát lâu ngày mãnh liệt hút lấy chân nguyên của hắn.
Thoáng chốc, không gian mấy chục trượng xunh quanh Trần Vũ đã ngập tràn tử sắc quang mang. Cảm giác áp bức bao phủ lên tâm thần của mỗi người. Hàng nghìn con rắn lúc trước còn lúc nhúc trong xà trận thì giờ này như hóa đá nằm yên một chỗ không dám cử động.
“Grào…..” Một tiếng gầm rống mang theo uy áp như viễn cổ thần ma sống dậy.
Phong vân biến sắc.
Đất trời rung chuyển.
Một tử sắc long hình từ Long Ấn bỗng thoát ra sau đó quấn quanh thân Trần Vũ. Tử sắc quang mang lưu động trên long hình tỏa ra dao động dập dờn.
Chấn động!
Gần trăm bảo tiêu cùng mấy chục hắc y nhân ánh mắt nóng bỏng nhìn vào Trần Vũ. Trên tay mỗi hắc y nhân lúc này nỏ đã lên dây nhưng bàn tay mỗi người không thể tự chủ buông thõng xuống. Long uy trước mắt khiến lòng người run sợ không dám manh động.
Trần Vũ nhìn dị tượng xảy ra quanh thân thể mình tâm thần cũng chấn động vạn phần. Lúc này hắn còn chưa biết liệu long hình này là tốt hay là xấu thì một giọng nói trầm trầm như vượt qua vô tận năm tháng thời gian vang lên trong đầu hắn.
“Tiểu tử, thả lỏng tâm thần. Ta giúp ngươi thoát khỏi kiếp nạn này.”
Trần Vũ lúc này có muốn phản kháng cũng không được, dường như linh hồn của hắn đã bị người ta phong bế. Các giác quan cũng dường như mất đi khống chế. Tử sắc long hình uốn lượn quanh thân hắn vài lần rồi biến thành từng đoàn ánh sáng nhỏ li ti thẩm thấu vào da thịt của hắn.
“Long Hình Nhập Thể” trong đầu Trần Vũ lúc này xẹt qua một tia tin tức như vậy.
“Ầm” lúc này Trần Vũ cảm giác bản thân mình như hồn lìa khỏi xác. Cảm giác hắn không còn là hắn nữa. Hắn thấy bản thân đang ngẩng đầu nhìn lên tinh không xa xăm, dường như đôi mắt hắn muốn xuyên qua vô vàn không gian, xuyên thấu chín tầng trời.
“Chuyện gì xảy ra.” Dương Vĩ ánh mắt quan tâm nhìn Trần Vũ hỏi.
“Các ngươi mau lùi về phía sau.” Trần Vũ lạnh nhạt nói. Giọng nói lúc này cũng biến đổi trở nên già nua.
Dương Vĩ nhìn ánh mắt của Trần Vũ thì giật mình, bởi lúc này đôi mắt của Trần Vũ đã ngập tràn tử sắc quang mang. Đôi mắt dường như có thể nhìn thấu cả linh hồn của mỗi người. Bàn chân không tự chủ được, Dương Vĩ vội vã lùi về phía sau đứng cùng đám bảo tiêu.
Trần Vũ nhìn sang nhóm Tam Đại Nhất Tiểu, đôi mắt hắn dừng lại trên thân hình của Tiểu Cẩu. Lông mày hắn khẽ nhíu lại một chút như suy nghĩ đến điều gì đó. Lúc này Tiểu Cẩu đã ngất đi tự lúc nào. Đại Cẩu, Đại Hắc cùng Đại Ngưu thì chưa hoàn hồn vì một màn kinh biến vừa rồi.
“Các ngươi cũng đem tiểu tử này lùi lại đi.” Trần Vũ dịu giọng
“Tam Đại” nghe thế thì mau chóng ôm Tiểu Cẩu lùi nhanh về phía sau đứng cùng đoàn người Trần gia tiêu cục.
“Vụt…” bỗng tiếng xé gió khẽ vang lên. Một mũi tên như thiểm điện xé không lao về phía lưng của Trần Vũ.
“Muốn chết sao” Giọng nói nhàn nhạt nhưng khiến lòng người rúng động.
Chỉ thấy Trần Vũ không thèm quay mặt lại, đôi mắt khẽ lóe lên chút tử quang. Sát na mũi tên lao đến sau gáy Trần Vũ khoảng một thước thì đột ngột dừng lại. Cứ thế mũi tên nhỏ bé huyền phù giữa không trung một cách kì lạ.
Trần Vũ lúc này mới ngoảnh đầu lại, nhìn mũi tên đang huyền phù trước mặt, bàn tay hắn giơ ra phía trước sau đó ngón tay chụm lại rồi khẽ búng một cái trên đầu mũi tên. Chỉ nghe “bụp” một cái, mũi tên biến thành bụi phấn rơi xuống nền đất.
“Làm sao có thể…làm sao có thể.” Đặng Khanh khuôn mặt biến sắc, miệng không ngừng thốt lên sự nhạc nhiên xen lẫn sự sợ hãi.
Giải quyết xong mũi tên, Trần Vũ cũng không thèm để ý đến Đặng Khanh cùng Thủy Nhi ở phía xa mà hắn khẽ đảo mắt nhìn xà trận xunh quanh. Lúc này hàng nghìn con rắn như hóa đá nằm yên một chỗ không nhúc nhích, dường như người đàn ông trước mặt còn đáng sợ hơn long hình lúc nãy khiến chúng càng không dám loạn động.
“Đám tiểu trùng các ngươi cũng trở về với cát bụi thôi.” Giọng nói già nua lại từ miệng Trần Vũ cất lên.
Chỉ thấy thân thể Trần Vũ từ từ rời khỏi mặt đất, đạp gió lăng không. Trần Vũ lúc này như thần tiên giáng thế, huyền phù giữa không trung khiến những người xunh quanh ngơ ngẩn đứng nhìn.
“Không thể nào, làm sao có thể là Thiên Chân Cảnh” Đặng Khanh khóe miệng giật giật không dám tin vào mắt mình.
Ngự không thuật đó là cảnh giới khi người tu đạo trải qua muôn vàn năm tháng khó khăn, tu luyện công pháp đến Thiên Chân Cảnh tầng thứ mới có thể thi triển. Nhưng lúc này bày ra trước mắt của Đặng Khanh là một người đạt tới Thiên Chân Cảnh tầng thứ thật sự thì làm sao không khiến hắn tâm thần hoảng sợ.
Hơn mười năm trước, hắn từ Vạn Xà Cốc ngao du thiên hạ, may mắn gặp được kỳ ngộ từ Phù Vân Tiên Lộ mới biết đến thế giới này còn có những điều huyền diệu mà người phàm không bao giờ có thể tưởng đến.
Cũng chính nhờ kỳ ngộ từ Phù Vân Tiên Lộ mà hắn trở nên trẻ trung, vượt qua tuổi tác. Chuyến đi này nếu hắn thành công đem về Long Ấn thì sẽ có cao nhân chỉ dạy, giúp hắn bước trên con đường tu đạo. Nhưng lúc này bày trước mặt hắn là một người tu luyện đạt đến Thiên Chân Cảnh tầng thứ thì làm sao hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Trong lúc Đặng Khanh đang hoang mang trong suy nghĩ thì phía Trần Vũ đã bắt đầu có cử động. Chỉ thấy Trần Vũ huyền phù cách mặt đất hơn ba trượng sau đó bàn tay khẽ loạn động. Từng đạo thủ ấn khẽ biến đổi nhanh như chớp, sau đó một vòng tử sắc quang mang lan tỏa ra bốn phương tám hướng. Khi bao phủ hết hơn trăm trượng chu vi của vạn xà trận thì vòng ánh sáng tử sắc dừng lại.
“Tịnh” một tiếng pháp quyết khẽ cất lên từ miệng của Trần Vũ.
Gió cuốn, bụi bay.
Hơn nghìn con rắn lúc nhúc chỉ chớp mắt đều hóa thành bụi phấn. Điều kỳ diệu là vòng ánh sáng tử sắc chỉ ảnh hưởng đến đám rắn bày trận, còn con người và mọi thứ xunh quanh không xảy ra bất cứ biến đổi nào.
Mấy trăm cặp mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều ngơ ngác như là đang nằm mộng. Chẳng ai hiểu được vì sao tình thế lại biến đổi một cách hoang đường như vậy. Hôm nay bọn họ đã được chứng kiến một kỳ tích chỉ xảy ra trong truyện cổ mà người xưa vẫn truyền tụng lại. Thần tiên! Hai chữ này đang hiện lên trong suy nghĩ của tất cả những người phàm có mặt lúc này.
Không quan tâm đến ánh mắt thẫn thờ của đám người, Trần Vũ lúc này hướng về phía của Đặng Khanh.
Nhìn cử động của Trần Vũ, Đặng Khanh tâm thần sợ hãi không thôi, miệng khẽ lắp ba lắp bắp nói: “Mau..chạy..mau chạy…”. Nói rồi không thèm để ý đến ai ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy trốn, ngay cả chiếc nỏ kì dị bằng kim loại kia cũng đánh rơi trên mặt đất tự lúc nào.
Đám thủ hạ mặc hắc y thấy thủ lĩnh đã chạy thì cũng như ong vỡ tổ kéo nhau chạy trốn không dám quay đầu lại.
Thủy Nhi hoa dung thất sắc chuyển mình định chạy theo Đặng Khanh thì thân hình bỗng nhiên như hóa đá, đứng trời trồng giữa con đường lớn. Trong lòng nàng hốt hoảng biết Trần Vũ đã động tay chân trên người nàng.
Trần Vũ nhìn đám người chạy loạn cũng không làm ra hành động ngăn cản. Hắn lúc này ánh mắt nhìn về chiếc nỏ kì dị bằng kim loại rơi trên mặt đất. Bàn tay hắn khẽ động, chiếc nỏ nhanh chóng huyền phù tới trước mặt của hắn. Nheo nheo mắt nhìn chiếc nỏ, đôi môi hắn nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
“Chỉ là đồ phỏng chế Định Thần Nỏ cũng dám trước mặt ta ra oai.” Giọng nói già nua có phần diễu cợt.
Mà lúc này chiếc nỏ kì dị kia dường như có linh tính, thân nỏ khẽ run rẩy.
Trần Vũ đôi tay lại bấm ra vài đạo pháp quyết, có vẻ như chuẩn bị cho chiếc nỏ này trở thành cát bụi như đám rắn lúc nãy. Chỉ thấy hắn vừa chạm tay vào chiếc nỏ thì bàn tay khẽ dừng lại, đôi lông mày khẽ nhíu. Sau đó ánh mắt hắn hướng tới đám người của Trần gia tiêu cục bên dưới mặt đất.
Ánh mắt hắn nhanh chóng dừng lại trên người của Tiểu Cẩu. Tử quang trong đáy mắt chớp động. Sau đó hắn khẽ lẩm bẩm: “Đạo pháp thật thâm sâu, ngay cả ta cũng dám tính kế.” Giọng nói già nua mang chút tiếu ý.
“Tiểu trùng, xem ra gặp ta cũng là cơ duyên của ngươi rồi.” Trần Vũ nhìn chiếc nỏ trong tay khẽ cười nói.
Một chùm ánh sáng tử sắc bắn ra từ mi tâm của Trần Vũ. Sau đó chùm ánh sáng này bao phủ lấy chiếc nỏ kì dị kia. Chỉ thấy chiếc nỏ run lên liên hồi, giống như là sinh vật sống vậy.
“Yên nào, muốn hóa long thì phải chịu được đau khổ.” Trần Vũ giọng già nua khẽ gắt.
Chiếc nỏ nghe thế thì ngoan ngoãn nằm im, tuy có chút run rẩy nhưng không còn mãnh liệt như trước.
Sau gần một khắc thời gian, tử quang nhạt dần rồi biến mất. Lúc này hình dáng chiếc nỏ đã thay đổi, thân nỏ không còn là hình giao long nữa mà đã biến thành hoàn chỉnh một con rồng, móng vuốt sắc bén, vảy rồng ẩn hiện hàn quang, tất cả được điêu khắc một cách hoàn mĩ. Tuy nhiên trên đầu con rồng này chỉ có một chiếc sừng như tê giác.
“Ngủ đi, đến lúc cần thiết ngươi sẽ tỉnh lại.” Trần Vũ lẩm bẩm.
Đoàn người bên dưới từ nãy đến giờ vẫn đứng nguyên một chỗ chăm chú theo dõi hành động của Trần Vũ. Ánh mắt mỗi người chăm chú như sợ bỏ sót một chi tiết nào đó. Trần Vũ tay cầm chiếc nỏ hạ mình xuống mặt đất trước mặt đám người Trần gia tiêu cục. Lúc này ánh mắt gần trăm bảo tiêu nhìn Trần Vũ như thần thánh. Dương Vĩ mồm cũng không ngậm lại được, muốn nói điều gì đó nhưng lời vừa đến miệng thì không thể thốt ra.
“Ta biết các ngươi muốn nói gì nhưng hôm nay những gì các ngươi nhìn thấy thì không ai có thể nói ra khỏi miệng. Dù là dưới bất kì hình thức gì các ngươi cũng không thể kể được với người khác.” Trần Vũ giọng già nua hiền hòa cười cười nói.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Cẩu khẽ cười lẩm bẩm: “Hà..tiểu quỷ này thì có thể nhưng tiếc rằng hắn từ đầu đã ngất đi.”
Bỗng tử quang chợt lóe lên, trước mặt đám người của Trần gia tiêu cục không gian chợt nhòa đi.
Trong lúc này, Trần Vũ phất nhẹ tay về phía Tiểu Cẩu, ngay lập tức thân hình Tiểu Cẩu huyền phù đứng trước mặt hắn. Sau đó không biết hắn làm thế nào chỉ thấy một giọt máu từ đầu ngón tay của Tiểu Cẩu nhanh chóng thấm thấu vào chiếc nỏ kì dị kia.
Chiếc nỏ vừa thấm máu huyết lập tức tử quang bạo phát, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng nhập vào mu bàn tay phải của Tiểu Cẩu. Lúc này trên mu bàn tay phải của Tiểu Cẩu đã hiện lên một hình xăm nhỏ. Hình xăm là một chiếc nỏ đầu rồng một sừng kì dị, tuy nhiên hình xăm này lại lúc ẩn lúc hiện thập phần kì quái.
/27
|