Tống Thả mở cửa văn phòng của Lục Bắc Hoài, thấy Lý Kha đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa, cậu khựng lại và mất tự nhiên mà ho khan.
Lý Kha: "?" Cậu ta hạ tay xuống, thấy trợ lý Tống bước ra từ văn phòng tổng tài của mình, cũng không có gì lạ, mỉm cười nói: "Trợ lý Tống, Lục tổng hiện tại có tiện không?"
Tống Thả nghe cậu ta hỏi về Lục Bắc Hoài có tiện không, cảm giác này khiến cậu cảm thấy có chút vi diệu.
Dù sao thì cậu và Lục Bắc Hoài vẫn chưa chính thức xác nhận quan hệ, chuyện này đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, vẫn là cần tránh nghi ngờ, đặc biệt là khi cậu chuẩn bị không gia hạn hợp đồng với tập đoàn Hồng Vũ và chuyện liên quan đến Lục Bắc Hoài. Việc xử lý thỏa đáng mối quan hệ hai bên cũng không phải chuyện xấu, ít nhất trước khi cậu rời khỏi tập đoàn Hồng Vũ, lựa chọn tránh nghi ngờ là tốt nhất.
"Hẳn là tiện, anh có thể hỏi một chút, tôi đi trước có việc." Tống Thả không nói thêm gì nữa, cúi đầu đi qua cậu ta.
Lý Kha không khỏi cảm khái, trợ lý Tống người này thoạt nhìn có vẻ không dễ theo đuổi, cũng không biết liệu tổng tài của mình đã theo đuổi được hay chưa, dù sao cũng đã hai ba năm rồi.
Tống Thả trở về văn phòng của mình, ngồi xuống, bắt đầu chải vuốt kế hoạch cho chiều nay.
Việc đầu tiên là bắt tay vào chỉnh sửa danh sách quản lý đầu tư, đây là điều cần làm trước khi nộp đơn xin từ chức.
Việc thứ hai, nếu quyết định làm quản lý quỹ, có lẽ cậu có thể chậm lại một chút và tiếp tục việc học.
Cậu thực sự cần nghĩ đến sức khỏe của mình. Mặc dù sau phẫu thuật, tình trạng của cơ thể không đến nỗi tệ, nhưng vẫn không thể chịu được những cảm xúc quá mạnh mẽ, điều này có nghĩa là... Những chuyện lớn có thể không chịu nổi.
Dựa theo dự đoán của Lục Bắc Hoài khi ở trường học...
"Bang"" một tiếng.
Tống Thả không tự chủ mà vỗ vào mu bàn tay, nhíu mày, vẻ mặt u sầu. Không phải chứ, cậu luôn kiên định là một người đàn ông thẳng, sao lại không thể hiểu được mình đã bị "bẻ cong", chỉ một nụ hôn đã khiến cậu khó thở, vậy mà lại còn nghĩ đến những chuyện sâu xa hơn, liệu có phải nên học thêm một chút không.
Chậm đã——
Cậu hít một hơi sâu, rồi tựa lưng nặng nề vào ghế ngồi, ngửa đầu thở dài. Trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh ngày hôm đó khi Lục Bắc Hoài nắm lấy cổ chân cậu, cúi đầu hôn lên môi.
Kính mắt mạ vàng nhìn như một thân sĩ văn nhã, nhưng thực chất bên dưới cái vỏ bọc đó là một kẻ điên cuồng hơn bất kỳ ai.
Không điên vì tiền.
Chỉ điên vì tình yêu.
Người này thiếu tình yêu đến phát điên, từ khi quen biết đã là như vậy.
Nếu thực sự xảy ra chuyện, sẽ thế nào nhỉ?
Cậu nhớ rằng Lục Bắc Hoài rất dễ ra mồ hôi, khi học lớp 12 đã thấy hắn tập quyền anh, lại bị kéo đi tập một lần. Người này vừa cởi áo lót là mồ hôi đã ướt đẫm, khi đó dáng người đã rất——
"......"
Tống Thả cúi đầu không còn thiết sống, chống hai tay xuống mặt bàn rồi mạnh tay gõ vào trán, vùi mặt xuống bàn. Cậu tự cảnh cáo mình không được nghĩ lung tung nữa, giữa ban ngày ban mặt!!!!
Nghĩ cái gì vậy!!
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên.
Tống Thả giật mình ngẩng đầu, bị tiếng chuông dọa cho sợ hãi, thở hổn hển, nhìn vào màn hình điện thoại, nhíu mày rồi nhấc máy: "Lục tổng, có gì cần giúp sao."
"Trợ lý Tống, sao em vừa đi là anh không còn tâm trí làm việc nữa."
Giọng nói trầm ấm xen lẫn tiếng cười vang lên, vẫn là ngữ điệu quen thuộc nhưng qua âm sắc truyền tải, bay vào tai khiến tai có chút ngứa ngáy.
Tống Thả kéo điện thoại ra xa một chút, dùng tay xoa xoa tai đang có chút ngứa: "Bởi vì Lục tổng bị tình yêu làm mờ mắt."
"Thì ra là vậy, trách không được anh không có tâm trạng làm việc, chỉ muốn cùng trợ lý Tống yêu đương, nếu không chúng ta về nhà ngủ trưa sớm một chút."
Tống Thả cười: "Lục Bắc Hoài, làm ơn đừng truyền cái não toàn tình yêu của anh sang tôi, cảm ơn."
"Chẳng lẽ trợ lý Tống cũng có khuynh hướng đó?"
Tống Thả lạnh nhạt nói: "Sao có thể, tôi rất rõ ràng chúng ta chỉ mới thử yêu đương, đây mới chỉ là bước đầu tiên."
"Có phải hay không trong đầu không tự chủ được thì sẽ hiện lên bộ dáng của anh, động tác của anh, tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng."
Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng như đang kể chuyện, khiến người nghe rất có cảm giác hình ảnh.
Yết hầu Tống Thả khẽ chuyển động, cảm thấy cổ họng có chút khô: "Sao có thể chứ."
"Anh sẽ, trong đầu anh thường xuyên sẽ hiện lên bộ dáng của em. Ví dụ như khi em uống nước, môi dưới chạm vào cốc trước, sau khi uống xong môi hơi ẩm, nếu em liếm môi một chút, anh nghĩ rằng đêm nay anh cũng không cần ngủ. Giống như khi anh tập thể hình và đổ mồ hôi, em cũng đã từng nhìn thấy, anh luôn duy trì thói quen tập thể hình, mồ hôi sẽ chảy như thế nào, từ đâu chảy ra, có mùi ra sao, nếu anh nói ra, trong đầu thật sự sẽ có hình ảnh."
"...... Khoa trương."
"Anh rất nhiều lần nhớ lại thời cấp ba, khi anh kéo em ở giữa cầu thang,em gần như khóc nhưng anh vẫn không buông em ra. Cơ thể của em run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, cầu xin anh giữ khoảng cách thích hợp, nhưng anh không nghe. Bây giờ nghĩ lại, anh thật là xấu xa."
"Anh bây giờ mới biết sao?"
"Nhưng lúc đó anh không biết em không phải là "Tống Thả", nên anh không sai, anh chỉ đang tự bảo vệ mình, đối với việc bị bắt nạt, tại sao anh phải mềm lòng." Tiếng cười ở đầu dây bên kia có chút trầm lắng: "Khi đó, anh chỉ muốn thấy em khóc, em vừa khóc, đêm đó anh sẽ ngủ ngon."
Tống Thả: "......" Cậu không hiểu tại sao mình lại phải nghe người này đột nhiên phát điên: "Nếu Lục tổng không có việc gì, tôi cúp máy."
"Em yêu, khi nào chúng ta mới có thể tiến xa hơn đây? Hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, yêu đương chỉ còn thiếu chuyện đó."
Tút——
Tống Thả quyết đoán cúp điện thoại.
Khuôn mặt cậu đỏ ửng, hơi thở cũng gấp gáp.
Người này mới một chút mà tiến độ nhanh như tên lửa vậy, trong đầu cả ngày suy nghĩ gì không biết.
Cậu cố gắng bình tĩnh lại, nhưng giờ lại bị ám ảnh bởi những suy nghĩ khác.
Lục Bắc Hoài tập thể hình khi mồ hôi chảy như thế nào, tất nhiên là từ trên trán, dọc theo sống mũi thẳng tắp, chảy xuống đường nét hàm dưới rõ ràng rồi thấm vào áo, còn nhỏ giọt từ cánh tay rắn chắc xuống sàn nhà.
Mồ hôi có mùi ra sao, tự nhiên là mặn, nếu nếm thử một ngụm ——
"......"
Người đang ngồi trên bàn làm việc, hai tai đỏ bừng, ôm đầu tự trách.
Cậu vừa nghĩ cái gì vậy!
Sau một lúc cố gắng bình tĩnh, Tống Thả bắt đầu gõ phím để xem thị trường chứng khoán, viết báo cáo và liên hệ với nhóm đầu tư về tiến độ bán khống của công ty khoa dược phẩm.
Lần này, việc bán khống khoa dược phẩm chắc chắn thất bại sẽ chấm dứt.
Cậu bận rộn hơn một giờ, và đã đến giữa trưa lúc 12 giờ.
"Vâng, ngài La Mật, chúng ta hẹn gặp vào thứ ba tuần sau."
Giọng cười nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia vang lên: "Vậy có cần tôi lái xe đón cậu không?"
Tống Thả đột nhiên nắm chặt điện thoại, lông mày nhíu lại, cậu cố gắng duy trì giọng nói ổn định: "Cảm ơn ngài La Mật, ngài thật quá khách sáo, tôi có thể tự đi."
Cúp máy, Tống Thả lắc lắc tay có chút run rẩy, cảm thấy quá mệt mỏi, cậu cầm lấy ly thủy tinh trên bàn đứng dậy định đi rót nước.
Nhưng khi cậu cúi người, vừa mới bật vòi nước ấm, trước mắt đã tối sầm.
Hơi nước nhanh chóng làm đầy ly thủy tinh, tràn ra ngoài, chảy xuống mu bàn tay, trong vài giây đỏ lên.
Cơ thể cậu cứng đờ, ù tai nặng nề, những âm thanh chói tai như xé màng nhĩ vang lên, cảm giác như có một làn sóng ập vào thái dương, làm da đầu đau nhức, còn như ảo giác vang lên tiếng phanh xe khẩn cấp. Tay cậu run rẩy, chiếc ly gần như rơi khỏi tay.
Vừa lúc đó, cửa văn phòng mở ra.
"Chúng ta về nhà ăn trưa ——"
"Phanh" một tiếng giòn tan, chiếc ly chứa đầy nước ấm rơi xuống, vỡ tan tành, nước bắn tung tóe lên quần và giày.
Tống Thả chậm rãi nghiêng đầu, cố gắng không để tay bị phỏng đến đỏ lên run rẩy.
Lục Bắc Hoài vừa bước vào, nụ cười trên môi hắn đột nhiên tắt ngúm, gương mặt trở nên nghiêm trọng, bước nhanh đến bên cạnh Tống Thả, nắm lấy cái tay đã bị phỏng: "Sao lại thế này, tay sao bị phỏng rồi."
"...Tay run." Tống Thả cố gắng mở miệng.
Lục Bắc Hoài thấy sắc mặt cậu tái nhợt, trán đổ mồ hôi, tay vừa đỏ vừa run: "Nhanh lên, đi rửa tay trước."
Thấy cậu không thể đứng vững, Lục Bắc Hoài dứt khoát bế cậu lên và đưa về văn phòng của mình.
Trong phòng vệ sinh, dòng nước liên tục rửa sạch lòng bàn tay bị phỏng.
Lục Bắc Hoài đứng sau Tống Thả, vòng tay qua người cậu, một tay giữ lấy bàn tay đang run rẩy để rửa dưới nước lạnh, tay kia gọi điện cho Lý Kha.
"Mang một chậu đá lên văn phòng tôi, và cả cồn phun sương, túi chườm đá, đúng, ngay lập tức, cảm ơn."
Sau khi cúp máy, Lục Bắc Hoài cúi người, hai tay nắm lấy tay của Tống Thả, giúp cậu rửa sạch mu bàn tay và lòng bàn tay: "Tay đột nhiên run sao?"
"Ừm." Tống Thả cúi đầu nhìn tay mình đã đỏ lên, tai còn có chút ầm ĩ: "Bây giờ tôi còn có chút ù tai, cảm giác luôn nghe thấy tiếng phanh xe."
Lục Bắc Hoài nhận thấy cậu không đứng vững, chỉ có thể nửa ôm cậu vào lòng, tiếp tục rửa tay: "Tiếng phanh xe gì?"
"Tiếng phanh xe trong tai nạn, rất chói tai."
Trong gương, Tống Thả, người đang bị ôm vào trong ngực của Lục Bắc Hoài, sắc mặt không tốt, trông có chút mờ mịt, mắt đỏ lên và hơi nước lấp đầy đáy mắt, cố gắng khắc chế cảm xúc không thoải mái của mình.
"Buổi chiều chúng ta đi bệnh viện." Lục Bắc Hoài nhớ lại lời của người này, dường như vấn đề này cần được quan tâm hơn, nếu không tại sao đột nhiên tay lại run như vậy.
"Đừng phiền phức như thế." Tống Thả cảm thấy lòng bàn tay phải càng lúc càng đau, nhìn xuống thấy vài bọt nước nổi lên.
Tay cậu run đến nỗi không biết đó là do đau đớn hay vì lý do khác.
"Lục tổng, đá đã tới!" Lý Kha mang chậu đá đi vào, cậu ta từ phòng trà lấy chậu đá ra, nghe thấy tiếng gọi khẩn cấp từ tổng tài của mình, còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng, nhưng khi bước vào, cậu ta thấy tổng tài của mình đang ôm trợ lý Tống.
Bước chân của Lý Kha dừng lại?
Tống Thả theo bản năng muốn đẩy Lục Bắc Hoài ra.
Lục Bắc Hoài không cho cậu cơ hội đó, cánh tay siết chặt vòng eo để cậu đứng vững: "Lý Kha, đặt chậu đá vào bồn rửa tay, em ấy bị phỏng tay nên cần hạ nhiệt độ nhanh chóng, sau đó phiền cậu giúp tôi lấy xe, đưa chúng tôi đến bệnh viện."
"Không cần phải phiền phức vậy......" Tống Thả thấy hắn còn muốn Lý Kha đi lái xe đưa họ đến bệnh viện, cau mày nói: "Ngâm một chút nước đá là được rồi."
"Em đúng là đối xử với chính mình như vậy." Lục Bắc Hoài ra hiệu cho Lý Kha đi lái xe trước, rồi nắm tay Tống Thả đặt vào nước đá, khi thấy cậu run lên vì lạnh, hắn cẩn thận giữ chặt tay cậu, không cho né tránh: "Anh thật không biết em một mình sống thế nào."
Lý Kha nghe thấy lệnh của tổng tài thì nhanh chóng đi lái xe, khi rời đi, cậu ta còn nghe thấy một câu từ trong phòng.
"Từ giờ trở đi, bạn trai của em phải theo dõi em, và yêu cầu em nghiêm túc chăm sóc sức khỏe của mình, bất kỳ điều gì không thoải mái đều có thể nói với anh, anh sẽ không cảm thấy phiền vì đây không phải là phiền phức."
Bạn trai?!!!
A a a a a!
—— Đúng vậy, cần phải nghiêm túc hơn một chút.
Hả??? Chẳng lẽ lần trước chuyện đó là ——
Cậu ta không dám ở lại, nhanh chóng chạy ra cửa thang máy, hận không thể bay xuống bãi đỗ xe để lái xe.
Thì ra Lục tổng đã cưa đổ trợ lý Tống rồi!!!
Nên cậu ta càng không thể chần chừ, phải nhanh chóng đưa "bảo bối" của Lục tổng đến bệnh viện.
Tống Thả nghe thấy tiếng bước chân rời đi, tay phải bị ngâm trong nước đá lạnh đến mức răng va vào nhau, tay còn lại của Lục Bắc Hoài đang giữ tay cậu, cùng ngâm trong nước đá để giữ cậu không bị lộn xộn.
Câu nói này nghe như phê bình nhưng lại ôn nhu, thật sự làm Tống Thả bất ngờ.
Cậu không ngờ tính tình của Lục Bắc Hoài lại thay đổi như vậy.
Trước đây, hắn thay đổi thất thường, thái độ đối với Tống Thả luôn không suy xét đến cảm xúc của cậu, nhưng giờ thì khác, ngay cả khi cảm thấy thái độ của mình không đúng, hắn không phê bình ngay mà thay đổi thành một giọng nói mà Tống Thả có thể chấp nhận.
Điều này khiến cậu cảm thấy mình yếu đuối hơn.
"Tôi có chăm sóc bản thân, mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ." Tống Thả nói, rồi cảm thấy lòng bàn tay có chút thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn những bọt nước, khi đau đến mức không chịu nổi, cậu không kiềm được mà rên lên: "Anh chạm vào bọt nước rồi!"
"Bây giờ chỉ có hai bọt nước, nếu không phải anh vừa vặn vào đúng lúc, có thể cả tay em sẽ đầy bọt nước. Em biết nhiệt độ nước ấm của máy lọc nước là nước sôi không?"
"Tôi biết."
"Anh không phải đang phê bình em, anh chỉ muốn nói, nếu em kịp thời gọi anh, anh nhất định sẽ nghe thấy."
"Văn phòng chúng ta cách xa như vậy, anh có thể nghe thấy sao?"
"Anh để ý em như vậy, đương nhiên là có thể, chỉ cần em gọi anh." Lục Bắc Hoài nhìn tay Tống Thả ngâm trong nước đá, thấy lòng bàn tay đỏ ửng của cậu dần nhạt màu: "Bây giờ còn đau không?"
Tống Thả gật đầu thật thà: "Vẫn còn đau."
Lục Bắc Hoài lấy túi chườm đá đặt vào lòng bàn tay Tống Thả, rồi dùng khăn lông bao lại: "Chúng ta đến bệnh viện trước."
Hắn không buông tay, còn cầm điện thoại gọi đi.
Tống Thả bị dẫn ra khỏi toilet, ánh mắt không thể rời khỏi Lục Bắc Hoài khi hắn gọi điện.
Người này đang gọi điện.
Khi làm việc, hắn ít khi tỏ ra dịu dàng, giọng điệu ổn định ngay cả khi liên hệ với bệnh viện và bác sĩ, hắn cũng giống như đang phân công công việc, gương mặt lạnh lùng và khó tiếp cận.
Tống Thả nghĩ nghĩ, giống như...
Là thật sự chỉ đối xử tốt với mình thôi.
Cho nên, mình đặc biệt như vậy sao?
Khi đang nghĩ vẩn vơ, Lục Bắc Hoài vừa cúp điện thoại, liếc nhìn cậu, ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt, như thể bị bắt gặp đang nhìn lén, đối diện với nụ cười dưới cặp kính, cậu ngượng ngùng quay đi.
"Anh đã liên hệ với bệnh viện, chúng ta đi kiểm tra vết bỏng trước rồi buổi chiều sẽ nhờ bác sĩ tư vấn về vấn đề tay run của em."
"Vậy tôi nên khám khoa nào về vấn đề tay run?"
"Em vừa rồi không nghe thấy sao?" Lục Bắc Hoài cười hỏi, nhận được tin từ Lý Kha rằng xe đã được chuẩn bị sẵn, hắn cầm tay Tống Thả đã được chườm đá, dẫn cậu ra ngoài.
Tống Thả cứng họng, biết hắn cố ý hỏi như vậy, cậu muốn rút tay về: "Không nghe được, đang nhìn anh."
Lục Bắc Hoài cười ra tiếng: "Thì ra là thế."
"Vậy nên buổi chiều tôi phải đi khám khoa nào?"
"Khoa thần kinh." Lục Bắc Hoài nói, chú ý đến biểu cảm của Tống Thả, thấy cậu có vẻ ngạc nhiên: "Trước đây, vì vấn đề của em, anh đã hỏi bác sĩ. Họ đưa ra hai khả năng. Một là bị ảnh hưởng nặng sau chấn thương dẫn đến rối loạn nhân cách, một cái khác là phản ứng sau chấn thương. Anh không nói rõ chi tiết với bác sĩ, nhưng đại khái đó là phản ứng sau chấn thương như những gì em đã trải qua."
Hắn bước đến trước cửa thang máy, đi lên bấm nút.
"Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi." Tống Thả nghĩ mãi, cũng không hiểu tại sao, nhiều nhất chỉ là nhắc đến—
Cậu đột nhiên im lặng, biểu cảm có chút cứng đờ.
"Không sợ hãi không có nghĩa là em sẽ không có phản ứng. Em nghĩ đến điều gì hoặc nghe thấy từ khóa nào đó sẽ khiến tay run, lần này tay run là vì lý do gì?" Lục Bắc Hoài thấy cửa thang máy mở ra, kéo cậu vào, lo lắng tay áo của cậu bị khăn ướt làm ướt nên giúp cậu kéo lên một chút, để lộ cánh tay trắng nõn.
Lời vừa dứt, tay đang nắm lại bắt đầu không tự chủ mà run lên.
Tống Thả hít sâu, cố gắng không nghĩ về những từ kia, nhìn Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài đối diện với ánh mắt không khoẻ kia, đại khái đoán ra nguyên nhân, không ngoài dự đoán chính là lần trước đã nói, có chút hối hận vì không đưa Tống Thả đến bệnh viện kịp thời.
"Được, không sao đâu, chúng ta sẽ hỏi bác sĩ cách xử lý." Hắn nói rồi ôm lấy người vào lòng, vỗ nhẹ lên tấm lưng mỏng manh.
Bị lồng ngực rộng lớn và khuỷu tay ôm lấy, cảm giác an toàn tràn đầy và ấm áp lan toả.
Vết bỏng trên tay phải dường như cũng dịu đi nhờ vào cục đá lạnh và sự an ủi dịu dàng.
"Ừm." Tống Thả để chiếc mũi tựa trên vai rộng, ngoan ngoãn gật đầu: "Đã biết rồi."
Thang máy đến tầng một, đúng lúc giờ nghỉ trưa, có nhiều người ra vào tòa nhà, tình trạng của họ lúc này cũng có chút thu hút ánh mắt của người khác.
Lý Kha thấy Lục tổng đi ra, vội vàng mở cửa sau, không hỏi nhiều tại sao không lên xe trong bãi đỗ xe mà lại để người khác thấy, nhưng cậu ta nào dám đề xuất ý kiến với sếp của mình, có khi nào sếp muốn nhân cơ hội này để khoe khoang.
"Anh sẽ lên trước để em đi sau, như vậy sẽ không làm ướt tay em." Lục Bắc Hoài cúi người lên xe trước, cẩn thận đỡ tay của Tống Thả, ngồi xuống rồi mới bảo Tống Thả lên xe.
Tống Thả nghĩ rằng cậu lên trước sẽ tốt hơn, ai ngờ sau khi ngồi lên xe, đã bị Lục Bắc Hoài ôm vào lòng.
"Như vậy em sẽ không lộn xộn." Lục Bắc Hoài đặt túi đá và khăn ướt lên đầu gối mình, để Tống Thả ngồi thoải mái hơn.
Tống Thả thấy quần tây của Lục Bắc Hoài đã ướt ngay đầu gối, muốn nói nhưng lại thôi, liếc hắn một cái.
"Không sao, ướt chút thôi mà." Lục Bắc Hoài cười dịu dàng.
Tống Thả: "......" Lại cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý, thôi, hắn đã nói không sao thì mình cũng không hỏi thêm, nếu không hắn sẽ không yên lòng.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ đã liên hệ trước đó xử lý vết bỏng, vì có bọt nước, khả năng hồi phục hoàn toàn mất khoảng nửa tháng, cần phải bôi thuốc hàng ngày, trong hai ngày đầu khi tắm cố gắng không để nước chạm vào tay này.
Tống Thả nhìn y tá bôi thuốc cho mình, rồi thực hiện băng bó đơn giản để thuốc nhanh chóng thấm.
Cậu nghĩ, đây là tay phải, là tay để làm việc.
"Không sao, anh sẽ giúp em tắm." Lục Bắc Hoài vuốt đầu Tống Thả, dịu dàng nói.
Tống Thả liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt "còn không biết anh là ai?"
Lục Bắc Hoài cười mà không nói gì.
Vì buổi chiều còn cần gặp bác sĩ, họ quyết định ăn trưa tại một nhà ăn gần đó, bảo Lý Kha lái xe về trước, và thông báo không có công việc chiều nay.
Tay phải không tiện, có nghĩa là chỉ có thể dùng tay trái.
Nhưng tay trái ăn cơm thật sự là vụng về, dù cầm nĩa ăn mì cũng vụng về.
"Có muốn anh đút em ăn không?" Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả kiên trì dùng tay trái ăn mì.
Tống Thả cầm nĩa bằng tay trái nghe vậy, phóng ánh nhìn sâu sắc về phía Lục Bắc Hoài, giơ ngón trỏ lên lắc hai cái, nghiêm túc từ chối: "Ngài Lục à, đây là ở bên ngoài, nơi công cộng yêu đương cũng cần phải có chừng mực."
Lục Bắc Hoài gật đầu đồng ý: "Ừ, đúng vậy, phê bình đúng, là anh không đúng mực, lần sau ở nhà anh sẽ đút em ăn."
Tống Thả: "......"
Nói gì thì cũng như là vô ích, người này đúng là không biết xấu hổ, nói gì cũng có thể không đỏ mặt, không lo lắng gì cả.
Nhìn sao cũng không giống như lần đầu yêu đương.
Vì tay trái ăn cơm thật sự là chậm, thấy Lục Bắc Hoài định giúp đỡ, dù bò bít tết đã cắt nhỏ, có thể ăn một miếng nhanh chóng, nhưng hắn thấy cậu ăn như vậy, chỉ có thể đưa ra đề nghị.
"Bảo bối, nếu không anh mượn cái kéo ở nhà ăn?"
Tống Thả ngạc nhiên ngẩng đầu: "Làm gì vậy?"
Lục Bắc Hoài thấy miệng cậu dính một chút thịt vụn, cười nói: "Để anh cắt nhỏ món ăn cho em, nếu không thì dùng muỗng ăn đi."
Tống Thả: "......" Rất tốt, dám chê cậu ăn chậm, cậu bỏ nĩa xuống: "Tôi no rồi."
Lục Bắc Hoài ngạc nhiên, thấy cậu vẫn còn một nửa món ăn: "Không ăn nữa sao?"
"Ừ, không ăn nữa. Anh chê tôi ăn chậm." Tống Thả cầm khăn giấy lau miệng.
Lục Bắc Hoài trầm ngâm một lát, suy nghĩ.
Hắn không nên nói.
Thôi, không có lần sau, về sau không nói nữa, ăn chậm thì ăn chậm, dù sao cũng không phải một hai ngày, không thể mất kiên nhẫn như vậy.
Ăn xong, hai người rời khỏi nhà ăn.
Lục Bắc Hoài định đi dạo bên đường với cậu, vừa để tiêu hóa, vừa tranh thủ thời gian, đây là lần đầu tiên họ hẹn hò ngoài trời.
"Không vui sao?" Tống Thả nâng tay băng bó lên, lắc đầu: "Không muốn đi."
Lục Bắc Hoài thấy cậu có vẻ cố ý làm nhỏ giọng lại: "Được, chờ khi em vui vẻ lại nói."
Dù sao hắn cũng đã bị Tống Thả mắng không ít lần, nói gì cũng đã nghe qua, bây giờ chỉ cần không ghét bỏ hắn, không nổi giận với hắn là được, yêu chiều là được.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ chuyên khoa thần kinh đã ở phòng khám.
Bác sĩ thấy Lục Bắc Hoài đã quen thuộc, chào hỏi cùng hắn rồi nhìn Tống Thả, mỉm cười hỏi: "Có vẻ như cậu muốn để người yêu cùng khám, vậy thì hai người ngồi xuống đi."
Tống Thả: "?"
À, thì ra có thể để Lục Bắc Hoài ở ngoài.
Cậu nhìn Lục Bắc Hoài, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị người này nắm vai ấn xuống ghế, ngồi bên cạnh mình, gật đầu với bác sĩ.
Bác sĩ cũng gật đầu.
Tống Thả: "......"
Tiếp theo là gần nửa giờ tư vấn.
Toàn bộ quá trình tư vấn không có gì khó chịu, bác sĩ rất chuyên nghiệp và dịu dàng, sẽ lắng nghe vấn đề của cậu và yêu cầu cậu trả lời.
"Vậy có nghĩa là điều cậu lo lắng nhất hiện tại là khi nhắc đến vài từ, tay cậu sẽ không kiểm soát được và run, đúng không?"
"Ừm."
"Khi tay cậu run có kèm theo sự hoảng sợ và khó thở không?"
Tống Thả gật đầu: "Có."
Bác sĩ gõ một lúc trên máy tính, rồi nhìn về phía Tống Thả: "Tôi khuyên cậu tìm một phương pháp để chuyển hướng sự chú ý, một số từ như là "chốt mở" nhưng do quá phổ biến và thường thấy nên có thể khiến cậu cảm thấy khó chịu. Vì vậy, để nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý khỏi cảm giác hoảng sợ, cậu cần tìm một phương pháp hiệu quả hơn."
"Tôi phải tự tìm kiếm sao?" Tống Thả hỏi.
Cậu nên tìm gì để chuyển hướng sự chú ý đây?
"Ừ, cùng với việc uống thuốc, tôi khuyên cậu khi cảm thấy ổn định hãy thử các phương pháp chuyển hướng sự chú ý để giảm bớt tình trạng bệnh. Nếu thử nhiều phương pháp vẫn không hiệu quả, chúng ta có thể thử các phương pháp trị liệu tâm lý khác."
......
Khi rời bệnh viện, Tống Thả vẫn đang suy nghĩ có phương pháp nào hiệu quả không?
Có thể nhanh chóng giảm bớt cảm giác sợ hãi không?
Có phương pháp nào chuyển hướng sự chú ý không?
"Có." Lục Bắc Hoài nói.
Tống Thả nghi ngờ nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
Ánh sáng mặt trời chói chang sau giờ ăn trưa chiếu trên người Lục Bắc Hoài làm người xem có chút choáng váng, trong khoảnh khắc này, người này giống như thần linh cứu rỗi, cao lớn và uy mãnh.
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: "Make love."
Tống Thả: "......" Lỗ tai đỏ ngay lập tức.
Thần linh cái nỗi gì chứ.
Biết ngay mà.
Lý Kha: "?" Cậu ta hạ tay xuống, thấy trợ lý Tống bước ra từ văn phòng tổng tài của mình, cũng không có gì lạ, mỉm cười nói: "Trợ lý Tống, Lục tổng hiện tại có tiện không?"
Tống Thả nghe cậu ta hỏi về Lục Bắc Hoài có tiện không, cảm giác này khiến cậu cảm thấy có chút vi diệu.
Dù sao thì cậu và Lục Bắc Hoài vẫn chưa chính thức xác nhận quan hệ, chuyện này đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, vẫn là cần tránh nghi ngờ, đặc biệt là khi cậu chuẩn bị không gia hạn hợp đồng với tập đoàn Hồng Vũ và chuyện liên quan đến Lục Bắc Hoài. Việc xử lý thỏa đáng mối quan hệ hai bên cũng không phải chuyện xấu, ít nhất trước khi cậu rời khỏi tập đoàn Hồng Vũ, lựa chọn tránh nghi ngờ là tốt nhất.
"Hẳn là tiện, anh có thể hỏi một chút, tôi đi trước có việc." Tống Thả không nói thêm gì nữa, cúi đầu đi qua cậu ta.
Lý Kha không khỏi cảm khái, trợ lý Tống người này thoạt nhìn có vẻ không dễ theo đuổi, cũng không biết liệu tổng tài của mình đã theo đuổi được hay chưa, dù sao cũng đã hai ba năm rồi.
Tống Thả trở về văn phòng của mình, ngồi xuống, bắt đầu chải vuốt kế hoạch cho chiều nay.
Việc đầu tiên là bắt tay vào chỉnh sửa danh sách quản lý đầu tư, đây là điều cần làm trước khi nộp đơn xin từ chức.
Việc thứ hai, nếu quyết định làm quản lý quỹ, có lẽ cậu có thể chậm lại một chút và tiếp tục việc học.
Cậu thực sự cần nghĩ đến sức khỏe của mình. Mặc dù sau phẫu thuật, tình trạng của cơ thể không đến nỗi tệ, nhưng vẫn không thể chịu được những cảm xúc quá mạnh mẽ, điều này có nghĩa là... Những chuyện lớn có thể không chịu nổi.
Dựa theo dự đoán của Lục Bắc Hoài khi ở trường học...
"Bang"" một tiếng.
Tống Thả không tự chủ mà vỗ vào mu bàn tay, nhíu mày, vẻ mặt u sầu. Không phải chứ, cậu luôn kiên định là một người đàn ông thẳng, sao lại không thể hiểu được mình đã bị "bẻ cong", chỉ một nụ hôn đã khiến cậu khó thở, vậy mà lại còn nghĩ đến những chuyện sâu xa hơn, liệu có phải nên học thêm một chút không.
Chậm đã——
Cậu hít một hơi sâu, rồi tựa lưng nặng nề vào ghế ngồi, ngửa đầu thở dài. Trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh ngày hôm đó khi Lục Bắc Hoài nắm lấy cổ chân cậu, cúi đầu hôn lên môi.
Kính mắt mạ vàng nhìn như một thân sĩ văn nhã, nhưng thực chất bên dưới cái vỏ bọc đó là một kẻ điên cuồng hơn bất kỳ ai.
Không điên vì tiền.
Chỉ điên vì tình yêu.
Người này thiếu tình yêu đến phát điên, từ khi quen biết đã là như vậy.
Nếu thực sự xảy ra chuyện, sẽ thế nào nhỉ?
Cậu nhớ rằng Lục Bắc Hoài rất dễ ra mồ hôi, khi học lớp 12 đã thấy hắn tập quyền anh, lại bị kéo đi tập một lần. Người này vừa cởi áo lót là mồ hôi đã ướt đẫm, khi đó dáng người đã rất——
"......"
Tống Thả cúi đầu không còn thiết sống, chống hai tay xuống mặt bàn rồi mạnh tay gõ vào trán, vùi mặt xuống bàn. Cậu tự cảnh cáo mình không được nghĩ lung tung nữa, giữa ban ngày ban mặt!!!!
Nghĩ cái gì vậy!!
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên.
Tống Thả giật mình ngẩng đầu, bị tiếng chuông dọa cho sợ hãi, thở hổn hển, nhìn vào màn hình điện thoại, nhíu mày rồi nhấc máy: "Lục tổng, có gì cần giúp sao."
"Trợ lý Tống, sao em vừa đi là anh không còn tâm trí làm việc nữa."
Giọng nói trầm ấm xen lẫn tiếng cười vang lên, vẫn là ngữ điệu quen thuộc nhưng qua âm sắc truyền tải, bay vào tai khiến tai có chút ngứa ngáy.
Tống Thả kéo điện thoại ra xa một chút, dùng tay xoa xoa tai đang có chút ngứa: "Bởi vì Lục tổng bị tình yêu làm mờ mắt."
"Thì ra là vậy, trách không được anh không có tâm trạng làm việc, chỉ muốn cùng trợ lý Tống yêu đương, nếu không chúng ta về nhà ngủ trưa sớm một chút."
Tống Thả cười: "Lục Bắc Hoài, làm ơn đừng truyền cái não toàn tình yêu của anh sang tôi, cảm ơn."
"Chẳng lẽ trợ lý Tống cũng có khuynh hướng đó?"
Tống Thả lạnh nhạt nói: "Sao có thể, tôi rất rõ ràng chúng ta chỉ mới thử yêu đương, đây mới chỉ là bước đầu tiên."
"Có phải hay không trong đầu không tự chủ được thì sẽ hiện lên bộ dáng của anh, động tác của anh, tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tai hồng."
Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng như đang kể chuyện, khiến người nghe rất có cảm giác hình ảnh.
Yết hầu Tống Thả khẽ chuyển động, cảm thấy cổ họng có chút khô: "Sao có thể chứ."
"Anh sẽ, trong đầu anh thường xuyên sẽ hiện lên bộ dáng của em. Ví dụ như khi em uống nước, môi dưới chạm vào cốc trước, sau khi uống xong môi hơi ẩm, nếu em liếm môi một chút, anh nghĩ rằng đêm nay anh cũng không cần ngủ. Giống như khi anh tập thể hình và đổ mồ hôi, em cũng đã từng nhìn thấy, anh luôn duy trì thói quen tập thể hình, mồ hôi sẽ chảy như thế nào, từ đâu chảy ra, có mùi ra sao, nếu anh nói ra, trong đầu thật sự sẽ có hình ảnh."
"...... Khoa trương."
"Anh rất nhiều lần nhớ lại thời cấp ba, khi anh kéo em ở giữa cầu thang,em gần như khóc nhưng anh vẫn không buông em ra. Cơ thể của em run rẩy, giọng nói nghẹn ngào, cầu xin anh giữ khoảng cách thích hợp, nhưng anh không nghe. Bây giờ nghĩ lại, anh thật là xấu xa."
"Anh bây giờ mới biết sao?"
"Nhưng lúc đó anh không biết em không phải là "Tống Thả", nên anh không sai, anh chỉ đang tự bảo vệ mình, đối với việc bị bắt nạt, tại sao anh phải mềm lòng." Tiếng cười ở đầu dây bên kia có chút trầm lắng: "Khi đó, anh chỉ muốn thấy em khóc, em vừa khóc, đêm đó anh sẽ ngủ ngon."
Tống Thả: "......" Cậu không hiểu tại sao mình lại phải nghe người này đột nhiên phát điên: "Nếu Lục tổng không có việc gì, tôi cúp máy."
"Em yêu, khi nào chúng ta mới có thể tiến xa hơn đây? Hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, yêu đương chỉ còn thiếu chuyện đó."
Tút——
Tống Thả quyết đoán cúp điện thoại.
Khuôn mặt cậu đỏ ửng, hơi thở cũng gấp gáp.
Người này mới một chút mà tiến độ nhanh như tên lửa vậy, trong đầu cả ngày suy nghĩ gì không biết.
Cậu cố gắng bình tĩnh lại, nhưng giờ lại bị ám ảnh bởi những suy nghĩ khác.
Lục Bắc Hoài tập thể hình khi mồ hôi chảy như thế nào, tất nhiên là từ trên trán, dọc theo sống mũi thẳng tắp, chảy xuống đường nét hàm dưới rõ ràng rồi thấm vào áo, còn nhỏ giọt từ cánh tay rắn chắc xuống sàn nhà.
Mồ hôi có mùi ra sao, tự nhiên là mặn, nếu nếm thử một ngụm ——
"......"
Người đang ngồi trên bàn làm việc, hai tai đỏ bừng, ôm đầu tự trách.
Cậu vừa nghĩ cái gì vậy!
Sau một lúc cố gắng bình tĩnh, Tống Thả bắt đầu gõ phím để xem thị trường chứng khoán, viết báo cáo và liên hệ với nhóm đầu tư về tiến độ bán khống của công ty khoa dược phẩm.
Lần này, việc bán khống khoa dược phẩm chắc chắn thất bại sẽ chấm dứt.
Cậu bận rộn hơn một giờ, và đã đến giữa trưa lúc 12 giờ.
"Vâng, ngài La Mật, chúng ta hẹn gặp vào thứ ba tuần sau."
Giọng cười nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia vang lên: "Vậy có cần tôi lái xe đón cậu không?"
Tống Thả đột nhiên nắm chặt điện thoại, lông mày nhíu lại, cậu cố gắng duy trì giọng nói ổn định: "Cảm ơn ngài La Mật, ngài thật quá khách sáo, tôi có thể tự đi."
Cúp máy, Tống Thả lắc lắc tay có chút run rẩy, cảm thấy quá mệt mỏi, cậu cầm lấy ly thủy tinh trên bàn đứng dậy định đi rót nước.
Nhưng khi cậu cúi người, vừa mới bật vòi nước ấm, trước mắt đã tối sầm.
Hơi nước nhanh chóng làm đầy ly thủy tinh, tràn ra ngoài, chảy xuống mu bàn tay, trong vài giây đỏ lên.
Cơ thể cậu cứng đờ, ù tai nặng nề, những âm thanh chói tai như xé màng nhĩ vang lên, cảm giác như có một làn sóng ập vào thái dương, làm da đầu đau nhức, còn như ảo giác vang lên tiếng phanh xe khẩn cấp. Tay cậu run rẩy, chiếc ly gần như rơi khỏi tay.
Vừa lúc đó, cửa văn phòng mở ra.
"Chúng ta về nhà ăn trưa ——"
"Phanh" một tiếng giòn tan, chiếc ly chứa đầy nước ấm rơi xuống, vỡ tan tành, nước bắn tung tóe lên quần và giày.
Tống Thả chậm rãi nghiêng đầu, cố gắng không để tay bị phỏng đến đỏ lên run rẩy.
Lục Bắc Hoài vừa bước vào, nụ cười trên môi hắn đột nhiên tắt ngúm, gương mặt trở nên nghiêm trọng, bước nhanh đến bên cạnh Tống Thả, nắm lấy cái tay đã bị phỏng: "Sao lại thế này, tay sao bị phỏng rồi."
"...Tay run." Tống Thả cố gắng mở miệng.
Lục Bắc Hoài thấy sắc mặt cậu tái nhợt, trán đổ mồ hôi, tay vừa đỏ vừa run: "Nhanh lên, đi rửa tay trước."
Thấy cậu không thể đứng vững, Lục Bắc Hoài dứt khoát bế cậu lên và đưa về văn phòng của mình.
Trong phòng vệ sinh, dòng nước liên tục rửa sạch lòng bàn tay bị phỏng.
Lục Bắc Hoài đứng sau Tống Thả, vòng tay qua người cậu, một tay giữ lấy bàn tay đang run rẩy để rửa dưới nước lạnh, tay kia gọi điện cho Lý Kha.
"Mang một chậu đá lên văn phòng tôi, và cả cồn phun sương, túi chườm đá, đúng, ngay lập tức, cảm ơn."
Sau khi cúp máy, Lục Bắc Hoài cúi người, hai tay nắm lấy tay của Tống Thả, giúp cậu rửa sạch mu bàn tay và lòng bàn tay: "Tay đột nhiên run sao?"
"Ừm." Tống Thả cúi đầu nhìn tay mình đã đỏ lên, tai còn có chút ầm ĩ: "Bây giờ tôi còn có chút ù tai, cảm giác luôn nghe thấy tiếng phanh xe."
Lục Bắc Hoài nhận thấy cậu không đứng vững, chỉ có thể nửa ôm cậu vào lòng, tiếp tục rửa tay: "Tiếng phanh xe gì?"
"Tiếng phanh xe trong tai nạn, rất chói tai."
Trong gương, Tống Thả, người đang bị ôm vào trong ngực của Lục Bắc Hoài, sắc mặt không tốt, trông có chút mờ mịt, mắt đỏ lên và hơi nước lấp đầy đáy mắt, cố gắng khắc chế cảm xúc không thoải mái của mình.
"Buổi chiều chúng ta đi bệnh viện." Lục Bắc Hoài nhớ lại lời của người này, dường như vấn đề này cần được quan tâm hơn, nếu không tại sao đột nhiên tay lại run như vậy.
"Đừng phiền phức như thế." Tống Thả cảm thấy lòng bàn tay phải càng lúc càng đau, nhìn xuống thấy vài bọt nước nổi lên.
Tay cậu run đến nỗi không biết đó là do đau đớn hay vì lý do khác.
"Lục tổng, đá đã tới!" Lý Kha mang chậu đá đi vào, cậu ta từ phòng trà lấy chậu đá ra, nghe thấy tiếng gọi khẩn cấp từ tổng tài của mình, còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng, nhưng khi bước vào, cậu ta thấy tổng tài của mình đang ôm trợ lý Tống.
Bước chân của Lý Kha dừng lại?
Tống Thả theo bản năng muốn đẩy Lục Bắc Hoài ra.
Lục Bắc Hoài không cho cậu cơ hội đó, cánh tay siết chặt vòng eo để cậu đứng vững: "Lý Kha, đặt chậu đá vào bồn rửa tay, em ấy bị phỏng tay nên cần hạ nhiệt độ nhanh chóng, sau đó phiền cậu giúp tôi lấy xe, đưa chúng tôi đến bệnh viện."
"Không cần phải phiền phức vậy......" Tống Thả thấy hắn còn muốn Lý Kha đi lái xe đưa họ đến bệnh viện, cau mày nói: "Ngâm một chút nước đá là được rồi."
"Em đúng là đối xử với chính mình như vậy." Lục Bắc Hoài ra hiệu cho Lý Kha đi lái xe trước, rồi nắm tay Tống Thả đặt vào nước đá, khi thấy cậu run lên vì lạnh, hắn cẩn thận giữ chặt tay cậu, không cho né tránh: "Anh thật không biết em một mình sống thế nào."
Lý Kha nghe thấy lệnh của tổng tài thì nhanh chóng đi lái xe, khi rời đi, cậu ta còn nghe thấy một câu từ trong phòng.
"Từ giờ trở đi, bạn trai của em phải theo dõi em, và yêu cầu em nghiêm túc chăm sóc sức khỏe của mình, bất kỳ điều gì không thoải mái đều có thể nói với anh, anh sẽ không cảm thấy phiền vì đây không phải là phiền phức."
Bạn trai?!!!
A a a a a!
—— Đúng vậy, cần phải nghiêm túc hơn một chút.
Hả??? Chẳng lẽ lần trước chuyện đó là ——
Cậu ta không dám ở lại, nhanh chóng chạy ra cửa thang máy, hận không thể bay xuống bãi đỗ xe để lái xe.
Thì ra Lục tổng đã cưa đổ trợ lý Tống rồi!!!
Nên cậu ta càng không thể chần chừ, phải nhanh chóng đưa "bảo bối" của Lục tổng đến bệnh viện.
Tống Thả nghe thấy tiếng bước chân rời đi, tay phải bị ngâm trong nước đá lạnh đến mức răng va vào nhau, tay còn lại của Lục Bắc Hoài đang giữ tay cậu, cùng ngâm trong nước đá để giữ cậu không bị lộn xộn.
Câu nói này nghe như phê bình nhưng lại ôn nhu, thật sự làm Tống Thả bất ngờ.
Cậu không ngờ tính tình của Lục Bắc Hoài lại thay đổi như vậy.
Trước đây, hắn thay đổi thất thường, thái độ đối với Tống Thả luôn không suy xét đến cảm xúc của cậu, nhưng giờ thì khác, ngay cả khi cảm thấy thái độ của mình không đúng, hắn không phê bình ngay mà thay đổi thành một giọng nói mà Tống Thả có thể chấp nhận.
Điều này khiến cậu cảm thấy mình yếu đuối hơn.
"Tôi có chăm sóc bản thân, mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ." Tống Thả nói, rồi cảm thấy lòng bàn tay có chút thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn những bọt nước, khi đau đến mức không chịu nổi, cậu không kiềm được mà rên lên: "Anh chạm vào bọt nước rồi!"
"Bây giờ chỉ có hai bọt nước, nếu không phải anh vừa vặn vào đúng lúc, có thể cả tay em sẽ đầy bọt nước. Em biết nhiệt độ nước ấm của máy lọc nước là nước sôi không?"
"Tôi biết."
"Anh không phải đang phê bình em, anh chỉ muốn nói, nếu em kịp thời gọi anh, anh nhất định sẽ nghe thấy."
"Văn phòng chúng ta cách xa như vậy, anh có thể nghe thấy sao?"
"Anh để ý em như vậy, đương nhiên là có thể, chỉ cần em gọi anh." Lục Bắc Hoài nhìn tay Tống Thả ngâm trong nước đá, thấy lòng bàn tay đỏ ửng của cậu dần nhạt màu: "Bây giờ còn đau không?"
Tống Thả gật đầu thật thà: "Vẫn còn đau."
Lục Bắc Hoài lấy túi chườm đá đặt vào lòng bàn tay Tống Thả, rồi dùng khăn lông bao lại: "Chúng ta đến bệnh viện trước."
Hắn không buông tay, còn cầm điện thoại gọi đi.
Tống Thả bị dẫn ra khỏi toilet, ánh mắt không thể rời khỏi Lục Bắc Hoài khi hắn gọi điện.
Người này đang gọi điện.
Khi làm việc, hắn ít khi tỏ ra dịu dàng, giọng điệu ổn định ngay cả khi liên hệ với bệnh viện và bác sĩ, hắn cũng giống như đang phân công công việc, gương mặt lạnh lùng và khó tiếp cận.
Tống Thả nghĩ nghĩ, giống như...
Là thật sự chỉ đối xử tốt với mình thôi.
Cho nên, mình đặc biệt như vậy sao?
Khi đang nghĩ vẩn vơ, Lục Bắc Hoài vừa cúp điện thoại, liếc nhìn cậu, ánh mắt chạm nhau trong nháy mắt, như thể bị bắt gặp đang nhìn lén, đối diện với nụ cười dưới cặp kính, cậu ngượng ngùng quay đi.
"Anh đã liên hệ với bệnh viện, chúng ta đi kiểm tra vết bỏng trước rồi buổi chiều sẽ nhờ bác sĩ tư vấn về vấn đề tay run của em."
"Vậy tôi nên khám khoa nào về vấn đề tay run?"
"Em vừa rồi không nghe thấy sao?" Lục Bắc Hoài cười hỏi, nhận được tin từ Lý Kha rằng xe đã được chuẩn bị sẵn, hắn cầm tay Tống Thả đã được chườm đá, dẫn cậu ra ngoài.
Tống Thả cứng họng, biết hắn cố ý hỏi như vậy, cậu muốn rút tay về: "Không nghe được, đang nhìn anh."
Lục Bắc Hoài cười ra tiếng: "Thì ra là thế."
"Vậy nên buổi chiều tôi phải đi khám khoa nào?"
"Khoa thần kinh." Lục Bắc Hoài nói, chú ý đến biểu cảm của Tống Thả, thấy cậu có vẻ ngạc nhiên: "Trước đây, vì vấn đề của em, anh đã hỏi bác sĩ. Họ đưa ra hai khả năng. Một là bị ảnh hưởng nặng sau chấn thương dẫn đến rối loạn nhân cách, một cái khác là phản ứng sau chấn thương. Anh không nói rõ chi tiết với bác sĩ, nhưng đại khái đó là phản ứng sau chấn thương như những gì em đã trải qua."
Hắn bước đến trước cửa thang máy, đi lên bấm nút.
"Nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi." Tống Thả nghĩ mãi, cũng không hiểu tại sao, nhiều nhất chỉ là nhắc đến—
Cậu đột nhiên im lặng, biểu cảm có chút cứng đờ.
"Không sợ hãi không có nghĩa là em sẽ không có phản ứng. Em nghĩ đến điều gì hoặc nghe thấy từ khóa nào đó sẽ khiến tay run, lần này tay run là vì lý do gì?" Lục Bắc Hoài thấy cửa thang máy mở ra, kéo cậu vào, lo lắng tay áo của cậu bị khăn ướt làm ướt nên giúp cậu kéo lên một chút, để lộ cánh tay trắng nõn.
Lời vừa dứt, tay đang nắm lại bắt đầu không tự chủ mà run lên.
Tống Thả hít sâu, cố gắng không nghĩ về những từ kia, nhìn Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài đối diện với ánh mắt không khoẻ kia, đại khái đoán ra nguyên nhân, không ngoài dự đoán chính là lần trước đã nói, có chút hối hận vì không đưa Tống Thả đến bệnh viện kịp thời.
"Được, không sao đâu, chúng ta sẽ hỏi bác sĩ cách xử lý." Hắn nói rồi ôm lấy người vào lòng, vỗ nhẹ lên tấm lưng mỏng manh.
Bị lồng ngực rộng lớn và khuỷu tay ôm lấy, cảm giác an toàn tràn đầy và ấm áp lan toả.
Vết bỏng trên tay phải dường như cũng dịu đi nhờ vào cục đá lạnh và sự an ủi dịu dàng.
"Ừm." Tống Thả để chiếc mũi tựa trên vai rộng, ngoan ngoãn gật đầu: "Đã biết rồi."
Thang máy đến tầng một, đúng lúc giờ nghỉ trưa, có nhiều người ra vào tòa nhà, tình trạng của họ lúc này cũng có chút thu hút ánh mắt của người khác.
Lý Kha thấy Lục tổng đi ra, vội vàng mở cửa sau, không hỏi nhiều tại sao không lên xe trong bãi đỗ xe mà lại để người khác thấy, nhưng cậu ta nào dám đề xuất ý kiến với sếp của mình, có khi nào sếp muốn nhân cơ hội này để khoe khoang.
"Anh sẽ lên trước để em đi sau, như vậy sẽ không làm ướt tay em." Lục Bắc Hoài cúi người lên xe trước, cẩn thận đỡ tay của Tống Thả, ngồi xuống rồi mới bảo Tống Thả lên xe.
Tống Thả nghĩ rằng cậu lên trước sẽ tốt hơn, ai ngờ sau khi ngồi lên xe, đã bị Lục Bắc Hoài ôm vào lòng.
"Như vậy em sẽ không lộn xộn." Lục Bắc Hoài đặt túi đá và khăn ướt lên đầu gối mình, để Tống Thả ngồi thoải mái hơn.
Tống Thả thấy quần tây của Lục Bắc Hoài đã ướt ngay đầu gối, muốn nói nhưng lại thôi, liếc hắn một cái.
"Không sao, ướt chút thôi mà." Lục Bắc Hoài cười dịu dàng.
Tống Thả: "......" Lại cảm thấy lời hắn nói có ẩn ý, thôi, hắn đã nói không sao thì mình cũng không hỏi thêm, nếu không hắn sẽ không yên lòng.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ đã liên hệ trước đó xử lý vết bỏng, vì có bọt nước, khả năng hồi phục hoàn toàn mất khoảng nửa tháng, cần phải bôi thuốc hàng ngày, trong hai ngày đầu khi tắm cố gắng không để nước chạm vào tay này.
Tống Thả nhìn y tá bôi thuốc cho mình, rồi thực hiện băng bó đơn giản để thuốc nhanh chóng thấm.
Cậu nghĩ, đây là tay phải, là tay để làm việc.
"Không sao, anh sẽ giúp em tắm." Lục Bắc Hoài vuốt đầu Tống Thả, dịu dàng nói.
Tống Thả liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt "còn không biết anh là ai?"
Lục Bắc Hoài cười mà không nói gì.
Vì buổi chiều còn cần gặp bác sĩ, họ quyết định ăn trưa tại một nhà ăn gần đó, bảo Lý Kha lái xe về trước, và thông báo không có công việc chiều nay.
Tay phải không tiện, có nghĩa là chỉ có thể dùng tay trái.
Nhưng tay trái ăn cơm thật sự là vụng về, dù cầm nĩa ăn mì cũng vụng về.
"Có muốn anh đút em ăn không?" Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả kiên trì dùng tay trái ăn mì.
Tống Thả cầm nĩa bằng tay trái nghe vậy, phóng ánh nhìn sâu sắc về phía Lục Bắc Hoài, giơ ngón trỏ lên lắc hai cái, nghiêm túc từ chối: "Ngài Lục à, đây là ở bên ngoài, nơi công cộng yêu đương cũng cần phải có chừng mực."
Lục Bắc Hoài gật đầu đồng ý: "Ừ, đúng vậy, phê bình đúng, là anh không đúng mực, lần sau ở nhà anh sẽ đút em ăn."
Tống Thả: "......"
Nói gì thì cũng như là vô ích, người này đúng là không biết xấu hổ, nói gì cũng có thể không đỏ mặt, không lo lắng gì cả.
Nhìn sao cũng không giống như lần đầu yêu đương.
Vì tay trái ăn cơm thật sự là chậm, thấy Lục Bắc Hoài định giúp đỡ, dù bò bít tết đã cắt nhỏ, có thể ăn một miếng nhanh chóng, nhưng hắn thấy cậu ăn như vậy, chỉ có thể đưa ra đề nghị.
"Bảo bối, nếu không anh mượn cái kéo ở nhà ăn?"
Tống Thả ngạc nhiên ngẩng đầu: "Làm gì vậy?"
Lục Bắc Hoài thấy miệng cậu dính một chút thịt vụn, cười nói: "Để anh cắt nhỏ món ăn cho em, nếu không thì dùng muỗng ăn đi."
Tống Thả: "......" Rất tốt, dám chê cậu ăn chậm, cậu bỏ nĩa xuống: "Tôi no rồi."
Lục Bắc Hoài ngạc nhiên, thấy cậu vẫn còn một nửa món ăn: "Không ăn nữa sao?"
"Ừ, không ăn nữa. Anh chê tôi ăn chậm." Tống Thả cầm khăn giấy lau miệng.
Lục Bắc Hoài trầm ngâm một lát, suy nghĩ.
Hắn không nên nói.
Thôi, không có lần sau, về sau không nói nữa, ăn chậm thì ăn chậm, dù sao cũng không phải một hai ngày, không thể mất kiên nhẫn như vậy.
Ăn xong, hai người rời khỏi nhà ăn.
Lục Bắc Hoài định đi dạo bên đường với cậu, vừa để tiêu hóa, vừa tranh thủ thời gian, đây là lần đầu tiên họ hẹn hò ngoài trời.
"Không vui sao?" Tống Thả nâng tay băng bó lên, lắc đầu: "Không muốn đi."
Lục Bắc Hoài thấy cậu có vẻ cố ý làm nhỏ giọng lại: "Được, chờ khi em vui vẻ lại nói."
Dù sao hắn cũng đã bị Tống Thả mắng không ít lần, nói gì cũng đã nghe qua, bây giờ chỉ cần không ghét bỏ hắn, không nổi giận với hắn là được, yêu chiều là được.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ chuyên khoa thần kinh đã ở phòng khám.
Bác sĩ thấy Lục Bắc Hoài đã quen thuộc, chào hỏi cùng hắn rồi nhìn Tống Thả, mỉm cười hỏi: "Có vẻ như cậu muốn để người yêu cùng khám, vậy thì hai người ngồi xuống đi."
Tống Thả: "?"
À, thì ra có thể để Lục Bắc Hoài ở ngoài.
Cậu nhìn Lục Bắc Hoài, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị người này nắm vai ấn xuống ghế, ngồi bên cạnh mình, gật đầu với bác sĩ.
Bác sĩ cũng gật đầu.
Tống Thả: "......"
Tiếp theo là gần nửa giờ tư vấn.
Toàn bộ quá trình tư vấn không có gì khó chịu, bác sĩ rất chuyên nghiệp và dịu dàng, sẽ lắng nghe vấn đề của cậu và yêu cầu cậu trả lời.
"Vậy có nghĩa là điều cậu lo lắng nhất hiện tại là khi nhắc đến vài từ, tay cậu sẽ không kiểm soát được và run, đúng không?"
"Ừm."
"Khi tay cậu run có kèm theo sự hoảng sợ và khó thở không?"
Tống Thả gật đầu: "Có."
Bác sĩ gõ một lúc trên máy tính, rồi nhìn về phía Tống Thả: "Tôi khuyên cậu tìm một phương pháp để chuyển hướng sự chú ý, một số từ như là "chốt mở" nhưng do quá phổ biến và thường thấy nên có thể khiến cậu cảm thấy khó chịu. Vì vậy, để nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý khỏi cảm giác hoảng sợ, cậu cần tìm một phương pháp hiệu quả hơn."
"Tôi phải tự tìm kiếm sao?" Tống Thả hỏi.
Cậu nên tìm gì để chuyển hướng sự chú ý đây?
"Ừ, cùng với việc uống thuốc, tôi khuyên cậu khi cảm thấy ổn định hãy thử các phương pháp chuyển hướng sự chú ý để giảm bớt tình trạng bệnh. Nếu thử nhiều phương pháp vẫn không hiệu quả, chúng ta có thể thử các phương pháp trị liệu tâm lý khác."
......
Khi rời bệnh viện, Tống Thả vẫn đang suy nghĩ có phương pháp nào hiệu quả không?
Có thể nhanh chóng giảm bớt cảm giác sợ hãi không?
Có phương pháp nào chuyển hướng sự chú ý không?
"Có." Lục Bắc Hoài nói.
Tống Thả nghi ngờ nhìn về phía Lục Bắc Hoài.
Ánh sáng mặt trời chói chang sau giờ ăn trưa chiếu trên người Lục Bắc Hoài làm người xem có chút choáng váng, trong khoảnh khắc này, người này giống như thần linh cứu rỗi, cao lớn và uy mãnh.
Lục Bắc Hoài nhìn Tống Thả với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: "Make love."
Tống Thả: "......" Lỗ tai đỏ ngay lập tức.
Thần linh cái nỗi gì chứ.
Biết ngay mà.
/82
|