Mới đi được nửa đường, bỗng trời lại đổ cơn mưa rào, ào ào như trút nước, chặn hai người giữa dọc đường. Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu tránh mưa dưới gốc cây đa già cành lá sum xuê, quần áo ướt gần hết, hơi lạnh bao trùm lấy cơ thể.
Tống Thập Cửu nhìn nước mưa chảy ào ào thành dòng trên mặt đất, ngẩng lên nhìn trời: "Ban nãy mới nắng đẹp, đúng là kì lạ thật."
Đỉnh đầu nóng lên, Tống Thập Cửu rụt cổ về, thấy mặt mày Lý Thập Nhất không cảm xúc đội chiếc mũ của bản thân lên đầu cô.
Tống Thập Cửu giơ tay giữ lấy mũ, sờ qua sờ lại chiếc mũ như quả dưa hấu.
Hai người đang lúng túng đứng đối diện nhau, lại nghe thấy tiếng huýt sáo lúc ngắn lúc dài từ gần đó truyền tới, như thể đang tìm kiếm con thú nhỏ, âm thanh ấy dần dần tiến gần hơn, một chiếc ô vải bạt vô cùng mộc mạc xuất hiện trước mắt, bên dưới ô là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, mắt một mí vai xệ, trên mặt không có điểm nào bắt mắt, duy chỉ có chiếc mũi đẹp đẽ, ngay ngắn thẳng tắp, đầu mũi khẽ vểnh lên, dính chút nước mưa.
Người tới nhìn thấy hai người Lý Tống, thoáng ngẩn người, tay giữ vạt áo buông ra, sau đó xòe năm ngón tay vuốt thẳng vết nhăn, nhân lúc ấy tỉ mỉ đánh giá hai người một lượt, sau đó mới cười nói: "Hai cô gái đây, bị cơn mưa chặn giữa đường chăng?"
Lý Thập Nhất không đáp, Tống Thập Cửu gật đầu.
Âm thanh của người phụ nữ kia mang theo ba phần gần gũi cùng nhiệt tình, nụ cười cũng thân thiết thỏa đáng, thấy Tống Thập Cửu trả lời liền tiến lên phía trước, làm một động tác nhìn sắc trời, sau đó khẽ nghiêng ô về phía Tống Thập Cửu: "Cơn mưa này to quá, nếu cứ đứng mãi dưới gốc cây, sợ là sẽ ướt sạch, nhà tôi cách đây không xa, cách một dặm về phía đông, hay là theo tôi về đó tránh mưa, hong khô quần áo."
Lời nói của người phụ nữ ngắt quãng trong màn mưa, nhưng không cản nổi sự ân cần trong câu chữ, Tống Thập Cửu chớp mắt đôi cái, ngẩng đầu nhìn Lý Thập Nhất, lông mi của Lý Thập Nhất cũng đã dính nước mưa, cứ hướng đôi mắt trùm lên vẻ ướt át ấy nhìn về phía Tống Thập Cửu như thế, như thể đang phán đoán xem Tống Thập Cửu có ngừng được cơn mưa này không.
Tống Thập Cửu thức thời hắt xì hơi một tiếng.
Lý Thập Nhất thu ánh mắt về, vỗ lên vai Tống Thập Cửu ra hiệu cho cô tránh vào trong ô, cười cười với người phụ nữ kia: "Cảm ơn."
Ô không to, chỉ đủ chỗ cho hai người, Lý Thập Nhất đi bên cạnh, khẽ cúi đầu, quá nửa cơ thể chìm trong màn mưa, Tống Thập Cửu muốn kéo Lý Thập Nhất, lại muốn tháo mũ xuống cho Lý Thập Nhất, nhưng khẽ bị Lý Thập Nhất đè lên gáy, im lặng mà dịu dàng ngăn cản động tác của Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu nhìn trộm Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất luôn có thói quen cúi đầu, nước mưa nhỏ xuống cằm, Lý Thập Nhất không hề bận tâm lau đi, đôi mắt có chút xót híp lại, đầu mũi khẽ sụt sịt.
Không biết tại sao, trái tim trước giờ luôn giống như hoa hướng dương của Tống Thập Cửu bỗng dưng như bị kim đâm, còn là loại kim ngâm trong giấm ba ngày ba đêm, vừa chua vừa đau, khiến cô không nói nổi thành lời.
Không biết trước kia đã bao lần Lý Thập Nhất bước đi trong màn mưa một cách bất cần như thế, chút bùn đất bắn lên ống quần, giày vải giẫm vào vũng nước đọng, cũng chẳng biết đã trải qua bao nhiêu trắc trở, mới có thể khiến Lý Thập Nhất duy trì khuôn mặt không chút gợn sóng, lại cất chứa vẻ thật lòng tinh tế hơn bất kì người nào.
Tống Thập Cửu nghĩ như thế liền cảm thấy vô cùng buồn bã, âm thầm đưa tay ra, ngoắc lấy ngón út của Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất rụt lại theo bản năng, nhưng Tống Thập Cửu lại nắm chặt hơn chút nữa, nắm thật chặt lấy đầu ngón tay lạnh giá của Lý Thập Nhất, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Cô cảm nhận được động tác cứng nhắc căng chặt chầm chậm thả lỏng trong lòng bàn tay mình, không chút sức sống thõng xuống, như thể bất lực, lại giống như dung túng.
Chưa đi được một dặm đã nhìn thấy nhà của người phụ nữ, nhà cửa không quá bằng phẳng, nước mưa tích trên nửa chân tường, người phụ nữ đưa ô cho Tống Thập Cửu, nhanh chân đi về phía trước nhấc mấy chiếc ghế đẩu tích nước, sau đó vớt lên chiếc gầu trong thùng nước, chạy bước nhỏ tới dưới hiên nhà treo lên đó, lúc này mới móc chìa khóa mở cửa, mời Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu vào trong nhà.
Căn nhà nhỏ nhưng sạch sẽ, bày biện một vài vật dụng nhà nông, cùng một khung cửu đã dệt được nửa tấm vải, người phụ nữ dọn dẹp qua loa, dành ra chỗ trống mời hai người ngồi xuống, lại vào phòng tìm khăn tay sạch cho cả hai lau người, sau đó như ngựa không dừng vó đun một ấm nước sôi, lúc này mới vào phòng thay quần áo, sạch sẽ bước ra ngoài.
"Cứ vắt nước xuống đất là được." Người phụ nữ xõa tóc, tươi cười nói.
Cuối cùng Lý Thập Nhất mượn một chiếc thùng gỗ, bảo Tống Thập Cửu đứng bên cạnh, đưa tay ra vắt vạt áo cho cô, sau đó ra hiệu cho cô làm theo, tự vắt sạch nước trên quần áo. Tống Thập Cửu vừa vắt, vừa hỏi người phụ nữ kia: "Nên xưng hô với cô đây thế nào?"
Người phụ nữ đốt một chậu than, ngọn lửa ấm áp được cháy lên, bản thân cũng ngồi phía đối diện, huơ tay lên trên, cười nói: "Gọi tôi Nhan Nương là được."
"Nhan Nương." Tống Thập Cửu nhanh nhẹn tươi cười, tóc ướt mắt ướt, vô cùng xinh xắn.
Nhan Nương nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Thập Cửu, trong lòng đương nhiên rất yêu thích, lại vào trong bếp rót nước nóng, không đủ cốc, nên dùng bát sứ rót nước, đưa cho Tống Thập Cửu uống.
Tống Thập Cửu nhận lấy, hơi ấm bốc lên, khiến cô rụt cổ run lên một cái.
Nhan Nương lại đưa cho Lý Thập Nhất một bát, nhưng mắt chỉ quan tâm tới Tống Thập Cửu, hỏi Tống Thập Cửu: "Cô đây bao nhiêu tuổi rồi?"
Bao nhiêu tuổi? Bản thân Tống Thập Cửu cũng không rõ, đang suy nghĩ, lại nghe Lý Thập Nhất nói: "Mười chín."
Nói dối cũng xinh đẹp như thế, Tống Thập Cửu chống cằm nhìn Lý Thập Nhất.
Nhan Nương mỉm cười gật đầu, lại hỏi: "Tên họ là gì?"
"Thập Cửu." Lý Thập Nhất lại nói.
Chiếc miệng hé mở của Tống Thập Cửu vẫn chưa đóng lại, thấy Nhan Nương thoáng ngẩn ra, lại lập tức cười hỏi: "Đã thành hôn chưa?"
Lý Thập Nhất ngẩng mắt, ấn đường nhíu lại không quá rõ ràng.
Ánh mắt quan sát ấy khiến Nhan Nương ngẩn ra, một lúc sau mới xin lỗi rụt người ra sau, nói: "Tôi mạo phạm rồi, cô Thập Cửu đừng giận."
"Chỉ vì trước kia tôi làm bà mối, nhìn thấy cô gái có tuổi tác thích hợp, liền có thói quen hỏi thêm mấy câu." Nhan Nương có chút ngại ngùng, nhưng trên mặt không hề gượng gạo, lúc này Lý Thập Nhất hiểu ra vẻ thân thiện trên mặt người phụ nữ tới từ đâu, suy cho cùng là kiếm cơm bằng miệng, lời nói cũng phải xuôi tai.
Cơn mưa bên ngoài càng ngày càng to, ngay tới cái cây to bằng nửa thân người cũng cong đi, cây chuối bị mưa đập nghiêng đầy đất, được những chiếc lá tả tơi bất lực ngăn cản giọt mưa như thiên binh vạn mã. Nhan Nương nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có chút lo lắng đứng ngồi không yên, lại nghĩ tới trong nhà có khách, liền thở dài một hơi, dứt khoát vào trong bếp lấy ra một chiếc chậu gỗ, bê lên bàn vừa nhặt rau vừa nói chuyện với Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu.
Trước giờ Tống Thập Cửu chỉ thấy bà mối trong thoại bản, luôn tưởng rằng bà mối luôn tô trát hai má đỏ, phe phẩy quạt uốn ba tấc lưỡi, vô cùng khéo nói lại lanh lợi, không ngờ Nhan Nương nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng cũng chẳng nói nhiều, đặc biệt là dáng vẻ ngồi nhặt rau lúc này, lại sinh ra mấy phần điềm tĩnh.
Thế là Tống Thập Cửu chống cằm hỏi Nhan Nương: "Trong nhà cô chỉ có một chiếc cốc, bát cũng chẳng thành đôi, bình thường cô sống một mình sao?"
Nhan Nương nói: "Đúng thế."
"Một mình không sợ sao?" Tống Thập Cửu lại hỏi.
"Sợ cái gì?" Nhan Nương tươi cười, "Trước kia tôi thấy đủ các loại người rồi, hiện tại tới ngọn núi này, còn cảm thấy thanh tịnh."
Tống Thập Cửu tán thành gật đầu, nhưng nghe thấy Lý Thập Nhất hắng giọng bắt chuyện: "Một mình ở đây, cô chưa kết hôn sao?"
Nhan Nương sáng dạ hiểu sự đời, không cần nói hết đã hiểu ý của Lý Thập Nhất, cười nói: "Con gái chưa kết hôn, sao có thể làm bà mối chứ? Tôi vốn đã hứa gả cho người ta, nhưng chưa rước dâu chồng đã chết, từ đó liền mang cái danh quả phụ."
Nhan Nương vuốt rau đã nhặt sạch, xếp ngay ngắn lại, rồi nói: "Theo lý mà nói, tới gần quả phụ như tôi sẽ đen đủi, người bình thường không dám nhờ vả tôi, cũng là sư tổ ban cho cơm ăn, may mắn có cơ duyên tác hợp cho cô cả Triệu buôn gạo ở phía bắc thành, nên mới dần dần có chút tiếng tăm."
Những lời này khiến nghi hoặc của Lý Thập Nhất tan biến sạch sẽ, nhưng cũng không để lộ ra, vẫn như chuyện thường ngày, dần dà bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tống Thập Cửu vừa đỏ mặt vừa hiếu kì với thứ gọi là hôn nhân này, thấy sắc trời tối sầm, lên núi hay xuống núi cũng chẳng đi nổi nữa, dứt khoát làm cô học trò, hỏi tất cả mọi việc chuẩn bị cho cưới hỏi từ hạ sính, qua lễ, thân nghinh, nạp thái, vấn danh, qua định tới thỉnh kỳ*, Nhan Nương thấy Tống Thập Cửu đáng yêu lại nhanh nhẹn, cũng có lẽ rất lâu rồi không nói chuyện cùng ai, nên kiên nhẫn trả lời tường tận.
Nước trắng trong bát dần dần tan đi hơi nóng, chỉ phập phù trên miệng, Lý Thập Nhất đặt bát xuống, nghe Tống Thập Cửu: "Cô làm bà mối cho nhiều đám như thế, đám nào cũng thành à? Có đám nào không thành không?"
"Nào có phải đám nào cũng thành chứ?" Nhan Nương bê chậu rau vào trong, lại bốc một nắm táo đỏ phơi khô ra ngoài, trải khăn lụa đặt lên mặt bàn, mời Tống Thập Cửu ăn.
Tống Thập Cửu nhón một quả, thổi bụi bên trên, cắn một nửa, hỏi Nhan Nương: "Vì nguyên nhân gì thế?"
Tống Thập Cửu sợ bản thân không thể gả cho Lý Thập Nhất như mong muốn, nhất định phải tránh tất cả những điều kiêng kị của người bình thường mới được.
"Nguyên nhân thì có đủ loại." Nhan Nương không ngồi yên một chỗ, lại lấy kim thêu hoa, vuốt lên tóc, ánh mắt như chìm vào trong kí ức.
"Chỉ là có một đám, thật sự rất kì lạ."
...
Chú thích:
1. Hạ sính: Nhà trai gửi lễ vật đính hôn cho nhà gái.
2. Qua lễ: Thường là phía chủ động (bất kể nhà trai hay gái) thường tặng lễ vật giá trị cho bên còn lại.
3. Thân nghinh: Đây là nghi lễ được xem là quan trọng nhất trong các lễ, vào ngày diễn ra đám cưới đã định thì chú rể sẽ tự mình đến nhà gái để rước cô dâu về nhà mình. Trong lễ nghi này thì chú rể có thể đi bộ hoặc ngồi kiệu đến rước cô dâu về, thông thường sẽ có tám người khiêng kiệu.
4. Nạp thái: Hay còn gọi là lễ làm mối, tức là nhà trai sẽ mời bà mối đến nhà gái để đề nghị kết thông gia. Nếu như nhà gái đã đồng ý thì nhà trai sẽ tiến hành chuẩn bị lễ vật đến nhà gái để có thể cầu hôn.
5. Vấn danh: Là xem bát tự, nghi lễ này sẽ được diễn ra bằng việc bà mối sẽ hỏi ngày tháng năm sinh của cô dâu và họ tên của cô dâu để có thể xin ngày lành tháng tốt diễn ra đám cưới.
6. Qua định hay còn gọi là nạp trưng: lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.
7. Thỉnh kỳ: là nghi lễ xin ngày giờ để cử hành hôn lễ.
Tống Thập Cửu nhìn nước mưa chảy ào ào thành dòng trên mặt đất, ngẩng lên nhìn trời: "Ban nãy mới nắng đẹp, đúng là kì lạ thật."
Đỉnh đầu nóng lên, Tống Thập Cửu rụt cổ về, thấy mặt mày Lý Thập Nhất không cảm xúc đội chiếc mũ của bản thân lên đầu cô.
Tống Thập Cửu giơ tay giữ lấy mũ, sờ qua sờ lại chiếc mũ như quả dưa hấu.
Hai người đang lúng túng đứng đối diện nhau, lại nghe thấy tiếng huýt sáo lúc ngắn lúc dài từ gần đó truyền tới, như thể đang tìm kiếm con thú nhỏ, âm thanh ấy dần dần tiến gần hơn, một chiếc ô vải bạt vô cùng mộc mạc xuất hiện trước mắt, bên dưới ô là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, mắt một mí vai xệ, trên mặt không có điểm nào bắt mắt, duy chỉ có chiếc mũi đẹp đẽ, ngay ngắn thẳng tắp, đầu mũi khẽ vểnh lên, dính chút nước mưa.
Người tới nhìn thấy hai người Lý Tống, thoáng ngẩn người, tay giữ vạt áo buông ra, sau đó xòe năm ngón tay vuốt thẳng vết nhăn, nhân lúc ấy tỉ mỉ đánh giá hai người một lượt, sau đó mới cười nói: "Hai cô gái đây, bị cơn mưa chặn giữa đường chăng?"
Lý Thập Nhất không đáp, Tống Thập Cửu gật đầu.
Âm thanh của người phụ nữ kia mang theo ba phần gần gũi cùng nhiệt tình, nụ cười cũng thân thiết thỏa đáng, thấy Tống Thập Cửu trả lời liền tiến lên phía trước, làm một động tác nhìn sắc trời, sau đó khẽ nghiêng ô về phía Tống Thập Cửu: "Cơn mưa này to quá, nếu cứ đứng mãi dưới gốc cây, sợ là sẽ ướt sạch, nhà tôi cách đây không xa, cách một dặm về phía đông, hay là theo tôi về đó tránh mưa, hong khô quần áo."
Lời nói của người phụ nữ ngắt quãng trong màn mưa, nhưng không cản nổi sự ân cần trong câu chữ, Tống Thập Cửu chớp mắt đôi cái, ngẩng đầu nhìn Lý Thập Nhất, lông mi của Lý Thập Nhất cũng đã dính nước mưa, cứ hướng đôi mắt trùm lên vẻ ướt át ấy nhìn về phía Tống Thập Cửu như thế, như thể đang phán đoán xem Tống Thập Cửu có ngừng được cơn mưa này không.
Tống Thập Cửu thức thời hắt xì hơi một tiếng.
Lý Thập Nhất thu ánh mắt về, vỗ lên vai Tống Thập Cửu ra hiệu cho cô tránh vào trong ô, cười cười với người phụ nữ kia: "Cảm ơn."
Ô không to, chỉ đủ chỗ cho hai người, Lý Thập Nhất đi bên cạnh, khẽ cúi đầu, quá nửa cơ thể chìm trong màn mưa, Tống Thập Cửu muốn kéo Lý Thập Nhất, lại muốn tháo mũ xuống cho Lý Thập Nhất, nhưng khẽ bị Lý Thập Nhất đè lên gáy, im lặng mà dịu dàng ngăn cản động tác của Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu nhìn trộm Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất luôn có thói quen cúi đầu, nước mưa nhỏ xuống cằm, Lý Thập Nhất không hề bận tâm lau đi, đôi mắt có chút xót híp lại, đầu mũi khẽ sụt sịt.
Không biết tại sao, trái tim trước giờ luôn giống như hoa hướng dương của Tống Thập Cửu bỗng dưng như bị kim đâm, còn là loại kim ngâm trong giấm ba ngày ba đêm, vừa chua vừa đau, khiến cô không nói nổi thành lời.
Không biết trước kia đã bao lần Lý Thập Nhất bước đi trong màn mưa một cách bất cần như thế, chút bùn đất bắn lên ống quần, giày vải giẫm vào vũng nước đọng, cũng chẳng biết đã trải qua bao nhiêu trắc trở, mới có thể khiến Lý Thập Nhất duy trì khuôn mặt không chút gợn sóng, lại cất chứa vẻ thật lòng tinh tế hơn bất kì người nào.
Tống Thập Cửu nghĩ như thế liền cảm thấy vô cùng buồn bã, âm thầm đưa tay ra, ngoắc lấy ngón út của Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất rụt lại theo bản năng, nhưng Tống Thập Cửu lại nắm chặt hơn chút nữa, nắm thật chặt lấy đầu ngón tay lạnh giá của Lý Thập Nhất, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
Cô cảm nhận được động tác cứng nhắc căng chặt chầm chậm thả lỏng trong lòng bàn tay mình, không chút sức sống thõng xuống, như thể bất lực, lại giống như dung túng.
Chưa đi được một dặm đã nhìn thấy nhà của người phụ nữ, nhà cửa không quá bằng phẳng, nước mưa tích trên nửa chân tường, người phụ nữ đưa ô cho Tống Thập Cửu, nhanh chân đi về phía trước nhấc mấy chiếc ghế đẩu tích nước, sau đó vớt lên chiếc gầu trong thùng nước, chạy bước nhỏ tới dưới hiên nhà treo lên đó, lúc này mới móc chìa khóa mở cửa, mời Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu vào trong nhà.
Căn nhà nhỏ nhưng sạch sẽ, bày biện một vài vật dụng nhà nông, cùng một khung cửu đã dệt được nửa tấm vải, người phụ nữ dọn dẹp qua loa, dành ra chỗ trống mời hai người ngồi xuống, lại vào phòng tìm khăn tay sạch cho cả hai lau người, sau đó như ngựa không dừng vó đun một ấm nước sôi, lúc này mới vào phòng thay quần áo, sạch sẽ bước ra ngoài.
"Cứ vắt nước xuống đất là được." Người phụ nữ xõa tóc, tươi cười nói.
Cuối cùng Lý Thập Nhất mượn một chiếc thùng gỗ, bảo Tống Thập Cửu đứng bên cạnh, đưa tay ra vắt vạt áo cho cô, sau đó ra hiệu cho cô làm theo, tự vắt sạch nước trên quần áo. Tống Thập Cửu vừa vắt, vừa hỏi người phụ nữ kia: "Nên xưng hô với cô đây thế nào?"
Người phụ nữ đốt một chậu than, ngọn lửa ấm áp được cháy lên, bản thân cũng ngồi phía đối diện, huơ tay lên trên, cười nói: "Gọi tôi Nhan Nương là được."
"Nhan Nương." Tống Thập Cửu nhanh nhẹn tươi cười, tóc ướt mắt ướt, vô cùng xinh xắn.
Nhan Nương nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Thập Cửu, trong lòng đương nhiên rất yêu thích, lại vào trong bếp rót nước nóng, không đủ cốc, nên dùng bát sứ rót nước, đưa cho Tống Thập Cửu uống.
Tống Thập Cửu nhận lấy, hơi ấm bốc lên, khiến cô rụt cổ run lên một cái.
Nhan Nương lại đưa cho Lý Thập Nhất một bát, nhưng mắt chỉ quan tâm tới Tống Thập Cửu, hỏi Tống Thập Cửu: "Cô đây bao nhiêu tuổi rồi?"
Bao nhiêu tuổi? Bản thân Tống Thập Cửu cũng không rõ, đang suy nghĩ, lại nghe Lý Thập Nhất nói: "Mười chín."
Nói dối cũng xinh đẹp như thế, Tống Thập Cửu chống cằm nhìn Lý Thập Nhất.
Nhan Nương mỉm cười gật đầu, lại hỏi: "Tên họ là gì?"
"Thập Cửu." Lý Thập Nhất lại nói.
Chiếc miệng hé mở của Tống Thập Cửu vẫn chưa đóng lại, thấy Nhan Nương thoáng ngẩn ra, lại lập tức cười hỏi: "Đã thành hôn chưa?"
Lý Thập Nhất ngẩng mắt, ấn đường nhíu lại không quá rõ ràng.
Ánh mắt quan sát ấy khiến Nhan Nương ngẩn ra, một lúc sau mới xin lỗi rụt người ra sau, nói: "Tôi mạo phạm rồi, cô Thập Cửu đừng giận."
"Chỉ vì trước kia tôi làm bà mối, nhìn thấy cô gái có tuổi tác thích hợp, liền có thói quen hỏi thêm mấy câu." Nhan Nương có chút ngại ngùng, nhưng trên mặt không hề gượng gạo, lúc này Lý Thập Nhất hiểu ra vẻ thân thiện trên mặt người phụ nữ tới từ đâu, suy cho cùng là kiếm cơm bằng miệng, lời nói cũng phải xuôi tai.
Cơn mưa bên ngoài càng ngày càng to, ngay tới cái cây to bằng nửa thân người cũng cong đi, cây chuối bị mưa đập nghiêng đầy đất, được những chiếc lá tả tơi bất lực ngăn cản giọt mưa như thiên binh vạn mã. Nhan Nương nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có chút lo lắng đứng ngồi không yên, lại nghĩ tới trong nhà có khách, liền thở dài một hơi, dứt khoát vào trong bếp lấy ra một chiếc chậu gỗ, bê lên bàn vừa nhặt rau vừa nói chuyện với Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu.
Trước giờ Tống Thập Cửu chỉ thấy bà mối trong thoại bản, luôn tưởng rằng bà mối luôn tô trát hai má đỏ, phe phẩy quạt uốn ba tấc lưỡi, vô cùng khéo nói lại lanh lợi, không ngờ Nhan Nương nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng cũng chẳng nói nhiều, đặc biệt là dáng vẻ ngồi nhặt rau lúc này, lại sinh ra mấy phần điềm tĩnh.
Thế là Tống Thập Cửu chống cằm hỏi Nhan Nương: "Trong nhà cô chỉ có một chiếc cốc, bát cũng chẳng thành đôi, bình thường cô sống một mình sao?"
Nhan Nương nói: "Đúng thế."
"Một mình không sợ sao?" Tống Thập Cửu lại hỏi.
"Sợ cái gì?" Nhan Nương tươi cười, "Trước kia tôi thấy đủ các loại người rồi, hiện tại tới ngọn núi này, còn cảm thấy thanh tịnh."
Tống Thập Cửu tán thành gật đầu, nhưng nghe thấy Lý Thập Nhất hắng giọng bắt chuyện: "Một mình ở đây, cô chưa kết hôn sao?"
Nhan Nương sáng dạ hiểu sự đời, không cần nói hết đã hiểu ý của Lý Thập Nhất, cười nói: "Con gái chưa kết hôn, sao có thể làm bà mối chứ? Tôi vốn đã hứa gả cho người ta, nhưng chưa rước dâu chồng đã chết, từ đó liền mang cái danh quả phụ."
Nhan Nương vuốt rau đã nhặt sạch, xếp ngay ngắn lại, rồi nói: "Theo lý mà nói, tới gần quả phụ như tôi sẽ đen đủi, người bình thường không dám nhờ vả tôi, cũng là sư tổ ban cho cơm ăn, may mắn có cơ duyên tác hợp cho cô cả Triệu buôn gạo ở phía bắc thành, nên mới dần dần có chút tiếng tăm."
Những lời này khiến nghi hoặc của Lý Thập Nhất tan biến sạch sẽ, nhưng cũng không để lộ ra, vẫn như chuyện thường ngày, dần dà bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tống Thập Cửu vừa đỏ mặt vừa hiếu kì với thứ gọi là hôn nhân này, thấy sắc trời tối sầm, lên núi hay xuống núi cũng chẳng đi nổi nữa, dứt khoát làm cô học trò, hỏi tất cả mọi việc chuẩn bị cho cưới hỏi từ hạ sính, qua lễ, thân nghinh, nạp thái, vấn danh, qua định tới thỉnh kỳ*, Nhan Nương thấy Tống Thập Cửu đáng yêu lại nhanh nhẹn, cũng có lẽ rất lâu rồi không nói chuyện cùng ai, nên kiên nhẫn trả lời tường tận.
Nước trắng trong bát dần dần tan đi hơi nóng, chỉ phập phù trên miệng, Lý Thập Nhất đặt bát xuống, nghe Tống Thập Cửu: "Cô làm bà mối cho nhiều đám như thế, đám nào cũng thành à? Có đám nào không thành không?"
"Nào có phải đám nào cũng thành chứ?" Nhan Nương bê chậu rau vào trong, lại bốc một nắm táo đỏ phơi khô ra ngoài, trải khăn lụa đặt lên mặt bàn, mời Tống Thập Cửu ăn.
Tống Thập Cửu nhón một quả, thổi bụi bên trên, cắn một nửa, hỏi Nhan Nương: "Vì nguyên nhân gì thế?"
Tống Thập Cửu sợ bản thân không thể gả cho Lý Thập Nhất như mong muốn, nhất định phải tránh tất cả những điều kiêng kị của người bình thường mới được.
"Nguyên nhân thì có đủ loại." Nhan Nương không ngồi yên một chỗ, lại lấy kim thêu hoa, vuốt lên tóc, ánh mắt như chìm vào trong kí ức.
"Chỉ là có một đám, thật sự rất kì lạ."
...
Chú thích:
1. Hạ sính: Nhà trai gửi lễ vật đính hôn cho nhà gái.
2. Qua lễ: Thường là phía chủ động (bất kể nhà trai hay gái) thường tặng lễ vật giá trị cho bên còn lại.
3. Thân nghinh: Đây là nghi lễ được xem là quan trọng nhất trong các lễ, vào ngày diễn ra đám cưới đã định thì chú rể sẽ tự mình đến nhà gái để rước cô dâu về nhà mình. Trong lễ nghi này thì chú rể có thể đi bộ hoặc ngồi kiệu đến rước cô dâu về, thông thường sẽ có tám người khiêng kiệu.
4. Nạp thái: Hay còn gọi là lễ làm mối, tức là nhà trai sẽ mời bà mối đến nhà gái để đề nghị kết thông gia. Nếu như nhà gái đã đồng ý thì nhà trai sẽ tiến hành chuẩn bị lễ vật đến nhà gái để có thể cầu hôn.
5. Vấn danh: Là xem bát tự, nghi lễ này sẽ được diễn ra bằng việc bà mối sẽ hỏi ngày tháng năm sinh của cô dâu và họ tên của cô dâu để có thể xin ngày lành tháng tốt diễn ra đám cưới.
6. Qua định hay còn gọi là nạp trưng: lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, tang chứng cho sự hứa hôn chắc chắn.
7. Thỉnh kỳ: là nghi lễ xin ngày giờ để cử hành hôn lễ.
/114
|