May mắn là Bảo Duệ Hoàng quý phi sử dụng tất cả vốn liếng của mình mới có thể giúp nô tài trên dưới của cung Xuân Hi thoát được một kiếp. Ngày hôm sau Nhị hoàng tử Đông Minh Thịnh vì ham mê bướng bỉnh bỏ lỡ chuyện học nên bị cấm túc ba ngày, sao chép bốn tác phẩm kinh điển. Nô tài cung Xuân Hi vì chuyện này cũng bị phạt ba tháng bổng lộc.
Thẩm Ninh biết đây là Đông Duật Hoành đã nhượng bộ lắm rồi, cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành để Đông Minh Thịnh chịu tội thay nàng, hơn nữa lặng lẽ lấy danh nghĩa ban thưởng lấy bổng lộc của mình phân phát cho hạ nhân.
Chỉ là nàng nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được nguyên nhân thực sự khiến Đông Duật Hoành tức giận đến mức như vậy, mặc dù nàng biết việc nàng chuồn êm ra khỏi cung cũng có chút không đáng tin cậy, nhưng nàng luôn cảm thấy dường như cơn giận của hắn không phải chỉ xuất phát từ chuyện này. Nàng không moi được chuyện gì từ trong miệng của hắn, cũng chỉ có thể vuốt thuận lông của hắn dỗ hắn vui vẻ.
Lúc Thẩm Ninh biết được tin Hoàng đến sắp đến cũng Xuân Hi, nàng lập tức mang gương mặt tươi cười ra ngoài của cung nghênh đón.
Lúc này Hoàng đế nhớ lại tính tình đêm qua của bản thân, chỉ cảm thấy mặt mũi đều không còn. Sao hắn lại có thể như một đứa trẻ hay nổi cáu? Vốn hắn cảm thấy quá mất mặt không muốn đến đây nhưng lại sợ Thẩm Ninh nhìn ra cái gì cười hắn. Hắn giả bộ giống không có chuyện gì đến đây, nhìn thấy Thẩm Ninh nở nụ cười xán lạn đón hắn, hắn âm thầm thở phào một hơn, ít nhất nàng cũng không phát hiện.
Thẩm Ninh tất nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Đông Duật Hoành, thái độ mười phần thiết tha ôm cánh tay hắn cùng tiến vào chính điện.
Đông Duật Hoành vừa bước vào đã bị những đồ chơi mới ở giữa giá trưng bày trân bảo hấp dẫn sự chú ý.
Tiểu Khí Tác là một xưởng thủ công mỹ nghệ sản xuất đồ gỗ nhỏ, chuyên sản xuất các đồ vật nhỏ trong nhà được chạm khắc lộ thiên bằng gỗ cứng, ví dụ như bình phong, đồ chặn cửa, khung đỡ, hộp sách, tất cả đều được làm từ nguyên liệu gỗ rất quý báu, điêu khắc tinh xảo, vô cùng lịch sự tao nhã, đây là món đồ yêu thích mới của các vị quan to quý tộc và văn nhân nhã sĩ. Một năm đổ lại đây những món đồ gỗ kiểu hành vô cùng thịnh hành ở Trường Dương, Đông Duật Hoành cũng được tặng mấy món làm từ gỗ hoa lễ, bình thường đều vô cùng yêu thích nên đặt ở bên trong cung giá trưng trân bảo trong cung Xuân Hi, mỗi ngày hắn đến đây đều nhìn những món đồ này một lượt.
Chỉ là hiện tại trên giá có một đống bảo vật, trong đó rất nhiều là đồ vật dân gian, tinh xảo trang nhã, tinh xảo đặc sắc, Hoàng đế chưa từng thấy qua. Chủ nhân của cung Xuân Hi cũng bỏ ra một chút tâm tư, tách giá trưng bảo vật từ ba ô thành một ô, với suy nghĩ khác người của mình nàng mang hết những đồ nội thất bày ra bên ngoài, hơn nữa còn nhặt được một hòn đá nhỏ làm núi giả, bẻ mấy cành khô nhỏ giả làm cây đại thụ, thành một gian phòng ốc đình viện của dân gian, còn thực sự có mấy phần nghệ thuật.
Biểu cảm của Đông Duật Hoành có vẻ như bình thường nhưng hắn lại nhìn chăm chú không thể rời mắt, Thẩm Ninh nắm bắt cơ hội giải thích với hắn "Đây là ta ở một tiệm đồ trong thành nhìn thấy, chưởng quỹ nói đây là gỗ trinh nam, bây giờ loại gỗ này rất được ưa chuộng, th thấy tay nghề mấy món đồ này của hắn cũng không tệ nên mua về, chàng thấy có đẹp không?"
"Ừm, gỗ trinh nam không tệ... " Đông Duật Hoành lạc đề cầm lấy một cái xích đu nhỏ chơi đùa trong tay.
Thẩm Ninh đứng bên cạnh nhìn thấy vậy cực kỳ buồn cười, nàng cảm thấy dường như hắn lắc người một cái liền biến thành một đứa trẻ to xác, nhưng dáng vẻ này của hắn thật sự làm cho nàng thấy vui vẻ.
"Đây đều là lễ vật ta đặc biệt mua về cho chàng, chàng thấy thích thì không được tức giận với ta nữa đâu đấy."
Đông Duật Hoành nghiêng mắt nhìn nàng một chút, khẽ hừ một tiếng, lại quay đầu rời đi. Thẩm Ninh cười hì hì ôm lấy cánh tay của hắn, tựa vào vai hắn cùng hắn ngắm tiểu viện đình bằng gỗ.
Một lúc sau, Thẩm Ninh khẽ nói, "Thực ra nếu có thể sống trong một cái nội viện như vậy cũng không hề tệ chút nào." Hoàng cung này quá rộng lớn.
Đông Duật Hoành giống như nghe hiểu lời bóng gió của nàng, quay đầu qua nói một câu, "Không có tiền đồ."
Thẩm Ninh không biết tại sao nghe hắn nói lời này nàng lại cảm thấy rất thú vị, nàng bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì?"
Thẩm Ninh lắc đầu, nụ cười vẫn còn trên môi hỏi hắn: "Nếu như kiếp sau chàng không làm Hoàng đế, vậy chàng muốn làm gì?"
Đông Duật Hoành nhíu mày, nhưng lại thật sự cẩn thận suy nghĩ, "Kiếp sau trẫm muốn làm người phú quý rảnh rỗi, cả ngày đều mang theo nàng sống phóng túng."
Thẩm Ninh hơi bất ngờ với câu trả lời này của hắn, nàng nghe ra ẩn ý sau đó lại có chút đau lòng cho hắn. Kỳ thật làm Hoàng đế không dễ dàng gì, làm minh quân càng không dễ, nhất là khi có nàng làm cản trở như thế này...
"... Hôm qua ta ra ngoài, có hỏi giá tiền của một vài món đồ ở trên quầy hàng nhỏ ven đường, một bao gạo hiện nay rẻ hơn trước kia hai văn tiền, vật tư cần thiết cho cuộc sống vô cùng phong phú sung túc, bệ hạ của chúng ta thật lợi hại!" Cai quản một đế quốc rộng lớn như vậy không phải làm chuyện ai cũng có thể làm được, những năm này Đông Duật Hoành luôn chuyên cần cải cách, sau chiến tranh, mấy năm liền đều thu mình giữ sức nghỉ ngơi khôi phục lại tổn thất do chiến tranh, quốc lực của Cảnh Triều hiện giờ chưa bao giờ cường thịnh như vậy. Sau khi chiếm đoạt được lãnh thổ của Khắc Mông vùng lãnh thổ của Cảnh Triều lại khuếch trướng thêm, triều đình khai thác phân ruộng tháp song song còn thực hiện chính sách khuyến khích sinh đẻ, hơn nữa còn ban bố thành lập phủ bệnh viện và các viện cô nhi, để cho bách tính khắp nơi biết được nếu họ già cả có chỗ để ở, bệnh có chỗ để chữa trị. Những chính sách này để ổn định lòng dân, không những không làm xói mòn nhân khẩu, ngược lại còn không người khuyên khích người dân định cư ở trong Cảnh Triều. Mấy năm nay quốc khố giàu có, bách tính cơm no áo ấm. Hậu thế gọi đây là thời đại "Quảng Đức thịnh thế".
Mặc dù Đông Duật Hoành chỉ nhếch môi một cái, nhưng Thẩm Ninh biết trong lòng hắn thật sự rất vui vẻ. Nàng cười hì hì, nhìn hắn như vậy cảm giác không nhịn được muốn tiến lên hôn hắn một cái.
"Còn ta thì thích chàng làm Hoàng đế hơn." Mặc dù việc hắn là Hoàng đế luôn khiến cho nội tâm nàng phải tranh đấu mâu thuẫn, nhưng trời sinh hắn đã gánh trọng trách lớn này trên vai. Nàng yêu thích hắn chính là vì hắn là độc nhất vô nhị.
Trong mắt đen hiện lên vẻ vui sướng, Đông Duật Hoành giống như đang thưởng thức đồ vật khóe môi hơi cong lên, một lúc mới chậm rãi nói, "Trẫm cũng có một đồ vật muốn tặng cho Ninh Nhi.
"A? Là cài gì thế?" Thẩm Ninh lập tức hiếu kỳ.
"Qua một thời gian nữa sẽ đến." Hoàng đế cố tình muốn để cho nàng tò mò.
Mấy ngày sau, trưởng công chúa Đông Dao Huyên đến tuổi cập kê, đế hậu đích thân đến dự lễ chải tóc, Hoàng hậu tự mình cài trâm lên mái tóc búi cho công chúa, Hoàng đế khâm phong An Bình công chúa, ban thưởng phủ An Bình công chúa.
Trưởng công chúa của Hoàng đế cuối đến tuổi cập kê Hoàng hậu vô cùng mừng rỡ, hạ chỉ tổ chức dạ yến thật long trọng trong cung Chiêu Hoa. Hoàng đế cùng thái phi, phi tần, hoàng tử công chúa đều ngồi xuống vị trí của mình chúc mừng An Bình công chúa.
Bảo Duệ Hoàng quý phi Thẩm Ninh cũng trang điểm lộng lẫy đến dự lễ, nàng mặc bộ phượng bào màu vàng sáng ngồi bên cạnh Hoàng hậu, Vương thái phi dẫn An Bình công chúa ngồi ở bên cạnh, ngồi trên bảo tọa ở chính giữa là Hoàng đế bệ hạ.
Ánh mắt của chúng phi tần không dừng lại trên người Vương thái phi lâu không lộ diện, bọn họ cũng không nhìn nhân vật chính của ngày hôm nay Đông Dao Huyên công chúa, mà tất cả không biết là cố ý hay là vô tình đều nhìn về phía người không thường lộ diện kia, Bảo Duệ Hoàng quý phi độc sủng đế vương mấy năm nay.
Nàng chẳng qua mới hồi cung mấy năm nay, tấn quý phi, một năm trước tấn phong Hoàng quý phi, hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn thế độc sủng tiêu phòng thực sự là chuyện lạ từ ngàn xưa chưa từng có! Hơn nữ cho dù triều đình hay hậu cung có chút phê bình kín đáo, nhưng lại không một ai dám ra mặt đề cập. Đế vương thích ai sủng ai đó là chuyện nhà của vua, Quảng Đức Hoàng đế cũng không phải là quả hồng mềm, lỡ như chọc giận Hoàng đế chính là đầu người rơi xuống đất, với lại Hoàng quý phi độc sủng một cung, nhưng xưa nay chưa từng ỷ sủng mà kiêu, còn từng là nữ anh hùng hào kiệt, bây giờ lại là người có tấm lòng nhân hậu khoan dung, đối xử với nô tỳ vô cùng tốt, ai ai cũng biết. Hai năm trước, Thẩm gia sau chuyện của Châu Trí Nghị càng thêm giữ mình trong sạch luôn đặt quyền lợi chung lên trước quyền lợi riêng, người trong nhà hay thân thích đều chưa từng ỷ thế hiếp người, mặc dù người có tâm cơ muốn nắm điểm yếu cũng không khó tìm được. Thậm chí Thẩm gia còn trở thành tấm gương sáng cho hoàng thân quốc thích noi theo, mặc dù Thiên qua không thăng quan tiến chức nhưng Thẩm gia cũng đã chạm đến mức A Di Đà Phật rồi.
Hậu cung phi tử mặc dù biết nhiều hay ít sự lợi hại trong đó, cũng biết bản thân mình khó có thể nào địch nổi Hoàng quý phi, nhưng cũng hận chính mình không thể đoạt được sủng ái của đế vương từ một người có nhan sắc bình thường đã qua tuổi thanh xuân!
Các phi tử bị sự ghen ghét che khuất đôi mắt nhưng cũng không thể không thừa nhận dung mạo của Thẩm Ninh không bị phai nhạt theo năm tháng, mà ngược lại còn càng thêm xinh đẹp thùy mị thướt tha, có lẽ là được Đông Duật Hoành dày công nuông chiều, Thẩm Ninh càng ngày càng trở nên chói lọi, hoàn toàn không hề thua kém những phi tần có dung mạo xuất chúng hay tú nữ trẻ trung.
Đông Minh Dịch ngồi hàng đầu của dãy bàn hoàng tử công chúa, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Ninh ngồi trên cao, bên trong ánh mắt cười có chút cảm xúc khó đoán.
Hắn đã lâu không nhìn thấy nàng ở khoảng cách gần như vậy, vì sao nàng dường như lại đẹp hơn chút... Nàng bằng tuổi phụ hoàng, năm nay cũng đã ba mươi hai, nhưng làn da nàng vẫn nhẵn nhụi bóng loáng, sự mềm mại từ bên trong tỏa ra của nàng khiến cho người ta không thể dời mắt, hơn nữa ở nàng còn có một vẻ quyến rũ chưa từng có, chỉ sợ đây là do phụ hoàng khai thác được vẻ đẹp mà người khác không phát hiện ra ở nàng. Ánh mắt đại Hoàng tử ảm đạm.
Ngồi bên cạnh Đông Minh Dịch là hoàng tử phi Cố Nguyên San và trắc phi Bùi Thanh Ninh. Bụng của Cố Nguyên San hiện giờ đã rất to, một tháng nữa là đến tháng lâm bồn. Bùi Thanh Ninh là lần đầu tham gia cung yến, tuổi lại nhỏ, tò mò nhìn xung quan.
Vị trắc phi này là do Cố Nguyên Sang sau khi mang thai chủ động vì Đông Minh Dịch mà nạp thêm vào. Từ sau khi Cố Nguyên San tiến vào phủ Đại hoàng tử, vẫn luôn chỉ có một mình nàng bầu bạn bên cạnh Đông Minh Dịch, bên người hắn ngay cả thị thiếp cũng không có, nàng vừa mừng rỡ rung động, vừa lại có chút thấp thỏm lo âu. Sau khi nàng mang thai, mặc dù đau lòng nhưng lại không dám độc chiếm sủng ái, chủ động nói với Hoàng hậu nạp thêm người bên cạnh cho Đông Minh Dịch. Lúc Đông Minh Dịch biết được chuyện này sắc mặt không có nhiều phản ứng, nở nụ cười thản nhiên giống như tùy ý chọn một người là được, còn trấn an Cố Nguyên San không nên suy nghĩ nhiều, an tâm dưỡng thai.
Cố Nguyên San nhìn về phái Bùi Thanh Ninh gạo gần đây thường bầu bạn bên cạnh điện hạ, nhất thời trong lòng lại dâng lên cảm giác đắng chát. Nàng ngẩng đầu nhìn vị Hoàng quý phi nương nương có được ba ngàn sủng ái, ngẫm nghĩ rồi lại nhìn qua Hoàng hậu bà bà, khẽ thở dài một hơi.
Trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều vui quanh An Bình công chưa nói đùa rất nhiều, Vương thái phi nghĩ đến chuyện công chúa sắp xuất giá, bà cảm thán nói: "Ai gia còn nhớ bộ dạng lúc nhỏ của Đại công chúa, bây giờ mới chỉ chớp mắt đã biến thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều."
Hoàng hậu phụ họa một câu, "Đúng ạ”
Vương thái phi gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề "Ai gia nhìn những đứa trẻ này từng đứa từng đứa lớn khuôn, trong lòng ai gia lại cảm thấy trong cung vắng lạnh hơn rất nhiều, có lẽ là do lâu rồi không nghe thấy tiếng trẻ con khóc." Thái phi mỉm cười nhìn phía Hoàng đế, "Hoàng đế, sao mà mấy năm nay trong hậu cung không có một chút động tĩnh gì?" Cái gọi là nhiều con nhiều phúc, Hoàng đế còn trẻ, phúc khí sẽ không hết sớm như vậy.
Thẩm Ninh biết thái phi vừa đến nàng sẽ không được yên ổn là bình hoa rồi. Câu này hỏi Hoàng đế những rõ ràng mà hướng vào nàng.
Đông Duật Hoành cũng không nhìn Thẩm Ninh, chỉ cười nói: "Trẫm ngược lại yên tĩnh hơn trước rất nhiều, trẫm sợ nhất là ồn ào náo loạn."
Vương thái phi cười nói: "Thiên gia nói gì vậy."
Đông Minh Thịnh ở bên dưới nói: "Quý thái phi nãi nãi, có phải nãi nãi thấy chúng tôn nhi quá chậm chạp không thể làm cho nãi nãi vui vẻ nên nãi nãi mới muốn những tôn nhi tôn nữ náo khác nhiệt một chút sao?"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười ha hả, Vương thái phi vẫy Đông Minh Dịch tiến lên, ôm cục thịt mềm vào trong ngực, rồi tự tay đút cho hắn hai miếng trái cây.
Đông Minh Thịnh vẫy tay với phía dưới, "Tiểu Thất, Tiểu Thất, lại đây, chỗ quý thái phi nãi nãi có đồ ăn ngon nè."
Hai đứa trẻ con Tiểu Thất một nam một nữ chầm chậm chạy đến, nũng nịu quấy lấy Vương thái phi.
Hoàng đế hơi nhíu mày, cũng biết thái phi thích chơi với các tôn nhi nên cũng không khiển trách quy củ gì.
Đáy lòng Thẩm Ninh thầm khen ngợi Đông Minh Thịnh.
Đông Minh Dịch đợi sau khi Vương thái phi cùng nhóm hoàng tôn cười nói xong, hắn mới trầm ổn nói: "Thái phi, hoàng phi của tôn nhi sắp sinh, qua tháng sau người liền có chắt tôn để ôn, sẽ không còn lo quạnh quẽ nữa."
Vương thái phi cười nhìn về phía bụng của Cố Nguyên San, không ngừng gật đầu, "Được, được."
Cố Nguyên San đỏ mặt.
Thẩm Ninh nhìn Cố Nguyên San, nhìn Đông Minh Dịch, rồi lại nhìn qua Bùi Thanh Ninh, trong lòng thầm thở dài một hơi.
"Qua mấy ngày nữa ai gia sẽ đi chùa Tích Hương ăn chay, cầu phúc một thời gian, cầu xin Bố Tát phù hộ cho hoàng phi của Đại hoàng tôn sinh được một tiểu tử mập mạp." Vương thái phi tin phật, những năm gần đây bà thường xuyên sẽ lên chùa thanh tĩnh một, hai tháng, cho nên cũng không hiếm lạ.
"Mẫu phi có lòng rồi." Đông Duật Hoành cười nói.
Vương thái phi cười cười, bà nhìn về phía Thẩm Ninh, "Hoàng quý phi, con cùng ai gia đi đi?"
Trước đây cũng có phi tử cùng thái phi lên chùa tĩnh dưỡng, nhưng đó đều là hành động muốn gây sự chú ý với thái phi và Hoàng đế. Vương thái phi cũng chưa từng chỉ mặt gọi tên muốn ai đi cùng, không ngờ hôm nay vừa mở miệng, chính là yêu cầu sủng phi hiện giờ.
Thẩm Ninh lấy khăn tay lau miệng, mỉm cười nói: "Thần thiếp thực sự là thụ sủng nhược kinh, thần thiếp tất nhiên là vô cùng nguyện ý."
Bên dưới có rất nhiều người mừng thầm, ai ngờ chưa kịp mừng rỡ, đã nghe thấy Hoàng đế nói: "Bất kỳ ai cũng có thể đi, chỉ có nàng là không thể đi. Nàng suốt ngày không phải muốn ăn cái này thì chính là ăn cái kia, cửa phật là nơi thanh tĩnh không phải nơi phục vụ những yêu cầu cao đó của nàng, nàng đi chỉ tổ thêm phiền phức cho thái phi thôi, quấy rầu thanh tu của lão nhân gia."
Trên mặt Hoàng quý phi lộ rõ vẻ thất vọng, Trang phi là người đầu tiên cười lạnh mở miệng, nói: "Bệ hạ, Hoàng quý phi nhiều năm ăn mặn, thỉnh thoảng ăn chay thanh tịnh cũng tốt."
"Trang phi nếu đã có ý này, không bằng nàng bồi thái phi đi thanh tu đi." Hoàng đế lạnh nhạt nói. Một năm trước Trang phi vì muốn giữ chân hắn lại ở cung Diên Hi, vậy mà dám sai người cho mị dược vào trong rượu của hắn, thủ đoạn hạ lưu này hoàn toàn chọc giận hắn.
Trang phi nghẹn họng ngay tại chỗ.
Vương thái phi cười nói: "Ai gia muốn để Hoàng quý phi đi cũng không phải vì lý do nào khác, mà ai gia nghĩ năm đó nàng xông pha chiến trường có thể là do huyết khí trên người chưa tan, cho nên khó có con."
Thẩm Ninh vẫn luôn tránh thai, ban đầu Hoàng đế vì th4n thể nàng vẫn còn hư nhược, đợi sau khi nàng điều dưỡng tốt sẽ tính tiếp, cũng không biết tại sao hắn cũng chưa từng ngăn cản nàng. Thuốc tránh thai của Thẩm Ninh từ trước đến nay đều là do tự tay Lưu Ly ở trong phòng bếp nhỏ của cung Xuân Hi nấu thuốc, Thẩm Ninh cũng không biết Vương thái phi có biết chuyện này không, nhưng dù sao nàng cũng vô cùng rõ ràng bàn tính của Vương thái phi. Vương thái phi đã ám chỉ rất nhiều lần, bảo nàng không được độc chiếm tiêu phòng, khuyên Hoàng đế nên mưa móc đồng đều. Mỗi lần nàng đều giả bộ như không biết, có mấy lần không thể tránh khỏi nàng đều đẩy trách nhiệm lên người Hoàng đế, cứ như vậy mà gió êm sóng lặng mấy năm nay. Bây giờ cuối cùng Vương thái phi cũng ra tay rồi? Bà gọi Thẩm Ninh cùng bà đi lên chùa dâng hương, Đông Duật Hoành sẽ không kìm nén được mà sủng hạnh của người khác?
Hoàng đế trầm mặc một lúc, nâng chén khẽ cười, "Mẫu phi thật có tâm, chỉ là những chuyện này sau này lại nói."
Bữa tiệc kết thúc, Hoàng đế dẫn theo Hoàng quý phi trở về cung Càn Khôn. Hai người cùng tắm trong bồn tắm làm bằng ngọc trắng, Thẩm Ninh vén tóc dài qua một bên để Đông Duật Hoành kỳ lưng cho nàng, Đông Duật Hoành nhúng khăn cho ướt rồi chậm rãi lau lưng của nàng.
"Lão thái thái muốn ta đi làm ni cô." Thẩm Ninh cúi đầu nghịch nước, nhỏ giọng thầm thì.
Nàng biết Đông Duật Hoành thực sự rất hiếu thuận với Vương thái phi, nàng cũng từng nghe hắn kể rất nhiều câu chuyện cũ, hắn kể chính miệng Kính Mẫn Hoàng thái hậu nói nếu như không có Vương thái phi, sợ là hắn không có cách nào được sinh ra trên đời này, hơn nữa Vương thái phi vẫn luôn đối xử với hắn như con ruột, bây giờ hắn cũng nên báo đáp công ơn của bà.
Vì vậy Thẩm Ninh cũng tận lực coi nhẹ chuyện trong lòng thái phi không thích nàng, nghĩ bản thân nàng cũng nên tận hiếu với bà tuyệt đối không có chút nào qua loa. Nàng gần như ngày nào cũng đi qua cung của Vương thái phi thỉnh an bà, có khi nàng bị thái phi đóng cửa không mời khách, nàng cũng không để ý chút nào. Đông Duật Hoành cũng để những chuyện này ở trong mắt, có khi cũng nói nàng không cần phải đến thường xuyên như vậy. Nhưng nàng vẫn như bình thường ngày ngày đều đến thỉnh an Vương thái phi, không quản mưa gió đều đến.
Chỉ cần hai chuyện Đông Tinh Thần là con trai ruột của thái phi, và Đức Phi là cháu gái ruột của bà cũng đã khiến cho mâu thuẫn giữa thái phi và Thẩm Ninh không thể giảng hòa được. Vương thái phi nghe được tin tức ngầm rằng Đông Tinh Thần trên đường đi theo Hoàng đế thân chinh trợ giúp chặn đánh Na Gia, trở về mắc bệnh, chuyện này bà cũng đổ lên đầu Thẩm Ninh, nàng cùng ù ù cạc cạc không hiểu tại sao... Nàng cố gắng rất lâu, phát hiện ra từ nay về sau không cách nào có thể thay đổi cách nhìn của Vương thái phi đối với nàng, nhưng nàng vẫn không có bất cứ lời lẽ oán giận nào. Đương nhiên nàng không phải Thánh mẫu hay Thánh nữ, nàng muốn Đông Duật Hoành nhìn thấy, để hắn phải đau lòng... Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này vẫn luôn là chiến tranh.
Bây giờ trong lời nói của nàng cũng không có gì bất mãn, chỉ là có chút tủi thân.
Đông Duật Hoành bất đắc dĩ xoa xoa bờ vai của nàng, "Nói bậy bạ gì đó, thái phi cũng là có lòng tốt."
Hai người đều hiểu Vương thái phi nhìn Thẩm Ninh độc sủng mấy năm nay sợ là thực sự không nhịn được nữa, muốn mang Thẩm Ninh đi một thời gian. Chỉ là mọi người đều ngầm hiểu không ai nói ra.
Hai người trầm mặc một lát, Thẩm Ninh ngửa đầu chăm chú nhìn hắn nói: "Duật Hoành, cảm ơn chàng vẫn luôn tuân thủ hứa hẹn."
Đông Duật Hoành tất nhiên là biết nàng đang nói đến lời hứa gì, hắn mím môi cũng không nói chuyện.
Thẩm Ninh thấy thế nghịch ngợm cười một tiếng, vốc nước hất lên vai hắn, "Có phải chàng hối hận trước đây đã nói vậy không, có phải chàng không ngờ mấy năm rồi mà ta còn ngoan cố không thay đổi không?"
Lúc mới đầu, Hoàng đế đúng là có nghĩ đến nàng là người nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, nàng ở chung với những phi tần lâu trong cung cũng sẽ không cố chấp hắn chỉ được muốn một mình nàng. Nhưng thời gian thấm thoát trôi qua, hắn lại dường như dần dần quen thuộc với cách sinh hoạt một vợ một chồng như thế này. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đi các cung khác ngồi một chút, lúc đó hắn mới phát hiện các phi tử khác đối với hắn luôn có phòng bị tính toán, duy nhất chỉ khi về cung Xuân Hi hắn mới có thể thực sự trầm tĩnh lại, hắn nhìn nàng thì thầm, nũng nịu hay chơi xấu đều thấy rất thoải mái. Hơn nữa th4n thể của hắn và nàng vô cùng phù hợp, hắn ở trên người nữ tử khác không thể có được kho4i cảm cực hạn, khi cùng với nàng cảm giác linh hồn và thể xác đều hòa thành một thể mang lại cho người ta dư vị vô tận.
Trong lòng hắn từng nghĩ, nếu một ngày mang cả hậu cung chỉ đổi lấy một mình nàng, hắn cũng không có chút do dự.
Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng hắn là một bậc đế vương, hắn vẫn luôn phải cân nhắc hơn, thiệt trong đó. Hắn thấy nếu như nàng có thể thay đổi suy nghĩ tất nhiên là phương án tốt nhất, như vậy nàng ở trong hậu cung cũng sẽ không khắp nơi đều có kẻ thù, hơn nữa...
Thẩm Ninh cũng biết trong lòng hắn có nhiều suy tính, nhưng nàng càng yêu hắn nàng càng không chịu đựng được chuyện hắn ngủ cùng nữ tử khác. Thẩm Ninh thấy Đông Duật Hoành không lên tiếng, nàng ôm cổ hắn cười hì hì, nói: "Duật Hoành, nếu một ngày nào đó ta bảo chàng đi chỗ của người khác, thì nhất định là ta không cần chàng nữa, chàng nhất định phải nhớ kỹ điều đó." Nàng hiểu thì hiểu, nên thúc giục thì vẫn phải thúc giục, để hắn quá yên tâm cũng không phải cách làm lâu dài.
Quả nhiên Đông Duật Hoành nghe lời này lập tức trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh một tiếng, "Giỏi lắm, phụ nhân không biết giữ mồm giữ miệng này, bây giờ trẫm liền thành toàn cho nàng!"
Thẩm Ninh nhanh chóng cười nói: "Nói đùa thôi, ta thật sự không nỡ bỏ chàng."
Hoàng đế hừ một cái, hai đầu lông mày vẫn nhíu lại có chút khó chịu. Phụ nhân này vào cung đã mấy năm, lại vẫn mang tâm tư hoang dã này, chẳng lẽ nàng vẫn không thể quên chuyện cũ? Hắn thật sự muốn bắt lấy nàng hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại không bỏ mặt mũi xuống được, đành phải giấu ở trong lòng, chỉ là cũng không cho nàng sắc mặt tốt.
Thẩm Ninh bĩu môi muốn hôn hắn, nhưng hắn lại nghiêng đầu không cho nàng hôn, Thẩm Ninh nũng nịu uốn éo hai lần cuối cùng vẫn là để nàng được như ý nguyện.
***
Hoàng đế hạ quyết tâm nhưng Vương thái phi cũng đã hạ quyết tâm, lý do lại vô cùng chính đáng, Đông Duật Hoành nhất thời cũng chỉ đành chịu, hắn không thể nói thẳng ra là hắn một ngày cũng không thể rời Hoàng quý phi của hắn.
Vương thái phi tuổi khá lớn, tính tình cũng bướng bỉnh, bà nhất định phải nghe được nguyên nhân thật sự mà Đông Duật Hoành không muốn để Thẩm Ninh đi, hơn nữa còn tận tình khuyên bảo: "Ai gia cũng chỉ vì tốt cho Hoàng đế, vì huyết mạch kéo dài của Đông gia, giang sơn bền vững, mặc kệ Hoàng quý phi có phải là có huyết khí quấn thân hay không, đi dâng hương tu thân dưỡng tính vẫn luôn là chuyện tốt. Hoàng đế còn sợ ai gia ăn luôn nàng hay sao? Con yên tâm, sau khi từ lên chùa dâng hương trở về, ai gia nhất định sẽ trả lại cho con một Hoàng quý phi hoàn chỉnh còn nguyên vẹn."
"Mẫu phi nói quá lời rồi, sao nhi thần có thể nghĩ như vậy?" Ánh mắt Đông Duật Hoành nhìn tấu chương trên bàn, nhưng vẫn cười híp mắt nói chuyện với Vương thái phi. Thời điểm này trong triều có chuyện đại sự, chính là kỳ thì khoa cử. Ba năm một lần Cảnh Triều đều tổ chức thi khoa cử một lần, hai năm gần đây du học sinh từ nước khác đến cũng dần dần nhiều lên. Bởi vì triều đình cho phép các học tử của các tộc từ các quốc gia khác có thể thăng quan tiến chức trên con đường gian nan này bằng thực lực học tập của mình, nên không chỉ có Nam - Bắc cạnh tranh kịch liệt, còn có những học tử ngoại quốc đến tranh giành bát cơm, đám học tử không hỏi khai hỏa cuộc chiến khốc liệt. Hoàng đế và các đám đại thần cũng bắt đầu nhức đầu. Tháng hai thi hội vừa kết thúc, tháng tư lập tức tiến hành thi đình, trong cuộc thi đình ai đứng nhất bảng sẽ trở thành môn sinh của thiên tử, làm nở mày nở mặt rạng rỡ tổ tông. Lúc Đông Duật Hoành đang đọc bài thi của thí sinh, Vương thái phi đến.
"Hoàng đế đã hiểu được nỗi khổ tâm của ai gia, sao nhiều lần khước từ ý nguyện của ai gia?" Vương thái phi uống một ngụm trà, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, "Hay là, Hoàng quý phi không muốn theo giúp lão thái bà này?"
"Tất nhiên là nàng nguyện ý, Hoàng quý phi từ trước đến nay vẫn luôn hiếu thuận mẫu phi, mẫu phi cũng biết mà, chỉ là... " Đông Duật Hoành lại không nói ra được nguyên nhân hắn không muốn để nàng đi. Hắn lấy hiếu trị thiên hạ, trăm điều đều lấy chữ hiếu làm đầu, thái phi năm lần bảy lượt đưa ra yêu cầu, lại không phải chuyện gì vô lý, ngược lại còn là vì thịnh vượng của hoàng triều, hắn nhiều lần cự tuyệt, không tránh khỏi có sai lầm hiếu đạo.
Nhưng mà, hắn thật sự phải để Ninh Nhi rời hắn đi lâu như vậy? Hoàng đế chau mày.
Buổi tối, Thẩm Ninh nằm trong ngực Đông Duật Hoành, hăng hái hỏi thử kết quả, lại thấy Đông Duật Hoành sờ sờ gương mặt của nàng thất thần. Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, nàng có thể đoán được tám chính phần, vậy là nàng xoay người nằm lên người hắn, ngửa đầu nói: "Có phải thái phi không nỡ rời xa ta không?"
Đông Duật Hoành bật cười một tiếng, "Ừm, nàng chính là một đại bảo bối, ai cũng muốn mang nàng theo bên người." Hắn nhìn cái da mặt dày của nàng, nhéo gương mặt trắng nõn một cái.
Thẩm Ninh nhìn ra được hắn khó xử, suy nghĩ một chút nói: "Thái phi khăng khăng muốn ta làm bạn, ta cũng không thể làm bà mất hứng được, không bằng ta cùng bà ấy lên núi ở một thời gian." Nàng vừa nói xong, chính bản thân cũng hiểu được thời gian khảo nghiệm tình cảm của hai người đã đến. "Thực ra đi chơi một chút cũng không tệ, nghe nói bây giờ ở trên chùa Tích Hương là thời điểm hoa hạnh nở đầy núi, vô cùng đẹp."
Đông Duật Hoành trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Vậy thì đi đi, đi ngắm hoa một chút." Hắn ngừng một lát, "Cửa phật là nơi thánh địa không cho phép ham chơi, càng không cho phép trốn xuống núi chạy loạn."
Trên trán Thẩm Ninh chảy ra ba đường hắc tuyến.
- -----oOo------
Thẩm Ninh biết đây là Đông Duật Hoành đã nhượng bộ lắm rồi, cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành để Đông Minh Thịnh chịu tội thay nàng, hơn nữa lặng lẽ lấy danh nghĩa ban thưởng lấy bổng lộc của mình phân phát cho hạ nhân.
Chỉ là nàng nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được nguyên nhân thực sự khiến Đông Duật Hoành tức giận đến mức như vậy, mặc dù nàng biết việc nàng chuồn êm ra khỏi cung cũng có chút không đáng tin cậy, nhưng nàng luôn cảm thấy dường như cơn giận của hắn không phải chỉ xuất phát từ chuyện này. Nàng không moi được chuyện gì từ trong miệng của hắn, cũng chỉ có thể vuốt thuận lông của hắn dỗ hắn vui vẻ.
Lúc Thẩm Ninh biết được tin Hoàng đến sắp đến cũng Xuân Hi, nàng lập tức mang gương mặt tươi cười ra ngoài của cung nghênh đón.
Lúc này Hoàng đế nhớ lại tính tình đêm qua của bản thân, chỉ cảm thấy mặt mũi đều không còn. Sao hắn lại có thể như một đứa trẻ hay nổi cáu? Vốn hắn cảm thấy quá mất mặt không muốn đến đây nhưng lại sợ Thẩm Ninh nhìn ra cái gì cười hắn. Hắn giả bộ giống không có chuyện gì đến đây, nhìn thấy Thẩm Ninh nở nụ cười xán lạn đón hắn, hắn âm thầm thở phào một hơn, ít nhất nàng cũng không phát hiện.
Thẩm Ninh tất nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Đông Duật Hoành, thái độ mười phần thiết tha ôm cánh tay hắn cùng tiến vào chính điện.
Đông Duật Hoành vừa bước vào đã bị những đồ chơi mới ở giữa giá trưng bày trân bảo hấp dẫn sự chú ý.
Tiểu Khí Tác là một xưởng thủ công mỹ nghệ sản xuất đồ gỗ nhỏ, chuyên sản xuất các đồ vật nhỏ trong nhà được chạm khắc lộ thiên bằng gỗ cứng, ví dụ như bình phong, đồ chặn cửa, khung đỡ, hộp sách, tất cả đều được làm từ nguyên liệu gỗ rất quý báu, điêu khắc tinh xảo, vô cùng lịch sự tao nhã, đây là món đồ yêu thích mới của các vị quan to quý tộc và văn nhân nhã sĩ. Một năm đổ lại đây những món đồ gỗ kiểu hành vô cùng thịnh hành ở Trường Dương, Đông Duật Hoành cũng được tặng mấy món làm từ gỗ hoa lễ, bình thường đều vô cùng yêu thích nên đặt ở bên trong cung giá trưng trân bảo trong cung Xuân Hi, mỗi ngày hắn đến đây đều nhìn những món đồ này một lượt.
Chỉ là hiện tại trên giá có một đống bảo vật, trong đó rất nhiều là đồ vật dân gian, tinh xảo trang nhã, tinh xảo đặc sắc, Hoàng đế chưa từng thấy qua. Chủ nhân của cung Xuân Hi cũng bỏ ra một chút tâm tư, tách giá trưng bảo vật từ ba ô thành một ô, với suy nghĩ khác người của mình nàng mang hết những đồ nội thất bày ra bên ngoài, hơn nữa còn nhặt được một hòn đá nhỏ làm núi giả, bẻ mấy cành khô nhỏ giả làm cây đại thụ, thành một gian phòng ốc đình viện của dân gian, còn thực sự có mấy phần nghệ thuật.
Biểu cảm của Đông Duật Hoành có vẻ như bình thường nhưng hắn lại nhìn chăm chú không thể rời mắt, Thẩm Ninh nắm bắt cơ hội giải thích với hắn "Đây là ta ở một tiệm đồ trong thành nhìn thấy, chưởng quỹ nói đây là gỗ trinh nam, bây giờ loại gỗ này rất được ưa chuộng, th thấy tay nghề mấy món đồ này của hắn cũng không tệ nên mua về, chàng thấy có đẹp không?"
"Ừm, gỗ trinh nam không tệ... " Đông Duật Hoành lạc đề cầm lấy một cái xích đu nhỏ chơi đùa trong tay.
Thẩm Ninh đứng bên cạnh nhìn thấy vậy cực kỳ buồn cười, nàng cảm thấy dường như hắn lắc người một cái liền biến thành một đứa trẻ to xác, nhưng dáng vẻ này của hắn thật sự làm cho nàng thấy vui vẻ.
"Đây đều là lễ vật ta đặc biệt mua về cho chàng, chàng thấy thích thì không được tức giận với ta nữa đâu đấy."
Đông Duật Hoành nghiêng mắt nhìn nàng một chút, khẽ hừ một tiếng, lại quay đầu rời đi. Thẩm Ninh cười hì hì ôm lấy cánh tay của hắn, tựa vào vai hắn cùng hắn ngắm tiểu viện đình bằng gỗ.
Một lúc sau, Thẩm Ninh khẽ nói, "Thực ra nếu có thể sống trong một cái nội viện như vậy cũng không hề tệ chút nào." Hoàng cung này quá rộng lớn.
Đông Duật Hoành giống như nghe hiểu lời bóng gió của nàng, quay đầu qua nói một câu, "Không có tiền đồ."
Thẩm Ninh không biết tại sao nghe hắn nói lời này nàng lại cảm thấy rất thú vị, nàng bật cười thành tiếng.
"Cười cái gì?"
Thẩm Ninh lắc đầu, nụ cười vẫn còn trên môi hỏi hắn: "Nếu như kiếp sau chàng không làm Hoàng đế, vậy chàng muốn làm gì?"
Đông Duật Hoành nhíu mày, nhưng lại thật sự cẩn thận suy nghĩ, "Kiếp sau trẫm muốn làm người phú quý rảnh rỗi, cả ngày đều mang theo nàng sống phóng túng."
Thẩm Ninh hơi bất ngờ với câu trả lời này của hắn, nàng nghe ra ẩn ý sau đó lại có chút đau lòng cho hắn. Kỳ thật làm Hoàng đế không dễ dàng gì, làm minh quân càng không dễ, nhất là khi có nàng làm cản trở như thế này...
"... Hôm qua ta ra ngoài, có hỏi giá tiền của một vài món đồ ở trên quầy hàng nhỏ ven đường, một bao gạo hiện nay rẻ hơn trước kia hai văn tiền, vật tư cần thiết cho cuộc sống vô cùng phong phú sung túc, bệ hạ của chúng ta thật lợi hại!" Cai quản một đế quốc rộng lớn như vậy không phải làm chuyện ai cũng có thể làm được, những năm này Đông Duật Hoành luôn chuyên cần cải cách, sau chiến tranh, mấy năm liền đều thu mình giữ sức nghỉ ngơi khôi phục lại tổn thất do chiến tranh, quốc lực của Cảnh Triều hiện giờ chưa bao giờ cường thịnh như vậy. Sau khi chiếm đoạt được lãnh thổ của Khắc Mông vùng lãnh thổ của Cảnh Triều lại khuếch trướng thêm, triều đình khai thác phân ruộng tháp song song còn thực hiện chính sách khuyến khích sinh đẻ, hơn nữa còn ban bố thành lập phủ bệnh viện và các viện cô nhi, để cho bách tính khắp nơi biết được nếu họ già cả có chỗ để ở, bệnh có chỗ để chữa trị. Những chính sách này để ổn định lòng dân, không những không làm xói mòn nhân khẩu, ngược lại còn không người khuyên khích người dân định cư ở trong Cảnh Triều. Mấy năm nay quốc khố giàu có, bách tính cơm no áo ấm. Hậu thế gọi đây là thời đại "Quảng Đức thịnh thế".
Mặc dù Đông Duật Hoành chỉ nhếch môi một cái, nhưng Thẩm Ninh biết trong lòng hắn thật sự rất vui vẻ. Nàng cười hì hì, nhìn hắn như vậy cảm giác không nhịn được muốn tiến lên hôn hắn một cái.
"Còn ta thì thích chàng làm Hoàng đế hơn." Mặc dù việc hắn là Hoàng đế luôn khiến cho nội tâm nàng phải tranh đấu mâu thuẫn, nhưng trời sinh hắn đã gánh trọng trách lớn này trên vai. Nàng yêu thích hắn chính là vì hắn là độc nhất vô nhị.
Trong mắt đen hiện lên vẻ vui sướng, Đông Duật Hoành giống như đang thưởng thức đồ vật khóe môi hơi cong lên, một lúc mới chậm rãi nói, "Trẫm cũng có một đồ vật muốn tặng cho Ninh Nhi.
"A? Là cài gì thế?" Thẩm Ninh lập tức hiếu kỳ.
"Qua một thời gian nữa sẽ đến." Hoàng đế cố tình muốn để cho nàng tò mò.
Mấy ngày sau, trưởng công chúa Đông Dao Huyên đến tuổi cập kê, đế hậu đích thân đến dự lễ chải tóc, Hoàng hậu tự mình cài trâm lên mái tóc búi cho công chúa, Hoàng đế khâm phong An Bình công chúa, ban thưởng phủ An Bình công chúa.
Trưởng công chúa của Hoàng đế cuối đến tuổi cập kê Hoàng hậu vô cùng mừng rỡ, hạ chỉ tổ chức dạ yến thật long trọng trong cung Chiêu Hoa. Hoàng đế cùng thái phi, phi tần, hoàng tử công chúa đều ngồi xuống vị trí của mình chúc mừng An Bình công chúa.
Bảo Duệ Hoàng quý phi Thẩm Ninh cũng trang điểm lộng lẫy đến dự lễ, nàng mặc bộ phượng bào màu vàng sáng ngồi bên cạnh Hoàng hậu, Vương thái phi dẫn An Bình công chúa ngồi ở bên cạnh, ngồi trên bảo tọa ở chính giữa là Hoàng đế bệ hạ.
Ánh mắt của chúng phi tần không dừng lại trên người Vương thái phi lâu không lộ diện, bọn họ cũng không nhìn nhân vật chính của ngày hôm nay Đông Dao Huyên công chúa, mà tất cả không biết là cố ý hay là vô tình đều nhìn về phía người không thường lộ diện kia, Bảo Duệ Hoàng quý phi độc sủng đế vương mấy năm nay.
Nàng chẳng qua mới hồi cung mấy năm nay, tấn quý phi, một năm trước tấn phong Hoàng quý phi, hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn thế độc sủng tiêu phòng thực sự là chuyện lạ từ ngàn xưa chưa từng có! Hơn nữ cho dù triều đình hay hậu cung có chút phê bình kín đáo, nhưng lại không một ai dám ra mặt đề cập. Đế vương thích ai sủng ai đó là chuyện nhà của vua, Quảng Đức Hoàng đế cũng không phải là quả hồng mềm, lỡ như chọc giận Hoàng đế chính là đầu người rơi xuống đất, với lại Hoàng quý phi độc sủng một cung, nhưng xưa nay chưa từng ỷ sủng mà kiêu, còn từng là nữ anh hùng hào kiệt, bây giờ lại là người có tấm lòng nhân hậu khoan dung, đối xử với nô tỳ vô cùng tốt, ai ai cũng biết. Hai năm trước, Thẩm gia sau chuyện của Châu Trí Nghị càng thêm giữ mình trong sạch luôn đặt quyền lợi chung lên trước quyền lợi riêng, người trong nhà hay thân thích đều chưa từng ỷ thế hiếp người, mặc dù người có tâm cơ muốn nắm điểm yếu cũng không khó tìm được. Thậm chí Thẩm gia còn trở thành tấm gương sáng cho hoàng thân quốc thích noi theo, mặc dù Thiên qua không thăng quan tiến chức nhưng Thẩm gia cũng đã chạm đến mức A Di Đà Phật rồi.
Hậu cung phi tử mặc dù biết nhiều hay ít sự lợi hại trong đó, cũng biết bản thân mình khó có thể nào địch nổi Hoàng quý phi, nhưng cũng hận chính mình không thể đoạt được sủng ái của đế vương từ một người có nhan sắc bình thường đã qua tuổi thanh xuân!
Các phi tử bị sự ghen ghét che khuất đôi mắt nhưng cũng không thể không thừa nhận dung mạo của Thẩm Ninh không bị phai nhạt theo năm tháng, mà ngược lại còn càng thêm xinh đẹp thùy mị thướt tha, có lẽ là được Đông Duật Hoành dày công nuông chiều, Thẩm Ninh càng ngày càng trở nên chói lọi, hoàn toàn không hề thua kém những phi tần có dung mạo xuất chúng hay tú nữ trẻ trung.
Đông Minh Dịch ngồi hàng đầu của dãy bàn hoàng tử công chúa, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Ninh ngồi trên cao, bên trong ánh mắt cười có chút cảm xúc khó đoán.
Hắn đã lâu không nhìn thấy nàng ở khoảng cách gần như vậy, vì sao nàng dường như lại đẹp hơn chút... Nàng bằng tuổi phụ hoàng, năm nay cũng đã ba mươi hai, nhưng làn da nàng vẫn nhẵn nhụi bóng loáng, sự mềm mại từ bên trong tỏa ra của nàng khiến cho người ta không thể dời mắt, hơn nữa ở nàng còn có một vẻ quyến rũ chưa từng có, chỉ sợ đây là do phụ hoàng khai thác được vẻ đẹp mà người khác không phát hiện ra ở nàng. Ánh mắt đại Hoàng tử ảm đạm.
Ngồi bên cạnh Đông Minh Dịch là hoàng tử phi Cố Nguyên San và trắc phi Bùi Thanh Ninh. Bụng của Cố Nguyên San hiện giờ đã rất to, một tháng nữa là đến tháng lâm bồn. Bùi Thanh Ninh là lần đầu tham gia cung yến, tuổi lại nhỏ, tò mò nhìn xung quan.
Vị trắc phi này là do Cố Nguyên Sang sau khi mang thai chủ động vì Đông Minh Dịch mà nạp thêm vào. Từ sau khi Cố Nguyên San tiến vào phủ Đại hoàng tử, vẫn luôn chỉ có một mình nàng bầu bạn bên cạnh Đông Minh Dịch, bên người hắn ngay cả thị thiếp cũng không có, nàng vừa mừng rỡ rung động, vừa lại có chút thấp thỏm lo âu. Sau khi nàng mang thai, mặc dù đau lòng nhưng lại không dám độc chiếm sủng ái, chủ động nói với Hoàng hậu nạp thêm người bên cạnh cho Đông Minh Dịch. Lúc Đông Minh Dịch biết được chuyện này sắc mặt không có nhiều phản ứng, nở nụ cười thản nhiên giống như tùy ý chọn một người là được, còn trấn an Cố Nguyên San không nên suy nghĩ nhiều, an tâm dưỡng thai.
Cố Nguyên San nhìn về phái Bùi Thanh Ninh gạo gần đây thường bầu bạn bên cạnh điện hạ, nhất thời trong lòng lại dâng lên cảm giác đắng chát. Nàng ngẩng đầu nhìn vị Hoàng quý phi nương nương có được ba ngàn sủng ái, ngẫm nghĩ rồi lại nhìn qua Hoàng hậu bà bà, khẽ thở dài một hơi.
Trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều vui quanh An Bình công chưa nói đùa rất nhiều, Vương thái phi nghĩ đến chuyện công chúa sắp xuất giá, bà cảm thán nói: "Ai gia còn nhớ bộ dạng lúc nhỏ của Đại công chúa, bây giờ mới chỉ chớp mắt đã biến thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều."
Hoàng hậu phụ họa một câu, "Đúng ạ”
Vương thái phi gật đầu, đột nhiên chuyển chủ đề "Ai gia nhìn những đứa trẻ này từng đứa từng đứa lớn khuôn, trong lòng ai gia lại cảm thấy trong cung vắng lạnh hơn rất nhiều, có lẽ là do lâu rồi không nghe thấy tiếng trẻ con khóc." Thái phi mỉm cười nhìn phía Hoàng đế, "Hoàng đế, sao mà mấy năm nay trong hậu cung không có một chút động tĩnh gì?" Cái gọi là nhiều con nhiều phúc, Hoàng đế còn trẻ, phúc khí sẽ không hết sớm như vậy.
Thẩm Ninh biết thái phi vừa đến nàng sẽ không được yên ổn là bình hoa rồi. Câu này hỏi Hoàng đế những rõ ràng mà hướng vào nàng.
Đông Duật Hoành cũng không nhìn Thẩm Ninh, chỉ cười nói: "Trẫm ngược lại yên tĩnh hơn trước rất nhiều, trẫm sợ nhất là ồn ào náo loạn."
Vương thái phi cười nói: "Thiên gia nói gì vậy."
Đông Minh Thịnh ở bên dưới nói: "Quý thái phi nãi nãi, có phải nãi nãi thấy chúng tôn nhi quá chậm chạp không thể làm cho nãi nãi vui vẻ nên nãi nãi mới muốn những tôn nhi tôn nữ náo khác nhiệt một chút sao?"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười ha hả, Vương thái phi vẫy Đông Minh Dịch tiến lên, ôm cục thịt mềm vào trong ngực, rồi tự tay đút cho hắn hai miếng trái cây.
Đông Minh Thịnh vẫy tay với phía dưới, "Tiểu Thất, Tiểu Thất, lại đây, chỗ quý thái phi nãi nãi có đồ ăn ngon nè."
Hai đứa trẻ con Tiểu Thất một nam một nữ chầm chậm chạy đến, nũng nịu quấy lấy Vương thái phi.
Hoàng đế hơi nhíu mày, cũng biết thái phi thích chơi với các tôn nhi nên cũng không khiển trách quy củ gì.
Đáy lòng Thẩm Ninh thầm khen ngợi Đông Minh Thịnh.
Đông Minh Dịch đợi sau khi Vương thái phi cùng nhóm hoàng tôn cười nói xong, hắn mới trầm ổn nói: "Thái phi, hoàng phi của tôn nhi sắp sinh, qua tháng sau người liền có chắt tôn để ôn, sẽ không còn lo quạnh quẽ nữa."
Vương thái phi cười nhìn về phía bụng của Cố Nguyên San, không ngừng gật đầu, "Được, được."
Cố Nguyên San đỏ mặt.
Thẩm Ninh nhìn Cố Nguyên San, nhìn Đông Minh Dịch, rồi lại nhìn qua Bùi Thanh Ninh, trong lòng thầm thở dài một hơi.
"Qua mấy ngày nữa ai gia sẽ đi chùa Tích Hương ăn chay, cầu phúc một thời gian, cầu xin Bố Tát phù hộ cho hoàng phi của Đại hoàng tôn sinh được một tiểu tử mập mạp." Vương thái phi tin phật, những năm gần đây bà thường xuyên sẽ lên chùa thanh tĩnh một, hai tháng, cho nên cũng không hiếm lạ.
"Mẫu phi có lòng rồi." Đông Duật Hoành cười nói.
Vương thái phi cười cười, bà nhìn về phía Thẩm Ninh, "Hoàng quý phi, con cùng ai gia đi đi?"
Trước đây cũng có phi tử cùng thái phi lên chùa tĩnh dưỡng, nhưng đó đều là hành động muốn gây sự chú ý với thái phi và Hoàng đế. Vương thái phi cũng chưa từng chỉ mặt gọi tên muốn ai đi cùng, không ngờ hôm nay vừa mở miệng, chính là yêu cầu sủng phi hiện giờ.
Thẩm Ninh lấy khăn tay lau miệng, mỉm cười nói: "Thần thiếp thực sự là thụ sủng nhược kinh, thần thiếp tất nhiên là vô cùng nguyện ý."
Bên dưới có rất nhiều người mừng thầm, ai ngờ chưa kịp mừng rỡ, đã nghe thấy Hoàng đế nói: "Bất kỳ ai cũng có thể đi, chỉ có nàng là không thể đi. Nàng suốt ngày không phải muốn ăn cái này thì chính là ăn cái kia, cửa phật là nơi thanh tĩnh không phải nơi phục vụ những yêu cầu cao đó của nàng, nàng đi chỉ tổ thêm phiền phức cho thái phi thôi, quấy rầu thanh tu của lão nhân gia."
Trên mặt Hoàng quý phi lộ rõ vẻ thất vọng, Trang phi là người đầu tiên cười lạnh mở miệng, nói: "Bệ hạ, Hoàng quý phi nhiều năm ăn mặn, thỉnh thoảng ăn chay thanh tịnh cũng tốt."
"Trang phi nếu đã có ý này, không bằng nàng bồi thái phi đi thanh tu đi." Hoàng đế lạnh nhạt nói. Một năm trước Trang phi vì muốn giữ chân hắn lại ở cung Diên Hi, vậy mà dám sai người cho mị dược vào trong rượu của hắn, thủ đoạn hạ lưu này hoàn toàn chọc giận hắn.
Trang phi nghẹn họng ngay tại chỗ.
Vương thái phi cười nói: "Ai gia muốn để Hoàng quý phi đi cũng không phải vì lý do nào khác, mà ai gia nghĩ năm đó nàng xông pha chiến trường có thể là do huyết khí trên người chưa tan, cho nên khó có con."
Thẩm Ninh vẫn luôn tránh thai, ban đầu Hoàng đế vì th4n thể nàng vẫn còn hư nhược, đợi sau khi nàng điều dưỡng tốt sẽ tính tiếp, cũng không biết tại sao hắn cũng chưa từng ngăn cản nàng. Thuốc tránh thai của Thẩm Ninh từ trước đến nay đều là do tự tay Lưu Ly ở trong phòng bếp nhỏ của cung Xuân Hi nấu thuốc, Thẩm Ninh cũng không biết Vương thái phi có biết chuyện này không, nhưng dù sao nàng cũng vô cùng rõ ràng bàn tính của Vương thái phi. Vương thái phi đã ám chỉ rất nhiều lần, bảo nàng không được độc chiếm tiêu phòng, khuyên Hoàng đế nên mưa móc đồng đều. Mỗi lần nàng đều giả bộ như không biết, có mấy lần không thể tránh khỏi nàng đều đẩy trách nhiệm lên người Hoàng đế, cứ như vậy mà gió êm sóng lặng mấy năm nay. Bây giờ cuối cùng Vương thái phi cũng ra tay rồi? Bà gọi Thẩm Ninh cùng bà đi lên chùa dâng hương, Đông Duật Hoành sẽ không kìm nén được mà sủng hạnh của người khác?
Hoàng đế trầm mặc một lúc, nâng chén khẽ cười, "Mẫu phi thật có tâm, chỉ là những chuyện này sau này lại nói."
Bữa tiệc kết thúc, Hoàng đế dẫn theo Hoàng quý phi trở về cung Càn Khôn. Hai người cùng tắm trong bồn tắm làm bằng ngọc trắng, Thẩm Ninh vén tóc dài qua một bên để Đông Duật Hoành kỳ lưng cho nàng, Đông Duật Hoành nhúng khăn cho ướt rồi chậm rãi lau lưng của nàng.
"Lão thái thái muốn ta đi làm ni cô." Thẩm Ninh cúi đầu nghịch nước, nhỏ giọng thầm thì.
Nàng biết Đông Duật Hoành thực sự rất hiếu thuận với Vương thái phi, nàng cũng từng nghe hắn kể rất nhiều câu chuyện cũ, hắn kể chính miệng Kính Mẫn Hoàng thái hậu nói nếu như không có Vương thái phi, sợ là hắn không có cách nào được sinh ra trên đời này, hơn nữa Vương thái phi vẫn luôn đối xử với hắn như con ruột, bây giờ hắn cũng nên báo đáp công ơn của bà.
Vì vậy Thẩm Ninh cũng tận lực coi nhẹ chuyện trong lòng thái phi không thích nàng, nghĩ bản thân nàng cũng nên tận hiếu với bà tuyệt đối không có chút nào qua loa. Nàng gần như ngày nào cũng đi qua cung của Vương thái phi thỉnh an bà, có khi nàng bị thái phi đóng cửa không mời khách, nàng cũng không để ý chút nào. Đông Duật Hoành cũng để những chuyện này ở trong mắt, có khi cũng nói nàng không cần phải đến thường xuyên như vậy. Nhưng nàng vẫn như bình thường ngày ngày đều đến thỉnh an Vương thái phi, không quản mưa gió đều đến.
Chỉ cần hai chuyện Đông Tinh Thần là con trai ruột của thái phi, và Đức Phi là cháu gái ruột của bà cũng đã khiến cho mâu thuẫn giữa thái phi và Thẩm Ninh không thể giảng hòa được. Vương thái phi nghe được tin tức ngầm rằng Đông Tinh Thần trên đường đi theo Hoàng đế thân chinh trợ giúp chặn đánh Na Gia, trở về mắc bệnh, chuyện này bà cũng đổ lên đầu Thẩm Ninh, nàng cùng ù ù cạc cạc không hiểu tại sao... Nàng cố gắng rất lâu, phát hiện ra từ nay về sau không cách nào có thể thay đổi cách nhìn của Vương thái phi đối với nàng, nhưng nàng vẫn không có bất cứ lời lẽ oán giận nào. Đương nhiên nàng không phải Thánh mẫu hay Thánh nữ, nàng muốn Đông Duật Hoành nhìn thấy, để hắn phải đau lòng... Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu này vẫn luôn là chiến tranh.
Bây giờ trong lời nói của nàng cũng không có gì bất mãn, chỉ là có chút tủi thân.
Đông Duật Hoành bất đắc dĩ xoa xoa bờ vai của nàng, "Nói bậy bạ gì đó, thái phi cũng là có lòng tốt."
Hai người đều hiểu Vương thái phi nhìn Thẩm Ninh độc sủng mấy năm nay sợ là thực sự không nhịn được nữa, muốn mang Thẩm Ninh đi một thời gian. Chỉ là mọi người đều ngầm hiểu không ai nói ra.
Hai người trầm mặc một lát, Thẩm Ninh ngửa đầu chăm chú nhìn hắn nói: "Duật Hoành, cảm ơn chàng vẫn luôn tuân thủ hứa hẹn."
Đông Duật Hoành tất nhiên là biết nàng đang nói đến lời hứa gì, hắn mím môi cũng không nói chuyện.
Thẩm Ninh thấy thế nghịch ngợm cười một tiếng, vốc nước hất lên vai hắn, "Có phải chàng hối hận trước đây đã nói vậy không, có phải chàng không ngờ mấy năm rồi mà ta còn ngoan cố không thay đổi không?"
Lúc mới đầu, Hoàng đế đúng là có nghĩ đến nàng là người nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, nàng ở chung với những phi tần lâu trong cung cũng sẽ không cố chấp hắn chỉ được muốn một mình nàng. Nhưng thời gian thấm thoát trôi qua, hắn lại dường như dần dần quen thuộc với cách sinh hoạt một vợ một chồng như thế này. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ đi các cung khác ngồi một chút, lúc đó hắn mới phát hiện các phi tử khác đối với hắn luôn có phòng bị tính toán, duy nhất chỉ khi về cung Xuân Hi hắn mới có thể thực sự trầm tĩnh lại, hắn nhìn nàng thì thầm, nũng nịu hay chơi xấu đều thấy rất thoải mái. Hơn nữa th4n thể của hắn và nàng vô cùng phù hợp, hắn ở trên người nữ tử khác không thể có được kho4i cảm cực hạn, khi cùng với nàng cảm giác linh hồn và thể xác đều hòa thành một thể mang lại cho người ta dư vị vô tận.
Trong lòng hắn từng nghĩ, nếu một ngày mang cả hậu cung chỉ đổi lấy một mình nàng, hắn cũng không có chút do dự.
Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng hắn là một bậc đế vương, hắn vẫn luôn phải cân nhắc hơn, thiệt trong đó. Hắn thấy nếu như nàng có thể thay đổi suy nghĩ tất nhiên là phương án tốt nhất, như vậy nàng ở trong hậu cung cũng sẽ không khắp nơi đều có kẻ thù, hơn nữa...
Thẩm Ninh cũng biết trong lòng hắn có nhiều suy tính, nhưng nàng càng yêu hắn nàng càng không chịu đựng được chuyện hắn ngủ cùng nữ tử khác. Thẩm Ninh thấy Đông Duật Hoành không lên tiếng, nàng ôm cổ hắn cười hì hì, nói: "Duật Hoành, nếu một ngày nào đó ta bảo chàng đi chỗ của người khác, thì nhất định là ta không cần chàng nữa, chàng nhất định phải nhớ kỹ điều đó." Nàng hiểu thì hiểu, nên thúc giục thì vẫn phải thúc giục, để hắn quá yên tâm cũng không phải cách làm lâu dài.
Quả nhiên Đông Duật Hoành nghe lời này lập tức trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh một tiếng, "Giỏi lắm, phụ nhân không biết giữ mồm giữ miệng này, bây giờ trẫm liền thành toàn cho nàng!"
Thẩm Ninh nhanh chóng cười nói: "Nói đùa thôi, ta thật sự không nỡ bỏ chàng."
Hoàng đế hừ một cái, hai đầu lông mày vẫn nhíu lại có chút khó chịu. Phụ nhân này vào cung đã mấy năm, lại vẫn mang tâm tư hoang dã này, chẳng lẽ nàng vẫn không thể quên chuyện cũ? Hắn thật sự muốn bắt lấy nàng hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại không bỏ mặt mũi xuống được, đành phải giấu ở trong lòng, chỉ là cũng không cho nàng sắc mặt tốt.
Thẩm Ninh bĩu môi muốn hôn hắn, nhưng hắn lại nghiêng đầu không cho nàng hôn, Thẩm Ninh nũng nịu uốn éo hai lần cuối cùng vẫn là để nàng được như ý nguyện.
***
Hoàng đế hạ quyết tâm nhưng Vương thái phi cũng đã hạ quyết tâm, lý do lại vô cùng chính đáng, Đông Duật Hoành nhất thời cũng chỉ đành chịu, hắn không thể nói thẳng ra là hắn một ngày cũng không thể rời Hoàng quý phi của hắn.
Vương thái phi tuổi khá lớn, tính tình cũng bướng bỉnh, bà nhất định phải nghe được nguyên nhân thật sự mà Đông Duật Hoành không muốn để Thẩm Ninh đi, hơn nữa còn tận tình khuyên bảo: "Ai gia cũng chỉ vì tốt cho Hoàng đế, vì huyết mạch kéo dài của Đông gia, giang sơn bền vững, mặc kệ Hoàng quý phi có phải là có huyết khí quấn thân hay không, đi dâng hương tu thân dưỡng tính vẫn luôn là chuyện tốt. Hoàng đế còn sợ ai gia ăn luôn nàng hay sao? Con yên tâm, sau khi từ lên chùa dâng hương trở về, ai gia nhất định sẽ trả lại cho con một Hoàng quý phi hoàn chỉnh còn nguyên vẹn."
"Mẫu phi nói quá lời rồi, sao nhi thần có thể nghĩ như vậy?" Ánh mắt Đông Duật Hoành nhìn tấu chương trên bàn, nhưng vẫn cười híp mắt nói chuyện với Vương thái phi. Thời điểm này trong triều có chuyện đại sự, chính là kỳ thì khoa cử. Ba năm một lần Cảnh Triều đều tổ chức thi khoa cử một lần, hai năm gần đây du học sinh từ nước khác đến cũng dần dần nhiều lên. Bởi vì triều đình cho phép các học tử của các tộc từ các quốc gia khác có thể thăng quan tiến chức trên con đường gian nan này bằng thực lực học tập của mình, nên không chỉ có Nam - Bắc cạnh tranh kịch liệt, còn có những học tử ngoại quốc đến tranh giành bát cơm, đám học tử không hỏi khai hỏa cuộc chiến khốc liệt. Hoàng đế và các đám đại thần cũng bắt đầu nhức đầu. Tháng hai thi hội vừa kết thúc, tháng tư lập tức tiến hành thi đình, trong cuộc thi đình ai đứng nhất bảng sẽ trở thành môn sinh của thiên tử, làm nở mày nở mặt rạng rỡ tổ tông. Lúc Đông Duật Hoành đang đọc bài thi của thí sinh, Vương thái phi đến.
"Hoàng đế đã hiểu được nỗi khổ tâm của ai gia, sao nhiều lần khước từ ý nguyện của ai gia?" Vương thái phi uống một ngụm trà, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, "Hay là, Hoàng quý phi không muốn theo giúp lão thái bà này?"
"Tất nhiên là nàng nguyện ý, Hoàng quý phi từ trước đến nay vẫn luôn hiếu thuận mẫu phi, mẫu phi cũng biết mà, chỉ là... " Đông Duật Hoành lại không nói ra được nguyên nhân hắn không muốn để nàng đi. Hắn lấy hiếu trị thiên hạ, trăm điều đều lấy chữ hiếu làm đầu, thái phi năm lần bảy lượt đưa ra yêu cầu, lại không phải chuyện gì vô lý, ngược lại còn là vì thịnh vượng của hoàng triều, hắn nhiều lần cự tuyệt, không tránh khỏi có sai lầm hiếu đạo.
Nhưng mà, hắn thật sự phải để Ninh Nhi rời hắn đi lâu như vậy? Hoàng đế chau mày.
Buổi tối, Thẩm Ninh nằm trong ngực Đông Duật Hoành, hăng hái hỏi thử kết quả, lại thấy Đông Duật Hoành sờ sờ gương mặt của nàng thất thần. Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, nàng có thể đoán được tám chính phần, vậy là nàng xoay người nằm lên người hắn, ngửa đầu nói: "Có phải thái phi không nỡ rời xa ta không?"
Đông Duật Hoành bật cười một tiếng, "Ừm, nàng chính là một đại bảo bối, ai cũng muốn mang nàng theo bên người." Hắn nhìn cái da mặt dày của nàng, nhéo gương mặt trắng nõn một cái.
Thẩm Ninh nhìn ra được hắn khó xử, suy nghĩ một chút nói: "Thái phi khăng khăng muốn ta làm bạn, ta cũng không thể làm bà mất hứng được, không bằng ta cùng bà ấy lên núi ở một thời gian." Nàng vừa nói xong, chính bản thân cũng hiểu được thời gian khảo nghiệm tình cảm của hai người đã đến. "Thực ra đi chơi một chút cũng không tệ, nghe nói bây giờ ở trên chùa Tích Hương là thời điểm hoa hạnh nở đầy núi, vô cùng đẹp."
Đông Duật Hoành trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Vậy thì đi đi, đi ngắm hoa một chút." Hắn ngừng một lát, "Cửa phật là nơi thánh địa không cho phép ham chơi, càng không cho phép trốn xuống núi chạy loạn."
Trên trán Thẩm Ninh chảy ra ba đường hắc tuyến.
- -----oOo------
/143
|