Khi rơi vào mắt hung khấu bốn phía, cảnh tượng này đã khiến bọn chúng kinh hãi mà gào lên, hai mắt lập tức trợn to.
"Cái gì, tên Diêm Vương kia cũng dám lấy tay không đỡ Trảm Mã đao của tam đương gia ư? Hiện giờ tam đương gia đã là cao thủ Khất Thiên cửu giai, sát khí và chân khí Tiên Thiên trong đao có thể gây ra sát thương rất lớn đối với Du hồn, sao hắn dám làm như vậy chứ?"
"Ha ha, giết, tam đương gia uy vũ. Diêm Vương này còn chưa đột phá Du hồn, nếu hắn dám dùng tay đỡ đao phong thì nhất định sẽ bị một đao chém thành hai nửa, hồn phi phách tán."
"Ha ha, tên Diêm Vương này vẫn nghĩ Hắc Phong trại chúng ta sẽ không chịu nổi một kích như năm đó sao? Hắn nhất định không biết rằng vì năm đó chạy trốn khắp nơi mà chúng ta đã gặp được kỳ ngộ khó có thể tưởng tượng được."
Rất nhiều hung khấu lộ ra ý cười hung ác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường, thần sắc tỏ vẻ chờ đợi cảnh tượng thê thảm khi Diêm Phục Sinh bị một đao chém thành hai nửa, hồn phi phách tán. Nỗi căm hận của bọn họ đối với Diêm Phục Sinh đã lên đến cực điểm, chỉ mong sao có thể tận mắt nhìn thấy hắn có muốn làm quỷ cũng không được.
Nhưng ngay lúc đó, một việc khiến bọn họ sợ hãi đã xuất hiện.
Mắt thấy Diêm Phục Sinh dám dùng một tay đỡ đao phong của mình, khuôn mặt hung ác của Đao Ba khẽ giật giật, sau lại vặn vẹo mà trở nên vô cùng dữ tợn, hắn nhe rằng cười:
"Diêm Phục Sinh, ngươi đã muốn tìm đến cái chết thì đừng trách bản đương gia, đi chết đi."
Trong nháy mắt, một luồng chân khí Tiên Thiên hùng hậu lại được quán chú vào thân đao, đao mang trên thân đao lập tức dâng lên ba tấc.
Keng!
Đao phong và bàn tay được ngưng tụ va vào nhau, nhưng cảnh tượng đao phong bổ đôi thủ chưởng lại không hề xuất hiện, thay vào đó, trong giây phút đao va chạm với tay bỗng truyền ra một tiếng ngân vang tựa như kim thiết vang lên, tay phải, không biết từ bao giờ, đã hiện ra một lớp quỷ vụ đen kịt, khiến bàn tay phải vốn gần ngưng tụ thành thực thể đã hoàn toàn ngưng kết, đồng thời toát ra ánh kim khí đen kịt bóng loáng, còn đao phong thì không cách nào phá vỡ được bàn tay.
"Cái gì?"
Trên mặt Đao Ba lộ ra vẻ khiếp sợ, hắn chỉ cảm thấy luồng đao kình hùng hậu bộc phát trong đao bị một sức mạnh âm hàn cổ quái ngăn cản, hai bên va chạm với nhau vô cùng quyết liệt, có điều chẳng những không đánh tan được luồng sức mạnh kia mà chính bản thân đao kình cũng không thể sánh bằng luồng sức mạnh tinh thuần đó, dường như có một luồng hồn lực âm hàn đang muốn thông qua thân đao để xông về phía hắn.
Tuy đều là Khất Thiên cửu giai nhưng người khác há có thể so sánh được với hồn lực trong cơ thể Diêm Phục Sinh, khoảng cách đến trạng thái lỏng cao lắm cũng chỉ là nửa bước, khi lần lượt tán công, trùng tu, rồi lại tán công, trùng tu, gần như sau mỗi lần trùng tu thì hồn lực trong cơ thể hắn đều trở nên tinh thuần hơn trước rất nhiều, dù là hồn lực của Quỷ tốt ở dịch thái cũng không nhiều hơn hắn là bao. Nếu so sánh hồn lực và chân khí Tiên Thiên của Đao Ba, quả thật chẳng khác nào gái quê và giai nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Phù phù!
Trong nháy mắt hồn lực âm hàn đã xông vào thân đao, nghiền nát chân khí Tiên Thiên trong thân đao dễ như bẻ cành khô, hồn lực bá đạo nhanh chóng xông vào trong cơ thể Đao Ba, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ. Đao Ba vẫn ngoan cố cầm cự, hắn đạp hai chân lên mặt đất, mượn luồng chấn động này để bay ngược về phía sau tìm đường thoát thân.
Roẹt!
Cũng đúng lúc này, không đợi Đao Ba nắm được cơ hội, thần hình Diêm Phục Sinh vô thanh vô tức di chuyển theo Đao Ba, bàn tay phải cầm lấy thân đao, đột ngột bắn ra một luồng phong mang kinh người, năm chiếc móng tay đen kịt bật ra lóe lên ánh kim khí màu đen bóng, bàn tay men theo thân đao hướng thẳng về phía Đao Ba.
"Không!"
Đao Ba biết rằng cảm giác lạnh như băng trên người Diêm Phục Sinh chính là do sát ý đã lên đến đỉnh điểm, hắn hoàn toàn không hiểu được ở cùng một cảnh giới nhưng hắn lại chênh lệch với Diêm Phục Sinh lớn như vậy, chỉ một lần đối mặt đã bị ép vào tuyệt cảnh, tay trái của hắn theo bản năng sờ soạng bên hông.
Tại thắt lưng của hắn có một cái túi nhỏ màu xám không bắt mắt.
Nhưng ngay khi hắn sắp chạm tay vào chiếc túi, hàn mang trong mắt Diêm Phục Sinh chợt lóe lên, chỉ nhận sắc bén sát trên đao phong đột nhiên xuất hiện trên ngực hắn, dùng một tốc độ kinh người mà cắm năm cái chỉ nhận vào trái tim hắn.
Răng rắc!!
Lồng ngực của hắn dễ dành bị khoét một lỗ, lộ ra trái tim đỏ thẫm. Bị chỉ nhận xoắn mạnh, cả trái tim lập tức bị moi ra khỏi lồng ngực, nằm trên tay Diêm Phục Sinh.
"Ngươi..."
Trong mắt Đao Ba tràn ngập sự kinh hoàng và vẻ khó tin, đồng thời là sự sợ hãi vô tận khi nhìn thấy trái tim nằm trong tay Diêm Phục Sinh. Ánh mắt hắn dần trở nên u ám, cơ thể lực lưỡng đổ ầm xuống mặt đất.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu, Đao Ba Khất Thiên cửu giai đã mất mạng đương trường.
Trong mắt của mấy chục tên hung khấu khác, cảnh tượng này quả thật là chuyện khó tin nhất trên thế gian, cả đám lập tức lộ vẻ sợ hãi khôn cùng.
"Sao có thể, tam đương gia chính là cao thủ Khất Thiên cửu giai, tên Diêm vương kia vẫn chưa đột phá Du hồn, cùng một cảnh giới, sao hắn có thể dùng một chiêu mà giết chết tam đương gia được chứ?"
"Chạy, chạy mau, trở về bẩm báo với đại đương gia, nhị đương gia."
Phỉ khấu mãi mãi là phỉ khấu, bản thân chúng chính là một đám ô hợp, trung tâm liên kết hoàn toàn là ở thủ lĩnh, nếu chiếm được thượng phong thì chúng sẽ trở nên hung ác vạn phần, nhưng nếu thủ lĩnh bị chém chết, sĩ khí của chúng sẽ lập tức bị sụp đổ, lòng người tán loạn. Hiện giờ chứng kiến cảnh Đao Ba bị diệt sát ngay tại trận, cả đám chỉ cảm thấy một nỗi ớn lạnh khó tả dâng lên từ trong lòng.
Hai chân đều run rẩy.
Không cần suy nghĩ, theo tiếng gào thét của một tên hung khấu, ba mươi tên hung khấu gần như không chút do dự mà điên cuông chạy trốn về phía cửa thành.
"Còn muốn chạy sao."
Trong mắt Thiết Huyết hiện lên quang mang mãnh liệt, lập tức nói: "Thành chủ, xin người cho Thiết Huyết truy sát bọn chúng. Đám phỉ khấu này dám cả gan đến thành chủ phủ gây bất lợi đối với ngài, tuyệt đối không thể lưu lại." Trong giọng nói của Thiết Huyết xen lẫn sát khí.
"Không sai, phỉ khấu, đáng chết!"
Thiết Tâm lạnh lùng nói, tuy tiếc chữ như vàng nhưng vẫn lộ ra ý chí của bản thân.
"Không việc gì, bọn chúng không sống được nữa đâu."
Nghe hai người nói, Diêm Phục Sinh vẫn đứng tại chỗ mà cười lạnh, không hề có ý định đuổi giết đám phỉ khấu đang chạy trốn kia, chỉ lẳng lặng nhìn về hư không.
Ầm ầm đùng!
Chỉ thấy trên không trung ngoài Thiết Ngưu thành đột nhiên có một luồng hắc khí đen kịt từ bốn phương tám hương ùn ùn kéo đến, luồng hắc khí này nồng đậm đến mức như một biển sương mù khổng lồ, nó di chuyển đến đây như sóng thần trên biển lớn ập xuống, che phủ cả bốc trời với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
"Đó là cái gì?"
"Trời ạ, rốt cuộc hôm nay có tồn tại đáng sợ nào xuất hiện ở Quỷ vực vậy, kia là thứ gì mà ta chưa từng nghe nói đến, chẳng lẽ là gió lốc ư, không, ta không muốn chết."
"Âm khí, đây là âm khí, sao ở đây lại xuất hiện âm khí khổng lồ như vậy chứ, chúng ta xong đời rồi."
Vốn đã chạy đến cửa thành nhưng khi nhìn thấy thủy triều cuồn cuộn sợ đang điên cuồng ập đến kia, đám hung khẫu bỗng cảm thấy trong lòng hoàn toàn hết hi vọng, chỉ có thể gào lên một cách tuyệt vọng.
Nhưng biển sương mù khủng bố mà bọn họ không cách nào ngăn cản đã đến.
Trong nháy mắt tất cả đã ập xuông, âm khi nhìn như vô hình nhưng lại tựa như những cơn sóng cuốn trôi cả đám hung khấu.
Ầm ầm ầm!
Ngay lập tức, trên ngực mỗi tên hung khấu đều có một ngọn hỏa diễm màu trắng đột nhiên bùng lên và bao phủ lấy bọn chúng, nhưng chỉ trong nháy mắt, ngay khi âm khí ập xuống, hỏa diễm lập tức tắt ngúm. Âm khi nhanh chóng tiến vào trong cơ thể, cả đám hung khấu đều gào lên thảm thiết, sắc mặt trở nên đen kịt rồi lập tức mất mạng.
Không chỉ bọn chúng mà năm mươi tên hung khấu khác trong thành cùng đồng thời ngã xuống.
Đây là thủy triều âm khí!!
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào."
Âm khí ngập trời nhanh chóng lướt qua người Diêm Phục Sinh, nhưng âm khí có thể giết chết phỉ khấu lại không hề gây ra chút tổn thương nào đến hắn, ngay cả đám Thiết Cốt, Thiết Tâm đang bị trọng thương trong trận chém giết cũng chỉ cảm thấy vết thương như được âm khí khổng lồ chữa trị, khép lại với một tốc độ kinh người rồi khôi phục lực lượng đã bị tiêu hao.
Đối với kết cục của đám phỉ khấu, Diêm Phục Sinh chỉ hờ hững nhìn, không hề có chút thương hại.
Trừ ác chính là dương thiện!
Cơn thủy triều âm khí này không hề ngoài dự đoán của hắn, trước khi tạo ra thiên thê/thang trời, gần như sẽ cắn nuốt toàn bộ Huyền Âm khí trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh Thiết Ngưu thành. Khi trở thành một khu vực chân không hầu như không có âm khí, thiên khuynh trong Quỷ vực sẽ là một tồn tại khác, tự nhiên khi âm khí bốn phía tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ lập tức từ bốn phương tám hướng bổ sung vào nơi đây.
Đối với Du hồn, loại bổ sung này hoàn toàn không gây ra bất cứ thương tổn nào.
Đối với người bình thường, đó chính là trí mạng.
"Hừ! Thành chủ, đám phỉ khấu của Hắc Phong trại mà cũng dám nhân cơ hội ngài chết mà xông vào Thiết Ngưu thành, ý đồ quả không nhỏ, nhất định phải trừng phạt. Thiết Huyết xin thành chủ cho mạt tướng lãnh binh chém tận giết tuyệt đám phỉ khấu này."
Thiết Huyết đột nhiên quỳ một gối, vẻ mặt lạnh như băng thỉnh cầu.
"Hừ! Không cần vội."
Diêm Phục Sinh nghe xong cũng không lập tức đồng ý mà đưa mắt nhìn về phía bầu trời u ám trên thiên khuynh Quỷ vực, ánh mắt vô cùng thâm thúy, đồng thời toát ra hàn ý khiến người ta lạnh thấu xương, hắn chậm rãi nói: "Hắc Phong trại? Khi còn sống vẫn chưa kết thúc chuyện này, sau khi chết ta đã hiểu rõ. Tháng sau chính là cửu nguyệt cửu, cửu nguyệt cửu, huyết nguyệt hiện, quỷ môn mở. Ta muốn âm binh xông qua huyết tẩy Hắc Phong."
Hắn gằn từng tiếng một, không nhanh không chậm nhưng trong giận nói toát lên sát ý lạnh lẽo.
Âm binh xông qua, huyết tẩy Hắc Phong.
Đây chính là đáp lễ của Diêm Phục Sinh dành cho Hắc Phong trại.
Chết?
Thực sự cho rằng cái chết chính là kết thúc sao?
Sai!
Người chết chính là kẻ sống nhắm mắt, chết chẳng qua chỉ là tiếp tục một loại sinh mệnh khác. Nếu đã muốn ta chết thêm lần nữa, ta sẽ khiến các ngươi biết xúc phạm người chết sẽ phải trả giá đắt đến mức nào.
Trong lòng Diêm Phục Sinh tràn ngập sát khí, hắn há lại là hạng người bấm bụng nuốt giận khi có người đến tận cửa uy hiếp, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ phạm người. Hoặc không ra tay, một khi ra tay thì phải là một kích lôi đình, chém tận giết tuyệt.
"Xin nghe theo lời căn dặn của đại nhân."
Khi nghe được những lời này, ba người Thiết Huyết lập tức toát ra sát khí, khom người tuân lệnh.
Bọn họ đã nổi sát tâm đối với Hắc Phong trại.
Sự việc đã đến nước này, tất nhiên phải có kết thúc.
Lúc này Diêm Phục Sinh mới có thời gian tỉ mỉ quan sát ba người Thiết Huyết, khẽ ngạc nhiên: "Thiết Huyết, việc các ngươi trở thành Quân hồn ta cũng cảm thấy khá bất ngờ, có điều sao các ngươi lại có thể khôi phục thần trí nhanh như vậy?"
"Cái gì, tên Diêm Vương kia cũng dám lấy tay không đỡ Trảm Mã đao của tam đương gia ư? Hiện giờ tam đương gia đã là cao thủ Khất Thiên cửu giai, sát khí và chân khí Tiên Thiên trong đao có thể gây ra sát thương rất lớn đối với Du hồn, sao hắn dám làm như vậy chứ?"
"Ha ha, giết, tam đương gia uy vũ. Diêm Vương này còn chưa đột phá Du hồn, nếu hắn dám dùng tay đỡ đao phong thì nhất định sẽ bị một đao chém thành hai nửa, hồn phi phách tán."
"Ha ha, tên Diêm Vương này vẫn nghĩ Hắc Phong trại chúng ta sẽ không chịu nổi một kích như năm đó sao? Hắn nhất định không biết rằng vì năm đó chạy trốn khắp nơi mà chúng ta đã gặp được kỳ ngộ khó có thể tưởng tượng được."
Rất nhiều hung khấu lộ ra ý cười hung ác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường, thần sắc tỏ vẻ chờ đợi cảnh tượng thê thảm khi Diêm Phục Sinh bị một đao chém thành hai nửa, hồn phi phách tán. Nỗi căm hận của bọn họ đối với Diêm Phục Sinh đã lên đến cực điểm, chỉ mong sao có thể tận mắt nhìn thấy hắn có muốn làm quỷ cũng không được.
Nhưng ngay lúc đó, một việc khiến bọn họ sợ hãi đã xuất hiện.
Mắt thấy Diêm Phục Sinh dám dùng một tay đỡ đao phong của mình, khuôn mặt hung ác của Đao Ba khẽ giật giật, sau lại vặn vẹo mà trở nên vô cùng dữ tợn, hắn nhe rằng cười:
"Diêm Phục Sinh, ngươi đã muốn tìm đến cái chết thì đừng trách bản đương gia, đi chết đi."
Trong nháy mắt, một luồng chân khí Tiên Thiên hùng hậu lại được quán chú vào thân đao, đao mang trên thân đao lập tức dâng lên ba tấc.
Keng!
Đao phong và bàn tay được ngưng tụ va vào nhau, nhưng cảnh tượng đao phong bổ đôi thủ chưởng lại không hề xuất hiện, thay vào đó, trong giây phút đao va chạm với tay bỗng truyền ra một tiếng ngân vang tựa như kim thiết vang lên, tay phải, không biết từ bao giờ, đã hiện ra một lớp quỷ vụ đen kịt, khiến bàn tay phải vốn gần ngưng tụ thành thực thể đã hoàn toàn ngưng kết, đồng thời toát ra ánh kim khí đen kịt bóng loáng, còn đao phong thì không cách nào phá vỡ được bàn tay.
"Cái gì?"
Trên mặt Đao Ba lộ ra vẻ khiếp sợ, hắn chỉ cảm thấy luồng đao kình hùng hậu bộc phát trong đao bị một sức mạnh âm hàn cổ quái ngăn cản, hai bên va chạm với nhau vô cùng quyết liệt, có điều chẳng những không đánh tan được luồng sức mạnh kia mà chính bản thân đao kình cũng không thể sánh bằng luồng sức mạnh tinh thuần đó, dường như có một luồng hồn lực âm hàn đang muốn thông qua thân đao để xông về phía hắn.
Tuy đều là Khất Thiên cửu giai nhưng người khác há có thể so sánh được với hồn lực trong cơ thể Diêm Phục Sinh, khoảng cách đến trạng thái lỏng cao lắm cũng chỉ là nửa bước, khi lần lượt tán công, trùng tu, rồi lại tán công, trùng tu, gần như sau mỗi lần trùng tu thì hồn lực trong cơ thể hắn đều trở nên tinh thuần hơn trước rất nhiều, dù là hồn lực của Quỷ tốt ở dịch thái cũng không nhiều hơn hắn là bao. Nếu so sánh hồn lực và chân khí Tiên Thiên của Đao Ba, quả thật chẳng khác nào gái quê và giai nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Phù phù!
Trong nháy mắt hồn lực âm hàn đã xông vào thân đao, nghiền nát chân khí Tiên Thiên trong thân đao dễ như bẻ cành khô, hồn lực bá đạo nhanh chóng xông vào trong cơ thể Đao Ba, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ. Đao Ba vẫn ngoan cố cầm cự, hắn đạp hai chân lên mặt đất, mượn luồng chấn động này để bay ngược về phía sau tìm đường thoát thân.
Roẹt!
Cũng đúng lúc này, không đợi Đao Ba nắm được cơ hội, thần hình Diêm Phục Sinh vô thanh vô tức di chuyển theo Đao Ba, bàn tay phải cầm lấy thân đao, đột ngột bắn ra một luồng phong mang kinh người, năm chiếc móng tay đen kịt bật ra lóe lên ánh kim khí màu đen bóng, bàn tay men theo thân đao hướng thẳng về phía Đao Ba.
"Không!"
Đao Ba biết rằng cảm giác lạnh như băng trên người Diêm Phục Sinh chính là do sát ý đã lên đến đỉnh điểm, hắn hoàn toàn không hiểu được ở cùng một cảnh giới nhưng hắn lại chênh lệch với Diêm Phục Sinh lớn như vậy, chỉ một lần đối mặt đã bị ép vào tuyệt cảnh, tay trái của hắn theo bản năng sờ soạng bên hông.
Tại thắt lưng của hắn có một cái túi nhỏ màu xám không bắt mắt.
Nhưng ngay khi hắn sắp chạm tay vào chiếc túi, hàn mang trong mắt Diêm Phục Sinh chợt lóe lên, chỉ nhận sắc bén sát trên đao phong đột nhiên xuất hiện trên ngực hắn, dùng một tốc độ kinh người mà cắm năm cái chỉ nhận vào trái tim hắn.
Răng rắc!!
Lồng ngực của hắn dễ dành bị khoét một lỗ, lộ ra trái tim đỏ thẫm. Bị chỉ nhận xoắn mạnh, cả trái tim lập tức bị moi ra khỏi lồng ngực, nằm trên tay Diêm Phục Sinh.
"Ngươi..."
Trong mắt Đao Ba tràn ngập sự kinh hoàng và vẻ khó tin, đồng thời là sự sợ hãi vô tận khi nhìn thấy trái tim nằm trong tay Diêm Phục Sinh. Ánh mắt hắn dần trở nên u ám, cơ thể lực lưỡng đổ ầm xuống mặt đất.
Một chiêu.
Chỉ một chiêu, Đao Ba Khất Thiên cửu giai đã mất mạng đương trường.
Trong mắt của mấy chục tên hung khấu khác, cảnh tượng này quả thật là chuyện khó tin nhất trên thế gian, cả đám lập tức lộ vẻ sợ hãi khôn cùng.
"Sao có thể, tam đương gia chính là cao thủ Khất Thiên cửu giai, tên Diêm vương kia vẫn chưa đột phá Du hồn, cùng một cảnh giới, sao hắn có thể dùng một chiêu mà giết chết tam đương gia được chứ?"
"Chạy, chạy mau, trở về bẩm báo với đại đương gia, nhị đương gia."
Phỉ khấu mãi mãi là phỉ khấu, bản thân chúng chính là một đám ô hợp, trung tâm liên kết hoàn toàn là ở thủ lĩnh, nếu chiếm được thượng phong thì chúng sẽ trở nên hung ác vạn phần, nhưng nếu thủ lĩnh bị chém chết, sĩ khí của chúng sẽ lập tức bị sụp đổ, lòng người tán loạn. Hiện giờ chứng kiến cảnh Đao Ba bị diệt sát ngay tại trận, cả đám chỉ cảm thấy một nỗi ớn lạnh khó tả dâng lên từ trong lòng.
Hai chân đều run rẩy.
Không cần suy nghĩ, theo tiếng gào thét của một tên hung khấu, ba mươi tên hung khấu gần như không chút do dự mà điên cuông chạy trốn về phía cửa thành.
"Còn muốn chạy sao."
Trong mắt Thiết Huyết hiện lên quang mang mãnh liệt, lập tức nói: "Thành chủ, xin người cho Thiết Huyết truy sát bọn chúng. Đám phỉ khấu này dám cả gan đến thành chủ phủ gây bất lợi đối với ngài, tuyệt đối không thể lưu lại." Trong giọng nói của Thiết Huyết xen lẫn sát khí.
"Không sai, phỉ khấu, đáng chết!"
Thiết Tâm lạnh lùng nói, tuy tiếc chữ như vàng nhưng vẫn lộ ra ý chí của bản thân.
"Không việc gì, bọn chúng không sống được nữa đâu."
Nghe hai người nói, Diêm Phục Sinh vẫn đứng tại chỗ mà cười lạnh, không hề có ý định đuổi giết đám phỉ khấu đang chạy trốn kia, chỉ lẳng lặng nhìn về hư không.
Ầm ầm đùng!
Chỉ thấy trên không trung ngoài Thiết Ngưu thành đột nhiên có một luồng hắc khí đen kịt từ bốn phương tám hương ùn ùn kéo đến, luồng hắc khí này nồng đậm đến mức như một biển sương mù khổng lồ, nó di chuyển đến đây như sóng thần trên biển lớn ập xuống, che phủ cả bốc trời với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
"Đó là cái gì?"
"Trời ạ, rốt cuộc hôm nay có tồn tại đáng sợ nào xuất hiện ở Quỷ vực vậy, kia là thứ gì mà ta chưa từng nghe nói đến, chẳng lẽ là gió lốc ư, không, ta không muốn chết."
"Âm khí, đây là âm khí, sao ở đây lại xuất hiện âm khí khổng lồ như vậy chứ, chúng ta xong đời rồi."
Vốn đã chạy đến cửa thành nhưng khi nhìn thấy thủy triều cuồn cuộn sợ đang điên cuồng ập đến kia, đám hung khẫu bỗng cảm thấy trong lòng hoàn toàn hết hi vọng, chỉ có thể gào lên một cách tuyệt vọng.
Nhưng biển sương mù khủng bố mà bọn họ không cách nào ngăn cản đã đến.
Trong nháy mắt tất cả đã ập xuông, âm khi nhìn như vô hình nhưng lại tựa như những cơn sóng cuốn trôi cả đám hung khấu.
Ầm ầm ầm!
Ngay lập tức, trên ngực mỗi tên hung khấu đều có một ngọn hỏa diễm màu trắng đột nhiên bùng lên và bao phủ lấy bọn chúng, nhưng chỉ trong nháy mắt, ngay khi âm khí ập xuống, hỏa diễm lập tức tắt ngúm. Âm khi nhanh chóng tiến vào trong cơ thể, cả đám hung khấu đều gào lên thảm thiết, sắc mặt trở nên đen kịt rồi lập tức mất mạng.
Không chỉ bọn chúng mà năm mươi tên hung khấu khác trong thành cùng đồng thời ngã xuống.
Đây là thủy triều âm khí!!
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào."
Âm khí ngập trời nhanh chóng lướt qua người Diêm Phục Sinh, nhưng âm khí có thể giết chết phỉ khấu lại không hề gây ra chút tổn thương nào đến hắn, ngay cả đám Thiết Cốt, Thiết Tâm đang bị trọng thương trong trận chém giết cũng chỉ cảm thấy vết thương như được âm khí khổng lồ chữa trị, khép lại với một tốc độ kinh người rồi khôi phục lực lượng đã bị tiêu hao.
Đối với kết cục của đám phỉ khấu, Diêm Phục Sinh chỉ hờ hững nhìn, không hề có chút thương hại.
Trừ ác chính là dương thiện!
Cơn thủy triều âm khí này không hề ngoài dự đoán của hắn, trước khi tạo ra thiên thê/thang trời, gần như sẽ cắn nuốt toàn bộ Huyền Âm khí trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh Thiết Ngưu thành. Khi trở thành một khu vực chân không hầu như không có âm khí, thiên khuynh trong Quỷ vực sẽ là một tồn tại khác, tự nhiên khi âm khí bốn phía tích tụ đến một mức độ nhất định sẽ lập tức từ bốn phương tám hướng bổ sung vào nơi đây.
Đối với Du hồn, loại bổ sung này hoàn toàn không gây ra bất cứ thương tổn nào.
Đối với người bình thường, đó chính là trí mạng.
"Hừ! Thành chủ, đám phỉ khấu của Hắc Phong trại mà cũng dám nhân cơ hội ngài chết mà xông vào Thiết Ngưu thành, ý đồ quả không nhỏ, nhất định phải trừng phạt. Thiết Huyết xin thành chủ cho mạt tướng lãnh binh chém tận giết tuyệt đám phỉ khấu này."
Thiết Huyết đột nhiên quỳ một gối, vẻ mặt lạnh như băng thỉnh cầu.
"Hừ! Không cần vội."
Diêm Phục Sinh nghe xong cũng không lập tức đồng ý mà đưa mắt nhìn về phía bầu trời u ám trên thiên khuynh Quỷ vực, ánh mắt vô cùng thâm thúy, đồng thời toát ra hàn ý khiến người ta lạnh thấu xương, hắn chậm rãi nói: "Hắc Phong trại? Khi còn sống vẫn chưa kết thúc chuyện này, sau khi chết ta đã hiểu rõ. Tháng sau chính là cửu nguyệt cửu, cửu nguyệt cửu, huyết nguyệt hiện, quỷ môn mở. Ta muốn âm binh xông qua huyết tẩy Hắc Phong."
Hắn gằn từng tiếng một, không nhanh không chậm nhưng trong giận nói toát lên sát ý lạnh lẽo.
Âm binh xông qua, huyết tẩy Hắc Phong.
Đây chính là đáp lễ của Diêm Phục Sinh dành cho Hắc Phong trại.
Chết?
Thực sự cho rằng cái chết chính là kết thúc sao?
Sai!
Người chết chính là kẻ sống nhắm mắt, chết chẳng qua chỉ là tiếp tục một loại sinh mệnh khác. Nếu đã muốn ta chết thêm lần nữa, ta sẽ khiến các ngươi biết xúc phạm người chết sẽ phải trả giá đắt đến mức nào.
Trong lòng Diêm Phục Sinh tràn ngập sát khí, hắn há lại là hạng người bấm bụng nuốt giận khi có người đến tận cửa uy hiếp, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ phạm người. Hoặc không ra tay, một khi ra tay thì phải là một kích lôi đình, chém tận giết tuyệt.
"Xin nghe theo lời căn dặn của đại nhân."
Khi nghe được những lời này, ba người Thiết Huyết lập tức toát ra sát khí, khom người tuân lệnh.
Bọn họ đã nổi sát tâm đối với Hắc Phong trại.
Sự việc đã đến nước này, tất nhiên phải có kết thúc.
Lúc này Diêm Phục Sinh mới có thời gian tỉ mỉ quan sát ba người Thiết Huyết, khẽ ngạc nhiên: "Thiết Huyết, việc các ngươi trở thành Quân hồn ta cũng cảm thấy khá bất ngờ, có điều sao các ngươi lại có thể khôi phục thần trí nhanh như vậy?"
/17
|