Nhóm Lý Thập Nhất đã quen hành động đêm khuya, vì thế đợi tới khi trăng treo cao trên ngọn cây mới thu dọn ra ngoài. Đồ Lão Yêu bị giữ lại chăm sóc vợ con cùng trông coi nhà cửa, quấn lấy từng lớp từng lớp tay nải thường ngày bản thân mang vác đưa cho Ngũ Tiền, tỉ mỉ dặn dò, vịn cửa nhìn mọi người lái xe tới Xa Sơn hệt như mẹ già.
Tối nay có mưa lác đác, thực sự không thể coi là ngày trời đẹp, nhưng dãy núi được phủ một lớp mây mù, dịu dàng xua bớt chút ít cảm giác sợ hãi.
Mọi người men theo đường mòn lên núi, chưa tới hai tiếng đồng hồ đã tới gần hang động của Đằng Xà ngày đó, Lý Thập Nhất vốn không có ý định tìm kiếm Đằng Xà, nhưng A La lại nói càng gần nơi ẩn mình của Đằng Xà, càng dễ tìm được tượng thần Bạch Ly, thế là mọi người đạp vụn lá khô, xách đèn dầu tìm kiếm xung quanh hang động.
Vòng qua cửa hang, lại nghe thấy tiếng sột soạt, như thể đang nghiền nước, có tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp không có sự trợ giúp của cô gái, Lý Thập Nhất nín thở tập trung tinh thần lắng nghe một lúc, âm thanh truyền ra từ trong hang, cô và ba người còn lại trao đổi ánh mắt, cúi người vào hang.
Đây là lần thứ hai vào hang Đằng Xà, đi lại quen thuộc hơn rất nhiều, đám dơi trên tường không còn lại con nào, chỉ còn bộ xương cháy khô chất đống dưới chân tường, tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi, dưới đất có mấy vệt máu đậm, da sói hoang cùng da hổ bết lại với nhau, trái tim Lý Thập Nhất run lên một cái, nắm chặt lấy cổ tay của Tống Thập Cửu, bảo vệ Tống Thập Cửu sau lưng, cực kì cẩn thận đi vào bên trong.
A La thu ô lại, nắm lấy tay A Âm, chống mũi ô lên đất, phát ra tiếng vang nhỏ bé.
Đi qua đường mòn, Lý Thập Nhất quen đường quen lối tìm được tảng đá lớn ẩn nấp lần trước, ra hiệu cho mọi người ngồi xổm xuống, nghe ngóng động tĩnh một lúc mới nghiêng đầu cẩn thận quan sát.
Chỉ một ánh mắt liền khiến tim gan Lý Thập Nhất co rút lại.
Trong hang động khổng lồ đốt một ngọn đèn bất diệt bằng dầu xác chết, giá đựng đèn treo trên cao, cao bằng hai người, trong ngọn đèn to bằng vại nước sóng sánh dầu, có mùi máu và mùi mỡ chưa tan, ngọn lửa đó rất tanh, không phân biệt được thứ cháy bên trong là người hay động vật, tóm lại khiến người ra cuộn trào dịch vàng trong bụng. Nhưng phía dưới ngọn đèn lại có xương cốt mới, cùng sợi tóc chưa bị nuốt sạch sẽ không thể phản bác.
Xương hàm của Lý Thập Nhất nhô ra, được một bàn tay mềm mại vuốt lưng, cô lặng lẽ quay người, nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh lại ấm áp của Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu ngồi xổm sau lưng Lý Thập Nhất, không nhìn thấy gì hết, nhưng lại nhạy cảm phát hiện ra sự khó chịu của Lý Thập Nhất trong động tác cắn răng nhỏ bé của Lý Thập Nhất, thức thời tặng đi một lời an ủi dịu dàng.
Lý Thập Nhất cong khóe môi coi như đáp lại Tống Thập Cửu, quay đầu tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Đằng Xà. Híp mắt nhìn một lúc, mới tìm theo âm thanh hướng về phía tây bắc hang động.
Đó là một con trăn khổng lồ to bằng hai người, chiều dài khó lòng ước lượng, vảy màu xanh khói lóe lên trong ánh sáng loang lổ, còn to hơn một chút so với rắn bình thường, miệng rộng hàm to, nhìn bộ dạng có vài phần tương tự rồng, trên sống lưng có một hàng gai mềm, trên lưng còn có một đôi cánh với khớp xương sắc nhọn.
Lúc này nó cuộn lại thành hình bầu dục, chầm chậm di chuyển giống như bánh xe, như thể đang dùng cơ thể quấn lấy vật gì đó, Lý Thập Nhất nhíu mắt, cẩn thận quan sát, phát hiện một cô gái không còn lành lặn trên bụng rắn của nó.
Là Vân Nương.
Vân Nương bị Đằng Xà quấn thật chặt, thân xác đã không thành hình, hơi thở chỉ ra không vào, chỉ còn lại đôi môi đỏ rực phát ra âm thanh rên rỉ chịu đựng đủ đày đọa, tiếng rên ấy không giống người, cũng chẳng giống quỷ, mà giống con thú nhỏ bị lột da rút gân, thút thít phát ra từ trong cổ họng, mang theo sự đau đớn khổng lồ không nhẫn tâm để lọt vào trong tai.
Quần áo của Vân Nương đã bị lột gần như toàn bộ, da dẻ cũng chẳng còn mấy phần lành lặn, máu thịt da đầu bị bụng rắn lạnh lẽo dính nhớp ma sát trở nên mơ hồ, giống như bị ăn mòn, da đầu cùng xương đầu trộn lẫn vào nhau. Đôi tay giống như que củi khô không ngừng đấm lên cơ thể Đằng Xà theo phản xạ có điều kiện, như thể giữ lại sức lực phản kháng cùng chút ý thức cuối cùng.
Lý Thập Nhất nghe thấy trong lồng ngực bản thân phát ra âm thanh giống như tiếng kéo bễ, hít và thở ra mang theo sự trập trùng trước ngực.
Lý Thập Nhất quay đầu, con ngươi lạnh lùng nhìn A La, A La không chút bất ngờ, như thể biết Lý Thập Nhất nhìn thấy thứ gì, chỉ khẽ giọng nói: "Sau khi Đằng Xà lột da, linh khí yếu, nuốt người, ăn thú, bắt quỷ để bổ khí."
Lý Thập Nhất ngẩng đầu, lại nghe thấy A La hiểu ý bổ sung: "Tan thành tro bụi."
Lý Thập Nhất rũ mí mắt, hai mi mắt động đậy, sau đó chống ngón trỏ, dựng tẩu thuốc trong tay.
A La dịu dàng nhìn Lý Thập Nhất, thấy Lý Thập Nhất đột nhiên cong môi, vẻ mặt phức tạp cười cười, thở dài một tiếng nói với A La: "Lần thứ ba."
Âm thanh vừa dứt, Lý Thập Nhất và A Âm nhìn nhau, nhoài người ra ngoài, tay phải đỡ tẩu thuốc nhanh chóng viết Ngự Long Quyết vào trong không khí, tay trái chắp thành hình bông hoa rút ra một lá bùa hùng hoàng, dưới chân Phong Thần hư ảo, khi đi tới bước thứ mười ba vòng ra sau lưng Đằng Xà, nhập quyết lên bùa giấy cháy thành lửa xanh, lấy cán tẩu trùm lên, còn chưa đợi Đằng Xà có phản ứng, liền lật người nhảy lên, tới độ cao bảy tấc liền dùng sức nện tẩu thuốc, quát lớn: "Phá!"
Một loạt động tác nhanh tới kinh người, khiến Đằng Xà đang chăm chú bổ linh hứng một đòn mạnh mẽ, đuôi rắn khổng lồ nhanh chóng quét một cái, lại như bị lửa thiêu, da thịt phát ra tiếng cháy xèo xèo, một tay Lý Thập Nhất chống xuống đất phủ phục bên cạnh, ngẩng đầu nhìn xương cốt của Đằng Xà phát ra tiếng rắc rắc, chiếc đầu lớn ngạo mạn lại tức giận quay lại, đôi mắt to như chuông đồng lóe lên ánh sáng u ám khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, đồng tử co thành một đường, ánh lên nhân loại nhỏ bé lại không biết tự lượng sức mình.
Vân Nương được thả lỏng như sợi dây thừng không còn lực đàn hồi, lăn sang một bên nôn từng ngụm máu lớn, gân cốt hai chân đã đứt lìa, mềm nhũn nằm oặt dưới đất.
Cú nhảy ban nãy của Lý Thập Nhất đã tiêu hao quá nửa sức lực, hiện tại đang thở hồng hộc sau dư chấn, chiêu Đoạn Long Lệnh này chỉ dùng để đối phó với mấy con yêu tinh rắn trong núi, có lẽ không có tác dụng với thần thú, nhưng sự đã tới nước này, cũng chỉ có thể cố gắng đánh cược một phen.
Cô không muốn tiếp tục tìm kiếm tượng thần Bạch Ly gì đó nữa, nhìn Đằng Xà đứng dậy, như thể nhìn lại giày vò khổ sở trong những năm qua, thị phi đúng sai, tính cho rõ ràng đi.
Lý Thập Nhất nghiêng mặt, ra hiệu cho A La bảo vệ Tống Thập Cửu, sau đó khẽ hô một tiếng: "A Âm!"
Hai chữ cất lên, cơn gió thơm phả tới, một đầu sợi dây đỏ mảnh quăng tới, Lý Thập Nhất đón lấy bằng một tay, nhấc bước vịn lên tường đá, tay vòng một vòng, quấn sợi dây thừng đỏ ở nơi bảy tấc vừa mới tấn công ban nãy, mạnh mẽ quấn ba vòng, A Âm đi chân trần cầm đầu dây bên kia làm y như đúc giống như đang soi gương, hai người hợp sức quấn lấy bụng rắn.
Hai chân Lý Thập Nhất chạm đất, vung tẩu thuốc trong không trung, nhập quyết vào sợi dây thừng đỏ căng chặt. A Âm rút một chiếc quạt giấy ngắn nhỏ kẹp trong tóc, nhanh chóng xòe ra, cổ tay phấp phới soàn soạt xoay một vòng, lấy quạt làm cốt, đọc quyết làm phép.
Sợi dây đỏ cực kì mảnh, nhưng lại khiến người ta bất ngờ khi trói được đồ vật khổng lồ, bị Lý Thập Nhất và A Âm đứng bên cạnh ra sức kéo, căng tới mức có thể nhìn thấy bụi bặm trên đầu nảy lên, bước chân của A Âm và Lý Thập Nhất cực kì vững vàng, lưng thẳng như mũi tên căng lực, cổ tay nắm sợi dây thừng đỏ ngang bên mặt, dùng sức tới nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
Đằng Xà bị quấn lấy tim, âm thanh gầm thét tức giận giảm đi phân nửa, nhưng cho dù như thế, vẫn là một tiếng gầm kinh thiên động địa. Đá vụn từ hang núi ào ào rơi xuống, có thể nghe thấy tiếng kêu sợ hãi hoảng sợ bỏ chạy của chim thú bốn bề, mặt đất thấp thoáng rung lên, cuốn theo gió cát bụi bặm, khiến Lý Thập Nhất và A Âm khó lòng chống đỡ.
Lý Thập Nhất đứng vững, nghiến răng tới nỗi phát ra tiếng ken két, tay vừa kéo, sợi dây thừng đỏ lại được quấn thêm một vòng, dây thừng thắt nút chìm trong da, hiện lên dấu ấn máu đỏ tươi, mồ hôi lạnh tuôn ra từng hàng, mơ hồ khiến mắt cô đau xót không thôi, cô có thể nghe thấy A Âm bên cạnh phát ra tiếng hừ bí bách trong sự rung lắc của Đằng Xà, lồng ngực khẽ run lên, như thể đang cố gắng khống chế dòng máu bị kích động trong tim.
Hiện tại Đằng Xà lột xác, lại bị thế trận này ngăn cản việc bổ linh, công lực giảm mạnh, nhưng cho dù như thế, Lý Thập Nhất vẫn có linh cảm bản thân và A Âm sẽ không chống đỡ nổi nửa chiêu nữa. Cô muốn buông dây thừng tìm kiếm cách khác, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy sự tức giận quật cường như lấy trứng chọi đá của A Âm.
Thực ra A Âm và Lý Thập Nhất đều là một kiểu người, lớp ngụy trang của Lý Thập Nhất là sự lãnh đạm, lớp ngụy trang của A Âm là sự càn rỡ, Lý Thập Nhất quen thấy A Âm tươi cười mắng chửi, đã rất lâu rồi không thấy được thất tình* trên mặt A Âm như thế.
Đôi mắt xuân tình như hoa đào của A Âm lúc này lạnh lùng đè xuống, ôm theo quyết tâm ngọc nát đá tan đồng quy vu tận, tuyệt vọng lại điên cuồng ép gần Đằng Xà.
"A Âm!" Trạng thái của A Âm không ổn, Lý Thập Nhất muốn gọi A Âm hoàn hồn.
Nhưng A Âm không hề phản ứng, chỉ có bàn tay máu thịt đã mơ hồ co chặt lại, giống như đang cố tình kích thích Đằng Xà, đôi mắt đỏ ửng như nhập ma, mang theo sự càn rỡ mặc kệ tất cả.
Tống Thập Cửu được A La bảo vệ sau lưng sốt ruột tới nỗi tinh thần hỗn loạn, tụ khí trên tay mấy lần, nhưng không cách nào sử dụng, cô cắn chặt môi dưới không phát ra âm thanh, ngón tay nắm thành nắm đấm không khống chế được run rẩy.
A La cưỡng chế đè lại nhịp tim căng thẳng điên cuồng của bản thân, ánh mắt lướt từ trên người Lý Thập Nhất lên người A Âm.
Tảng đá khổng lồ nổ tung, đèn dầu tràn ra, cơ thể Đằng Xà kịch liệt lắc một cái trong ánh lửa đùng đùng, sợi dây thừng đỏ "bựt" một tiếng đứt đôi, Lý Thập Nhất và A Âm chấn động tới nỗi xương cốt tê liệt, ôm ngực nôn ra ngụm máu, lúc này sự phản công của Đằng Xà mới bắt đầu, đuôi thần thú thần nặng nề quét qua, nặng nề hất tung hai cô gái sức cùng lực kiệt, đập lên tường đá, một tiếng va đập "rầm" vang lên, sau đó lại không chút sức sống lăn xuống.
Tống Thập Cửu không thể nhịn được nữa, âm thanh run rẩy chạy lên phía trước ôm lấy Lý Thập Nhất.
A La nhào lên trước bảo vệ A Âm, che ô chống đỡ đá tảng rơi xuống.
Lý Thập Nhất kịch liệt hổn hển trong lòng Tống Thập Cửu, gò má bị một góc đá sắc nhọn rạch một đường, lúc này da dẻ như bôi son khiến người ta có chút sợ hãi, máu chảy dọc từ cổ tay xuống dưới, lăn qua cán tẩu, nhỏ từng giọt từng giọt vào trong bùn đất.
Mí mắt của Lý Thập Nhất cực kì nặng nề, hai mắt cũng bị mồ hôi che lấp cực kì đau đớn, thanh quản như bị một bàn chân gấu móc mất, cay xè không cất thành lời.
Trước mắt có cảm giác dồn ép, Lý Thập Nhất cảm nhận được chiếc bóng của Đằng Xà nhanh chóng tiến lại gần, liền tập hợp lực tay còn lại muốn đẩy Tống Thập Cửu ra, nhưng thấy Tống Thập Cửu rơi nước mắt, bảo vệ đầu Lý Thập Nhất, quay người hung tợn gầm một tiếng.
Lại là cảnh tượng tương tự, Tống Thập Cửu phát ra tiếng nức nở như con thú, làn sương màu xanh trắng bốc lên từ ấn đường, tỏa ra trước mặt.
Không biết là vì Tống Thập Cửu khóc quá dữ dội, hay là vì nguyên nhân nào khác, pháp thuật của cô chẳng hề có tác dụng với Đằng Xà, nó chỉ thoáng khựng lại, con ngươi thâm hiểm co lại, sau đó cúi đầu, trùm lấy Tống Thập Cửu và Lý Thập Nhất, nặng nề giáng xuống một đòn.
Lý Thập Nhất dốc hết sức lực lăn sang một bên, đẩy Tống Thập Cửu ra, chiếc miệng khổng lồ của Đằng Xà há ra, kẹp trước mặt Lý Thập Nhất như con dao cầu, nước bọt hôi từ hàm răng sắc nhọn dày đặc hôi thối nhỏ xuống, một ngoạm là có thể ăn tươi nuốt sống Lý Thập Nhất vào bụng.
Tống Thập Cửu liều mạng muốn tiến lên, nhưng bị A La nắm lấy cổ tay.
Trước mặt lóe lên ánh sáng, Lý Thập Nhất bắt lấy theo bản năng, nghe thấy âm thanh của A La ở gần đó truyền tới: "Lệnh Hoành, đọc theo tôi!"
Lệnh Hoành...
Lý Thập Nhất không nghĩ ngợi, nắm chặt lấy Thần Đồ Lệnh trong tay, nhanh chóng ngồi khoanh chân, nhắm mắt động đậy môi, tay trái vung ra Thần Đồ Lệnh theo bản năng, năm ngón tay chắp thành hình hoa, dựng lên tạo thành thuyết pháp ấn*, Thần Đồ Lệnh lơ lửng trên đầu ngón tay, khẽ khàng chuyển động.
Giọng nói của A La ở một bên sáng tỏ lại trong trẻo, dần dần trùng khớp với Lý Thập Nhất.
"Hoành hoành âm dương."
Hoành hoành âm dương.
"Câu nhĩ nan thường."
Câu nhĩ nan thường.
"Thái Sơn hồn tận."
Thái Sơn hồn tận.
"Hoàng Tuyền đoạn trường."
Hoàng Tuyền đoạn trường.
"Tùng vãng sanh, sinh nhi phục tử, bách quỷ xuất hành, nghe hiệu lệnh của ta!"
Thế gian đột nhiên yên tĩnh lại, như thể tro bụi chớp mắt liền chìm trong dòng nước lạnh, toát lên cảm giác tĩnh lặng vặn vẹo lại thiêng liêng. Mưa ngừng gió tạnh, ngay tới Trường Minh Đăng* cũng không chịu nổi sự áp bức như thế, như thể quay về, lại như thể sống lại, khi là bông hoa sen rút nhụy trong hồ nước trong thì sốt ruột nhảy lên, khi là Thần Phật giáng lâm thì than thở cảm thương trăm họ.
Lý Thập Nhất cúi đầu ngồi yên lặng lại trấn tĩnh trong chiếc miệng máu khổng lồ của Đằng Xà, thần thức đã không còn được chống đỡ bằng xương máu mệt mỏi, mà đã có chân đế mới mẻ, bất diệt, cơ thể cô được một lớp ánh sáng vàng mỏng bao bọc, từng con đom đóm quây trăng bắt sao, vết thương rút đi cấp tốc như bị xua đuổi, da thịt rách ra lần lượt khép miệng, ánh sáng vào như như phôi nuôi thai, giúp Lý Thập Nhất được đắp nặn lại một cái mịn màng không tì vết.
Cơ thể cô dần dần rơi khỏi mặt đất bẩn thỉu, hai chân khoanh lại mở ra một bông hoa sen hư ảo mềm mại, nâng cô lên giống như nâng tay, như thể đang vuốt ve bắp chân mảnh mai, lại như thể đang cúi đầu xưng thần với lòng bàn chân của cô.
Lý Thập Nhất khẽ ngẩng đầu, mái tóc mềm mại xõa ra tung bay sau gáy, nhưng thể sự phẫn nộ khi cô thức tỉnh, giương nanh múa vuốt nhưng lại bay bổng tựa cánh hồng kinh động.
Cô vẫn giữ khuôn mặt ấy, nhưng như thể được thánh thủ* thủy mặc phác qua một lượt, có được vẻ thanh cao cùng cao quý uyển chuyển. Đầu ngón tay cô khẽ động đậy, bên cạnh cần cổ thẳng như cọng hành hiện lên một nốt ruồi đỏ nhỏ, nằm dưới cằm, rơi trên gân của mỹ nhân.
Tiên giáng trần thanh khiết lơ lửng trước hàm răng sắc ô uế xấu xí, cảnh tượng so sánh mãnh liệt vừa kì quái vừa đẹp đẽ.
Cuối cùng trái tim A La cũng trở nên chân thực, cô nhỏ tiếng gọi Lý Thập Nhất như thể cửu biệt trùng phùng: "A Hoành."
Ánh nến lơ lửng, gọi về thời gian đang dừng lại. Lý Thập Nhất ngẩng mắt, trước mặt là thần thú khổng lồ, sau lưng là vị trí hư không. Mặt đất lạnh lẽo như thủy triều, quỷ khí u ám từ khắp bốn phương tám hướng phả tới, mạnh mẽ ngăn chặn thế tiến công của Đằng Xà. Một thanh kiếm bay tới từ phía sau gáy, lướt qua bên tai, đâm vào Đằng Xà với khí thế không thể ngăn cản, Đằng Xà nhanh chóng lùi sau, dang rộng đôi cánh, lơ lửng giữa không trung giằng co với kiếm vũ.
Gió mạnh nổi lên, kiếm vũ thu về, Lý Thập Nhất trở mình nhảy xuống bên cô gái mặc áo giáp, cô gái quỳ một chân xuống đất, một tay giữ kiếm, một tay chống đất, hành lễ, sau đó ngẩng đầu, ngọn tóc buộc đuôi ngựa cao quét qua gò má vô cùng tuấn tú.
"Hồn Sách Quân Hoa Mộc Lan, nhận lệnh."
Mộc Lan. Trong lòng Lý Thập Nhất động đậy, đối diện với ánh mắt nắm chắc thắng lợi của Mộc Lan, liền thong thả đè lại tâm trạng.
Đây là Mộc Lan chân chính.
Đằng Xà thầm kêu một tiếng, vặn eo thành hình vuông, giấu đuôi rắn sau lưng, dùng đầu chống đỡ. Mộc Lan khẽ cười một tiếng: "Xà Bàn Trận?"
Âm thanh vừa dứt, Mộc Lan liền vẽ bùa tập hợp binh, hơn mười vị Hồn Sách Quân lặng lẽ xuất hiện như hồn ma, bài binh bố trận theo ngón tay nâng hạ của Mộc Lan. Mấy người ở phía trước, mấy người ngăn cản phía sau, nhanh chóng giăng ra một thế trận gọi là Điểu Tường Trận.
Rắn nuốt voi, chim ưng mổ rắn, cánh chim khắc rắn cuộn.
Kiếm sắc tuốt khỏi vỏ, trực tiếp đè trước mặt Đằng Xà. Đằng Xà gầm rống một tiếng, cố gắng chống đỡ kiếm sắc cùng trận pháp, Mộc Lan thấy trận đã thành, liền ngậm lấy đuôi tóc, theo tiếng gọi mà đến, nhảy vọt lên lưng rắn, hai chân đạp lên xương cánh của Đằng Xà, rơi xuống đỉnh đầu nó, lật tay nắm kiếm, hai tay đan lấy nhau, giơ kiếm sắc cách mắt phải của Đằng Xà một tấc.
Hơn mười vị Hồn Sách Quân còn lại đang dùng quỷ kiếm đè bên người nó, ngắm chuẩn tử huyệt trên cánh.
Đằng Xà không có sự trợ giúp quẫy đuôi rắn, cuối cùng mềm oặt nằm liệt không thể phản kháng.
Mộc Lan chỉ giơ kiếm, nhưng không đâm xuống, đưa mắt xin chỉ thị của Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất đứng dậy, cất Thần Đồ Lệnh đi, lắc đầu ra hiệu cho Mộc Lan lùi đi.
Mộc Lan gật đầu lùi sang một bên, Đằng Xà lắc lư cơ thể, hừ một tiếng muốn bay nhanh ra hỏi miệng hang, nhưng thấy Lý Thập Nhất vung tay, sợi dây đỏ đã đứt trên mặt đất quay về trong tay cô, vòng một vòng, sau đó quấn lấy hai cánh của Đằng Xà, Đằng Xà lập tức sặc sụa cuống họng, dừng động tác trong ánh sáng vàng tỏa ra từ sợi dây thừng đỏ.
Lý Thập Nhất vô cùng mệt mỏi, miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, khàn giọng lên tiếng: "Tinh hồn trong cơ thể cô ấy, thu về đi."
Tống Thập Cửu kéo A Âm lên phía trước, Đằng Xà nâng mí mắt nhìn một cái, đuôi rắn động đậy, khẽ quất lên ấn đường A Âm. A Âm híp mắt theo bản năng, xương bả vai rụt lại vì nhớ lại chuyện xưa, một tia tinh hồn dính dục vọng tình ái nặng trĩu được rút ra từ trong não, nhưng dường như cũng lập tức rút đi sạch sẽ xương tủy của A Âm.
A Âm không thốt thành lời dù chỉ nửa câu, chỉ thấy trời đất quay cuồng nói một chữ "tôi" rồi ngất đi.
A La vội tiến lên trước ôm lấy A Âm, Lý Thập Nhất nhíu mày hỏi han, thấy A La gật đầu, liền thu sợi dây thừng đỏ lại. Đằng Xà nhân lúc mọi người không phòng bị liền quẫy đuôi rắn, giăng ra một màn ảo ảnh dày trong lớp bụi bặm tung bay, vụt lên rời khỏi hang động.
Thu lại Thần Đồ Lệnh, Lý Thập Nhất cũng không chống đỡ nổi nữa, ngồi bệt ra đất, chống trán một lúc lâu mới hoàn hồn. Cô dùng cánh tay đỡ lấy cơ thể, nhìn xung quanh một vòng, Mộc Lan cùng Hồn Sách Quân chưa đi, cúi đầu đứng một bên, A La cúi đầu ôm A Âm, im lặng không nói không rằng, Tống Thập Cửu lau mồ hôi, nhìn bàn tay gãy móng vì nắm chặt ban nãy, lại ngập ngừng nhìn Lý Thập Nhất một cái.
Lý Thập Nhất dựa vào tường đá đứng dậy, chăm chú nhìn A Âm, tay vô thức nắm lấy một vốc cát dưới đất.
Rất lâu sau, cô thở hổn hển khẽ hỏi A La: "Tôi là ai?"
Âm thanh vừa cất lên, tai phải của Lý Thập Nhất liền nghe thấy tiếng bước chân bản thân đã quen thuộc từ khi còn bé, cộc cộc cộc, lúc này trập trùng gõ vang.
Âm thanh ấy càng ngày càng to, giống như trống trận hùng hồn, lấp đầy màng nhĩ của Lý Thập Nhất, chấn động tư duy của cô, khiến trái tim trống rỗng của cô được nâng lên cao, tới độ cao có thể cúi xuống nhìn nhìn chúng sinh.
Trong âm thanh đau đầu nhức óc ấy, Lý Thập Nhất nhìn thấy A La khẽ khàng đặt A Âm xuống, xách áo quỳ xuống trước mặt cô, sau lưng là tiếng áo giáp va chạm của Mộc Lan và Hồn Sách Quân, cung kính quỳ trên đất.
Cuối cùng Lý Thập Nhất hiểu ra, tại sao ngày đó Hạ Cơ lại khiếp sợ vì một câu của bản thân, tại sao Đằng Xà nhập vào thân quỷ của Vân Nương lại bị bùa của cô khống chế.
Cô nghe thấy A La cúi người khấu đầu, gọi cô: "Phủ quân."
Ta là Lệnh Hoành.
Thời Hỗn Độn sơ khai, có mấy thi thể bất tử bất diệt, cùng sinh với nhật nguyệt, cùng mẹ với thiên địa. Mọi người thường gọi là Thần.
Ta chính là thần quỷ vực Thái Sơn, nắm giữ linh hồn tam giới.
Một đời ta dài đằng đẵng lại vô vị, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mãi tới mấy trăm năm trước. Sau đó ta vô tình đầu thai, trở thành một... cô gái nhỏ.
Cô ấy không thích nói chuyện, có ba phần giống ta. Nặng hơi thở giang hồ, có bảy phần không giống ta.
Ta không nói với cô ấy, âm thanh cô ấy nghe được từ nhỏ không phải tiếng chân của quỷ, mà là tiếng khấu đầu vô thức của ma quỷ thấp kém yếu ớt khi cảm ứng được hơi thở của Phủ quân.
Đó là ma quỷ khấu đầu.
Ta là Lệnh Hoành, ta không có chuyện gì để kể.
...
Chú thích:
1. Thất tình bao gồm 7 trạng thái tình cảm: Vui vẻ, phẫn nộ, đau thương, sợ hãi, yêu thương, căm ghét, ham muốn.
2. Thuyết pháp ấn hay Giáo hóa thủ ấn (Vitarka Mudra): Trong giáo hóa thủ ấn, đầu ngón tay cái và ngón trỏ (hoặc ngón giữa, ngón áp út) ở bàn tay phải đức Phật chạm vào nhau và tạo thành một vòng tròn, các ngón tay còn lại hướng lên trên còn bàn tay trái để ngang bụng.
3. Tương truyền rằng, Trường Minh Đăng là những ngọn đèn không bao giờ tắt dù trải qua hàng trăm hay thậm chí hàng ngàn năm. Chính nhờ ánh sáng của những ngọn đèn ấy mà nhiều ngôi mộ cổ của bậc vua chúa, quý tộc vẫn nguy nga, tráng lệ tựa như hoàng cung rực rỡ.
4. Thánh thủ: người tài ba.
Chương 64<:
Tối nay có mưa lác đác, thực sự không thể coi là ngày trời đẹp, nhưng dãy núi được phủ một lớp mây mù, dịu dàng xua bớt chút ít cảm giác sợ hãi.
Mọi người men theo đường mòn lên núi, chưa tới hai tiếng đồng hồ đã tới gần hang động của Đằng Xà ngày đó, Lý Thập Nhất vốn không có ý định tìm kiếm Đằng Xà, nhưng A La lại nói càng gần nơi ẩn mình của Đằng Xà, càng dễ tìm được tượng thần Bạch Ly, thế là mọi người đạp vụn lá khô, xách đèn dầu tìm kiếm xung quanh hang động.
Vòng qua cửa hang, lại nghe thấy tiếng sột soạt, như thể đang nghiền nước, có tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp không có sự trợ giúp của cô gái, Lý Thập Nhất nín thở tập trung tinh thần lắng nghe một lúc, âm thanh truyền ra từ trong hang, cô và ba người còn lại trao đổi ánh mắt, cúi người vào hang.
Đây là lần thứ hai vào hang Đằng Xà, đi lại quen thuộc hơn rất nhiều, đám dơi trên tường không còn lại con nào, chỉ còn bộ xương cháy khô chất đống dưới chân tường, tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi, dưới đất có mấy vệt máu đậm, da sói hoang cùng da hổ bết lại với nhau, trái tim Lý Thập Nhất run lên một cái, nắm chặt lấy cổ tay của Tống Thập Cửu, bảo vệ Tống Thập Cửu sau lưng, cực kì cẩn thận đi vào bên trong.
A La thu ô lại, nắm lấy tay A Âm, chống mũi ô lên đất, phát ra tiếng vang nhỏ bé.
Đi qua đường mòn, Lý Thập Nhất quen đường quen lối tìm được tảng đá lớn ẩn nấp lần trước, ra hiệu cho mọi người ngồi xổm xuống, nghe ngóng động tĩnh một lúc mới nghiêng đầu cẩn thận quan sát.
Chỉ một ánh mắt liền khiến tim gan Lý Thập Nhất co rút lại.
Trong hang động khổng lồ đốt một ngọn đèn bất diệt bằng dầu xác chết, giá đựng đèn treo trên cao, cao bằng hai người, trong ngọn đèn to bằng vại nước sóng sánh dầu, có mùi máu và mùi mỡ chưa tan, ngọn lửa đó rất tanh, không phân biệt được thứ cháy bên trong là người hay động vật, tóm lại khiến người ra cuộn trào dịch vàng trong bụng. Nhưng phía dưới ngọn đèn lại có xương cốt mới, cùng sợi tóc chưa bị nuốt sạch sẽ không thể phản bác.
Xương hàm của Lý Thập Nhất nhô ra, được một bàn tay mềm mại vuốt lưng, cô lặng lẽ quay người, nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh lại ấm áp của Tống Thập Cửu.
Tống Thập Cửu ngồi xổm sau lưng Lý Thập Nhất, không nhìn thấy gì hết, nhưng lại nhạy cảm phát hiện ra sự khó chịu của Lý Thập Nhất trong động tác cắn răng nhỏ bé của Lý Thập Nhất, thức thời tặng đi một lời an ủi dịu dàng.
Lý Thập Nhất cong khóe môi coi như đáp lại Tống Thập Cửu, quay đầu tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Đằng Xà. Híp mắt nhìn một lúc, mới tìm theo âm thanh hướng về phía tây bắc hang động.
Đó là một con trăn khổng lồ to bằng hai người, chiều dài khó lòng ước lượng, vảy màu xanh khói lóe lên trong ánh sáng loang lổ, còn to hơn một chút so với rắn bình thường, miệng rộng hàm to, nhìn bộ dạng có vài phần tương tự rồng, trên sống lưng có một hàng gai mềm, trên lưng còn có một đôi cánh với khớp xương sắc nhọn.
Lúc này nó cuộn lại thành hình bầu dục, chầm chậm di chuyển giống như bánh xe, như thể đang dùng cơ thể quấn lấy vật gì đó, Lý Thập Nhất nhíu mắt, cẩn thận quan sát, phát hiện một cô gái không còn lành lặn trên bụng rắn của nó.
Là Vân Nương.
Vân Nương bị Đằng Xà quấn thật chặt, thân xác đã không thành hình, hơi thở chỉ ra không vào, chỉ còn lại đôi môi đỏ rực phát ra âm thanh rên rỉ chịu đựng đủ đày đọa, tiếng rên ấy không giống người, cũng chẳng giống quỷ, mà giống con thú nhỏ bị lột da rút gân, thút thít phát ra từ trong cổ họng, mang theo sự đau đớn khổng lồ không nhẫn tâm để lọt vào trong tai.
Quần áo của Vân Nương đã bị lột gần như toàn bộ, da dẻ cũng chẳng còn mấy phần lành lặn, máu thịt da đầu bị bụng rắn lạnh lẽo dính nhớp ma sát trở nên mơ hồ, giống như bị ăn mòn, da đầu cùng xương đầu trộn lẫn vào nhau. Đôi tay giống như que củi khô không ngừng đấm lên cơ thể Đằng Xà theo phản xạ có điều kiện, như thể giữ lại sức lực phản kháng cùng chút ý thức cuối cùng.
Lý Thập Nhất nghe thấy trong lồng ngực bản thân phát ra âm thanh giống như tiếng kéo bễ, hít và thở ra mang theo sự trập trùng trước ngực.
Lý Thập Nhất quay đầu, con ngươi lạnh lùng nhìn A La, A La không chút bất ngờ, như thể biết Lý Thập Nhất nhìn thấy thứ gì, chỉ khẽ giọng nói: "Sau khi Đằng Xà lột da, linh khí yếu, nuốt người, ăn thú, bắt quỷ để bổ khí."
Lý Thập Nhất ngẩng đầu, lại nghe thấy A La hiểu ý bổ sung: "Tan thành tro bụi."
Lý Thập Nhất rũ mí mắt, hai mi mắt động đậy, sau đó chống ngón trỏ, dựng tẩu thuốc trong tay.
A La dịu dàng nhìn Lý Thập Nhất, thấy Lý Thập Nhất đột nhiên cong môi, vẻ mặt phức tạp cười cười, thở dài một tiếng nói với A La: "Lần thứ ba."
Âm thanh vừa dứt, Lý Thập Nhất và A Âm nhìn nhau, nhoài người ra ngoài, tay phải đỡ tẩu thuốc nhanh chóng viết Ngự Long Quyết vào trong không khí, tay trái chắp thành hình bông hoa rút ra một lá bùa hùng hoàng, dưới chân Phong Thần hư ảo, khi đi tới bước thứ mười ba vòng ra sau lưng Đằng Xà, nhập quyết lên bùa giấy cháy thành lửa xanh, lấy cán tẩu trùm lên, còn chưa đợi Đằng Xà có phản ứng, liền lật người nhảy lên, tới độ cao bảy tấc liền dùng sức nện tẩu thuốc, quát lớn: "Phá!"
Một loạt động tác nhanh tới kinh người, khiến Đằng Xà đang chăm chú bổ linh hứng một đòn mạnh mẽ, đuôi rắn khổng lồ nhanh chóng quét một cái, lại như bị lửa thiêu, da thịt phát ra tiếng cháy xèo xèo, một tay Lý Thập Nhất chống xuống đất phủ phục bên cạnh, ngẩng đầu nhìn xương cốt của Đằng Xà phát ra tiếng rắc rắc, chiếc đầu lớn ngạo mạn lại tức giận quay lại, đôi mắt to như chuông đồng lóe lên ánh sáng u ám khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, đồng tử co thành một đường, ánh lên nhân loại nhỏ bé lại không biết tự lượng sức mình.
Vân Nương được thả lỏng như sợi dây thừng không còn lực đàn hồi, lăn sang một bên nôn từng ngụm máu lớn, gân cốt hai chân đã đứt lìa, mềm nhũn nằm oặt dưới đất.
Cú nhảy ban nãy của Lý Thập Nhất đã tiêu hao quá nửa sức lực, hiện tại đang thở hồng hộc sau dư chấn, chiêu Đoạn Long Lệnh này chỉ dùng để đối phó với mấy con yêu tinh rắn trong núi, có lẽ không có tác dụng với thần thú, nhưng sự đã tới nước này, cũng chỉ có thể cố gắng đánh cược một phen.
Cô không muốn tiếp tục tìm kiếm tượng thần Bạch Ly gì đó nữa, nhìn Đằng Xà đứng dậy, như thể nhìn lại giày vò khổ sở trong những năm qua, thị phi đúng sai, tính cho rõ ràng đi.
Lý Thập Nhất nghiêng mặt, ra hiệu cho A La bảo vệ Tống Thập Cửu, sau đó khẽ hô một tiếng: "A Âm!"
Hai chữ cất lên, cơn gió thơm phả tới, một đầu sợi dây đỏ mảnh quăng tới, Lý Thập Nhất đón lấy bằng một tay, nhấc bước vịn lên tường đá, tay vòng một vòng, quấn sợi dây thừng đỏ ở nơi bảy tấc vừa mới tấn công ban nãy, mạnh mẽ quấn ba vòng, A Âm đi chân trần cầm đầu dây bên kia làm y như đúc giống như đang soi gương, hai người hợp sức quấn lấy bụng rắn.
Hai chân Lý Thập Nhất chạm đất, vung tẩu thuốc trong không trung, nhập quyết vào sợi dây thừng đỏ căng chặt. A Âm rút một chiếc quạt giấy ngắn nhỏ kẹp trong tóc, nhanh chóng xòe ra, cổ tay phấp phới soàn soạt xoay một vòng, lấy quạt làm cốt, đọc quyết làm phép.
Sợi dây đỏ cực kì mảnh, nhưng lại khiến người ta bất ngờ khi trói được đồ vật khổng lồ, bị Lý Thập Nhất và A Âm đứng bên cạnh ra sức kéo, căng tới mức có thể nhìn thấy bụi bặm trên đầu nảy lên, bước chân của A Âm và Lý Thập Nhất cực kì vững vàng, lưng thẳng như mũi tên căng lực, cổ tay nắm sợi dây thừng đỏ ngang bên mặt, dùng sức tới nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
Đằng Xà bị quấn lấy tim, âm thanh gầm thét tức giận giảm đi phân nửa, nhưng cho dù như thế, vẫn là một tiếng gầm kinh thiên động địa. Đá vụn từ hang núi ào ào rơi xuống, có thể nghe thấy tiếng kêu sợ hãi hoảng sợ bỏ chạy của chim thú bốn bề, mặt đất thấp thoáng rung lên, cuốn theo gió cát bụi bặm, khiến Lý Thập Nhất và A Âm khó lòng chống đỡ.
Lý Thập Nhất đứng vững, nghiến răng tới nỗi phát ra tiếng ken két, tay vừa kéo, sợi dây thừng đỏ lại được quấn thêm một vòng, dây thừng thắt nút chìm trong da, hiện lên dấu ấn máu đỏ tươi, mồ hôi lạnh tuôn ra từng hàng, mơ hồ khiến mắt cô đau xót không thôi, cô có thể nghe thấy A Âm bên cạnh phát ra tiếng hừ bí bách trong sự rung lắc của Đằng Xà, lồng ngực khẽ run lên, như thể đang cố gắng khống chế dòng máu bị kích động trong tim.
Hiện tại Đằng Xà lột xác, lại bị thế trận này ngăn cản việc bổ linh, công lực giảm mạnh, nhưng cho dù như thế, Lý Thập Nhất vẫn có linh cảm bản thân và A Âm sẽ không chống đỡ nổi nửa chiêu nữa. Cô muốn buông dây thừng tìm kiếm cách khác, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy sự tức giận quật cường như lấy trứng chọi đá của A Âm.
Thực ra A Âm và Lý Thập Nhất đều là một kiểu người, lớp ngụy trang của Lý Thập Nhất là sự lãnh đạm, lớp ngụy trang của A Âm là sự càn rỡ, Lý Thập Nhất quen thấy A Âm tươi cười mắng chửi, đã rất lâu rồi không thấy được thất tình* trên mặt A Âm như thế.
Đôi mắt xuân tình như hoa đào của A Âm lúc này lạnh lùng đè xuống, ôm theo quyết tâm ngọc nát đá tan đồng quy vu tận, tuyệt vọng lại điên cuồng ép gần Đằng Xà.
"A Âm!" Trạng thái của A Âm không ổn, Lý Thập Nhất muốn gọi A Âm hoàn hồn.
Nhưng A Âm không hề phản ứng, chỉ có bàn tay máu thịt đã mơ hồ co chặt lại, giống như đang cố tình kích thích Đằng Xà, đôi mắt đỏ ửng như nhập ma, mang theo sự càn rỡ mặc kệ tất cả.
Tống Thập Cửu được A La bảo vệ sau lưng sốt ruột tới nỗi tinh thần hỗn loạn, tụ khí trên tay mấy lần, nhưng không cách nào sử dụng, cô cắn chặt môi dưới không phát ra âm thanh, ngón tay nắm thành nắm đấm không khống chế được run rẩy.
A La cưỡng chế đè lại nhịp tim căng thẳng điên cuồng của bản thân, ánh mắt lướt từ trên người Lý Thập Nhất lên người A Âm.
Tảng đá khổng lồ nổ tung, đèn dầu tràn ra, cơ thể Đằng Xà kịch liệt lắc một cái trong ánh lửa đùng đùng, sợi dây thừng đỏ "bựt" một tiếng đứt đôi, Lý Thập Nhất và A Âm chấn động tới nỗi xương cốt tê liệt, ôm ngực nôn ra ngụm máu, lúc này sự phản công của Đằng Xà mới bắt đầu, đuôi thần thú thần nặng nề quét qua, nặng nề hất tung hai cô gái sức cùng lực kiệt, đập lên tường đá, một tiếng va đập "rầm" vang lên, sau đó lại không chút sức sống lăn xuống.
Tống Thập Cửu không thể nhịn được nữa, âm thanh run rẩy chạy lên phía trước ôm lấy Lý Thập Nhất.
A La nhào lên trước bảo vệ A Âm, che ô chống đỡ đá tảng rơi xuống.
Lý Thập Nhất kịch liệt hổn hển trong lòng Tống Thập Cửu, gò má bị một góc đá sắc nhọn rạch một đường, lúc này da dẻ như bôi son khiến người ta có chút sợ hãi, máu chảy dọc từ cổ tay xuống dưới, lăn qua cán tẩu, nhỏ từng giọt từng giọt vào trong bùn đất.
Mí mắt của Lý Thập Nhất cực kì nặng nề, hai mắt cũng bị mồ hôi che lấp cực kì đau đớn, thanh quản như bị một bàn chân gấu móc mất, cay xè không cất thành lời.
Trước mắt có cảm giác dồn ép, Lý Thập Nhất cảm nhận được chiếc bóng của Đằng Xà nhanh chóng tiến lại gần, liền tập hợp lực tay còn lại muốn đẩy Tống Thập Cửu ra, nhưng thấy Tống Thập Cửu rơi nước mắt, bảo vệ đầu Lý Thập Nhất, quay người hung tợn gầm một tiếng.
Lại là cảnh tượng tương tự, Tống Thập Cửu phát ra tiếng nức nở như con thú, làn sương màu xanh trắng bốc lên từ ấn đường, tỏa ra trước mặt.
Không biết là vì Tống Thập Cửu khóc quá dữ dội, hay là vì nguyên nhân nào khác, pháp thuật của cô chẳng hề có tác dụng với Đằng Xà, nó chỉ thoáng khựng lại, con ngươi thâm hiểm co lại, sau đó cúi đầu, trùm lấy Tống Thập Cửu và Lý Thập Nhất, nặng nề giáng xuống một đòn.
Lý Thập Nhất dốc hết sức lực lăn sang một bên, đẩy Tống Thập Cửu ra, chiếc miệng khổng lồ của Đằng Xà há ra, kẹp trước mặt Lý Thập Nhất như con dao cầu, nước bọt hôi từ hàm răng sắc nhọn dày đặc hôi thối nhỏ xuống, một ngoạm là có thể ăn tươi nuốt sống Lý Thập Nhất vào bụng.
Tống Thập Cửu liều mạng muốn tiến lên, nhưng bị A La nắm lấy cổ tay.
Trước mặt lóe lên ánh sáng, Lý Thập Nhất bắt lấy theo bản năng, nghe thấy âm thanh của A La ở gần đó truyền tới: "Lệnh Hoành, đọc theo tôi!"
Lệnh Hoành...
Lý Thập Nhất không nghĩ ngợi, nắm chặt lấy Thần Đồ Lệnh trong tay, nhanh chóng ngồi khoanh chân, nhắm mắt động đậy môi, tay trái vung ra Thần Đồ Lệnh theo bản năng, năm ngón tay chắp thành hình hoa, dựng lên tạo thành thuyết pháp ấn*, Thần Đồ Lệnh lơ lửng trên đầu ngón tay, khẽ khàng chuyển động.
Giọng nói của A La ở một bên sáng tỏ lại trong trẻo, dần dần trùng khớp với Lý Thập Nhất.
"Hoành hoành âm dương."
Hoành hoành âm dương.
"Câu nhĩ nan thường."
Câu nhĩ nan thường.
"Thái Sơn hồn tận."
Thái Sơn hồn tận.
"Hoàng Tuyền đoạn trường."
Hoàng Tuyền đoạn trường.
"Tùng vãng sanh, sinh nhi phục tử, bách quỷ xuất hành, nghe hiệu lệnh của ta!"
Thế gian đột nhiên yên tĩnh lại, như thể tro bụi chớp mắt liền chìm trong dòng nước lạnh, toát lên cảm giác tĩnh lặng vặn vẹo lại thiêng liêng. Mưa ngừng gió tạnh, ngay tới Trường Minh Đăng* cũng không chịu nổi sự áp bức như thế, như thể quay về, lại như thể sống lại, khi là bông hoa sen rút nhụy trong hồ nước trong thì sốt ruột nhảy lên, khi là Thần Phật giáng lâm thì than thở cảm thương trăm họ.
Lý Thập Nhất cúi đầu ngồi yên lặng lại trấn tĩnh trong chiếc miệng máu khổng lồ của Đằng Xà, thần thức đã không còn được chống đỡ bằng xương máu mệt mỏi, mà đã có chân đế mới mẻ, bất diệt, cơ thể cô được một lớp ánh sáng vàng mỏng bao bọc, từng con đom đóm quây trăng bắt sao, vết thương rút đi cấp tốc như bị xua đuổi, da thịt rách ra lần lượt khép miệng, ánh sáng vào như như phôi nuôi thai, giúp Lý Thập Nhất được đắp nặn lại một cái mịn màng không tì vết.
Cơ thể cô dần dần rơi khỏi mặt đất bẩn thỉu, hai chân khoanh lại mở ra một bông hoa sen hư ảo mềm mại, nâng cô lên giống như nâng tay, như thể đang vuốt ve bắp chân mảnh mai, lại như thể đang cúi đầu xưng thần với lòng bàn chân của cô.
Lý Thập Nhất khẽ ngẩng đầu, mái tóc mềm mại xõa ra tung bay sau gáy, nhưng thể sự phẫn nộ khi cô thức tỉnh, giương nanh múa vuốt nhưng lại bay bổng tựa cánh hồng kinh động.
Cô vẫn giữ khuôn mặt ấy, nhưng như thể được thánh thủ* thủy mặc phác qua một lượt, có được vẻ thanh cao cùng cao quý uyển chuyển. Đầu ngón tay cô khẽ động đậy, bên cạnh cần cổ thẳng như cọng hành hiện lên một nốt ruồi đỏ nhỏ, nằm dưới cằm, rơi trên gân của mỹ nhân.
Tiên giáng trần thanh khiết lơ lửng trước hàm răng sắc ô uế xấu xí, cảnh tượng so sánh mãnh liệt vừa kì quái vừa đẹp đẽ.
Cuối cùng trái tim A La cũng trở nên chân thực, cô nhỏ tiếng gọi Lý Thập Nhất như thể cửu biệt trùng phùng: "A Hoành."
Ánh nến lơ lửng, gọi về thời gian đang dừng lại. Lý Thập Nhất ngẩng mắt, trước mặt là thần thú khổng lồ, sau lưng là vị trí hư không. Mặt đất lạnh lẽo như thủy triều, quỷ khí u ám từ khắp bốn phương tám hướng phả tới, mạnh mẽ ngăn chặn thế tiến công của Đằng Xà. Một thanh kiếm bay tới từ phía sau gáy, lướt qua bên tai, đâm vào Đằng Xà với khí thế không thể ngăn cản, Đằng Xà nhanh chóng lùi sau, dang rộng đôi cánh, lơ lửng giữa không trung giằng co với kiếm vũ.
Gió mạnh nổi lên, kiếm vũ thu về, Lý Thập Nhất trở mình nhảy xuống bên cô gái mặc áo giáp, cô gái quỳ một chân xuống đất, một tay giữ kiếm, một tay chống đất, hành lễ, sau đó ngẩng đầu, ngọn tóc buộc đuôi ngựa cao quét qua gò má vô cùng tuấn tú.
"Hồn Sách Quân Hoa Mộc Lan, nhận lệnh."
Mộc Lan. Trong lòng Lý Thập Nhất động đậy, đối diện với ánh mắt nắm chắc thắng lợi của Mộc Lan, liền thong thả đè lại tâm trạng.
Đây là Mộc Lan chân chính.
Đằng Xà thầm kêu một tiếng, vặn eo thành hình vuông, giấu đuôi rắn sau lưng, dùng đầu chống đỡ. Mộc Lan khẽ cười một tiếng: "Xà Bàn Trận?"
Âm thanh vừa dứt, Mộc Lan liền vẽ bùa tập hợp binh, hơn mười vị Hồn Sách Quân lặng lẽ xuất hiện như hồn ma, bài binh bố trận theo ngón tay nâng hạ của Mộc Lan. Mấy người ở phía trước, mấy người ngăn cản phía sau, nhanh chóng giăng ra một thế trận gọi là Điểu Tường Trận.
Rắn nuốt voi, chim ưng mổ rắn, cánh chim khắc rắn cuộn.
Kiếm sắc tuốt khỏi vỏ, trực tiếp đè trước mặt Đằng Xà. Đằng Xà gầm rống một tiếng, cố gắng chống đỡ kiếm sắc cùng trận pháp, Mộc Lan thấy trận đã thành, liền ngậm lấy đuôi tóc, theo tiếng gọi mà đến, nhảy vọt lên lưng rắn, hai chân đạp lên xương cánh của Đằng Xà, rơi xuống đỉnh đầu nó, lật tay nắm kiếm, hai tay đan lấy nhau, giơ kiếm sắc cách mắt phải của Đằng Xà một tấc.
Hơn mười vị Hồn Sách Quân còn lại đang dùng quỷ kiếm đè bên người nó, ngắm chuẩn tử huyệt trên cánh.
Đằng Xà không có sự trợ giúp quẫy đuôi rắn, cuối cùng mềm oặt nằm liệt không thể phản kháng.
Mộc Lan chỉ giơ kiếm, nhưng không đâm xuống, đưa mắt xin chỉ thị của Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất đứng dậy, cất Thần Đồ Lệnh đi, lắc đầu ra hiệu cho Mộc Lan lùi đi.
Mộc Lan gật đầu lùi sang một bên, Đằng Xà lắc lư cơ thể, hừ một tiếng muốn bay nhanh ra hỏi miệng hang, nhưng thấy Lý Thập Nhất vung tay, sợi dây đỏ đã đứt trên mặt đất quay về trong tay cô, vòng một vòng, sau đó quấn lấy hai cánh của Đằng Xà, Đằng Xà lập tức sặc sụa cuống họng, dừng động tác trong ánh sáng vàng tỏa ra từ sợi dây thừng đỏ.
Lý Thập Nhất vô cùng mệt mỏi, miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, khàn giọng lên tiếng: "Tinh hồn trong cơ thể cô ấy, thu về đi."
Tống Thập Cửu kéo A Âm lên phía trước, Đằng Xà nâng mí mắt nhìn một cái, đuôi rắn động đậy, khẽ quất lên ấn đường A Âm. A Âm híp mắt theo bản năng, xương bả vai rụt lại vì nhớ lại chuyện xưa, một tia tinh hồn dính dục vọng tình ái nặng trĩu được rút ra từ trong não, nhưng dường như cũng lập tức rút đi sạch sẽ xương tủy của A Âm.
A Âm không thốt thành lời dù chỉ nửa câu, chỉ thấy trời đất quay cuồng nói một chữ "tôi" rồi ngất đi.
A La vội tiến lên trước ôm lấy A Âm, Lý Thập Nhất nhíu mày hỏi han, thấy A La gật đầu, liền thu sợi dây thừng đỏ lại. Đằng Xà nhân lúc mọi người không phòng bị liền quẫy đuôi rắn, giăng ra một màn ảo ảnh dày trong lớp bụi bặm tung bay, vụt lên rời khỏi hang động.
Thu lại Thần Đồ Lệnh, Lý Thập Nhất cũng không chống đỡ nổi nữa, ngồi bệt ra đất, chống trán một lúc lâu mới hoàn hồn. Cô dùng cánh tay đỡ lấy cơ thể, nhìn xung quanh một vòng, Mộc Lan cùng Hồn Sách Quân chưa đi, cúi đầu đứng một bên, A La cúi đầu ôm A Âm, im lặng không nói không rằng, Tống Thập Cửu lau mồ hôi, nhìn bàn tay gãy móng vì nắm chặt ban nãy, lại ngập ngừng nhìn Lý Thập Nhất một cái.
Lý Thập Nhất dựa vào tường đá đứng dậy, chăm chú nhìn A Âm, tay vô thức nắm lấy một vốc cát dưới đất.
Rất lâu sau, cô thở hổn hển khẽ hỏi A La: "Tôi là ai?"
Âm thanh vừa cất lên, tai phải của Lý Thập Nhất liền nghe thấy tiếng bước chân bản thân đã quen thuộc từ khi còn bé, cộc cộc cộc, lúc này trập trùng gõ vang.
Âm thanh ấy càng ngày càng to, giống như trống trận hùng hồn, lấp đầy màng nhĩ của Lý Thập Nhất, chấn động tư duy của cô, khiến trái tim trống rỗng của cô được nâng lên cao, tới độ cao có thể cúi xuống nhìn nhìn chúng sinh.
Trong âm thanh đau đầu nhức óc ấy, Lý Thập Nhất nhìn thấy A La khẽ khàng đặt A Âm xuống, xách áo quỳ xuống trước mặt cô, sau lưng là tiếng áo giáp va chạm của Mộc Lan và Hồn Sách Quân, cung kính quỳ trên đất.
Cuối cùng Lý Thập Nhất hiểu ra, tại sao ngày đó Hạ Cơ lại khiếp sợ vì một câu của bản thân, tại sao Đằng Xà nhập vào thân quỷ của Vân Nương lại bị bùa của cô khống chế.
Cô nghe thấy A La cúi người khấu đầu, gọi cô: "Phủ quân."
Ta là Lệnh Hoành.
Thời Hỗn Độn sơ khai, có mấy thi thể bất tử bất diệt, cùng sinh với nhật nguyệt, cùng mẹ với thiên địa. Mọi người thường gọi là Thần.
Ta chính là thần quỷ vực Thái Sơn, nắm giữ linh hồn tam giới.
Một đời ta dài đằng đẵng lại vô vị, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mãi tới mấy trăm năm trước. Sau đó ta vô tình đầu thai, trở thành một... cô gái nhỏ.
Cô ấy không thích nói chuyện, có ba phần giống ta. Nặng hơi thở giang hồ, có bảy phần không giống ta.
Ta không nói với cô ấy, âm thanh cô ấy nghe được từ nhỏ không phải tiếng chân của quỷ, mà là tiếng khấu đầu vô thức của ma quỷ thấp kém yếu ớt khi cảm ứng được hơi thở của Phủ quân.
Đó là ma quỷ khấu đầu.
Ta là Lệnh Hoành, ta không có chuyện gì để kể.
...
Chú thích:
1. Thất tình bao gồm 7 trạng thái tình cảm: Vui vẻ, phẫn nộ, đau thương, sợ hãi, yêu thương, căm ghét, ham muốn.
2. Thuyết pháp ấn hay Giáo hóa thủ ấn (Vitarka Mudra): Trong giáo hóa thủ ấn, đầu ngón tay cái và ngón trỏ (hoặc ngón giữa, ngón áp út) ở bàn tay phải đức Phật chạm vào nhau và tạo thành một vòng tròn, các ngón tay còn lại hướng lên trên còn bàn tay trái để ngang bụng.
3. Tương truyền rằng, Trường Minh Đăng là những ngọn đèn không bao giờ tắt dù trải qua hàng trăm hay thậm chí hàng ngàn năm. Chính nhờ ánh sáng của những ngọn đèn ấy mà nhiều ngôi mộ cổ của bậc vua chúa, quý tộc vẫn nguy nga, tráng lệ tựa như hoàng cung rực rỡ.
4. Thánh thủ: người tài ba.
Chương 64<:
/114
|