Mưa bắt đầu nhẹ bớt.
Tiếng gọi cách đó không xa vẫn tiếp tục, ánh sáng đèn pin chiếu rọi khắp nơi.
Hoàn toàn không phát hiện ra hai người đang trốn sau một cây đại thụ to lớn, bởi vì họ đứng quay lưng lại và cây rất to, nên tạm thời vẫn chưa bị phát hiện, nhưng bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
Lục Bắc Hoài cảm nhận Tống Thả trong vòng tay mình đang co ro, cả người run rẩy, hắn không buông tay che miệng đối phương ra, cúi đầu áp sát gương mặt lạnh lẽo của cậu: "Bây giờ cậu gửi tin nhắn nói cho họ rằng chúng ta đã quay về, đừng để họ ở đây nữa."
"Tôi không muốn về, cũng không muốn cậu phải về."
"Có được không Tống Thả, tôi muốn ở đây với cậu thêm một lúc."
Nói rồi hắn đưa tay vào túi Tống Thả, lấy điện thoại ra, nắm tay cậu đặt lên màn hình điện thoại, lau sạch nước trên màn hình, muốn cậu nhập mật mã mở khóa.
Tay Tống Thả run rẩy, hoàn toàn không có cơ hội từ chối, chỉ có thể mở khóa điện thoại, nghe lời hắn gửi tin nhắn vô nhóm, nói rằng họ đã quay về, bảo mọi người về phòng trước.
Sau khi gửi tin nhắn xong, khoảng một phút sau, tiếng nói và tiếng bước chân tìm kiếm phía trước mới dần dần rời đi, nói "bọn họ đã về rồi, đi thôi".
Cho đến khi tiếng bước chân và lời nói hoàn toàn biến mất.
Mưa vẫn rơi tí tách, đỉnh đầu có dù và cây đại thụ che phủ một phần, nước mưa lạnh lẽo và quần áo ướt át dần thấm vào da thịt.
Tống Thả cảm thấy lạnh, trên người ướt nhẹp không thoải mái, nhưng hai tay bị Lục Bắc Hoài giữ chặt, miệng cũng bị che lại, ngoài việc có thể nhấc tay, cơ bản thì không thể cử động.
Cậu khẽ đẩy: "...... Ưm."
Theo sau đó ngay lập tức cảm nhận được cả người bị Lục Bắc Hoài kéo ngồi xuống dưới gốc cây, ngồi trên đùi người này, cậu trừng mắt to.
...... Không phải chứ, mưa rơi mà ngồi ở đây????
Thật là điên rồ.
Lục Bắc Hoài ngồi trên thân cây, không quan tâm sạch sẽ hay không, ôm Tống Thả trên đùi, không để cậu ngồi trên bùn đất, dùng khuỷu tay giữ cây dù trên đỉnh đầu.
Dùng tư thế này, khuỷu tay rắn chắc vòng lấy thân hình mảnh khảnh của Tống Thả, ôm chặt, chôn mặt vào cổ, như tìm kiếm sự ấm áp.
Tí tách, tí tách.
Nước nhỏ giọt trên cổ.
Giọt mưa từ dù dừng lại ở mắt cá chân, Tống Thả run lên một chút, giây tiếp theo mắt cá chân bị một bàn tay to nắm lấy, kéo vào dưới dù, không để chân bị ướt mưa.
Tống Thả cố nhịn cảm giác bị quần áo ướt dính vào người lạnh, cũng không biết có phải vì bị che miệng quá lâu không, mà giờ cảm thấy đầu hơi choáng, cảm nhận được trên vai ngày càng nặng.
Cho đến khi bàn tay buông ra.
Cậu mới có thể thở dốc, dựa vào phía sau để giảm bớt mệt mỏi.
".... Lục Bắc Hoài, cậu thật trẻ con." Còn nói muốn chết.
"Cậu mắng tôi."
Tống Thả nghe có chút buồn cười: "Cậu còn rất điên."
"Không được mắng tôi."
"Trước đây có thể mắng, bây giờ vì sao không thể mắng chứ."
".... Cậu không phải nói muốn tôi tha thứ cho cậu sao?"
Tống Thả cố gắng đẩy người phía sau ra, nhưng không được, lập tức bực bội: "Tôi bây giờ không muốn, không tha thứ thì không tha thứ, cậu muốn thế nào thì thế ấy đi."
Không gian dưới dù bị hạ thấp, bùn đất và mùi tanh của nước mưa, phảng phất như đây là không gian riêng tư của hai người họ, lời nói nhẹ nhàng bực bội cũng trở nên rõ ràng.
"Không thể." Lục Bắc Hoài nắm chặt đôi vai gầy của Tống Thả, giọng điệu nghe hung dữ nhưng yếu ớt đáng thương.
"Không phải nói kiếm được tiền rồi sao, có thể không cần ở lại Tống gia nữa, vậy cậu đi đi."
Lúc này giống như hai kẻ điên lặng lẽ nói chuyện với nhau.
Chắc không có ai bình thường đến mức này, ngày mưa lại trốn dưới gốc cây, ngồi trên bùn đất ôm nhau nói chuyện.
"Tôi không đi."
Tống Thả nghe giọng Lục Bắc Hoài đột nhiên thấp giọng, như là đang chịu tủi thân: "Cậu tủi thân cái gì, thời điểm muốn cậu tủi thân thì cậu lại không."
Tủi thân cái gì, có cái gì để tủi thân chứ, cậu còn chưa tủi thân đâu, lúc nào cũng xui xẻo mà đội nồi này.
Lục Bắc Hoài cảm thấy giọng điệu Tống Thả không còn tốt với hắn nữa, tâm tình nháy mắt rơi xuống đáy vực, cảm nhận được cậu lại muốn đẩy mình ra, ôm chặt thêm lần nữa.
"...Cậu nhẹ tay chút, đau."
Dưới không gian nhỏ bé của chiếc dù, những lời nói nghe không có gì uy lực nhưng ai đó vẫn buông lỏng một chút.
Tống Thả cảm thấy lạnh, giơ tay xoa xoa cái mũi đang ngứa, không nhịn được mà hắt hơi vài lần, giọng có chút khàn: "Được rồi phải không, tôi phải đi về."
"Cậu có để ý tôi vui hay không vui không?" Lục Bắc Hoài vẫn không có ý định để cậu trở về.
Tống Thả nghe giọng từ trên đỉnh đầu: "Lúc nào tôi không để ý đến cảm xúc của cậu, chỉ là cậu quá cố chấp."
"Tôi cố chấp như thế nào?"
Tống Thả bỗng nhiên cảm thấy cách nói chuyện này có chút điên rồ, nhưng lại như một trải nghiệm mới lạ, cậu cười khẽ: "Lục Bắc Hoài, cậu phải biết rằng người cứ nói về cái chết không phải đang chờ mong chết, rõ ràng cậu rất muốn tôi thích cậu."
"Tôi khi nào lại muốn cậu thích tôi."
"Cậu rõ ràng rất hưởng thụ chuyện đó." Tống Thả cảm thấy tim đập có chút chậm lại, nhịp thở cũng theo đó mà chậm lại, cơ thể càng ngày càng lạnh, theo bản năng rụt vai lại, dựa vào lồng ngực Lục Bắc Hoài.
Cậu nghe Lục Bắc Hoài nói, lời nói gần như không nghe được, đầu óc mơ hồ nhưng lại thấy vui.
"Ai hưởng thụ chứ, là cậu thích tôi." Lục Bắc Hoài nghe cậu nói lạnh, nhíu mày.
Tống Thả gật đầu lơ đãng: "...... Là vậy à, vậy tôi không thích cậu cũng không sao."
Lục Bắc Hoài nghe câu cuối cùng mày nhăn lại: "Cái gì gọi là cậu không thích tôi, cậu rõ ràng thích tôi."
"..... Lục Bắc Hoài, tôi không thích cậu."
Biểu tình của Lục Bắc Hoài ngay lập tức thay đổi, hắn gắt gao nắm lấy vai Tống Thả, trong mắt hiện rõ sự cố chấp bệnh trạng: "Cậu rõ ràng thích tôi, cậu dỗ tôi, khen thưởng tôi, còn mặc váy nhỏ cho tôi xem...."
Giọng nói run rẩy mang theo sự hoảng loạn, như là biết được những điều có được trong khoảng thời gian này đều là giả dối.
Nói xong, hắn không còn nghe thấy Tống Thả trả lời, ngược lại cảm thấy cơ thể người này có chút run rẩy, theo bản năng ôm chặt hơn.
Tống Thả dựa vào ngực Lục Bắc Hoài, qua lớp quần áo ướt nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, cảm thấy tim mình đập càng ngày càng chậm, chậm đến mức như sức lực bị rút hết, từ vị trí tim truyền ra nỗi đau nhức, đầu bắt đầu đau dữ dội.
..... Sao ngực lại đau như vậy.
Cậu khẽ nhấp môi, muốn kêu Lục Bắc Hoài đừng ôm chặt như vậy, nhưng không nói ra lời.
Cảm giác tứ chi tê liệt càng thêm rõ ràng, nhịp thở chậm dần làm ý thức cậu dần trầm xuống, như mỗi lần hô hấp đều kéo cậu xuống sâu hơn.
Ngay cả giọng Lục Bắc Hoài cũng như từ nơi rất xa truyền đến, tất cả chỉ là tiếng vang.
Cậu nặng nề nhắm mắt lại, ý thức gần như ngay lập tức bị bóng tối nuốt chửng.
Tay cậu buông lỏng, rơi xuống bên bùn đất.
—— Lục Bắc Hoài, tôi không thích cậu.
"Tống Thả, cậu thích tôi đúng không?"
Lục Bắc Hoài không nghe được trả lời, lại hỏi vài lần, thậm chí cảm giác hô hấp của người trong lồng ngực cũng không còn rõ ràng, đầu hắn ong ong lên, chậm rãi cúi đầu, đặt tai sát vào Tống Thả.
Hô hấp......
Giống như không nghe thấy.
Vì sao không trả lời hắn? Là thật sự không thích hắn sao?
Đều là lừa hắn sao?
Hắn gần như trong nháy mắt này trở nên trầm mặc.
Từ rất sớm, hắn đã rất muốn Tống Thả chết, mỗi đêm đều rất muốn bóp chết cậu, chất vấn người này tại sao còn chưa chết.
Lần đó lướt sóng, hắn nhìn thấy Tống Thả bị sóng biển nuốt chửng, khuôn mặt bị bao phủ một lần rồi lại lộ ra, kêu tên hắn, lúc đó không có ai thấy, chỉ có hắn bên cạnh, thật ra hắn chỉ cần đưa tay là có thể kéo người lên.
Hắn không đưa tay, cho đến khi đầu Tống Thả bị nuốt chửng, tay kia cũng sắp biến mất, hắn mới kéo người lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt như đã chết đuối, hắn thừa nhận khoảnh khắc đó cảm giác khoái cảm tràn lên đỉnh điểm.
Nhưng......
Tống Thả đã thay đổi.
Sau khi tỉnh lại, Tống Thả trở nên dính hắn, sẽ sợ hắn, nhưng lại cười với hắn, bảo vệ hắn, an ủi hắn, còn vì dỗ hắn mà mặc váy nhỏ, vừa rồi còn nói muốn hắn thích mình nhiều hơn, kêu hắn không cần để ý ánh mắt người khác.
Nói với hắn rất nhiều lời xin lỗi.
Hắn cũng không cảm thấy vài câu xin lỗi là đủ để tha thứ cho mười năm tổn thương mà cậu đã gây ra, điều này rất khó tha thứ, nhưng nếu Tống Thả không còn nói nữa, hắn sẽ tìm ai để trả thù?
Hiện tại thì sao.
Tống Thả như không thoải mái, nhiều lần gần đây bị Lục Bắc Hoài dọa sợ, nhưng hắn lại không có cảm giác trả thù khoái trá như lúc trước. Không có khoái cảm khi thấy Tống Thả bị sóng biển nuốt chửng, hắn cúi lưng ôm chặt Tống Thả không còn động đậy trong lòng ngực.
Trái tim như bị bóp nát, cảm giác đau nhói tràn ngập.
"Tống Thả, cậu không thích tôi sao?"
Hắn hét lên, giọng run rẩy, lắc nhẹ Tống Thả. Cơ thể mềm nhũn không đáp lời, yên tĩnh đáng sợ.
Khoảnh khắc đó, sự hoảng loạn và kinh hoàng chưa từng có ập đến.
"Tống Thả!!!!"
Tiếng hét vang lên đến tận mây xanh.
Mưa ngừng.
.......
"Nhân viên y tế xin chú ý, bệnh nhân ở viện khu 1, sảnh lớn số 999!"
Hệ thống thông báo khẩn cấp vang lên trong bệnh viện, báo động 999 khởi động, tiếng bước chân và xe đẩy vang dội khắp hành lang.
Ngay lập tức, bác sĩ và y tá từ khoa cấp cứu và phòng chăm sóc đặc biệt ICU lao xuống.
Gấp rút tiến hành sơ cứu và kiểm tra.
Trên giường bệnh, thiếu niên mang mặt nạ dưỡng khí, tóc và quần áo ướt đẫm bùn đất, mặt không còn chút huyết sắc, chỉ số trên máy giám sát không tốt, phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
"Người bệnh bị thiếu oxy dẫn đến hôn mê, xuất hiện bốn triệu chứng liên quan, chỉ số oxy trong máu là 88, huyết áp tâm thu 86, huyết áp tâm trương 32, huyết áp quá thấp, nhiệt độ cơ thể 38.9 độ C, cần ngay lập tức thiết lập đường truyền tĩnh mạch và tiến hành truyền dịch qua tĩnh mạch trước."
Đột nhiên, chỉ số trên máy giám sát dao động mạnh, chỉ số đường cong hô hấp giảm xuống thành 0.
"Mau!!! Lập tức đưa vào trung tâm cấp cứu!"
Giường bệnh nhanh chóng được đẩy vào thang máy, hướng phòng cấp cứu chạy đi, không thể chậm trễ một giây.
Cửa phòng cấp cứu mạnh mẽ đóng lại, đèn đỏ sáng lên.
Tiếng đóng cửa vang lên, như dừng lại trên đỉnh đầu, làm người ta choáng váng, cùng với chữ "Đang giải phẫu" màu đỏ, tất cả đều trở nên bất ngờ.
Lục Bắc Hoài đứng trước cửa, toàn thân ướt đẫm, mang theo bùn đất, cúi đầu trông thật luống cuống.
Vài phút sau, tiếng bước chân vang lên cuối hành lang.
Lục Bắc Hoài nghe tiếng nhìn qua, thấy ba người nhà họ Tống cùng ba mẹ mình, chưa kịp nói gì thì "bốp", một cái tát mạnh đánh vào mặt hắn.
Hắn không nhúc nhích, lực tát không nhẹ.
Tiếng ầm ầm bên tai vang lên, hắn chịu đựng, biểu tình vẫn thản nhiên, như không có phản ứng gì.
Ba Tống tức giận, ngực phập phồng, vốn dĩ đã tức giận vì bức ảnh không biết từ đâu đến, giờ lại thêm chuyện này.
Ông nhìn Lục Bắc Hoài dơ hề hề trước mặt: "Bắc Hoài, chú không phải đã bảo con phải trông chừng nó sao, sáng nay bác sĩ vừa nói nó cần phẫu thuật lại sau vài tháng nữa, trước khi phẫu thuật không được cảm lạnh, giờ lại ra nông nỗi này!!!"
"Chỉ mới bao lâu chứ!"
Mẹ Tống vội vàng giữ chặt ba Tống, bà cũng sốt ruột, nhưng lo sợ chồng mình tổn thương thân thể: "Được rồi, đánh Bắc Hoài làm gì, anh biết tính cách của bé con mà, không chừng là nó gây rối thôi."
"Là con sai." Lục Bắc Hoài cúi đầu, giọng thấp: "Nếu không phải cậu ấy quá lo lắng cho con, ra ngoài tìm con thì chuyện đã không xảy ra."
Đôi tay rũ ở bên người dần dần nắm chặt, lực độ lớn đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng, móng tay gần như lún vào lòng bàn tay, nhưng không thể giảm bớt sự buồn bực trong ngực. Hắn nhìn thoáng qua Chu Minh.
Chu Minh đứng ở bên cạnh cũng nắm chặt tay, người này rõ ràng là cố ý.
Ba Tống không muốn nghe thêm, nhíu mày thành hình chữ xuyên (川): "Tống Thả không như các con, nó từ nhỏ đã yếu ớt, phát triển chậm hơn so với các bạn cùng lứa. Trái tim nó đã qua nhiều lần khâu vá, không biết còn được bao nhiêu lần đập nữa. Từ giờ chú sẽ không cho phép các con dẫn nó đi chơi nữa."
Chu Minh lập tức giải thích: "Chú Tống, chúng con thường ngày đều chăm sóc ——"
"Được rồi, chú hiện tại không muốn nói gì thêm. Đến khi Tống Thả đi du học, chú sẽ không để nó đi chơi lung tung nữa. Nó chỉ cần học hành chăm chỉ là được."
Ba Tống nói xong, chăm chú nhìn cửa phòng phẫu thuật. Là một nhân vật trong giới kinh doanh có uy tín, sắc mặt trầm xuống của ông khiến không ai dám nói gì.
Mẹ Tống thấy vậy, đành bảo Chu Minh và bạn đi về trước: "Các con đi trước đi, chờ Tống Thả tỉnh lại dì sẽ nói cho các con, chờ cho chú Tống của các con bớt giận nữa."
Chu Minh và hai người bạn không ngờ sự việc lại đột nhiên như vậy, không thể nói gì, chỉ có thể gật đầu rồi rời đi.
Bên ngoài phòng phẫu thuật trở nên yên tĩnh sau khi mọi người rời đi.
Mẹ Tống nhìn Lục Bắc Hoài đứng bên cạnh, thấy vết sưng trên mặt hắn, lại nghĩ đến chuyện trưa nay, tâm tình rất phức tạp. Bà nhớ lại sự thay đổi của Tống Thả trong thời gian gần đây, như có điều gì đó hiểu ra.
Mười phút sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra.
Ba Tống và mẹ Tống sốt ruột đi đến: "Bác sĩ, tình hình sao rồi?"
Lục Bắc Hoài muốn bước lên nhưng cuối cùng dừng lại, ánh mắt không rời khỏi bác sĩ.
"Chủ yếu là do thiếu oxy và sốt cao, khả năng gây viêm cơ tim. Tình trạng này cần được quan sát kỹ, nếu không phải do cảm xúc kích động mà chỉ đơn thuần gặp mưa sốt cao gây thiếu oxy thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng."
Bác sĩ tiếp tục: "Tim bệnh nhân vốn đã có chức năng kém, cần tránh cảm xúc mạnh và mệt nhọc. Nếu thiếu oxy thường xuyên gây ngất xỉu, dù có phẫu thuật, bệnh tình vẫn sẽ nặng thêm."
"Hiện tại, oxy trong máu đã ổn định, hô hấp vững vàng, nhưng cơn sốt chưa giảm. Cần theo dõi 24 giờ, chú ý tình trạng của bệnh nhân. Cảm lạnh và sốt cao sẽ tăng thêm gánh nặng cho tim, nếu không kịp thời chữa trị, thiếu oxy rồi hôn mê sẽ gây tổn thương không thể đảo ngược được."
......
Trong phòng bệnh, mẹ Tống đang chăm sóc Tống Thả chưa tỉnh lại.
Bên ngoài cửa, hai người căng thẳng đứng đối diện nhau, nếu ai đó từ xa nhìn lại sẽ thấy họ rất giống nhau.
"Bắc Hoài, con và Tống Thả là chuyện như thế nào?"
Lục Bắc Hoài tưởng rằng sẽ bị phê bình, nhưng ba Tống lại đưa điện thoại ra, hắn nhìn thấy bức ảnh chụp trong thang lầu, hắn cúi đầu ôm Tống Thả, từ góc độ này như đang hôn Tống Thả.
"Hai đứa các con... đang yêu đương sao?" Ba Tống nghiêm giọng.
Lục Bắc Hoài không ngẩng đầu, không trả lời. Hắn cũng không hiểu vì sao đột nhiên lại im lặng.
—— tôi không thích cậu cũng không sao
....... Tống Thả nói, không thích hắn.
Không có khả năng, đối xử tốt với hắn như vậy, không thể chỉ là chơi đùa.
"Vâng, chúng con đang yêu đương."
Tống Thả sao có thể không thích hắn.
Ba Tống nghe câu trả lời, tức giận đến nỗi ngực phập phồng. Những giá trị và quan niệm của ông không cho phép chuyện này xảy ra trong gia đình: "Bắc Hoài, Tống gia sẽ không chấp nhận đồng tính luyến ái. Chú mặc kệ ai là người khởi xướng, chấm dứt ngay lập tức, đó là tốt nhất cho các con."
"Thật lòng thích cũng không thể sao?" Lục Bắc Hoài hỏi lại.
Ba Tống nghe vậy, người nổi da gà, cố nén giận, nhìn chằm chằm Lục Bắc Hoài: "Bắc Hoài, đồng tính luyến ái phải đối mặt với rất nhiều lời đồn đại, con có thể chịu được sao? Ngay cả khi con chịu được, nhưng Tống Thả không thể. Nó là đứa con duy nhất của chú, là người thừa kế tương lai của Tống thị! Nó cần phải nối dõi tông đường!"
"Chú Tống, chú đã từng được học qua, hẳn là hiểu rằng tình yêu không phân biệt giới tính. Đồng tính luyến ái không phải là bệnh."
Ba Tống nghe lời này, tức giận đến muốn ra tay đánh hắn: "Nếu con là con chú, hôm nay chú sẽ đánh con. Nếu các con không thấy chuyện này nghiêm trọng, thì tốt, chú sẽ tách các con ra, thời gian sẽ cho các con câu trả lời."
"Chuyện này chú nên đến hỏi trước ý kiến của bé cưng."
"Ai cho phép con gọi nó là bé cưng!!!"
Lục Bắc Hoài cảm thấy chính mình lúc này kiên cường đến lợi hại: "Cậu ấy cho tôi gọi."
Ba Tống chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này, con trai thì nâng niu không thể đánh, tiểu tử này lại không phải con ông, không có lý do gì để đánh, ông hít sâu áp chế cơn giận: "Bắc Hoài, chú biết con luôn là đứa trẻ có chí tiến thủ, con phải hiểu rằng, nếu chú đã quyết tâm ngăn cản con gặp Tống Thả, lần này chưa chắc sẽ đưa con đi du học."
"Con sẽ nỗ lực kiếm tiền, đuổi theo Tống Thả." Lục Bắc Hoài nghĩ, hắn đã có cách kiếm tiền, cùng lắm là đánh thêm vài trận, mất máu cũng không sao.
Tống Thả không thể không thích hắn.
Chắc chắn không thể.
Ba Tống nghe thế, nhớ đến lời Tống Thả từng nói, cảm thấy đầu đau nhức, ông bị Tống Thả lừa dối, hóa ra cả hai đã sắp xếp kế hoạch từ trước. Quả thực là âm mưu để cùng Lục Bắc Hoài bỏ trốn!
"Như thế nào chứ, nếu chú thật sự ngăn cản các con, còn muốn bỏ trốn sao?"
"Con nghe Tống Thả." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt trả lời, nếu Tống Thả không thích hắn, hắn cũng sẽ bắt ép đem người đi.
Ba Tống sắp phát điên, nhưng chợt nhớ một điều, nửa nhắm mắt: "Chú không biết Tống Thả có nói với con không, muốn nhận con làm anh, nếu vậy chú đồng ý."
"Con không đồng ý." Lục Bắc Hoài nhìn ba Tống: "Trừ khi chú chấp nhận anh trai yêu em trai, lời đồn này sẽ còn bùng nổ hơn."
Tống phụ: "......" Đứa nhỏ này điên rồi: "Bắc Hoài, Tống Thả từ nhỏ đã tùy hứng, kiêu ngạo, con thích hắn vì cái gì? Có thể các con còn đang ở tuổi dậy thì ngây thơ, chưa hiểu rõ cái gì là thích, nhầm lẫn giữa ý tốt thành tình yêu. Nó còn nhỏ từng cưỡi lên con như con ngựa."
"Củ cải rau xanh mỗi người mỗi sở thích, hiện tại ngẫm lại, cũng có thể xem như một loại tình thú đặc thù." Lục Bắc Hoài đối đáp trôi chảy.
Ba Tống nhìn thiếu niên cao lớn chật vật đứng thẳng trước mặt, nếu không phải từ nhỏ biết rõ gia cảnh của hắn, ông có thể đã ra tay.
"Chờ Tống Thả tỉnh lại chú sẽ nói chuyện với nó, trước đó con không cần trở về Tống gia."
Lục Bắc Hoài im lặng một lúc, rồi đáp: "Vâng."
Bảo hắn rời Tống gia? Bảo hắn từ bỏ Tống Thả?
Không có khả năng.
"Nếu con còn hy vọng ba con có thể an ổn vượt qua khoảng thời gian này, chú cũng hy vọng con có thể nghiêm túc tự hỏi, làm như vậy thật sự đáng giá sao? Con và Tống Thả chung quy không phải là người của cùng một thế giới. Chú không có ý khinh thường con, chỉ là sự thật là như vậy, tương lai nó sẽ là người thừa kế của tập đoàn Tống thị, gánh vác trọng trách gia tộc. Nếu con muốn đạt đến độ cao đó, con sẽ phải trả giá rất nhiều."
"Mỗi người đều muốn trở thành người đứng đầu, nhưng không phải ai cũng có thể đạt đến vị trí đó. Tống gia đã tích lũy qua nhiều thế hệ, quyền lực và địa vị không dễ dàng phá vỡ. Môn đăng hộ đối, nối dõi tông đường, đó là những việc Tống Thả cần phải làm. Khi gặp người phù hợp, nó sẽ đính hôn, và khi đến tuổi thích hợp, sẽ kết hôn."
Lục Bắc Hoài kéo kéo môi: "Nhưng chú à, Tống Thả nói rằng cậu ấy thực sự thích con. Chú có thể cưỡng ép cậu ấy, và cậu ấy có thể nghe lời, nhưng làm sao chú biết cậu ấy sẽ không bỏ trốn trong ngày cưới, hoặc kết hôn mà vẫn bí mật yêu đương với con?"
"Chát"
—— Tiếng tát vang lên rõ ràng trong hành lang, mạnh mẽ và dứt khoát.
Lục Bắc Hoài bị tát đến nghiêng mặt, thêm vào vết sưng đỏ trên má trái. Hắn dùng đầu lưỡi đỡ đỡ sườn mặt đang đau, tóc ướt rối bù, cười mỉm, rũ mắt xuống, toàn thân tràn ngập sự phản kháng và u ám.
Cực kỳ giống như bất chấp tất cả, tự sa ngã.
"Lục Bắc Hoài, chú đã nhìn con lớn lên. Tự hỏi lòng mình, chú đã đối xử với con và ba con không tốt sao? Từ khi con bước vào Tống gia, chú cho con học cùng Tống Thả, cho con tiếp nhận giáo dục tốt nhất, thậm chí nghĩ nếu con chăm sóc tốt Tống Thả, sẽ đưa các con đi du học cùng nhau. Nhưng con lại đối xử với Tống gia như thế này sao."
Lục Bắc Hoài nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, vẻ mặt nho nhã tức giận khó kìm nén.
Lòng hắn sinh ra sự trả thù vô hạn.
"Đúng vậy, tôi nên cảm kích, nhưng chú đối tốt với tôi và ba tôi đều có điều kiện, không phải sao? Nếu không phải ba tôi đã cứu chú một mạng, chú thật sự sẽ làm từ thiện như vậy sao? Nếu không phải tôi chịu đựng tính tình của Tống Thả, để cậu ấy chơi đùa, chú sẽ giữ tôi lại sao?"
Ba Tống không ngờ hắn dám nói những lời này. Xem ra đã xem thường hắn rồi, người có thể nhẫn nhịn Tống Thả không nhiều, tiểu tử này coi như một trong số đó, hiện tại lại khen ngược, định trấn áp lại ông.
"Nếu chú nhất định phải bắt con rời khỏi Tống Thả thì sao?"
"Trên phim truyền hình đều có, dùng tiền để giải quyết."
Ba Tống tức giận đến bật cười: "Được, con muốn bao nhiêu tiền?"
Lục Bắc Hoài đòi hỏi một cách vô lý: "Tôi muốn tập đoàn Tống thị."
Ba Tống tức khắc im lặng.
Lục Bắc Hoài cười lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt u ám, như có sự cố chấp cực đoan: "Vậy tôi muốn Tống Thả. Tôi chỉ cần cậu ấy, vì cậu ấy tôi có thể trở thành người đứng đầu, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không rời bỏ cậu ấy."
Hắn chết cũng sẽ không bỏ qua Tống Thả.
Tiếng gọi cách đó không xa vẫn tiếp tục, ánh sáng đèn pin chiếu rọi khắp nơi.
Hoàn toàn không phát hiện ra hai người đang trốn sau một cây đại thụ to lớn, bởi vì họ đứng quay lưng lại và cây rất to, nên tạm thời vẫn chưa bị phát hiện, nhưng bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian.
Lục Bắc Hoài cảm nhận Tống Thả trong vòng tay mình đang co ro, cả người run rẩy, hắn không buông tay che miệng đối phương ra, cúi đầu áp sát gương mặt lạnh lẽo của cậu: "Bây giờ cậu gửi tin nhắn nói cho họ rằng chúng ta đã quay về, đừng để họ ở đây nữa."
"Tôi không muốn về, cũng không muốn cậu phải về."
"Có được không Tống Thả, tôi muốn ở đây với cậu thêm một lúc."
Nói rồi hắn đưa tay vào túi Tống Thả, lấy điện thoại ra, nắm tay cậu đặt lên màn hình điện thoại, lau sạch nước trên màn hình, muốn cậu nhập mật mã mở khóa.
Tay Tống Thả run rẩy, hoàn toàn không có cơ hội từ chối, chỉ có thể mở khóa điện thoại, nghe lời hắn gửi tin nhắn vô nhóm, nói rằng họ đã quay về, bảo mọi người về phòng trước.
Sau khi gửi tin nhắn xong, khoảng một phút sau, tiếng nói và tiếng bước chân tìm kiếm phía trước mới dần dần rời đi, nói "bọn họ đã về rồi, đi thôi".
Cho đến khi tiếng bước chân và lời nói hoàn toàn biến mất.
Mưa vẫn rơi tí tách, đỉnh đầu có dù và cây đại thụ che phủ một phần, nước mưa lạnh lẽo và quần áo ướt át dần thấm vào da thịt.
Tống Thả cảm thấy lạnh, trên người ướt nhẹp không thoải mái, nhưng hai tay bị Lục Bắc Hoài giữ chặt, miệng cũng bị che lại, ngoài việc có thể nhấc tay, cơ bản thì không thể cử động.
Cậu khẽ đẩy: "...... Ưm."
Theo sau đó ngay lập tức cảm nhận được cả người bị Lục Bắc Hoài kéo ngồi xuống dưới gốc cây, ngồi trên đùi người này, cậu trừng mắt to.
...... Không phải chứ, mưa rơi mà ngồi ở đây????
Thật là điên rồ.
Lục Bắc Hoài ngồi trên thân cây, không quan tâm sạch sẽ hay không, ôm Tống Thả trên đùi, không để cậu ngồi trên bùn đất, dùng khuỷu tay giữ cây dù trên đỉnh đầu.
Dùng tư thế này, khuỷu tay rắn chắc vòng lấy thân hình mảnh khảnh của Tống Thả, ôm chặt, chôn mặt vào cổ, như tìm kiếm sự ấm áp.
Tí tách, tí tách.
Nước nhỏ giọt trên cổ.
Giọt mưa từ dù dừng lại ở mắt cá chân, Tống Thả run lên một chút, giây tiếp theo mắt cá chân bị một bàn tay to nắm lấy, kéo vào dưới dù, không để chân bị ướt mưa.
Tống Thả cố nhịn cảm giác bị quần áo ướt dính vào người lạnh, cũng không biết có phải vì bị che miệng quá lâu không, mà giờ cảm thấy đầu hơi choáng, cảm nhận được trên vai ngày càng nặng.
Cho đến khi bàn tay buông ra.
Cậu mới có thể thở dốc, dựa vào phía sau để giảm bớt mệt mỏi.
".... Lục Bắc Hoài, cậu thật trẻ con." Còn nói muốn chết.
"Cậu mắng tôi."
Tống Thả nghe có chút buồn cười: "Cậu còn rất điên."
"Không được mắng tôi."
"Trước đây có thể mắng, bây giờ vì sao không thể mắng chứ."
".... Cậu không phải nói muốn tôi tha thứ cho cậu sao?"
Tống Thả cố gắng đẩy người phía sau ra, nhưng không được, lập tức bực bội: "Tôi bây giờ không muốn, không tha thứ thì không tha thứ, cậu muốn thế nào thì thế ấy đi."
Không gian dưới dù bị hạ thấp, bùn đất và mùi tanh của nước mưa, phảng phất như đây là không gian riêng tư của hai người họ, lời nói nhẹ nhàng bực bội cũng trở nên rõ ràng.
"Không thể." Lục Bắc Hoài nắm chặt đôi vai gầy của Tống Thả, giọng điệu nghe hung dữ nhưng yếu ớt đáng thương.
"Không phải nói kiếm được tiền rồi sao, có thể không cần ở lại Tống gia nữa, vậy cậu đi đi."
Lúc này giống như hai kẻ điên lặng lẽ nói chuyện với nhau.
Chắc không có ai bình thường đến mức này, ngày mưa lại trốn dưới gốc cây, ngồi trên bùn đất ôm nhau nói chuyện.
"Tôi không đi."
Tống Thả nghe giọng Lục Bắc Hoài đột nhiên thấp giọng, như là đang chịu tủi thân: "Cậu tủi thân cái gì, thời điểm muốn cậu tủi thân thì cậu lại không."
Tủi thân cái gì, có cái gì để tủi thân chứ, cậu còn chưa tủi thân đâu, lúc nào cũng xui xẻo mà đội nồi này.
Lục Bắc Hoài cảm thấy giọng điệu Tống Thả không còn tốt với hắn nữa, tâm tình nháy mắt rơi xuống đáy vực, cảm nhận được cậu lại muốn đẩy mình ra, ôm chặt thêm lần nữa.
"...Cậu nhẹ tay chút, đau."
Dưới không gian nhỏ bé của chiếc dù, những lời nói nghe không có gì uy lực nhưng ai đó vẫn buông lỏng một chút.
Tống Thả cảm thấy lạnh, giơ tay xoa xoa cái mũi đang ngứa, không nhịn được mà hắt hơi vài lần, giọng có chút khàn: "Được rồi phải không, tôi phải đi về."
"Cậu có để ý tôi vui hay không vui không?" Lục Bắc Hoài vẫn không có ý định để cậu trở về.
Tống Thả nghe giọng từ trên đỉnh đầu: "Lúc nào tôi không để ý đến cảm xúc của cậu, chỉ là cậu quá cố chấp."
"Tôi cố chấp như thế nào?"
Tống Thả bỗng nhiên cảm thấy cách nói chuyện này có chút điên rồ, nhưng lại như một trải nghiệm mới lạ, cậu cười khẽ: "Lục Bắc Hoài, cậu phải biết rằng người cứ nói về cái chết không phải đang chờ mong chết, rõ ràng cậu rất muốn tôi thích cậu."
"Tôi khi nào lại muốn cậu thích tôi."
"Cậu rõ ràng rất hưởng thụ chuyện đó." Tống Thả cảm thấy tim đập có chút chậm lại, nhịp thở cũng theo đó mà chậm lại, cơ thể càng ngày càng lạnh, theo bản năng rụt vai lại, dựa vào lồng ngực Lục Bắc Hoài.
Cậu nghe Lục Bắc Hoài nói, lời nói gần như không nghe được, đầu óc mơ hồ nhưng lại thấy vui.
"Ai hưởng thụ chứ, là cậu thích tôi." Lục Bắc Hoài nghe cậu nói lạnh, nhíu mày.
Tống Thả gật đầu lơ đãng: "...... Là vậy à, vậy tôi không thích cậu cũng không sao."
Lục Bắc Hoài nghe câu cuối cùng mày nhăn lại: "Cái gì gọi là cậu không thích tôi, cậu rõ ràng thích tôi."
"..... Lục Bắc Hoài, tôi không thích cậu."
Biểu tình của Lục Bắc Hoài ngay lập tức thay đổi, hắn gắt gao nắm lấy vai Tống Thả, trong mắt hiện rõ sự cố chấp bệnh trạng: "Cậu rõ ràng thích tôi, cậu dỗ tôi, khen thưởng tôi, còn mặc váy nhỏ cho tôi xem...."
Giọng nói run rẩy mang theo sự hoảng loạn, như là biết được những điều có được trong khoảng thời gian này đều là giả dối.
Nói xong, hắn không còn nghe thấy Tống Thả trả lời, ngược lại cảm thấy cơ thể người này có chút run rẩy, theo bản năng ôm chặt hơn.
Tống Thả dựa vào ngực Lục Bắc Hoài, qua lớp quần áo ướt nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, cảm thấy tim mình đập càng ngày càng chậm, chậm đến mức như sức lực bị rút hết, từ vị trí tim truyền ra nỗi đau nhức, đầu bắt đầu đau dữ dội.
..... Sao ngực lại đau như vậy.
Cậu khẽ nhấp môi, muốn kêu Lục Bắc Hoài đừng ôm chặt như vậy, nhưng không nói ra lời.
Cảm giác tứ chi tê liệt càng thêm rõ ràng, nhịp thở chậm dần làm ý thức cậu dần trầm xuống, như mỗi lần hô hấp đều kéo cậu xuống sâu hơn.
Ngay cả giọng Lục Bắc Hoài cũng như từ nơi rất xa truyền đến, tất cả chỉ là tiếng vang.
Cậu nặng nề nhắm mắt lại, ý thức gần như ngay lập tức bị bóng tối nuốt chửng.
Tay cậu buông lỏng, rơi xuống bên bùn đất.
—— Lục Bắc Hoài, tôi không thích cậu.
"Tống Thả, cậu thích tôi đúng không?"
Lục Bắc Hoài không nghe được trả lời, lại hỏi vài lần, thậm chí cảm giác hô hấp của người trong lồng ngực cũng không còn rõ ràng, đầu hắn ong ong lên, chậm rãi cúi đầu, đặt tai sát vào Tống Thả.
Hô hấp......
Giống như không nghe thấy.
Vì sao không trả lời hắn? Là thật sự không thích hắn sao?
Đều là lừa hắn sao?
Hắn gần như trong nháy mắt này trở nên trầm mặc.
Từ rất sớm, hắn đã rất muốn Tống Thả chết, mỗi đêm đều rất muốn bóp chết cậu, chất vấn người này tại sao còn chưa chết.
Lần đó lướt sóng, hắn nhìn thấy Tống Thả bị sóng biển nuốt chửng, khuôn mặt bị bao phủ một lần rồi lại lộ ra, kêu tên hắn, lúc đó không có ai thấy, chỉ có hắn bên cạnh, thật ra hắn chỉ cần đưa tay là có thể kéo người lên.
Hắn không đưa tay, cho đến khi đầu Tống Thả bị nuốt chửng, tay kia cũng sắp biến mất, hắn mới kéo người lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt như đã chết đuối, hắn thừa nhận khoảnh khắc đó cảm giác khoái cảm tràn lên đỉnh điểm.
Nhưng......
Tống Thả đã thay đổi.
Sau khi tỉnh lại, Tống Thả trở nên dính hắn, sẽ sợ hắn, nhưng lại cười với hắn, bảo vệ hắn, an ủi hắn, còn vì dỗ hắn mà mặc váy nhỏ, vừa rồi còn nói muốn hắn thích mình nhiều hơn, kêu hắn không cần để ý ánh mắt người khác.
Nói với hắn rất nhiều lời xin lỗi.
Hắn cũng không cảm thấy vài câu xin lỗi là đủ để tha thứ cho mười năm tổn thương mà cậu đã gây ra, điều này rất khó tha thứ, nhưng nếu Tống Thả không còn nói nữa, hắn sẽ tìm ai để trả thù?
Hiện tại thì sao.
Tống Thả như không thoải mái, nhiều lần gần đây bị Lục Bắc Hoài dọa sợ, nhưng hắn lại không có cảm giác trả thù khoái trá như lúc trước. Không có khoái cảm khi thấy Tống Thả bị sóng biển nuốt chửng, hắn cúi lưng ôm chặt Tống Thả không còn động đậy trong lòng ngực.
Trái tim như bị bóp nát, cảm giác đau nhói tràn ngập.
"Tống Thả, cậu không thích tôi sao?"
Hắn hét lên, giọng run rẩy, lắc nhẹ Tống Thả. Cơ thể mềm nhũn không đáp lời, yên tĩnh đáng sợ.
Khoảnh khắc đó, sự hoảng loạn và kinh hoàng chưa từng có ập đến.
"Tống Thả!!!!"
Tiếng hét vang lên đến tận mây xanh.
Mưa ngừng.
.......
"Nhân viên y tế xin chú ý, bệnh nhân ở viện khu 1, sảnh lớn số 999!"
Hệ thống thông báo khẩn cấp vang lên trong bệnh viện, báo động 999 khởi động, tiếng bước chân và xe đẩy vang dội khắp hành lang.
Ngay lập tức, bác sĩ và y tá từ khoa cấp cứu và phòng chăm sóc đặc biệt ICU lao xuống.
Gấp rút tiến hành sơ cứu và kiểm tra.
Trên giường bệnh, thiếu niên mang mặt nạ dưỡng khí, tóc và quần áo ướt đẫm bùn đất, mặt không còn chút huyết sắc, chỉ số trên máy giám sát không tốt, phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
"Người bệnh bị thiếu oxy dẫn đến hôn mê, xuất hiện bốn triệu chứng liên quan, chỉ số oxy trong máu là 88, huyết áp tâm thu 86, huyết áp tâm trương 32, huyết áp quá thấp, nhiệt độ cơ thể 38.9 độ C, cần ngay lập tức thiết lập đường truyền tĩnh mạch và tiến hành truyền dịch qua tĩnh mạch trước."
Đột nhiên, chỉ số trên máy giám sát dao động mạnh, chỉ số đường cong hô hấp giảm xuống thành 0.
"Mau!!! Lập tức đưa vào trung tâm cấp cứu!"
Giường bệnh nhanh chóng được đẩy vào thang máy, hướng phòng cấp cứu chạy đi, không thể chậm trễ một giây.
Cửa phòng cấp cứu mạnh mẽ đóng lại, đèn đỏ sáng lên.
Tiếng đóng cửa vang lên, như dừng lại trên đỉnh đầu, làm người ta choáng váng, cùng với chữ "Đang giải phẫu" màu đỏ, tất cả đều trở nên bất ngờ.
Lục Bắc Hoài đứng trước cửa, toàn thân ướt đẫm, mang theo bùn đất, cúi đầu trông thật luống cuống.
Vài phút sau, tiếng bước chân vang lên cuối hành lang.
Lục Bắc Hoài nghe tiếng nhìn qua, thấy ba người nhà họ Tống cùng ba mẹ mình, chưa kịp nói gì thì "bốp", một cái tát mạnh đánh vào mặt hắn.
Hắn không nhúc nhích, lực tát không nhẹ.
Tiếng ầm ầm bên tai vang lên, hắn chịu đựng, biểu tình vẫn thản nhiên, như không có phản ứng gì.
Ba Tống tức giận, ngực phập phồng, vốn dĩ đã tức giận vì bức ảnh không biết từ đâu đến, giờ lại thêm chuyện này.
Ông nhìn Lục Bắc Hoài dơ hề hề trước mặt: "Bắc Hoài, chú không phải đã bảo con phải trông chừng nó sao, sáng nay bác sĩ vừa nói nó cần phẫu thuật lại sau vài tháng nữa, trước khi phẫu thuật không được cảm lạnh, giờ lại ra nông nỗi này!!!"
"Chỉ mới bao lâu chứ!"
Mẹ Tống vội vàng giữ chặt ba Tống, bà cũng sốt ruột, nhưng lo sợ chồng mình tổn thương thân thể: "Được rồi, đánh Bắc Hoài làm gì, anh biết tính cách của bé con mà, không chừng là nó gây rối thôi."
"Là con sai." Lục Bắc Hoài cúi đầu, giọng thấp: "Nếu không phải cậu ấy quá lo lắng cho con, ra ngoài tìm con thì chuyện đã không xảy ra."
Đôi tay rũ ở bên người dần dần nắm chặt, lực độ lớn đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng, móng tay gần như lún vào lòng bàn tay, nhưng không thể giảm bớt sự buồn bực trong ngực. Hắn nhìn thoáng qua Chu Minh.
Chu Minh đứng ở bên cạnh cũng nắm chặt tay, người này rõ ràng là cố ý.
Ba Tống không muốn nghe thêm, nhíu mày thành hình chữ xuyên (川): "Tống Thả không như các con, nó từ nhỏ đã yếu ớt, phát triển chậm hơn so với các bạn cùng lứa. Trái tim nó đã qua nhiều lần khâu vá, không biết còn được bao nhiêu lần đập nữa. Từ giờ chú sẽ không cho phép các con dẫn nó đi chơi nữa."
Chu Minh lập tức giải thích: "Chú Tống, chúng con thường ngày đều chăm sóc ——"
"Được rồi, chú hiện tại không muốn nói gì thêm. Đến khi Tống Thả đi du học, chú sẽ không để nó đi chơi lung tung nữa. Nó chỉ cần học hành chăm chỉ là được."
Ba Tống nói xong, chăm chú nhìn cửa phòng phẫu thuật. Là một nhân vật trong giới kinh doanh có uy tín, sắc mặt trầm xuống của ông khiến không ai dám nói gì.
Mẹ Tống thấy vậy, đành bảo Chu Minh và bạn đi về trước: "Các con đi trước đi, chờ Tống Thả tỉnh lại dì sẽ nói cho các con, chờ cho chú Tống của các con bớt giận nữa."
Chu Minh và hai người bạn không ngờ sự việc lại đột nhiên như vậy, không thể nói gì, chỉ có thể gật đầu rồi rời đi.
Bên ngoài phòng phẫu thuật trở nên yên tĩnh sau khi mọi người rời đi.
Mẹ Tống nhìn Lục Bắc Hoài đứng bên cạnh, thấy vết sưng trên mặt hắn, lại nghĩ đến chuyện trưa nay, tâm tình rất phức tạp. Bà nhớ lại sự thay đổi của Tống Thả trong thời gian gần đây, như có điều gì đó hiểu ra.
Mười phút sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra.
Ba Tống và mẹ Tống sốt ruột đi đến: "Bác sĩ, tình hình sao rồi?"
Lục Bắc Hoài muốn bước lên nhưng cuối cùng dừng lại, ánh mắt không rời khỏi bác sĩ.
"Chủ yếu là do thiếu oxy và sốt cao, khả năng gây viêm cơ tim. Tình trạng này cần được quan sát kỹ, nếu không phải do cảm xúc kích động mà chỉ đơn thuần gặp mưa sốt cao gây thiếu oxy thì tình trạng sẽ càng nghiêm trọng."
Bác sĩ tiếp tục: "Tim bệnh nhân vốn đã có chức năng kém, cần tránh cảm xúc mạnh và mệt nhọc. Nếu thiếu oxy thường xuyên gây ngất xỉu, dù có phẫu thuật, bệnh tình vẫn sẽ nặng thêm."
"Hiện tại, oxy trong máu đã ổn định, hô hấp vững vàng, nhưng cơn sốt chưa giảm. Cần theo dõi 24 giờ, chú ý tình trạng của bệnh nhân. Cảm lạnh và sốt cao sẽ tăng thêm gánh nặng cho tim, nếu không kịp thời chữa trị, thiếu oxy rồi hôn mê sẽ gây tổn thương không thể đảo ngược được."
......
Trong phòng bệnh, mẹ Tống đang chăm sóc Tống Thả chưa tỉnh lại.
Bên ngoài cửa, hai người căng thẳng đứng đối diện nhau, nếu ai đó từ xa nhìn lại sẽ thấy họ rất giống nhau.
"Bắc Hoài, con và Tống Thả là chuyện như thế nào?"
Lục Bắc Hoài tưởng rằng sẽ bị phê bình, nhưng ba Tống lại đưa điện thoại ra, hắn nhìn thấy bức ảnh chụp trong thang lầu, hắn cúi đầu ôm Tống Thả, từ góc độ này như đang hôn Tống Thả.
"Hai đứa các con... đang yêu đương sao?" Ba Tống nghiêm giọng.
Lục Bắc Hoài không ngẩng đầu, không trả lời. Hắn cũng không hiểu vì sao đột nhiên lại im lặng.
—— tôi không thích cậu cũng không sao
....... Tống Thả nói, không thích hắn.
Không có khả năng, đối xử tốt với hắn như vậy, không thể chỉ là chơi đùa.
"Vâng, chúng con đang yêu đương."
Tống Thả sao có thể không thích hắn.
Ba Tống nghe câu trả lời, tức giận đến nỗi ngực phập phồng. Những giá trị và quan niệm của ông không cho phép chuyện này xảy ra trong gia đình: "Bắc Hoài, Tống gia sẽ không chấp nhận đồng tính luyến ái. Chú mặc kệ ai là người khởi xướng, chấm dứt ngay lập tức, đó là tốt nhất cho các con."
"Thật lòng thích cũng không thể sao?" Lục Bắc Hoài hỏi lại.
Ba Tống nghe vậy, người nổi da gà, cố nén giận, nhìn chằm chằm Lục Bắc Hoài: "Bắc Hoài, đồng tính luyến ái phải đối mặt với rất nhiều lời đồn đại, con có thể chịu được sao? Ngay cả khi con chịu được, nhưng Tống Thả không thể. Nó là đứa con duy nhất của chú, là người thừa kế tương lai của Tống thị! Nó cần phải nối dõi tông đường!"
"Chú Tống, chú đã từng được học qua, hẳn là hiểu rằng tình yêu không phân biệt giới tính. Đồng tính luyến ái không phải là bệnh."
Ba Tống nghe lời này, tức giận đến muốn ra tay đánh hắn: "Nếu con là con chú, hôm nay chú sẽ đánh con. Nếu các con không thấy chuyện này nghiêm trọng, thì tốt, chú sẽ tách các con ra, thời gian sẽ cho các con câu trả lời."
"Chuyện này chú nên đến hỏi trước ý kiến của bé cưng."
"Ai cho phép con gọi nó là bé cưng!!!"
Lục Bắc Hoài cảm thấy chính mình lúc này kiên cường đến lợi hại: "Cậu ấy cho tôi gọi."
Ba Tống chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này, con trai thì nâng niu không thể đánh, tiểu tử này lại không phải con ông, không có lý do gì để đánh, ông hít sâu áp chế cơn giận: "Bắc Hoài, chú biết con luôn là đứa trẻ có chí tiến thủ, con phải hiểu rằng, nếu chú đã quyết tâm ngăn cản con gặp Tống Thả, lần này chưa chắc sẽ đưa con đi du học."
"Con sẽ nỗ lực kiếm tiền, đuổi theo Tống Thả." Lục Bắc Hoài nghĩ, hắn đã có cách kiếm tiền, cùng lắm là đánh thêm vài trận, mất máu cũng không sao.
Tống Thả không thể không thích hắn.
Chắc chắn không thể.
Ba Tống nghe thế, nhớ đến lời Tống Thả từng nói, cảm thấy đầu đau nhức, ông bị Tống Thả lừa dối, hóa ra cả hai đã sắp xếp kế hoạch từ trước. Quả thực là âm mưu để cùng Lục Bắc Hoài bỏ trốn!
"Như thế nào chứ, nếu chú thật sự ngăn cản các con, còn muốn bỏ trốn sao?"
"Con nghe Tống Thả." Lục Bắc Hoài nhàn nhạt trả lời, nếu Tống Thả không thích hắn, hắn cũng sẽ bắt ép đem người đi.
Ba Tống sắp phát điên, nhưng chợt nhớ một điều, nửa nhắm mắt: "Chú không biết Tống Thả có nói với con không, muốn nhận con làm anh, nếu vậy chú đồng ý."
"Con không đồng ý." Lục Bắc Hoài nhìn ba Tống: "Trừ khi chú chấp nhận anh trai yêu em trai, lời đồn này sẽ còn bùng nổ hơn."
Tống phụ: "......" Đứa nhỏ này điên rồi: "Bắc Hoài, Tống Thả từ nhỏ đã tùy hứng, kiêu ngạo, con thích hắn vì cái gì? Có thể các con còn đang ở tuổi dậy thì ngây thơ, chưa hiểu rõ cái gì là thích, nhầm lẫn giữa ý tốt thành tình yêu. Nó còn nhỏ từng cưỡi lên con như con ngựa."
"Củ cải rau xanh mỗi người mỗi sở thích, hiện tại ngẫm lại, cũng có thể xem như một loại tình thú đặc thù." Lục Bắc Hoài đối đáp trôi chảy.
Ba Tống nhìn thiếu niên cao lớn chật vật đứng thẳng trước mặt, nếu không phải từ nhỏ biết rõ gia cảnh của hắn, ông có thể đã ra tay.
"Chờ Tống Thả tỉnh lại chú sẽ nói chuyện với nó, trước đó con không cần trở về Tống gia."
Lục Bắc Hoài im lặng một lúc, rồi đáp: "Vâng."
Bảo hắn rời Tống gia? Bảo hắn từ bỏ Tống Thả?
Không có khả năng.
"Nếu con còn hy vọng ba con có thể an ổn vượt qua khoảng thời gian này, chú cũng hy vọng con có thể nghiêm túc tự hỏi, làm như vậy thật sự đáng giá sao? Con và Tống Thả chung quy không phải là người của cùng một thế giới. Chú không có ý khinh thường con, chỉ là sự thật là như vậy, tương lai nó sẽ là người thừa kế của tập đoàn Tống thị, gánh vác trọng trách gia tộc. Nếu con muốn đạt đến độ cao đó, con sẽ phải trả giá rất nhiều."
"Mỗi người đều muốn trở thành người đứng đầu, nhưng không phải ai cũng có thể đạt đến vị trí đó. Tống gia đã tích lũy qua nhiều thế hệ, quyền lực và địa vị không dễ dàng phá vỡ. Môn đăng hộ đối, nối dõi tông đường, đó là những việc Tống Thả cần phải làm. Khi gặp người phù hợp, nó sẽ đính hôn, và khi đến tuổi thích hợp, sẽ kết hôn."
Lục Bắc Hoài kéo kéo môi: "Nhưng chú à, Tống Thả nói rằng cậu ấy thực sự thích con. Chú có thể cưỡng ép cậu ấy, và cậu ấy có thể nghe lời, nhưng làm sao chú biết cậu ấy sẽ không bỏ trốn trong ngày cưới, hoặc kết hôn mà vẫn bí mật yêu đương với con?"
"Chát"
—— Tiếng tát vang lên rõ ràng trong hành lang, mạnh mẽ và dứt khoát.
Lục Bắc Hoài bị tát đến nghiêng mặt, thêm vào vết sưng đỏ trên má trái. Hắn dùng đầu lưỡi đỡ đỡ sườn mặt đang đau, tóc ướt rối bù, cười mỉm, rũ mắt xuống, toàn thân tràn ngập sự phản kháng và u ám.
Cực kỳ giống như bất chấp tất cả, tự sa ngã.
"Lục Bắc Hoài, chú đã nhìn con lớn lên. Tự hỏi lòng mình, chú đã đối xử với con và ba con không tốt sao? Từ khi con bước vào Tống gia, chú cho con học cùng Tống Thả, cho con tiếp nhận giáo dục tốt nhất, thậm chí nghĩ nếu con chăm sóc tốt Tống Thả, sẽ đưa các con đi du học cùng nhau. Nhưng con lại đối xử với Tống gia như thế này sao."
Lục Bắc Hoài nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, vẻ mặt nho nhã tức giận khó kìm nén.
Lòng hắn sinh ra sự trả thù vô hạn.
"Đúng vậy, tôi nên cảm kích, nhưng chú đối tốt với tôi và ba tôi đều có điều kiện, không phải sao? Nếu không phải ba tôi đã cứu chú một mạng, chú thật sự sẽ làm từ thiện như vậy sao? Nếu không phải tôi chịu đựng tính tình của Tống Thả, để cậu ấy chơi đùa, chú sẽ giữ tôi lại sao?"
Ba Tống không ngờ hắn dám nói những lời này. Xem ra đã xem thường hắn rồi, người có thể nhẫn nhịn Tống Thả không nhiều, tiểu tử này coi như một trong số đó, hiện tại lại khen ngược, định trấn áp lại ông.
"Nếu chú nhất định phải bắt con rời khỏi Tống Thả thì sao?"
"Trên phim truyền hình đều có, dùng tiền để giải quyết."
Ba Tống tức giận đến bật cười: "Được, con muốn bao nhiêu tiền?"
Lục Bắc Hoài đòi hỏi một cách vô lý: "Tôi muốn tập đoàn Tống thị."
Ba Tống tức khắc im lặng.
Lục Bắc Hoài cười lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt u ám, như có sự cố chấp cực đoan: "Vậy tôi muốn Tống Thả. Tôi chỉ cần cậu ấy, vì cậu ấy tôi có thể trở thành người đứng đầu, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không rời bỏ cậu ấy."
Hắn chết cũng sẽ không bỏ qua Tống Thả.
/82
|