"...... Được rồi sao?"
Tống Thả đem tay đặt ra sau, đè nhẹ làn váy, cảm thấy ánh mắt kia như muốn nuốt chửng mình, đứng thẳng cũng khó chịu.
Sàn phòng ngủ là loại gạch men sứ lục hoa có niên đại, mang dấu vết thời gian, cặp chân trắng nõn thon dài của cậu trần trụi bước trên sàn nhà, như bạch ngọc nõn nà, ngón chân cọ xát vào nhau.
Chắc chắn bàn chân sẽ bị bẩn.
"Vì sao không mang giày." Lục Bắc Hoài bước vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Tiếng "phanh" đóng cửa thật ra không lớn, nhưng lại vang dội trong tai Tống Thả, như một điềm báo gì đó.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài đã tiến lại gần, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tối qua, cậu theo bản năng lui về sau, đầu gối vô tình va vào mép giường, ngã ngồi lên giường, làm váy bị vén lên theo động tác.
May mắn thay, có tay chống phía sau nên không ngã mạnh lắm.
Lại không biết bản thân hiện tại đang ngồi trên tấm ga trải giường màu đậm, dáng vẻ này, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh chống phía sau, vai mỏng lộ ra, xương bả vai mượt mà, chân thon dài xinh đẹp dưới làn váy, sẽ trở thành những giấc mộng kiều diễm điên cuồng ngày đêm sau này.
"...... Xin lỗi." Tống Thả nhỏ giọng nói xin lỗi, định ngồi dậy thì thấy Lục Bắc Hoài đã đứng trước mặt.
Giây tiếp theo, thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
Lục Bắc Hoài cúi người, quỳ một gối, nắm lấy mắt cá chân trắng nõn tinh tế, đặt lên đầu gối mình, ngước mắt: "Không mang giày chân chắc chắn sẽ bẩn."
Nói xong, hắn kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra khăn giấy ướt, rút một miếng ra, lau chân cho Tống Thả.
Mỗi chỗ, thậm chí là khe hở, đều tỉ mỉ lau sạch.
Tống Thả bị bàn tay hơi thô ráp nắm lấy chân, ngứa không chịu được, ngón chân trắng nõn rụt lại, muốn tránh nhưng bị Lục Bắc Hoài nắm chặt: "...... Ngứa quá."
"Ngứa cũng phải lau khô, ai bảo cậu không mang giày."
Bàn tay lớn nắm chặt lấy đôi chân thon, thậm chí có phần cường thế, không cho phép thoát ra vì ngứa.
Tống Thả vốn đã sợ ngứa, lại sợ Lục Bắc Hoài, nhưng chân bị nắm ngứa đến bật cười, cuối cùng không nhịn nổi dựa lên mép giường, cười đến chảy nước mắt, muốn rút chân lại nhưng bị nắm chặt.
Cười rất dễ làm nóng người.
Thiếu niên dựa trên mép giường, mồ hôi mỏng trên chóp mũi, chân dài rũ xuống giường, dây váy vì vậy mà lỏng lẻo, váy lụa trước người lỏng lẻo cũng không chú ý tới.
Vai cọ xát chăn lộ ra nét đỏ ửng, màu da trắng nõn mang theo sắc hồng nhạt.
Chân được lau sạch sẽ như một con mèo nhỏ, làn váy xốc lên, lộ ra một góc màu trắng, cố gắng muốn thoát khỏi bàn tay lớn.
"...... Xong chưa, ngứa quá." Tống Thả ôm đầu gối, cười đến thở dốc, cảm thấy xấu hổ và nóng nực.
Lục Bắc Hoài như bị cảnh tượng này làm cho ngỡ ngàng, buông đôi chân thon ra, cúi đầu nhặt khăn giấy ướt ném vào sọt rác, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
"Lục Bắc Hoài." Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài đột nhiên rời khỏi, vội đứng lên: "Tôi có thể cởi váy ra không."
"Không thể."
Lúc này Lục Bắc Hoài đã ra ngoài.
Câu trả lời vang lên qua một bức tường, mơ hồ nghe thấy giọng trầm thấp, như đang kìm nén điều gì.
Tống Thả: "......"
Cậu định hỏi khi nào có thể, thì thấy Lục Bắc Hoài xách đôi giày thể thao trắng của cậu đi vào, tay còn cầm một chiếc máy ảnh cũ, trong đầu bỗng nhiên rối bời.
Lục Bắc Hoài đặt giày trước mặt Tống Thả, ngồi dậy, tay kéo dây váy của cậu: "Giày tự mang hay tôi giúp cậu mang."
"Tôi, tôi tự mang." Tống Thả vội ngồi xuống, cúi người cầm vớ mang vào.
Chân dài thon đặt lên mép giường, váy vốn không dài, hoàn toàn không biết động tác này sẽ gây ra ảnh hưởng gì.
Khi mang cặp vớ trắng, ngón tay thon dài kéo vớ, điều chỉnh, bao lấy mắt cá chân, động tác trong tầm nhìn bị làm chậm, như đang khiêu khích thị giác, kích thích tim đập mạnh vốn dĩ đang trầm lại.
Tống Thả mang xong vớ, nghiêm túc đi giày, không biết trước mặt có một tầm mắt như lửa, mang giày xong lập tức đứng lên: "...... Tôi, tôi xong rồi."
Đúng lúc ánh mắt chạm mắt Lục Bắc Hoài, phát hiện sắc mặt hắn âm trầm, đáng sợ thật sự.
Tống Thả trái tim run rẩy: "......" Lại là làm gì nữa.
Cậu còn chưa đủ làm theo ý đối phương sao! Đã mặc trang phục của con gái rồi mà!
Lục Bắc Hoài bước lên một bước.
Tống Thả bả vai căng chặt, theo bản năng mà lui về phía sau: "...... Làm, làm gì vậy."
Cậu thấy Lục Bắc Hoài tiến lại gần mình, sợ đến mức mím chặt môi, trái tim đột nhiên đập nhanh, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, sợ đến mức dùng cánh tay che mặt.
Cuối cùng chỉ cảm thấy làn váy bị kéo lên một chút.
"......"
Không khí im lặng trong chốc lát, không khí đáng sợ nhất là khi đột nhiên yên tĩnh.
"Váy mặc không đúng." Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả đột nhiên nhắm mắt lại, cả khuôn mặt hồng lên, nghĩ rằng cậu ta sẽ không cho rằng hắn muốn thân mật với cậu ta chứ.
"Ồ......" Tống Thả cẩn thận mở một mắt, thấy không có gì xảy ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm, mới buông tay xuống.
Lục Bắc Hoài cười một tiếng.
Tống Thả: "?"
"Có phải hay không hiện tại tôi muốn cậu làm gì cậu đều nguyện ý vì tôi làm." Lục Bắc Hoài kéo ghế lại, ngồi xuống, cầm máy ảnh trong tay, đưa lên trước mặt.
Màn ảnh chiếu hình ảnh thiếu niên bỗng nhiên khẩn trương.
"Này này này ——" Tống Thả thấy vậy vội xua tay, bước tới che màn ảnh: "Cậu làm gì vậy, không được sự đồng ý của tôi mà chụp là xâm phạm quyền chân dung của tôi!"
Giọng nói khẩn trương bắt đầu run rẩy nghẹn ngào.
Lục Bắc Hoài đặt máy ảnh xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào Tống Thả, thấy cậu sốt ruột muốn khóc, cứ thế mà im lặng nhìn hắn.
Không khí lại im lặng.
Cả hai đối diện nhau, một cường một nhược.
Tống Thả nắm lấy tay mình, cố gắng giảm bớt sự khẩn trương, nhấp môi đối diện ánh mắt Lục Bắc Hoài, trái tim cậu run rẩy.
Người này cầm máy ảnh, dáng ngồi tự nhiên, nhưng đôi mắt nhìn cậu tối tăm yên lặng như một lời buộc tội, dùng sự im lặng phát tiết cảm xúc cùng áp lực.
"Ngồi xuống."
Hai chữ không có ngữ điệu, nhưng đầy nguy hiểm.
Tay Tống Thả run lên, như sợ hãi kéo dài từ xương sống, yết hầu cậu khô khốc: ".... Lục Bắc Hoài, đừng chụp."
"Thì ra cậu cũng cảm thấy không dễ chịu, không thoải mái." Lục Bắc Hoài cầm lấy máy ảnh, nhìn cậu lần nữa: "Ngồi xuống."
Tống Thả bị cảm giác này làm cho nhút nhát, chỉ có thể lui về sau, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường.
Cậu cẩn thận nhìn Lục Bắc Hoài: "Ngồi xuống."
Lục Bắc Hoài buông tay, chân dài đặt ở hai bên, đẩy ghế ngửa ra sau, lại lần nữa cầm máy ảnh, màn ảnh đối diện với khuôn mặt tái nhợt của Tống Thả, răng rắc một tiếng chụp.
Màn trập vang lên rõ ràng và châm chọc.
Đèn flash chói mắt vô cùng.
Hệt như phong cách của người này, từ khi bị phát hiện bí mật không bao giờ che lấp, lấy bạo chế bạo, phảng phất đã bất chấp tất cả, không sợ ai biết bí mật này.
Đây là kẻ điên do "Tống Thả" trong quá khứ dưỡng ra.
Camera ghi lại từng hình ảnh hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay, giống như con mồi bị săn đuổi, sợ hãi khi biết mình sắp bị săn giết.
Thẳng đến khi đôi mắt trong suốt như lưu li lọt vào máy ảnh, pha lẫn sợ hãi và nước mắt, nhấp môi cắn chặt răng, màn trập tạm ngưng.
"Lục Bắc Hoài, cậu mấy năm nay nỗ lực, ở bên tôi sẽ có tương lai học đại học danh tiếng, ba mẹ tôi giúp đỡ và tín nhiệm, cậu không sợ tôi sẽ nói với ba mẹ sao?"
Tống Thả cảm thấy mình đứng ngồi không yên, chỉ có thể gắt gao nắm đầu gối, lời nói run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở.
"Không sao cả." Lục Bắc Hoài buông camera: "Hiện tại tôi không sao cả."
Ba hắn có lẽ sẽ không ràng buộc hắn nữa.
Cũng tốt, hắn tự do.
Tống Thả: "......" Chết tiệt, đại boss chết tiệt này, không thể suy sụp được!
Nếu suy sụp đi sai bước làm ba mẹ thất vọng thì sao, Lục Bắc Hoài chỉ là đứa trẻ thôi! Gia tộc xí nghiệp lớn như thế vẫn cần người kế thừa.
"Làm sao có thể không sao được, nhỡ đâu sau này cậu thành công thì sao? Tôi đáp ứng cậu, cậu muốn gì đều sẽ cho." Tống Thả đứng dậy, bước một bước nhỏ, thử nâng tay, che máy ảnh lại.
Lục Bắc Hoài nhìn tay cậu, ngước mắt nhìn Tống Thả: "Cậu hi vọng tôi thích cậu sao?"
Tống Thả: "."
Đó thì không cần, hoà bình ở chung với nhau là được.
"Cậu cảm thấy tôi sẽ thích một kẻ bạo lực sao, tôi là người cuồng ngược sao? Tôi không bị hội chứng cuồng ngược." Lục Bắc Hoài đặt máy ảnh nhẹ nhàng trên vai, ngả ghế: "Tôi không sợ cậu sẽ nói ra chuyện này."
"Cậu tố cáo cũng tốt."
"Chú Tống và dì Tống chán ghét tôi cũng tốt."
Trong đầu thoáng qua hình ảnh trong phòng bệnh, cùng bác sĩ nói:—— dù ba con cấy ghép thành công, sống cũng không được lâu, con phải chuẩn bị tâm lý.
Âm thanh ghế ngả, chân dẫm trên đất vang lên rất nhỏ.
"Dù sao cũng không có gì đáng giá để tôi lưu luyến."
Phòng tối mờ, đèn trên tường bỗng nhấp nháy.
Nam sinh đặt máy ảnh lên vai, bàn tay đầy vết thương, cùng với cánh tay băng bó, rũ mắt, sợi tóc che mắt.
Nói nghe như phóng khoáng nhưng thật ra lại đau buồn đến cực điểm.
Trong khoảnh khắc đó, sự chán nản đó trong thẩm mỹ được ví như một bức tranh, bức tranh kia có thể là sự dịu dàng tỉ mỉ, lại cũng có thể là sự máu lạnh đầy mâu thuẫn.
"Có."
Động tác của Lục Bắc Hoài dừng lại, chân ghế kêu lên "đát" một tiếng trở lại vị trí cũ. Hắn ngồi giữa hai chân của thiếu niên, congngười, thiếu niên nắm lấy một tay của hắn, rồi dùng cả hai tay mình ôm lấy tay hắn, cùng hắn cầm máy ảnh trong tay.
Đôi tay này khá nhỏ, miễn cưỡng che phủ được mu bàn tay.
Chân dài dưới váy trắng đến chói mắt, vạt váy khẽ lướt qua mu bàn tay.
Tống Thả dùng tay bắt lấy tay Lục Bắc Hoài, từ từ nâng lên, đưa màn hình máy ảnh lên ngang cái trán mình rồi dùng tay của hắn, nhấn vào nút chụp.
"Tách" một tiếng.
Như thể bắn một phát súng vào đối phương.
Trái tim nặng nề rơi xuống.
Lục Bắc Hoài không động đậy, từ từ ngước mắt, đối diện với ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn mình qua màn hình máy ảnh, như thể đó là ánh sáng duy nhất trong tấm ảnh đen nhánh.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho ba cậu tủy, tôi sẽ giúp cậu, không ai sẽ vì cái gọi là thân phận mà bắt nạt cậu nữa. Trên thế giới này còn có những thứ đáng để cậu lưu giữ, còn nhiều điều tốt đẹp mà cậu chưa thấy."
Trái tim Tống Thả đập thình thịch đầy khẩn trương, lại nói: "Tôi... tôi cũng sẽ thích cậu."
Bất kể thế nào, dù là lời nói dối.
Ít nhất cũng muốn để Lục Bắc Hoài có ấn tượng tốt về mình.
Qua lớp váy mỏng manh, hơi thở gấp gáp, hắn nghe thấy nhịp tim gần như loạn nhịp một cách rõ ràng, cả bàn tay cầm máy ảnh cũng run rẩy.
Trái tim rung lên, trên đầu rơi xuống một giọng nói sạch sẽ và dịu dàng.
Câu nói này gần như là thì thầm, mang theo vẻ ngây ngô vô cùng, gây nên một cảm giác dao động gì đó.
Lục Bắc Hoài lại cười, hắn nắm lấy tay Tống Thả, kéo vào lòng: "Cậu thích tôi thì tôi phải thích cậu sao?"
Tống Thả đột nhiên không kịp đề phòng, bị kéo ngã vào lòng Lục Bắc Hoài, ngồi trên đùi hắn. Vì mặc váy nên khi ngồi, cậu cảm nhận được cơ đùi rắn chắc, cả người như bị thiêu cháy.
Cậu như bị một luồng nhiệt xông lên đầu, theo phản xạ muốn đứng dậy, nhưng lại bị giữ chặt vòng eo không cho đi.
Bàn tay to hoàn toàn nắm giữ vòng eo mảnh khảnh này, như thể chỉ cần dùng lực một chút là có thể để lại dấu vết.
Cơ thể cậu bỗng nhiên trở nên cứng đờ, ánh mắt lướt qua gương mặt Lục Bắc Hoài: "Tôi... tôi không có nói như vậy."
Thật vô dụng mà.
Lục Bắc Hoài sao có thể thích một người như "Tống Thả" chứ.
Nói chuyện cũng không được, dỗ dành cũng không xong, khó tiếp cận, còn khó xử lý hơn cả những người mà cậu đã từng gặp.
Chính mình đã bất chấp mà mặc váy.
"Nếu cậu biết thái độ của tôi, cậu có thể lựa chọn không thích tôi." Lục Bắc Hoài nắm lấy vòng eo, làn da bị lạnh, cậu khẽ rùng mình: "Cậu cũng có thể trở về nói chuyện này, đuổi tôi đi, tùy cậu."
Hắn lơ đãng liếc mắt, tầm nhìn dừng lại ở đầu gối hai bên chân dài trắng nõn mà váy đã không che đậy nổi, ánh mắt lại sâu thêm vài phần.
Sao lại có một người có làn da sạch sẽ như vậy.
"Tôi sẽ không nói ra." Tống Thả nói xong mím môi, hạ mắt xuống: "Chúng ta không thể nói chuyện từ từ được sao? Tôi đều đã sửa rồi, không thể làm bạn tốt với tôi sao?"
"Nếu kẻ bắt nạt xin lỗi mà người bị hại có thể tha thứ, thì cần cảnh sát để làm gì?" Lục Bắc Hoài không ra tay, lại giơ máy ảnh lên, thân nghiêng nghiêng, chụp thêm một tấm ảnh của Tống Thả.
Âm thanh "Tách" cùng đèn flash làm tâm trạng thêm bực bội.
Tống Thả đưa tay, trực tiếp đoạt lấy máy ảnh trong tay Lục Bắc Hoài, giận dữ nhìn hắn: "... Tôi đã bắt nạt cậu, vậy cậu cũng muốn bắt nạt tôi, thế thì cậu có gì khác biệt với tôi."
Ngồi trên đùi, ôm chặt lấy máy ảnh, thiếu niên xinh đẹp thẹn quá hóa giận, chóp mũi có một tầng mồ hôi mỏng, có lẽ vì nóng, đôi mắt sáng long lanh như pha lê.
Vốn dĩ đang mặc váy dây, giờ giơ tay, dây lưng mảnh lại tuột xuống đầu vai. Cơ thể mảnh khảnh tinh tế, vị trí dây ở ngực là nơi lỏng lẻo nhất, mà chính cậu lại hoàn toàn không biết, còn trừng mắt nhìn người trước mặt.
Không hề có lực sát thương.
"Ừ, là cậu dạy tôi." Lục Bắc Hoài khóe môi cong nhẹ.
"Cậu..." Tống Thả líu lưỡi không nói nên lời, lại suy nghĩ, muốn dỗ dành thêm một chút.
Khi cậu đang nghĩ nên nói thế nào, cảm thấy bả vai bị bàn tay thô ráp cọ một chút, có chút ngứa, cậu không khỏi run lên, kinh ngạc nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
"Dây váy tuột rồi." Lục Bắc Hoài kéo dây váy từ cánh tay lên vai cậu.
"Ý cậu là trả thù tôi vì những gì tôi đã làm với cậu, rồi sẽ tha thứ cho tôi sao?" Tống Thả thừa dịp Lục Bắc Hoài không ôm lấy cậu, nhanh chóng nhảy xuống khỏi đùi hắn, ôm máy ảnh lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn hắn.
"Cậu nghĩ sao?"
Tống Thả nghe thấy câu hỏi này, mím môi trầm mặc một lát, nghĩ đến việc phải quỳ xuống làm chó con, ngay lập tức biểu tình trên khuôn mặt trở nên vi diệu, cậu nhìn về phía Lục Bắc Hoài, nhìn hắn, rồi lại nghĩ.
"... Tôi đã mặc váy rồi, chắc không cần làm chó con nữa chứ."
Lục Bắc Hoài hơi nhướng mày.
Tống Thả có chút rối rắm: "Cậu, cậu nặng như vậy, nếu đè bẹp tôi, thì không ổn đâu."
Lục Bắc Hoài vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, ánh mắt dừng lại ở chỗ Tống Thả đang đứng cách xa vài bước. Đôi mắt cảnh giác nhưng sáng ngời của Tống Thả, cùng với chiếc váy như tô thêm sự yếu đuối đáng thương, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân hình mảnh mai, yếu ớt như gió lay sẽ ngã.
Rõ ràng kẻ này trước đây là kẻ bắt nạt.
Bây giờ lại như người bị hại, mắt đỏ hoe, giận dữ lại nước mắt lưng tròng, ôm chặt máy ảnh nhìn hắn.
"Thiếu gia nói đúng."
Tống Thả nghe Lục Bắc Hoài nói vậy, mắt sáng lên, đầy hy vọng! Sau đó cậu thấy Lục Bắc Hoài vẫy tay với mình.
"Lại đây."
Lục Bắc Hoài lười biếng dựa vào ghế, chỉ nói một câu như vậy.
Tống Thả chần chừ một lát, ôm máy ảnh chậm rãi tiến lại: "... Sao vậy?"
Vừa tiến lại đã bị Lục Bắc Hoài kéo vào giữa hai chân, cơ thể cậu lập tức cứng đờ.
Hơi thở ấm áp vừa lúc dừng ở rốn nhỏ, có lẽ là không lâu, bên cạnh đùi chạm vào qua lớp quần mỏng cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cao, chỉ với tiếp xúc nhỏ này, đã tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Cậu ôm chặt máy ảnh trong lòng như một cảm giác an toàn, không dám động đậy, cẩn thận cúi mắt, thấy Lục Bắc Hoài dựa vào lưng ghế, nắm lấy cổ tay mình, không để ý mà ngước mắt nhìn thẳng vào mắt mình.
Rõ ràng là ngồi, ngửa đầu nhìn cậu, nhưng lại như dã thú bắt được con mồi, mang theo cảm giác không thể trốn thoát.
"Tôi tự nhiên không bắt cậu làm chó con, nhưng tôi không nuốt trôi được, tôi cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ phẫn nộ."
Tống Thả muốn nói nhưng lại thôi: "... Tôi, tôi biết, vậy cậu nói đi, muốn tôi làm gì."
Có chiêu gì thì quăng hết ra đây đi! Để cậu nhìn xem da mặt mình đã mỏng đến mức nào rồi.
"Mặc tiếp chiếc váy xanh, tôi sẽ cho cậu mang thêm tất." Lục Bắc Hoài chăm chú nhìn cậu: "Tôi sẽ quỳ xuống mặc cho cậu cũng được, hoặc cậu có thể đặt chân lên đùi tôi để tôi mặc cho cậu cũng được.
"Tống Thả: "...?"
Này thật biến thái.
Có cần phải nói chi tiết như vậy không.
Nhưng thôi! Ít nhất là tốt hơn việc bị đánh!
Cậu bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại không muốn Lục Bắc Hoài phát hiện ý định của mình, ra vẻ oan ức cúi đầu: "... Lại bắt tôi mặc váy, chẳng phải là sỉ nhục tôi sao?"
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả đứng giữa hai chân mình, trông như muốn khóc: "Cậu có thể không mặc."
Rõ ràng chính người này đã đồng ý nhận hình phạt, hiện tại lại làm ra vẻ ngượng ngùng, thẹn thùng, bất kể là quá khứ hay hiện tại, đều mang khuôn mặt hiền lành vô hại mà làm ra những hành động ác độc.
Tống Thả thoáng nhìn thấy cánh tay rắn chắc đặt trên đầu gối, cơ bắp căng chặt như một lời uy hiếp không lời, cậu run run: "... Tôi mặc, tôi mặc."
"Bây giờ cởi váy ra."
Tống Thả sợ đến mức ôm lấy cơ thể mình, tròn mắt: "... Ở, ở đây sao?"
Lục Bắc Hoài: "Sao vậy, muốn tôi giúp cậu thay váy à?"
Tống Thả vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, cậu khách sáo quá."
Cậu thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, chỉ cần cởi váy: "Vậy váy này có cần tôi đặt lại trong túi không?"
"Không cần." Lục Bắc Hoài đứng dậy, lấy máy ảnh từ tay Tống Thả.
Tống Thả thấy hắn lấy máy ảnh, nghĩ đến những tấm ảnh chụp vừa rồi, hoảng loạn giơ tay định lấy lại: "Cái ảnh đó ——"
Lục Bắc Hoài giơ cao máy ảnh.
Tống Thả nhảy lên hai lần, tay ngắn không tới, tức giận trừng mắt nhìn Lục Bắc Hoài, đối diện với ánh mắt đen tối lạnh lùng ấy, cậu yên lặng rụt tay lại: "Cậu sẽ xóa ảnh chụp chứ?"
"Sao phải xóa?"
"Tôi mặc váy, ảnh không thể bị phát hiện!"
Lục Bắc Hoài đặt máy ảnh ra sau: "Tôi chỉ xem thôi." Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng.
Tống Thả: "..."
Chỉ xem thôi? Có gì đẹp mà xem.
Thay váy chỉ mất vài phút ngắn ngủi.
Trong phòng khách, Lục Bắc Hoài ngồi trên chiếc ghế nhỏ màu đỏ, cúi người, hai chân tách ra tự nhiên, cúi đầu cầm chiếc máy ảnh cũ xem cái gì đó, trông rất chăm chú.
"... Tôi thay váy xong rồi."
Lục Bắc Hoài rời mắt khỏi chiếc váy hai dây trong ảnh, ngẩng đầu lên, thấy Tống Thả cầm váy trong tay, rụt rè ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng ngủ: "Ừ, đặt bên cạnh."
"Váy không có nhãn."
"Không trả lại."
"Hả?"
Lục Bắc Hoài buông tay, đặt máy ảnh giữa hai chân, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tống Thả: "Là mua cho cậu mặc, cậu nghĩ chỉ mặc một lần thôi sao? Để dành cho lần sau."
Tống Thả ngẩn người, biểu cảm cứng đờ, rồi cúi đầu nhìn chằm chằm Lục Bắc Hoài.
"Không muốn mặc cũng không sao." Lục Bắc Hoài cúi đầu, tiếp tục nghịch máy ảnh.
"Nếu tôi mặc, cậu sẽ vui sao?"Lục Bắc Hoài nhìn xuống đôi giày thể thao màu trắng trước mặt, không ngẩng đầu: "Sẽ."
Tống Thả thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt, không mặc vô ích rồi, cậu ngồi xổm trước mặt Lục Bắc Hoài, ngẩng đầu hỏi: "Vậy có thể tha thứ cho tôi chút nào không?"
Thuận tiện khoa tay múa chân một chút trước mặt hắn.
Thiếu niên ngồi xổm trước mặt như một con thú nhỏ, ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sự tò mò, trên người mang vẻ thuần khiết chưa từng thấy, khiến người ta tò mò liệu tình yêu có thể thực sự thay đổi con người ta như vậy không.
Từ một kẻ làm nhiều việc ác trở thành một bé cừu ngoan.
Ánh mắt Lục Bắc Hoài theo dõi ngón tay trắng nõn, rồi đột nhiên nhận ra mình đang suy nghĩ gì, hắn nhìn lại máy ảnh, định nói "không có", nhưng chỉ còn một bước đã sửa lại lời.
"Một chút."
Nếu nói không có, thì lần sau cậu ta không mặc nữa thì không phải sẽ không trả thù được sao?
Hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho Tống Thả như vậy.
"Vậy có thể xóa ảnh chụp không?" Tống Thả không biết vừa rồi người này chụp gì, nghĩ đến đã thấy xấu hổ, thật sự là da mặt đỏ lên, vậy mà lại mặc váy!!
"Xem biểu hiện của cậu."
"... Vậy được rồi." Tống Thả do dự một hồi, lại nói: "Nhưng đừng cho người khác xem đó."
Lục Bắc Hoài liếc nhìn cậu: "Sẽ không."
Nói xong, hắn cúi đầu tiếp tục xem ảnh.
Tống Thả bán tín bán nghi đứng dậy, thấy Lục Bắc Hoài xem chăm chú, nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Cũng không biết có gì đẹp."
Có lẽ lời này bị nghe thấy, Lục Bắc Hoài ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, giơ máy ảnh lên.
Tống Thả sợ hãi che mặt: "... Cậu xem đi, tôi không quấy rầy nữa."
Không nói thì thôi, làm gì dọa người ta vậy.
Cậu xoay người cầm đề cương, cũng không định rời đi, đã đến mức này, vậy phải để lại ấn tượng tốt cho Lục Bắc Hoài, rốt cuộc hắn vẫn còn đang bệnh, chắc chắn cần người chăm sóc
....
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ ve kêu náo động.
Ánh đèn phòng khách cũ kỹ, mờ mờ ảo ảo, không sáng rõ.
"Lục Bắc Hoài, cậu uống thuốc đi."
"..."
"Bắc Hoài, cậu uống chút nước không?"
"..."
"Bắc Hoài, cậu muốn làm bài tập không? Tôi dạy cho cậu nhé."
"..."
"Bắc Hoài, cậu có muốn nghỉ ngơi không?"
"..."
"Bắc Hoài, cậu có cần người mát xa không?"
Không khí im lặng một lát.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài vẫn không trả lời mình, cả buổi tối chỉ ôm cái máy ảnh cũ kia xem, không học hành, hỏi gì cũng không trả lời, đang nghĩ nghĩ thì bản thân cũng buồn ngủ.
"Muốn."
"Ừ?"
Cậu sững sờ, nhìn về phía Lục Bắc Hoài, đối diện với ánh mắt sâu thẳm không rõ, bỗng chốc tràn ngập hơi thở nguy hiểm, cảm giác như mình nói câu gì không nên nói.
Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp ngẩn ngơ, không chớp mắt, lại nói một lần:
"Tôi muốn."
Tống Thả đem tay đặt ra sau, đè nhẹ làn váy, cảm thấy ánh mắt kia như muốn nuốt chửng mình, đứng thẳng cũng khó chịu.
Sàn phòng ngủ là loại gạch men sứ lục hoa có niên đại, mang dấu vết thời gian, cặp chân trắng nõn thon dài của cậu trần trụi bước trên sàn nhà, như bạch ngọc nõn nà, ngón chân cọ xát vào nhau.
Chắc chắn bàn chân sẽ bị bẩn.
"Vì sao không mang giày." Lục Bắc Hoài bước vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Tiếng "phanh" đóng cửa thật ra không lớn, nhưng lại vang dội trong tai Tống Thả, như một điềm báo gì đó.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài đã tiến lại gần, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tối qua, cậu theo bản năng lui về sau, đầu gối vô tình va vào mép giường, ngã ngồi lên giường, làm váy bị vén lên theo động tác.
May mắn thay, có tay chống phía sau nên không ngã mạnh lắm.
Lại không biết bản thân hiện tại đang ngồi trên tấm ga trải giường màu đậm, dáng vẻ này, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh chống phía sau, vai mỏng lộ ra, xương bả vai mượt mà, chân thon dài xinh đẹp dưới làn váy, sẽ trở thành những giấc mộng kiều diễm điên cuồng ngày đêm sau này.
"...... Xin lỗi." Tống Thả nhỏ giọng nói xin lỗi, định ngồi dậy thì thấy Lục Bắc Hoài đã đứng trước mặt.
Giây tiếp theo, thân thể bỗng nhiên cứng đờ.
Lục Bắc Hoài cúi người, quỳ một gối, nắm lấy mắt cá chân trắng nõn tinh tế, đặt lên đầu gối mình, ngước mắt: "Không mang giày chân chắc chắn sẽ bẩn."
Nói xong, hắn kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra khăn giấy ướt, rút một miếng ra, lau chân cho Tống Thả.
Mỗi chỗ, thậm chí là khe hở, đều tỉ mỉ lau sạch.
Tống Thả bị bàn tay hơi thô ráp nắm lấy chân, ngứa không chịu được, ngón chân trắng nõn rụt lại, muốn tránh nhưng bị Lục Bắc Hoài nắm chặt: "...... Ngứa quá."
"Ngứa cũng phải lau khô, ai bảo cậu không mang giày."
Bàn tay lớn nắm chặt lấy đôi chân thon, thậm chí có phần cường thế, không cho phép thoát ra vì ngứa.
Tống Thả vốn đã sợ ngứa, lại sợ Lục Bắc Hoài, nhưng chân bị nắm ngứa đến bật cười, cuối cùng không nhịn nổi dựa lên mép giường, cười đến chảy nước mắt, muốn rút chân lại nhưng bị nắm chặt.
Cười rất dễ làm nóng người.
Thiếu niên dựa trên mép giường, mồ hôi mỏng trên chóp mũi, chân dài rũ xuống giường, dây váy vì vậy mà lỏng lẻo, váy lụa trước người lỏng lẻo cũng không chú ý tới.
Vai cọ xát chăn lộ ra nét đỏ ửng, màu da trắng nõn mang theo sắc hồng nhạt.
Chân được lau sạch sẽ như một con mèo nhỏ, làn váy xốc lên, lộ ra một góc màu trắng, cố gắng muốn thoát khỏi bàn tay lớn.
"...... Xong chưa, ngứa quá." Tống Thả ôm đầu gối, cười đến thở dốc, cảm thấy xấu hổ và nóng nực.
Lục Bắc Hoài như bị cảnh tượng này làm cho ngỡ ngàng, buông đôi chân thon ra, cúi đầu nhặt khăn giấy ướt ném vào sọt rác, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
"Lục Bắc Hoài." Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài đột nhiên rời khỏi, vội đứng lên: "Tôi có thể cởi váy ra không."
"Không thể."
Lúc này Lục Bắc Hoài đã ra ngoài.
Câu trả lời vang lên qua một bức tường, mơ hồ nghe thấy giọng trầm thấp, như đang kìm nén điều gì.
Tống Thả: "......"
Cậu định hỏi khi nào có thể, thì thấy Lục Bắc Hoài xách đôi giày thể thao trắng của cậu đi vào, tay còn cầm một chiếc máy ảnh cũ, trong đầu bỗng nhiên rối bời.
Lục Bắc Hoài đặt giày trước mặt Tống Thả, ngồi dậy, tay kéo dây váy của cậu: "Giày tự mang hay tôi giúp cậu mang."
"Tôi, tôi tự mang." Tống Thả vội ngồi xuống, cúi người cầm vớ mang vào.
Chân dài thon đặt lên mép giường, váy vốn không dài, hoàn toàn không biết động tác này sẽ gây ra ảnh hưởng gì.
Khi mang cặp vớ trắng, ngón tay thon dài kéo vớ, điều chỉnh, bao lấy mắt cá chân, động tác trong tầm nhìn bị làm chậm, như đang khiêu khích thị giác, kích thích tim đập mạnh vốn dĩ đang trầm lại.
Tống Thả mang xong vớ, nghiêm túc đi giày, không biết trước mặt có một tầm mắt như lửa, mang giày xong lập tức đứng lên: "...... Tôi, tôi xong rồi."
Đúng lúc ánh mắt chạm mắt Lục Bắc Hoài, phát hiện sắc mặt hắn âm trầm, đáng sợ thật sự.
Tống Thả trái tim run rẩy: "......" Lại là làm gì nữa.
Cậu còn chưa đủ làm theo ý đối phương sao! Đã mặc trang phục của con gái rồi mà!
Lục Bắc Hoài bước lên một bước.
Tống Thả bả vai căng chặt, theo bản năng mà lui về phía sau: "...... Làm, làm gì vậy."
Cậu thấy Lục Bắc Hoài tiến lại gần mình, sợ đến mức mím chặt môi, trái tim đột nhiên đập nhanh, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, sợ đến mức dùng cánh tay che mặt.
Cuối cùng chỉ cảm thấy làn váy bị kéo lên một chút.
"......"
Không khí im lặng trong chốc lát, không khí đáng sợ nhất là khi đột nhiên yên tĩnh.
"Váy mặc không đúng." Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả đột nhiên nhắm mắt lại, cả khuôn mặt hồng lên, nghĩ rằng cậu ta sẽ không cho rằng hắn muốn thân mật với cậu ta chứ.
"Ồ......" Tống Thả cẩn thận mở một mắt, thấy không có gì xảy ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm, mới buông tay xuống.
Lục Bắc Hoài cười một tiếng.
Tống Thả: "?"
"Có phải hay không hiện tại tôi muốn cậu làm gì cậu đều nguyện ý vì tôi làm." Lục Bắc Hoài kéo ghế lại, ngồi xuống, cầm máy ảnh trong tay, đưa lên trước mặt.
Màn ảnh chiếu hình ảnh thiếu niên bỗng nhiên khẩn trương.
"Này này này ——" Tống Thả thấy vậy vội xua tay, bước tới che màn ảnh: "Cậu làm gì vậy, không được sự đồng ý của tôi mà chụp là xâm phạm quyền chân dung của tôi!"
Giọng nói khẩn trương bắt đầu run rẩy nghẹn ngào.
Lục Bắc Hoài đặt máy ảnh xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào Tống Thả, thấy cậu sốt ruột muốn khóc, cứ thế mà im lặng nhìn hắn.
Không khí lại im lặng.
Cả hai đối diện nhau, một cường một nhược.
Tống Thả nắm lấy tay mình, cố gắng giảm bớt sự khẩn trương, nhấp môi đối diện ánh mắt Lục Bắc Hoài, trái tim cậu run rẩy.
Người này cầm máy ảnh, dáng ngồi tự nhiên, nhưng đôi mắt nhìn cậu tối tăm yên lặng như một lời buộc tội, dùng sự im lặng phát tiết cảm xúc cùng áp lực.
"Ngồi xuống."
Hai chữ không có ngữ điệu, nhưng đầy nguy hiểm.
Tay Tống Thả run lên, như sợ hãi kéo dài từ xương sống, yết hầu cậu khô khốc: ".... Lục Bắc Hoài, đừng chụp."
"Thì ra cậu cũng cảm thấy không dễ chịu, không thoải mái." Lục Bắc Hoài cầm lấy máy ảnh, nhìn cậu lần nữa: "Ngồi xuống."
Tống Thả bị cảm giác này làm cho nhút nhát, chỉ có thể lui về sau, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường.
Cậu cẩn thận nhìn Lục Bắc Hoài: "Ngồi xuống."
Lục Bắc Hoài buông tay, chân dài đặt ở hai bên, đẩy ghế ngửa ra sau, lại lần nữa cầm máy ảnh, màn ảnh đối diện với khuôn mặt tái nhợt của Tống Thả, răng rắc một tiếng chụp.
Màn trập vang lên rõ ràng và châm chọc.
Đèn flash chói mắt vô cùng.
Hệt như phong cách của người này, từ khi bị phát hiện bí mật không bao giờ che lấp, lấy bạo chế bạo, phảng phất đã bất chấp tất cả, không sợ ai biết bí mật này.
Đây là kẻ điên do "Tống Thả" trong quá khứ dưỡng ra.
Camera ghi lại từng hình ảnh hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay, giống như con mồi bị săn đuổi, sợ hãi khi biết mình sắp bị săn giết.
Thẳng đến khi đôi mắt trong suốt như lưu li lọt vào máy ảnh, pha lẫn sợ hãi và nước mắt, nhấp môi cắn chặt răng, màn trập tạm ngưng.
"Lục Bắc Hoài, cậu mấy năm nay nỗ lực, ở bên tôi sẽ có tương lai học đại học danh tiếng, ba mẹ tôi giúp đỡ và tín nhiệm, cậu không sợ tôi sẽ nói với ba mẹ sao?"
Tống Thả cảm thấy mình đứng ngồi không yên, chỉ có thể gắt gao nắm đầu gối, lời nói run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở.
"Không sao cả." Lục Bắc Hoài buông camera: "Hiện tại tôi không sao cả."
Ba hắn có lẽ sẽ không ràng buộc hắn nữa.
Cũng tốt, hắn tự do.
Tống Thả: "......" Chết tiệt, đại boss chết tiệt này, không thể suy sụp được!
Nếu suy sụp đi sai bước làm ba mẹ thất vọng thì sao, Lục Bắc Hoài chỉ là đứa trẻ thôi! Gia tộc xí nghiệp lớn như thế vẫn cần người kế thừa.
"Làm sao có thể không sao được, nhỡ đâu sau này cậu thành công thì sao? Tôi đáp ứng cậu, cậu muốn gì đều sẽ cho." Tống Thả đứng dậy, bước một bước nhỏ, thử nâng tay, che máy ảnh lại.
Lục Bắc Hoài nhìn tay cậu, ngước mắt nhìn Tống Thả: "Cậu hi vọng tôi thích cậu sao?"
Tống Thả: "."
Đó thì không cần, hoà bình ở chung với nhau là được.
"Cậu cảm thấy tôi sẽ thích một kẻ bạo lực sao, tôi là người cuồng ngược sao? Tôi không bị hội chứng cuồng ngược." Lục Bắc Hoài đặt máy ảnh nhẹ nhàng trên vai, ngả ghế: "Tôi không sợ cậu sẽ nói ra chuyện này."
"Cậu tố cáo cũng tốt."
"Chú Tống và dì Tống chán ghét tôi cũng tốt."
Trong đầu thoáng qua hình ảnh trong phòng bệnh, cùng bác sĩ nói:—— dù ba con cấy ghép thành công, sống cũng không được lâu, con phải chuẩn bị tâm lý.
Âm thanh ghế ngả, chân dẫm trên đất vang lên rất nhỏ.
"Dù sao cũng không có gì đáng giá để tôi lưu luyến."
Phòng tối mờ, đèn trên tường bỗng nhấp nháy.
Nam sinh đặt máy ảnh lên vai, bàn tay đầy vết thương, cùng với cánh tay băng bó, rũ mắt, sợi tóc che mắt.
Nói nghe như phóng khoáng nhưng thật ra lại đau buồn đến cực điểm.
Trong khoảnh khắc đó, sự chán nản đó trong thẩm mỹ được ví như một bức tranh, bức tranh kia có thể là sự dịu dàng tỉ mỉ, lại cũng có thể là sự máu lạnh đầy mâu thuẫn.
"Có."
Động tác của Lục Bắc Hoài dừng lại, chân ghế kêu lên "đát" một tiếng trở lại vị trí cũ. Hắn ngồi giữa hai chân của thiếu niên, congngười, thiếu niên nắm lấy một tay của hắn, rồi dùng cả hai tay mình ôm lấy tay hắn, cùng hắn cầm máy ảnh trong tay.
Đôi tay này khá nhỏ, miễn cưỡng che phủ được mu bàn tay.
Chân dài dưới váy trắng đến chói mắt, vạt váy khẽ lướt qua mu bàn tay.
Tống Thả dùng tay bắt lấy tay Lục Bắc Hoài, từ từ nâng lên, đưa màn hình máy ảnh lên ngang cái trán mình rồi dùng tay của hắn, nhấn vào nút chụp.
"Tách" một tiếng.
Như thể bắn một phát súng vào đối phương.
Trái tim nặng nề rơi xuống.
Lục Bắc Hoài không động đậy, từ từ ngước mắt, đối diện với ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn mình qua màn hình máy ảnh, như thể đó là ánh sáng duy nhất trong tấm ảnh đen nhánh.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho ba cậu tủy, tôi sẽ giúp cậu, không ai sẽ vì cái gọi là thân phận mà bắt nạt cậu nữa. Trên thế giới này còn có những thứ đáng để cậu lưu giữ, còn nhiều điều tốt đẹp mà cậu chưa thấy."
Trái tim Tống Thả đập thình thịch đầy khẩn trương, lại nói: "Tôi... tôi cũng sẽ thích cậu."
Bất kể thế nào, dù là lời nói dối.
Ít nhất cũng muốn để Lục Bắc Hoài có ấn tượng tốt về mình.
Qua lớp váy mỏng manh, hơi thở gấp gáp, hắn nghe thấy nhịp tim gần như loạn nhịp một cách rõ ràng, cả bàn tay cầm máy ảnh cũng run rẩy.
Trái tim rung lên, trên đầu rơi xuống một giọng nói sạch sẽ và dịu dàng.
Câu nói này gần như là thì thầm, mang theo vẻ ngây ngô vô cùng, gây nên một cảm giác dao động gì đó.
Lục Bắc Hoài lại cười, hắn nắm lấy tay Tống Thả, kéo vào lòng: "Cậu thích tôi thì tôi phải thích cậu sao?"
Tống Thả đột nhiên không kịp đề phòng, bị kéo ngã vào lòng Lục Bắc Hoài, ngồi trên đùi hắn. Vì mặc váy nên khi ngồi, cậu cảm nhận được cơ đùi rắn chắc, cả người như bị thiêu cháy.
Cậu như bị một luồng nhiệt xông lên đầu, theo phản xạ muốn đứng dậy, nhưng lại bị giữ chặt vòng eo không cho đi.
Bàn tay to hoàn toàn nắm giữ vòng eo mảnh khảnh này, như thể chỉ cần dùng lực một chút là có thể để lại dấu vết.
Cơ thể cậu bỗng nhiên trở nên cứng đờ, ánh mắt lướt qua gương mặt Lục Bắc Hoài: "Tôi... tôi không có nói như vậy."
Thật vô dụng mà.
Lục Bắc Hoài sao có thể thích một người như "Tống Thả" chứ.
Nói chuyện cũng không được, dỗ dành cũng không xong, khó tiếp cận, còn khó xử lý hơn cả những người mà cậu đã từng gặp.
Chính mình đã bất chấp mà mặc váy.
"Nếu cậu biết thái độ của tôi, cậu có thể lựa chọn không thích tôi." Lục Bắc Hoài nắm lấy vòng eo, làn da bị lạnh, cậu khẽ rùng mình: "Cậu cũng có thể trở về nói chuyện này, đuổi tôi đi, tùy cậu."
Hắn lơ đãng liếc mắt, tầm nhìn dừng lại ở đầu gối hai bên chân dài trắng nõn mà váy đã không che đậy nổi, ánh mắt lại sâu thêm vài phần.
Sao lại có một người có làn da sạch sẽ như vậy.
"Tôi sẽ không nói ra." Tống Thả nói xong mím môi, hạ mắt xuống: "Chúng ta không thể nói chuyện từ từ được sao? Tôi đều đã sửa rồi, không thể làm bạn tốt với tôi sao?"
"Nếu kẻ bắt nạt xin lỗi mà người bị hại có thể tha thứ, thì cần cảnh sát để làm gì?" Lục Bắc Hoài không ra tay, lại giơ máy ảnh lên, thân nghiêng nghiêng, chụp thêm một tấm ảnh của Tống Thả.
Âm thanh "Tách" cùng đèn flash làm tâm trạng thêm bực bội.
Tống Thả đưa tay, trực tiếp đoạt lấy máy ảnh trong tay Lục Bắc Hoài, giận dữ nhìn hắn: "... Tôi đã bắt nạt cậu, vậy cậu cũng muốn bắt nạt tôi, thế thì cậu có gì khác biệt với tôi."
Ngồi trên đùi, ôm chặt lấy máy ảnh, thiếu niên xinh đẹp thẹn quá hóa giận, chóp mũi có một tầng mồ hôi mỏng, có lẽ vì nóng, đôi mắt sáng long lanh như pha lê.
Vốn dĩ đang mặc váy dây, giờ giơ tay, dây lưng mảnh lại tuột xuống đầu vai. Cơ thể mảnh khảnh tinh tế, vị trí dây ở ngực là nơi lỏng lẻo nhất, mà chính cậu lại hoàn toàn không biết, còn trừng mắt nhìn người trước mặt.
Không hề có lực sát thương.
"Ừ, là cậu dạy tôi." Lục Bắc Hoài khóe môi cong nhẹ.
"Cậu..." Tống Thả líu lưỡi không nói nên lời, lại suy nghĩ, muốn dỗ dành thêm một chút.
Khi cậu đang nghĩ nên nói thế nào, cảm thấy bả vai bị bàn tay thô ráp cọ một chút, có chút ngứa, cậu không khỏi run lên, kinh ngạc nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
"Dây váy tuột rồi." Lục Bắc Hoài kéo dây váy từ cánh tay lên vai cậu.
"Ý cậu là trả thù tôi vì những gì tôi đã làm với cậu, rồi sẽ tha thứ cho tôi sao?" Tống Thả thừa dịp Lục Bắc Hoài không ôm lấy cậu, nhanh chóng nhảy xuống khỏi đùi hắn, ôm máy ảnh lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn hắn.
"Cậu nghĩ sao?"
Tống Thả nghe thấy câu hỏi này, mím môi trầm mặc một lát, nghĩ đến việc phải quỳ xuống làm chó con, ngay lập tức biểu tình trên khuôn mặt trở nên vi diệu, cậu nhìn về phía Lục Bắc Hoài, nhìn hắn, rồi lại nghĩ.
"... Tôi đã mặc váy rồi, chắc không cần làm chó con nữa chứ."
Lục Bắc Hoài hơi nhướng mày.
Tống Thả có chút rối rắm: "Cậu, cậu nặng như vậy, nếu đè bẹp tôi, thì không ổn đâu."
Lục Bắc Hoài vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, ánh mắt dừng lại ở chỗ Tống Thả đang đứng cách xa vài bước. Đôi mắt cảnh giác nhưng sáng ngời của Tống Thả, cùng với chiếc váy như tô thêm sự yếu đuối đáng thương, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thân hình mảnh mai, yếu ớt như gió lay sẽ ngã.
Rõ ràng kẻ này trước đây là kẻ bắt nạt.
Bây giờ lại như người bị hại, mắt đỏ hoe, giận dữ lại nước mắt lưng tròng, ôm chặt máy ảnh nhìn hắn.
"Thiếu gia nói đúng."
Tống Thả nghe Lục Bắc Hoài nói vậy, mắt sáng lên, đầy hy vọng! Sau đó cậu thấy Lục Bắc Hoài vẫy tay với mình.
"Lại đây."
Lục Bắc Hoài lười biếng dựa vào ghế, chỉ nói một câu như vậy.
Tống Thả chần chừ một lát, ôm máy ảnh chậm rãi tiến lại: "... Sao vậy?"
Vừa tiến lại đã bị Lục Bắc Hoài kéo vào giữa hai chân, cơ thể cậu lập tức cứng đờ.
Hơi thở ấm áp vừa lúc dừng ở rốn nhỏ, có lẽ là không lâu, bên cạnh đùi chạm vào qua lớp quần mỏng cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cao, chỉ với tiếp xúc nhỏ này, đã tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Cậu ôm chặt máy ảnh trong lòng như một cảm giác an toàn, không dám động đậy, cẩn thận cúi mắt, thấy Lục Bắc Hoài dựa vào lưng ghế, nắm lấy cổ tay mình, không để ý mà ngước mắt nhìn thẳng vào mắt mình.
Rõ ràng là ngồi, ngửa đầu nhìn cậu, nhưng lại như dã thú bắt được con mồi, mang theo cảm giác không thể trốn thoát.
"Tôi tự nhiên không bắt cậu làm chó con, nhưng tôi không nuốt trôi được, tôi cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ phẫn nộ."
Tống Thả muốn nói nhưng lại thôi: "... Tôi, tôi biết, vậy cậu nói đi, muốn tôi làm gì."
Có chiêu gì thì quăng hết ra đây đi! Để cậu nhìn xem da mặt mình đã mỏng đến mức nào rồi.
"Mặc tiếp chiếc váy xanh, tôi sẽ cho cậu mang thêm tất." Lục Bắc Hoài chăm chú nhìn cậu: "Tôi sẽ quỳ xuống mặc cho cậu cũng được, hoặc cậu có thể đặt chân lên đùi tôi để tôi mặc cho cậu cũng được.
"Tống Thả: "...?"
Này thật biến thái.
Có cần phải nói chi tiết như vậy không.
Nhưng thôi! Ít nhất là tốt hơn việc bị đánh!
Cậu bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại không muốn Lục Bắc Hoài phát hiện ý định của mình, ra vẻ oan ức cúi đầu: "... Lại bắt tôi mặc váy, chẳng phải là sỉ nhục tôi sao?"
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả đứng giữa hai chân mình, trông như muốn khóc: "Cậu có thể không mặc."
Rõ ràng chính người này đã đồng ý nhận hình phạt, hiện tại lại làm ra vẻ ngượng ngùng, thẹn thùng, bất kể là quá khứ hay hiện tại, đều mang khuôn mặt hiền lành vô hại mà làm ra những hành động ác độc.
Tống Thả thoáng nhìn thấy cánh tay rắn chắc đặt trên đầu gối, cơ bắp căng chặt như một lời uy hiếp không lời, cậu run run: "... Tôi mặc, tôi mặc."
"Bây giờ cởi váy ra."
Tống Thả sợ đến mức ôm lấy cơ thể mình, tròn mắt: "... Ở, ở đây sao?"
Lục Bắc Hoài: "Sao vậy, muốn tôi giúp cậu thay váy à?"
Tống Thả vội vàng xua tay: "Không cần, không cần, cậu khách sáo quá."
Cậu thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, chỉ cần cởi váy: "Vậy váy này có cần tôi đặt lại trong túi không?"
"Không cần." Lục Bắc Hoài đứng dậy, lấy máy ảnh từ tay Tống Thả.
Tống Thả thấy hắn lấy máy ảnh, nghĩ đến những tấm ảnh chụp vừa rồi, hoảng loạn giơ tay định lấy lại: "Cái ảnh đó ——"
Lục Bắc Hoài giơ cao máy ảnh.
Tống Thả nhảy lên hai lần, tay ngắn không tới, tức giận trừng mắt nhìn Lục Bắc Hoài, đối diện với ánh mắt đen tối lạnh lùng ấy, cậu yên lặng rụt tay lại: "Cậu sẽ xóa ảnh chụp chứ?"
"Sao phải xóa?"
"Tôi mặc váy, ảnh không thể bị phát hiện!"
Lục Bắc Hoài đặt máy ảnh ra sau: "Tôi chỉ xem thôi." Nói xong, hắn xoay người rời khỏi phòng.
Tống Thả: "..."
Chỉ xem thôi? Có gì đẹp mà xem.
Thay váy chỉ mất vài phút ngắn ngủi.
Trong phòng khách, Lục Bắc Hoài ngồi trên chiếc ghế nhỏ màu đỏ, cúi người, hai chân tách ra tự nhiên, cúi đầu cầm chiếc máy ảnh cũ xem cái gì đó, trông rất chăm chú.
"... Tôi thay váy xong rồi."
Lục Bắc Hoài rời mắt khỏi chiếc váy hai dây trong ảnh, ngẩng đầu lên, thấy Tống Thả cầm váy trong tay, rụt rè ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng ngủ: "Ừ, đặt bên cạnh."
"Váy không có nhãn."
"Không trả lại."
"Hả?"
Lục Bắc Hoài buông tay, đặt máy ảnh giữa hai chân, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tống Thả: "Là mua cho cậu mặc, cậu nghĩ chỉ mặc một lần thôi sao? Để dành cho lần sau."
Tống Thả ngẩn người, biểu cảm cứng đờ, rồi cúi đầu nhìn chằm chằm Lục Bắc Hoài.
"Không muốn mặc cũng không sao." Lục Bắc Hoài cúi đầu, tiếp tục nghịch máy ảnh.
"Nếu tôi mặc, cậu sẽ vui sao?"Lục Bắc Hoài nhìn xuống đôi giày thể thao màu trắng trước mặt, không ngẩng đầu: "Sẽ."
Tống Thả thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt, không mặc vô ích rồi, cậu ngồi xổm trước mặt Lục Bắc Hoài, ngẩng đầu hỏi: "Vậy có thể tha thứ cho tôi chút nào không?"
Thuận tiện khoa tay múa chân một chút trước mặt hắn.
Thiếu niên ngồi xổm trước mặt như một con thú nhỏ, ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sự tò mò, trên người mang vẻ thuần khiết chưa từng thấy, khiến người ta tò mò liệu tình yêu có thể thực sự thay đổi con người ta như vậy không.
Từ một kẻ làm nhiều việc ác trở thành một bé cừu ngoan.
Ánh mắt Lục Bắc Hoài theo dõi ngón tay trắng nõn, rồi đột nhiên nhận ra mình đang suy nghĩ gì, hắn nhìn lại máy ảnh, định nói "không có", nhưng chỉ còn một bước đã sửa lại lời.
"Một chút."
Nếu nói không có, thì lần sau cậu ta không mặc nữa thì không phải sẽ không trả thù được sao?
Hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho Tống Thả như vậy.
"Vậy có thể xóa ảnh chụp không?" Tống Thả không biết vừa rồi người này chụp gì, nghĩ đến đã thấy xấu hổ, thật sự là da mặt đỏ lên, vậy mà lại mặc váy!!
"Xem biểu hiện của cậu."
"... Vậy được rồi." Tống Thả do dự một hồi, lại nói: "Nhưng đừng cho người khác xem đó."
Lục Bắc Hoài liếc nhìn cậu: "Sẽ không."
Nói xong, hắn cúi đầu tiếp tục xem ảnh.
Tống Thả bán tín bán nghi đứng dậy, thấy Lục Bắc Hoài xem chăm chú, nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Cũng không biết có gì đẹp."
Có lẽ lời này bị nghe thấy, Lục Bắc Hoài ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, giơ máy ảnh lên.
Tống Thả sợ hãi che mặt: "... Cậu xem đi, tôi không quấy rầy nữa."
Không nói thì thôi, làm gì dọa người ta vậy.
Cậu xoay người cầm đề cương, cũng không định rời đi, đã đến mức này, vậy phải để lại ấn tượng tốt cho Lục Bắc Hoài, rốt cuộc hắn vẫn còn đang bệnh, chắc chắn cần người chăm sóc
....
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ ve kêu náo động.
Ánh đèn phòng khách cũ kỹ, mờ mờ ảo ảo, không sáng rõ.
"Lục Bắc Hoài, cậu uống thuốc đi."
"..."
"Bắc Hoài, cậu uống chút nước không?"
"..."
"Bắc Hoài, cậu muốn làm bài tập không? Tôi dạy cho cậu nhé."
"..."
"Bắc Hoài, cậu có muốn nghỉ ngơi không?"
"..."
"Bắc Hoài, cậu có cần người mát xa không?"
Không khí im lặng một lát.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài vẫn không trả lời mình, cả buổi tối chỉ ôm cái máy ảnh cũ kia xem, không học hành, hỏi gì cũng không trả lời, đang nghĩ nghĩ thì bản thân cũng buồn ngủ.
"Muốn."
"Ừ?"
Cậu sững sờ, nhìn về phía Lục Bắc Hoài, đối diện với ánh mắt sâu thẳm không rõ, bỗng chốc tràn ngập hơi thở nguy hiểm, cảm giác như mình nói câu gì không nên nói.
Lục Bắc Hoài nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp ngẩn ngơ, không chớp mắt, lại nói một lần:
"Tôi muốn."
/82
|